Home Blog Page 15

Chân dung 9 thủ khoa toàn quốc đạt 30 điểm tuyệt đối tốt nghiệp THPT

Ở kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025, cả nước có 9 thí sinh đạt điểm tuyệt đối 30/30 điểm các khối A00 và B00.

Ngày 16/7/2025, báo Pháp Luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Chân dung 9 thủ khoa toàn quốc đạt 30 điểm tuyệt đối tốt nghiệp THPT”. Nội dung như sau:

Tính theo các khối truyền thống gồm A00, B00, A01 (Toán, Lý, Anh), C00 (Văn, Sử, Địa) và D01 (Toán, Văn, Anh), có 9 thí sinh đạt tuyệt đối 30/30 điểm ở khối A00 và B00.

Với D01, thủ khoa đạt 29 điểm. Thủ khoa C00 và A01 là 29,75. Trong đó, thí sinh đứng đầu tổ hợp D01 cũng là thủ khoa A01.

Thủ khoa khối B00 là em Trần Đức Tài – lớp 12B1, Trường THCS – THPT Nguyễn Khuyến – TP HCM với tổng 30 điểm cho 3 môn: Toán, Hóa học và Sinh học.

Đức Tài là thủ khoa khối B00 toàn quốc. Ảnh: FBNT.
Đức Tài là thủ khoa khối B00 toàn quốc. Ảnh: FBNT.

1 trong 8 thủ khoa toàn quốc khối A00 là em Nguyễn Thái An, đến từ lớp 12B1 – Trường THPT Kim Sơn A – tỉnh Ninh Bình với tổng 30 điểm cho 3 môn Toán, Vật lý và Hóa học. Ngoài ra, với môn Ngữ văn, em đạt 8,25 điểm.

Chân dung thủ khoa Nguyễn Thái An đến từ Ninh Bình (Ảnh: Trường THPT Kim Sơn A)
Chân dung thủ khoa Nguyễn Thái An đến từ Ninh Bình (Ảnh: Trường THPT Kim Sơn A)

Đồng thủ khoa khối A00 với tổng 30 điểm là các thí sinh: Nguyễn Duy Phong – học sinh lớp 12A5, Trường THPT Chương Mỹ A, TP Hà Nội; Nguyễn Tự Quyết – học sinh lớp 12A9, Trường Trung học phổ thông Nguyễn Gia Thiều, TP Hà Nội; Nguyễn Lê Hiền Mai – lớp chuyên Hóa, Trường THPT chuyên Hùng Vương – Phú Thọ;

Thủ khoa Nguyễn Duy Phong.
Thủ khoa Nguyễn Duy Phong.

Trong số này, thí sinh Nguyễn Duy Phong còn là thủ khoa kỳ thi Đánh giá năng lực của Đại học Quốc gia Hà Nội năm 2025 với 130/150 điểm. Phong cũng vượt qua kỳ thi Đánh giá tư duy của ĐH Bách khoa Hà Nội với điểm số lọt top 4 toàn quốc.

Thí sinh Hiền Mai cũng có thành tích học tập đáng nể: Giải nhất kỳ thi Học sinh giỏi cấp tỉnh năm học 2021-2022 môn Hoá học, được tuyển thẳng vào lớp chuyên Hoá – THPT Chuyên Hùng Vương (Phú Thọ); Giải nhì kỳ thi Học sinh giỏi cấp tỉnh năm học 2024 – 2025 môn Hoá học; GPA tổng năm lớp 12 đạt 9,5, trong đó các môn Toán, Lý, Hoá các kỳ học duy trì ở mức 9,8 – 9,9.

Thủ khoa khối A00 đến từ chuyên Hùng Vương - Phú Thọ. (Ảnh: VTV)
Thủ khoa khối A00 đến từ chuyên Hùng Vương – Phú Thọ. (Ảnh: VTV)

Ở khối A01, Nguyễn Việt Hưng –  lớp 12 Anh, Trường THPT chuyên Chu Văn An đạt 29,75 điểm. Trong đó môn Toán 10 điểm, môn Vật lý 10 điểm và môn Tiếng Anh 9,75 điểm.

Đặc biệt, Nguyễn Việt Hưng còn là thủ khoa khối D00 với tổng số điểm 29, trong đó môn Toán 10 điểm, môn Ngữ văn 9,25 điểm và môn Tiếng Anh 9,75 điểm.

Thủ khoa kép Nguyễn Việt Hưng
Thủ khoa kép Nguyễn Việt Hưng

Sau khi biết điểm thi, thí sinh có thể làm đơn phúc khảo từ ngày 16/7 đến ngày 25/7. Kết quả được trả muộn nhất vào ngày 9/8.

Về quy trình chấm phúc khảo, Ngữ văn là môn duy nhất thi tự luận, nên được chấm lại bởi hai giám khảo ở hai vòng độc lập nhau. Nếu kết quả chấm của hai giám khảo giống nhau, đó là điểm phúc khảo của thí sinh.

Trường hợp điểm của hai giám khảo lệch nhau, bài thi sẽ được giao cho người thứ ba chấm. Nếu 2/3 giám khảo trùng kết quả, điểm đó được lấy; còn khác nhau sẽ sử dụng trung bình cộng ba đầu điểm.

Điểm phúc khảo lệch với điểm đã công bố từ 0,25 trở lên, thí sinh sẽ được điều chỉnh điểm.

Cùng ngày, báo Dân Việt đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Lộ diện 9 thủ khoa khối thi tốt nghiệp THPT 2025 điểm cao chót vót – 30/30”. Cụ thể như sau:

Thủ khoa thi tốt nghiệp THPT 2025

Sáng 16/7, Bộ GDĐT đã công bố điểm thi tốt nghiệp THPT 2025.

Theo đó, có 9/12 thủ khoa khối tốt nghiệp THPT 2025 với khối xét tuyển A00 và B00 đạt điểm tuyệt đối 30/30, đến từ các địa phương như Phú Thọ, Bắc Ninh, Ninh Bình, TP.HCM, Hưng Yên (Thái Bình cũ).

Có một thủ khoa khối B00 đạt 30/30 điểm là em Trần Đức Tài, học sinh lớp 12B1 trường THCS – THPT Nguyễn Khuyến, TP.HCM.

3 thủ khoa còn lại ở khối D01, A01, C00.

Đặc biệt, số báo danh 01016799 là thủ khoa “kép” hai khối D01, A01 với lần lượt là 29 và 29,75 điểm.

Thí sinh dự thi tốt nghiệp THPT 2025. Ảnh: GK

Sau khi biết điểm thi, thí sinh tiến hành đăng ký nguyện vọng xét tuyển 2025.

Theo hướng dẫn của Bộ GDĐT, từ ngày 16/7 đến 17 giờ ngày 28/7/2025, thí sinh đăng ký, điều chỉnh, bổ sung nguyện vọng xét tuyển không giới hạn số lần.

Thí sinh sử dụng tài khoản đã được cấp để xử lý thông tin (nhập, sửa, xem) thông tin của thí sinh trên Hệ thống.

Việc đăng ký nguyện vọng xét tuyển đối với các ngành/chương trình phải thực hiện theo hình thức trực tuyến trên Hệ thống hoặc trên Cổng dịch vụ công quốc gia.

Các nguyện vọng của thí sinh đăng ký xét tuyển vào tất cả các cơ sở đào tạo đăng ký theo ngành/chương trình và được xếp thứ tự từ 1 đến hết (nguyện vọng 1 là nguyện vọng cao nhất), đồng thời thí sinh phải cung cấp các dữ liệu (theo tiêu chí, điều kiện, quy trình đăng ký được quy định tại thông tin tuyển sinh của các cơ sở đào tạo) tương ứng với ngành/chương trình mà thí sinh đã đăng ký xét tuyển để các cơ sở đào tạo sử dụng xét tuyển…

Đêm khuya cô nhân viên gõ cửa, chồng tiếp chuyện và s/ững s/ờ vì cuộc đối thoại 2 người.

Đồng hồ điểm 2 giờ sáng. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng gõ cửa vang lên từng hồi cộc cộc như ai đó đang cố kìm nén nhưng không thể giấu nổi sự nôn nóng. Hương, người vợ, vẫn đang say ngủ. Tuấn – chồng cô – cau mày, lặng lẽ bước ra mở cửa. Trước mặt anh là một cô gái trẻ, mặc đồng phục tiếp tân khách sạn, đứng run run, đôi mắt đầy nước và giọng khàn đặc:

– Anh ơi… cho em gặp chị Hương được không ạ?

Tuấn đứng chết lặng. Hương chưa từng nhắc gì về cô gái này… nhưng chính cái tên ấy, phát ra từ miệng người lạ, là khởi đầu cho một đêm không ai ngờ tới.

Tuấn sống cùng vợ là Hương trong một căn hộ chung cư tầng 12, giữa lòng thành phố. Họ kết hôn được gần 5 năm, chưa có con, nhưng cuộc sống ổn định. Tuấn làm kỹ sư IT, còn Hương làm trưởng ca tại một khách sạn nhỏ trong trung tâm quận 1. Công việc của Hương thường kết thúc vào lúc khuya, có hôm 1-2 giờ sáng mới về đến nhà. Tuấn đã quen với việc vợ đi về thất thường.

Nhưng đêm nay, khác với mọi hôm, Hương đã về sớm từ lúc 10 giờ và hiện đang ngủ say trong phòng. Khi Tuấn ra mở cửa, anh không hề nghĩ rằng có bất kỳ ai biết địa chỉ này – đặc biệt là một cô gái còn mặc nguyên đồng phục khách sạn mà vợ anh đang làm việc.

Tuấn lặng đi vài giây, rồi hỏi:
– Em là ai? Có việc gì với vợ anh?
Cô gái rụt rè nhìn anh, rồi cúi đầu:
– Em tên là Vy… Em làm ca tối cùng chị Hương. Em xin lỗi vì đến muộn thế này, nhưng em không biết phải làm sao. Em chỉ muốn gặp chị ấy một lát… chuyện này em không thể nói với ai khác.

Có điều gì đó trong ánh mắt cô gái khiến Tuấn cảm thấy bất an. Không phải vì cô ta xinh đẹp, mà vì vẻ bối rối và tuyệt vọng chân thực. Anh do dự một chút, rồi gật đầu:
– Vào đi. Nhưng Hương đang ngủ, tôi không chắc cô ấy có dậy không.

Vy bước vào, ngồi khép nép trên ghế salon. Tuấn rót cho cô ly nước, rồi đi vào đánh thức Hương.
– Em ơi, dậy chút được không? Có cô Vy ở khách sạn đến gặp em.
– Vy nào? – Hương lồm cồm ngồi dậy, mắt còn ngái ngủ.
– Cô gái làm cùng em, đồng phục tiếp tân. Nhỏ, tóc ngắn. Cô ấy nói có việc gấp.

