Home Blog Page 21

Từ nay có cho tiền triệu cũng không dám uống trà thái xanh, trà sữa 15k nữa: T:iêu h:ủy hàng tấn thế này, Thái Bình ơi là Thái Bình

Một hộ kinh doanh thực phẩm ở thành phố Thái Bình (tỉnh Thái Bình) phải tự động tiêu hủy một loạt sản phẩm bày bán tại cửa hàng do vi phạm các quy định của Nhà nước. Công việc vừa được Chi cục quản lý trường tỉnh Thái Bình phát hiện trong quá trình tăng cường giám sát, kiểm tra thị trường.

Đội quản lý thị trường số 2 cho hay, đơn vị kiểm tra đột xuất kinh doanh PVĐ, có địa chỉ đường Trần Nhật Duật, thuộc tổ 9, phường Bồ Xuyên (thành phố Thái Bình) phát hiện 147 gói sản phẩm thực phẩm bao gói sẵn không rõ nguồn gốc, xuất xứ gồm: 16 gói nước cốt dừa loại 1kg/gói, 20 gói bùi loại 1kg/gói; 58 gói trà xanh loại 200g/gói; 8 gói khoai dẻo loại 1kg/gói; 15 gói cơm đóng gói loại 1kg/gói; 11 gói bột nếp Thái loại 1kg/gói; 12 gói hồng trà đỏ loại 1kg/gói; 7 gói trà thái đỏ loại 1kg/gói.

Toàn bộ số hàng hóa không có thông tin có thể hiện nguồn gốc, xuất xứ, không có thông tin tên và địa chỉ của cá nhân, tổ chức chịu trách nhiệm về hàng hóa, không có bất kỳ tài liệu gì kèm theo sản phẩm. Chủ doanh nghiệp không xuất ra các đơn hàng hóa, bằng chứng từ nguồn chứng minh gốc, xuất xứ của toàn bộ số hàng hóa trên.

Nhiều thực phẩm đóng bao bì sẵn không có tên và địa chỉ tổ chức, cá nhân chịu trách nhiệm về hàng hóa. (Ảnh: Quản lý cung cấp trường)

Nhiều thực phẩm đóng bao bì sẵn không có tên và địa chỉ tổ chức, cá nhân chịu trách nhiệm về hàng hóa. (Ảnh: Quản lý cung cấp trường)

Nhóm đã cấm quyết định xử lý vi phạm chính đối với doanh nghiệp kinh doanh PVĐ và tiêu diệt một số hàng hóa vi phạm dưới chứng chỉ kiến ​​trúc, giám sát của Nhóm Quản lý thị trường số 2.

Được biết, năng lượng chức năng sẽ tiếp tục tăng cường công tác kiểm tra, kiểm soát thị trường nhất là mặt hàng thực phẩm, sữa; kết hợp với việc thực hiện công truyền tuyên truyền, phổ biến các quy định của pháp luật đến người dân và các cơ sở sản xuất, kinh doanh trên địa bàn không sản xuất, kinh doanh các sản phẩm hàng hóa hóa không rõ nguồn gốc xuất xứ, hàng giả, hàng chất lượng hoặc tiếp theo cho các đối tượng có hành vi vi phạm pháp luật.

Cả nước hướng về Bình Dương: Đ;au đ;ớn làm sao khi 11 tấn “PHẾ PHẨM THANH LÝ DÙNG CHO CHĂN NUÔI ĐỘNG VẬT” lên bàn ăn của người dân

VOV.VN – Trong đợt cao điểm đấu tranh chống buôn lậu và gian lận thương mại, lực lượng chức năng Bình Dương vừa phát hiện và tạm giữ hơn 11 tấn thực phẩm đông lạnh đã hết hạn sử dụng, không rõ nguồn gốc xuất xứ tại một kho lạnh ở TP. Thuận An.

Ngày 11/6, Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế, buôn lậu, môi trường (gọi tắt Phòng Cảnh sát kinh tế), Công an tỉnh Bình Dương phối hợp với Đội Quản lý thị trường số 2 tỉnh Bình Dương đã tiến hành kiểm tra đột xuất Công ty TNHH đầu tư kho vận Miền Nam (Kho lạnh Miền Nam) có địa chỉ tại khu phố Nguyễn Trãi, phường Lái Thiêu, thành phố Thuận An, tỉnh Bình Dương.

hon 11 tan thit heo, thit ga, xuc xich ban bi thu giu tai binh duong hinh anh 1

Tại thời điểm kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện Công ty TNHH đầu tư kho vận Miền Nam đang kinh doanh cho thuê 21 thùng container đông lạnh.

Đáng chú ý, trong số đó, có 2 kho đang lưu trữ lượng lớn thực phẩm đông lạnh gồm: thịt gà (cổ gà, da gà, chân, đầu), thịt heo (thịt vai, ba rọi), ức vịt, xúc xích thành phẩm không rõ nhãn hiệu, xuất xứ, và đặc biệt là đều đã hết hạn sử dụng. Tổng khối lượng ban đầu phát hiện trong 2 kho này là khoảng trên 6,2 tấn.

Qua làm việc với cơ quan công an, các chủ sở hữu của số thực phẩm đông lạnh nói trên thừa nhận đã mua số hàng này trôi nổi trên thị trường, không có hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ hợp pháp.

Ngoài ra, các chủ hàng cũng thừa nhận rõ tình trạng hết hạn sử dụng của số hàng hóa này, tuy nhiên vẫn có ý định tiếp tục bán ra thị trường cho các cơ sở kinh doanh, chế biến thực phẩm, các nhà hàng, quán ăn, và công ty chế biến suất ăn công nghiệp trên địa bàn tỉnh Bình Dương và TPHCM để kiếm lời bất chính.

Đáng chú ý, nhằm đối phó với lực lượng chức năng, một chủ hàng còn cho in dòng chữ “Kho lạnh chứa hàng phế phẩm thanh lý dùng cho chăn nuôi động vật” dán trên cửa kho container đông lạnh để che đậy mục đích sử dụng thực phẩm bẩn.

Đoàn kiểm tra đã tiến hành niêm phong, tạm giữ toàn bộ số hàng hóa bao gồm thịt gà (chân gà, đầu gà, cổ gà, da gà,…), thịt heo (thịt vai, ba rọi..), ức vịt, xúc xích thành phẩm,… với tổng khối lượng trên 11,2 tấn. Toàn bộ số tang vật đang được tiếp tục xác minh, làm rõ để xử lý theo quy định pháp luật.

Hàng triệu người đã ăn xúc xích này chú ý: thông tin chính thức như sau…

Trong đợt cao điểm đấu tranh chống buôn lậu và gian lận thương mại, lực lượng chức năng Bình Dương vừa phát hiện và tạm giữ hơn 11 tấn thực phẩm đông lạnh đã hết hạn sử dụng, không rõ nguồn gốc xuất xứ tại một kho lạnh ở TP. Thuận An.

Ngày 11/6, Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế, buôn lậu, môi trường (gọi tắt Phòng Cảnh sát kinh tế), Công an tỉnh Bình Dương phối hợp với Đội Quản lý thị trường số 2 tỉnh Bình Dương đã tiến hành kiểm tra đột xuất Công ty TNHH đầu tư kho vận Miền Nam (Kho lạnh Miền Nam) có địa chỉ tại khu phố Nguyễn Trãi, phường Lái Thiêu, thành phố Thuận An, tỉnh Bình Dương.

Kho thực phẩm đông lạnh hết hạn sử dụng bị phát hiện

Tại thời điểm kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện Công ty TNHH đầu tư kho vận Miền Nam đang kinh doanh cho thuê 21 thùng container đông lạnh.

Đáng chú ý, trong số đó, có 2 kho đang lưu trữ lượng lớn thực phẩm đông lạnh gồm: thịt gà (cổ gà, da gà, chân, đầu), thịt heo (thịt vai, ba rọi), ức vịt, xúc xích thành phẩm không rõ nhãn hiệu, xuất xứ, và đặc biệt là đều đã hết hạn sử dụng. Tổng khối lượng ban đầu phát hiện trong 2 kho này là khoảng trên 6,2 tấn.

Qua làm việc với cơ quan công an, các chủ sở hữu của số thực phẩm đông lạnh nói trên thừa nhận đã mua số hàng này trôi nổi trên thị trường, không có hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ hợp pháp.

Toàn bộ số tang vật đang được tiếp tục xác minh, làm rõ để xử lý theo quy định pháp luật

Ngoài ra, các chủ hàng cũng thừa nhận rõ tình trạng hết hạn sử dụng của số hàng hóa này, tuy nhiên vẫn có ý định tiếp tục bán ra thị trường cho các cơ sở kinh doanh, chế biến thực phẩm, các nhà hàng, quán ăn, và công ty chế biến suất ăn công nghiệp trên địa bàn tỉnh Bình Dương và TPHCM để kiếm lời bất chính.

Đáng chú ý, nhằm đối phó với lực lượng chức năng, một chủ hàng còn cho in dòng chữ “Kho lạnh chứa hàng phế phẩm thanh lý dùng cho chăn nuôi động vật” dán trên cửa kho container đông lạnh để che đậy mục đích sử dụng thực phẩm bẩn.

Đoàn kiểm tra đã tiến hành niêm phong, tạm giữ toàn bộ số hàng hóa bao gồm thịt gà (chân gà, đầu gà, cổ gà, da gà,…), thịt heo (thịt vai, ba rọi..), ức vịt, xúc xích thành phẩm,… với tổng khối lượng trên 11,2 tấn. Toàn bộ số tang vật đang được tiếp tục xác minh, làm rõ để xử lý theo quy định pháp luật.

B/ắ;t t;ại tr;ận chồng ôm b/ồ ngủ tít, vợ lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết ai cũng vỗ tay ….

