Home Blog Page 46

Ngày chồng sang sống với bồ, vợ lẳng lặng mở két lấy 300 triệu rời nhà ra đi. Tới tối mịt không gọi được cho con dâu mẹ chồng vội vàng gọi điện cho con trai về. Vừa tới đầu cổng anh ta nhận tin s::ét đ::ánh….

Sài Gòn đổ mưa như trút nước đúng ngày Linh kéo vali rời khỏi căn nhà mình từng gọi là “tổ ấm”. Không một tiếng cãi vã, không một lời níu kéo. Chỉ có tiếng sấm rạch ngang bầu trời khi cánh cửa nhà khép lại phía sau lưng cô. Còn anh – Hoàng – đang ngả lưng trong vòng tay người đàn bà khác, không biết rằng, cơn giông thật sự vừa mới bắt đầu…

Linh năm nay 32 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty tư nhân. Từ ngày lấy Hoàng, cô lùi lại phía sau để chăm sóc gia đình. Mười năm hôn nhân, một đứa con trai 7 tuổi, tưởng rằng đã đủ để giữ chân người đàn ông từng hứa sẽ “chở che cả đời”. Nhưng hóa ra, lời hứa của đàn ông đôi khi nhẹ hơn cả làn khói thuốc.

Hoàng là trưởng phòng kinh doanh, điển trai, nói chuyện có duyên, biết chiều phụ nữ. Lúc mới cưới, anh chăm Linh như công chúa. Nhưng từ khi công ty bắt đầu ăn nên làm ra, những buổi tiếp khách, tiệc tùng triền miên, Hoàng thay đổi.

Linh phát hiện ra anh có người khác từ ba tháng trước. Tin nhắn, nước hoa lạ trên áo, thậm chí một lần cô thấy Hoàng gọi điện, mỉm cười dịu dàng như lúc xưa anh từng nói chuyện với mình. Nhưng Linh không đánh ghen, không khóc lóc. Cô lặng im. Đau đến mức nước mắt chẳng còn để rơi.

Sáng hôm đó, khi mẹ chồng đang đi chợ, Hoàng xách vali ra khỏi nhà. Không nhìn Linh, anh chỉ nói gọn lỏn:

– Anh sẽ sống với Lan một thời gian. Đừng gọi anh.

Linh gật đầu. Không níu kéo. Sau khi Hoàng rời đi, cô lên phòng, mở két, lấy 300 triệu – khoản tiết kiệm lén để dành từ tiền chợ mẹ chồng đưa mỗi tháng. Cô chỉ mang theo vài bộ quần áo, mấy cuốn sách, và bức ảnh con trai đang cười toe toét.

Khi trời bắt đầu tối, bà Thanh – mẹ chồng cô – nấu cơm xong không thấy Linh đâu. Gọi mấy cuộc không ai bắt máy, bà bắt đầu sốt ruột. Thằng Bin – cháu nội bà – hôm nay ở lại lớp học thêm buổi chiều. Linh không đón, bà phải tự đi. Đến khi trời mưa to, bà hoảng hốt gọi cho Hoàng:

– Con về gấp. Hình như vợ mày bỏ nhà đi rồi!

Hoàng càu nhàu trong điện thoại:

– Má gọi nhầm người rồi. Giờ cô ta đi đâu, con không quan tâm.

Nhưng khi nghe giọng mẹ nghẹn lại, Hoàng miễn cưỡng lái xe về. Vừa đến đầu cổng, điện thoại anh rung lên. Tin nhắn từ số lạ, kèm theo tấm ảnh Linh và một tờ giấy ly hôn đã ký sẵn:

“Anh không cần tìm em. Con sẽ sống với em. Khi nào anh thật sự muốn làm cha, hãy đến.”

Hoàng sững người. Đứng giữa cơn mưa, bàn tay anh run lên. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ.

Linh không đi xa. Cô thuê một căn trọ nhỏ ở quận 9, cách nhà cũ gần 30km. Căn phòng chưa đến 20 mét vuông, nhưng với cô, nó là thế giới mới. Tự do, và không ai có thể tổn thương cô được nữa.

Cô xin nghỉ việc ở công ty cũ – nơi chồng từng làm việc cùng. Bằng chút vốn liếng còn lại và khả năng kế toán, cô bắt đầu bán đồ handmade trên mạng: nến thơm, sổ tay, thiệp viết tay. Mỗi món hàng đều đính kèm mẩu giấy nhỏ viết bằng tay: “Hy vọng bạn luôn bình yên.”

Thằng Bin chuyển trường theo mẹ. Ban đầu nó khóc nhiều vì nhớ bà nội và phòng ngủ màu xanh da trời ở nhà cũ. Nhưng Linh nhẹ nhàng nói:

– Nhà mới nhỏ hơn, nhưng ở đâu có mẹ, có con – đó là tổ ấm.

Đêm đó, hai mẹ con ôm nhau ngủ trên chiếc nệm trải dưới đất. Gió lùa qua khung cửa sổ ọp ẹp, nhưng lòng Linh lại thấy ấm hơn bao giờ hết.

Trong khi đó, Hoàng sống cùng Lan – người tình anh quen trong một lần đi công tác. Cô trẻ hơn Linh, xinh đẹp, sành điệu. Ban đầu, mọi thứ như một cuộc phiêu lưu đầy kích thích. Nhưng chỉ sau vài tuần, anh bắt đầu thấy khó chịu với cách Lan tiêu xài hoang phí, hay càm ràm mỗi lần anh về trễ.

Không có Linh nhắc nhở, lịch sinh hoạt của Hoàng rối tung. Quần áo không ai giặt, đồ ăn thì đặt qua app. Đến khi bị sếp nhắc nhở vì báo cáo sai số, anh chợt nhận ra – từ ngày Linh đi, cuộc sống anh như một căn phòng bừa bộn không có người dọn.

Một tối, Hoàng tìm lại những bức ảnh cũ. Tấm ảnh Linh bế Bin lúc mới sinh – mắt cô quầng thâm nhưng môi vẫn cười rạng rỡ. Anh zoom vào ánh mắt ấy, cảm thấy như bị ai đó bóp nghẹt ngực.

“Giá như…” – Anh buột miệng.

Nhưng có những thứ, một khi đã rơi vỡ, đâu dễ lành lại.

Ba tháng trôi qua kể từ ngày Linh dọn ra khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm của cô. Sài Gòn vẫn mưa nắng thất thường, nhưng trong lòng Linh, một mùa đông dài đang dần đi qua.

Công việc kinh doanh nhỏ của cô ngày càng ổn định. Những người khách đầu tiên quay lại đặt hàng lần hai, lần ba. Họ nhắn cho Linh những dòng tin ấm áp:
“Nến của chị thơm nhẹ nhàng, dễ chịu quá.”
“Tấm thiệp em làm giúp mình gửi lời xin lỗi. Bạn mình cảm động lắm!”

Cô dần nhận ra giá trị của chính mình không nằm trong vai trò làm vợ ai, con dâu nhà nào. Cô – Nguyễn Thu Linh – là một người phụ nữ mạnh mẽ, đủ đầy, và biết yêu thương bản thân.

Thằng Bin hòa nhập rất nhanh ở trường mới. Buổi tối, hai mẹ con cùng nhau học bài, vẽ tranh, và nói chuyện về mọi thứ trên đời.

– Mẹ ơi, ba có gọi hỏi con đi học có vui không.

Linh khựng lại. Tim cô vẫn nhói một chút mỗi khi nghe đến Hoàng. Nhưng cô mỉm cười.

– Vậy con nói gì?

– Con nói con sống với mẹ vui hơn, nhưng con vẫn nhớ ba.

Linh vuốt tóc con:

– Nhớ ba là bình thường. Nhưng con biết không, ba cũng đang học lại cách làm người lớn đấy.

Còn Hoàng, sau thời gian đầu đắm chìm trong tự do ngắn hạn và những buổi tiệc vô nghĩa, anh bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Lan, người tình từng khiến anh rạo rực, giờ trở thành cái bóng nhạt nhẽo trong căn hộ thuê sang trọng. Những bữa ăn đặt qua app, những cuộc trò chuyện toàn than phiền và so sánh.

Một tối, Lan nổi nóng khi anh từ chối đưa cô đi Vũng Tàu dịp cuối tuần:

– Anh nghĩ tôi ở cạnh anh để nghe mấy chuyện “suy nghĩ lại”? Tôi đâu phải vợ anh. Anh thấy tôi ngu như cô ta chắc?

Hoàng chán ngán. Anh nhận ra, Lan chỉ thích anh khi anh còn có tiền, có vị trí – và quan trọng hơn, có vợ để làm nền cho những lần “đi trốn”.

Sau trận cãi vã đó, Hoàng rời khỏi căn hộ, quay về nhà mẹ đẻ. Bà Thanh thấy con trai về thì mừng, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

– Cái Linh nó không sai, Hoàng à. Sai là con – làm chồng mà không biết giữ lấy vợ.

Hoàng cúi đầu. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy mẹ mình – một người từng khắt khe với Linh – lại nói ra câu ấy.

– Má muốn gặp cháu nội. Má nhớ nó lắm.

Hoàng gật đầu. Và rồi, một buổi chiều thứ bảy, anh đứng trước cửa nhà trọ của Linh.

Căn trọ nhỏ nằm giữa khu dân cư yên tĩnh. Trời đã ngớt mưa, nhưng mây còn xám xịt. Hoàng do dự mãi mới gõ cửa.

Linh mở ra, thấy anh, ánh mắt chững lại. Cô mặc áo thun trắng, tóc cột cao, khuôn mặt không trang điểm nhưng rạng rỡ lạ thường.

– Em có thể cho anh gặp con không?

– Bin đi chơi với bạn rồi. Anh đến muộn một chút.

Không khí giữa hai người lặng đi. Hoàng nhìn quanh căn phòng gọn gàng, vài món đồ thủ công xếp ngăn nắp trên kệ. Có lẽ lần đầu tiên anh mới thật sự nhìn thấy Linh – không phải người phụ nữ trong gian bếp nhà anh, mà là một cá thể độc lập, tự do và đầy sức sống.

– Anh xin lỗi.

Linh im lặng. Cô quay vào, rót cho anh ly trà nóng. Gió ngoài hiên làm những chuỗi hạt treo cửa sổ kêu lách cách.

– Anh nghĩ lời xin lỗi có thể vá lại mọi thứ à?

