Home Blog Page 53

Cứu bé bán kem t/é sông, anh lái đò không ngờ gặp lại con gái thất lạc 7 năm trước

Chiếc xe đạp cà tàng lăn bánh trên con đường đất đỏ, chiếc thùng xốp cột phía sau lắc lư từng nhịp theo tiếng ve mùa hè. Giữa trưa nắng chang chang, một bé gái gầy gò đội chiếc nón rách vội đạp xe qua cầu gỗ bắt ngang con sông. Chẳng ai ngờ rằng chỉ vài giây sau, một tiếng “ầm” vang lên — chiếc xe, thùng kem và bé gái rơi thẳng xuống dòng nước chảy xiết. Và chính khoảnh khắc ấy, số phận đã sắp đặt để cô bé gặp lại người mà định mệnh đã tách rời suốt 7 năm…

Làng Vân Xuyên là một ngôi làng ven sông, hiền hòa với những con đường đất quanh co và tiếng chim ríu rít mỗi sớm. Người dân nơi đây sống chủ yếu bằng nghề nông và nghề chở đò. Ở cuối làng có một bến đò nhỏ, nơi anh Trường – người lái đò trạc ngoài bốn mươi, sống âm thầm với nỗi đau mất con suốt 7 năm nay.

Anh Trường từng là người có tất cả – một gia đình nhỏ hạnh phúc với vợ là chị Mai và cô con gái nhỏ tên là Thảo. Nhưng một cơn lũ bất ngờ đã cuốn mất con gái anh vào một chiều mưa bão. Cảnh sát tìm kiếm nhiều ngày liền không có kết quả. Dù mọi người đều tin rằng Thảo đã không còn, nhưng anh Trường chưa một ngày từ bỏ hy vọng. Từ đó, anh sống một mình trên chiếc đò cũ, chở khách qua sông như một cách để chờ đợi… một điều gì đó.

Lan – một bé gái 11 tuổi, sống với bà ngoại ở làng bên, ngày ngày đạp xe qua cầu gỗ để vào làng Vân Xuyên bán kem. Mỗi cây kem chỉ lời được vài trăm đồng, nhưng Lan vẫn cố gắng vì biết bà đang bệnh nặng, nhà không còn tiền mua thuốc.

Hôm ấy, trời nắng đổ lửa. Lan vừa rao “Kem dừa đây! Kem đậu xanh đây!” vừa lau mồ hôi. Thấy có tốp học sinh gần bến đò, Lan cố đạp nhanh để kịp bán. Nhưng khi bánh xe lên giữa cầu gỗ cũ kỹ, một tấm ván mục gãy rời, khiến Lan và cả chiếc xe té xuống sông.

Nước cuốn mạnh. Lan vùng vẫy giữa dòng, miệng ngập nước, mắt hoảng loạn. Những tiếng kêu yếu ớt bị sóng nước nuốt chửng.

Đang buộc thừng bên mạn đò, anh Trường nghe tiếng động lớn và tiếng la thất thanh. Không chần chừ, anh nhảy xuống nước, lặn một hơi thật dài. Gần như theo bản năng, anh đưa tay chụp lấy hình bóng bé nhỏ đang chìm dần. Khi đưa được cô bé lên bờ, anh bắt đầu hồi sức tim phổi. Cả người cô bé tím tái, hơi thở yếu ớt.

Khi Lan mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là người đàn ông râu lởm chởm, ánh mắt hoảng loạn nhưng tràn đầy yêu thương.

“Con có sao không? Con tên gì? Nhà ở đâu?” – Anh Trường hỏi dồn dập.

“Con… con tên Lan… con ở làng An Hòa… con bán kem…” – Lan thều thào, mắt vẫn còn nhòe nước.

Nhưng điều khiến anh Trường chết lặng không phải là lời cô bé, mà là sợi dây chuyền nhỏ đeo trên cổ Lan – một mặt dây bạc khắc hình con voi nhỏ. Chính anh đã tự tay khắc nó cho con gái năm xưa.

Anh lắp bắp: “Con… sợi dây chuyền này… con có từ đâu?”

Lan cầm lấy mặt dây, tay run rẩy: “Bà ngoại nói… lúc ba mẹ bỏ con lại ở chợ năm con bốn tuổi… con chỉ còn đeo cái này…”

Anh Trường chết lặng. Bảy năm trước, cũng vào một mùa mưa như vậy, con gái anh – bé Thảo – mất tích khi cả nhà chạy lũ. Nước dâng quá nhanh, vợ chồng anh chỉ kịp bế nhau chạy. Thảo bị sóng cuốn ngay khi rời khỏi tay anh, và từ đó biệt tăm. Không ai nghĩ một đứa bé bốn tuổi có thể sống sót.

Nhưng nếu đây là con bé… sao lại mang tên Lan?

Anh đưa Lan về chòi lá cạnh bến đò, nấu cháo cho cô ăn. Anh hỏi thêm về bà ngoại, về những ký ức sớm nhất của Lan. Cô bé chỉ nhớ lờ mờ mình từng bị lạc ở chợ huyện, được một bà già nhặt về nuôi. Từ đó, cô mang tên Lan.

Anh Trường âm thầm lấy ảnh cũ, là tấm hình Thảo chụp lúc 3 tuổi, đưa cho Lan xem.

Cô bé nhìn tấm ảnh thật lâu, rồi bối rối: “Người này giống… giống con khi còn nhỏ…”

Lúc này, trái tim anh Trường đập thình thịch. Hy vọng mong manh lại bừng lên. Nhưng để chắc chắn, anh biết phải có điều gì xác thực hơn cả sợi dây chuyền.

Hôm sau, anh đưa Lan đến trạm y tế xã. Lấy lý do là “muốn làm giấy tờ cho con”, anh xin mẫu tóc của cả hai để gửi xét nghiệm ADN lên thành phố.

Những ngày chờ đợi trôi qua trong thấp thỏm. Lan vẫn sống cùng anh Trường ở chòi đò, phụ bán vé đò, phụ nhặt củi nấu cơm. Cô bé lanh lợi, hiền lành, và khiến tim anh ấm lại sau nhiều năm lạnh lẽo. Dù chưa chắc chắn, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh đã tin đó là Thảo – đứa con mà anh chưa một ngày thôi nhớ.

Và rồi, một chiều mưa nhẹ, bưu phẩm từ trung tâm xét nghiệm được gửi về. Anh Trường mở thư, tay run run…

“Kết quả khẳng định: Quan hệ huyết thống cha – con: 99.998%.”

Anh ngã quỵ xuống, nước mắt trào ra, vừa là nỗi đau, vừa là sự vỡ òa trong hạnh phúc.

Chiều hôm ấy, mưa rả rích. Trong chòi lá bên bến sông, anh Trường ngồi sụp xuống bên tờ kết quả xét nghiệm ADN, nước mắt hòa lẫn nước mưa rơi lã chã trên tờ giấy.

Lan – hay đúng hơn là bé Thảo – ngơ ngác nhìn người đàn ông đang bật khóc. Cô bé cầm tờ giấy lên, chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng trực giác mách bảo cô rằng… một điều gì đó rất lớn đang xảy ra.

“Con… con thật sự là Thảo của ba sao?” – anh Trường nắm lấy tay cô bé, đôi mắt dại đi vì xúc động.

“Ba?” – Lan run rẩy, lần đầu tiên nghe từ ấy cất lên dành cho mình. Trong lòng cô bỗng nhói lên một cảm xúc rất lạ – không hẳn là vui, cũng không hẳn là buồn – mà là một niềm xúc động nguyên sơ, như thể bao năm cô vẫn chờ được nghe đúng người gọi mình là “con”.

Tin tức bé gái bán kem là con ruột của anh Trường được xác nhận lan nhanh khắp làng Vân Xuyên. Người dân vừa mừng vừa xúc động. Ai cũng nhớ rõ ngày con bé Thảo bị nước lũ cuốn mất. Họ chẳng thể tin rằng sau bảy năm, đứa bé ấy lại sống sót và trở về một cách ly kỳ đến thế.

Thảo – giờ đã biết tên thật của mình – bắt đầu cuộc sống mới bên người cha ruột. Anh Trường xin chính quyền hỗ trợ làm lại giấy khai sinh, đổi tên cho con, và thậm chí còn được nhà chùa giúp đỡ sửa sang lại căn chòi để cha con không còn phải sống tạm bợ nữa.

Tối nào cũng vậy, hai cha con ngồi bên bếp củi kể chuyện. Thảo dần quen với cách gọi “ba” – và anh Trường thì không ngớt kể những chuyện ngày xưa về mẹ Thảo, về con búp bê gỗ nhỏ anh từng làm tặng con gái lúc 3 tuổi.

“Ba ơi… mẹ đâu rồi?” – một tối, Thảo khẽ hỏi.

Anh Trường lặng đi.

“Mẹ con mất vì ung thư cách đây hai năm rồi… Ba giấu con một phần vì chưa biết con có chấp nhận được hay không…” – giọng anh nghèn nghẹn. Thảo ôm lấy cha, lần đầu cô khóc vì một người mẹ mình chưa từng nhớ mặt.

Khi cuộc sống tạm yên, anh Trường quyết định đến làng An Hòa – nơi bà ngoại nuôi dưỡng Thảo suốt bảy năm – để cảm ơn và tìm hiểu sự thật năm xưa.

Gặp lại bà Cúc – người đã già yếu nhưng vẫn nhớ rõ mọi chuyện – anh cúi đầu cảm tạ: “Cảm ơn bà đã nuôi nấng con bé… Con bé là con ruột tôi, bị thất lạc trong trận lũ năm đó…”

Bà Cúc sững người.

“Hóa ra… là như vậy…”

Bà kể lại rằng, bảy năm trước, bà lên chợ huyện xin rau như thường lệ thì nghe người ta hô hoán rằng có đứa bé bị bỏ rơi gần cổng chợ. Bà lại gần thì thấy một bé gái khóc ngất, ướt sũng, không ai biết cha mẹ là ai. Trên cổ chỉ có sợi dây chuyền bạc.

“Lúc đó tôi định báo công an, nhưng tôi già rồi, sống một mình… thấy nó tội quá nên mang về. Cũng nghĩ mình nuôi nốt mấy năm cuối đời thì có sao đâu…”

“Vậy tại sao bà không báo?” – anh Trường cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Tôi có ra xã báo, nhưng khi ấy loạn lắm. Họ bảo tôi để lại đứa bé ở trung tâm xã hội. Tôi không nỡ… Tôi xin giữ lại, làm giấy tạm trú tạm vắng luôn ở An Hòa…”

Nghe đến đây, anh Trường không còn giận. Anh biết có những cái sai không xuất phát từ ác ý, mà từ lòng trắc ẩn – như việc bà Cúc giữ con gái mình suốt bảy năm qua.

“Bây giờ bà muốn gì?” – anh hỏi.

“Tôi chỉ mong được gặp cháu nó một lần, rồi có chết cũng yên lòng…”

Anh Trường đưa Thảo đến gặp bà Cúc hôm sau. Cô bé chạy đến ôm chầm lấy người bà gầy yếu: “Bà ơi! Con nhớ bà lắm!”

Cả hai òa khóc. Không phải là một cuộc chia ly, mà là sự chuyển giao tình thân. Bà Cúc trao lại cho anh Trường cuốn sổ tay nhỏ – nơi bà ghi chép tất cả những lần Thảo bệnh, những ngày đầu tiên đi học, từng câu nói ngây ngô con bé thốt ra…

“Con bé không phải máu mủ ruột thịt của tôi, nhưng là tất cả những gì tôi có trong bảy năm qua.” – bà Cúc thì thào.

Cuộc sống của hai cha con bắt đầu sang trang. Anh Trường tiếp tục công việc lái đò, nhưng giờ đây, mỗi chiều về, luôn có một bé gái ngồi trước mũi đò, vừa phụ giúp, vừa cười đùa ríu rít. Người dân Vân Xuyên quen dần với hình ảnh ấy, như thể bảy năm xa cách chưa từng xảy ra.

Một hôm, Thảo hỏi:

“Ba ơi, sau này con lớn, con có thể lái đò như ba không?”

