Home Blog Page 4

Tôi đưa bạn gái đi du lịch Nha Trang với cả nhà, và điều không ngờ là chuyến đi ấy lại phơi bày một sự thật động trời, khiến tôi quyết định chia tay không chút do dự

“Đôi khi, những chuyến đi không chỉ để thư giãn hay khám phá, mà còn là chiếc gương soi rõ bản chất con người. Tôi cứ nghĩ mình đang nắm giữ một mối tình đẹp đẽ, cho đến khi Nha Trang – thành phố của nắng và biển – kéo tấm màn che sự thật xuống, để lộ ra điều mà tôi không bao giờ tưởng tượng được.”

Tôi quen Linh qua một buổi tụ tập bạn bè cách đây gần một năm. Cô ấy không quá nổi bật, không quá hào nhoáng, nhưng lại có một nét dịu dàng rất riêng, khiến tôi thấy an tâm. Sau vài lần hẹn hò, chúng tôi chính thức yêu nhau. Mẹ tôi – người kỹ tính và hơi bảo thủ – cũng tỏ vẻ hài lòng khi nghe tôi kể về Linh.

Khi cả nhà tôi lên kế hoạch đi du lịch Nha Trang nhân dịp nghỉ lễ, tôi ngỏ ý muốn đưa Linh theo. Mẹ tôi có hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý với điều kiện: Linh phải đi trong tư cách “bạn gái nghiêm túc” chứ không phải kiểu yêu đương hời hợt.

Linh vui lắm. Cô ấy chuẩn bị cả tuần, mua váy mới, đồ tắm biển, thậm chí còn học thêm vài món ăn để “ghi điểm” với mẹ tôi. Tôi cũng thấy ấm lòng. Tôi nghĩ, chuyến đi này sẽ là cơ hội để cả nhà hiểu và quý mến Linh hơn. Tôi thậm chí đã mường tượng đến một đám cưới không xa.

Ngày đầu tiên đến Nha Trang, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Cả nhà tôi – gồm bố mẹ, chị gái và cháu nhỏ – đều vui vẻ. Linh tỏ ra hòa đồng, chăm sóc từng người, bồng bế cháu tôi, phụ mẹ vào bếp nấu hải sản. Mẹ tôi bắt đầu tấm tắc: “Con bé khéo tay, biết điều đấy.”

Tôi thấy nhẹ nhõm. Những tưởng mọi chuyện sẽ cứ êm đềm trôi, cho đến ngày thứ ba…

Hôm đó, cả nhà quyết định nghỉ ngơi ở khách sạn vì trời mưa nhẹ. Tôi rủ Linh đi dạo một vòng quanh khu resort để chụp ảnh. Cô ấy bảo hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Tôi gật đầu, không nghi ngờ gì, rồi một mình xách máy ảnh đi ra ngoài.

Khoảng hơn một tiếng sau, tôi quay về phòng thì thấy Linh không có ở đó. Điện thoại để lại trên giường. Tôi nghĩ cô ấy chắc xuống sảnh uống nước hay ra hồ bơi. Nhưng khi tôi vừa bước tới khu spa ở tầng trệt thì… tôi đứng khựng lại.

Linh đang ngồi ở một góc khuất, cạnh một người đàn ông lạ. Họ không phát hiện ra tôi. Tôi nấp sau bức tường kính, chỉ cách vài bước. Người đàn ông ấy mặc sơ mi trắng, tóc vuốt keo kỹ lưỡng, nhìn già dặn hơn Linh nhiều tuổi. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng không phải là diện mạo của anh ta – mà là ánh mắt của Linh. Ánh mắt ấy không giống như khi cô nhìn tôi. Đó là ánh mắt pha chút e thẹn, chút âu yếm và rất nhiều… thân thuộc.

Tôi đứng chết lặng nhìn họ nói chuyện thì thầm, rồi người đàn ông cầm tay Linh, vuốt nhẹ như một cử chỉ đã quen từ lâu. Linh không rút tay ra. Cô ấy… mỉm cười.

Tôi thấy tim mình như có ai bóp nghẹt. Không phải ghen – mà là cảm giác bị phản bội một cách tinh vi. Tôi lặng lẽ quay đi, cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi cần biết sự thật. Tôi không thể kết luận chỉ bằng một cái nắm tay.

Tối hôm đó, tôi không nói gì. Linh cư xử bình thường, thậm chí còn chủ động massage vai cho mẹ tôi, cười đùa với chị gái tôi. Cô ấy diễn quá giỏi. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi về mọi thứ. Liệu những hành động thân thiết trước mặt gia đình tôi có thật lòng? Hay chỉ là lớp vỏ?

Hôm sau, tôi viện cớ có việc cần đi ra ngoài và bí mật nhờ nhân viên lễ tân cho xem danh sách khách lưu trú. Sau một hồi thuyết phục và “bồi dưỡng”, tôi biết được phòng của người đàn ông kia – anh ta họ Vinh, ở tầng trên cùng của resort.

Tôi không định làm gì bốc đồng. Tôi chỉ muốn biết… Linh và người đó thực sự là ai, quan hệ ra sao. Tôi bấm máy quay lại đoạn video từ xa, khi Linh lên phòng anh ta chiều hôm ấy – trong lúc cả nhà tôi đang đi Vinpearl chơi với chị gái. Tôi lấy lý do đau đầu nên ở lại nghỉ trong phòng.

Khi Linh bước vào phòng người đàn ông kia, tôi thấy rõ: cô ấy gõ cửa hai cái nhẹ, không vội vàng, và khi cửa mở, họ nhìn nhau, rồi… ôm nhau. Không phải ôm kiểu xã giao. Đó là kiểu ôm của hai người yêu nhau lâu ngày mới gặp lại. Còn gì để nói nữa đâu?

Tôi về phòng, tim đập liên hồi nhưng đầu lại lạnh lẽo. Tôi cắm điện thoại vào laptop, lưu hết video và ảnh. Không khóc. Không gào. Chỉ cảm thấy mọi điều tốt đẹp tôi từng nghĩ về Linh đang vỡ vụn.

Tối đó, tôi nói chuyện riêng với Linh. Tôi mở điện thoại, không nói gì, chỉ chiếu đoạn video ngắn. Khuôn mặt cô ấy biến sắc. Từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng. Cô ấy im lặng rất lâu, rồi thốt lên một câu:

“Em xin lỗi… Em không định để anh biết.”

“Em xin lỗi… Em không định để anh biết.”

Câu nói của Linh rơi xuống như một tảng đá lạnh. Không có nước mắt, không có sự biện hộ. Chỉ là một lời thú tội… quá muộn.

Tôi ngồi yên, nhìn cô ấy. Nhìn thật kỹ – như thể đây là lần đầu tiên tôi thực sự quan sát con người này. Bao nhiêu kỷ niệm hiện lên trong đầu: những buổi tối chở nhau đi ăn, lần cô ấy ốm tôi nấu cháo mang qua, cả lời hứa “một ngày nào đó chúng mình sẽ cùng nhau ra biển.” Mà giờ, biển đây rồi. Chúng tôi ở bên nhau. Nhưng lòng tôi trống rỗng.

Tôi siết chặt tay.

“Anh ta là ai?”

Linh cúi đầu. Một lúc sau, cô mới cất giọng, nhẹ như tiếng sóng ngoài khơi:

“Anh ấy là người yêu cũ… hay đúng hơn là chưa từng ‘cũ’ hẳn.”

Tim tôi thắt lại.

“Em nói rõ đi.”

Linh ngước lên, đôi mắt đẫm nước, nhưng không còn che giấu. Cô kể – như thể đang trút bỏ một chiếc mặt nạ đã đeo quá lâu.

Hóa ra, người đàn ông tên Vinh đó là người yêu Linh từ thời đại học. Hai người từng yêu nhau sâu đậm suốt hơn ba năm. Nhưng Vinh đi du học châu Âu, hứa sẽ quay lại. Linh đợi, nhưng đợi mãi không thấy lời hứa trở thành hiện thực. Vài năm sau, cô tưởng anh đã có người khác. Đúng lúc ấy, tôi xuất hiện.

“Em không định quen anh để lấp chỗ trống,” Linh nói. “Em nghĩ mình đã quên được Vinh. Nhưng rồi, trước khi tụi mình đi Nha Trang, anh ấy bất ngờ liên lạc lại. Nói rằng đã về nước, và muốn gặp em một lần…”

Tôi cười cay đắng:

“Và rồi em tranh thủ gặp ‘một lần’ mỗi ngày khi gia đình anh đang vui vẻ, hả?”

Linh không trả lời. Tôi cảm nhận rõ sự xấu hổ, nhưng tôi không thể cảm thông. Không phải khi cô ấy đứng trước mặt bố mẹ tôi, chị gái tôi, mỉm cười như một nàng dâu tương lai ngoan hiền, trong khi sau lưng, lại âm thầm gặp gỡ người đàn ông khác.

“Em từng yêu anh không?” – tôi hỏi. Câu hỏi nghe như thừa, nhưng tôi vẫn cần một câu trả lời rõ ràng.

Linh thở dài, đôi mắt cụp xuống:

“Có. Nhưng không đủ để quên được người cũ.”

Tôi im lặng. Mỗi giây trôi qua, trái tim tôi như bị kéo căng ra, mỏi nhừ. Nhưng sự im lặng của tôi không kéo dài lâu. Tôi đứng dậy, nhìn cô một lần cuối:

“Cảm ơn em. Nhờ có chuyến đi này, anh nhìn rõ mọi thứ.”

Linh định nói gì đó, nhưng tôi đã bước ra khỏi phòng. Tôi không giận dữ, không ầm ĩ. Chỉ cảm thấy… nhẹ nhõm. Một kiểu nhẹ nhõm khi rút được chiếc dao cắm sâu trong lưng mình.

Tối hôm đó, tôi nói dối mẹ rằng Linh bị sốt và muốn về sớm. Tôi đặt vé riêng cho cô ấy vào sáng sớm hôm sau. Không tiễn, không nhắn thêm điều gì.

Ngày trở về, cả nhà vẫn vui vẻ kể về chuyến đi. Chỉ tôi là im lặng. Khi mẹ tôi hỏi Linh đâu, tôi chỉ trả lời ngắn gọn:

“Bọn con chia tay rồi.”

