Home Blog Page 12

Ế quá lại quá thì tôi lấy đại chồng c/â/m đ/iếc, ai ngờ đêm tân hôn lại thấy tiếng chồng thầm thì…

“Ế quá lại quá thì tôi lấy đại chồng câm điếc, ai ngờ đêm tân hôn lại thấy tiếng chồng thầm thì…”

Đó là câu chuyện của tôi – Linh, cô gái nhỏ lớn lên ở vùng ven đô phía Đông Sài Gòn, cái nơi đất chật người đông, thanh xuân người ta như xe buýt giờ cao điểm, vụt qua trước mắt nếu không chen, không liều thì chỉ còn biết đứng nhìn. Tôi không chen, cũng không liều, nên năm 30 tuổi, tôi vẫn ế.

Thực ra tôi không xấu. Mặt mũi cũng ưa nhìn, nghề nghiệp ổn định – giáo viên tiểu học tại một trường tư. Tính tình hiền lành, nấu ăn ngon, biết cư xử. Nhưng mà thời nay, mấy thứ đó không đủ để “lọt vào mắt xanh” của các anh. Mấy anh thích con gái cá tính, sexy, miệng dẻo hơn đường mía lau, chứ không phải đứa con gái mang cơm trưa cho mẹ rồi tối về ngồi thêu khăn như tôi.

Gia đình tôi sốt ruột. Hàng xóm nói ra nói vào. Mẹ tôi buồn đến độ suốt ngày đi chùa cầu duyên cho tôi. Một lần, sau một buổi tụng kinh ở chùa Vĩnh Nghiêm, mẹ tôi quen được một người mai mối tên bà Bảy. Bà này có tiếng mát tay, ai nhờ mai mối cũng “thoát ế”.

“Có một thằng trai trạc tuổi con. Ngoan, hiền, tử tế, chỉ có điều… nó bị câm điếc từ nhỏ. Nhưng nhà nó cũng không đến nỗi, có nghề mộc gia truyền, làm ăn được. Con thử gặp đi, biết đâu hợp duyên.” – Bà Bảy nói vậy.

Tôi cười nhạt. Lấy người bình thường còn thấy sợ, huống hồ người câm điếc. Nhưng rồi, một ngày nọ, khi nhìn thấy Facebook đứa bạn cấp ba đăng ảnh cưới, dưới đó là hàng ngàn bình luận chúc mừng, tôi cảm thấy cô độc kinh khủng.

Tôi đồng ý gặp thử. Và rồi tôi gặp anh – Huy.

Anh không nói, cũng không nghe. Giao tiếp bằng ký hiệu hoặc viết ra giấy. Nhưng ánh mắt anh… rất đặc biệt. Ánh mắt ấy có chiều sâu, có sự ấm áp mà tôi chưa từng thấy ở ai. Anh không đẹp trai, nhưng nét mặt hiền lành, dáng người rắn rỏi, bàn tay chai sạn vì cưa gỗ, tiện trụ suốt ngày. Anh lặng lẽ rót trà cho mẹ tôi, rồi đưa tôi một gói bánh cốm tự làm. Không nói, không nịnh nọt. Mọi thứ đều chân thành, đơn giản đến mức khiến tôi thấy nhẹ nhõm.

Vài tuần sau, tôi nhận lời quen anh. Chúng tôi không yêu nhau cuồng nhiệt, cũng chẳng viết những dòng lãng mạn trên mạng xã hội. Mọi thứ diễn ra chậm rãi, lặng lẽ. Nhưng tôi thấy bình yên. Bên anh, tôi không cần phải gồng mình làm “gái ngoan có giá trị”.

Gia đình tôi ban đầu phản đối. Ba tôi quát: “Con có vấn đề gì mà phải lấy thằng câm điếc? Mày thiếu gì người!”. Nhưng sau vài lần gặp, chứng kiến sự chăm sóc của Huy với tôi – tỉ mỉ, kiên nhẫn, tận tâm – thì ba mẹ tôi cũng xuôi.

Đám cưới tổ chức đơn giản. Không sân khấu, không MC ồn ào. Chỉ có vài mâm cơm, họ hàng gần xa, và một bài phát biểu do tôi thay anh đọc.

Tôi không mong đợi đêm tân hôn sẽ ngọt ngào. Tôi chỉ mong không awkward quá. Chúng tôi chỉ mới hôn nhau được vài lần, mà là hôn ngượng nghịu như học sinh lớp 8.

Tôi vào phòng trước, mặc chiếc váy ngủ mẹ tôi mới tặng. Mùi tinh dầu oải hương lan tỏa. Lòng tôi bồn chồn.

Anh bước vào. Vẫn ánh mắt đó, ánh mắt khiến tim tôi dịu lại. Anh tiến đến, nhẹ nhàng nắm tay tôi. Tôi ngước nhìn anh cười, không biết nói gì.

Và rồi…

“Em có lạnh không?”

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Tôi quay phắt lại.

“Anh… vừa nói gì đó?” – Tôi lắp bắp.

Anh nhìn tôi, mắt đầy bất ngờ và… sợ hãi. Như thể anh vừa lỡ để lộ bí mật gì đó suốt nhiều năm.

“Anh… nói được sao?” – Tôi hỏi, giọng run run.

Anh im lặng. Không lắc đầu, không gật. Chỉ nhìn tôi, rất lâu. Sau đó, anh khẽ gật.

Rồi anh bắt đầu kể.

Anh không bị câm. Cũng chẳng bị điếc. Tất cả chỉ là giả vờ.

“Hồi nhỏ, anh nói chuyện bình thường. Nhưng khi 7 tuổi, anh chứng kiến mẹ mình tự tử sau khi bị ba anh đánh đập. Anh hoảng loạn, sốc nặng, không nói năng gì suốt 2 năm. Ai cũng nghĩ anh bị câm điếc. Sau này, anh… giữ nguyên điều đó. Không ai ép anh nói, không ai bắt anh phải giải thích bất kỳ điều gì. Anh được ở trong một cái vỏ, và thấy an toàn.”

Tôi không biết phải cảm thấy gì lúc đó. Cảm giác như vừa cưới một người xa lạ. Nhưng ánh mắt anh không thay đổi. Vẫn là ánh mắt ấy, người đàn ông đã chăm sóc tôi bằng sự lặng thinh dịu dàng. Dù giả vờ, nhưng anh chưa từng giả tạo trong tình cảm.

Tôi không giận. Chỉ thấy… đau.

“Tại sao lại chọn em?”

Anh cười. Nụ cười buồn:

“Vì em không hỏi gì nhiều. Em không cố gắng thay đổi anh. Em nhìn anh như anh vốn là. Em không thương hại, cũng không tò mò. Chỉ có em là đối xử với anh như một người bình thường nhất.”

Tôi khóc. Không vì bị lừa. Mà vì nhận ra, có lẽ, cả tôi và anh đều đang sống với những vết thương cũ kỹ. Và trong một thế giới đầy ồn ào, chúng tôi đã tìm thấy nhau bằng sự im lặng

Sau đêm tân hôn, tôi thức dậy với một cảm giác lạ lẫm.

Anh – người đàn ông tôi gọi là chồng – đang nằm bên cạnh, thở đều đều. Bàn tay anh vẫn nắm hờ tay tôi như sợ tôi tan biến. Mọi thứ vẫn yên tĩnh, nhưng không còn là sự im lặng của người câm. Đó là sự im lặng… của một bí mật.

Tôi không thể ngủ lại. Trên trần nhà, quạt quay nhè nhẹ. Gió từ cửa sổ lùa vào, mang theo mùi gỗ thông cưa dở từ xưởng phía sau nhà.

Chồng tôi – Huy – làm nghề mộc. Gia đình anh có một xưởng gỗ nhỏ nằm sau khu vườn, sát mé rừng cao su ở Bình Dương. Sau đám cưới, tôi chuyển về sống cùng anh trong ngôi nhà gỗ do chính tay anh dựng nên. Mọi chi tiết, từ bậc cầu thang, tay nắm cửa đến giường ngủ đều do anh làm. Ngôi nhà không lớn, nhưng ấm cúng và tinh tế đến kỳ lạ – như chính con người anh.

Vài ngày sau đám cưới, cuộc sống của tôi bước vào một chương hoàn toàn mới.

Ban ngày, tôi phụ anh trong xưởng, học cách phân loại gỗ, làm sạch, đánh bóng. Anh dạy tôi bằng từng dòng chữ viết tay. Nhưng thi thoảng, khi tưởng tôi không để ý, tôi thấy môi anh mấp máy… như đang đọc thầm, hoặc hát nhẩm một điều gì đó. Lúc tôi hỏi, anh chỉ cười, không trả lời.

Ban đêm, chúng tôi ăn cơm dưới ánh đèn vàng ấm. Anh bắt đầu nói nhiều hơn – vẫn nhỏ nhẹ, khẽ khàng – như thể từng từ ngữ đều phải vượt qua một lớp ký ức nặng nề. Những câu chuyện về tuổi thơ ở vùng quê nghèo miền Tây, những đêm nằm co ro sau tiếng cãi vã của ba mẹ, những buổi đi học bị bạn trêu chọc là “thằng câm”… tất cả đọng lại trong tôi một nỗi thương sâu sắc.

