Thấy giúp việc lau ảnh cưới của tôi rồi khóc, tôi tưởng cô ta thích chồng mình. Mãi đến ngày tấm khung ảnh rơi xuống, tôi mới phát hiện ra thứ bí mật được giấu dưới lớp kính ấy… và mọi thứ trong cuộc hôn nhân của tôi bắt đầu sụp đổ từ đó.”
Tôi tên là Hương, 32 tuổi, một nhân viên thiết kế nội thất, vừa kết hôn cách đây hơn một năm với Tuấn – một người đàn ông thành đạt, điềm đạm, và cực kỳ yêu chiều vợ. Chúng tôi sống trong một căn chung cư cao cấp giữa trung tâm Hà Nội, không quá lớn nhưng đầy đủ tiện nghi và yên bình. Với tôi, đó là tổ ấm mơ ước.
Kể từ khi cưới, do công việc bận rộn, tôi thuê một cô giúp việc trẻ tên là Hạnh – chừng 23, 24 tuổi – để phụ giúp việc nhà. Cô gái nhỏ nhắn, trầm tính, hiền lành, nói năng lễ phép và chăm chỉ vô cùng. Tôi không có gì để chê cô ấy, ngoài một điều…
…cô ta thường xuyên lau ảnh cưới của vợ chồng tôi – quá thường xuyên.
Tấm ảnh treo trên bức tường lớn giữa phòng khách. Tôi nhớ rõ ngày cưới, chúng tôi đã chụp trong một buổi chiều hoàng hôn rực rỡ ở Đà Lạt. Trong ảnh, tôi tựa đầu vào vai Tuấn, anh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. Đó là bức ảnh tôi rất yêu thích, vậy nên không thấy phiền khi cô giúp việc lau chùi nó thường xuyên.
Cho đến một lần, tôi vô tình quay về nhà sớm hơn dự kiến. Vừa bước vào, tôi đã nghe tiếng nấc khe khẽ từ phòng khách. Nhẹ bước tới, tôi chết lặng khi thấy Hạnh đang đứng đối diện bức ảnh, lau kính bằng khăn mềm – nhưng nước mắt rơi lã chã trên má cô ấy.
Cô ta khóc.
Không phải khóc kiểu xúc động thông thường – mà là đau đớn, thổn thức. Tôi bàng hoàng, không biết nên phản ứng ra sao. Khi Hạnh quay lại và bắt gặp ánh mắt tôi, cô hoảng hốt, lau nước mắt vội vã rồi cúi đầu lắp bắp:
– Em… xin lỗi… em bị dị ứng bụi một chút ạ…
Dị ứng bụi mà mắt đỏ hoe, nước mắt chan chứa thế kia sao?
Tôi không nói gì. Cô ta vội vàng rút lui vào bếp. Nhưng trong đầu tôi, mối nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm. Một cô gái trẻ, thường xuyên nhìn chằm chằm vào ảnh cưới của tôi rồi lén khóc lóc… Liệu có phải Hạnh có tình cảm với chồng tôi?
Tôi bắt đầu để ý.
Từ cách cô ấy nói chuyện với Tuấn – nhẹ nhàng nhưng không vượt khuôn phép, cho tới việc cô hay lặng lẽ nhìn anh khi anh đi ngang qua. Tuấn thì chẳng mảy may để tâm, hoặc giả vờ như vậy. Tôi hỏi khéo, anh chỉ cười:
– Em nghĩ xa quá rồi. Chắc cô ấy nhớ người yêu cũ thôi. Giúp việc chứ có phải rô-bốt đâu.
Câu trả lời không thuyết phục được tôi.
Tôi không phải kiểu người hay ghen bóng gió, nhưng linh cảm phụ nữ có điều gì đó sai sai, và linh cảm của tôi chưa bao giờ sai.
Một buổi chiều muộn, tôi về nhà sớm với mục đích kiểm tra đột xuất. Tôi bước vào phòng khách – y như dự đoán, Hạnh đang lau bức ảnh, lần này cô ấy đứng thật lâu. Khi tôi lên tiếng, cô giật mình làm rơi khung ảnh xuống sàn.
Tiếng kính vỡ loảng xoảng.
Tôi hoảng hốt chạy tới, sợ mảnh kính cắt trúng tay ai. Nhưng điều tôi nhìn thấy sau đó khiến tôi đứng chết trân tại chỗ.