Mẹ tôi ngạc nhiên. Nhưng nhìn ánh mắt tôi, bà không hỏi thêm. Dường như bà hiểu – có những điều tốt hơn là không nên biết.

Hai tháng sau, tôi thấy Linh đăng ảnh chụp ở Đà Lạt. Cạnh cô là Vinh – người đàn ông hôm đó. Họ nắm tay nhau, cười rất rạng rỡ. Có người bạn gửi ảnh cho tôi, hỏi:

“Không phải bạn gái mày sao?”

Tôi chỉ nhắn lại:

“Cũ rồi. Nhẹ như mây.”

Tôi không ghét Linh. Cô ấy không hoàn toàn xấu. Chỉ là cô chọn cách ích kỷ để giữ một người trong tim, và thử một người khác để lấp khoảng trống. Nhưng sự ích kỷ ấy đủ để hủy hoại một tình yêu đang lớn lên.

Từ sau chuyến đi Nha Trang ấy, tôi không còn vội vàng trong yêu đương nữa. Tôi học cách lắng nghe – không chỉ lời nói, mà cả những khoảng lặng giữa hai người.

Và tôi nhận ra: Tình yêu không phải chỉ là những ngày nắm tay nhau đi chơi, mà là những ngày không giấu giếm nhau điều gì – dù là điều đau lòng nhất.

Mỗi tháng thu nhập của tôi không dưới 30 triệu, nhưng vì là đàn ông không cần tiêu nhiều nên tôi chỉ giữ lại vài triệu còn lại đưa cho vợ tất. Ngặt nỗi, vợ tôi rất tiết kiệm thậm chí là đến mức hà tiện. Bản thân cô ấy cũng không sắm sửa gì cao sang, đồ ăn trong nhà cũng đơn giản

“Thu nhập mỗi tháng của tôi không dưới 30 triệu, thậm chí đôi lúc còn hơn, nhưng tôi tiêu chẳng đáng bao nhiêu. Là đàn ông, ăn mặc đơn giản, nhậu nhẹt cũng hạn chế vì có tuổi rồi. Phần lớn tiền tôi đều đưa hết cho vợ – người phụ nữ hiền lành, tằn tiện đến mức nhiều lúc tôi thấy thương. Nhưng rồi một ngày, khi mở ngăn đá tủ lạnh để kiểm tra đường rò điện, tôi phát hiện ra một bọc nilon đen nhỏ, được giấu sau lớp đá dày. Tôi tò mò mở ra, và… tôi thực sự ngã quỵ. Thứ bên trong đó không chỉ là vật chất, mà là **bí mật chôn giấu suốt bao năm của người vợ đầu ấp tay gối…”

Thu nhập mỗi tháng của tôi không dưới 30 triệu. Tôi làm kỹ sư bảo trì cho một công ty điện tử lớn – công việc không hào nhoáng nhưng ổn định. Là đàn ông, tôi cũng không tiêu pha gì nhiều: sáng cà phê lề đường, trưa cơm văn phòng, cuối tuần tụ tập bạn bè đôi ba lần gọi là xã giao.

Tôi đưa hầu như toàn bộ tiền lương cho vợ – Hằng. Cô ấy nội trợ, ở nhà chăm con, quán xuyến việc nhà. Ngày đầu mới cưới, tôi từng nghĩ: “Phụ nữ không đi làm, đưa tiền cho giữ liệu có ổn không?” Nhưng nhìn cách Hằng chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ, rồi cả những ngày tôi ốm sốt cô ấy thức trắng đêm nấu cháo, tôi tin.

Hằng không phải mẫu phụ nữ sành điệu. Tủ quần áo của cô ấy toàn đồ vải thun, màu nhạt. Mỹ phẩm chỉ có mỗi tuýp kem chống nắng loại rẻ, son môi hết hạn vẫn dùng tiếp. Nhà tôi không có món đồ nào đắt tiền, kể cả cái tivi cũng là hàng khuyến mãi. Mỗi lần tôi bảo vợ sắm cái gì, cô ấy đều xua tay: “Tiếc tiền, để dành cho con.”

Lúc đầu tôi cảm động. Nhưng rồi theo thời gian, tôi bắt đầu… nghi ngờ. 30 triệu/tháng – không phải quá nhiều, nhưng với mức sống của nhà tôi thì cũng không ít. Hai đứa nhỏ học trường công, ăn uống thì cực kỳ tiết kiệm, không tiệc tùng, không du lịch. Vậy mà mỗi lần tôi hỏi: “Tiền để đâu em?”, là Hằng cau mày:
— Anh hỏi làm gì? Tiền tiêu vào đủ thứ.
— Nhưng cụ thể là thứ gì?
— Tiền học, tiền viện phí, tiền sữa… nhiều lắm. 30 triệu của anh nhiều lắm đấy à?

Tôi nghẹn lời. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ: “Hay là cô ấy có quỹ đen? Hay đang gửi tiền cho ai khác?”

Sự nghi ngờ dâng cao đến đỉnh điểm vào cái hôm tủ lạnh bị rò điện. Tôi tháo phích cắm, mở ngăn đá kiểm tra khe làm lạnh. Mắt tôi bỗng dừng lại ở một bọc nilon màu đen được nhét sát vào vách đá, gần như dính cứng vào đó. Mặt tôi nhăn lại. Cái gì mà cô ấy lại giấu trong tủ lạnh?

Tò mò, tôi lấy dao gỡ lớp đá, kéo bọc ra. Lạnh buốt. Bọc dính mùi ẩm, lẫn mùi nấm mốc.

Tôi mở ra.

Bên trong là hàng chục cọc tiền cuộn chặt, được bọc thêm lớp nilon trong. Một vài tờ đã ẩm, mép giấy rã nhẹ ra vì nước đá. Bên cạnh là một cuốn sổ tay nhỏ, màu xanh lá cây bạc màu.

Tôi cầm lên, lật từng trang một.

Mỗi trang là một tháng, mỗi tháng là một bảng thu – chi tỉ mỉ không sót một đồng:

“Tháng 5: Lương chồng: 32 triệu.

  • Tiền học Toàn: 1.200.000

  • Sữa: 780.000

  • Gạo: 600.000

  • Tiết kiệm gửi: 10 triệu

  • Chuyển khoản P.A: 2 triệu”

Tôi chết lặng. Từng tháng, đều có một khoản: “Chuyển khoản P.A”. Có lúc 2 triệu, lúc 3,5 triệu. Tổng cộng trong cuốn sổ hơn 30 khoản.
P.A là ai?

Người phụ nữ tôi từng nghĩ là tằn tiện, thậm chí keo kiệt, lại âm thầm chuyển tiền cho ai đó suốt nhiều năm?

Tôi cất cuốn sổ và bọc tiền, tim đập thình thịch. Trong đầu tôi hiện lên đủ thứ giả thuyết: ngoại tình? Bồ bịch? Gửi tiền cho người thân giấu mình?

Không. Tôi phải điều tra.

Ba ngày sau, tôi bắt đầu theo dõi vợ.

Tôi vờ để quên laptop ở nhà để gắn một thiết bị định vị nhỏ vào túi xách của cô ấy. Tôi biết – việc này đáng xấu hổ, nhưng sự nghi ngờ đang giày vò tôi từng ngày.

Ngày thứ Bảy, Hằng dắt con trai út ra ngoài, bảo đi học thêm. Tôi bám theo từ xa.

Cô ấy gửi con tại lớp học thêm rồi rẽ vào một khu trọ tồi tàn nằm sâu trong con hẻm nhỏ ở quận 8. Tôi đứng lặng, nép sau cột điện, dõi theo.

Cánh cửa căn phòng trọ mở ra, một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi bước ra, trên tay là đứa bé chừng ba tuổi. Mắt tôi mở to khi đứa nhỏ nhìn thấy Hằng liền reo lên:
Dì Hằng tới rồi!

Dì?

Hằng ôm đứa nhỏ, hôn lên má nó như cách cô ấy từng làm với con mình. Cô gái trẻ đứng bên cạnh, nói chuyện nhẹ nhàng. Tôi không nghe rõ, nhưng cảm giác gần gũi giữa ba người khiến tôi chấn động.

Tối hôm đó, khi các con đã ngủ, tôi đối chất vợ.

— Em đang giấu anh chuyện gì? P.A là ai? Sao em lại giấu tiền trong ngăn đá?

Hằng lặng người. Mắt cô ấy nhìn tôi một lúc thật lâu rồi bất ngờ bật khóc.

— P.A là… con riêng của anh.

Tôi chết sững.

Hằng kể: hơn 7 năm trước, có một cô gái tìm đến nhà, tên Phương Anh. Cô ấy là người yêu cũ của tôi hồi đại học – người mà tôi chia tay không lâu trước khi gặp Hằng. Cô ấy không trách móc, chỉ mang theo một đứa trẻ và nói: “Đây là con anh. Em không cần gì, chỉ cần anh biết.”

Hằng lúc đó như sụp đổ. Nhưng thay vì làm ầm lên, cô chọn cách âm thầm chấp nhận.

— Anh là chồng em. Em không muốn các con biết, không muốn gia đình tan vỡ. Nhưng em cũng không thể làm ngơ với đứa bé vô tội. Em chuyển khoản giúp cô ấy nuôi con. Cô ấy đi làm, nhưng thu nhập bấp bênh. Em giấu tiền trong tủ lạnh vì biết anh không bao giờ đụng vào. Em chỉ… cố gắng giữ mọi thứ bình yên.

Tôi ngồi sụp xuống, không nói nổi một lời.

Người phụ nữ tôi từng nghi ngờ, từng trách móc là keo kiệt… hóa ra đang cõng trên vai một bí mật quá lớn – mà lỗi lầm lại là từ tôi.

Vài ngày sau, tôi đến khu trọ nhỏ ấy. Phương Anh đón tôi, ánh mắt lạ lẫm nhưng không thù hận.

Đứa trẻ – con trai tôi – chạy đến, nắm tay tôi. Tôi bối rối, gượng cười.

Nó nhìn tôi, hồn nhiên hỏi:

— Chú là… ba con hả?

Tôi nuốt nghẹn. Và lần đầu tiên, tôi không biết nên trả lời như thế nào.

