Home Blog Page 4

Sáng sớm thứ 7, chồng báo phải đưa đối tác đi kí hợp đồng ở Hà Nội nhưng thực chất lại cùng người yêu cũ đi Sầm Sơn thuê kh;;á;;ch sạn h::ú h::í, tôi cười nhạt khi xem tấm ảnh được bạn thân gửi cho: Thế là kế hoạch tr/ả th/ù bắt đầu, ngày nào tôi cũng làm dâu hiền vợ thảo, nấu canh này tẩm bổ cho anh ta suốt 1 năm rồi mới nộp đơn l;y d;ị, nhìn anh ta hạnh phúc bên cô vợ mới, tôi mãn nguyện vô cùng: Cứ chờ đi, kịch hay hãy còn ở phía sau!”

Sáng sớm thứ Bảy, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ, nấu canh xương hầm táo đỏ cho chồng – món anh thích nhất. Anh ôm tôi từ phía sau, thì thầm bằng giọng ngái ngủ: “Anh phải đưa đối tác ra Hà Nội ký hợp đồng, chắc đến tối muộn mới về.” Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm. Một tiếng sau, điện thoại rung lên – tin nhắn từ bạn thân: “Mày mở ảnh đi, xem kỹ cái người vừa check-in ở Sầm Sơn với ‘người yêu cũ’ là ai?”

Tôi mở ảnh, zoom kỹ vào từng chi tiết: biển số xe quen thuộc, cái áo sơ mi tôi mới giặt cho anh hôm qua, và… người phụ nữ đó, ôm tay anh tình tứ, đầu tựa lên vai.

Tôi không khóc. Tôi cũng không sốc. Tôi chỉ… cười nhạt. Và từ khoảnh khắc ấy, kế hoạch trả thù của tôi bắt đầu.

Hôn nhân tôi vốn không xuất phát từ tình yêu nồng cháy. Tôi lấy anh khi đã 29, cái tuổi người ta gọi là “gái ế vàng mười”. Còn anh – Tuấn – là mẫu đàn ông lịch thiệp, có công việc ổn định, vẻ ngoài đủ chỉn chu để làm hài lòng mẹ tôi và cái họ nhà chồng. Chúng tôi đến với nhau sau sáu tháng hẹn hò, không ồn ào, không hoa hồng, chỉ là những lần cà phê và vài buổi đi xem phim mà cả hai đều bận gọi điện công việc.

Nhưng tôi không ngờ, người đàn ông trầm lặng ấy lại mang trong mình một ngọn lửa – ngọn lửa của sự phản bội tinh vi.

Suốt ba năm đầu sau cưới, tôi sống trong một cái lồng son lấp lánh. Anh đi làm đúng giờ, tối về ăn cơm tôi nấu, có khi còn phụ rửa bát. Mỗi dịp lễ Tết, anh đều có quà, dù đơn giản. Anh không la hét, không ngoại tình… ít nhất là tôi tưởng vậy. Anh chỉ hay… xa nhà vì “công việc”.

Tôi từng tự hào khoe chồng với bạn bè, gọi mình là người phụ nữ may mắn vì lấy được người đàn ông biết nghĩ cho vợ.

Cho đến cái sáng thứ Bảy định mệnh ấy.

Ảnh được chụp từ xa – nhưng không thể sai vào đâu được. Người đàn ông cầm tay người phụ nữ kia là chồng tôi. Và người phụ nữ ấy… chính là người yêu cũ của anh – Linh – cô nàng “tình đầu” mà tôi tưởng anh đã chôn vùi trong quá khứ.

Tôi không gọi. Không nhắn. Tôi lưu bức ảnh vào điện thoại, khóa lại bằng mật khẩu riêng.

Tối hôm đó, anh về, kêu mệt. Tôi nấu cho anh bát canh nóng, đặt lên bàn.

“Chuyến đi thế nào anh?” – tôi hỏi.

“Cũng ổn. Đối tác hơi khó, nhưng anh xử lý xong rồi.” – anh trả lời, mắt nhìn vào màn hình điện thoại như chẳng có gì xảy ra.

Tôi mỉm cười. Lòng tôi đóng băng.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu “chăm chồng” nhiều hơn. Tôi dậy sớm nấu canh, ghi chú thực đơn dinh dưỡng, dỗ dành anh sau giờ làm. Tôi không tỏ vẻ nghi ngờ, không ghen tuông, không tra hỏi – chỉ lặng lẽ xây dựng hình ảnh một người vợ tận tụy không tì vết.

Mỗi bát canh, tôi đều thêm nấm linh chi, kỷ tử, đông trùng hạ thảo – tôi muốn anh thật khỏe, thật nhiều năng lượng… để rồi khi mất đi mọi thứ, anh sẽ càng tiếc.

Tôi thậm chí còn đề nghị anh gửi thêm tiền về cho mẹ chồng, mua quà cho em gái anh, tổ chức sinh nhật linh đình – tôi làm tất cả, như một nàng dâu chuẩn mực trên mạng xã hội.

Anh say mê với vai diễn “người chồng thành đạt” đến mức quên rằng vợ mình cũng có thể đang diễn.

Tôi bắt đầu thu thập. Tin nhắn, lịch sử định vị, thẻ tín dụng, hóa đơn khách sạn – tất cả tôi lưu trữ kỹ càng. Tôi thuê người theo dõi anh, lắp camera nhỏ trong xe anh, và lưu toàn bộ bản ghi ra ổ cứng bí mật.

Một năm sau – đúng sinh nhật anh – tôi tổ chức một bữa tiệc bất ngờ. Bạn bè, đồng nghiệp, người thân đều có mặt.

Giữa lúc cao trào, tôi lấy điện thoại, chiếu lên màn hình lớn đoạn video 15 giây: anh và cô ta – trong khách sạn Sầm Sơn.

Căn phòng nín lặng. Mẹ anh ngất xỉu. Em gái anh bật khóc.

Anh quay sang nhìn tôi, mặt trắng bệch: “Em… sao em lại…”

Tôi cười: “Chúc mừng sinh nhật anh. Món quà cuối cùng của em.”

Tôi rời khỏi căn nhà đó hôm sau. Không tranh giành gì – nhà, xe, tài khoản – tôi không lấy một xu. Tôi đưa anh tờ đơn ly hôn đã ký, kèm theo USB chứa toàn bộ bằng chứng.

Anh không nói được lời nào, chỉ cúi gằm mặt.

Ba tháng sau, anh cưới Linh – người tình cũ, người anh từng nói “chỉ là quá khứ”.

Tôi đi du lịch, thay số, chuyển nơi làm việc. Đêm tân hôn của anh, tôi gửi một bó hoa trắng tới khách sạn nơi họ nghỉ, kèm tấm thiệp: “Chúc anh sống thật hạnh phúc. Kịch hay mới chỉ bắt đầu.”

Sau ly hôn, tôi dọn đến một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố – không sang trọng, nhưng đủ yên tĩnh để bắt đầu lại. Ngày đầu tiên trong cuộc đời mới, tôi đứng trước gương, cắt phăng mái tóc dài từng được anh vuốt ve, tự nhủ: “Từ nay, em sống cho chính mình.”

Tôi nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty cũ – nơi tôi từng làm trợ lý giám đốc, suốt ngày chạy theo những bản thảo và lịch họp như cái bóng của anh. Tôi dùng tiền tiết kiệm đầu tư vào một khóa học digital marketing chuyên sâu, sau đó bắt đầu xây dựng thương hiệu mỹ phẩm thiên nhiên online.

Thương hiệu “Linh Lan” của tôi khởi đầu bằng những đơn hàng nhỏ, vài bài viết chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc da – rồi dần dần được chú ý vì chất lượng thật, trải nghiệm thật. Một năm sau, tôi đã có văn phòng riêng, một nhóm cộng sự tâm huyết, và hàng nghìn khách hàng trung thành.

Tôi vẫn không yêu ai – chưa cần. Với tôi, tự do là món quà quý giá nhất. Tôi tự mua xe, đi du lịch châu Âu, thử nhảy dù, học nấu món Pháp. Mỗi sáng thức dậy không còn phải nghĩ “chồng mình hôm nay sẽ nói dối điều gì”, là một kiểu hạnh phúc.