Rồi một hôm, anh đưa tôi đi qua cánh rừng cao su phía sau nhà, dẫn đến một căn chòi gỗ nhỏ giữa rừng – gần như không ai lui tới.

“Đây là nơi anh hay trốn mỗi khi muốn biến mất khỏi thế giới.” – Anh nói, giọng trầm.

Căn chòi đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ. Trên bàn là một chiếc radio cũ, vài quyển sách ngả màu và một khung ảnh gỗ úa màu đặt úp mặt xuống.

Tôi tò mò lật khung ảnh lên. Và rồi… tim tôi thắt lại.

Trong ảnh là một cô gái trẻ, mặc áo dài trắng, đứng cạnh anh. Hai người cười rất tươi.

“Cô ấy là ai?” – Tôi hỏi, chờ một lời giải thích.

Anh im lặng rất lâu.

“Tên cô ấy là Duyên. Người yêu cũ của anh… và là lý do anh quyết định giả câm điếc suốt 10 năm.”

Tôi chết lặng. Không phải vì ghen – mà vì những gì anh sắp nói ra

Anh kể…

Hồi còn là sinh viên kiến trúc, Huy là một người năng động, thông minh và đầy hoài bão. Anh yêu Duyên – bạn học cùng lớp – một mối tình sinh viên kéo dài 3 năm. Họ đã đính hôn, chuẩn bị cưới.

Nhưng vào đúng ngày anh đến nhà Duyên ra mắt, tai họa xảy ra. Một tên trộm lẻn vào nhà cô lúc không có ai. Duyên phát hiện, chống cự, và bị sát hại.

Cảnh sát bắt được hung thủ. Nhưng điều khiến Huy suy sụp không chỉ là cái chết của người yêu – mà là chính anh đã không đến kịp để cứu cô. Chỉ cách nhau 10 phút.

“Nếu hôm đó anh không ghé quán café để nghe nhạc, nếu anh không mải mê với bản vẽ nhà gỗ… thì cô ấy vẫn còn sống.”

Quá đau đớn, Huy cắt đứt mọi liên lạc, rời thành phố, về quê. Anh không nói chuyện với bất kỳ ai nữa. Ban đầu là do ám ảnh. Sau đó là… cố tình. Như một hình phạt cho chính mình.

“Anh tự nguyện làm người câm. Anh nghĩ… nếu mình không nói nữa, không cười nữa, thì quá khứ cũng sẽ im đi.”

Nghe đến đó, tôi không biết nên thương hay giận.

Tôi bước ra khỏi căn chòi, đứng giữa rừng cao su yên tĩnh. Trời lất phất mưa.

Anh đi theo sau, khẽ nói:

“Anh không nói dối em vì muốn lừa dối. Mà vì… anh nghĩ, một người như anh… không xứng đáng được yêu lần nữa.”

Tối đó, tôi không nói chuyện với anh. Tôi nằm quay lưng lại, trằn trọc giữa mùi gỗ thơm và mùi mưa lạnh.

Tôi hiểu: Anh từng yêu sâu đậm, và từng mất tất cả. Nhưng tôi thì sao? Tôi đâu phải cái bóng để lấp vào khoảng trống? Tôi đã chọn anh khi tưởng rằng anh câm điếc – hóa ra tôi là người được thương hại hay được thay thế?

Sáng hôm sau, tôi gói ghém đồ đạc. Không khóc, không trách, chỉ để lại một mảnh giấy:

“Anh không cần phải tiếp tục câm nữa. Nhưng em cũng không thể tiếp tục nếu em chỉ là kẻ đến sau một hồn ma.”

Tôi về lại nhà mẹ. Một tuần không liên lạc.

Tối thứ bảy, có người gửi cho tôi một gói hàng.

Bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ, khắc tinh xảo. Bên trong hộp là một bản vẽ tay – mô hình ngôi nhà gỗ nhỏ giữa rừng, có cửa sổ nhìn ra vườn hoa và một chiếc xích đu đôi.

Kèm theo là một bức thư – viết tay, nét chữ quen thuộc:

“Anh không thể thay đổi quá khứ. Nhưng nếu em cho phép, anh sẽ dành hết phần đời còn lại để xây một hiện tại tử tế – không cho em thay thế ai, mà để em trở thành điều duy nhất.

Anh đã sống trong im lặng quá lâu. Nếu em chịu quay lại, anh sẽ không im nữa.

Và lần này, anh sẽ nói:

Anh yêu em, Linh. Không vì em là ai, mà vì khi ở cạnh em, anh được là chính mình.”

Tôi đã khóc. Rất lâu.

Một tháng sau, tôi trở lại căn nhà gỗ. Anh đang đánh bóng một chiếc bàn. Nghe tiếng bước chân, anh quay lại. Không nói gì. Nhưng đôi mắt… ánh lên niềm hy vọng mong manh.

Tôi đặt tay lên vai anh, khẽ nói:

“Em về rồi.”

Và lần này, trong im lặng của rừng, của gỗ, của lòng người từng tổn thương… chúng tôi bắt đầu lại – không cần che giấu.

Những đĩa cơm còn dang dở trong phòng ăn ký túc xá sinh viên Y khoa: Cam;era ghi lại khoảnh khắc cuối cùng trước th;ảm k;ich hàng không tại Ấn Độ

Ngoài hành khách và phi hành đoàn trên chuyến bay của Air India, ít nhất 24 người đã thiệt mạng trên mặt đất khi máy bay đâm vào ký túc xá của Trường Cao đẳng Y khoa B.J., thuộc khu vực Meghaninagar, Ahmedabad vào chiều ngày 12/6.

Đến ngày 13/6, Bác sĩ Minakshi Parikh, Hiệu trưởng Trường Cao đẳng Y khoa BJ xác nhận: “Bốn sinh viên, gồm hai sinh viên năm nhất và hai sinh viên năm hai cùng với vợ của một bác sĩ đã thiệt mạng. Ngoài ra, hai học sinh khác hiện đang mất tích, 20 học sinh bị thương, trong đó năm người đang trong tình trạng nghiêm trọng.”

Những đĩa cơm còn dang dở trong phòng ăn ký túc xá sinh viên Y khoa: Khoảnh khắc cuối cùng trước thảm kịch hàng không tại Ấn Độ- Ảnh 1.

Một phần của máy bay Boeing 787-8 Dreamliner (Ảnh: Reuters)

Những đĩa cơm còn dang dở trong phòng ăn ký túc xá sinh viên Y khoa: Khoảnh khắc cuối cùng trước thảm kịch hàng không tại Ấn Độ- Ảnh 2.

(Ảnh: Reuters)

Hiệu trưởng Parikh cho biết thêm: “Ba sinh viên năm nhất và hai sinh viên năm hai bị thương nặng. trong khi hai sinh viên năm ba vẫn chưa thể liên lạc được. Ba thành viên trong gia đình của một bác sĩ cũng nằm trong danh sách mất tích.

Vì không thể nhận dạng được các thi thể được đưa đến nên chúng tôi đã lập các nhóm sinh viên gọi điện cho từng người. Đó là cách chúng tôi có được thông tin về số lượng thương vong.”

Các chuyên gia pháp y hiện đã có mặt để hỗ trợ nhận dạng nạn nhân.

Ông Dhananjay Dwivedi, Thư ký chính Sở Y tế và Phúc lợi gia đình, đồng thời là sĩ quan phụ trách nhiệm vụ đặc biệt tại Bệnh viện Dân sự Ahmedabad, cho biết chính quyền bang đã thành lập các trung tâm xét nghiệm ADN để đẩy nhanh quá trình xác định danh tính nạn nhân. Các gia đình được yêu cầu cung cấp mẫu ADN để hỗ trợ công tác này.

“Ký túc xá sinh viên y khoa, khu nhà ở của nhân viên bệnh viện và một số khu dân cư khác đều nằm trong khu vực máy bay rơi. Khoảng 50 người bị thương đã được đưa tới bệnh viện và hiện trong tình trạng ổn định,” ông Dwivedi nói.

Một nhân chứng được hãng tin PTI dẫn lời cho biết: “Máy bay rơi xuống khu vực nhà ăn của ký túc xá, rất nhiều người đang ăn trưa ở đó.”

Những đĩa cơm còn dang dở trong phòng ăn ký túc xá sinh viên Y khoa: Khoảnh khắc cuối cùng trước thảm kịch hàng không tại Ấn Độ- Ảnh 3.

Những bữa ăn dở giang (Ảnh: Reuters)

Những đĩa cơm còn dang dở trong phòng ăn ký túc xá sinh viên Y khoa: Khoảnh khắc cuối cùng trước thảm kịch hàng không tại Ấn Độ- Ảnh 4.

Căn phòng gần như bị phá huỷ hoàn toàn

Từ những bức ảnh ở hiện trường có thể thấy trong nhà ăn này gần như đã hoàn toàn bị phá huỷ bởi một mảnh của chiếc máy bay. Những chiếc bàn ghế gãy vụn nằm chồng chất, mảnh kính vỡ vương khắp sàn, những đĩa cơm còn đang ăn dở… ở khắp mọi nơi.