Tôi từng nghĩ mình là trụ cột gia đình, là người đàn ông có trách nhiệm vì đưa hết tiền cho vợ. Nhưng rồi tôi hiểu: trách nhiệm thực sự, không phải là đưa bao nhiêu tiền – mà là nhận ra ai đang vì mình gánh cả bầu trời mà chẳng một lời oán trách.

Đã tìm ra manh mối về danh tính nannhan x-ấu số bị giấu trong thùng nước không ai biết, cả nước bàng hoàng

Công an tỉnh Đồng Nai đang phối hợp với các đơn vị nghiệp vụ khẩn trương điều tra, xác minh danh tính một bộ xương người được phát hiện trong bồn chứa nước inox đặt trên mái nhà một hộ dân ở Tp.Biên Hòa vào chiều 22/6.

Tối 22/6, Công an tỉnh Đồng Nai đang phối hợp với các đơn vị nghiệp vụ và Công an phường Long Bình Tân (Tp.Biên Hòa) phong tỏa hiện trường, khẩn trương điều tra vụ việc một bộ xương người được phát hiện trong bồn chứa nước inox đặt trên mái nhà một hộ dân tại địa phương.

Theo thông tin ban đầu, khoảng 17h cùng ngày, trong lúc đang thi công sửa chữa mái tôn nhà ông L.H.C. (ngụ khu phố Bình Dương, P.Long Bình Tân, Tp.Biên Hòa), một người thợ bất ngờ phát hiện một bộ xương người nằm bên trong bồn chứa nước đặt trên mái tôn ngoài trời.

Manh mối quan trọng vụ phát hiện bộ xương người trong bồn nước trên mái nhà ở Đồng Nai- Ảnh 1.

Phát hiện bộ xương người bên trong bồn chứa nước trên mái nhà. (Ảnh: KT).

Ngay sau đó, người thợ đã lập tức thông báo cho gia chủ để trình báo sự việc đến cơ quan chức năng.

Theo đại diện gia đình ông C. thông tin bồn nước inox nói trên vốn được lắp đặt để chứa nước sinh hoạt nhưng đã ngưng sử dụng từ nhiều tháng nay do gia đình đã chuyển sang dùng nước máy đấu nối trực tiếp. Vì bồn được đặt trên mái tôn và nằm ngoài khu vực sinh hoạt nên không ai chú ý đến trong thời gian dài.

Tuy nhiên, chiều 22/6, khi người thợ leo lên mái để sửa chữa lại phần mái tôn thì bất ngờ phát hiện hài cốt người bên trong bồn. Thông tin lập tức được báo cho lực lượng chức năng địa phương.

Ngay trong tối cùng ngày, Công an Tp.Biên Hòa, Công an tỉnh Đồng Nai cùng các đơn vị nghiệp vụ đã có mặt tại hiện trường để khoanh vùng, phong tỏa và tổ chức khám nghiệm.

Manh mối quan trọng vụ phát hiện bộ xương người trong bồn nước trên mái nhà ở Đồng Nai- Ảnh 2.

Người dân tập trung tại hiện trường vụ việc.

Bước đầu, lực lượng chức năng đã thu giữ một ví da có chứa giấy tờ tùy thân trên mái nhà, gần vị trí bồn nước. Đáng chú ý, trong ví có một giấy phép lái xe mang biển số 62F8-8653, đứng tên N.T.C., quê tỉnh Long An.

Tuy chưa thể xác định danh tính nạn nhân, nhưng cơ quan chức năng nhận định giấy tờ trên có thể là manh mối quan trọng để phục vụ công tác điều tra, nhận diện.

Đến 20h cùng ngày, hiện trường vẫn đang được phong tỏa để phục vụ công tác khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi và xác minh nhân thân nạn nhân. Công an cũng tiến hành thu thập lời khai từ những người có liên quan và trích xuất camera an ninh khu vực để làm rõ nguyên nhân vụ việc.

Hiện vụ việc đang tiếp tục được làm rõ.

Q;uá đau lòng: Đi theo Google Maps, ô tô Santa Fe chở cả gia đình 5 người bị lũ cuốn trôi

– Thay vì đi qua đường tránh tại thôn 2, tài xế ô tô Santa Fe lại đi theo Google Maps và đi vào đoạn đường tránh ở thôn 1, khiến chiếc ô tô chở theo 5 người bị nước lũ cuốn trôi.

Sáng 23/6, trao đổi với phóng viên Dân trí, lãnh đạo UBND xã Thái Sơn, huyện Hàm Yên, tỉnh Tuyên Quang cho biết, khoảng 22h ngày 22/6, trên địa bàn xã xảy ra sự việc một tài xế lái ô tô Hyundai Santa Fe chở cả gia đình 5 người đi theo Google Maps, không may gặp đường ngập và bị lũ cuốn trôi.

Cụ thể, khoảng 22h ngày 22/6, một nam tài xế điều khiển ô tô nhãn hiệu Hyundai Santa Fe di chuyển trên quốc lộ 2, khi tới km32, địa phận xã Thái Sơn thì có một số điểm trên quốc lộ bị ngập. Sau đó người dân địa phương đã hướng dẫn cho tài xế đi qua đường tránh tại thôn 2, xã Thái Sơn, nhằm qua điểm ngập.

“Tuy nhiên thay vì đi qua đường tránh tại thôn 2, nam tài xế lại đi theo Google Maps và đi vào đoạn đường tránh ở thôn 1 xã Thái Sơn, khiến chiếc ô tô chở theo 5 người gồm 2 cháu nhỏ và 3 người lớn bị nước lũ cuốn trôi vài trăm mét”, lãnh đạo UBND xã Thái Sơn nói.

Cũng theo vị này, rất may khi đó có một cháu nhỏ đi mua đồ ăn đêm về qua, nghe thấy tiếng kêu cứu trong ô tô nên cháu bé đã đi gọi người dân tới giúp đỡ kịp thời.

“Rất may khi đó chiếc ô tô bị lũ cuốn trôi nhưng mắc kẹt tại bờ tre, cả 5 người đều được người dân ra cứu giúp và thoát nạn an toàn. Chiếc ô tô tới sáng nay sẽ được cẩu kéo. Đêm qua trời mưa rất to làm nhiều tuyến đường bị ngập”, lãnh đạo UBND xã Thái Sơn, huyện Hàm Yên, tỉnh Tuyên Quang nói thêm.

Ông Nguyễn Hữu Thành, Phó trưởng Phòng Dự báo thời tiết (Trung tâm Khí tượng thủy văn quốc gia), cho biết đêm qua và sáng 22/6, nhiều tỉnh ở Bắc Bộ như Sơn La, Yên Bái, Hòa Bình, Tuyên Quang, Bắc Kạn, Phú Thọ, Thái Nguyên, Bắc Giang, Vĩnh Phúc, Hà Nội, Lạng Sơn, Quảng Ninh có mưa vừa đến mưa to, cục bộ mưa rất to

Theo ông Thành, chiều tối và đêm 22/6, các tỉnh Hòa Bình, Yên Bái, Hà Giang, Tuyên Quang, Cao Bằng, Bắc Kạn, Lạng Sơn, Phú Thọ, Thái Nguyên, Vĩnh Phúc, Bắc Giang, Bắc Ninh, Hà Nội có mưa vừa, mưa to, có nơi mưa rất to. Lượng mưa phổ biến 20-50mm, có nơi trên 150mm, cảnh báo mưa cường suất lớn trên 100mm/3 giờ.

Bên cạnh đó, đêm 22 và ngày 23/6, các nơi còn lại ở Bắc Bộ và Thanh Hóa cũng có mưa rào, dông rải rác, có nơi mưa to. Chiều tối và tối nay, khu vực Tây Nguyên và Nam Bộ có mưa rào, dông rải rác, cục bộ mưa to đến rất to.

Ông Thành nhận định từ ngày 23/6, mưa lớn ở Bắc Bộ giảm dần.

Ăn Cùng Bà Tuyết: Liên tục phát hiện “vật thể lạ”, ngày sản xuất đến từ… tương lai…. Ăn thế này bảo sao giải thể

Trước khi giải thể, Công ty cổ phần thương mại dịch vụ Ăn Cùng Bà Tuyết đã vướng hàng loạt lùm xùm liên quan đến chất lượng sản phẩm.

Phòng đăng ký kinh doanh và tài chính doanh nghiệp – Sở Tài chính Hà Nội mới đây đã có thông báo về việc giải thể của Công ty cổ phần thương mại dịch vụ Ăn Cùng Bà Tuyết. Doanh nghiệp này có trụ sở chính tại xã An Khánh, huyện Hoài Đức, Hà Nội. Người đại diện theo pháp luật của Công ty Ăn Cùng Bà Tuyết là ông Nguyễn Minh Trường.

Đề cập đến lý do giải thể, thông báo cho biết “sau một thời gian hoạt động, công ty không tìm kiếm được thị trường, hoạt động kinh doanh gặp nhiều khó khăn. Công ty không còn nhu cầu hoạt động kinh doanh nữa”.

Từng được xem là hiện tượng mạng nhờ các clip nấu ăn truyền cảm hứng trên TikTok, thương hiệu Ăn Cùng Bà Tuyết từng bước trở thành một cái tên quen thuộc trong ngành thực phẩm ăn liền.

Tuy nhiên, đằng sau những clip triệu view và hàng nghìn đơn hàng, công ty này đã liên tiếp vướng vào hàng loạt lùm xùm về chất lượng sản phẩm.

Vật thể lạ giống giun trong gói đồ ăn

Vào tháng 3/2024, một khách hàng đã đăng tải hình ảnh gói đồ ăn vặt của Ăn Cùng Bà Tuyết xuất hiện một vật thể lạ được miêu tả “trông như giun”. Sự việc nhanh chóng khiến nhiều người không khỏi lo lắng về chất lượng sản phẩm của thương hiệu này.

Ăn Cùng Bà Tuyết và loạt lùm xùm về chất lượng trước khi giải thể: Liên tục phát hiện “vật thể lạ”, ngày sản xuất đến từ… tương lai- Ảnh 1.

