Home Blog Page 60

Vừa khoe mua được căn hộ 5 tỷ, vợ tôi bỗng t/ái m/ét chỉ sau 3 ngày vì một biến cố bất ngờ…

Vừa khoe mua được căn hộ 5 tỷ, vợ tôi bỗng tái mét chỉ sau 3 ngày vì một biến cố bất ngờ…”

“Anh Lâm! Em chụp cái góc bếp này rồi post lên nhóm bạn nhé? Trời ơi, nhìn sang thế này cơ mà!”

Ngọc – vợ tôi – mắt sáng rực như trẻ con được quà. Em dạo quanh căn bếp mới với từng bước chân rón rén, như sợ chạm vào điều gì đó mộng mị sẽ vỡ tan. Mà cũng phải thôi – căn hộ này đâu chỉ là nhà. Với em, đó là giấc mơ thành hình. Với tôi, là lời khẳng định cho chặng đường dài đổ mồ hôi nước mắt.

Căn hộ nằm ở quận 2, trong một khu chung cư cao cấp mới bàn giao. 5 tỷ – con số không hề nhỏ, nhưng sau gần 10 năm làm việc cật lực trong ngành bất động sản, xoay xở đầu tư, vay mượn và tiết kiệm, tôi đã đủ sức mang lại cho gia đình mình một chốn đi về xứng đáng.

“Chụp đi em,” tôi cười, “mà nhớ ghi rõ là nhà mình nhé, không lại bị bảo đi thuê chụp sống ảo.”

Ngọc cười lớn, tiếng cười trong trẻo vang khắp căn phòng còn thơm mùi sơn mới. Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa da trắng vừa mua hôm qua, nhìn quanh căn hộ rộng hơn 100 mét vuông, ánh sáng tràn ngập nhờ hệ cửa kính lớn. Phòng khách nối liền với bếp theo phong cách mở, nội thất hiện đại theo tông gỗ và be ấm cúng. Mọi thứ như bước ra từ tạp chí kiến trúc.

Chúng tôi đã dọn vào từ 3 ngày trước, và mọi thứ đều hoàn hảo – cho đến sáng hôm nay.

Buổi sáng thứ tư ở nhà mới bắt đầu bằng tiếng gõ cửa.

Két… két… két…

Tôi đang trong phòng làm việc thì nghe tiếng động lạ. Như thể có ai đó dùng móng tay cào nhẹ lên cánh cửa chính.

Ban đầu tôi tưởng mình tưởng tượng, nhưng rồi tiếng đó tiếp diễn đều đều, không quá mạnh nhưng đủ khiến người nghe rợn tóc gáy.

Ra mở cửa – không ai cả.

Tôi nhìn quanh hành lang, chỉ thấy ánh đèn vàng dịu, vài chậu cây cảnh được ban quản lý đặt xen kẽ giữa các căn. Không khí buổi sáng tinh khôi, chẳng có gì bất thường. Tôi khẽ nhún vai, quay vào.

“Có ai ngoài cửa không anh?” Ngọc hỏi khi tôi bước vào.

“Không. Chắc gió lùa làm động cái gì đó.”

Tôi lờ đi cảm giác lăn tăn, nhưng Ngọc thì không. Từ buổi trưa hôm đó, cô ấy cứ ngồi trầm ngâm, tay siết lấy chiếc vòng đá phong thuỷ mẹ tặng hôm chuyển nhà. Mắt lơ đãng, như không tập trung.

Tối, tôi phát hiện Ngọc ngồi một mình ở ban công, mắt đỏ hoe.

“Em sao vậy?”

“…Anh có tin vào điềm báo không?”

Tôi chau mày. “Chuyện gì?”

Ngọc im lặng. Rồi em kể.

Ba đêm liên tiếp, em mơ cùng một giấc mơ. Căn hộ của chúng tôi… không phải của riêng chúng tôi. Trong mơ, có một người phụ nữ đứng ở cuối hành lang, tóc dài xõa, mặc áo trắng, cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà. Không nói, không cử động – chỉ đứng đó. Còn em, trong mơ, lúc nào cũng cảm thấy như bị theo dõi.

“Anh thấy lạ không?” – Ngọc run rẩy – “Căn hộ mình đẹp như vậy mà chủ cũ bán gấp. Lại rẻ hơn giá thị trường. Anh có hỏi tại sao không?”

Tôi thoáng giật mình. Đúng là giá này rẻ bất ngờ – nếu không có mối quen trong ngành, tôi cũng không tin là thật. Nhưng khi hỏi môi giới, họ chỉ bảo “do gia đình đi nước ngoài định cư, cần bán nhanh”.

Lúc đó, tôi vui quá nên không nghĩ nhiều.

Đêm hôm đó, tôi mất ngủ.

Tôi bật dậy lúc 2 giờ sáng, cảm giác như ai đó đang thì thầm trong tai mình. Nhưng khi tôi quay sang, Ngọc vẫn ngủ. Tấm rèm cửa sổ nhẹ rung trong gió. Mọi thứ yên tĩnh… một cách bất thường.

Tôi đi ra bếp uống nước. Và khi nhìn vào tấm gương gần tủ lạnh, tôi suýt đánh rơi ly.

Sau lưng tôi – phản chiếu trong gương – có bóng một người phụ nữ.

Tôi quay phắt lại. Không có ai.

Gương… có thể phản ánh ánh sáng từ hành lang? Không thể. Cửa nhà đang đóng kín, tôi đã kiểm tra ổ khoá khi đi ra.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi thấy lạnh sống lưng thực sự.

Sáng hôm sau, khi tôi vừa bước ra cửa để đi làm, cô hàng xóm kế bên – chị Tuyết – bắt chuyện. Người phụ nữ khoảng gần 40, nhìn hiền lành, nói nhỏ nhẹ:

“Em mới chuyển đến hả? Mấy hôm rồi chị bận, chưa chào hỏi được.”

Tôi đáp lại vui vẻ. Nhưng rồi chị Tuyết đột nhiên hạ giọng:

“Căn hộ đó… em mua thật à? Không phải thuê lại?”

Tôi ngạc nhiên. “Vâng, mua hẳn chị ạ. Có vấn đề gì không?”

Chị Tuyết nhìn tôi, lưỡng lự vài giây. Rồi khẽ thở dài:

“Trước đây căn đó có người ở. Một cô gái làm nghề tự do. Hồi dịch bệnh… cô ấy mất trong chính căn đó, mà gần một tuần sau người ta mới phát hiện. Họ giấu chuyện này kỹ lắm. Lúc bán lại chắc là không nói rõ.”

Tôi chết lặng.

Trở về nhà, tôi thấy Ngọc ngồi co ro ở góc ghế, hai mắt vô hồn.

Tôi lao đến. “Em sao vậy?”

Ngọc nhìn tôi, giọng run lên:

“Cô ấy… đêm qua… đứng ngay đầu giường mình.”

Tôi chưa bao giờ thấy Ngọc như vậy.

Cô ấy luôn là người phụ nữ bản lĩnh, mạnh mẽ – dẫu là dân thiết kế nội thất nhưng tính khí lại rắn rỏi chẳng kém gì tôi. Vậy mà giờ đây, người ngồi trước mặt tôi – tái mét, môi tím tái, hai bàn tay run rẩy – như thể vừa từ cơn ác mộng tỉnh dậy.

Nhưng đây… không phải mơ.

Ngọc nói trong đêm, cô ấy thức giấc vì tiếng ai đó nức nở rất khẽ. Ban đầu tưởng là âm thanh từ phòng nào vọng lại, nhưng rồi… khi mở mắt, cô thấy rõ – một người phụ nữ, mái tóc dài rũ rượi, đứng cuối giường, mặt úp xuống, toàn thân trắng toát như tan vào bóng đêm.

“Em không thể cử động, không thể hét. Cô ta cứ đứng đó… rồi từ từ cúi đầu lên.”

Tôi siết chặt tay Ngọc, mà lòng thì lạnh ngắt.

Tôi không phải là người mê tín. Nhưng có những thứ, khoa học không thể giải thích. Từ tiếng cào cửa, hình bóng trong gương… đến chuyện người hàng xóm nói… tất cả đang xâu chuỗi thành một thứ gì đó rất rõ ràng: căn hộ này không bình thường.

Tôi quyết định xin nghỉ làm, bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về căn hộ. Mặc dù trước khi mua đã xem sổ hồng, giấy tờ đầy đủ, nhưng tôi quay lại hỏi người môi giới tên Trung – người đã bán căn này cho tôi.

Gặp tôi ở quán cà phê gần khu chung cư, Trung có vẻ không bất ngờ.

“Anh biết rồi đúng không?” – Tôi hỏi thẳng.

Trung thở dài. “Em xin lỗi. Em chỉ là người làm công ăn lương. Chủ nhà cũ yêu cầu không được nói gì về chuyện đó… Thật ra, cô gái đó tên là Mai – sống một mình ở đó khoảng gần 2 năm. Trong đợt dịch căng nhất, cô ấy mất vì đột quỵ. Nhưng vì giãn cách, không ai phát hiện ra cho đến khi mùi bốc lên…”

Tôi nuốt khan. Trung tiếp tục:

“Có tin đồn là trước khi mất, Mai từng đăng lên mạng những dòng rất kỳ lạ. Cô ấy nói cảm thấy có người luôn dõi theo mình, có lúc còn thấy ‘bản sao’ của chính mình lướt qua gương. Bạn bè nghĩ cô ấy trầm cảm do ở một mình. Nhưng sau này, vài người thuê căn hộ lại cũng kể có chuyện kỳ lạ, nên chủ nhà quyết định bán nhanh.”

Tôi hỏi: “Có ai từng điều tra hay mời thầy đến xem chưa?”

Trung lắc đầu. “Chủ nhà cũ không tin mấy chuyện đó. Cứ nghĩ bán đi là xong.”

Tối hôm đó, tôi quyết định làm điều mà trước đây tôi sẽ cười khẩy nếu ai nhắc tới – tôi tìm một người “thầy” chuyên xem phong thủy và tâm linh, qua giới thiệu của chị Tuyết hàng xóm.

Thầy tên Tâm – khoảng gần 60 tuổi, dáng người nhỏ, ánh mắt sắc và giọng nói trầm đều. Vừa bước vào căn hộ, thầy đã dừng lại ngay cửa chính, nhíu mày.