– Anh không mong em tha thứ. Chỉ mong em hiểu, anh… đã sai. Và… nếu em cho phép, anh muốn được làm cha đúng nghĩa. Dù là ở xa.

Linh nhìn thẳng vào mắt Hoàng. Lần đầu tiên, không còn giận, không còn đau. Chỉ còn sự bình thản.

– Em chưa từng ngăn anh làm cha. Nhưng nếu anh quay lại chỉ vì trống rỗng, vì thất bại, thì đừng. Bin không cần một người ba bất đắc dĩ. Nó cần một người ba biết giữ lời, biết trưởng thành.

Hoàng cúi đầu. Ly trà trên tay anh đã nguội từ bao giờ.

Anh rời đi trong im lặng.

Tết năm đó, Linh nhận được món quà nhỏ: một hộp thiệp in tay – giống y như những mẫu cô từng làm, kèm mảnh giấy:
“Chúc mẹ Bin năm mới bình an. Cảm ơn vì đã cho anh cơ hội nhìn lại.”

Không ký tên. Nhưng Linh biết là của ai.

Một năm sau.

Cửa hàng nhỏ đầu tiên của Linh khai trương tại Quận 2 – tên là “Bình Yên Bé Xíu”. Cô thuê một góc phố nhỏ, sơn tường màu vàng nhạt, bày biện những món đồ thủ công cô yêu thích. Có nến thơm, có thiệp tay, và có cả những quyển sổ với dòng chữ:

“Gửi người đã từng gục ngã, bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ.”

Hôm khai trương, rất đông bạn bè đến chung vui. Bà Thanh cũng đến, dắt theo thằng Bin. Bà ôm Linh thật lâu, thì thầm:

– Má xin lỗi vì ngày xưa quá khắt khe. Má mừng vì con vẫn đứng vững.

Hoàng cũng đến, đứng lặng một góc. Không chen vào, không xin lỗi thêm. Chỉ lặng nhìn Linh, giờ là một người phụ nữ vững vàng, rạng rỡ – không còn là “vợ của ai”, mà là chính cô.

Khi tiệm bắt đầu đóng cửa, Linh ra hiệu với Hoàng:

– Anh có muốn đưa Bin đi ăn kem không?

Hoàng sững lại. Một tia hy vọng le lói trong mắt anh:

– Có. Rất muốn.

Linh không nói gì thêm. Chỉ gật đầu. Ngoài trời, nắng nhẹ rọi qua tán cây. Cơn mưa ngày cũ đã đi xa.

Cứ cuối tuần nào chồng tôi hay ngồi nhậu khuya, không bao giờ xong trước 10h đêm, dù 11h đêm hay 12h cũng đều gọi vợ dậy rửa chén bát bằng được. Lần này ốm, tôi chỉ nhờ anh dọn giùm tý, tôi rửa sau vì đang mệt, anh sẵn sàng đ/ập bát đũa trước mặt khách…

Ở một khu dân cư chật hẹp ven Hà Nội, nơi những dãy nhà liền kề chen nhau trên con hẻm ngoằn ngoèo, có một gia đình trông bề ngoài lúc nào cũng yên ả: vợ chồng anh Hưng, chị Lan, và cô con gái nhỏ tên Thảo, vừa lên sáu.

Ban ngày, anh Hưng đi làm thợ điện cho công ty xây dựng, còn chị Lan ở nhà bán hàng online, chăm con, cơm nước. Họ lấy nhau được 8 năm, từng là cặp đôi được ngưỡng mộ vì “chồng khéo tay, vợ đảm đang”. Nhưng chỉ những người hàng xóm thân thiết mới biết, nhà ấy cuối tuần nào cũng vang tiếng ồn – không phải tiếng cười nói hạnh phúc, mà là âm thanh của bữa nhậu dài lê thê và giọng quát tháo giữa đêm.

Mỗi tối thứ bảy, anh Hưng đều tổ chức nhậu tại nhà, lý do thì nhiều: nào là xả stress sau tuần làm việc, nào là tiếp khách, hoặc đơn giản chỉ vì… thích. Bắt đầu từ tầm 6 giờ tối, tiếng cốc chén lách cách, tiếng tivi mở to át giọng vợ con, và rồi là chuỗi cười cợt, la hét của đám bạn nhậu – toàn những người cùng ngành, cùng “chiến tuyến”.

Chị Lan ban đầu còn nhẹ nhàng nhắc nhở, sau rồi đành quen. Mỗi lần nhậu xong, chén bát ngập bồn, rác vung vãi khắp sàn. Dù là 11h đêm hay nửa đêm về sáng, anh Hưng vẫn gọi vợ dậy bằng được:
“Lan! Lan dậy rửa chén đi, nhà bẩn thế này ai chịu nổi!”

Chị Lan lúc đầu còn nhẹ nhàng dỗ: “Mai em dậy sớm em dọn, giờ muộn rồi, để em ngủ một chút được không?”
Nhưng câu trả lời thường là giọng gắt gỏng: “Dậy! Đừng có lười. Tao đi làm nuôi cả nhà này rồi còn không được nhờ rửa bát à?”

Và thế là chị Lan, dù mệt, dù buồn ngủ rũ rượi, vẫn phải ra khỏi giường, cúi người dọn dẹp trong khi anh nằm dài trên ghế sô-pha ngủ khò.

Tuần này, trời trở gió. Chị Lan sốt từ chiều, người mỏi rã rời, vẫn cố gắng nấu nướng chuẩn bị cho bữa nhậu quen thuộc của chồng. Trong lòng chị có chút cay đắng, nhưng không nói ra – phần vì ngại khách khứa, phần vì chị nghĩ, thôi thì cũng chỉ một tối.

Đến hơn 10 giờ đêm, khi khách chuẩn bị ra về, chị thều thào:
“Hưng, hôm nay em sốt, em xin lỗi, chắc em không dọn nổi… Anh giúp em dọn mấy thứ trước, sáng mai em rửa bát sau nhé?”

Chị Lan không ngờ rằng một câu nói nhỏ như vậy lại như mồi lửa bén rơm. Anh Hưng đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, không rõ vì men rượu hay vì giận dữ.

“Cô vừa nói cái gì? Tôi tiếp khách cả buổi, cô chỉ có mỗi việc rửa mấy cái bát cũng không làm nổi hả? Lười đến mức đấy à?”

Chị Lan lí nhí: “Em sốt, em mệt thật mà. Có phải em trốn việc đâu…”

“Ốm cái gì mà ốm! Chẳng qua là bày đặt để tránh việc!”

Rồi như mất hết lý trí, anh cầm mấy cái bát trên bàn ném thẳng xuống nền nhà. Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên khiến cô con gái nhỏ trong phòng giật mình bật khóc.

Khách thì sững người, người ngượng ngùng, người vội vã ra về, nhưng chẳng ai dám nói một lời can ngăn.

Anh Hưng quay lại, gằn từng chữ:
“Từ giờ cô muốn làm mẹ, làm vợ thì phải làm cho tròn. Không thì biến đi!”

Chị Lan đứng chôn chân giữa nền nhà đầy mảnh sứ vỡ, vừa ho, vừa rùng mình vì lạnh và vì sự tổn thương không thể gọi tên.

Sau khi khách về hết, anh Hưng say mềm, nằm vật ra ghế. Chị Lan không khóc. Nỗi đau không còn nước mắt để chảy nữa. Cô con gái nhỏ chạy ra, ôm mẹ, thì thầm:
“Mẹ đừng buồn… Con thương mẹ.”

Chị Lan gượng cười, nhưng lòng như tan nát.

Đêm đó, chị không ngủ. Ngồi trên ban công tầng hai, nhìn xuống con hẻm tối đen, chị nghĩ về những năm tháng đã qua. Những lần nhịn, những lần im lặng, những lần tự bào chữa cho người chồng nóng tính là “áp lực công việc”, là “rượu nói chứ không phải người nói”.

Nhưng hôm nay, khi anh sẵn sàng làm chị mất mặt trước khách, làm con gái sợ hãi vì tiếng đập phá… chị không còn gì để tự lừa dối mình nữa.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên len qua ô cửa sổ, chị Lan đã dậy từ sớm. Không phải để nấu bữa sáng như mọi ngày, không phải để dọn bãi chiến trường mà anh Hưng để lại sau đêm nhậu. Chị chỉ đứng lặng trước gương, nhìn khuôn mặt xanh xao của chính mình – người phụ nữ ba mươi tuổi, ánh mắt không còn lấp lánh như thuở đôi mươi, nhưng cũng không còn u mê như mấy năm gần đây.

Cô con gái nhỏ, Thảo, ngồi sau lưng chị từ lúc nào, thì thào:
“Mẹ… tối qua mẹ khóc phải không?”

Chị Lan quay lại, xoa đầu con, rồi gật khẽ.
“Ừ, mẹ có khóc. Nhưng hôm nay mẹ sẽ không nữa.”

Thảo lí nhí hỏi:
“Mẹ có bỏ con đi không?”

Chị Lan ôm con thật chặt.
“Không, mẹ không đi đâu hết. Nhưng mẹ và con sẽ sống khác đi. Chúng ta không đáng bị đối xử như thế này.”

Chị bước xuống nhà, mở tủ lấy vali. Lần đầu tiên sau nhiều năm, chị không thu dọn quần áo cho chồng – mà cho mình và con gái. Không có tiếng la hét, không có lời than trách. Mọi thứ diễn ra trong lặng lẽ, đến nỗi anh Hưng vẫn còn ngủ mê man trên ghế, không hay biết.

Khi tiếng bánh vali lăn ra đến tận cổng, anh mới lồm cồm ngồi dậy, giọng khàn khàn:
“Lan… cô làm gì đấy?”

Chị nhìn anh, mắt không còn ướt, cũng chẳng còn lửa giận. Chỉ là ánh nhìn của một người đã quá mệt mỏi để tiếp tục chờ mong.

“Em và con đi vài hôm. Em cần suy nghĩ lại, và anh cũng nên vậy.”

“Cô đừng có giở trò dọa tôi! Cô đi là cô đừng về đấy!”

Chị Lan không trả lời. Chị chỉ cúi xuống nắm tay con gái, rồi quay lưng đi.

Chị Lan không có cha mẹ để quay về – bố mẹ chị mất sớm, nhà cửa cũng đã bán đi để trả nợ học đại học năm xưa. Người duy nhất chị còn liên lạc là cô bạn thân – Trang, một người từng ly hôn, đang sống cùng mẹ và con trai tại một căn nhà nhỏ ở Gia Lâm.