Mặt sau tấm ảnh cưới, phía dưới lớp lưng gỗ của khung ảnh – có dán một bức ảnh cũ, đã phai màu. Tôi rút ra, tay run run.
Đó là một tấm ảnh đen trắng chụp hai đứa trẻ nhỏ – một bé gái khoảng bốn, năm tuổi ôm chặt một bé trai gầy gò. Mặt đứa bé gái… chính là Hạnh.
Còn đứa bé trai… chính là Tuấn – chồng tôi.
Tôi nghẹn họng, chân tay lạnh ngắt. Không thể nhầm được. Đôi mắt đó, gò má đó, nụ cười lệch đặc trưng ấy – là Tuấn của tôi, hồi nhỏ. Nhưng anh chưa bao giờ nhắc đến người bạn thời thơ ấu nào tên Hạnh, chứ đừng nói là thân thiết đến mức như vậy.
Hạnh đứng đó, mặt tái nhợt, tay nắm chặt. Cô biết tôi đã thấy bức ảnh.
– Cô là ai? – Tôi hỏi, giọng lạc đi.
Hạnh cúi đầu thật thấp, rồi nói một câu khiến thế giới tôi đảo lộn:
– Em là em gái nuôi của anh Tuấn. Ngày trước… anh từng cứu em thoát khỏi trận hỏa hoạn. Nhưng sau đó… gia đình em mất hết. Em được đưa vào trại mồ côi. Anh ấy từng hứa sẽ tìm lại em.

Tôi cứng người. Cổ họng khô rát. Những điều này – tôi chưa từng nghe từ chồng mình, dù chỉ là một từ.
Tại sao anh ấy lại giấu?
Và tại sao Hạnh lại vào làm giúp việc trong nhà tôi, sống cùng tôi, lau bức ảnh cưới của tôi mỗi ngày mà không nói gì?
Hạnh tiếp tục, nước mắt lăn dài:
– Em đã tìm được anh ấy ba năm trước, nhưng khi em đến… anh ấy đã yêu chị.
Tôi sững sờ.
– Em không muốn phá hoại… chỉ muốn ở gần anh ấy một chút, nhìn thấy anh ấy sống hạnh phúc… là đủ rồi.
Tôi không nói nên lời. Trong đầu chỉ có một câu vang lên: “Tại sao Tuấn lại giấu mình chuyện này?”
Và điều đó đã đưa tôi đến phần sự thật mà tôi không bao giờ ngờ tới…
Tối hôm đó, khi Tuấn về đến nhà, tôi đã chờ sẵn. Hạnh đã xin nghỉ tạm vài ngày, còn tôi thì ngồi lặng người trước bàn ăn, bức ảnh cũ đặt ngay giữa bàn như một lời chất vấn câm lặng.
Anh bước vào, nhìn thấy ảnh, sững lại.
– Em… đã biết rồi à? – Anh hỏi, giọng trầm xuống như thể nợ tôi một sự thật mà anh sợ mình không có quyền nói ra.
Tôi gật đầu. Không cần vòng vo nữa.
– Sao anh giấu em? – Tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh. – Sao anh không bao giờ nhắc đến Hạnh? Hay… anh cố tình để cô ấy đến làm giúp việc trong nhà mình?
Tuấn kéo ghế ngồi xuống đối diện, ánh mắt đầy mệt mỏi. Có một điều gì đó trong vẻ mặt anh làm tôi chột dạ – không phải là vẻ mặt của một người đàn ông bị phát hiện ngoại tình, mà là của một kẻ mang theo một bí mật nặng nề đã chực vỡ ra từ rất lâu.
– Anh không cố ý. Khi em bảo muốn tìm người giúp việc, anh thực sự không biết đó là Hạnh. Anh không còn nhớ rõ mặt em gái nuôi ngày xưa… Khi anh nhận ra, thì mọi thứ đã quá muộn. Cô ấy đã ở đây, sống cùng chúng ta.
Tôi nhìn anh, chờ đợi phần còn lại.
– Em nhớ anh từng nói anh lớn lên ở quê không?
Tôi gật.
– Năm anh mười tuổi, có một trận cháy lớn ở xóm. Nhà Hạnh bị thiêu rụi, bố mẹ cô ấy mất trong đám cháy. Lúc đó anh đã liều mình lao vào cứu cô bé. Cô ấy không phải ruột thịt, nhưng bố mẹ anh thương, nhận làm em nuôi.
