Tôi từng tin rằng chỉ cần đủ yêu thương, mọi chuyện đều có thể vượt qua. Vô sinh, tài chính, áp lực từ hai bên gia đình — tất cả chỉ là thử thách nhất thời. Nhưng hóa ra, điều khiến một người phụ nữ tổn thương sâu sắc không phải là kết quả từ bệnh viện, mà là ánh mắt của người chồng khi biết sự thật. Ánh mắt đó không còn tình yêu, chỉ còn sự chán chường và tính toán.
Chúng tôi cưới nhau được chín tháng. Mọi thứ ban đầu rất nhẹ nhàng. Tôi và anh đều là dân văn phòng, lương không cao nhưng ổn định. Thứ duy nhất chúng tôi thiếu là… một đứa trẻ.
Hai tháng, ba tháng, rồi sáu tháng trôi qua, que thử thai vẫn chỉ có một vạch. Ban đầu tôi tự trấn an: “Chắc do mình căng thẳng thôi.” Nhưng đến tháng thứ chín, tôi chủ động đề nghị cả hai đi khám. Kết quả trả về khiến tôi chết lặng một lúc – nguyên nhân là do anh.
Tinh trùng yếu, di động kém. Bác sĩ nói cơ hội thụ thai tự nhiên gần như bằng không. Giải pháp duy nhất là IVF – thụ tinh trong ống nghiệm. Khi tôi siết tay anh trong phòng khám, ánh mắt anh không còn sự ấm áp như trước. Anh gật đầu, rồi quay mặt đi, lặng lẽ đến đáng sợ.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu tính toán lại chi tiêu. Khoản biếu bố mẹ hai bên tạm thời phải dừng. Tôi cắt tiền mua mỹ phẩm, ngừng cả những lần cà phê cuối tuần với bạn. Mỗi tháng, tôi dành riêng một phần tiền gửi vào sổ tiết kiệm đứng tên tôi – dành cho chi phí IVF. Những đêm anh ngủ say, tôi vẫn nằm thao thức tra cứu các bệnh viện, bác sĩ, kinh nghiệm của những người đã từng đi trước. Tôi không than phiền, vì tôi nghĩ mình đang làm điều đúng đắn.
Nhưng rồi… mọi chuyện không như tôi tưởng.
Anh bắt đầu thay đổi. Không phải bằng cãi vã hay bỏ bê, mà là những lời nói rơi rớt trong từng bữa cơm, từng lần thanh toán hóa đơn.
“Dạo này ăn gì mà tốn thế?”
“Tháng này tiền điện cao bất thường. Em bật điều hòa suốt à?”
“Em tăng khoản này thì phải giảm khoản khác chứ, sao chẳng tính toán gì cả…”
Tôi nuốt những lời phản bác vào trong, cố nghĩ anh chỉ đang căng thẳng vì áp lực kinh tế. Tôi muốn giữ yên bề gia thất, để tâm trí cả hai chỉ tập trung vào một mục tiêu: có con.
Hôm đó, tôi làm tăng ca vì dự án gấp. Về đến nhà lúc gần mười giờ đêm, tôi nhẹ nhàng mở cửa, không bật đèn vì sợ anh đã ngủ. Nhưng anh đang ngồi ở phòng khách, điện thoại áp sát tai.
Tôi định lên tiếng thì khựng lại. Giọng anh trầm thấp, rõ ràng:
“Tháng tới con gửi hết tiền lương về cho mẹ giữ. Vợ con tiêu hoang lắm, không biết tính toán gì cả. Cứ thế này thì bao giờ mới đủ tiền mua nhà.”
Tôi đứng chết lặng ở góc tường. Tim tôi như ai bóp nghẹt. Từng lời của anh rơi vào tai tôi lạnh lẽo như nước đá.
Tiêu hoang? Là tôi sao?
Người đã cắt giảm mọi chi tiêu cá nhân để tiết kiệm cho anh trị bệnh? Người âm thầm gánh luôn cả những chi phí nhỏ nhặt mà anh không biết? Người chịu áp lực khi vừa là vợ, vừa là người lên kế hoạch tài chính, vừa làm chỗ dựa tinh thần?
Tôi không chịu nổi nữa. Bàn tay run run siết chặt tập giấy tờ y tế mà tôi định đưa anh xem tối nay – hóa đơn thuốc bổ, lịch tái khám, và bảng dự tính chi phí IVF.
Tôi bước thẳng vào phòng, không nói một lời. Anh giật bắn, luống cuống tắt điện thoại. Tôi đưa xấp giấy cho anh, giọng nghẹn lại:
“Nếu em là người tiêu hoang, thì người đang dùng những loại thuốc này là ai? Ai là người cần chích thuốc kích thích, ai là người em đang gom từng đồng bạc lẻ để chữa trị? Em tiêu hoang… hay là em chỉ không còn đủ sức để làm mọi thứ một mình?”
Anh cúi gằm mặt. Không một lời xin lỗi. Không một ánh nhìn ăn năn.
Tối đó, tôi không ngủ. Cả đêm chỉ nghe tiếng gió lùa qua cửa sổ. Tôi hiểu, thứ khiến trái tim mình tan nát không phải là bệnh vô sinh, không phải những con số trong sổ tiết kiệm, mà là ánh mắt vô tình của người từng thề “cùng em vượt giông bão.”
Giông bão đến rồi. Nhưng anh là người đầu tiên buông tay.
