Home Blog Page 11

Cô gái 20 tuổi lỡ có bầu với công nhân xây dựng, ngày anh đưa cô về quê ra mắt, bị bố mẹ ph;;ản đ;;ối vì “ăn cơm trước kẻng” nên không cho cưới. Ba tháng trôi qua, Hương chờ đợi trong vô vọng. Bụng cô ngày một lớn, nhưng Minh cứ lần lữa, viện cớ gia đình chưa đồng ý. Rồi một ngày, qua một người quen, Hương chết lặng khi biết sự thật: Minh đã làm đám cưới ở quê với một cô gái khác, người được gia đình anh chọn từ lâu. Hương không khóc, không gào thét. Cô chỉ lặng lẽ rời đi, ôm nỗi đau và đứa con trong bụng, quyết tâm làm mẹ đơn thân. Mười bảy năm sau sự thật dần lộ ra…

Vào một buổi chiều tháng Sáu, khi cơn mưa giăng mờ cả phố cổ Hội An, một người phụ nữ lặng lẽ đứng trước cổng trường THPT, tay cầm chiếc ô cũ, mắt dõi theo một cậu học sinh đang bước ra. Bảy năm nuôi con một mình, mười bảy năm câm lặng chôn giấu nỗi đau, giờ đây, trái tim Hương lại thắt lại bởi một sự thật mà cô chưa bao giờ dám đối diện…”

Năm ấy Hương vừa tròn 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái. Cô là sinh viên ngành kế toán trường Cao đẳng Kinh tế ở Đà Nẵng. Gia cảnh không khá giả, ba mất sớm, mẹ bán bánh mì đầu ngõ nuôi hai chị em ăn học. Hương học giỏi, chăm ngoan, chưa từng khiến mẹ phiền lòng. Nhưng rồi, chính mùa hè năm hai ấy đã viết nên trang đời u uất nhất trong tuổi trẻ của cô.

Hương gặp Minh khi đi làm thêm ở một quán cơm bình dân gần công trình xây dựng. Minh là công nhân mới từ quê Quảng Ngãi ra làm phụ hồ. Vóc dáng cao to, nụ cười hiền khô và ánh mắt có phần vụng về, anh khiến cô gái trẻ cảm thấy gần gũi và tin tưởng. Tình yêu đến tự nhiên như cơn mưa đầu mùa – nhanh, bất ngờ và thấm đẫm.

Họ yêu nhau chừng hơn ba tháng thì Hương phát hiện mình mang thai. Tin vui với cô lại là nỗi hoang mang không lời. Cô bỏ lớp, đi làm thêm nhiều hơn để dành dụm tiền. Minh hứa sẽ đưa cô về quê xin cưới đàng hoàng. Cô tin anh, như thể cả thế giới này chỉ có một người đàn ông duy nhất là Minh.

Ngày về ra mắt, mọi chuyện không như Hương tưởng tượng. Bố mẹ Minh lạnh nhạt, gương mặt tối sầm lại khi nghe đến chuyện “ăn cơm trước kẻng”. Mẹ anh bảo: “Con gái bây giờ hư lắm, chưa gì đã dính, chắc gì là con Minh?” – câu nói như nhát dao cứa vào tim Hương.

Họ quay về Đà Nẵng trong im lặng. Từ hôm đó, Minh bắt đầu tránh mặt cô, rồi viện cớ này kia: “Bố mẹ chưa đồng ý, đợi thêm một thời gian nữa…” – câu nói đó lặp lại nhiều lần như một đoạn băng cũ.

Ba tháng trôi qua, bụng Hương ngày càng lớn. Trong khi Minh càng ít liên lạc. Rồi một buổi chiều mưa, người bạn làm cùng quán gọi cho cô, giọng run run:
– Hương ơi… Minh nó… cưới vợ ở quê rồi…

Hương cứng người. Cô ngồi thừ trên ghế đá công viên gần ký túc xá suốt nhiều tiếng. Không nước mắt. Không oán trách. Chỉ có một khoảng lặng như bị rút sạch mọi âm thanh.

Cô quyết định nghỉ học, dọn trọ ra ngoại ô, xin làm kế toán cho một xưởng gỗ nhỏ, và giữ lại đứa bé. “Không cần ai thương hại, mình sẽ làm mẹ đơn thân” – cô tự nhủ mỗi tối, khi đôi chân sưng phù vì mang thai mà vẫn không dám ngơi nghỉ.

Thằng bé chào đời vào một đêm mưa lớn, trong căn phòng trọ lợp tôn, có tiếng ếch nhái và hơi đất ngai ngái. Cô đặt tên con là Khôi – nghĩa là khởi đầu. Vì đối với Hương, đứa bé là ánh sáng duy nhất còn lại giữa đời mình.

Cuộc sống không dễ dàng. Làm mẹ đơn thân ở tuổi hai mươi mốt, Hương vừa đi làm, vừa nuôi con. Đôi khi phải bế Khôi đi gửi nhờ bác tổ trưởng khi tăng ca đột xuất. Nhiều đêm, cô khóc vì mệt, vì tủi thân, vì nhớ mẹ già ngoài quê nhưng không dám về, sợ người ta dị nghị.

Khôi lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Cậu bé có đôi mắt giống hệt Minh – điều mà mỗi lần nhìn thấy, tim Hương lại se lại. Cô chưa từng kể cho con biết cha nó là ai. Trong mọi hồ sơ nhập học, giấy tờ, cô luôn để trống mục “tên cha”. Với cô, Khôi chỉ cần mẹ là đủ.

Năm Khôi học lớp 10, cô tích góp mua được một mảnh đất nhỏ ở Hội An, mở tiệm tạp hóa nhỏ trước nhà. Cuộc sống đã yên ổn, nhưng một góc ký ức vẫn nằm đó – như vết sẹo không bao giờ liền.

Thế rồi, vào một buổi chiều tháng Sáu, khi Khôi vừa kết thúc kỳ thi cuối kỳ lớp 11, Hương tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa con và bạn học. Giọng Khôi:
– Tớ cũng không biết ba mình là ai, mẹ tớ nói ba mất từ lâu… nhưng dạo gần đây có một bác ở quê nói nhìn tớ giống một người tên Minh nào đó…

Hương chết lặng. Cái tên ấy – Minh – như một cú giáng mạnh khiến cô quay cuồng. Cô đã giấu con gần mười bảy năm. Không nghĩ, rồi cũng đến lúc sự thật lộ diện..

Sau hôm nghe tên “Minh” thốt ra từ chính miệng con trai, Hương bỗng sống lại quãng ký ức đau đớn tưởng chừng đã chôn vùi. Đêm đó, cô ngồi thâu đêm trước hiên nhà, nhìn những con đom đóm lập lòe giữa vườn rau sau nhà mà lòng ngổn ngang trăm mối.

Sáng hôm sau, Hương ra chợ từ sớm, như mọi ngày. Nhưng khi đang thu xếp sạp rau thì một người phụ nữ trung niên bước tới, nét mặt lạ mà quen. Bà đứng trước mặt Hương khá lâu mới cất tiếng:

– Cô là… Hương phải không?

Hương khựng lại. Câu hỏi tưởng như đơn giản, nhưng giọng nói ấy, ánh mắt ấy… khiến tim cô đập thình thịch.

– Dạ… bà là…?

– Tôi là… mẹ của Minh.

Hương như chết lặng. Người phụ nữ ấy già đi nhiều so với 17 năm trước. Không còn vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng năm nào. Bà khẽ đặt túi quà xuống:
– Tôi đi Quảng Nam công việc, nghe người quen nói cô ở Hội An nên tìm tới… Tôi muốn gặp cháu Khôi.

Một khoảng lặng dài.

– Gặp nó để làm gì? Để xin lỗi à? Muộn rồi. Mười bảy năm, bà có biết tôi đã sống thế nào không?

Hương nói trong nghẹn ngào. Nhưng bà cụ chỉ cúi đầu:

– Tôi biết… tôi sai. Ngày đó tôi ép Minh cưới người khác. Cô ấy – vợ Minh, không sinh được con. Họ li dị năm ngoái. Minh bị tai nạn xe và mất cách đây ba tháng. Trước khi mất, nó nói… “Con có một đứa con trai. Nếu mẹ còn thương con, hãy tìm cách gặp cháu và xin Hương tha thứ…”

Tai Hương ù đi. Thế giới như quay cuồng. Cô cố gắng đứng vững, tay siết chặt quầy bán rau để không gục xuống. Minh đã chết… Và anh chưa từng quên mẹ con cô.

Chiều hôm đó, sau bao lần do dự, Hương gọi Khôi lại, ngồi đối diện con nơi bàn ăn gỗ cũ kỹ – nơi mà mỗi tối hai mẹ con vẫn chia sẻ bữa cơm đạm bạc.

– Khôi… mẹ có chuyện muốn nói với con.

Cậu bé ngơ ngác. Hương kể lại tất cả – tình yêu tuổi trẻ, sự phản bội, nỗi đau, và quyết định sinh con một mình. Lần đầu tiên Khôi nghe về cha mình. Khi mẹ dừng lại, cậu lặng thinh. Không khóc. Không gào lên như Hương từng lo sợ. Chỉ khẽ hỏi:

– Vậy… ba con có biết con tồn tại không?

– Có… nhưng mẹ không nghĩ anh ấy đủ can đảm để đối mặt. Giờ thì… không còn cơ hội nữa rồi con.

Khôi im lặng. Tối hôm đó, cậu nằm quay mặt vào tường, không ngủ, và lần đầu tiên trong đời, thấy nước mắt mình rơi mà không kịp ngăn.

Một tuần sau, bà cụ – mẹ Minh – quay lại. Trên tay là một bọc giấy màu nâu, cũ kỹ, bên trong là cuốn nhật ký bìa da đã sờn. Bà đưa cho Hương.

– Nó viết trong thời gian cuối đời… Tôi nghĩ cô nên đọc.

Đêm hôm ấy, khi Khôi đã ngủ, Hương mở cuốn nhật ký ra.