Sau đó, phía Ăn Cùng Bà Tuyết đã đăng tải một đoạn clip và cho biết, bà Tuyết cho biết đã chủ động liên hệ với người đăng bài để hỏi thăm cũng như xin lại mẫu vật nhằm xét nghiệm. Tuy nhiên, phía khách hàng cho biết đã vứt vật thể đó đi nên việc xác minh không thể tiến hành. Dù chưa thể kết luận chính xác, nhưng thương hiệu vẫn cam kết rà soát lại quy trình để đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm.

Chân gà rút xương ngày sản xuất đến từ tương lai

Đầu tháng 3/2025, một sản phẩm chân gà rút xương của Ăn Cùng Bà Tuyết tiếp tục bị phát hiện ghi ngày sản xuất là 09/07/2025 – tức là 4 tháng sau thời điểm đó, trong khi hạn sử dụng ghi tới 08/10/2025. Điều này khiến không ít người đặt dấu hỏi về quy trình đóng gói và kiểm soát tem mác của thương hiệu.

Ăn Cùng Bà Tuyết và loạt lùm xùm về chất lượng trước khi giải thể: Liên tục phát hiện “vật thể lạ”, ngày sản xuất đến từ… tương lai- Ảnh 2.

Trên TikTok của mình, bà Tuyết giải thích rằng dù đội ngũ đã rà soát toàn bộ nhưng chưa tìm thấy sản phẩm nào tương tự. Tuy nhiên, để đảm bảo tính khách quan, thương hiệu vẫn đang mở rộng quá trình kiểm tra và khuyến khích người dùng nếu phát hiện bất thường thì liên hệ trực tiếp để được hỗ trợ và xử lý.

Chân gà vẫn có dấu hiệu chưa chín

Ngay sau đó, một người dùng khác lại tiếp tục phản ánh mua phải sản phẩm chân gà có dấu hiệu chưa chín.

Theo hình ảnh được chia sẻ, phần chân gà bên trong vẫn còn màu đỏ, kèm theo đó là mùi lạ khiến người này phải bỏ dở. Vụ việc tiếp tục khiến niềm tin của người tiêu dùng bị lung lay và nhận được nhiều bình luận trái chiều.

Ăn Cùng Bà Tuyết và loạt lùm xùm về chất lượng trước khi giải thể: Liên tục phát hiện “vật thể lạ”, ngày sản xuất đến từ… tương lai- Ảnh 3.
Ăn Cùng Bà Tuyết và loạt lùm xùm về chất lượng trước khi giải thể: Liên tục phát hiện “vật thể lạ”, ngày sản xuất đến từ… tương lai- Ảnh 4.

Không chỉ vậy, một tài khoản khác tiếp tục “bóc phốt” khi phát hiện trong sản phẩm đồ ăn vặt mua của bà Tuyết có các miếng bánh bị dính lại bởi một… sợi dây mảnh. Dù không rõ nguồn gốc của sợi dây này là gì, nhưng hình ảnh được đăng tải khiến không ít người hoang mang về quy trình sản xuất của các sản phẩm.

Ăn Cùng Bà Tuyết và loạt lùm xùm về chất lượng trước khi giải thể: Liên tục phát hiện “vật thể lạ”, ngày sản xuất đến từ… tương lai- Ảnh 5.

Trước hai sự cố gần nhất, khi liên hệ với thương hiệu Ăn Cùng Bà Tuyết, người đại diện cho biết sẽ đưa ra phản hồi chính thức trong thời gian tới.

Quảng cáo gây tranh cãi

Không chỉ gây tranh cãi về chất lượng sản phẩm, những lời quảng cáo về sản phẩm nem nướng phên của bà Tuyết cũng từng gây tranh cãi.

Cụ thể, bà Tuyết trong đoạn clip này đã quảng cáo món đồ ăn vặt cầm trên tay gắn liền với tuổi thơ của thế hệ 8x, 9x – đây được coi là một hình thức quảng cáo khơi gợi từ ký ức của người tiêu dùng, kích thích nhóm đối tượng được nhắc đến mua hàng. Tuy nhiên khi nhìn món đồ ăn được quảng cáo, nhiều người thuộc thế hệ 8x, 9x đã để lại bình luận dưới bài đăng, cho rằng tuổi thơ của họ chưa hề có món ăn như bà Tuyết quảng cáo. Thay vì gắn kết khách hàng, điều này lại tạo ra khoảng cách và nghi ngờ.

Ăn Cùng Bà Tuyết và loạt lùm xùm về chất lượng trước khi giải thể: Liên tục phát hiện “vật thể lạ”, ngày sản xuất đến từ… tương lai- Ảnh 6.

Nhiều ý kiến cho rằng, nhiều sản phẩm của Ăn cùng bà Tuyết như chân gà cay hay sản phẩm nem nướng phên như trong quảng cáo… có phần giống với đồ ăn vặt Trung Quốc. Tuy nhiên những sản phẩm của Ăn Cùng Bà Tuyết được quảng cáo là sản xuất trong nước với quy trình gia công, chế biến để hợp với khẩu vị người dùng trong nước.

Cơ quan đăng ký kinh doanh mới tiến hành cập nhật tình trạng pháp lý đối với doanh nghiệp ngay trong tháng 6 này. Còn Công ty Ăn Cùng Bà Tuyết đã làm thủ tục giải thể từ tháng 1 năm nay.

Vào ngày 16-1, Công ty Ăn Cùng Bà Tuyết đã tổ chức đại hội đồng cổ đông và sau đó đưa ra quyết định giải thể dựa trên sự đồng thuận của 4 cổ đông: Nguyễn Minh Trường (330.000 cổ phần), Phạm Hải Dương (30.000 cổ phần), Đỗ Thành Nhớ (15.000 cổ phần), Lê Hoàng Vũ Long (125.000 cổ phần).

Trước đó, Công ty Ăn Cùng Bà Tuyết được thành lập từ tháng 5-2023 với ngành nghề chính là bán buôn thực phẩm.

Trước khi giải thể, Công ty Ăn Cùng Bà Tuyết được biết đến là đơn vị vận hành kênh TikTok “Ăn Cùng Bà Tuyết”. Nhân vật chính của kênh là bà Đỗ Thị Tuyết, thường được gọi thân mật là “Bà Tuyết” – một phụ nữ lớn tuổi gây ấn tượng với phong cách nói chuyện gần gũi, chất phác trong các video nấu ăn, ăn uống và livestream bán hàng.

Mới đây, hôm 17-6, bà Đỗ Thị Tuyết – đại diện kênh TikTok “Ăn Cùng Bà Tuyết” – cũng đã đăng tải video trên kênh TikTok có hàng triệu người theo dõi, lên tiếng làm rõ trước nghi vấn khóa giỏ hàng thời gian gần đây.

Theo đó, bà Tuyết giải thích tài khoản 2,7 triệu người theo dõi này đã bị khóa giỏ hàng từ năm 2023 nên dừng bán hàng. Sau đó, toàn bộ sản phẩm được chuyển sang kinh doanh ở một tài khoản khác. Bà này khẳng định vẫn livestream hằng ngày và bán hàng bình thường.

Nguyễn Minh Trường – đại diện pháp luật Công ty Ăn Cùng Bà Tuyết, cũng là con trai bà Tuyết. Mặc dù công ty đã giải thể nhưng hộ kinh doanh cá thể của ông Nguyễn Minh Trường vẫn đang hoạt động bình thường.

Một đêm không ngủ với người dân Đồng Nai: Thấy nước ăn có vị lạ, mở nắp ra thì ron:nguoi với thứ bên trong

BIẾN CĂNG: PHÁT HIỆN BỘ X… NGƯỜI TRONG BỒN CHỨA NƯỚC NHÀ DÂN

Tối 22-6, ông L.H.C. (ngụ khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân, thành phố Biên Hòa, Đồng Nai) kêu thợ đến sửa nhà. Khi người thợ leo lên sửa mái tôn thì bất ngờ phát hiện một bộ x… người trong bồn chứa nước của gia đình ông C..

Ngay sau đó, người thợ đã báo cho gia chủ và chính quyền địa phương đến hiện trường điều tra. Theo người nhà ông C., bồn chứa nước bằng inox đặt trên mái tôn ngoài trời đã lâu không dùng. Bởi nhiều tháng nay gia đình ông đã chuyển qua dùng nước máy đấu nối trực tiếp.

Trong lúc người thợ đến sửa nhà thì bất ngờ phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước đặt trên mái nhà một hộ dân ở thành phố Biên Hòa, Đồng Nai.

Kinh hoàng phát hiện bộ xương người trong bồn nước tại nhà dân ở Biên Hòa - Ảnh 1.

Bồn chứa nước trên mái nhà ông C., nơi phát hiện bộ xương người – Ảnh: A.B.

Tối 22-6, lực lượng Công an Đồng Nai đã phong tỏa hiện trường để điều tra nguyên nhân vụ phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước tại một hộ dân trên địa bàn.

Thông tin ban đầu, khoảng 17h chiều cùng ngày, ông L.H.C. (ngụ khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân, thành phố Biên Hòa) kêu thợ đến sửa nhà.

Khi người thợ leo lên sửa mái tôn thì bất ngờ phát hiện một bộ xương người trong bồn chứa nước của gia đình ông C..

Ngay sau đó, người thợ đã báo cho gia chủ và chính quyền địa phương đến hiện trường điều tra.

Theo người nhà ông C., bồn chứa nước bằng inox đặt trên mái tôn ngoài trời đã lâu không dùng.

Bởi nhiều tháng nay gia đình ông đã chuyển qua dùng nước máy đấu nối trực tiếp.

Do vợ chồng ông C. đã lớn tuổi nên không thể gỡ bồn nước xuống. Đến chiều 22-6 thì thợ sửa nhà phát hiện bộ xương người trong bồn nước.

Sau khi nhận tin báo, lực lượng chức năng đã đến phong tỏa hiện trường, phối hợp khám nghiệm, điều tra nguyên nhân vụ việc.

Bước đầu, công an đã thu giữ một cái ví trên mái nhà, bên trong chứa giấy đăng ký xe biển số Long An.

Tin vui: Chính thức đúng 8 ngày nữa khám bệnh tại nhà, vượt tuyến vẫn được Bảo hiểm y tế chi trả 100%

Chỉ 8 ngày nữa, hàng triệu người dân sẽ được hưởng thêm nhiều quyền lợi khi khám chữa bệnh bằng BHYT ngay cả trong trường hợp trái tuyến, vượt tuyến.