“Được chứ! Nhưng con phải học trước đã, rồi muốn làm gì cũng được.”

“Con sẽ học thật giỏi… để sau này có thể đưa người khác qua sông, như ba đã đưa con trở về với gia đình mình…”

Anh Trường siết chặt tay con gái. Trong lòng anh, nỗi đau năm xưa vẫn còn, nhưng đã được chữa lành bằng tiếng gọi “ba” trong trẻo, và một cái ôm nhỏ bé nhưng vững chãi như bến đò quê nhà.

C.P Việt Nam lần này đi xa luôn, Loạt hình ảnh anh Liễu Quí Ngân (người t;ố cáo C.P) mới chia sẻ

Người ‘tố’ Công ty C.P. nói mình chỉ nói lên sự thật, không phải mong được hỗ trợ và càng không phải vì cho thôi việc nên ‘trả đũa’.

Gặp người 'tố' Công ty C.P. bán heo bệnh: Mọi việc cứ để cơ quan chức năng làm rõ - Ảnh 1.

Đoàn kiểm tra liên ngành tỉnh Sóc Trăng kiểm tra cửa hàng C.P. tại thị trấn Mỹ Xuyên – Ảnh: BA XUYÊN

Chiều tối 4-6, phóng viên Tuổi Trẻ Online đến nhà ông L.Q.N. (40 tuổi) ở thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng.

Ông N. cho biết sáng nay, cơ quan chức năng mời ông làm việc từ 9h, đến khoảng 12h mới xong. “Đúng ra họ mời tôi lên tỉnh, nhưng họ biết tôi bệnh nên làm việc tại thị trấn Mỹ Xuyên cho gần nhà”, ông N. nói.

Đã cung cấp đủ tài liệu cho cơ quan chức năng

Ông N. cho biết tại buổi làm việc, ông được hỏi nhiều nội dung. Ông N. cũng đã cung cấp các tài liệu, chứng cứ liên quan. “Tôi có trả lời cơ quan chức năng những gì tôi đăng trên mạng, tôi đã cung cấp. Tôi nghĩ bấy nhiêu là quá đủ”, ông N. nói.

Theo ông N., tại buổi làm việc, người của cơ quan chức năng cũng hỏi ông có phải do bị công ty cắt hợp đồng nên ông mới “trả đũa” cho hả giận.

“Tôi phản ánh từ lâu, từ cấp dưới đến lãnh đạo cao nhất, nhưng họ chậm trả lời. Đến 28-4-2025, công ty mới chính thức trả lời, tôi rất thất vọng với kết quả kiểm tra. Vì không muốn sự thật bị che đậy, ảnh hưởng đến sức khỏe người dân, tôi mới lên tiếng. Tôi làm như vậy không nhằm vụ lợi gì cho bản thân”, ông N. chia sẻ.

Phóng viên Tuổi Trẻ Online nêu câu hỏi: Có dư luận cho rằng ông từng được Công ty C.P hỗ trợ để điều trị thận, nay ông “tố” lại, có nên không? Ông N. cười: “Làm gì có chuyện đó, họ không hỗ trợ. Tiền khám sức khỏe cho mỗi nhân viên công ty khoảng 20 triệu đồng/năm, tôi còn chưa một lần nhận”.

Một người bạn động viên gỡ bài đăng

Ông N. cho biết những ngày qua, ông nhận được rất nhiều lời động viên, chia sẻ của bạn bè, người dân. Nhiều người còn bày tỏ giúp đỡ, hỗ trợ để ông có chi phí chữa bệnh.

“Tôi thật sự cảm kích tấm lòng của mọi người. Tôi chạy thận 7 năm nay rồi, tuần 3 lần. Mỗi lần chạy thận khoảng 3,5 tiếng.

Khi chạy thận mới thấy có rất nhiều hoàn cảnh còn đáng thương hơn tôi, cần sự giúp đỡ. Tôi biết sức khỏe mình đã yếu, nhủ lòng phải lạc quan, chứ rất buồn và mệt mỏi. Có mệnh hệ gì, con trai tôi mới 8 tuổi, không mẹ, sợ cháu bơ vơ giữa dòng đời nên tôi phải cố gắng từng ngày, mua bán băng keo để sống, hai cha con đùm bọc nhau”, ông N. trải lòng.

Ông N. cho biết cũng có người lạ gọi điện, ngỏ lời giúp đỡ, kêu ông bỏ qua và nhận tiền hỗ trợ. “Tôi cảm ơn, nhưng như đã nói, tôi làm việc này không vì vụ lợi cho cá nhân, mong mọi người hiểu”, ông N. nói.

Ông kể một người bạn của ông cũng gọi điện, gợi ý ông gỡ bài đăng trên mạng xã hội, giới thiệu gặp công ty để nói chuyện, nhưng ông từ chối. Sau đó, người bạn này tiếp tục gọi cho ông N.. Một lần nữa người bạn này đề cập gỡ bài và nói “giữa tôi với bồ là bạn, tiền trị bệnh tôi lo, tiền này là tiền của tôi”.

Trước khi chia tay, ông N. cho biết trong người không khỏe, không muốn đôi co gì nữa, những gì cần nói đã phản ánh. “Nội dung tôi đăng, như thế nào bước đầu đã có câu trả lời. Giờ tôi muốn nghỉ ngơi để điều trị bệnh, lo cho con. Mọi việc cứ để cơ quan chức năng làm rõ”, ông N. trần tình.

Vụ heo C.P Việt Nam: Xác định được người đóng dấu kiểm dịch sai đối với heo bệnh

Cục Chăn nuôi và Thú y vừa có báo cáo Bộ Nông nghiệp và Môi trường về kết quả kiểm tra, xác minh đóng dấu kiểm dịch sai đối với heo bệnh của Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P Việt Nam.

 

45,s,1,cham,00,17,02,03,still022,09473106.jpg
Vụ heo C.P Việt Nam: Xác định được người đóng dấu kiểm dịch sai đối với heo bệnh.

 

Theo báo cáo, qua nghiên cứu báo cáo của Chi cục Chăn nuôi, Thú y – Thủy sản tỉnh Hậu Giang và các tài liệu liên quan, Cục Chăn nuôi và Thú y báo cáo kết quả đối với sự việc liên quan đến bức ảnh thân thịt heo trong đơn tố cáo.

Sự việc đóng dấu kiểm soát giết mổ sai quy định xảy ra vào lúc 1h ngày 26/3/2022, tại cơ sở giết mổ gia súc Dững – Nga, người thực hiện đóng dấu là viên chức của Trạm Chăn nuôi, Thú y – Thủy sản huyện Phụng Hiệp.

Trong báo cáo, Chi cục Chăn nuôi, Thú y – Thủy sản tỉnh Hậu Giang nêu nguyên nhân để xảy ra sự việc nhân viên thú y thực hiện sai quy định về đóng dấu kiểm soát giết mổ, xử lý thân thịt không bảo đảm vệ sinh thú y là do công tác kiểm tra, giám sát hoạt động giết mổ chưa được thường xuyên và đơn vị thiếu nhân sự. Sau khi có đơn tố cáo, Chi cục đã yêu cầu lãnh đạo Trạm Chăn nuôi, Thú y – Thủy sản huyện Phụng Hiệp, đơn vị thực hiện công tác quản lý nhà nước về kiểm soát giết mổ tại cơ sở giết mổ gia súc Dững – Nga (địa điểm chụp bức ảnh thịt lợn bệnh) và cá nhân liên quan viết tường trình. Cùng với đó, tiếp tục thu thập thêm hồ sơ, tài liệu liên quan để xử lý theo quy định.

Người “tố” cửa hàng C.P phải chạy thận, nhận 200 triệu đồng bảo hiểm y tế

Người “tố” cửa hàng của C.P. Việt Nam ở Sóc Trăng trà trộn heo bệnh đã bị chấm dứt hợp đồng lao động. Vì vậy, đến kỳ chạy thận, anh này phải tự chi trả tiền điều trị do thẻ bảo hiểm y tế hết hiệu lực.

Liên quan đến vụ việc người “tố” cửa hàng của Công ty C.P. Việt Nam ở Sóc Trăng trà trộn heo bệnh, gà bệnh đưa về cửa hàng cho nhân viên bán, Bảo hiểm xã hội Việt Nam cho biết, Bảo hiểm xã hội khu vực XXVIII đã tiếp nhận và theo dõi thông tin liên quan đến anh L.Q.N..

Theo đó, Bảo hiểm xã hội khu vực XXVIII cho hay, anh L.Q.N. (sinh năm 1985), ký hợp đồng lao động xác định thời hạn từ ngày 5/2/2023 đến ngày 4/2/2026 với Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam.

Anh này làm việc tại chi nhánh ở TP. Cần Thơ với vị trí nhân viên văn phòng. Anh N. được doanh nghiệp đăng ký tham gia đầy đủ bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế từ đầu năm 2023 tại Bảo hiểm xã hội tỉnh Đồng Nai.

Người “tố” cửa hàng của C.P. Việt Nam bị cắt bảo hiểm, tự bỏ tiền chạy thận

Tuy nhiên, đến ngày 1/6, công ty đã ban hành quyết định chấm dứt hợp đồng với nam nhân viên này, lý do “tự ý bỏ việc không lý do chính đáng từ 5 ngày làm việc liên tục (từ 1/4 đến 23/5)” và đề nghị cơ quan Bảo hiểm xã hội chốt sổ cho người lao động.

Theo Bảo hiểm xã hội Việt Nam, việc này cũng đồng nghĩa thẻ bảo hiểm y tế của anh N. hết hiệu lực, do doanh nghiệp đã ngừng đóng các khoản bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế và bảo hiểm thất nghiệp.

Dữ liệu trên hệ thống cho thấy, anh L.Q.N. bắt đầu điều trị chạy thận nhân tạo tại Bệnh viện Đa khoa H. (tỉnh Sóc Trăng) từ tháng 8/2023. Trong suốt quá trình điều trị, Bảo hiểm xã hội đã chi trả tổng số tiền 208,6 triệu đồng từ Quỹ Bảo hiểm y tế cho các khoản viện phí, thuốc men, và điều trị của anh.

Anh L.Q.N. cho biết, từ tháng 4/2023, do mắc bệnh thận nặng, anh được công ty cho phép làm việc online tại nhà. Anh điều trị thường xuyên tại hai bệnh viện ở Sóc Trăng.

Nhờ có thẻ bảo hiểm y tế, toàn bộ chi phí điều trị của anh đều được đảm bảo, chi trả. Tuy nhiên, vào ngày 3/6 vừa qua, khi đến bệnh viện chạy thận định kỳ, anh được thông báo thẻ bảo hiểm y tế đã hết hiệu lực và phải tự chi trả khoảng 700.000 đồng cho buổi điều trị, thay vì được thanh toán 100% như trước.

Từ câu chuyện của anh L.Q.N., cơ quan Bảo hiểm xã hội tiếp tục khuyến cáo người dân và người lao động nên chủ động tham gia bảo hiểm y tế, không để thời gian gián đoạn, dù là hình thức bắt buộc hay tự nguyện.

Bởi theo Bảo hiểm xã hội Việt Nam, với nhiều bệnh lý phải điều trị dài hạn như chạy thận nhân tạo, bảo hiểm y tế là chỗ dựa quan trọng, giúp giảm gánh nặng tài chính.

Trên thực tế, không ít trường hợp, cơ quan Bảo hiểm xã hội đã chi trả viện phí lên đến hàng trăm triệu, thậm chí hàng tỷ đồng cho người bệnh có thẻ bảo hiểm y tế.

Sáng thứ 6 ngày 6 tháng 6 : Giá này bà con mua luôn làm của để dành đi, chứ đợi nữa không biết bao giờ mới mua được chỉ vàng

Cập nhật giá vàng sáng 6.6: Neo cao khi tâm lý rủi ro trên thị trường yếu, thúc đẩy nhu cầu trú ẩn an toàn vào kim loại quý.