“Hương à,
Nếu em đọc được những dòng này, nghĩa là anh đã không còn. Anh xin lỗi vì năm đó đã để em một mình chống chọi với tất cả. Anh hèn. Anh sợ mẹ, sợ dư luận, sợ cả ánh mắt thất vọng của em.
Nhưng em có biết, ngày cưới người khác, anh say suốt cả tháng. Người ta bảo đàn ông nên sống lý trí. Nhưng suốt 17 năm, mỗi lần nghe ai đó gọi tên ‘Hương’, tim anh lại thắt lại.
Anh từng lén về Hội An vài lần, thấy em bế con đi chợ, thấy con lớn lên từng ngày…
Anh ước được một lần ôm lấy con, gọi nó là con trai của ba. Nhưng… chẳng đủ can đảm.
Xin em… nếu con muốn biết sự thật, đừng giấu. Để nó biết, ít ra, có một người cha từng hối hận suốt đời…”

Trang cuối cùng là một bức ảnh. Minh, khi còn nằm viện, gầy gò nhưng vẫn cố mỉm cười. Trên tay là một chiếc vòng len màu xanh – màu mà Hương từng đan tặng anh năm ấy.

Hương khóc. Lần đầu tiên sau mười bảy năm, cô khóc thật sự. Không phải vì oán hận, mà vì buông bỏ.

Tháng sau, Hương dẫn Khôi về Quảng Ngãi – nơi Minh an nghỉ. Cậu bé đứng trước mộ cha, tay run run đặt bó hoa trắng xuống.

– Con không trách ba. Nhưng con cần thời gian.

Cậu quay lại, ôm chặt lấy mẹ.

– Con chỉ biết một điều… mẹ là người dũng cảm nhất thế gian.

Hương mỉm cười. Gió từ biển Lý Sơn thổi về, mặn mà và dịu dàng như lòng người mẹ đã đi qua bão giông mà vẫn kiêu hãnh đứng vững.

Có những tình yêu không cần kết thúc bằng một đám cưới, có những nỗi đau không cần phải trả giá. Nhưng điều đẹp nhất trong cuộc đời này, là có người chọn sinh ra bạn… và một người khác chọn không từ bỏ bạn, dù cả thế giới quay lưng.

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Trong đêm mưa tầm tã, cô ôm chặt bụng bầu đang giãy giụa từng cơn đau thắt, từng bước chạy ra khỏi căn nhà từng gọi là tổ ấm. Phía sau lưng, giọng nói lạnh lùng của chồng vẫn vang vọng trong đầu:
“Bỏ đi. Cái thai đó là gánh nặng. Tôi cần tự do.”
Bảy năm sau, cô quay trở về, không chỉ với một đứa con trai – mà là hai, và một kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng để người đàn ông phản bội ấy phải trả giá

Hà Nội, mùa thu năm 2018, cái lạnh len lỏi qua từng khe cửa gỗ cũ kỹ. Trong một căn biệt thự sang trọng ở phố Tây Hồ, Ngọc Anh ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, tay đặt lên bụng – nơi hai sinh linh bé bỏng đang lớn dần từng ngày. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải sống trong sợ hãi khi mang thai, đặc biệt là sợ… chính chồng mình.

Trí – người chồng mà cô từng yêu đến mù quáng, đã không còn là người đàn ông của ngày đầu. Thành đạt, quyền lực, nhưng cũng dối trá và lạnh lùng. Gần đây, anh hay về muộn, thậm chí có đêm không về. Và rồi, trong một bữa cơm tối vắng lặng, Trí ném xuống bàn ly nước lọc, giọng dứt khoát:

“Phá thai đi. Anh không muốn đứa trẻ này. Anh sắp có một cơ hội lớn, anh cần tự do.”

Ngọc Anh chết lặng. Cô không đáp. Cô biết rõ cơ hội mà Trí nhắc tới – là cô con gái của ông Phú, một đại gia bất động sản có quyền thế đang muốn tìm rể. Trí không che giấu tham vọng nữa.

— “Anh điên rồi, Trí. Đó là con anh!” – Ngọc Anh gào lên, nước mắt ứa ra.

— “Là con thì sao? Nó cản đường anh. Em giữ nó thì tự gánh lấy hậu quả.”

Đêm đó, Ngọc Anh biết mình không còn lựa chọn. Cô lặng lẽ thu xếp đồ, giấu nhẹm giấy siêu âm song thai, nhét vào vali vài bộ quần áo, và trốn khỏi ngôi nhà từng là nơi khởi đầu của tình yêu.

Cô đi về phía Nam – không hề quen ai, không biết sẽ làm gì, chỉ mang theo quyết tâm sống để bảo vệ hai sinh linh bé nhỏ.

 Sài Gòn chào đón cô bằng cái nắng gay gắt và sự xô bồ. Nhưng giữa chốn đông đúc ấy, cô tìm được một nhà trọ nhỏ ở Gò Vấp. Chủ trọ – một người phụ nữ từng trải – thương hoàn cảnh của Ngọc Anh nên cho ở nợ vài tháng đầu. Ngọc Anh làm đủ nghề: bán hàng online, nhập đồ second-hand, thậm chí từng dọn vệ sinh nhà hàng. Cô bầu to nhưng không dám nghỉ làm.

Ngày sinh, cô ngất lịm trong phòng trọ vì đau bụng, được chủ trọ đưa đi bệnh viện. Hai đứa trẻ – song thai hai trai – ra đời khỏe mạnh. Cô đặt tên là MinhKhang, với mong muốn con sẽ sống thông minh và khỏe mạnh, khác với cuộc đời mẹ.

Những năm sau đó là chuỗi ngày dài vừa nuôi con vừa học thêm kỹ năng. Ngọc Anh ghi danh vào một lớp học nghề thẩm mỹ, làm quen với thị trường spa. Nhờ sự kiên cường và đầu óc nhanh nhạy, cô mở được một spa nhỏ tại quận 3 sau 5 năm, dần ổn định.

Hai đứa bé lớn lên ngoan ngoãn, thông minh, thường hay hỏi: “Ba con là ai?” – Cô chỉ mỉm cười, lảng tránh:
— “Ba đang ở rất xa. Mẹ và ba đã từng rất yêu nhau. Nhưng giờ, chỉ có mẹ ở đây thôi.”

Đến khi Minh và Khang tròn 7 tuổi, một ngày mưa như năm xưa, cô nhìn mình trong gương. Người phụ nữ từng gầy gò, đau khổ ngày nào nay đã trở thành một người mẹ mạnh mẽ, ánh mắt sắc sảo, khí chất đĩnh đạc. Cô cầm điện thoại, tra vé máy bay về Hà Nội, lẩm bẩm:

— “Đã đến lúc…

Sân bay Nội Bài buổi sáng tháng 10, tiết trời se lạnh. Ngọc Anh bước xuống cùng hai đứa con trai sinh đôi. Minh và Khang giờ đã cao ráo, lanh lợi. Mắt chúng ánh lên sự tò mò, háo hức. Ngọc Anh không nói rõ lý do về Hà Nội, chỉ bảo: “Về quê mẹ chơi ít ngày.” Nhưng thực ra, cô đã lên kế hoạch này từ hơn một năm trước.

Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng tình hình của Trí qua mạng và mối quan hệ cũ, cô biết rõ: anh ta đã kết hôn với con gái ông Phú thật – tên là Vy. Họ có một con trai khoảng 6 tuổi, học tại một trường quốc tế song ngữ danh tiếng ở Hà Nội. Nhìn từ ngoài, Trí có vẻ đang sống cuộc sống mà anh từng khao khát – danh vọng, tiền bạc, địa vị. Nhưng qua một vài người quen cũ, cô biết: hôn nhân ấy không hạnh phúc.

Vy là một người đàn bà sắc sảo nhưng kiêu ngạo, kiểm soát chồng chặt chẽ. Trí làm giám đốc chi nhánh phía Bắc trong tập đoàn nhà vợ, nhưng mọi quyết sách lớn đều bị “phu nhân” can thiệp. Nhiều dự án Trí muốn triển khai đều bị bố vợ gạt đi. Những mối quan hệ ngoài luồng cũng không dám công khai. Gã đàn ông từng nhẫn tâm với cô, giờ đang sống trong cái lồng vàng, đầy bức bối.

Ngọc Anh đưa hai con nhập học tại đúng trường của con trai Trí – nhưng lớp khác. Cô chọn một căn hộ cao cấp gần trường, bắt đầu mở một chi nhánh spa nhỏ tại Hà Nội, dưới tên thương hiệu mới: “An Nhiên Skincare”.

Cô không chủ động tìm Trí. Cô để mọi chuyện diễn ra tự nhiên – như cách kẻ phản bội thường tự sa lưới.

Hai tuần sau, trong một buổi họp đối tác ngành làm đẹp tổ chức tại khách sạn Metropole, Trí đến với tư cách nhà tài trợ. Khi bước vào khán phòng, anh sững người. Người phụ nữ trên sân khấu đang thuyết trình về xu hướng chăm sóc da công nghệ cao năm 2025 – chính là Ngọc Anh.

Không còn là cô vợ hiền lành năm xưa. Trước mặt anh là một người phụ nữ toát lên sự tự tin, chuyên nghiệp, và quyến rũ đến ngỡ ngàng. Cô không nhìn anh dù chỉ một lần. Trí không thể tập trung vào phần còn lại của sự kiện. Trong đầu anh là hàng loạt câu hỏi: “Tại sao cô ấy ở đây? Cô ấy đã làm gì suốt 7 năm qua? Con… đâu rồi?”

Ngay hôm sau, Trí chủ động hẹn gặp. Cô đồng ý – tại một quán cà phê sang trọng ở phố Tràng Tiền. Anh đến sớm, hồi hộp như một gã thanh niên lần đầu tỏ tình. Khi cô bước vào, anh đứng dậy, lúng túng:

— “Anh… không ngờ gặp lại em trong hoàn cảnh này.”

— “Còn em thì ngờ. Em đã lên lịch kỹ lưỡng rồi.” – Cô ngồi xuống, bình thản.