Hương lập tức tỉnh táo. Cô không hỏi gì thêm, vội mặc áo khoác và đi ra phòng khách. Vừa thấy Vy, cô khựng lại. Ánh mắt hai người phụ nữ chạm nhau – một người bối rối, một người lạnh tanh.

– Em tìm chị có chuyện gì? – Hương hỏi, giọng điềm tĩnh.
Vy ngồi cúi đầu, chắp tay lại như cầu xin.
– Em xin lỗi chị. Em… em không có ai khác để nhờ. Em biết chị ghét em. Nhưng chuyện này… chỉ chị mới giúp được em thôi.

Tuấn đứng bên cạnh, cảm thấy mình như người thừa. Anh định rút lui vào phòng nhưng Vy nhìn anh, lắp bắp:
– Anh… cho em xin vài phút riêng với chị Hương được không ạ? Chuyện này… chuyện cá nhân thôi ạ.

Tuấn ngập ngừng. Hương gật nhẹ đầu:
– Anh vào phòng đi, lát em kể.

Cánh cửa khép lại. Trong phòng khách, Vy bật khóc.
– Em có thai… Em không biết là của ai. Nhưng có thể là của anh Tín.

Hương không biểu cảm, chỉ chậm rãi nói:
– Anh Tín nghỉ việc ở khách sạn 2 tháng rồi. Em vẫn liên lạc với anh ta à?
Vy gật, nước mắt lã chã.
– Tụi em… vẫn gặp nhau. Nhưng giờ anh ấy biến mất. Điện thoại khóa, Facebook xóa. Em không biết tìm ai nữa… Em sợ.

– Em nghĩ chị có thể làm gì?

– Em chỉ mong chị… nếu có thể… gọi cho chị Quỳnh – quản lý. Nói giùm em vài câu để không bị đuổi việc. Em… em không muốn mất chỗ làm.

Hương im lặng rất lâu. Rồi cô rút điện thoại, mở một bản ghi âm – giọng của Vy và một nam giới nói chuyện yêu đương, hẹn hò trong giờ làm việc.

– Chị giữ cái này lâu rồi. Vì em đã làm điều không đúng trong ca trực. Nhưng chị chưa gửi cho ai. Nếu em thật sự muốn thay đổi, chị sẽ giữ kín. Nhưng đừng xin chị bảo lãnh nữa. Mọi thứ, em phải tự gánh.

Vy nhìn Hương, bối rối, rồi gật đầu.

Tuấn bước ra, thấy không khí căng thẳng nhưng Hương chỉ nói:
– Em ấy sắp về. Không có gì đâu anh.

Vy cúi đầu chào, rời khỏi căn hộ trong lặng lẽ.

Sau khi đóng cửa, Tuấn quay sang vợ:
– Em giữ bản ghi âm đó từ bao giờ?
– Gần một tháng trước. Em không dùng, vì thấy Vy trẻ người non dạ, đáng thương. Nhưng giờ em biết… mình không thể cứu ai cả. Ai cũng phải học cách tự cứu lấy mình.

Cuộc sống sau đêm hôm đó dường như quay lại bình thường. Hương vẫn đi làm theo ca, Tuấn vẫn ở nhà làm việc từ xa. Họ ít nhắc đến chuyện Vy ghé thăm – như một thoáng mơ hồ giữa đêm muộn. Nhưng không phải mọi thứ đều trôi qua như gió thoảng.

Một buổi sáng đầu tuần, khi đang pha cà phê, Hương nhìn Tuấn rồi đột ngột hỏi:
– Dạo này anh có thấy em khác không?

Tuấn ngẩng lên, thoáng giật mình vì câu hỏi không đầu không đuôi.
– Khác… là sao?

– Ý là… có gì thay đổi không? Cảm xúc, cách cư xử?

Tuấn nhíu mày:
– Em vẫn vậy. Có điều mệt hơn trước. Anh tưởng do công việc.

Hương không nói gì thêm, chỉ cười nhạt rồi quay đi. Nhưng trong lòng cô, câu hỏi đó là để dò xem: liệu Tuấn có biết gì không?

Một tuần gần đây, Hương bị theo dõi. Không phải cô tưởng tượng. Mỗi khi tan ca, đi bộ về xe, luôn có ai đó đứng nép vào bóng tối ở bãi giữ xe tầng hầm. Một lần, cô bước nhanh ra thì nghe tiếng gọi nhỏ phía sau:
– Chị Hương…

Cô quay lại. Là Vy.

Vẫn gầy gò, mặt trắng bệch và hai mắt trũng sâu. Nhưng lần này, Vy không còn vẻ van nài nữa. Ánh mắt cô ta lạnh, lạ.

– Em vẫn chưa tìm được Tín – Vy nói nhỏ, giọng đều đều – Nhưng em biết chuyện anh ta từng ở đâu.

Hương im lặng.

– Em đã đến khu nhà trọ ở quận 8. Nơi mà trước đây chị từng ghé với anh ấy. Em… thấy hình của chị trong máy giặt công cộng. Ai đó bỏ lại.

Hương sững người. Ký ức hiện về: 4 năm trước, khi cô còn yêu Tín – một gã đàn ông hấp dẫn nhưng trơn tuột như cá. Cô đã chia tay khi biết Tín quen nhiều cô gái cùng lúc. Nhưng chưa bao giờ cô kể điều đó với Tuấn – kể cả trước khi cưới.

Vy tiếp lời:
– Em không trách chị. Nhưng em nghĩ… chị nên nói với chồng mình. Vì nếu không, có người khác sẽ nói.

– Em đang đe dọa chị?

– Không… Em chỉ nói sự thật.

Vài ngày sau, Tuấn nhận được một email nặc danh, kèm theo hai bức ảnh cũ. Một trong số đó là ảnh Hương đang đứng cạnh Tín, tay nắm tay trong quán cà phê, ngày tháng ghi lại là 2019. Dòng tiêu đề email ngắn gọn: “Anh biết người này chứ?”

Tuấn không nói gì với Hương trong suốt 2 ngày. Anh chỉ nhìn cô lặng lẽ, trong lòng hỗn loạn. Anh không nghi ngờ vợ từng có quá khứ – ai cũng có. Nhưng điều khiến anh hoang mang là vì sao Hương chưa từng kể. Anh cảm thấy như người cuối cùng được biết sự thật.

Đến tối ngày thứ ba, khi cả hai đang ăn cơm, Tuấn đặt điện thoại xuống bàn:
– Anh nhận được email lạ. Có ảnh em và… người tên Tín.

Hương ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh.
– Em đoán là Vy gửi. Cô ấy đã gặp em. Dọa sẽ làm thế nếu em không giúp cô ta tìm Tín.

– Em quen gã đó lâu chưa?

– Trước khi gặp anh. Tụi em chỉ quen gần một năm. Anh ta là người đầu tiên khiến em… dại khờ. Sau đó em cắt đứt. Em đã giấu, không vì xấu hổ, mà vì không muốn để quá khứ ảnh hưởng hiện tại.

Tuấn thở dài:
– Em có nghĩ… giữ bí mật lại khiến nó có sức nặng hơn không?

Hương nhìn thẳng vào mắt chồng.
– Có. Nhưng khi em chọn anh, em đã hoàn toàn rũ bỏ người cũ. Em không muốn anh bị tổn thương vì điều em đã tự xử lý xong. Có thể em sai – vì nghĩ anh sẽ không hiểu.

Không khí trong phòng lặng như tờ.

Tuấn đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Anh cần vài phút để suy nghĩ.

Tối hôm đó, một chuyện khác xảy ra.

Khoảng gần nửa đêm, chuông cửa lại vang lên – lần thứ hai trong vòng một tháng. Hương và Tuấn đều nhìn nhau, rồi Tuấn ra mở.

Là một người đàn ông – hốc hác, áo sơ mi nhăn nhúm, đôi mắt sợ hãi:
– Tôi… tôi là Tín. Tôi cần gặp Vy. Cô ấy nói đang ở đây.

Tuấn sững người.
– Vy không sống ở đây.

– Nhưng cô ấy nói cô đến tìm vợ anh cách đây 1 tháng. Rồi gửi tôi địa chỉ này. Nói rằng… tôi phải đối mặt với lỗi lầm.

Hương bước ra. Cô nhìn Tín, ánh mắt không giận, không cảm xúc.

– Vy không ở đây. Và nếu anh còn chút lương tâm, hãy chịu trách nhiệm với những gì anh gây ra. Em gái đó đang mang thai – và anh bỏ trốn.

Tín cúi đầu, run rẩy:
– Tôi sợ… Tôi sai. Nhưng tôi không biết phải làm sao nữa.

Tuấn nói, giọng trầm thấp:
– Làm một người cha, đầu tiên, là phải có mặt. Phần còn lại, không ai dạy được anh.

Tín gật đầu, rồi quay đi trong im lặng.

Cánh cửa đóng lại. Và lần này, là khép lại cho tất cả những gì chưa được nói.

Một tuần sau, Vy nhắn cho Hương một dòng tin nhắn:
“Cảm ơn chị. Em biết chị không cần giúp, nhưng vẫn làm. Em sẽ tự lo cho mình.”

Tuấn và Hương cùng ngồi uống trà bên ban công, không còn gợn sóng quá khứ nào. Tuấn nhìn vợ:
– Cảm ơn vì đã kể cho anh mọi thứ.

Hương cười nhẹ:
– Cảm ơn vì đã ở lại.

Gia thế nữ thủ khoa tài sắc vẹn toàn của Phú Thọ, hóa ra “trâm anh thế phiệt”, chỉ thua hoa hậu mỗi vương miện

Sáng 16/7, Sở GD&ĐT Phú Thọ đã công bố danh sách thủ khoa Kỳ thi tốt nghiệp THPT 2025 của tỉnh.

Thông tin từ báo Phú Thọ cho biết thí sinh Nguyễn Lê Hiền Mai – lớp 12 Chuyên Hóa, Trường THPT Chuyên Hùng Vương là thủ khoa khối A00 toàn tỉnh, đạt 30 điểm (Toán 10, Vật lí 10, Hóa học 10).

Hiền Mai là 1 trong 9 thí sinh trong cả nước đạt điểm tuyệt đối tại kỳ thi tốt nghiệp THPT năm nay.

nguyen-le-hien-mai-2

nguyen-le-hien-mai-4

Nguyễn Lê Hiền Mai sở hữu ngoại hình xinh xắn, cao ráo và bảng thành tích học tập cực khủng. Được biết, cô gái sinh năm 2007 là lớp trưởng của lớp cấp 3, hiện có loạt thành tích ấn tượng như:

– Giải nhất kỳ thi Học sinh giỏi cấp tỉnh năm học 2021-2022 môn Hoá học, được tuyển thẳng vào lớp chuyên Hoá – THPT Chuyên Hùng Vương (Phú Thọ).

– Giải nhì kỳ thi Học sinh giỏi cấp tỉnh năm học 2024-2025 môn Hoá học.

