Home Blog Page 3

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Vừa đặt lưng xuống giường đêm tân hôn đầu tiên trong đời làm dâu, tôi đã phải bật dậy chạy theo mẹ chồng giữa tiếng gió rít ngoài hành lang. Bà đi thẳng ra két sắt, mở khóa lạnh lùng rồi ôm nguyên tay nải vàng cưới của tôi và chồng. Tôi vừa hoảng, vừa tức. Nhưng đến sáng hôm sau tỉnh dậy, lòng tôi lặng đi. Tôi biết ơn bà. Một cách kỳ lạ và sâu sắc…

Tôi tên là Hương, năm nay 26 tuổi. Hôm qua là ngày cưới của tôi với Hoàng – mối tình hơn hai năm yêu đương rồi cũng đơm hoa kết trái. Gia đình chồng tôi ở vùng ven Hà Nội, sống theo lối truyền thống. Mẹ chồng – bà Hòa – là người phụ nữ góa chồng đã gần 20 năm, một tay nuôi hai con khôn lớn. Ai gặp cũng bảo bà nghiêm nghị, cứng rắn như gỗ lim lâu năm. Tôi chỉ biết vậy, nhưng vẫn háo hức về làm dâu, nghĩ rằng mình ngoan hiền, khéo léo thì không đến nỗi nào.

Lễ cưới diễn ra ấm cúng. Tôi và Hoàng được họ hàng hai bên mừng tuổi bằng vòng vàng, nhẫn, dây chuyền và cả tiền mặt. Tất cả được gói gọn vào một tay nải đỏ thẫm, mẹ tôi trao tận tay tôi trước khi lên xe hoa. “Giữ kỹ nhé con,” mẹ dặn, “của để dành lúc khó khăn.”

Tối đó, sau khi khách khứa về hết, tôi và chồng mới có chút thời gian thở. Tôi tắm rửa, dọn dẹp phòng tân hôn, còn Hoàng đi tắm muộn. Tôi để tay nải vào ngăn kéo tủ, khóa lại, yên tâm nằm nghỉ.

Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, mẹ chồng gõ cửa.

Tôi mở ra, vẫn mặc bộ váy ngủ mỏng manh, tóc chưa kịp khô. Bà không nói gì nhiều, chỉ nhìn thẳng vào tôi:

– Đưa tay nải vàng cưới đây, mẹ giữ cho.

Tôi ngạc nhiên, lúng túng:

– Dạ… con tính cất kỹ trong phòng…

Bà ngắt lời, giọng lạnh băng:

– Của hồi môn phải đưa mẹ cất. Nhà này xưa nay như vậy. Không ai giữ của riêng.

Rồi không chờ tôi đồng ý, bà đi thẳng đến chỗ tủ, mở ra, thò tay lấy luôn tay nải đỏ mà tôi giấu.

Tôi chết lặng. Cảm giác như ai đó vừa giật đi món đồ quý giá nhất. Tôi bật dậy, chạy theo:

– Mẹ! Cái đó là của vợ chồng con! Mẹ làm thế là không đúng!

Bà dừng lại ngay giữa hành lang, xoay người nhìn tôi. Trong ánh đèn vàng vọt, mặt bà không biểu cảm, chỉ đáp ngắn gọn:

– Sáng mai nói chuyện.

Rồi quay lưng, đi về phía phòng mình.

Tôi đứng đó, ngỡ ngàng, hụt hẫng, vừa giận vừa ấm ức. Hoàng vừa tắm xong bước ra, thấy tôi rơm rớm nước mắt liền hỏi chuyện. Tôi kể lại, anh thở dài, không bất ngờ:

– Em đừng giận mẹ. Bà xưa giờ vậy, cái gì cũng nắm hết. Có lẽ bà quen kiểu sống đó rồi…

– Nhưng ít nhất phải hỏi tụi mình chứ? – Tôi gắt – Tụi mình cưới nhau, chứ có phải trẻ con đâu mà không được tự giữ của?

Hoàng ôm tôi, xoa dịu:

– Sáng mai anh nói lại với mẹ. Em đừng suy nghĩ nhiều đêm tân hôn.

Dù anh dỗ dành, tôi vẫn trằn trọc cả đêm. Nỗi tức tối khiến tôi lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được. Tôi nhớ mẹ, nhớ ánh mắt bà hôm trao tay nải, nhớ lời bà dặn. “Giữ kỹ nhé con.” Giữ kiểu gì khi vừa về làm dâu đã mất trắng tay?

Sáng hôm sau, trời âm u như lòng tôi. Tôi bước ra khỏi phòng với cặp mắt thâm quầng. Dưới bếp, mẹ chồng đang nấu gì đó, mùi thơm của cháo gà bay khắp nhà. Tôi lặng lẽ rót nước, tính sẽ nói chuyện lại cho rõ ràng.

– Ăn cháo rồi nói chuyện. – Bà nói khi thấy tôi, vẫn cái giọng đều đều như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi ngồi xuống, chưa kịp mở lời thì bà đã đặt lên bàn một xấp phong bì. Tôi giật mình – là toàn bộ số vàng và tiền mừng hôm qua, được bà sắp gọn gàng, ghi chú từng món: “bên nội mừng”, “bên ngoại mừng”, “vàng vòng cô dì”, “tiền mặt bạn bè”,…

Bà đẩy một cuốn sổ sang phía tôi:

– Đây là sổ tiết kiệm mẹ vừa mở sáng nay. Toàn bộ vàng tiền của hai đứa mẹ gửi ngân hàng, lấy tên chung vợ chồng con. Mẹ không giữ gì cho mình cả.

Tôi lặng người. Bà vẫn nhìn tôi, ánh mắt không trách móc:

– Con về làm dâu, còn nhiều thứ chưa quen. Nhưng chuyện tiền nong, của hồi môn, phải rạch ròi. Mẹ không thích để trong nhà lỏng lẻo. Chuyện hôm qua, mẹ biết con buồn. Nhưng sáng nay tỉnh dậy, thử hỏi lòng mình xem, có phải yên tâm hơn không?

Tôi cầm cuốn sổ tiết kiệm, tay run run. Trong lòng vừa xấu hổ, vừa biết ơn. Tôi đã nghĩ sai cho bà. Mẹ chồng tôi – người phụ nữ cứng nhắc ấy – chỉ đang bảo vệ chúng tôi theo cách mà cả đời bà tin là đúng.

Tôi cúi đầu, nghẹn ngào:

– Con xin lỗi mẹ. Cảm ơn mẹ nhiều lắm…

Từ sau buổi sáng hôm đó, mọi thứ trong tôi thay đổi. Tôi bắt đầu nhìn mẹ chồng bằng một ánh mắt khác. Bà không dịu dàng như mẹ ruột tôi, cũng chẳng hay hỏi han, vỗ về. Nhưng những gì bà làm đều có lý. Tỉ mỉ, chính xác và không bao giờ sơ hở.

Dần dần, tôi học được cách sống trong căn nhà này. Mỗi sáng dậy sớm, phụ bà nhặt rau, nấu cơm. Mỗi chiều, cùng bà dạo chợ, xem nên mua cá ở hàng nào, thịt ở đâu tươi hơn. Bà không khen, chỉ im lặng gật đầu nhẹ, nhưng tôi biết đó là cách bà thể hiện sự hài lòng.

Có một lần, tôi về nhà mẹ đẻ chơi, bà dặn đúng một câu:
– Mang áo khoác theo, mẹ nghe báo đêm nay Hà Nội trở lạnh.

Tôi về quê, quên béng chuyện ấy. Nửa đêm ho sù sụ vì lạnh, phải mượn áo chị gái mặc đỡ. Trong đầu tôi cứ văng vẳng câu nói của bà. Mẹ chồng tôi – không một lời thừa, nhưng câu nào cũng đáng giá.

Một ngày giữa tháng Mười, trời vừa sang thu, thì Hoàng bị tai nạn. Anh đang đi làm thì bị xe máy tông trúng ở ngã tư. Bệnh viện báo tin, tôi rụng rời tay chân. Chân phải anh bị gãy, chấn thương đầu nhẹ, nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi và mẹ chồng cùng vào viện, lo hết việc nọ đến việc kia. Mẹ chồng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ gọi bác sĩ quen, làm thủ tục thật nhanh. Tôi ngồi gục bên giường bệnh, nước mắt cứ chảy không ngừng. Còn bà – dáng người nhỏ bé ấy – đứng thẳng lưng suốt mấy tiếng đồng hồ, không một giây nao núng.

Tôi lắp bắp:

– Mẹ… có cần rút sổ tiết kiệm không ạ?

Bà chỉ đáp gọn:

– Không cần. Mẹ có rồi.

Hóa ra bà có một sổ riêng, từ bao năm tích góp, không đụng đến. Giờ mang ra lo cho con trai. Không một lời kêu than.

Ba ngày sau, tôi mới phát hiện ra trong túi áo bà nhét tờ giấy nhỏ – là bảng kê chi phí từng khoản viện phí, thuốc men, bồi dưỡng bác sĩ… từng dòng chữ nắn nót như thể bà viết nhật ký. Tôi cầm lên, rơm rớm nước mắt.

Tối hôm ấy, tôi ngồi với bà ở hành lang bệnh viện. Lần đầu tiên, bà kể cho tôi nghe về chồng bà – bố Hoàng – người mất trong một tai nạn lao động cách đây 20 năm. Ngày ấy, bà gần như phát điên. Nhưng vẫn phải đứng lên nuôi con, quần quật mấy sào ruộng, cắm đầu làm thuê. Từng đồng, từng cắc bà đều ghi lại, không để thất thoát.