Tôi nghỉ hưu lên ở cùng con gái, được con rể cho 10 triệu mỗi tháng, nhưng một năm sau tôi bỏ đi, để lại thứ khiến hai vợ chồng ch/ết l/ặng…

Sáng hôm ấy, khi bước ra khỏi nhà, bà Hồng để lại một chiếc hộp nhỏ trên bàn ăn. Bên trong là một lá thư, một chiếc sổ tiết kiệm, và một tấm ảnh cũ. Khi con gái bà – Lan – mở ra xem, cô đứng lặng đi. Còn chồng cô – Hưng – mặt tái mét như vừa rơi vào giấc mộng không lối thoát…

Bà Hồng năm nay đã ngoài 70. Sau gần cả đời sống ở quê, chăm chồng nuôi con, chồng mất sớm, bà gom góp ít tiền bán đất rồi lên thành phố sống cùng con gái duy nhất là Lan và con rể Hưng. Vợ chồng Lan sống ở một chung cư khá khang trang tại quận 9, TP.HCM, có hai đứa con đang tuổi học cấp 1. Cuộc sống của họ không phải giàu có nhưng gọi là ổn định – Hưng làm kỹ sư xây dựng, Lan là nhân viên văn phòng.

Khi bà Hồng chuyển lên, Hưng là người đề nghị:

– Mẹ lên đây rồi thì coi như là hưởng tuổi già, không cần lo gì hết. Mỗi tháng con gửi mẹ 10 triệu, mẹ muốn ăn gì, làm gì thì cứ thoải mái, coi như lương hưu.

Bà Hồng nghe mà mừng rơi nước mắt. Ở quê, bà chỉ ăn rau với cháo loãng, có hôm còn nhịn đói. Lên đây, có người thân, có cháu chắt vui vầy, lại còn được “trả lương”, bà thấy như mình đang sống một cuộc đời khác.

Thời gian đầu, mọi chuyện đều ổn. Bà Hồng dậy sớm, nấu ăn, đưa đón cháu đi học, dọn dẹp nhà cửa. Không khí trong nhà lúc nào cũng ấm áp. Bà yêu cháu, cháu cũng rất quý bà. Nhưng dần dà, bà Hồng bắt đầu nhận ra những điều nhỏ nhặt thay đổi.

Lan thường xuyên tỏ ra mệt mỏi, hay cáu bẳn. Có hôm bà lỡ làm cháy nồi cá, Lan gắt:

– Mẹ làm vậy thì ai ăn nổi? Con đi làm về mệt, mẹ đừng gây thêm việc nữa được không?

Hưng thì ít nói hơn, nhưng ánh mắt anh dần lạnh lẽo. Có lần anh nói đùa:

– Mẹ làm ở nhà mà ăn lương 10 triệu còn hơn cả nhân viên công ty con.

Nghe xong, bà Hồng chỉ cười trừ. Nhưng đêm đó, bà không ngủ được.

Một buổi tối, bà Hồng vào phòng cháu gái nhỏ lấy đồ giặt thì vô tình nghe hai vợ chồng đang trò chuyện ở phòng bên, cánh cửa khép hờ.

– Em nói rồi, mẹ ở lâu vậy làm sao chịu nổi. Đúng là ban đầu thấy thương, nhưng giờ em thấy nặng nề. – Giọng Lan.

– Ừ, 10 triệu một tháng, một năm là 120 triệu chứ ít gì. Anh nói thiệt, để mẹ ở quê gửi lên còn đỡ hơn.

Bà Hồng đứng chết lặng. Tai bà ù đi. “10 triệu đó là giá trị của mình sao?”, bà tự hỏi.

Đêm đó, bà ngồi lặng thinh dưới hiên nhà đến tận sáng. Không ai biết bà nghe thấy gì. Nhưng từ hôm đó, bà ít nói hơn, ít can thiệp hơn, chỉ làm mọi việc lặng lẽ như cái bóng.

Đúng một năm sau, vào một sáng chủ nhật, khi cả nhà còn đang ngủ, bà Hồng lặng lẽ rời khỏi căn hộ. Bà để lại một chiếc hộp gỗ nhỏ trên bàn ăn, không khóa, kèm theo một lá thư viết tay.

Lan tỉnh dậy đầu tiên. Thấy không có tiếng động quen thuộc từ mẹ, cô lật đật đi tìm. Trên bàn là dòng chữ “Gửi lại cho con cháu” viết bằng nét chữ run run.

Bên trong chiếc hộp, có một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 1,2 tỷ đồng, tên chủ sở hữu là Nguyễn Thị Hồng. Có thêm một lá thư và một tấm ảnh đen trắng chụp bà Hồng và người đàn ông trẻ – chồng bà thuở còn sống.

Lá thư viết:

“Con Lan, con Hưng,

Mẹ cám ơn các con đã cho mẹ sống một năm tuổi già bên con cháu. Mỗi tháng mẹ nhận 10 triệu, mẹ không tiêu gần hết, mẹ để dành, rồi cộng thêm số tiền bán đất dưới quê – mẹ gửi tiết kiệm.

Số tiền này, mẹ để lại cho tụi con – để dành cho hai cháu nội ngoại sau này học hành.

Mẹ không giận đâu. Người già có lúc vụng về, hay quên, nhưng mẹ nghe, mẹ hiểu, và mẹ buồn. Chỉ là, mẹ không muốn thành gánh nặng.

Mẹ đi rồi. Đừng tìm. Khi nào các con nhớ mẹ, hãy sống thật tử tế và biết ơn.

– Mẹ Hồng

Sau hôm đó, bà Hồng biến mất không để lại dấu vết. Lan và Hưng đi báo công an, dò hỏi hàng xóm, thậm chí về quê cũ của bà – xã Phú Túc, huyện Châu Thành, Bến Tre – nhưng không ai biết bà đã đi đâu.

Lan mất ngủ nhiều đêm. Cô mở lại từng món đồ bà để lại: chiếc áo dài bà hay mặc ngày lễ, cái khăn len bà tự đan từ năm ngoái, và cuốn nhật ký ngắn ghi lại những dòng đơn sơ:

“Hôm nay bé Na được 10 điểm toán, mẹ mừng muốn rơi nước mắt. Nó ôm mẹ, thơm vào má, hỏi: ‘Bà có vui không?’. Mẹ có, rất có. Nhưng mẹ sợ mai này nó lớn, sẽ giống cha mẹ nó – quên mất một người già lặng lẽ như mẹ…”

Lan đọc, trái tim như có kim châm. Cô chợt nhận ra, suốt cả năm qua, mình chỉ chăm chăm vào cái gọi là “gánh nặng” mà quên mất mẹ đã hy sinh cả đời cho mình. Mẹ từng là người phụ nữ mạnh mẽ gánh cả nhà, nuôi chồng ốm, nuôi con ăn học, giờ già rồi – bà chỉ cần chút yêu thương, mà đến thế cô cũng tiếc…

Còn Hưng, sau nhiều đêm ngẫm lại, cũng thấy áy náy. Anh nhớ hình ảnh bà cặm cụi nhặt rau, gấp đồ, giặt tay từng đôi vớ của cháu. Những việc đó – chẳng ai bắt bà làm – nhưng bà làm vì thương.

Có lúc Hưng nói với Lan:

– Anh nghĩ… mẹ không cần 10 triệu đó. Mẹ cần cảm giác được yêu quý, cần một chỗ trong lòng con cháu, không phải cái phong bì.

Lan lặng thinh.

Vào một buổi chiều chớm đông, Lan nhận được cuộc gọi từ một người tên Dũng, quản lý một viện dưỡng lão tư nhân ở Lâm Đồng.

– Xin lỗi chị Lan phải không ạ? Tôi là Dũng, giám đốc Trung tâm Dưỡng lão Thiện Tâm. Ở đây có một cụ bà tên Hồng – cụ bảo nếu có chuyện gì thì gọi cho chị. Nhưng cụ vẫn khỏe, chị yên tâm.

Lan chết lặng khi nghe tên mẹ. Cô bật khóc ngay giữa văn phòng.

Một tuần sau, cả gia đình lên Đà Lạt thăm bà. Trái ngược với những gì họ tưởng tượng, bà Hồng sống trong một căn phòng nhỏ nhìn ra đồi thông, có một ban công trồng rau và vài chậu lan. Bà mặc áo ấm, đội mũ len, dáng vẻ gầy hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn sáng, nụ cười nhẹ nhàng như thể chưa từng rơi lệ.

Khi Lan ôm chầm lấy mẹ, bà nói khẽ:

– Sao lại khóc, mẹ có sao đâu. Ở đây mẹ được yên tĩnh, được ngủ trưa, trồng cây, thỉnh thoảng dạy mấy cụ khác thêu khăn. Mẹ vui.

– Mẹ ơi, con sai rồi… – Lan nức nở – Mẹ về với con được không?

Bà Hồng nhìn con, rồi nhìn hai đứa cháu. Bé Na đã lớn hơn, ôm lấy bà và lí nhí:

– Con nhớ bà nhiều lắm…

Mấy phút sau, bà Hồng nói:

– Để mẹ nghĩ đã. Nhưng mẹ tha lỗi rồi. Người già như mẹ, tha thứ dễ hơn nhiều so với người trẻ. Chỉ cần tụi con sống tốt – mẹ thấy vui.

Bà Hồng trở về thành phố. Lần này, không ai còn xem bà là “người ăn lương hưu” nữa. Lan xin nghỉ làm một tuần để sắp xếp lại nhà. Hưng thì dọn lại căn phòng trống cạnh phòng hai đứa nhỏ, trang trí lại theo ý bà. Còn bé Na và cu Tí thay nhau kể chuyện trường lớp cho bà nghe.

Một lần ngồi ăn cơm, Hưng nói nhỏ:

– Mẹ, con xin lỗi. Ngày xưa con nghĩ đơn giản lắm. Con cứ tưởng tiền là đủ, mà hóa ra… cái cần cho người già là tình thân.

Bà Hồng gắp miếng cá cho Hưng, rồi cười hiền:

– Còn hơn là không nghĩ ra được điều đó cả đời.

Tròn một năm ngày bà Hồng bỏ đi rồi trở lại. Cả nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong sân chung cư. Hàng xóm ai cũng quý bà Hồng – người phụ nữ hiền hậu, hay kể chuyện cũ và nấu chè đậu xanh rất ngon.

Lan đứng một mình ngoài ban công lúc chiều tàn. Cô nhìn xuống sổ tay cũ của mẹ, có ghi dòng chữ:

“Tháng mười tri ân – là tháng để người già biết họ vẫn được nhớ đến, dù chỉ một chút thôi.”

Lan cười. Cô quay vào trong, nơi có mẹ, chồng, con và một gia đình – không hoàn hảo, nhưng đang học cách yêu thương đúng cách.

C.P Việt Nam lần này đi xa luôn, chuyến này khó c;ứ;u rồi

Vụ việc lợn bệnh được đóng dấu kiểm soát giết mổ (KSGM) sai quy định tại cơ sở gia công cho Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P Việt Nam đang được Bộ Công an vào cuộc điều tra theo đề nghị của Bộ Nông nghiệp và Môi trường. Qua xác minh, Cục Chăn nuôi và Thú y đã làm rõ nhiều sai phạm trong quá trình KSGM tại cơ sở này.

Làm rõ nhiều sai phạm

Ngày 5/6, Cục Chăn nuôi và Thú y gửi văn bản báo cáo Bộ Nông nghiệp và Môi trường về yêu cầu kiểm tra, xác minh việc đóng dấu kiểm dịch sai đối với heo bệnh của Công ty CP Chăn nuôi C.P Việt Nam.

Theo Cục Chăn nuôi và thú y khẳng định, nhân viên của Trạm Chăn nuôi, thú y – thủy sản huyện Phụng Hiệp, tỉnh Hậu Giang đã có nhiều sai phạm trong quá trình KSGM tại cơ sở giết mổ gia súc Dững – Nga – nơi gia công cho C.P. Việt Nam.

Cục Chăn nuôi và thú y đã nhận được Báo cáo của Chi cục Chăn nuôi, thú y – thủy sản tỉnh Hậu Giang (chi cục), kèm theo bản chụp sổ theo dõi KSGM năm 2022 tại cơ sở xảy ra vụ việc, bản tường trình của cán bộ thực hiện kiểm soát giết mổ và một số tài liệu khác.

