Home Blog Page 45

Cô vợ cao tay….Chồng tôi âm thầm mua nhà cho nh;ân t;ình, tôi âm thầm gài b/ẫ/y khiến họ mất tất cả…

“Có những sự phản bội không cần phải bắt tận tay, vì chỉ cần một dấu hiệu nhỏ, người phụ nữ đủ thông minh cũng có thể khiến cả thế giới của kẻ phản bội sụp đổ.”

Ngọc và Hưng đã kết hôn được gần 7 năm. Họ sống trong một căn hộ cao cấp ở quận Cầu Giấy, Hà Nội. Cuộc sống tưởng chừng như viên mãn: hai vợ chồng đều có công việc ổn định, thu nhập khá, con gái đầu lòng chuẩn bị vào lớp 1.

Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi Hưng hay về muộn và luôn mang theo một chiếc điện thoại thứ hai – mà anh không bao giờ để lộ.

Ngọc không phải là người hay ghen, nhưng giác quan thứ sáu của cô – thứ bản năng mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng có – thì chưa từng sai.

Một buổi tối Hưng đi tắm, để quên chiếc điện thoại phụ trên bàn. Không có mật khẩu, chỉ cần vuốt nhẹ, màn hình sáng lên, hiện rõ một tin nhắn mới từ “Bé Thảo 💋”:

“Anh nhớ rút thêm tiền mai đưa em nhé, chủ nhà đang hối lắm rồi.”

Ngọc khựng lại. Cô không nổi nóng. Cô chụp lại màn hình, lưu vào email cá nhân, rồi cẩn thận đặt điện thoại về chỗ cũ.

Đêm đó, cô nằm quay lưng lại phía chồng, nhưng mắt thì mở trừng trừng trong bóng tối. Một kế hoạch dần hình thành trong đầu.

Sáng hôm sau là khởi đầu của một cuộc chiến âm thầm.

Ngọc thuê một thám tử tư – người mà bạn thân cô, Hương, từng giới thiệu khi nghi ngờ chồng ngoại tình. Mỗi ngày, cô đều nhận được thông tin:

Hưng thường xuyên đến một căn nhà nhỏ ở khu vực Long Biên. Căn nhà đứng tên Nguyễn Thị Thảo, theo điều tra là nhân viên mới của công ty anh. Cô ta sống một mình, nhưng Hưng lại thường xuyên lui tới, có khi còn ngủ lại.

Ngọc không vội vàng đối chất. Cô bắt đầu lên mạng tìm hiểu về luật hôn nhân, tài sản riêng và tài sản chung, rồi lặng lẽ rút một phần tiền từ tài khoản chung chuyển sang sổ tiết kiệm đứng tên cô và con gái.

Và rồi cô quyết định đánh vào điểm yếu nhất của cả hai: lòng tham.

Kế hoạch bắt đầu.

Ngọc lập một tài khoản giả trên mạng xã hội, lấy tên là “Trang – môi giới bất động sản”. Cô kết bạn với Thảo, nhắn tin nhẹ nhàng:

“Chị nghe nói em mới mua nhà ở Long Biên à? Có mối đất gần đó giá cực tốt, mua sang tay thôi, lời to lắm em ạ.”

Thảo, vốn là kẻ háo thắng và thích sống ảo, không hề nghi ngờ. Cô ta lập tức hỏi han. Ngọc gửi vài hình ảnh đất (lấy từ một dự án ma), rồi hứa sẽ giữ cho riêng Thảo “mối ngon này”.

Chỉ vài ngày sau, Thảo báo lại với Hưng:

“Anh đưa em 2 tỷ được không? Mảnh đất này chắc chắn lời gấp đôi.”

Ngọc theo dõi mọi chuyển động. Cô thuê người đóng giả chủ đất, ký hợp đồng viết tay, giao dịch bằng tiền mặt.

Hưng, vì mê mẩn nhân tình, chẳng cần suy nghĩ. Anh rút toàn bộ số tiền tiết kiệm mà hai vợ chồng dành dụm suốt 5 năm, đưa hết cho Thảo.

Ngọc đã thắng hiệp đầu.

Nhưng cô chưa dừng lại ở đó.

Một tuần sau, Hưng bắt đầu nhận được điện thoại từ “chủ đất”, nói rằng mảnh đất đã bị tranh chấp, có nguy cơ bị thu hồi. Hắn tỏ vẻ “rất tiếc” và ngắt liên lạc. Thảo hốt hoảng, liên tục gọi cho “chị Trang”, nhưng tài khoản đó cũng đã biến mất.

Cô ta khóc lóc, đập đồ, đổ hết lỗi cho Hưng:

“Anh bảo đảm với em là ổn cơ mà! Em mất hết rồi, còn mặt mũi nào nữa!”

Hưng bàng hoàng, lần đầu tiên nhận ra mình bị lừa – không phải bởi người ngoài, mà bởi chính người vợ anh vẫn tưởng “ngu ngơ” ở nhà.

Ngọc vẫn giữ vẻ bình thản mỗi khi nhìn chồng – và càng khiến Hưng thấy sợ hãi.

Một tuần sau, Ngọc đưa đơn ly hôn. Tài sản được phân chia sòng phẳng, cô yêu cầu giữ toàn quyền nuôi con, và chỉ để lại đúng 200 triệu – số tiền cô coi như “học phí” cho bài học phản bội của chồng.

Hưng ngồi bần thần trong căn hộ trống, trong đầu vẫn vang lên câu nói cuối cùng của vợ trước khi rời đi:

“Anh đã chọn sai người để đặt niềm tin. Còn em thì chọn đúng cách để kết thúc.”

Sau khi rời khỏi căn hộ cũ, Ngọc đưa con gái về sống cùng mẹ đẻ tại một khu nhà yên tĩnh ở Tây Hồ.

Dù cuộc sống quay lại với nhiều bận rộn, thiếu đi sự hỗ trợ tài chính của Hưng, nhưng cô thấy nhẹ lòng. Không còn cảnh dằn vặt mỗi đêm, không còn phải giả vờ không biết, cũng không còn phải kiểm tra tin nhắn lén lút.

Ngọc bắt đầu học thêm về đầu tư tài chính – điều cô từng muốn nhưng bị Hưng gạt đi với lý do “phụ nữ không cần bon chen”.

Trong khi đó, Hưng chìm trong đống hỗn độn.

Thảo – sau khi mất trắng 2 tỷ – chuyển sang trách móc, đay nghiến anh từng ngày. Không còn tiền, không còn hứa hẹn, cô ta cũng nhanh chóng rời bỏ Hưng, để lại một lời nhắn duy nhất:

“Anh chỉ là cái ví di động. Hết tiền thì giữ em làm gì?”

Lúc đó, Hưng mới nhận ra: Thứ mà Thảo cần không phải là tình yêu, mà là sự bảo trợ.

Cú trượt dài của Hưng bắt đầu.

Tại công ty, tin đồn anh ngoại tình lan ra nhanh chóng – dù chưa có ai xác nhận. Nhưng chuyện “mua nhà cho bồ” bị rò rỉ khi một đồng nghiệp thân thiết vô tình đọc được đoạn chat giữa Thảo và một người bạn.

Ban giám đốc công ty không sa thải anh – nhưng giáng chức. Những lời xì xào xuất hiện mỗi khi Hưng đi ngang qua hành lang:

“Tưởng ngon lắm, hóa ra bị lừa trắng tay.”
“Vợ cũ nó cao tay, xử nhẹ mà thấm lâu.”

Danh tiếng, vị trí, lòng tự trọng – tất cả rơi rụng như lá mùa đông.

Ngọc thì khác.

Kế hoạch “lật ngược thế cờ” thành công khiến cô nổi tiếng trong nhóm bạn gái. Không ai ngờ một người điềm đạm như Ngọc lại có thể xử lý tình huống gọn gàng đến vậy – không ầm ĩ, không đánh ghen, không rạch mặt hay đổ axit như người ta vẫn làm.

Ngọc mở một blog chia sẻ về “tài chính gia đình và ứng xử khi bị phản bội”. Chỉ trong 3 tháng, blog đã có hàng chục nghìn lượt theo dõi. Cô được mời làm khách mời trong vài buổi hội thảo dành cho phụ nữ trẻ.