– Phụ nữ ấy mà, không có cái đầu lạnh thì chết chìm trong sóng gió. – Bà nói. – Mẹ không có quyền yếu đuối, nên đành học cách cứng rắn. Nhưng mẹ không vô cảm.

Tôi nắm tay bà, lần đầu tiên thấy ấm áp từ một cái nắm tay không mềm mại nhưng đầy chở che.

Sau gần một tháng, Hoàng hồi phục dần. Chúng tôi trở về nhà trong sự nhẹ nhõm, biết ơn và yêu thương. Mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu tưởng như khắt khe ban đầu, giờ lại trở nên gắn bó như thể đã quen nhau cả đời.

Bà vẫn không nói nhiều. Nhưng hôm tôi nhắc chuyện sổ tiết kiệm – muốn để lại phần bà đứng tên riêng – bà chỉ cười nhẹ:

– Mẹ không cần đứng tên gì hết. Nhưng mai mốt đừng giấu vàng trong tủ phòng ngủ nữa. Dễ bị lục lắm.
– Dạ! – Tôi cười phá lên.

Bà cũng cười. Nụ cười đầu tiên tôi thấy trên khuôn mặt người phụ nữ ấy – rạng rỡ, dẫu rất nhanh đã tắt đi như một tia nắng lướt qua.

Một năm sau, khi tôi sinh bé đầu lòng, chính mẹ chồng là người chăm tôi từng muỗng cháo, từng cữ sữa. Ai hỏi cũng tưởng bà là người khó tính, nhưng tôi biết – chẳng ai kiên nhẫn bằng bà, cũng chẳng ai thương tôi nhiều như thế.

Tôi nhớ lại cái đêm đầu tiên khi vừa về làm dâu, chạy theo bà giữa hành lang vì tay nải vàng cưới. Khi ấy, tôi thấy mình bị tước đoạt. Nhưng giờ đây, tôi thấy đêm đó là món quà.

Bà không lấy đi của tôi thứ gì. Trái lại, bà trao cho tôi cả một bài học về lòng tin, trách nhiệm và sự yêu thương không cần phải phô bày ra ngoài.

Và tôi – từ một cô gái mới lớn, đã học được cách trưởng thành, bắt đầu từ một tay nải bị giật mất.

Cặp vợ chồng đang chuẩn bị nhận con nuôi vì tuyệt vọng sau 10 năm hiếm muộn thì bất ngờ nhận được tin mang th-ai sinh đôi tự nhiên… đến ngày sinh ra vừa nhìn mặt đứa bé chồng đã nổi giận đùng đùng vì thấy quá giống 1 người…

10 năm chạy chữa khắp nơi, từ thuốc nam đến thụ tinh nhân tạo, cái thai vẫn là một điều xa xỉ với vợ chồng họ. Đến lúc họ đặt bút ký đơn nhận con nuôi thì điều kỳ diệu xảy ra: cô mang thai tự nhiên, lại là sinh đôi.

Cả hai vỡ òa trong niềm vui, nghĩ rằng cuộc đời cuối cùng cũng mỉm cười với mình. Nhưng ngay khi đứa trẻ đầu tiên cất tiếng khóc chào đời, người chồng chỉ cần liếc qua gương mặt nhỏ xíu kia đã nổi giận đùng đùng. Anh gạt phắt y tá đang bế con, lùi lại như thấy ma. Gương mặt đứa bé… giống hệt một người anh không bao giờ muốn nhớ tới.

Mai và Khánh cưới nhau từ năm họ mới ngoài hai mươi. Vợ chồng trẻ, tình cảm đậm đà, có công việc ổn định, chỉ còn thiếu một điều duy nhất: tiếng khóc trẻ thơ. Thế nhưng chờ mãi, năm này sang năm khác, bụng Mai vẫn phẳng lì.

Họ bắt đầu chuỗi ngày khám chữa khắp nơi. Châm cứu, tẩm bổ, thuốc bắc thuốc nam, chuyển phôi, tiêm hormone – mọi cách đều đã thử. Có những lần Mai tiêm hormone khiến người phát phù, chán ăn, nôn ói, trầm cảm nặng. Nhưng vì niềm tin “rồi cũng sẽ có”, cô cắn răng chịu đựng.

Thế rồi năm thứ mười trôi qua. Khi người thân bắt đầu khuyên nhủ hãy nghĩ đến con nuôi, Mai ngồi khóc nấc từng đêm. Khánh an ủi vợ, hai người cuối cùng đồng ý làm hồ sơ nhận con nuôi.

Ngày đến trung tâm bảo trợ xã hội ký đơn, Mai thấy một bé gái nhỏ nhắn chạy ra níu lấy váy cô. Đứa bé không khóc mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt to tròn, buồn hiu. Trái tim người mẹ trong Mai vỡ vụn. Cô đã muốn ôm chầm lấy bé mà mang về ngay lập tức.

Một tuần sau, Mai nôn ói dữ dội. Nghĩ mình bị dạ dày hay stress, cô đi khám. Bác sĩ nhìn kết quả siêu âm, mắt mở to ngạc nhiên: “Chị mang thai. Thai đôi.”

Cô tưởng mình nghe nhầm. Khi gọi cho Khánh, anh tưởng vợ đùa. Đến khi có tờ siêu âm trong tay, hai vợ chồng ôm nhau khóc như mưa như gió giữa hành lang bệnh viện. Bao nhiêu năm đợi chờ, hy vọng, thất vọng – cuối cùng cũng có ngày này.

Khánh mua ngay một chiếc nôi đôi màu trắng. Anh học từng bài hát ru, từng cách thay tã. Buổi tối anh ngồi vẽ tranh dán tường trong phòng em bé, vừa vẽ vừa ngân nga hát. Mai chưa từng thấy chồng mình hạnh phúc đến thế.

Nhưng Mai lại giấu chồng một điều: vào một đêm trước khi biết mình có thai, cô đã gặp lại Phú – mối tình đầu thời đại học, người cô từng yêu say đắm trước khi đến với Khánh. Phú giờ là giảng viên đại học, chưa lập gia đình. Đêm hôm đó hai người uống rượu, rồi mọi thứ mờ nhạt dần.

Mai không dám chắc điều gì đã xảy ra, nhưng khi biết mình mang thai, cô đã gạt bỏ mọi nghi ngờ để sống trọn vẹn với hiện tại. Cô tin đó là con của Khánh. Phải là như thế.

Ngày sinh đến sớm hơn dự kiến một tuần. Mai đau bụng dữ dội vào lúc 3 giờ sáng. Khánh chở vợ đến bệnh viện, tay run không ngừng. Mai được đưa vào phòng mổ vì một trong hai thai có dấu hiệu suy tim.

Khánh đứng ngoài, cầu nguyện. Đến khi cánh cửa mở ra, y tá bế ra đứa bé đầu tiên, quấn trong khăn màu xanh nhạt, má đỏ hây hây, tóc đen dày.

Vừa nhìn thấy mặt đứa bé, Khánh sững người.

Mặt cậu bé không giống anh. Không giống Mai. Nhưng lại giống… Phú – người bạn cũ mà Khánh từng coi như anh em ruột thịt. Người từng có một thời gian thân thiết quá mức với Mai.

“Không thể nào…” – anh lẩm bẩm.

Khánh rút lui như thể bị bỏng. Y tá còn chưa hiểu chuyện gì, anh đã quay lưng đi, mặt đỏ bừng vì giận. Vài phút sau, đứa bé thứ hai ra đời. Khánh vẫn không quay lại.

Cả ngày hôm đó, anh không vào thăm vợ. Không nhận con. Chỉ đến tối, anh mới xuất hiện với ánh mắt tối sầm, nhìn Mai chằm chằm và hỏi đúng một câu:

“Em ngủ với ai?”

Mai chết lặng. Cô không hiểu anh đang nói gì, cho đến khi anh giơ ra tấm ảnh chụp cận mặt đứa bé – in rõ từng đường nét giống Phú đến kỳ lạ. Cằm chẻ. Mắt một mí hơi xếch. Cái nốt ruồi ngay dưới gò má trái.

Mai bàng hoàng. Từng kí ức lộn xộn quay về. Đêm rượu. Nụ cười của Phú. Và khoảng trống không thể nhớ nổi.

Khánh bỏ đi khỏi bệnh viện. Cô đơn. Tức giận. Bị phản bội. Anh không nói một lời với ai suốt nhiều ngày.

Trong khi đó, Mai tuyệt vọng chờ đợi chồng. Cô cũng lặng lẽ mang mẫu ADN của ba người đi xét nghiệm. Kết quả trả về: một đứa là con của Khánh. Một đứa không phải.

Đó là sự thật cô không thể chối bỏ. Nhưng cô vẫn yêu hai đứa bé như nhau, vì cả hai đã đến với cô như một phép màu, khi cô đang mất hết hy vọng.

Khi Khánh quay lại, anh không còn tức giận. Nhưng anh cũng không còn là người đàn ông ngây ngô đêm vẽ tranh dán tường. Anh đứng trước nôi, nhìn hai đứa bé ngủ ngoan.

“Anh không biết phải làm sao với… cái sự thật này.”