Tiếng chốt cửa khẽ “tạch” giữa đêm như một nhát dao nhỏ, bén ngọt, rạch vào lòng Kiều. Cô không làm ầm lên. Không đập cửa, không gào khóc, không gọi hàng xóm. Chỉ nhẹ nhàng bước vào căn nhà trọ cấp 4 lụp xụp, nơi có hai thân người đang ngủ say sưa như chết. Cô đặt nhẹ chiếc ghế nhựa xanh giữa phòng, ngồi xuống, khoanh tay và chờ… như người ta chờ một bản án cuối cùng. Nhưng lần này, người bị tuyên án không phải là cô.

Hà Nội, 22 giờ đêm.

Mưa bụi bay lất phất, cái lạnh của đầu mùa đông len lỏi qua từng khe áo, từng kẽ xương. Kiều đứng trước cổng một nhà trọ nhỏ nằm sâu trong hẻm phố Khâm Thiên. Tay cô run lên vì lạnh, nhưng ánh mắt lại nóng hừng hực bởi thứ lửa không thể dập: nỗi tức giận lặng câm.

Cô đã nghi ngờ từ lâu. Chồng cô – Hưng, một gã đàn ông tưởng như hiền lành, tử tế – dạo này lạ lắm. Cứ viện cớ tăng ca, đi công trình, hoặc họp muộn. Điện thoại luôn úp mặt, tin nhắn thì xóa sạch, mà quần áo về lại vương mùi nước hoa lạ – thứ mùi ngọt gắt chẳng đời nào cô dùng.

Cô thuê một cậu sinh viên làm shipper quen biết, nhờ theo dõi Hưng vài hôm. Đến tối nay, cậu nhắn đúng một câu:

“Chị ơi, anh Hưng vừa vào nhà trọ số 12 cùng một cô gái tóc ngắn, áo len đỏ. Em đứng canh nhé?”

Không trả lời, Kiều bắt xe đến ngay.

Cánh cửa phòng trọ số 12 chỉ khép hờ, không khoá. Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, cô thấy Hưng – chồng mình – đang nằm ôm sát một cô gái trẻ. Họ ngủ say, hai người quấn lấy nhau như cặp đôi mới cưới. Tấm chăn trượt xuống, để lộ cả vai trần của người phụ nữ ấy. Hưng mặc áo thun, nhưng không quần dài – chỉ còn chiếc quần lót mỏng manh.

Không một tiếng hét. Không một cái tát.

Kiều bước vào, kéo nhẹ chiếc ghế nhựa cạnh góc bếp, đặt giữa phòng. Cô ngồi đó, như tượng đá, không chớp mắt nhìn hai kẻ phản bội giấc ngủ.

30 phút trôi qua.

Cô gái tỉnh dậy trước. Khi mở mắt và thấy Kiều đang ngồi nhìn mình, cô bật dậy như bị rắn cắn.

– Cô… cô là ai?

Kiều không trả lời. Ánh mắt cô lướt nhẹ qua thân hình bán khỏa thân của ả, rồi dừng lại ở gương mặt tái mét vì sợ.

– Gọi anh ấy dậy đi. Tôi chờ cũng đủ lâu rồi.

Hưng ú ớ tỉnh giấc, dụi mắt, rồi khựng lại khi thấy vợ mình ngồi cách đó chưa đầy một mét. Sắc mặt anh ta tái nhợt, môi run lên:

– K-Kiều? Em… sao em lại ở đây?

– Anh hỏi tôi sao tôi ở đây à? Còn tôi, nên hỏi anh sao lại ở đây trong khi con đang sốt nằm nhà chờ ba về mua thuốc!

Không ai nói gì. Cô gái luống cuống mặc lại áo, tay run cầm cập. Còn Hưng ngồi thụp xuống, mặt cúi gằm.

– Em… không phải như em nghĩ đâu… anh… anh uống rượu… rồi…

– Rồi rượu đưa anh đến tận đây? – Kiều cắt lời, giọng bình thản đến lạnh người – Uống say mà vẫn biết cởi quần, biết ôm người ta ngủ à?

Im lặng. Kiều đứng dậy, rút từ túi áo chiếc điện thoại. Cô mở sẵn ứng dụng ghi âm và phát lại đoạn trò chuyện vừa rồi.

– Cảm ơn vì đã tự nhận, không cần tôi nói thêm. Giờ thì hai người giải quyết cho nhanh. Tôi sẽ làm đơn ly hôn sáng mai.

Cô gái kia vội vã kéo cửa chạy biến, để lại Hưng đang ngồi bệt dưới nền nhà, tay bưng đầu, rên rỉ.

– Kiều… em đừng làm vậy. Vì con… vì gia đình…

Kiều quay đầu lại, lần đầu tiên đôi mắt cô rưng rưng:

– Gia đình à? Khi anh ôm người khác ngủ say như chết, anh có nhớ gia đình không?

Và cô bước đi, tiếng giày vang lên dứt khoát, để lại căn phòng nồng nặc mùi phản bội.

Sau đêm hôm đó, Kiều chính thức bước ra khỏi cuộc hôn nhân kéo lê bằng lòng cam chịu.

Cô dọn về nhà mẹ đẻ cùng con trai ba tuổi – bé Sóc, bỏ lại căn nhà cấp 4 nơi từng là tổ ấm, giờ chỉ còn lại gạch tường lạnh ngắt và ký ức đau lòng. Cô không khóc nữa, cũng chẳng tìm cách níu kéo. Một lần bị phản bội, cô thấy đủ để khép lại mọi thứ.

Hưng vẫn gọi điện, nhắn tin, năn nỉ, thậm chí đến tận nhà mẹ cô để van xin một cơ hội. Nhưng Kiều đã không còn mảy may động lòng. Một người đàn ông ngoại tình không phải vì thiếu tình yêu, mà vì thiếu đạo đức.

Em ly hôn không phải vì em không còn yêu anh, mà vì em biết yêu mình quan trọng hơn.”

Đơn ly hôn được ký một tuần sau đó, tại Tòa án Quận Đống Đa. Kiều không đòi hỏi chia tài sản, chỉ yêu cầu được nuôi bé Sóc. Hưng đồng ý, mặt cúi gằm, không dám nhìn cô lần nào nữa.

Tin tức lan nhanh trong xóm cũ: Hưng bị đuổi việc khỏi công ty xây dựng do vi phạm quy định đạo đức và có tai tiếng trong nội bộ – chuyện “bắt gian tại trận” lan lên cả Facebook qua đoạn ghi âm Kiều phát ra, được một người bạn thân chia sẻ lại.

Chưa đầy một tuần sau, “tiểu tam” kia – tên Linh – cũng bỏ Hưng mà đi. Cô ta chỉ quen Hưng vì tưởng anh có tiền, có địa vị, chứ không ngờ anh là “kỹ sư công trình hợp đồng thời vụ”, nhà đi thuê, nợ thẻ tín dụng còn chưa trả hết. Khi Hưng thất nghiệp, Linh cũng biến mất như cơn gió lạnh.

Hưng xuống dốc không phanh: uống rượu, cờ bạc, rồi chuyển qua chạy grab để sống tạm qua ngày. Những người từng chúc mừng anh “có bồ trẻ đẹp” thì nay cười khẩy sau lưng, bảo nhau:

– Gieo gì gặt nấy. Bỏ vợ, bỏ con vì ham vui, giờ trắng tay là đúng rồi.

Mọi chuyện dường như chuyển hướng sáng rỡ. Không phải vì cô may mắn, mà vì cô dám rũ bỏ cái sai và mạnh mẽ bắt đầu lại.

Mẹ cô – một phụ nữ quê gốc Thái Bình, buôn bán rau ngoài chợ Long Biên hơn 30 năm – luôn dạy cô một điều:

“Người đàn bà mà biết đứng lên sau khi bị phản bội, thì đừng coi thường họ.”

Kiều lấy số tiền tích lũy được suốt mấy năm làm công chức kế toán, cộng với khoản tiết kiệm nhỏ của mẹ, mở một quán cà phê sách nho nhỏ ngay đầu ngõ. Cô đặt tên quán là “Một Ghế Nhựa”, như nhắc nhớ khoảnh khắc định mệnh mà cô ngồi chờ chồng và người tình thức giấc – khoảnh khắc cô từ nạn nhân trở thành người làm chủ cuộc đời mình.

Quán cà phê không rộng, nhưng sạch sẽ, ấm cúng. Trên tường treo câu khẩu hiệu:

“Bạn không cần một ai đó để hoàn thiện mình. Bạn chỉ cần một chỗ để bắt đầu lại.”

Người đến quán nhiều, không chỉ vì cà phê ngon mà vì câu chuyện phía sau – nhiều người biết về “người phụ nữ ngồi ghế chờ chồng ngoại tình tỉnh dậy”. Không ít chị em đến quán như một cách tiếp thêm sức mạnh cho nhau.

Bé Sóc được gửi vào trường mầm non gần nhà. Mỗi chiều tan học, thằng bé lại ùa vào lòng mẹ, bi bô kể chuyện cô giáo dạy hát, bạn Nam cắn bạn Linh, rồi đưa cho mẹ hình vẽ nguệch ngoạc: “Mẹ và con”.

Mỗi lần như vậy, Kiều đều mỉm cười – nụ cười rạng rỡ mà nhiều năm cô đã đánh mất trong bóng tối cuộc hôn nhân.

6 tháng sau ngày ly hôn, Kiều vô tình gặp lại Hưng tại siêu thị, lúc đang xách rau với con. Anh ta tiều tụy, áo sơ mi sờn cổ, gương mặt hốc hác. Khi thấy Kiều, Hưng định tránh đi, nhưng bé Sóc chạy tới gọi:

– Ba ơi!

Hưng cúi xuống, định bế con, nhưng thằng bé né người. Kiều mỉm cười, không trách móc, chỉ nhẹ nhàng nói:

– Em không cấm con gặp anh. Nhưng con đã chứng kiến mẹ buồn vì ba. Trẻ con nó nhớ lắm anh à.

