Trong ánh đèn lung linh của sảnh tiệc cưới sang trọng, giữa những tràng pháo tay chúc tụng và tiếng nhạc rộn ràng, một cậu bé lang thang áo rách, chân trần bất ngờ xuất hiện. Không ai ngờ rằng, bước chân run rẩy của cậu lại kéo theo một bí mật bị chôn giấu suốt 7 năm — và giây phút cậu bé cất tiếng gọi “Mẹ…” giữa đám đông, cả hội trường lặng đi, cô dâu đánh rơi hoa cưới, còn chú rể thì đưa ra quyết định khiến tất cả vỡ òa trong nước mắt…
Trời Hà Nội vào cuối đông, lạnh căm căm. Những cơn gió buốt thổi xuyên qua lớp áo bông rách tả tơi của cậu bé khoảng chừng 10 tuổi, gò má thâm tím vì lạnh, đôi mắt ngơ ngác, vừa sợ hãi vừa đầy hy vọng. Cậu tên là Minh — hay đúng hơn, đó là cái tên mà bà cụ bán nước đầu ngõ đã gọi khi cưu mang cậu mấy tháng gần đây.
Không ai biết bố mẹ Minh là ai. Người ta chỉ thấy cậu lang thang ở bến xe cách đây một năm, luôn ôm khư khư một chiếc vòng cổ cũ kĩ, bên trong có ảnh một người phụ nữ xinh đẹp cùng một dòng chữ mờ gần như không đọc nổi: “Mẹ yêu con, Thiên Minh.”
Hôm nay, Minh đói lả sau mấy ngày nhặt ve chai không được gì. Cậu men theo những con phố sáng đèn, nơi người ta đang tổ chức đám cưới. Âm thanh rộn rã, tiếng cười nói, mùi thức ăn thơm phức như hút cậu bé tiến lại gần sảnh khách sạn.
Tay chân run rẩy, Minh rón rén bước qua cổng, nơi không ai để ý đến một đứa trẻ lấm lem giữa hàng trăm khách mời áo quần bảnh bao.
Khi đôi mắt ngước lên nhìn sân khấu lớn, nơi cô dâu vừa được dẫn vào giữa tràng pháo tay nồng nhiệt, cậu bé chết lặng.
Gương mặt đó… nụ cười đó… ánh mắt đó…
“Mẹ…” – Minh thốt lên không kìm được, tiếng nói yếu ớt như bị gió cuốn đi, nhưng rõ ràng đến mức cô dâu đứng đó chợt khựng lại.
Bó hoa trên tay cô rơi xuống nền.
Đám đông bối rối. Người MC ngơ ngác ngừng lời. Chú rể bên cạnh quay sang nhìn vợ sắp cưới, thấy cô tái mặt, đôi mắt rưng rưng nhìn xuống cậu bé nhỏ giữa đám đông.
“Thiên Minh?” – giọng cô run run, bước chân lảo đảo tiến xuống bậc thềm.
Người ta bắt đầu xì xào. Cậu bé quỳ xuống, chìa chiếc vòng cổ cũ kỹ:
“Cô… có phải là… mẹ không?”
Không ai còn nghe tiếng nhạc. Chỉ có tiếng gào của một trái tim vỡ òa:
“Con ơi…!”
Cô dâu lao đến, ôm chầm lấy cậu bé. Nước mắt tuôn trào không kiểm soát.
7 năm trước, cô tên là Mai, bị tai nạn giao thông khi đang đi chợ. Khi tỉnh lại, cô mất trí nhớ hoàn toàn, không nhớ nổi mình là ai, đến từ đâu, thậm chí không nhớ mình có con. Một người đàn ông tốt bụng, bác sĩ tên Dũng, đã chăm sóc cô và sau này ngỏ lời cầu hôn.
Cô đồng ý cưới anh không phải vì tình yêu trọn vẹn, mà vì biết ơn và vì nghĩ rằng quá khứ của mình không còn gì để níu giữ.