Một nhân chứng khác, ông Haresh Shah, cho biết: “Có một số tòa nhà cao 5 tầng trong khu vực được sử dụng làm khu dân cư. Nhiều người sống trong các căn hộ đó cũng bị thương vì các tòa nhà bốc cháy sau vụ va chạm.”

Nguồn: The Indian Express

Từ ngày 1/7, người dân đi mua bán vàng bắt buộc phải chuyển khoản, ai dùng tiền mặt xin mời về: Chuyện gì vậy?

Dự thảo sửa đổi Nghị định 24 mở ra cơ hội mới cho doanh nghiệp lớn và ngân hàng thương mại trong lĩnh vực sản xuất vàng miếng, đồng thời tăng kiểm soát bằng cơ chế cấp phép và quản lý giao dịch.

Ngân hàng Nhà nước (NHNN) đang lấy ý kiến cho dự thảo sửa đổi Nghị định 24 về quản lý hoạt động kinh doanh vàng, trong đó đề xuất bỏ cơ chế độc quyền sản xuất vàng miếng. Thay vì chỉ cho phép một đơn vị duy nhất được sản xuất như trước, dự thảo lần này mở rộng phạm vi cấp phép cho các doanh nghiệp và tổ chức tín dụng đáp ứng đủ điều kiện.

Ảnh minh họa.

Theo đó, doanh nghiệp muốn tham gia sản xuất vàng miếng phải có vốn điều lệ từ 1.000 tỷ đồng trở lên. Với khối ngân hàng, con số này là tối thiểu 50.000 tỷ đồng. Ngoài ra, các tổ chức này cần được NHNN cấp phép hoạt động mua bán vàng miếng, không có vi phạm đang xử lý, và có hệ thống quy trình nội bộ đảm bảo hoạt động sản xuất vàng minh bạch, đúng chuẩn.

Hiện tại, cả nước có 38 tổ chức được phép kinh doanh vàng miếng. Tuy nhiên, nếu xét theo tiêu chí vốn điều lệ trong dự thảo mới, chỉ một số doanh nghiệp lớn như PNJ, DOJI, SJC đáp ứng được điều kiện. Ở lĩnh vực ngân hàng, nhóm “ông lớn” như Vietcombank, Techcombank, VPBank, BIDV, MB, VietinBank và Agribank đang có vốn điều lệ vượt ngưỡng quy định, nhiều khả năng được xem xét cấp phép nếu cơ chế mới chính thức có hiệu lực.

Động thái nới lỏng này được kỳ vọng sẽ tạo thêm nguồn cung vàng miếng chính thức cho thị trường, đa dạng hóa sản phẩm và thương hiệu, đồng thời thúc đẩy môi trường cạnh tranh lành mạnh. Thay vì chỉ phụ thuộc vào một thương hiệu độc quyền như trước, người dân sẽ có thêm lựa chọn khi mua vàng miếng, giảm áp lực về giá và hạn chế tình trạng chênh lệch giữa giá trong nước – thế giới.

Song song với việc mở rộng đối tượng sản xuất vàng miếng, NHNN cũng thắt chặt kiểm soát thông qua cơ chế cấp giấy phép từng lần và giới hạn hạn mức nhập khẩu vàng nguyên liệu theo tình hình kinh tế vĩ mô và chính sách tiền tệ trong từng giai đoạn.

Một điểm đáng chú ý là quy định mới yêu cầu mọi giao dịch vàng miếng từ 20 triệu đồng trở lên phải thực hiện qua tài khoản ngân hàng. Điều này nhằm kiểm soát dòng tiền, đảm bảo truy xuất nguồn gốc và hạn chế rủi ro từ các giao dịch tiền mặt không minh bạch.

Một trong những rào cản lâu nay khiến thị trường vàng trang sức mỹ nghệ gặp khó là thiếu nguồn nguyên liệu ổn định. Trong suốt 10 năm qua, doanh nghiệp trong nước gần như không được cấp phép nhập khẩu vàng nguyên liệu, buộc phải xoay sở bằng nguồn mua trên thị trường nội địa. Điều này không chỉ khiến chi phí sản xuất đội lên mà còn ảnh hưởng đến khả năng cạnh tranh của ngành.

Để khắc phục, dự thảo lần này đưa ra hướng mở: cho phép doanh nghiệp đủ điều kiện được nhập khẩu vàng miếng và vàng nguyên liệu để sản xuất vàng miếng hoặc trang sức mỹ nghệ. Nguyên liệu nhập khẩu phải đến từ các nhà sản xuất có chứng nhận từ Hiệp hội Thị trường vàng London (LMBA), đảm bảo chất lượng và độ tin cậy.

Đặc biệt, các doanh nghiệp sẽ phải xây dựng và duy trì hệ thống thông tin lưu trữ dữ liệu giao dịch, đảm bảo chính xác và có khả năng kết nối cung cấp thông tin cho cơ quan chức năng khi được yêu cầu. Những đơn vị được cấp phép cũng phải công bố rõ ràng tiêu chuẩn áp dụng, hàm lượng vàng và chịu trách nhiệm pháp lý nếu có sai lệch so với công bố.

Cục trưởng Cục Quản lý Ngoại hối NHNN, ông Đào Xuân Tuấn, cho biết: dù mở rộng quyền tiếp cận thị trường vàng miếng, nhưng dự thảo vẫn duy trì nguyên tắc giám sát nghiêm ngặt. Việc cấp phép sản xuất và nhập khẩu sẽ được xem xét chặt chẽ dựa trên biến động của thị trường và chính sách vĩ mô.

Ông cũng lưu ý thêm rằng, hiện có khoảng 6.000 doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực vàng trang sức mỹ nghệ, nhưng phần lớn là quy mô nhỏ, năng lực sản xuất còn hạn chế. Với cơ chế mới, chỉ các doanh nghiệp đủ lớn, có năng lực tài chính, hệ thống quản trị và minh bạch thông tin mới đủ điều kiện tham gia sâu vào chuỗi giá trị từ sản xuất đến phân phối vàng miếng.

Một điểm mới đáng chú ý trong dự thảo là mọi giao dịch vàng miếng trên thị trường sẽ phải sử dụng hóa đơn điện tử và thanh toán qua tài khoản ngân hàng. Đây là bước đi mạnh nhằm giảm thiểu rủi ro từ các giao dịch tiền mặt, tăng khả năng kiểm soát và chống rửa tiền, đồng thời đảm bảo người tiêu dùng được bảo vệ tốt hơn.

Việc nới lỏng cơ chế độc quyền được kỳ vọng sẽ góp phần điều tiết giá vàng trong nước theo hướng ổn định và tiệm cận hơn với thế giới. Tuy nhiên, không vì thế mà cơ quan quản lý buông lỏng kiểm soát. Các điều kiện khắt khe về tài chính, pháp lý, công bố thông tin và hệ thống nội bộ đang được thiết kế như một hàng rào kỹ thuật nhằm đảm bảo thị trường phát triển bền vững, có trật tự.

Th;ảm h;ọa hàng không Ấn Độ: 1 nạn nhân th/iệt m/ạng là cậu bé vô gia cư đang nằm ngủ trên vỉa hè thì máy bay r;ơi xuống

Mẹ cậu bé cố gắng lao vào cứu con trai cũng bị bỏng nặng.

Tiếng thét đau đớn của Kalpesh Patni, với những giọt nước mắt lăn dài trên má, vang lên bên ngoài phòng khám nghiệm tử thi của Bệnh viện Dân sự Ahmedabad. Bên trong là thi thể của người em trai 13 tuổi Akash, đang chờ nhận dạng ADN – giống như hàng trăm người khác đã thiệt mạng trong vụ tai nạn chết người của chuyến bay AI 171 của Air India. Thi thể của họ bị cháy quá nặng đến mức không thể nhận dạng bằng mắt thường.

Nhưng Akash không phải là hành khách trên chuyến bay đến London. Thực tế, cậu chưa bao giờ đi máy bay trong cuộc đời ngắn ngủi bi thảm của mình. Gia đình Akash đã trở thành vô gia cư chỉ hai tuần trước, bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà. Kể từ đó, họ đã ngủ trên vỉa hè đối diện với quán trà của họ ở khu vực Meghaninagar, gần ký túc xá của Cao đẳng Y khoa BJ – nơi máy bay rơi xuống.

Theo The India Express, có ít nhất 24 người được biết đã tử vong trên mặt đất, bao gồm bốn sinh viên y khoa và vợ của một bác sĩ. Akash nằm trong số đó. Đến nửa đêm thứ năm, Bệnh viện dân sự Ahmedabad đã tiếp nhận khoảng 265 thi thể, hầu hết là hành khách trên chuyến bay. Air India xác nhận 241 người trên máy bay đã tử vong.