“Có người từng chết ở đây. Không siêu thoát.”

Câu nói khiến lưng tôi toát mồ hôi lạnh.

Thầy Tâm đi quanh nhà, tay cầm bó nhang nhỏ cháy âm ỉ. Khi đến gần chiếc gương lớn gần bếp, nơi tôi từng thấy hình bóng kỳ lạ, thầy dừng lại lâu nhất.

“Nơi này là điểm nối. Có thể là nơi cuối cùng người đó nhìn thấy chính mình… Cô ấy vẫn quanh quẩn, chưa rời đi.”

Tôi lặng người.

Thầy làm lễ ngay trong đêm, bày đàn cúng nhỏ, tụng chú siêu độ, thắp đèn và rải muối ở bốn góc căn hộ. Suốt buổi lễ, Ngọc ngồi im, mắt nhắm nghiền, như trút được phần nào sợ hãi đã đè nặng mấy ngày qua.

Khi buổi lễ kết thúc, thầy nói khẽ:

“Chưa chắc đã xong. Nhưng ít nhất, linh hồn ấy biết có người đang lắng nghe.”

Ba ngày sau, không còn tiếng gõ cửa. Không còn hình bóng phản chiếu kỳ lạ. Ngọc ngủ yên giấc lần đầu tiên sau gần một tuần vật vờ vì ác mộng.

Căn hộ vẫn vậy – yên tĩnh, đẹp đẽ, ánh sáng chan hòa. Nhưng tôi biết, có một điều gì đó đã thực sự thay đổi.

Chúng tôi đặt một bát nhang nhỏ trên kệ, nơi góc bếp gần gương – không phải vì mê tín, mà như một lời xin lỗi, một lời tiễn đưa cho một linh hồn chưa kịp nói lời cuối.

Tôi tìm được trang cá nhân cũ của cô gái tên Mai. Vẫn còn đó vài dòng chia sẻ cuối cùng:

“Có những ngày, tôi nghe thấy tiếng mình trong một căn phòng trống. Có những đêm, tôi thấy gương cười khi tôi không cười…”

Tôi lặng người đọc đi đọc lại, rồi đóng máy.

Một tháng sau, căn hộ thực sự trở thành tổ ấm của chúng tôi. Mỗi sáng, Ngọc chăm sóc chậu cây trên ban công, bếp thơm mùi cà phê, tiếng nhạc nhẹ vang lên từ chiếc loa nhỏ.

Không còn điều gì bất thường nữa.

Nhưng đôi khi, vào những đêm gió mạnh, tôi vẫn nghe thấy gì đó – như tiếng ai đó bước thật nhẹ trong hành lang ngoài cửa.

Tôi không còn sợ. Chỉ khẽ nói trong đầu:

“Nếu cô vẫn còn ở đây… thì cũng xin cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ sống tốt. Và nhớ cô không bị lãng quên.”

Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và em trai quyết định sẽ kiếm một người phụ nữ trẻ để chăm sóc bố. Bố đã vất vả nuôi chúng tôi, giờ cũng có điều kiện rồi. Ban đầu, bố phản đ;ối k;ịch l;iệt, nói rằng ông đã già rồi, không cần phải kết hôn lại nữa. Nhưng sau những cuộc trò chuyện dài đầy tình cảm, chúng tôi thuyết phục được ông….Ai ng;ờ đêm tân hôn….

Đêm đó, tôi chợt tỉnh giấc vì tiếng động lạ phát ra từ căn phòng của bố. Tiếng thì thầm xen lẫn tiếng giường cót két khiến tôi đứng sững. Không thể nào… Bố tôi đã hơn bảy mươi, bị cao huyết áp, đau khớp và suốt bao năm nay sống lặng lẽ như cái bóng. Vậy mà đêm tân hôn… lại có chuyện như thế xảy ra.

Nguyễn Văn Hải – bố tôi – năm nay đã ngoài 72 tuổi. Mẹ mất sớm khi tôi và em trai còn học cấp hai. Từ đó đến nay, ông một mình nuôi hai anh em khôn lớn, vừa làm cha vừa làm mẹ. Tôi – tên là Minh – nay đã có vợ con ổn định ở Sài Gòn. Em trai tôi – Dũng – thì làm kỹ sư cầu đường, đi suốt.

Mỗi lần về quê, tôi lại thấy bố già thêm một chút. Mái tóc bạc nhiều hơn, lưng còng hơn và đôi mắt cứ xa xăm nhìn về phía cánh đồng trống trải. Căn nhà ba gian ngày xưa từng đầy ắp tiếng cười, nay chỉ còn mỗi tiếng radio lẩm bẩm và tiếng gió lùa qua những khe cửa gỗ đã mục.

Tôi thương bố. Dũng cũng vậy. Nhiều lần anh em tôi nói chuyện với nhau rằng bố cô đơn quá. Nhưng ông vẫn cứng đầu: “Tao già rồi, sống thêm vài năm là cùng. Gái gú gì nữa, tụi bay lo chuyện vợ con của tụi bay đi.”

Nhưng nỗi cô đơn là thứ âm thầm giết chết con người. Tôi biết, có những đêm ông không ngủ được, cứ đi ra đi vào, bật quạt rồi lại tắt, như thể đang tìm một điều gì đó đã mất. Có lần ông cầm cái áo cũ của mẹ mà khóc – tưởng không ai thấy.

Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và Dũng quyết định thuê người phụ nữ đến chăm sóc bố. Nhưng ở vùng quê, chuyện thuê người ở thì không có gì lạ, chứ để “cưới vợ mới cho bố” là cả một chuyện lớn. Dư luận sẽ xì xào. Họ hàng sẽ dị nghị. Nhưng chúng tôi chấp nhận.

Chúng tôi muốn tìm một người thật lòng. Không phải vì tiền, không phải vì danh nghĩa. Chỉ cần người đó có thể nấu cho ông bữa cơm nóng, nghe ông kể chuyện xưa, cùng ông uống ly trà mỗi chiều.

Và rồi, chúng tôi gặp chị Hường – một phụ nữ góa chồng, 32 tuổi, người cùng xã. Hường hiền lành, chăm chỉ, và quan trọng nhất: có lòng thương người. Cô không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong có chốn nương tựa.

Ban đầu bố tôi phản đối kịch liệt.

– Tao đã già, không cần đàn bà con gái gì hết! – ông gằn giọng, không thèm nhìn mặt hai đứa con trai.

Nhưng chúng tôi không bỏ cuộc. Tôi ngồi nói chuyện với bố cả buổi chiều hôm đó, nhắc lại những kỷ niệm cũ với mẹ, nhắc đến những ngày bố bệnh, không ai chăm. Tôi không khóc, nhưng mắt cay.

Dũng thì thực tế hơn: “Bố không lấy Hường thì tụi con vẫn phải thuê người. Mà thuê người ngoài thì ai biết họ chăm bố ra sao?”

Im lặng.

Rồi một tuần sau, bố gọi tôi vào phòng. Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tấm ảnh mẹ cho tôi giữ.

– Tao đồng ý.

Chúng tôi không làm đám cưới rình rang. Chỉ là mâm cơm nhỏ, vài mâm cỗ mời họ hàng thân thiết. Bố mặc chiếc áo dài truyền thống cũ – vẫn còn thơm mùi long não. Cô Hường thì mặc áo dài tím nhạt, tóc vấn cao, trông rất nền nã.

Không ai cười to. Không ai chúc tụng lớn tiếng. Mọi thứ lặng lẽ, vừa đủ ấm áp. Như thể cả làng ai cũng hiểu, cũng thông cảm cho người đàn ông góa vợ hơn 30 năm nay mới có người “bạn đời”.

Tôi thấy ánh mắt bố hôm đó có gì đó khác. Một chút ngại ngùng, một chút hồi hộp… và cả một chút háo hức.

Sau tiệc cưới đơn sơ, tôi và Dũng ở lại một đêm rồi sẽ về lại thành phố. Nhưng khoảng gần 1 giờ sáng, tôi tỉnh giấc vì một âm thanh rất lạ – từ căn phòng bên cạnh, nơi bố và “vợ mới” đang ngủ.

Tiếng cót két phát ra từ giường. Rồi tiếng thở gấp. Tôi nín thở.

Không thể nào…

Tôi lặng lẽ đi ra hiên nhà, tránh suy nghĩ quá xa. Nhưng tim đập mạnh. Dù đã ngoài bảy mươi, bố tôi… vẫn còn mạnh mẽ đến vậy sao?

Khi tiếng động chấm dứt, tôi quay lại giường nằm. Trong đầu tôi không còn ngủ được nữa. Vừa buồn cười, vừa khó xử, vừa… nhẹ nhõm. Bố đã thực sự có thể bắt đầu lại – như một người đàn ông, chứ không chỉ là một người cha.

Tôi thức dậy khá muộn. Trong lòng vẫn còn xốn xang chuyện đêm qua. Khi bước ra hiên, tôi thấy bố đang ngồi uống trà, mắt nhìn ra khoảng sân đầy nắng. Ánh sáng chiếu nghiêng trên mái tóc bạc của ông khiến tôi chợt nhận ra: hình như bố trẻ lại một chút. Hay là tôi tưởng tượng?

Chị Hường đang lúi húi trong bếp, tiếng chảo mỡ xèo xèo nghe rộn rã đến lạ.

– Ngủ được không? – bố tôi lên tiếng.

Tôi khựng lại, đỏ mặt. Ông vẫn bình thản.

– Dạ, cũng… cũng tạm.

– Ờ, còn tao… ngủ ngon lắm. Lâu lắm rồi mới thấy mình không nằm một mình.

Tôi cười trừ. Trong đầu vẫn còn nguyên những gì đã nghe đêm qua. Lẽ nào…

Trưa đó, tôi vào bếp phụ chị Hường một tay. Không khí có phần ngượng ngùng, nhưng chị vẫn vui vẻ như mọi ngày.

– Hôm qua… mọi chuyện ổn chứ chị? – tôi hỏi, cố tỏ ra vô tình.

Chị cười, ánh mắt hơi chùng xuống.

– Cảm ơn em đã hỏi. Ổn… hơn chị nghĩ. Mà ông cụ nhà mình lãng mạn ghê.