Lộ sai phạm kiểm soát tại lò mổ heo cho Công ty C.P Việt Nam- Ảnh 1.

Hình ảnh heo bệnh của đơn vị gia công cho Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam được được đưa đi tiêu thụ, theo tố cáo của ông L.Q.N. Ảnh: Jonny Lieu.

Theo biên bản của chi cục, sự việc đóng dấu kiểm soát giết mổ sai quy định xảy ra vào lúc 1h00 ngày 26/3/2022 tại cơ sở giết mổ gia súc Dững – Nga; tổng số heo được giết trong đêm là 35 con, mỗi đợt giết mổ cũng lúc 5-7 con heo.

Người trực tiếp thực hiện KSGM tại cơ sở là ông N.L.C. – viên chức Trạm Chăn nuôi thú y huyện Phụng Hiệp. Ông C. là chẩn đoán viên hạng III, đã được đào tạo và cấp chứng nhận nghiệp vụ liên quan.

Tuy nhiên, ông C. đã không quan sát tổng thể cả 2 bên thân thịt heo mà đã đóng dấu KSGM lên một bên, sau đó phát hiện phía thân thịt còn lại có nhiều nốt viêm, không đảm bảo vệ sinh thú y nên không đóng dấu KSGM phần này mà yêu cầu chủ cơ sở tiêu hủy.

Chủ cơ sở và nhân viên Công ty C.P trao đổi và thống nhất xử lý cả 2 mảng thân thịt (có 1 mảng thân thịt đã đóng 2 dấu KSGM) bằng hình thức luộc và chuyển mục đích sử dụng làm thức ăn cho thủy sản (ao cá ngay trong khuôn viên cơ sở giết mổ.) Chi cục đã cung cấp hình ảnh nơi xử lý thân thịt không đảm bảo vệ sinh thú y và hình ảnh ao cá.

Theo bản tường trình của ông C. ngày 2/6, ông C. có giám sát quá trình xử lý 2 mảng thân thịt heo trong ảnh, nhưng không lập biên bản ghi nhận tình trạng vệ sinh thú y và biên bản xử lý vệ sinh thú y mà chỉ ký vào đơn đề nghị hủy của Công ty CP Chăn nuôi C.P Việt Nam.

Lộ sai phạm kiểm soát tại lò mổ heo cho Công ty C.P Việt Nam- Ảnh 2.

Bên ngoài cơ sở giết mổ heo gia công cho Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam tại tỉnh Hậu Giang. Ảnh: Vietnamnet.

Cục Chăn nuôi và thú y khẳng định, ông C. chưa tuân thủ đầy đủ quy trình kiểm soát giết mổ, quy trình xử lý vệ sinh thú y đối với động vật, sản phẩm động vật không đảm bảo yêu cầu vệ sinh thú y theo quy định. Ông C. sử dụng dấu KSGM (dấu hình chữ nhật) để đóng lên thân thịt không đảm bảo vệ sinh thú y; xử lý vệ sinh thú y thân thịt nhưng không lập biên bản và không lưu hồ sơ về việc kiểm tra, giám sát quá trình xử lý vệ sinh thú y đối với sản phẩm động vật.

Nguyên nhân do đâu?

Cục Chăn nuôi và thú y cho biết, chi cục đã nêu một số nguyên nhân để xảy ra sự việc nhân viên thú y thực hiện sai quy định về đóng dấu KSGM, xử lý thân thịt không đảm bảo vệ sinh thú y theo quy định

Nguyên nhân đầu tiên là công tác kiểm tra, giám sát hoạt động giết mổ chưa được thường xuyên do đơn vị thiếu nhân sự. Chi cục hiện có 13 biên chế bao gồm 3 lãnh đạo mà phải phụ trách 3 lĩnh vực lớn chăn nuôi, thú y, thủy sản, riêng lĩnh vực kiểm dịch động vật, kiểm soát giết mổ, kiểm tra vệ sinh thú y và an toàn thực phẩm chỉ có 1 công chức phụ trách.

Thế nhưng quan trọng nhất là do nhân viên thú y trực KSGM ngày 26/3/2022 chưa thực hiện hết trách nhiệm được giao.

Sau khi có đơn tố cáo nêu trên, Chi cục đã yêu cầu lãnh đạo Trạm Chăn nuôi, thú y – thủy sản huyện Phụng Hiệp và ông C. viết bản tường trình cụ thể sự việc, bên cạnh đó chi cục cũng đang tiến hành thu thập thêm các hồ sơ, tài liệu có liên quan để xử lý theo quy định.

Ngày 30/5, một bài đăng xuất hiện trên mạng xã hội của chủ tài khoản Jonny Lieu với nội dung tố cáo lãnh đạo Công ty CP Chăn nuôi C.P. Việt Nam, xảy ra tại cửa hàng C.P. Fresh Shop Mỹ Xuyên (Thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng) tuồn heo bệnh ra thị trường. Đến nay vụ việc này đang được Bộ Công an điều tra, làm rõ theo đề nghị của Bộ NN&MT.

Những hình ảnh tố cáo do người này đăng tải được chụp tại cơ sở giết mổ gia súc Dững – Nga (ấp Long Hòa A1, xã Long Thạnh, huyện Phụng Hiệp, tỉnh Hậu Giang) – nơi gia công cho C.P. Việt Nam.

Tại buổi họp báo thường kỳ tháng 5 Bộ NN&MT, bà Nguyễn Thu Thủy – Phó Cục trưởng Cục Chăn nuôi và thú y – cho biết, hình ảnh dấu trên con heo chụp trên mạng xã hội là đóng sai. “Nếu heo bị bệnh phải đóng dấu tròn, heo tiêu hủy phải đóng dấu hình tam giác. Trên hình ảnh heo bị bệnh của Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P Việt Nam năm 2022 đóng dấu vuông – đây là dấu kiểm soát giết mổ ra thị trường” – bà Thủy thông tin.

Tìm mãi mới được chị Lành thạo việc về chăm bố chồng li/ệ/t nửa người. Chẳng hiểu sao từ ngày có chị, bố chồng cứ gầy rạc cả đi, mặt mũi phờ phạc. Nghi chị lén bớt đồ tẩm bổ của bố, tôi vào phòng chị kiểm tra thì giật mình thấy 1 thứ dưới gối..

Tôi tên là Thủy, làm giáo viên cấp ba ở một thị xã nhỏ thuộc tỉnh Phú Thọ. Cuộc sống của vợ chồng tôi vốn đơn giản, êm đềm, cho đến khi bố chồng – ông Dư, bị tai biến liệt nửa người sau một lần lên cơn huyết áp giữa đêm. Mẹ chồng mất đã lâu, ông sống cùng vợ chồng tôi đã hơn 10 năm. Trước đây ông khỏe mạnh, không phụ thuộc con cháu nên ai cũng yên tâm. Nhưng sau biến cố ấy, mọi thứ đảo lộn.

Tôi phải dậy sớm hơn, lo cho ông từ việc ăn uống, tắm rửa, đến vệ sinh cá nhân. Có những đêm ông lên cơn co giật, hai vợ chồng thay nhau thức trắng. Chồng tôi làm nhân viên ngân hàng, áp lực cao, lại hay phải đi công tác. Hai đứa con nhỏ thì đang tuổi đi học. Chẳng còn cách nào khác, tôi buộc lòng tìm người giúp việc chăm bố.

Sau gần một tháng tìm kiếm không ngừng, cuối cùng một người bạn giới thiệu cho tôi chị Lành – một phụ nữ ngoài bốn mươi, quê Thái Bình, từng chăm cụ bà liệt nhiều năm, “tay nghề vững”, lại hiền lành, ít nói. Lúc dẫn chị đến, tôi thấy chị gầy, da ngăm ngăm, mắt luôn nhìn xuống, giọng nói nhỏ nhẹ. Tôi thầm nghĩ: “Có vẻ là người thật thà”.

Chị nhanh chóng bắt nhịp công việc: sáng lau người cho ông, trưa cho ông ăn, chiều xoa bóp tay chân, tối pha nước ấm lau mình. Tôi đi làm về lúc nào cũng thấy chị tất bật. Ông Dư có vẻ hợp với chị, dù không nói được, nhưng mắt nhìn chị rất hiền, gật đầu mỗi khi chị hỏi. Tôi thở phào. Lần đầu tiên sau một tháng dài căng thẳng, tôi mới được ngủ trọn một giấc đêm.

Thế nhưng, chỉ sau khoảng hai tuần, tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

Ông Dư bắt đầu gầy nhanh, da nhăn nheo, mặt hốc hác, hai má hóp sâu. Dù vẫn ăn đủ bữa, uống sữa đều, uống thuốc đúng giờ – tôi có kiểm tra hộp thuốc và thực đơn – nhưng ông trông yếu đi rõ rệt. Có hôm tôi thấy ông ngồi lặng thinh, mắt nhìn vào khoảng không như mất phương hướng.

Tôi hỏi chồng:
– Em thấy bố xuống sức nhanh quá. Hay là mình đưa đi viện kiểm tra lại?

Anh chỉ đáp cộc lốc:
– Vừa mới khám xong, bác sĩ bảo bình thường. Có tuổi rồi, nó thế.

Nhưng tôi không thấy bình thường. Có gì đó trong lòng tôi cồn cào. Một buổi trưa thứ bảy, khi chị Lành đang ngủ trưa trong phòng, tôi đi nhẹ vào kiểm tra. Căn phòng nhỏ gọn gàng, sạch sẽ, hầu như không có gì đáng nghi. Tôi định quay ra thì vô tình tay chạm vào chiếc gối đầu của chị, thấy có gì đó cồm cộm bên trong.

Tò mò, tôi nhẹ tay lật vỏ gối, thì phát hiện một túi vải nhỏ màu xám, bên trong là một sổ tiết kiệm ngân hàng đứng tên chị Lành – nhưng điều khiến tôi sốc là: sổ có 90 triệu đồng, mới gửi cách đây một tuần.

Tôi đứng như trời trồng. Số tiền ấy là quá lớn so với mức lương giúp việc 6 triệu tôi trả mỗi tháng. Vậy tiền đó từ đâu?

Tối hôm đó, tôi không nhắc gì. Nhưng cả đêm trằn trọc suy nghĩ. Tôi bắt đầu để ý kỹ hơn: đồ ăn của bố tôi chuẩn bị sáng nay – súp dinh dưỡng và thịt hầm – bữa tối hôm đó bị thay bằng cháo trắng, trông loãng và lỏng. Sữa ông đang dùng – hộp 800g gần đầy hôm trước – nay đã vơi đi gần nửa, chỉ sau hai ngày.

Tôi kiểm tra thùng rác – có vỏ sữa bột mới, loại rẻ tiền hơn, và… một vỏ thuốc bổ của người lớn tuổi, loại do tôi không hề mua.

Cảm giác như bị phản bội. Tôi bắt đầu hiểu vì sao ông Dư suy kiệt nhanh đến vậy. Chị Lành đã thay đổi thực phẩm, cắt giảm dinh dưỡng, có thể để tiết kiệm, hoặc – tệ hơn – bớt xén đem bán lại. Nhưng tôi vẫn chưa muốn kết luận vội. Tôi cần bằng chứng rõ ràng.

Sáng hôm sau, tôi bảo chị Lành ra chợ mua ít rau, rồi tranh thủ mở ngăn kéo tủ chị. Trong một túi nylon nhỏ, tôi tìm thấy hóa đơn bán đồ dinh dưỡng – là thực phẩm tôi mua cho bố – cùng số tiền thu được: 280.000 đồng. Lẫn trong túi còn có tờ giấy ghi tay: “Chị Mai – hàng sữa – tháng này lấy 3 hộp”. Tôi chụp lại tất cả.

Chiều hôm đó, tôi gọi chị vào phòng bếp, hỏi thẳng:

– Chị Lành, sữa và thuốc bổ của bố tôi dạo này sao nhanh hết vậy?

Chị ấp úng:
– Dạ… em cũng không biết… chắc bác uống nhiều…

– Nhưng bác uống có kiểm soát, còn đồ ăn? Tôi thấy có dấu hiệu bị thay đổi đấy. Thịt hầm đâu? Sao toàn thấy cháo loãng?