Tôi không nhớ nổi mình đã ngồi bao lâu trong căn phòng tối hôm ấy. Ánh đèn ngủ hắt ra mờ mờ, đổ bóng anh lên vách tường như một người xa lạ. Tôi từng tự hỏi: nếu tình yêu đủ lớn, liệu người ta có vì nhau mà thay đổi không? Đêm đó, tôi có câu trả lời. Là không. Không phải ai cũng biết trân trọng điều họ có. Nhất là khi điều đó quá âm thầm.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, nấu bữa sáng như mọi ngày. Canh chua, trứng chiên, một ly sữa đậu nành – món anh thích. Tôi đặt lên bàn kèm một tờ giấy nhỏ, không dài dòng:
“Nếu em là người tiêu hoang, nếu tình cảm em dành ra không đáng để anh gọi là ‘hi sinh’, thì em xin dừng ở đây. Vì em không muốn sinh con trong một căn nhà thiếu niềm tin.”
Tôi không đợi anh dậy. Tôi rời khỏi căn nhà ấy – nơi từng là tổ ấm, giờ chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo. Tôi bắt taxi về nhà mẹ đẻ, tay chỉ xách theo một chiếc túi nhỏ. Quần áo, đồ trang điểm, tài liệu chữa trị – tôi để lại hết.
Ở nhà mẹ, tôi như sống lại những ngày tuổi đôi mươi. Căn phòng nhỏ vẫn còn nguyên mùi sơn cũ và chiếc gối ôm rách góc. Mẹ tôi không hỏi gì nhiều, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt hiểu chuyện. Có lẽ bà cũng từng đi qua những ngày như thế, khi lòng người còn đáng sợ hơn bão tố bên ngoài.
Anh không nhắn tin ngay. Đến ngày thứ ba, chỉ vỏn vẹn:
“Về nhà đi. Anh không có ý đó.”
Tôi không trả lời. Bởi tôi biết rõ anh có ý đó. Người ta chỉ lỡ lời khi giận, còn anh thì nói rõ ràng, tỉnh táo – với mẹ mình. Điều khiến tôi đau không phải vì anh nói xấu tôi, mà vì trong suy nghĩ của anh, tôi không phải là bạn đồng hành. Tôi chỉ là vật cản.
Một tuần sau, tôi đi tái khám theo lịch. Một mình.
Y tá hỏi nhỏ: “Chồng em không đi cùng à?”
Tôi mỉm cười, nhẹ như thể mọi thứ chẳng còn quan trọng:
“Anh ấy bận.”
Bác sĩ nói tôi hoàn toàn khỏe mạnh, nếu IVF thành công thì khả năng giữ thai rất tốt. Nhưng tôi lặng lẽ gập hồ sơ lại, đứng dậy:
“Em muốn tạm hoãn kế hoạch. Em cần thời gian.”
Ra khỏi bệnh viện, tôi thở dài. Không phải vì thất vọng, mà là lần đầu tiên tôi thấy mình thoát ra khỏi vai người vợ biết điều.
Tháng sau đó, tôi đi làm lại, tập trung vào công việc. Tôi đăng ký một lớp yoga buổi tối, bắt đầu đọc lại những cuốn sách yêu thích. Tôi gặp lại bạn bè, kể cho họ nghe vài chuyện – không hẳn để than phiền, mà để nhắc mình rằng tôi từng mạnh mẽ.
Một lần, tôi nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ trong quán cà phê – tay nắm tay, cùng đọc tên một loại sữa bầu trên điện thoại. Người chồng cúi đầu hôn nhẹ lên tóc vợ, ánh mắt dịu dàng. Tôi thấy tim mình chùng xuống, nhưng không còn đau. Chỉ là… tiếc. Tiếc vì tôi từng nghĩ mình sẽ có được điều đó.
Hai tháng sau, anh đến tìm tôi. Gầy đi một chút, mắt thâm quầng.
“Em định sống như vậy mãi sao?” – anh hỏi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không giận dữ, không oán trách – chỉ là một sự mỏi mệt đã được thanh lọc thành sự bình thản.
“Em từng nghĩ có con với anh sẽ là hạnh phúc. Nhưng giờ em thấy, sống mà không bị coi thường còn quan trọng hơn.”
Anh cúi đầu, nói khẽ: “Anh chỉ muốn lo cho tương lai. Mua nhà, ổn định kinh tế rồi mới làm IVF…”
Tôi mỉm cười:
“Vấn đề không phải là tiền. Là khi anh chọn tin vào người khác thay vì tin vào em. Là khi anh đem em ra so đo, rồi kể tội em với mẹ anh – người chưa từng ở cùng em một ngày.”
Không còn gì để nói nữa. Tình yêu một khi đã mòn lòng tin, thì chỉ còn là sự gượng ép mệt mỏi.
Ba tháng sau, chúng tôi ký đơn ly hôn. Không khóc, không cãi. Mọi thứ lặng lẽ như một tờ lịch bị xé đi.
Anh bảo: “Anh không nghĩ mọi chuyện đi đến mức này.”
Tôi cười nhạt:
“Vì anh chưa từng nghĩ em cũng có thể rời đi.”
Tôi dọn đến một căn hộ nhỏ, thuê. Không lớn, nhưng đầy nắng. Tôi mua một chậu xương rồng đặt nơi cửa sổ. Nhìn nó mỗi sáng, tôi tự nhủ: Mình vẫn sống. Vẫn đủ mạnh mẽ để làm lại từ đầu.
Tôi chưa tiếp tục kế hoạch IVF. Nhưng tôi không từ bỏ. Nếu một ngày nào đó, tôi gặp một người đủ tử tế, đủ bao dung, tôi sẽ sẵn lòng thử lại. Còn không, tôi vẫn sẽ sống tốt – với tất cả yêu thương dành cho chính mình.
Tôi từng nghĩ, làm mẹ là sứ mệnh. Nhưng rồi tôi nhận ra:
Trước khi làm mẹ, hãy là một người phụ nữ đủ mạnh mẽ để rời khỏi nơi khiến mình tổn thương.