Tôi đứng trước cổng căn biệt thự quen thuộc, nơi từng là “nhà chồng” của mình. Trên tay là đứa con trai đỏ hỏn, mới đầy hai tháng tuổi. Nó lim dim ngủ, má phúng phính và đôi tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay tôi như bấu víu vào cả thế giới này.
Trời vừa ngớt mưa. Mùi đất ẩm và hơi lạnh của gió đầu mùa khiến tôi rùng mình. Nhưng thứ khiến tôi lạnh buốt tận xương tủy không phải là thời tiết, mà là ký ức đau đớn tôi từng trải qua dưới mái nhà này.
Ba năm trước, tôi bước vào gia đình ấy với niềm tin trọn vẹn. Tôi yêu Huy – chồng cũ của tôi, bằng cả thanh xuân và trái tim. Anh là người đàn ông lịch lãm, thành đạt, con nhà gia giáo. Tôi cứ nghĩ, chỉ cần yêu nhau là đủ để vượt qua mọi thứ.
Nhưng tôi sai.
Chúng tôi kết hôn được hơn một năm thì mẹ chồng bắt đầu tỏ ra không hài lòng. Từ việc soi mói cách tôi dọn nhà, nấu ăn, cho đến chuyện tôi không mang thai. “Một năm rồi, sao chưa có gì?” – bà buột miệng hỏi vào một bữa cơm, khiến tôi nghẹn ứ không nuốt nổi miếng cá trong miệng.
Tôi và Huy đi khám. Kết quả xét nghiệm ghi rõ ràng: “Chồng có tinh trùng yếu, khả năng thụ thai tự nhiên thấp.” Tôi mừng thầm vì ít nhất, tôi không có vấn đề gì.
Nhưng anh giấu nhẹm kết quả đó khỏi mẹ. Với bà, lỗi lầm đều là ở tôi.
Rồi bà bắt đầu nói bóng gió: “Phụ nữ mà không đẻ được thì khác gì cái cây không ra quả?” hoặc “Con dâu nhà người ta ba tháng cưới đã có bầu, còn con dâu nhà này thì…” Đau nhất là khi bà nói với hàng xóm: “Tôi xui quá, cưới phải con dâu vô sinh.”
Tôi chịu đựng. Nhẫn nhịn. Tôi cầu mong tình yêu của chồng đủ lớn để làm chỗ dựa. Nhưng Huy ngày càng lạnh nhạt. Anh về muộn, tránh né chuyện chăn gối, rồi viện cớ công việc để bỏ mặc tôi một mình.
Hai năm sau, tôi phát hiện anh ngoại tình. Với một cô gái trẻ trung, kém tôi năm tuổi. Và nghiệt ngã thay, cô ta có thai.
Tôi điếng người.
Mẹ chồng tôi cười rạng rỡ như thể sắp được bồng cháu đích tôn. Bà không giấu nổi vẻ hả hê khi nhìn tôi nước mắt ngắn dài: “Cô thấy chưa, do cô thôi. Người ta có thai ngay còn gì!”
Tôi gói ghém hành lý, rời khỏi căn nhà đó trong lặng lẽ. Không một lời níu kéo. Không một cái ngoái đầu.
Tôi bắt đầu lại từ con số không. Bỏ phố về quê, xin dạy học ở một trường cấp ba, sống kín đáo và thu mình.
Rồi số phận lại mở ra một cánh cửa bất ngờ – tôi gặp Minh.
Minh là kỹ sư công trình, từng trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ. Chúng tôi đồng cảm, tìm thấy sự bình yên trong nhau. Không ồn ào, không đòi hỏi. Chúng tôi không đăng ký kết hôn – chỉ đơn giản là sống chung, yêu thương và trân trọng nhau.
Khi phát hiện có thai, tôi hoảng loạn.
Tôi sợ, sợ đó là một sai sót, là một trò đùa tàn nhẫn của số phận.
Nhưng không. Thai nhi lớn dần, máy nhẹ trong bụng tôi từng ngày, như lời khẳng định rõ ràng: “Tôi – không – vô – sinh.”
Tôi khóc. Tôi ôm lấy cái bụng đang nhô lên mà khóc như một đứa trẻ bị oan ức lâu ngày.
Sau khi sinh con trai, tôi ngắm đứa bé hàng giờ liền. Thằng bé có đôi mắt y chang tôi, cái miệng chúm chím lúc ngủ khiến tôi chỉ muốn ôm mãi không rời. Và rồi, một ý nghĩ hiện lên – tôi muốn trở về. Không phải để nối lại gì với Huy, mà để đòi lại danh dự. Để nói cho cả thế giới biết: tôi không hề vô sinh.
Hôm nay, tôi bế con đến nhà chồng cũ.
Mẹ Huy vừa mở cổng, ánh mắt bà dừng lại trên đứa trẻ trong tay tôi. Lần đầu tiên tôi thấy sự bối rối trong mắt bà – xen lẫn hoang mang và nghi ngờ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, nói rõ ràng:
– Tôi đến không để làm phiền. Chỉ để cho bà thấy… tôi sinh con rồi. Tôi không vô sinh.