Tôi ngạc nhiên: “Lãng mạn?”

– Ừ. Ổng bảo: ‘Tôi không cần đêm tân hôn để chứng tỏ mình còn đàn ông. Tôi chỉ cần một người đàn bà chịu ngồi bên giường, nắm tay tôi đến sáng’. Rồi… ông ấy khóc. Chắc là nhớ bà nhà trước.

Tôi lặng người. Những gì tôi tưởng tượng đêm qua hóa ra… chỉ là tiếng giường cũ kẽo kẹt, cộng với tâm trí nhiều suy diễn. Còn bố – người đàn ông mà tôi cứ nghĩ đã cạn khô xúc cảm – lại đang sống lại những rung động chân thành nhất, nhẹ nhàng nhất.

Một tháng sau đám cưới, tôi và Dũng thay phiên nhau về quê thăm bố. Lần nào cũng thấy ông cười, dù vẫn là nụ cười kiệm lời. Ông ăn uống điều độ hơn, ít uống rượu hơn, hay đi bộ quanh vườn với chị Hường. Họ không nắm tay, không biểu lộ tình cảm gì to tát, nhưng không khí trong căn nhà bỗng khác.

Có lần tôi bắt gặp ông đang chụp hình chị Hường bên bụi hoa giấy. Cái điện thoại cũ kỹ của ông run run, nhưng ánh mắt thì rạng rỡ như trẻ lại mấy chục tuổi.

Bố tôi bắt đầu kể chuyện nhiều hơn. Không phải là chuyện chiến tranh hay chuyện dạy dỗ hai anh em tôi như trước, mà là những câu chuyện nhỏ: cái kỷ niệm với mẹ tôi thời trẻ, mùi tóc của bà khi còn sống, hay những lần bà nấu canh chua mà cho lố đường…

Tôi hiểu – chị Hường không thay thế được mẹ. Nhưng chị đã đánh thức những điều bố tưởng như đã chôn chặt

Khoảng giữa năm sau, tôi nhận được cuộc gọi của chị Hường.

– Minh, em có rảnh về quê một chuyến không? Có chuyện này chị muốn nói.

Tôi lo lắng, sợ bố có chuyện. Nhưng giọng chị lại vui.

Khi tôi về, thấy bố đang ngồi đọc báo, vẻ mặt lặng lẽ. Chị Hường kéo tôi ra sau nhà, tay run run.

– Chị… có thai rồi.

Tôi đứng hình.

– Cái gì cơ? Không thể nào…

– Là thật đó em. Chị cũng không ngờ. Bác sĩ bảo hiếm lắm, tuổi chị thì khả năng có con gần như không còn. Nhưng… là kỳ tích.

Tôi không biết nên mừng hay lo. Nhưng tối đó, khi nghe bố ngồi trong sân, miệng lẩm bẩm: “Lần này, tao sẽ không để con mình thiếu mẹ như tụi bay đâu…”, tôi hiểu – ông đã sẵn sàng làm lại cuộc đời, dù chỉ còn vài chục trang cuối cùng.

Chín tháng sau, một bé gái chào đời trong niềm vui không thể tin nổi của cả nhà.

Bố đặt tên con là Ánh Dương – ánh sáng đầu ngày. Mỗi sáng ông đều đẩy nôi cho con, tay run run bồng bế mà cười móm mém như đứa trẻ. Cô bé mang dòng máu của một người cha già, một người mẹ hiền, và một cơ hội mà cuộc đời đã ban cho muộn màng – nhưng đầy ân tình.

Tôi bỗng nhận ra: có những thứ tưởng như đã khép lại, vẫn có thể mở ra một cách đầy dịu dàng nếu ta còn trái tim để tin vào nó.

Đêm tân hôn của bố, hóa ra không phải là chuyện xác thịt. Mà là một khởi đầu của yêu thương, của những ngày còn lại mà ông không còn phải sống một mình với những ký ức.

Và tôi – người từng nghĩ rằng yêu thương là thứ của tuổi trẻ – đã học được bài học lớn nhất từ chính người cha già nua của mình: Không bao giờ là quá muộn để sống lại, để yêu, để được yêu.

Kho hàng đông lạnh của Công ty Thịnh Phát Food: Lực lượng chức năng phát hiện gần 4 tấn thực phẩm không rõ nguồn gốc

Lực lượng chức năng Quảng Bình vừa phát hiện gần 4 tấn thực phẩm đông lạnh các loại trong kho hàng của Công ty TNHH xuất nhập khẩu Thịnh Phát Food.

"Đột kích" kho hàng đông lạnh của Công ty Thịnh Phát Food- Ảnh 1.

Tại thời điểm kiểm tra, chủ cơ sở không xuất trình được hóa đơn, chứng từ chứng minh được nguồn gốc hợp pháp của số hàng đông lạnh.

Ngày 5-6, Đội Quản lý thị trường (QLTT) số 6 thuộc Cục QLTT tỉnh Quảng Bình, cho biết vừa phối hợp với Phòng Cảnh sát kinh tế (PC03) Công an tỉnh kiểm tra cơ sở của Công ty TNHH xuất nhập khẩu Thịnh Phát Food (có trụ sở tại số 117 Phan Đình Phùng, phường Bắc Lý, TP Đồng Hới).

Qua kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện gần 4 tấn thực phẩm đông lạnh do nước ngoài sản xuất, không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc hợp pháp. Trong đó, có hơn 1,4 tấn thịt heo đông lạnh gồm thịt ba chỉ, khoanh bắp, tim, đuôi, sườn, móng…

"Đột kích" kho hàng đông lạnh của Công ty Thịnh Phát Food- Ảnh 2.

Số lượng ước tính gần 4 tấn thực phẩm gia súc, gia cầm các loại

Ngoài ra, lực lượng chức năng còn ghi nhận hơn 1,8 tấn thịt gà, chân gà, cánh gà đông lạnh và khoảng 540 kg thịt trâu đông lạnh, 70 kg khoai tây cọng đông lạnh.

Tổng trị giá lô hàng ước tính trên 259 triệu đồng. Tại thời điểm kiểm tra, đại diện doanh nghiệp không xuất trình được bất kỳ hóa đơn, chứng từ nào liên quan đến nguồn gốc số hàng hóa nói trên.

Hiện toàn bộ tang vật đã bị tạm giữ để tiếp tục điều tra, xử lý theo quy định pháp luật.

Mua xư;ơ;ng và thịt heo gần khu công nghiệp Sóc Trăng về ăn, bà cụ 70 tuổi ng;;uy kị;/ch vì nhi//ễm khu//ẩn liên cầu lợn

Trước khi mắc bệnh nhiễm khuẩn liên cầu lợn vài ngày, cụ bà này có mua xương heo và thịt heo gần khu công nghiệp để nấu ăn cho gia đình.

nhiễm khuẩn liên cầu lợn - Ảnh 1.

Bà Y. đang được điều trị tại Bệnh viện Đa khoa Sóc Trăng Ảnh: BVĐKST

Tối 4-6, bác sĩ Đặng Minh Hiền – giám đốc Bệnh viện Đa khoa Sóc Trăng – cho biết bệnh viện vừa tiếp nhận và điều trị cho một cụ bà bị nhiễm khuẩn liên cầu lợn.

Trước đó ngày 16-5, bà H.T.Y (70 tuổi, ngụ phường 3, thành phố Sóc Trăng, tỉnh Sóc Trăng) bị sốt cao, tiêu chảy, nôn ói nên được người nhà đưa vào một cơ sở y tế tư nhân điều trị.

Sóc Trăng ghi nhận cụ bà 70 tuổi nhiễm khuẩn liên cầu lợn - Ảnh 2.

Sau 2 ngày điều trị, bà Y. không giảm các triệu chứng trên. Đến ngày 18-5, bà Y. được đưa vào Bệnh viện Đa khoa Sóc Trăng trong tình trạng lơ mơ, sốt cao và xuất huyết dưới da.

Các bác sĩ của bệnh viện tiến hành xét nghiệm, phát hiện bà Y. dương tính với vi khuẩn Streptococcus suis, tác nhân gây bệnh liên cầu lợn nguy hiểm ở người.

Theo bác sĩ Hiền, hơn nửa tháng điều trị tại bệnh viện, hiện sức khỏe của bà Y. đã ổn định. Tuy nhiên do bà Y. cao tuổi, sức khỏe còn yếu, ho nhiều nên đang được tiếp tục theo dõi, dự kiến cuối tuần có thể xuất viện.

Ngay sau khi có kết quả của bà Y nhiễm khuẩn liên cầu lợn, Trung tâm Kiểm soát bệnh tật tỉnh Sóc Trăng đã khẩn trương phối hợp các đơn vị liên quan triển khai các hoạt động điều tra dịch tễ, xử lý môi trường và truy xuất nguồn gốc thực phẩm.

Hiện các thành viên trong gia đình bà Y. đã được theo dõi sức khỏe chặt chẽ trong vòng 14 ngày và chưa ghi nhận diễn biến sức khỏe bất thường.

Gia đình cho biết bà Y. là nội trợ trong nhà. Trước khi mắc bệnh vài ngày, bà Y. đã mua xương và thịt heo ở gần Khu công nghiệp An Nghiệp (xã An Hiệp, huyện Châu Thành, tỉnh Sóc Trăng) để nấu cho gia đình ăn.

Chia đất xong, ba người con tr/anh nhau lấy phần mình đến khi mẹ qua đời, một file ghi âm khiến họ h/oảng h/ốt trả lại tiền…

Đêm khuya, trong căn phòng lạnh lẽo chỉ còn tiếng tích tắc đồng hồ treo tường, ba người con ngồi chật cứng trên ghế, mắt không rời màn hình điện thoại đang phát bản ghi âm với giọng người mẹ vừa mất một tuần trước. Khi những lời cuối cùng vang lên — đầy xúc cảm, đầy chân tình, và đầy bí mật — cả ba người tái mặt, tay run bần bật. Một giây sau, như có ám hiệu vô hình, họ cùng đứng dậy, lao ra khỏi nhà, mang theo những cọc tiền vừa giành giật từ tay nhau…

Câu chuyện bắt đầu:

Tại xã Nhơn Hòa, huyện An Nhơn, tỉnh Bình Định, bà Hồng sống cùng chồng trong một căn nhà ngói cổ mấy chục năm tuổi nằm giữa cánh đồng lúa xanh rì. Chồng mất sớm, bà tảo tần nuôi ba người con khôn lớn: Nam – con trai cả, làm nghề xây dựng ở TP. Hồ Chí Minh; Hằng – con gái thứ, giáo viên tiểu học ở Bình Định; và Khánh – con út, một nhân viên văn phòng ở Hà Nội, lâu lâu mới về thăm mẹ một lần.