Cô rút từ ví ra một bức hình: ảnh bé Sóc mặc đồ tốt nghiệp mẫu giáo, cười toe toét.

– Lần cuối em gửi cho anh. Để anh biết, dù không còn ở bên, con vẫn lớn lên vui vẻ, khoẻ mạnh, và biết đâu là điều tốt.

Rồi cô dắt con đi. Đứa trẻ ngửa mặt lên hỏi:

– Mẹ ơi, sao mình không đi với ba?

– Vì ba có con đường của ba, còn mẹ con mình đang đi đúng đường của mình.

Hưng đứng lặng một hồi lâu, rồi quay đi, không nói một lời.

Không phải ai cũng cần đánh ghen ầm ĩ, tát tới tấp, hay lôi kéo người thứ ba lên mạng xã hội để hả cơn giận. Có những người phụ nữ, như Kiều, chỉ cần một chiếc ghế nhựa, một cái nhìn lạnh lùng, và một bước đi dứt khoát – là đủ để khiến cả xã hội hả hê, còn kẻ phản bội thì ân hận cả đời.

Không phải cái kết nào cũng cần nước mắt. Có những cái kết chỉ cần… bạn đủ tỉnh để buông.

Chị dâu mất 1 năm nhà em mới phát hiện cháu không phải con anh trai, đang định cho vào trại mồ côi, hay gửi vào chùa thì nhận được tin …

Chị dâu mất tròn một năm, cả nhà mới tá hỏa phát hiện thằng bé không phải con ruột anh trai tôi. Họp gia đình chớp nhoáng, ông bà quyết định: hoặc đưa nó vào trại mồ côi, hoặc gửi lên chùa. Nhưng rồi đúng lúc chuẩn bị cho nó đi, một cuộc điện thoại bất ngờ từ người đàn bà xa lạ đã khiến tất cả chúng tôi chết lặng.

Mẹ mất lúc mới 5 tuổi, tôi lớn lên trong vòng tay của anh trai – anh Tuấn – và chị dâu – chị Hồng. Họ không sinh được con suốt 5 năm đầu sau khi cưới, nên khi chị Hồng sinh được bé Bin, cả nhà mừng rỡ như trúng số. Bin ra đời là tia sáng đầu tiên sau chuỗi ngày mưa giông trong căn nhà cấp 4 lụp xụp giữa làng quê Quảng Trị.

Anh Tuấn làm thợ hồ, chị Hồng bán rau ngoài chợ huyện. Cuộc sống dù chật vật nhưng họ yêu thương nhau, và Bin lớn lên trong tình cảm đủ đầy của cả nhà. Tôi lúc ấy học lớp 12, hay chở chị Hồng đi chợ bằng xe đạp, chiều về trông Bin phụ. Nó hay cười, đôi mắt đen lay láy và cái lúm đồng tiền bên má khiến ai cũng thương.

Nhưng rồi, bi kịch bắt đầu.

Chị Hồng bị tai nạn giao thông trên đường đi chợ về. Người ta nói chị bị một xe tải lấn làn đâm trực diện, chết tại chỗ. Anh Tuấn suy sụp thấy rõ. Một thời gian dài anh chẳng buồn nói năng, chỉ rượu chè, rồi bỏ việc. Cả nhà như chìm trong bóng tối.

Một năm sau, vào đúng ngày giỗ đầu chị Hồng, bà nội – tức mẹ tôi – rút trong tủ ra một phong bì cũ kỹ. Trong đó là một tờ giấy xét nghiệm ADN. Giấy này, chị Hồng đã gửi cho bà trước khi mất – dặn rằng nếu chị có mệnh hệ gì thì hãy mở ra. Mọi người xúm lại, tôi đọc to từng dòng.

“Quan hệ huyết thống: Không có. Xác nhận: Đứa trẻ không phải con ruột của anh Nguyễn Văn Tuấn.”

Cả nhà chết lặng.

Ông nội đập bàn, gầm lên:
— Nó cắm sừng thằng Tuấn! Nuôi con thằng nào suốt 5 năm trời!

Anh Tuấn thì im lặng, gương mặt tái xanh. Bà nội khóc. Tôi ôm Bin đang chơi lego bên góc nhà, nó ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì, vẫn chìa con robot nhựa cười khúc khích.

Cuộc họp gia đình diễn ra ngay tối hôm đó. Không khí căng như dây đàn. Bà nội bảo:

— Thằng bé không máu mủ. Nhà mình đâu thể nuôi mãi. Cũng tốn kém, với lại nó lớn lên sẽ khó xử.

— Ý má là…? – Anh Tuấn lên tiếng.

— Hay đưa nó vào trại mồ côi. Hoặc gửi lên chùa, tao nghe chùa làng trên vẫn nhận nuôi trẻ.

Anh Tuấn cúi gằm mặt. Cả nhà đồng tình, dù không ai muốn nói thẳng.

Tôi phản đối. Tôi bảo:
— Nhưng chị Hồng đã dặn trước, nghĩa là chị ấy không cố tình. Có khi chị có lý do.

— Lý do gì? – Bà nội gắt. – Ngoại tình là ngoại tình! Bao che gì nữa!

Mọi chuyện gần như an bài. Sáng hôm sau, tôi đưa Bin đi khám sức khỏe chuẩn bị giấy tờ để đưa lên chùa. Trên đường về, tôi ghé bưu điện lấy thư cho bà thì chị nhân viên gọi tôi lại.

— Ê, có người gọi điện tới hỏi địa chỉ em. Có để lại số. Nghe giọng phụ nữ, Bắc lắm, mà cẩn thận, nghe chuyện gì ghê lắm.

Tôi cầm mảnh giấy nhỏ có ghi số điện thoại. Về tới nhà, trong lúc cả nhà đi cúng giỗ chị Hồng ngoài mộ, tôi len lén gọi thử.

— Alo?

Đầu dây bên kia là một người phụ nữ. Giọng run run.

— Em là… em là Trinh. Em muốn hỏi… bé Bin… cháu vẫn còn sống chứ?

Tôi chết đứng.

— Chị là ai? Sao lại hỏi thằng bé?

— Em… là mẹ ruột của bé…

Mạch máu trong đầu tôi như nổ tung. Tôi không thể tin nổi tai mình.

Chị Trinh kể, cách đây 6 năm, chị sinh con tại bệnh viện tỉnh. Khi đó sinh khó, chị bị mê man suốt 2 ngày. Khi tỉnh lại, y tá báo con chị tử vong. Chị suy sụp, chồng bỏ đi, chị sống lay lắt suốt mấy năm trời. Nhưng mới đây, chị tình cờ thấy một tấm ảnh trên Facebook – ảnh bé Bin do một người bạn vô tình chụp ở chợ huyện. Đôi mắt, cái lúm đồng tiền, từng vết bớt trên vai – tất cả giống hệt đứa bé trong ảnh chị từng có.

Tôi run lẩy bẩy hỏi:

— Chị nói… bé Bin không phải con chị Hồng?

— Đúng. Em nghĩ… em nghĩ ngày xưa đã có sự tráo đổi. Bé Bin là con em. Còn con chị Hồng… em không biết ở đâu.

Tôi cúp máy, mồ hôi đầm đìa. Mọi thứ như một cơn bão đổ ập xuống.

Không những Bin không phải con anh tôi – mà có thể còn không phải con chị dâu tôi

Tối hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Những gì chị Trinh nói cứ văng vẳng bên tai như tiếng kim loại cào vào gỗ. Câu chuyện chẳng còn là về việc chị Hồng từng ngoại tình, mà có thể là một vụ tráo con thực sự. Mà nếu đúng như thế, thì Bin chẳng phải máu mủ của nhà tôi, cũng chẳng phải của chị Hồng – chỉ là một đứa trẻ bị đặt nhầm số phận.

Tôi kể lại mọi chuyện cho anh Tuấn ngay sáng hôm sau.

Anh lặng đi một lúc rồi mới nói:

— Tao từng nghi. Lúc Bin khoảng 3 tuổi, có lần tao hỏi chị mày sao nó không giống ai trong họ nội. Nhưng chị chỉ khóc. Tao thương nên không hỏi nữa. Nhưng nếu… nếu nó không phải con chị mày luôn…

Anh bỏ lửng câu nói, đứng dậy hút thuốc ngoài sân. Mắt anh đỏ hoe.

Tôi bảo anh:

— Em thấy mình phải gặp người phụ nữ kia. Chị ấy không giống đang nói dối. Ít nhất mình cũng nên xét nghiệm lại, nếu không phải cháu nhà mình thì còn tìm được con thật của chị Hồng.

Anh Tuấn gật đầu, rồi cầm điện thoại gọi cho chị Trinh. Hai người hẹn gặp ở Đà Nẵng, quán cà phê nhỏ gần bến xe trung tâm.

Chị Trinh ngoài ba mươi, gầy, da sạm, ăn mặc giản dị. Gương mặt nhăn nheo vì nắng gió, nhưng ánh mắt long lanh khi nhìn Bin – lúc đó tôi phải giả vờ đưa cháu đi chơi và ghé vào.

Chị ngồi nhìn Bin một lúc lâu, tay run run đưa miếng bánh:

— Con… con có thích bánh dâu không?

Bin nhìn tôi, rồi gật đầu. Nó đón lấy miếng bánh, gật gù:

— Dạ, con cảm ơn cô.

Chị Trinh òa khóc, miệng mếu máo:

— Trời ơi, đúng là nó… cái cách nó nói chuyện, giống y như hồi bé thằng Bông nhà em.