Ngày 22 tháng 6 năm 2025, tạp chí Thương hiệu Pháp luật đưa tin “Tin vui: Chính thức đúng 8 ngày nữa khám bệnh tại nhà, vượt tuyến vẫn được Bảo hiểm y tế chi trả 100%”. Nội dung như sau:

Từ ngày 1/7/2025, Luật sửa đổi, bổ sung một số điều của Luật Bảo hiểm y tế năm 2024 chính thức có hiệu lực. Trong đó người dân được hưởng những quyền lợi sau:

Quyền lợi khi khám chữa bệnh tại nhà

Theo quy định tại khoản 16 Điều 1 của Luật sửa đổi, bổ sung Luật Bảo hiểm y tế năm 2024, nội dung khám bệnh, chữa bệnh tại nhà đã chính thức được bổ sung vào danh mục chi trả của quỹ BHYT. Đây là một bước tiến lớn, phù hợp với xu hướng phát triển y tế cộng đồng và nhu cầu thực tiễn của người dân, đặc biệt là người cao tuổi, người khuyết tật hay bệnh nhân mãn tính không tiện di chuyển.

Cụ thể, người tham gia BHYT được chi trả các chi phí khám chữa bệnh tại nhà, bao gồm:

Khám và điều trị theo hình thức y học gia đình;

Khám chữa bệnh từ xa (telemedicine);

Phục hồi chức năng tại nhà;

Dịch vụ y tế dự phòng như khám thai định kỳ, sinh con;

Các dịch vụ hỗ trợ điều trị khác trong phạm vi thanh toán BHYT.

Ngoài ra, BHYT cũng sẽ chi trả chi phí vận chuyển bệnh nhân trong những trường hợp cần chuyển tuyến khẩn cấp hoặc điều trị nội trú đối với các đối tượng ưu tiên như người nghèo, người dân tộc thiểu số, trẻ em dưới 6 tuổi…

Bảo hiểm y tế, khám bệnh tại nhà, kiến thức

Sắp tới, khám bệnh tại nhà, vượt tuyến vẫn được Bảo hiểm y tế chi trả 100% (Ảnh minh họa).

Khám vượt tuyến vẫn được chi trả 100% nếu mắc bệnh nặng hoặc hiếm gặp

Một điểm nổi bật khác trong Luật sửa đổi lần này là quy định về việc chi trả 100% chi phí khám chữa bệnh trong trường hợp vượt tuyến. Theo khoản 14 Điều 1 của Luật, người bệnh không cần giấy chuyển tuyến mà vẫn được thanh toán đầy đủ nếu thuộc một trong các trường hợp sau:

Được chẩn đoán mắc bệnh hiếm;

Bị bệnh hiểm nghèo theo danh mục do Bộ Y tế quy định;

Cần can thiệp bằng kỹ thuật cao, phẫu thuật phức tạp mà tuyến dưới không đủ năng lực thực hiện.

Quy định này giúp người bệnh giảm bớt gánh nặng về thủ tục hành chính, đồng thời đảm bảo tiếp cận dịch vụ y tế kịp thời trong những tình huống nguy cấp. Đây cũng là giải pháp hữu hiệu để hỗ trợ các bệnh viện tuyến cuối trong việc điều trị các ca bệnh nặng, hạn chế tình trạng quá tải và nâng cao hiệu quả điều trị.

Lấy người bệnh làm trung tâm

Việc bổ sung quyền lợi khám chữa bệnh tại nhà và mở rộng thanh toán vượt tuyến trong Luật BHYT sửa đổi năm 2024 thể hiện rõ định hướng cải cách của ngành y tế: lấy người bệnh làm trung tâm.

Đây không chỉ là sự mở rộng về phạm vi chi trả, mà còn là nỗ lực thúc đẩy y tế cơ sở, giảm tải cho tuyến trung ương, đồng thời tạo điều kiện để người dân ở vùng sâu, vùng xa tiếp cận dịch vụ y tế chất lượng. Việc đưa y học gia đình, phục hồi chức năng và khám thai vào danh mục chi trả cũng giúp tăng cường chăm sóc sức khỏe ban đầu, góp phần phòng ngừa và phát hiện bệnh sớm.

Bảo hiểm y tế, khám bệnh tại nhà, kiến thức

(Ảnh minh họa)

Đối với những bệnh nhân gặp khó khăn trong di chuyển, đặc biệt là người già yếu hoặc người khuyết tật, việc được khám chữa bệnh ngay tại nơi cư trú mà vẫn được hưởng BHYT sẽ tạo ra thay đổi tích cực về chất lượng cuộc sống.

Theo đánh giá của các chuyên gia, Luật BHYT sửa đổi không chỉ mang lại lợi ích thiết thực cho người dân mà còn góp phần nâng cao tỷ lệ bao phủ bảo hiểm y tế trên toàn quốc. Việc đảm bảo chi trả hợp lý, minh bạch và kịp thời sẽ tăng sự hài lòng, từ đó thúc đẩy người dân chủ động tham gia và duy trì BHYT lâu dài.

Sự điều chỉnh chính sách lần này cũng phù hợp với Chiến lược phát triển ngành y tế đến năm 2030, tầm nhìn 2045, trong đó nhấn mạnh việc đảm bảo công bằng trong tiếp cận dịch vụ y tế và tăng cường bảo vệ sức khỏe nhân dân thông qua hệ thống BHYT toàn dân.

Với những điểm mới đáng chú ý có hiệu lực từ 1/7/2025, Luật BHYT sửa đổi đang mở ra một giai đoạn phát triển mới cho ngành y tế, tạo điều kiện thuận lợi để người dân tiếp cận dịch vụ chăm sóc sức khỏe một cách linh hoạt, hiện đại và nhân văn hơn.

Ngày 12 tháng 6 năm 2025, báo VnExpress đưa tin “62 bệnh hiểm nghèo điều trị vượt tuyến vẫn được BHYT trả 100%”. Nội dung như sau:

Từ ngày 1/7, người mắc 62 loại bệnh hiếm, hiểm nghèo được phép vượt tuyến, không cần giấy chuyển viện, và được BHYT chi trả 100% mức hưởng.

Danh mục 62 loại bệnh này bao gồm: nhóm bệnh nhiễm trùng, ung thư, rối loạn chuyển hóa, rối loạn dự trữ thể tiêu bào, bệnh lý thần kinh, tim mạch, phổi, da, dị tật bẩm sinh, kháng thuốc chống lao, di chứng chiến tranh và các trường hợp ghép tạng.

Hiện tại, hệ thống khám chữa bệnh được chia thành ba cấp chuyên môn: ban đầu, cơ bản và chuyên sâu, thay vì 4 tuyến như trước đây (trung ương, tỉnh, huyện, xã). Mức hưởng BHYT của người bệnh dao động từ 80% đến 100% tùy theo quy định trên thẻ.

Từ ngày 1/7, Luật sửa đổi, bổ sung một số điều của Luật Bảo hiểm y tế (BHYT) có hiệu lực sẽ mở rộng quyền lợi cho người tham gia bảo hiểm. Theo đó, người mắc 62 loại bệnh hiếm, hiểm nghèo được phép vượt tuyến mà không cần giấy chuyển viện, vẫn được hưởng 100% mức chi trả BHYT.

Khi được chẩn đoán tại cấp ban đầu, người mắc các bệnh này có thể đến thẳng cơ sở chuyên sâu mà không cần giấy chuyển viện. Ngay cả khi tự đi khám tại cấp chuyên sâu và được chẩn đoán mắc các bệnh trong danh mục, họ vẫn được hưởng 100% quyền lợi BHYT từ lần khám đầu tiên. Tuy nhiên, BHYT không chi trả cho các dịch vụ nằm ngoài danh mục (trong trường hợp bệnh nhân đăng ký khám thêm).

Bệnh nhân chờ khám bệnh tại Bệnh viện Ung Bướu TP HCM cơ sở 2, TP Thủ Đức, tháng 6/2024. Ảnh:Quỳnh Trần

Bệnh nhân chờ khám bệnh tại Bệnh viện Ung Bướu TP HCM cơ sở 2, TP Thủ Đức, tháng 6/2024. Ảnh:Quỳnh Trần

Bà Trần Thị Trang, Vụ trưởng Vụ BHYT, cho hay việc quy định cụ thể và chặt chẽ các loại bệnh này sẽ giúp giảm tải cho các cơ sở y tế chuyên sâu, đồng thời cân đối Quỹ BHYT, đảm bảo quyền lợi bệnh nhân nặng. Bởi, nếu danh mục mở rộng như tất cả bệnh ung thư hoặc bệnh không lây nhiễm (tăng huyết áp, đái tháo đường), các bệnh viện lớn sẽ quá tải vì số lượng bệnh nhân quá lớn.

Ví dụ, ung thư có hơn 1.000 mã bệnh, nhưng chỉ một số bệnh như u ác tính tuyến tụy, tuyến ức, não, tủy sống… được phép vượt tuyến.

Tương tự, với bệnh đái tháo đường, chỉ những người có biến chứng nghiêm trọng như loét bàn chân độ 2, bệnh thận mạn giai đoạn 3 trở lên hoặc kèm nhiều biến chứng khác như tim mạch, mắt, thần kinh mới được vượt tuyến lên cấp chuyên sâu.

Thứ trưởng Y tế Trần Văn Thuấn cũng cho rằng việc quy định hạn chế vượt tuyến nhằm phân luồng hợp lý, tránh ảnh hưởng đến quyền lợi bệnh nhân nặng khác hoặc các trường hợp cấp cứu.

Trước đây, người mắc bệnh nan y thường không thể điều trị tại tuyến xã hoặc huyện, nhưng vẫn phải làm thủ tục chuyển tuyến để hưởng BHYT, gây phiền hà và mất thời gian. Nhiều người không đủ kiên nhẫn chờ đợi đã chọn khám dịch vụ, dẫn đến mất quyền lợi bảo hiểm. Với quy định mới, người bệnh được đến thẳng cơ sở y tế chuyên môn, giúp tiết kiệm thời gian, tránh thủ tục phức tạp cũng như đảm bảo quyền lợi BHYT.