– GPA tổng năm lớp 12 đạt 9.5, trong đó các môn Toán, Lý, Hoá các kỳ học duy trì ở mức 9.8-9.9.

nguyen-le-hien-mai-1

nguyen-le-hien-mai-3

Nguyễn Lê Hiền Mai hiện đang là cái tên được cư dân mạng gọi tên nhiều nhất, bày tỏ sự ngưỡng mộ vì vừa học giỏi vừa xinh đẹp.

Ngoài ra, thủ khoa các khối của tỉnh Phú Thọ cũng được hé lộ trong sáng nay, bao gồm:

Thí sinh Nghiêm Mạnh Hiếu, lớp 12C5, Trường THPT Chuyên Hùng Vương là thủ khoa khối A01 toàn tỉnh, đạt 29 điểm (Toán 10; Vật lí 9,5; Tiếng Anh 9,5).

Thí sinh Trịnh Mỹ Duyên, lớp 12A3 , Trường THPT Phù Ninh đạt 28,75 điểm, thủ khoa khối B00 toàn tỉnh (Toán 9,5; Sinh học 9,5; Hóa học 9,75).

Thủ khoa khối C00 toàn tỉnh là thí sinh Nguyễn Thị Quỳnh Liên, lớp 12E, Trường THPT Bình Sơn, đạt 29,5 điểm (Ngữ văn 9,5; Lịch sử 10; Địa lí 10).

nguyen-le-hien-mai-4

Thủ khoa khối D01 toàn tỉnh đạt 27,25 điểm, gồm 4 thí sinh: Nguyễn Vũ Hà An, lớp 12 Chuyên Anh, Trường THPT Chuyên Hùng Vương; Vũ Trần Huy, lớp 12 A12 Chuyên Anh, Trường THPT Chuyên Vĩnh Phúc; Đào Hương Giang, lớp 12A8, Trường THPT Long Châu Sa, Bùi Phương Linh, lớp 12 Chuyên Anh, Trường THPT Chuyên Hoàng Văn Thụ.

Thí sinh Nguyễn Vân Khanh, lớp 12 chuyên Trung, Trường THPT Chuyên Hoàng Văn Thụ là thủ khoa khối D04 toàn tỉnh với 28,25 điểm (Toán 9; Ngữ Văn 9,5; Tiếng Trung Quốc 9,75).

 

Bất ngờ lý do chủ nhân 2 giải Vietlott quyết định không đeo mặt nạ khi nhận giải thưởng! Cả nước nể 2 anh

Hai chủ nhân giải độc đắc trị giá hơn chục tỷ đồng của Vietlott ở Hà Nội và Đồng Nai quyết định lộ diện khi nhận thưởng hôm 15/7.

Chiều 15/7, Công ty Xổ số Điện toán Việt Nam (Vietlott) tổ chức trao giải cho hai khách hàng đã trúng giải cao nhất của sản phẩm Lotto 5/35. Cả hai đều công khai danh tính, không đeo mặt nạ. Trong đó, anh Đỗ Quốc Dũng tại Đồng Nai trúng giải trị giá gần 10 tỷ đồng, còn anh Nguyễn Thanh Tùng trúng gần 6,4 tỷ.

Từ lúc bắt đầu kinh doanh năm 2016 đến nay, Vietlott chỉ ghi nhận chỉ vài khách hàng để lộ mặt tại buổi lễ nhận giải. Hầu hết chủ nhân của các giải Jackpot đều chọn đeo mặt nạ bởi muốn giữ sự riêng tư.

Anh Đỗ Quốc Dũng (thứ hai từ phải) nhận giải 9,9 tỷ và anh Nguyễn Thanh Tùng (thứ hai từ trái) nhận giải 6,38 tỷ đồng chiều 15/7 ở Hà Nội. Ảnh: Anh Tú

Anh Đỗ Quốc Dũng (thứ hai từ phải) nhận giải 9,9 tỷ và anh Nguyễn Thanh Tùng (thứ hai từ trái) nhận giải 6,38 tỷ đồng chiều 15/7 ở Hà Nội. Ảnh: Anh Tú

Sau khi trừ thuế thu nhập cá nhân, anh Dũng thực nhận về hơn 8,9 tỷ, còn anh Tùng nhận gần 5,75 tỷ đồng. Hai khách hàng may mắn này ủng hộ quỹ từ thiện mỗi người 100 triệu đồng.

Anh Nguyễn Thanh Tùng cho biết mua vé trúng thưởng trong giờ nghỉ tại buổi làm việc tăng ca. Trước đây, anh chỉ trúng cao nhất là 30.000 đồng. Bởi vậy, khi được nhân viên Vietlott gọi điện báo tin trúng thưởng tiền tỷ, anh còn nghĩ là cuộc gọi lừa đảo từ nước ngoài. Đến hôm nay, sau khi nhận tin nhắn báo tiền thưởng vào tài khoản ngân hàng, anh mới tin mình đã trúng Vietlott.

Còn anh Dũng gọi tổng đài hãng xổ số để xác nhận lại sau khi nhận tin nhắn trúng thưởng. Anh nói đã rất may mắn khi trúng gần 10 tỷ đồng, và sẽ “bình tĩnh suy nghĩ sử dụng tiền thưởng hợp lý”.

Lotto 5/35 là sản phẩm thứ 7 được Vietlott đưa vào kinh doanh từ cuối tháng 6. Nó được tích lũy từ 6 tỷ đồng và mở thưởng 2 lần một ngày. Vietlott năm nay được Bộ Tài chính giao chỉ tiêu doanh thu có thuế đạt 8.750 tỷ đồng, lãi trước thuế 305 tỷ đồng và nộp ngân sách 2.023 tỷ. Doanh thu kênh bán vé qua thiết bị đầu cuối dự kiến đạt 4.440 tỷ đồng, còn kênh điện thoại là 4.262 tỷ. Phần còn lại đến từ doanh thu hoạt động tài chính.

Đại diện Vietlott cho biết trong 5 tháng đầu năm, doanh nghiệp này ghi nhận doanh thu 3.590 tỷ đồng, hoàn thành 41% kế hoạch. Công ty trả thưởng hơn 1.902 tỷ đồng và đóng góp ngân sách trên 1.000 tỷ. Hiện hệ thống phân phối của Vietlott có 6.624 thiết bị đầu cuối để bán vé trực tiếp và hơn 3 triệu tài khoản đăng ký dự thưởng qua điện thoại.

Vô tình tìm thấy một chỉ vàng vô chủ khi dọn dẹp nhà, bí mật đằng sau khiến tôi không khỏi s:ố:c nặng

“Không phải mọi thứ lấp lánh đều là vàng. Nhưng nếu nó đúng là vàng, thì câu hỏi là: tại sao nó lại ở đó?”

Tôi phát hiện ra chỉ vàng đó khi đang dọn căn phòng cũ của mẹ — một nơi đã đóng bụi suốt bảy năm kể từ ngày bà mất. Nó nằm gọn trong khe nứt dưới sàn gỗ, ngay bên cạnh chiếc tủ thờ cũ kỹ. Nhưng điều khiến tôi không khỏi sốc nặng, không phải là giá trị của chỉ vàng đó, mà là tờ giấy gói kèm bên trong: một mảnh giấy nhỏ, ố vàng, ghi đúng ba chữ bằng mực đen đã nhòe:
“Đừng tin ông T.”

Tôi tên là Minh, 32 tuổi, làm nghề thiết kế nội thất tại TP.HCM. Sau nhiều năm sống tạm ở các chung cư thuê, tôi quyết định về quê – căn nhà cấp 4 tại Đồng Nai mà ba mẹ tôi từng ở. Ba tôi mất khi tôi còn nhỏ, mẹ nuôi tôi một mình đến năm 25 tuổi thì qua đời vì ung thư gan. Căn nhà sau đó được khóa lại, như một cách tôi đóng cửa với quá khứ.

Bảy năm trôi qua, căn nhà gần như bị bỏ hoang. Đợt này tôi về định cải tạo lại, vừa để tiết kiệm tiền thuê nhà, vừa để tân trang lại nơi chốn cũ. Phòng khách và bếp dọn khá dễ, nhưng đến phòng ngủ của mẹ, tôi như bước vào một bảo tàng thời gian: mọi thứ vẫn y nguyên như ngày cuối bà còn sống.

Tôi lau bụi bàn thờ, thay lại khung ảnh mẹ, gom đống sách báo cũ thì phát hiện sàn gỗ gần chiếc tủ thờ hơi lún xuống. Tò mò, tôi dùng tuốc nơ vít cạy nhẹ một miếng ván ra. Dưới đó là một khe hẹp, nơi tôi thấy một chiếc túi nilon cũ bị nhét sâu trong kẽ gỗ.

Bên trong là một chỉ vàng 9999 gói sơ sài bằng tờ giấy cũ kỹ. Chuyện có giá trị hay không không khiến tôi dừng lại. Điều khiến tôi giật mình lạnh gáy là nội dung tờ giấy: “Đừng tin ông T.”

Ngay lập tức, ký ức về ông T., bạn thân lâu năm của mẹ tôi, hiện lên rõ mồn một. Ông T. là hàng xóm sát vách, sống một mình từ sau khi vợ con bỏ đi. Khi mẹ tôi còn sống, ông hay qua giúp sửa ống nước, điện đóm, đôi lúc còn mang cơm canh sang.

Tôi từng thấy ông là người tốt, dù hơi lập dị. Nhưng sau khi mẹ mất, ông có một hành động khiến tôi khó quên.

Trong ngày tang lễ, khi chỉ còn tôi ở lại nhà lo nhang khói, ông T. ghé qua, đưa tôi một cuốn sổ nhỏ màu nâu, nói là “mẹ mày gửi lại, nói khi nào ổn thì đọc”. Tôi mở ra sau đó và thấy một vài ghi chú tài chính, mấy lời nhắn kiểu “Minh nhớ ăn uống đủ bữa”, và vài dòng không đầu không đuôi về chuyện đất đai.

Tôi không để tâm nhiều lúc đó vì còn quá đau buồn. Sau này, tôi không còn thấy ông T. qua lại nữa. Thậm chí, căn nhà ông cũng khóa im lìm, cây cối mọc um tùm. Người trong xóm đồn ông đi đâu biệt tích, có người nói ông chết, người bảo ông sang Cam Lào gì đó làm ăn.

Tôi đem chuyện chỉ vàng và mảnh giấy kể cho bà Năm, hàng xóm già nhất xóm. Bà mở to mắt rồi trầm ngâm một lúc:

“Chà… có khi nào là chuyện cũ. Má con mày ngày xưa có gửi ông T. giữ dùm ít vàng, nói để phòng thân. Nhưng sau đó, bà không nhắc tới nữa. Có lần bà sang đây nói… bà nghi ngờ ông T. có giấu gì đó.”

“Giấu gì ạ?” – tôi hỏi lại.