Mai bước đến, nghẹn ngào:

“Em sai. Nhưng đừng bắt các con phải trả giá.”

Anh nhìn cô rất lâu, rồi quay đi.

Khánh trở về nhà sau hơn một tuần ở nhờ nhà người bạn thân. Suốt thời gian đó, anh chẳng ăn uống gì ra hồn, cũng chẳng nói chuyện với ai. Người ta bảo: “Đàn ông không đau khi bị phản bội – là vì họ chưa thật sự yêu.” Vậy mà anh, một người tưởng như lý trí, nay lại đau đến nghẹt thở.

Anh không thể ghét đứa bé. Nhưng mỗi lần nhìn vào khuôn mặt nó – là hình ảnh của Phú hiện lên rõ mồn một. Bao nhiêu năm chơi thân, tin tưởng. Giờ thì anh cảm thấy bị cướp cả vợ lẫn danh nghĩa làm cha của một đứa con.

Mai nhìn thấy chồng xuất hiện ở ngưỡng cửa mà nước mắt lưng tròng. Cô không van xin, không níu kéo. Cô biết mọi lời bây giờ đều vô nghĩa. Cái cô cần nhất lúc này không phải là sự tha thứ, mà là một cơ hội để được cùng anh làm cha mẹ của cả hai đứa trẻ.

Đêm đó, họ không nói với nhau câu nào. Hai chiếc nôi nằm kề nhau trong phòng, ánh đèn ngủ vàng dịu. Một đứa quấy khóc, một đứa nằm im lặng. Khánh đứng dậy, bước đến gần. Anh luống cuống bế đứa nhỏ lên, vỗ nhẹ vào lưng. Nó ngừng khóc, dụi mặt vào ngực anh. Nhỏ xíu. Mềm mại. Ấm áp.

“Ba đây con,” – anh buột miệng nói, rồi chợt khựng lại. Anh không biết mình vừa gọi ai là con.

Hôm sau, Phú chủ động liên lạc. Gặp nhau tại một quán cà phê quen thuộc, Phú đến với vẻ mặt áy náy, mệt mỏi.

“Tôi xin lỗi. Tôi không cố tình. Tôi không biết Mai mang thai.”

“Tôi không cần lời xin lỗi,” – Khánh lạnh nhạt – “Tôi cần cậu làm rõ mọi chuyện, để tôi biết mình nên tiếp tục hay buông tay.”

Phú kể lại đêm hôm ấy. Đúng là họ đã uống say, và chuyện vượt quá giới hạn xảy ra. Nhưng sau hôm đó, Phú chủ động cắt đứt liên lạc vì cảm thấy tội lỗi. Anh không ngờ mọi việc lại đi xa đến vậy. Không ngờ đứa bé lại là của mình.

“Tôi chưa từng muốn cướp bất cứ điều gì từ cậu, Khánh à,” – Phú nghẹn giọng – “Nhưng nếu đứa bé đó là con tôi… tôi cũng muốn được nhận, được làm cha nó.”

Câu nói ấy như một mũi dao cuối cùng xoáy vào lòng Khánh. Giờ đây, không chỉ là sự phản bội của vợ, mà còn là cuộc giằng co về quyền làm cha với chính người bạn cũ.

Khánh trở về nhà. Nhìn hai đứa con nằm ngoan trong nôi. Một đứa có đôi mắt đen tròn giống hệt Mai, một đứa có cái cằm chẻ và hàng lông mày rậm y chang Phú. Nhưng cả hai… đều là những sinh linh ngây thơ, chẳng có tội tình gì.

Mai đứng phía sau, lặng lẽ:

“Nếu anh không thể tha thứ… em cũng không trách. Em chỉ xin anh – đừng bỏ rơi tụi nhỏ. Dù chỉ là một đứa…”

Khánh ngồi xuống. Anh bế cả hai đứa lên – mỗi tay một bé. Chúng ngọ nguậy, nắm lấy áo anh bằng những ngón tay bé xíu. Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh.

“Anh không biết liệu mình có thể quên được chuyện đó không. Nhưng… nếu đã là cha, thì phải có trách nhiệm.”

“Anh sẽ nuôi cả hai. Dù một đứa không mang dòng máu anh. Vì anh biết – anh yêu chúng… ngay từ khoảnh khắc chúng cất tiếng khóc chào đời.”

Mai oà khóc, ôm lấy anh. Đêm hôm đó, Khánh ngồi giữa căn phòng ấm áp, ôm cả ba người – vợ và hai đứa trẻ – trong vòng tay. Anh không chắc tương lai sẽ ra sao. Nhưng anh biết, tình yêu không chỉ nằm ở máu mủ, mà ở sự lựa chọn.

Một buổi sáng đầu hè, Khánh đưa hai đứa trẻ đi dạo trong công viên. Cả hai đã cứng cáp hơn, cười đùa ríu rít. Người đi đường không ai nghĩ rằng chúng không cùng cha. Chúng giống nhau về nụ cười, ánh mắt lấp lánh, và cái cách chúng luôn quay sang tìm ba mỗi khi bị giật mình.

Phú vẫn đến thăm con, nhưng với tư cách là “chú Phú”. Khánh và anh không còn là bạn, nhưng cũng không là kẻ thù. Họ lặng lẽ chọn cách sống tử tế – để những đứa trẻ lớn lên không tổn thương.

Mai nhìn gia đình nhỏ của mình mà nước mắt lại rơi. Nhưng lần này, đó là nước mắt của sự biết ơn.

Cuộc sống có thể đầy những sai lầm. Nhưng nếu ta chọn yêu thương, chọn bao dung, thì cuối cùng… gia đình vẫn có thể nguyên vẹn, theo một cách khác.

Cả nước đang hướng về Tây Ninh: Kem trộn, mỹ phẩm bán sỉ theo cân, đã “bán” hơn 100.000 đơn hàng cho chị em con rồi, quá kinhkhung

Các đối tượng thừa nhận tính đến thời điểm bị phát hiện đã bán ra thị trường trên 100.000 đơn hàng cho người tiêu dùng khắp cả nước, thu lợi khoảng 10 tỷ đồng.

Tối 14/6, Công an tỉnh Tây Ninh cho biết đã triệt phá cơ sở sản xuất, buôn bán mỹ phẩm giả quy mô lớn đến 12 tấn kem trộn, mỹ phẩm giả do một phụ nữ tên L.T.M. D sinh năm 1991, trú tại khu phố Ninh Thọ, phường Ninh Sơn, TP Tây Ninh cầm đầu.

Được biết, hiện cơ quan điều tra đang tạm giữ nhiều người, song chưa công bố lai lịch do đang mở rộng điều tra.

Tuy nhiên, quá trình khai thác ban đầu nhóm này thừa nhận tính đến thời điểm bị phát hiện đã bán ra thị trường trên 100.000 đơn hàng cho người tiêu dùng khắp cả nước, thu lợi khoảng 10 tỷ đồng. Tang vật cảnh sát tạm giữ ước tính khoảng 3,5 tỷ đồng. Quá trình hoạt động kinh doanh trên, các đối tượng không công bố, đăng ký nhãn hiệu sản phẩm và kê khai nộp thuế với cơ quan chức năng.

Nói về quá trình triệt phá đường dây sản xuất, tiêu thụ 12 tấn kem trộn, mỹ phẩm giả, trên báo CAND cho hay, thời gian gần đây, Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế, buôn lậu Công an tỉnh Tây Ninh phát hiện L.T.M.D cùng N.T.T (SN 1992, ngụ khu phố 4, thị trấn Dương Minh Châu, huyện Dương Minh Châu) thường xuyên lên mạng xã hội để livestream, bán mỹ phẩm với giá thành rất rẻ. Nghi vấn có thể D. và T. cấu kết sản xuất, buôn bán mỹ phẩm giả nên Công an đã lập chuyên án đấu tranh.

Vào cuộc xác minh, trinh sát phát hiện toàn bộ hàng hóa là giả, được nhóm này sản xuất, đóng mác, nên lên chuyên án khám phá.

Đến 11h ngày 13/6, Công an tỉnh Tây Ninh phối hợp với Chi cục Quản lý thị trường tỉnh chặn và kiểm tra xe ô tô BKS: 53S -0664 do L.V.T. (ngụ ấp Tầm Long, xã Trí Bình, huyện Châu Thành) điều khiển.

Chấn động đường dây 12 tấn kem trộn dùng bột hóa chất: Bán sỉ theo cân, đã “chốt” hơn 100.000 đơn hàng- Ảnh 1.

Số tang vật mà công an thu giữ lên đến hàng tấn – Ảnh: CAND

Qua kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện xe ô tô chở 32 thùng giấy bên trong chứa mỹ phẩm (kem trộn), có trọng lượng 1,2 tấn, không có hóa đơn chứng từ chứng mình nguồn gốc xuất xứ. Khai thác nhanh, Công an xác định số hàng hóa trên là của chủ kênh livestream thuê T. chở xuống TP Hồ Chí Minh giao cho người khác tiêu thụ.