Bà Hồng sống bằng tiền trợ cấp người già và ít tiền con cái gửi về. Tuy vậy, mảnh đất hơn 1.000m² của gia đình – nằm ngay cạnh đường mới mở – đột nhiên trở thành “miếng bánh ngọt” khi nhiều người đến hỏi mua, giá lên đến vài tỷ đồng. Bà Hồng, đơn sơ và thật thà, không vội vàng quyết định. Bà nói:

“Đất ông bà để lại, mẹ chưa bán khi chưa biết lòng các con ra sao…”

Rồi bà lặng lẽ lên chùa niệm Phật, để mặc cho ba người con bắt đầu có những cuộc điện thoại trao đổi ngày càng căng thẳng hơn.

Tết năm đó, lần đầu tiên sau 5 năm, cả ba anh em về quê cùng lúc. Nhưng không khí gia đình chẳng ấm áp như xưa.

Nam nói:

“Mẹ già rồi, đất nên bán, chia mỗi người một phần, còn lại để mẹ dưỡng già.”

Khánh phản đối:

“Để mẹ sống trên đất mẹ chứ, bán rồi mẹ ở đâu? Hay Nam định gom hết rồi gửi mẹ vô viện dưỡng lão?”

Hằng nhẹ nhàng xen vào:

“Mẹ nói chưa muốn bán, mình đừng ép. Còn nếu có chia thì chia công bằng, sổ đỏ ai đứng tên thì mẹ có quyền quyết.”

Cuộc nói chuyện tưởng chừng là bàn bạc hóa ra lại là mở đầu của những vết nứt âm ỉ. Chỉ vài tháng sau, bà Hồng đổ bệnh nặng, phải nằm một chỗ. Lúc này, Khánh – người con vốn ít quan tâm – lại đột ngột về quê thường xuyên hơn. Hằng chăm sóc mẹ nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Một tuần trước khi bà Hồng qua đời, bà gọi điện nhờ sư thầy ở chùa gần đó đến giúp ghi âm lại một đoạn di nguyện, vì biết mình không còn nhiều thời gian. Bà đặt chiếc điện thoại cũ trong tủ, gài mật khẩu bằng ngày sinh của ba người con.

Đám tang của bà Hồng diễn ra vội vàng, lặng lẽ. Ngay sau lễ 49 ngày, ba người con tụ họp trong căn nhà cũ để “giải quyết chuyện đất đai”.

Nam – với giấy tờ công chứng có sẵn trong tay – nói rằng bà Hồng đã sang tên phần lớn đất cho mình từ tháng trước.

Khánh liền rút ra bản sao hợp đồng viết tay do mẹ ký, chia đất làm ba phần bằng nhau.

Hằng sốc: “Sao mẹ lại ký hai giấy khác nhau? Hay là tụi bây ép mẹ ký khi bệnh?”

Không ai chịu ai. Lời qua tiếng lại, những lời nặng nề dần xuất hiện.

“Tao gửi tiền về nuôi mẹ 10 năm, giờ không có phần là sao?”

“Còn tao bỏ việc để về chăm mẹ mấy tháng cuối, không đáng gì à?”

“Cả hai bây ở gần mà để mẹ chết lẻ loi, giờ còn đòi chia!”

Cuối cùng, họ đồng ý bán đất cho một doanh nghiệp xây khu biệt thự. Số tiền chia đều ba người: mỗi người hơn một tỷ. Nhưng khi vừa nhận xong tiền, chuẩn bị rời quê thì Hằng – người duy nhất ở lại dọn nhà – phát hiện chiếc điện thoại cũ trong tủ, với lời nhắn ghi trên giấy: “Nghe hết rồi hãy quyết định”.

Hằng run run mở file ghi âm.

Giọng bà Hồng vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng:

“Mẹ biết các con sẽ không còn nhìn nhau nếu mẹ mất. Nên mẹ ghi lại di nguyện này, nhờ sư thầy giữ giúp, nếu mẹ không kịp nói. Mẹ đã từng ký cho Nam vì nó hối, ký cho Khánh vì nó khóc. Nhưng giấy đó chỉ là hình thức. Mẹ chưa ra công chứng. Còn phần đất… mẹ muốn để lại cho người chăm sóc mẹ những ngày cuối – không phải vì vật chất, mà vì tình. Người đó là chị Hai các con – con Hằng…”

Bà dừng lại, như đang cố lấy hơi:

“Mẹ biết chia tài sản là thứ dễ chia rẽ máu mủ nhất. Mẹ không trách các con, nhưng nếu vì vài tấm sổ đỏ mà đánh mất nghĩa tình, thì mẹ thà để đất hóa bụi…”

Giọng nghẹn lại, rồi im bặt.

Hằng gọi điện cho hai người em, gửi file ghi âm. Chưa đầy 3 giờ sau, cả Nam và Khánh cùng có mặt tại nhà.

Họ im lặng, không ai nói lời nào. Một lúc sau, Nam đặt phong bì tiền lên bàn.

“Tao không biết… mẹ lại nghĩ vậy. Tao xin lỗi.”

Khánh nhìn Hằng, mắt đỏ hoe.

“Mẹ mất rồi… Mà đến giờ mình mới hiểu lòng mẹ. Còn giữ tiền cũng chẳng yên.”

Họ cùng nhau viết một bản cam kết: toàn bộ số tiền bán đất được chuyển thành quỹ học bổng mang tên bà Hồng, dùng để giúp học sinh nghèo tại xã.

Cả nước đang hướng về TPHCM: 3 loại thuốc y học cổ truyền gi;ả bán tại cửa hàng cho không biết bao nhiêu bà con rồi, quá kinhkhung

Cục Quản lý Y, Dược cổ truyền vừa phát hiện 3 loại thuốc giả gồm dầu xoa bóp, dầu phong thấp trật đả và dầu khu phong tại cửa hàng Phùng Hưng, quận 5, TPHCM.

Theo báo Vietnamnet ngày 4/6 có bài Phát hiện 3 loại thuốc y học cổ truyền giả bán tại cửa hàng ở TPHCM. Nội dung như sau:

Ngày 4/6, Cục Quản lý Y, Dược cổ truyền (Bộ Y tế) thông báo phát hiện 3 loại thuốc giả trong đợt kiểm tra tại TPHCM vào ngày 27-28/5. Các loại thuốc này do cơ sở Chánh Đại (phường 7, quận 5) sản xuất, nhưng không được cấp phép kinh doanh dược và không đạt tiêu chuẩn GMP về sản xuất thuốc cổ truyền, bị xác định là thuốc giả.

Ba loại thuốc y học cổ truyền giả được phát hiện tại TPHCM. Ảnh: Cục Quản lý Y, Dược cổ truyền

Cục Quản lý Y, Dược cổ truyền khuyến cáo người dân và các cơ sở kinh doanh tuyệt đối không mua bán, sử dụng các loại thuốc trên để tránh nguy hại sức khỏe. Cục yêu cầu Sở Y tế TPHCM thông báo rộng rãi đến các nhà thuốc và người tiêu dùng, đồng thời công khai thông tin về các sản phẩm này trên website chính thức. Các đợt kiểm tra, xác minh sẽ tiếp tục được triển khai, với biện pháp thu hồi và tiêu hủy ngay lập tức nếu phát hiện thêm thuốc giả.

Thời gian gần đây, tình trạng thuốc giả và thực phẩm chức năng không rõ nguồn gốc liên tục bị phanh phui, nguy cơ đe dọa sức khỏe cộng đồng.

Điển hình, giữa tháng 4, Công an Thanh Hóa triệt phá đường dây sản xuất, buôn bán thuốc tân dược giả quy mô lớn, bắt giữ 14 đối tượng. Gần đây, một nhà thuốc tại Hà Nội cũng bị phát hiện kinh doanh 7 loại thuốc giả.

Thuốc chữa bệnh là mặt hàng đặc biệt, ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng con người, đòi hỏi quản lý nghiêm ngặt theo Luật Dược. Hành vi sản xuất, kinh doanh thuốc giả bị nghiêm cấm và có thể chịu mức án từ 2 năm tù đến tử hình. Cơ quan chức năng kêu gọi người dân nâng cao cảnh giác, chỉ sử dụng thuốc từ nguồn đáng tin cậy để bảo vệ sức khỏe.

Ngày 3/6/2025, Vnexpress đưa tin “Chất cấm trong ‘thuốc gia truyền’ trị tiểu đường”. Nội dung chính như sau: 

Bệnh nhân có tiền sử tăng huyết áp và tiểu đường lâu năm, điều trị duy trì theo đơn bác sĩ kê. Ba tháng nay, ông tin lời quảng cáo trên mạng xã hội về bài thuốc gia truyền dạng viên có khả năng “chữa khỏi hoàn toàn tiểu đường”, mua về sử dụng. Sau khi uống, người bệnh liên tục mệt mỏi, đau bụng dữ dội, đến khi hôn mê mới nhập viện cấp cứu.

Tại Bệnh viện 198, các bác sĩ lấy mẫu thuốc gửi đến Viện Pháp y Quốc gia để xét nghiệm. Kết quả cho thấy thuốc chứa độc chất Phenformin, từng được dùng trong điều trị tiểu đường song đã bị cấm lưu hành từ cuối thập niên 1970. Phenformin gây tác dụng phụ nguy hiểm, đặc biệt là toan chuyển hóa máu, dẫn đến nhiều ca tử vong. Bệnh nhân được điều trị bằng phương pháp thở máy, duy trì thuốc vận mạch liều cao, lọc máu liên tục. Sau 48 giờ, người đàn ông đã qua cơn nguy kịch, dần hồi phục, tỉnh táo.