Dưới đây là các bệnh cụ thể được phép vượt tuyến:

Nhóm Tên cụ thể
Bệnh lao và nhiễm trùng nấm Viêm màng não do lao (G01*); u lao màng não (G07*); lao khác của hệ thần kinh; lao hệ thần kinh, không xác định (G99.8*); nhiễm mycobacteria ở phổi; nhiễm histoplasma capsulatum ở phổi cấp tính; nhiễm nấm blastomyces ở phổi cấp tính, nhiễm nấm paracoccidioides ở phổi; nhiễm sporotrichum ở phổi (J99.8*); nhiễm aspergillus ở phổi xâm lấn; nhiễm cryptococcus ở phổi; nhiễm mucor ở phổi; nhiễm mucor lan tỏa.
Bệnh lý ung thư U ác tụy; u ác tuyến ức; u ác của tim, trung thất và màng phổi; u ác của xương và sụn khớp ở vị trí khác và không xác định; u ác của màng não; u ác của não; u ác của tủy sống, dây thần kinh sọ và các phần khác của hệ thần kinh trung ương; u ác thứ phát của não và màng não; nhóm u ác tính; u ác của hệ lympho, hệ tạo máu và các mô liên quan.
Bệnh chuyển hóa hiếm Hội chứng loạn sản tủy xương; các thể suy tủy xương khác; bệnh tăng đông máu khác (hội chứng kháng phospho lipid); hội chứng thực bào tế bào máu liên quan đến nhiễm trùng; bệnh đái tháo đường phụ thuộc insuline (có đa biến chứng); bệnh đái tháo đường không phụ thuộc insuline (có đa biến chứng); rối loạn chuyển hóa acid amin thơm; rối loạn chuyển hóa acid amin chuỗi nhánh và rối loạn chuyển hóa acid béo; các rối loạn khác của chuyển hóa acid amin
Bệnh thần kinh Rối loạn dự trữ thể tiêu bào (bệnh Pompe, bệnh MPS, bệnh Gaucher, bệnh Fabry); rối loạn chuyển hóa đồng (bao gồm cả bệnh Wilson); thoái hóa dạng bột; rối loạn trầm cảm tái diễn; rối loạn ám ảnh nghi thức; viêm não, viêm tủy và viêm não-tủy; xơ cứng rải rác; viêm tủy thị thần kinh Devic; nhược cơ; bệnh lý võng mạc của trẻ đẻ non; suy tim; hoại tử thượng bì nhiễm độc (Lyell/Steven Johnson).
Bệnh lý sau phẫu thuật và khác Hội chứng sau mổ tim; rối loạn chức năng khác sau phẫu thuật tim; bệnh phổi mô kẽ khác; áp xe phổi và trung thất; mủ lồng ngực (nhiễm trùng nặng ở phổi); bệnh Crohn (viêm ruột từng vùng); pemphigus; viêm mạch mạng lưới; bệnh da tăng bạch cầu trung tính có sốt (hội chứng Sweet); bệnh Lupus ban đỏ hệ thống có tổn thương phủ tạng; đái tháo đường sơ sinh; dị tật bẩm sinh khác của não; các dị tật bẩm sinh khác của tủy sống.
Dị tật bẩm sinh và di chứng Nhóm các dị tật bẩm sinh của hệ thống tuần hoàn; biến dạng bẩm sinh của khớp háng; kháng (các) thuốc chống lao; di chứng của hoạt động chiến tranh (di chứng do vết thương chiến tranh); tình trạng của mảnh ghép cơ quan và tổ chức.

N;ÓNG: Công ty Ăn Cùng Bà Tuyết thông báo giải thể chuyện gì đang xảy ra vậy

Công ty cổ phần Thương mại dịch vụ Ăn Cùng Bà Tuyết – đơn vị sở hữu một số sản phẩm của thương hiệu “Ăn Cùng Bà Tuyết” – đã giải thể vì hoạt động kinh doanh gặp nhiều khó khăn.

Thông tin từ Cổng thông tin Quốc gia về đăng ký doanh nghiệp cho biết, Công ty cổ phần Thương mại dịch vụ Ăn Cùng Bà Tuyết trụ sở chính tại xã An Khánh, huyện Hoài Đức, Hà Nội vừa chính thức hoàn tất thủ tục giải thể. Cơ quan đăng ký kinh doanh đã cập nhật tình trạng pháp lý đối với doanh nghiệp.

Về lý do giải thể, thông báo cho biết sau một thời gian hoạt động, công ty không tìm kiếm được thị trường, hoạt động kinh doanh gặp nhiều khó khăn. Công ty không còn nhu cầu hoạt động kinh doanh.

Trước đó, ngày 16/1, công ty đã có văn bản gửi phòng đăng ký kinh doanh TP Hà Nội về việc giải thể doanh nghiệp với lý do như trên. Công ty đề nghị cơ quan chức năng thông báo tình trạng doanh nghiệp đang làm thủ tục giải thể, đăng tải quyết định giải thể và biên bản họp. Doanh nghiệp cam kết hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về tính hợp pháp, chính xác, trung thực của nội dung thông báo.

Theo biên bản họp đại hội đồng cổ đông ngày 16/1, 4 cổ đông của công ty là ông Nguyễn Minh Trường sở hữu 330.000 cổ phần, ông Phạm Hải Dương sở hữu 30.000 cổ phần, ông Đỗ Thành Nhớ sở hữu 15.000 cổ phần và ông Lê Hoàng Vũ Long sở hữu 125.000 cổ phần đã đi đến thống nhất quyết định giải thể công ty.

Doanh nghiệp cũng cho biết đã thanh toán hết nghĩa vụ về tài chính với Nhà nước, nghĩa vụ bảo hiểm với cơ quan bảo hiểm và nghĩa vụ với người lao động và các nghĩa vụ khác trước khi chấm dứt hoạt động.

Công ty cổ phần thương mại dịch vụ Ăn Cùng Bà Tuyết được thành lập từ tháng 5/2023. Ngành nghề kinh doanh chính là bán buôn thực phẩm. Doanh nghiệp do ông Nguyễn Minh Trường (sinh năm 1999) làm Giám đốc kiêm Người đại diện pháp luật.

Công ty có vốn điều lệ ban đầu 2 tỷ đồng, trong đó ông Trường góp 1,7 tỷ đồng (tương đương 85% vốn), ông Phạm Hải Dương và ông Đỗ Thành Nhớ góp mỗi người 7,5% vốn, tương đương 150 triệu đồng/người. Đến tháng 10/2023, doanh nghiệp tăng vốn lên 5 tỷ đồng, tỷ lệ cổ đông góp vốn không được tiết lộ.

Ăn Cùng Bà Tuyết là thương hiệu đồ ăn vặt khá nổi tiếng trên các nền tảng mạng xã hội gắn với hình ảnh “Bà Tuyết” (tên thật là Đỗ Thị Tuyết) cũng là người đại diện thương hiệu.

Thương hiệu này có các sản phẩm như chân gà rút xương, các loại bim bim, đùi gà phô mai, tăm cay… Nhiều sản phẩm đạt hàng trăm nghìn đơn bán thành công trên nền tảng TikTok Shop. Chẳng hạn, combo 20 gói chân gà tê cay rút xương giá 168.000-198.000 đồng đạt gần 225.000 lượt bán; combo 2 hũ snack tăm cay và 2 hũ đùi gà giá 99.000 đồng đạt hơn 238.000 lượt bán…

Kênh TikTok Ăn Cùng Bà Tuyết đang có 2,8 triệu người theo dõi. Công ty cổ phần thương mại dịch vụ Ăn Cùng Bà Tuyết là đơn vị sở hữu một số sản phẩm của thương hiệu Ăn Cùng Bà Tuyết như “đùi gà phô mai ngô”, “chân gà rút xương bà Tuyết”.

Mới đây, trên mạng xã hội rộ thông tin kênh Ăn Cùng Bà Tuyết đã khóa giỏ hàng trong tháng cao điểm chống hàng giả, hàng nhái, hàng kém chất lượng… Sau đó, bà Đỗ Thị Tuyết đã đăng tải video trên kênh TikTok Ăn Cùng Bà Tuyết 2,8 triệu người theo dõi làm rõ.

Theo đó, bà Tuyết cho biết tài khoản 2,8 triệu người theo dõi này đã bị khóa giỏ hàng từ năm 2023. Từ đó đến nay, bà kinh doanh ở tài khoản có 1,7 triệu người theo dõi. Cũng theo bà Tuyết, kênh này livestream hàng ngày và bán hàng bình thường.

Trước đó, thương hiệu Ăn Cùng Bà Tuyết từng dính ồn ào về chất lượng các sản phẩm sản xuất, kinh doanh. Tháng 4 vừa qua, chân gà rút xương bà Tuyết bị khách hàng phản ánh chưa chín, bốc mùi lạ. Hồi tháng 3/2024, một khách hàng khác cũng phản ánh tìm thấy dị vật trong một sản phẩm của thương hiệu này.

Mặc dù Công ty cổ phần Thương mại dịch vụ Ăn Cùng Bà Tuyết đã giải thể nhưng hộ kinh doanh cá thể của ông Nguyễn Minh Trường vẫn đang hoạt động bình thường.

Bố đi làm xa về cho con 500k rồi hỏi dò, lúc bố đi làm có chú nào đến tìm mẹ không, câu trả lời của người con khiến người cha ng//ã ng//ửa

“Bố đi làm xa về, râu mọc dài lởm chởm, mặt sạm nắng nhưng tay vẫn không quên đưa cho thằng Tí 500 nghìn. Ông xoa đầu nó, cười hiền: ‘Mấy tháng bố không có nhà, có chú nào đến tìm mẹ không con?’
Câu trả lời ngây thơ của thằng bé khiến ông lặng người, tim như bị ai bóp nghẹt.”

Anh Quang là một người thợ xây, sống ở một vùng quê nghèo miền Trung. Sau Tết, anh khăn gói ra Bắc làm công trình, gửi lại vợ và đứa con trai 7 tuổi tên Tí ở nhà. Cuộc sống mưu sinh khắc nghiệt, mỗi tháng anh gửi về vài ba triệu, để vợ con chi tiêu.