Một công ty truyền thông còn đề nghị hợp tác để viết sách. Ngọc từ chối khéo – cô không cần nổi tiếng, chỉ muốn sống yên ổn bên con gái và chứng minh: phụ nữ không cần đàn ông để mạnh mẽ – chỉ cần tự chủ.

Cuộc tái ngộ bất ngờ.

Một chiều mưa lất phất, Ngọc dẫn con gái đi siêu thị. Khi đang thanh toán, cô bất ngờ nghe một giọng quen thuộc phía sau:

“Ngọc… là em đấy à?”

Hưng đứng đó, trông tiều tụy, già đi rõ rệt. Áo sơ mi nhàu nhĩ, mắt trũng sâu, tay cầm túi mì gói và vài lon bia.

Ngọc bình thản, mỉm cười nhã nhặn:

“Ừ. Còn anh sao rồi?”

Hưng không trả lời. Ánh mắt nhìn sang bé Bông – con gái anh – rồi nhìn vội đi chỗ khác. Có điều gì đó nhói lên trong lòng, nhưng anh không dám nói.

Ngọc biết anh muốn nói điều gì đó, có thể là xin lỗi, có thể là nuối tiếc. Nhưng cô không cần nghe. Cô đã bước qua. Cô đã thắng – không phải vì làm cho người khác đau, mà vì giữ được bản lĩnh, và không để thù hận điều khiển mình.

Cô cúi xuống nắm tay con:

“Đi thôi con. Về nấu bữa ngon nào.”

Hưng đứng lại đó, trong ánh đèn siêu thị. Mưa ngoài trời rơi xuống từng giọt buốt lạnh. Anh đã mất tất cả – chỉ vì một phút ham mê.

“Phụ nữ đừng mong đàn ông không phản bội. Hãy mong mình đủ tỉnh táo để không gục ngã khi bị phản bội.”

Ngọc đã không gào thét, không đánh ghen. Cô dùng trí tuệ để khiến kẻ phản bội hiểu rõ rằng: mất một người phụ nữ như cô – chính là sự trừng phạt lớn nhất đời họ.

Chị dâu vắng mặt trong đám t-ang bà nội, anh tôi tuyên bố ly hôn khiến cả nhà ch-ấn đ-ộng – rồi ai nấy l-ặng người khi biết lý do..

Hôm đó trời đổ mưa lất phất, từng hạt mưa rơi nhẹ như tiếng nấc nghẹn của người sống tiễn đưa người đã khuất. Cả dòng họ tụ họp về ngôi nhà cũ ở quê – căn nhà ba gian của bà nội tôi – để tiễn đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng. Trong không khí tang tóc, người ta nhắc về bà với đầy yêu thương, tiếc nuối.

Tôi tên là Nam, 26 tuổi, con trai út trong gia đình ba anh em trai. Người anh cả của tôi là anh Dũng, năm nay đã 34 tuổi, một người đàn ông thành đạt, hiền lành, sống rất có trách nhiệm. Vợ anh – chị Hạnh – vốn là giáo viên, luôn nhẹ nhàng, lễ phép, được lòng cả nhà từ ngày bước chân về làm dâu.

Thế nên cái sự “vắng mặt” của chị Hạnh trong đám tang bà nội khiến mọi người xôn xao.

Bà nội mất sau một cơn bạo bệnh kéo dài, dù tuổi đã cao nhưng bà luôn là linh hồn của gia đình. Ai cũng có mặt, từ cô chú trong Nam ngoài Bắc, họ hàng xa gần đều về. Vậy mà chỉ có chị Hạnh là không thấy. Lý do được đưa ra rất gọn gàng: “Bận công tác đột xuất”.

Mẹ tôi nhíu mày, mím môi. Cha tôi thở dài. Mọi người không ai nói gì, nhưng ánh mắt ai cũng ẩn chứa nghi ngờ.

Anh Dũng im lặng suốt buổi lễ tang. Anh không rơi một giọt nước mắt, chỉ đứng đó như tượng đá, mắt nhìn xa xăm, không rõ là vì đau buồn hay điều gì khác. Rồi đến chiều hôm sau, khi khách khứa dần vãn, anh bỗng nói một câu làm cả nhà như đứng hình:

“Con sẽ ly hôn với Hạnh. Ngay sau tang lễ.”

Mẹ tôi choáng váng. “Con nói cái gì vậy Dũng? Giờ là lúc nào mà con nói chuyện đó? Mới hôm qua bà con còn chưa yên lòng…”

Cha tôi thì nặng giọng: “Có chuyện gì mà căng thẳng đến mức này? Không lẽ chỉ vì nó không về đám tang?”

Anh Dũng cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe – không phải vì khóc, mà vì kìm nén. Anh chỉ đáp gọn:

“Có những chuyện không thể tiếp tục giả vờ như không biết. Con xin lỗi, nhưng con không thể sống như vậy được nữa.”

Không ai hỏi thêm gì lúc đó. Không khí như đặc quánh lại. Cả nhà lặng đi – từ ngỡ ngàng chuyển sang thấp thỏm.

Một tuần sau, khi mọi việc tang lễ đã xong xuôi, tôi tìm đến nhà anh Dũng. Tôi cần biết chuyện gì đã khiến người anh luôn nhẫn nhịn, thương vợ thương con của tôi lại chọn cách buông tay trong thời điểm nhạy cảm như vậy.

Anh rót cho tôi ly nước lọc, rồi ngồi xuống, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ.

“Em có nhớ hồi Tết vừa rồi, Hạnh về quê ngoại không?” – anh mở lời.

Tôi gật đầu. Khi đó chị Hạnh đưa hai đứa nhỏ về nhà mẹ ở Đà Nẵng gần 10 ngày, bảo là lâu rồi chưa thăm nhà. Anh Dũng cũng không đi cùng vì kẹt việc công ty.

“Lúc đó anh đã nghi rồi. Cô ấy mang theo điện thoại công việc, mà đêm nào cũng tắt máy từ 10 giờ tối. Cảm giác không đúng.”

Anh kể, sau khi chị Hạnh về lại Hà Nội, có một buổi tối anh thấy chị nhắn tin rất khuya, cứ vừa nhắn vừa cười. Khi anh bước vào phòng, chị lập tức tắt màn hình. Chị nói là đang chat với học trò cũ, một nhóm bạn cũ lập nhóm ôn lại kỷ niệm.

Nhưng linh cảm của người chồng không dễ bị dối gạt.

Rồi một ngày, anh tìm thấy một tin nhắn chưa kịp xóa trong máy tính bảng của con. Là tài khoản Zalo của chị – đăng nhập trên máy con để đọc tin lớp học, nhưng quên đăng xuất.

Tin nhắn ấy là đoạn hội thoại với một người đàn ông tên Tuấn. Những lời lẽ không thể nhầm lẫn: “Em nhớ anh nhiều lắm”, “Ước gì anh là người cùng em trong chuyến đi ấy”, và thậm chí là một đoạn ảnh chụp chung trong phòng khách sạn, thân mật.

Tim tôi như thắt lại khi nghe đến đây.

“Anh không muốn làm lớn chuyện. Anh đã âm thầm theo dõi. Đến khi bà mất, anh gọi điện cho Hạnh, bảo: ‘Em phải về, mẹ đang hấp hối, bà không chờ được lâu nữa’. Cô ấy im lặng mấy giây, rồi nói: ‘Không kịp đâu anh, em có lịch giảng ở trung tâm, khó sắp xếp’.”

Anh nhìn tôi, cười buốt lạnh.

“Thật ra hôm đó cô ấy đang ở Đà Lạt. Với hắn ta.”

Tôi thở dốc.

Anh rút trong túi ra một xấp ảnh – là hình ảnh chị Hạnh và người đàn ông kia nắm tay nhau dạo quanh hồ Xuân Hương, ăn tối ở nhà hàng. Có tấm là chị đang cười rạng rỡ – cái nụ cười mà đã lâu rồi tôi không thấy trên gương mặt chị mỗi khi về nhà chồng.