Trang mở cửa, chưa kịp hỏi gì, đã ôm chầm lấy bạn khi thấy ánh mắt mệt mỏi của chị Lan và vẻ sợ sệt của bé Thảo.
“Mày vào đi. Không ai đáng sống kiểu đó cả.”

Những ngày sau đó, chị Lan vừa nghỉ ngơi vừa tìm việc làm. Lúc đầu là gói hàng thuê cho một cửa hàng mỹ phẩm online, rồi dần dần xin được chân bán hàng trực tiếp trong siêu thị. Không cao sang, không nhàn hạ, nhưng chị thấy bình yên. Thảo được đi học mẫu giáo gần nhà, không còn nơm nớp nghe tiếng la của bố, không còn những cơn hoảng loạn lúc nửa đêm.

Trang từng hỏi:
“Mày không tính về thật à? Hay là cho ảnh cơ hội?”

Chị Lan chỉ lắc đầu.
“Không phải là không tha thứ được. Nhưng là vì mình đã tha thứ quá nhiều. Đến lúc mình phải tha cho chính mình.”

Hai tháng sau, anh Hưng tìm đến. Anh không say, không la hét, chỉ đứng trước cổng nhà mẹ Trang, lặng lẽ chờ. Khi chị Lan bước ra, anh chìa ra một cuốn sổ tiết kiệm nhỏ và một tập giấy tờ.

“Anh biết… mấy năm qua, anh sai. Anh chỉ nghĩ, mình đi làm mệt mỏi, về nhà cần được phục vụ. Nhưng anh quên mất em cũng là con người.”

Chị Lan không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

“Anh không xin em quay về, nếu em không muốn. Nhưng nếu em bắt đầu lại, anh không muốn là cái gánh nặng cuối cùng níu chân em. Đây là phần tiền anh gom được mấy năm nay, và giấy ủy quyền căn nhà – em đứng tên cùng, từ giờ có thể bán hoặc giữ tùy ý.”

Chị Lan cầm lấy, bàn tay run nhẹ. Không phải vì xúc động, mà là vì một phần nào đó, chị biết – mình cuối cùng cũng được tôn trọng, dù đến muộn.

“Em cảm ơn. Nhưng em sẽ không quay về ngôi nhà cũ. Em sẽ thuê nhà, đi làm, nuôi con. Em không hận anh, nhưng em đã học cách không sống vì người khác nữa.”

Anh Hưng gật đầu, lặng lẽ quay đi. Không nói gì thêm, không cầu xin, không níu kéo. Chị Lan đứng nhìn bóng anh khuất dần giữa con hẻm nhỏ – nơi đã từng là cả thanh xuân của chị, giờ chỉ còn là một đoạn ký ức buồn.

Một năm sau, trong một quán cà phê nhỏ gần trường tiểu học, chị Lan ngồi chờ đón con. Chị mặc chiếc áo sơ mi trắng, tóc cắt gọn, ánh mắt sáng lên những tia hy vọng mới.

Thảo chạy tới, vui vẻ khoe:
“Mẹ ơi! Hôm nay con được cô khen là ngoan nhất lớp!”

Chị Lan cúi xuống, ôm con vào lòng, thì thầm:
“Mẹ cũng đang học làm người mẹ tốt hơn. Từ nay về sau, hai mẹ con mình sẽ không phải sống trong sợ hãi nữa.”

Thảo ngước nhìn mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ cười lên đi!”

Và chị đã cười. Nụ cười thật sự, không gượng gạo, không mỏi mệt.

Ôi giời ơi, cafe nguyên chất gì mà pha bằng thùng sơn thế này

Công an tỉnh Đắk Lắk đã khởi tố một cặp vợ chồng sản xuất 20 tấn cà phê giả từ bột đậu nành và chất phụ gia, nhằm đưa ra thị trường tiêu thụ.

VietNamNet đưa tin, ngày 7/6, Công an tỉnh Đắk Lắk cho biết, đơn vị vừa khởi tố cặp vợ chồng để điều tra về hành vi “sản xuất, buôn bán hàng giả” là thực phẩm cà phê bột.

Trong đó, đối tượng Phan Danh Dương Bảo (52 tuổi, trú tại xã Ninh Xuân, thị xã Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa) bị khởi tố, bắt tạm giam. Riêng vợ Bảo là Hồ Thụy Bích Dân (47 tuổi) bị khởi tố, cấm đi khỏi nơi cư trú.

Theo điều tra ban đầu, chiều 25/5, tổ công tác của phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Đắk Lắk phát hiện Bảo cùng con trai giao 120 kg cà phê bột đựng trong các túi nhựa không có nhãn mác cho một phụ nữ ở Đắk Lắk.
Tang vật vụ án. Ảnh: VietNamNet.

Tang vật vụ án. Ảnh: VietNamNet.

Tại thời điểm kiểm tra, Bảo không xuất trình được hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ của số cà phê trên.

Tiến hành khám xét khẩn cấp nơi sản xuất cà phê của Bảo tại tỉnh Khánh Hòa, công an thu giữ giữ 2 tấn nguyên liệu gồm: đậu nành, đường, chất tạo màu, tạo mùi cà phê. Ngoài ra, công an thu giữ 1.604 túi cà phê bột các loại với tổng khối lượng gần 1 tấn và nhiều máy móc, phương tiện dùng để rang xay, đóng gói cà phê bột.

Bước đầu, vợ chồng Bảo khai nhận mua các loại máy móc, nguyên liệu trên về để sản xuất cà phê giả.

Theo lời khai, vợ chồng Bảo sản xuất cà phê theo công thức chỉ cho từ 3 đến 9 kg hạt cà phê, còn lại là đậu nành và các chất phụ gia tạo màu, tạo mùi tạo ra 100 kg cà phê bột giả.
Đối tượng Phan Danh Dương Bảo và đối tượng Hồ Thụy Bích Dân. Ảnh: PLO.

Đối tượng Phan Danh Dương Bảo và đối tượng Hồ Thụy Bích Dân. Ảnh: PLO.

Cũng theo lời khai, đầu năm 2024 đến nay, vợ chồng ông Bảo đã sản xuất hơn 20 tấn cà phê bột giả bán ra thị trường nhiều tỉnh như Bình Định, Lâm Đồng và Đắk Lắk.

Theo cơ quan công an, việc sản xuất cà phê bột giả chủ yếu là đậu nành rang cháy tẩm ướp với chất phụ gia tạo màu, tạo mùi có thể gây kích ứng đường tiêu hóa, gây độc cho gan, thận, tăng nguy cơ ung thư nếu người dùng lâu dài, theo Pháp luật TP.HCM.

Chân dung người vợ kín tiếng vừa nộp kh:.ắc ph:.ục thêm 1.400 tỷ đồng cho ông Trịnh Văn Quyết

Bà Lê Thị Ngọc Diệp, vợ ông Trịnh Văn Quyết vốn là một người cực kỳ kín tiếng.

Doanh nhân Lưu Nga cho biết, mình và bà Diệp là bạn đồng niên, học chung khóa K39 trường Đại học Kinh tế Quốc dân, Hà Nội. Hai người chơi thân với nhau bằng những kỷ niệm thời sinh viên yêu dấu, không bao giờ liên quan đến công việc.

 Bạn thân tiết lộ thông tin hiếm về vợ ông Trịnh Văn Quyết và phản ứng lúc chồng bị bắt - Ảnh 1.

Vợ chồng ông Trịnh Văn Quyết thời trẻ.

Trong những buổi cafe trò chuyện, những cuộc gọi tin nhắn, tâm sự với nhau trong cuộc sống hàng ngày của bà Nga và bà Diệp chỉ xoay quanh việc nhờ đặt vé máy bay, giúp đỡ bạn bè trong khóa và “buôn” chuyện quần áo, giày dép,…

Bà Nga kể, bà luôn hỏi người bạn thân của mình rằng: “Bạn đi làm ngân hàng chăm chỉ như vậy, như không liên quan đến bà chủ của một tập đoàn, lương vài chục triệu mà sao bạn bận thế? Hay bạn đi làm ít thôi để đi chơi với bọn tôi đi. Diệp vẫn nhẹ nhàng: “Tôi vất vả lắm, làm ngân hàng bận lắm. Nhưng tôi không làm ngân hàng thì tôi làm gì?“.

Nhận xét thêm về người bạn thân, bà Nga chia sẻ bà Diệp là người không bon chen, không tiêu pha nhiều, không có khoảng cách với các bạn và cũng không quan cách. Trong mắt bà Nga, bà Diệp luôn bình dị như thời sinh viên. Bất kể khi bạn bè nhắn tin nhờ việc gì, bà Diệp cũng làm rất nhanh, mà làm toàn những việc như một nhân viên phòng vé. Điều đó khiến nhóm bạn của họ rất vui và tự hào.

 Bạn thân tiết lộ thông tin hiếm về vợ ông Trịnh Văn Quyết và phản ứng lúc chồng bị bắt - Ảnh 2.

Chân dung bà Lê Thị Ngọc Diệp.

 Bạn thân tiết lộ thông tin hiếm về vợ ông Trịnh Văn Quyết và phản ứng lúc chồng bị bắt - Ảnh 3.

Doanh nhân Lưu Nga.

Với tôi Diệp thực sự là một người phụ nữ bản lĩnh, đẳng cấp và vô cùng tuyệt vời… Kể cả khi đối diện với ngày hôm qua, Diệp vẫn nhắn tin cho chúng tôi, nhẹ nhàng và bình tĩnh đón nhận, mẹ của 3 con nhỏ mà. 

Và giờ tôi mới hiểu rằng, Diệp điềm tĩnh với giàu sang, phú quý, Diệp nhẹ nhàng với vật chất, danh vọng và quyền lực trong những năm qua nên giờ Diệp cũng nhẹ nhàng bước qua biến cố bằng nội lực và bản chất tuyệt vời của mình“, bà Nga tiết lộ phản ứng của bà Diệp khi chồng bị bắt.

Bà Lê Thị Ngọc Diệp, vợ của ông Trịnh Văn Quyết sinh năm 1979. Bà Diệp từng là một trong những người giàu nhất trên sàn chứng khóa khi sở hữu hàng triệu cổ phiếu của Công ty cổ phần Xây dựng FLC Faros. Nhưng trong khoảng thời gian từ tháng 12/2018 đến tháng 1/2019, bà Diệp đã bán hết 26.664.000 triệu cổ phiếu và không còn là cổ đông của công ty này.