Những câu chuyện tương tự lặp lại trong các phòng cấp cứu trên cả nước. Một người đàn ông 63 tuổi, bỏ ra 10 triệu đồng mua thuốc nam không nhãn mác, chỉ sau 20 ngày sử dụng đã bị nhiễm toan chuyển hóa nặng, phải hồi sức tích cực và lọc máu tại Bệnh viện Bạch Mai. Kết quả xét nghiệm cũng xác nhận phenformin trong các viên thuốc.

Tại TP HCM, một phụ nữ 68 tuổi mắc tiểu đường suốt thập kỷ, dừng điều trị của bác sĩ để chuyển sang dùng hai chai thuốc in nhãn chữ Trung Quốc mua qua lời mách, nhập viện trong tình trạng nguy kịch và không qua khỏi.

Theo bác sĩ Dương Minh Tuấn, Khoa Nội tiết – Đái tháo đường, Bệnh viện Bạch Mai, các trường hợp ngộ độc thuốc tiểu đường trôi nổi không hiếm gặp. Mỗi năm, các bệnh viện lớn đều tiếp nhận nhiều ca tương tự, không ít người nhập viện muộn, không cứu kịp.

Thống kê của tạp chí Lancet cho thấy tỷ lệ mắc tiểu đường trên thế giới đã tăng gấp đôi chỉ sau ba thập kỷ, từ 7% lên 14%, tương đương hơn 800 triệu người. Tại Việt Nam, ước tính hiện có khoảng 7 triệu người sống chung với tiểu đường, hơn một nửa trong số đó đã gặp biến chứng, chủ yếu về tim mạch, mắt, thần kinh và thận. Tỷ lệ mắc mới trên nhóm tuổi 20-79 đã tăng hơn ba lần kể từ năm 2000. Đáng lo ngại, một nửa số ca bệnh không được chẩn đoán, phần lớn vì thiếu hiểu biết hoặc chủ quan với sức khỏe.

Mẫu thuốc tiểu đường chứa chất cấm. Ảnh: Bệnh viện cung cấp

Trong bối cảnh bệnh gia tăng, thị trường thuốc chữa tiểu đường trực tuyến phát triển mạnh, song tồn tại nhiều vấn đề. Khảo sát của VnExpress, tìm mua thuốc trị tiểu đường qua mạng rất đơn giản. Chỉ vài giây tìm kiếm cụm từ ngắn gọn như “mua thuốc trị tiểu đường”, “thuốc tiểu đường”…, sẽ có đến hàng trăm nghìn kết quả hiển thị.

Thuốc trên mạng có nhiều loại, dạng bột, dạng lá, dạng viên, “giá nào cũng bán” song khó xác minh được nguồn gốc hoặc chỉ phát hiện hàng giả khi đã mất tiền. Khách hàng chỉ cần chọn số lượng, điền đầy đủ thông tin địa chỉ, số điện thoại, phương thức thanh toán bên dưới, sẽ có ngay thuốc trong vòng vài ngày.

Số lượng nhóm và người bán thuốc xách tay trên các nền tảng như Facebook, TikTok, Youtube… không thể đếm hết. Chẳng hạn “Hội những người tiểu đường” với gần 50.000 nghìn người; “Nhóm chia sẻ kinh nghiệm trị tiểu đường không cần đi viện” thu hút gần 250.000 nghìn người…

Tuy nhiên, “chưa có bất kỳ hiệp hội đái tháo đường cũng như các nhà nghiên cứu nào khẳng định có thể chữa khỏi bệnh này”, PGS.TS Đỗ Trung Quân, Chủ tịch Hội Nội tiết – Đái tháo đường Hà Nội, khẳng định.

Bác sĩ Tuấn nhận định các loại thuốc được chào mời thường trộn lẫn hoạt chất tân dược, trong đó nguy hiểm nhất là phenformin và glibenclamide, nhằm tạo hiệu quả hạ đường huyết nhất thời, đánh lừa người dùng. Phenformin đặc biệt nguy hiểm, vì chúng thuộc nhóm biguanide, có cơ chế làm giảm đường huyết tương tự metformin nhưng độc tính cao gấp nhiều lần. Sau hàng loạt ca tử vong do toan lactic, loại thuốc này đã bị cấm tuyệt đối trên toàn thế giới. Tuy nhiên, dưới vỏ bọc “thuốc nam”, “gia truyền”, các chất cấm vẫn len lỏi vào nhiều sản phẩm không rõ nguồn gốc, bán tràn lan trên mạng.

Người mắc tiểu đường vốn đã tiềm ẩn nguy cơ biến chứng tim mạch, thận, thần kinh, khi sử dụng các loại thuốc chứa chất cấm còn đối mặt với nguy cơ suy hô hấp, tụt huyết áp, rối loạn tri giác, thậm chí tử vong rất nhanh. Đặc biệt, ở những người có bệnh lý gan, thận hoặc mắc bệnh mãn tính khác, biến chứng sẽ bùng phát dữ dội hơn. Biểu hiện ngộ độc thường diễn ra âm thầm như mệt mỏi, chán ăn, đau bụng, cảm giác bệnh thuyên giảm giả tạo khiến không ít bệnh nhân chủ quan tới khi đã quá muộn.

Lý giải nguyên nhân, bác sĩ cho rằng do tâm lý người bệnh mệt mỏi, chán nản vì đây là bệnh điều trị suốt đời nên càng dễ tin vào quảng cáo “trị bách bệnh” hoặc “giảm đường huyết nhanh chóng”. Người dân quan niệm “thuốc đông y là thuốc lành”, còn thuốc tây có thể gây một số tác dụng phụ như tiêu chảy, tăng cân, hoặc hạ đường huyết nên dễ bỏ cuộc. Nhiều người tưởng chỉ cần “hết triệu chứng” là khỏi nên chủ quan hơn.

Quy trình quản lý, kiểm soát còn nhiều khe hở, hầu hết người bán thuốc đều tự phát, nhỏ lẻ, khó phát hiện cũng khiến tình trạng này ngày càng phức tạp.

Tiểu đường là một căn bệnh mạn tính cần kiểm soát suốt đời, không thể chữa khỏi hoàn toàn. Nguyên tắc điều trị bao gồm chế độ ăn uống khoa học, duy trì cân nặng hợp lý, tập luyện đều đặn và dùng thuốc đúng chỉ dẫn. Việc tự ý mua, sử dụng sản phẩm không qua kiểm định y tế có thể trả giá bằng tính mạng.

Bác sĩ khuyến cáo người bệnh cần chủ động bảo vệ sức khỏe, thận trọng với các quảng cáo trên mạng, tuyệt đối không từ bỏ phác đồ điều trị đã kiểm chứng. Bên cạnh đó, cơ quan chức năng cần đẩy mạnh giám sát, xử lý nghiêm khắc những cá nhân, tổ chức buôn bán thuốc trị tiểu đường không rõ nguồn gốc để ngăn chặn nguy cơ những cái chết thầm lặng tiếp tục tái diễn trong cộng đồng.

Tìm thấy một loại chất đ-ộc cao gấp 500 lần bình thường trong dép tr;ẻ e;m, bán đầy ở Shop;pe

Báo cáo mới cho thấy nhiều loại dép nhựa trẻ em bán trên sàn thương mại điện tử chứa hàm lượng chất phthalate vượt mức cho phép, có sản phẩm cao gấp 509 lần.

Cuộc kiểm tra do tổ chức Toxic-Free Pioneer thực hiện trên 5 nền tảng thương mại điện tử lớn hồi đầu tháng 5. Họ chọn 10 mẫu dép trẻ em phổ biến (cỡ không quá 170 mm) để gửi đi phân tích tại các cơ quan giám định độc lập. Kết quả cho thấy một nửa số mẫu vượt mức giới hạn cho phép, có mẫu vượt 509 lần, mẫu khác vượt 496 lần và từng tiêu thụ hơn một triệu đôi.

Có thể là hình ảnh về giày và văn bản cho biết '真探 真探 来了 合格证 品 品牌:足順佳 牌: 足顺佳 品名:高弹性吹气拖 品 名: 高弹性吹气拖 凉鞋 成分:PVC 分: PVC 成 质 质检员:0 03 执行标准: 执行标准:T/WCSLX01-2019 T/WCSL T/WCSLX01-2019 川市博铺五星型料鞋 :吴川市博辅新市 蜜澤 标签什么的你们都可以自己做'

Đáng lưu ý, trong số 25 mẫu vượt ngưỡng tiêu chuẩn, có tới 80% không dán nhãn, tức không có thông tin về thương hiệu, nhà sản xuất hay tiêu chuẩn áp dụng. Việc thiếu thông tin này gây khó khăn trong truy xuất nguồn gốc và làm tăng rủi ro cho người tiêu dùng.

Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), phthalate là hormone môi trường có thể bắt chước tác động của estrogen. Phơi nhiễm dài hạn ảnh hưởng đến khả năng sinh sản nam giới, tăng nguy cơ ung thư vú ở phụ nữ hoặc gây dị tật bẩm sinh nếu thai phụ tiếp xúc quá mức. Chất này có thể thẩm thấu qua da và tích tụ trong cơ thể người

Phthalate là chất hóa dẻo phổ biến, có khả năng gây rối loạn nội tiết nếu tiếp xúc lâu dài. Với trẻ em, điều này có thể dẫn đến dậy thì sớm, hen suyễn, dị ứng và rối loạn tăng động giảm chú ý. Theo Trung tâm Phát triển Phúc lợi Công cộng Bảo vệ Môi trường Không Rác thải Thâm Quyến, nhiều mẫu dép trẻ em làm từ nhựa PVC chứa phthalate ở mức báo động, từng dẫn đầu bảng tìm kiếm nóng trên Weibo.

Phthalate là nhóm hóa chất có thể can thiệp vào hoạt động bình thường của hệ nội tiết, ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển và điều hòa hormone trong cơ thể. Ở trẻ nhỏ, tiếp xúc với phthalate có liên quan đến nguy cơ dậy thì sớm, rối loạn hành vi, chậm phát triển trí tuệ và rối loạn phát triển thần kinh. Ở người trưởng thành, phthalate có thể làm giảm chất lượng tinh trùng, gây rối loạn nội tiết sinh sản và làm tăng nguy cơ mắc các bệnh chuyển hóa như tiểu đường và béo phì. Với trẻ em, điều này có thể dẫn đến dậy thì sớm, hen suyễn, dị ứng và rối loạn tăng động giảm chú ý.