“Anh thuê thám tử. Không phải vì nghi ngờ, mà vì anh cần chắc chắn, để nếu buông, thì không hối tiếc.”

Anh Dũng khẽ lắc đầu:

“Em nghĩ xem, người ta có thể viện lý do bận việc để không về viếng mẹ chồng – người từng nuôi nấng mình như mẹ ruột – thì còn có gì đáng giữ nữa không?”

Tôi lặng người. Không thể nói gì. Trong tôi là cảm xúc lẫn lộn giữa thương anh, giận chị Hạnh, và một nỗi đau âm ỉ khi nghĩ đến hai đứa cháu nhỏ…

Sau khi biết được sự thật từ anh Dũng, tôi không thể nào ngủ được đêm đó. Cảm giác vỡ vụn cứ lởn vởn trong đầu – không chỉ vì cuộc hôn nhân của anh trai đang trên bờ tan vỡ, mà vì tôi không thể tin được rằng chị Hạnh, người phụ nữ mà cả gia đình từng quý mến, lại có thể làm điều như vậy.

Vài ngày sau, anh Dũng gửi đơn ly hôn. Nhưng trái với dự đoán của mọi người, chị Hạnh không hề phản ứng dữ dội, cũng không cầu xin hay giải thích. Chị chỉ gửi một tin nhắn:

“Nếu đó là điều anh lựa chọn, em sẽ ký. Nhưng em xin phép được nói hết vào một lần cuối.”

Cuộc gặp được tổ chức tại một quán cà phê yên tĩnh, chỉ có anh Dũng, tôi, và chị Hạnh.

Chị đến đúng giờ, vẻ ngoài có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt không né tránh. Lần đầu tiên tôi thấy chị không trang điểm, tóc búi gọn, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần jeans – giản dị, thành thật.

“Anh có thể nghĩ em phản bội. Nhưng em xin kể lại mọi chuyện – không để bào chữa, mà để anh hiểu: có những điều mà một người vợ không thể nói ra sớm hơn.”

Chị hít một hơi thật sâu.

“Người đàn ông tên Tuấn… là người yêu cũ của em. Tụi em chia tay từ thời đại học, vì hoàn cảnh gia đình anh ấy phải ra nước ngoài đột ngột. Anh ấy đính hôn với người khác sau đó. Em thì cưới anh.”

Anh Dũng giữ im lặng, không gật, không lắc đầu.

Chị tiếp tục:

“Em sống tốt, làm vợ, làm mẹ, chưa từng phản bội. Nhưng năm ngoái, em phát hiện có khối u ở ngực. Bác sĩ nói là lành tính, nhưng vẫn cần theo dõi thường xuyên. Em sợ. Em giấu anh vì không muốn anh lo.”

“Và lúc đó, tình cờ em gặp lại Tuấn. Anh ấy vừa ly dị vợ, đang sống một mình. Bọn em ban đầu chỉ trò chuyện, hỏi thăm, nhưng em thừa nhận… em đã yếu lòng.”

Tôi cảm thấy anh Dũng hơi giật mình, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định.

“Tuấn là người đầu tiên em kể về bệnh của mình. Em không dám nói với anh vì anh đang bận dự án lớn, áp lực tài chính đè nặng. Em sợ làm anh mệt thêm.”

“Những tin nhắn anh thấy, đúng, có tình cảm. Em không phủ nhận. Nhưng giữa em và anh ấy chưa từng đi quá giới hạn thể xác. Em chỉ thấy an toàn khi nói chuyện với người từng hiểu em, lúc mà em yếu đuối nhất.”

Chị dừng lại, lau nhẹ giọt nước mắt.

“Đêm bà mất, em đã định bay về. Nhưng khi đó, em đang nằm viện. Kết quả sinh thiết mới cho thấy em bị ung thư giai đoạn đầu. Em không muốn ai biết. Tuấn là người đưa em đi làm thủ tục nhập viện. Đó là lý do em ở Đà Lạt – không phải du lịch. Là để tránh mặt mọi người, vì em không đủ can đảm nói rằng mình đang hoảng loạn.”

Không gian như đông cứng lại.

“Bức ảnh anh thấy – là hôm em xuất viện. Em đã cố gắng mỉm cười để tin rằng mình còn mạnh mẽ. Nhưng có lẽ em đã sai khi để anh hiểu lầm quá lâu.”

Chị móc từ túi xách ra một tập hồ sơ bệnh án, đặt lên bàn.

“Em không cầu xin anh tha thứ. Nhưng ít nhất, anh xứng đáng được biết hết sự thật. Còn chuyện ly hôn… nếu đó là điều anh vẫn chọn, em tôn trọng.”

Chị đứng lên, cúi đầu, rồi rời đi – không đợi thêm một lời nào từ anh Dũng.

Tôi nhìn anh – anh ngồi im như tượng đá. Đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay run run cầm lấy hồ sơ. Anh lật từng trang. Thời gian như đóng băng.

“Hóa ra… anh đã sai về nhiều thứ.” – anh thì thầm.

Tối hôm đó, anh không về nhà. Hôm sau, anh bảo với mẹ: “Con cần thêm thời gian. Ly hôn chưa phải lúc này.”

Một tháng sau, anh cùng chị Hạnh đi khám lại. Khối u đã được can thiệp kịp thời. Không di căn. Cơ hội hồi phục cao.

Mùa đông năm đó, cả gia đình quây quần bên nhau trong căn nhà cũ của bà nội. Anh Dũng nắm tay chị Hạnh rất chặt. Chị cười, nhưng lần này là nụ cười thực sự bình yên.

Tôi chợt nhận ra:
Có những lúc, người ta chọn im lặng không phải vì dối trá.
Mà vì họ sợ rằng, nếu nói ra, người thương sẽ không đủ bình tĩnh để ở lại.

“Cái bóng của sự phản bội không đáng sợ bằng cái bóng của hiểu lầm. Một người có thể bước ra khỏi hôn nhân vì bị phản bội, nhưng cũng có thể đánh mất cả hạnh phúc chỉ vì không cho nhau cơ hội được nói hết.”

Vụ 2 phạ:m nh:ân khoét tường buồng giam trốn trại: Rungminh với dòng chữ để lại

Lợi dụng trời mưa, công trình giam giữ xuống cấp, phạm nhân Trần Hoàng Khiêm và Bùi Văn Chúc đã đục tường buồng giam, trốn ra ngoài. Tại vị trí đục tường giam có dòng chữ.

Khoảng 10h30 ngày 7/6, cán bộ Trại giam Thanh Xuân (Bộ Công an) phát hiện hai phạm nhân bỏ trốn khỏi buồng giam. Sự việc ngay lập tức được báo cáo lên Cục Cảnh sát Quản lý trại giam, cơ sở giáo dục bắt buộc, trường giáo dưỡng để tổ chức truy bắt.

Cảnh sát xác định 2 phạm nhân bỏ trốn gồm: Trần Hoàng Khiêm (SN 1987, trú tại tỉnh Bến Tre), án phạt 26 năm 4 tháng 14 ngày; Bùi Văn Chúc (SN 1985, trú tại tỉnh Hải Dương), án phạt 10 năm.

Trong đó, Trần Hoàng Khiêm là phạm nhân nguy hiểm thuộc diện hình sự, phạm nhiều tội như: Chống người thi hành công vụ; Bắt giữ người trái pháp luật; Cố ý gây thương tích; Cướp giật tài sản; Cướp tài sản; Trốn khỏi nơi giam giữ. Bùi Văn Chúc phạm tội Mua bán trái phép chất ma túy.xinloithay.jpgDòng chữ “xin lỗi thầy” ở cạnh lỗ thủng nơi 2 phạm nhân trốn ra ngoài.
Tại hiện trường, bức tường của buồng giam bị khoét một lỗ lớn. Gạch từ lỗ khoét được các đối tượng xếp ngay ngắn ở cạnh tường. Đáng chú ý, còn có dòng chữ “xin lỗi thầy” và hình mũi tên chỉ vào lỗ thủng nơi các phạm nhân chui ra ngoài.