Về phần Tuấn, tôi không quan tâm nhiều – cho đến khi một người bạn cũ tình cờ kể trong một buổi hội thảo:

“Chồng mày giờ cũng… xuống dốc rồi đấy. Công ty anh ta bị kiện vì một hợp đồng sai sót. Còn con Linh… nghe bảo bỏ việc, ở nhà bán đồ livestream mà chẳng ai xem…”

Tôi không vui cũng chẳng buồn. Tôi chỉ thấy… bình thản. Như thể từng cơn giông đã đi qua, và giờ, bầu trời cứ thế sáng dần.

Nhưng tôi chưa dừng ở đó.

Hai năm sau ly hôn, tôi được mời làm diễn giả tại một diễn đàn doanh nhân trẻ – nơi hội tụ những tên tuổi đang lên của ngành kinh doanh. Tôi gần như không nhận ra cái tên xuất hiện trong danh sách khách mời: “Nguyễn Hoàng Tuấn – Giám đốc điều hành Công ty TNHH T&T” – anh, với chức danh giờ đã là “tạm thời”.

Ngày diễn ra sự kiện, tôi bước lên sân khấu trong bộ vest trắng, mái tóc ngắn sắc sảo, ánh mắt tự tin.

Khi kết thúc bài phát biểu về “Sự tái sinh từ thất bại”, tôi liếc xuống dưới – anh đang ngồi ở hàng ghế cuối, mắt mở to, cằm hơi run. Bên cạnh là Linh – nhợt nhạt, trang điểm dày cộm, ánh mắt lạc lõng.

Sau phần giao lưu, anh tiến lại gần:

“Em… thay đổi nhiều quá… Anh xin lỗi vì…”

Tôi ngắt lời anh bằng một nụ cười rất nhẹ:

“Anh không cần xin lỗi. Nhờ anh mà em mới là em hôm nay.”

Linh đứng bên cạnh, gượng gạo hỏi:

“Em làm bên mỹ phẩm đúng không? Thương hiệu gì ấy nhỉ?”

Tôi đáp bằng giọng lịch sự:

“Linh Lan. Cái tên nghe hơi quen với chị nhỉ?”
(Tôi cố nhấn mạnh chữ “Linh” – ánh mắt lướt qua cô ta như một nhát dao sắc lịm.)

Họ nhìn nhau, im lặng.

Trước khi rời đi, tôi quay lại, nói thêm:

“À, nếu chị cần sản phẩm chăm sóc da, bên em có dòng chống lão hóa rất tốt. Đặc biệt phù hợp với phụ nữ… từng nhiều lần chịu áp lực tâm lý.”

Tôi bước đi, tiếng giày vang đều trên sàn đá – không ngoảnh lại.

Ngày tôi chính thức được vinh danh là một trong “Top 10 phụ nữ truyền cảm hứng năm”, tôi đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi, lòng không vướng một chút hận thù nào nữa.

Họ – anh ta và người cũ – đã tự nhận lấy quả báo của mình.

Còn tôi – người từng là “dâu hiền vợ thảo”, giờ đứng đây, là chính mình, vẹn nguyên và mạnh mẽ.

Đôi khi, trả thù ngọt ngào nhất không phải là khiến ai đó đau khổ ngay lập tức… mà là để họ chứng kiến ta sống hạnh phúc – thứ hạnh phúc mà họ không bao giờ có thể phá vỡ, cũng không bao giờ có được.

Và đúng như tôi đã nói:
Kịch hay… luôn ở phía sau.

Cảnh báo khẩn cấp các nước không nên du lịch lúc này

Bộ Ngoại giao Canada đã ban hành cảnh báo khẩn cấp về du lịch khi tới Israel, Iran, Ấn Độ, Parkistan, Thái Lan… và nhiều quốc gia khác do căng thẳng địa chính trị gia tăng, bất ổn dân sự, thiên tai và rủi ro an ninh.

The Street cho hay, bản khuyến cáo của Bộ Ngoại giao Canada đặc biệt kêu gọi người dân Canada và du khách toàn cầu tránh, hoặc hạn chế đi du lịch tới các quốc gia Trung Đông. Nguyên nhân là vì cuộc xung đột đang diễn ra giữa Israel và Iran đã làm trầm trọng thêm tình hình bất ổn trên khắp khu vực. Chính phủ Canada khuyên tất cả du khách nên cập nhật thông tin về các diễn biến tại địa phương, đặc biệt là khi các chuyến bay bị gián đoạn, biên giới đóng cửa và việc phải sơ tán khẩn cấp mà không có cảnh báo.

Mặc dù Qatar vẫn tương đối ổn định, nhưng nước này không miễn nhiễm với những rủi ro vì căng thẳng khu vực do Israel và Iran gây ra. Du khách ở Qatar được khuyến cáo theo dõi chặt chẽ tin tức địa phương và tuân thủ mọi hướng dẫn từ chính quyền, vì tình hình có thể leo thang bất ngờ.

Cảnh báo khẩn cấp các nước không nên du lịch lúc này- Ảnh 1.

Sân bay quốc tế Ben Gurion ở Tel Aviv không một bóng người sau khi các chuyến bay bị hủy do cuộc không kích của Israel vào các thành phố của Iran. Ảnh: Getty.

Một cuộc khảo gần đây cho thấy nhiều du khách Canada cảm thấy không được chào đón và không an toàn ở Mỹ – điểm đến hàng đầu của người Canada. Nhất là khi nhiều cuộc biểu tình quy mô lớn và tình trạng bất ổn dân sự đang diễn ra ở các thành phố như Los Angeles, đã làm dấy lên mối lo ngại về khả năng xảy ra bạo lực và bất ổn công cộng.

Rủi ro an toàn của Mexico đã trở nên trầm trọng hơn do bão Erick đổ bộ vào đất liền từ hôm 19/6, gây ra lũ lụt nghiêm trọng, lở đất và gián đoạn các dịch vụ thiết yếu. Du khách được khuyến cáo tránh các chuyến đi không cần thiết đến những khu vực bị ảnh hưởng dọc theo bờ biển Thái Bình Dương, đặc biệt là giữa Bahías de Huatulco và Acapulco. Ngoài ra, tình trạng bạo lực gia tăng ở các khu vực như Sinaloa đã làm dấy lên mối lo ngại về an toàn du lịch đường bộ.

Cảnh báo khẩn cấp các nước không nên du lịch lúc này- Ảnh 2.

Cơn bão Erick khiến khu du lịch nổi tiếng ở Chacahua, Mexico tan hoang. Ảnh: Getty.

Cuba tiếp tục vật lộn với tình trạng thiếu hụt lương thực , nước và thuốc men trên diện rộng, làm gián đoạn cuộc sống hàng ngày của cả người dân địa phương và khách du lịch. Một số khu nghỉ dưỡng đã bị gián đoạn dịch vụ do thiếu nguồn lực.

Thái Lan vẫn là quốc gia đáng lo ngại đối với du khách do tình hình bất ổn chính trị đang diễn ra. Du khách được khuyên nên cảnh giác với một số khu vực khi đến Thái Lan, đặc biệt là ở các khu vực gần Myanmar và Campuchia, nơi có thể xảy ra các cuộc đụng độ và đe dọa an ninh.

Tại Ấn Độ , căng thẳng giữa Ấn Độ và Pakistan đã làm tăng nguy cơ gần biên giới, với mìn và vật liệu chưa nổ gây ra những mối nguy hiểm đáng kể. Vì thế, du khách nên thận trọng khi đi du lịch tại đây, đặc biệt là ở những khu vực bị ảnh hưởng bởi hoạt động nổi loạn.

Cảnh báo khẩn cấp các nước không nên du lịch lúc này- Ảnh 3.

Du khách nên thận trọng khi đi du lịch tại Ấn Độ và Pakistan thời điểm này. Ảnh: Aljazeera.

Panama đang phải đối mặt với tình trạng bất ổn liên tục do những cuộc biểu tình lan rộng và mức độ tội phạm gia tăng ở các tỉnh như Bocas del Toro và Colon. Du khách được khuyến cáo nên kiểm tra các tuyến đường đi lại trước và thận trọng ở những khu vực có nguy cơ cao, đặc biệt là sau khi trời tối, gần hành lang VRAEM và biên giới Colombia.