Giày trẻ em được bán tại một sàn thương mại điện tử của Trung Quốc. Ảnh: HK01

Giày trẻ em được bán tại một sàn thương mại điện tử của Trung Quốc. Ảnh: HK01

Tại Trung Quốc, tiêu chuẩn GB 30585-2014 quy định rõ hàm lượng phthalate trong các bộ phận tiếp xúc của giày trẻ em dưới 14 tuổi (cỡ không quá 170 mm) không được vượt quá 0,1%. Tuy nhiên, thực tế kiểm tra cho thấy việc vi phạm tiêu chuẩn vẫn phổ biến.

Thống kê từ ba năm qua của Toxic-Free Pioneer cho thấy tỷ lệ dép trẻ em vượt giới hạn phthalate lần lượt là 88%, 82% và 50%. Dù xu hướng có giảm, mức độ vi phạm vẫn ở mức đáng lo ngại.

Tổ chức này khuyến cáo phụ huynh nên mua sản phẩm từ các kênh uy tín, tránh hàng không rõ nguồn gốc. Khi mua trực tuyến, cần kiểm tra kỹ thông tin về tên sản phẩm, nhà sản xuất, địa chỉ, tiêu chuẩn thực hiện và chứng nhận chất lượng. Trường hợp sản phẩm không đạt yêu cầu, người tiêu dùng có quyền khiếu nại với nền tảng.

Bên cạnh đó, các sàn thương mại điện tử như shoppe, lazada cần tăng cường kiểm tra ngẫu nhiên các mẫu giày dép, đặc biệt là dép PVC trẻ em, mặt hàng có nguy cơ cao, đồng thời yêu cầu đơn vị kinh doanh cung cấp đầy đủ thông tin sản phẩm trên website để đảm bảo minh bạch và an toàn cho người tiêu dùng.

Gh/ì tay é/p/ vợ ký đơn ly hôn, Ngày ra tòa vợ cũ cười hé lộ bí mật đ;iêu đ;ứng

Tại phiên tòa sáng hôm đó, khi thẩm phán đọc đến phần kết luận ly hôn, ai nấy đều lặng đi. Chỉ có một người cười. Nụ cười của cô khiến cả phòng xử ngỡ ngàng. Nó không buồn, không vui, cũng chẳng phải nhẹ nhõm. Đó là nụ cười của một người biết mình đã thắng, nhưng lại chẳng cần lên tiếng.

Và người điêu đứng… lại chính là chồng cũ của cô – người từng ghì chặt tay vợ, ép cô phải ký đơn ly hôn.

Trong căn nhà ba tầng nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh ở quận Bình Thạnh, vợ chồng Minh và Lan từng được hàng xóm ngưỡng mộ là đôi “trai tài gái sắc”. Minh làm giám đốc điều hành của một công ty bất động sản đang lên, còn Lan – một giáo viên tiểu học – hiền lành, dịu dàng, lúc nào cũng đứng sau hỗ trợ chồng. Họ có một bé gái 6 tuổi tên Bông, xinh xắn và lanh lợi.

Nhưng sóng ngầm đã nổi lên từ lâu. Minh là người đàn ông đầy tham vọng. Với anh, thành công là tất cả. Anh bắt đầu đi sớm về khuya, có lần cả tuần không về nhà với lý do công tác. Lan chưa từng một lần chất vấn, chỉ lặng lẽ dọn dẹp bữa cơm nguội và ru con ngủ.

Cuộc hôn nhân dần lạnh lẽo, không một lời to tiếng, nhưng cũng chẳng còn ấm áp. Đến một ngày, Minh mang về một tập giấy. Đó là đơn ly hôn.

Lan nhìn anh, ánh mắt không ngạc nhiên. Nhưng cô không ký.

— “Em biết chuyện gì rồi phải không?” – Minh hỏi.

Lan im lặng.

Minh tiếp tục:
— “Anh muốn kết thúc sớm. Anh sẽ để lại căn nhà này cho em và con. Mọi tài sản chia đều.”

Vài ngày sau, Minh quay lại với một luật sư. Khi Lan tiếp tục từ chối ký, anh mất kiên nhẫn, hét vào mặt vợ, rồi thậm chí ghì tay cô xuống bàn, bắt cô cầm bút. Dù ánh mắt Lan lúc đó không giận dữ, cũng chẳng van xin – chỉ là sự trống rỗng – nhưng Minh không quan tâm.

Đơn ly hôn cuối cùng cũng được ký.

Sau khi chia tay, Lan và con gái dọn ra khỏi nhà. Cô không nhận một đồng trợ cấp nào. Căn nhà ở lại tên Minh, dù ban đầu anh nói sẽ để lại.

Một tháng sau ly hôn, Minh công khai quan hệ với Diễm, cô trợ lý trẻ trung, từng xuất hiện sát bên anh trong những buổi tiệc công ty. Họ nhanh chóng chuyển về sống chung.

Mọi chuyện tưởng đã kết thúc. Nhưng Lan thì không biến mất. Cô vẫn đưa Bông đến trường đều đặn, vẫn đi dạy, vẫn sống cuộc sống bình thường. Thậm chí trông cô còn… vui vẻ hơn trước.

Điều khiến Minh khó chịu là ở chỗ đó. Cô không níu kéo, không đòi hỏi, không oán trách. Cô như người thoát khỏi xiềng xích, tự do và điềm tĩnh.

Một lần, khi Minh đến đón con, anh vô tình thấy Lan ngồi trong một quán cà phê, đối diện là một người đàn ông lạ. Họ nói chuyện vui vẻ. Tò mò và bực bội, Minh điều tra. Nhưng mọi thứ đều trong sạch. Không có gì sai trái.

Dù vậy, trong lòng anh dấy lên một cảm giác kỳ lạ – như thể anh mới là người bị bỏ lại.

Phiên tòa ly hôn lần hai – lần này không còn để chia tài sản hay giành quyền nuôi con. Mà là phiên xử Minh bị kiện ngược vì vi phạm pháp luật hôn nhân gia đình.

Lan không chỉ âm thầm ký đơn ly hôn, cô còn lặng lẽ thu thập bằng chứng ngoại tình có tổ chức, ép buộc vợ ký đơn bằng vũ lực, và gian lận tài sản.

Luật sư đại diện cho Lan trình ra bản ghi âm, hình ảnh, tin nhắn, và cả đoạn camera ghi lại cảnh Minh đè tay vợ xuống bàn. Tất cả đều hợp pháp.

Minh chết lặng.

Lúc đó, Lan chỉ mỉm cười. Một nụ cười nhẹ tênh, nhưng khiến cả phiên tòa lạnh người.

Lan nói:
— “Tôi đã giữ im lặng đủ lâu. Không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi đang bảo vệ con tôi khỏi một người cha không xứng đáng.”

Ngay sau phiên tòa buổi sáng, báo chí đồng loạt đưa tin: “Giám đốc công ty bất động sản Minh P. bị tố ngoại tình, cưỡng ép vợ ký đơn ly hôn, có nguy cơ đối mặt án hình sự.”

Minh vốn quen sống dưới ánh hào quang: thành công, quyền lực, đẹp trai, có tiền. Nhưng chỉ sau một buổi sáng, mọi thứ sụp đổ như một ván bài lỗi.

Công ty buộc anh tạm ngừng chức vụ. Các đối tác hủy hàng loạt hợp đồng. Cổ đông đòi họp khẩn. Trong nội bộ, nhân viên bàn tán, người trợ lý từng là “tình mới” nay cũng tránh mặt anh như tránh dịch.

Thậm chí mẹ anh – người từng bênh Minh mọi điều – lần đầu gọi điện và nói:

“Mẹ không còn gì để nói. Con làm xấu mặt cả dòng họ!”

Minh ngồi gục trên ghế, một mình trong căn nhà trống rỗng. Ngôi nhà ấy từng có tiếng trẻ con cười đùa, từng có mùi cơm nóng mỗi chiều, từng có bóng dáng người phụ nữ chờ cửa… nhưng anh đã ép cô bước ra.

Lan không chọn con đường trả thù. Nhưng cô cũng không chấp nhận im lặng mãi mãi.

Khi ký đơn ly hôn, cô đã âm thầm gặp luật sư, tư vấn pháp lý, và bắt đầu thu thập bằng chứng – không để trả đũa, mà để đòi lại danh dự và bảo vệ quyền lợi cho con gái.

Sau phiên tòa, cô không ăn mừng. Cô chỉ nói với con gái:

“Từ nay mẹ con mình sẽ sống một cuộc sống mới, sạch sẽ và bình yên.”

Lan nhận được nhiều lời mời từ các tổ chức phụ nữ, cả các trung tâm tư vấn tâm lý. Họ muốn cô chia sẻ câu chuyện để truyền cảm hứng cho những người phụ nữ khác đang bị bạo lực tinh thần mà không dám lên tiếng.

Cô đồng ý, nhưng giữ đúng giới hạn. Cô không bêu rếu Minh. Cô chỉ nói:

“Phụ nữ không sinh ra để chịu đựng. Chúng ta có quyền lựa chọn rời đi, thay vì chịu trận mãi mãi.”

Sự điềm tĩnh của cô khiến nhiều người nể phục. Lan không biến mình thành nạn nhân. Cô trở thành một tấm gương của người biết tự trọng, biết bảo vệ mình mà không đánh mất phẩm chất.

Minh bị truy cứu trách nhiệm hình sự vì cưỡng ép người khác ký kết giấy tờ dưới áp lực thể chất, theo Điều 157 Bộ luật Dân sự và một phần vi phạm luật Hôn nhân gia đình. Dù không bị xử tù, nhưng phải nộp phạt hành chính, bị buộc bồi thường danh dự, và chịu hình phạt dân sự vì hành vi sai trái.

Vụ việc ảnh hưởng nặng nề đến uy tín, khiến anh không thể quay lại vị trí cũ. Không ai còn tin tưởng một người đàn ông từng dùng vũ lực với chính vợ mình để đạt được mục đích.

Diễm – người tình trẻ – cũng âm thầm rời đi không một lời từ biệt. Cô biết Minh chẳng còn gì ngoài tai tiếng và sự cay đắng.

Và Minh, người từng nắm quyền lực trong tay, giờ đây trở thành kẻ đơn độc với chính cái bóng của mình.