Anh Tuấn đưa giấy xét nghiệm ADN lấy nhanh ở Đà Nẵng, do tôi mang đi xét nghiệm ngay hôm trước. Kết quả là điều khiến mọi người chết sững:

“Quan hệ huyết thống: Có. Người phụ nữ tên Nguyễn Thị Trinh là mẹ ruột hợp pháp của cháu Nguyễn Quốc Bảo (tên khai sinh của bé Bin).”

Không ai nói được gì. Tôi nhìn sang anh Tuấn, anh lặng người, rồi đặt tay lên vai Bin.

— Cháu về với mẹ ruột… có phải tốt hơn không?

Chị Trinh nhìn Bin một lúc, rồi lắc đầu, nước mắt rơi xuống ly cà phê nguội ngắt.

— Không. Em không bắt cháu đi đâu cả. Em biết… thằng bé đã sống ở nhà anh từ nhỏ. Nó yêu quý mọi người. Nếu em giành lại, khác gì tội đồ.

Tôi hỏi:

— Vậy… chị tính sao?

— Em chỉ mong được gặp cháu, thỉnh thoảng được đến thăm, được gọi là mẹ một lần thôi… vậy là đủ.

Câu nói đó khiến tôi nghẹn nơi cổ họng. Một người mẹ ruột, sau 5 năm sống trong day dứt, giờ chỉ xin “gặp con thỉnh thoảng” – không tranh giành, không kiện tụng, không oán trách.

Khi trở về nhà, cả gia đình họp lại. Ông nội vẫn cứng rắn:

— Vậy càng phải trả nó về cho mẹ ruột. Mình nuôi hộ người ta mấy năm là đủ rồi.

Bà nội thì im lặng, nhưng nét mặt đăm chiêu. Bà từng thương Bin nhất nhà, nhưng sau cú sốc ADN, bà đổi thái độ. Chỉ có tôi và anh Tuấn đứng về phía thằng bé.

Tôi lên tiếng:

— Má, má nghĩ xem, nếu là má, má có bỏ con mình được không?

Bà mím môi, mắt nhìn xa xăm. Cuối cùng, anh Tuấn nói rõ ràng:

— Nếu mọi người muốn đưa Bin đi… thì con đi cùng nó. Con không bỏ thằng nhỏ được.

Mọi người sững sờ.

Anh Tuấn nói tiếp:

— Nó không phải máu mủ, đúng. Nhưng con là người bế nó từ lúc lọt lòng. Nó sốt con thức cả đêm, nó tập đi con cõng, nó đau răng con đưa đi khám. Nó gọi con là ba suốt mấy năm trời. Giờ biểu con đưa nó vào chùa? Con không làm được.

Cuộc họp tan trong im lặng.

Vài tháng sau, chị Trinh dọn về quê bên cạnh, mở một tiệm may nhỏ gần chợ. Cuối tuần, chị thường ghé qua nhà tôi chơi với Bin. Lúc đầu nó gọi là “cô Trinh”, dần dần chuyển thành “mẹ Trinh”, còn anh Tuấn vẫn là “ba Tuấn”.

Gia đình tôi ban đầu khó chịu, nhưng thời gian qua, ai cũng thấy chị Trinh tử tế, không vụ lợi. Dần dà, bà nội cũng thay đổi. Một lần, bà bảo tôi:

— Tao nghĩ lại… lúc chị Hồng mất, nếu không có thằng nhỏ, chắc thằng Tuấn cũng theo luôn rồi. Nó cứu thằng Tuấn. Nó không phải cháu ruột, nhưng là ơn nghĩa trời cho.

Một năm sau nữa, tôi lên thành phố làm kỹ sư xây dựng. Mỗi lần về quê, Bin đã lớn, biết phụ ông nội nhặt rau, nắm tay mẹ Trinh đi chợ, và ngồi trên lưng anh Tuấn khi anh cắt cỏ ngoài đồng.

Tôi hỏi nó:

— Bin à, con thấy nhà mình có kỳ lạ không?

Nó cười toe, hồn nhiên:

— Không đâu chú. Con có tới hai người mẹ, một ba, một bà, một ông… mà ai cũng thương con hết.

Tôi nhìn nó, lòng thấy nhẹ nhõm.

Cuối cùng, giữa huyết thống và tình thân, gia đình tôi đã chọn điều quan trọng hơn: tình yêu thương.

Chia buồn với gần 1.000 giáo viên ‘tr:.ượt’ khen thưởng vì không nộp đủ quỹ từ thiện

923 giáo viên và nhà trường ở huyện Bắc Hà (Lào Cai) không đủ điều kiện xét khen thưởng hoặc trình cấp trên khen thưởng năm học 2024-2025 do không tham gia công tác xã hội, từ thiện.

Gần 1.000 giáo viên ở vùng cao Lào Cai 'trượt' khen thưởng vì không nộp đủ quỹ từ thiện - Ảnh 1.

Cô giáo Hoàng Thị Thu Dần (thứ 2 từ trái qua) – Trường Phổ thông bán trú tiểu học Cốc Lầu, huyện Bắc Hà, tỉnh Lào Cai – dẫn đoàn thiện nguyện tới xã Nậm Lúc – Ảnh: PGD Bắc Hà

Tối 11-6, UBND huyện Bắc Hà vừa có báo cáo UBND tỉnh Lào Cai về phản ánh “hàng trăm giáo viên Lào Cai bị loại khỏi danh sách bình xét thi đua do… không nộp đầy đủ quỹ từ thiện”.

Theo UBND huyện Bắc Hà, ngày 27-5, Phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Bắc Hà có tờ trình về việc khen thưởng tập thể (trường), cá nhân (giáo viên) ngành giáo dục năm 2024 – 2025.

Trong đó, đề nghị khen thưởng danh hiệu lao động tiên tiến đối với 872 giáo viên và 42 trường; chiến sĩ thi đua cơ sở 460 giáo viên; bằng khen cá nhân 43 giáo viên; 8 tập thể lao động xuất sắc; cờ thi đua cho 3 trường; bằng khen của Thủ tướng đối với 11 giáo viên.

Ngày 5-6, hội đồng thi đua khen thưởng huyện Bắc Hà họp xét và đề nghị khen thưởng cho các tập thể, cá nhân trong năm học 2024 – 2025.

Trong đó, danh hiệu lao động tiên tiến có 328/872 giáo viên đủ tiêu chuẩn và 11/42 trường đủ tiêu chuẩn; 150/460 giáo viên đủ tiêu chuẩn chiến sĩ thi đua cơ sở; 12/43 giáo viên đủ tiêu chuẩn bằng khen cá nhân; 4/8 trường đủ tiêu chuẩn lao động xuất sắc; 2/3 trường đủ điều kiện nhập cờ thi đua; 3/11 giáo viên đủ tiêu chuẩn nhận bằng khen của Thủ tướng.

Theo UBND huyện Bắc Hà, căn cứ xét khen thưởng các tập thể, cá nhân nói trên được hội đồng thi đua khen thưởng huyện theo Luật Thi đua, khen thưởng, các hướng dẫn của Chính phủ, Bộ Nội vụ, tỉnh Lào Cai và kết quả thực hiện nộp các loại quỹ từ thiện do huyện phát động.

Đến 4-6-2025, có 19/57 trường đã chấp hành thực hiện đầy đủ các loại quỹ huyện phát động.

Căn cứ các quy định này, hội đồng thi đua khen thưởng huyện Bắc Hà đã họp, xem xét khen thưởng cho các giáo viên, nhà trường đợt 1 năm học 2024 – 2025.

Huyện đang tiếp tục chỉ đạo các đơn vị có liên quan rà soát việc thực hiện nộp các loại quỹ từ thiện do huyện phát động để xem xét khen thưởng đợt 2.

Có 923/1.439 cá nhân và tập thể đề nghị khen thưởng trong năm học 2024 – 2025 không đủ điều kiện, với lý do không tham gia công tác xã hội, từ thiện do cơ quan, đơn vị, địa phương phát động theo quy định tại điều 6 (không xem xét khen thưởng hoặc trình cấp trên khen thưởng) của quyết định số 14-2024 của UBND tỉnh Lào Cai quy định về công tác thi đua, khen thưởng trên địa bàn tỉnh.

Do đó, hội đồng thi đua khen thưởng huyện Bắc Hà nhất trí chưa xem xét khen thưởng hoặc trình cấp trên khen thưởng cho 923 giáo viên và trường.

Vụ đổ tr/ộm thực phẩm chức năng ở TP.HCM: Còn 1 kho hàng chưa kịp phi tang, bản t;ường tr;ình không thể ch;;ấp nh;ận của giám đốc

Kẻ chủ mưu vụ đổ trộm thực phẩm chức năng giả ở Bình Chánh, TP.HCM khai còn 1 kho hàng giả chưa kịp phi tang, hiện đã giao nộp cho công an.

Ngày 11/6, Phòng Cảnh sát kinh tế (PC03) Công an TP.HCM tiếp tục điều tra mở rộng vụ nhóm đổ trộm số lượng lớn thực phẩm chức năng nghi hàng giả tại bãi đất trống trên đường Nguyễn Văn Linh (huyện Bình Chánh).

Đáng chú ý, Nguyễn Phước Sơn – đại diện pháp luật Công ty TNHH Sức khỏe xanh Natural Care (Quận 12) người đứng sau toàn bộ vụ việc trên khai nhận vẫn còn nhiều thùng hàng chưa kịp tiêu hủy, được cất giữ tại công ty.

Theo PC03, trước đó tổ công tác phối hợp cùng Công an xã Phong Phú và Phòng Cảnh sát hình sự (PC02) kiểm tra hiện trường tại Ấp 12, xã Phong Phú (huyện Bình Chánh) và phát hiện 5 vị trí có dấu hiệu đổ bỏ thực phẩm chức năng trái phép. Qua ghi nhận, số lượng lên tới 3.404 hộp, thuộc khoảng 95 loại sản phẩm.

Vụ đổ trộm thực phẩm chức năng ở TP.HCM: Còn 1 kho hàng chưa kịp phi tang- Ảnh 1.