Thông tin trên báo VnExpress cho hay, qua kiểm tra kho hàng ở phường Ninh Sơn (TP Tây Ninh), cảnh sát phát hiện các nhân công đang sản xuất mỹ phẩm. Tại hiện trường, lực lượng chức năng thu giữ 20 thùng nhựa chứa hóa chất in nhãn mác nước ngoài; 500 kg hóa chất rắn; 200 kg kem thành phẩm; 100 lọ hóa chất các loại chứa dung dịch; 8 máy pha chế, trộn kem mỹ phẩm; 3 ôtô và nhiều số sách, tem, nhãn hiệu chống giả có liên quan…

Người phụ nữ khai với cơ quan chức năng rằng từ năm 2020 đã cùng đồng phạm gia công, sản xuất, mua bán, mỹ phẩm giả. Các nguyên liệu được họ mua là hương liệu, bột hóa chất không rõ nguồn gốc, bột phèn chua, dung môi trôi nổi trên thị trường.. mang về dùng máy móc trộn.

Các sản phẩm được đường dây này bán với giá chỉ từ 50.000-100.000 đồng/kg, tùy từng loại. Nguồn hàng còn được giao tới các đầu mối, tự dán nhãn hiệu rao bán lại trên sàn giao dịch thương mại điện tử với giá từ 200.000-650.000 đồng/kg.

Sau khi mở rộng điều tra, tổ công tác kiểm tra các hộ kinh doanh mỹ phẩm liên quan và thu giữ thêm 13 loại với hơn 550 sản phẩm cùng nhiều máy móc, hơn 10 tấn mỹ phẩm chưa thành phẩm, máy in tem, lọ, hộp… không rõ nguồn gốc xuất xứ.

Chuyện tâm linh bãi biển cửa lò, không tự nhiên mà nhiều người gặp n;ạn như vậy

 21 người dân và du khách gặp nạn trong vùng nước xoáy tại biển Cửa Lò, thành phố Vinh (Nghệ An) vừa được cứu hộ thành công vào sáng nay (14/6).

Do ảnh hưởng của bão số 1, sáng nay (14/6) nước thủy triều tại biển Cửa Lò rút xuống nhưng sóng biển rất to và xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy. Nhiều người tắm biển buổi sáng nay đã bất ngờ bị dạt vào vùng nước xoáy  ở các vùng vũng sâu.

Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh và người dân đã cứu thành công các trường hợp này tại biển Cửa Lò, ông Trần Tuấn Anh, Giám đốc trung tâm này thông tin.

Riêng 3 điểm có đến 5 người bị nạn cùng một lúc. Các trường hợp còn lại rải rác khắp bãi biển Cửa Lò.

Cũng theo ông Trần Tuấn Anh, nhờ theo dõi sát diễn biến thời tiết, mấy ngày nay, Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh đã huy động tối đa lực lượng ứng trực dọc bãi biển nên đã kịp thời phát hiện cùng người dân cứu thành công hơn 20 trường hợp gặp nạn trong sáng nay. Hiện có một trường hợp bị nặng phải nhập viện cấp cứu, nhưng tính mạng không còn bị đe dọa.

Ông Phan Hồng Quân, (trú tại thành phố Vinh), người tham gia cứu thành công một trường hợp gặp nạn tại biển Cửa Lò cho biết, sáng nay, Cửa Lò biển động, sóng to, nhưng rất nhiều người đã liều lĩnh ra xa khi tắm biển.

Ông Trần Tuấn Anh, Giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh khuyến cáo, những ngày biển động sóng to, đề nghị du khách không tham gia tắm biển và tổ chức các hoạt động vui chơi trên biển, tuân thủ tuyệt đối sự cảnh báo, nhắc nhở của lực lượng cứu hộ.

Khi đến tắm biển Cửa Lò, du khách thường được người dân địa phương nhắc nhở về một số tục kiêng kỵ mang màu sắc tâm linh. Một trong những điều cấm kỵ là không nên gọi to tên nhau ngoài biển, vì theo quan niệm dân gian, làm vậy dễ bị “ma biển” bắt vía.

Ngoài ra, người ta cũng tránh tắm vào lúc hoàng hôn hoặc trời âm u, vì đó là thời điểm âm khí mạnh, dễ gặp điều xui rủi. Đặc biệt, nếu vô tình nhặt được những vật lạ trôi dạt vào bờ như vòng tay, dép hay búp bê, người dân khuyên không nên mang về nhà bởi có thể đó là “đồ bỏ lại” mang theo vía xấu. Những kiêng kỵ này không chỉ thể hiện niềm tin tâm linh của ngư dân vùng biển mà còn góp phần gìn giữ sự an toàn và tôn trọng những điều linh thiêng nơi đầu sóng ngọn gió.

Trường hợp người dân không đi viện khám chữa bệnh cũng được thanh toán BHYT

Từ 1/7, người dân tham gia BHYT nếu khám chữa bệnh tại nhà, từ xa, khám chữa bệnh y học gia đình… đều được thanh toán BHYT. Đây là điểm mới trong Luật Bảo hiểm y tế sắp có hiệu lực.

Ngày 14/6/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Trường hợp người dân không đi viện khám chữa bệnh cũng được thanh toán BHYT”. Nội dung như sau:

Trong Khoản 16 Điều 1 Luật Bảo hiểm y tế (mới, có hiệu lực từ 1/7) sửa đổi bổ sung Điều 21 của Luật Bảo hiểm y tế 2014, nêu rõ, người tham gia BHYT được quỹ bảo hiểm y tế thanh toán chi phí khám chữa bệnh, bao gồm cả khám chữa bệnh từ xa, hỗ trợ khám chữa bệnh từ xa, khám chữa bệnh y học gia đình, khám chữa bệnh tại nhà, phục hồi chức năng, khám thai định kỳ, sinh con.

So với quy định hiện hành (áp dụng trước ngày 1/7), các hình thức khám chữa bệnh được thanh toán BHYT được quy định rõ hơn. Như vậy, từ 1/7, người tham gia BHYT nếu được khám chữa bệnh tại nhà cũng được thanh toán BHYT.

Khám chữa bệnh tại nhà là hình thức của hoạt động khám chữa bệnh lưu động. Điều kiện thực hiện là phải được cung cấp bởi cơ sở khám chữa bệnh có đủ người hành nghề, thiết bị y tế, cơ sở vật chất và các điều kiện khác phù hợp với quy mô và phạm vi cung cấp dịch vụ khám chữa bệnh lưu động, trừ các hoạt động khám chữa bệnh tại nhà do nhân viên y tế thôn, bản, cô đỡ thôn, bản thực hiện.

Ngoài ra, từ 1/7, BHYT cũng thanh toán vận chuyển người bệnh đối với một số đối tượng trong trường hợp đang điều trị nội trú hoặc cấp cứu phải chuyển cơ sở khám chữa bệnh.

So với quy định hiện hành, việc thanh toán chi phí vận chuyển đã có thay đổi từ chuyển người bệnh giữa tuyến dưới và tuyến trên sang giữa các cơ sở y tế…

Các trường hợp được thanh toán chi phí vận chuyển như:

– Sĩ quan quân đội nhân dân, quân nhân chuyên nghiệp đang tại ngũ; sĩ quan, hạ sĩ quan nghiệp vụ và sĩ quan, hạ sĩ quan chuyên môn kỹ thuật đang công tác trong lực lượng công an nhân dân; người làm công tác cơ yếu hưởng lương như đối với quân nhân;

– Hạ sĩ quan, binh sĩ quân đội nhân dân đang tại ngũ; hạ sĩ quan, chiến sĩ nghĩa vụ trong công an nhân dân; học viên quân đội, học viên công an, học viên cơ yếu hưởng sinh hoạt phí là người Việt Nam

– Học viên quân đội, học viên công an, học viên cơ yếu hưởng sinh hoạt phí là người nước ngoài

– Học viên đào tạo sĩ quan dự bị từ 3 tháng trở lên chưa tham gia bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế

– Dân quân thường trực

– Người có công với cách mạng theo quy định của Pháp lệnh Ưu đãi người có công với cách mạng; cựu chiến binh

– Trẻ em dưới 6 tuổi

– Thân nhân của liệt sĩ, người có công nuôi dưỡng liệt sĩ theo quy định của Pháp lệnh Ưu đãi người có công với cách mạng

– Người thuộc hộ gia đình nghèo; người dân tộc thiểu số thuộc hộ gia đình cận nghèo đang cư trú tại xã, thôn thuộc vùng đồng bào dân tộc thiểu số và miền núi; người dân tộc thiểu số đang cư trú tại vùng có điều kiện kinh tế – xã hội khó khăn; người đang cư trú tại vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn; người đang sinh sống tại xã đảo, huyện đảo

– Người đang hưởng trợ cấp xã hội hằng tháng; người đang hưởng trợ cấp nuôi dưỡng hằng tháng theo quy định của pháp luật có liên quan; người đang hưởng trợ cấp tuất hằng tháng mà thuộc đối tượng hưởng trợ cấp xã hội.

Theo quy định mới, chi phí cho sử dụng dịch vụ kỹ thuật y tế, thuốc, thiết bị y tế, máu, chế phẩm máu, khí y tế, vật tư, dụng cụ, công cụ, hóa chất sử dụng trong khám chữa bệnh thuộc phạm vi thanh toán của quỹ bảo hiểm y tế, cũng được thanh toán.

Trước đó, báo VnExpress đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Từ 1/7, khám chữa bệnh trái tuyến được hưởng 100% BHYT”. Cụ thể như sau:

Luật sửa đổi, bổ sung một số điều Luật Bảo hiểm y tế (BHYT) sẽ có hiệu lực từ ngày 1/7. Bà Trần Thị Trang, Vụ trưởng Vụ BHYT (Bộ Y tế), cho hay so với Luật BHYT cũ, Luật sửa đổi lần này có nhiều điểm mới, quyền lợi của người tham gia bảo hiểm y tế được mở rộng.