— “Em… 7 năm qua em sống thế nào? Đứa trẻ…”

— “Hai đứa. Song thai. Đều là con trai.” – Ngọc Anh nhìn thẳng vào mắt anh. “Em nuôi lớn, khỏe mạnh, học giỏi. Tốt hơn nhiều so với thứ ‘tự do’ mà anh muốn.”

Trí chết sững. Anh không nói nên lời.

— “Giờ em về đây để làm gì?” – Trí cẩn trọng hỏi.

— “Để dạy con em biết mặt cha chúng. Và để đảm bảo… anh sẽ không còn cơ hội chà đạp người khác như đã làm với em.” – Giọng cô lạnh tanh.

Từ đó, một loạt những sự kiện bất thường bắt đầu xảy ra trong giới kinh doanh làm đẹp Hà Nội.

Một đối tác lớn của công ty Trí bất ngờ chuyển hướng đầu tư sang thương hiệu của Ngọc Anh. Dữ liệu nghiên cứu thị trường của Trí bị rò rỉ, khiến công ty mất lợi thế cạnh tranh. Một scandal liên quan đến giấy phép hoạt động bị phanh phui, làm truyền thông dậy sóng. Người tung bằng chứng – một “cư dân mạng giấu tên” – chính là Ngọc Anh, nhưng cô khéo léo giấu mọi dấu vết.

Trong khi đó, Ngọc Anh vẫn luôn xuất hiện công khai tại các sự kiện, với hình ảnh mẹ đơn thân thành đạt, được báo chí ca ngợi. Nhiều người bắt đầu đồn đoán về mối quan hệ giữa cô và Trí. Vy – vợ Trí – bắt đầu nghi ngờ, tra hỏi. Cô ta phát hiện ra hai đứa trẻ nhà Ngọc Anh học cùng trường với con mình, lại trạc tuổi con Trí – và đặc biệt, rất giống Trí.

Cuộc hôn nhân từng là “bàn đạp quyền lực” của Trí bắt đầu lung lay. Vy công khai làm nhục Trí trước mặt đối tác, đe dọa ly hôn. Tập đoàn nhà vợ ép Trí rút khỏi vị trí giám đốc. Trí từ chỗ là người có tất cả, giờ mất chức, mất uy tín, mất cả niềm tin của gia đình.

Trong lần cuối cùng gặp lại Ngọc Anh, Trí trầm giọng:

— “Em… trả thù anh?”

— “Không.” – Cô lắc đầu. “Trả thù là để cảm thấy hả hê. Em không cần điều đó. Em chỉ muốn anh nếm mùi mất mát – giống như em đã từng đứng một mình giữa đêm mưa, mang thai, không nơi bấu víu.”

Trí cúi đầu, không nói được lời nào.

Cô đứng dậy, để lại một tờ giấy – bản sao giấy khai sinh của Minh và Khang. Mục “tên cha”: Để trống.

— “Con em không cần một người cha. Chúng cần một tấm gương.” – Cô quay lưng đi, không ngoảnh lại.

Một buổi sáng Hà Nội yên bình, tại công viên gần nhà, Minh và Khang đạp xe, tiếng cười vang vọng. Ngọc Anh ngồi trên ghế đá, ánh mắt rạng rỡ. Cô đã đi qua bóng tối, và tìm được ánh sáng cho mình – không phải nhờ một người đàn ông, mà bằng chính sức mạnh của lòng tin và tình mẫu tử.

Kết thúc.

Nhà chiêm tinh gây s/ố/c khi dự đoán chính xác vụ rơi máy bay th;ảm kh;ốc ở Ấn Độ, thêm 1 dự đoán còn r/ùng r/ợn hơn

Nhà chiêm tinh Astro Sharmistha đã gây chấn động mạng xã hội khi lời cảnh báo về một vụ tai nạn máy bay “gây sốc” trong năm 2025 bất ngờ trở thành hiện thực chỉ một tuần sau đó.

Chỉ một tuần trước khi chiếc Boeing 787 Dreamliner của Air India rơi và phát nổ tại Ahmedabad, Ấn Độ, nhà chiêm tinh có tên Astro Sharmistha đã đưa ra lời cảnh báo rợn người về một “vụ tai nạn hàng không gây sốc” trong năm 2025.

Trên nền tảng X, bài đăng ngày 5/6 của cô với nội dung: “Tôi vẫn giữ nguyên dự đoán về một vụ tai nạn máy bay và sự tàn phá trong ngành hàng không năm 2025” đã nhanh chóng lan truyền chỉ vài giờ sau vụ tai nạn xảy ra ngày 12/6. Bài viết này kèm theo nội dung dự báo trước đó từ ngày 29/12/2024.

Cụ thể, cô viết: “Ngành hàng không sẽ khởi sắc hơn vào năm 2025, nhưng cũng sẽ xuất hiện những vụ tai nạn máy bay khiến chúng ta bàng hoàng. Tôi đã dự đoán điều này hai tháng trước.[…]”

Nhà chiêm tinh gây sốc khi dự đoán chính xác vụ rơi máy bay thảm khốc ở Ấn Độ- Ảnh 1.

Điều này đã khiến cộng đồng mạng không khỏi bàng hoàng

Nhà chiêm tinh gây sốc khi dự đoán chính xác vụ rơi máy bay thảm khốc ở Ấn Độ- Ảnh 2.

Bài viết trên mạng xã hội của Astro Sharmistha đang được chia sẻ rất nhiều

Theo thông tin từ chính quyền địa phương, chiếc máy bay mang số hiệu AI171, khởi hành từ Ahmedabad đi London Gatwick, đã rơi chỉ vài phút sau khi cất cánh và phát nổ. Vào thời điểm xảy ra tai nạn, trên máy bay có tất cả 242 người, tuy nhiên, chỉ có duy nhất một người may mắn sống sót.

Cảnh sát trưởng khu vực GS Malik cho biết, máy bay đã lao vào khu vực ký túc xá của Trường cao đẳng y khoa B.J. khiến nhiều người khác trên mặt đất có thể đã thiệt mạng. Con số thương vong có thể lên tới 290 người.

Nhà chiêm tinh gây sốc khi dự đoán chính xác vụ rơi máy bay thảm khốc ở Ấn Độ- Ảnh 3.

Nguyên nhân ban đầu được cho là máy bay bị mất điện đột ngột trong giai đoạn cất cánh, thời điểm “nguy hiểm nhất của chuyến bay”. Có khả năng máy bay va phải chim hoặc gặp gió đổi hướng khiến cả hai động cơ đều ngừng hoạt động.

Cục Điều tra Tai nạn Máy bay Ấn Độ đang có mặt tại hiện trường để thu thập mảnh vỡ và hộp đen.

Nguồn: Daily Mail

Bắt k;hẩn cấp “bà trùm khô gà” trên TikTok, nguyên 3 tấn hàng giả khô heo, khô bò khô gà đã bị tịch thu

Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Thái Bình vừa ra quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can đối với Nguyễn Thị Mai (SN 1994, trú tại phường Hải Yên, TP Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh) và Đào Văn Thành (xã Tiền Tiến, TP Hải Dương, tỉnh Hải Dương) để điều tra làm rõ hành vi “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm”.

Đối tượng Đào Văn Thành trước Cơ quan Cảnh sát điều traĐối tượng Đào Văn Thành trước Cơ quan Cảnh sát điều tra

Trước đó, ngày 27-5, tổ công tác Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Thái Bình phối hợp với cơ quan chức năng kiểm tra kho hàng tại nhà ông N.T.N. (xã Nguyên Xá, huyện Đông Hưng) phát hiện và thu giữ 650 gói thành phẩm bò khô miếng, khô bò sợi, heo cháy tỏi, khô gà cay không có hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

Ông N.T.N. trình bày số sản phẩm trên mua của Đào Văn Thành (xã Tiền Tiến, TP Hải Dương, tỉnh Hải Dương).

Ngay sau đó, lực lượng chức năng đã tiến hành khám xét khẩn cấp tại nơi ở đồng thời là nơi sản xuất tập kết hàng hóa của Đào Văn Thành.

Quá trình khám xét, lực lượng công an đã thu giữ 2 cân điện tử, 1 máy hàn miệng túi, 62.199 gói sản phẩm các loại (tương đương hơn 3 tấn thành phẩm), 47.500 vỏ bao bì loại 50 g; 6 thùng nguyên liệu và 1 xe ô tô BKS 34D – 020.54.

Nguyễn Thị Mai tại Cơ quan Cảnh sát điều traNguyễn Thị Mai tại Cơ quan Cảnh sát điều tra
Tang vật vụ ánTang vật vụ án

Tại cơ quan điều tra, Đào Văn Thành khai từ năm 2021 đến cuối năm 2022, trong quá trình tiếp thị sản phẩm trên thị trường, Thành đã sản xuất khô gà, khô bò, heo cháy tỏi bán ra thị trường nhằm hưởng lợi và lấy tên Công ty Bảo Bảo để bán cho khách hàng trên địa bàn các tỉnh Hải Dương và Thái Bình. Được biết, các sản phẩm của Thành đều không được cấp chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm và ảnh hưởng lớn đến sức khỏe người tiêu dùng.

Ngày 10-6, Cơ quan Cảnh sát điều tra, Công an tỉnh Thái Bình ra quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can, bắt tạm giam đối với Đào Văn Thành để điều tra làm rõ hành vi “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm” theo Điều 193, Bộ luật Hình sự.

Tiếp tục mở rộng vụ án, ngày 12-6, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Thái Bình đã khởi tố bị can đối với Nguyễn Thị Mai để điều tra, làm rõ hành vi “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm”.

Năm tôi 25 tuổi, mẹ tôi muốn tái hôn, tôi vui vẻ đồng ý vì nghĩ ai cũng cần có hạnh phúc cho riêng mình nhưng ngày gặp cha dượng tôi bỏ đi ngay lập tức

Năm tôi 25 tuổi, mẹ tôi muốn tái hôn. Tôi vui vẻ đồng ý vì nghĩ ai cũng cần có hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng ngày gặp cha dượng, tôi bỏ đi ngay lập tức. Không phải vì ông ấy xấu tính, thô lỗ hay già nua. Ông ta là người đàn ông từng đưa tôi vào bóng tối của tuổi thơ, thứ mà tôi đã mất hàng năm trời để tưởng rằng mình đã quên.