“Bà nói ổng cứ canh me căn nhà này. Có lần bà bắt gặp ổng lẻn vô ban đêm. Bả sợ, nhưng chẳng nói ai.”

Tôi lạnh sống lưng. Nếu đúng như lời bà Năm, thì chỉ vàng này có thể chỉ là một phần trong số nhiều món mẹ tôi từng gửi gắm — và có thể bị chiếm giữ.

Tối đó, tôi lục lại đống đồ cũ, trong đó có cuốn sổ nâu năm xưa. Tôi soi kỹ lại, thì thấy một trang giấy bị dán bằng keo cũ, như thể muốn giấu đi. Tôi cạy nhẹ và tìm thấy một tờ ghi chú:

“Nếu Minh đọc được dòng này, có thể mẹ đã không còn. Hãy tìm dưới sàn tủ thờ. Nếu con thấy vàng, đừng đi một mình. Hãy cẩn thận ông T.”

Vậy là mẹ biết ông T. có thể làm điều mờ ám. Bà giấu vàng trong nhà chứ không đưa cho ông. Và có thể còn nhiều hơn một chỉ

Sáng hôm sau, tôi phát hiện cửa sau bị mở toang dù tối qua mình đã khóa kỹ. Không mất mát gì, nhưng tôi thấy dấu giày bùn in mờ trên nền xi măng cũ. Có người đã lẻn vào nhà — hoặc đang tìm lại thứ gì đó.

Tôi lắp camera và gọi thợ sửa lại sàn nhà, yêu cầu họ không phá gì trước khi tôi có mặt. Khi thợ cạy lớp sàn mục bên cạnh chỗ tìm thấy chỉ vàng hôm qua, tôi nghe tiếng kim loại chạm nhau. Một chiếc hộp gỗ nhỏ hiện ra — có ổ khóa nhưng đã rỉ sét.

Tôi mang lên phòng, dùng tua vít cạy nhẹ. Bên trong là ba chỉ vàng nữa, và một cuốn sổ đỏ đứng tên… mẹ tôi. Nhưng điều kinh hoàng nhất là tờ giấy nhỏ cuối hộp: một bản sao biên bản chuyển nhượng đất có chữ ký giả tên mẹ tôi — và ký tên bên mua là: Trần Văn T.

“Khi người sống còn chưa yên giấc, người chết vẫn chưa thể yên nghỉ.”
Và căn nhà cũ của tôi… không chỉ cất giữ vàng, mà còn cất giữ sự phản bội.

Tôi ngồi trong căn phòng cũ của mẹ, cầm cuốn sổ đỏ mà tay run lên từng nhịp. Tên mẹ tôi rõ ràng được in ở phần “bên chuyển nhượng”, nhưng chữ ký bên dưới thì không giống với nét chữ quen thuộc của bà. Phía “bên nhận chuyển nhượng” lại là cái tên khiến tôi nghẹt thở: Trần Văn T.

Tôi đem bản photo và sổ đỏ thật đến UBND xã xác minh. Cô nhân viên địa chính nhìn xong trầm ngâm, sau bảo tôi đợi. Khoảng một tiếng sau, cô trở lại với vẻ mặt lúng túng:

“Anh Minh… trên hệ thống, đất này hiện đang đứng tên ông Trần Văn T., đã cập nhật từ 6 năm trước. Nhưng hồ sơ giấy tờ thì… có vấn đề.”

Tôi không thể tin vào tai mình. Mảnh đất mà mẹ tôi từng nói “để dành phòng thân”, giờ đã bị sang tên cho người khác, mà có thể mẹ tôi không hề hay biết.

Tối đó, tôi quyết định làm điều mà tôi tránh bấy lâu: đột nhập vào căn nhà sát vách – nơi ông T. từng sống.

Căn nhà phủ đầy bụi, mạng nhện giăng kín. Tôi dùng đèn pin soi quanh, thấy phòng khách đầy sách báo cũ, phần lớn đã mục. Nhưng điều đặc biệt là trong góc tủ gỗ, tôi thấy một va-li da màu nâu có khóa số.

Khóa không quá khó – chỉ cần vài lần thử tôi đã mở được. Bên trong là một tập hồ sơ gồm các giấy chuyển nhượng, bản photo CMND mẹ tôi, vài bản vẽ thiết kế… và một cuốn sổ ghi tay. Trang đầu tiên là dòng chữ nguệch ngoạc:

“Nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất mình cũng giữ lại bằng chứng.”

Tôi đọc không sót chữ nào. Dòng sau dòng, ông T. thú nhận trong cuốn sổ rằng:

  • Mẹ tôi từng gửi ông 5 chỉ vàng, nhờ giữ dùm “khi nào khó khăn thì lấy lại”.

  • Sau khi biết mẹ tôi bệnh nặng, ông nảy lòng tham, vì nghĩ bà không qua khỏi.

  • Ông làm giấy ủy quyền giả, dùng quan hệ cũ với một cán bộ địa chính để chuyển nhượng đất sang tên mình.

  • Sau đó, ông vẫn giả vờ giúp đỡ mẹ tôi như không có chuyện gì.

Có đoạn ông viết:

“Tôi không nghĩ bà ấy phát hiện. Nhưng tối hôm đó, tôi thấy đèn phòng bà bật đến khuya. Sáng hôm sau, bà nhìn tôi khác lắm.”

Tôi nhớ như in khoảng thời gian đó. Mẹ tôi trở nên trầm lặng, hay ghi chép gì đó vào cuốn sổ nâu. Hóa ra bà đã biết tất cả — nhưng vì lý do nào đó, không nói tôi nghe.

Ở trang cuối cuốn sổ là một dòng được viết rất mờ, có lẽ do tay ông run:

“Tôi giấu vàng trong hộp gỗ, trong ngăn sàn nhà tôi, định bụng một ngày sẽ đưa lại… nhưng không dám đối diện. Nếu ai đó tìm thấy cuốn sổ này, mong hãy giao nó cho con trai bà ấy. Tôi nợ bà nhiều hơn là vàng.”

Tôi im lặng một lúc lâu. Cảm xúc trong tôi hỗn độn – giận dữ, xót xa, nhưng cả một chút thương hại.

Sáng hôm sau, tôi trở lại UBND xã với đầy đủ chứng cứ: cuốn sổ tay, giấy tờ giả, và bản đối chiếu chữ ký của mẹ tôi từ nhiều giấy tờ hành chính trước đó. Sau vài tuần làm việc, chính quyền xác nhận hồ sơ chuyển nhượng có dấu hiệu sai phạm nghiêm trọng và tạm thời đóng băng tài sản.

Họ cũng phát hiện người cán bộ địa chính cũ đã bị kỷ luật và chuyển công tác nhiều năm trước vì liên quan đến vụ việc tương tự.

Tôi thuê luật sư để khởi kiện phục hồi quyền sở hữu đất cho mẹ tôi. Dù quá trình có thể mất vài tháng, nhưng tôi biết mình đang làm điều đúng — cho mẹ, và cho sự thật.

Một tuần sau, khi dọn lại căn phòng, tôi mở ngăn kéo bàn trang điểm của mẹ, nơi bà thường cất đồ riêng. Trong đó là một phong bì có ghi:

“Nếu Minh đã tìm thấy vàng, thì mẹ yên tâm rồi.”

Bên trong là bức thư tay cuối cùng, bà viết:

“Con trai, mẹ biết mình không còn nhiều thời gian, nhưng mẹ không muốn con sống với lòng thù hận. Ông T. từng là người tốt, chỉ vì nghèo khó và tham vọng làm mờ lương tâm. Nếu con có thể tha thứ, thì tha thứ. Nhưng tuyệt đối đừng để ai lấy mất điều mẹ để dành cho con: mảnh đất này chính là ước mơ mẹ dành cả đời để giữ lại cho con. Còn chỉ vàng, chỉ là chút gửi gắm nhỏ nhoi.”

Tôi gập bức thư lại. Nước mắt chảy, không phải vì tiếc vàng, mà vì lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy gần mẹ hơn bao giờ hết.

Vài tháng sau, đất được phục hồi lại đứng tên mẹ tôi. Tôi quyết định không bán như dự định ban đầu, mà sửa sang lại toàn bộ căn nhà, biến nó thành một không gian lưu niệm: nơi lưu giữ ký ức về mẹ, về quá khứ, và về một chỉ vàng từng hé mở ra cả một bí mật bị chôn vùi.

Tôi cũng tìm cách liên hệ với người thân xa của ông T. — ông mất trong một tai nạn giao thông ở biên giới cách đây hai năm. Cuốn sổ tay của ông, tôi giữ lại như một lời cảnh tỉnh cho chính mình:

Lòng tốt không nên bị lợi dụng. Nhưng tha thứ — nếu đủ mạnh — cũng có thể cứu được một linh hồn.

Chân dung nữ thủ khoa thi tốt nghiệp đạt điểm tuyệt đối khối A năm nay: Tài s:.ắc vẹn toàn😍👇👇

GD&TĐ – Kỳ thi tốt nghiệp THPT năm nay, cả nước có 9 thí sinh đạt điểm tuyệt đối 30/30, trong đó có 1 thí sinh ở Phú Thọ.

Nguyễn Lê Hiền Mai, lớp trưởng lớp chuyên Hóa, Trường THPT chuyên Hùng Vương (Phú Thọ) là một trong 8 thủ khoa đạt điểm tuyệt đối khối A00

Trường THPT Chuyên Hùng Vương có thí sinh đạt điểm tuyệt đối 30/30.

Trường THPT Chuyên Hùng Vương có thí sinh đạt điểm tuyệt đối 30/30.

Ngày 16/7, Sở GD&ĐT Phú Thọ công bố danh sách thủ khoa Kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025 của tỉnh.

Theo đó, thí sinh Nguyễn Lê Hiền Mai – lớp 12 Chuyên Hóa, Trường THPT Chuyên Hùng Vương là thủ khoa khối A00 toàn tỉnh, đạt 30 điểm (Toán 10, Vật lí 10, Hóa học 10).

Hiền Mai là 1 trong 9 thí sinh trong cả nước đạt điểm tuyệt đối tại kỳ thi tốt nghiệp THPT năm nay.

Ngoài ra, thủ khoa các khối của tỉnh Phú Thọ cũng được hé lộ.

Thí sinh Nghiêm Mạnh Hiếu, lớp 12C5, Trường THPT Chuyên Hùng Vương là thủ khoa khối A01 toàn tỉnh, đạt 29 điểm (Toán 10; Vật lí 9,5; Tiếng Anh 9,5).

Thí sinh Trịnh Mỹ Duyên, lớp 12A3 , Trường THPT Phù Ninh đạt 28,75 điểm, thủ khoa khối B00 toàn tỉnh (Toán 9,5; Sinh học 9,5; Hóa học 9,75).

Thủ khoa khối C00 toàn tỉnh là thí sinh Nguyễn Thị Quỳnh Liên, lớp 12E, Trường THPT Bình Sơn, đạt 29,5 điểm (Ngữ văn 9,5; Lịch sử 10; Địa lí 10).