Chị bắt đầu run, cúi gằm mặt, không nói gì. Tôi im lặng một lúc rồi đưa điện thoại, cho chị xem ảnh chụp hóa đơn và giấy ghi tay.

Chị ngồi thụp xuống, bật khóc:

– Em xin lỗi… nhà em dưới quê nghèo quá… con em cần tiền học… em thấy đồ nhiều, bác cũng không ăn hết… em chỉ lấy chút ít bán đi… em sai rồi…

Tôi không nói gì. Cảm giác tức giận xen lẫn thương cảm. Tôi hiểu khó khăn của người giúp việc, nhưng lòng tin trong chăm sóc người bệnh là điều tối quan trọng. Chị có thể xin thêm, tôi sẽ sẵn lòng, nhưng lén lút cắt đồ dinh dưỡng là không thể chấp nhận.

Tôi bảo chị:

– Chị cứ thu xếp rồi về quê nghỉ một thời gian. Tôi sẽ tìm người khác. Chị làm tốt, nhưng chuyện này tôi không thể bỏ qua.

Chị gật đầu, nước mắt lã chã. Hôm sau, chị rời đi lặng lẽ, không nói gì thêm.

Tôi đứng nhìn bóng lưng chị khuất sau ngõ nhỏ, lòng trĩu nặng. Lại bắt đầu vòng tìm kiếm người chăm bố chồng. Nhưng lần này, tôi sẽ không dễ tin như trước nữa…

Sau khi chị Lành rời đi, căn nhà bỗng dưng vắng hẳn. Không còn tiếng bước chân nhẹ lúc sáng sớm, không còn mùi cháo thơm mỗi chiều. Dù những gì chị làm là sai, nhưng tôi vẫn không thể dứt bỏ cảm giác hụt hẫng.

Ông Dư vẫn nằm đó, gầy gò, yếu ớt hơn bao giờ hết. Tôi đành xin nghỉ dạy một tuần để tự chăm bố chồng, trong lúc gấp rút tìm người thay thế. Nhưng giữa thời điểm dịch bệnh vừa qua, người giúp việc càng hiếm. Mấy chị giới thiệu qua đều trẻ quá, hoặc mới đi làm, không có kinh nghiệm chăm người liệt.

Tôi bắt đầu xuống sắc. Mỗi đêm ngủ được vài tiếng, sáng phải dậy sớm, vừa lo hai đứa con đi học, vừa chăm bố. Chồng tôi nói:

– Hay là thuê người theo giờ, sáng đến tối về?

Nhưng kiểu đó chẳng hiệu quả. Người liệt cần người bên cạnh 24/24. Không ai làm theo giờ mà chăm được chu đáo.

Một hôm, đang thay ga giường cho bố, tôi thấy ông nắm lấy tay tôi, siết nhẹ. Đôi mắt mờ đục chớp chớp, rồi ông cố gắng lắc đầu yếu ớt.

Tôi ngạc nhiên:

– Bố sao đấy ạ? Đau ở đâu à?

Ông lại lắc đầu, miệng mấp máy. Tôi ghé sát để nghe nhưng chẳng rõ tiếng. Đúng lúc ấy, con trai tôi – thằng Bin – bước vào, thấy ông nội ra hiệu, liền chạy lại cầm bút và giấy đưa cho ông.

Sau gần 10 phút gắng sức, ông viết được một dòng nguệch ngoạc:
“Lành không xấu. Bố biết. Chỉ là… mệt quá nên không ăn nổi.”

Tôi lặng người. Câu chữ méo mó, nhưng rõ ràng là từ ông. Bố chồng tôi không phải người hay bênh ai, nhất là người làm. Vậy mà ông lại lên tiếng vì chị.

Tối đó, tôi ngồi một mình suy nghĩ. Tôi nhớ lại: đúng là dạo đó, ông Dư ăn kém hẳn. Dù có món ngon, ông cũng chỉ húp vài thìa rồi lắc đầu. Có lẽ chị Lành cắt bữa vì nghĩ ông không ăn hết – hoặc vì quá tải. Nếu là vậy, thì sự thật có thể không hẳn như tôi nghĩ?

Tôi lục lại túi đồ chị Lành để quên – một túi vải nhỏ, chỉ có vài bộ quần áo cũ và… một cuốn sổ tay. Mở ra, tôi thấy ghi chép chi tiết:

“Ngày 12 – Bác Dư bỏ bữa trưa. Súp để lại nửa chén.
Ngày 15 – Cháo loãng hơn vì bác dặn ‘khó nuốt’.
Ngày 20 – Lấy hộp Ensure gửi về quê cho con gái, bác không dùng đến.”

Có nhiều dòng như vậy. Mỗi ngày một đoạn ngắn, nhỏ nhặt, ghi chú về tình hình sức khỏe ông Dư, việc ăn uống, thuốc thang. Đọc đến dòng cuối, tay tôi run lên:

“Nếu bị phát hiện, em chịu. Nhưng em không lấy của bác điều gì ác ý. Em chỉ giữ lại phần người không cần để cho người cần. Mong cô Thủy hiểu. Em sợ nói thì mất việc. Còn im thì thấy tội.”

Tôi gập sổ lại, im lặng hồi lâu. Có lẽ chị Lành sai, nhưng không hoàn toàn vì lòng tham như tôi tưởng. Có thể chị thực sự quá nghèo, quá túng thiếu. Có thể chị nghĩ mình đang “làm điều đúng” trong hoàn cảnh sai.

Tôi kể với chồng. Anh ngồi im một lúc, rồi thở dài:

– Có khi mình cũng phần nào sai. Em nhớ lúc đầu, chị ấy xin tăng lương thêm 500 nghìn vì con nhập học không? Mình không đồng ý.

Tôi nhớ. Khi ấy tôi nghĩ chị “thử lòng”, nên chỉ cười trừ. Giờ nghĩ lại, thấy ân hận.

Hai tuần sau, tình cờ tôi gặp lại chị Lành ở bệnh viện huyện – nơi tôi đưa bố chồng đi tái khám. Chị đang đứng ở quầy thuốc, tay cầm một đơn thuốc to. Thấy tôi, chị giật mình quay đi, nhưng tôi gọi lại:

– Chị Lành… chờ em một lát.

Chị đứng sững. Tôi đi tới gần, nhẹ giọng:

– Chị có khỏe không?

Chị ngập ngừng:

– Dạ… cũng tạm… em xin lỗi chuyện vừa rồi…

Tôi nhìn gương mặt khắc khổ, mái tóc lơ thơ vài sợi bạc, rồi hỏi:

– Con chị vẫn đi học chứ?

Chị gật đầu, mắt đỏ hoe.

Tôi lấy trong túi ra một phong bì, bên trong là số tiền tôi từng cắt từ lương chị vì nghi ngờ, cùng một mảnh giấy: “Cảm ơn chị. Tôi hiểu rồi.”

Chị cầm lấy, tay run run. Tôi không nói gì thêm. Chỉ gật đầu nhẹ rồi quay đi.

Mấy tháng sau, gia đình tôi tìm được một người giúp việc mới – trẻ hơn, khỏe mạnh, có bằng điều dưỡng. Nhưng với tôi, chị Lành vẫn là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Không vì kỹ năng, mà vì câu chuyện phía sau: một người phụ nữ thua thiệt, đi qua cuộc sống mình trong vai trò nhỏ bé, nhưng mang theo cả một thế giới riêng – nơi người ta không xấu, chỉ đang vật lộn với lựa chọn giữa đúng và sai.

Từ chuyện đó, tôi học được một điều: đừng chỉ nhìn bằng mắt – hãy lắng nghe bằng lòng tin. Bởi phía sau mỗi hành vi, mỗi sai lầm… có thể là một trái tim đang cố gắng tồn tại giữa vô vàn điều không ai thấy.

Hóa ra đây là cách mà l/ợ/n b/ệ/n/h núp bóng trong xúc xích. lạp xưởng: từ giờ có mời cũng không dám ăn nữa, bỏ đi thôi không lại r;ư;ớ;c b;e;n;h vào người

Thực phẩm chế biến sẵn mập mờ về nguồn gốc chính là “mảnh đất màu mỡ” để  thịt kém chất lượng trà trộn mà người tiêu dùng khó phát hiện.

Sau vụ việc xôn xao về hình ảnh lợn bệnh bị phản ánh bán ra thị trường tại Sóc Trăng , nhiều người đặt câu hỏi: Thịt lợn bệnh, lợn bốc mùi thố.i rữ.a liệu có thể âm thầm “núp bóng” trong những món ăn quen thuộc hàng ngày?

Khi  thịt lợn bệnh dễ dàng “ẩn mình” trong thực phẩm chế biến

Theo BSCKI Lê Văn Thiệu, khoa Nhiễm khuẩn tổng hợp, Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương, thịt lợn bệnh, đặc biệt là loại đã bốc mùi thố.i rữ.a, phâ.n hủ.y nhẹ, có thể được một số cơ sở gian lận trà trộn vào những món ăn đòi hỏi xay nhuyễn, ướp gia vị đậm như xúc xích , lạp xưởng , giò, chả.

Lợn bệnh núp bóng trong xúc xích, lạp xưởng như thế nào? - Hình 1

Nội dung phản ánh về sử dụng thịt lợn bệnh trên mạng xã hội (Ảnh: Chụp màn hình).

Đặc điểm của các sản phẩm này là thịt được xay nhỏ, nhào trộn cùng nhiều loại gia vị, phụ gia, hương liệu nên những dấu hiệu như màu sắc nhợt nhạt, mùi hôi tanh của thịt hỏng dễ dàng bị che giấu. Người tiêu dùng khi ăn khó lòng nhận biết thịt nguyên liệu có đảm bảo hay không chỉ qua cảm quan.

BS Thiệu phân tích, trong môi trường cạnh tranh khốc liệt về giá cả, việc sử dụng thịt kém chất lượng, thịt bệnh, thịt bốc mùi để sản xuất thực phẩm chế biến sẵn giúp giảm giá thành đáng kể.

Không chỉ xúc xích, lạp xưởng, giò, chả, các loại bánh nhân thịt như bánh bao, bánh giò… cũng nằm trong nhóm nguy cơ cao, do quy trình chế biến có công đoạn xay thịt và ướp nêm gia vị mạnh, khó kiểm soát chất lượng nguyên liệu đầu vào.

Nguy cơ từ thịt lợn bệnh không đơn giản chỉ là vi khuẩn

BS Thiệu nhấn mạnh, thịt lợn mắc bệnh hoặc đã thố.i rữ.a không chỉ tiềm ẩn các loại vi khuẩn gây ngộ độc thực phẩm như: Salmonella, E.coli, Clostridium perfringens mà còn chứa các độc tố nguy hiểm sinh ra trong quá trình phâ.n hủ.y.

Độc tố do vi khuẩn tiết ra như endotoxin có khả năng bền nhiệt cao, nghĩa là nấu chín hay đun sôi ở 100C cũng không tiê.u diệ.t được hoàn toàn.

Việc tiêu thụ thực phẩm chứa các độc tố này có thể gây ngộ độc cấp tính với biểu hiện sốt, đau bụng dữ dội, nôn mửa, tiêu chảy kéo dài, trong những trường hợp nặng có thể dẫn đến sốc nhiễm khuẩn, tổn thương gan, thận.

Lợn bệnh núp bóng trong xúc xích, lạp xưởng như thế nào? - Hình 2

Các món ăn chế biến sẵn dạng xay nhuyễn, ướp tẩm gia vị dễ che giấu mùi vị lợn bệnh (Ảnh: Getty).

Đáng lưu ý, trong quá trình phâ.n hủ.y, thịt bốc mùi thối còn sản sinh ra các hợp chất độc hại như histamine , putrescine, cadaverine – là những chất độc gây tác động tiêu cực đến thần kinh, mạch má.u nếu tích tụ lâu dài trong cơ thể.

“Việc người tiêu dùng nghĩ rằng nấu chín sẽ tiê.u diệ.t hết vi khuẩn là quan niệm sai lầm. Với thịt đã bị phâ.n hủ.y, độc tố vẫn tồn tại ngay cả khi nhiệt độ chế biến đạt mức thông thường”, BS Thiệu cảnh báo.