Tôi tên là Mai, sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Quảng Nam. Mẹ tôi là giáo viên cấp một, còn ba tôi – người cha ruột duy nhất mà tôi từng biết – mất trong một tai nạn xe máy khi tôi lên sáu. Kể từ đó, hai mẹ con tôi nương tựa vào nhau mà sống. Mẹ tôi không tái giá. Suốt mười chín năm trời, bà sống như một chiếc bóng, vừa làm mẹ, vừa làm cha. Tôi chưa bao giờ nghe bà than vãn một lời.

Khi tôi đậu đại học và ra Hà Nội học, mẹ vẫn ở lại quê. Bà không muốn tôi bị xao nhãng vì lo lắng cho bà. Tôi biết bà từng có vài người để ý, nhưng chưa ai thực sự đi vào đời bà. Bà sợ điều tiếng, sợ tôi tổn thương, sợ người ta không tử tế.

Tôi học xong, đi làm ở Sài Gòn. Cuộc sống bộn bề cuốn tôi đi với những deadline, những mối quan hệ mở mà chẳng ai dám gọi tên. Tôi không nghĩ đến chuyện lập gia đình, càng không nghĩ nhiều về quá khứ. Mỗi tháng, tôi gọi điện về cho mẹ vài lần, gửi tiền đều đặn, dặn bà giữ gìn sức khỏe. Bà vẫn như mọi khi: nói ít, cười nhẹ và luôn kết thúc cuộc gọi bằng một câu, “Mẹ ổn. Con cứ yên tâm làm việc.”

Rồi một ngày đầu tháng ba, khi tôi đang ngồi trong quán cà phê ở Quận 1, mẹ gọi. Giọng bà nhẹ nhàng, nhưng có gì đó khác lạ.

– Mai à, mẹ muốn nói với con chuyện này… Mẹ định đi thêm bước nữa.

Tôi hơi bất ngờ. Nhưng rồi lại thấy mình không nên bất ngờ. Bà xứng đáng được hạnh phúc.

– Ai vậy mẹ? Người ở gần nhà mình à?

– Không. Là người quen cũ. Mẹ gặp lại ông ấy ở lễ cưới con Hằng, bạn mẹ. Ông ấy góa vợ hơn mười năm rồi. Tính tình hiền lành, con đừng lo. Mai, mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi.

Tôi cười qua điện thoại.

– Mẹ đã vất vả vì con cả đời. Giờ mẹ muốn có người bầu bạn thì con mừng cho mẹ. Con sẽ về dự đám cưới.

Đó lẽ ra đã là đoạn kết đẹp cho một hành trình dài của mẹ tôi. Nhưng cuộc đời, như một cuốn truyện cũ, có những trang bất ngờ đến khó tin.

Tôi bắt chuyến bay về Đà Nẵng, rồi đi xe về thị trấn nhỏ quê nhà. Lần đầu tiên sau ba năm, tôi trở lại căn nhà cấp bốn cũ kỹ, nơi từng vang tiếng cười của tôi và mẹ. Mẹ đón tôi với ánh mắt sáng bừng, bà trẻ ra trông thấy.

– Cuối tuần này, mẹ và chú Hưng sẽ tổ chức bữa cơm thân mật, mời vài người bạn thân. Mẹ muốn con gặp ông ấy.

Tôi gật đầu, dù trong lòng có chút hồi hộp.

Tối hôm đó, tôi thức đến khuya xem lại ảnh cũ. Có một tấm ảnh từ năm lớp 3, tôi mặc áo dài trắng, đứng giữa một nhóm người lớn ở nhà văn hóa thôn. Trong ảnh, có một người đàn ông quen quen. Tôi không nhớ nổi là ai.

Ba ngày sau, tôi gặp chú Hưng.

Ông ta bước vào nhà, tay cầm bó hoa lay-ơn. Nhìn thấy tôi, ông khựng lại một giây. Tôi thì như bị một cú tát bất ngờ. Mọi ký ức ập về. Mùi thuốc lá. Bàn tay thô ráp. Chiếc xe máy màu xanh bạc. Tiếng cửa sắt khóa lạch cạch. Cái góc nhà kho ẩm thấp…

Đó là người đàn ông đã từng sống cùng nhà với dì tôi hơn mười lăm năm trước – chồng cũ của dì. Khi ấy tôi chín tuổi, từng có một kỳ nghỉ hè ở nhà dì. Tôi không nhớ rõ mọi chuyện, chỉ nhớ một cảm giác ghê sợ không thể gọi tên. Và tôi chưa từng kể với ai, kể cả mẹ.

Người đàn ông ấy từng khiến tôi phải né tránh ánh nhìn của chính mình trong gương.

Tôi đứng bật dậy, mặt tái đi.

– Mẹ, con có việc phải đi ngay.

– Mai? Con đi đâu? Không ăn tối à?

– Con xin lỗi.

Tôi không thể nói lý do. Tôi chỉ biết mình không thể ở lại căn nhà đó thêm phút nào.

Tôi bắt xe trở lại Đà Nẵng trong đêm. Đầu óc quay cuồng. Những tiếng cười nói, những cái vuốt tóc, những lần bị nhốt trong kho vì “không nghe lời”… Tất cả ùa về. Tôi không nhớ hết. Nhưng tôi nhớ nỗi sợ.

Sáng hôm sau, mẹ gọi cho tôi hàng chục cuộc. Tôi tắt máy.

Tôi cần thời gian. Tôi cần xác định lại: Ký ức ấy có thật không? Hay chỉ là một cơn ác mộng kéo dài của tuổi thơ?

Tôi ở lại Đà Nẵng, thuê một phòng trọ nhỏ gần biển, nói dối với công ty rằng mình bị cảm, xin nghỉ phép một tuần. Suốt mấy ngày trời, tôi không làm được gì ngoài việc nằm im trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.

Tôi bắt đầu mơ. Những giấc mơ lặp đi lặp lại: tôi bé lại, trong bộ váy ngủ mỏng, ngồi co ro trong góc phòng kho ẩm mốc. Cánh cửa gỗ cũ mở ra. Bóng người đàn ông ấy tràn vào. Tôi không hét lên được. Miệng tôi như bị khoá chặt bằng một cái nút vô hình. Giấc mơ chấm dứt ở đó, mỗi lần đều để lại mồ hôi lạnh dính trên lưng và trái tim như bị ai bóp nghẹt.

Tôi tự hỏi: có thể nào trí óc trẻ con đã dựng nên ký ức không có thật? Hay tôi chỉ bị ám ảnh bởi một điều mình không hiểu?

Đến ngày thứ năm, tôi bật khóc khi nhìn thấy dòng tin nhắn từ mẹ:

“Mai, nếu con không về, mẹ sẽ hủy đám cưới. Mẹ cần biết chuyện gì đang xảy ra.”

Tôi trở về.

Mẹ ngồi ở bàn uống nước. Trà nguội từ lâu. Bà không nói gì khi thấy tôi. Chỉ nhìn, rất lâu.

– Con không muốn mẹ cưới người đó, đúng không? – Bà hỏi, không buộc tội, không ép buộc.

Tôi ngồi xuống. Tay tôi run.

– Mẹ còn nhớ hè năm con học lớp 3, con ở nhà dì Lan không?

Bà gật đầu. Ánh mắt bắt đầu thay đổi.

– Ông ấy… chồng cũ của dì Lan. Con không nhớ hết. Nhưng con sợ ông ấy. Rất sợ.

Tôi không dám dùng từ nào rõ ràng hơn. Tôi không chắc chính xác chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ nhớ cảm giác kinh hoàng ấy, cảm giác không dám đến gần đàn ông, không thể chịu được tiếng khóa cửa lạch cạch trong nhiều năm trời.

Mẹ tôi im lặng. Rất lâu sau, bà mới cất tiếng, run rẩy:

– Hồi ấy… dì con có nói gì đó mập mờ. Nhưng khi mẹ hỏi, cả hai vợ chồng họ đều bảo không có chuyện gì. Mẹ không nghĩ ra lại là ông ta.

Giọng bà trĩu nặng. Tôi thấy ánh mắt mẹ tràn đầy tội lỗi, dù bà không làm gì sai.

– Con xin lỗi, mẹ ơi. Con không biết sao mình lại quên. Con đã cố quên…

Tôi òa lên khóc như đứa trẻ tám tuổi. Mẹ ôm lấy tôi, bàn tay run rẩy vuốt tóc tôi như ngày còn bé. Cả hai chúng tôi ngồi đó, không ai nói thêm gì, chỉ có tiếng thời gian như lặng xuống giữa hai thân thể chằng chịt những vết thương cũ.

Hôm sau, mẹ hủy hôn lễ.

Tôi không biết bà đã nói gì với ông ta. Chỉ biết ông ta không quay lại nữa. Mẹ trở lại với công việc ở trường, khuôn mặt già đi hẳn trong vòng một tuần. Nhưng tôi thấy trong mắt mẹ có thứ gì đó sáng rõ hơn: sự tỉnh thức.

– Mai, mẹ không giận con đâu. Cũng không tiếc. Mẹ chỉ giận mình… đã không hỏi con kỹ hơn năm ấy.

Tôi nắm tay mẹ. Lần đầu tiên, tôi thấy mình mạnh mẽ hơn người phụ nữ đã gồng gánh cả đời vì tôi.

Một tháng sau, tôi đến gặp dì Lan.

Dì sống một mình trong căn nhà nhỏ, chồng cũ đã bỏ đi từ lâu, con trai thì định cư nước ngoài.

Khi tôi nhắc đến ông ta, dì nheo mắt, thở dài.

– Ông ấy… hồi xưa đã có một lần bị hàng xóm báo công an vì tội sàm sỡ đứa bé bán vé số. Nhưng không ai bắt được quả tang, nên vụ đó chìm xuồng. Tao cũng không tin lúc đầu. Nhưng sau một lần thấy ông ấy nhìn con gái nhà bên với ánh mắt dâm dật, tao sợ. Tao đuổi cổ ông ta, ly hôn luôn.