Thủ khoa khối D01 toàn tỉnh đạt 27,25 điểm, gồm 4 thí sinh: Nguyễn Vũ Hà An, lớp 12 Chuyên Anh, Trường THPT Chuyên Hùng Vương; Vũ Trần Huy, lớp 12 A12 Chuyên Anh, Trường THPT Chuyên Vĩnh Phúc; Đào Hương Giang, lớp 12A8, Trường THPT Long Châu Sa, Bùi Phương Linh, lớp 12 Chuyên Anh, Trường THPT Chuyên Hoàng Văn Thụ.

Thí sinh Nguyễn Vân Khanh, lớp 12 chuyên Trung, Trường THPT Chuyên Hoàng Văn Thụ là thủ khoa khối D04 toàn tỉnh với 28,25 điểm (Toán 9; Ngữ Văn 9,5; Tiếng Trung Quốc 9,75).

VinFast tung mẫu xe máy điện mới, tự tin tuyên bố “tiết kiệm nhất Việt Nam”: Giá chưa tới 18 triệu, tạm biệt xe xăng từ đây

Với thiết kế trẻ trung, giá dưới 13 triệu và hiệu năng vượt trội, mẫu xe máy điện VinFast đang dần trở thành mẫu xe điện học sinh được săn đón nhất hiện nay.

Thiết kế gọn gàng, phong cách “cực chất” cho học sinh

Giữa muôn vàn lựa chọn xe máy điện trên thị trường, VinFast Motio nổi lên như một gương mặt sáng giá nhờ sự kết hợp hài hòa giữa yếu tố thẩm mỹ, an toàn và tiện dụng. Được định vị là mẫu xe dành riêng cho học sinh, sinh viên và người dùng trẻ tuổi, Motio thuyết phục ngay từ cái nhìn đầu tiên nhờ kiểu dáng năng động, dễ điều khiển và đặc biệt phù hợp với thể trạng người Việt.

vf2.png

Xe sở hữu thiết kế bo tròn mềm mại, cụm đèn pha và đèn hậu dạng LED phong cách retro nổi bật. Từng đường nét trên thân xe được trau chuốt kỹ lưỡng nhằm mang lại cảm giác thân thiện, hiện đại nhưng không kém phần nổi bật. Kích thước tổng thể 1.742 x 715 x 1.085 mm và chiều cao yên 755 mm giúp Motio phù hợp với hầu hết học sinh, sinh viên, kể cả các bạn nữ vóc dáng nhỏ nhắn.

Dù thuộc dòng xe điện cỡ nhỏ, VinFast Motio vẫn được ưu ái với khoang cốp rộng 22 lít. Xe nặng chỉ 95,6 kg, giúp việc dắt xe, xoay trở trong ngõ nhỏ hay khu vực trường học trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Đặc biệt, xe còn có tới 5 tùy chọn màu sắc trẻ trung như trắng ngọc trai, đen nhám, vàng, hồng công nghệ và đỏ tươi, trọn vẹn đáp ứng gu thẩm mỹ của Gen Z và Gen Alpha.

vf4.png

Xe máy điện tiết kiệm: Bạn đồng hành đáng giá mỗi ngày

Một trong những điểm mạnh vượt trội của xe máy điện VinFast nói chung và Motio nói riêng chính là khả năng tiết kiệm chi phí vận hành. Không cần đổ xăng, không cần thay nhớt định kỳ như xe máy xăng truyền thống, Motio chỉ cần vài nghìn đồng tiền điện cho mỗi lần sạc đầy nhưng vẫn có thể di chuyển đến 70–82 km ở điều kiện tiêu chuẩn.

Motio sử dụng động cơ điện công suất 1.500W, cho tốc độ tối đa 49 km/h – đủ nhanh cho việc di chuyển hàng ngày mà không cần bằng lái xe. Đây chính là ưu điểm lớn cho nhóm người dùng học sinh, sinh viên chưa đủ 18 tuổi. Xe trang bị ắc quy chì kín khí có khả năng sạc đầy trong khoảng 10 giờ, thích hợp cho việc sạc qua đêm. Với nhu cầu sử dụng thông thường, mỗi lần sạc có thể dùng liên tục trong cả tuần học.

Không chỉ giúp giảm gánh nặng tài chính cho phụ huynh, Motio còn là bước đi xanh cho môi trường. Bằng việc sử dụng năng lượng điện, mẫu xe này góp phần giảm khí thải CO₂ – phù hợp với xu hướng sống xanh, sống bền vững mà thế hệ trẻ hiện nay đang theo đuổi.

vf5.png

Về mặt an toàn, VinFast Motio không làm người dùng thất vọng. Xe được trang bị phanh đĩa trước giúp tăng độ chính xác khi phanh gấp, trong khi phanh sau dạng tang trống giữ lại nét truyền thống dễ bảo trì. Hệ thống giảm xóc ống lồng phía trước và giảm xóc đôi phía sau giúp xe êm ái trên những đoạn đường gập ghềnh.

Điểm cộng lớn của Motio nằm ở cụm đèn pha LED projector hiện đại, chiếu sáng tốt trong đêm, hỗ trợ tối ưu khi di chuyển vào sáng sớm hoặc buổi tối tan học. Xe còn đạt chuẩn chống nước IP67 giúp an tâm trong điều kiện trời mưa hay đường ngập nhẹ. Nhờ thiết kế khung chắc chắn và khoảng sáng gầm hợp lý, Motio không lo cạ gầm khi lên xuống vỉa hè, đường xóc.

Hệ thống vận hành của Motio vẫn tối ưu theo phong cách “dễ dùng – ít lỗi – ít bảo dưỡng”, rất phù hợp với học sinh vốn chưa có nhiều kinh nghiệm điều khiển xe máy. Một lần sạc là có thể di chuyển quãng đường đủ để đi học, sinh hoạt, đi chơi hoặc làm thêm bán thời gian mà không lo dắt bộ giữa đường.

vf3(1).jpg

Giá bán hấp dẫn, dễ tiếp cận, phù hợp với mọi gia đình

Theo công bố của hãng, xe điện VinFast Motio hiện đang có giá bán chỉ khoảng 12.000.000 đồng, đã bao gồm VAT, bộ sạc và ắc quy. Đây là mức giá cực kỳ cạnh tranh trong phân khúc xe máy điện phổ thông hiện nay, đặc biệt là khi so với các dòng xe máy xăng như Wave Alpha hay Sirius – vốn có giá cao hơn nhưng lại tốn chi phí nhiên liệu và bảo dưỡng định kỳ.

Thêm vào đó, VinFast đang áp dụng nhiều chương trình khuyến mãi theo mùa, hỗ trợ trả góp lãi suất thấp và bảo hành dài hạn lên đến 3 năm hoặc 30.000 km mang đến sự yên tâm tối đa cho người dùng.

Với những yếu tố trên, có thể nói VinFast Motio không chỉ là một phương tiện đi lại đơn thuần mà còn là sự lựa chọn thông minh cho các gia đình đang tìm kiếm một chiếc xe máy điện tiết kiệm, bền bỉ và phù hợp với lối sống học sinh năng động.

Trong bối cảnh xe điện ngày càng phổ biến tại Việt Nam, đặc biệt là ở các đô thị lớn và trong nhóm người trẻ tuổi, VinFast Motio nổi lên như một biểu tượng mới, nhẹ nhàng, tiết kiệm và đầy cá tính. Mẫu xe không chỉ phù hợp cho nhu cầu đi học mà còn đồng hành cùng các bạn trẻ trong những hành trình trưởng thành, đóng vai trò như “người bạn đầu đời” trên mọi nẻo đường.

Chúng tôi chung sống được 12 năm, vậy mà chồng tôi người có thu nhập hàng tháng lên đến 100 triệu 1 tháng – lại đem lòng cảm mến một nhân viên lễ tân mới vào làm tại công ty. Người phụ nữ ấy gần 40 tuổi, nhan sắc và vóc dáng đều không bằng tôi, thế nhưng chỉ trong vòng sáu tháng ngắn ngủi, cô ta đã trở thành nguồn an ủi tinh thần lớn lao đối với anh. Chồng thở dài, mệt mỏi nói: “Ly hôn đi, nhà với xe anh để lại cho em. xin em hãy cho anh được tự do.” Tôi cúi đầu, bình thản trả lời: “Được.”

Chị lặng người. Mười hai năm. Mười hai năm gắn bó, sẻ chia, vun đắp. Mười hai năm ấy, cứ ngỡ đã đủ để xây nên một tòa thành kiên cố, vững chãi, không gì lay chuyển nổi. Vậy mà giờ đây, tất cả sụp đổ chỉ vì một câu nói, một lời đề nghị. “Ly hôn đi, nhà với xe anh để lại cho em. Xin em hãy cho anh được tự do.” Giọng anh trầm khàn, mệt mỏi, nhưng lạnh lùng đến tàn nhẫn. Một câu nói đủ sức bóp nghẹt trái tim người phụ nữ đã dành trọn thanh xuân, tình yêu và niềm tin cho anh. Chị cúi đầu. Lặng lẽ. Bình thản. “Được.” Chị không khóc, không van xin, không một lời oán trách. Bởi lẽ, giọt nước mắt hay lời lẽ yếu mềm giờ đây cũng chỉ là vô nghĩa. Anh đã quyết. Và chị cũng vậy.

Nguyệt và Nam gặp nhau trong những năm tháng đại học đầy nhiệt huyết. Nguyệt là cô sinh viên y khoa thông minh, sắc sảo, luôn nổi bật với mái tóc dài óng ả và đôi mắt biết cười. Nam, hơn Nguyệt hai tuổi, là chàng sinh viên kinh tế năng động, có chí tiến thủ và nụ cười ấm áp. Tình yêu của họ nảy nở tự nhiên, êm đềm như dòng suối nhỏ, rồi dần lớn thành con sông tình yêu cuộn chảy. Họ cùng nhau trải qua những ngày tháng khó khăn, từ những bữa cơm sinh viên đạm bạc đến những đêm thức trắng ôn thi. Tình yêu ấy không chỉ là sự lãng mạn của tuổi trẻ mà còn là sự đồng điệu trong tâm hồn, sự thấu hiểu và tin tưởng tuyệt đối.

Sau khi tốt nghiệp, Nam bắt đầu công việc tại một công ty công nghệ mới nổi. Với sự thông minh và nỗ lực không ngừng, anh nhanh chóng khẳng định được năng lực, dần leo lên những vị trí cao hơn. Nguyệt, sau khi ra trường, cũng trở thành một bác sĩ giỏi, tận tâm với nghề. Cuộc sống của họ cứ thế trôi đi trong bình yên và hạnh phúc. Ngôi nhà nhỏ ấm cúng, chiếc xe hơi tiện nghi, và những chuyến du lịch cùng nhau mỗi năm là minh chứng cho thành quả của họ. Nam kiếm được rất nhiều tiền. Mức lương hàng tháng của anh, sau nhiều năm làm việc, đã chạm mốc 100 triệu đồng – một con số mơ ước đối với nhiều người. Nguyệt không cần phải lo lắng về tài chính, cô có thể toàn tâm toàn ý cống hiến cho công việc và chăm sóc gia đình. Họ là hình mẫu của một gia đình thành đạt, hạnh phúc trong mắt bạn bè và đồng nghiệp.

Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng là một bức tranh màu hồng. Cùng với sự thăng tiến trong công việc, Nam bắt đầu bận rộn hơn. Anh thường xuyên phải đi công tác, về nhà muộn hơn, và những cuộc gọi điện thoại, tin nhắn công việc dường như không bao giờ dứt. Nguyệt hiểu và thông cảm. Cô tin tưởng anh tuyệt đối, bởi Nam luôn là người chồng chu đáo, người cha yêu thương con cái. Anh vẫn nhớ những ngày kỷ niệm, vẫn dành thời gian cho gia đình vào những ngày cuối tuần hiếm hoi. Cô tự nhủ, đàn ông thành công thì phải bận rộn, đó là điều hiển nhiên.

Cho đến một ngày. Một buổi chiều muộn, khi Nguyệt đang chuẩn bị bữa tối, chuông điện thoại của Nam reo. Anh đang tắm, nên cô tiện tay cầm lên. Màn hình hiện lên một cái tên lạ: “Linh – Lễ tân mới”. Nguyệt hơi bất ngờ, nhưng cô không nghĩ ngợi nhiều. Có thể là chuyện công việc. Cô đặt điện thoại xuống và tiếp tục công việc của mình. Nhưng rồi, những cuộc gọi và tin nhắn từ số máy đó bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn. Ban đầu, Nam giải thích đó là do công việc, Linh là lễ tân mới nên cô ấy cần hỏi một số thông tin. Nguyệt chấp nhận lời giải thích đó, dù trong lòng vẫn có chút lăn tăn.

Linh, người phụ nữ gần 40 tuổi, mới vào làm ở công ty của Nam được sáu tháng. Nguyệt đã từng gặp cô ấy một lần trong một buổi tiệc của công ty. Cô ấy không có vẻ đẹp rực rỡ như Nguyệt, vóc dáng cũng không thon gọn bằng. Chỉ là một người phụ nữ bình thường, thậm chí còn có phần hơi mờ nhạt. Thế nhưng, không hiểu sao, người phụ nữ ấy lại dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Nam.

Sự thay đổi của Nam bắt đầu một cách tinh vi. Anh ít nói chuyện với Nguyệt hơn về công việc, về những áp lực mà anh đang đối mặt. Anh dành nhiều thời gian hơn để lướt điện thoại, và đôi khi, Nguyệt bắt gặp ánh mắt anh nhìn xa xăm, vẻ mặt trầm tư. Những bữa ăn tối của gia đình dần trở nên im lặng hơn. Nam trở nên cau có, dễ nổi nóng hơn. Nguyệt cảm nhận được một bức tường vô hình đang dần dựng lên giữa họ. Cô cố gắng trò chuyện, cố gắng thấu hiểu, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ hoặc những câu trả lời cụt lủn.

Một buổi tối, Nam đi nhậu về rất muộn. Anh say xỉn, loạng choạng bước vào nhà. Nguyệt đỡ anh vào phòng ngủ. Khi cô cởi áo khoác cho anh, một tờ giấy nhỏ rơi ra từ túi áo. Đó là một hóa đơn thanh toán của một nhà hàng sang trọng. Hóa đơn ghi rõ số tiền lớn và thời gian thanh toán là buổi chiều hôm đó. Trái tim Nguyệt thắt lại. Cô biết, Nam không hề có bất kỳ cuộc hẹn công việc nào vào buổi chiều. Và anh cũng chưa bao giờ đưa cô đến một nhà hàng sang trọng như vậy.

Nguyệt giữ im lặng. Cô không chất vấn, không làm ầm ĩ. Cô chỉ quan sát. Và càng quan sát, cô càng nhận ra những mảnh ghép đang dần khớp lại. Những tin nhắn bí ẩn, những cuộc điện thoại lén lút, những lý do bận rộn không rõ ràng, và giờ là tờ hóa đơn này. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cô. Cô bắt đầu nghi ngờ.

Đỉnh điểm là vào một buổi sáng chủ nhật. Nam nói rằng anh có một cuộc họp khẩn cấp. Nguyệt nhìn đồng hồ. Chủ nhật, và lại là một cuộc họp khẩn cấp? Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô quyết định đi theo anh. Nguyệt lái xe theo sau Nam, giữ một khoảng cách an toàn. Nam không đi đến công ty. Anh lái xe đến một khu chung cư cao cấp ở ngoại ô thành phố. Nguyệt đậu xe ở một góc khuất, tim đập thình thịch. Cô nhìn thấy Nam bước vào một tòa nhà. Một lát sau, Linh xuất hiện, nở nụ cười rạng rỡ chào đón anh. Họ cùng nhau bước vào thang máy, biến mất sau cánh cửa.

Cảnh tượng ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Nguyệt. Cảm giác đau đớn, thất vọng, và cả sự phản bội dâng trào. Mười hai năm. Mười hai năm cô tin tưởng, yêu thương, hy sinh cho người đàn ông này. Mười hai năm cô tin rằng tình yêu của họ là vĩnh cửu. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn. Cô ngồi bất động trong xe, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Không phải tiếng khóc nức nở, mà là những giọt nước mắt lặng lẽ, chua chát.

Khi Nam trở về nhà vào buổi chiều, Nguyệt không nói gì. Cô chỉ nhìn anh với ánh mắt vô hồn. Anh có lẽ đã nhận ra sự khác lạ của cô, nhưng anh cũng không nói gì. Bữa cơm tối hôm đó diễn ra trong sự im lặng đáng sợ. Nguyệt cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Cô muốn hét lên, muốn chất vấn anh, nhưng cô biết, giờ đây, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

Vài ngày sau, Nam bắt đầu nói về chuyện ly hôn. Ban đầu, anh nói một cách vòng vo, đại ý rằng anh cảm thấy mệt mỏi, áp lực, và cần không gian riêng. Nguyệt chỉ im lặng lắng nghe. Cô biết, anh đang tìm cách biện minh cho hành động của mình. Cho đến một buổi tối, sau khi con cái đã ngủ say, Nam ngồi đối diện Nguyệt, ánh mắt mệt mỏi, và nói ra câu nói định mệnh đó: “Ly hôn đi, nhà với xe anh để lại cho em. Xin em hãy cho anh được tự do.”

Nguyệt cúi đầu. Cô cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực, nhưng cô không để lộ ra ngoài. Cô đã chuẩn bị cho điều này. Trong những ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô đã cố gắng tìm mọi cách để cứu vãn cuộc hôn nhân này, nhưng dường như, anh đã quyết tâm ra đi. “Được.” Chỉ một từ đó thôi, nhưng nó chứa đựng tất cả sự đau đớn, thất vọng, và cả sự chấp nhận của Nguyệt. Cuộc hôn nhân mười hai năm của họ, cứ thế kết thúc trong một từ duy nhất.

Sau lời tuyên bố “Được” của Nguyệt, không khí trong căn nhà vốn ấm cúng bỗng trở nên lạnh lẽo và nặng nề. Nam ngạc nhiên. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc cãi vã lớn, những lời van xin hay thậm chí là nước mắt và sự giận dữ. Nhưng không, Nguyệt chỉ bình thản đến đáng sợ. Sự bình thản ấy khiến anh cảm thấy trống rỗng, và một chút hụt hẫng không tên. Anh đã quen với hình ảnh Nguyệt luôn quan tâm, lo lắng cho anh, giờ đây, sự thờ ơ của cô lại khiến anh có chút bối rối.

Mấy ngày sau đó, cả hai vẫn sống dưới một mái nhà nhưng như hai người xa lạ. Nguyệt vẫn đi làm, vẫn chăm sóc con cái, vẫn nấu những bữa cơm tươm tất. Chỉ có điều, ánh mắt cô trống rỗng hơn, nụ cười trên môi cũng phai nhạt đi. Cô không hỏi han, không trò chuyện với Nam. Mọi thứ diễn ra như một sự sắp đặt, như thể họ đang thực hiện một kịch bản đã được định sẵn. Nam cũng tránh mặt Nguyệt, anh về nhà muộn hơn, và khi về cũng chỉ vào thẳng phòng làm việc. Anh cảm thấy khó chịu khi phải đối mặt với ánh mắt bình thản đến lạnh lùng của cô. Có lẽ, anh đã quen với việc Nguyệt luôn đặt anh ở vị trí trung tâm, giờ đây, cô lại hoàn toàn gạt anh ra khỏi cuộc sống của cô.

Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh chóng. Nam đã chuẩn bị sẵn mọi giấy tờ. Đúng như lời anh nói, anh để lại căn nhà và chiếc xe cho Nguyệt. Nguyệt không đòi hỏi gì thêm. Cô chỉ yêu cầu quyền nuôi hai đứa con. Nam đồng ý ngay lập tức. Anh biết, Nguyệt là một người mẹ tốt, cô sẽ chăm sóc các con chu đáo. Anh cũng tin rằng, việc không phải bận tâm đến việc nuôi dưỡng con cái sẽ giúp anh có được sự “tự do” mà anh hằng mong muốn.

Ngày tòa án tuyên bố ly hôn, Nguyệt mặc một bộ đồ đơn giản. Cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đôi mắt không chút biểu cảm. Nam ngồi bên cạnh cô, anh cảm thấy một chút bứt rứt trong lòng. Mười hai năm. Mười hai năm bên nhau, giờ đây chỉ còn là tờ giấy ly hôn lạnh lẽo. Khi thẩm phán hỏi cả hai có muốn suy nghĩ lại không, Nguyệt chỉ lắc đầu nhẹ. Nam cũng vậy. Bản án được tuyên. Cuộc hôn nhân của họ chính thức chấm dứt.

Sau khi ly hôn, Nam chuyển ra ngoài sống. Anh thuê một căn hộ nhỏ, và bắt đầu cuộc sống mới với Linh. Anh nghĩ rằng, giờ đây anh đã có được “tự do”, anh có thể thoải mái làm những điều mình muốn. Anh dành nhiều thời gian hơn cho Linh, đưa cô đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, mua sắm những món đồ đắt tiền. Linh luôn miệng khen anh tài giỏi, ga lăng. Những lời khen ngợi ấy khiến anh cảm thấy được xoa dịu, được thỏa mãn. Anh nghĩ rằng, đây chính là hạnh phúc mà anh tìm kiếm bấy lâu.

Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn. Sau một thời gian sống chung, Nam bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Linh không hề đảm đang như Nguyệt. Cô ấy không biết nấu ăn, không thích dọn dẹp nhà cửa. Căn hộ của anh dần trở nên bừa bộn. Linh cũng không quan tâm đến công việc của anh, hay những áp lực mà anh phải đối mặt. Cô ấy chỉ thích đi chơi, mua sắm, và đòi hỏi những thứ vật chất. Nam dần nhận ra, Linh không phải là người phụ nữ anh có thể sẻ chia mọi thứ. Cô ấy chỉ là một người bạn tình, một người để anh thỏa mãn những ham muốn nhất thời.

Công việc của Nam cũng bắt đầu gặp trục trặc. Anh không còn giữ được sự tập trung như trước. Anh thường xuyên đi làm muộn, và những quyết định của anh cũng không còn sáng suốt như xưa. Có lẽ, sự căng thẳng trong cuộc sống cá nhân đã ảnh hưởng đến công việc của anh. Những đồng nghiệp của anh bắt đầu nhận ra sự thay đổi đó. Sếp của anh cũng tỏ ra không hài lòng. Thu nhập của anh dần sút giảm.

Trong khi đó, cuộc sống của Nguyệt lại dần ổn định trở lại. Cô dành toàn bộ thời gian cho công việc và các con. Cô không ngừng học hỏi, trau dồi kiến thức chuyên môn. Với sự tận tâm và tài năng của mình, Nguyệt ngày càng khẳng định được vị trí của mình trong ngành y. Cô trở thành một bác sĩ giỏi, được nhiều bệnh nhân tin tưởng và yêu mến. Hai đứa con của Nguyệt cũng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Chúng không hỏi nhiều về bố, mà chỉ quấn quýt bên mẹ. Nguyệt dạy dỗ con cái rất cẩn thận, cô luôn dành thời gian lắng nghe và chia sẻ với chúng.

Nguyệt cũng bắt đầu mở lòng hơn với bạn bè. Cô thường xuyên đi cà phê, trò chuyện với những người bạn thân. Cô tham gia vào các hoạt động tình nguyện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Cuộc sống của cô trở nên ý nghĩa hơn. Cô nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở việc có một người đàn ông bên cạnh, mà nằm ở chính bản thân mình, ở việc cô có thể sống một cuộc sống trọn vẹn, có ý nghĩa.

Một ngày nọ, Nam tình cờ gặp Nguyệt ở một siêu thị. Nguyệt đang cùng các con đi mua sắm. Cô mặc một bộ váy đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch và rạng rỡ. Cô cười nói vui vẻ với các con, ánh mắt cô ánh lên vẻ hạnh phúc. Nam nhìn Nguyệt, và anh chợt nhận ra rằng, cô đã thay đổi rất nhiều. Cô không còn là người phụ nữ đau khổ, suy sụp như ngày ly hôn. Cô đã trở nên mạnh mẽ, tự tin và hạnh phúc hơn.

Nam cảm thấy một sự hối tiếc dâng trào trong lòng. Anh nhớ lại những ngày tháng họ còn bên nhau, những kỷ niệm đẹp đẽ mà anh đã bỏ lỡ. Anh nhớ những bữa cơm Nguyệt nấu, những lần cô thức trắng đêm chăm sóc anh khi anh ốm, và cả những lần cô lặng lẽ động viên anh trong công việc. Anh nhìn sang Linh, người đang đứng bên cạnh anh, vẫn đang mải mê lướt điện thoại. So sánh giữa hai người phụ nữ, anh chợt nhận ra, anh đã đánh mất một người phụ nữ tuyệt vời.

Cuộc sống với Linh ngày càng trở nên tẻ nhạt và vô vị. Linh bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn, và anh thì ngày càng cảm thấy kiệt sức. Anh nhớ tiếng cười của con, nhớ sự ấm áp của gia đình, và nhớ cả sự bình yên mà Nguyệt đã mang lại cho anh. Anh nhận ra, sự “tự do” mà anh hằng mong muốn lại chính là sự trống rỗng, cô đơn.

Một buổi tối, sau khi cãi nhau với Linh, Nam ngồi một mình trong căn hộ trống trải. Anh nhìn ra cửa sổ, nơi những ánh đèn thành phố lấp lánh. Anh chợt cảm thấy hối hận. Hối hận vì đã bỏ rơi Nguyệt, hối hận vì đã đánh mất gia đình. Anh nhận ra rằng, thứ anh đánh đổi để có được “tự do” không phải là hạnh phúc, mà là nỗi đau và sự mất mát. Anh đã có tất cả, nhưng lại tự tay đánh mất. Và giờ đây, anh phải sống với sự hối tiếc đó.

Cuộc sống là những lựa chọn. Nam đã lựa chọn sự tự do của riêng anh, nhưng cái giá phải trả lại là quá đắt. Còn Nguyệt, cô đã chọn chấp nhận nỗi đau, và từ đó, cô đã tìm thấy sự tự do thực sự cho chính mình, một sự tự do không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai, và một cuộc sống trọn vẹn theo cách của riêng cô.

Mẹ chồng bỗng đưa cho tôi 500 triệu bảo rằng tôi hãy đi du lịch nước ngoài cho kh-uâ-y kh-ỏa, ngày ra sân bay tôi âm thầm quay lại thì phát hiện ra sự thật

Mẹ chồng tôi chưa từng dịu dàng. Từ ngày tôi bước chân về làm dâu, bà lúc nào cũng nghiêm khắc, lạnh lùng, và đôi khi là quá quắt. Ấy thế mà sáng hôm ấy, bà đột nhiên đưa cho tôi một chiếc phong bì dày cộm, bên trong là 500 triệu đồng và nói:

“Con đi du lịch đi, ra nước ngoài chơi vài tuần cho khuây khỏa đầu óc. Ở nhà, để mẹ lo.”

Tôi đứng chết trân, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là… ngày tôi ra sân bay, tôi quyết định quay lại nhà mà không báo trước. Và rồi, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tôi đứng không vững ngay trước cổng…

Tôi tên là Thu, 32 tuổi, hiện đang sống ở TP.HCM cùng chồng và mẹ chồng. Chồng tôi – Minh – là một kỹ sư phần mềm, hiền lành, nhưng lại rất nghe lời mẹ. Mẹ chồng tôi thì khỏi nói, từ khi tôi về làm dâu cách đây 5 năm, bà chưa từng ngọt ngào lấy một lần.

Cuộc sống của tôi xoay quanh việc chăm sóc nhà cửa, lo cho con nhỏ, và đi làm nhân viên văn phòng 8 tiếng mỗi ngày. Những tưởng mọi thứ sẽ cứ lặng lẽ trôi đi như vậy, thì đầu tuần trước, mẹ chồng đột nhiên gọi tôi xuống bếp lúc sáng sớm.

“Thu này, mẹ có chuyện muốn nói.” – bà ngồi ngay ngắn, đặt chiếc phong bì đỏ trên bàn.

Tôi lo lắng bước lại, không hiểu có chuyện gì nghiêm trọng. Vừa ngồi xuống, bà đẩy chiếc phong bì về phía tôi.

“Trong này là 500 triệu. Con nghỉ làm một thời gian, đi nước ngoài chơi đi, đổi gió một chút. Ở nhà có mẹ lo.”

Tôi tưởng mình nghe nhầm. Tôi nhìn bà đăm đăm, rồi nhìn phong bì. Sự lạnh lùng thường ngày trong giọng bà biến mất. Thay vào đó là vẻ nhẹ nhàng mà tôi chưa từng thấy.

Tôi hỏi lại: “Có chuyện gì sao mẹ?”

Bà chỉ cười nhạt: “Không. Mẹ chỉ thấy dạo này con mệt mỏi, hay thở dài. Là phụ nữ, thỉnh thoảng phải biết tự chăm sóc mình. Mẹ cũng từng là vợ, mẹ hiểu.”

Thành thật mà nói, tôi xúc động. Đây là lần đầu tiên sau 5 năm sống chung, bà quan tâm đến tôi theo cách dịu dàng như thế.

Tôi đem chuyện kể với chồng, anh chỉ gật gù rồi nói: “Mẹ mà đã nói thì em cứ nghe đi. Anh xin nghỉ phép đưa em ra sân bay.”

Tôi bắt đầu tin rằng, có thể sau tất cả những năm tháng khó khăn, cuối cùng mẹ chồng cũng hiểu và thương tôi. Tôi tìm tour du lịch châu Âu, đặt vé khởi hành ngày thứ Sáu.

Nhưng rồi, mọi chuyện bắt đầu có điều gì đó không ổn.

Tối thứ Năm, trước ngày bay, tôi đi ngang phòng khách thì thấy mẹ chồng đang nói chuyện điện thoại thì thào, nhưng giọng gắt gỏng:

“Lo mà thu xếp đi, đừng để Thu phát hiện ra. Nó đi rồi thì giải quyết cho dứt điểm!”

Tôi nín thở sau cánh cửa, tim đập mạnh. “Giải quyết gì cơ? Dứt điểm cái gì?”

Khi tôi bước vào giả vờ như không biết gì, bà quay lại bình thường, còn hỏi tôi đã chuẩn bị hành lý chưa.

Tôi thức cả đêm hôm đó. Trong lòng bồn chồn, cảm giác có điều gì đó đang bị che giấu.

Sáng hôm sau, tôi ra sân bay như dự định, có cả chồng tiễn. Nhưng khi làm thủ tục, tôi quyết định không lên máy bay. Tôi nói với chồng là mình cần vào nhà vệ sinh, rồi lén gọi taxi quay về nhà.

Tôi về đến nhà khoảng hơn 9 giờ sáng. Cửa khóa, nhưng tôi vẫn còn giữ chìa. Tôi mở nhẹ nhàng, không gây tiếng động. Nhà yên ắng, chỉ có tiếng nói vọng ra từ phòng khách.

Tôi bước từng bước đến gần thì sững người: chồng tôi – người vừa tiễn tôi ra sân bay – đang ngồi đó, ôm eo một người phụ nữ lạ. Người đó không ai khác, chính là… Mai – bạn thân của tôi từ thời đại học!

Tôi gần như nghẹn thở. Họ không hay biết tôi đã quay lại.

Giọng Mai vang lên:
“Thế là xong rồi. Nó đi thật rồi à? Chị cũng không tin là mẹ anh dễ xử lý như vậy!”

Chồng tôi đáp: “Mẹ anh đưa 500 triệu là để nó vui vẻ mà đi. Em lo mà chuyển vào ở ngay trong tuần này đi.”

Mai cười, tựa vào vai anh ta: “Cũng may chị ta ngu. Chứ không thì cái thai này của em giấu sao nổi.”

Tôi thấy trời đất quay cuồng. Hóa ra mọi thứ – món tiền, lời quan tâm, cả chuyến du lịch – chỉ là cái bẫy để tôi rời khỏi nhà, để họ hợp thức hóa mối quan hệ sai trái này.