Lam Giang

Tôi muốn l;y h;ôn vì không chịu nổi thói vung tay của vợ, nhưng rồi cô ấy đưa tôi 300 triệu kèm một bí mật khiến tôi không còn dám rời đi

Tôi đứng giữa ngã ba đường: một bên là tự do tôi khao khát, một bên là căn nhà đầy vết cào xước cảm xúc, nơi có người đàn bà khiến tôi vừa thương vừa sợ. Nhưng rồi cô ấy đặt lên bàn một túi tiền, ánh mắt lạnh tanh như đá núi. “300 triệu. Anh cứ đi. Nhưng nhớ, nếu ra khỏi cửa, bí mật này cũng sẽ theo anh đến suốt đời.”

Tôi tên là Minh, 34 tuổi, nhân viên văn phòng tại một công ty logistics nhỏ ở Hà Nội. Vợ tôi, Thảo, 30 tuổi, là chủ một tiệm nail nổi tiếng ở phố Nguyễn Khuyến, khách ra vào nườm nượp. Chúng tôi kết hôn được 6 năm, có một bé trai tên Bôm, năm nay lên 5.

Thảo xinh đẹp, giỏi kiếm tiền, biết cách ăn nói và đối ngoại – nhưng cũng chính điều đó khiến tôi cảm thấy mình ngày càng bị lu mờ. Tôi làm ra tháng 12 triệu, cô ấy có thể kiếm từng đó chỉ trong vài ngày. Cô ấy quen với việc vung tiền – đổi điện thoại hàng năm, sắm váy đầm theo bộ sưu tập, đi ăn nhà hàng sang, mua túi xách hàng hiệu… và tôi, người đàn ông trong nhà, dần thấy mình như một món đồ trang trí lỗi thời.

Nhưng vấn đề lớn không phải tiền. Mà là cách cô ấy tiêu tiền như thể ngày mai tận thế, và hơn hết là thái độ khinh khỉnh mỗi khi tôi góp ý.

Tôi đã nhiều lần nhắc Thảo phải tiết chế chi tiêu. Nhưng cô ấy luôn gắt:

“Anh không kiếm ra tiền thì đừng dạy tôi cách tiêu!”

Tôi không muốn cãi. Tôi ngán cãi. Những trận cãi vã như cào rách tim, và hơn ai hết, tôi sợ ánh mắt lạnh tanh của cô ấy sau mỗi trận chiến lời nói.

Một tối thứ Bảy, tôi về nhà muộn sau một buổi làm thêm. Bôm đã ngủ. Thảo đang ngồi lướt điện thoại, thấy tôi, cô không buồn ngẩng đầu.

“Tiền học bơi của Bôm đâu?”

“Tháng này anh chưa có, để đầu tháng sau anh đưa…”

“Không có? Thế mà anh vẫn uống bia được?”

Tôi không kịp giải thích – tôi chỉ uống đúng một lon với đồng nghiệp để xã giao. Nhưng cô ấy ném thẳng vào mặt tôi tờ hoá đơn 3 triệu đồng cô vừa đặt cọc cho lớp học của con. Ánh mắt như muốn xuyên thủng tôi.

Tôi cảm thấy mình không còn giá trị trong căn nhà đó nữa.

Tôi không nói với ai, chỉ thầm chuẩn bị. Mỗi ngày đi làm, tôi giấu một ít tiền vào ngăn bí mật trong cốp xe. Tôi tìm thông tin luật sư. Tôi soạn đơn. Tôi thậm chí đã viết sẵn lý do ly hôn: “Bất đồng quan điểm sống trầm trọng, không còn khả năng hàn gắn.”

Tôi định sẽ gửi đơn vào sáng thứ Hai, khi Thảo đưa Bôm đến lớp. Tôi sẽ gói ghém quần áo, lấy lại chút tự trọng còn sót lại, và ra đi.

Chủ Nhật, khi tôi vừa tỉnh dậy, Thảo đã ngồi đó – trên ghế sofa, tay cầm một tệp giấy in và một túi vải màu đen.

Cô ấy thản nhiên đặt túi tiền lên bàn. Tôi mở ra, thấy những tờ 500.000 đồng, xếp ngay ngắn.

“300 triệu. Nếu anh đi, anh cầm theo. Tôi không cần gì từ anh cả.”

Tôi nhìn cô ấy, lặng im. Rồi cô rút từ tệp giấy một bức ảnh.

Tôi cứng người.

Đó là ảnh tôi đang ngồi trong quán karaoke ôm eo một người phụ nữ khác – một đồng nghiệp tên Linh. Tôi biết hôm đó có camera, nhưng không ngờ ai đó đã chụp được.

Thảo nhìn tôi, ánh mắt không giận dữ, chỉ rã rời:

“Anh tưởng tôi không biết? Tôi biết từ ba tháng trước. Nhưng tôi không nói, vì tôi nghĩ mình sai. Tôi tiêu xài vô độ, tôi coi thường anh. Tôi nhận lỗi. Nhưng nếu anh dám ra đi như thế, anh là thằng hèn.”

Tôi nghẹn họng.

Thảo tiếp tục:

“Tôi không giữ anh. Nhưng nếu anh đi, bức ảnh này sẽ được gửi cho mẹ anh, công ty anh, và cả trường mẫu giáo của Bôm – nơi tôi đã lỡ dại đưa ảnh gia đình mình lên bảng tin. Anh có muốn con trai mình mang tiếng ‘bố ngoại tình’ không?”

Tôi cảm thấy như có ai bóp nghẹt ngực mình.

Tôi không biết mình giận, xấu hổ, hay sợ. Có thể là tất cả.

“Anh có ba lựa chọn:
Một – đi, cầm tiền, và chấp nhận hậu quả.
Hai – ở lại, và thay đổi. Cả hai ta cùng sửa sai.
Ba – biến đi ngay lập tức và để lại toàn bộ danh dự phía sau.”

Tôi câm lặng. Tôi chưa từng nghĩ Thảo có thể biết được bí mật ấy – và càng không nghĩ cô ấy lại chuẩn bị sẵn một kế hoạch khiến tôi không còn đường lùi.

Tôi nhìn đứa con trai ngủ say trên giường. Nhỏ bé, ngây thơ, chưa biết rằng bố mẹ nó đang ở bên bờ vực tan vỡ.

Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế, nhìn cái túi vải đựng 300 triệu như thể nó là một cái bẫy. Và đúng là một cái bẫy thật – được giăng bởi một người đàn bà vừa thông minh, vừa đầy tổn thương.

Mấy hôm sau, tôi vẫn ở lại. Không vì tiền. Cũng không phải vì đe dọa. Mà vì ánh mắt của Bôm khi chạy về ôm lấy tôi sau buổi học: “Hôm nay bố đừng đi làm muộn nữa nhé, con đợi bố mãi.”

Tôi đã không đi. Nhưng kể từ hôm đó, căn nhà này không còn giống trước. Cả tôi và Thảo đều sống trong một sự căng thẳng im lặng. Không còn tiếng cãi vã, nhưng cũng không có tiếng cười.

Tôi bắt đầu thức dậy sớm, đưa con đi học, về sớm nấu cơm. Thảo cũng không còn khoe mấy món hàng hiệu hay check-in sang chảnh như trước. Cô ấy lặng lẽ hơn, dành nhiều thời gian cho Bôm, và… cho tôi.

Một lần, tôi bị sốt cao, cô ấy nấu cháo, lau người, đắp khăn mát – giống hệt như hồi mới cưới. Nhưng cả hai đều không dám nhắc lại chuyện cũ, như thể chỉ cần động vào sẽ bùng lên cơn giông mới.

Rồi một đêm, Thảo ngồi cạnh tôi, nói bằng giọng không cao không thấp:

“Anh biết không, cái ảnh kia không phải là tất cả.”

Tôi giật mình. Tưởng như đã qua, thì hóa ra không.

“Tôi thuê người theo dõi anh suốt gần 2 tháng. Tôi có đoạn ghi âm. Tôi có cả cuộc gọi anh nhắn nhủ Linh đừng lo, vì tôi ‘ngu lắm, không biết gì đâu’. Nhưng tôi không dùng chúng. Vì nếu tôi thật sự muốn ly hôn, thì đã không cần chờ anh làm đơn trước.”

Tôi cảm thấy nhục nhã. Tôi bối rối.

“Tôi đã từng muốn trả thù. Muốn làm anh mất việc, mất mặt, mất con. Nhưng rồi tôi nhận ra – nếu tôi làm thế, tôi khác gì anh? Khác gì một người chỉ biết tổn thương người khác để chứng minh mình không thua?”

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy Thảo… không phải là người phụ nữ sắc sảo quen dùng lời nói làm vũ khí nữa. Cô ấy yếu ớt, và… thật.

Tôi bắt đầu lại. Không phải để chuộc lỗi – mà vì tôi nhận ra mình đã bỏ qua một người vợ biết đau. Những điều tôi từng ghét ở Thảo – sự mạnh mẽ, tính áp đặt – đều bắt nguồn từ việc cô ấy phải gồng lên, phải đứng giữa một gia đình mà chồng thì lặng lẽ rút lui còn con thì quá nhỏ để hiểu chuyện.

Tôi dừng liên lạc với Linh. Tôi xin chuyển bộ phận, cắt mọi giao tiếp không cần thiết. Thảo xóa ảnh, xé giấy in. Cô ấy không còn giữ lại bằng chứng nào.

Nhưng nỗi đau thì vẫn còn đó, trong từng cái nhìn lặng im mỗi tối, trong cái cách cô ấy quay đi khi tôi định nắm tay, và trong cả những bữa cơm mà chúng tôi ngồi đối diện nhưng cảm giác như hai thế giới song song.

Một tối, sau khi Bôm ngủ, Thảo đặt lên bàn một tờ giấy – không phải đơn ly hôn, mà là một… hợp đồng.

“Quy ước sống cùng trong 1 năm”

Nội dung có vẻ đơn giản:
– Cả hai bên sẽ cố gắng tái tạo mối quan hệ vợ chồng.
– Trong 1 năm, nếu không còn tình cảm, sẽ ly hôn êm đẹp, không tranh chấp.
– Mọi thu nhập cá nhân tạm giữ riêng, không gộp quỹ chung.
– Không ai được phép ràng buộc người kia bằng quá khứ.

Cô ấy nhìn tôi, thản nhiên:

“Nếu sau 1 năm, anh vẫn không thể yêu lại tôi, thì tôi sẽ là người buông tay.”