Cơ quan chức năng cũng nhận định, lợi dụng thời tiết mưa, công trình giam giữ xuống cấp nên Trần Hoàng Khiêm và Bùi Văn Chúc đã đào buồng giam, trốn ra ngoài.

Nhận được tin phạm nhân bỏ trốn, Đại tá Vũ Trọng Chiến – Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát Quản lý Trại giam, cơ sở giáo dục bắt buộc, trường giáo dưỡng đã trực tiếp đến hiện trường chỉ đạo tổ chức truy bắt.Untitled_5 1749347228869.jpgPhòng giam nơi các đối tượng đục tường để trốn trại. Ảnh: CAND
Qua xác minh, lực lượng chức năng phát hiện đối tượng di chuyển về phía Nam nên đã ra quyết định truy nã, thông báo cho Công an địa phương và các đơn vị chức năng phối hợp truy bắt.

Đến 2h10 ngày 8/6, người dân ở Đông Hiếu (thị xã Thái Hòa, tỉnh Nghệ An) phát hiện 2 người đàn ông khả nghi đi taxi hướng vào Nam nên đã báo cho lực lượng công an.

Tổ tuần tra thuộc Đội CSGT đường bộ số 1 (Phòng CSGT Công an tỉnh Nghệ An) nhanh chóng xác minh, nhận dạng chính xác 2 phạm nhân vừa trốn trại. Lực lượng CSGT đã phối hợp cùng Tổ Công an địa bàn khu vực thị xã Thái Hòa để tổ chức vây bắt.

20 phút sau, khi Chúc, Khiêm đang lẩn trốn ở cánh rừng bên đường tại xã Đông Hiếu thì bị khống chế, bắt giữ.z6684150244823_cb81ba805cedcaf1e40b72dab56d662d.jpgĐội CSGT đường bộ số 1 Công an tỉnh Nghệ An bắt giữ 2 phạm nhân trốn trại. Ảnh: CACC
Bước đầu, Chúc và Khiêm  khai nhận đang chấp hành án phạt tù, lợi dụng buồng giam xuống cấp, phá lỗ thủng ở tường để trốn ra ngoài rồi leo hàng rào bỏ trốn. Cả hai đã bắt xe khách từ Hà Nội hướng vào Nghệ An. Khi xe khách đến địa phận ngã tư đường mòn Hồ Chí Minh (thị xã Thái Hòa), các đối tượng đã xuống xe rồi bắt taxi để đi hướng về quốc lộ 1A nhằm mục đích di chuyển vào miền Nam nhưng bị phát hiện, bắt giữ.

Chuyện gì đang xảy ra ở chợ Tân Bình

Trong bối cảnh cơ quan chức năng phát động tháng cao điểm phòng chống buôn lậu, gian lận thương mại và hàng giả, không ít tiểu thương tại TP.HCM đã đóng cửa sạp, nghỉ bán. Nhiều khu chợ vốn từng nhộn nhịp, sầm uất nay trở nên đìu hiu, vắng vẻ.

Ghi nhận của phóng viên tại các chợ truyền thống như An Đông (Quận 5), Tân Bình (Quận Tân Bình), Bà Chiểu (Quận Bình Thạnh) cho thấy tình trạng ế ẩm kéo dài, nhiều gian hàng đóng kín cửa, thậm chí không trưng bày hàng hóa.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 1

Chợ An Đông nơi chuyên kinh doanh các mặt hàng quần áo, giày dép, phụ kiện vắng khách suốt tuần qua

Nhiều cửa hàng đã đóng cửa song vẫn hoạt động “ngầm”

Tại chợ An Đông – nơi vốn nổi tiếng chuyên sỉ các mặt hàng quần áo, giày dép, phụ kiện thời trang – không khí ảm đạm bao trùm suốt một tuần qua. Nhiều tiểu thương tại lầu 3 của chợ, khu vực chuyên bán áo khoác, đã đồng loạt nghỉ bán. Sáng 6/6, lượng khách đến chợ có nhỉnh hơn so với những ngày trước đó, nhưng vẫn không thể so sánh với cảnh đông đúc thường thấy.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 2Hàng loạt gian hàng tại chơi An Đông đã đóng cửa, nhiều nhất là tại lầu 3 của chợ

 

Dù đóng cửa, một số sạp vẫn âm thầm hoạt động “ngầm”, với các bao hàng được chuyển đi liên tục. “Chỉ là không bày ra thôi, chứ vẫn có mối quen đặt hàng lấy sỉ”, một tiểu thương ở chợ An Đông cho biết.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 3Dù đóng cửa, nhiều sạp vẫn có những bao hàng được nhập vào và bán ra liên tục
Tình trạng tương tự cũng diễn ra tại chợ Tân Bình. Nhiều sạp hàng chỉ hé cửa một nửa để gói hàng, không trưng bày sản phẩm.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 4Hàng loạt sạp giày dép không có khách ghé mua
Một tiểu thương bán phụ kiện tại chợ Tân Bình nói: “Tôi đến từ 10 giờ sáng mà đến trưa vẫn chưa dám mở sạp, vì sợ bị quản lý thị trường kiểm tra”. Khi được hỏi vì sao lại e ngại như vậy, tiểu thương này cho biết phần lớn hàng đang bán là “hàng si đa, hàng Trung Quốc, không có giấy tờ gì”.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 5Nhiều sạp tại chợ Tân Bình không bày bán, chỉ mở cửa một nửa để gói hàng
Cảnh tượng hoang vắng cũng được ghi nhận tại chợ Bà Chiểu (Quận Bình Thạnh), nơi vốn từng là điểm mua sắm sôi động, nay trở nên đìu hiu, vắng bóng khách. Theo các tiểu thương, việc cơ quan chức năng tăng cường kiểm tra, giám sát nhằm ngăn chặn hàng hóa không rõ nguồn gốc, không có hóa đơn chứng từ là điều dễ hiểu và cần thiết. Tuy nhiên, nhiều người thừa nhận họ đang lúng túng vì thiếu kiến thức pháp lý và kỹ năng quản lý hàng hóa đúng quy định.

 

“Chúng tôi toàn người lớn tuổi, bán hàng truyền thống mấy chục năm rồi. Không rành công nghệ, cũng không biết làm sao để có hóa đơn hay giấy tờ cho hàng. Hàng thì nhập từ Trung Quốc, nhiều năm nay vẫn bán như vậy thôi”, một tiểu thương chia sẻ.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 6Cảnh đìu hiu ở một góc chợ Tân Bình, nhiều tiểu thương đóng cửa ra về

 

Chợ truyền thống trước nguy cơ “chết dần”

Đáng chú ý, nhiều người cho biết lượng hàng tồn kho nhập từ trước vẫn còn nhiều. Nếu siết chặt quá nhanh, họ không có cách nào để tiêu thụ hết số hàng này, dễ dẫn đến nguy cơ phá sản.

Một tiểu thương nói chia sẻ suy nghĩ của mình với phóng viên, để đảm bảo hiệu quả và công bằng, cơ quan quản lý cần đặt ra lộ trình rõ ràng, có giai đoạn chuyển tiếp hợp lý: “Thay vì xử phạt ngay lập tức, có thể tập trung vào hướng dẫn, hỗ trợ tiểu thương chuyển đổi, hiểu rõ quy định, từng bước thay đổi phương thức kinh doanh”.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 7Trong tình trạng tương tự, chợ Bà Chiểu ( Bình Thạnh) quang cảnh đìu hiu, hầu như không có khách ra vào.
Thực tế cho thấy, trong khi thị trường bán lẻ hiện đại đang phát triển mạnh với các mô hình thương mại điện tử, siêu thị, trung tâm thương mại… thì chợ truyền thống – vốn là nơi mưu sinh của hàng chục ngàn tiểu thương – đang đứng trước thách thức lớn từ cả thị trường lẫn cơ chế quản lý mới. Nếu không có sự hỗ trợ kịp thời, nguy cơ “chết dần” của các chợ truyền thống là điều có thể thấy trước.