Trong đó, điểm nổi bật là xóa bỏ “địa giới hành chính” trong khám, chữa bệnh, áp dụng từ 1/7. Người tham gia BHYT được hưởng 100% mức bảo hiểm khi khám chữa bệnh tại tất cả cơ sở đăng ký ban đầu trong cả nước. Một số trường hợp bệnh hiếm, bệnh hiểm nghèo được lên thẳng cơ sở khám chữa bệnh cấp chuyên sâu.

Cụ thể, Luật cho phép một số trường hợp khám chữa bệnh trái tuyến vẫn được hưởng 100% mức hưởng BHYT. Hiện mức hưởng BHYT của người bệnh là 80-95 và 100% tùy theo mức hưởng quy định trên thẻ BHYT của người tham gia.

Nhóm đầu tiên sẽ được hưởng 100% mức hưởng BHYT là những người khám chữa bệnh tại cơ sở tuyến cơ bản hoặc chuyên sâu được chẩn đoán xác định để điều trị một số bệnh hiểm nghèo, bệnh hiếm, cần phẫu thuật hoặc kỹ thuật cao theo quy định của Bộ Y tế. Danh mục bệnh này đã được Bộ Y tế ban hành, gồm 62 loại bệnh nặng hiếm, như nhóm bệnh nhiễm trùng, ung thư, hội chứng rối loạn chuyển hóa, rối loạn dự trữ thể tiêu bào, bệnh lý thần kinh, tim mạch, phổi, da, dị tật bẩm sinh và các tình trạng đặc biệt như kháng thuốc chống lao, di chứng chiến tranh, hoặc tình trạng ghép tạng.

Người mắc các bệnh này khi được chẩn đoán ở cấp ban đầu có thể đến thẳng cơ sở chuyên sâu khám, chữa bệnh mà không cần giấy chuyển viện, vẫn được hưởng 100% quyền lợi BHYTtheo quy định.

Nếu tự đi khám tại cấp chuyên sâu và được chẩn đoán mắc các bệnh trên, quyền lợi BHYT cũng được áp dụng ngay từ lần khám đầu tiên.

Bệnh nhân chờ khám bệnh tại Bệnh viện Ung Bướu TP HCM cơ sở 2, TP Thủ Đức, tháng 6/2024. Ảnh: Quỳnh Trần

Nhóm thứ hai là những người khám chữa bệnh tại cơ sở cấp ban đầu, nội trú tại cấp cơ bản. Theo đó, người tham gia BHYT được hưởng 100% mức bảo hiểm trong các tình huống sau: Khám chữa bệnh tại cơ sở đăng ký ban đầu trong cả nước; khám chữa bệnh nội trú tại cơ sở có BHYT cấp cơ bản trong toàn quốc; khám chữa bệnh tại bất kỳ cơ sở có BHYT cấp cơ bản, cấp chuyên sâu trước ngày 1/1/2025 đã được cơ quan có thẩm quyền xác định là tuyến huyện.

Ngoài ra, người dân tộc thiểu số và người thuộc hộ nghèo đang sinh sống tại vùng kinh tế – xã hội khó khăn, đặc biệt khó khăn, người đang sinh sống tại xã đảo, huyện đảo khi điều trị nội trú tại tuyến chuyên sâu cũng được hưởng 100% mức hưởng BHYT.

Hiện, cả nước có hơn 95,5 triệu người tham gia BHYT, đạt mức bao phủ BHYT là 94,29%.

Người sống sót duy nhất trên máy bay Air India KỂ LẠI NHỮNG GÌ về khoảnh khắc định m;ệ;nh

“Ngay trước mắt tôi, nữ tiếp viên hàng không và những người khác đã chết”, anh nói.

Vishwash Kumar Ramesh (40 tuổi, Leicester, Anh) là người duy nhất sống sót trong số 242 người trên máy bay Air India rơi vào chiều 12/6 vừa qua. Công dân Anh này ngồi ở ghế 11A trên chiếc Boeing 787-8 Dreamliner đang bay đến London khi máy bay đâm vào ký túc xá của trường đại học y chỉ vài phút sau khi cất cánh từ thành phố Ahmedabad, tây bắc Ấn Độ.

Hiện anh đang được điều trị tại một bệnh viện ở thành phố Ahmedabad. Sau 1 ngày được điều trị trong bệnh viện, anh Ramesh đã có thể trả lời phỏng vấn và kể về những gì đã xảy ra.

Người sống sót duy nhất trên máy bay Air India lần đầu tiết lộ chi tiết về khoảnh khắc định mệnh: Quá nhiều thông tin thảm khốc- Ảnh 1.

Ramesh nói với đài truyền hình quốc gia Ấn Độ DD News từ giường bệnh rằng anh nghĩ mình “cũng sắp chết”.

“Nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi nhận ra mình còn sống và tôi cố gắng tháo dây an toàn ra rồi thoát khỏi nơi đó. Ngay trước mắt tôi, nữ tiếp viên hàng không và những người khác [đã chết],” anh nói.

Các thành viên trong gia đình cho biết anh ấy đi cùng anh trai Ajay, người ngồi ở hàng ghế 11J.

Ramesh cho biết: “Phần máy bay tôi ngồi đáp xuống đất và tôi có thể thấy có khoảng trống bên ngoài máy bay, vì vậy khi thấy cửa máy bay bị hỏng, tôi đã cố gắng thoát ra ngoài và đã làm được”.

“Phía đối diện của máy bay bị bức tường tòa nhà chặn lại nên không ai có thể thoát ra khỏi đó được”, anh nói thêm.

Người sống sót cho biết chiếc máy bay Boeing dường như dừng lại giữa không trung trong vài giây ngay sau khi cất cánh và đèn xanh và trắng trong cabin đã được bật. Anh có thể cảm thấy lực đẩy của động cơ tăng lên, nhưng sau đó máy bay “đâm sầm vào nhà trọ với tốc độ cao”.

Anh họ của Ramesh, Hiren Kantilal, 19 tuổi, nói với hãng thông tấn AFP rằng anh đã gọi điện cho gia đình ở Leicester, East Midlands ở Anh, sau vụ tai nạn để báo rằng mình vẫn còn sống.

Theo lời kể của anh họ, Ramesh đã nói với bố mình rằng: “Máy bay của chúng con đã bị rơi”.

“Anh ấy chảy máu khắp người, trên mặt và khắp người, và anh ấy nói ‘Con đang đợi anh trai và con không biết làm thế nào mà mình ra khỏi máy bay được’. Anh ấy cũng nói: ‘Đừng lo cho con, hãy cố gắng tìm hiểu về Ajay’”.

Kantilal cho biết Ramesh đã dành khoảng 10 đến 15 phút để tìm kiếm anh trai mình, sau đó được lực lượng cứu hộ đưa ngay đến bệnh viện.

“Chúng tôi vui mừng vì Vishwash đã được cứu, nhưng mặt khác, chúng tôi rất đau lòng khi nghĩ đến Ajay,” Hiren nói với AFP.

Người sống sót duy nhất trên máy bay Air India lần đầu tiết lộ chi tiết về khoảnh khắc định mệnh: Quá nhiều thông tin thảm khốc- Ảnh 2.

Thủ tướng Ấn Độ thăm nạn nhân duy nhất sống sót

Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi đã đến thăm hiện trường vụ tai nạn vào ngày 13/6 và gặp Ramesh tại bệnh viện.

Các nhân viên cứu hộ vẫn tiếp tục tìm kiếm những người mất tích và các bộ phận máy bay sau vụ tai nạn hàng không tồi tệ nhất trong một thập kỷ.

Vợ nhặt rác nuôi con tìm chồng mất tích suốt 15 năm không ngờ kẻ b/ộ/i b/ạ/c vì h/am phú quý mà bỏ vợ con …

Mười lăm năm ròng rã, người đàn bà ấy lang thang khắp các bãi rác, nhặt từng vỏ lon, từng mảnh ve chai chỉ để nuôi con và tìm chồng. Nhưng ngày gặp lại… thứ đập vào mắt chị không phải là một người đàn ông khốn khổ, mà là một đại gia bước xuống từ xe hơi, tay ôm ả nhân tình trẻ măng. Chị bật cười giữa phố xá đông người – nụ cười rơi ra máu…”

Thành phố này mười lăm năm nay đã đổi thay biết bao lần – những khu ổ chuột ngày xưa bị san lấp nhường chỗ cho nhà cao tầng, những con hẻm nhỏ vắng bóng người bán vé số còng lưng. Chỉ có chị – người đàn bà lưng còng, tóc rối, hai tay lem nhem mùi ve chai – là vẫn vậy.

Người ta gọi chị là “chị Mơ” – cái tên nghe như mỉa mai khi nhìn cái dáng chị lầm lũi đẩy xe rác cũ kỹ, phía sau là đứa bé gái nhỏ xíu, mặt mũi lấm lem nhưng đôi mắt sáng như sao.

Mười lăm năm trước, anh Tư – chồng chị – là một thợ hồ, hiền lành, yêu thương vợ con. Khi chị mang thai tháng thứ sáu, anh bảo phải đi công trình ngoài tỉnh, hứa sẽ về sau một tuần.

Nhưng rồi một tuần… thành một tháng… rồi một năm. Không thư từ, không điện thoại, không một lời nhắn.