Akash đang ngủ trên vỉa hè vào buổi chiều 12/6 khi máy bay đâm vào các tòa nhà ký túc xá gần đó, làm văng các mảnh vỡ và nhiên liệu máy bay dễ cháy trên một khu vực rộng lớn. Đám cháy bùng phát, cháy ở nhiệt độ lên tới 700°C, lan nhanh khắp nơi rơi máy bay. Gia đình tin rằng chính đám cháy này đã giết chết đứa con của họ.

Thảm họa hàng không Ấn Độ: 1 nạn nhân thiệt mạng là cậu bé vô gia cư đang nằm ngủ trên vỉa hè thì máy bay rơi xuống- Ảnh 1.

Kalpesh Patni thương tiếc cái chết của người em trai 13 tuổi Akash Patni, người đang ngủ trên mặt đất khi chuyến bay 171 của Air India rơi xuống khu dân cư, tại nhà xác bệnh viện ở Ahmedabad vào ngày 13 tháng 6 năm 2025.

Khi Kalpesh không thể nói được rõ lời, cứ lặp đi lặp lại “Em trai tôi, em trai tôi”, bạn bè cậu đã cố gắng vô ích để trấn an. Bà của họ, Babiben Patni, đã cố gắng gạt nỗi đau sang một bên để an ủi đứa cháu trai còn sống của mình.

Nhưng sự bình tĩnh của bà đã mất đi khi cố nhớ lại sự việc: “Akash đang ngủ trên vỉa hè ngay bên kia đường đối diện quán nước của chúng tôi vì gia đình chúng tôi vừa bị đuổi khỏi nhà cách đây hai tuần”.

Sau mỗi vài câu, bà Babiben lại lặp lại: “Làm ơn hãy mang cháu trai của tôi trở về. Tôi sẽ không thể sống thiếu nó.”

Nỗi đau của gia đình không dừng lại ở đó. Sita Suresh Patni, mẹ của Akash, bị bỏng ở bên phải cơ thể.

“Con dâu tôi Sita đang xử lý công việc kinh doanh tại quán nước, ngay đối diện con đường nơi con trai đang ngủ,” Babiben nói. “Khi Akash bắt đầu hét lên, Sita chạy về phía thằng bé và cố gắng dập lửa, khiến con cũng bị bỏng nặng ở bên phải cơ thể. Nhưng thằng bé đã không qua khỏi.”

Trong khi đó, cha của cậu bé, Suresh, đã đến phòng khám cùng với nhiều người khác để cung cấp mẫu máu để xét nghiệm DNA nhằm xác định hài cốt của Akash – một trong số nhiều trẻ em thiệt mạng trong vụ tai nạn.

Khi gia đình chuẩn bị cho đêm cầu nguyện bên ngoài phòng khám nghiệm tử thi, bà Babiben cố gắng kìm nén nỗi đau cùng trách nhiệm, quay sang đứa cháu trai còn lại, cố gắng giúp cháu chịu đựng nỗi đau.

Nguồn: The India Express

Biết người chồng từng đầu ấp tay gối suốt bốn năm đang bí mật nuôi b/ồ nh;í và cô ta còn đang mang th;ai, tôi đã lao đến tận nơi với ý định làm cho ra lẽ. Nhưng khi tận mắt chứng kiến anh nhẹ nhàng â/u y/ế/m nhân tình trước cửa phòng trọ, tay còn khệ nệ bưng cả thùng sữa bầu vào cho cô ta, thì dù tim đau như ai c/ắt, tôi vẫn đứng yên một chỗ. Không làm loạn. Không khóc lóc. Tôi quay người, lái xe an toàn trở về nhà. Tối đó, tôi mở két, lấy hết tiền tích góp bấy lâu rồi rủ bạn bè đi ăn uống, làm đẹp suốt cả một ngày, coi như tự thưởng cho sự tỉnh táo của mình. Đón con về, tôi ôm con ngủ và tự nhủ: hai ngày nữa, mẹ con mình sẽ đi du lịch, rời xa mọi ồn ào. Nhưng không ngờ, đêm đó, chồng tôi bất ngờ nhận một tin s/é/t đ/ánh…

Người đàn ông tôi từng gọi là chồng – người đầu ấp tay gối suốt bốn năm, cha của con tôi – đang nhẹ nhàng vuốt ve một người phụ nữ khác ngoài cửa phòng trọ cũ kỹ. Tay anh còn bê thùng sữa bầu. Giây phút đó, cả thế giới của tôi như đóng băng… Nhưng tôi không làm loạn. Tôi quay xe, chậm rãi rời đi. Không ai ngờ, tối hôm đó, anh ta lại nhận được tin sét đánh…

Tôi là Hương, 28 tuổi, sống ở Hà Nội. Bốn năm trước, tôi quen Minh – một chàng trai có gương mặt sáng sủa, nói chuyện khéo léo, làm kế toán trong một công ty xây dựng. Chúng tôi yêu nhau gần hai năm rồi cưới, không quá ồn ào, không mơ mộng. Khi mang thai bé Bống, tôi xin nghỉ việc ở ngân hàng, ở nhà chăm con. Minh bảo: “Em cứ ở nhà lo cho con, chuyện tiền bạc để anh lo.” Tôi đã tin anh.

Bốn năm trôi qua, tôi làm tròn vai một người vợ, một người mẹ. Sáng dậy sớm nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, tối chờ chồng về ăn cơm. Đôi khi, Minh về muộn, tôi chỉ biết đợi, không dám làm phiền. Anh bảo bận tiếp khách, công trình, tôi gật đầu tin. Người ta bảo phụ nữ thông minh không lục điện thoại chồng. Tôi là kiểu phụ nữ như thế, nghĩ rằng tin tưởng là nền móng của hôn nhân.

Cho đến một ngày, tôi vô tình thấy hóa đơn siêu thị trong túi quần anh – hóa đơn mua sữa bầu, thuốc bổ, quần áo phụ nữ size L. Tôi không mang bầu. Anh cũng không có chị em nào gần gũi. Linh cảm phụ nữ không bao giờ sai.

Tôi bắt đầu lặng lẽ theo dõi. Mấy lần nói dối đi công tác, tôi thuê xe ôm công nghệ bám theo. Cuối cùng, tôi tìm được địa chỉ căn phòng trọ anh ghé thăm đều đặn mỗi tuần.

Và rồi, một buổi trưa, khi con đang ở lớp mẫu giáo, tôi đến tận nơi.

Trọ nằm ở khu Định Công, trong ngõ nhỏ, xập xệ. Tôi không gõ cửa, chỉ đứng sau gốc cây gần đó. Cánh cửa mở ra, Minh bước xuống từ xe máy, tay xách thùng sữa bầu, bịch trái cây. Anh gõ cửa, một cô gái trẻ – khoảng hai mươi lăm tuổi, bụng lùm lùm – ra mở.

Minh cúi xuống, hôn nhẹ vào trán cô ta. Họ cười với nhau. Anh xoa bụng cô ấy, thủ thỉ điều gì đó, rồi cả hai cùng vào nhà. Tôi nghe rõ tiếng cửa khóa lạch cạch.

Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Cơn giận trào lên nhưng… tôi không xông vào. Tôi không làm ầm lên như những cảnh đánh ghen trên mạng. Tôi chỉ đứng im, tay siết chặt vô-lăng, rồi lặng lẽ quay xe.

Về đến nhà, tôi mở két, lấy hết tiền tiết kiệm – số tiền tôi âm thầm bỏ riêng, phòng khi biến cố xảy ra. Tôi nhắn tin nhóm bạn thân:

“Tối nay đi ăn, uống, làm tóc nhé. Tao mời. Tao cần đẹp. Cần tỉnh.”

Cả nhóm chẳng ai hỏi nhiều. Chúng tôi ăn hải sản, uống cocktail, cười như điên. Tôi gội đầu, sấy tóc, làm móng, massage vai gáy. Mỗi lần nhân viên hỏi: “Chị làm dịp gì ạ?”, tôi chỉ cười: “Làm đẹp để chuẩn bị bước sang đời mới.”

Đêm về, tôi ôm con ngủ, nghe tiếng con thở đều. Đứa trẻ này là lý do duy nhất khiến tôi không nổi điên. Tôi không thể để nó nhìn thấy mẹ mình suy sụp.

Hai ngày sau, tôi đặt vé máy bay đi Đà Nẵng – tôi và con. Chuyến đi bất ngờ, không báo cho ai. Tôi dự định sẽ suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện bên bãi biển, để quyết định: giữ hay buông.

Nhưng tối hôm ấy, khi tôi đang gấp quần áo, điện thoại reo. Số của Minh. Tôi do dự rồi nhấc máy.

Giọng anh hổn hển:

“Hương… em đang ở đâu? Anh… anh xin em về nhà gấp. Có chuyện rồi…”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Chuyện gì? Em không rảnh đâu.”

“Linh… cái Linh nó… mất rồi… mất lúc chiều, trong lúc ngủ. Bác sĩ bảo bị tiền sản giật cấp. Anh không ngờ… Anh không ngờ đâu…”

Tôi đứng chết lặng. Linh – nhân tình của chồng – đã ch;ết.