– Sau đó thì sao?
– Vài tháng sau, bố anh mất vì bệnh, mẹ anh đưa anh lên Hà Nội. Trong lúc chuyển đi, Hạnh được đưa vào viện mồ côi vì giấy tờ không đầy đủ, mẹ anh không thể nuôi tiếp. Anh từng thề sẽ quay lại tìm cô ấy khi lớn lên.
– Và anh không tìm?
Tuấn cúi đầu.
– Anh đã quên. Dù anh cố nhớ, cuộc sống cuốn đi… Một phần anh cũng hèn. Anh nghĩ chắc em ấy đã có cuộc sống khác, không muốn khơi lại ký ức đau buồn.
Tôi im lặng. Tôi không chắc nên thương cảm hay giận dữ. Nhưng còn một điều khiến tim tôi run rẩy:
– Vậy… bức ảnh đó? Tại sao nó lại nằm sau khung ảnh cưới?
Tuấn ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh cũ, trầm mặc:
– Là anh giấu. Không phải để giấu em – mà là để không quên.
Tôi sửng sốt.
– Khi anh tình cờ gặp lại Hạnh, em ấy đến xin việc, anh đã nhận ra ngay. Anh không thể đuổi em ấy đi. Anh nghĩ để em ấy làm giúp việc là một cách để bù đắp… dù sai.
– Và… còn tình cảm? Anh có yêu cô ấy không?
Tuấn ngẩng lên, đôi mắt ánh đau đớn:
– Anh thương, như một phần ký ức tuổi thơ. Nhưng anh chưa từng… yêu em ấy như một người đàn ông yêu phụ nữ. Còn với em – Hương – anh yêu em từ trái tim. Điều đó chưa từng thay đổi.
Lời anh nói thật. Tôi cảm nhận được.
Nhưng tôi vẫn chưa hiểu – tại sao Hạnh lại khóc khi nhìn ảnh cưới?
Ba ngày sau, Hạnh trở lại. Cô gõ cửa, trong tay cầm một cuốn sổ nhật ký cũ. Tôi mời cô vào, không có Tuấn ở nhà.
– Em không định phá hoại gia đình chị đâu – Hạnh mở lời. – Em chỉ muốn đưa chị cái này rồi sẽ rời đi.
Tôi cầm cuốn sổ. Mở trang đầu tiên, dòng chữ nguệch ngoạc hiện lên:
“Nếu sau này anh Tuấn không nhớ em, em cũng sẽ không buồn. Chỉ cần được gặp lại anh một lần, em sẽ sống yên ổn cả đời.”
Những trang sau là dòng tâm sự của một đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi, cô đơn, mang theo vết bỏng mờ nơi cánh tay, nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại “anh Tuấn” – người đã từng bế cô ra khỏi đống đổ nát cháy rực, ôm cô run rẩy mà dỗ dành: “Đừng sợ. Có anh ở đây.”
Tôi đọc từng chữ, nước mắt cứ thế rơi.
Trang cuối là dòng chữ:
“Anh ấy đã có chị. Chị rất đẹp, và anh cười khi nhìn chị. Em không ghen. Em chỉ buồn vì ước mơ nhỏ bé nhất của mình – được làm em gái anh – giờ cũng không còn chỗ.”
Tôi đóng cuốn sổ lại.
Im lặng.
Rồi tôi bước tới, ôm lấy Hạnh – thật chặt.
Cô ấy bật khóc nức nở, như đứa trẻ bao năm nay chưa từng được khóc thành tiếng.
Từ ngày hôm đó, Hạnh không còn làm giúp việc cho nhà tôi nữa. Cô chuyển đến sống ở một nơi khác, tìm một công việc văn phòng. Nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Vào các dịp lễ, cô vẫn về chơi, như một người em gái thực sự của gia đình.
Còn tôi và Tuấn – chúng tôi đã đi qua một cơn bão.
Không phải vì phản bội, mà vì những bí mật của quá khứ đôi khi lớn hơn cả tình yêu hiện tại. Nhưng khi ta đối mặt được với sự thật – bằng lòng trắc ẩn, sự cảm thông và cả tình thương – thì những vết rạn cũng có thể là nơi ánh sáng đi vào.