Lần này, công trình kéo dài hơn dự kiến. Gần 6 tháng anh mới có dịp về lại quê. Trên chuyến xe đêm, anh nằm co ro giữa ghế, tay ôm khư khư túi đồ, trong đó có ít quà bánh và 500 nghìn dành cho thằng Tí – món quà nhỏ cho một đứa bé suốt nửa năm không được gặp cha.

Vừa về đến cổng, trời còn chưa sáng hẳn, anh đã thấy thằng Tí lon ton chạy ra. Nó nhảy cẫng lên khi thấy anh, gương mặt rạng rỡ như có ánh mặt trời.

– “Bố về rồi! Bố về thiệt rồi!” – Nó ôm chầm lấy anh.

Chị Hoa – vợ anh – từ trong bếp chạy ra, tay còn dính bột bánh. Gặp chồng, chị hơi khựng lại rồi vội vàng nở nụ cười:

– “Anh về sớm hơn em tưởng… Đã ăn gì chưa? Em đang làm bánh bèo bán chợ, để em lấy cho anh tô nóng.”

Anh Quang nhìn vợ, ánh mắt có gì đó không giống lần trước. Không phải vì chị khác lạ, mà vì chính anh đang mang một sự nghi ngờ âm ỉ.

Suốt mấy tháng làm ở công trình, mấy ông bạn cứ rỉ tai nhau về chuyện vợ con ở quê, về những cuộc “viếng thăm” lúc chồng vắng mặt. Anh không muốn nghĩ đến, nhưng trong đầu lại văng vẳng mãi.

Lúc hai bố con ngồi chơi trong nhà, anh đưa 500 nghìn cho Tí:

– “Bố có quà nè. Con thích gì thì mua nha!”

Thằng Tí reo lên sung sướng, nhảy lên nhảy xuống. Một lát sau, khi hai cha con ngồi ăn cơm, anh giả vờ hỏi:

– “À, mấy tháng bố không có nhà, có ai tới tìm mẹ không con?”

Tí vừa nhai cơm vừa đáp tỉnh bơ:

– “Có chứ bố! Có mấy chú tới chơi với mẹ lắm!”

Anh Quang khựng lại. Đôi đũa trên tay rơi xuống bàn đánh cạch. Chị Hoa từ bếp nhìn ra, mắt hơi mở lớn.

– “Gì cơ? Chú nào? Con kể rõ cho bố nghe xem nào!” – Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng đã lạc đi.

Thằng Tí ngây thơ không để ý sắc mặt bố, cứ tiếp tục kể:

– “Chú Nam hôm trước mang xe đạp tới sửa giúp mẹ. Chú Long đem bánh kem tới, mẹ nói là chú bạn cũ. Còn chú Dũng hay ghé nhà mẹ ban trưa, lúc đó con đang ngủ nên không thấy chú nói gì.”

Anh Quang chết lặng. Trong lòng, cơn giận cuộn lên. Anh đứng bật dậy, làm đổ cả bát nước mắm.

– “Dũng nào? Cái thằng Dũng sửa điện hả? Sao nó lại tới giờ đó?”

Chị Hoa đặt vội cái dĩa bánh xuống, mặt tái đi:

– “Anh nghe con nói lung tung rồi tưởng bậy! Chú Dũng hôm đó mẹ gọi đến sửa máy bơm, nó hư giữa trưa. Có gì đâu?”

Anh Quang không nói gì. Anh đi ra sân, châm điếu thuốc. Tay anh run lên, khói thuốc bay nghẹn nơi cổ họng. Mắt anh đỏ hoe, không biết vì khói hay vì lòng nghi ngờ đang thiêu đốt trong lồng ngực.

Ở trong nhà, chị Hoa lặng lẽ dắt thằng Tí đi rửa tay. Mặt chị không còn cười nữa. Đôi mắt chị có chút gì u uẩn.

Tối hôm đó, cả nhà ăn cơm trong im lặng. Anh Quang không hỏi gì thêm. Nhưng trong lòng anh, cơn bão vẫn chưa ngừng.

Sáng hôm sau, anh gọi Tí ra ngồi nói chuyện riêng. Anh giả vờ như đang chơi đùa, nhưng giọng nghiêm trọng:

– “Con trai, nói thật cho bố nghe nhé. Những chú tới nhà mẹ, có ai ôm mẹ hay làm gì lạ không?”

Thằng Tí gãi đầu, ngẫm nghĩ:

– “Không bố ạ… nhưng… có lần con thấy mẹ với chú Dũng ngồi nói chuyện lâu lắm ở hiên nhà.”

Anh Quang gằn giọng:

– “Rồi sao nữa?”

– “Mẹ khóc, chú Dũng lau nước mắt cho mẹ. Con đứng trong buồng nhìn qua khe cửa.”

Tim anh thắt lại. Lau nước mắt? Nói chuyện gì lâu thế?

Tối hôm đó, anh lén mở điện thoại của vợ. Sau nhiều lần đoán mật khẩu, cuối cùng anh vào được. Trong mục tin nhắn, không có gì đáng nghi. Nhưng trong thư mục ảnh, có một tấm hình khiến anh chết lặng: chị Hoa và thằng Tí đứng cạnh một ngôi mộ mới đắp, phía sau là chú Dũng.

Anh bấm xem kỹ. Trên bia mộ ghi rõ: “Nguyễn Thị Hiền – mẹ ruột chị Hoa, mất ngày 4 tháng trước.”

Dưới tấm ảnh là tin nhắn chị gửi cho chú Dũng:

“Cảm ơn anh đã thay Quang đưa mẹ em đi đoạn đường cuối… Em biết Quang bận công trình, nhưng nhìn mẹ ra đi không có người thân bên cạnh, em đau lắm…”

Anh Quang như bị ai tát thẳng vào mặt. Anh nhớ lại hôm ấy, đúng lúc công trình đang đổ bê tông, anh không kịp nghe điện thoại. Sau đó chỉ nhận được tin nhắn ngắn gọn: “Mẹ mất rồi…”

Anh buông điện thoại. Ngồi thẫn thờ giữa đêm.

Sáng hôm sau, anh nhìn vợ đang lúi húi rửa bát, đứa con thì đang ngồi học bài. Không ai nói gì. Nhưng trong lòng anh, thứ nghi ngờ đã lặng lẽ rút lui, nhường chỗ cho nỗi xót xa. Xót vì hiểu sai người vợ tảo tần. Xót vì mình để chị gánh vác cả gia đình, lẫn nỗi đau mất mẹ một mình.

Tối ấy, anh gọi Tí lại, đưa thêm cho nó 100 nghìn:

– “Mẹ con là người giỏi nhất nhà. Sau này lớn lên, con phải biết trân trọng mẹ nghe chưa?”

Tí ngơ ngác gật đầu, rồi lí nhí hỏi:

– “Thế… bố không giận chú Dũng nữa hả?”

Anh Quang cười buồn:

– “Không con à… Bố nợ chú ấy một lời cảm ơn.”

Kể từ buổi sáng ấy, anh Quang đổi hẳn. Không còn những câu hỏi bóng gió, không còn ánh mắt dò xét hay những cơn bực dọc âm ỉ. Anh đi chợ sớm cùng vợ, đèo chị trên chiếc xe máy cũ kĩ. Tối về, anh chơi với con, kể cho nó nghe chuyện hồi nhỏ bố từng đi bắt chim sẻ bằng nẹp tre, từng nhịn đói nhiều ngày để mẹ mua cho một đôi dép tổ ong.

Thằng Tí cười toe toét, vừa nghe vừa gặm nửa trái xoài chấm muối ớt. Nó đâu biết rằng, chỉ mấy ngày trước, một câu trả lời vô tình của nó suýt nữa khiến mái nhà này nghiêng ngả.

Anh Quang một lần nữa lặng lẽ mở điện thoại vợ. Không phải để kiểm tra, mà để đọc lại đoạn tin nhắn ngắn ngủi với chú Dũng:

“Cảm ơn anh vì đã thay Quang ở bên mẹ em lúc cuối. Nếu hôm ấy không có anh, chắc em ngã gục rồi…”

Lúc ấy anh mới chợt hiểu: không phải lúc nào người đàn ông xuất hiện bên vợ mình cũng là “người thứ ba”. Có khi, họ là người cứu rỗi những giây phút yếu lòng – đúng lúc người chồng mà họ tin tưởng nhất lại không thể ở bên.

Ngày hôm sau, anh đến tiệm điện gần chợ. Gặp chú Dũng đang hì hục sửa chiếc nồi cơm điện cho khách, anh gãi đầu chào:

– “Dũng… có rảnh thì qua nhà anh chơi. Uống chén rượu nhạt.”

Chú Dũng ngẩng đầu, bất ngờ vài giây rồi gật đầu cười:

– “Tối nhé, em mang theo chai rượu quê.”

Tối hôm ấy, ba người ngồi quanh mâm cơm. Anh rót rượu, mời Dũng một ly:

– “Cảm ơn cậu, vì đã thay tôi chăm sóc vợ con tôi lúc tôi không thể.”

Chị Hoa quay mặt đi, đôi mắt đỏ hoe. Còn Dũng thì gãi đầu, cười gượng:

– “Có gì đâu anh. Nhà gần, bà con với nhau, giúp được thì giúp. Nhưng… cũng may anh hiểu. Có người khác chắc đã không giữ nổi.”

Bữa cơm ấy, ba người nói chuyện nhiều hơn bao giờ hết. Những hiểu lầm như cơn mưa rào, ào đến rồi rút đi, để lại bầu trời trong trẻo hơn.

Nhiều năm sau, khi Tí đã lớn, anh Quang mới kể cho con nghe câu chuyện ngày xưa. Cậu thiếu niên phì cười:

– “Vậy là hồi đó vì con mà suýt tan nhà à bố?”

Anh Quang xoa đầu con, mỉm cười:

– “Con nói thật, nhưng người lớn nhiều khi không đủ bình tĩnh để hiểu sự thật. Câu trả lời của con khiến bố tỉnh ra. Người mình thương, không phải lúc nào cũng nên nghi ngờ – nhất là khi họ gồng gánh mọi thứ một mình.”

– “Vậy nếu mai mốt vợ con khóc với người khác thì sao bố?”

Anh Quang lặng vài giây, rồi đáp:

– “Hỏi kỹ rồi hẵng giận. Không ai đáng bị tổn thương vì những thứ mình tự tưởng tượng.”