Tôi ký.

Thời gian trôi đi. Những buổi tối chúng tôi dắt Bôm ra công viên nhiều hơn. Có lúc cô ấy cười, tôi giật mình. Cái cười ấy từng khiến tôi mê mẩn hồi mới yêu – giờ lại khiến tôi chua xót. Bởi tôi hiểu, tôi đã làm tổn thương người phụ nữ ấy quá nhiều.

Dần dần, Thảo không còn nói về cái hôm tôi phản bội. Cô cũng không nhắc đến 300 triệu, dù nó vẫn nằm nguyên trong két sắt – như một lời nhắc nhở.

Tôi từng định lấy số tiền đó mua cho cô một chiếc túi cô thích. Nhưng rồi lại thôi.

Một món quà không thể xoá sạch vết nứt, nếu người tặng vẫn chưa thật sự thay đổi.

Ngày đánh dấu tròn 1 năm kể từ hôm tôi ký vào bản “hợp đồng hôn nhân”, Thảo dậy sớm nấu món bún riêu tôi thích. Cô ấy đặt bát xuống trước mặt tôi, nói:

“Hết hạn rồi đấy. Anh chọn đi. Ở hay đi?”

Tôi nhìn cô ấy, rồi lấy từ túi áo một hộp nhỏ.

Không phải trang sức, không phải nhẫn.

Là một bức thư tay. Viết bằng chữ tôi run run trong nhiều đêm mất ngủ:

“Anh xin lỗi. Không phải vì bị phát hiện, mà vì đã từng không biết trân trọng em.
Nếu em còn có thể tha thứ – hãy cho anh một cơ hội để yêu lại từ đầu. Không phải vì con, không vì ràng buộc, mà vì chính em.”

Cô ấy đọc, cười nhẹ.

“Không cần viết thư. Chỉ cần anh nhớ: Đừng để tôi phải đưa anh thêm 300 triệu lần nữa.”

Căn nhà của chúng tôi vẫn vậy – nhỏ, đôi khi ngột ngạt, đôi khi đầy tiếng cười trẻ con. Nhưng lần này, không ai còn bước đi một mình nữa.

Vì tôi đã hiểu: Bí mật lớn nhất không phải là ảnh chụp, cũng không phải là đe dọa. Mà là người phụ nữ ấy – dù tổn thương, vẫn chọn tin tôi thêm một lần.

Và tôi – lần đầu tiên trong nhiều năm – không còn muốn đi đâu nữa.

Bế con tới nhà chồng cũ để chứng minh mình không v:ô s:inh, mẹ anh nói 1 câu khiến tôi hóa đá

Tôi đứng lặng trước cánh cổng sắt đã hoen gỉ nhà anh – người từng là cả thanh xuân của tôi. Trong tay tôi là đứa bé mới hơn một tuổi, ngủ ngon lành trên vai mẹ. Đứa bé mà tôi từng khao khát có được khi còn là vợ anh. Hôm nay tôi đến đây không phải để cầu xin, không phải để nối lại. Tôi đến để chứng minh: tôi không hề vô sinh.

Tôi không ngờ, sau bao năm im lặng, câu đầu tiên mẹ anh nói ra lại khiến tôi chết lặng…

Tôi và Hùng yêu nhau gần ba năm trước khi kết hôn. Chúng tôi gặp nhau khi cùng làm tại một công ty thiết kế nhỏ ở Hà Nội. Hùng là trưởng nhóm, tôi là nhân viên mới, nhưng anh luôn dịu dàng, ân cần với tôi từ những ngày đầu. Tình yêu đến nhẹ nhàng, chân thành. Chúng tôi làm đám cưới vào một ngày thu mát mẻ, khi tôi vừa tròn 25.

Tôi nghĩ hôn nhân là trái ngọt của tình yêu. Nhưng ngay khi bước chân về làm dâu nhà Hùng, tôi mới hiểu rằng làm vợ và làm con dâu là hai vai trò không hề giống nhau.

Mẹ chồng tôi – bà Hoa – là người phụ nữ truyền thống, khắt khe, sống nặng tư tưởng “con dâu là người ngoài”. Những ngày đầu về nhà chồng, tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận, dậy sớm, nấu ăn, dọn dẹp, không để bà phàn nàn điều gì. Hùng thường đi làm sớm, về muộn, mọi việc trong nhà chỉ có tôi và bà. Càng sống lâu, tôi càng cảm nhận rõ sự lạnh nhạt, nghi ngờ trong ánh mắt của bà Hoa.

Khoảng một năm sau cưới, tôi chưa có thai. Chúng tôi đi khám. Kết quả: cả hai đều bình thường. Bác sĩ nói nên kiên nhẫn, giữ tinh thần thoải mái. Nhưng tôi không được phép kiên nhẫn.

Bà Hoa bắt đầu buông lời bóng gió:

“Ngày xưa tôi cưới vợ cho bố nó, chưa đầy ba tháng là có tin vui. Giờ thì…”.

Tôi chỉ biết im lặng. Tôi cố ăn uống điều độ, uống thuốc theo lời bác sĩ, giữ tâm trạng vui vẻ. Nhưng mỗi tháng, khi ngày ấy đến, tôi lại rơi nước mắt một mình trong nhà tắm.

Có lần, bà Hoa mang về một gói thuốc bắc, nói là của bà thầy mát tay ở quê. Tôi uống trong ba tháng liền, người nổi mẩn, mất ngủ, nhưng vẫn chẳng có gì. Rồi bà dẫn tôi đi coi bói. Bà thầy bấm đốt ngón tay rồi bảo:

“Cô này cung mệnh bạc, khó đẻ. Nếu có cũng khó nuôi.”

Từ hôm đó, bà Hoa coi tôi như cái bóng. Cơm không mời, việc không sai, câu chuyện trong nhà cũng không cho tôi tham dự. Hùng thấy nhưng lảng tránh. Anh nói: “Em đừng chấp mẹ, bà già rồi.” Nhưng chính anh cũng bắt đầu thưa dần những cái ôm, những lời yêu, thay vào đó là những cái thở dài, những đêm anh ngủ quay lưng về phía tôi.

Một ngày, tôi về nhà sớm, thấy Hùng đang nói chuyện điện thoại trong phòng:

“Ừ, anh biết rồi… nhưng giờ ly hôn đâu có dễ…”

Tôi đứng sau cánh cửa, tim vỡ ra từng mảnh.

Một tháng sau, tôi chính thức ký đơn ly hôn.

Không con cái, không tài sản tranh chấp, mọi thứ kết thúc nhanh đến lạnh lùng. Tôi dọn ra khỏi ngôi nhà đó trong một chiều mưa, không mang theo gì ngoài ít quần áo và một trái tim rỗng hoác.

Tôi không về nhà mẹ. Tôi thuê trọ, sống lặng lẽ, làm việc cật lực để quên đi. Mỗi tháng, tôi vẫn đến bệnh viện phụ sản một lần – chỉ để kiểm tra lại, và tự trấn an mình: “Mình không phải là người phụ nữ vô dụng.”

Thời gian sau, tôi chuyển công ty, và gặp Minh – người đàn ông đã thay đổi cuộc đời tôi. Anh không hỏi về quá khứ, chỉ quan tâm tôi ở hiện tại. Minh từng đổ vỡ như tôi, nên càng thấu hiểu. Khi tôi mang thai, anh ôm chặt tôi vào lòng, nghẹn ngào:

“Cảm ơn em… Cảm ơn vì đã cho anh được làm cha thêm một lần nữa.”

Tôi sinh bé Gạo trong nước mắt hạnh phúc. Thằng bé là thiên thần của tôi – là minh chứng sống động rằng tôi không hề vô sinh. Tôi từng nghĩ sẽ không quay lại nhìn về quá khứ, nhưng một lần tình cờ, tôi gặp lại bà Hoa ở siêu thị.

Bà vẫn như xưa, mái tóc bạc thêm nhiều, ánh mắt lạnh lùng hơn cả năm xưa. Bà nhìn tôi bế Gạo, ngỡ ngàng, rồi quay mặt đi.

Tôi không nói gì.

Nhưng đêm đó, tôi trằn trọc mãi. Không phải vì giận, cũng không vì muốn khoe khoang. Mà vì tôi muốn bà hiểu: Tôi không sai. Tôi chỉ là người bị đối xử bất công.

Vài ngày sau, tôi quyết định đến nhà bà – nhà cũ, nơi tôi từng gọi là “mẹ chồng”, từng gọi là “tổ ấm”.

Tôi mặc chiếc váy giản dị, bế Gạo trong tay. Tôi không biết bà sẽ nói gì. Tôi không mong sự tha thứ.

Nhưng tôi không ngờ, câu nói đầu tiên bà thốt ra, lại khiến tôi đứng chết trân ngay giữa sân…

Tôi đứng trước ngưỡng cửa ngôi nhà ấy – nơi từng chứng kiến bao nước mắt tôi rơi, từng đêm tôi quỳ lạy trời đất chỉ mong một đứa con. Mọi thứ quen thuộc đến lạ lùng: chiếc chậu lan bà Hoa trồng vẫn treo ở ban công, giàn mướp leo trước hiên nhà vẫn xanh um. Chỉ có tôi là đã khác.

Tôi gõ cửa.

Bà Hoa mở. Mắt bà lướt qua đứa trẻ đang say giấc trong tay tôi. Ánh mắt không ngạc nhiên, không vui mừng, cũng chẳng hằn học như tôi tưởng tượng. Mà chỉ là… trống rỗng.

Bà đứng im vài giây, rồi lặng lẽ tránh sang một bên:

– Vào đi.

Tôi bước vào, ngồi xuống ghế gỗ giữa phòng khách. Không có Hùng, chỉ có bà. Tôi bế Gạo lên lòng, vén khăn, để lộ khuôn mặt bụ bẫm, trắng trẻo của thằng bé.

– Đây là con tôi, thưa bác.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.

Bà vẫn im lặng. Tôi tiếp lời:

– Con không vô sinh. Con từng đi khám nhiều lần, kết quả đều bình thường. Bây giờ, bác cũng thấy rồi đấy.

Bà cười nhạt, một nụ cười khiến tôi chợt lạnh sống lưng:

– Ừ. Tôi biết.

Tôi ngỡ ngàng.

– Biết? Bác nói sao ạ?

Bà nhìn ra cửa sổ, giọng chậm rãi nhưng sắc như dao:

– Tôi biết… là cô không vô sinh. Từ lâu rồi.