Tôi lạnh người. Hóa ra nỗi sợ của tôi không phải là ảo giác.

– Sao dì không nói cho mẹ cháu biết?

– Tao định nói. Nhưng lúc đó mày còn nhỏ, tao sợ làm lớn chuyện thì lại ảnh hưởng đến con gái tao. Với lại… ai tin lời con nít, hả cháu?

Dì nói xong, quay đi. Tôi thấy trên mặt bà có những nếp nhăn của hối hận. Nhưng chẳng có gì có thể làm lại từ đầu.

Tôi trở lại Sài Gòn sau tất cả. Tôi bắt đầu đi trị liệu tâm lý. Lần đầu tiên, tôi dám gọi đúng tên nỗi đau của mình. Lần đầu tiên, tôi không còn thấy xấu hổ vì chuyện từng xảy ra. Tôi học cách tha thứ – không phải cho ông ta, mà cho chính mình khi đã im lặng quá lâu.

Mẹ tôi vẫn một mình. Nhưng bà không cô đơn. Bà tham gia lớp học đàn tranh cho người trung niên, trồng thêm luống hoa cúc trước nhà. Thi thoảng bà gọi điện cho tôi, kể chuyện bà dạy học sinh lớp một đánh vần sai mà nói “thương chết được”. Giọng bà nhẹ đi, và nụ cười trở lại.

Tôi học được một điều: có những ký ức không bao giờ quên, nhưng nếu ta dám đối mặt với chúng, thì vết thương cũng có thể lành. Không phải lành hẳn, mà là lành theo cách giúp ta bước tiếp.

Và đôi khi, yêu thương không nằm ở việc hy sinh tất cả, mà là dám nói “không” khi cần bảo vệ người mình thương.

“Dị nhân” Nam Định nuôi móng tay 35 năm không cắt lên tiếng đã có người muốn mua bộ móng với giá 7 tỷ

Trước đây đã có người hỏi mua nhưng ông Huyền không bán. Giờ tuổi đã cao, sức khỏe giảm sút, ông nghĩ đến việc bán bộ móng, cũng là để vợ ông được nghỉ ngơi sau hơn 30 năm phục vụ chồng.

Thời gian gần đây, mạng xã hội xôn xao thông tin ông Lưu Công Huyền (67 tuổi, ở huyện Giao Thủy, tỉnh Nam Định) nuôi bộ móng tay suốt 35 năm không cắt, móng tay dài nhất lên tới 1m. Thông tin cũng cho rằng, đến nay, ông Huyền muốn rao bán bộ móng của mình với giá 7 tỷ đồng.

Những thông tin liên quan đến “dị nhân” Nam Định lập tức làm nổ ra nhiều tranh cãi. Nhiều người cho rằng con số 7 tỷ đồng là phi thực tế. Ngoài ra, không ít người cũng bày tỏ sự khó hiểu về việc ông Huyền nuôi móng tay dài như vậy suốt bao nhiêu năm qua.

Thực tế, thông tin ông Huyền muốn bán bộ móng tay với giá 7 tỷ đồng xuất phát từ một lần có kênh YouTube nổi tiếng tới nhà ông Huyền quay, tìm hiểu về bộ móng tay của ông.

“Dị nhân” Nam Định nuôi móng tay 35 năm không cắt lên tiếng về thông tin muốn bán bộ móng với giá 7 tỷ- Ảnh 1.

Ông Huyền và bộ móng tay nuôi hơn 30 năm.

“Dị nhân” Nam Định nuôi móng tay 35 năm không cắt lên tiếng về thông tin muốn bán bộ móng với giá 7 tỷ- Ảnh 2.

Hàng ngày, bà Thuận hỗ trợ chồng tất cả mọi việc, từ đi làm đến sinh hoạt cá nhân.

Trong đoạn clip, YouTuber có hỏi nếu có đại gia hay một người nào đó có nhu cầu mua bộ móng tay của ông Huyền về trưng bày thì ông có bán không? Và ông Huyền đồng ý bán. Về vấn đề giá cả, ông Huyền trả lời: “Cái này thì không biết được, tôi để móng tay này cũng kỳ công lắm”.

Sau đó, YouTuber ước tính số tiền dựa trên thu nhập ngày công của ông Huyền suốt hơn 30 năm với mức 1 triệu đồng/ngày thì ra con số khoảng gần 10 tỷ đồng. Với con số này, ông Huyền trả lời nếu được sẽ bán.

YouTuber lại hỏi ý kiến bà Nguyễn Thị Thuận (vợ ông Huyền) thì bà đồng ý bán để đỡ phải phục vụ chồng. Giờ bà cũng đã có tuổi, mong được thoải mái nghỉ ngơi. Bà cũng nói rằng chỉ cần được 70% của con số YouTuber đưa ra thì cũng bán, tức khoảng 7 tỷ đồng. Vợ chồng ông Huyền cũng gật đầu với mức giá này.

“Dị nhân” Nam Định nuôi móng tay 35 năm không cắt lên tiếng về thông tin muốn bán bộ móng với giá 7 tỷ- Ảnh 3.

Bộ móng tay của ông Huyền dính đầy bụi bẩn, màu mực, xi măng,…

Tuy nhiên mới đây, trao đổi trên báo Dân Trí, ông Huyền cho hay câu nói “được khoảng 70% giá ấy cũng được” là bà Thuận nói cho vui. “Dị nhân” Nam Định nói con số 7 tỷ đồng mà YouTuber đưa ra chỉ là con số “tham khảo”, “vui vẻ”. Còn ông có thể sẽ nghĩ tới việc bán bộ móng tay của mình nếu có người thực sự trân trọng và muốn mua với một mức giá phù hợp, 2 bên thỏa thuận với nhau.

Ông Huyền kể thêm, nhiều năm trước, có một số điện thoại lạ gọi đến, nói có đại gia muốn mua bộ móng tay của mình. Thời điểm đó, ông không đồng ý bán song hiện đã suy nghĩ đến việc bán móng tay do tuổi đã cao và muốn vợ được nghỉ ngơi, có thời gian cho riêng mình. Ông Huyền mong muốn bộ móng tay mình giữ gìn nhiều năm được trân trọng như một tác phẩm nghệ thuật, chứ không hẳn vì mục đích thương mại.

“Dị nhân” Nam Định nuôi móng tay 35 năm không cắt lên tiếng về thông tin muốn bán bộ móng với giá 7 tỷ- Ảnh 4.

Khi đi ngủ, ông Huyền phải cẩn thận, nằm xa vợ để không chạm vào bộ móng tay.

Nuôi móng tay 35 năm, vợ phục vụ như chăm trẻ con

Ông Huyền bắt đầu nuôi móng tay từ lúc ngoài 30 tuổi. Để nuôi được bộ móng này, có công lớn của bà Thuận, bởi ông Huyền hạn chế tối đa việc động vào móng tay, sợ bị gãy. Bộ móng nếu tiếp xúc với nước nhiều cũng sẽ mềm ra, dễ gãy nên ông Huyền rất giữ gìn, không bao giờ rửa tay.

Công việc duy nhất mà ông làm đó là vẽ tranh, đắp phù điêu. Công việc này đem lại cho ông nguồn thu nhập ổn định để lo cho gia đình, nuôi 4 người con ăn học. Dù có bộ móng tay dài lòng thòng, vướng víu nhưng ông Huyền vẽ tranh, đắp phù điêu rất đẹp. Những chiếc móng tay của ông bám đầy bụi bẩn, xi măng, màu mực,….

“Dị nhân” Nam Định nuôi móng tay 35 năm không cắt lên tiếng về thông tin muốn bán bộ móng với giá 7 tỷ- Ảnh 5.

Việc mặc áo của ông cũng mất khoảng 10 – 15 phút dưới sự trợ giúp của vợ.

Bà Thuận trở thành đôi tay của chồng khi hàng ngày theo ông Huyền đi làm, hỗ trợ ông đánh vữa, pha màu, cầm màu,… Khi đi làm về, ông chỉ ngồi một chỗ, còn bà Thuận đi nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa. Đến bữa cơm, bà gắp thức ăn vào bát, đưa bát cho chồng. Rồi cả việc hỗ trợ ông đi vệ sinh, tắm rửa, gội đầu, gãi ngứa, mặc quần áo cũng đều do bà Thuận lo hết.

Mỗi lần mặc áo cho ông Huyền cũng phải tốn 10 – 15 phút, chưa kể phải cực kỳ khéo léo mới cho tay vào được. Hôm nào ông có việc phải đi làm từ sáng sớm thì bà Thuận lại mặc áo cho chồng từ tối hôm trước cho đỡ vội.

Buổi tối khi đi ngủ, 2 vợ chồng bà nằm chung giường nhưng mỗi người một góc, cách xa nhau để không chạm vào bộ móng tay.

“Dị nhân” Nam Định nuôi móng tay 35 năm không cắt lên tiếng về thông tin muốn bán bộ móng với giá 7 tỷ- Ảnh 6.

Việc duy nhất ông Huyền làm là vẽ tranh, đắp phù điêu, công việc này giúp ông lo được cho gia đình.

35 năm ông Huyền nuôi bộ móng tay là ngần ấy năm bà Thuận chẳng được đi đâu chơi, chỉ ở nhà phục vụ chồng. Nhiều lúc cũng bực vì sở thích khác người của chồng song bà Thuận nghĩ cũng thương vì ông là người chăm chỉ làm lụng, không bia rượu, thuốc lá, đi làm có vất vả cũng chẳng bao giờ kêu ca.

Nói về việc nuôi móng tay, ông Huyền bảo đó là đam mê, sở trường. Nuôi bộ móng lâu ngày nên ông rất quý nó, không muốn cắt đi vì tiếc. Có lần, không may làm gãy mất một chiếc móng tay mà ông Huyền tiếc ngẩn ngơ đến phát ốm, mấy ngày liền cơ thể mệt mỏi, uể oải, không muốn đi làm.