Chồng tôi 50 t:.uổi đòi b:.ỏ v:.ợ để cưới bạn của con gái, tôi cũng thành toàn cho ông ấy, chờ đến đêm tân hôn tôi gọi cho cháu gái kia nói đúng 1 câu rồi cúp máy, chắc mai thôi là c:ặp đấy ly hôn thôi .

“Đêm tân hôn, tôi chỉ nói đúng một câu, và cô gái kia sững người im lặng. Tôi tắt máy. Còn ông chồng năm mươi tuổi của tôi thì chắc chưa hiểu rằng… đó là dấu chấm hết của thứ ảo vọng trẻ trung mà ông ta theo đuổi.”

Tôi năm nay bốn mươi tám tuổi, là một người phụ nữ bình thường, không quá nổi bật, cũng chẳng phải quá tầm thường. Tôi có chồng, có con, có một mái nhà từng yên ấm suốt hơn hai mươi năm. Những tưởng, khi con cái khôn lớn, hai vợ chồng sẽ yên bình sống nốt quãng đời còn lại bên nhau, đi du lịch, uống trà sáng, xem phim tối, thế mà…

Tôi phát hiện ra chồng ngoại tình vào một buổi trưa tháng Ba.

Hôm đó, tôi đi làm về sớm. Bước vào nhà, tôi thấy điện thoại của ông để quên trên bàn bếp, màn hình hiện tin nhắn sáng loáng:

“Anh nhớ em quá, mong đến ngày được làm vợ anh ”
Người gửi là Thu Hằng, tôi giật mình. Tên này rất quen… là bạn thân của con gái tôi, con bé vẫn hay sang chơi, gọi tôi là “dì”, líu lo kể chuyện học hành.

Tôi run tay. Tôi cố giữ bình tĩnh mở điện thoại, mở luôn cả đoạn chat dài dằng dặc, ảnh chụp, giọng nói, lời lẽ tình tứ. Cảm giác như bị ai đó dội một xô nước lạnh vào mặt. Tim tôi không đau theo kiểu bị phản bội – mà như bị sỉ nhục. Người đàn ông tôi gắn bó hai mươi mấy năm, không ngờ lại tơ tưởng đến một đứa con gái còn non nớt, kém ông tận ba mươi tuổi, lại là bạn thân của con ruột mình.

Tối đó, tôi không làm ầm lên. Tôi lặng lẽ nấu cơm, dọn dẹp, nhìn ông ta ăn uống bình thường như thể mọi chuyện đều trong sáng. Tôi quan sát từng cử chỉ, từng cái nhìn lảng tránh, từng tiếng thở dài cố giấu. Ông nghĩ tôi không biết. Nhưng tôi biết.

Ba tuần sau, ông thú nhận. Một cách… thản nhiên.

– Anh xin lỗi, anh không còn cảm giác với em nữa. Anh… anh yêu người khác.

Tôi nhìn ông, cố gắng giữ bình tĩnh:

– Là Thu Hằng?

Ông ngẩng lên, mặt biến sắc. Tôi gật đầu:

– Tôi biết hết rồi. Điện thoại, tin nhắn, ảnh.

Ông cúi đầu, nhưng không có vẻ ăn năn. Thay vào đó là một câu nói khiến tôi sững người:

– Em cho anh ly hôn. Anh muốn cưới cô ấy.

Tôi cười. Lạnh.

– Cưới? Cưới thật sao?

– Ừ. Cô ấy đồng ý. Gia đình cô ấy… cũng tán thành. Chỉ cần em ký.

Tôi đã tưởng mình sẽ gào lên, sẽ đập phá, sẽ mắng chửi. Nhưng lạ thay, tôi không làm gì cả. Tôi chỉ nói một câu:

– Được. Tôi ký.

Tin hai người họ cưới nhau lan khắp khu phố. Mọi người bán tín bán nghi. Nhiều người bảo tôi dại, để chồng đi không níu kéo. Họ đâu biết tôi chẳng có gì để tiếc. Một người đàn ông năm mươi, bỏ vợ bỏ con để chạy theo một cô gái mới ngoài hai mươi – thì đó không phải là “yêu”, đó là ảo tưởng.

Tôi bình tĩnh đến lạ. Thậm chí còn nhắn tin chúc mừng đám cưới. Thu Hằng trả lời bằng emoji trái tim. Tôi mỉm cười. Cô bé ấy nghĩ mình thắng rồi. Nhưng thứ tôi muốn, không phải là tranh giành. Mà là sự thức tỉnh.

Đêm tân hôn, tôi gọi cho Thu Hằng. Cô ấy bắt máy, giọng còn hớn hở, chắc đang trong khách sạn, trong bộ váy trắng mà tôi cũng từng mặc hơn hai mươi năm trước. Tôi chỉ nói đúng một câu:

“Cháu có biết vì sao ông ấy không còn sống với con gái mình nữa không?”

Cô im lặng. Tôi cúp máy.

Câu nói ấy – là mồi lửa. Tôi biết, nó sẽ dấy lên trong cô ấy một chuỗi hoài nghi, lo sợ, và sớm thôi… tan vỡ.

Thu Hằng không ngủ được đêm đó.

Cuộc gọi vỏn vẹn vài giây ấy cứ vang lên trong đầu cô như một lời nguyền. Giọng người phụ nữ kia – người mà cô từng gọi là “dì” – không tức giận, không khóc lóc, không níu kéo. Mà lại bình tĩnh đến rợn người.

“Cháu có biết vì sao ông ấy không còn sống với con gái mình nữa không?”

Câu hỏi ấy xoáy sâu như một mũi dao vào trong tâm trí cô. Cô quay sang người đàn ông bên cạnh – người mà giờ cô gọi là “chồng”. Ông ấy đang ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ. Cô ngồi dậy, bật đèn, nhìn gương mặt ông ta – một người đàn ông ngoài 50, trán nhăn, tóc đã lốm đốm bạc. Cô cố tự nhủ mình yêu ông vì sự chín chắn, vì những lời ngọt ngào, vì ông “hiểu cô hơn những chàng trai trẻ nông nổi”. Nhưng giờ đây… sao trong lòng lại trống rỗng đến lạ?

Thu Hằng nhớ lại lần đầu ông ấy ngỏ lời:

“Anh không thể ngủ được khi không nghĩ đến em…”
Cô choáng ngợp. Một người đàn ông từng trải, thành đạt, có vợ con đàng hoàng – lại mê mình đến thế? Cô thấy mình đặc biệt. Thấy mình chiến thắng cả thế giới phụ nữ ngoài kia.

Nhưng khi cuộc sống chính thức bắt đầu – từ sau đám cưới hôm qua – cô mới ngộ ra, ông ấy không còn hấp dẫn như trong tưởng tượng. Không có những buổi tối cà phê, xem phim, chở nhau trên xe máy như cô từng mơ. Ông không thích nghe nhạc, không biết trend TikTok, không thích đi xa, không hiểu tiếng lóng giới trẻ, không biết pha cà phê kiểu Hàn mà cô thích.

Tệ hơn, ông ấy… hay cau có. Mỗi khi cô cười quá lớn, ông bảo “ồn ào”. Mỗi khi cô chụp ảnh sống ảo, ông thở dài lắc đầu. Cô thấy như sống cùng một bố già khó tính, không phải người tình trong mộng.

Mà, chính xác thì… ông ấy từng là bố của bạn cô.

Tôi không cần làm gì thêm. Không cần chửi rủa, không cần trả đũa. Cuộc sống sẽ dạy cho cả hai bài học mà họ chưa từng học:

Sự mê muội vì cảm giác được “trẻ lại”, sẽ không kéo dài được lâu… khi thực tế ập đến.

Tuần sau, con gái tôi gọi về. Nó giận đến mức khóc:

– Mẹ… sao mẹ không nói gì với con? Sao mẹ để bố cưới Thu Hằng? Mẹ biết từ khi nào?

Tôi nhẹ nhàng:

– Mẹ biết trước cả khi con biết. Nhưng mẹ không cần phải nói gì cả. Bố con tự chọn. Con bé kia cũng vậy.

Nó lặng người. Tôi hiểu. Con bé thương bố. Nhưng giờ, nó thương tôi nhiều hơn. Tôi không cần thắng. Tôi chỉ cần bình an.

Tin lan đi nhanh hơn cả lúc cưới. Cô dâu trẻ chuyển về nhà mẹ đẻ. Người đàn ông năm mươi lủi thủi một mình trong căn chung cư nhỏ. Con gái không còn gọi điện như xưa. Bạn bè dần tránh mặt. Họ bảo ông “khủng hoảng tuổi già”, “mất phương hướng”, “ảo tưởng sức quyến rũ của mình”.

Một buổi sáng mùa thu, ông tìm đến tôi.

Ông ngồi im lặng rất lâu trước khi nói:

– Anh sai rồi.

Tôi gật đầu:

– Ừ. Nhưng sai không phải vì cưới nó. Sai là anh đánh đổi cả gia đình để chạy theo ảo ảnh của sự trẻ trung.

Ông cúi đầu:

– Em… có thể tha thứ cho anh không?

Tôi nhìn ông thật lâu. Gió ngoài trời bắt đầu se lạnh. Tôi lấy áo khoác lên vai mình:

– Tha thứ thì dễ. Nhưng… quay lại thì không. Chúng ta không còn gì để cứu vãn nữa đâu, anh ạ.

Tôi đứng dậy, bước đi. Không quay đầu.

Tôi học cách sống một mình. Sáng đọc sách, tối đi dạo. Tôi học thiền, học yoga, học nấu những món ăn chỉ dành cho mình. Tôi không cần ai để chứng minh giá trị của mình. Bởi chính tôi – với những tổn thương từng có – đã là một phiên bản đủ đầy, mạnh mẽ.

Còn ông – người đàn ông từng ngủ cạnh tôi hai mươi năm – giờ chỉ là một ký ức mờ nhạt. Một hồi chuông cảnh tỉnh mà tôi đã vượt qua. Tôi không hận. Tôi không tiếc. Tôi chỉ biết… cảm ơn.

“Tôi từng là người vợ bị phản bội, là người mẹ đau lòng, là người phụ nữ bị tổn thương. Nhưng giờ, tôi là chính tôi – tự do, không thuộc về ai, và không còn chờ ai nữa.”