Và mẹ chồng tôi? Bà đứng sau tất cả…

Tôi đứng chết lặng sau cánh cửa, cả người như hóa đá.

Mỗi câu nói phát ra từ miệng họ như từng nhát dao cắm sâu vào ngực. Tôi không thể tin: người bạn thân nhất, người tôi từng tin tưởng đến mức sẵn sàng đưa chìa khóa nhà, từng mời ăn cơm, ngủ lại — lại phản bội tôi cùng chồng mình.

Và mẹ chồng tôi… người phụ nữ vừa hôm qua còn tỏ ra yêu thương tôi lần đầu tiên trong đời, hóa ra chính là kẻ chủ mưu. Bà muốn tôi “biến mất tạm thời”, để họ có thể sắp xếp lại cuộc sống — không có tôi.

Tôi siết chặt nắm tay. Mọi cảm xúc nghẹn ứ dâng trào: đau đớn, tủi nhục, phẫn nộ… nhưng trên tất cả, tôi thấy mình tỉnh táo lạ thường. Tôi lùi lại, rút điện thoại ra. Mọi thứ cần thiết, tôi ghi âm lại được gần hết. Tôi chụp thêm vài bức ảnh qua khe cửa. Sau đó, tôi lặng lẽ rời đi — không khóc, không làm ầm, không phá cửa, không đánh ghen như hàng trăm bài báo tôi từng đọc.

Không, tôi cần cao tay hơn thế.

Tôi không quay về nhà mẹ ruột. Tôi thuê một căn hộ nhỏ ở quận khác, tạm thời cắt liên lạc với bất kỳ ai trong gia đình chồng, kể cả chồng. Tôi xin nghỉ phép không lương hai tuần để ổn định tinh thần và chuẩn bị kế hoạch.

Đầu tiên, tôi gặp luật sư. Tôi mang theo toàn bộ bằng chứng: bản ghi âm, ảnh chụp, tin nhắn tôi từng lưu từ những lần Mai tán tỉnh chồng tôi mà tôi từng nghi ngờ nhưng không đủ chứng cứ. Luật sư bảo tôi:

“Cô có trong tay tất cả để nắm phần thắng nếu muốn ly hôn và yêu cầu quyền nuôi con cùng tài sản.”

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ ly hôn, dù có lúc khổ sở tột cùng. Nhưng hôm nay, tôi biết: không còn con đường quay lại.

Sau một tuần mất tích, tôi chủ động gọi về cho mẹ chồng. Bà tỏ ra ngạc nhiên, nhưng giọng vẫn dịu dàng:

“Thu à? Con đang ở đâu đấy? Sao lại không đi du lịch?”

Tôi bình thản đáp:

“Con quay về rồi mẹ. Có chuyện cần phải nói rõ.”

Chiều hôm đó, tôi trở lại ngôi nhà từng là mái ấm. Chồng tôi đang đi làm, chỉ có mẹ chồng ngồi đó. Bà ngạc nhiên khi thấy tôi. Chưa kịp nói gì, tôi đặt điện thoại lên bàn, bật đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa chồng tôi và Mai.

Mặt bà biến sắc. Giọng tôi vẫn điềm tĩnh:

“Con không cần mẹ giải thích. Con chỉ muốn thông báo: con sẽ ly hôn. Con có bằng chứng ngoại tình rõ ràng. Con sẽ giành quyền nuôi con. Và con sẽ không ra đi tay trắng.”

Bà im lặng, không nói gì. Bà biết mình sai. Nhưng có lẽ điều khiến bà sốc hơn là… tôi không khóc. Không gào lên, không làm ầm nhà cửa.

Trước khi rời đi, tôi nói thêm một câu:

“Mẹ nghĩ con yếu đuối, dễ điều khiển. Nhưng mẹ quên, phụ nữ im lặng không có nghĩa là họ cam chịu.”

Quá trình ly hôn diễn ra trong vòng hai tháng. Chồng tôi ban đầu đổ lỗi cho tôi “bỏ nhà đi không nói gì”, nhưng khi luật sư của tôi tung bằng chứng, anh ta lặng im. Mai cũng biến mất khỏi phiên tòa. Mẹ chồng không đến.

Tôi giành được quyền nuôi con, một phần tài sản chung, và một khoản bồi thường tổn thất tinh thần. Chồng tôi cố giữ ngôi nhà, tôi không quan tâm. Tôi cần tự do.

Sau đó, tôi bắt đầu cuộc sống mới. Tôi chuyển hẳn đến một quận khác, đưa con trai theo, và xin chuyển công tác sang chi nhánh công ty ở đó. Những ngày đầu khó khăn vô cùng — vừa làm mẹ đơn thân, vừa lo tài chính, vừa chiến đấu với những tổn thương tinh thần chưa lành.

Nhưng từng chút một, tôi hồi sinh.

Tôi đăng ký học một lớp Marketing Online vào buổi tối, tranh thủ những lúc con ngủ. Một năm sau, tôi mở được một shop nhỏ kinh doanh đồ trẻ em, rồi dần phát triển thành kênh bán online ổn định.

Tôi cũng học cách yêu thương chính mình. Đi spa mỗi tháng, tập yoga, đọc sách… Tôi bắt đầu mặc đẹp, tô son, và soi gương mà không thấy mình mờ nhạt nữa.

Ba năm sau…

Tôi đứng trước cửa tiệm, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, nhìn con trai tung tăng chạy trong cửa hàng. Một người khách bước vào, ngạc nhiên nói:

“Chị Thu phải không? Trời ơi, chị khác quá!”

Tôi mỉm cười:

“Ừ, là tôi. Một phiên bản khác của tôi – sau khi học được cách yêu mình.”

Không phải người phụ nữ nào cũng có cơ hội “được” mẹ chồng cho 500 triệu để “đi du lịch”, nhưng nếu một ngày bạn bất ngờ nhận được “món quà” quá hậu hĩnh, hãy cảnh giác.

Đôi khi, người ta không muốn bạn đi để bạn vui — mà là để họ dễ dàng loại bạn ra khỏi cuộc chơi.

Nhưng điều tuyệt vời là:

“Bị đẩy vào đường cùng đôi khi lại là cơ hội để bạn bật dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”

Giả bác sĩ vẽ b;;ệnh, l;;ừa đảo hàng trăm triệu đồng tại phòng khám quốc tế ở Đà Nẵng: Công an đã chính thức vào cuộc

Ngày 15/7, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố Đà Nẵng cho biết, vừa tống đạt các quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với 7 đối tượng là quản lý nhân sự và nhân viên tại Phòng khám đa khoa quốc tế Đà Nẵng (180 Trần Phú, thành phố Đà Nẵng) về hành vi “Lừa dối khách hàng”.

Cơ quan cảnh sát điều tra Công an thành phố Đà Nẵng tống đạt các quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can nhóm "bác sĩ giả" Phòng khám đa khoa quốc tế Đà Nẵng. (Ảnh: Công an cung cấp)
Cơ quan cảnh sát điều tra Công an thành phố Đà Nẵng tống đạt các quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can nhóm “bác sĩ giả” Phòng khám đa khoa quốc tế Đà Nẵng. (Ảnh: Công an cung cấp)

Thủ đoạn của các đối tượng là thành lập Phòng khám đa khoa quốc tế Đà Nẵng, sau đó tuyển dụng nhóm “bác sĩ” giả để thực hiện các thủ thuật y tế liên quan đến các bệnh về nam khoa, phụ khoa để thu tiền của người bị hại…

Trong số 7 đối tượng bị khởi tố, có 4 đối tượng bị bắt tạm giam gồm: Trương Thị Hạ Liên (sinh năm 1976), trú phường Thanh Khê, thành phố Đà Nẵng; Nguyễn Thị Mỵ (sinh năm 1985), trú phường Kim Liên và Nguyễn Kim Hoàng Yến (sinh năm 1980), trú phường Đan Phượng (thành phố Hà Nội); Lê Thị Nhung (sinh năm 1992), trú xã Thọ Lộc, tỉnh Thanh Hóa.

Ba đối tượng bị áp dụng biện pháp ngăn chặn cấm đi khỏi nơi cư trú gồm: Trương Thị Kim Lụa (sinh năm 1995), trú phường Hòa Xuân; Võ Thành Trung (sinh năm 1993), trú phường Liên Chiểu và Bùi Thị Thuận (sinh năm 1994), trú phường Hải Châu (thành phố Đà Nẵng).

Theo cơ quan điều tra Phòng khám đa khoa quốc tế Đà Nẵng hoạt động với pháp nhân là Công ty cổ phần Bệnh viện đa khoa quốc tế Đà Nẵng, chuyên tiếp nhận bệnh cắt bao quy đầu, yếu sinh lý, bệnh lây qua đường tình dục, phá thai,…

Quá trình điều tra, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố Đà Nẵng phát hiện Phòng khám tuyển dụng một số bác sĩ nhưng chỉ đăng ký trên giấy tờ, không trực tiếp khám, điều trị; đồng thời cũng tuyển dụng một số nhân viên ngoài không có chứng chỉ, bằng cấp về y tế theo quy định (thậm chí có đối tượng chưa học hết lớp 12) để giả bác sĩ trực tiếp thăm khám, ra y lệnh cho bệnh nhân.

Để đối phó với cơ quan chức năng, phòng khám này yêu cầu mỗi khi có đoàn kiểm tra đột xuất thì số nhân viên là “bác sĩ” giả phải nhanh chóng rời khỏi phòng khám theo lối ra đã được phòng khám thiết kế sẵn, số này sau đó được thay thế bằng bác sĩ có chứng chỉ hợp pháp. Giấy phép hành nghề đứng tên một số bác sĩ đủ điều kiện, nhưng theo điều tra, số bác sĩ này hiếm khi có mặt tại cơ sở.

Đáng chú ý, để rút hầu bao của khách hàng, phòng khám này đã chỉ đạo nhân viên “vẽ bệnh”, đưa thông tin không đúng về từng khâu thủ thuật để kích giá các gói dịch vụ, mục đích là làm cho khách hàng hoang mang mà chọn gói có dịch vụ có giá tiền cao hơn rất nhiều so với thực tế.

Khi khách hàng chọn các gói thấp thì trong quá trình thực hiện thủ thuật, nhân viên ở đây sẽ tìm cách gây đau đớn hoặc gây hoang mang bằng cách đưa ra những biến chứng về bệnh để khách hàng chuyển sang gói dịch vụ với giá tiền cao nhất (giá từ 5 đến 30 triệu đồng)…

Với thủ đoạn nêu trên, bước đầu cơ quan điều tra xác định Công ty cổ phần Bệnh viện đa khoa quốc tế Đà Nẵng đã thu lợi bất chính số tiền gần 376 triệu đồng của 17 khách hàng đã sử dụng dịch vụ tại cơ sở Phòng khám đa khoa quốc tế Đà Nẵng.

Vụ việc đang tiếp tục được điều tra, xử lý.