Cứ như thế, bộ móng tay đã theo ông Huyền 35 năm qua, khiến ai biết đến câu chuyện cũng phải “mắt chữ O, miệng chữ A”.

Ảnh: Độc lạ Bình Dương, Challenge Me Hãy Thách Thức Tôi

Ế quá lại quá thì tôi lấy đại chồng c/â/m đ/iếc, ai ngờ đêm tân hôn lại thấy tiếng chồng thầm thì…

“Ế quá lại quá thì tôi lấy đại chồng câm điếc, ai ngờ đêm tân hôn lại thấy tiếng chồng thầm thì…”

Đó là câu chuyện của tôi – Linh, cô gái nhỏ lớn lên ở vùng ven đô phía Đông Sài Gòn, cái nơi đất chật người đông, thanh xuân người ta như xe buýt giờ cao điểm, vụt qua trước mắt nếu không chen, không liều thì chỉ còn biết đứng nhìn. Tôi không chen, cũng không liều, nên năm 30 tuổi, tôi vẫn ế.

Thực ra tôi không xấu. Mặt mũi cũng ưa nhìn, nghề nghiệp ổn định – giáo viên tiểu học tại một trường tư. Tính tình hiền lành, nấu ăn ngon, biết cư xử. Nhưng mà thời nay, mấy thứ đó không đủ để “lọt vào mắt xanh” của các anh. Mấy anh thích con gái cá tính, sexy, miệng dẻo hơn đường mía lau, chứ không phải đứa con gái mang cơm trưa cho mẹ rồi tối về ngồi thêu khăn như tôi.

Gia đình tôi sốt ruột. Hàng xóm nói ra nói vào. Mẹ tôi buồn đến độ suốt ngày đi chùa cầu duyên cho tôi. Một lần, sau một buổi tụng kinh ở chùa Vĩnh Nghiêm, mẹ tôi quen được một người mai mối tên bà Bảy. Bà này có tiếng mát tay, ai nhờ mai mối cũng “thoát ế”.

“Có một thằng trai trạc tuổi con. Ngoan, hiền, tử tế, chỉ có điều… nó bị câm điếc từ nhỏ. Nhưng nhà nó cũng không đến nỗi, có nghề mộc gia truyền, làm ăn được. Con thử gặp đi, biết đâu hợp duyên.” – Bà Bảy nói vậy.

Tôi cười nhạt. Lấy người bình thường còn thấy sợ, huống hồ người câm điếc. Nhưng rồi, một ngày nọ, khi nhìn thấy Facebook đứa bạn cấp ba đăng ảnh cưới, dưới đó là hàng ngàn bình luận chúc mừng, tôi cảm thấy cô độc kinh khủng.

Tôi đồng ý gặp thử. Và rồi tôi gặp anh – Huy.

Anh không nói, cũng không nghe. Giao tiếp bằng ký hiệu hoặc viết ra giấy. Nhưng ánh mắt anh… rất đặc biệt. Ánh mắt ấy có chiều sâu, có sự ấm áp mà tôi chưa từng thấy ở ai. Anh không đẹp trai, nhưng nét mặt hiền lành, dáng người rắn rỏi, bàn tay chai sạn vì cưa gỗ, tiện trụ suốt ngày. Anh lặng lẽ rót trà cho mẹ tôi, rồi đưa tôi một gói bánh cốm tự làm. Không nói, không nịnh nọt. Mọi thứ đều chân thành, đơn giản đến mức khiến tôi thấy nhẹ nhõm.

Vài tuần sau, tôi nhận lời quen anh. Chúng tôi không yêu nhau cuồng nhiệt, cũng chẳng viết những dòng lãng mạn trên mạng xã hội. Mọi thứ diễn ra chậm rãi, lặng lẽ. Nhưng tôi thấy bình yên. Bên anh, tôi không cần phải gồng mình làm “gái ngoan có giá trị”.

Gia đình tôi ban đầu phản đối. Ba tôi quát: “Con có vấn đề gì mà phải lấy thằng câm điếc? Mày thiếu gì người!”. Nhưng sau vài lần gặp, chứng kiến sự chăm sóc của Huy với tôi – tỉ mỉ, kiên nhẫn, tận tâm – thì ba mẹ tôi cũng xuôi.

Đám cưới tổ chức đơn giản. Không sân khấu, không MC ồn ào. Chỉ có vài mâm cơm, họ hàng gần xa, và một bài phát biểu do tôi thay anh đọc.

Tôi không mong đợi đêm tân hôn sẽ ngọt ngào. Tôi chỉ mong không awkward quá. Chúng tôi chỉ mới hôn nhau được vài lần, mà là hôn ngượng nghịu như học sinh lớp 8.

Tôi vào phòng trước, mặc chiếc váy ngủ mẹ tôi mới tặng. Mùi tinh dầu oải hương lan tỏa. Lòng tôi bồn chồn.

Anh bước vào. Vẫn ánh mắt đó, ánh mắt khiến tim tôi dịu lại. Anh tiến đến, nhẹ nhàng nắm tay tôi. Tôi ngước nhìn anh cười, không biết nói gì.

Và rồi…

“Em có lạnh không?”

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Tôi quay phắt lại.

“Anh… vừa nói gì đó?” – Tôi lắp bắp.

Anh nhìn tôi, mắt đầy bất ngờ và… sợ hãi. Như thể anh vừa lỡ để lộ bí mật gì đó suốt nhiều năm.

“Anh… nói được sao?” – Tôi hỏi, giọng run run.

Anh im lặng. Không lắc đầu, không gật. Chỉ nhìn tôi, rất lâu. Sau đó, anh khẽ gật.

Rồi anh bắt đầu kể.

Anh không bị câm. Cũng chẳng bị điếc. Tất cả chỉ là giả vờ.

“Hồi nhỏ, anh nói chuyện bình thường. Nhưng khi 7 tuổi, anh chứng kiến mẹ mình tự tử sau khi bị ba anh đánh đập. Anh hoảng loạn, sốc nặng, không nói năng gì suốt 2 năm. Ai cũng nghĩ anh bị câm điếc. Sau này, anh… giữ nguyên điều đó. Không ai ép anh nói, không ai bắt anh phải giải thích bất kỳ điều gì. Anh được ở trong một cái vỏ, và thấy an toàn.”

Tôi không biết phải cảm thấy gì lúc đó. Cảm giác như vừa cưới một người xa lạ. Nhưng ánh mắt anh không thay đổi. Vẫn là ánh mắt ấy, người đàn ông đã chăm sóc tôi bằng sự lặng thinh dịu dàng. Dù giả vờ, nhưng anh chưa từng giả tạo trong tình cảm.

Tôi không giận. Chỉ thấy… đau.

“Tại sao lại chọn em?”

Anh cười. Nụ cười buồn:

“Vì em không hỏi gì nhiều. Em không cố gắng thay đổi anh. Em nhìn anh như anh vốn là. Em không thương hại, cũng không tò mò. Chỉ có em là đối xử với anh như một người bình thường nhất.”

Tôi khóc. Không vì bị lừa. Mà vì nhận ra, có lẽ, cả tôi và anh đều đang sống với những vết thương cũ kỹ. Và trong một thế giới đầy ồn ào, chúng tôi đã tìm thấy nhau bằng sự im lặng

Sau đêm tân hôn, tôi thức dậy với một cảm giác lạ lẫm.

Anh – người đàn ông tôi gọi là chồng – đang nằm bên cạnh, thở đều đều. Bàn tay anh vẫn nắm hờ tay tôi như sợ tôi tan biến. Mọi thứ vẫn yên tĩnh, nhưng không còn là sự im lặng của người câm. Đó là sự im lặng… của một bí mật.

Tôi không thể ngủ lại. Trên trần nhà, quạt quay nhè nhẹ. Gió từ cửa sổ lùa vào, mang theo mùi gỗ thông cưa dở từ xưởng phía sau nhà.

Chồng tôi – Huy – làm nghề mộc. Gia đình anh có một xưởng gỗ nhỏ nằm sau khu vườn, sát mé rừng cao su ở Bình Dương. Sau đám cưới, tôi chuyển về sống cùng anh trong ngôi nhà gỗ do chính tay anh dựng nên. Mọi chi tiết, từ bậc cầu thang, tay nắm cửa đến giường ngủ đều do anh làm. Ngôi nhà không lớn, nhưng ấm cúng và tinh tế đến kỳ lạ – như chính con người anh.

Vài ngày sau đám cưới, cuộc sống của tôi bước vào một chương hoàn toàn mới.

Ban ngày, tôi phụ anh trong xưởng, học cách phân loại gỗ, làm sạch, đánh bóng. Anh dạy tôi bằng từng dòng chữ viết tay. Nhưng thi thoảng, khi tưởng tôi không để ý, tôi thấy môi anh mấp máy… như đang đọc thầm, hoặc hát nhẩm một điều gì đó. Lúc tôi hỏi, anh chỉ cười, không trả lời.

Ban đêm, chúng tôi ăn cơm dưới ánh đèn vàng ấm. Anh bắt đầu nói nhiều hơn – vẫn nhỏ nhẹ, khẽ khàng – như thể từng từ ngữ đều phải vượt qua một lớp ký ức nặng nề. Những câu chuyện về tuổi thơ ở vùng quê nghèo miền Tây, những đêm nằm co ro sau tiếng cãi vã của ba mẹ, những buổi đi học bị bạn trêu chọc là “thằng câm”… tất cả đọng lại trong tôi một nỗi thương sâu sắc.

Rồi một hôm, anh đưa tôi đi qua cánh rừng cao su phía sau nhà, dẫn đến một căn chòi gỗ nhỏ giữa rừng – gần như không ai lui tới.

“Đây là nơi anh hay trốn mỗi khi muốn biến mất khỏi thế giới.” – Anh nói, giọng trầm.

Căn chòi đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ. Trên bàn là một chiếc radio cũ, vài quyển sách ngả màu và một khung ảnh gỗ úa màu đặt úp mặt xuống.

Tôi tò mò lật khung ảnh lên. Và rồi… tim tôi thắt lại.

