Tôi là Mai, 32 tuổi, nhân viên kế toán, sống cùng chồng – anh Minh, và con gái nhỏ 5 tuổi trong một căn hộ chung cư ở quận 7. Sáu năm hôn nhân trôi qua, tôi luôn nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Minh hiền lành, chăm chỉ, không rượu chè, không cờ bạc. Nhưng tôi quên mất rằng… bí mật lớn nhất không cần đến thói hư tật xấu – đôi khi, chỉ một sợi tóc lạ cũng đủ khiến mọi thứ sụp đổ.
Hôm đó là một buổi chiều thứ Bảy, khi tôi gom quần áo của cả nhà cho vào máy giặt. Đang kiểm tra túi áo sơ mi của Minh, tôi thấy một sợi tóc dài màu nâu đồng, mềm mượt. Tóc tôi thì đen và xoăn nhẹ. Tôi đứng lặng vài giây, bàn tay siết lại. Cảm giác nhói lên trong ngực. Không thể nào… chẳng lẽ anh có người khác?
Tôi không nói gì với Minh. Một phần tôi sợ lầm, phần khác… tôi cần chắc chắn.
Những ngày sau đó, tôi âm thầm để ý anh. Minh dạo này hay về muộn, bảo là tăng ca hoặc đi tiếp khách. Điện thoại anh có mật khẩu, nhưng điều lạ là… chẳng có tin nhắn nào khả nghi. Mỗi lần tôi hỏi anh đi đâu, với ai, anh vẫn trả lời rành mạch, nhẹ nhàng như mọi khi.
Một hôm tôi phát hiện trong ví Minh có một hóa đơn cà phê lạ – quán này nằm ở khu Thủ Đức, cách xa công trình anh đang phụ trách. Tôi biết chắc anh không có khách hàng nào ở đó. Lòng tôi như có gai nhọn cứa từng chút.
Tôi kể với Linh – bạn thân tôi từ đại học, giờ làm chạy Grab. Linh khuyên tôi nên làm rõ chứ đừng để bản thân tự giày vò trong suy đoán. Cuối cùng, tôi nhờ Linh giúp theo dõi Minh.
Thứ Ba tuần sau, Minh nói đi gặp đối tác vào buổi tối. Tôi giả vờ không quan tâm. Linh báo cho tôi lúc 7 giờ: “Ảnh vừa quẹo vô con hẻm gần chợ Thủ Đức. Không phải nhà hàng hay quán ăn gì đâu. Có vẻ là nhà dân.”
Tôi sững người. Không chần chừ, tôi xin mẹ đến trông con rồi tự lái xe theo định vị mà Linh gửi.
Đó là một con hẻm nhỏ, tối và vắng. Căn nhà Minh bước vào khá cũ, sơn bong tróc, nhưng cửa sổ bên hông còn sáng đèn. Tôi dừng xe cách đó khoảng 30m, tim đập mạnh, tay lạnh ngắt.
Tôi không biết mình ngồi trong xe bao lâu. Có lúc tôi tưởng như mình sẽ lao thẳng vào, giáng một cái tát vào người đàn ông mà tôi tin tưởng suốt 6 năm. Nhưng rồi tôi lại sợ… sợ đối mặt với sự thật.
Tôi bước nhẹ đến gần cửa sổ, tránh gây tiếng động. Khe hở giữa hai tấm rèm đủ để tôi nhìn vào bên trong.
Và… tôi chết lặng.
Trong căn phòng nhỏ, chồng tôi đang ngồi đối diện một cô gái trẻ, khoảng chừng 20 tuổi. Cô ấy có mái tóc nâu dài, chính là màu tóc tôi từng thấy. Cả hai đang ăn cơm. Không có nắm tay, không có ánh mắt si mê, không tiếng cười khúc khích. Nhưng có thứ gì đó khiến tôi không thể rời mắt.
Minh đang gắp thức ăn cho cô gái, nhẹ nhàng nói gì đó, cô gái mỉm cười, gật đầu. Anh không cười, nhưng ánh mắt anh dịu dàng một cách khác thường – như đang nhìn một phần trái tim mình ở đó. Không phải ánh mắt của một người đàn ông đang ngoại tình, mà như… một người cha nhìn con gái?
Tôi giật mình trước suy nghĩ đó.
Không thể nào. Nếu cô ấy là con anh, tại sao tôi chưa bao giờ được biết? Tại sao phải giấu tôi?
Tôi rút lui khỏi cửa sổ, quay lại xe mà không để ai thấy. Trên đường về, đầu óc tôi rối bời. Không giận dữ, không ghen tuông nữa, mà là sợ hãi. Thứ tôi sắp biết… có thể sẽ khiến mọi giá trị tôi tin tưởng suốt cuộc hôn nhân này thay đổi hoàn toàn.
Đêm đó, tôi nằm cạnh Minh, nghe tiếng thở đều đều của anh. Tôi biết, ngày mai, tôi sẽ không thể giả vờ thêm được nữa.
Tôi phải hỏi.
Tôi phải biết… cô gái ấy là ai.
Sáng hôm sau, khi con gái còn ngủ, tôi pha một ly cà phê, ngồi đối diện Minh trong gian bếp. Ánh nắng đầu ngày xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt người đàn ông tôi đã yêu gần mười năm — khuôn mặt giờ đây chất chứa điều gì đó xa lạ.
Tôi không vòng vo.
– Hôm qua anh đến nhà ai ở Thủ Đức?
Minh thoáng sững lại. Anh đặt thìa xuống, nhìn tôi. Không hoảng loạn, không chối cãi. Chỉ là một cái thở dài rất nhẹ.
– Em theo dõi anh?