Minh khóc như một đứa trẻ. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh anh chiều chuộng cô ta cách đó chỉ 48 tiếng.

Tôi không biết đó là quả báo hay là định mệnh. Chỉ biết, những gì sau đó còn khiến tôi phải đối mặt với sự thật khốc liệt hơn.

Tối đó, tôi ngồi trong bóng tối, tay vẫn nắm chặt điện thoại, tim đập hỗn loạn. Bên kia đầu dây, Minh khóc không thành tiếng. Tôi không biết nên giận, nên thương, hay nên mừng vì ông trời đã giúp tôi “giải quyết” người đàn bà kia.

Một mạng người ra đi, dẫu có đáng hay không, cũng là kết thúc của một sinh linh. Linh – nhân tình của chồng tôi – chết vì tiền sản giật. Mới hai hôm trước còn thấy cô ta xoa bụng cười với Minh, giờ đã nằm im trong nhà xác.

Tôi không hỏi gì thêm. Cúp máy.

Tôi không đến đám tang. Không gửi vòng hoa. Không khóc than. Tôi chỉ ôm con và ra sân bay như kế hoạch – mẹ con tôi vẫn đi Đà Nẵng.

Nhưng chuyến đi đó không còn là một cuộc du lịch thư giãn. Nó là một cuộc đào thoát.

Minh gọi cho tôi nhiều lần. Tôi không nghe máy. Sau ba ngày, anh gửi tin nhắn dài, cầu xin tôi về nhà.

“Anh không còn ai cả. Gia đình Linh đổ hết lên đầu anh. Họ bảo anh ép con bé mang thai rồi bỏ rơi, không chịu làm đám cưới, không đưa về ra mắt. Họ kiện anh. Công ty cũng biết chuyện, anh bị đình chỉ. Anh mất hết rồi, Hương ơi…”

Tôi đọc từng chữ, lòng không gợn sóng.

Ngày trước, tôi luôn nghĩ đàn ông ngoại tình vì phút yếu lòng, vì vợ quá bận, vì trách nhiệm đè nặng… Nhưng giờ tôi thấy rõ: Anh đã có lựa chọn. Anh chọn lừa dối, chọn nuôi nhân tình, chọn phản bội. Và giờ anh phải trả giá.

Tôi không muốn nhìn thấy anh. Không muốn nghe giọng anh van xin.

Tôi đưa con đi chơi suốt 5 ngày. Bống còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì. Nhưng nó ôm tôi nhiều hơn, hay hỏi:

“Mẹ sao không cười nữa?”
Tôi gượng cười:
“Mẹ đang lớn lên mà con. Lớn lên đau một chút, rồi sẽ ổn.”

Về Hà Nội, tôi thuê một căn hộ nhỏ ở Cầu Giấy. Căn nhà chung tôi để lại cho Minh – coi như trả lại nơi đã từng là tổ ấm, giờ thành kỷ niệm tồi tệ.

Tôi nộp hồ sơ đi làm lại. May mắn thay, một người bạn giới thiệu tôi vào vị trí kế toán nội bộ ở một công ty mỹ phẩm. Công việc không quá áp lực, lương vừa đủ nuôi hai mẹ con.

Tôi bắt đầu sống lại.

Mỗi ngày trôi qua không dễ. Có lúc, nằm giữa đêm, tôi nhớ lại ngày cưới, nhớ ánh mắt anh nhìn tôi dưới lớp khăn voan trắng, lòng đau nhói. Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối lâu. Vì tôi đã từng nhu mì, từng cam chịu – và chính sự cam chịu đó khiến anh có cơ hội phản bội.

Minh vẫn cố gắng liên lạc. Gửi tiền chu cấp, gửi quà cho con, đôi lần đứng trước cổng nhà chỉ để nhìn con từ xa. Nhưng tôi không còn là Hương của năm 24 tuổi. Tôi là Hương của hiện tại – một người mẹ, một người đàn bà từng bước ra khỏi bóng tối bằng chính đôi chân mình.

Một hôm, Minh đứng trước nhà tôi cả buổi sáng, khi tôi vừa chở con đi học về. Anh gầy đi, hốc hác, quần áo nhăn nhúm.

Anh hỏi:

“Em có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi nhìn anh, rồi nói nhẹ nhàng:

“Tha thứ thì có thể, nhưng quay lại thì không.”

“Nhưng anh mất tất cả rồi, chỉ còn em và con…”

Tôi cười – nụ cười buồn nhưng rất thật:

“Vậy thì hãy giữ lấy con. Em không còn ở trong phần ‘của anh’ nữa.”

Một năm sau đó, tôi dần ổn định mọi thứ. Bống lớn hơn, học giỏi, lanh lợi. Tôi tham gia các hội nhóm mẹ đơn thân, học thêm kỹ năng tài chính, mở một cửa hàng mỹ phẩm online. Cuộc sống vẫn vất vả, nhưng tự do và trong lành.

Tôi nhận ra: Phụ nữ không cần đàn ông để hạnh phúc. Càng không cần kẻ phản bội quay về để “sửa sai”.

Một buổi chiều, khi tôi đang dọn hàng thì có tin nhắn đến từ một tài khoản không tên:

“Anh cưới Linh được không? Nếu Linh còn sống… anh đã làm lễ cưới rồi.”

Tôi lặng người. Là Minh.

Có lẽ anh vẫn day dứt. Vẫn ám ảnh về cái chết của nhân tình. Nhưng đó là lựa chọn của anh. Và tôi – tôi đã chọn con đường của riêng mình.

Hạnh phúc không nằm ở chỗ giữ được đàn ông. Hạnh phúc nằm ở chỗ biết rõ khi nào nên buông để cứu lấy chính mình.

Tôi từng bị phản bội. Từng đau đến muốn gào thét. Nhưng tôi đã bước qua. Không phải vì mạnh mẽ – mà vì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài mạnh mẽ.

Và tôi – giờ đây – hạnh phúc theo cách của riêng mình.

Trời ơi, hàng triệu tr:ẻ e:m phải dùng BỈM gi:ả thế này, xót xa quá

Thị trường tã bỉm trẻ em tại Việt Nam đang chứng kiến sự xuất hiện của rất nhiều các sản phẩm gắn mác “nhập khẩu”. Tuy nhiên, đằng sau những lời quảng cáo hoa mỹ về “bỉm Hàn, Nhật cao cấp” là những chiêu trò mập mờ về nguồn gốc xuất xứ, tiềm ẩn nguy cơ gây hại cho sức khỏe của trẻ.

Bao bì tiếng Hàn nhưng “made in PRC”

Theo ghi nhận của phóng viên, trên thị trường hiện nay xuất hiện nhiều loại tã bỉm trẻ em với bao bì bắt mắt, được quảng cáo là bỉm Hàn, Nhật” với mức giá rẻ hoặc thậm chí cao hơn hẳn so với các thương hiệu được sản xuất trong nước. Nhiều bà mẹ đã tin tưởng vào những lời quảng cáo và mua về sử dụng. Tuy nhiên, thực sự nguồn gốc xuất xứ của những loại bỉm này ra sao?

Bỉm Gooby bao bì toàn tiếng Hàn Quốc, mang mã vạch 880 thể hiện xuất xứ sản xuất tại Hàn Quốc. Sản phẩm được quảng cáo hoa mỹ là “tã trẻ em được mẹ Hàn tin tưởng”, “sản xuất theo công nghệ Hàn bởi Tập đoàn VK Trading Hàn Quốc” rầm rộ trên trên mạng. Song thực tế, đây là tã trẻ em được sản xuất tại Trung Quốc được nhập khẩu bởi một công ty có địa chỉ tại Hà Đông, Hà Nội. Điều đáng nói, công ty này cũng thường “quên” gắn tem phụ bằng tiếng Việt trên bao bì sản phẩm, không ghi tên công ty sản xuất hay xuất xứ ở đâu, dẫn đến người tiêu dùng dễ bị nhầm lẫn về xuất xứ.

D:\Chinese products\unnamed.png

Tã trẻ em Trung Quốc với bao bì tiếng Hàn, mã vạch 880 xuất xứ Hàn Quốc và không tem phụ tiếng Việt dễ gây nhầm lần cho người tiêu dùng về xuất xứ hàng hóa.

Đặc biệt, khi thử tìm dòng chữ “Tã bỉm trẻ em Gooby tại Hàn Quốc” và “Tập đoàn VK trading Hàn Quốc” bằng tiếng Anh trên công cụ tìm kiếm Google cũng như cổng thông tin chính thức của Ủy ban Dịch vụ tài chính Hàn Quốc DART thì lại không thể tìm thấy bất kỳ hình ảnh, thông tin nào ngoài các trang bán hàng của Việt Nam.

Tã bỉm trẻ em gắn mác Hàn, Nhật, mập mờ về xuất xứ, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây hại cho sức khỏe - Ảnh 2.