Ăn yến chưng này chỉ có rước b;ệnh vào người chứ bổ béo gì

Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT vừa bị lực lượng chức năng tỉnh Phú Thọ kiểm tra đột xuất và tạm giữ gần 24.000 đơn vị sản phẩm yến chưng do nghi vấn không đạt chất lượng so với bản tự công bố.

Thông tin từ Chi cục Quản lý thị trường (QLTT) tỉnh Phú Thọ cho biết, Đội QLTT số 7 vừa phối hợp với Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Phú Thọ và Đội QLTT số 1, số 4 kiểm tra đột xuất hoạt động sản xuất, kinh doanh hàng hoá của Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT.

Công ty này có địa chỉ tại số 56, phố Phú Gia, thị trấn Thanh Sơn, huyện Thanh Sơn và địa điểm kinh doanh tại số 1941, đường Hùng Vương, phường Gia Cẩm, thành phố Việt Trì.

Sự thật đằng sau 23.468 hũ yến chưng bị tạm giữ tại Phú Thọ- Ảnh 1.

Tại thời điểm kiểm tra, Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT đang hoạt động sản xuất, kinh doanh các sản phẩm chế biến từ yến chưng.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ thu thập tài liệu, hồ sơ, chứng cứ Đội QLTT số 7 phát hiện các sản phẩm yến chưng chế biến của Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT có dấu hiệu không đạt chất lượng so với bản tự công bố sản phẩm.

Sự thật đằng sau 23.468 hũ yến chưng bị tạm giữ tại Phú Thọ- Ảnh 2.

Đội đã ra quyết định tạm giữ 23.468 đơn vị sản phẩm là yến chưng chế biến. Đồng thời tiến hành lấy mẫu và gửi cơ quan có thẩm quyền kiểm nghiệm các chỉ tiêu theo bản tự công bố sản phẩm.

Sau khi có kết quả kiểm nghiệm và văn bản trả lời của cơ quan có thẩm quyền đơn vị sẽ tiếp tục xử lý vụ việc theo quy định.

Trời ơi không biết đã b:á:n bao nhiêu tôm bơm thạch rau câu như thế này cho bà con rồi, quá kinhkhung

Ngày 8/6, Đội Quản lý thị trường số 4 – Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên Phối hợp với Công an tỉnh Phú Yên kiểm tra Cơ sở kinh doanh thủy sản N.T.X. và phát hiện bà X là người trực tiếp dùng bơm tiêm đưa tạp chất (thạch rau câu) vào 45 kg tôm hùm đã chết.

Cụ thể, khoảng 13h30 ngày 5/6, Đội Quản lý thị trường số 4 – Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên Phối hợp với Phòng Cảnh sát Kinh tế – Công an tỉnh Phú Yên kiểm tra Cơ sở kinh doanh thủy sản N.T.X đang hoạt động kinh doanh thu mua tôm hùm trên đị bàn thị xã Sông Cầu, do bà N. T. X làm chủ cơ sở kinh doanh.

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 1.

Bà N.T.X. bơm tạp chất thạch rau câu vào 45kg tôm hùm đã chết

Qua kiểm tra Đoàn kiểm phát hiện bà N. T. X chủ cơ sở kinh doanh là người trực tiếp dùng bơm tiêm đưa tạp chất (thạch rau câu) vào 45 kg tôm hùm đã chết. Bà X khai nhận thu mua tôm hùm chết sau đó thực hiện đưa tạp chất (thạch rau câu) vào tôm hùm chết để bán ra thị trường.

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 2.

Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên cung cấp

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 3.

Bà X. làm việc với cơ quan chức năng. Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên cung cấp

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 4.

Toàn bộ 45kg tôm hùm là tang vật vi phạm bị tiêu hủy – Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên cung cấp

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 5.

Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên cung cấp

Cơ sở kinh doanh bà N.T.X không đăng ký thành lập hộ kinh doanh trong những trường hợp phải đăng ký theo quy định.

Đội Quản lý thị trường số 4 – Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên tạm giữ toàn bộ số lượng tang vật trên đồng thời chuyển hồ sơ cho UBND thị xã Sông Cầu ban hành quyết định xử phạt vi phạm hành chính 11.500.000 đồng, buộc chủ cơ sở kinh doanh tiêu hủy 45 ký tôm hùm là tang vật vi phạm bằng hình thức chôn lấp dưới sự giám sát của Đoàn công tác, tổng giá trị hàng hóa tiêu hủy 22 triệu đồng.

Hành vi bơm tạp chất làm tăng trọng lượng và giữ tôm tươi đánh lừa thị giác, lừa dối, làm ảnh hưởng đến sức khỏe người tiêu dùng.

Hết tôm lại đến 3,7 tấn mực không r:õ nguồn gốc chuẩn bị đem vào các chợ, giờ không biết nên ăn gì

 Lực lượng chức năng đã tạm niêm phong 3.740kg hải sản các loại của một doanh nghiệp để xác minh nguồn gốc, xuất xứ, chất lượng hàng hóa.

Ngày chồng sang sống với bồ, vợ lẳng lặng mở két lấy 300 triệu rời nhà ra đi. Tới tối mịt không gọi được cho con dâu mẹ chồng vội vàng gọi điện cho con trai về. Vừa tới đầu cổng anh ta nhận tin s::ét đ::ánh….

Sài Gòn đổ mưa như trút nước đúng ngày Linh kéo vali rời khỏi căn nhà mình từng gọi là “tổ ấm”. Không một tiếng cãi vã, không một lời níu kéo. Chỉ có tiếng sấm rạch ngang bầu trời khi cánh cửa nhà khép lại phía sau lưng cô. Còn anh – Hoàng – đang ngả lưng trong vòng tay người đàn bà khác, không biết rằng, cơn giông thật sự vừa mới bắt đầu…

Linh năm nay 32 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty tư nhân. Từ ngày lấy Hoàng, cô lùi lại phía sau để chăm sóc gia đình. Mười năm hôn nhân, một đứa con trai 7 tuổi, tưởng rằng đã đủ để giữ chân người đàn ông từng hứa sẽ “chở che cả đời”. Nhưng hóa ra, lời hứa của đàn ông đôi khi nhẹ hơn cả làn khói thuốc.

Hoàng là trưởng phòng kinh doanh, điển trai, nói chuyện có duyên, biết chiều phụ nữ. Lúc mới cưới, anh chăm Linh như công chúa. Nhưng từ khi công ty bắt đầu ăn nên làm ra, những buổi tiếp khách, tiệc tùng triền miên, Hoàng thay đổi.

Linh phát hiện ra anh có người khác từ ba tháng trước. Tin nhắn, nước hoa lạ trên áo, thậm chí một lần cô thấy Hoàng gọi điện, mỉm cười dịu dàng như lúc xưa anh từng nói chuyện với mình. Nhưng Linh không đánh ghen, không khóc lóc. Cô lặng im. Đau đến mức nước mắt chẳng còn để rơi.

Sáng hôm đó, khi mẹ chồng đang đi chợ, Hoàng xách vali ra khỏi nhà. Không nhìn Linh, anh chỉ nói gọn lỏn:

– Anh sẽ sống với Lan một thời gian. Đừng gọi anh.

Linh gật đầu. Không níu kéo. Sau khi Hoàng rời đi, cô lên phòng, mở két, lấy 300 triệu – khoản tiết kiệm lén để dành từ tiền chợ mẹ chồng đưa mỗi tháng. Cô chỉ mang theo vài bộ quần áo, mấy cuốn sách, và bức ảnh con trai đang cười toe toét.

Khi trời bắt đầu tối, bà Thanh – mẹ chồng cô – nấu cơm xong không thấy Linh đâu. Gọi mấy cuộc không ai bắt máy, bà bắt đầu sốt ruột. Thằng Bin – cháu nội bà – hôm nay ở lại lớp học thêm buổi chiều. Linh không đón, bà phải tự đi. Đến khi trời mưa to, bà hoảng hốt gọi cho Hoàng:

– Con về gấp. Hình như vợ mày bỏ nhà đi rồi!

Hoàng càu nhàu trong điện thoại:

– Má gọi nhầm người rồi. Giờ cô ta đi đâu, con không quan tâm.