Bảo vệ sức khỏe trước nguy cơ

Trước thực trạng này, BS Thiệu khuyến cáo người tiêu dùng cần tỉnh táo khi lựa chọn thực phẩm chế biến sẵn.

Thay vì mua các sản phẩm trôi nổi, không rõ nguồn gốc, giá rẻ bất thường, nên ưu tiên lựa chọn thực phẩm từ các thương hiệu uy tín, có chứng nhận kiểm dịch thú y, kiểm định vệ sinh an toàn thực phẩm rõ ràng.

Khi mua các sản phẩm như  xúc xích, lạp xưởng, giò chả, cần quan sát kỹ: sản phẩm phải có màu sắc tự nhiên, không quá sẫm hay tươi bất thường; bề mặt không nhớt, không có mùi lạ gắt nồng; bao bì, nhãn mác đầy đủ thông tin về nguồn gốc, hạn sử dụng.

Với các món ăn nhân  thịt như bánh giò, bánh bao… việc chọn mua từ các cơ sở chế biến đảm bảo vệ sinh và có uy tín sẽ giúp hạn chế nguy cơ. Bên cạnh đó, người tiêu dùng cũng nên tự chế biến tại nhà nếu có điều kiện, để kiểm soát chất lượng nguyên liệu từ đầu.

BS Thiệu lưu ý: “Không nên chủ quan với thực phẩm đã qua chế biến. Hình thức đẹp mắt hay mùi vị hấp dẫn không đồng nghĩa với an toàn. Khi thấy giá thành thấp bất thường hoặc sản phẩm có dấu hiệu lạ, tốt nhất nên cân nhắc, tránh mua”.

Gia đình tôi rất mừng và ủng hộ mẹ đi bước nữa. Chú kia làm quản lý cấp cao ở nhà máy giày da, kinh tế ổn định, kém mẹ tôi vài tuổi. Đám cưới của mẹ tôi được tổ chức khá linh đình. Rạp cỗ phải hơn trăm mâm, khách đến đông kín cả làng. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ xinh đẹp như thế. Nhưng ai ngờ…

Tên tôi là Ngọc. Tôi sống cùng mẹ ở một vùng ven thị xã Thái Hòa, tỉnh Nghệ An. Bố tôi mất trong một tai nạn giao thông khi tôi còn học cấp hai. Từ đó, mẹ tôi – chị Hương, một người phụ nữ hiền lành, cần mẫn – vừa làm mẹ, vừa làm cha. Mỗi sớm tinh mơ, khi tôi còn đang ngủ, mẹ đã dậy từ ba giờ sáng để nấu xôi mang ra chợ bán. Trưa lại tranh thủ nhận may quần áo thuê cho bà con quanh xóm.

Cuộc sống khó khăn đã hằn lên mặt mẹ những nếp nhăn sớm. Có lần, tôi thấy mẹ nhìn vào gương và lặng lẽ chải tóc, ánh mắt đượm buồn. Dù vậy, mẹ chưa bao giờ than vãn. Chỉ có tôi, càng lớn càng thương mẹ nhiều hơn. Lúc ấy, tôi từng nghĩ: nếu một ngày nào đó mẹ tìm được một người tốt để nương tựa, chắc chắn tôi sẽ ủng hộ.

Và rồi, người đó xuất hiện.

Chú ấy tên Minh, làm quản lý ở một nhà máy giày da lớn trên thị xã. Chú gặp mẹ tôi trong một lần đi đặt may đồng phục công nhân. Không ai ngờ một người đàn ông từng trải, lịch lãm lại để mắt đến một người phụ nữ quê mùa như mẹ. Nhưng chú Minh không giấu giếm gì, từ sớm đã tìm cách đến nhà, trò chuyện, phụ mẹ khiêng xôi ra xe đạp, có hôm còn lén đặt mấy bó hoa trước cửa sổ.

Ban đầu, mẹ tôi sợ mang tiếng. Hàng xóm lời ra tiếng vào. “Góa phụ mà còn son rỗi là hay bị để ý lắm đấy!”, bà Sáu bán cá bên chợ buông lời. Nhưng tôi nói với mẹ:
– Mẹ à, mẹ còn trẻ, mẹ có quyền hạnh phúc. Con ủng hộ mẹ.

Mẹ chỉ cười, đôi mắt hoe đỏ.

Chú Minh hơn mẹ tôi vài tuổi, kinh tế ổn định, có nhà cửa riêng ở thị xã, không vợ con gì. Theo lời chú, vì ngày trẻ mải mê sự nghiệp nên bỏ lỡ hôn nhân. Tôi lắng nghe mà cũng thấy nhẹ lòng thay mẹ. Chú Minh luôn tỏ ra tử tế, chưa từng cáu gắt, lời nói mềm mỏng. Sau gần một năm tìm hiểu, hai người quyết định tiến tới hôn nhân.

Đám cưới được tổ chức vào tháng Sáu – giữa mùa hè chói chang. Nhà trai thuê cả đội dựng rạp, mở cỗ hơn trăm mâm. Từ ngoài ngõ đã nghe tiếng nhạc sống rộn ràng. Mẹ tôi mặc áo dài đỏ, môi son rạng rỡ, tóc búi cao điểm trâm vàng. Tôi không thể tin được người phụ nữ ngày ngày nắng mưa lam lũ lại có thể xinh đẹp đến vậy.

Tối hôm đó, tôi ngồi trong phòng mà lòng rưng rưng. Cảm giác như vừa gả mẹ đi. Lòng nửa vui, nửa lo. Nhưng nhìn cách chú Minh luôn miệng nhắc nhở mẹ “đi nhẹ thôi kẻo đau chân”, hay “em mệt chưa, để anh đưa em vào nghỉ”, tôi tự trấn an: chắc mẹ sẽ ổn thôi.

Sau đám cưới một tuần, mẹ dọn lên nhà chú Minh. Tôi khi đó đang học năm cuối đại học ở Vinh nên vẫn ở ký túc xá. Ban đầu, mẹ gọi điện cho tôi mỗi tối. Khoe nào là nhà rộng rãi, máy giặt mới, có máy lạnh, buổi sáng được chú đưa đi ăn bún, chiều thì đón về nhà, cuối tuần đi siêu thị…

– Mẹ thấy như sống ở một thế giới khác con ạ – mẹ cười, giọng nhẹ tênh.

Tôi thấy an tâm. Nhưng chỉ được hơn tháng, mẹ bắt đầu gọi ít đi. Khi tôi hỏi thì mẹ bảo “bận việc nhà” hoặc “máy chú ấy bị hư, không nghe được lâu”. Tôi linh cảm có điều gì đó không ổn. Một lần, tôi về nhà bất ngờ vào dịp lễ, ghé thăm mẹ mà không báo trước.

Chuyện bắt đầu lộ ra từ đây.

Tôi gõ cửa căn nhà màu kem – nơi mẹ và chú Minh đang ở – thì chính chú Minh ra mở. Mặt chú không giấu nổi ngạc nhiên.
– Ủa… Ngọc… sao không gọi điện báo trước?

Tôi cười:
– Con muốn tạo bất ngờ cho mẹ. Mẹ đâu rồi ạ?

Chú ậm ừ rồi quay vào gọi mẹ. Mẹ tôi bước ra, gương mặt hốc hác, ánh mắt thiếu sinh khí. Tay mẹ có một vết bầm tím nhỏ ở cổ tay, như bị siết. Tôi vội hỏi:
– Mẹ sao thế?

Mẹ nhìn tôi, rồi nhìn chú Minh đang đứng sau lưng, cười gượng:
– À… mẹ vấp ngã lúc lau sàn… không sao đâu.

Tối đó, tôi ở lại. Lúc nửa đêm, tôi nghe tiếng cãi vã nhỏ trong phòng ngủ. Giọng chú Minh gằn lên:
– Tao đã nói đừng để con bé về đây bất ngờ! Mày không biết giữ mồm giữ miệng à?

Mẹ tôi lí nhí:
– Em xin lỗi… em đâu biết nó về…

Tôi nằm đó, người cứng đờ. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Sáng hôm sau, tôi giả vờ có lịch học và xin phép về lại Vinh. Mẹ tiễn tôi, ánh mắt buồn thăm thẳm. Khi ôm tôi, mẹ nói khẽ vào tai:
– Đừng quay lại đây nữa, mẹ ổn mà.

Nhưng từ ánh mắt mẹ, tôi biết mẹ không ổn chút nào.

Tôi rời khỏi căn nhà ấy với tâm trạng nặng nề. Gió trên xe khách buổi trưa hắt vào mặt như cố gắng cuốn sạch những suy nghĩ xấu trong đầu. Nhưng tôi biết rõ: điều gì đó đang xảy ra với mẹ. Và tôi không thể giả vờ không thấy.

Tôi bắt đầu để ý hơn đến mọi chi tiết. Gọi điện cho mẹ thì luôn nghe giọng mẹ dè dặt, lúc nào cũng có vẻ đang “nhìn trước ngó sau”. Có lúc gọi tới, chú Minh bắt máy, rồi viện lý do “mẹ mày đang đi chợ” dù là 9 giờ tối. Tôi tìm đến cô Liên – bạn thân của mẹ từ hồi còn bán xôi – người từng hay tới lui giúp đỡ khi mẹ mới về nhà chồng.

Cô Liên khẽ kéo tôi ra quán cà phê nhỏ ven sông, giọng hạ thấp:
– Con đừng tin hết những gì thằng Minh thể hiện. Ngoài đời, nó nổi tiếng là người keo kiệt, độc đoán. Mẹ con bị nó kiểm soát đủ đường. Tiền nong bị giữ hết, đi đâu cũng phải xin phép. Từ sau đám cưới, bà ấy chỉ còn là… người giúp việc không công.

Tôi nghe mà tim thắt lại. Cô Liên còn bảo, có lần thấy mẹ tôi đi chợ mà trong ví không có nổi 50.000 đồng. Muốn mua mớ rau, mẹ phải nhờ bà hàng xóm trả trước, về xin “chồng” đưa tiền rồi quay lại trả sau. Lúc ấy, tôi thấy như có ai đang xiết chặt ngực mình.

Tôi không thể để mẹ sống như vậy.

Tôi quyết định đến tận nhà, lần này là có kế hoạch. Tôi gọi cho mẹ từ trước, nói rõ sẽ về một đêm duy nhất rồi đi ngay. Mẹ khuyên tôi đừng về, nhưng tôi cương quyết.

Khi tôi đến, chú Minh tỏ vẻ miễn cưỡng chào đón. Còn mẹ, dù gượng cười, nhưng đôi mắt lộ vẻ lo lắng tột cùng. Tối hôm đó, tôi ngồi nói chuyện thẳng với mẹ:

– Mẹ, có chuyện gì đang xảy ra? Mẹ nói thật với con đi. Chú ấy có đối xử tệ với mẹ không?

Mẹ cười nhạt, mắt nhìn xuống sàn:
– Phụ nữ đi bước nữa… đâu có quyền chọn lại. Có người chịu cưới đã là may mắn rồi, Ngọc ạ. Mẹ không sao, mẹ chịu được.

Tôi nắm chặt tay mẹ:
– Không ai đáng phải “chịu” như vậy, mẹ hiểu không? Mẹ có con. Con không cần mẹ sống trong nhà cao cửa rộng mà phải chịu đựng người chồng như vậy.

Mẹ im lặng. Một lát sau, bà mới nghẹn ngào:
– Mẹ sợ bị nói là “bỏ chồng lần hai”. Sợ con bị ảnh hưởng. Sợ cả làng, cả xã cười vào mặt. Mẹ từng nghĩ… ráng chịu chút, miễn là có nơi nương tựa.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi biết rõ, mẹ đang mắc kẹt trong một chiếc lồng son – nơi bà không bị đánh đập công khai, nhưng bị kiểm soát từng suy nghĩ, từng bước chân. Tôi biết rõ, nếu để lâu, sự “chịu đựng” ấy sẽ nuốt chửng phần còn lại của đời mẹ.