Tã trẻ em Trung Quốc được quảng cáo trên mạng là bỉm của Nhật Bản

Hành vi mập mờ về nguồn gốc xuất xứ còn được thể hiện bằng cách viết tắt khiến người tiêu dùng dễ bị hiểu nhầm. Bỉm Hako được quảng cáo trên mạng là bỉm của Nhật Bản nhưng trên vỏ bao bì, phần xuất xứ nhà nhập khẩu lại chỉ in duy nhất dòng chữ “Made in PRC” khiến hầu hết người tiêu dùng không biết là ở đâu. Theo các doanh nghiệp xuất nhập khẩu, 3 chữ cái PRC là ký hiệu viết tắt của cụm từ “People’s Republic Of China” tức Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Như vậy, cụm từ “Made in PRC” có thể là các mặt hàng có nguồn gốc xuất xứ từ Trung Quốc.

Việc mập mờ về nguồn gốc xuất xứ không chỉ vi phạm Nghị định 111/2021/NĐ-CP về nhãn hàng hóa mà còn là hành vi gian lận thương mại, đánh tráo khái niệm, gây hiểu lầm cho người tiêu dùng. Luật sư Nguyễn Thế Truyền, Giám đốc Công ty Luật Thiên Thanh, nhận định: “Họ đưa ra nhãn mác như thế này là chưa đảm bảo theo quy định Việt Nam. Cơ quan chức năng có quyền xử phạt vi phạm hành chính hoặc buộc phải đầy đủ nhãn mác hoặc tiêu hủy, tùy từng hàng khác nhau. Đối với nhiều quốc gia khác thì có thể coi là hành vi gian lận thương mại khi cố gắng đánh tráo xuất xứ, khái niệm”.

Ngoài các sản phẩm được quảng cáo là bỉm Nhật, bỉm Hàn nhưng lại mập mờ về xuất xứ, hiện nay trên các trang mạng xã hội còn bán các sản phẩm quảng cáo là “bỉm nội địa Trung cao cấp”. Tuy nhiên, sản phẩm khi nhận về thì lại không hề có tem mác, nhãn phụ bằng tiếng Việt.

Nguy cơ gây hại cho sức khỏe trẻ em

Không chỉ gây thiệt hại về kinh tế, việc sử dụng tã, bỉm kém chất lượng, không rõ nguồn gốc còn tiềm ẩn nguy cơ gây hại cho sức khỏe của trẻ nhỏ.

Một chuyên gia về da liễu cảnh báo: “Trong bỉm có những chất hóa học hay chất tẩy trắng công nghiệp hoặc mực in không đảm bảo sức khỏe, ngoài việc viêm da dị ứng thì có thể nhiễm độc mực in, ảnh hưởng đến sức khỏe sau này của trẻ “.

Theo một nghiên cứu của Viện Da liễu Hà Nội, cứ 1.000 bệnh nhân đến khám thì có 2 trẻ em bị dị ứng với bỉm, chủ yếu do sử dụng sản phẩm kém chất lượng và không đúng cách.

Việc lựa chọn bỉm cho trẻ em là một quyết định quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của con trẻ. Chính vì vậy, bậc phụ huynh khi lựa chọn bỉm cho con nên ưu tiên các sản phẩm có nguồn gốc xuất xứ rõ ràng, từ các thương hiệu uy tín đã được kiểm chứng về chất lượng và độ an toàn. Không nên ham rẻ, ham săn quà khuyến mãi mà mua các loại bỉm không rõ nguồn gốc vì có thể gây hại cho sức khỏe của trẻ khi trưởng thành.

Hãy là người tiêu dùng thông thái, cẩn trọng trước những chiêu trò quảng cáo và ưu tiên lựa chọn những sản phẩm có nguồn gốc rõ ràng, đảm bảo chất lượng.

Nếu lúc ấy có người nghe thấy những lời này của anh thì chiếc máy bay liệu sẽ ra sao?

Cơ trưởng của chuyến bay định mệnh mang số hiệu AI-171, khởi hành từ Ahmedabad, đã phát đi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp chỉ vài giây trước khi chiếc Boeing 787-8 Dreamliner lao thẳng vào một ký túc xá dành cho bác sĩ vào chiều 12/6.

Chỉ 11 giây sau khi rời đường băng tại sân bay quốc tế Sardar Vallabhbhai Patel ở Ahmedabad, cơ trưởng Sumeet Sabharwal của chuyến bay Air India AI117 đã phát đi tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng: “Mayday… mất lực đẩy, không có công suất, không thể nâng máy bay”.

“Mayday” được chuyển ngữ từ cụm từ tiếng Pháp “venez m’aider” (tạm dịch: hãy đến giúp tôi). Đây là một tín hiệu cấp cứu quốc tế, được sử dụng trong các cuộc liên lạc qua sóng radio để báo nguy hiểm trong tình huống khẩn cấp đe dọa đến tính mạng.

Theo dữ liệu ban đầu từ FlightRadar24, chiếc máy bay đã mất liên lạc chỉ vài giây sau khi cất cánh, khi mới đạt độ cao khoảng 625 feet (tương đương 190 m). Trong 17 giây tiếp theo, hai phi công vật lộn với hệ thống điều khiển, cố gắng giành lại quyền kiểm soát, nhưng bất thành. Chiếc máy bay lao xuống mặt đất, đâm vào một ký túc xá dành cho các bác sĩ ở khu dân cư Meghani Nagar. Địa điểm xảy ra tai nạn đã bị nhấn chìm trong biển lửa và khói dày đặc sau vụ va chạm.

loi cuoi cung cua phi cong tren may bay An Do gap nan hinh anh 1

Cơ trưởng Sumeet Sabharwal. Ảnh: The Sun
Cơ trưởng Sabharwal, với 22 năm kinh nghiệm bay và hơn 8.200 giờ bay tích lũy, được đánh giá là một trong những phi công dày dạn của hãng. Nhưng theo ông Rhys Jones – Biên tập viên phụ trách mảng hàng không tại Head for Points chia sẻ: “Cất cánh luôn là giai đoạn rủi ro nhất của một chuyến bay. Nếu có sự cố xảy ra tại thời điểm này, phi công gần như không có lựa chọn nào khác”.

Ông Jones nhận định rằng khi máy bay rơi xuống, việc tăng lực đẩy để đưa máy bay trở lại độ cao cần thiết là gần như bất khả thi, bởi động cơ đã ở mức tải tối đa trong giai đoạn cất cánh.

“Khi mất lực đẩy đột ngột ở tầm thấp, mọi cơ hội sinh tồn chỉ còn phụ thuộc vào phép màu – hoặc một khu đất trống gần đó”, ông Jones cho biết.

loi cuoi cung cua phi cong tren may bay An Do gap nan hinh anh 2

Đuôi chiếc máy bay được tìm thấy sau vụ tai nạn. Ảnh: The Sun
Cơ quan Hàng không Dân dụng Ấn Độ (DGCA) xác nhận rằng chiếc Boeing 787-8 Dreamliner đã phát đi tín hiệu cấp cứu ngay sau khi cất cánh, song không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ kiểm soát không lưu. Hiện đội điều tra đang tập trung tìm kiếm hộp đen của máy bay nhằm làm rõ nguyên nhân chính xác dẫn đến thảm kịch này. Các giả thuyết ban đầu đang được đặt ra bao gồm: hỏng động cơ, lỗi phần mềm điều khiển chuyến bay hoặc sự cố liên quan đến hệ thống nhiên liệu. Tuy nhiên, cho đến thời điểm hiện tại, chưa có kết luận chính thức nào được đưa ra.

Trong số 242 người có mặt trên chuyến bay, bao gồm 232 hành khách và 10 thành viên phi hành đoàn, chỉ duy nhất một người may mắn sống sót. Danh sách nạn nhân bao gồm 53 công dân Anh, 169 người Ấn Độ, một người Canada và 7 hành khách đến từ Bồ Đào Nha. Đây là lần đầu tiên một chiếc Boeing 787 Dreamliner rơi ngay sau khi cất cánh tại Ấn Độ và có thể sẽ trở thành vụ tai nạn hàng không thương mại nghiêm trọng nhất trong lịch sử hiện đại của nước này.

Hành khách thoát thảm họa hàng không tại Ấn Độ nhờ tắc đường

Trong thảm kịch hàng không nghiêm trọng nhất của Ấn Độ, một sự cố tưởng chừng đơn giản là tắc đường, đã trở thành “phép màu” cứu mạng cô gái trẻ Bhoomi Chauhan, người suýt có mặt trên chuyến bay định mệnh AI-171.

Chiều 12/6, chuyến bay mang số hiệu AI-171 của hãng hàng không Air India, khởi hành từ thành phố Ahmedabad đi London, Anh đã gặp nạn chỉ vài phút sau khi cất cánh. Vụ tai nạn khiến 241 trong tổng số 242 hành khách và thành viên phi hành đoàn thiệt mạng. Người duy nhất sống sót là một hành khách người Anh gốc Ấn ngồi ở ghế 11A, gần cửa thoát hiểm. Ngoài ra, một hành khách khác cũng may mắn thoát nạn vì không kịp có mặt trên chuyến bay do tắc đường. Trong danh sách khởi hành ban đầu, có tên cô Bhoomi Chauhan, một phụ nữ Ấn Độ hiện đang sinh sống tại London cùng chồng.