Nhưng khi nghe giọng mẹ nghẹn lại, Hoàng miễn cưỡng lái xe về. Vừa đến đầu cổng, điện thoại anh rung lên. Tin nhắn từ số lạ, kèm theo tấm ảnh Linh và một tờ giấy ly hôn đã ký sẵn:

“Anh không cần tìm em. Con sẽ sống với em. Khi nào anh thật sự muốn làm cha, hãy đến.”

Hoàng sững người. Đứng giữa cơn mưa, bàn tay anh run lên. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ.

Linh không đi xa. Cô thuê một căn trọ nhỏ ở quận 9, cách nhà cũ gần 30km. Căn phòng chưa đến 20 mét vuông, nhưng với cô, nó là thế giới mới. Tự do, và không ai có thể tổn thương cô được nữa.

Cô xin nghỉ việc ở công ty cũ – nơi chồng từng làm việc cùng. Bằng chút vốn liếng còn lại và khả năng kế toán, cô bắt đầu bán đồ handmade trên mạng: nến thơm, sổ tay, thiệp viết tay. Mỗi món hàng đều đính kèm mẩu giấy nhỏ viết bằng tay: “Hy vọng bạn luôn bình yên.”

Thằng Bin chuyển trường theo mẹ. Ban đầu nó khóc nhiều vì nhớ bà nội và phòng ngủ màu xanh da trời ở nhà cũ. Nhưng Linh nhẹ nhàng nói:

– Nhà mới nhỏ hơn, nhưng ở đâu có mẹ, có con – đó là tổ ấm.

Đêm đó, hai mẹ con ôm nhau ngủ trên chiếc nệm trải dưới đất. Gió lùa qua khung cửa sổ ọp ẹp, nhưng lòng Linh lại thấy ấm hơn bao giờ hết.

Trong khi đó, Hoàng sống cùng Lan – người tình anh quen trong một lần đi công tác. Cô trẻ hơn Linh, xinh đẹp, sành điệu. Ban đầu, mọi thứ như một cuộc phiêu lưu đầy kích thích. Nhưng chỉ sau vài tuần, anh bắt đầu thấy khó chịu với cách Lan tiêu xài hoang phí, hay càm ràm mỗi lần anh về trễ.

Không có Linh nhắc nhở, lịch sinh hoạt của Hoàng rối tung. Quần áo không ai giặt, đồ ăn thì đặt qua app. Đến khi bị sếp nhắc nhở vì báo cáo sai số, anh chợt nhận ra – từ ngày Linh đi, cuộc sống anh như một căn phòng bừa bộn không có người dọn.

Một tối, Hoàng tìm lại những bức ảnh cũ. Tấm ảnh Linh bế Bin lúc mới sinh – mắt cô quầng thâm nhưng môi vẫn cười rạng rỡ. Anh zoom vào ánh mắt ấy, cảm thấy như bị ai đó bóp nghẹt ngực.

“Giá như…” – Anh buột miệng.

Nhưng có những thứ, một khi đã rơi vỡ, đâu dễ lành lại.

Ba tháng trôi qua kể từ ngày Linh dọn ra khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm của cô. Sài Gòn vẫn mưa nắng thất thường, nhưng trong lòng Linh, một mùa đông dài đang dần đi qua.

Công việc kinh doanh nhỏ của cô ngày càng ổn định. Những người khách đầu tiên quay lại đặt hàng lần hai, lần ba. Họ nhắn cho Linh những dòng tin ấm áp:
“Nến của chị thơm nhẹ nhàng, dễ chịu quá.”
“Tấm thiệp em làm giúp mình gửi lời xin lỗi. Bạn mình cảm động lắm!”

Cô dần nhận ra giá trị của chính mình không nằm trong vai trò làm vợ ai, con dâu nhà nào. Cô – Nguyễn Thu Linh – là một người phụ nữ mạnh mẽ, đủ đầy, và biết yêu thương bản thân.

Thằng Bin hòa nhập rất nhanh ở trường mới. Buổi tối, hai mẹ con cùng nhau học bài, vẽ tranh, và nói chuyện về mọi thứ trên đời.

– Mẹ ơi, ba có gọi hỏi con đi học có vui không.

Linh khựng lại. Tim cô vẫn nhói một chút mỗi khi nghe đến Hoàng. Nhưng cô mỉm cười.

– Vậy con nói gì?

– Con nói con sống với mẹ vui hơn, nhưng con vẫn nhớ ba.

Linh vuốt tóc con:

– Nhớ ba là bình thường. Nhưng con biết không, ba cũng đang học lại cách làm người lớn đấy.

Còn Hoàng, sau thời gian đầu đắm chìm trong tự do ngắn hạn và những buổi tiệc vô nghĩa, anh bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Lan, người tình từng khiến anh rạo rực, giờ trở thành cái bóng nhạt nhẽo trong căn hộ thuê sang trọng. Những bữa ăn đặt qua app, những cuộc trò chuyện toàn than phiền và so sánh.

Một tối, Lan nổi nóng khi anh từ chối đưa cô đi Vũng Tàu dịp cuối tuần:

– Anh nghĩ tôi ở cạnh anh để nghe mấy chuyện “suy nghĩ lại”? Tôi đâu phải vợ anh. Anh thấy tôi ngu như cô ta chắc?

Hoàng chán ngán. Anh nhận ra, Lan chỉ thích anh khi anh còn có tiền, có vị trí – và quan trọng hơn, có vợ để làm nền cho những lần “đi trốn”.

Sau trận cãi vã đó, Hoàng rời khỏi căn hộ, quay về nhà mẹ đẻ. Bà Thanh thấy con trai về thì mừng, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

– Cái Linh nó không sai, Hoàng à. Sai là con – làm chồng mà không biết giữ lấy vợ.

Hoàng cúi đầu. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy mẹ mình – một người từng khắt khe với Linh – lại nói ra câu ấy.

– Má muốn gặp cháu nội. Má nhớ nó lắm.

Hoàng gật đầu. Và rồi, một buổi chiều thứ bảy, anh đứng trước cửa nhà trọ của Linh.

Căn trọ nhỏ nằm giữa khu dân cư yên tĩnh. Trời đã ngớt mưa, nhưng mây còn xám xịt. Hoàng do dự mãi mới gõ cửa.

Linh mở ra, thấy anh, ánh mắt chững lại. Cô mặc áo thun trắng, tóc cột cao, khuôn mặt không trang điểm nhưng rạng rỡ lạ thường.

– Em có thể cho anh gặp con không?

– Bin đi chơi với bạn rồi. Anh đến muộn một chút.

Không khí giữa hai người lặng đi. Hoàng nhìn quanh căn phòng gọn gàng, vài món đồ thủ công xếp ngăn nắp trên kệ. Có lẽ lần đầu tiên anh mới thật sự nhìn thấy Linh – không phải người phụ nữ trong gian bếp nhà anh, mà là một cá thể độc lập, tự do và đầy sức sống.

– Anh xin lỗi.

Linh im lặng. Cô quay vào, rót cho anh ly trà nóng. Gió ngoài hiên làm những chuỗi hạt treo cửa sổ kêu lách cách.

– Anh nghĩ lời xin lỗi có thể vá lại mọi thứ à?

– Anh không mong em tha thứ. Chỉ mong em hiểu, anh… đã sai. Và… nếu em cho phép, anh muốn được làm cha đúng nghĩa. Dù là ở xa.

Linh nhìn thẳng vào mắt Hoàng. Lần đầu tiên, không còn giận, không còn đau. Chỉ còn sự bình thản.

– Em chưa từng ngăn anh làm cha. Nhưng nếu anh quay lại chỉ vì trống rỗng, vì thất bại, thì đừng. Bin không cần một người ba bất đắc dĩ. Nó cần một người ba biết giữ lời, biết trưởng thành.

Hoàng cúi đầu. Ly trà trên tay anh đã nguội từ bao giờ.

Anh rời đi trong im lặng.

Tết năm đó, Linh nhận được món quà nhỏ: một hộp thiệp in tay – giống y như những mẫu cô từng làm, kèm mảnh giấy:
“Chúc mẹ Bin năm mới bình an. Cảm ơn vì đã cho anh cơ hội nhìn lại.”