Tôi bắt đầu lên kế hoạch giúp mẹ rời đi. Đầu tiên, tôi nhờ một người anh họ – làm ở công an thị xã – âm thầm xác minh thông tin về chú Minh. Kết quả khiến tôi choáng váng: chú ấy từng có một đời vợ, ly hôn vì… bạo lực tinh thần và tài chính. Thậm chí có một hồ sơ dân sự về việc giam lỏng vợ cũ, nhưng không đủ bằng chứng để truy tố hình sự.

Tôi in hết thông tin đó ra, gặp mẹ tại một quán nhỏ. Khi thấy những tờ giấy trước mặt, mẹ tôi run lẩy bẩy. Tôi nói:
– Mẹ, người như vậy không thể gọi là chồng. Mẹ không đáng bị đối xử thế này. Mẹ có thể về với con. Nhà của mình luôn mở cửa với mẹ.

Mẹ khóc. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc nức nở như một đứa trẻ.

Tối hôm ấy, tôi trở lại nhà chú Minh với mẹ. Lúc vừa vào nhà, chú ta đã nổi đóa:
– Hai mẹ con cô tính cái gì? Lại đi kể xấu tôi với ai hả?

Tôi đứng chắn trước mẹ:
– Tôi đã biết hết về chú rồi. Chú không còn lừa được nữa đâu. Mẹ tôi sẽ dọn ra khỏi đây ngay mai. Và nếu chú làm gì cản trở, tôi sẽ đưa hồ sơ này cho báo chí và công an.

Chú Minh tím mặt, nhưng không thể làm gì. Mẹ tôi run rẩy thu dọn đồ đạc trong sự im lặng đến ngột ngạt. Tôi dắt mẹ bước ra khỏi cánh cửa đó – bước ra khỏi cái bóng mà suýt nữa đã vùi lấp cả phần đời còn lại của mẹ.

Hai tháng sau, mẹ tôi về lại căn nhà nhỏ ven làng, nơi có hàng rào hoa giấy cũ kỹ và chiếc bếp than tổ ong quen thuộc. Mẹ lại bắt đầu bán xôi buổi sáng, nhưng lần này không phải vì buộc phải mưu sinh, mà vì bà… tìm thấy lại chính mình.

Mỗi sáng tôi nhận được tin nhắn từ mẹ:

“Mẹ đang làm mẻ xôi đậu xanh mới, thơm lắm. Khi nào về mẹ nấu chè nữa nhé.”

Tôi biết, đó không phải là sự hạnh phúc hoàn hảo. Nhưng ít ra, nó là tự do.

Hôn nhân không phải là cái đích. Tự do, bình yên và nhân phẩm mới là thứ một người phụ nữ nên giữ lấy – dù đã một lần, hay nhiều lần bước qua tổn thương.

Bố v/é/t hết tiền tiết kiệm dưỡng già để cứu chị dâu v;ỡ n;ợ, đến ngày ông nằm viện tưởng rằng chị sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc ai ngờ chị đến cạnh thản nhiên tuyên bố “tiền con tiêu hết rồi”,

Vào cái ngày mà ông Phúc ngã quỵ trước hiên nhà vì đau tim, không ai nghĩ rằng cú sốc lớn nhất không phải do bệnh tật mang lại, mà là từ một câu nói vô tâm bật ra từ miệng người con dâu mà ông từng tin tưởng nhất.

Gia đình ông Phúc vốn là một gia đình trí thức điển hình ở một khu phố yên bình tại ngoại ô Hà Nội. Ông Phúc từng là giáo viên dạy Toán, về hưu đã hơn chục năm. Bà Thoa, vợ ông, từng là y tá ở trạm xá phường, sống hiền lành và tận tụy. Họ có hai người con trai: anh cả tên Dũng, làm trong ngành ngân hàng; còn cậu út là Long, hiện đang làm kỹ sư công trình ở Đà Nẵng, lâu lâu mới về nhà.

Dũng lấy vợ cách đây gần 10 năm. Con dâu lớn của ông bà là Hằng – một người phụ nữ sắc sảo, hoạt bát, có vẻ ngoài hiện đại và từng được xem là “niềm tự hào” của ông Phúc vì biết ăn nói và cư xử đúng mực.

Ba năm trước, Hằng mở một cửa hàng thời trang ở phố Huế. Ban đầu việc kinh doanh có vẻ thuận lợi, nhưng chỉ vài tháng sau, hàng loạt tin nhắn vay mượn, giấy nợ bắt đầu đổ về. Dũng giấu gia đình, âm thầm vay mượn nhiều nơi để cứu vợ. Nhưng khi số tiền lên đến hàng trăm triệu, anh buộc phải thưa chuyện với bố mẹ.

Lúc đó, ông Phúc đã ngoài 70, lục lọi khắp nơi, đập ống heo, mở cả sổ tiết kiệm, cuối cùng gom được hơn 500 triệu – số tiền ông bà chắt chiu cả đời, để dành lo tuổi già và bệnh tật. Không chần chừ, ông đưa hết cho Dũng, chỉ nói một câu:
“Gia đình là chỗ dựa cuối cùng, bố mẹ không tiếc. Nhưng con phải sống có trách nhiệm.”

Sau biến cố đó, cửa hàng Hằng đóng cửa. Cô bảo sẽ đi làm lại, sẽ hoàn tiền cho bố mẹ chồng từng đồng một. Dũng thì thêm phần lặng lẽ, không dám than thở.

Thế rồi đến một ngày, ông Phúc bỗng dưng đổ bệnh nặng. Sau một cơn đau ngực dữ dội, ông được chuyển cấp cứu vào bệnh viện Bạch Mai. Bà Thoa khóc ngất bên cạnh, Long vội bắt chuyến bay đêm từ Đà Nẵng ra, còn Dũng thì tức tốc đưa bố đi viện. Cả nhà quây quần lo lắng, chỉ trừ một người – Hằng.

Phải gần ba ngày sau, Hằng mới có mặt. Cô bước vào phòng bệnh với vẻ mặt lạnh nhạt, tay cầm túi xách hàng hiệu, môi vẫn còn son đỏ. Mọi người nhìn cô, ai nấy đều mong cô sẽ nói lời động viên, hay chí ít hỏi han tình hình sức khỏe của bố chồng.

Nhưng Hằng chỉ đứng một lúc, rồi quay sang bà Thoa và nói rành rọt:

“Con xin lỗi, nhưng tiền mấy năm trước bố mẹ cho vợ chồng con… con tiêu hết rồi. Giờ con không còn khả năng lo viện phí đâu. Các anh chị tính sao thì tính, con không thể cáng đáng chuyện này.”

Câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào không khí nặng nề của phòng bệnh. Bà Thoa cứng người, suýt ngất, còn Long từ góc giường lặng lẽ siết chặt nắm tay. Dũng không nói một lời, cúi đầu. Trong khoảnh khắc ấy, ông Phúc – người tưởng chừng đang ngủ thiếp vì mệt – mở mắt ra, ánh nhìn như xuyên thấu tất cả.

Ông không nói gì, chỉ từ từ giơ tay, run rẩy chỉ về phía góc cửa sổ.

Bà Thoa bước lại gần, nhìn theo hướng tay ông, rồi như chết đứng.

Một chiếc vali vải cũ – thứ mà ông Phúc vẫn hay dùng mỗi khi về quê hay đi du lịch – nằm khuất sau rèm cửa. Khi Long mở ra, ai cũng sửng sốt.

Trong đó là xấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, sổ tiết kiệm cũ, vài gói thuốc đã hết hạn và một cuốn sổ tay chi chít chữ – là ghi chép chi tiêu của ông suốt nhiều năm. Ở trang cuối, có dòng chữ run run:

“Dành dụm cho lúc già yếu, phòng khi không ai lo.”

Không ai nói nên lời. Cả phòng như đông cứng lại.

Bà Thoa bật khóc. Dũng quỳ xuống bên giường bố, còn Hằng… đứng trân trân như người mất hồn.

Lúc này, ông Phúc mới gắng gượng nói, giọng yếu ớt:

“Bố không tiếc tiền… chỉ tiếc lòng người.”

Sau buổi tối hôm đó, cả gia đình như rơi vào một khoảng lặng đầy căng thẳng. Ông Phúc vẫn nằm viện, bác sĩ yêu cầu theo dõi sát sao vì tim ông yếu, cần tuyệt đối tránh xúc động mạnh. Nhưng làm sao tránh được khi trong lòng ông vừa trải qua một cú sốc lớn hơn bất kỳ cơn đau tim nào?

Từ ngày đó, Hằng không còn đến bệnh viện. Dũng không trách vợ, nhưng sự im lặng của anh lại như lưỡi dao cắt từng mạch cảm xúc trong căn nhà nhỏ. Mỗi tối, anh vẫn ngồi bên giường bố, nắm tay ông, thở dài mà không nói ra lời. Bà Thoa gầy rộc đi, còn Long phải xin nghỉ phép ở lại chăm bố, dù công trình ngoài Đà Nẵng đang rất cần người.

Một tuần sau, khi ông Phúc đã tỉnh táo và có thể ngồi dậy ăn cháo, Dũng ngồi xuống bên giường, tay siết chặt, nói với bố:

“Bố ơi… cho con xin lỗi. Lỗi là ở con. Con đã để vợ con nghĩ rằng gia đình là chốn có thể dựa vào mà không cần trách nhiệm.”

Ông Phúc không nói, chỉ nhìn con trai, rồi lại đưa mắt ra cửa sổ – nơi ánh sáng nhạt của buổi chiều hắt vào khiến đôi mắt ông trở nên mờ hơn bao giờ hết.

Chiều hôm đó, Long về nhà lấy thêm đồ cho ông, tình cờ thấy Hằng đang thu dọn đồ đạc. Cô không ở lại nhà chồng nữa, không đợi một cuộc nói chuyện chính thức nào, chỉ lặng lẽ gom đồ cá nhân vào vali.

Long không can thiệp, nhưng trước khi Hằng bước ra khỏi cửa, anh nói một câu:

“Chị có thể rời đi, nhưng đừng mang theo luôn cả phần lương tâm.”

Câu nói ấy như chiếc đinh cuối cùng đóng vào khoảng trống lặng lẽ trong lòng Hằng. Nhưng cô không đáp lại, chỉ quay đi, bước xuống cầu thang.

Ba tuần sau, ông Phúc được xuất viện, về nhà với chế độ chăm sóc đặc biệt. Dũng thuê một người giúp việc nửa buổi để hỗ trợ mẹ, còn Long phải quay lại Đà Nẵng. Căn nhà không còn bóng dáng Hằng, nhưng ký ức về cô vẫn còn đó – len lỏi trong từng câu chuyện, từng lần nhìn vào chiếc vali cũ ông Phúc giấu dưới rèm.

Một buổi tối đầu mùa đông, khi gió bấc se se thổi về qua khe cửa, có tiếng chuông gọi ngoài cổng. Bà Thoa ra mở, ngỡ ngàng khi thấy Hằng đứng đó, tay ôm một túi giấy, mắt đỏ hoe vì gió hay vì khóc, không ai rõ.

“Mẹ… cho con vào một lát được không?”

Hằng bước vào, đặt chiếc túi xuống bàn. Trong đó là cuốn sổ tiết kiệm mới, cùng một phong bì ghi “Tạm gửi lại bố mẹ – Hằng”.

“Con xin lỗi vì đã nói những lời không phải hôm ở bệnh viện. Lúc đó… con hoảng, con nghĩ mình không còn giá trị gì với gia đình này nữa… Nhưng mấy tuần qua, con đi làm thêm, dọn nhà, rửa bát thuê cho một quán ăn… Con không dám gọi cho anh Dũng, cũng không dám nhìn lại ánh mắt bố. Nhưng con biết mình cần phải bắt đầu lại, từ dưới đáy…”

Bà Thoa ngồi xuống ghế, nước mắt lăn dài. Dũng đứng ở bậc cầu thang từ lúc nào, lặng lẽ nghe từng lời vợ nói.

“Tiền này không nhiều, chỉ là một phần. Nhưng con hứa, mỗi tháng sẽ gửi thêm. Không phải vì nghĩa vụ – mà là vì con hiểu rằng, bố mẹ đã cho con nhiều hơn cả tiền bạc… đó là lòng tin. Và con đã phản bội điều đó.”