Theo kế hoạch, Bhoomi Chauhan sẽ quay trở lại London sau kỳ nghỉ kéo dài hai tuần tại Ấn Độ. Cô dự kiến bay một mình trên chuyến AI-171. Tuy nhiên, do gặp kẹt xe trên đường tới sân bay, cô đến trễ khoảng 10 phút so với thời gian làm thủ tục và bị từ chối lên máy bay. Điều tưởng như rủi ro ấy lại trở thành may mắn với cô.

“Chỉ vì trễ 10 phút mà tôi không lên được máy bay. Tôi vẫn đang run rẩy khi nghĩ đến việc suýt nữa đã có mặt trên chuyến bay ấy. Tôi không thể diễn tả cảm xúc lúc này, tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng vì quá sốc”, cô Bhoomi Chauhan chia sẻ với truyền thông trong nghẹn ngào.

Câu chuyện của Bhoomi Chauhan nhanh chóng lan truyền trên các phương tiện truyền thông và mạng xã hội, trở thành biểu tượng của sự sống sót kỳ diệu giữa một thảm kịch đau thương. Trong lúc hàng trăm gia đình đang chìm trong mất mát, sự sống sót của cô gái trẻ là lời nhắc nhở đầy ám ảnh về sự mong manh của định mệnh, nơi từng phút giây đều có thể phân định ranh giới giữa sống và chết.

Khoảnh khắc bên trong máy bay Air India x;ấu s;ố vài giây trước khi t;ai n;ạn xảy ra, có quá nhiều điểm bất thường ở đây

Video do một hành khách quay lại đã cho thấy nhiều vấn đề bên trong chiếc máy bay Boeing 787 Dreamliner.

Một hành khách của hãng Air India đã chia sẻ một đoạn video cho thấy các thiết bị điện, bao gồm cả điều hòa và màn hình TV, không hoạt động trên chiếc máy bay mà anh ta đang đi – chỉ vài giờ trước khi máy bay mang số hiệu AI171 rơi ngày 12/6.

Akash Vatsa, người cho biết anh đã có mặt trên máy bay trong chuyến bay trước đó từ Dehli đến Ahmedabad, đã chia sẻ video trên X cho thấy những gì anh mô tả là ‘những điều bất thường trên máy bay’.

Anh đã chia sẻ những bức ảnh về chiếc máy bay cho thấy mã đăng ký của nó – VT-ANB – dường như trùng khớp với mã đăng ký của chiếc máy bay bị rơi.

Dữ liệu chuyến bay cho thấy chiếc Boeing Dreamliner đã bay từ Delhi đến thành phố Ahmedabad ở phía tây vào sáng nay. Chuyến bay 171 khởi hành đến London Gatwick sau 1 giờ chiều giờ địa phương, nhưng đã rơi xuống chỉ vài phút sau khi cất cánh. 241 người trên máy bay, trừ một hành khách ngồi ghế 11A đã được xác định thiệt mạng. Dưới mặt đất cũng có người tử vong và bị thương.

Sau khi tin tức về vụ tai nạn kinh hoàng xuất hiện, ông Vatsa đã chia sẻ những đoạn video mà ông cho là cho thấy các tiện nghi trên chuyến bay không hoạt động trong hành trình trước đó của máy bay Boeing.

“Máy lạnh không hoạt động chút nào. Như thường lệ, màn hình TV của họ cũng không hoạt động, nút gọi tiếp viên hàng không cũng vậy”, anh nói trong clip. “Không có gì hoạt động, không có gì cả. Ngay cả đèn cũng không hoạt động.”

Anh cho biết mình quay video này để khiếu nại với Air India, nhưng sau tai nạn, anh đã chia sẻ nó lên mạng.

Vatsa chia sẻ với hãng tin NDTV của Ấn Độ rằng do số hiệu chuyến bay đã thay đổi nên ‘hành khách có chuyến bay nối chuyến đến London phải xuống máy bay, đến cửa khởi hành và phải lên máy bay lần nữa’.

Nguyên nhân của thảm họa hàng không tồi tệ nhất mà Ấn Độ phải chứng kiến trong nhiều thập kỷ vẫn đang được xác định. Lý do có thể gây ra thảm kịch này bao gồm gió đổi hướng đột ngột khiến động cơ chết máy hoặc chim đâm vào cả hai động cơ.

Tổng cục Hàng không Dân dụng cho biết chuyến bay đã phát tín hiệu cấp cứu trước khi bị rơi “ngay sau khi cất cánh”, vào khoảng 1 giờ 40 phút chiều (8 giờ 10 phút sáng theo giờ BST).

Đoạn video cho thấy máy bay nhanh chóng hạ độ cao xuống khu dân cư với góc mũi máy bay cao và bánh đáp được triển khai trước khi rơi.

Lượng nhiên liệu lớn mà máy bay chở trong hành trình dài tới London được cho là đã làm cho đám cháy bùng phát dữ dội hơn sau vụ tai nạn.

Cận cảnh bên trong máy bay Air India xấu số vài giờ trước tai nạn: Có quá nhiều điểm bất thường- Ảnh 1.

Một hành khách đi chuyến bay trước đó cho biết hệ thống điều hòa không hoạt động trên máy bay

Cận cảnh bên trong máy bay Air India xấu số vài giờ trước tai nạn: Có quá nhiều điểm bất thường- Ảnh 2.

Các thiết bị điện “không hoạt động”

Cận cảnh bên trong máy bay Air India xấu số vài giờ trước tai nạn: Có quá nhiều điểm bất thường- Ảnh 3.

Màn hình giải trí trên máy bay dường như không hoạt động

Cận cảnh bên trong máy bay Air India xấu số vài giờ trước tai nạn: Có quá nhiều điểm bất thường- Ảnh 4.

Mã đăng ký của nó – VT-ANB – có vẻ trùng khớp với mã đăng ký của chiếc máy bay bị rơi

Nguồn: Daily Mail

Máy bay r;ơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ ch/ết. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến…..”

Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ chết. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến…

Tôi không phải người mê bay. Thực ra, tôi rất sợ độ cao. Nhưng sáng hôm đó, tôi bắt chuyến bay từ Hà Nội vào TP.HCM để kịp buổi phỏng vấn xin việc mà tôi đã chuẩn bị suốt ba tháng trời.

Mọi thứ bình thường như hàng trăm chuyến bay khác. Máy bay Airbus A321 của hãng hàng không giá rẻ cất cánh lúc 7:05 sáng. Tôi ngồi ở hàng ghế 22F, sát cửa sổ. Bên cạnh là một ông chú tầm ngoài 50, tay ôm chặt chiếc cặp da, còn bên kia là một cô gái trẻ mặc áo khoác trắng đang ngủ gật.

Tôi không nhớ rõ mọi chuyện bắt đầu khi nào, chỉ biết là máy bay đang bay êm thì đột nhiên rung lắc mạnh. Một tiếng “bùm” vang lên từ đâu đó phía sau, và rồi toàn bộ thân máy bay chao nghiêng.

Tiếng hét vang lên khắp khoang hành khách.

Đèn cảnh báo bật sáng. Mặt nạ dưỡng khí rơi xuống. Một tiếp viên hét qua loa:
“Mọi người giữ nguyên vị trí và đeo mặt nạ dưỡng khí ngay lập tức!”

Chú bên cạnh tôi chụp lấy mặt nạ, tay run đến nỗi làm rơi ba lần trước khi gắn được lên mũi. Tôi còn chưa kịp đeo xong thì máy bay bắt đầu rơi tự do. Không, không phải giảm độ cao bình thường – mà là một cú rơi thẳng đứng như trong mấy trò chơi cảm giác mạnh.

Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh như tắt lịm. Tôi có cảm giác bụng trống rỗng, tai ù đi. Một số người gào khóc, người khác thì im lặng như đã chấp nhận số phận. Tôi thấy một bà cụ ôm chặt tượng Phật nhỏ trong tay, miệng lẩm bẩm đọc kinh. Một cậu bé phía trên tôi hét gọi mẹ, còn mẹ cậu ta chỉ biết ôm lấy con mà không nói nên lời.

Khoảnh khắc ấy, tôi cũng nghĩ: “Vậy là hết. Mình sẽ chết.”

Nhưng lạ lắm. Trong sự hoảng loạn tột cùng, tôi lại nhớ về những điều thật bình thường. Tôi nhớ bữa cơm với mẹ tuần trước, khi bà trách tôi ăn vội vàng. Tôi nhớ con mèo nhà tôi, thường cuộn tròn nằm bên chân mỗi tối. Tôi nhớ người bạn gái cũ – chúng tôi chia tay vì xa cách, và tôi chưa từng nói xin lỗi.

30 giây rơi tự do. Nhưng là 30 giây dài nhất trong đời tôi. Mỗi giây như kéo dài ra thành từng năm. Và rồi — máy bay chững lại. Không còn rung lắc mạnh như trước, chỉ còn tiếng gió và tiếng thở dốc của hành khách.