Không ký tên. Nhưng Linh biết là của ai.

Một năm sau.

Cửa hàng nhỏ đầu tiên của Linh khai trương tại Quận 2 – tên là “Bình Yên Bé Xíu”. Cô thuê một góc phố nhỏ, sơn tường màu vàng nhạt, bày biện những món đồ thủ công cô yêu thích. Có nến thơm, có thiệp tay, và có cả những quyển sổ với dòng chữ:

“Gửi người đã từng gục ngã, bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ.”

Hôm khai trương, rất đông bạn bè đến chung vui. Bà Thanh cũng đến, dắt theo thằng Bin. Bà ôm Linh thật lâu, thì thầm:

– Má xin lỗi vì ngày xưa quá khắt khe. Má mừng vì con vẫn đứng vững.

Hoàng cũng đến, đứng lặng một góc. Không chen vào, không xin lỗi thêm. Chỉ lặng nhìn Linh, giờ là một người phụ nữ vững vàng, rạng rỡ – không còn là “vợ của ai”, mà là chính cô.

Khi tiệm bắt đầu đóng cửa, Linh ra hiệu với Hoàng:

– Anh có muốn đưa Bin đi ăn kem không?

Hoàng sững lại. Một tia hy vọng le lói trong mắt anh:

– Có. Rất muốn.

Linh không nói gì thêm. Chỉ gật đầu. Ngoài trời, nắng nhẹ rọi qua tán cây. Cơn mưa ngày cũ đã đi xa.

Cứ cuối tuần nào chồng tôi hay ngồi nhậu khuya, không bao giờ xong trước 10h đêm, dù 11h đêm hay 12h cũng đều gọi vợ dậy rửa chén bát bằng được. Lần này ốm, tôi chỉ nhờ anh dọn giùm tý, tôi rửa sau vì đang mệt, anh sẵn sàng đ/ập bát đũa trước mặt khách…

Ở một khu dân cư chật hẹp ven Hà Nội, nơi những dãy nhà liền kề chen nhau trên con hẻm ngoằn ngoèo, có một gia đình trông bề ngoài lúc nào cũng yên ả: vợ chồng anh Hưng, chị Lan, và cô con gái nhỏ tên Thảo, vừa lên sáu.

Ban ngày, anh Hưng đi làm thợ điện cho công ty xây dựng, còn chị Lan ở nhà bán hàng online, chăm con, cơm nước. Họ lấy nhau được 8 năm, từng là cặp đôi được ngưỡng mộ vì “chồng khéo tay, vợ đảm đang”. Nhưng chỉ những người hàng xóm thân thiết mới biết, nhà ấy cuối tuần nào cũng vang tiếng ồn – không phải tiếng cười nói hạnh phúc, mà là âm thanh của bữa nhậu dài lê thê và giọng quát tháo giữa đêm.

Mỗi tối thứ bảy, anh Hưng đều tổ chức nhậu tại nhà, lý do thì nhiều: nào là xả stress sau tuần làm việc, nào là tiếp khách, hoặc đơn giản chỉ vì… thích. Bắt đầu từ tầm 6 giờ tối, tiếng cốc chén lách cách, tiếng tivi mở to át giọng vợ con, và rồi là chuỗi cười cợt, la hét của đám bạn nhậu – toàn những người cùng ngành, cùng “chiến tuyến”.

Chị Lan ban đầu còn nhẹ nhàng nhắc nhở, sau rồi đành quen. Mỗi lần nhậu xong, chén bát ngập bồn, rác vung vãi khắp sàn. Dù là 11h đêm hay nửa đêm về sáng, anh Hưng vẫn gọi vợ dậy bằng được:
“Lan! Lan dậy rửa chén đi, nhà bẩn thế này ai chịu nổi!”

Chị Lan lúc đầu còn nhẹ nhàng dỗ: “Mai em dậy sớm em dọn, giờ muộn rồi, để em ngủ một chút được không?”
Nhưng câu trả lời thường là giọng gắt gỏng: “Dậy! Đừng có lười. Tao đi làm nuôi cả nhà này rồi còn không được nhờ rửa bát à?”

Và thế là chị Lan, dù mệt, dù buồn ngủ rũ rượi, vẫn phải ra khỏi giường, cúi người dọn dẹp trong khi anh nằm dài trên ghế sô-pha ngủ khò.

Tuần này, trời trở gió. Chị Lan sốt từ chiều, người mỏi rã rời, vẫn cố gắng nấu nướng chuẩn bị cho bữa nhậu quen thuộc của chồng. Trong lòng chị có chút cay đắng, nhưng không nói ra – phần vì ngại khách khứa, phần vì chị nghĩ, thôi thì cũng chỉ một tối.

Đến hơn 10 giờ đêm, khi khách chuẩn bị ra về, chị thều thào:
“Hưng, hôm nay em sốt, em xin lỗi, chắc em không dọn nổi… Anh giúp em dọn mấy thứ trước, sáng mai em rửa bát sau nhé?”

Chị Lan không ngờ rằng một câu nói nhỏ như vậy lại như mồi lửa bén rơm. Anh Hưng đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, không rõ vì men rượu hay vì giận dữ.

“Cô vừa nói cái gì? Tôi tiếp khách cả buổi, cô chỉ có mỗi việc rửa mấy cái bát cũng không làm nổi hả? Lười đến mức đấy à?”

Chị Lan lí nhí: “Em sốt, em mệt thật mà. Có phải em trốn việc đâu…”

“Ốm cái gì mà ốm! Chẳng qua là bày đặt để tránh việc!”

Rồi như mất hết lý trí, anh cầm mấy cái bát trên bàn ném thẳng xuống nền nhà. Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên khiến cô con gái nhỏ trong phòng giật mình bật khóc.

Khách thì sững người, người ngượng ngùng, người vội vã ra về, nhưng chẳng ai dám nói một lời can ngăn.

Anh Hưng quay lại, gằn từng chữ:
“Từ giờ cô muốn làm mẹ, làm vợ thì phải làm cho tròn. Không thì biến đi!”

Chị Lan đứng chôn chân giữa nền nhà đầy mảnh sứ vỡ, vừa ho, vừa rùng mình vì lạnh và vì sự tổn thương không thể gọi tên.

Sau khi khách về hết, anh Hưng say mềm, nằm vật ra ghế. Chị Lan không khóc. Nỗi đau không còn nước mắt để chảy nữa. Cô con gái nhỏ chạy ra, ôm mẹ, thì thầm:
“Mẹ đừng buồn… Con thương mẹ.”

Chị Lan gượng cười, nhưng lòng như tan nát.

Đêm đó, chị không ngủ. Ngồi trên ban công tầng hai, nhìn xuống con hẻm tối đen, chị nghĩ về những năm tháng đã qua. Những lần nhịn, những lần im lặng, những lần tự bào chữa cho người chồng nóng tính là “áp lực công việc”, là “rượu nói chứ không phải người nói”.

Nhưng hôm nay, khi anh sẵn sàng làm chị mất mặt trước khách, làm con gái sợ hãi vì tiếng đập phá… chị không còn gì để tự lừa dối mình nữa.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên len qua ô cửa sổ, chị Lan đã dậy từ sớm. Không phải để nấu bữa sáng như mọi ngày, không phải để dọn bãi chiến trường mà anh Hưng để lại sau đêm nhậu. Chị chỉ đứng lặng trước gương, nhìn khuôn mặt xanh xao của chính mình – người phụ nữ ba mươi tuổi, ánh mắt không còn lấp lánh như thuở đôi mươi, nhưng cũng không còn u mê như mấy năm gần đây.

Cô con gái nhỏ, Thảo, ngồi sau lưng chị từ lúc nào, thì thào:
“Mẹ… tối qua mẹ khóc phải không?”

Chị Lan quay lại, xoa đầu con, rồi gật khẽ.
“Ừ, mẹ có khóc. Nhưng hôm nay mẹ sẽ không nữa.”

Thảo lí nhí hỏi:
“Mẹ có bỏ con đi không?”