Gia đình anh Tư nghĩ anh chết rồi. Họ bảo chị làm đám giỗ tượng trưng, rồi đi lấy chồng khác.

Nhưng chị Mơ không tin.

Chị lang thang đi khắp nơi hỏi thăm. Có lúc nghe tin có người giống anh Tư làm thuê ở Đắk Lắk, chị dắt con lên tận đó. Nhưng cũng chỉ là một người cùng tên, khác người.

Sau những lần tìm không kết quả, chị đành quay về thành phố. Không nghề nghiệp, không vốn liếng, chỉ có chiếc xe đẩy cũ và đôi tay chai sần.

Chị nhặt rác.

Ngày nắng cũng như ngày mưa. Có hôm đói lả, chị chia cho con gói mì tôm móc mép mua được từ đồng ve chai. Có hôm hai mẹ con bị đuổi khỏi khu nhà trọ vì không trả nổi 150 nghìn tiền phòng.

Người đời nhìn chị bằng ánh mắt thương hại pha khinh rẻ. Có người nói thẳng:
— “Chồng bỏ rồi còn đợi cái gì? Dính vào ma tuý chắc rồi!”

Nhưng chị chỉ im lặng.

Chị không tin chồng mình như vậy. Không tin một người từng khóc khi ôm chiếc áo len rách của chị lại có thể bỏ vợ con.

Con bé Út An – con gái chị – lớn lên giữa những đống rác. Nhưng con bé khác những đứa trẻ ăn xin. Nó sạch sẽ, lễ phép, và học giỏi.

Mỗi tối về, dù mệt rã rời, chị vẫn cố cầm tờ giấy báo tập viết cho con. Có bữa mưa lớn, chị co ro trong túi ni lông, con bé ngồi trong lòng chị, đọc bảng chữ cái:
— “A – Ă – Â – B – C… Mẹ nghe rõ không?”
— “Ừ… Mẹ nghe. Con gái mẹ giỏi lắm!”

Cứ thế, Út An lên lớp 1, lớp 2. Người ta thương, cho con bé học miễn phí ở một lớp tình thương trong chùa.

Rồi một ngày, cô giáo gọi chị lại:
— “Chị à, con bé thông minh lắm. Tôi có người quen xin cho cháu suất học bổng bán trú. Không mất tiền đâu, chị yên tâm.”

Chị cầm tờ giấy, khóc ròng. Lần đầu tiên sau mười năm nhặt rác, chị thấy tay mình cầm một cái gì sạch sẽ: giấy trắng, dấu đỏ – tờ xác nhận học bổng.

Mười ba năm sau ngày mất tích của chồng, trong một đêm lạnh cuối đông, chị Mơ gặp một ông cụ ăn xin ngồi co ro ở gầm cầu. Nhìn thấy chị, ông gọi khẽ:
— “Cô gì ơi… có phải cô là vợ thằng Tư không?”

Chị sững người.
— “Ông… biết chồng tôi?”

— “Biết… biết chứ. Hồi trước nó làm thợ hồ ở công trình chỗ tôi trông coi. Một bữa có người kêu nó đi làm cho một ông chủ lớn – giàu lắm. Nó đi theo từ đó.”

— “Ông chủ nào? Ở đâu?”

— “Hình như tên Trần Văn Hùng gì đó… đại gia địa ốc, có biệt thự ở quận 7 thì phải…”

Tim chị đập thình thịch. Cái tên này… chị từng nghe trên báo. Một doanh nhân bất động sản phất lên nhanh chóng sau năm 2012 – trùng thời gian anh Tư mất tích.

Chị lục lọi mọi tin tức. Rồi một ngày, khi đang đứng trước cổng một biệt thự lớn ở Phú Mỹ Hưng, chị thấy một người đàn ông bước ra.

Cao ráo, bảnh bao, tóc vuốt ngược, mặc vest hàng hiệu.

Nhưng không thể lẫn được… là anh Tư.

Cạnh anh là một cô gái trẻ – chỉ bằng tuổi con gái chị – khoác tay tình tứ.

Chị lùi lại, tay run.

“Không thể nào…” – chị tự nhủ. Nhưng ánh mắt, dáng đi, nốt ruồi sau gáy… tất cả đều không thể sai.

Anh Tư – người chồng mà chị chờ đợi suốt mười lăm năm, đang sống trong nhung lụa. Và quên mất có một người đàn bà vẫn đang mò rác nuôi con cho anh.

Chị Mơ đứng chết lặng trước cổng biệt thự.

Người đàn ông ấy – Tư – bước lên chiếc xe hơi bóng loáng, mở cửa cho cô gái trẻ, nở nụ cười dịu dàng mà năm xưa anh từng dành cho chị.

Nhưng hôm nay… không còn cho chị.

Chị về, lặng lẽ. Đêm đó, chị không ăn. Đôi tay chai sần vẫn ôm lấy tấm ảnh cưới cũ, giờ đã ngả màu nâu vàng. Út An thấy mẹ khóc, ngồi bên:
— “Mẹ… bố có còn sống đúng không?”

Chị im lặng. Rồi gật đầu.
— “Phải… sống. Nhưng không còn là bố con nữa rồi.”

Hai tuần sau, chị trở lại biệt thự quận 7. Lần này, chị không đứng từ xa.

Chị bước tới, gõ cửa. Người giúp việc mở ra, ánh mắt soi mói nhìn người phụ nữ áo quần rách rưới.
— “Bà tìm ai?”

— “Tôi tìm ông Tư… à không, ông Trần Văn Hùng.”

Người giúp việc suýt phì cười:
— “Bà nhầm nhà rồi. Ông chủ tôi không quen loại người như bà đâu.”

Chị đưa ra một tấm hình: ảnh cưới năm xưa. Người giúp việc sững lại.

Chị chưa kịp nói gì thì từ trong nhà, một giọng nam vang lên:
— “Chuyện gì thế?”

Anh Tư bước ra. Ánh mắt gặp chị. Trong khoảnh khắc, gương mặt anh như đông cứng.

— “Tư…” – giọng chị nghẹn lại – “Anh nhớ tôi không?”

Im lặng. Không một tiếng thở.

Rồi anh quay sang người giúp việc:
— “Không quen. Mời bà ấy đi đi.”

Cánh cửa đóng sầm.

Chị đứng yên. Một người đàn ông vừa chối bỏ vợ mình trước mặt người làm. Chị không khóc. Chỉ cười – nụ cười mặn chát.

Vài ngày sau, chị tìm gặp một người bạn cũ của anh Tư – anh Lực, từng làm cùng công trình năm xưa.

Lực nay bán cà phê lề đường, thấy chị, thở dài:
— “Tôi biết hết… nhưng không dám nói. Sợ chị đau.”

— “Tôi đau đủ rồi. Anh nói đi.”

Lực rít một hơi thuốc:
— “Hồi đó, thằng Tư đi theo một ông chủ lớn làm công trình biệt thự. Làm tốt, được trọng dụng. Một hôm, ông chủ mời nó đi nhậu với khách từ Bắc vào – toàn dân có tiền. Sau đêm đó, nó đổi hẳn. Mặc vest, ngồi xe hơi, được dẫn đi gặp mấy cô gái trẻ làm PR. Rồi một ngày, ông chủ tuyên bố nhận nó làm con nuôi. Đổi tên, đổi giấy tờ. Từ đó, nó cắt đứt liên lạc với tụi tôi. Tôi biết nó bỏ chị… nhưng cũng hiểu: nó chọn tiền.”

— “Nó có nói gì về tôi… về con không?”

— “Không. Nó chối sạch. Bảo ngày xưa chỉ là sống thử, không có đăng ký gì cả.”

Chị siết chặt tay. Những đêm đông nhặt rác, những giọt sữa cạn dần trong ngực vì đói… chị đều cố vượt qua vì nghĩ anh vẫn sống đâu đó, nhớ về chị. Nhưng hóa ra – chỉ mình chị giữ lời hứa.

Ba tháng sau, báo chí đưa tin: doanh nhân Trần Văn Hùng bị điều tra vì dính vào vụ án lừa đảo đất đai quy mô lớn.

Chị đọc tin trong im lặng. Những người từng cười vào mặt chị, giờ xì xào:
— “Tưởng giàu sang vững bền, ai ngờ bốc hơi!”

Căn biệt thự bị niêm phong. Xe hơi bị thu giữ. Tài sản bị kê biên.

Chị thấy anh lần cuối tại tòa – trong chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, gương mặt hốc hác.

Lúc anh được dẫn đi, ánh mắt lướt qua chị. Bất ngờ dừng lại.

— “Mơ… là em đó sao?” – giọng anh run.

Chị không trả lời. Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, nói nhẹ như gió:
— “Anh đã bỏ tôi một lần… nhưng số phận không bỏ qua cho anh.”

Anh rơi nước mắt. Nhưng đã quá muộn.

Năm đó, Út An đỗ đại học Luật, là thủ khoa khối C của cả thành phố. Báo chí đưa tin: “Con gái bà ve chai đỗ thủ khoa”.

Không ai biết… để có tiền cho con ôn thi, chị đã bán chiếc xe đẩy ve chai cũ kỹ – thứ duy nhất còn lại từ quá khứ.

Ngày nhập học, có người hỏi:
— “Bố em đâu? Sao không tới chúc mừng?”

Út An chỉ mỉm cười:
— “Em chỉ có mẹ. Thế là đủ.”