Tôi gật đầu. Cổ họng khô khốc, tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
– Cô gái đó là ai?
Một khoảng lặng kéo dài.
– Là Linh. Con gái anh. – Minh nói, chậm rãi, như thốt ra một tội lỗi đã giấu kín quá lâu.
Tôi nghe rõ từng chữ, nhưng không thể lập tức hiểu được.
– Con… gái?
Minh gật. Mắt anh đỏ lên.
– Trước khi quen em, anh từng yêu một người – Duyên. Bọn anh quen nhau lúc mới đi làm, nhưng gia đình cô ấy phản đối vì anh không có gì trong tay. Cô ấy chọn chia tay. Anh không hề biết cô ấy mang thai. Mãi đến khi Linh bốn tuổi, anh mới vô tình gặp lại Duyên trong bệnh viện khi cô ấy đưa con đi khám.
Tôi thấy môi mình run lên.
– Sao anh không nói với em? Chúng ta kết hôn bao lâu nay rồi!
Minh siết tay lại.
– Anh sợ. Sợ em không chấp nhận. Anh sợ em nghĩ anh phản bội, dù chuyện đó là trước khi có em. Nhưng lúc Duyên báo tin cô ấy bị ung thư máu, chỉ còn vài năm sống, anh không thể quay lưng. Anh bắt đầu lui tới thăm Linh, đưa tiền giúp đỡ, và… dần dần con bé coi anh như ba. Duyên mất một năm trước. Từ đó, anh âm thầm chăm sóc Linh, thuê trọ cho con bé ở gần trường đại học, thỉnh thoảng đến thăm, nấu cơm, dạy nó học.
Tôi cúi đầu. Một nỗi đau khó gọi tên dâng lên – không phải nỗi đau bị phản bội, mà là bị giấu giếm. Sáu năm qua, tôi tưởng mình biết hết về người đàn ông này, nhưng hóa ra có cả một thế giới khác sau lưng tôi.
– Anh có biết… em đau như thế nào khi thấy sợi tóc đó không? Em tưởng anh có người phụ nữ khác.
Minh khẽ cầm tay tôi.
– Anh xin lỗi. Anh sai khi không nói sớm. Nhưng anh chưa từng phản bội em. Linh là con gái anh – là một phần quá khứ anh không thể xoá bỏ. Anh chỉ… không biết làm sao để kể với em mà không làm tổn thương em và con mình.
Tôi rút tay lại. Không vì giận, mà vì cần thời gian để thở.
Cả tuần sau đó, tôi như người mất phương hướng. Tôi không còn giận Minh nữa, mà thấy thương cho tất cả: Minh, vì phải sống hai mặt giữa hai thế giới; Linh, vì lớn lên thiếu cha, lại đang tập làm quen với một gia đình mà không biết mình có thuộc về; và cả tôi – người phụ nữ tưởng như đang có hạnh phúc trọn vẹn, hóa ra chỉ mới nắm được một nửa sự thật.
Cuối cùng, tôi quyết định nhắn tin cho Linh.
“Cô là vợ của ba con. Cô muốn gặp con, nếu con đồng ý.”
Linh trả lời sau vài phút:
“Dạ, con cảm ơn cô. Con cũng muốn gặp cô từ lâu…”
Chúng tôi gặp nhau trong một quán trà sữa gần trường đại học của Linh. Tôi không biết mình mong đợi điều gì, nhưng khi thấy Linh cúi đầu chào lễ phép, ánh mắt dè dặt và có chút sợ sệt, tôi thấy tim mình mềm ra.
– Cô không giận con chứ? – Linh hỏi nhỏ.
– Không. Cô chỉ buồn vì không được biết con sớm hơn.
Câu nói khiến Linh rơm rớm nước mắt. Cô bé kể tôi nghe về mẹ mình – một người phụ nữ hiền lành, yếu ớt, luôn bảo vệ hình ảnh ba trong lòng con. Linh biết tôi và ba cô đã có một gia đình, cô không bao giờ có ý định phá vỡ. Nhưng những bữa ăn, những buổi học bài cùng ba… là điều cô bé chờ đợi cả thời thơ ấu.
Chúng tôi trò chuyện gần hai tiếng. Khi chia tay, Linh ngập ngừng:
– Cô… có thể cho con gặp em bé được không? Em gái con ấy…
Tôi gật đầu, và lần đầu tiên trong đời, tôi mỉm cười với đứa trẻ từng khiến tôi hoài nghi mọi thứ.
Những tháng sau đó, Minh và tôi cùng nhau từng bước đưa Linh vào cuộc sống của gia đình. Chúng tôi không nói dối con gái nhỏ, mà kể cho bé nghe một câu chuyện thật nhẹ nhàng: rằng em Linh là chị cùng ba, và dù mới quen nhau, nhưng tình cảm là thứ có thể xây đắp.
Buổi chiều nọ, khi cả nhà đi dã ngoại, Linh bất ngờ ôm lấy tôi, thì thầm:
– Mẹ Mai ơi, con cảm ơn mẹ.
Tôi bật khóc. Bao nghi ngờ, tổn thương, giận dữ… tan ra trong một câu nói ấy.
Tôi đã từng tưởng mình bị phản bội. Nhưng không – Minh không ngoại tình. Anh chỉ mang trong mình một phần quá khứ chưa lành. Và may mắn thay, thay vì trốn tránh, chúng tôi đã chọn đối diện.
Tất cả bắt đầu từ một sợi tóc lạ — thứ tôi từng cho là dấu hiệu của sự phản bội.
Nhưng hóa ra… đó là cánh cửa mở ra một gia đình rộng lớn hơn, ấm áp hơn — nơi trái tim biết tha thứ có thể kết nối mọi khoảng cách.