Không khí ngưng đọng. Mẹ chồng cũ tôi nhìn đứa trẻ, rồi nhìn tôi.
Ba giây. Năm giây. Mười giây.
Bà không nổi giận. Không nói lời cay nghiệt như tôi nghĩ.
Bà chỉ điềm tĩnh đáp lại ba từ, khiến tôi sững sờ:
– “Không cần thiết.”
Tôi đứng chết lặng.
Ba từ ấy – “không cần thiết” – vang lên nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ để khiến lòng tôi vỡ vụn lần nữa.
Tôi mang nặng đẻ đau, nuôi con một mình giữa bao ánh mắt soi mói. Tôi đã vượt qua tất cả chỉ để chờ một giây phút minh oan. Vậy mà, chỉ ba chữ thản nhiên ấy, bà chối bỏ tất cả.
Tôi siết chặt vòng tay quanh con trai, cố giữ cho giọng nói mình không run:
– Bà nói gì cơ?
Mẹ chồng cũ ngước mắt nhìn tôi. Không lạnh lùng, không căm ghét, mà lại đầy mỏi mệt:
– Tôi bảo, cô không cần thiết phải chứng minh gì nữa cả.
Tôi ngỡ ngàng. Bà… đổi giọng ư?
Như hiểu được sự bối rối của tôi, bà thở dài, tựa lưng vào cánh cửa gỗ phía sau:
– Ngày xưa, tôi sai. Tôi sai nhiều thứ. Nhưng tôi sẽ không xin lỗi, vì lúc đó tôi tin mình đúng. Tôi có lỗi khi ép Huy bỏ cô, vì tôi nghĩ… cô không thể sinh con. Mà nhà tôi thì cần cháu nối dõi.
Tôi lặng người.
– Rồi sau khi Huy cưới con bé kia, tôi cứ nghĩ ông trời thương tôi. Con bé ấy có bầu thật. Nhưng… bà ngừng lại, chậm rãi nói tiếp, – …đứa trẻ sinh ra không phải máu mủ nhà tôi.
Tôi há hốc miệng.
– Huy không dám kể cho tôi biết. Nó nhận nuôi đứa bé, rồi ly dị cô ta không lâu sau đó. Còn tôi, tôi cạn lời. Cái mà tôi từng tin là danh dự, là huyết thống, cuối cùng chỉ là ảo tưởng.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
– Cô không vô sinh, tôi biết. Từ trước… tôi đã biết. – Bà cúi đầu, đôi tay gầy guộc đan vào nhau – Tôi tìm thấy tờ kết quả cũ Huy giấu. Tôi biết lỗi không phải ở cô. Nhưng tôi đã lỡ đẩy cô đi.
Tôi không tin vào tai mình nữa.
– Vậy… sao bà không nói? Sao bà để tôi mang tiếng? Bị chồng phản bội? Bị xua đuổi? Bị xem là đàn bà vô dụng?
– Vì tôi hèn. – Bà cười nhạt – Tôi không đủ can đảm nhận mình sai. Tôi nghĩ thời gian sẽ xóa hết, sẽ không ai nhắc lại nữa. Nhưng hôm nay cô quay lại, bế theo đứa bé này…
Bà tiến lại gần, nhìn con trai tôi đang ngủ trong tay. Ánh mắt không còn cay nghiệt, mà dịu lại như một làn nước mát.
– …tôi biết mình phải đối diện. Không để biện minh. Chỉ là… tôi không xứng để cô phải đến vì tôi.
Tôi nghẹn lời. Những oán giận bao năm chợt hóa thành nỗi trống rỗng trong tim.
Tôi tưởng mình sẽ hả hê. Sẽ thỏa mãn khi chứng minh được sự thật. Nhưng không. Tôi chỉ thấy mệt mỏi. Vì hóa ra… sự thật chẳng làm tôi hạnh phúc hơn.
Tôi khẽ nói:
– Tôi không trở về để tìm lại ai hay điều gì. Tôi chỉ muốn cho bà biết… tôi từng không có lỗi.
Mẹ chồng cũ gật đầu, mắt hoe đỏ.
– Và giờ cô có hạnh phúc không?
Tôi nhìn xuống đứa trẻ, nở một nụ cười nhẹ:
– Có. Hạnh phúc nhất là lúc con gọi tôi là mẹ.
Một khoảng lặng trôi qua giữa hai người phụ nữ từng ở hai đầu chiến tuyến. Không cần nói thêm gì nữa. Mọi oán hờn cũng đã tan theo gió.
Tôi quay lưng đi. Lần này, không là người bỏ chạy, mà là người đã vượt qua.
Phía sau, bà gọi với theo một câu – không hề để níu kéo, mà để thừa nhận:
– Cảm ơn cô… vì đã quay lại. Dù chỉ một lần.
Tôi không đáp. Nhưng trong lòng, tôi biết mình vừa khép lại được một chương cũ – đầy nước mắt, để mở ra một hành trình mới – nơi tôi không còn phải chứng minh giá trị của mình qua bất kỳ ai nữa.