Mỗi chiều, người ta vẫn thấy chị Mơ đi lượm ve chai – không còn đẩy xe, chỉ xách túi nhỏ. Bây giờ, không phải để nuôi con… mà như một thói quen.

Chị vẫn sống trong căn phòng trọ cũ, vẫn cười nhẹ nhàng khi nhắc đến cái tên “Tư”.

“Có người vì tiền mà quên vợ con. Nhưng tôi có đứa con nhớ mình là đủ rồi.”

Cuộc đời lấy của chị một người chồng… nhưng trả lại cho chị một đứa con gái giỏi giang, giàu lòng tự trọng.

Và điều đó – với chị – là phú quý lớn nhất.

Sau đêm m/ặ:n n/ồ:ng hôm ấy, thấy sếp chuyển 200 triệu sau khi tôi thông báo có th/ai, tưởng được m:ồi ng:on nhưng lại ‘ngồi trên đống l;ửa’ nghe anh thú nhận điều ch:ấ:n đ:ộ:ng …

“Sau đêm m:ặ:n n:ồ:ng hôm ấy, tôi thấy sếp chuyển khoản 200 triệu kèm tin nhắn: ‘Cảm ơn em, giữ gìn sức khỏe.’ Tôi thông báo với anh rằng mình đã có th::a::i, cứ ngỡ mình sắp đổi đời… Nhưng rồi, một cuộc gọi lúc 2 giờ sáng khiến tôi chết lặng. Giọng anh nghẹn ngào: ‘Anh cần thú nhận một chuyện… Anh không thể tiếp tục dối em nữa.'”

Mùa hè năm đó, Sài Gòn nóng như thiêu đốt. Tôi – Hằng, 25 tuổi, nhân viên phòng marketing một công ty bất động sản đang lên. Không quá xinh đẹp, nhưng tôi biết điểm mạnh của mình là đôi mắt biết nói và cách ăn nói mềm mại. Từ khi vào công ty, tôi nhanh chóng lọt vào mắt xanh của sếp – anh Long, người đàn ông ngoài 40, lịch lãm, có gia đình và một đứa con gái nhỏ.

Anh Long là kiểu đàn ông khiến phụ nữ khó lòng cưỡng lại. Không chỉ có tiền, anh còn tinh tế trong từng cử chỉ, ánh mắt. Chúng tôi bắt đầu thân thiết sau vài lần đi công tác chung. Những cái chạm vai vô tình, những buổi nhắn tin đêm khuya, rồi một ngày, ranh giới bị xóa nhòa.

Tôi không gọi đó là tình yêu. Nhưng tôi biết, với anh, tôi là một thứ gia vị khác giữa cuộc sống đầy toan tính. Tôi không ngây thơ. Tôi biết mình đang bước vào vũng bùn, nhưng lại không dứt ra được. Có những đêm, tôi nhìn mình trong gương, tự hỏi: “Liệu mình có đang đánh cược cả thanh xuân chỉ vì vài đêm tình nhân?”

Đêm hôm đó, khi sự im lặng giữa hai người kéo dài sau cuộc vui, tôi khẽ nói:
– Em có chuyện muốn nói… Em có thai.

Anh sững người, ánh mắt thoáng hoảng loạn. Nhưng rồi rất nhanh, anh trở lại vẻ điềm tĩnh:
– Em chắc chứ?

Tôi gật đầu, bàn tay siết chặt ga giường. Tôi đã thử thai hai lần, không thể sai được. Tôi không biết mình đang mong gì – trách nhiệm hay yêu thương? Chỉ là… tôi cần biết anh nghĩ gì.

Sáng hôm sau, khi tôi vừa thức dậy, điện thoại báo tin nhắn từ ngân hàng: 200.000.000 VND được chuyển vào tài khoản từ LÊ QUANG LONG. Tim tôi đập thình thịch, chưa kịp thở thì tin nhắn tiếp theo đến:
“Cảm ơn em. Giữ gìn sức khỏe. Mọi chuyện để anh lo.”

Tôi ngồi lặng trên giường. Vừa vui, vừa hoang mang. Làm mẹ đơn thân không dễ. Nhưng 200 triệu như lời bảo đảm cho một cuộc sống mới. Tôi nghĩ mình sẽ ổn. Tôi bắt đầu lên kế hoạch rời khỏi công ty, chuyển nhà, chuẩn bị cho một hành trình làm mẹ – một mình.

Nhưng mọi thứ không diễn ra như tôi nghĩ.

Một tuần sau, anh Long biến mất. Không gọi, không nhắn tin. Tôi lo lắng gọi lại thì thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Tôi đến công ty thì được biết anh đi công tác đột xuất nước ngoài. Không ai rõ anh đi đâu, khi nào về.

Tôi bắt đầu thấy sợ. Một đêm, khi bụng đã bắt đầu căng tức, tôi nhận được cuộc gọi lạ lúc gần 2 giờ sáng.

– Hằng à? Là anh Long đây…

Giọng anh khàn đặc. Tôi mừng rỡ bật dậy khỏi giường.
– Anh đi đâu cả tuần vậy? Em lo lắm! Em…
– Anh xin lỗi. Nhưng anh cần nói thật với em một chuyện. Chuyện này có thể khiến em hận anh… nhưng anh không thể giấu nữa…

Tôi nín thở. Căn phòng như đặc lại, chỉ còn tiếng quạt quay đều đều.

– Anh không thể có con… Anh nói dứt từng từ.
– … Gì cơ? – Tôi lắp bắp.
– Anh… đã từng phẫu thuật từ vài năm trước. Không ai biết, kể cả vợ anh. Bác sĩ bảo khả năng có con là bằng 0.

Một khoảng lặng kéo dài. Tôi nghe tiếng tim mình đập trong lồng ngực, như thể vừa bị ai tát vào mặt.

– Nhưng… em có thai. Làm sao…
– Em hiểu rồi, đúng không? Đứa bé… không phải của anh.

Tôi như rơi xuống vực. Tay run lẩy bẩy. Bao dự định tan biến như bọt biển. Tôi không nhớ rõ mình cúp máy lúc nào. Chỉ biết sau đó tôi ngồi trong bóng tối đến sáng, bụng quặn lên từng cơn, cả vì cú sốc lẫn vì… một cơn đau mơ hồ bắt đầu.

Tôi không nhớ rõ mình đã khóc bao lâu trong đêm hôm đó, chỉ nhớ khi ánh sáng đầu ngày len qua rèm cửa, người tôi như cạn sạch năng lượng. Tôi gọi điện đặt lịch khám lại ở phòng khám sản gần nhà. Tôi cần biết chắc… rằng cái thai này đang ổn. Hoặc không.

Trên đường đến phòng khám, từng lời anh Long nói cứ vang trong đầu tôi như một cơn vọng âm kinh hoàng:
“Anh không thể có con.”
“Khả năng gần như bằng 0.”

Nếu điều đó là thật, thì đứa bé trong tôi là của ai?

Tôi không phải kiểu phụ nữ quan hệ bừa bãi. Nhưng đúng là… khoảng hai tháng trước, trong một lần buồn bực vì cãi nhau với anh Long, tôi đã uống nhiều rượu khi đi gặp nhóm bạn đại học cũ. Tối đó, tôi ngủ lại ở khách sạn – với Duy, một người bạn thân từng yêu thầm tôi nhiều năm. Tôi nhớ mình đã khóc rất nhiều. Và sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tình trạng lộn xộn – Duy nằm cạnh tôi, còn tôi thì không mặc gì.

Tôi từng nghĩ chuyện đó là tai nạn, là điều cả hai nên quên. Duy cũng không nhắc lại. Nhưng giờ thì sao? Phải chăng…

Đến phòng khám, bác sĩ siêu âm, mắt nhìn vào màn hình rồi quay sang tôi nhẹ giọng:
– Thai ổn, khoảng 10 tuần, tim thai mạnh. Chúc mừng em.

Tôi cười nhạt, chẳng biết mình nên vui hay buồn. Tôi có một sinh linh trong bụng. Một điều thật – giữa muôn vàn dối trá.

Tôi quyết định gặp Duy.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê yên tĩnh. Duy vẫn vậy – ánh mắt dịu dàng, giọng trầm ấm.

– Hằng, có chuyện gì sao?

Tôi ngập ngừng, rồi thẳng thắn:
– Tối hôm đó… ở khách sạn… Chúng ta đã… đúng không?

Duy sững người. Anh im lặng rất lâu trước khi khẽ gật đầu.

– Anh xin lỗi. Em say, anh cũng say. Nhưng anh không nghĩ… Em mang thai sao?

Tôi gật đầu. Ánh mắt Duy chao đảo như vừa trúng một cú đấm vô hình.

– Em định làm gì?

– Em không biết. Em tưởng nó là của người khác… nhưng giờ thì…

Chúng tôi ngồi lặng đi vài phút. Tôi không khóc. Chỉ thấy lòng mình vỡ vụn. Cả cuộc sống tôi như một trò đùa cay đắng mà chính tôi là người đã nhấn nút bắt đầu.

– Anh chịu trách nhiệm – Duy nói bất ngờ. – Nếu đúng là con anh, anh sẽ ở bên em. Không phải vì trách nhiệm mà vì… anh vẫn còn yêu em.

Tôi nhìn Duy, lần đầu tiên thấy trong mắt anh là sự quyết liệt – không còn là chàng trai rụt rè ngày xưa.