Trong ảnh là một cô gái trẻ, mặc áo dài trắng, đứng cạnh anh. Hai người cười rất tươi.

“Cô ấy là ai?” – Tôi hỏi, chờ một lời giải thích.

Anh im lặng rất lâu.

“Tên cô ấy là Duyên. Người yêu cũ của anh… và là lý do anh quyết định giả câm điếc suốt 10 năm.”

Tôi chết lặng. Không phải vì ghen – mà vì những gì anh sắp nói ra

Anh kể…

Hồi còn là sinh viên kiến trúc, Huy là một người năng động, thông minh và đầy hoài bão. Anh yêu Duyên – bạn học cùng lớp – một mối tình sinh viên kéo dài 3 năm. Họ đã đính hôn, chuẩn bị cưới.

Nhưng vào đúng ngày anh đến nhà Duyên ra mắt, tai họa xảy ra. Một tên trộm lẻn vào nhà cô lúc không có ai. Duyên phát hiện, chống cự, và bị sát hại.

Cảnh sát bắt được hung thủ. Nhưng điều khiến Huy suy sụp không chỉ là cái chết của người yêu – mà là chính anh đã không đến kịp để cứu cô. Chỉ cách nhau 10 phút.

“Nếu hôm đó anh không ghé quán café để nghe nhạc, nếu anh không mải mê với bản vẽ nhà gỗ… thì cô ấy vẫn còn sống.”

Quá đau đớn, Huy cắt đứt mọi liên lạc, rời thành phố, về quê. Anh không nói chuyện với bất kỳ ai nữa. Ban đầu là do ám ảnh. Sau đó là… cố tình. Như một hình phạt cho chính mình.

“Anh tự nguyện làm người câm. Anh nghĩ… nếu mình không nói nữa, không cười nữa, thì quá khứ cũng sẽ im đi.”

Nghe đến đó, tôi không biết nên thương hay giận.

Tôi bước ra khỏi căn chòi, đứng giữa rừng cao su yên tĩnh. Trời lất phất mưa.

Anh đi theo sau, khẽ nói:

“Anh không nói dối em vì muốn lừa dối. Mà vì… anh nghĩ, một người như anh… không xứng đáng được yêu lần nữa.”

Tối đó, tôi không nói chuyện với anh. Tôi nằm quay lưng lại, trằn trọc giữa mùi gỗ thơm và mùi mưa lạnh.

Tôi hiểu: Anh từng yêu sâu đậm, và từng mất tất cả. Nhưng tôi thì sao? Tôi đâu phải cái bóng để lấp vào khoảng trống? Tôi đã chọn anh khi tưởng rằng anh câm điếc – hóa ra tôi là người được thương hại hay được thay thế?

Sáng hôm sau, tôi gói ghém đồ đạc. Không khóc, không trách, chỉ để lại một mảnh giấy:

“Anh không cần phải tiếp tục câm nữa. Nhưng em cũng không thể tiếp tục nếu em chỉ là kẻ đến sau một hồn ma.”

Tôi về lại nhà mẹ. Một tuần không liên lạc.

Tối thứ bảy, có người gửi cho tôi một gói hàng.

Bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ, khắc tinh xảo. Bên trong hộp là một bản vẽ tay – mô hình ngôi nhà gỗ nhỏ giữa rừng, có cửa sổ nhìn ra vườn hoa và một chiếc xích đu đôi.

Kèm theo là một bức thư – viết tay, nét chữ quen thuộc:

“Anh không thể thay đổi quá khứ. Nhưng nếu em cho phép, anh sẽ dành hết phần đời còn lại để xây một hiện tại tử tế – không cho em thay thế ai, mà để em trở thành điều duy nhất.

Anh đã sống trong im lặng quá lâu. Nếu em chịu quay lại, anh sẽ không im nữa.

Và lần này, anh sẽ nói:

Anh yêu em, Linh. Không vì em là ai, mà vì khi ở cạnh em, anh được là chính mình.”

Tôi đã khóc. Rất lâu.

Một tháng sau, tôi trở lại căn nhà gỗ. Anh đang đánh bóng một chiếc bàn. Nghe tiếng bước chân, anh quay lại. Không nói gì. Nhưng đôi mắt… ánh lên niềm hy vọng mong manh.

Tôi đặt tay lên vai anh, khẽ nói:

“Em về rồi.”

Và lần này, trong im lặng của rừng, của gỗ, của lòng người từng tổn thương… chúng tôi bắt đầu lại – không cần che giấu.

Những đĩa cơm còn dang dở trong phòng ăn ký túc xá sinh viên Y khoa: Cam;era ghi lại khoảnh khắc cuối cùng trước th;ảm k;ich hàng không tại Ấn Độ

Ngoài hành khách và phi hành đoàn trên chuyến bay của Air India, ít nhất 24 người đã thiệt mạng trên mặt đất khi máy bay đâm vào ký túc xá của Trường Cao đẳng Y khoa B.J., thuộc khu vực Meghaninagar, Ahmedabad vào chiều ngày 12/6.

Đến ngày 13/6, Bác sĩ Minakshi Parikh, Hiệu trưởng Trường Cao đẳng Y khoa BJ xác nhận: “Bốn sinh viên, gồm hai sinh viên năm nhất và hai sinh viên năm hai cùng với vợ của một bác sĩ đã thiệt mạng. Ngoài ra, hai học sinh khác hiện đang mất tích, 20 học sinh bị thương, trong đó năm người đang trong tình trạng nghiêm trọng.”

Những đĩa cơm còn dang dở trong phòng ăn ký túc xá sinh viên Y khoa: Khoảnh khắc cuối cùng trước thảm kịch hàng không tại Ấn Độ- Ảnh 1.

Một phần của máy bay Boeing 787-8 Dreamliner (Ảnh: Reuters)

Những đĩa cơm còn dang dở trong phòng ăn ký túc xá sinh viên Y khoa: Khoảnh khắc cuối cùng trước thảm kịch hàng không tại Ấn Độ- Ảnh 2.

(Ảnh: Reuters)

Hiệu trưởng Parikh cho biết thêm: “Ba sinh viên năm nhất và hai sinh viên năm hai bị thương nặng. trong khi hai sinh viên năm ba vẫn chưa thể liên lạc được. Ba thành viên trong gia đình của một bác sĩ cũng nằm trong danh sách mất tích.

Vì không thể nhận dạng được các thi thể được đưa đến nên chúng tôi đã lập các nhóm sinh viên gọi điện cho từng người. Đó là cách chúng tôi có được thông tin về số lượng thương vong.”

Các chuyên gia pháp y hiện đã có mặt để hỗ trợ nhận dạng nạn nhân.

Ông Dhananjay Dwivedi, Thư ký chính Sở Y tế và Phúc lợi gia đình, đồng thời là sĩ quan phụ trách nhiệm vụ đặc biệt tại Bệnh viện Dân sự Ahmedabad, cho biết chính quyền bang đã thành lập các trung tâm xét nghiệm ADN để đẩy nhanh quá trình xác định danh tính nạn nhân. Các gia đình được yêu cầu cung cấp mẫu ADN để hỗ trợ công tác này.

“Ký túc xá sinh viên y khoa, khu nhà ở của nhân viên bệnh viện và một số khu dân cư khác đều nằm trong khu vực máy bay rơi. Khoảng 50 người bị thương đã được đưa tới bệnh viện và hiện trong tình trạng ổn định,” ông Dwivedi nói.

Một nhân chứng được hãng tin PTI dẫn lời cho biết: “Máy bay rơi xuống khu vực nhà ăn của ký túc xá, rất nhiều người đang ăn trưa ở đó.”

Những đĩa cơm còn dang dở trong phòng ăn ký túc xá sinh viên Y khoa: Khoảnh khắc cuối cùng trước thảm kịch hàng không tại Ấn Độ- Ảnh 3.

Những bữa ăn dở giang (Ảnh: Reuters)

Những đĩa cơm còn dang dở trong phòng ăn ký túc xá sinh viên Y khoa: Khoảnh khắc cuối cùng trước thảm kịch hàng không tại Ấn Độ- Ảnh 4.

Căn phòng gần như bị phá huỷ hoàn toàn

Từ những bức ảnh ở hiện trường có thể thấy trong nhà ăn này gần như đã hoàn toàn bị phá huỷ bởi một mảnh của chiếc máy bay. Những chiếc bàn ghế gãy vụn nằm chồng chất, mảnh kính vỡ vương khắp sàn, những đĩa cơm còn đang ăn dở… ở khắp mọi nơi.

Một nhân chứng khác, ông Haresh Shah, cho biết: “Có một số tòa nhà cao 5 tầng trong khu vực được sử dụng làm khu dân cư. Nhiều người sống trong các căn hộ đó cũng bị thương vì các tòa nhà bốc cháy sau vụ va chạm.”

Nguồn: The Indian Express

Từ ngày 1/7, người dân đi mua bán vàng bắt buộc phải chuyển khoản, ai dùng tiền mặt xin mời về: Chuyện gì vậy?

Dự thảo sửa đổi Nghị định 24 mở ra cơ hội mới cho doanh nghiệp lớn và ngân hàng thương mại trong lĩnh vực sản xuất vàng miếng, đồng thời tăng kiểm soát bằng cơ chế cấp phép và quản lý giao dịch.

Ngân hàng Nhà nước (NHNN) đang lấy ý kiến cho dự thảo sửa đổi Nghị định 24 về quản lý hoạt động kinh doanh vàng, trong đó đề xuất bỏ cơ chế độc quyền sản xuất vàng miếng. Thay vì chỉ cho phép một đơn vị duy nhất được sản xuất như trước, dự thảo lần này mở rộng phạm vi cấp phép cho các doanh nghiệp và tổ chức tín dụng đáp ứng đủ điều kiện.

Ảnh minh họa.

Theo đó, doanh nghiệp muốn tham gia sản xuất vàng miếng phải có vốn điều lệ từ 1.000 tỷ đồng trở lên. Với khối ngân hàng, con số này là tối thiểu 50.000 tỷ đồng. Ngoài ra, các tổ chức này cần được NHNN cấp phép hoạt động mua bán vàng miếng, không có vi phạm đang xử lý, và có hệ thống quy trình nội bộ đảm bảo hoạt động sản xuất vàng minh bạch, đúng chuẩn.