Hiện tại, Đức đang duy trì các biện pháp an ninh tăng cường do lo ngại về khủng bố và di cư bất hợp pháp, với các biện pháp kiểm soát biên giới tạm thời được áp dụng ít nhất là đến tháng 9 năm nay. Ở Costa Rica, tội phạm trộm cắp và móc túi vẫn là mối lo ngại phổ biến đặc biệt là ở những khu vực đông khách du lịch. Vì vậy, du khách cần hết sức cân nhắc khi đến những nơi vừa nêu du lịch, tránh việc “đi dễ khó về”,…

Theo The Street, TTW

Kể từ nay: Người mắc bệnh hiểm nghèo được hưởng 100% Bảo hiểm y tế mà không cần chuyển tuyến ….

Bộ Y tế vừa ban hành Thông tư số 01/2025/TT-BYT, quy định mới về việc người mắc bệnh hiểm nghèo được hưởng 100% bảo hiểm y tế (BHYT) mà không cần giấy chuyển tuyến.

Theo báo Thương hiệu & Pháp luật ngày 22/6 có bài Kể từ nay: Người mắc bệnh hiểm nghèo được hưởng 100% Bảo hiểm y tế, có đúng không? Nội dung như sau:

Bộ Y tế vừa ban hành Thông tư số 01/2025/TT-BYT, quy định mới về việc người mắc bệnh hiểm nghèo được hưởng 100% bảo hiểm y tế (BHYT) mà không cần giấy chuyển tuyến. Danh mục bệnh hiểm nghèo mới đã được bổ sung thêm 20 loại bệnh, giúp người bệnh dễ dàng tiếp cận các phương pháp điều trị tại các cơ sở y tế chuyên sâu.

1. Quyền lợi BHYT 100% cho người mắc bệnh hiểm nghèo mà không cần chuyển tuyến

Thông tư số 01/2025/TT-BYT chính thức có hiệu lực từ ngày 01/01/2025, quy định chi tiết về quyền lợi BHYT cho những người mắc bệnh hiểm nghèo và bệnh hiếm gặp. Theo đó, người mắc một trong 62 bệnh hiểm nghèo sẽ được hưởng 100% bảo hiểm y tế mà không phải xin giấy chuyển tuyến khi đến các cơ sở y tế chuyên sâu.

Ảnh minh hoạ

Điều này có nghĩa là bệnh nhân không còn phải lo lắng về thủ tục chuyển viện phức tạp, tiết kiệm thời gian và chi phí điều trị. Khi được cơ sở y tế chẩn đoán mắc bệnh trong danh mục 62 bệnh hiểm nghèo, người bệnh sẽ được hưởng quyền lợi BHYT ngay lập tức, ngay cả khi tự đến các cơ sở y tế chuyên sâu để khám và điều trị.

2. Lợi ích của chính sách BHYT mới

Chính sách này mang lại nhiều lợi ích thiết thực cho người tham gia BHYT. Trước đây, người mắc bệnh hiểm nghèo phải trải qua quá trình chuyển viện phức tạp, tốn thời gian và không phải lúc nào cũng được cấp giấy chuyển tuyến đúng lúc. Điều này làm cho việc tiếp cận các dịch vụ y tế tại các cơ sở chuyên sâu trở nên khó khăn và mất nhiều thời gian.

Giờ đây, người bệnh có thể trực tiếp đến các cơ sở y tế chuyên sâu và vẫn được hưởng quyền lợi BHYT nếu được chẩn đoán mắc một trong các bệnh trong danh mục. Quy định này giúp giảm thiểu thủ tục hành chính, tạo thuận lợi cho người dân và tiết kiệm chi phí cho quỹ BHYT.

Đặc biệt, với những bệnh nhân ở xa hoặc có sức khỏe yếu, quy định mới sẽ giúp giảm chi phí di chuyển và tạo điều kiện để họ có thể tiếp cận những phương pháp điều trị tiên tiến nhanh chóng hơn.

Ảnh minh hoạ

3. Tăng cường bảo vệ quyền lợi cho người bệnh

Thông tư số 01/2025/TT-BYT chính thức có hiệu lực từ ngày 01/01/2025, là một chính sách quan trọng không chỉ giúp giảm bớt gánh nặng tài chính cho người bệnh mà còn thể hiện sự quan tâm của Nhà nước đối với sức khỏe cộng đồng. Việc bỏ yêu cầu chuyển tuyến cho một số bệnh và nhóm bệnh sẽ tạo thuận lợi cho người dân, đồng thời nâng cao hiệu quả trong việc sử dụng quỹ BHYT.

Người dân cần nắm rõ các quy định mới để bảo vệ quyền lợi của mình, đặc biệt là đối với những bệnh hiểm nghèo. Việc này không chỉ giúp bệnh nhân nhanh chóng tiếp cận phương pháp điều trị hiệu quả, mà còn giảm bớt các thủ tục hành chính phức tạp và tạo điều kiện tốt nhất cho việc điều trị bệnh.

Thông tư số 01/2025/TT-BYT đã mở ra cơ hội lớn cho người mắc bệnh hiểm nghèo khi giúp họ được hưởng BHYT 100% mà không cần phải lo lắng về thủ tục chuyển tuyến. Đây là bước tiến quan trọng trong việc cải thiện dịch vụ y tế và bảo vệ quyền lợi sức khỏe cho người dân.

Ngày 20 tháng 6 năm 2025, tạp chí điện tử An ninh tiền tệ đã đăng tải thông tin với tiêu đề: “Nóng: Bảo hiểm xã hội Việt Nam ra thông báo khẩn về thông tin “tăng mức đóng BHYT từ ngày 1/7/2025”. Nội dung như sau

Thông báo từ Bảo hiểm xã hội Việt Nam nêu, thời gian gần đây, trên một số nền tảng mạng xã hội xuất hiện thông tin cho rằng mức đóng BHYT sẽ tăng từ 4,5% lên 6% kể từ ngày 01/7/2025. Về nội dung này, BHXH Việt Nam khẳng định: Hiện tại chưa có quy định nào về việc điều chỉnh tăng mức đóng BHYT lên 6% từ thời điểm nêu trên.

Cụ thể, tại Điều 13 của Luật số 51/2024/QH15 sửa đổi, bổ sung một số điều của Luật BHYT có quy định: Mức đóng BHYT của các nhóm đối tượng tham gia có thể tối đa bằng 6% tiền lương tháng làm căn cứ đóng BHXH bắt buộc hoặc mức tham chiếu,…

Nóng: Bảo hiểm xã hội Việt Nam ra thông báo khẩn về thông tin tăng mức đóng BHYT từ ngày 01/7/2025 - Ảnh 1.

Tuy nhiên, đây không phải mức áp dụng ngay, mà chỉ là trần tối đa mức đóng cho phép trong khung pháp luật. Tùy điều kiện cụ thể, khi cần thiết, Chính phủ sẽ xem xét điều chỉnh mức đóng phù hợp nhằm bảo đảm quyền lợi cho người tham gia và cân đối quỹ BHYT trong dài hạn.

Hiện nay, mức đóng BHYT vẫn giữ nguyên là 4,5% mức lương cơ sở (mức lương cơ sở hiện là 2.340.000 đồng/tháng). Việc điều chỉnh mức đóng nếu có, sẽ do Chính phủ ban hành Nghị định để thực hiện. Do đó, những thông tin cho rằng mức đóng sẽ tăng lên 6% từ ngày 01/7/2025 là chưa chính xác, gây hoang mang trong dư luận.

Theo đó, Bảo hiểm xã hội Việt Nam cảnh báo người dân cần lưu ý: trong trường hợp người dân tham gia BHYT hộ gia đình mà được yêu cầu đóng cao hơn mức 4,5% tiền lương cơ sở, cần yêu cầu tổ chức, cá nhân thu nộp BHYT đưa ra căn cứ pháp lý rõ ràng, đặc biệt là Nghị định có liên quan đến việc điều chỉnh mức đóng của Chính phủ.

Nóng: Bảo hiểm xã hội Việt Nam ra thông báo khẩn về thông tin tăng mức đóng BHYT từ ngày 01/7/2025 - Ảnh 2.

Mức đóng BHYT hộ gia đình hiện nay.

Hiện nay, Bộ Y tế đang chủ trì xây dựng Nghị định hướng dẫn thi hành Luật số 51/2024/QH15. Trong thời gian chờ văn bản hướng dẫn chính thức được ban hành, cơ quan BHXH khuyến cáo người dân, người lao động chỉ nên tiếp cận thông tin từ các nguồn tin chính thống như: Cổng Thông tin điện tử của Chính phủ, Bộ Y tế, BHXH Việt Nam và các cơ quan thông tấn, báo chí Trung ương, địa phương.