Chị Lan ôm con thật chặt.
“Không, mẹ không đi đâu hết. Nhưng mẹ và con sẽ sống khác đi. Chúng ta không đáng bị đối xử như thế này.”

Chị bước xuống nhà, mở tủ lấy vali. Lần đầu tiên sau nhiều năm, chị không thu dọn quần áo cho chồng – mà cho mình và con gái. Không có tiếng la hét, không có lời than trách. Mọi thứ diễn ra trong lặng lẽ, đến nỗi anh Hưng vẫn còn ngủ mê man trên ghế, không hay biết.

Khi tiếng bánh vali lăn ra đến tận cổng, anh mới lồm cồm ngồi dậy, giọng khàn khàn:
“Lan… cô làm gì đấy?”

Chị nhìn anh, mắt không còn ướt, cũng chẳng còn lửa giận. Chỉ là ánh nhìn của một người đã quá mệt mỏi để tiếp tục chờ mong.

“Em và con đi vài hôm. Em cần suy nghĩ lại, và anh cũng nên vậy.”

“Cô đừng có giở trò dọa tôi! Cô đi là cô đừng về đấy!”

Chị Lan không trả lời. Chị chỉ cúi xuống nắm tay con gái, rồi quay lưng đi.

Chị Lan không có cha mẹ để quay về – bố mẹ chị mất sớm, nhà cửa cũng đã bán đi để trả nợ học đại học năm xưa. Người duy nhất chị còn liên lạc là cô bạn thân – Trang, một người từng ly hôn, đang sống cùng mẹ và con trai tại một căn nhà nhỏ ở Gia Lâm.

Trang mở cửa, chưa kịp hỏi gì, đã ôm chầm lấy bạn khi thấy ánh mắt mệt mỏi của chị Lan và vẻ sợ sệt của bé Thảo.
“Mày vào đi. Không ai đáng sống kiểu đó cả.”

Những ngày sau đó, chị Lan vừa nghỉ ngơi vừa tìm việc làm. Lúc đầu là gói hàng thuê cho một cửa hàng mỹ phẩm online, rồi dần dần xin được chân bán hàng trực tiếp trong siêu thị. Không cao sang, không nhàn hạ, nhưng chị thấy bình yên. Thảo được đi học mẫu giáo gần nhà, không còn nơm nớp nghe tiếng la của bố, không còn những cơn hoảng loạn lúc nửa đêm.

Trang từng hỏi:
“Mày không tính về thật à? Hay là cho ảnh cơ hội?”

Chị Lan chỉ lắc đầu.
“Không phải là không tha thứ được. Nhưng là vì mình đã tha thứ quá nhiều. Đến lúc mình phải tha cho chính mình.”

Hai tháng sau, anh Hưng tìm đến. Anh không say, không la hét, chỉ đứng trước cổng nhà mẹ Trang, lặng lẽ chờ. Khi chị Lan bước ra, anh chìa ra một cuốn sổ tiết kiệm nhỏ và một tập giấy tờ.

“Anh biết… mấy năm qua, anh sai. Anh chỉ nghĩ, mình đi làm mệt mỏi, về nhà cần được phục vụ. Nhưng anh quên mất em cũng là con người.”

Chị Lan không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

“Anh không xin em quay về, nếu em không muốn. Nhưng nếu em bắt đầu lại, anh không muốn là cái gánh nặng cuối cùng níu chân em. Đây là phần tiền anh gom được mấy năm nay, và giấy ủy quyền căn nhà – em đứng tên cùng, từ giờ có thể bán hoặc giữ tùy ý.”

Chị Lan cầm lấy, bàn tay run nhẹ. Không phải vì xúc động, mà là vì một phần nào đó, chị biết – mình cuối cùng cũng được tôn trọng, dù đến muộn.

“Em cảm ơn. Nhưng em sẽ không quay về ngôi nhà cũ. Em sẽ thuê nhà, đi làm, nuôi con. Em không hận anh, nhưng em đã học cách không sống vì người khác nữa.”

Anh Hưng gật đầu, lặng lẽ quay đi. Không nói gì thêm, không cầu xin, không níu kéo. Chị Lan đứng nhìn bóng anh khuất dần giữa con hẻm nhỏ – nơi đã từng là cả thanh xuân của chị, giờ chỉ còn là một đoạn ký ức buồn.

Một năm sau, trong một quán cà phê nhỏ gần trường tiểu học, chị Lan ngồi chờ đón con. Chị mặc chiếc áo sơ mi trắng, tóc cắt gọn, ánh mắt sáng lên những tia hy vọng mới.

Thảo chạy tới, vui vẻ khoe:
“Mẹ ơi! Hôm nay con được cô khen là ngoan nhất lớp!”

Chị Lan cúi xuống, ôm con vào lòng, thì thầm:
“Mẹ cũng đang học làm người mẹ tốt hơn. Từ nay về sau, hai mẹ con mình sẽ không phải sống trong sợ hãi nữa.”

Thảo ngước nhìn mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ cười lên đi!”

Và chị đã cười. Nụ cười thật sự, không gượng gạo, không mỏi mệt.

Ôi giời ơi, cafe nguyên chất gì mà pha bằng thùng sơn thế này

Công an tỉnh Đắk Lắk đã khởi tố một cặp vợ chồng sản xuất 20 tấn cà phê giả từ bột đậu nành và chất phụ gia, nhằm đưa ra thị trường tiêu thụ.

VietNamNet đưa tin, ngày 7/6, Công an tỉnh Đắk Lắk cho biết, đơn vị vừa khởi tố cặp vợ chồng để điều tra về hành vi “sản xuất, buôn bán hàng giả” là thực phẩm cà phê bột.

Trong đó, đối tượng Phan Danh Dương Bảo (52 tuổi, trú tại xã Ninh Xuân, thị xã Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa) bị khởi tố, bắt tạm giam. Riêng vợ Bảo là Hồ Thụy Bích Dân (47 tuổi) bị khởi tố, cấm đi khỏi nơi cư trú.

Theo điều tra ban đầu, chiều 25/5, tổ công tác của phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Đắk Lắk phát hiện Bảo cùng con trai giao 120 kg cà phê bột đựng trong các túi nhựa không có nhãn mác cho một phụ nữ ở Đắk Lắk.
Tang vật vụ án. Ảnh: VietNamNet.

Tang vật vụ án. Ảnh: VietNamNet.

Tại thời điểm kiểm tra, Bảo không xuất trình được hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ của số cà phê trên.

Tiến hành khám xét khẩn cấp nơi sản xuất cà phê của Bảo tại tỉnh Khánh Hòa, công an thu giữ giữ 2 tấn nguyên liệu gồm: đậu nành, đường, chất tạo màu, tạo mùi cà phê. Ngoài ra, công an thu giữ 1.604 túi cà phê bột các loại với tổng khối lượng gần 1 tấn và nhiều máy móc, phương tiện dùng để rang xay, đóng gói cà phê bột.

Bước đầu, vợ chồng Bảo khai nhận mua các loại máy móc, nguyên liệu trên về để sản xuất cà phê giả.

Theo lời khai, vợ chồng Bảo sản xuất cà phê theo công thức chỉ cho từ 3 đến 9 kg hạt cà phê, còn lại là đậu nành và các chất phụ gia tạo màu, tạo mùi tạo ra 100 kg cà phê bột giả.
Đối tượng Phan Danh Dương Bảo và đối tượng Hồ Thụy Bích Dân. Ảnh: PLO.

Đối tượng Phan Danh Dương Bảo và đối tượng Hồ Thụy Bích Dân. Ảnh: PLO.

Cũng theo lời khai, đầu năm 2024 đến nay, vợ chồng ông Bảo đã sản xuất hơn 20 tấn cà phê bột giả bán ra thị trường nhiều tỉnh như Bình Định, Lâm Đồng và Đắk Lắk.

Theo cơ quan công an, việc sản xuất cà phê bột giả chủ yếu là đậu nành rang cháy tẩm ướp với chất phụ gia tạo màu, tạo mùi có thể gây kích ứng đường tiêu hóa, gây độc cho gan, thận, tăng nguy cơ ung thư nếu người dùng lâu dài, theo Pháp luật TP.HCM.