Một năm sau, Minh tình cờ gặp lại Lan khi đưa Bông đi dạo trong công viên. Cô mặc một chiếc đầm xanh nhạt, tóc buộc gọn, ánh mắt trong trẻo và bình thản. Cô dắt Bông đi, cười nhẹ khi con bé líu lo kể chuyện trường lớp.

Minh chào, cố gắng giữ một vẻ lịch sự.

Lan chỉ gật đầu.

Minh cúi xuống, hỏi Bông:
— “Con nhớ ba không?”

Con bé nhìn anh một lúc, rồi quay sang mẹ:

“Mẹ ơi, mình đi chưa?”

Lan gật, không trách, không khinh.

Khi hai mẹ con quay đi, Minh gọi lại:

“Lan… Em có từng yêu anh thật không?”

Lan quay lại, ánh mắt không còn giận, chỉ còn sự rõ ràng:

“Có. Rất nhiều. Nhưng tình yêu đó không đủ để em tha thứ cho sự tàn nhẫn.”

Nói xong, cô nắm tay con và bước đi.

Lan giờ đây đã chuyển sang làm tư vấn viên bán thời gian cho một tổ chức bảo vệ phụ nữ, đồng thời vẫn tiếp tục giảng dạy ở trường tiểu học. Cô không tái hôn, nhưng sống vui vẻ, độc lập và an yên.

Bông lớn lên trong một môi trường yêu thương và tôn trọng.

Còn Minh – người từng ép vợ ký đơn bằng sức mạnh – cuối cùng lại là người bị chính quá khứ của mình ghì xuống, mãi mãi.

“Người ta có thể kiểm soát một chữ ký, một thân xác, nhưng không thể kiểm soát sự thật. Và sự thật, dù chậm, cũng sẽ đến lúc lật lại mọi điều giả tạo.”

Chú ý: Từ nay, ra đường vi phạm lỗi phổ biến này có thể bị phạt tới 150 triệu đồng, ai cũng cần biết

Hành vi tự ý thay đổi kết cấu xe ô tô sai quy định sẽ bị phạt tiền từ 65 – 75 triệu đồng đối với cá nhân, từ 130 – 150 triệu đồng đối với tổ chức là chủ xe ô tô, xe máy chuyên dùng và các loại xe tương tự xe ô tô.

Ngày 04/06/2025, Thời báo VHNT đưa tin “Chú ý: Từ nay, ra đường vi phạm lỗi phổ biến này có thể bị phạt tới 150 triệu đồng, ai cũng cần biết”. Nội dung chính như sau: 

Từ ngày 1/1/2025, Nghị định 168/2024/NĐ-CP chính thức có hiệu lực đã nâng cao mức phạt vi phạm hành chính về trật tự và an toàn giao thông đường bộ. Một trong những lỗi bị áp dụng số tiền phạt lên đến 150 triệu đồng mà chủ ô tô phải lưu ý.

Theo khoản 16, Điều 32 quy định xử phạt, trừ điểm giấy phép lái xe đối với chủ phương tiện vi phạm quy định liên quan đến giao thông đường bộ, hành vi tự ý thay đổi kết cấu xe ô tô sai quy định sẽ bị phạt tiền từ 65 – 75 triệu đồng đối với cá nhân, từ 130 – 150 triệu đồng đối với tổ chức là chủ xe ô tô, xe máy chuyên dùng và các loại xe tương tự xe ô tô.

 

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Cụ thể, chủ xe sẽ bị phạt tiền nếu tự ý thay đổi tổng thành khung, tổng thành máy (động cơ), hệ thống phanh, hệ thống truyền động (truyền lực), hệ thống chuyển động hoặc tự ý cải tạo kết cấu, hình dáng, kích thước của xe không đúng thiết kế của nhà sản xuất hoặc thiết kế trong hồ sơ đã nộp cho cơ quan đăng ký xe hoặc thiết kế cải tạo đã được cơ quan có thẩm quyền phê duyệt; tự ý thay đổi tính năng sử dụng của xe hoặc tự ý lắp đặt thêm cơ cấu nâng hạ thùng xe, nâng hạ container trên xe (kể cả rơ moóc và sơ mi rơ moóc).

Trước đó, theo Điều 30 Nghị định 100/2019/NĐ-CP (sửa đổi bởi Nghị định 123/2021/NĐ-CP) quy định mức phạt cho hành vi này từ 6-8 triệu đồng với cá nhân, từ 12-16 triệu đồng với tổ chức là chủ xe ô tô.

Ngoài ra, theo khoản 7, Điều 32, Nghị định 168 quy định hành vi tự ý thay đổi màu sơn của xe không đúng với màu sơn ghi trong chứng nhận đăng ký xe, lắp đặt, sử dụng thiết bị âm thanh, ánh sáng trên xe gây mất trật tự, an toàn giao thông đường bộ… có mức phạt áp dụng từ 4-6 triệu đồng với cá nhân, từ 8-12 triệu đồng đối với tổ chức là chủ xe ô tô, xe chở người bốn bánh có gắn động cơ, xe chở hàng bốn bánh có gắn động cơ, xe máy chuyên dùng và các loại xe tương tự xe ô tô.

Bên cạnh đó, đối với xe máy, chủ xe sẽ bị phạt 800.000 đồng – 1 triệu đồng đối với cá nhân và 1,6 – 2 triệu đồng với tổ chức có hành vi lắp đặt, sử dụng thiết bị âm thanh, ánh sáng trên xe gây mất trật tự, an toàn giao thông đường bộ. Hành vi tự ý thay đổi khung, máy, hình dáng, kích thước, đặc tính của xe mô tô, xe gắn máy cũng đối diện với mức phạt 4-6 triệu đồng với cá nhân, từ 8-12 triệu đồng đối với tổ chức.

Cũng theo Nghị định 168, tự ý thay đổi nhãn hiệu, màu sơn của xe máy không đúng với chứng nhận đăng ký xe cũng bị phạt từ 200.000 – 300.000 đồng với cá nhân và 400.000 – 600.000 đồng với tổ chức là chủ xe mô tô, xe gắn máy và các loại xe tương tự xe mô tô, các loại xe tương tự xe gắn máy.

Theo báo Dân trí ngày 19/3 có bài Hàng loạt tài xế ô tô bị xử phạt vì dừng xe mua ổi. Nội dung như sau:

Chiều 18/3, Phòng CSGT Hà Nội thông tin về tình trạng người dân tụ tập buôn bán, ô tô dừng đỗ sai quy định trên quốc lộ 1B (đoạn dưới chân cầu Thanh Trì), gây cản trở và tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn giao thông.

Để xử lý tình trạng này, trong các ngày 17 và 18/3, Đội CSGT đường bộ số 5 (Phòng CSGT Hà Nội) phối hợp với Công an phường Cự Khối (Long Biên) đã tăng cường tuần tra kiểm soát, xử lý nghiêm các vi phạm.

Một tài xế ô tô dừng đỗ ven đường để mua ổi bị CSGT phát hiện, xử lý (Ảnh: Công an cung cấp).

Theo cảnh sát, qua ghi nhận thực tế, nhiều tài xế ô tô dừng đỗ ngay trên phần đường dành cho xe cơ giới để mua hàng (ổi), khiến các phương tiện phía sau bị ùn ứ, xe máy phải lấn vào làn ô tô, tiềm ẩn nguy cơ xảy ra va chạm.

Anh N.V.T. (quê Hòa Bình) điều khiển ô tô biển kiểm soát 30F-945.xx, dừng xe ngay trước biển cấm dừng, cấm đỗ để mua ổi. Khi bị kiểm tra, tài xế này viện lý do chỉ dừng “một lát”, nhưng vẫn bị Tổ công tác lập biên bản xử lý.

Tương tự, anh P.V.T., tài xế xe đầu kéo BKS 51C-939.xx (quê Hải Dương) cũng bị cảnh sát xử lý khi đỗ xe dưới lòng đường để chờ người nhà mua hàng.

Với hành vi trên, các tài xế bị xử phạt từ 800.000 đồng đến 1 triệu đồng.

CSGT xử lý hàng loạt tài xế ô tô dừng xe mua ổi, gây cản trở giao thông (Ảnh: Công an cung cấp).

Theo Phòng CSGT Hà Nội, mặc dù khu vực quốc lộ 1B đã được ngăn cách bằng dải phân cách với đường dân sinh, nhưng nhiều người vẫn trèo qua lan can để họp chợ, dựng lều bạt che chắn.

Khi lực lượng chức năng tuần tra, một số người liền nhanh chóng thu dọn, nhưng ngay khi vắng bóng lực lượng chức năng, tình trạng “họp chợ” lại tái diễn.

Nhà chức trách cho biết chỉ trong 2 ngày (17 và 18/3), lực lượng chức năng đã phá dỡ hàng chục bục bệ do người dân tự ý xây lên để bày bán hàng hóa.

Đại úy Vũ Cường, Phó Đội trưởng Đội CSGT đường bộ số 5, cho biết trong thời gian tới, đơn vị sẽ tiếp tục phối hợp với công an phường sở tại tăng cường kiểm tra, xử lý vi phạm, bảo đảm trật tự an toàn giao thông trên tuyến.

Nhà chị dâu sát nhà tôi, cứ đến bữa là 3 con của chị lại chạy qua ăn ch/ự/c, không cần ai phải mời. Các cháu đang tuổi ăn tuổi lớn nên tốn thức ăn quá, tôi mới nghĩ ra một cách ….

Chị dâu tôi tên là Hồng – một người phụ nữ giỏi giang, sắc sảo, miệng lúc nào cũng tươi cười, nhưng tiếng cười ấy nhiều khi như dao cạo lên mặt người đối diện. Nhà chị sát vách nhà tôi. Chúng tôi chỉ cách nhau một bức tường mỏng như giấy – và không gì có thể lọt qua đó nhiều hơn… mùi cơm chiều.

Mỗi lần đến bữa, mùi canh chua, cá kho hay thịt rang bốc lên nghi ngút từ bếp nhà tôi. Nhưng điều tôi không ngờ tới – hay đúng hơn là không ngờ lại kéo dài đến thế – là ba đứa con của chị Hồng lại coi nhà tôi như nhà ăn tập thể. Cứ đến tầm 5 giờ chiều, như có chuông reo trong đầu, cả ba đứa nhỏ – Tí, Tũn, và Tun – lại rồng rắn chạy qua, miệng reo: “Dì Nhi ơi, ăn cơm với!”