Câu nói đó như tiếng sét giữa trưa hè. Tôi lặng đi.

– Ý bác là… sao lại… nếu bác biết, tại sao… bác vẫn để con ra đi như một người có lỗi? Bác khiến con sống bao năm dằn vặt, tủi nhục…

Bà không nhìn tôi. Chỉ lẩm bẩm như nói với chính mình:

– Vì tôi không muốn cô làm dâu nhà này nữa. Cô quá độc lập, quá thẳng thắn. Cô không chịu nhún nhường, không khép nép như những gì tôi nghĩ một người con dâu nên có. Cô làm thằng Hùng nghe lời cô nhiều hơn tôi.

Tôi chết lặng.

– Tôi… không thể tin được…

Bà tiếp lời, đều đều:

– Nên tôi dằn vặt cô chuyện con cái. Tôi biết nó sẽ khiến cô tổn thương, sẽ khiến nó chia rẽ hai người. Và đúng là… tôi đã thành công.

Tôi nghe mà tay chân run lên từng đợt.

Tôi không hề khóc. Nhưng tim tôi như bị ai đó bóp chặt. Không phải vì tức giận, mà vì quá ngỡ ngàng. Bao nhiêu năm tôi tự trách bản thân, tự hành hạ tâm hồn mình vì nghĩ mình không thể làm mẹ – thì ra, tất cả chỉ vì một sự ích kỷ lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Tôi hỏi:

– Còn Hùng? Anh ấy có biết không?

Bà im lặng. Một lúc lâu sau mới buông một câu:

– Nó biết. Nhưng nó yếu đuối. Nó không dám đứng về phía cô. Nó chọn cách im lặng.

Tôi bật cười – một nụ cười đau đớn:

– Vậy là cả hai người… đều đồng lõa.

Bà nhìn đứa bé trong tay tôi. Ánh mắt thoáng chùng xuống:

– Thằng bé… giống cô.

– Nó giống Minh – bố nó – nhiều hơn. Nhưng nó sẽ lớn lên trong một gia đình biết yêu thương, chứ không bị xét nét, bị điều khiển bởi những thành kiến cũ kỹ.

Tôi đứng dậy, xiết chặt bé Gạo trong tay:

– Hôm nay, con đến không phải để dằn mặt ai. Chỉ là muốn một lần cho bác thấy: con không có lỗi. Và con xứng đáng được làm mẹ. Không ai có quyền tước đi điều đó của con.

Tôi quay bước. Nhưng khi đi được vài bước, bà Hoa gọi giật:

– Lan!

Tôi quay lại. Bà nói, khàn khàn:

– Tôi không mong cô tha thứ. Nhưng cảm ơn vì đã quay lại. Dù sao thì… cũng tốt khi biết mình đã sai.

Tôi im lặng. Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi nhìn bà không còn giận dữ, không oán trách. Chỉ là sự buông bỏ.

Vài tháng sau…

Tôi và Minh chuyển về Đà Lạt sống. Mở một tiệm cà phê nhỏ ven đồi, mỗi ngày đều ngập tiếng cười của bé Gạo. Hạnh phúc giờ đây đến nhẹ nhàng như sương sớm. Tôi không còn đau đáu về quá khứ. Tôi học cách tha thứ – không phải vì người khác xứng đáng, mà vì tôi xứng đáng được bình yên.

Một buổi chiều, khi trời lất phất mưa, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:

“Con trai bác dạo này trầm lặng lắm. Nó bảo, nếu có kiếp sau, nó muốn được gặp lại con… nhưng là để làm lại từ đầu.”

Tôi đọc xong, chỉ mỉm cười.

Có những thứ, khi mất đi rồi, không thể nào tìm lại được. Và cũng có những vết thương, chỉ thời gian và tình yêu đủ lớn mới có thể chữa lành.

Tôi ôm Gạo vào lòng, thì thầm:

– Mẹ từng đau. Nhưng nhờ con, mẹ đã được sống lại.

Vụ nữ si:nh t/ử v/ong, người cha đi tìm công lý ở Vĩnh Long: Chỉ ra danh tính 6 người “chống lưng” cho nam tài xế, đổi đen thành trắng

Mới đây, bà Hiền – mẹ nữ sinh 14 tuổi, cũng là vợ ông Phúc trong vụ nổ súng ở Vĩnh Long cách đây không lâu đã lên tiếng. Người phụ nữ quyết định gửi đơn tố cáo 6 người và một số cán bộ công an.

Báo Dân Trí đưa tin, liên quan đến vụ tai nạn giao thông khiến nữ sinh Tr (14 tuổi, trú huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long) tử vong, hôm 4/6, gia đình cho biết đã làm đơn viết tay gửi Cơ quan điều tra VKSND Tối cao để tố giác tên 6 người cùng một số cán bộ Công an huyện Trà Ôn, VKSND huyện Trà Ôn, Công an tỉnh Vĩnh Long và VKSND tỉnh Vĩnh Long có liên quan đến quá trình điều tra, xử lý vụ tai nạn giao thông hôm 4/9/2024 của cháu Tr.

Bà Nguyễn Thị Hiền (SN 1981, trú huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long) là mẹ cháu Tr, người đứng ra làm đơn tố giác. Lá đơn này hiện đã được VKSND Tối cao tiếp nhận.

nu-sinh-14-tuoi-vinh-long-1

Trong lá đơn, bà Hiền cho biết bà là một người mẹ mất con, người vợ mất chồng. Bà và chồng (người đã qua đời) từng gửi đơn tố cáo các cơ quan có thẩm quyền mong họ vào cuộc xử đúng người, đúng tội với tài xế Nguyễn Văn Bảo Trung (SN 1992). Nhưng ngày 26/12/2024, Cơ quan CSĐT Công an huyện Trà Ôn mời bà Hiền lên làm việc mà không có giấy mời, chỉ có thông báo với nội dung “căn cứ quyết định 760/QĐ-ĐTTH ngày 26/12/2024 là không khởi tố vụ án hình sự vì người gây nguy hiểm cho xã hội đã chết”.

Gia đình bà Hiền không đồng ý với quyết định này nên đã tiếp tục làm đơn khiếu nại, cầu cứu cơ quan cấp cao hơn để đòi công bằng cho con gái. Thế nhưng, đơn của họ không được giải quyết thỏa đáng.

Bà Hiền cùng 3 con ôm di ảnh của em Tr. đến trụ sở VKSND huyện Trà Ôn làm việc với tổ công tác của

nu-sinh-14-tuoi-vinh-long-4

Đơn tố giác này nêu rõ: “Gần 8 tháng trôi qua, vì bất lực trong hành trình đòi công lý cho con, kêu oan trong tuyệt vọng và chồng tôi đã nghĩ quẩn, chọn cách vi phạm pháp luật khi dùng súng bắn tài xế Trung rồi tự sát. Chính chồng tôi đã dùng mạng sống của mình để cầu cứu cơ quan chức năng cấp cao, mong có sự vào cuộc đòi lại công bằng và minh oan cho con mình.

Tôi cho rằng, trong quá trình điều tra, xử lý vụ tai nạn giao thông ngày 4/9/2024 có sự bao che, tác động của người có quyền thế để làm sai lệch hiện trường, bẻ cong sự thật… để không truy tố người có tội”.

Vì vậy, giờ đây bà Hiền khẩn cầu Cơ quan điều tra VKSND Tối cao xử lý nghiêm để an ủi phần nào nỗi đau của gia đình bà phải chịu đựng thời gian qua.

nu-sinh-14-tuoi-vinh-long-2

Trước đó, như chúng tôi đã đưa tin, ngày 4/9/2024, một vụ tai nạn đã xảy ra giữa ông Nguyễn Văn Bảo Trung (tài xế xe tải) và cháu Tr (đi xe đạp điện). Nữ sinh 14 tuổi vì bị thương nặng đã tử vong. Sau vụ việc, Công an huyện Trà Ôn quyết định không khởi tố vụ án vì lý do “không có sự việc phạm tội”. Gia đình nữ sinh bức xúc với thông báo này, nhiều lần khiếu nại nhưng đều bị VKSND huyện Trà Ôn và tỉnh Vĩnh Long bác đơn.

Xe máy

Đến ngày 28/4/2025, cha của nữ sinh là ông Nguyễn Vĩnh Phúc (42 tuổi) đã cầm theo súng tự chế đến nhà tài xế Trung, bắn gục đối phương rồi tự sát. Cả hai được đưa đi cấp cứu nhưng ông Phúc không qua khỏi sau đó.

nu-sinh-14-tuoi-vinh-long-3

 

Vụ nổ súng nay đã được ra quyết định khởi tố vụ án hình sự “Giết người” hôm 2/5. Trong khi đó, vụ tai nạn giao thông năm 2024 hiện đã bị Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Vĩnh Long khởi tố hình sự để điều tra về hành vi “Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ”. Ngày 28/5 vừa qua, bà Hiền đã được mời đến trụ sở VKSND huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long để làm việc với tổ công tác của Cục điều tra hình sự, VKSND Tối cao. Ý kiến, đề nghị của bà Hiền về nguồn tin tội phạm kể trên đã được Cơ quan điều tra VKSND Tối cao ghi nhận.

Ôi trời yến chưng của bà con đây: Bỏ bao nhiêu t:.iền ra để mua mà đâu có biết…, s:.ợ thật

Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT vừa bị lực lượng chức năng tỉnh Phú Thọ kiểm tra đột xuất và tạm giữ gần 24.000 đơn vị sản phẩm yến chưng do nghi vấn không đạt chất lượng so với bản tự công bố.

Sự thật đằng sau 23.468 hũ yến chưng bị tạm giữ tại Phú Thọ- Ảnh 2.

Thông tin từ Chi cục Quản lý thị trường (QLTT) tỉnh Phú Thọ cho biết, Đội QLTT số 7 vừa phối hợp với Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Phú Thọ và Đội QLTT số 1, số 4 kiểm tra đột xuất hoạt động sản xuất, kinh doanh hàng hoá của Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT.

Công ty này có địa chỉ tại số 56, phố Phú Gia, thị trấn Thanh Sơn, huyện Thanh Sơn và địa điểm kinh doanh tại số 1941, đường Hùng Vương, phường Gia Cẩm, thành phố Việt Trì.