“Mọi hành vi cố tình đăng tải, chia sẻ thông tin sai lệch nhằm xuyên tạc chính sách hoặc lợi dụng để trục lợi, chiếm đoạt tài sản của người dân sẽ bị xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật”, thông báo từ Bảo hiểm xã hội Việt Nam nhấn mạnh.

TPHCM: Bắt kh:ẩ:n c:ấ:p cặp vợ chồng cầm đ:ầ:u đường dây buôn bán hơn 10.000 chai nước hoa nước hoa gi:ả

 – Công an TPHCM bắt giữ 7 đối tượng trong đường dây nước hoa giả đặc biệt lớn, thu hơn 10.000 sản phẩm trị giá hơn 10 tỉ đồng.

Hang gia anh 1

Đã có danh sách nhà máy, trường đại học, bệnh viện sẽ phải di dời khỏi nội đô Hà Nội trước 2030

Nhiều cơ sở sản xuất công nghiệp, bệnh viện, trường đại học và trụ sở cơ quan không phù hợp với Quy hoạch chung ở TP Hà Nội sẽ phải hoàn thành việc di dời khỏi khu vực nội đô trước năm 2030.

UBND thành phố Hà Nội đang lấy ý kiến xây dựng dự thảo Nghị quyết về việc “Ban hành Danh mục, biện pháp và lộ trình di dời các cơ sở sản xuất công nghiệp, cơ sở y tế, cơ sở giáo dục đại học, cơ sở giáo dục nghề nghiệp và trụ sở các cơ quan, đơn vị trong đô thị trung tâm không phù hợp với Quy hoạch chung Thủ đô”.

Theo dự thảo, UBND các phường, xã nằm trong khu vực đô thị trung tâm sẽ chủ động rà soát, lập hồ sơ và danh mục các cơ sở thuộc diện phải di dời, gửi về Sở Tài nguyên và Môi trường để tổng hợp. Trên cơ sở này, Sở sẽ báo cáo UBND thành phố trình HĐND thành phố xem xét, phê duyệt.

Sau khi HĐND thành phố thông qua danh mục, UBND thành phố sẽ ban hành quyết định để triển khai thực hiện.

Nhà máy thuốc lá Thăng Long trên đường Nguyễn Trãi đã hoàn thành việc di dời.

Dự thảo Nghị quyết cũng nêu rõ các đối tượng và tiêu chí ưu tiên di dời, trong đó đối với sở sản xuất công nghiệp sẽ ưu tiên di dời các cơ sở nằm xen kẽ trong khu dân cư, khu đô thị, gây ô nhiễm môi trường và không phù hợp với quy hoạch xây dựng.

Địa điểm tiếp nhận các cơ sở này là các khu công nghiệp, cụm công nghiệp tập trung trên địa bàn Thành phố.

Với các cơ sở y tế, ưu tiên các bệnh viện, cơ sở y tế có mức độ ô nhiễm, truyền nhiễm cao, đặc biệt là các cơ sở đang nằm trong khu dân cư. Ngoài ra, các cơ sở không đảm bảo chỉ tiêu về diện tích đất/giường bệnh theo quy định cũng thuộc diện ưu tiên.

Về cơ sở giáo dục, ưu tiên di dời các trường đại học, cao đẳng có quy mô đào tạo thực tế vượt quá chỉ tiêu, gây quá tải về hạ tầng kỹ thuật, giao thông và không đảm bảo diện tích đất/sinh viên.

Các cơ sở y tế, giáo dục sau khi di dời sẽ được bố trí tại các khu quy hoạch tập trung dành riêng cho y tế, giáo dục hoặc khu liên cơ quan theo đúng định hướng của Thành phố.

Lộ trình di dời được chia thành các giai đoạn rõ ràng, cụ thể, giai đoạn 2026-2027: Tập trung hoàn thành việc rà soát, lập danh mục các cơ sở cần di dời để trình HĐND phê duyệt. Song song đó, Thành phố sẽ xây dựng các cơ chế, chính sách đặc thù, đồng thời chuẩn bị quỹ đất và thủ tục đầu tư tại các khu vực tiếp nhận.

Giai đoạn 2027-2028: Ưu tiên triển khai di dời các cơ sở gây ô nhiễm nặng và có nguy cơ lây nhiễm cao. Bắt đầu triển khai các dự án đầu tư xây dựng tại các khu vực tập trung để sẵn sàng tiếp nhận các đơn vị.

Giai đoạn 2029-2030: Hoàn tất công tác di dời. Triển khai các dự án tái thiết đô thị, bổ sung hạ tầng xã hội, công viên, cây xanh tại các khu đất “vàng” sau khi di dời để phục vụ cộng đồng.

Dự kiến, nội dung quan trọng này sẽ được xem xét, thông qua tại kỳ họp thường kỳ giữa năm của HĐND TP. Hà Nội, được tổ chức từ ngày 7-11/7/2025.

Tôi 61 tuổi, lên thành phố chăm cháu nội 6 năm, mỗi tháng tôi yêu cầu con dâu đưa 11 triệu đồng. 6 năm trời tôi bị họ hàng làng xóm chê tr::ách là “ham tiền” nhưng tôi vẫn mặc kệ đều đặn nhận tiền hàng tháng từ con dâu. Trước khi về quê, tôi đưa lại chúng 895 triệu đồng khiến các con s::ố::c tới mức vội vàng báo cô::ng a::n tới, hóa ra…

Tôi năm nay 61 tuổi, là một người mẹ quê mùa, không học cao hiểu rộng, cũng chẳng biết nói lời hoa mỹ. 6 năm trước, tôi khăn gói lên thành phố trông cháu nội. Tôi yêu cầu con dâu mỗi tháng đưa cho mình 11 triệu đồng – cái giá khiến nhiều người họ hàng, làng xóm nói tôi “ham tiền”, “bòn rút con cái”. Họ cười sau lưng tôi, có người còn nói: “Nuôi cháu mà cũng đòi công như giúp việc.” Tôi chẳng đôi co, cũng không thanh minh. Mỗi tháng tôi vẫn đều đặn nhận tiền – và lặng lẽ ghi lại từng đồng. Cho đến một ngày, tôi trở về quê… và để lại cho con dâu 895 triệu đồng cùng một cuốn sổ nhỏ khiến cả nhà sốc nặng, thậm chí… gọi công an tới. Chỉ vì một bí mật mà suốt 6 năm tôi giấu kín.

Tôi tên là Hòa, năm nay 61 tuổi. Quê tôi ở một xã nghèo của tỉnh Hà Nam. Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống giữa lòng thành phố Hà Nội – càng không ngờ quãng thời gian đó lại kéo dài tới 6 năm.

Ngày con trai tôi cưới vợ, tôi đã có linh cảm mọi thứ không hề đơn giản. Con dâu tôi – Tuyết – là người Hà Nội, làm kế toán cho một công ty nước ngoài. Nó khéo léo, ăn nói có học, còn tôi thì quê mùa, chỉ biết làm ruộng. Tôi và Tuyết không ghét nhau, nhưng cũng chẳng thân.

Một năm sau ngày cưới, Tuyết sinh cháu trai. Khi nó chuẩn bị đi làm lại, hai vợ chồng gọi điện về quê, nhờ tôi lên trông cháu giúp.

Tôi suy nghĩ cả đêm.

Tôi biết, việc trông cháu không phải đơn giản. Tôi từng thấy hàng xóm lên thành phố trông cháu, vất vả từ sáng đến khuya, ăn uống tiết kiệm, tiền nong thì “làm giúp con” nên chẳng ai đưa đồng nào. Về quê, vừa bệnh vừa trắng tay.

Tôi quyết định khác.

Tôi nói với Tuyết rõ ràng:

“Mẹ lên trông cháu, lo cơm nước, nhà cửa, nhưng mỗi tháng mẹ muốn nhận 11 triệu đồng.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

Rồi Tuyết hỏi:

“Mẹ cần tiền tiêu riêng ạ?”

Tôi đáp:

“Không. Mẹ không tiêu. Mẹ cần cho mẹ là một chuyện. Còn lý do, để sau này các con hiểu.”

Tôi không giải thích thêm. Con tôi cũng không hỏi nữa. Một tuần sau, tôi khăn gói lên Hà Nội.

Ngày đầu về sống chung, tôi thấy rõ sự xa cách. Tuyết lịch sự, nhưng không thân thiện. Nó để tiền trong phong bì trên bàn, đúng ngày mùng 1 hàng tháng. Không thiếu một đồng.

