Trưa hôm đó, khu phố nghèo ven sông náo nhiệt hơn thường lệ. Chương trình phát cơm từ thiện của quỹ “Trái tim xanh” do Trần Minh tài trợ lần này đặc biệt vì anh quyết định đích thân tham gia. Không phải vì muốn gây chú ý, mà vì gần đây anh trăn trở nhiều về ý nghĩa của cuộc sống, sau khi một dự án tỷ đô của tập đoàn bị khủng hoảng.
Anh mặc áo sơ mi trắng giản dị, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Vừa nhẹ nhàng đưa hộp cơm cho một ông cụ, ánh mắt anh bất chợt dừng lại ở một dáng người đang dắt hai đứa trẻ tiến lên hàng. Người phụ nữ ấy mặc chiếc áo thun cũ, mái tóc dài buộc gọn, nhưng đôi mắt… trời ơi, đôi mắt ấy, anh đã từng yêu suốt ba năm thanh xuân.
Cả thế giới như ngừng lại khi hai đứa bé ngước lên nhìn anh. Cặp mắt đen lay láy, sóng mũi cao, cả cái cách mỉm cười khẽ nghiêng đầu – giống anh đến mức tim anh thắt lại. Bàn tay anh run run khi đưa hộp cơm, suýt đánh rơi chiếc thìa nhựa.
“Anh… Minh?” – giọng cô ấy khẽ run, vừa bất ngờ vừa hoảng hốt. Anh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm như muốn hỏi hàng ngàn câu. Nhưng hàng người phía sau vẫn chờ, anh đành kìm lại, chỉ khẽ nói: “Đợi anh xong việc.”
Trong đầu anh, ký ức 7 năm trước ùa về – ngày cả hai chia tay vì một hiểu lầm lớn, rồi cô biến mất không để lại dấu vết. Anh từng tìm kiếm, nhưng thất bại. Giờ đây, cô xuất hiện với hai đứa trẻ có gương mặt của anh.
Kết thúc buổi phát cơm, Trần Minh vội chạy theo bóng dáng quen thuộc. Họ ngồi trong một quán cà phê nhỏ, không khí nặng nề. Cô tên Thu Hà, giờ đã gầy hơn xưa, ánh mắt chất chứa nhiều điều chưa nói.
“Anh muốn biết tụi nhỏ là ai?” – Hà mở lời. Anh gật đầu, tim đập mạnh. Cô thở dài, kể rằng 7 năm trước, khi anh đang vươn lên trên thương trường, có kẻ đã dựng chuyện anh phản bội và sắp cưới người khác. Hà đau đớn bỏ đi, mang theo bí mật: cô đã mang thai song sinh.
Vì tự ái và vì hoàn cảnh khó khăn, Hà không liên lạc với anh. Cô chuyển về quê, làm đủ nghề để nuôi con. Năm ngoái, cô lên thành phố kiếm việc, thuê căn phòng trọ chật hẹp. Hai bé – An và Bình – rất ngoan, nhưng chưa từng biết mặt cha.
Nghe đến đây, Trần Minh vừa bàng hoàng vừa giận bản thân. Anh nhớ lại quãng thời gian lao vào làm việc điên cuồng, không một lần quay lại tìm hiểu sự thật. Anh hỏi: “Tại sao em không cho anh biết? Dù thế nào… anh vẫn có quyền làm cha.”
Hà cười buồn: “Em từng định nói, nhưng lúc đó anh đã thành người khác. Giữa chúng ta… khoảng cách quá xa.” Nói rồi, cô nhìn ra cửa sổ, nơi hai đứa bé đang chơi đùa. Anh nhận ra chúng cười hồn nhiên, không hề biết cuộc trò chuyện bên trong đang thay đổi số phận cả ba.
Dần dần, hai bé thân thiết với anh. Những buổi cuối tuần, anh đưa chúng đi công viên, dạy đạp xe, kể chuyện trước giờ ngủ. Hà nhìn thấy sự thay đổi trong anh – không còn là người đàn ông lạnh lùng, mà là một người cha đầy yêu thương.
Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, An bất ngờ hỏi: “Chú Minh, sao chú giống con vậy?” Anh sững lại, rồi mỉm cười: “Vì chú là… ba của con.” Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai đứa trẻ sáng lên, còn Hà thì lặng lẽ quay đi, giấu giọt nước mắt.
Trần Minh hiểu, con đường hàn gắn còn dài. Nhưng ít nhất, anh đã tìm lại được điều quý giá nhất – gia đình. Và tất cả chỉ bắt đầu từ một buổi phát cơm từ thiện tưởng chừng bình thường.