Trong khoảnh khắc im lặng kéo dài, ông Phúc – lúc ấy đang ngồi dựa lưng vào ghế salon, nghe rõ từng câu – khẽ gật đầu, rồi thở dài:

“Con về thì tốt rồi. Tiền thì bố mẹ không cần, nhưng lòng người thì phải giữ.”

Cả phòng như nhẹ đi vài phần. Không khí lạnh đầu đông dường như cũng ấm hơn chút ít.

Hằng không trở lại làm dâu theo cách cũ. Cô xin phép ở riêng một thời gian để ổn định lại mọi thứ, còn Dũng thì thỉnh thoảng ghé qua thăm, mang theo thuốc cho bố và đồ ăn mẹ thích.

Vài tháng sau, gia đình bắt đầu thấy Hằng xuất hiện nhiều hơn – không rực rỡ như trước, nhưng ánh mắt có chiều sâu hơn, biết lắng nghe và nhẫn nại. Cô không nói nhiều, chỉ lặng lẽ chăm lo cho ông Phúc mỗi lần ông đi tái khám.

Một lần, khi ông Phúc ngồi đọc báo buổi sáng, Hằng đem lại tách trà gừng nóng, tay run run nhưng ánh mắt vững vàng:

“Bố… con không dám xin bố tha thứ ngay. Nhưng con sẽ cố gắng, từng ngày, để bố thấy được lòng thành.”

Ông Phúc gật đầu, rồi chỉ ra phía cửa sổ – nơi cây ngọc lan trước sân vừa ra búp non. Ông nói chậm rãi:

“Con biết không, có những cái cây tưởng đã khô héo, nhưng chỉ cần kiên trì, nó vẫn đâm chồi. Miễn là gốc còn lành.”

Không ai biết tương lai của Hằng sẽ thế nào. Nhưng buổi sáng hôm đó, căn nhà nhỏ đã trở lại tiếng ấm, và bên góc cửa sổ, ông Phúc lần đầu mỉm cười kể từ ngày nhập viện.

Năm 2025 chính thức trở thành năm của 1,4 triệu giáo viên cả nước: Lương nhà giáo xếp cao nhất

Năm 2025, các nhà giáo kỳ vọng, lương giáo viên được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp và có thêm phụ cấp tùy theo tính chất công việc, theo vùng.

Ngày 2/1/2025, báo Tiền Phong đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Năm 2025, kỳ vọng lương nhà giáo xếp cao nhất thành hiện thực”. Nội dung cụ thể như sau:

Sau nhiều đời Bộ trưởng Bộ GD&ĐT kiên trì đề xuất việc lương nhà giáo được xếp cao nhất đến nay nội dung này vẫn chưa đi vào thực tiễn. Năm 2025, các thầy cô giáo tiếp tục kỳ vọng chính sách ưu đãi về tiền lương được thông qua để nhà giáo yên tâm sống được bằng lương.

Năm 2024, Kết luận số 91 của Bộ Chính trị về đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục và đào tạo có nội dung quan trọng đó là, đổi mới quản lý nhà nước đối với nhà giáo một cách đồng bộ, gắn với quản lý chuyên môn và chất lượng. Đổi mới mạnh mẽ cơ chế, chính sách phát hiện, tuyển dụng, sử dụng, bồi dưỡng, đãi ngộ và trọng dụng nhân tài làm việc trong ngành giáo dục. Thực hiện chủ trương lương của nhà giáo được ưu tiên xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp và có thêm phụ cấp tùy theo tính chất công việc, theo vùng.

Giáo viên kỳ vọng, năm 2025, cùng với Dự thảo Luật Nhà giáo được thông qua, chính sách tiền lương sẽ có sự thay đổi đột phá.

Nội dung về chính sách tiền lương và đãi ngộ nhà giáo tiếp tục được đề cập trong Dự thảo Luật Nhà giáo. Ngoài lương của nhà giáo được xếp cao nhất trong thang bậc lương hành chính sự nghiệp, dự thảo cũng đưa nội dung có chế độ ưu tiên trong chế độ tiền lương và phụ cấp cao hơn so với các nhà giáo khác cấp học mầm non, công tác ở nơi đặc biệt khó khăn.

Với Dự thảo Luật Nhà giáo, Bộ GD&ĐT cho biết, hiện đơn vị đang phối hợp với Ủy ban Văn hóa, Giáo dục của Quốc hội hoàn thiện hồ sơ để trình Quốc hội xem xét, thông qua tại kỳ họp thứ 9, Quốc hội khóa XV trong năm 2025.

Giáo viên tự tin sống bằng lương

Thầy Nguyễn Ngọc Kiên, Hiệu trưởng Trường THCS số 1 xã Thượng Hà, huyện Bảo Yên (Lào Cai) nói rằng, thầy cô giáo rất trông chờ việc Quốc hội thông qua Dự thảo Luật Nhà giáo. Nếu lương nhà giáo được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp và có thêm phụ cấp tùy theo tính chất công việc, theo vùng thì có thể tự tin, yên tâm sống được bằng lương.

Những năm gần đây, đội ngũ nhà giáo đã được Đảng, Nhà nước quan tâm, có nhiều chính sách đãi ngộ tuy nhiên thầy Kiên cho rằng, nhìn vào thực tế vẫn còn những tồn tại, bất cập. Đó là đồng lương của giáo viên mầm non vẫn thấp so với yêu cầu công việc khó khăn, vất vả khi chăm sóc, nuôi dạy trẻ. Ngay tại xã Thượng Hà có 6 trường học các cấp mầm non, tiểu học, THCS, trong đó, mầm non có điểm trường xa trung tâm thị trấn tới 25 cây số, đường sá đi lại khó khăn.

“Thầy cô sáng sáng vào điểm trường dạy, tối mới về nhưng thu nhập không đáng là bao. Do đó, nếu có cải cách về chế độ tiền lương nếu chưa thể triển khai được toàn ngành thì ưu tiên cho bậc mầm non là cần thiết và hợp lý”, thầy Kiên nói.

Cũng theo hiệu trưởng Trường THCS số 1 xã Thượng Hà, cùng với sự đổi mới, tiến bộ của xã hội, giáo dục càng được quan tâm, nghề dạy học càng áp lực bởi những kỳ vọng từ gia đình, xã hội. Muốn có trò giỏi phải có thầy giỏi và mức lương đáp ứng được cuộc sống. Khi thực hiện chương trình giáo dục phổ thông mới, Lào Cai thiếu hụt giáo viên các môn mới như Tin học, ngoại ngữ. Từ năm 2024, tỉnh đã có chính sách thu hút đặc biệt rất hay đó là trợ cấp 150 triệu/ giáo viên đối với các môn học kể trên với điều kiện phải ký hợp đồng làm việc tối thiểu 5 năm liên tục.

Cô Nguyễn Thị Thùy Dung, giáo viên bộ môn Lịch sử- Địa lý, một trường THCS tại Hà Tĩnh chia sẻ, từ 1/7, cùng với việc tăng mức lương cơ sở, mức lương của giáo viên đã được tăng lên đáng kể. Tuy nhiên, so với mức sống thực tế hiện nay, gia đình nuôi 2 con trong độ tuổi ăn học hàng tháng vẫn phải chật vật, xoay xở thiếu trước, hụt sau. Một số giáo viên đã phải làm thêm nhiều nghề ngoài giờ dạy sẽ phần nào ảnh hưởng đến công việc. Do đó cô cũng như các thầy cô giáo khác kỳ vọng, mong mỏi được tăng lương để đảm bảo cuộc sống.

Ngoài ra, cô Dung cũng cho rằng, năm 2025 mong muốn ngành Giáo dục rà soát lại chương trình Giáo dục phổ thông mới nhằm có sự điều chỉnh hợp lý các nội dung còn khó khăn, bất cập. Nhất là ở môn học tích hợp sau 4 năm triển khai ở bậc THCS còn có những vướng mắc, khó cần được tháo gỡ.

Lương của giáo viên hiện nay: Ngoài bậc lương cơ bản như viên chức nói chung, giáo viên có phụ cấp thâm niên và phụ cấp đứng lớp. Ngoài ra, giáo viên công tác ở các vùng đặc biệt khó khăn còn có chính sách thu hút, chính sách hỗ trợ đặc thù.

Trước đó, báo Lao động đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Lương giáo viên các cấp cao nhất năm 2025”. Nội dung cụ thể như sau:

Lương giáo viên các cấp cao nhất năm 2025 căn cứ Thông tư 07/2024/TT-BNV. Ảnh minh họa: Minh Hà.

Căn cứ Thông tư 07/2024/TT-BNV, công thức tính tiền lương giáo viên là viên chức dựa trên lương cơ sở và hệ số lương:

Tiền lương = Mức lương cơ sở x Hệ số lương.

Mới đây, Quốc hội đã thông qua Nghị quyết 159/2024/QH15 của về dự toán ngân sách Nhà nước năm 2025 tại kỳ họp thứ 8.

Căn cứ Điều 3 Nghị quyết 159/2024/QH15 quy định như sau:

Về thực hiện chính sách tiền lương, một số chính sách xã hội

1. Chưa tăng tiền lương khu vực công, lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội, trợ cấp hằng tháng, trợ cấp ưu đãi người có công trong năm 2025.

Theo đó, Quốc hội chính thức quyết nghị năm 2025 sẽ chưa tăng tiền lương cho khu vực công. Điều này đồng nghĩa với việc mức lương cơ sở vẫn được giữ nguyên theo mức hiện tại là 2,34 triệu đồng/tháng.

Hệ số lương:

+ Giáo viên mầm non: Theo quy định tại Điều 8 Thông tư 01/2021/TT-BGDĐT quy định về cách xếp lương giáo viên mầm non được xếp theo 3 hạng 1, 2, 3 (tương đương viên chức loại A2, A1, A0).

+ Giáo viên tiểu học: Theo quy định tại Điều 8 Thông tư 02/2021/TT-BGDĐT quy định về cách xếp lương giáo viên tiểu học được xếp theo 3 hạng 1, 2, 3 (áp dụng hệ số lương của viên chức tương đương loại A2 – nhóm A2.1; loại A2 – nhóm A2.2 và loại A1).

+ Giáo viên trung học cơ sở: Theo quy định tại Điều 8 Thông tư 03/2021/TT-BGDĐT quy định về cách xếp lương giáo viên trung học cơ sở được xếp theo 3 hạng 1, 2, 3 (áp dụng hệ số lương của viên chức tương đương loại A2 – nhóm A2.1; loại A2 – nhóm A2.2 và loại A1).

+ Giáo viên trung học phổ thông: Theo quy định tại Điều 8 Thông tư 04/2021/TT-BGDĐT quy định về cách xếp lương giáo viên trung học phổ thông được xếp theo 3 hạng 1, 2, 3 (áp dụng hệ số lương của viên chức tương đương loại A2 – nhóm A2.1; loại A2 – nhóm A2.2 và loại A1).

Như vậy, lương giáo viên các cấp cao nhất năm 2025 với số tiền:

Lương giáo viên mầm non: được hưởng cao nhất với số tiền 14.929.200 đồng áp dụng đối với giáo viên mầm non hạng 1 (Viên chức loại A2 (nhóm A2.2), Bậc 8.

Lương giáo viên tiểu học: được hưởng cao nhất với số tiền 15.865.200 đồng áp dụng đối với giáo viên tiểu học hạng 1 (Viên chức loại A2 (nhóm A2.1), Bậc 8.

Lương giáo viên trung học cơ sở: Được hưởng cao nhất với số tiền 15.865.200 đồng áp dụng đối với Giáo viên trung học cơ sở hạng I – Viên chức loại A2 (nhóm A2.1), Bậc 8.

Lương giáo viên trung học phổ thông: được hưởng cao nhất với số tiền 15.865.200 đồng áp dụng đối với Giáo viên trung học phổ thông hạng I – Viên chức loại A2 (nhóm A2.1), Bậc 8.

Lưu ý, tiền lương trên là mức lương dựa trên lương cơ sở không bao gồm các khoản phụ cấp, trợ cấp khác.