Tôi bắt đầu công việc không tên: sáng dậy từ 5 giờ, cho cháu ăn, tắm rửa, giặt giũ, nấu ăn cho cả nhà. Con dâu tôi đi làm từ 7h30 sáng đến 6h tối, tối về thì chơi với con một lúc rồi ngủ. Ngày này qua ngày khác, tôi như một cái bóng – âm thầm, lặng lẽ.

Mỗi tháng, tôi nhận 11 triệu đồng, không tiêu đồng nào. Tôi ghi rõ ngày nhận, số tiền, ký tên vào một cuốn sổ nhỏ, rồi bỏ vào két sắt riêng – cái két mà chính tôi bỏ tiền ra mua và để ở đầu giường mình.

Ba năm trôi qua. Làng xóm ở quê bắt đầu bàn tán:

“Bà Hòa lên thành phố chăm cháu mà đòi tiền từng tháng.”
“Mẹ chồng gì mà sống bạc vậy, bòn rút cả con dâu.”
“Sướng nhé, ở nhà máy lạnh, trông cháu mà có lương.”

Tôi nghe, tôi đau.

Nhưng tôi không phản bác. Tôi nghĩ, miệng người thì có mấy khi ngừng nói.

Tôi chỉ âm thầm tích cóp.

Năm thứ tư, cháu tôi đi học mầm non. Tôi định xin về quê. Nhưng Tuyết níu lại:

“Mẹ ở thêm giúp con mấy năm nữa, con còn bận công việc quá.”

Tôi nhìn ánh mắt Tuyết. Không còn là ánh mắt xa lạ ngày nào – mà là sự biết ơn, tôn trọng.

Tôi gật đầu.

Và tiếp tục ở lại. Vẫn 11 triệu mỗi tháng. Vẫn ghi sổ. Vẫn không tiêu đồng nào.

Năm thứ sáu, tôi cảm thấy mệt hơn, sức khỏe kém dần. Tôi lặng lẽ thu xếp đồ, chuẩn bị về quê.

Trước ngày về, tôi đưa cho Tuyết một phong bì lớn. Trong đó có cuốn sổ ghi rõ từng khoản nhận – tổng cộng 895 triệu đồng – và một quyển sổ tiết kiệm mang tên Tuyết, đúng số tiền ấy.

Tôi viết trong một tờ giấy nhỏ:

“Mẹ không cần tiền, mẹ cần sự công bằng.
Đây là số tiền các con đã trả mẹ – không phải vì công chăm cháu, mà là vì mẹ muốn các con học được cách chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.
Còn đây là sổ tiết kiệm – mẹ để lại cho cháu nội. Sau này, cháu lớn, hãy cho nó biết rằng bà nội không hề ‘ham tiền’ như người ta nói.”

Tôi đi về quê hôm sau.

Chưa đầy một tuần sau, có công an đến gõ cửa nhà tôi…

Tôi trở lại quê trong một buổi sáng mù sương.

Mảnh sân cũ rêu phong, luống rau tôi từng trồng nay mọc đầy cỏ dại. Tôi cởi đôi dép nhựa, bước lên hiên, tay run run mở cánh cửa gỗ đã bắt đầu mối mọt. Căn nhà im lặng, yên ắng như chính những năm tháng tôi đã âm thầm tích cóp.

Tôi ngồi xuống ghế, rót cho mình một cốc nước chè, lòng nhẹ tênh.

Tôi không chờ đợi điều gì.

Tôi cũng không nghĩ con cái sẽ nói lời cảm ơn.

Chỉ hy vọng sau này, khi tôi khuất núi, cháu nội lớn lên sẽ cầm được quyển sổ tiết kiệm ấy mà hiểu: bà nội từng có mặt trong đời nó – không chỉ là người thay bỉm, pha sữa, dỗ ngủ… mà là một người đã dạy bố mẹ nó sống có trách nhiệm.

Nhưng tôi không ngờ, chỉ sau 6 ngày, một chiếc xe ô tô màu đen đỗ xịch trước cổng. Ba người đàn ông mặc sắc phục bước xuống, hỏi:

“Bà là Nguyễn Thị Hòa?”

Tôi luống cuống:

“Tôi đây… có chuyện gì vậy các chú?”

Một người giơ ra giấy giới thiệu:

“Chúng tôi từ Công an Quận Thanh Xuân, Hà Nội. Có người báo cáo về việc bà đưa một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc. Mong bà phối hợp làm rõ.”

Tôi sững người.

Mãi sau mới hiểu: chính Tuyết – con dâu tôi – là người báo công an.

Sau này, ngồi trong trụ sở xã để làm việc với công an huyện, tôi mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Tuyết nhận được phong bì hôm tôi về quê, mở ra thì choáng váng. Sổ ghi tay 72 tháng, đều đặn mỗi tháng 11 triệu, tổng 895 triệu. Có cả chữ ký, ngày tháng rõ ràng.

Nhưng điều khiến Tuyết run rẩy nhất chính là… cuốn sổ tiết kiệm đứng tên cô ấy, với chính xác số tiền đó.

Tuyết bảo chồng:

“Em không hiểu… mẹ lấy đâu ra số tiền ấy? Mình có chuyển cho mẹ nhưng bà bảo không tiêu, thế tại sao lại có đủ từng ấy để đứng tên sổ tiết kiệm cho con?”

Con trai tôi hoảng:

“Hay là mẹ… có dính tới việc vay nặng lãi? Hay ai đó nhờ mẹ đứng tên hộ?”

Không ai tin được một bà già 61 tuổi, chẳng biết xài điện thoại thông minh, chẳng biết Internet Banking, lại âm thầm giữ gìn tiền nong cẩn thận đến từng đồng, trong suốt 6 năm trời.

Vì lo sợ mẹ bị ai lừa đảo – hoặc dính vào chuyện gì mờ ám – Tuyết gọi điện báo công an nhờ kiểm tra.

Tôi mời công an vào nhà, mở tủ lấy ra bản photo cuốn sổ tay ghi nhận từng tháng. Kèm theo đó là hóa đơn mua két sắt, sao kê lương hưu của tôi, tiền hỗ trợ người cao tuổi mà tôi không hề tiêu đến, cũng cộng thêm vào.

Tôi nói:

“Tiền đó là con dâu tôi đưa, tôi chỉ giữ lại. Tôi không tiêu gì cả. Ghi rõ ràng đây. Mỗi tháng 11 triệu, tổng 72 tháng, đúng 895 triệu. Sổ tiết kiệm đứng tên con dâu tôi – tôi chỉ muốn trả lại cho chúng thôi.”

Một người công an trẻ nhìn tôi, hỏi:

“Bà không tiêu một đồng nào trong suốt 6 năm à?”

Tôi cười hiền:

“Tôi ăn cơm nhà nó, ngủ giường nhà nó, nước điện cũng của nó. Tôi lấy tiền để làm gì?”

Họ làm việc một buổi rồi rút lui. Trước khi đi, một người lặng lẽ nói:

“Nếu nhà nào cũng có mẹ chồng như bà thì chắc chẳng cần tới luật pháp đâu bà ạ.”

Hai ngày sau, Tuyết và chồng lên quê.

Họ bước vào nhà với vẻ mặt lạ lẫm, như nhìn tôi bằng một ánh mắt khác. Không còn là “mẹ chồng khó tính”, “người đàn bà ham tiền” – mà là một người họ chưa từng thật sự hiểu.

Tuyết nghẹn ngào:

“Mẹ… tại sao mẹ không nói với con từ đầu?”

Tôi rót nước, đặt xuống bàn:

“Nếu mẹ nói ngay từ đầu, các con sẽ không chịu trách nhiệm. Vì nghĩ ‘có mẹ trông miễn phí’, các con sẽ dựa dẫm. Mẹ muốn các con hiểu: mỗi quyết định đều có giá phải trả.”

Tuyết im lặng, nước mắt lăn dài.

Tôi nói tiếp:

“Mẹ lấy tiền không phải vì cần tiền. Mẹ lấy để dạy các con biết quý trọng thời gian và công sức của người khác. Ai cũng phải học cách trả giá cho sự tiện nghi mình có.”

Ba tháng sau, tôi nhận được một bưu phẩm nhỏ từ cháu nội – lúc đó 6 tuổi, viết bằng nét chữ non nớt:

“Bà nội ơi, con cảm ơn bà đã trông con. Mẹ bảo, bà là người giàu nhất vì bà có một trái tim vàng.”

Tôi đọc, không cầm được nước mắt.

Tôi – người phụ nữ 61 tuổi, không biết dùng mạng xã hội, không có bằng cấp hay tài khoản ngân hàng – đã khiến cả nhà mình phải suy nghĩ lại.

Trong mắt người ngoài, tôi từng là “mẹ chồng tham tiền”. Nhưng trong sâu thẳm, tôi chỉ là một người mẹ muốn dạy con cái mình bài học cuối cùng:
“Yêu thương là cho đi – nhưng phải để người khác hiểu được giá trị của sự cho đi ấy.”

Cả nước đang hướng về Sầm Sơn, Thanh Hóa: Bán hải sản thế này thì ai dám đến nữa

Mới đây, trên mạng xã hội lan truyền đoạn video dài gần 5 phút, với nội dung du khách bức xúc khi mua hải sản của một người phụ nữ bày bán trên bãi biển Sầm Sơn, Thanh Hóa nhưng bị cân thiếu.

Theo video, một du khách mua túi hải sản nặng 4,4kg của người phụ nữ nhưng khi đặt lên chiếc cân khác thì trọng lượng còn 3,6kg. Một vị khách khác cũng mua của người bán này 5kg hải sản nhưng đặt lên chiếc cân khác thì trọng lượng còn 4,2kg.

Khi các du khách tập trung tới phản ánh sự sai lệch, người phụ nữ bán hải sản mới đồng ý cân lại, hoàn tiền cho khách bị cân thiếu. Đoạn video được chia sẻ trên nhiều trang mạng xã hội, thu hút cả triệu lượt xem và nhiều bình luận bày tỏ bức xúc.

“Hành vi này thật xấu hổ”, “Cân điêu công khai như thế này chắc chắn không phải lần đầu”, “Tại sao một nơi du lịch sầm uất vẫn để diễn ra tình trạng lừa gạt du khách như vậy”… cư dân mạng bình luận.

Hình ảnh cắt từ video

Theo tìm hiểu, đoạn video được ghi lại tại khu vực bến thuyền thuộc phường Quảng Cư, thành phố Sầm Sơn, Thanh Hóa.

Ông Vũ Tiến Giang, Chủ tịch UBND phường Quảng Cư cho biết, sau khi đoạn video xuất hiện trên mạng xã hội, cơ quan chức năng đã vào cuộc xác minh và xử phạt vi phạm hành chính đối với người phụ nữ bán hải sản trong video.

Người này được xác định bán hàng hóa mà lượng của hàng hóa sai lệch quá phạm vi sai số cho phép theo yêu cầu kỹ thuật đo lường đối với phép đo do cơ quan có thẩm quyền quy định, nhằm thu lợi bất chính. Số tiền thu lợi bất chính là 240.000 đồng.

Ngày 20/6, UBND phường Quảng Cư ra quyết định xử phạt người này 3.750.000 đồng.

“Người vi phạm đã nhận sai, khắc phục bằng cách trả tiền ngay cho du khách. Sau khi làm việc với cơ quan chức năng, người này cam kết không tái diễn hành vi trên”, ông Vũ Tiến Giang cho biết.

Cơ quan chức năng nhanh chóng vào cuộc xác minh, xử lý vụ việc

Mùa hè là thời điểm Sầm Sơn thu hút rất đông du khách. Thời gian qua, thành phố thường xuyên phát loa cảnh báo du khách không mua hải sản ở nơi không rõ địa chỉ, không mua tại các bến thuyền, hàng rong để tránh bị “chặt chém”.

Về thăm m;ộ vợ cũ, tỷ phú bàng hoàng khi thấy đứa trẻ bé gái giống hệt mình, bí mật nghẹn ngào về cô bé …

Trời vừa mờ sáng, sương giăng trắng xóa phủ kín lối mòn dẫn vào nghĩa trang nhỏ cuối thôn. Trong làn sương lạnh buốt tháng Sáu, một người đàn ông đứng lặng trước ngôi mộ đơn sơ, ánh mắt sâu thẳm như chất chứa hàng vạn nỗi niềm. Ông là tỷ phú Lâm Khánh – cái tên từng làm rúng động thương trường toàn cầu. Vậy mà hôm nay, người đàn ông quyền lực ấy lại run run đưa tay lau lớp bụi mờ trên bia mộ người vợ cũ. Nhưng chính lúc ấy, ông chết lặng… phía xa, một bé gái chừng bảy tuổi đang rụt rè nhìn ông. Đôi mắt, chiếc cằm, sống mũi – tất cả… như thể một bản sao thu nhỏ của ông.

Mười năm trước, Lâm Khánh rời khỏi quê nhà với đôi bàn tay trắng và một trái tim tan nát. Cuộc hôn nhân giữa anh và Hương – người con gái cùng anh lớn lên từ thuở thiếu thời – đã đổ vỡ sau ba năm chung sống. Khánh ra đi khi trong lòng ngổn ngang giấc mộng lớn và nỗi dằn vặt không nguôi về người vợ luôn âm thầm hi sinh vì mình. Anh đi trong lặng lẽ, không một lời từ biệt, chỉ để lại bức thư xin lỗi ngắn ngủi.

Thời gian trôi đi như gió thoảng, nhưng cuộc đời Khánh lại như một cơn bão. Từ nhân viên thực tập trong công ty công nghệ nước ngoài, anh vươn lên bằng trí tuệ, lòng quả cảm và cả sự liều lĩnh. Chỉ trong tám năm, Khánh đã xây dựng được một đế chế tài chính riêng, lọt vào top những doanh nhân thành đạt nhất châu Á. Anh có tất cả – tiền bạc, danh vọng, siêu xe, những mối quan hệ đắt giá, và cả một người vợ mới xinh đẹp, xuất thân từ gia đình tài phiệt.

Nhưng tận sâu trong tim, mỗi đêm Khánh vẫn trằn trọc. Những cơn mơ dai dẳng về ánh mắt u buồn của Hương ám ảnh anh. Nỗi day dứt như một con dao cùn cứa từng lát vào tâm can. Mỗi lần báo chí nhắc đến “người vợ đầu đã khuất” là anh chỉ im lặng, chẳng ai biết rằng trái tim tưởng như sắt đá của vị tỷ phú ấy lại yếu mềm đến vậy.

Cho đến ngày hôm ấy – ngày anh quyết định quay về…

Khánh trở lại làng cũ sau mười năm vắng bóng. Làng nhỏ chẳng còn ai quen biết, ngoại trừ bà Hai bán hàng rong đầu ngõ vẫn nhận ra anh dù mái tóc đã điểm bạc. Bà kể: “Con Hương mất cách đây bảy năm. Nó bệnh nặng, không ai chăm, chết trong cô độc. Người ta chôn nó ở góc nghĩa trang cuối làng, cạnh cây bàng già.”

Tim Khánh như ngừng đập.

Anh lặng lẽ đi tìm. Cơn mưa phùn lất phất rơi như những giọt lệ muộn màng của trời đất. Trước mộ Hương, Khánh đứng rất lâu. Chẳng ai biết anh đã khóc bao lâu, chỉ biết lớp bụi đất lạnh kia không thể che giấu một quá khứ nát tan.

Và rồi… cô bé xuất hiện.

Bé gái khoảng bảy tuổi, tóc xoăn nhẹ, làn da trắng, mắt đen lay láy. Nhìn thấy Khánh, con bé sững lại. Khánh cũng vậy. Anh chưa từng nghĩ có ngày sẽ thấy một gương mặt non nớt mà giống mình đến vậy – giống một cách kỳ lạ đến rùng mình.

“Cháu là… con ai?” – Khánh lắp bắp.

Cô bé cúi đầu, giọng lí nhí: “Cháu tên là Mận. Mẹ cháu tên là Hương ạ…”

Cả thế giới sụp đổ dưới chân Khánh.

Anh gục xuống bên mộ Hương, tay run rẩy bới lớp đất khô như thể có thể tìm lại điều gì đã mất. Con bé đứng đó, đôi mắt mở to, không hiểu vì sao người đàn ông xa lạ ấy lại khóc như mưa.

“Mận ơi, cháu sống với ai?” – Khánh nghẹn ngào hỏi.

“Cháu sống với bà nội. Bà bảo bố cháu đã bỏ đi lâu lắm rồi… Mẹ cháu mất khi cháu mới hơn một tuổi.”

Khánh ngồi thụp xuống, ôm lấy Mận. Bàn tay anh siết chặt như sợ chỉ cần lơi ra là cô bé sẽ tan biến như một giấc mộng.

Tối hôm đó, Khánh tìm đến căn nhà cũ nơi Hương từng sống. Căn nhà nhỏ lụp xụp, vách đã mối mọt, chỉ còn bà cụ hơn 70 tuổi – mẹ của Hương – đang nằm trên giường rơm, bệnh tật giày vò.

Bà nhận ra Khánh. Và khi nghe Khánh hỏi về Mận, bà cụ chỉ thở dài: “Nó là con anh. Hương không nói, nhưng tôi biết. Ngày anh đi, nó đã có thai. Nó đợi anh… đợi đến lúc sinh con, rồi lại đợi trong bệnh tật. Nhưng anh không trở lại…”

Bà quay đi, giấu dòng nước mắt lặng lẽ.

Khánh quỳ xuống bên giường, nước mắt chảy dài. “Con xin lỗi… Con không biết… Con không biết gì cả…”

Giọng bà cụ yếu ớt: “Muộn rồi, nhưng Mận vẫn còn. Nó là tất cả những gì Hương để lại…”

Từ ngày gặp Mận, cuộc sống của Lâm Khánh đảo lộn. Người đàn ông từng sắt đá trên thương trường giờ đây lại mất ngủ mỗi đêm, lòng ngập tràn những câu hỏi về bảy năm qua – những năm tháng con gái ông lớn lên thế nào, sống ra sao trong căn nhà nghèo đến mức không có cả cửa gỗ tử tế, bữa ăn chỉ toàn cơm nguội với rau luộc, một mùa đông phải mặc áo mỏng đi học vì không có tiền mua áo len.

Mỗi chi tiết bà cụ kể lại như một nhát dao cứa vào tim Khánh. Anh không thể tưởng tượng nổi đứa trẻ máu mủ của mình – đứa bé có đôi mắt giống anh đến lạ – lại lớn lên trong cô độc như thế, còn anh thì đang ngồi phòng điều hòa 20 độ, ăn tối trong khách sạn 5 sao, họp với những CEO từ Silicon Valley.

Anh đã bỏ rơi con gái mình. Một cách tàn nhẫn.

Mấy ngày sau, Khánh quyết định đưa Mận lên thành phố. Ban đầu bà cụ phản đối, bảo rằng “trẻ con quen đất quen người rồi, thay đổi đột ngột sẽ hoảng loạn”. Nhưng Mận, bằng một ánh mắt buồn và cái gật đầu nhỏ xíu, đã khiến Khánh biết: con bé cũng đang chờ một điều gì đó – một phép màu, một hy vọng… hay chính là một người cha.

Và rồi chuyến xe rời làng vào lúc bình minh ló rạng. Mận ngồi trong lòng Khánh, ôm chặt con gấu bông đã sờn cũ. “Con có tên thật là gì?” – Khánh hỏi. Mận lí nhí: “Mẹ gọi con là Khánh Mận. Vì mẹ bảo tên ba là Khánh…”

Anh bật khóc.

Cuộc sống mới không hề dễ dàng.

Khánh đưa Mận về căn biệt thự lớn nơi anh sống cùng vợ là Diễm – một tiểu thư xuất thân danh giá. Diễm sững người khi thấy chồng ôm về một đứa bé gái. Khánh không giấu giếm. Anh nói sự thật, từng chi tiết, từng giọt nước mắt. Và Diễm, như nhiều người khác trong giới thượng lưu, không dễ chấp nhận “một đứa con ngoài giá thú xuất hiện phá vỡ trật tự gia đình”.

Những ngày đầu, Diễm lặng lẽ né tránh, rồi dần trở nên lạnh nhạt. Bữa ăn ba người trở nên nặng nề, khi Diễm luôn tìm lý do tránh mặt. Mận sống lặng lẽ, chẳng bao giờ than vãn, nhưng Khánh hiểu, con bé cảm nhận được mình là “người ngoài”. Nó hay ngồi vẽ một mình ở ban công, vẽ những hình ảnh về cánh đồng làng, ngôi nhà gỗ, và người mẹ đã khuất – gầy gò, hiền hậu, đứng trong bếp đợi con về.

Một ngày, Mận hỏi Khánh:
“Ba ơi, con có thể gọi ba là ba thật không?”

Khánh ôm con vào lòng, gật đầu, giọng nghẹn ngào:
“Từ bây giờ… ba sẽ không rời con thêm lần nào nữa.”

Nhưng cuộc đời không đơn giản như vậy.

Truyền thông đánh hơi được câu chuyện “con rơi” của tỷ phú Lâm Khánh. Báo mạng giật tít: “Tình cũ – con riêng – bí mật chấn động của doanh nhân hàng đầu Việt Nam”. Hàng loạt bài viết, hình ảnh Hương, những tin đồn thêu dệt lan tràn. Diễm nổi giận, đập phá và tuyên bố: “Anh chọn tôi hoặc đứa trẻ!”

Khánh không ngần ngại. Anh ký đơn ly hôn.

Báo chí càng thêm rúng động khi Diễm tổ chức họp báo công bố mọi chuyện, lên án Khánh “đạo đức giả”, “lấy nước mắt con trẻ để tô vẽ hình ảnh người cha lý tưởng”.

Giữa bão scandal, Khánh đưa Mận rời khỏi thành phố. Hai cha con chuyển đến Đà Lạt, thuê một ngôi nhà gỗ nhỏ trên đồi, tránh xa ống kính phóng viên. Mận được học ở trường quốc tế, được vẽ tranh mỗi chiều, được nghe ba kể chuyện cổ tích mỗi tối. Những ngày êm đềm trôi qua như lời chuộc lỗi muộn màng.

Một năm sau, vào dịp giỗ của Hương, Khánh đưa Mận về làng. Cô bé nay đã lanh lợi, tóc dài ngang vai, nét mặt tràn đầy sức sống.

Trước mộ Hương, Mận cúi đầu khấn:
“Mẹ ơi, con đã gặp ba. Ba là người tốt mẹ ạ. Ba đưa con đi học, kể chuyện mỗi tối, và dạy con làm bánh. Con nhớ mẹ nhiều lắm… nhưng con hạnh phúc rồi.”

Khánh lặng lẽ lau nước mắt. Mười năm anh sống như kẻ mộng du trong danh vọng, nhưng phải đến lúc này, anh mới thực sự thấy mình sống – vì có con, và vì đã biết yêu thương đúng cách.

Bà cụ, mẹ Hương, cũng ngồi bên cạnh, run rẩy nắm tay cháu ngoại.

“Nó giống y mẹ nó. Nhưng tính thì giống con – bướng, mà tình cảm.”

Khánh cười, nghẹn ngào.

Họ đứng đó, ba thế hệ – một người đi xa, một người trở về, một người bắt đầu sống lại từ trong đổ nát.

Không ai có thể quay ngược thời gian. Nhưng người ta có thể chọn yêu thương từ hiện tại, và làm điều đúng đắn cho tương lai.

Lâm Khánh, từ một kẻ thành công nhưng cô đơn, đã tìm thấy ánh sáng trong hình hài một bé gái – kết tinh của một tình yêu cũ, một lỗi lầm chưa kịp sửa chữa, và một cơ hội để được làm cha lần nữa.

Đã đến lúc, Hải Sapa phải chào tạm biệt mọi người: Bảo sao giàu thế

Từng là sản phẩm nổi bật được Hải Sapa TV quảng cáo rầm rộ, việc thịt trâu gác bếp bất ngờ “bốc hơi” khỏi giỏ hàng của nam TikToker triệu follow khiến cộng đồng mạng không khỏi xôn xao, đặt ra câu hỏi về lý do thực sự sau động thái đầy bí ẩn này.

TikToker Hải Sapa bị réo tên, sản phẩm bốc hơi, dân mạng đặt dấu chấm hỏi lớn? - Hình 1

Thông tin TikToker Hải Sapa TV bất ngờ gỡ sản phẩm thịt trâu gác bếp khỏi giỏ hàng đang thu hút sự chú ý lớn từ cộng đồng mạng và những người hâm mộ anh.

Động thái này diễn ra trong bối cảnh nhiều TikToker nổi tiếng khác cũng đang âm thầm điều chỉnh hoạt động kinh doanh hoặc đối mặt với các cuộc điều tra liên quan đến quảng cáo sản phẩm kém chất lượng.

TikToker Hải Sapa bị réo tên, sản phẩm bốc hơi, dân mạng đặt dấu chấm hỏi lớn? - Hình 2

 

Vào ngày 20/6, Hải Sapa TV tiết lộ lý do chính là sức mua kém trong mùa hè, cùng với chi phí bảo quản cao khiến việc kinh doanh không còn hiệu quả. Anh giải thích thêm rằng hiện tại, người tiêu dùng đang ưu tiên các nhu yếu phẩm cần thiết, làm giảm đáng kể nhu cầu đối với các sản phẩm như thịt trâu gác bếp, dẫn đến doanh thu sụt giảm mạnh. Hơn nữa, việc duy trì hệ thống kho vận và lưu trữ để đảm bảo chất lượng sản phẩm trong thời điểm này cũng gặp nhiều khó khăn, buộc anh phải tạm gỡ mặt hàng này để tối ưu hóa hoạt động.

TikToker Hải Sapa bị réo tên, sản phẩm bốc hơi, dân mạng đặt dấu chấm hỏi lớn? - Hình 3

Hiện tại, giỏ hàng trên kênh TikTok của Hải Sapa TV đã được tinh gọn đáng kể, chỉ còn tập trung vào hai sản phẩm đặc trưng là gia vị chấm “chẩm chéo” và “mật ong”. Theo tiết lộ từ TikToker sở hữu hàng triệu lượt theo dõi này, thịt trâu gác bếp, mặt hàng vừa được gỡ bỏ dự kiến sẽ quay trở lại vào dịp Tết, thời điểm nhu cầu tiêu thụ tăng cao do thời tiết lạnh.

Không chỉ thay đổi về sản phẩm, Hải Sapa TV cũng vắng bóng trong các phiên livestream bán hàng gần đây. Anh cho biết đây là một quyết định chiến lược nhằm tạm ngừng livestream để dành thời gian rà soát toàn bộ nội dung và định hướng phát triển kênh.

TikToker Hải Sapa bị réo tên, sản phẩm bốc hơi, dân mạng đặt dấu chấm hỏi lớn? - Hình 4

Mục tiêu của anh là “đầu tư sâu hơn cho các video chuyên môn, chỉn chu hơn từ cảm xúc, hình ảnh đến câu chuyện, để mang lại trải nghiệm xứng đáng cho người xem.” Động thái này cho thấy sự tập trung của Hải Sapa TV vào việc nâng cao chất lượng nội dung chặt chẽ hơn, hứa hẹn mang đến những trải nghiệm mới mẻ hơn cho khán giả trong tương lai.

Bên cạnh những điều chỉnh hiện tại, Hải Sapa TV đang tích cực triển khai nhiều dự án đầu tư kinh doanh mới. Nam TikToker khẳng định, khi mọi thứ sẵn sàng, anh sẽ trở lại các buổi livestream với một mục tiêu rộng lớn hơn: “không chỉ để bán hàng, mà để chia sẻ những điều thật sự đáng xem.” Anh bày tỏ niềm tin rằng sự trở lại này sẽ mang đến một Hải Sapa TV “mới mẻ hơn, tử tế hơn và nhiều giá trị hơn” trong mắt khán giả.

Vũ Hoàng Hải, tên thật của Hải Sapa TV, là một YouTuber và TikToker nổi tiếng, chuyên về nội dung ẩm thực và đặc sản Tây Bắc. Anh hiện sở hữu lượng người theo dõi ấn tượng với 5,1 triệu trên TikTok và 1,8 triệu người đăng ký trên YouTube.

TikToker Hải Sapa bị réo tên, sản phẩm bốc hơi, dân mạng đặt dấu chấm hỏi lớn? - Hình 5

Tuy nhiên, vào đầu tháng 5, anh từng vấp phải làn sóng ch.ỉ tríc.h vì từng review món lòng xe điếu tại quán Lòng Chát của TikToker “Thế Lòng Se Điếu” vào năm 2023. Anh đã dành nhiều lời khen ngợi cho món ăn “độc lạ” này. Tuy nhiên, sau đó chính quán Lòng Chát lại vướng vào nhiều lùm xùm về chất lượng, nguồn gốc và vệ sinh an toàn thực phẩm, đặc biệt là nghi vấn về “bộ lòng 40m” và các vi phạm khi bị kiểm tra. Điều này đã làm Hải Sapa TV đối mặt với làn sóng ch.ỉ tríc.h gay gắt từ cộng đồng mạng khiến anh phải ẩn/xóa video.

TikToker Hải Sapa bị réo tên, sản phẩm bốc hơi, dân mạng đặt dấu chấm hỏi lớn? - Hình 6

Sau sự việc ồn ào liên quan đến quán ăn được review trước đó đã gây ra những ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động của kênh lẫn đội ngũ Hải Sapa TV. Đối mặt với áp lực dư luận và những tin đồn không hay, TikToker này thậm chí đã phải đi khám sức khỏe tổng quát.

Đây là một động thái mạnh mẽ của Hải Sapa TV nhằm “cho cộng đồng yên tâm và bớt đồn đoán”, thể hiện sự chủ động của anh trong việc đối mặt với khủng hoảng và mong muốn minh bạch thông tin với người hâm mộ. Sự việc này làm lộ rõ những thách thức mà các nhà sáng tạo nội dung phải đối mặt khi những vấn đề bên ngoài ảnh hưởng trực tiếp đến uy tín và hoạt động của họ.

TikToker Hải Sapa bị réo tên, sản phẩm bốc hơi, dân mạng đặt dấu chấm hỏi lớn? - Hình 7

 

Hải Sapa TV – Từ người làm video đến “đại gia” Tây Bắc

Xuất phát điểm là một YouTuber chuyên làm nội dung về vùng cao Tây Bắc, Vũ Hoàng Hải – chủ kênh SAPA TV – đã trở thành một trong những gương mặt nổi bật trong giới sáng tạo nội dung Việt Nam. Không chỉ gây ấn tượng với những video triệu view giới thiệu bản sắc dân tộc, ẩm thực và cuộc sống của đồng bào vùng cao, Hải Sapa còn khiến nhiều người ngạc nhiên bởi khối tài sản “khủng” mà anh sở hữu sau gần một thập kỷ làm nghề.

Theo dữ liệu từ các nền tảng thống kê quốc tế như Youtubers.me, giá trị tài sản ròng của Hải hiện ước tính khoảng 1,7 triệu USD (tương đương hơn 40 tỷ đồng). Kênh SAPA TV với hơn 1,84 triệu lượt theo dõi và hơn 1,4 tỷ lượt xem, đều đặn mang về cho anh mức thu nhập từ 200 đến 600 triệu đồng mỗi tháng. Đó là chưa kể đến kênh phụ của vợ anh – “Vợ Hải Sapa TV” – cũng đang hoạt động hiệu quả với mức thu nhập khoảng 55 triệu đồng/tháng.

Tuy nhiên, thu nhập từ YouTube chỉ là một phần trong bức tranh tài chính rộng lớn hơn. Ít ai biết rằng Hải còn đầu tư mạnh vào bất động sản tại Sapa, mở nhà hàng đặc sản, vận hành chuỗi livestream bán hàng online và phát triển hệ sinh thái kinh doanh xoay quanh hình ảnh “người con của Tây Bắc”. Những hoạt động này không chỉ mang lại nguồn thu ổn định mà còn giúp anh khẳng định vị thế của mình như một “đại sứ văn hóa” không chính thức của miền núi phía Bắc.

Trên các diễn đàn như VOZ hay cộng đồng mạng xã hội, nhiều người ước tính tổng giá trị tài sản thực tế của Hải có thể lên đến 50–60 tỷ đồng – một con số ấn tượng đối với một nhà sáng tạo nội dung độc lập.

Từ một người đàn ông giản dị đam mê du lịch và máy quay, Hải Sapa TV đã xây dựng thành công một thương hiệu cá nhân gắn liền với hình ảnh chân thật, gần gũi – và quan trọng hơn cả, anh đã biến đam mê thành khối tài sản đáng mơ ước.

 

Tấp nập người dân đến đổi xe máy xăng lấy xe máy điện VinFast thủ tục đơn giản

Hà Nội – Ngay từ sáng 21.6, tại công viên Thanh Xuân (đường Hoàng Minh Giám), nhiều người dân tới đổi xe máy xăng lấy xe máy điện.