Sự thật đằng sau 23.468 hũ yến chưng bị tạm giữ tại Phú Thọ- Ảnh 1.
Tại thời điểm kiểm tra, Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT đang hoạt động sản xuất, kinh doanh các sản phẩm chế biến từ yến chưng.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ thu thập tài liệu, hồ sơ, chứng cứ Đội QLTT số 7 phát hiện các sản phẩm yến chưng chế biến của Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT có dấu hiệu không đạt chất lượng so với bản tự công bố sản phẩm.

Đội đã ra quyết định tạm giữ 23.468 đơn vị sản phẩm là yến chưng chế biến. Đồng thời tiến hành lấy mẫu và gửi cơ quan có thẩm quyền kiểm nghiệm các chỉ tiêu theo bản tự công bố sản phẩm.

Sau khi có kết quả kiểm nghiệm và văn bản trả lời của cơ quan có thẩm quyền đơn vị sẽ tiếp tục xử lý vụ việc theo quy định.

Tôi phải cảm ơn cả h:ọ nhà anh… Yêu nhau 2 năm thì quyết định làm đám cưới, tôi và bạn trai quyết định góp tiền để mua nhà tân hôn, tránh cảnh khó xử ‘mẹ chồng nàng dâu’. Tôi ‘có chút đỉnh’ nên góp 1 tỷ 7 còn anh chỉ có 700 triệu. Thương anh vất vả từ quê nghèo lên thành phố lập nghiệp nên tôi cũng rất hoan hỉ và thông cảm cho anh, không 1 lời so đo tính toán. Thế nhưng bố mẹ anh thì không. Ngày đi làm thủ tục nhận nhà, bố mẹ chồng tương lai nằng nặc đòi cho con trai đứng tên bìa đỏ 1 mình rồi nói đó là ‘tập tục quê hương’, thuyền theo lái, gái phải theo chồng. Nhưng 1 tháng sau tôi phải cảm ơn cả họ nhà anh…

“Ngày tôi nhận ra lòng người không đo bằng năm tháng yêu đương, cũng là ngày tôi biết: biết ơn đúng lúc sẽ cứu được cả đời mình.”

Ngọc và Nam quen nhau khi cả hai mới bắt đầu lập nghiệp tại Sài Gòn. Cô là nhân viên kế toán tại một công ty thương mại, còn anh là kỹ sư xây dựng, quê Nam Định, vào Nam làm ăn từ hai bàn tay trắng. Tình yêu giữa hai người không màu mè, không ồn ào, nhưng bền bỉ qua từng năm tháng.

Hai năm yêu nhau, Nam không có gì ngoài một trái tim chân thành. Còn Ngọc – lớn lên trong gia đình trung lưu ở Đà Nẵng, có điều kiện hơn một chút – luôn là người chủ động vun đắp. Cô không tiếc công sức, tiền bạc, miễn là cả hai có thể xây dựng được một mái ấm.

Khi bàn đến chuyện cưới xin, cả hai thống nhất sẽ mua nhà trước. Ngọc thẳng thắn góp 1 tỷ 7, phần lớn từ khoản tiết kiệm của bố mẹ cho cô. Nam gom góp được 700 triệu – toàn bộ vốn liếng từ những năm đi làm thêm và vay mượn thêm chút ít từ bạn bè. Ngọc không hề so đo. “Của chồng công vợ, miễn sao cùng nhau cố gắng là được,” cô cười.

Nhưng những ngày mộng mơ nhanh chóng bị thực tại phủ lên một lớp màu xám xịt.

Ngày đi ký hợp đồng mua nhà, Nam gọi điện bảo rằng bố mẹ anh muốn đi cùng. Ngọc vui vẻ đồng ý. “Có gia đình hai bên chứng kiến càng tốt,” cô nghĩ đơn giản. Nhưng không ngờ, ngay tại văn phòng giao dịch bất động sản, bà Hường – mẹ Nam – thản nhiên yêu cầu nhân viên ghi tên con trai bà vào sổ đỏ, không có tên Ngọc.

“Đây là tục lệ quê tôi. Nhà cửa là của đàn ông, gái theo chồng thì không có tên là phải,” bà nói như thể đó là điều hiển nhiên.

Ngọc sững sờ. Cô nhìn Nam, chờ đợi anh lên tiếng. Nhưng anh im lặng. Đôi mắt né tránh, chỉ nói khẽ: “Thôi em, để ba mẹ vui…”

Những ngày sau đó, Ngọc dằn vặt trong im lặng. Cô không phải người tham lam hay vụ lợi, nhưng việc góp gần 3/4 số tiền mua nhà mà lại không có tên trên giấy tờ khiến cô cảm thấy tổn thương. Cô tâm sự với mẹ, với bạn thân – ai cũng khuyên nên cân nhắc lại. Nhưng Ngọc đã yêu, và yêu thì đôi khi không còn đủ lý trí.

“Thôi thì, sống với nhau quan trọng là tình nghĩa,” cô tự an ủi.

Một tháng sau, lễ cưới được ấn định. Gia đình Nam bàn chuyện sính lễ, mâm quả – nhưng tuyệt nhiên không ai hỏi han đến Ngọc muốn gì, cần gì. Mọi thứ do nhà trai quyết định, còn cô dâu chỉ biết gật đầu.

Ngọc bắt đầu cảm thấy như người ngoài trong chính cuộc đời mình.

Rồi đến một buổi tối đầu tháng Tám, Ngọc nhận được một cuộc điện thoại. Là Thảo – bạn cùng dãy trọ cũ, hiện làm chung công ty với Nam.

“Ngọc… Tớ thấy khó nói, nhưng… Cậu nên biết chuyện này. Tối qua tớ thấy Nam chở một cô gái khác về nhà. Thân mật lắm. Mà hình như không phải lần đầu.”

Tim Ngọc như rơi xuống hố sâu. Cô không muốn tin. Nhưng rồi trong lòng cô, một điều gì đó – mơ hồ nhưng mạnh mẽ – khiến cô bắt đầu tìm hiểu.

Ba ngày sau, Ngọc có tất cả bằng chứng: tin nhắn, ảnh chụp, thậm chí cả đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Nam và cô gái kia. Họ đã qua lại được hơn 4 tháng. Người con gái ấy… không ai khác chính là em họ bên ngoại của Nam, từ quê vào học đại học.

Ngọc ngồi thẫn thờ giữa căn nhà mới mua – căn nhà mà cô gần như bỏ cả gia sản ra để xây dựng. Một tháng trước, cô còn hân hoan chọn màu rèm cửa, giờ thì tay run run cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà… ghi tên duy nhất: Nguyễn Hữu Nam.

“Có những kẻ bước vào đời bạn chỉ để dạy bạn một bài học. Và có những bài học đáng giá 2 tỷ 4 triệu đồng.”

Ngọc không khóc. Kỳ lạ thay, khi đau đến tận cùng, nước mắt như khô lại. Cô cẩn thận thu xếp mọi thứ: bản photo sổ đỏ, các hóa đơn chuyển khoản, giấy tờ liên quan đến phần tiền của cô, bằng chứng về sự phản bội của Nam.

Rồi cô thuê luật sư.

Trong buổi họp gia đình “đặc biệt” ấy, tại một quán cà phê sang trọng giữa trung tâm quận 3, Ngọc đưa từng tờ giấy cho ba mẹ Nam xem. Sự im lặng bao trùm cả bàn. Rồi bà Hường lên tiếng, giọng lạc đi:

“Chuyện con nít… bọn trẻ yêu đương bồng bột…”

Ngọc mỉm cười. “Dạ, con không còn là con nít. Và con cũng không phải là dâu của bác đâu ạ.”

Cô đẩy sang một tập tài liệu cuối cùng.

“Đây là đơn kiện đòi lại tài sản và tố cáo hành vi lừa đảo chiếm đoạt. Con góp 1 tỷ 7 mua căn nhà này, hiện đứng tên riêng anh Nam – con có bằng chứng. Và con sẽ theo đuổi đến cùng.”

Nam tái mặt. Anh không ngờ cô gái từng dịu dàng, nhẹ nhàng bên cạnh mình lại có thể lạnh lùng như thế này.

“Ngọc, chuyện không đáng để làm lớn. Căn nhà đó… thôi để anh sang tên lại…”

Ngọc nhìn thẳng: “Không cần. Em sẽ lấy lại đúng những gì thuộc về em, trước pháp luật.”

Vụ kiện nhanh chóng làm “nóng” cả khu phố nơi nhà Nam đang sống. Bà con rỉ tai nhau về cô gái “dám kiện chồng sắp cưới”. Nhưng cuối cùng, Ngọc thắng kiện. Tòa tuyên buộc Nam phải trả lại phần giá trị căn nhà tương ứng với tỷ lệ tiền cô góp. Chưa kể, vụ việc khiến anh mất việc vì vi phạm đạo đức trong công ty.

Khi nhận lại tiền qua ủy quyền từ luật sư, Ngọc chỉ nói một câu:

“Tôi phải cảm ơn cả họ nhà anh. Nhờ mọi người mà tôi tỉnh ra sớm.”

Năm sau, Ngọc mua một căn chung cư nhỏ tại quận 7 – đứng tên một mình. Cô bắt đầu học thêm ngành Luật kinh tế, tham gia các hội nhóm hỗ trợ phụ nữ bị lừa tình, chiếm đoạt tài sản. Không phải để trả thù, mà để tự chữa lành.

Cô biết: có những vết thương không thể tránh khỏi, nhưng mình có quyền lựa chọn – sống tiếp với nụ cười, hoặc mãi mãi làm nạn nhân của quá khứ.

Vừa 18t, tôi lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở hi vọng đổi đời. Được 6 tháng thì tôi quen một đại gia hơn 20t là khách quen của quán. Ông ta ngọt nhạt: “Đ/ẻ cho anh lấy 1 thằng con trai nối dõi, em sẽ có 300 triệu, tha hồ làm lại cuộc đời”. Nghe bùi tai, tôi đồng ý dọn đến căn chung cư ông ta thuê sẵn, ngày đêm phục vụ đến khi có b/ầ/u. Ai ngờ ngày tôi v/ỡ ố/i sinh con cũng là ngày ông ta..

Ngày tôi đặt chân lên Hà Nội, trời mưa như trút nước. Trong chiếc ba lô rách là vài bộ đồ cũ và một mảnh giấy ghi số điện thoại của chị họ tôi – người từng hứa sẽ xin cho tôi chân phụ quán phở gần bến xe Mỹ Đình. Tôi chẳng có gì ngoài ước mơ đổi đời và một trái tim chưa từng biết đến dối trá.