Nhưng tôi không trả lời. Tôi cần một thứ rõ ràng hơn.

Ba tuần sau, tôi cùng Duy đến một trung tâm xét nghiệm ADN. Tôi lấy mẫu máu của mình và thai nhi từ kết quả xét nghiệm mẹ con trước đó, còn Duy thì tự nguyện lấy mẫu tại chỗ. Kết quả phải chờ 10 ngày.

Mười ngày dài hơn cả năm.

Anh Long có gọi lại cho tôi một lần. Anh bảo nếu tôi muốn, anh vẫn có thể “lo cho tôi đầy đủ” để đổi lại sự im lặng. Tôi hiểu – anh sợ sự nghiệp tiêu tan. Tôi cười nhạt, từ chối. Tôi không cần tiền. Không phải lúc này.

Tôi nhận kết quả ADN vào một buổi chiều mưa. Tim đập thình thịch khi mở phong bì. Dòng chữ nổi bật trên trang đầu khiến tôi ngồi sụp xuống ghế:

“Xác suất huyết thống cha – con là 99,99%. Mẫu Duy là cha sinh học của thai nhi.”

Tôi rơi nước mắt. Không phải vì buồn – mà vì nhẹ nhõm.

Tôi gọi cho Duy. Anh im lặng hồi lâu ở đầu dây bên kia, rồi nói:
– Anh mừng vì có cơ hội làm điều đúng.

Tôi biết mình không thể quay lại làm cô gái vô tư như trước. Nhưng tôi cũng biết – trong một mớ hỗn độn, tôi vẫn có thể làm lại. Không cần làm “tiểu tam”, không cần sống dựa vào đàn ông đã có gia đình, không cần phải mặc cảm vì lỗi lầm.

Tôi dọn ra khỏi căn hộ cũ – nơi từng chất chứa quá nhiều kỷ niệm mờ ám với anh Long. Tôi chọn một căn trọ nhỏ gần chỗ Duy làm. Anh không vào ở cùng, tôn trọng không gian riêng của tôi. Nhưng mỗi ngày, anh ghé qua, mang đồ ăn, hỏi han, đưa tôi đi khám.

Tôi vẫn chưa gọi tên đó là yêu. Nhưng có lẽ, đó là niềm tin – thứ tôi đã đánh mất và đang học lại, từng chút một.

Đêm nay, tôi nằm trong căn phòng nhỏ, tay đặt lên bụng – nơi một sinh linh đang lớn lên từng ngày. Tôi không biết tương lai có gì chờ mình. Nhưng tôi biết, sự thật dù đau đớn vẫn luôn là điều đáng giá nhất để bắt đầu lại.

Và lần này, tôi không ngồi trên đống lửa nữa.

Tôi đứng lên từ tro tàn.

30 giây ngắn ngủi ghi lại khoảnh khắc hơn 20 người bị sóng c;uốn ở Cửa Lò: Thế này s;ợ đi biển đến già

Sau cơn bão số 1, nhiều du khách tắm biển Cửa Lò ở Nghệ An bị sóng cuốn, được lực lượng cứu hộ an toàn, trong đó một người phải nhập viện cấp cứu.

đuối nước - Ảnh 1.

Lực lượng cứu hộ nhắc nhở du khách không tắm xa bờ khi có sóng to ở biển Cửa Lò – Ảnh: TUẤN ANH

Lúc 10h15 sáng 14-6, trao đổi với Tuổi Trẻ Online, ông Trần Tuấn Anh – giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh, Nghệ An – cho biết thông tin trên.

Thông tin ban đầu từ ông Tuấn Anh, do ảnh hưởng của cơn bão số 1, sáng 14-6 tuy nước thủy triều tại biển Cửa Lò rút xuống nhưng có sóng biển to và xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy.

Thời điểm này, nhiều người tắm biển đã bất ngờ bị sóng cuốn ở các vùng vũng sâu, vùng xoáy nguy hiểm.

Các trường hợp gặp nạn rải rác dọc bờ biển từ khu vực đảo Lan Châu tới quảng trường Bình Minh. Riêng ba điểm có đến 5 người bị sóng cuốn cùng một lúc.

Người dân tắm biển cùng lực lượng cứu hộ đã phát hiện kịp thời, đưa những người này lên bờ an toàn.

“Hơn 20 người bị sóng cuốn được cứu. Các trường hợp được cứu chủ yếu mới uống nước nhẹ, không ảnh hưởng tới tính mạng. Riêng một người phụ nữ khoảng 60 tuổi ngụ ở thành phố Vinh bị nặng hơn, được chuyển tới bệnh viện cấp cứu”, ông Tuấn Anh nói.

Theo phản ánh từ các du khách, sáng 14-6 biển Cửa Lò có sóng to nhưng rất nhiều người đã liều lĩnh ra xa khi tắm biển.

Sáng nay, hơn 20 du khách gặp nạn ở biển Cửa Lò

Ông Tuấn Anh cũng khuyến cáo những ngày biển động sóng to, du khách không tham gia tắm biển và tổ chức các hoạt động vui chơi trên biển, tuân thủ tuyệt đối sự cảnh báo, nhắc nhở của lực lượng cứu hộ.

Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh có 40 người làm nhiệm vụ cứu hộ, cứu nạn ở biển Cửa Lò.

Biển Cửa Lò dài khoảng 10km. Để chuẩn bị cho mùa du lịch năm 2025, thành phố Vinh đã cải tạo, sửa chữa, lắp đặt nhiều điểm tắm nước ngọt, bãi đỗ xe miễn phí cho du khách.

Năm 2025, thành phố Vinh phấn đấu Cửa Lò sẽ đón 6,9 triệu lượt khách, trong đó khách lưu trú đạt 3,2 triệu lượt khách, khách quốc tế 130.000 lượt. Doanh thu từ các hoạt động du lịch đạt 7.000 tỉ đồng.

MỚI NHẤT CHIỀU NAY: Tổng số người t;ử v;ong trong vụ rơi máy bay ở Ấn Độ đã lên tới 279 người: 241 người trên máy bay, 38 người dưới mặt đất gồm nhiều bác sĩ ….

Số người chết trong vụ rơi máy bay Air India ở thành phố Ahmedabad đã tăng lên 279, gồm 241 người trên phi cơ và 38 người dưới mặt đất.

Nguồn tin cảnh sát Ấn Độ hôm nay cho biết giới chức đã tìm thấy thêm thi thể nạn nhân tại hiện trường vụ rơi máy bay ở thành phố Ahmedabad, miền bắc Ấn Độ, nâng số người chết từ 265 lên 279.

38 nạn nhân trên mặt đất gồm 10 bác sĩ và người thân của họ đang ở ký túc xá Đại học Y khoa BJ. Chỉ có một người sống sót trong số 242 người trên máy bay. Ngoài ra, 24 sinh viên bị thương đang được điều trị.

Người thân của các nạn nhân đã cung cấp mẫu ADN để giới chức xác định danh tính của họ. Con số tử vong chính thức sẽ được công bố khi quá trình xác định danh tính hoàn tất.

Nhân viên bệnh viện chuẩn bị di chuyển thi thể nạn nhân vụ rơi máy bay Air India bên ngoài nhà xác bệnh viện ở thành phố Ahmedabad, bang Gujarat, Ấn Độ ngày 13/6. Ảnh: AFP

Nhân viên bệnh viện chuẩn bị di chuyển thi thể nạn nhân vụ rơi máy bay Air India bên ngoài nhà xác bệnh viện ở thành phố Ahmedabad, bang Gujarat, Ấn Độ ngày 13/6. Ảnh: AFP

Ông Anil Patel có con trai và con dâu trên chuyến bay của Air India. Họ bất ngờ đến Ấn Độ thăm ông, trước khi lên chuyến bay của Air India dự kiến đến London, Anh.

“Tôi lần đầu tiên được gặp con sau hai năm, khoảng thời gian đó tuyệt vời biết bao. Và bây giờ tôi chẳng còn gì nữa cả”, ông nói.

Vishwash Kumar Ramesh, công dân Anh 40 tuổi, người duy nhất sống sót, cho biết ngay cả anh cũng không lý giải được tại sao mình thoát nạn. Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi hôm 13/6 tới thăm hiện trường máy bay rơi để đánh giá tình hình. Ông cũng đến bệnh viện thăm Ramesh và những người bị thương đang được điều trị.

Phi cơ số hiệu AI171 của Air India rơi chỉ vài chục giây sau khi cất cánh chiều 12/6 ở Ahmedabad, lao xuống khu ký túc xá trường y. Đây là thảm họa hàng không tồi tệ nhất thế giới trong một thập kỷ. Máy bay rơi là mẫu Boeing 787-8, là lần đầu dòng Dreamliner xảy ra tai nạn chết người kể từ khi được khai thác bay thương mại năm 2011.

Cơ quan Điều tra Tai nạn Máy bay Ấn Độ ngày 13/6 cho biết các điều tra viên đã tìm thấy hộp đen ghi dữ liệu hành trình của máy bay AI171 trên mái nhà ký túc xá trường y, tuyên bố bắt đầu “dốc toàn lực” điều tra nguyên nhân.

Các nhóm pháp y đang tìm kiếm hộp đen thứ hai. Hãng sản xuất máy bay Boeing của Mỹ đã liên lạc với Air India và bày tỏ sẵn sàng hỗ trợ.

Huyền Lê (Theo AFPReutersNDTV)