Cho đến khi cậu bé ấy xuất hiện — như một hồi chuông từ định mệnh.
Cô nhớ ra tất cả. Tai nạn năm ấy, cảnh con trai mới ba tuổi khóc thét gọi mẹ khi xe cứu thương đến. Cô rơi vào hôn mê, còn Minh thì thất lạc, chẳng ai liên hệ được với thân nhân.
Làm sao cô biết được, sau tất cả những năm ấy, cậu con trai nhỏ bé vẫn ôm chiếc vòng cổ, đi khắp nơi hỏi “Có ai thấy mẹ con không?”
Chú rể Dũng đứng đó, không nói gì. Gương mặt anh trắng bệch, ánh mắt đong đầy sự tổn thương. Anh yêu Mai thật lòng. Nhưng anh không thể ngăn cô khỏi những giọt nước mắt lúc này — và cái siết tay mà cô dành cho đứa con ruột thịt vừa tìm lại được.
“Em… xin lỗi.” – Mai nói qua làn nước mắt. “Em không thể tiếp tục lễ cưới được nữa.”
Hội trường im lặng.
Dũng lặng lẽ bước tới, quỳ xuống trước Minh.
“Cháu là Thiên Minh đúng không?”
Minh gật đầu, mắt mở to.
Dũng mỉm cười, dù trong ánh mắt đã có hàng trăm vết nứt: “Cảm ơn cháu… vì đã đưa mẹ cháu về đúng nơi cô ấy thuộc về.”
Và rồi, giữa lễ cưới dang dở, chú rể bước xuống sân khấu, rút lui nhẹ nhàng, để lại cả hội trường ngập trong nước mắt…
Không ai còn nhớ bài nhạc cưới đang chơi dở dang. Cũng chẳng ai để ý bánh cưới chưa được cắt, rượu chưa rót. Tất cả khách mời đứng lặng trong sự nghẹn ngào, còn Mai — cô dâu của buổi lễ — vẫn ôm chặt đứa con trai nhỏ vào lòng như sợ chỉ cần lơi tay ra, Minh sẽ tan biến như một giấc mơ.
Dũng không nói thêm gì. Anh lặng lẽ rời khỏi sảnh tiệc, mặc những ánh mắt thương cảm dõi theo. Anh không trách Mai. Anh chỉ… đau. Đau vì trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng mình chỉ là một đoạn dừng chân trong cuộc đời người phụ nữ ấy. Còn người đàn ông thật sự đã để lại dấu ấn mãi mãi — chính là đứa trẻ đứng đó, ôm mẹ mà khóc như thể bù lại cả những năm tháng lưu lạc.
Mai ngồi xuống bên cạnh Minh trong căn phòng nghỉ phía sau sảnh cưới. Cô nắm đôi tay gầy guộc, dơ bẩn và buốt giá của con trai, không ngừng khóc.
“Con sống như thế nào suốt thời gian qua? Ai chăm sóc con? Ai nuôi con ăn học?”
Minh lắc đầu, giọng thì thào:
“Con lang thang… Có mấy bác thương cho cơm. Ban đầu con đi tìm mẹ. Nhưng không ai biết… Con chỉ nhớ mẹ đeo dây chuyền có ảnh con. Rồi con giữ cái của mẹ…”
Minh lấy sợi dây đeo cổ ra. Mai run run đón lấy, giọng nghẹn lại:
“Đây là… thứ cuối cùng mẹ giữ khi tỉnh lại trong bệnh viện… nhưng họ bảo không có ai đến nhận… Mẹ cứ tưởng con… đã không còn…”
Minh gục đầu vào vai mẹ. Dù ánh đèn phòng lờ mờ, hai mẹ con cứ thế ôm nhau, mặc thời gian trôi.
Tin tức về “cô dâu bỏ lễ cưới vì nhận lại con ruột thất lạc 7 năm” lan khắp mạng xã hội. Ai cũng xúc động, thậm chí nhiều người góp tiền giúp Minh có được mái nhà và cuộc sống đàng hoàng hơn.