Một thông báo vang lên từ buồng lái:
“Chúng tôi vừa trải qua sự cố mất áp suất và lỗi động cơ số 2. Máy bay hiện đang được kiểm soát. Chúng tôi sẽ hạ cánh khẩn cấp tại sân bay Đà Nẵng. Mong quý khách giữ bình tĩnh.”

Không ai nói gì. Nhiều người òa khóc. Chú bên cạnh tôi tháo mặt nạ ra, lẩm bẩm “ơn trời”. Cô gái cạnh tôi ngồi gục xuống, mắt vẫn nhắm, nhưng nước mắt chảy dài.

20 phút sau, chúng tôi hạ cánh. Bánh máy bay chạm đất, tiếng va chạm vang lên như một cú giải thoát. Khi cửa mở, cả khoang bật dậy, người ôm nhau, người thì gọi điện, người thì lặng lẽ bước đi như vừa thoát khỏi cơn ác mộng.

Tôi bước xuống máy bay, chân vẫn run. Lúc đó mới nhận ra: mình còn sống.

Sau vụ việc, tôi nhận ra rằng có những khoảnh khắc – dù chỉ là vài giây – có thể thay đổi cả cách nhìn của bạn về cuộc đời. Nhưng điều kỳ diệu chưa dừng lại ở đó…

Tôi đến TP.HCM trễ 5 tiếng. Buổi phỏng vấn bị hủy.

Lúc ngồi ở quán cà phê nhỏ trên đường Cách Mạng Tháng Tám, tôi không nghĩ gì nhiều. Không tức giận, không tiếc nuối. Tôi chỉ ngồi nhìn dòng người đi qua, như thể lần đầu tiên trong đời mình thật sự nhìn thấy cuộc sống.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ mẹ:
“Con hạ cánh rồi phải không? Gọi về mẹ nghe giọng cái.”

Tôi gọi về ngay. Khi nghe giọng mẹ, tôi bật khóc. Không phải vì sợ, mà vì biết rằng… nếu ngày hôm đó máy bay không hồi phục, có lẽ đây là người tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tôi từng là người sống gấp, vội vàng như sợ thời gian bỏ lại. Ăn cơm thì tranh thủ lướt điện thoại, trò chuyện với bạn bè thì nửa chừng đã nghĩ đến công việc. Chuyện tình yêu cũng thế, tôi từng yêu một người – Lan – trong ba năm, rồi chia tay chỉ vì… “không còn thời gian cho nhau”. Tôi nhớ lúc cô ấy đóng cửa lại sau lần gặp cuối cùng, mình đã không níu kéo.

Sau vụ tai nạn, tôi bắt đầu gọi lại cho những người từng quan trọng với mình. Người đầu tiên là bố. Chúng tôi không nói chuyện gần một năm trời vì mâu thuẫn khi ông bắt tôi về quê nối nghiệp làm xây dựng. Cuộc gọi ngập ngừng, nhưng khi ông bắt máy, chỉ nói một câu:

“Mày còn sống là tốt rồi.”

Chúng tôi không cần thêm gì nữa.

Rồi đến Lan.

Tôi không định gọi. Nhưng số cô ấy vẫn nằm trong danh bạ. Tôi không nghĩ cô sẽ nghe, nhưng khi chuông đổ lần thứ ba thì giọng cô vang lên:

– “Alo?”

– “Là anh. Em khỏe không?”

Im lặng vài giây.

– “Em có đọc tin vụ máy bay. Em nghĩ… nếu là anh, chắc… chắc em phải gọi trước…”

Chúng tôi không nói về quá khứ, không đổ lỗi. Cuộc gọi kéo dài 47 phút. Đó là lần đầu tiên tôi nghe cô ấy cười lại, dù chỉ một chút.

Hai tháng sau tai nạn, tôi vẫn chưa xin được công việc mới. Nhưng tôi bắt đầu viết lại hành trình của mình. Tôi đăng một bài viết dài trên Facebook kể lại chuyện xảy ra trên chuyến bay. Bài viết được chia sẻ hàng chục nghìn lượt. Có người nhắn tin bảo tôi làm họ nhìn lại chính mình, có người chỉ lặng lẽ gửi lời cảm ơn.

Một ngày, tôi nhận được email từ một tòa soạn báo điện tử. Họ đề nghị tôi viết chuyên mục trải nghiệm sống sót – một loạt bài về những khoảnh khắc sinh tử và điều gì thay đổi sau đó. Tôi nhận lời.

Từ một người xin việc vội vã, tôi trở thành người kể chuyện.

Mỗi tháng, tôi phỏng vấn những người từng vượt qua biến cố lớn: bệnh tật, tai nạn, mất mát, phá sản… Tôi viết về cách họ gượng dậy, về những điều nhỏ bé họ học được – những điều thường bị bỏ quên khi ta còn “chạy đua” với cuộc sống.

Chính những bài viết đó cũng giúp tôi chữa lành.

Một năm sau chuyến bay, tôi trở lại Hà Nội. Tôi về thăm mẹ, đi ăn lại ở quán bún riêu quen thuộc, và ghé qua khu triển lãm sách ở Văn Miếu. Tình cờ hôm đó, có một buổi chia sẻ với độc giả – tôi không biết, nhưng một người bạn trong giới báo chí đã mời tôi lên sân khấu chia sẻ câu chuyện của mình.

Tôi đứng đó, trước hơn trăm người xa lạ, kể lại khoảnh khắc khi tôi nghĩ mình sẽ chết. Và rồi… tôi nhìn xuống khán giả – Lan cũng ở đó. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười.

Khi buổi chia sẻ kết thúc, cô bước đến, đưa cho tôi một cuốn sổ tay:

– “Em ghi lại những điều em sợ sẽ không kịp nói. Nhưng bây giờ, mình còn thời gian… đúng không?”

Chúng tôi đi uống cà phê hôm đó. Không nói về chuyện quay lại, không hứa hẹn tương lai. Chỉ ngồi đó, lặng lẽ. Nhưng lần này tôi không lướt điện thoại. Tôi nhìn vào mắt cô, lắng nghe từng lời. Tôi có cảm giác, có lẽ đây là lần đầu tiên mình sống… đúng nghĩa.

Chuyến bay hôm đó suýt lấy đi mạng sống tôi, nhưng cũng trả lại cho tôi điều quý giá hơn – một cuộc đời mới, với cách nhìn khác về từng khoảnh khắc. Không phải điều gì cũng cần phải lớn lao để gọi là kỳ diệu. Đôi khi, chỉ cần bạn còn được sống – đó đã là phép màu rồi.

Truyện sưu tầm

Cả nước đang hướng về TP.HCM: Trời ơi 70 tấn n;ội t;ạng, thịt đông lạnh, bao nhiêu bà con đã mua phải rồi rồi, quá kinhkhung

Công an TP HCM bất ngờ kiểm tra 3 lô hàng và ghi nhận có hơn 70 tấn nội tạng, thịt đông lạnh không rõ nguồn gốc.

Vừa qua, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an TP HCM đã bất ngờ kiểm tra 3 kho lạnh của 2 doanh nghiệp và 1 cá nhân trên địa bàn TP HCM. Hiện Công an TP HCM đang làm rõ dấu hiệu vi phạm của những cá nhân, đơn vị này trong lĩnh vực kinh doanh thực phẩm.

Ngày 29-5, Tổ Công tác của Phòng Cảnh sát kinh tế Công an TP HCM phát hiện bên trong kho lạnh của một doanh nghiệp ở đường số 22, Bình Hưng Hoà (quận Bình Tân) có 3,4 tấn sản phẩm nội tạng và thịt động vật. Lô hàng này không hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ.

Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 1.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 2.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 3.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 4.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 5.

Lực lượng chức năng phát hiện hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc

Tiếp đến ngày 30-5, Công an TP HCM phát hiện trong kho lạnh tại đường Bình Thành (quận Bình Tân) có 3,4 tấn nội tạng, thịt động vật. Lô hàng này không có nhãn hiệu, không hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ để bán ra thị trường.

Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 6.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 7.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 8.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 9.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 10.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 11.

Chủ các lô hàng đang bị tiếp tục điều tra mở rộng

Mới nhất, ngày 7-6, Công an TP HCM kiểm tra một công ty kinh doanh thực phẩm tại xã Tân Nhựt, huyện Bình Chánh.

Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 12.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 13.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 14.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 15.

Hàng hoá chỉ tiếng nước ngoài, không có tiếng Việt

Tại đây, lực lượng chức năng bất ngờ với kho lạnh chứa 61,5 tấn nội tạng và thịt động vật. Tất cả hàng hoá này không có hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ, không có giấy chứng nhận kiểm dịch động vật.

Cụ thể, Công an TP HCM xác định có 1,3 tấn vú heo; 16,7 tấn bao tử heo (Ba Lan); gần 26,5 tấn bao tử heo (Hà Lan); 3,6 tấn bắp bò; 5,9 tấn sụn gà và 7,5 tấn kê gà.

Tổ công tác xác định tất cả hàng hoá được đựng trong các thùng carton và có dán nhãn in chữ nước ngoài, không có dán nhãn phụ tiếng việt và không có hoá đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ.