Home Blog Page 69

Đang tranh thủ nhặt nốt chỗ cá để bán hết thì có một người phụ nữ trẻ đẹp lại ăn mặc sành điệu bước đến gần Liên… – Chỗ chị còn bao nhiêu cá thì gói lại đi. Tôi mua hết chỗ này luôn

Giữa cái nắng hừng hực của một buổi sáng tháng Tư ở chợ huyện, người đàn bà tên Hạnh vẫn cặm cụi nhặt từng con cá rơi dưới tấm bạt. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, lưng áo đã ướt đẫm, nhưng ánh mắt chị vẫn sáng lên mỗi khi có tiếng hỏi mua hàng. Thế rồi một đôi giày cao gót đỏ chót dừng lại trước sạp cá. Cùng với nó là một giọng nói lạnh như nước đá đổ vào gáo nước nóng. Và từ đây, mọi thứ trong cuộc đời Hạnh bắt đầu rẽ ngoặt…”

Chợ Đông Phương, một khu chợ nhỏ nằm giữa lòng thị trấn huyện ven biển, nơi chị Hạnh đã gắn bó gần chục năm qua, vẫn nhộn nhịp vào mỗi buổi sáng. Những tiếng rao hàng, tiếng xe ba gác, tiếng trẻ con chạy chơi len giữa các sạp hàng… tất cả tạo nên một nhịp sống mộc mạc và thân thuộc.

Chị Hạnh năm nay ngoài ba mươi, người phụ nữ có đôi tay chai sần vì mặn cá và nước đá, sống cùng chồng là anh Kiên và cậu con trai học lớp bốn. Cuộc sống tuy không khá giả, nhưng với chị, chỉ cần sáng đi bán cá, trưa về đón con, tối ngồi ăn cơm bên chồng là đủ mãn nguyện.

Sáng hôm ấy, như mọi ngày, chị dậy từ lúc ba giờ sáng để ra cảng lấy mẻ cá mới về, sau đó chở ra chợ bán. Trời đã bắt đầu hửng nắng, người mua cũng dần thưa. Hạnh tranh thủ gom cá còn lại để dọn về thì có một đôi giày cao gót ngừng lại trước mặt. Chiếc váy công sở bó sát màu kem ngà, mùi nước hoa thoảng qua như mùi của thành thị. Người phụ nữ trước mặt trông sang trọng và kiêu kỳ một cách lạc lõng giữa cái chợ đầy bùn cá và rác rưởi.

– Chị còn bao nhiêu cá thì gói lại đi. Tôi mua hết.
Giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao lướt qua tai Hạnh.

Chị ngước lên, hơi bất ngờ. Người phụ nữ này trông chỉ khoảng hai lăm, ba mươi tuổi, mái tóc uốn nhẹ, trang điểm kỹ càng – không phải kiểu người hay lui tới mấy khu chợ dân dã này.

– Mua hết á? – Hạnh hỏi lại – Chỗ này còn khá nhiều đấy… với lại, cô mua nhiều vậy ăn không hết lại hỏng đi.

– Đó là việc của tôi, chị không cần lo. Gói đi. À mà tiện đây… tôi mua cả chồng chị luôn nhé.

Câu nói khiến cả khu chợ như chết lặng trong vài giây.

Hạnh sững người. Đôi tay đang nhặt cá dừng lại, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia chằm chằm, không hiểu cô ta đang đùa hay cố tình sỉ nhục.

Người phụ nữ kia vẫn thản nhiên, lấy điện thoại ra soi gương như thể vừa đặt mua một món hàng chợ bình thường.

– Tôi và anh Kiên đã “gặp” nhau được một thời gian rồi. Tôi đoán là chị suốt ngày cắm mặt với mấy rổ cá này nên đâu biết gì…

Một tiếng “bộp” vang lên khi con cá trê trơn tuột khỏi tay Hạnh, rơi xuống nền đất lấm lem.

– Cô nói… cái gì?

– À, chị không nghe rõ à? Tôi nói là tôi và chồng chị đã quen nhau rồi. Gặp nhau ở quán cà phê, ở nhà nghỉ, và cả ở căn hộ chung cư tôi thuê trên thành phố. Tôi chỉ đến đây để thông báo cho chị biết – đừng bám víu. Tôi không thích giành giật, nhưng cũng không nhường đâu.

Hạnh lặng người. Một bên là chợ ồn ào, người mua kẻ bán vẫn tiếp tục cuộc sống thường nhật, một bên là tiếng lòng chị vỡ tan như cá đập xuống nền xi măng. Mỗi lời nói của cô gái kia như muối xát vào tim, mà cũng như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt chị, thức tỉnh một điều gì đó mơ hồ mà lâu nay chị vẫn lờ đi.

Anh Kiên – người chồng hiền lành, ít nói, đã từng đi làm thợ xây rồi sau này làm tài xế xe tải thuê cho công ty vận chuyển. Anh vẫn về đều đặn, vẫn ăn cơm chị nấu, vẫn ôm con ngủ mỗi tối. Nhưng… cũng đã vài tháng rồi anh hay về muộn, nói là kẹt hàng, nói là xe hỏng, nói là khách hàng gọi đi tỉnh đột xuất. Hạnh đã từng nghi, nhưng chị lại tin – hoặc tự trấn an rằng đừng nghi ngờ, đừng rối tung cái tổ ấm nhỏ này.

Và hôm nay, một người đàn bà xa lạ đã thay anh nói ra tất cả.

– Tại sao cô lại chọn đến tận chợ… làm chuyện này? – Hạnh hỏi, giọng run run.

– Vì tôi muốn chị biết rõ vị trí của mình. Muốn chị biết – cái gì là của đáng giá, và cái gì là cá khô ngoài chợ.

Người phụ nữ ném lại câu cuối cùng như một lưỡi dao bén nhất, rồi quay gót bỏ đi, để lại Hạnh và những con cá tanh mùi nước biển nằm lăn lóc giữa tấm bạt.

Một bà cụ bán rau gần đó lại gần, khẽ đặt tay lên vai Hạnh:

– Con đừng tin lời người ta nói hết. Đàn bà mà ăn mặc như thế, nói năng như thế, không tử tế đâu.

Hạnh không trả lời. Chị ngồi thụp xuống, gom từng con cá một như thể chúng là mảnh vụn của cuộc đời chị. Nước mắt không rơi, nhưng lòng chị lạnh hơn cả đá.

Đến trưa, chợ tan, chỉ còn lại mùi mồ hôi, mùi cá, và một cơn bão lòng đang âm ỉ nổi lên trong tim người đàn bà tên Hạnh.

Ba ngày sau buổi sáng định mệnh ấy, Hạnh vẫn ra chợ như thường lệ, vẫn bày cá, vẫn cười nhẹ khi có khách hỏi mua. Nhưng ai tinh ý sẽ thấy đôi mắt chị trũng sâu, thâm quầng vì thiếu ngủ. Con cá vẫn tươi, nhưng lòng người thì bắt đầu ươn.

Tối hôm đó, khi thằng Nam – đứa con trai mười tuổi của chị vừa ăn xong tô cơm chan nước cá kho, Hạnh kêu nó vào phòng ngủ sớm. Chị cần nói chuyện. Với chồng.

Anh Kiên về muộn như thường lệ, quần áo vẫn lấm bụi đường, mùi dầu nhớt, mùi thuốc lá và một thoáng mùi nước hoa không phải của chị.

– Anh ăn cơm chưa? – Hạnh hỏi, giọng bình thản lạ thường.

– Ờ… ăn rồi. Ở công ty. Mệt quá. – Anh buông mình xuống ghế, với tay lấy cái remote, nhưng chưa kịp bật TV thì Hạnh ngồi xuống đối diện.

– Em gặp một người… sáng hôm kia, ở chợ. Cô ta nói đã gặp anh nhiều lần. Còn bảo… mua luôn cả anh.

Căn phòng bỗng trở nên im lặng như tờ. Chiếc quạt trần kêu cọt kẹt mỗi vòng quay.

Anh Kiên lặng đi mấy giây, rồi thở dài, tựa lưng ra ghế.

– Vậy là cô ta làm thật. Anh xin lỗi… Anh định nói, nhưng chưa biết phải bắt đầu từ đâu.

– Anh không cần nói gì cả. Em không cần nghe chuyện anh và cô ta “vô tình”, “hiểu lầm”, hay “say nắng”. Em chỉ muốn hỏi một câu: Anh chọn ai?

Hạnh nhìn thẳng vào mắt chồng, ánh mắt không còn giận dữ, không còn tổn thương – chỉ là một sự mỏi mệt buốt giá.

Kiên cúi đầu. Lần đầu tiên, anh thấy xấu hổ với chính mình.

– Anh không biết. Cô ấy trẻ trung, hiểu chuyện… nhưng anh không thể bỏ em và con.

– Hiểu chuyện? – Hạnh bật cười khô khốc – Hiểu chuyện mà đến chợ bôi tro trát trấu vào mặt vợ người ta? Anh gọi đó là hiểu chuyện à?

Kiên không đáp. Hạnh đứng dậy, đi vào phòng, lấy ra một phong bì màu trắng, đặt lên bàn.

– Đây là đơn ly hôn. Em viết sẵn rồi. Ký hay không, là quyền của anh. Nhưng nếu anh không rõ mình muốn gì, thì em sẽ giúp anh: Em không giữ.

– Hạnh… – Kiên gọi tên chị, giọng đầy hối hận – Anh sai rồi. Anh thật sự sai rồi. Nhưng anh không thể để em và con chịu thiệt.

– Anh sai, nhưng không hối hận khi làm. Chỉ hối hận khi bị phát hiện. Em đã sống đủ lâu để biết – lòng tin khi đã vỡ thì không hàn lại được. Em không hận anh. Chỉ tiếc.

Kiên gục đầu xuống bàn. Gương mặt người đàn ông từng là bờ vai vững chắc cho chị giờ đây ướt đẫm.

Một tháng sau, người ta không còn thấy chị Hạnh ở chợ Đông Phương nữa.

Tin đồn lan nhanh: “Chị Hạnh bỏ chồng”, “Anh Kiên cặp với con bé nào trên tỉnh”, “Chị Hạnh dắt con về quê mẹ”…

Nhưng không. Hạnh không về quê. Chị âm thầm chuyển lên một thành phố ven biển gần đó, thuê một căn phòng nhỏ, xin làm tại một nhà máy chế biến hải sản. Đôi tay chị vẫn làm việc với cá, vẫn lạnh và mặn, nhưng lần này là vì chính mình – không còn vì một người chồng phản bội.

Con trai chị được chuyển đến học ở một trường mới. Thằng bé hỏi:
– Mẹ ơi, ba không về với mình nữa à?
Hạnh ôm con vào lòng, khẽ nói:
– Ba sẽ luôn là ba của con. Nhưng có những chuyện người lớn cần làm để giữ cho tim con không bị tổn thương.

Một buổi chiều muộn, khi chị đang ngồi đóng gói cá, thì nhận được cuộc gọi từ số lạ. Giọng nữ quen thuộc vang lên:

– Tôi không hiểu… sao chị có thể bỏ đi dễ vậy? Chẳng phải chị mới là người được cưới hỏi đàng hoàng sao?

– Tôi bỏ đi không phải vì thua, mà vì không cần giữ thứ không còn thuộc về mình. Còn cô – cô đã “mua” được anh ta. Tôi hy vọng cô thấy xứng đáng.

Người kia định nói gì đó nhưng Hạnh đã cúp máy. Câu nói cuối cùng vẫn còn vang lên trong đầu chị, không phải như một lời cay nghiệt, mà như một kết thúc đã được chọn lọc kỹ.

Nửa năm sau, trong một lần về lại chợ Đông Phương để thăm người quen, Hạnh ghé qua chợ cũ. Chị đứng lặng một lúc trước sạp cá năm xưa – giờ đã có người khác ngồi đó. Bà cụ bán rau bên cạnh vẫn còn, thấy Hạnh liền vẫy tay:

– Ơ kìa, con Hạnh! Con đi đâu lâu quá? Trông khỏe ra đấy!

– Dạ, con đi tìm biển mới. Chỗ có cá mặn hơn chút, nhưng tim mình không còn mặn.

Hai người cùng cười. Tiếng cười của người phụ nữ đã đi qua đau đớn, nay trở nên chín chắn và bình thản.

Ở thành phố ven biển ấy, Hạnh bắt đầu lại từ đầu. Không cần một người đàn ông để thấy mình có giá trị. Không cần ai “mua hết” đời mình – vì chính chị đã học được cách tự chọn giá cho bản thân.

Kết quả kiểm nghiệm các chất trong xúc xích CP: Sự thật có kinhhoang như lời t;ố giác

Đoàn kiểm tra liên ngành tỉnh Sóc Trăng vừa kiểm tra đột xuất một điểm kinh doanh của Công ty CP Chăn nuôi C.P. Việt Nam tại Mỹ Xuyên, phát hiện giấy phép an toàn thực phẩm đã hết hạn và một số hồ sơ chưa đầy đủ. Trước đó, doanh nghiệp này bị tố cáo kinh doanh thịt không bảo đảm chất lượng trên mạng xã hội.

Sáng 31/5, Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng cho biết vừa có báo cáo nhanh gửi UBND tỉnh về kết quả kiểm tra đột xuất một địa điểm kinh doanh của Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam tại địa phương.

Vụ C.P bị tố bán thịt bẩn: Giấy chứng nhận an toàn thực phẩm hết hạn ảnh 1
Giấy chứng nhận ATTP của cửa hàng đã hết hiệu lực từ ngày 8/3/2025.

Theo đó, Đoàn kiểm tra liên ngành do Sở Nông nghiệp và Môi trường chủ trì đã tiến hành kiểm tra đột xuất điểm kinh doanh số 12 của Công ty CP Chăn nuôi C.P. Việt Nam – Chi nhánh Cần Thơ (địa chỉ 45 Triệu Nương, thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng).

Qua kiểm tra, cơ sở xuất trình bản photocopy giấy đăng ký địa điểm kinh doanh và bản gốc Giấy chứng nhận đủ điều kiện an toàn thực phẩm (ATTP) do Chi cục Quản lý Chất lượng Nông lâm sản và Thủy sản cấp. Tuy nhiên, giấy chứng nhận ATTP này đã hết hiệu lực từ ngày 8/3/2025. Ngoài ra, cơ sở chưa cung cấp được giấy đăng ký kinh doanh bản gốc, giấy xác nhận đã qua tập huấn kiến thức ATTP cho chủ cơ sở và nhân viên bán hàng.

Tại thời điểm kiểm tra, cơ sở đang kinh doanh 43 mặt hàng sản phẩm động vật, bao gồm gần 51kg thịt heo có nguồn gốc từ lò mổ tại thị trấn Mỹ Xuyên, 780 quả trứng gà tươi và nhiều loại thịt chế biến như xúc xích, chả lụa, thịt gà nhập từ tỉnh Bình Phước. Đoàn kiểm tra xác nhận các mặt hàng vận chuyển liên tỉnh có kèm theo giấy kiểm dịch.

Tại thời điểm kiểm tra, đoàn chưa phát hiện sản phẩm heo, gà bệnh hay hàng hóa hết hạn sử dụng. Đoàn công tác đã tiến hành lập biên bản kiểm tra, biên bản tạm giữ các mặt hàng đang được kinh doanh tại cơ sở ngay thời điểm kiểm tra, có niêm phong và giao chủ cơ sở bảo quản.

Theo ghi nhận, Công ty C.P hiện có 4 điểm kinh doanh tại Sóc Trăng. Đoàn kiểm tra sẽ tiếp tục kiểm tra 3 cơ sở còn lại trong ngày 31/5 và tổng hợp báo cáo trình UBND tỉnh.

Vụ C.P bị tố bán thịt bẩn: Giấy chứng nhận an toàn thực phẩm hết hạn ảnh 2
Lãnh đạo Chi cục Chăn nuôi và Thú y tỉnh Sóc Trăng trực tiếp kiểm tra sản phẩm. Ảnh: Nhật Huy.

Trước đó, trên mạng xã hội lan truyền bài viết từ tài khoản Facebook có tên L.Q.N., tố cáo Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam có hành vi vi phạm an toàn thực phẩm.

Ông N. cho biết từng là nhân viên tại cửa hàng thực phẩm của công ty trên đường Triệu Nương (thị trấn Mỹ Xuyên). Trong bài viết, ông N. cho rằng, công ty đã trà trộn thịt heo, thịt gà bệnh, hôi thối và ép nhân viên bán ra thị trường. Một số sản phẩm kém chất lượng bị cho là được pha lóc, bán giá rẻ cho người dân làm lạp xưởng, xúc xích; hàng hết hạn thì tháo nhãn mác để tiêu thụ ra ngoài.

“Những mảnh thịt heo, gà bệnh nhìn rất kinh khủng như như nổi trái, hột, mủ, áp xe, thậm chí có mùi hôi thối, ruồi bu kín mà vẫn được gửi về cửa hàng. Có khi bị yêu cầu lóc ra, bán nửa giá cho người dân. Xúc xích hết date thì tháo nhãn, làm chả chiên…”, ông N. viết.

Tại buổi kiểm tra chiều 30/5, bà Nguyễn Thị Xuân Mai – cửa hàng trưởng cho biết ông N. đã nghỉ việc từ năm 2023.

Ngay sau khi đơn tố cáo của ông L.Q.N. lan truyền trên mạng xã hội, ngày 30/5, ông Trần Văn Lâu – Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng – đã ký công văn chỉ đạo các sở, ngành chức năng xác minh, làm rõ. Sở Nông nghiệp và Môi trường Sóc Trăng được giao chủ trì, phối hợp với Sở Y tế, Sở Công Thương, Công an tỉnh và chính quyền địa phương tổ chức kiểm tra đột xuất, xử lý nghiêm các hành vi vi phạm (nếu có).

Ông L.Q.N., người tố cáo Công ty CP chăn nuôi C.P. Việt Nam bị chấm dứt hợp đồng lao động từ ngày 1/6 với nguyên nhân tự ý bỏ việc không có lý do.

Xác nhận với PV VietNamNet, ông L.Q.N. (ngụ huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng) – người tố cáo vụ Công ty CP chăn nuôi C.P. Việt Nam (C.P. Việt Nam) ở Sóc Trăng cho biết vừa bị công ty chấm dứt hợp đồng lao động từ ngày 1/6.

Theo ông N., phía công ty đưa ra nguyên nhân chấm dứt hợp đồng do ông tự ý bỏ việc mà không có lý do chính đáng từ 5 ngày làm việc liên tục (từ ngày 1/4-23/5).

Anh N. cho biết sau khi nghỉ việc ở công ty sẽ chuyển qua buôn bán băng keo. Ảnh: Trần Tuyên.
nguoi to cp,  cp ban heo ban,  thuc pham ban anh 1
Anh N. cho biết sau khi nghỉ việc ở công ty sẽ chuyển qua buôn bán băng keo. Ảnh: Trần Tuyên.

Ông N. từng làm việc ở cửa hàng Fresh Shop tại huyện Mỹ Xuyên của C.P. Việt Nam từ hơn 3 năm trước. Thời điểm đó ông cho hay đã phát hiện một số vấn đề liên quan sản phẩm của công ty và phản ánh với lãnh đạo nhưng không được giải quyết.

“Tháng 3/2023, tôi bị đình chỉ công tác tại cửa hàng, chuyển qua công việc hành chính do bệnh (suy thận giai đoạn cuối – PV) và nuôi con nhỏ”, ông N. thông tin.

Anh N. cho biết vẫn hưởng lương hơn 9 triệu đồng/tháng từ ngày đó.

Bà lão chỉ bán 100 bát mì mỗi ngày và sự thật r/ùng m/ình phía sau bếp

Nhiều người tin rằng bát mì bà lão nấu có thể chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ, thậm chí mang lại vận may. Nhưng không ai dám ăn bát thứ hai. Cũng chẳng ai thấy quán đó mở quá trưa. Và tuyệt đối không ai dám bước vào gian bếp sau quán…

Trên con đường nhỏ dẫn ra khỏi thị trấn Lạc Dương, tỉnh Lâm Đồng, có một quán mì nằm im lìm dưới gốc cây đa cổ thụ, tán lá rậm rạp như chiếc ô khổng lồ che khuất cả mặt trời buổi sáng. Quán không có biển hiệu, chỉ có một tấm bảng gỗ cũ kỹ viết bằng mực nho đã nhòe: “Mì Bà Bảy – Mỗi ngày chỉ 100 bát”.

Bà Bảy – một người phụ nữ ngoài 70 tuổi, tóc bạc trắng, dáng người nhỏ thó nhưng nhanh nhẹn. Gương mặt bà hiền từ nhưng đôi mắt sâu thẳm, lúc nào cũng như đang giấu điều gì đó. Bà sống một mình sau quán, không ai rõ bà từ đâu tới, chỉ biết quán mì này đã có mặt ở đây hơn hai chục năm.

Điều kỳ lạ là mỗi sáng, từ 5 giờ, người ta đã xếp hàng dài trước quán. Người ở xa có khi đi xe máy hàng chục cây số chỉ để ăn một bát mì. Dù không có thịt thà gì cầu kỳ, mì của bà Bảy lại có vị ngọt thanh lạ lùng, nước dùng trong veo nhưng đậm đà đến mức ám ảnh. Cọng mì thì mềm dai, mùi thơm lan tỏa ra cả con đường.

Một bát mì có giá 25.000 đồng – rẻ hơn nhiều so với các quán khác trong vùng. Nhưng quy định của quán là “mỗi người một bát, ăn tại chỗ, không mang đi”. Người nào xin thêm hay tìm cách lén lút lấy bát thứ hai đều bị bà Bảy từ chối thẳng thừng, ánh mắt lúc đó sắc như dao.

Câu chuyện bắt đầu khi Minh, một phóng viên trẻ từ Sài Gòn, quyết định thực hiện một phóng sự về những quán ăn kỳ lạ khắp Việt Nam. Nghe lời đồn về quán mì “bí ẩn” ở Lạc Dương, Minh lập tức lên đường. Cậu vốn không tin vào chuyện mê tín dị đoan, càng nghe đồn đại thì càng muốn chứng minh đó chỉ là sự trùng hợp.

Minh đến quán lúc 4h30 sáng. Trời còn mờ sương, nhưng hàng chục người đã xếp hàng. Một số mang vẻ mặt như hành hương – họ không nói chuyện, không cười, chỉ lặng lẽ đợi.

Tới lượt mình, Minh bước vào ngồi. Gian quán chỉ có tám chiếc bàn gỗ cũ kỹ, sàn lát gạch bông, vách tường phủ đầy khói ám. Từ phía bếp, bà Bảy bưng ra từng tô mì nóng hổi. Không ai thấy bà nấu, chỉ thấy bà bê ra.

Khi Minh cầm đũa, cảm giác đầu tiên là hương thơm làm tê cả sống mũi. Vị ngọt của nước dùng không giống nước xương heo, mà như có gì đó… sống động. Càng ăn, Minh càng thấy ấm người, từng sợi mì như tan chảy trong miệng. Khi bát mì cạn đáy, Minh ngồi thẫn thờ, cảm giác như vừa bước ra từ một giấc mơ.

Cậu rón rén hỏi xin bát thứ hai. Bà Bảy đứng yên nhìn Minh, ánh mắt không còn hiền từ.

“Không có bát thứ hai. Cậu đi đi.”

Minh gật đầu, giả vờ bước ra, nhưng rồi lén vòng ra phía sau bếp – nơi mà dân làng gọi là “chốn cấm địa”. Bà Bảy thường không để ai bén mảng tới đó, và chính điều ấy thôi thúc sự tò mò trong cậu.

Phía sau quán là một khu nhà nhỏ lợp mái âm dương, rêu phong phủ kín. Cửa sau hé mở. Minh nhẹ nhàng đẩy vào.

Một mùi hương thảo mộc thoảng qua. Gian bếp tối om, chỉ có ánh sáng leo lét từ một ngọn đèn dầu. Trên bàn là những tô mì chưa chan nước, cọng mì được treo lên từ một loại cây leo bám đầy trần nhà. Nhưng điều làm Minh rợn gáy chính là những chiếc lọ thủy tinh xếp dọc tường – trong mỗi lọ là… một khúc xương nhỏ, được ngâm trong thứ nước ngà đục.

Minh chưa kịp rút điện thoại thì một giọng nói vang lên sau lưng:

“Cậu không nên thấy những thứ này đâu…”

Minh quay lại, tim đập thình thịch. Bà Bảy đứng ngay cửa, lưng thẳng tắp, tay cầm con dao thái rau. Nhưng bà không tiến tới, chỉ nhìn cậu rất lâu.

“Cậu nghĩ tôi bán mì vì tiền à?” – Bà hỏi, giọng trầm đục.

Minh nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh: “Tôi… chỉ muốn biết sự thật.”

Bà Bảy thở dài. Rồi bằng giọng kể đều đều, bà bắt đầu một câu chuyện mà không ai tin là có thật nếu nghe ở quán cà phê.

“Năm xưa, tôi là con gái của một thầy thuốc miền Trung. Cha tôi vốn chữa bệnh bằng thảo dược, nhưng ông còn biết gọi hồn. Một lần, cha cứu một người bị ma theo – linh hồn đó không siêu thoát, bám theo người sống, khiến họ phát điên. Ông lập đàn trục vong, nhưng sai sót nghi lễ. Hồn kia không tan mà nhập vào một cái chén nước trên bàn. Sau đó, mọi người trong nhà tôi dần lâm nạn – em gái tôi mất, mẹ tôi mất sau đó. Cha tôi điên loạn rồi cũng mất tích.”

“Tôi may mắn thoát chết vì được sư thầy trên núi cứu. Sau này, thầy truyền lại cách ‘xoa dịu vong linh’ bằng cách nấu món ăn cho họ. Họ ăn xong sẽ chịu yên trong một ngày. Nhưng nếu không có đồ cúng, hoặc ai đó ăn quá phần… sẽ có người chết để thế mạng.”

Minh lặng người. Cậu tưởng mình đang nghe chuyện ma dân gian. Nhưng ánh mắt của bà Bảy nói rằng đó là sự thật.

“Cậu có biết tại sao tôi chỉ nấu 100 bát không? Vì tôi chỉ có thể làm đủ ‘lễ’ cho 100 linh hồn mỗi ngày. Dư ra, tôi không kiểm soát được.”

Minh bước lùi lại, lòng rối bời. “Nhưng sao bà không ngừng?”

“Cậu thấy đấy,” – Bà chỉ tay ra ngoài – “Người ta khỏe lên sau khi ăn. Bệnh lui, vận đỏ. Vì họ ăn phần của một linh hồn, chứ không phải của người thường. Tôi không thể dừng. Nếu dừng, vong sẽ nổi lên – và sẽ kéo theo những người khác đi cùng.”

Minh quay người bỏ chạy khỏi quán. Nhưng từ hôm đó, cậu thường xuyên gặp ác mộng. Mỗi lần, cậu thấy mình cầm bát mì, ăn ngấu nghiến, rồi trong tô là một chiếc răng người dính giữa sợi mì…

Bảy ngày sau, Minh mất tích.

Trên mạng, bài phóng sự cuối cùng của cậu chỉ còn lại dòng tiêu đề chưa kịp viết tiếp:
“Sự thật sau 100 bát mì mỗi ngày…”

Hết giá đỗ lại đến giò chả, sao dân mình khổ thế này!

Nhiều bạn đọc không khỏi phẫn nộ sau khi đọc bài viết ‘Ba người thu gom heo bệnh, heo thối làm giò chả cung ứng suất ăn công nghiệp, cơ sở ăn uống’, đòi xử lý thật nghiêm để bảo vệ người tiêu dùng

giò chả - Ảnh 1.

Heo chết, heo thối được chế biến dưới sàn nhà dơ bẩn làm thực phẩm cho người rồi mang đi tiêu thụ ở nhiều nơi. Trong ảnh: Cơ sở giết mổ heo trái phép ở huyện Trảng Bom vừa bị Công an tỉnh Đồng Nai khởi tố, điều tra – Ảnh: Công an tỉnh Đồng Nai

Thảng thốt trước sự việc, độc giả Dương Văn Tuấn viết: “Quá dã man! Một hình thức đầu độc công nhân qua thức ăn bẩn. Phải xử lý mạnh tay với những người này. Đồng thời truy trách nhiệm các đơn vị tiếp nhận mua cho công nhân ăn”.

Giò chả làm từ heo thối: “lòng dạ nào…”

Tương tự, nhiều bạn đọc khác bày tỏ sự bức xúc với hành vi của những người liên quan, vì lợi ích trước mắt mà “đầu độc” người tiêu dùng. “Vì lợi nhuận bất chấp hậu quả, lòng dạ nào mà cho con người ăn”, tài khoản leca****@gmail viết.

Tài khoản than****@gmail lên tiếng: “Vì lợi nhuận mà ác quá, hỏi sao nhiều người bị ung thư”. Trong khi tài khoản huut****@gmail đặt nghi vấn “thảo nào mà lắm bệnh nhân ung thư thế”, và yêu cầu phải xử thật nặng vì đây là hành vi gián tiếp “giết người hàng loạt”.

“Hành vi này khác gì gieo mầm bệnh cho người tiêu dùng. Trong đó công nhân, người lao động bị ảnh hưởng nhiều”, tài khoản ledu****@gmail nhận xét.

Lướt qua các phản hồi dưới bài viết trên Tuổi Trẻ Online, hầu hết độc giả phản ứng gay gắt trước tình trạng thực phẩm bẩn len lỏi vào đời sống, gây nguy hiểm tính mạng và sức khỏe của người tiêu dùng.

Bạn đọc Dao Duy Hung, bày tỏ: “Đúng là làm giàu không khó với những kẻ bất lương”.

Đồng thời mong muốn các lực lượng chức năng cần mạnh tay hơn nữa để đảm bảo sức khỏe cộng đồng và sự cạnh tranh lành mạnh trong sản xuất kinh doanh, nhất là thuốc chữa bệnh, thực phẩm nói chung.

Tài khoản hmin****@gmail, cho rằng hiện nay hàng giả, hàng bẩn quá nhiều và đề xuất tăng án phạt lên “kịch khung” cho những hành vi này.

Cùng nhận định, tài khoản huyn****@gmail, đề nghị phải xử lý nghiêm, bởi kiểu kinh doanh thất đức này gây ra một hệ lụy về bệnh tật không tưởng tượng nổi.

“Cần xử bản án thật nặng để làm gương và là bài học răn đe cho những ai đã và đang có ý định làm thức ăn bẩn”, độc giả Lê Hoài Nam đề nghị.

Gom heo bệnh, heo thối làm giò chả, sao vì lợi nhuận mà bất chấp tính mạng người khác? - Ảnh 2.

Nghiêm trị thực phẩm bẩn nhằm đảm bảo bữa ăn dinh dưỡng, an toàn, nhất là đội ngũ công nhân ở các nhà máy, học sinh, sinh viên – Ảnh: A LỘC

Chủ trại, người bán hàng cũng phải chịu trách nhiệm

Không chỉ người chế biến heo chết, heo bệnh thành thực phẩm bán ra thị trường, độc giả còn mong muốn cơ quan chức năng vào cuộc xử lý các chủ trang trại, tiểu thương buôn bán thịt heo, bán đồ ăn trực tiếp tới người tiêu dùng.

Tài khoản Sáu thời sự cho rằng: “Không có người bán làm sao có người mua hàng được. Đề nghị phải xử lý luôn cả những người bán thịt này”.

Cùng nhận định, tài khoản minh****@gmail, viết: “Nên xử lý cả người bán vì nếu không bán sẽ không có thịt heo bệnh, heo bẩn ra thị trường. Cứ bán một con phạt giá trị gấp 10 lần. Ai phát hiện, tố giác thưởng ngay 50% tiền phạt”.

Trong khi đó, bạn đọc Thaivandung đề nghị phải quy trách nhiệm chủ trang trại vì vớt vát số tiền heo chết mà bán ra cho những người bất lương, làm hại người tiêu dùng.

Tài khoản pham****@gmail, đề nghị “hãy điều tra các cơ sở và những người cung cấp gia súc, gia cầm dịch bệnh.

Tài khoản chaule bày tỏ: Rất hoan nghênh các cơ quan chức năng đã khám phá được những cơ sở bẩn này và mong nhà nước trừng trị thật nặng những người này để tránh hiểm họa.

Độc giả Hai Ha cho rằng nếu quản lý thị trường và cơ quan chức năng phối hợp tốt, hình phạt tăng thật nặng thì hy vọng sẽ hạn chế được.

Còn bạn đọc Ái Khanh đề nghị cơ quan chức năng công bố những cơ sở đứng ra tiêu thụ sản phẩm heo bẩn, heo thối để người tiêu dùng được biết mà phòng tránh.

Ngoài đề xuất phạt tù với mức án nghiêm khắc, tài khoản emh***@gmail, cho rằng cần thu hồi mọi thiết bị vật tư sản xuất hàng bẩn cho tiêu hủy. Đặc biệt là cấm vĩnh viễn kinh doanh trong lĩnh vực thực phẩm.

Cần xử lý tội hình sự hành vi vi phạm an toàn thực phẩm

Trao đổi với Tuổi Trẻ Online, luật sư Lê Đức Tuấn – Đoàn luật sư TP.HCM, nhận định việc khởi tố các bị can giết mổ heo chết, heo bệnh làm thực phẩm cho người là vô cùng cần thiết.

Thời gian qua, vi phạm về an toàn thực phẩm thường xuyên xảy ra cho thấy các biện pháp xử lý hành chính hiện tại chưa đủ sức răn đe. Việc khởi tố hình sự sẽ tạo ra một chế tài mạnh mẽ hơn, cảnh báo và ngăn chặn hiệu quả hơn các hành vi tương tự.

Ngoài trách nhiệm chính của những người vi phạm cũng cần xem xét trách nhiệm liên đới của các cơ quan quản lý nhà nước có thẩm quyền, chính quyền địa phương nếu có sự buông lỏng quản lý, thiếu kiểm tra, giám sát hoặc xử lý không nghiêm các hành vi vi phạm.

“Cần tăng cường chế tài hình sự và kiên quyết khởi tố, xử lý nghiêm minh các hành vi vi phạm an toàn thực phẩm có tính chất nghiêm trọng, gây nguy hại lớn cho cộng đồng”, luật sư Tuấn kiến nghị.

Trời ơi , 18 tấn gạo giả đã được người Việt tiêu thụ. Đây là cách nhận biết gạo ST25 thật – giả chỉ trong vài bước, ai cũng nên biết

Khởi tố nhóm đối tượng bán gần 18 tấn gạo giả ST25 nhãn hiệu Ông Cua -gạo ngon nhất thế giới

Công an TP Hà Nội khởi tố 4 đối tượng sản xuất, buôn bán gần 18 tấn gạo giả ST25 nhãn hiệu Ông Cua – loại gạo từng được vinh danh ngon nhất thế giới, nhằm thu lời bất chính.

Ngày 29/5, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với Phạm Thị Ánh Tuyết (SN 1969, chủ cửa hàng gạo Tuyết Kỳ, quận Bắc Từ Liêm), Nguyễn Thị Bình (SN 1973, chủ cửa hàng gạo Tâm Bình, huyện Hoài Đức), Lê Thị Nhàn (SN 1972) và Vũ Thị Bích Ngọc (SN 1980, cùng kinh doanh bao bì tại xã Đức Giang, huyện Hoài Đức) về hành vi sản xuất, buôn bán hàng giả là lương thực, thực phẩm.Lực lượng chức năng giữ gần 6 tấn gạo nguyên liệu dùng để đóng gói thành gạo ST25 giả. Ảnh: Đ.X.Trước đó, ngày 14/5, Đội Chống buôn lậu – Phòng Cảnh sát kinh tế Công an TP Hà Nội phối hợp với Đội Quản lý thị trường số 1 tiến hành kiểm tra cửa hàng gạo Tuyết Kỳ do Phạm Thị Ánh Tuyết làm chủ. Qua kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện và thu giữ 875kg gạo ST25 Lúa – Tôm nhãn hiệu Ông Cua – Đặc sản Sóc Trăng, giả mạo sản phẩm của Doanh nghiệp tư nhân Hồ Quang Trí (Sóc Trăng).Các đối tượng sử dụng bao bì giả nhãn hiệu Ông Cua. Ảnh: Đ.X.

Tại cơ quan điều tra, Tuyết khai nhận do nhận thấy nhu cầu cao đối với gạo ST25 Lúa – Tôm nên đã bàn bạc với Nguyễn Thị Bình sử dụng loại gạo rẻ tiền, sau đó đóng vào bao bì giả mạo nhãn hiệu Gạo Ông Cua để bán ra thị trường. Số bao bì này được Bình mua từ Lê Thị Nhàn và Vũ Thị Bích Ngọc. Các đối tượng chỉ đặt hàng bao bì và gạo khi có khách yêu cầu số lượng lớn.Tiến hành khám xét khẩn cấp, cơ quan công an thu giữ gần 6 tấn gạo nguyên liệu dùng để đóng gói thành gạo ST25 giả, hơn 38.000 bao bì các loại cùng máy ép nhiệt, máy khâu miệng túi và cân điện tử. Ước tính đến thời điểm bị bắt, nhóm đối tượng đã tiêu thụ khoảng 17,3 tấn gạo ST25 giả ra thị trường, thu lợi bất chính hàng trăm triệu đồng.

Ông Hồ Quang Cua chia sẻ cách phân biệt gạo ST25 thật, giả2

Trước tình trạng gạo ST25 giả ngày càng nhiều, “cha đẻ” của gạo ngon nhất thế giới đã chia cách phân biệt đâu là gạo thật và đâu là gạo giả.

Ông Hồ Quang Cua chia sẻ cách phân biệt gạo ST25 thật, giả - Ảnh 1.

Một túi gạo ST25 giả bị cơ quan chức năng phát hiện – Ảnh: DNTN HỒ QUANG TRÍ cung cấp

Sáng 1-6, ông Hồ Quang Cua, “cha đẻ” gạo ST25 cho biết tình trạng mua bán gạo ST25 giả ngày càng nhiều.”Mới đây Cơ quan cảnh sát điều tra Công an Hà Nội đã khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can 4 người về hành vi sản xuất, buôn bán hàng giả là lương thực, thực phẩm. Hy vọng qua vụ việc này, những người đang làm ăn gian dối sẽ run tay”, ông Cua nói.Theo ông Cua, ngoài gạo ST25 giả, tình trạng mua bán giống lúa ST25 giả còn “khủng khiếp” hơn, bằng cách thay tên đổi họ, không đăng ký khảo nghiệm nhà nước; tự trồng trình diễn; quảng cáo bán qua mạng vượt ranh giới nhà nước cho phép.Điều này gây thiệt hại, ảnh hưởng đến uy tín doanh nghiệp và người tiêu dùng, nhất là với gạo ST25.Đối với gạo ST25, ông Cua cho biết để kiểm tra hàng chính hãng, người mua chỉ cần thực hiện một số bước một cách dễ dàng.Đầu tiên kiểm tra tem chống hàng giả iCheck bằng cách tìm tem iCheck mặt trước bao bì. Sau đó cào bỏ lớp tráng bạc để lấy mã định danh.

Bước 2 tải và mở ứng dụng iCheck trên điện thoại.Bước 3 quét tem bằng app iCheck và bước 4 là kiểm tra thông tin mã số định danh, so sánh số serial trên tem với mã số hiển thị trên ứng dụng iCheck. Nếu mã số trùng khớp, khách hàng đã mua đúng sản phẩm chính hãng.Ngoài ra, ông Cua còn chia sẻ cách tố giác các điểm bán hàng không chính hãng, như chụp hình sản phẩm nghi ngờ là hàng giả; lưu hóa đơn mua hàng; chụp ảnh cửa hàng, địa chỉ và thông tin địa điểm bán hàng, gửi thông tin cho cơ quan quản lý thị trường.Ông Cua khuyến cáo người dân vào trang mua hàng chính hãng www.GaoOngCua.com; tìm hiểu kỹ cách phân biệt hàng chính hãng và danh sách các cửa hàng uy tín để khỏi mất tiền và mang “cục tức”.Gạo Ông Cua là thương hiệu độc quyền thuộc sở hữu của Doanh nghiệp tư nhân Hồ Quang Trí. Gạo Ông Cua tượng trưng cho các dòng gạo ST, cụ thể là ST24, ST25 được nghiên cứu và phát triển bởi kỹ sư, anh hùng lao động Hồ Quang Cua, TS. Trần Tấn Phương và ThS. Nguyễn Thị Thu Hương.Các dòng gạo này đã đạt rất nhiều giải thưởng quốc tế và trong nước, góp phần tăng thu nhập cho nông dân, nâng tầm thương hiệu gạo thơm Việt Nam trên thương trường quốc tế.

Giá vàng hôm nay 1.6.2025: Giảm mạnh, người mua lỗ hơn 5 triệu đồng

Giá vàng lao dốc sau một tuần khiến người mua lỗ nặng hơn 5 triệu đồng/lượng.

Ngày 1 tháng 6 năm 2025, báo Thanh niên đưa tin “Giá vàng hôm nay 1.6.2025: Giảm mạnh, người mua lỗ hơn 5 triệu đồng”. Nội dung như sau:

Giá vàng miếng tại Công ty vàng bạc đá quý Sài Gòn – SJC hiện được mua vào ở mức 115,7 triệu đồng, bán ra 118,2 triệu đồng, giảm 3,3 triệu đồng ở chiều mua nhưng chỉ giảm 2,8 triệu đồng ở chiều bán ra so với cuối tuần trước. Chiều mua giảm mạnh hơn nên chênh lệch với giá bán vàng miếng tăng lên 2,5 triệu đồng/lượng thay vì mức 2 triệu đồng trong tuần trước. Điều này cũng đẩy người mua vàng sau một tuần thua lỗ lên đến 5,3 triệu đồng/lượng.

Giá vàng giảm mạnh khiến người mua lỗ hơn 5 triệu đồng/lượng sau một tuần

ẢNH: NGỌC THẮNG

Trong khi đó, vàng nhẫn 4 số 9 tại Công ty SJC cũng giảm 3 triệu đồng, đưa giá mua xuống 110,5 triệu đồng và bán ra 113,5 triệu đồng. Công ty Bảo Tín Minh Châu cũng giảm 2,5 triệu đồng sau một tuần khi còn mua vàng nhẫn ở mức 113 triệu đồng, bán ra xuống 116 triệu đồng. Đây cũng là giá bán vàng nhẫn cao nhất thị trường.

Giá vàng thế giới cuối tuần giảm xuống 3.288,3 USD/ounce, thấp hơn cuối tuần trước 68,6 USD. Quy đổi theo tỷ giá ngân hàng Vietcombank, giá vàng thế giới tương đương 103,8 triệu đồng/lượng (chưa bao gồm thuế, phí). Hiện mỗi lượng vàng miếng SJC đắt hơn thế giới 14,4 triệu đồng.

Giá vàng thế giới giảm mạnh do đồng USD tăng và thị trường đang tiêu hóa những diễn biến mới nhất về thuế quan. Dù vậy, nhiều nhà phân tích dự báo giá vàng sẽ tăng trở lại. Cụ thể, cuộc khảo sát của Kitco News về xu hướng giá vàng tuần tới thu hút 14 nhà phân tích Phố Wall tham gia thì có 6 người, chiếm 43% nhận định giá vàng sẽ tăng. Còn lại 4 người, tương ứng 29% cho rằng kim loại quý đi ngang và có 4 người dự báo vàng sẽ quay đầu giảm.

Xu hướng tăng cũng được nhiều nhà đầu tư cá nhân lựa chọn trong cuộc khảo sát Main Street. Tổng cộng 290 nhà đầu tư cá nhân tham gia khảo sát thì có 163 người, chiếm 65% dự báo vàng sẽ tăng. Dù vậy vẫn có 70 người, tương ứng 24% nghĩ rằng vàng sẽ tiếp tục giảm và 57 nhà đầu tư còn lại, tương ứng 20% nhận định kim loại quý đi ngang.

Ngày 1 tháng 6 năm 2025, VTC News đưa tin “Giá vàng hôm nay 1/6: Trong nước và thế giới cùng giảm”. Nội dung như sau:

Việc Tổng thống Donald Trump dùng “vũ khí” thương mại tiếp tục đẩy các ngân hàng trung ương ra xa đồng USD. Trong bối cảnh này, các ngân hàng trung ương tiếp tục mua vàng, trong khi bất ổn kinh tế và hỗn loạn địa chính trị vẫn là những đặc điểm xác định thị trường.

Thuế quan thương mại cũng tiếp tục gây áp lực lên nền kinh tế. Dữ liệu cập nhật trong tuần này cho thấy nền kinh tế Hoa Kỳ đã suy giảm 0,2% trong quý đầu tiên, tốt hơn một chút so với dự báo ban đầu là giảm 0,3%.

Tính từ đầu tuần đến nay, giá vàng đã giảm 1,6%. Giá vàng giao kỳ hạn tại Mỹ cũng giảm 0,5% xuống 3.300 USD/ounce.

Giá vàng hôm nay giảm nhẹ. (Ảnh minh họa: Công Hiếu)

Giá vàng hôm nay giảm nhẹ. (Ảnh minh họa: Công Hiếu)

Các chuyên gia cho biết, sau khi Mỹ công bố chỉ số chi tiêu cá nhân (PCE), giá vàng đã đi xuống. PCE của Mỹ trong tháng 4 tăng 2,1% so với cùng kỳ năm trước, thấp hơn con số dự kiến tăng 2,2% và thấp hơn mức tăng 2,3% trong báo cáo tháng 3.

PCE dùng để đo lường lạm phát (hoặc giảm phát) trên một loạt các chi phí tiêu dùng và phản ánh những thay đổi trong hành vi của người tiêu dùng.

Với mốc quanh 3.300 USD/ounce, giá vàng thế giới đã giảm 20 USD/ounce trong tháng 5, tương đương mất 0,6%. Tuy nhiên, so với 1 năm trở lại đây thì kim loại quý vẫn ghi nhận mức tăng 950 USD/ounce, tương đương 40,7%.

Diễn biến giá vàng hôm nay

+ Giá vàng trong nước

6h30 ngày 1/6, giá vàng miếng tại Doji và SJC được niêm yết ở mức 115,7 – 118,2 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 200.000 đồng/lượng ở chiều mua và giảm 300.000 đồng/lượng ở chiều bán so với cùng giờ hôm qua.

Trong khi đó, giá vàng nhẫn tròn trơn hiện được Doji niêm yết ở mức 111 – 113,5 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 200.000 đồng/lượng ở chiều mua vào và giảm 500.000 đồng/lượng ở chiều bán ra.

+ Giá vàng quốc tế

Sáng 1/6, giá vàng thế giới được niêm yết trên Kitco ở mốc 3.288 USD/ounce, giảm 1 USD/ounce so với đầu giờ sáng qua. Vàng tương lai giao dịch ở mức 3.290 USD/ounce.

Dự báo giá vàng

Thị trường vàng đang chịu áp lực từ sự mạnh lên của đồng USD, khi chỉ số USD tăng 0,2%, khiến vàng trở nên đắt đỏ hơn đối với các nhà đầu tư sử dụng các đồng tiền khác. Tuy vậy, tâm lý chờ đợi dữ liệu lạm phát của Mỹ khiến giá vàng biến động trong biên độ rộng.

Theo các chuyên gia, báo cáo lạm phát PCE công bố vào tối nay (giờ Việt Nam) sẽ đóng vai trò quyết định đối với xu hướng giá vàng ngày mai. Nếu lạm phát giảm nhẹ như dự báo, Fed có thể duy trì chính sách hiện tại hoặc thậm chí cân nhắc cắt giảm lãi suất trong tương lai, điều này sẽ tác động lớn đến thị trường vàng.

14 nhà phân tích đã tham gia Khảo sát vàng của Kitco News, với Phố Wall áp dụng tư thế chờ đợi và quan sát nhiều hơn sau đợt giảm giá trong tuần này. Sáu chuyên gia dự kiến ​​giá vàng sẽ tăng trong tuần tới, trong khi bốn nhà phân tích dự đoán giá vàng sẽ giảm. Bốn nhà phân tích còn lại dự báo ​​giá vàng sẽ đi ngang vào tuần tới.

Marc Chandler, giám đốc điều hành tại Bannockburn Global Forex, cho biết vàng có thể đang thoát khỏi tình trạng ổn định và quay trở lại mức cao.

Trong tháng 5, giá vàng đã luân phiên giữa mức tăng và mức giảm hàng tuần. Giá vàng đã giảm gần 1,6% trong tuần qua nhưng có thể sẽ tăng nhẹ trong tháng. Nếu vậy, đây là đợt tăng giá hàng tháng thứ năm liên tiếp, bằng với chuỗi tăng giá dài nhất kể từ năm 1979”, Marc Chandler nói.

Người cha l/ừ/a con gái vào quán cơm rồi bỏ đi, 20 năm sau đau đớn khi quay lại nhận con …

Nguyễn Văn Tùng – một người đàn ông tầm 35 tuổi thời ấy – bước vào quán cơm bình dân cùng cô con gái nhỏ tên là Ngọc Mai. Ông chọn bàn góc khuất gần bức tường treo đầy lịch cũ và những tranh thờ đơn sơ. Cô bé vừa líu lo kể chuyện ở lớp mầm non, vừa hồn nhiên xé bánh đa bỏ vào canh như thể đó là trò chơi thú vị nhất trong ngày.

Tùng nhìn con, ánh mắt đầy suy tư. Tay ông cầm chiếc điện thoại cũ kỹ, cứ nhìn đi nhìn lại dòng tin nhắn mới nhận:

“Tôi không thể nuôi được nó. Nếu anh không đến ngay, tôi sẽ đưa nó vào trại trẻ mồ côi.”

Đó là tin nhắn từ người vợ cũ – người đã bỏ ông đi khi con gái mới chập chững biết đi. Tùng đã giành quyền nuôi con, nhưng những tháng ngày khốn khó, thất nghiệp, nợ nần và trốn chạy khiến ông rơi vào đường cùng. Không nơi nương tựa, ông đến Sài Gòn với hi vọng tìm được việc làm. Nhưng cuộc sống thành thị đâu dễ dàng với một người vừa thất học, vừa thiếu kỹ năng.

“Con ăn đi, ba ra ngoài gọi điện chút rồi vô liền nha.” – Tùng cúi xuống nói, tay vuốt nhẹ lên tóc Mai.

“Ba nhớ về liền đó nghen!” – Ngọc Mai cười hồn nhiên.

Tùng bước ra khỏi quán. Trên bàn, phần cơm thịt kho của ông vẫn còn nguyên. Chiếc ghế nhựa lung lay nhẹ trong làn gió cuối chiều. Và ông – đã không quay lại.

Cô chủ quán cơm – bà Năm – vốn là một phụ nữ trung niên hiền lành, đã sống gần hết đời ở khu chợ này. Khi thấy cô bé ngồi mãi không có người đón, bà lo lắng hỏi thăm, rồi báo công an phường. Sau vài tuần không ai đến nhận, Ngọc Mai được chuyển vào một trung tâm bảo trợ trẻ em ở quận Thủ Đức.

Nhưng bà Năm không thể quên được đôi mắt ngây thơ của Mai hôm ấy. Thế là sau nhiều thủ tục, bà xin nhận bé về nuôi. Bà không giàu, chỉ là chủ quán cơm bình dân sống tằn tiện, nhưng tình thương thì đủ đầy. Bà đặt lại tên cho bé là Trúc Mai, để bắt đầu một cuộc đời mới.

Năm tháng trôi qua, Trúc Mai lớn lên trong tình yêu thương giản dị của bà Năm, học hành chăm chỉ và luôn phụ bà dọn hàng, nấu nướng. Cô bé có đôi mắt sáng, luôn buồn man mác mỗi lần thấy những người cha chở con gái đến quán ăn. Trong sâu thẳm, Mai vẫn nhớ về “người ba” năm nào – mảnh ký ức mờ nhạt nhưng không bao giờ quên.

20 NĂM SAU NGÀY ĐÓ

Năm ấy, Trúc Mai tròn 24 tuổi. Cô vừa tốt nghiệp đại học Sư phạm, chuẩn bị về nhận công tác tại một trường tiểu học ở quận 9. Quán cơm của bà Năm giờ đã nổi tiếng trong vùng vì sự tử tế, món ăn vừa ngon vừa rẻ. Trúc Mai vẫn phụ bà mỗi buổi chiều.

Chiều nọ, một người đàn ông ăn mặc đơn giản bước vào quán. Ông có mái tóc điểm bạc, ánh mắt mệt mỏi nhưng hiền hậu. Ông ngồi xuống chiếc ghế nơi góc quán, đúng vị trí cũ của 20 năm trước. Khi Trúc Mai mang nước ra, người đàn ông nhìn cô hồi lâu. Cô cũng thấy người này có gì đó quen thuộc kỳ lạ.

“Cháu tên gì?” – ông hỏi, giọng run run.

“Dạ, cháu là Trúc Mai.” – cô đáp.

Ông rụng rời. Đôi đũa trên tay rơi xuống bàn. Bà Năm từ trong bếp bước ra, khựng lại khi thấy ông. Ánh mắt bà không lầm – đó là Nguyễn Văn Tùng.

Hóa ra, sau khi bỏ lại con, Tùng lên Tây Nguyên làm phu rừng, rồi mắc bệnh, tai nạn, sống lang bạt. Gần đây ông nghe tin từ một người quen cũ rằng có một quán cơm ở Sài Gòn, nơi từng cưu mang một bé gái bị bỏ lại. Ông lặn lội quay về, tìm quán, không dám hi vọng con còn nhận ra mình.

Trúc Mai nghe bà Năm kể hết sự thật, đôi tay cô run lên. Cô không khóc, chỉ lặng người. Một phần trong cô muốn chạy trốn khỏi nỗi đau cũ, nhưng phần còn lại lại níu lấy đôi mắt mệt mỏi kia – đôi mắt đã từng dõi theo cô ở quán cơm năm nào.

“Chú… là ba của cháu?” – cô hỏi, giọng lạc đi.

Tùng gật đầu, nước mắt chảy dài. “Ba xin lỗi con… Ba đã sai… Ba không xứng làm ba con.”

Không khí lặng như tờ. Bà Năm nắm lấy tay Trúc Mai, siết nhẹ. Sau vài phút, Trúc Mai ngồi xuống bên cạnh Tùng, rót cho ông ly nước trà nóng.

“Chú ăn cơm đi… rồi kể tiếp cho cháu nghe chuyện năm xưa…”

Sau bữa cơm ấy, Nguyễn Văn Tùng vẫn không dám tự nhận mình là cha. Ông về tạm ở nhà trọ gần khu chợ, sáng ra công viên làm việc vặt, chiều ghé quán cơm – không phải để ăn, mà chỉ để nhìn cô gái mà ông từng bỏ lại.

Trúc Mai không gọi ông là “ba”. Cô gọi ông là “chú”, như một khoảng cách an toàn, vừa đủ gần để quan tâm, vừa đủ xa để giữ lấy lòng tự trọng đã từng tan vỡ. Nhưng cô không đuổi ông đi. Mỗi ngày, cô để sẵn cho ông một phần cơm miễn phí, đặt cạnh quạt máy. Mỗi lần ông đến, cô vẫn hỏi:

“Chú ăn được không? Có mặn quá không?”

“Không đâu, vừa lắm. Giống y như hồi đó.”

Hồi đó.

Cả hai đều nhớ.

Một buổi chiều mưa, khi bà Năm đi đám giỗ hàng xóm, Trúc Mai dọn dẹp tủ gỗ cũ thì phát hiện ra một hộp thiếc nhỏ giấu kỹ trong ngăn đáy. Bên trong là một chiếc áo len trẻ con, một bức ảnh chụp chung của cô với người đàn ông lạ mặt – ông Tùng – và một lá thư cũ đã ố vàng.

Lá thư được viết tay, run rẩy, nhưng từng chữ đều đầy dằn vặt:

“Nếu một ngày nào đó tôi không quay lại, xin bà hãy tha thứ. Tôi không phải là người cha tốt. Tôi chỉ là một kẻ thua cuộc, không còn gì để cho con mình. Nhưng nếu trời thương, tôi sẽ quay lại, dù là muộn màng. Chỉ xin bà, đừng để con bé ghét tôi mãi mãi…”

Trúc Mai ngồi yên thật lâu sau khi đọc xong. Mưa vẫn rơi ngoài mái hiên, từng giọt nặng trĩu như nhịp tim nặng nề trong ngực cô.

Đêm đó, cô ra cửa tiệm photo gần hẻm, in một tấm ảnh mới: cô và ông Tùng cùng ngồi ăn cơm tại quán – tấm hình mà một vị khách đã chụp gửi lại vì xúc động với khoảnh khắc ấy. Cô đem về, lồng khung, để lên góc quầy thu ngân.

Một ngày chủ nhật, sau khi quán vắng khách, Trúc Mai mang ra hai ly chè đậu xanh.

“Chú ăn đi. Nay nấu bằng nước dừa nguyên chất.”

Ông Tùng ngần ngừ, nhưng rồi vẫn nhận lấy. Cả hai ăn trong im lặng. Mãi một lúc sau, Trúc Mai mới nói, giọng nhỏ nhẹ:

“Con gọi chú là ba được không, nếu chú còn muốn làm ba con?”

Ông Tùng lặng người. Chiếc muỗng trên tay ông run lên, như tay người mới học viết lại chữ đầu tiên trong đời.

“Ba… không dám mơ điều đó nữa.”

“Con cũng từng không dám mơ gặp lại ba.”

Đó là lần đầu tiên sau 20 năm, ông Tùng được nghe tiếng gọi “ba” từ chính đứa con mà ông từng bỏ rơi.

Ông bật khóc như một đứa trẻ.

Từ hôm đó, ông Tùng chính thức về phụ việc tại quán cơm của bà Năm – người phụ nữ không ruột rà máu mủ nhưng đã thay ông làm tròn bổn phận trong suốt 20 năm. Còn Trúc Mai, từ chỗ dè dặt, đã bắt đầu thoải mái nhắc đến “ba” trước mặt bạn bè, đồng nghiệp. Cô thậm chí còn đưa ông Tùng đi làm chứng minh nhân dân mới, đăng ký hộ khẩu tạm trú để sau này cùng sống một nhà.

Một buổi tối, khi quán đã dọn xong, Trúc Mai hỏi:

“Ba có muốn đi coi chỗ con sắp dạy không?”

“Ba sợ… ba không quen môi trường đó…”

“Không sao. Con chỉ muốn ba thấy, con đã lớn, và con không trách ba nữa.”

Ông Tùng gật đầu. Ông đâu ngờ rằng chỉ cần một lời tha thứ của con gái, cũng có thể cứu một đời người khỏi bóng tối của ăn năn.

Một năm sau, Trúc Mai tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng ngày đầu tiên cô chính thức trở thành giáo viên hợp đồng chính thức của trường. Bà Năm, ông Tùng và vài người bạn thân đến dự. Món chính là canh chua cá lóc và thịt kho trứng – món ngày xưa mà ông Tùng chưa từng ăn hết cùng con gái.

Lần này, không ai rời đi giữa chừng.

Bữa cơm ấy, không chỉ có cơm, cá, trứng… mà có thêm cả sự tha thứ, sự chấp nhận, và một khởi đầu mới. Bữa cơm của hôm nay, nhưng cũng là bữa cơm của ngày mai – khi mỗi người đều học cách sống không vì quá khứ mà dằn vặt, cũng không vì sai lầm mà từ bỏ nhau mãi mãi.

Cuộc đời có thể không công bằng. Có người được sinh ra trong vòng tay ấm, có người lớn lên với những vết thương. Nhưng điều kỳ diệu là, yêu thương có thể được trồng lại, bằng sự chân thành, dù là muộn màng.

Bát cơm bỏ dở năm nào cuối cùng đã được ăn hết. Không còn ai phải khóc trong đơn độc, và không còn ai phải đi hết cuộc đời chỉ để nói một lời “xin lỗi”.

Lấy chồng 7 năm không có con, tôi bị chồng tặng cho c;;ặp s;;ừng cùng tờ đơn l;;y h;;ôn. Sau đó, tôi trở về sống cùng bố mẹ, quyết ở vậy chăm sóc bố mẹ thay 2 anh trai.

Tôi từng nghĩ mình chỉ cần sống tốt, thì trời không phụ. Nhưng sau ngần ấy năm, tôi nhận ra: không phải cứ hiền lành, nhún nhường là sẽ được yêu thương.”

Tên tôi là Ngọc, sống trong một căn nhà cấp bốn cũ kỹ tại ngoại ô Nam Định. Ít ai biết rằng trước đây, tôi từng là vợ của một doanh nhân có tiếng ở huyện – anh Khánh – người từng thề non hẹn biển sẽ bên tôi suốt đời. Nhưng đời không như cổ tích.

Tôi lấy anh năm 28 tuổi. Hai vợ chồng sống yên ấm, nhưng trời chẳng thương. Sau bảy năm cưới nhau, tôi vẫn chưa một lần mang thai. Tôi từng đi chạy chữa khắp nơi, từ Hà Nội đến Hải Phòng, thuốc Bắc thuốc Nam đều uống, châm cứu bấm huyệt không thiếu một thứ. Nhưng kết quả vẫn là một vạch đỏ chói mỗi lần thử thai.

Thế rồi một ngày, anh Khánh lạnh lùng đặt trước mặt tôi một lá đơn ly hôn, kèm theo đó là… một cái sừng bằng sứ – món quà cưới đùa cợt của đám bạn ngày xưa, giờ trở thành biểu tượng của sự phản bội. “Em không sinh được thì đừng ích kỷ giữ anh lại,” anh ta nói, mặt không một chút xót xa.

Tôi rời khỏi nhà anh, tay không, nước mắt cũng cạn. Trở về nhà bố mẹ đẻ với tâm thế trắng tay, tôi tự hứa với lòng sẽ không lấy thêm ai nữa. Tôi không còn lòng tin vào đàn ông. Tôi sẽ ở vậy, chăm sóc bố mẹ già thay hai người anh trai đã lập gia đình và ra riêng từ lâu.

Mười năm trôi qua, bố tôi – ông Đoàn – yếu dần theo tuổi tác. Tôi lo cho ông từng viên thuốc, từng bữa cháo. Tôi sống tiết kiệm, mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu ngõ, nuôi cả mẹ và bản thân. Tôi không cần nhiều – chỉ cần bình yên trong căn nhà cũ có bóng cha mẹ là đủ.

Nhưng rồi, như một vết cắt sâu, bố tôi mất vào cuối mùa đông năm ngoái.

Tang cha chưa kịp nguôi ngoai, thì anh cả – anh Thắng – bỗng dưng trở về từ thành phố cùng vợ con, vali lỉnh kỉnh như chuẩn bị về ở hẳn. Không hề báo trước, anh đẩy vali vào giữa nhà, ngồi phịch xuống ghế như thể nhà là của riêng anh vậy. “Giờ bố mất rồi, mẹ già yếu, tụi anh phải về lo chứ,” anh nói.

Ban đầu tôi cũng mừng. Tôi nghĩ ít ra anh cũng sẽ đỡ đần tôi chăm mẹ. Nhưng chẳng mấy chốc, tôi nhận ra anh không hề có ý tốt.

Anh chiếm luôn phòng của bố mẹ, bắt tôi dọn ra ngoài ngủ với mẹ. Căn phòng nhỏ hẹp, chật ních đồ đạc, tôi chẳng còn chỗ đặt chiếc nệm cũ. Mỗi tối trở mình là lưng tôi đau ê ẩm. Còn anh, vợ chồng con cái ở phòng riêng, bật điều hòa suốt đêm, cười nói rôm rả.

Một tuần sau, anh bắt đầu nói bóng gió:

“Em còn trẻ, cũng nên nghĩ lại chuyện lập gia đình đi, chứ ở vậy hoài cũng đâu có ích. Có chồng con lo thì đỡ vất vả.”

Tôi hiểu ý anh. Tôi im lặng. Nhưng khi tôi từ chối cuộc xem mặt mà anh sắp đặt, anh lập tức thay đổi thái độ. Khuôn mặt vốn vui vẻ giờ lạnh tanh, giọng đầy mỉa mai:

“Em sống ở đây mà không phụ giúp gì nhiều, không tính đến chuyện riêng thì đừng trách người khác phải tính giùm.”

Tôi chết lặng. Tôi từng nghĩ anh cả là người sống tình nghĩa, hóa ra anh chỉ chờ bố mất để chiếm căn nhà này – nơi tôi đã dành cả thanh xuân để giữ gìn.

Tôi không dám nói với mẹ. Bà yếu rồi, nếu biết sự thật chắc sẽ không chịu nổi. Tôi âm thầm dọn dẹp, sống lặng lẽ như cái bóng trong chính ngôi nhà mình từng là chủ. Nhưng mọi thứ thay đổi vào một buổi chiều tháng Ba, khi mẹ tôi gọi tôi vào phòng và đưa cho tôi một phong bì màu nâu đã úa màu thời gian.

“Bố con để lại cái này cho con. Ông dặn mẹ phải giữ kỹ, chỉ đưa cho con nếu anh con quay về tính chuyện bất công.”

Tôi mở phong bì, tay run run. Bên trong là một bản di chúc viết tay, có công chứng đỏ rõ ràng. Tôi không tin vào mắt mình.

Tôi lặng người khi đọc từng dòng chữ trong tờ di chúc. Nét chữ của bố tôi – ông Đoàn – vẫn nắn nót, chỉn chu như chính con người ông vậy. Trên giấy, ông ghi rõ ràng:

“Căn nhà này là tài sản chung của vợ chồng tôi. Tuy nhiên, sau khi tôi mất, phần của tôi sẽ để lại cho con gái út là Đoàn Thị Ngọc, người đã ở lại chăm sóc chúng tôi suốt hơn mười năm trời. Không ai có quyền tranh giành hay ép buộc con bé ra khỏi căn nhà này. Nếu xảy ra tranh chấp, pháp luật sẽ phân xử.”

Phía dưới là dấu mộc đỏ của Phòng công chứng huyện, ngày tháng được ghi cách đây hơn hai năm – tức là khi bố vẫn còn khỏe mạnh.

Tôi cầm tờ giấy mà tay run rẩy. Vậy ra bố tôi đã lường trước chuyện này. Ông biết sẽ có ngày anh cả quay về và tìm cách chiếm đoạt. Ông cũng biết tôi sẽ không đấu lại nếu không có một thứ gì đó thật chắc chắn. Tờ di chúc này là tấm khiên cuối cùng ông để lại cho tôi.

Tối hôm đó, sau bữa cơm, tôi mang bản di chúc ra, đặt trước mặt anh Thắng.
Anh nhìn thoáng qua, cười khẩy:

“Em đừng tưởng cái giấy lộn này làm anh sợ.”

Tôi bình thản đáp:

“Đây là bản gốc có công chứng. Nếu anh còn ép tôi đi, tôi sẽ nhờ luật sư.”

Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Mặt anh sầm lại. Chị dâu – vốn luôn giữ vai hiền lành – giờ cũng lộ rõ vẻ cáu bẳn. Chị gằn giọng:

“Vậy là em cố tình giấu, không muốn anh em đoàn tụ? Nhà này là của chung, sao em lại được quyền giữ hết?”

Tôi vẫn điềm tĩnh. Bởi vì tôi biết – lần đầu tiên trong đời, tôi không còn là kẻ yếu thế.

Anh Thắng bỏ đi ra ngoài, đập mạnh cửa. Mẹ tôi ngồi yên lặng từ nãy giờ, mắt rơm rớm nước. Bà nắm tay tôi:

“Con đừng sợ. Bố con thương con nhất. Ông biết con thiệt thòi bao năm rồi…”

Những ngày sau đó là chuỗi ngày căng thẳng. Anh chị cố tình không nói chuyện với tôi. Họ không còn đả động đến chuyện ép tôi đi lấy chồng nữa, nhưng tôi biết – họ đang tính toán điều khác. Tôi vẫn đi chợ, bán hàng, nấu cơm cho mẹ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cho đến một buổi sáng, khi tôi đang dọn hàng ngoài ngõ, một người đàn ông lạ tới, mang theo tờ đơn ghi rõ: “Yêu cầu hòa giải tài sản thừa kế.” Anh tôi chính thức kiện, yêu cầu chia nhà.

Tôi không ngạc nhiên. Nhưng tôi không sợ nữa.

Tôi thuê một luật sư – chị Hạnh – người từng là bạn học cũ thời cấp 3. Sau khi xem xét các giấy tờ, chị Hạnh nói với tôi:

“Tờ di chúc này hợp lệ. Anh chị cô không có quyền chiếm nhà. Phần tài sản ông Đoàn để lại đã được phân rõ ràng. Cô cứ yên tâm.”

Cuộc hòa giải đầu tiên diễn ra tại Ủy ban xã. Anh Thắng giận dữ trình bày lý lẽ: nào là tôi “ở không”, “bám víu căn nhà”, “ích kỷ không chịu lấy chồng”… Nhưng khi đến lượt tôi, tôi chỉ đưa ra tờ di chúc và nói ngắn gọn:

“Tôi ở đây suốt 10 năm, chăm bố mẹ từng miếng ăn giấc ngủ. Căn nhà này không phải của riêng tôi, mà là kỷ niệm của gia đình. Nhưng nếu anh muốn chia, hãy chia theo pháp luật.”

Cuối cùng, cán bộ hòa giải kết luận: do di chúc hợp pháp, phần tài sản thuộc về tôi không được chia. Phần còn lại của mẹ vẫn đang sống và không có tranh chấp, nên anh Thắng không thể ép tôi ra khỏi nhà.

Sau buổi hòa giải, anh chị lặng lẽ thu dọn đồ, đưa con trở về thành phố. Trước khi đi, anh để lại một câu lạnh lùng:

“Cô sống cô độc cả đời cũng chẳng ai thương.”

Tôi không trả lời. Bởi vì tôi biết – tôi không cô độc. Tôi có ký ức của bố, tình thương của mẹ, và lòng tự trọng của chính mình.

Một năm sau…

Căn nhà cũ được tôi sửa lại đôi chút. Tôi lợp lại mái, quét vôi mới, giữ nguyên tấm biển gỗ ông Đoàn từng treo trước cửa có khắc bốn chữ: “Tề gia trị quốc.”

Mẹ tôi giờ yếu nhiều, nhưng nụ cười của bà dịu dàng hơn trước. Bà hay ngồi ngoài hiên, ngắm tôi sắp xếp hàng hóa, mỉm cười mãn nguyện.

Tôi – người đàn bà từng bị gọi là “không con, vô dụng” – giờ sống thanh thản trong chính ngôi nhà mình giữ lại bằng sự kiên định và công lý. Tôi không cần ai ban ơn thương hại. Tôi chỉ cần một chỗ để sống tử tế, và tôi đã có được điều đó.

“Phụ nữ không cần làm vợ, làm mẹ mới có giá trị. Chúng tôi có thể làm con – làm người – và vẫn xứng đáng được tôn trọng.”

Thu giữ 10 tấn xúc xích phơi nắng 7 ngày không ôi thiu, ai đang ăn hãng này lập tức đem vứt đi

Đại diện Công an Hà Nội cho biết, đã bắt giữ một đường dây buôn bán hơn 10 tấn xúc xích “bẩn”. Đường dây này bắt đầu từ một hàng quán ở cổng trường học. Sau đó, lực lượng Công an đã lần theo dấu vết, tìm được 5-6 đầu mối và phát hiện kho hàng có chứa hơn 10 tấn xúc xích “bẩn”.

Chủ tịch UBND TP Hà Nội Trần Sỹ Thanh vừa chủ trì hội nghị giao ban trực tuyến và trực tiếp với các quận, huyện, thị xã về kết quả triển khai tháng hành động vì An toàn thực phẩm (ATTP) năm 2024 và các nhiệm vụ 6 tháng cuối năm vào chiều 4/6.

Tại hội nghị, đại diện Công an Hà Nội dẫn chứng về một đường dây buôn bán hơn 10 tấn xúc xích “bẩn” vừa bị bắt giữ. Đường dây này bắt đầu từ một hàng quán ở cổng trường học. Sau đó, lực lượng Công an đã lần theo dấu vết, tìm được 5-6 đầu mối và phát hiện kho hàng có chứa hơn 10 tấn xúc xích “bẩn”.

Lực lượng chức năng đã thử thí nghiệm để xúc xích thu giữ được ngoài nắng 7 ngày. Kết quả, xúc xích không bị ôi thiu, bốc mùi. Lực lượng chức năng nghi ngờ sản phẩm này có sử dụng formol để bảo quản xúc xích. Nếu số lượng xúc xích này được tiêu thụ hết tại các cửa hàng, tạp hóa ở cổng trường thì số lượng trẻ bị ảnh hưởng đến sức khỏe rất lớn.

Hà Nội: Thu giữ 10 tấn xúc xích 'bẩn', phơi nắng 7 ngày không ôi thiu- Ảnh 1.

Chủ tịch UBND TP Hà Nội Trần Sỹ Thanh – Trưởng ban Chỉ đạo công tác an toàn thực phẩm phát biểu tại hội nghị. Ảnh: Thanh Bình

Liên quan đến vấn đề này, Cục trưởng Cục Quản lý thị trường Hà Nội Chu Xuân Kiên cho biết, ngay chiều 4/6, lực lượng quản lý thị trường đã bắt được hơn 1 tấn thực phẩm “bẩn” tại quận Tây Hồ. Hiện, số lượng cơ sở sản xuất, kinh doanh thực phẩm ngày càng lớn nhưng số lượng người làm về công tác bảo đảm ATTP lại rất mỏng.

“Nếu chỉ làm theo kiểu nay đến cửa hàng nọ, mai đến cửa hàng kia, thì chỉ như “bắt cóc bỏ đĩa”, không thể xử lý hết được. Cách truyền thông hiệu quả nhất là cho người dân chụp hình ảnh và giao cho các địa phương, cơ quan chức năng xử lý dứt điểm vi phạm”, ông Kiên nói.

Phát biểu chỉ đạo tại hội nghị, Chủ tịch UBND TP Hà Nội Trần Sỹ Thanh nhấn mạnh, qua các hoạt động của Tháng hành động vì ATTP, nhiều quận, huyện đã làm tốt công tác đảm bảo ATTP, tuy nhiên vẫn còn những địa phương triển khai chưa hiệu quả. Do đó, công tác kiểm tra ATTP cần được coi như nhiệm vụ chính trị thực hiện thường xuyên, liên tục.

Hà Nội: Thu giữ 1 tấn nội tạng động vật đông lạnh bốc mùi | VTV.VN

Đồng tình với ý kiến của đại diện các sở, ban ngành, đặc biệt là ý kiến của Công an TP, Chủ tịch UBND Trần Sỹ Thanh nhấn mạnh, công tác kiểm tra ATTP không chỉ hành động trong Tháng cao điểm mà cần phải hành động, kiểm tra thường xuyên, liên tục. Công tác ATTP cần sự vào cuộc đồng bộ, quyết liệt của cả hệ thống chính trị, cần ban hành các chỉ thị quan trọng về lĩnh vực này.

Để công tác bảo đảm ATTP đạt được kết quả như mong muốn, bảo vệ sức khoẻ cộng đồng, Chủ tịch UBND TP cho rằng, quan trọng nhất là phải thay đổi nhận thức, ý thức từ cán bộ đến người dân; thay đổi thói quen và tư duy tiêu dùng. Để làm được điều đó cần tăng cường các hoạt động truyền thông và đẩy mạnh bổ sung kinh phí truyền thông trên báo, đài, mạng xã hội; tổ chức các cuộc thi viết về ATTP…

“Đặc biệt, các hoạt động tuyên truyền ATTP cần được đẩy mạnh trong các nhà trường để giáo dục thế hệ tương lai. Còn người dân không nên vì chạy theo lợi nhuận mà nuôi trồng, sản xuất theo kiểu “lợn một chuồng, rau một luống”. Bên cạnh đó, TP cũng cần tăng cường các giải pháp quản lý chợ truyền thống; đầu tư kinh phí xây dựng hệ thống giết mổ tập trung…”, Chủ tịch UBND TP Trần Sỹ Thanh nhấn mạnh.

Tin cực buồn cho hãng thịt quốc dân

Cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên, Sóc Trăng bị phát hiện giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm hết hạn hơn 2 tháng, đồng thời không xuất trình được bản gốc giấy đăng ký kinh doanh.

Đoàn kiểm tra làm việc tại cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên trên đường Triệu Nương, thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng. Ảnh: Việt Tường.
Đoàn kiểm tra làm việc tại cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên trên đường Triệu Nương, thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng. Ảnh: Việt Tường.

Sáng 31/5, bà Quách Thị Thanh Bình, Phó giám đốc Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng, cho biết đoàn kiểm tra liên ngành tiếp tục kiểm tra 3 cửa hàng còn lại của CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam – chi nhánh tại Cần Thơ.

Niêm phong toàn bộ sản phẩm giao cơ sở bảo quản

Trước đó một ngày, cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên của doanh nghiệp, có địa chỉ số 45, đường Triệu Nương, thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, đã bị kiểm tra đột xuất.

Theo báo cáo nhanh gửi UBND tỉnh Sóc Trăng do bà Quách Thị Thanh Bình ký, đoàn kiểm tra làm việc tại Fresh Shop Mỹ Xuyên chiều 30/5 gồm lực lượng của Sở Nông nghiệp và Môi trường cùng Phòng Cảnh sát kinh tế, Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Sóc Trăng và các cơ quan chức năng liên quan của địa phương.

Qua kiểm tra việc chấp hành quy định pháp luật tại cơ sở kinh doanh sản phẩm động vật, Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng xác định cơ sở Fresh Shop Mỹ Xuyên có bản photocopy giấy chứng nhận đăng ký địa điểm kinh doanh mã số 00011, đăng ký lần đầu, ngày 1/11/2021.

Ngoài ra, điểm kinh doanh còn có bản gốc Giấy chứng nhận cơ sở đủ điều kiện an toàn thực phẩm số 26/2022/CCQLCL-ST, cấp ngày 8/3/2022 do Chi cục Quản lý Chất lượng Nông lâm sản và Thủy sản cấp, có hiệu lực đến ngày 8/3/2025.

Cơ sở không xuất trình được bản gốc giấy đăng ký kinh doanh, còn giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm đã hết hạn hơn 2 tháng. Ảnh: Việt Tường.
cp anh 1
Cơ sở không xuất trình được bản gốc giấy đăng ký kinh doanh, còn giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm đã hết hạn hơn 2 tháng. Ảnh: Việt Tường.

Về kiểm tra các mặt hàng kinh doanh tại cơ sở cho thấy nơi đây xuất trình danh mục sản phẩm động vật đang kinh doanh tại cơ sở là 43 sản phẩm. Trong đó, sản phẩm thịt heo có số lượng gần 51 kg, cơ sở nhập từ lò giết mổ thị trấn Mỹ Xuyên (do bà Huỳnh Thị Ba làm chủ cơ sở), heo giết mổ có nguồn gốc của CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam.

Quá trình kiểm tra, đoàn làm việc còn ghi nhận tại Fresh Shop Mỹ Xuyên có 780 trứng gà tươi các loại; sản phẩm thịt gà, xúc xích, chả lụa nhập từ tỉnh Bình Phước, có số lượng 262 gói/hộp, cơ sở có xuất trình được giấy chứng nhận kiểm dịch sản phẩm động vật vận chuyển ra khỏi địa bàn cấp tỉnh kèm theo. Các sản phẩm động vật chế biến khác cơ sở xuất trình giấy tờ đầy đủ.

Từ đó, Sở Nông nghiệp và Môi trường Sóc Trăng nhận xét tại thời điểm kiểm tra, đoàn chưa phát hiện cơ sở kinh doanh các sản phẩm heo bệnh, gà bệnh có mùi hôi thối hay sản phẩm hết hạn sử dụng.

Tuy nhiên, giấy chứng nhận cơ sở đủ điều kiện an toàn thực phẩm của địa điểm kinh doanh nêu trên đã hết hiệu lực; đồng thời cơ sở chưa xuất trình được bản gốc giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh; giấy xác nhận tập huấn kiến thức an toàn thực phẩm của chủ cơ sở và nhân viên bán hàng.

Vì vậy, đoàn kiểm tra đã tiến hành lập biên bản kiểm tra, biên bản tạm giữ các mặt hàng đang được kinh doanh tại cơ sở ngay thời điểm kiểm tra, có niêm phong và giao chủ cơ sở bảo quản, số lượng, chủng loại các mặt hàng theo biên bản tạm giữ 01/BB-TG, ngày 30/5/2025 của đoàn kiểm tra. Đoàn đã kết thúc buổi làm việc tại cơ sở lúc 21h30 cùng ngày.

Tất cả mặt hàng tại cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên đã được niêm phong giao cho cơ sở bảo quản. Ảnh: Việt Tường.
cp anh 2
Tất cả mặt hàng tại cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên đã được niêm phong giao cho cơ sở bảo quản. Ảnh: Việt Tường.

Theo Phó giám đốc Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng Quách Thị Thanh Bình, trong 5 ngày làm việc, cơ sở phải xuất trình đầy đủ các giấy tờ có liên quan theo quy định. Cơ quan chức năng sẽ tiến hành lập biên bản vi phạm hành chính để xử phạt và xử lý các sản phẩm của cửa hàng trực thuộc Công ty C.P. này.

Đồng loạt kiểm tra toàn bộ 4 cơ sở tại Sóc Trăng

Hiện, Công ty C.P. có 4 cửa hàng đang kinh doanh trên địa bàn tỉnh Sóc Trăng. Trong ngày 31/5, đoàn sẽ tiếp tục kiểm tra 3 cửa hàng còn lại và tổng hợp báo cáo.

Các hoạt động kiểm tra này xuất phát từ thông tin trên mạng xã hội do ông L.Q.N (40 tuổi, ngụ thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng) đăng tải. Ông N. cho biết từng là nhân viên của cửa hàng kinh doanh thực phẩm trên đường Triệu Nương, thị trấn Mỹ Xuyên.

Ông cho rằng công ty đã trà trộn thịt heo bệnh, thịt gà bệnh, hôi thối, yêu cầu nhân viên bán ra thị trường. Ngoài ra, một số sản phẩm thịt kém chất lượng còn được chỉ đạo pha lóc, bán rẻ cho người dân làm lạp xưởng, xúc xích, hàng hết “date” thì tháo thương hiệu để bán ra ngoài…

Tài khoản mạng xã hội có tên “Jonny Lieu” tố cáo C.P. Việt Nam trà trộn thịt heo bệnh để đưa về cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên tiêu thụ. Ảnh: FB Jonny Lieu.
cp anh 3
Tài khoản mạng xã hội có tên “Jonny Lieu” tố cáo C.P. Việt Nam trà trộn thịt heo bệnh để đưa về cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên tiêu thụ. Ảnh: FB Jonny Lieu.

Tiếp nhận thông tin từ người dân, ông Trần Văn Lâu, Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng đã ký văn bản hỏa tốc, chỉ đạo Sở Nông nghiệp và Môi trường chủ trì, phối hợp với Sở Y tế, Sở Công Thương và Công an tỉnh kiểm tra đột xuất theo nội dung đơn phản ánh, đồng thời xử lý nghiêm các hành vi vi phạm (nếu có) theo đúng quy định pháp luật.

Từ chỉ đạo của Chủ tịch Trần Văn Lâu, đoàn kiểm tra liên ngành gồm công an, quản lý thị trường và các đơn vị trực thuộc Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng đã và đang kiểm tra các cửa hàng Fresh Shop của Công ty C.P. Việt Nam tại Sóc Trăng.

Trước đó, trưa 30/5, CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam có văn bản gửi toàn thể khách hàng, đối tác và các bên liên quan, khẳng định các thông tin từ tài khoản Facebook “Jonny Lieu” và tài khoản Zalo “Ngân Tech” là bịa đặt.

“Chúng tôi xin khẳng định toàn bộ thông tin đăng tải bởi tài khoản Facebook và Zalo nêu trên là bịa đặt, sai sự thật nhằm bôi nhọ và gây thiệt hại cho công ty. Tất cả hình ảnh kèm theo các bài viết đều không rõ ràng về nguồn gốc, thời gian và không phải là hình ảnh sản phẩm của CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam”, văn bản nêu rõ.

Phía doanh nghiệp đồng thời khẳng định các sản phẩm đều tuân thủ quy trình kiểm soát về thú y và chất lượng sản phẩm nghiêm ngặt, đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.

Bên cạnh đó, lãnh đạo công ty cũng ký văn bản gửi Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch tỉnh Sóc Trăng đề nghị xử lý hành vi đăng tải thông tin sai sự thật, bôi nhọ uy tín doanh nghiệp.

C.P. Việt Nam cho rằng các thông tin của ông L.Q.N. đã cố ý vu khống, thổi phồng sai lệch về quy trình sản xuất, chất lượng sản phẩm của công ty; gây hoang mang dư luận, ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý người tiêu dùng, đối tác và cộng đồng địa phương và vi phạm nghiêm trọng quy định pháp luật về quản lý, cung cấp và sử dụng dịch vụ Internet và thông tin trên mạng, đặc biệt là Điều 101 Nghị định 15/2020/NĐ-CP (đã được sửa đổi, bổ sung bởi Nghị định 14/2022/NĐ-CP).

“Căn cứ các quy định nêu trên, chúng tôi kiến nghị Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch tỉnh Sóc Trăng xem xét, xác minh, xử lý theo đúng quy định pháp luật đối với cá nhân đã đăng tải nội dung sai lệch, bôi nhọ nêu trên; yêu cầu gỡ bỏ toàn bộ nội dung vi phạm và có hình thức công khai cải chính thông tin để khôi phục danh dự, uy tín cho doanh nghiệp”, công văn của công ty nêu.