Mai trở lại căn nhà thuê nhỏ, nơi cô từng sống cùng bác sĩ Dũng. Cô dọn đồ đi, để lại một lá thư dài cảm ơn. Dũng không trách cô. Trong thư đáp lại, anh chỉ viết một câu:
“Anh đã từng mơ rằng anh có thể trở thành gia đình của em. Nhưng nay, em đã có lại gia đình thật sự rồi. Đừng day dứt, em xứng đáng được hạnh phúc — bên người mà em đã đánh rơi vì số phận quá khắc nghiệt.”
Đọc thư, Mai khóc. Nhưng là nước mắt biết ơn.
Minh được làm giấy khai sinh lại. Họ hàng từ quê nội cũng được liên hệ. Một người bác ruột của Mai từ Lâm Đồng ra đón hai mẹ con về quê.
Cuộc sống mới bắt đầu. Không còn ánh đèn sân khấu lộng lẫy, không còn váy cưới trắng muốt hay tiếng nhạc tiệc sang trọng. Nhưng có tiếng gà gáy sớm, có cơm canh rau muống đạm bạc, và tiếng cười trong căn nhà nhỏ xíu với mái ngói đỏ tươi.
Minh đi học trở lại. Dù thua bạn bè vài năm vì thất học, nhưng em luôn mang theo cuốn vở cũ mẹ mua bằng những đồng góp nhặt ít ỏi. Em viết vào trang đầu tiên:
“Con đã tìm được mẹ. Con hứa sẽ học thật giỏi để mẹ không phải khổ nữa.”
Mai xin làm giáo viên mầm non gần trường Minh. Cô sống giản dị, tằn tiện, nhưng luôn thấy lòng bình yên hơn cả thời điểm đeo nhẫn cưới kim cương.
Dũng bất ngờ xuất hiện trước cổng trường nơi Mai làm việc. Anh đi công tác gần đó, nghe nói có một lớp học tình thương vừa được mở, do một người mẹ đơn thân gây dựng. Và anh nhận ra, chính ánh mắt quen thuộc đó khiến anh dừng bước.
Mai mỉm cười, không ngại ngùng. Dũng nhìn thấy Minh đang chơi đùa cùng đám trẻ, chạy lại chào anh rụt rè:
“Cháu… cháu nhớ chú. Cháu cảm ơn chú đã… nhường mẹ cho cháu.”
Dũng bật cười. Anh cúi xuống xoa đầu Minh:
“Không phải nhường. Là trả lại đúng người. Chú tin, giờ đây cháu sẽ khiến mẹ cháu hạnh phúc hơn bất cứ ai từng làm được.”
Mai bước ra. Hai người đứng đối diện nhau trong ánh chiều vàng.
“Anh có hạnh phúc không?” – cô hỏi.
Dũng gật đầu: “Có. Vì em đã chọn đúng. Không phải ai cũng có cơ hội sửa sai với số phận. Em đã làm điều mà nhiều người không đủ dũng khí để làm.”
Mai nghẹn ngào. Anh không trách cô. Không hề. Ngược lại, anh thấy nhẹ nhõm, bởi trên đời này, có những cuộc tình chỉ để giữ hộ một phần ký ức, rồi lặng lẽ rời đi.
Dũng quay lưng bước đi. Không có gì tiếc nuối. Vì từ xa, tiếng Minh gọi “Mẹ ơi, con được 10 điểm toán nè!” vang lên rộn rã.
Mai mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ hơn bất kỳ lần nào trong chiếc váy cưới lộng lẫy năm xưa.
Đám cưới có thể tan, tiệc tàn có thể lặng lẽ khép lại. Nhưng có những thứ nếu là duyên thật sự, thì dù đi lạc cả một đời, cũng sẽ quay trở về.
Minh tìm được mẹ.
Mai tìm lại được chính mình.
Và chú rể năm ấy — dù không thành chồng — đã trở thành một phần ký ức tử tế, làm chứng cho tình yêu lớn hơn mọi nghi thức: tình mẫu tử.