Hàng nghìn hộp thực phẩm chức năng, nghi hàng giả, bị vứt ở bãi đất trống tại huyện Bình Chánh.

Qua truy vết nhanh, công an xác định người trực tiếp thực hiện hành vi là Nguyễn Minh Lý (SN 1992, ngụ Cần Giuộc, Long An). Lý khai, được một người tên Sơn thuê mang số hàng từ căn nhà không có số ở xã Phong Phú ra đốt. Do trời mưa, việc tiêu huỷ không hoàn tất nên bị phát hiện. Đổi lại, Lý nhận 7 triệu đồng chuyển khoản.

Tài xế Trần Văn Châu (SN 1990, ngụ Quảng Ngãi) là người trực tiếp chở hàng từ phường Đông Hưng Thuận (Quận 12) đến giao cho Lý. Châu khai không biết bên trong là gì do thùng đã dán kín và được trả 7,2 triệu đồng.

Nguyễn Phước Sơn (SN 1989, ngụ Quận 12), người đứng sau toàn bộ hoạt động, là đại diện pháp luật Công ty TNHH Sức khỏe xanh Natural Care (Quận 12).

Sơn thừa nhận đã thuê Châu vận chuyển và chỉ đạo Lý tiêu huỷ toàn bộ số hàng, vốn là thực phẩm chức năng do mình phân phối qua các nền tảng thương mại điện tử như Shopee, Lazada, TikTok Shop, thuocsi.vn…

Vụ đổ trộm thực phẩm chức năng ở TP.HCM: Còn 1 kho hàng chưa kịp phi tang- Ảnh 2.

Số thực phẩm chức năng nghi giả tại công ty của Nguyễn Phước Sơn ở Quận 12.

Sơn khai, nguồn hàng chủ yếu nhập từ một người tên Đỗ Việt Anh, đại diện pháp luật Công ty cổ phần Liên doanh Việt Pháp (Hà Nội).

Thông qua các giao dịch và hợp đồng với Công ty CP Dược phẩm MediUSA và Công ty CP Dược phẩm liên doanh Mediphar (hai công ty có cùng chủ), Sơn nhập về khoảng 150 loại sản phẩm, thanh toán tổng cộng gần 20 tỷ đồng từ giữa năm 2023 đến nay.

Đến cuối tháng 4/2025, sau khi theo dõi bản tin thời sự VTV1, Sơn biết hai công ty cung cấp hàng đang bị Bộ Công an điều tra vì hành vi sản xuất, buôn bán thực phẩm chức năng giả. Lo sợ bị liên đới, Sơn bắt đầu thu hồi số hàng từng phân phối để đem đi tiêu huỷ phi tang.

Trong quá trình làm việc với công an, Sơn khai nhận hiện tại tại trụ sở công ty ở Quận 12 vẫn còn một số lượng lớn thực phẩm chức năng chưa kịp đem đi đốt, gồm 14 loại, do bị khách hàng và sàn thuocsi.vn trả lại. Sơn tự nguyện giao nộp số hàng này cho cơ quan chức năng. Tất cả đều có nguồn gốc từ hai công ty MediUSA và Mediphar.

Vụ đổ trộm thực phẩm chức năng ở TP.HCM: Còn 1 kho hàng chưa kịp phi tang- Ảnh 3.

Số lượng lớn thực phẩm chức năng chưa kịp đem đi đốt, gồm 14 loại, do bị khách hàng và sàn thuocsi.vn trả lại.

Công an xác định trị giá lô hàng đã bị đốt khoảng 500 triệu đồng. Số lượng thuốc nghi giả còn lại đã được niêm phong để phục vụ điều tra.

Theo PC03, các công ty MediUSA, Mediphar và Việt Pháp đều nằm trong đường dây sản xuất, phân phối thực phẩm chức năng giả do Nguyễn Năng Mạnh cầm đầu. Vụ án do Cục Cảnh sát hình sự (C03) Bộ Công an thụ lý. Cơ quan Công an đã khởi tố và bắt giam nhiều bị can liên quan vụ án vào ngày 26/4/2025.

Công an TP.HCM tiếp tục mở rộng điều tra, xác minh hành vi xả chất thải nguy hại ra môi trường, đồng thời làm rõ nguồn gốc hàng hóa, hóa đơn, kê khai thuế và trách nhiệm của các doanh nghiệp liên quan.

Vụ đổ trộm thực phẩm chức năng ở vùng ven TP.HCM: Giám đốc công ty khai gì?

N.P.S (36 tuổi, giám đốc một công ty ở Q.12) khai nhận đã thuê người đem thực phẩm chức năng đi tiêu hủy tại H.Bình Chánh, TP.HCM, khi biết ‘bị động’.

Ngày 10.6, Công an TP.HCM phối hợp các đơn vị liên quan làm rõ vụ hàng nghìn hộp, lọ, vỉ… thực phẩm chức năng bị vứt bỏ tại khu đất cạnh đường Nguyễn Văn Linh (H.Bình Chánh).

Trước đó, ngày 6.6, lực lượng chức năng tiếp nhận thông tin về việc hàng nghìn hộp, lọ, vỉ… thực phẩm chức năng bị ai đó đổ trộm ở khu đất trống cạnh đường Nguyễn Văn Linh (xã Phong Phú, H.Bình Chánh).

Vụ đổ trộm thực phẩm chức năng ở vùng ven: Vị giám đốc khai gì? - Ảnh 1.

L. chỉ vị trí đốt thực phẩm chức năng

ẢNH: CACC

Tổ công tác Phòng Cảnh sát kinh tế Công an TP.HCM (PC03) xuống hiện trường phối hợp với Công an xã Phong Phú và Phòng Cảnh sát hình sự, ghi nhận 5 vị trí bị đổ thực phẩm chức năng với số lượng hơn 3.400 hộp (gồm 90 loại khác nhau).

Vụ đổ trộm thực phẩm chức năng ở vùng ven TP.HCM: Giám đốc công ty khai gì?

Vào cuộc điều tra, lực lượng chức năng bước đầu xác định, người đổ bỏ thực phẩm chức năng tại các địa điểm trên là L. (ở H.Bình Chánh).

L. khai, trưa 28.5, được người bạn giới thiệu dọn kho, bãi của người quen. L. đã đồng ý. Sau đó, L. được một người tự xưng là S. gọi điện thoại đến nói chở một số hàng dọn kho đi đổ bỏ hoặc đốt.

Những ngày tiếp đó, xe tải chở các thùng hàng gồm 80 thùng cát tông chứa vỏ hộp, 167 thùng chứa thực phẩm chức năng các loại đến nhà của L. Sau đó, L. mang số thực phẩm chức năng này đi đốt tại khu đất trống cạnh đường Nguyễn Văn Linh. L. được S. chuyển khoản 7 triệu đồng để trả công.

Tuy nhiên, do trời mưa, số thực phẩm chức năng cháy không hết nên bị người dân phát hiện, báo cơ quan chức năng.

Vụ đổ trộm thực phẩm chức năng ở vùng ven: Vị giám đốc khai gì? - Ảnh 2.

Số thực phẩm chức năng chưa kịp tiêu hủy, lực lượng chức năng đã thu giữ

ẢNH: CACC

Giám đốc công ty thuê người đi đổ thực phẩm chức năng

Tiếp tục truy xét, cơ quan chức năng xác định tài xế chở hàng đến giao cho L. tên là T.V.C (34 tuổi). Nam tài xế thừa nhận chở đến cho S. 5 chuyến hàng từ Q.12 đến giao cho L. tại nhà không số ở H.Bình Chánh. C. khai không biết hàng hóa trên là loại gì, do hàng hóa được đóng thùng, dán keo.

Tiếp đó, lực lượng chức năng mời làm việc với N.P.S (36 tuổi, ở Q.12). S. thừa nhận đã thuê C. chở số thực phẩm chức năng trên đến cho L. để mang đi tiêu hủy.

S. khai hiện là chủ sở hữu và người đại diện pháp luật cho một công ty có trụ sở ở Q.12. Người này đã sử dụng pháp nhân của công ty trên để nhập hàng là thực phẩm chức năng, mỹ phẩm, thiết bị y tế về để bán qua các trang thương mại điện tử: Shopee, Lazada, TikTok Shop.

Về nguồn gốc các loại thực phẩm chức năng mà S. thuê người vứt bỏ, S. khai mua của một người tên là Đ.V.A (44 tuổi, là đại diện pháp luật một công ty cổ phần liên doanh có chi nhánh tại Q.12 (TP.HCM). S. mua hàng từ giữa năm 2023 đến nay, với số lượng khoảng 150 loại sản phẩm, giá trị hàng tỉ đồng.

Vụ đổ trộm thực phẩm chức năng ở vùng ven: Vị giám đốc khai gì? - Ảnh 3.

Các thùng chứa thực phẩm chức năng

ẢNH: CACC

Vụ đổ trộm thực phẩm chức năng ở vùng ven: Vị giám đốc khai gì? - Ảnh 4.

Thực phẩm chức năng đang được công an kiểm tra

ẢNH: CACC

Vừa qua, S. xem tin tức, phát hiện công ty mà S. mua hàng bị Bộ Công an xử lý với hành vi kinh doanh thực phẩm chức năng giả. Do lo sợ, người này đã thu hồi sản phẩm mang đi tiêu hủy. Trị giá lô hàng tiêu hủy khoảng 500 triệu đồng.

Ngoài ra, S. khai nhận tại công ty còn một số lượng hàng hóa chưa kịp mang đi tiêu hủy. Tất cả các hàng hóa (thực phẩm chức năng) trên S. đã giao nộp cho cơ quan công an. Vụ việc đang được Công an TP.HCM tiếp tục xác minh, xử lý theo quy định pháp luật.