Tên tôi là Ngọc. Vừa tròn 18 tuổi, tôi từ quê nghèo Thái Bình lên Hà Nội làm thuê với giấc mơ đổi đời. Nhà tôi nghèo lắm, bố mất từ khi tôi lên 9, mẹ thì đau ốm triền miên, đứa em trai đang học lớp 7 cũng đang ráng từng bữa cơm. Tôi học xong lớp 12 nhưng không dám mơ vào đại học, chỉ mong kiếm được ít tiền gửi về cho mẹ và em là mãn nguyện.

Nhờ chị họ xin giúp, tôi bắt đầu làm rửa bát ở một quán phở nổi tiếng, tên “Phở Tám”, nằm gần khu Trung Hòa – Nhân Chính. Ngày nào tôi cũng thức từ 4 giờ sáng, quét dọn, rửa bát, lau bàn. Tối đến mệt rã rời, chỉ muốn đổ người xuống chiếc nệm mỏng dưới gầm cầu thang ký túc xá công nhân.

Khoảng tháng thứ sáu, tôi để ý có một người đàn ông hay đến ăn phở buổi sáng, ăn xong thường gọi thêm ly cà phê đen và ngồi rất lâu. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, nước hoa thơm mùi sang trọng, có lần còn dúi cho tôi 200 nghìn, bảo là “cho em uống nước”. Tôi lúng túng từ chối, nhưng anh ta chỉ cười, ánh mắt nhìn tôi không giống như mấy gã đàn ông vớ vẩn từng trêu chọc.

Tên anh ta là Hùng, 39 tuổi, làm “bất động sản” – anh nói thế. Hùng nói chuyện nhẹ nhàng, có duyên, khiến tôi thấy mình được chú ý, được trân trọng. Sau vài lần gặp, anh rủ tôi đi uống trà sữa, rồi dần dần, trở thành người đưa đón tôi mỗi tối. Tôi như con chim non lần đầu biết bay – thấy tình yêu là thứ có thể cứu rỗi cả một cuộc đời.

Rồi một hôm, Hùng nói với tôi:

“Em đẻ cho anh một thằng con trai đi, nối dõi tông đường. Chuyện tình cảm không cần danh phận. Em sẽ có 300 triệu, anh lo cho mẹ và em em luôn. Sau này, em muốn mở quán, buôn bán gì, anh giúp hết.”

Tôi nghe mà tim đập thình thịch. 300 triệu? Cả đời tôi chưa từng mơ đến số tiền đó. Cái viễn cảnh làm lại cuộc đời, lo cho mẹ, cho em, rồi có thể mở tiệm tóc nhỏ hay bán nước mía trước trường học quê nhà cứ lởn vởn trong đầu. Tôi đồng ý.

Hùng thuê cho tôi một căn chung cư nhỏ, tầng 18, ở Mỹ Đình. Phòng sạch sẽ, có máy lạnh, có nước nóng, có cả ban công nhìn ra thành phố. Tôi dọn đến ở như vợ chồng với anh ta – tất nhiên không danh phận, không giấy tờ.

Ba tháng sau, tôi có thai. Hùng mừng lắm. Mỗi ngày đều mua đồ bổ, gọi bác sĩ đến khám tận nơi. Anh ta chăm tôi kỹ lưỡng như báu vật. Tôi bắt đầu tin vào chuyện cổ tích. Mẹ ở quê chưa biết gì, tôi giấu – định sau khi sinh con xong, sẽ mang một cục tiền về quê, dựng lại nhà cho mẹ, mua xe đạp mới cho em trai.

Tôi sinh đúng vào một buổi chiều tháng Mười, trời Hà Nội âm u, mưa lất phất. Tôi đau đến chết đi sống lại, nhưng nghĩ đến con, tôi gồng mình chịu đựng. Bệnh viện quốc tế sạch sẽ, hộ sinh ân cần. Bé trai nặng 3.2kg, da trắng hồng, mắt mở to. Tôi bật khóc khi nghe tiếng con khóc oe oe đầu tiên.

Nhưng điều tôi không ngờ – là đúng lúc ấy, Hùng không có mặt ở bệnh viện. Cũng không có mặt ở nhà. Anh ta không nhắn tin, không nghe máy. Ngày hôm sau, điện thoại tôi bị khóa mạng. Tôi trở về căn chung cư – cửa khóa trái, thẻ từ không còn tác dụng. Bảo vệ nói Hùng đã trả phòng hôm qua.

Tôi ôm con, ngồi bên hành lang tầng 18, trời gió thốc lạnh buốt. Không còn ai. Không có tiền. Không chỗ ở. Không người thân. Tôi biết mình đã bị lừa.

Tôi bế con đi khắp bệnh viện, cầu mong có ai giúp đỡ. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt thương hại lẫn dè chừng. Một bà hộ lý cho tôi một hộp sữa, bảo: “Cô về quê đi, ở đây khổ lắm.” Nhưng tôi còn biết đi đâu? Quê thì giấu mẹ, bạn bè chẳng có. Gọi điện cho chị họ thì máy bận, mãi đến tối mới nghe máy và nói lạnh tanh:

“Chị cũng đâu biết chuyện em làm bậy vậy. Giờ thì tự lo đi, đừng lôi chị vào nữa.”

Tôi cắt liên lạc với tất cả. Tôi không dám nói với mẹ sự thật, chỉ bảo “con đang làm việc, sinh xong khỏe cả”. Mẹ khóc trong điện thoại, lo cho tôi, nhưng vẫn không biết tôi đang nằm lề đường cạnh con giữa trời đêm Hà Nội.

Ba ngày sau, tôi xin vào ở tạm nhà trọ một bà cô lao công tôi từng gặp ở bệnh viện – cô Sáu, người miền Tây, thương người. Cô cho tôi ở tạm gian bếp nhỏ, không lấy tiền, chỉ nhờ tôi trông cháu phụ cô ban ngày khi cô đi làm. Tôi ứa nước mắt, bế con vào chỗ tạm bợ nhưng ấm tình người. Căn phòng chỉ 9 mét vuông, mái tôn dột, nhưng với tôi lúc ấy còn hơn cung điện.

Tôi đặt tên con là Minh Quân – nghĩa là “vị vua sáng suốt”. Tôi thề sẽ nuôi nó nên người, dù phải trả giá bằng cả thanh xuân của mình.

Thời gian sau đó là chuỗi ngày tôi sống như cái bóng. Ban ngày trông trẻ giúp cô Sáu, ban đêm tôi nhận gấp bao lì xì, dán tem, lắp bút bi thuê – bất cứ việc gì có thể làm khi con ngủ. Có hôm đói quá, tôi ăn nửa ổ bánh mì nhường phần còn lại cho con bú được có sữa.

Tôi đi xin giấy khai sinh cho con – và vấp ngay bức tường đầu tiên. Không có tên cha, không có hộ khẩu Hà Nội. Cán bộ phường hỏi: “Cháu sinh ở đâu? Có giấy chứng sinh không? Cha cháu là ai?”
Tôi không biết nói gì. Hùng đã biến mất. Tài khoản mạng xã hội bị xoá. Không số căn cước, không địa chỉ. Tôi chỉ có một bức ảnh mờ chụp cùng anh ta trong tiệm trà sữa 7 tháng trước – chẳng thể làm chứng cứ gì.

Một luật sư trẻ tên Tuấn, tình cờ biết chuyện qua một bài viết tôi đăng ẩn danh lên Facebook nhóm mẹ bỉm sữa, nhắn cho tôi:

“Chị có thể khởi kiện nếu chị có bằng chứng DNA, dù người cha không nhận. Em sẽ giúp miễn phí.”

Tôi chết lặng. Kiện? Tôi chưa từng nghĩ đến. Nhưng một tia sáng lóe lên. Tôi bắt đầu tìm cách lần ra tung tích của Hùng. Tôi đến quán phở cũ – chủ quán bảo anh ta nghỉ ăn từ lâu. Tôi đi tới khu căn hộ cũ, hỏi bảo vệ cũ, họ bảo anh ta thường đi Lexus trắng, biển số cụ thể – thế là tôi có đầu mối.

Tôi tìm trang mạng về xe, dò theo biển số, rồi nhờ người quen làm ở dịch vụ đăng kiểm tìm tên đăng ký xe – ra một cái tên: Trần Văn Hùng, công ty TNHH địa ốc Gia Thịnh. Tôi tra tiếp thì phát hiện công ty ấy vừa bị phanh phui vì vướng vụ lừa đảo đất nền ở Bắc Ninh.

Tim tôi như nghẹn lại. Hùng là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.

Tôi quyết định công khai câu chuyện, đăng hình ảnh của mình và con, kèm lời kể chân thực, lên mạng xã hội – không còn giấu giếm. Bài viết thu hút hàng nghìn lượt chia sẻ, rồi có một phóng viên báo điện tử liên hệ muốn phỏng vấn.

Bài viết đăng lên, làn sóng dư luận đổ về phía Hùng. Một cô gái khác nhắn tôi, bảo cũng từng bị hắn bỏ rơi khi đang mang bầu, nhưng đã phá thai vì sợ hãi. Rồi một bà mẹ khác gửi ảnh con trai – giống Minh Quân đến sửng sốt.

Tôi gửi đơn lên tòa án quận, nhờ luật sư Tuấn hỗ trợ miễn phí. Phải mất gần nửa năm, nhờ áp lực dư luận và việc xét nghiệm DNA bắt buộc, tòa buộc Hùng phải công nhận con, cấp dưỡng mỗi tháng và xin lỗi công khai vì hành vi bỏ rơi mẹ con tôi.

Nhưng với tôi, tiền cấp dưỡng không quan trọng bằng sự công nhận. Minh Quân có cha hợp pháp trên giấy tờ. Tôi có danh chính để đăng ký tạm trú, đi làm, cho con đi học sau này.

Hai năm sau…

Tôi không còn là cô bé rửa bát năm xưa. Tôi đã học nghề spa, mở tiệm nhỏ gần khu Ngã Tư Sở, tự nuôi sống bản thân và con trai. Minh Quân nay đã 2 tuổi, biết gọi “mẹ ơi”, biết hôn má tôi mỗi sáng.

Hùng không còn dám xuất hiện, cũng chẳng ai thương hại tôi nữa. Có người hỏi: “Em có hận hắn không?” – Tôi cười nhẹ:

“Nếu không có cú ngã đó, tôi vẫn là con bé sống mơ mộng. Bây giờ, tôi tỉnh rồi. Và mạnh hơn bao giờ hết.”