Hiện tại, cả nước có 38 tổ chức được phép kinh doanh vàng miếng. Tuy nhiên, nếu xét theo tiêu chí vốn điều lệ trong dự thảo mới, chỉ một số doanh nghiệp lớn như PNJ, DOJI, SJC đáp ứng được điều kiện. Ở lĩnh vực ngân hàng, nhóm “ông lớn” như Vietcombank, Techcombank, VPBank, BIDV, MB, VietinBank và Agribank đang có vốn điều lệ vượt ngưỡng quy định, nhiều khả năng được xem xét cấp phép nếu cơ chế mới chính thức có hiệu lực.

Động thái nới lỏng này được kỳ vọng sẽ tạo thêm nguồn cung vàng miếng chính thức cho thị trường, đa dạng hóa sản phẩm và thương hiệu, đồng thời thúc đẩy môi trường cạnh tranh lành mạnh. Thay vì chỉ phụ thuộc vào một thương hiệu độc quyền như trước, người dân sẽ có thêm lựa chọn khi mua vàng miếng, giảm áp lực về giá và hạn chế tình trạng chênh lệch giữa giá trong nước – thế giới.

Song song với việc mở rộng đối tượng sản xuất vàng miếng, NHNN cũng thắt chặt kiểm soát thông qua cơ chế cấp giấy phép từng lần và giới hạn hạn mức nhập khẩu vàng nguyên liệu theo tình hình kinh tế vĩ mô và chính sách tiền tệ trong từng giai đoạn.

Một điểm đáng chú ý là quy định mới yêu cầu mọi giao dịch vàng miếng từ 20 triệu đồng trở lên phải thực hiện qua tài khoản ngân hàng. Điều này nhằm kiểm soát dòng tiền, đảm bảo truy xuất nguồn gốc và hạn chế rủi ro từ các giao dịch tiền mặt không minh bạch.

Một trong những rào cản lâu nay khiến thị trường vàng trang sức mỹ nghệ gặp khó là thiếu nguồn nguyên liệu ổn định. Trong suốt 10 năm qua, doanh nghiệp trong nước gần như không được cấp phép nhập khẩu vàng nguyên liệu, buộc phải xoay sở bằng nguồn mua trên thị trường nội địa. Điều này không chỉ khiến chi phí sản xuất đội lên mà còn ảnh hưởng đến khả năng cạnh tranh của ngành.

Để khắc phục, dự thảo lần này đưa ra hướng mở: cho phép doanh nghiệp đủ điều kiện được nhập khẩu vàng miếng và vàng nguyên liệu để sản xuất vàng miếng hoặc trang sức mỹ nghệ. Nguyên liệu nhập khẩu phải đến từ các nhà sản xuất có chứng nhận từ Hiệp hội Thị trường vàng London (LMBA), đảm bảo chất lượng và độ tin cậy.

Đặc biệt, các doanh nghiệp sẽ phải xây dựng và duy trì hệ thống thông tin lưu trữ dữ liệu giao dịch, đảm bảo chính xác và có khả năng kết nối cung cấp thông tin cho cơ quan chức năng khi được yêu cầu. Những đơn vị được cấp phép cũng phải công bố rõ ràng tiêu chuẩn áp dụng, hàm lượng vàng và chịu trách nhiệm pháp lý nếu có sai lệch so với công bố.

Cục trưởng Cục Quản lý Ngoại hối NHNN, ông Đào Xuân Tuấn, cho biết: dù mở rộng quyền tiếp cận thị trường vàng miếng, nhưng dự thảo vẫn duy trì nguyên tắc giám sát nghiêm ngặt. Việc cấp phép sản xuất và nhập khẩu sẽ được xem xét chặt chẽ dựa trên biến động của thị trường và chính sách vĩ mô.

Ông cũng lưu ý thêm rằng, hiện có khoảng 6.000 doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực vàng trang sức mỹ nghệ, nhưng phần lớn là quy mô nhỏ, năng lực sản xuất còn hạn chế. Với cơ chế mới, chỉ các doanh nghiệp đủ lớn, có năng lực tài chính, hệ thống quản trị và minh bạch thông tin mới đủ điều kiện tham gia sâu vào chuỗi giá trị từ sản xuất đến phân phối vàng miếng.

Một điểm mới đáng chú ý trong dự thảo là mọi giao dịch vàng miếng trên thị trường sẽ phải sử dụng hóa đơn điện tử và thanh toán qua tài khoản ngân hàng. Đây là bước đi mạnh nhằm giảm thiểu rủi ro từ các giao dịch tiền mặt, tăng khả năng kiểm soát và chống rửa tiền, đồng thời đảm bảo người tiêu dùng được bảo vệ tốt hơn.

Việc nới lỏng cơ chế độc quyền được kỳ vọng sẽ góp phần điều tiết giá vàng trong nước theo hướng ổn định và tiệm cận hơn với thế giới. Tuy nhiên, không vì thế mà cơ quan quản lý buông lỏng kiểm soát. Các điều kiện khắt khe về tài chính, pháp lý, công bố thông tin và hệ thống nội bộ đang được thiết kế như một hàng rào kỹ thuật nhằm đảm bảo thị trường phát triển bền vững, có trật tự.

Th;ảm h;ọa hàng không Ấn Độ: 1 nạn nhân th/iệt m/ạng là cậu bé vô gia cư đang nằm ngủ trên vỉa hè thì máy bay r;ơi xuống

Mẹ cậu bé cố gắng lao vào cứu con trai cũng bị bỏng nặng.

Tiếng thét đau đớn của Kalpesh Patni, với những giọt nước mắt lăn dài trên má, vang lên bên ngoài phòng khám nghiệm tử thi của Bệnh viện Dân sự Ahmedabad. Bên trong là thi thể của người em trai 13 tuổi Akash, đang chờ nhận dạng ADN – giống như hàng trăm người khác đã thiệt mạng trong vụ tai nạn chết người của chuyến bay AI 171 của Air India. Thi thể của họ bị cháy quá nặng đến mức không thể nhận dạng bằng mắt thường.

Nhưng Akash không phải là hành khách trên chuyến bay đến London. Thực tế, cậu chưa bao giờ đi máy bay trong cuộc đời ngắn ngủi bi thảm của mình. Gia đình Akash đã trở thành vô gia cư chỉ hai tuần trước, bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà. Kể từ đó, họ đã ngủ trên vỉa hè đối diện với quán trà của họ ở khu vực Meghaninagar, gần ký túc xá của Cao đẳng Y khoa BJ – nơi máy bay rơi xuống.

Theo The India Express, có ít nhất 24 người được biết đã tử vong trên mặt đất, bao gồm bốn sinh viên y khoa và vợ của một bác sĩ. Akash nằm trong số đó. Đến nửa đêm thứ năm, Bệnh viện dân sự Ahmedabad đã tiếp nhận khoảng 265 thi thể, hầu hết là hành khách trên chuyến bay. Air India xác nhận 241 người trên máy bay đã tử vong.

Akash đang ngủ trên vỉa hè vào buổi chiều 12/6 khi máy bay đâm vào các tòa nhà ký túc xá gần đó, làm văng các mảnh vỡ và nhiên liệu máy bay dễ cháy trên một khu vực rộng lớn. Đám cháy bùng phát, cháy ở nhiệt độ lên tới 700°C, lan nhanh khắp nơi rơi máy bay. Gia đình tin rằng chính đám cháy này đã giết chết đứa con của họ.

Thảm họa hàng không Ấn Độ: 1 nạn nhân thiệt mạng là cậu bé vô gia cư đang nằm ngủ trên vỉa hè thì máy bay rơi xuống- Ảnh 1.

Kalpesh Patni thương tiếc cái chết của người em trai 13 tuổi Akash Patni, người đang ngủ trên mặt đất khi chuyến bay 171 của Air India rơi xuống khu dân cư, tại nhà xác bệnh viện ở Ahmedabad vào ngày 13 tháng 6 năm 2025.

Khi Kalpesh không thể nói được rõ lời, cứ lặp đi lặp lại “Em trai tôi, em trai tôi”, bạn bè cậu đã cố gắng vô ích để trấn an. Bà của họ, Babiben Patni, đã cố gắng gạt nỗi đau sang một bên để an ủi đứa cháu trai còn sống của mình.

Nhưng sự bình tĩnh của bà đã mất đi khi cố nhớ lại sự việc: “Akash đang ngủ trên vỉa hè ngay bên kia đường đối diện quán nước của chúng tôi vì gia đình chúng tôi vừa bị đuổi khỏi nhà cách đây hai tuần”.

Sau mỗi vài câu, bà Babiben lại lặp lại: “Làm ơn hãy mang cháu trai của tôi trở về. Tôi sẽ không thể sống thiếu nó.”

Nỗi đau của gia đình không dừng lại ở đó. Sita Suresh Patni, mẹ của Akash, bị bỏng ở bên phải cơ thể.

“Con dâu tôi Sita đang xử lý công việc kinh doanh tại quán nước, ngay đối diện con đường nơi con trai đang ngủ,” Babiben nói. “Khi Akash bắt đầu hét lên, Sita chạy về phía thằng bé và cố gắng dập lửa, khiến con cũng bị bỏng nặng ở bên phải cơ thể. Nhưng thằng bé đã không qua khỏi.”

Trong khi đó, cha của cậu bé, Suresh, đã đến phòng khám cùng với nhiều người khác để cung cấp mẫu máu để xét nghiệm DNA nhằm xác định hài cốt của Akash – một trong số nhiều trẻ em thiệt mạng trong vụ tai nạn.

Khi gia đình chuẩn bị cho đêm cầu nguyện bên ngoài phòng khám nghiệm tử thi, bà Babiben cố gắng kìm nén nỗi đau cùng trách nhiệm, quay sang đứa cháu trai còn lại, cố gắng giúp cháu chịu đựng nỗi đau.

Nguồn: The India Express