Chồng thường xuyên đi công tác, áo sơ mi nh;ăn và mùi nước hoa lạ – Trâm lần theo d-ấu v-ết và phát hiện sự thật đ/au đ/ớn…

Mỗi lần chồng trở về sau chuyến công tác, Trâm đều phát hiện vài điều lạ: mùi nước hoa thoang thoảng không phải của cô, nếp gấp lạ trên cổ áo sơ mi như vừa được ai đó là lại vội vàng, và những ánh nhìn xa xăm lặng im kéo dài trong bữa cơm tối. Trực giác của một người vợ mách bảo cô có điều gì đó không ổn. Nhưng chính cô cũng không ngờ, sự thật mà cô sắp phát hiện lại khiến cả thế giới tinh thần của cô sụp đổ hoàn toàn.

Trâm là một nhân viên kế toán tại một công ty logistics nhỏ ở quận Bình Thạnh, Sài Gòn. Cô 32 tuổi, lấy chồng được gần bảy năm. Chồng cô – Tuấn – là trưởng phòng kinh doanh của một công ty thiết bị điện tử lớn, công việc thường xuyên phải đi công tác các tỉnh phía Bắc và miền Trung. Với nhiều người, Tuấn là người đàn ông lý tưởng: thành đạt, chỉn chu, biết cư xử. Nhưng với Trâm, anh dần trở nên xa cách, như một căn phòng quen mà cô không còn tìm thấy công tắc đèn.

Ban đầu, chỉ là vài lần anh về muộn không nhắn tin. Rồi đến những đêm công tác kéo dài đột ngột, những cuộc gọi mà đầu dây bên kia chỉ là tiếng thở dài và câu trả lời “Anh bận họp”.

Nhưng điều khiến Trâm bắt đầu nghi ngờ là một buổi sáng khi cô gom áo sơ mi trắng của chồng để giặt. Cô phát hiện cổ áo có vết phấn trang điểm mờ, mùi nước hoa nữ nhẹ nhàng – không giống loại nước hoa nào cô từng dùng. Khi đối chất, Tuấn chỉ cười nhạt: “Có thể do khách hàng bắt tay nhiều người. Em nhạy cảm quá.”

Trâm im lặng, nhưng từ hôm đó, cô để ý hơn. Áo sơ mi của chồng dù đã qua một ngày dài đi công tác vẫn phẳng phiu, không có mùi mồ hôi, lại còn phảng phất mùi hương xa lạ. Lịch trình của anh, đôi khi mâu thuẫn với thông tin mà Trâm vô tình lướt thấy trên mạng – ví dụ như hôm nói đi Đà Nẵng, nhưng hóa đơn taxi gửi về lại ghi điểm đón tại sân bay Nội Bài, Hà Nội.

Một lần khác, khi Tuấn tắm, điện thoại anh để ngoài phòng khách. Một tin nhắn từ một số lưu là “Huyền Cafe” hiện lên: “Tối hôm qua thật đẹp, cảm ơn anh vì tất cả.”

Trâm không phản ứng vội. Cô lặng lẽ chụp màn hình, lưu lại, rồi xóa tin nhắn. Cô bắt đầu lần theo những “dấu vết” – tìm hiểu từng lịch trình công tác, ghi lại từng hóa đơn, lưu tin nhắn, theo dõi chi tiết hành trình qua định vị ứng dụng.

Cô thậm chí tìm đến “Huyền Cafe” – một quán cà phê ở khu vực Hồ Tây, Hà Nội. Nhân viên ở đó xác nhận có một người phụ nữ tên Huyền thường xuyên tới đây gặp một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng cao gầy, ăn mặc lịch sự – chính là mô tả của Tuấn.

Khi đối mặt với chồng, Trâm chỉ hỏi nhẹ:

– Lần trước anh bảo đi Đà Nẵng, sao hóa đơn lại ở Hà Nội?

Tuấn thoáng sững lại, rồi lấp liếm:

– Ừ thì có thay đổi vào phút chót, anh quên không nói với em.

Câu trả lời quá dễ dãi. Trâm không còn ngây thơ nữa.

Một tuần sau, Tuấn lại đi công tác. Lần này anh nói đi Huế 3 ngày. Trâm âm thầm xin nghỉ phép ở công ty, đặt vé máy bay ra Hà Nội.

Buổi chiều hôm đó, cô đứng lặng lẽ bên kia đường Nguyễn Đình Thi, nhìn thấy chồng mình bước ra từ một căn hộ chung cư cao cấp gần hồ Tây. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay xách túi bánh, bên cạnh là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi – thanh lịch, tóc dài, dáng người mảnh mai. Cô ta nắm tay một đứa bé trai khoảng bốn tuổi, tóc xoăn nhẹ – khuôn mặt có nét rất giống Tuấn.

Trâm như bị ai rút cạn hơi thở. Thay vì đến chất vấn, cô lùi lại, đứng nấp sau một thân cây, để nước mắt tuôn ra trong im lặng. Cô theo dõi họ bước lên một chiếc taxi. Trong đầu cô, mọi thứ xoay vòng. Phản bội là một chuyện. Nhưng có một đứa trẻ? Một gia đình khác? Một cuộc sống song song mà cô chưa từng biết?

Trở lại Sài Gòn, Trâm như người mất hồn. Cô không ăn, không ngủ. Mọi lời giải thích trong lòng cô đã không còn cần thiết nữa. Sự thật đã rõ ràng hơn bất kỳ lời nói nào.

Nhưng Trâm không muốn làm ầm lên. Cô bắt đầu thu thập bằng chứng, liên hệ với luật sư, xem xét tài sản chung, giấy tờ, các khoản đầu tư. Trên hết, cô bắt đầu lên kế hoạch cho một hành động quyết định – hành động mà cô biết, sau đó cuộc đời mình sẽ rẽ sang một hướng khác mãi mãi.

Ba tuần sau cái ngày Trâm tận mắt chứng kiến Tuấn cùng “gia đình nhỏ” kia, cuộc sống của cô vẫn diễn ra như thường nhật – ít nhất là bề ngoài. Cô vẫn đi làm đúng giờ, vẫn về nấu cơm tối cho chồng, vẫn giặt đồ, gấp áo sơ mi phẳng phiu như một thói quen cơ học. Nhưng trong lòng Trâm, một cơn bão đang âm ỉ chờ tràn ra.

Cô không còn đau như lúc đầu. Cơn đau giờ đã chuyển thành một thứ cảm giác lạnh lẽo, lý trí đến tàn nhẫn. Trâm biết rõ: nếu cô tiếp tục sống với Tuấn như chưa có chuyện gì xảy ra, cô đang phản bội chính mình.

Tuấn dường như không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt vợ. Anh vẫn đi công tác đều đều, vẫn mang về những món quà nhỏ cho vợ như để xoa dịu lương tâm. Một buổi tối nọ, khi hai người đang ăn cơm, Tuấn hỏi:

– Dạo này em hơi trầm, có chuyện gì không?

Trâm ngước mắt nhìn chồng, môi cong nhẹ:

– Không có gì đâu anh. Em đang suy nghĩ vài thứ về công việc. Mọi thứ vẫn ổn.

Tuấn gật đầu, lại tiếp tục bữa ăn như thể mọi thứ thực sự ổn.

Nhưng hôm sau, Trâm nộp đơn nghỉ việc. Cô không báo cho chồng. Trâm dành trọn thời gian thu dọn các bằng chứng, in lại tất cả hóa đơn, hình ảnh, bản định vị, trích xuất dữ liệu từ điện thoại và camera chung cư nơi Tuấn thường đến ở Hà Nội – nhờ một người bạn làm trong ngành an ninh hỗ trợ.

Cô làm việc với luật sư riêng, chuẩn bị hồ sơ ly hôn. Tài sản đứng tên chung được thống kê rõ ràng – hai căn hộ, một ô tô, một khoản đầu tư bất động sản ở Bình Dương và tiền tiết kiệm ngân hàng. Nhưng điều khiến cô đau nhất không phải là việc chia tài sản. Mà là việc, dù đã dành cả tuổi thanh xuân yêu thương một người, cô chưa từng thật sự hiểu anh ta.

Một tháng sau, Tuấn lại báo công tác Hà Nội. Trâm gật đầu đồng ý, thậm chí còn chuẩn bị sẵn vali cho chồng, như bao lần trước. Nhưng khi Tuấn ra khỏi cửa, Trâm lặng lẽ lên tầng thượng, nhìn xuống bóng anh biến mất giữa dòng xe.

Đêm đó, cô bắt chuyến bay ra Hà Nội.

Sáng hôm sau, khi Tuấn vừa bước ra khỏi căn hộ ở Tây Hồ – nơi người phụ nữ kia và đứa trẻ vẫn ở – anh chết lặng khi thấy Trâm đứng đó. Cô mặc một chiếc áo khoác dài, tay cầm túi hồ sơ, ánh mắt lạnh hơn cả cơn gió đầu đông Hà Nội.

– Em…

– Chào anh, Tuấn. Em nghĩ đã đến lúc chúng ta nói chuyện.

Tuấn lắp bắp:

– Em ra đây làm gì? Em hiểu lầm rồi, chuyện này…

Trâm đưa tay lên ngắt lời:

– Không cần giải thích. Em không cần nghe lời biện hộ nữa. Em chỉ muốn đưa anh cái này.

Cô đưa cho anh tập hồ sơ – tất cả bằng chứng ngoại tình, kèm đơn ly hôn. Trong đó có cả hình ảnh anh đưa đón đứa trẻ, hóa đơn mua đồ chơi, ghi âm những cuộc gọi với người phụ nữ kia – Huyền – cùng trích xuất sao kê chuyển tiền.

Tuấn cầm tập hồ sơ, mặt trắng bệch, miệng không thốt được lời nào. Trâm tiếp:

– Em không làm ầm lên, không kiện, không đánh ghen. Em chỉ muốn kết thúc. Trong im lặng. Anh ký vào, mọi thứ sẽ diễn ra trong trật tự. Nếu anh không ký, em sẽ gửi hồ sơ này đến công ty anh, gia đình anh và luật sư riêng của em sẽ xử lý mọi thứ.

Tuấn khụy xuống ghế đá bên đường, mắt đỏ hoe. Nhưng Trâm thì không còn giọt nước mắt nào nữa. Cô đã khóc đủ rồi.

– Em định làm gì tiếp theo? – anh hỏi, giọng nghẹn lại.

– Sống. – Trâm đáp, không ngập ngừng.

Ba tháng sau, Trâm chuyển ra sống riêng tại một căn hộ nhỏ ở quận 7. Cô bắt đầu lại từ đầu – đăng ký lớp học yoga, tập viết blog về các vấn đề phụ nữ sau ly hôn, và tìm lại những điều khiến cô từng bỏ quên – những đêm đọc sách, những sáng cà phê bên ban công, và những tiếng cười thật sự.

Cô không còn là người phụ nữ đứng sau cái bóng của chồng, sống trong nghi ngờ và sự thương hại. Cô là Trâm – một người phụ nữ đã lựa chọn rời khỏi nỗi đau thay vì gắn bó với nó.

Một buổi sáng, cô nhận được email từ một độc giả đọc blog của mình:

“Chị Trâm ơi, em cũng đang trong hoàn cảnh giống chị. Em từng nghĩ mình sẽ không sống nổi nếu ly hôn, nhưng đọc câu chuyện của chị, em có thêm dũng khí. Cảm ơn chị vì đã viết ra.”

Trâm mỉm cười. Ngoài cửa sổ, nắng đầu hè rọi qua những tán cây. Có những thứ vỡ rồi không thể lành lại, nhưng cũng từ những vết nứt ấy, ánh sáng mới có thể len vào.

Bảo sao UT ngày c;àng t;ăng: Toàn gà, lợn, bò đông lạnh b-ẩ-n daman, toàn nh-ãn h-iệu cũng vô cùng quen thuộc

Trong vòng 30 ngày, Phòng Cảnh sát kinh tế (PC03) phối hợp Cục Quản lý thị trường Hà Nội phát hiện và thu giữ liên tiếp 9 vụ thực phẩm bẩn với khối lượng lớn.

Lực lượng chức năng phát hiện, thu giữ hơn 7 tấn thực phẩm không rõ nguồn gốc ngày 5/5.Lực lượng chức năng phát hiện, thu giữ hơn 7 tấn thực phẩm không rõ nguồn gốc ngày 5/5.

Trong khuôn khổ Tháng hành động vì an toàn thực phẩm năm 2025, nhiều vụ kiểm tra đột xuất trên địa bàn Hà Nội đã phát hiện hàng loạt kho hàng, điểm tập kết kinh doanh thực phẩm với hàng tấn cho tới hàng chục tấn hàng hóa không rõ nguồn gốc, xuất xứ hoặc trà trộn vào các hàng hóa có nhãn mác, bao bì được cơ quan chức năng kiểm định.

Thực trạng trên báo động về vấn nạn thực phẩm bẩn, mất an toàn đang tiêu thụ tràn lan ngoài thị trường, từ nhà hàng, bếp ăn tập thể đến từng mâm cơm của mỗi gia đình, tiềm ẩn nguy cơ đe dọa sức khỏe cộng đồng.

Mới đây nhất, ngày 5/5, Đội 7, Phòng Cảnh sát kinh tế (PC03) phối hợp Đội Quản lý thị trường số 17, Cục Quản lý thị trường Hà Nội kiểm tra việc chấp hành pháp luật trong sản xuất, kinh doanh đối với điểm tập kết, kinh doanh thực phẩm có địa chỉ tại Km12, đường Ngọc Hồi, xã Vĩnh Quỳnh, huyện Thanh Trì, thành phố Hà Nội, do Lê Hồng Phong, sinh năm 1983, thường trú tại xã Diễn Yên, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An làm chủ.

Tại thời điểm kiểm tra, đoàn kiểm tra phát hiện 2.560kg trứng non, 200kg trứng gà, 3.050kg nầm heo, 1.200kg tràng lợn (khoảng hơn 7 tấn) là thực phẩm đông lạnh chưa qua sử dụng không có hóa đơn chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ của sản phẩm.

Gần 11 tấn nội tạng trâu bò có dấu hiệu hư hỏng tại thời điểm kiểm tra.

Gần 11 tấn nội tạng trâu bò có dấu hiệu hư hỏng tại thời điểm kiểm tra.

Đêm 28/4, khám xét bất ngờ 3 kho đông lạnh tại thôn Bái Đô, xã Tri Thủy, huyện Phú Xuyên, Đội 7, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an thành phố phối hợp Đội Quản lý thị trường số 17 đã phát hiện gần 11 tấn nội tạng trâu, bò đang có dấu hiệu hư hỏng, bốc mùi.

Chủ số hàng được xác định là N.Đ.C, sinh năm 1998, trú tại huyện Phú Xuyên khai nhận, nội tạng bò được thu mua trôi nổi trên thị trường, qua nhiều nguồn khác nhau. Trung bình mỗi ngày, các kho đông lạnh này cung ứng ra thị trường hàng trăm kg thịt, nội tạng bò.

Ngày 21/4, quá trình kiểm tra đột xuất kho lạnh gần chợ đầu mối gia cầm Hà Vỹ (huyện Thường Tín), lực lượng chức năng thu giữ gần 20 tấn thịt gà đông lạnh, thịt gà ủ muối và nội tạng gia cầm không rõ nguồn gốc đang chuẩn bị xuất ra thị trường.

Thu giữ gần 20 tấn thịt gà đông lạnh, thịt gà ủ muối.

Thu giữ gần 20 tấn thịt gà đông lạnh, thịt gà ủ muối.

Chủ lô hàng khai nhận toàn bộ số thực phẩm được thu gom trôi nổi, không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ. Nghiêm trọng hơn, nhiều sản phẩm bốc mùi, có dấu hiệu hư hỏng, có thể gây ngộ độc nếu lọt ra thị trường.

Tiếp đó, ngày 24/4, đoàn kiểm tra liên ngành số 1 kiểm tra đột xuất cơ sở sản xuất, kinh doanh thực phẩm Bếp Lang Liêu tại quận Tây Hồ. Tại đây hàng loạt vi phạm về an toàn vệ sinh thực phẩm đã được chỉ ra như: khu chế biến mất vệ sinh; xuất hiện gián, ruồi trong khu sản xuất; thực phẩm để dưới nền kho, cống rãnh bốc mùi… Các loại bán thành phẩm không có nhãn mác, không ghi ngày sản xuất, tên sản phẩm; nhãn thực tế không khớp với hồ sơ công bố…

Tình trạng này không chỉ có tại các cơ sở chế biến thực phẩm quy mô công nghiệp. Trước đó, ngày 18/4, Đoàn kiểm tra đột xuất Công ty TPT Đầu tư Thương mại và Dịch vụ tại số 7, phố Vạn Phúc (quận Ba Đình).

Chủ cơ sở cho biết, công ty ký hợp đồng cung cấp suất ăn cho 11 trường học trên địa bàn thành phố, chủ yếu bố trí nấu ăn ngay tại trường. Còn tại địa chỉ số 7 Vạn Phúc hiện bố trí bếp ăn tạm thời, cung cấp khoảng 300 suất ăn cho Trường tiểu học Vạn Phúc hiện đang sửa chữa.

Cơ quan chức năng kiểm tra bếp ăn của Công ty TPT Đầu tư Thương mại và Dịch vụ cung ứng suất ăn cho học sinh Trường tiểu học Vạn Phúc.

Cơ quan chức năng kiểm tra bếp ăn của Công ty TPT Đầu tư Thương mại và Dịch vụ cung ứng suất ăn cho học sinh Trường tiểu học Vạn Phúc.

Kết quả cho thấy: bếp ăn tạm bợ, tầng hầm ẩm thấp, nền bếp cáu bẩn, trơn trượt, dụng cụ chứa thực phẩm không có tủ bảo quản, nhiều trang thiết bị cáu bẩn… Đáng chú ý có sự xuất hiện của phân chuột, phân gián ngay trong khu chế biến suất ăn cho học sinh.

Trung tá Phạm Thị Thùy Chi, cán bộ Đội 7, Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an thành phố Hà Nội, cho biết: Toàn bộ số hàng của 9 vụ trong 1 tháng qua đều không có nguồn gốc xuất xứ, không có kiểm định vệ sinh an toàn thực phẩm. Nếu được đưa ra thị trường thì thật sự rất đáng lo ngại đối với sức khỏe người tiêu dùng Thủ đô cũng như các địa phương khác. Thời gian tới, chúng tôi tiếp tục phối hợp Đội Quản lý thị trường số 17 tiếp tục kiểm tra, phát hiện, xử lý nghiêm những vi phạm về an toàn vệ sinh thực phẩm.

Trước thực trạng trên, cơ quan chức năng khuyến cáo để bảo đảm an toàn cho chính mình, người tiêu dùng cần tránh thói quen mua hàng tiện lợi, tùy tiện, cần chọn cơ sở có thương hiệu, có đăng ký, tránh những quán ăn vỉa hè không bảo đảm an toàn vệ sinh thực phẩm.

Các cơ quan chức năng cần hạn chế thấp nhất những hàng quán ngồi vỉa hè không bảo đảm vệ sinh an toàn thực phẩm, cần quy định nơi buôn bán có thẩm định vệ sinh an toàn. Ngành y tế cần xây dựng kế hoạch và triển khai các biện pháp bảo đảm an toàn thực phẩm, giám sát nguy cơ an toàn thực phẩm, phòng chống ngộ độc thực phẩm.

Chính quyền địa phương và các cơ quan chức năng cần tăng cường công tác thanh tra, kiểm tra, giám sát an toàn thực phẩm thường xuyên trong đó tập trung vào các cơ sở chế biến suất ăn sẵn, bếp ăn tập thể tại khu công nghiệp, trường học và cơ sở kinh doanh dịch vụ ăn uống, thức ăn đường phố.

Công khai các hành vi vi phạm, kết quả xử lý vi phạm của tổ chức, cá nhân sản xuất, kinh doanh thực phẩm trên các phương tiện thông tin đại chúng để cảnh báo kịp thời người sản xuất, kinh doanh và cộng đồng.

Chính thức: Quốc hội đã thông qua việc sáp nhập tỉnh thành – quyết định ĐẠI SỰ của quốc gia, mở ra 1 KỶ NGUYÊN MỚI

Quốc hội sẽ thảo luận và biểu quyết thông qua nghị quyết về sắp xếp, sáp nhập tỉnh, thành phố trong phiên họp sáng nay 12.6. Cả nước sẽ còn 34 tỉnh, thành phố kể từ ngày nghị quyết có hiệu lực.

Cuộc sáp nhập “quy mô chưa từng có”

Sáng 11.6, trong phiên làm việc đầu tiên của đợt thứ 2 kỳ họp thứ 9 Quốc hội (QH) khóa XV, Bộ trưởng Bộ Nội vụ Phạm Thị Thanh Trà đã trình QH tờ trình đề án sắp xếp, sáp nhập tỉnh, thành năm 2025. Theo chương trình kỳ họp điều chỉnh, QH sẽ thảo luận và bấm nút thông qua đề án sáp nhập tỉnh, thành ngay trong sáng nay, sớm hơn so với nghị trình trước đó là ngày 24.6.

Hôm nay, Quốc hội quyết việc sáp nhập tỉnh, thành  - Ảnh 1.

Phó thủ tướng thường trực Nguyễn Hòa Bình báo cáo, giải trình ý kiến đại biểu Quốc hội tại tổ

ẢNH: PHẠM THẮNG

Theo phương án sáp nhập tỉnh, thành Chính phủ trình QH, 52 tỉnh, thành phố sẽ được sắp xếp, sáp nhập thành 23 tỉnh, thành phố mới. 11 tỉnh, thành không thực hiện sắp xếp gồm 10 đơn vị đủ tiêu chuẩn là: TP.Hà Nội, TP.Huế, Lai Châu, Điện Biên, Sơn La, Lạng Sơn, Quảng Ninh, Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh và 1 tỉnh chưa đủ tiêu chuẩn nhưng có yếu tố đặc thù là Cao Bằng. Sau khi sắp xếp, cả nước có 34 đơn vị hành chính, gồm 6 thành phố trực thuộc T.Ư và 28 tỉnh.

Bộ trưởng Bộ Nội vụ cũng thông tin kết quả lấy ý kiến nhân dân đạt tỷ lệ đồng thuận cao, trung bình cả nước là 96,19%. 100% HĐND cấp tỉnh, huyện, xã của 52 đơn vị liên quan đã biểu quyết tán thành. Tại đề án của Chính phủ trình cũng cho biết, số lượng cán bộ tinh giản, thôi việc, nghỉ hưu sớm sau khi sáp nhập là 79.339 người, gồm 5.479 cán bộ, 10.241 công chức và 63.619 viên chức.

Về trụ sở, tài sản công, bà Trà cho hay tổng số trụ sở công cấp tỉnh của 52 tỉnh, thành thực hiện sáp nhập là 38.182. Dự kiến tiếp tục sử dụng 33.956 trụ sở, dôi dư 4.226 trụ sở.

Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật – Tư pháp Hoàng Thanh Tùng cho biết cơ quan thẩm tra QH nhìn nhận việc sáp nhập tỉnh, thành là “cuộc cách mạng tinh gọn tổ chức bộ máy, sắp xếp các đơn vị hành chính với quy mô chưa từng có”. Qua sắp xếp đã giảm được 29 đơn vị hành chính cấp tỉnh. Cơ quan thẩm tra QH đề nghị xác định nghị quyết có hiệu lực ngay từ khi được QH biểu quyết thông qua (tức hôm nay 12.6 – PV) thay vì 1.7 như đề nghị của Chính phủ. Lý do là để tạo cơ sở pháp lý cho địa phương chuẩn bị điều kiện cần thiết để 34 tỉnh, thành mới hoạt động từ 1.7.

Hôm nay, Quốc hội quyết việc sáp nhập tỉnh, thành  - Ảnh 2.

Phương án sáp nhập tỉnh, thành năm 2025

Xử lý trụ sở dôi dư, không để lãng phí

Thảo luận tại tổ sau đó, nhiều đại biểu (ĐB) QH đều bày tỏ đồng tình với đề án sáp nhập tỉnh, thành phố nhằm tinh gọn bộ máy, tái cấu trúc không gian phát triển của địa phương để phát triển đất nước. Lo lắng lớn nhất của các ĐBQH là những vướng mắc có thể phát sinh trong quá trình triển khai cần có sự hướng dẫn của QH, Chính phủ.

ĐB Sùng A Lềnh (đoàn Lào Cai) băn khoăn khi các xã, phường, thị trấn hiện nay với phân loại và chế độ cho cán bộ khác nhau thì tới đây, khi sáp nhập thành một xã mới sẽ áp dụng chế độ nào. “Khi sáp nhập các xã biên giới với xã nội địa thì chế độ chính sách đối với xã biên giới trước đó sẽ thực hiện như thế nào, có áp dụng cho toàn bộ xã mới hay không?”, ông Lềnh nêu và đề nghị Chính phủ, Bộ Nội vụ sớm có hướng dẫn cụ thể.

Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam Lê Văn Dũng cho biết Kết luận 128 của Bộ Chính trị về sắp xếp, tinh gọn bộ máy yêu cầu tạm dừng việc tuyển dụng, bổ nhiệm, đề bạt các chức danh lãnh đạo quản lý dẫn đến trường học thiếu hiệu trưởng, bệnh viện thiếu giám đốc cũng không bổ nhiệm được. Theo ông Dũng, không riêng Quảng Nam mà qua trao đổi cho thấy nhiều tỉnh “bí” vấn đề này. Ông đề nghị Chính phủ, Bộ Nội vụ có hướng dẫn cụ thể để gỡ vướng.

ĐB Nguyễn Thị Thu Nguyệt (đoàn Đắk Lắk) thì đề nghị Chính phủ sớm có hướng dẫn xử lý trụ sở, tài sản công dôi dư khi thực hiện sáp nhập. Nữ ĐB đề nghị cần bố trí kinh phí để sửa chữa các trụ sở dư thừa hiện nay phục vụ cho y tế, giáo dục, tránh để hư hỏng, xuống cấp, gây lãng phí. Trong khi đó, ĐB Lê Minh Nam (đoàn Hậu Giang) cho biết trong số 4.226 trụ sở dôi dư, theo báo cáo của Chính phủ, có tới 1.911 trụ sở không sử dụng sau sắp xếp. Trong đó, TP.HCM là 283 trụ sở, Phú Thọ là 202 trụ sở, Thái Nguyên là 164 trụ sở… Ông Nam đề nghị cần có kế hoạch xử lý kịp thời, phù hợp với từng địa phương và tốt nhất là phân cấp, phân quyền để địa phương chủ động xử lý, tránh lãng phí.

Phải hy sinh, đặt lợi ích chung lên trên

Giải trình ý kiến đại biểu QH tại tổ, Phó thủ tướng thường trực Nguyễn Hòa Bình cho biết việc sáp nhập sẽ tạo không gian kinh tế phát triển đủ mạnh, có sự kết hợp thế mạnh giữa các vùng, cả miền núi lẫn miền biển. Phó thủ tướng cũng cho biết ngày 30.6, đồng loạt tất cả các tỉnh sẽ công bố địa giới hành chính mới của tỉnh, xã và bộ máy lãnh đạo mới của Đảng và chính quyền. Từ 1.7, bộ máy mới của chính quyền 2 cấp bắt đầu vận hành.

Về các vấn đề liên quan trụ sở, chế độ chính sách, bố trí cán bộ khi sáp nhập tỉnh, thành, ông Bình cho hay Bộ Chính trị, Chính phủ sẽ tập trung giải quyết trong quá trình tổ chức thực hiện. Về trụ sở, Chính phủ yêu cầu tổng rà soát tất cả trụ sở xã, huyện, tỉnh các cơ quan, sau đó các tỉnh tự đề xuất phương án. Trong đó, ưu tiên cho giáo dục, y tế hay công trình văn hóa hoặc dành cho trung tâm dịch vụ công.

Ngày 30.6, đồng loạt công bố địa giới hành chính mới của tỉnh, xã và bộ máy lãnh đạo mới

Về chính sách cho cán bộ, Phó thủ tướng nói nhiều địa phương rất chủ động, như tổ chức xe đưa đón hoặc bố trí nhà cho cán bộ ở xa trung tâm hành chính mới. “Địa phương này có thể chỉ xây nhà 20 – 30 tầng cho cán bộ nhưng nơi nào đất rộng có thể cho mỗi người một lô”, ông nói thêm.

Về việc bố trí cán bộ khi sáp nhập, Phó thủ tướng nhấn mạnh tinh thần là phải hy sinh, đặt lợi ích chung lên trên chứ không có chính sách nào thỏa mãn 100% nhu cầu. “2 ông ủy viên thường vụ tỉnh ủy đều là trưởng ban tổ chức, giờ phải có 1 ông xuống phó, không thể có 2 ông trưởng ban tổ chức, 2 chủ nhiệm ủy ban kiểm tra hay 2 giám đốc sở. Tinh thần là phải hy sinh, đặt lợi ích chung lên trên”, Phó thủ tướng thường trực Nguyễn Hòa Bình nhấn mạnh.