Tôi tên là Nhi – người đàn bà 36 tuổi, sống cùng chồng và một đứa con trai nhỏ, làm công nhân may gần khu công nghiệp Đức Hòa, Long An. Cuộc sống không dư dả gì, cơm nước phải cân đo đong đếm từng chút. Thế mà chiều nào cũng phải chắt chiu thêm ba phần ăn cho mấy đứa cháu “ăn nhờ ăn gửi”, không chút khách sáo.

Lúc đầu, tôi nghĩ: “Ừ thì tụi nhỏ còn bé, lại là cháu trong nhà, cho ăn một bữa cũng chẳng sao.” Nhưng rồi một bữa thành hai, hai thành bốn, rồi thành thói quen như cơm bữa. Tôi đâm ra bực mà không dám nói.

Có lần, tôi giả vờ đóng cửa, tắt đèn bếp sớm, nhưng Tí vẫn gõ cửa rầm rầm: “Dì ơi, tụi con qua ăn cơm nhen!” Chưa kịp trả lời, ba đứa đã lục tục bước vào, leo lên ghế ngồi ngay ngắn, chờ tôi bưng mâm ra. Như thể chuyện đó là đương nhiên, là quyền lợi.

Chồng tôi – anh Hải – thì hiền như đất. Thấy tụi nhỏ sang ăn thì chỉ cười: “Kệ tụi nó, cháu mình mà, coi như nhà đông vui.” Nhưng đàn bà lo toan bếp núc, tôi hiểu rõ mỗi bữa cơm phải đi chợ tính toán ra sao, mỗi cái đùi gà phải chia làm mấy khúc. Có hôm tôi luộc hai quả trứng, định dành cho con trai tôi – thằng Bi – vậy mà vừa đặt lên mâm, Tun với Tũn đã gắp liền tay. Thằng Bi chỉ nhìn, không dám nói. Tôi thấy ánh mắt nó buồn buồn, mà lòng đau như ai cắt.

Tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến thói quen ăn uống của mấy đứa nhỏ. Tí ăn như hổ đói, cứ món nào ngon là vét sạch, mặc kệ người khác có ăn được hay không. Tũn thì hay đòi nước ngọt, nước mắm phải đúng hiệu, cơm phải nóng hổi. Còn Tun thì… ăn xong không rửa tay, chén bát để nguyên, thản nhiên về nhà như thể nhà tôi là quán ăn.

Một lần, tôi không kiềm được nữa, ngồi xuống nói với chị Hồng:

– Chị Hồng nè, tụi nhỏ cứ qua nhà em ăn suốt vậy, em cũng hơi khó xử…

Chị Hồng cười xòa, tay vẫn bấm điện thoại:

– Ừ thì tụi nó thương dì Nhi, nhà chị thì toàn đồ chiên xào, khẩu vị khác. Qua bên em ăn cơm nhà quê lại thấy ngon, biết sao được! Mà tụi nhỏ đang tuổi ăn, ăn cho nó mau lớn chứ có gì đâu!

Câu nói nhẹ tênh như gió thoảng, nhưng với tôi, nó nặng như gạch đè ngực.

Từ sau hôm đó, tôi quyết định thay đổi. Tôi mua ít đồ ăn hơn, nấu đơn giản, tránh mùi thơm. Tôi dặn con trai ăn nhanh, không rề rà. Nhưng vẫn không ăn thua. Mấy đứa nhỏ hình như có “máy quét mùi”, cứ đúng giờ là sang. Tôi lúng túng, không thể đuổi, cũng không thể mời nhiệt tình.

Đỉnh điểm là hôm đó, tôi chỉ có hai con cá kèo kho nghệ, định làm món đặc biệt cho thằng Bi – nó thích nhất món này. Vậy mà khi tôi bưng ra, cả ba đứa nhỏ đã ngồi sẵn. Tôi nhìn nồi cá, rồi nhìn con mình đang mếu máo, lòng tôi như sôi lên.

Tối đó, tôi ngồi thừ trên giường, anh Hải hỏi:

– Em có chuyện gì hả Nhi?

Tôi chỉ nói:

– Anh có nghĩ em quá đáng nếu từ chối tụi nhỏ không?

Anh Hải thở dài:

– Không, nhưng cũng khó xử. Dù gì cũng là cháu ruột…

Tôi quay sang, mắt đỏ hoe:

– Nhưng con mình thì sao? Nó có quyền gì trong chính mâm cơm nhà nó?

Ngày hôm sau, tôi quyết định làm điều mà tôi chưa từng dám – đóng cửa, cài then, tắt đèn bếp sớm. Khi tụi nhỏ gõ cửa, tôi giả vờ không nghe. Tim tôi đập thình thịch, không biết điều đó có quá đáng không, có tàn nhẫn không…

Nhưng rồi, một tiếng nói vang lên từ ngoài cửa:

– Mẹ ơi, sao nhà dì Nhi nay không mở cửa? Tụi con đói…

Tôi bật khóc. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình ích kỷ – và cũng lần đầu, tôi thấy mâm cơm của mình, dù ít ỏi, lại có thể quan trọng đến thế.

Tiếng đứa nhỏ gọi ngoài cửa cứ văng vẳng trong đầu tôi suốt đêm. Câu nói ngây ngô, chân thật như một cú đánh mạnh vào tim: “Tụi con đói…”

Tôi không ngủ được. Nằm bên thằng Bi đang say giấc, tôi vuốt tóc nó mà lòng rối như tơ vò. Mình có thật sự là người lớn không, nếu chỉ vì vài bữa cơm mà giận hờn, đóng cửa với trẻ con?

Sáng hôm sau, khi tôi đang phơi đồ ngoài sân thì chị Hồng bước sang. Không như mọi ngày, chị không cười. Gương mặt chị trông khác lạ – có phần bối rối:

– Tối qua… tụi nhỏ về, đứa nào cũng mếu máo. Nó nói dì Nhi giận, không cho ăn. Tôi có rầy, bảo sao tụi con không hỏi ý dì trước, không phải cứ quen rồi là được. Mà… chị cũng xin lỗi em.

Tôi ngẩng lên, không ngờ chị lại chủ động như vậy. Cơn bức bối trong lòng bỗng tan đi một nửa.

Chị ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ, giọng nhẹ hơn mọi khi:

– Thiệt ra… chị cũng biết tụi nó hay qua làm phiền em. Mà mỗi lần nấu cơm, tụi nhỏ cứ chê, không chịu ăn. Chị đi làm về mệt, nhiều khi nấu xong phải dọn hết vì tụi nó bỏ. Vậy nên thấy qua bên em ăn ngon miệng, chị cũng… làm thinh.

Tôi nhìn chị. Một người phụ nữ từng khiến tôi bực bội, giờ lại ngồi đây, vừa nói vừa nghẹn. Tôi nhận ra, chị không vô tâm như tôi từng nghĩ. Có lẽ chị cũng bối rối trong vai trò làm mẹ, vừa đi làm kiếm sống, vừa nuôi dạy ba đứa con trong một xã hội đầy áp lực.

Tôi thở dài:

– Em hiểu. Nhưng chị cũng hiểu cho em. Một mâm cơm của người làm công nhân, đâu có dư dả gì. Em không tiếc đồ ăn, nhưng em sợ con mình nhìn thấy mà tủi. Nó ít nói, chứ có hôm em thấy nó để đũa xuống giữa chừng, lặng lẽ đứng dậy. Tim em đau lắm.

Chị Hồng nhìn tôi, mắt rưng rưng:

– Ừ… chị biết. Tụi nhỏ nhà chị quen được chiều, chị sai rồi. Chị không nghĩ tụi nó lại làm Bi buồn.

Chúng tôi im lặng một lúc. Những hiểu lầm, những ấm ức, từ từ tan ra trong khoảng lặng ấy.

Rồi chị nói:

– Hay vầy, chị với em chia nhau. Tuần ba bữa, chị nấu, tụi nhỏ qua em chơi rồi ăn luôn. Ba bữa kia, chị dặn tụi nó ở nhà. Còn chủ nhật thì hai nhà ăn chung – cho tụi nhỏ hiểu bữa cơm không phải cứ muốn là có, mà là chia sẻ, là biết nghĩ cho người khác.

Tôi mỉm cười. Gật đầu. Cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.

Từ hôm đó, mọi thứ dần thay đổi.

Tụi nhỏ không còn chạy sang nhà tôi mỗi ngày nữa. Thỉnh thoảng vẫn qua, nhưng đã biết lễ phép hơn, biết gõ cửa và chờ được mời. Chị Hồng cũng chịu khó nấu ăn hơn, dù bận nhưng đã để tâm hơn vào bữa cơm gia đình.

Tôi bắt đầu nấu nhiều hơn một chút vào những bữa “luân phiên” mà chị Hồng nhắc đến. Nhưng lạ thay, giờ tôi không còn thấy bực bội nữa. Mỗi khi thấy tụi nhỏ ăn ngon lành, tôi lại nhớ đến Bi, nhớ ánh mắt nó lần đầu được ăn trọn quả trứng luộc mà không phải nhường ai.

Một lần, trong bữa cơm chung chủ nhật, khi tôi đang gắp miếng cá kho cho Tun thì nó bẽn lẽn nói:

– Dì ơi, tụi con cảm ơn dì. Con biết con hay qua ăn ké, mà con không biết là làm dì buồn. Con xin lỗi.

Tôi nghẹn họng. Không phải vì lời xin lỗi, mà vì giọng nói non nớt ấy đã lớn lên một chút – trong suy nghĩ, trong biết điều.

Tôi mỉm cười, xoa đầu nó:

– Dì không buồn đâu. Miễn là mấy đứa biết nghĩ, biết thương người. Dì vui rồi.

Thằng Bi ngồi bên cạnh, lần đầu tiên cũng gật đầu:

– Dì nói đúng á. Mình ăn cơm không phải chỉ để no bụng, mà để thương nhau.

Chồng tôi – anh Hải – chỉ cười khà khà, gắp thêm miếng đậu hũ. Không khí gia đình nhỏ bỗng trở nên ấm cúng lạ thường.

Chuyện một mâm cơm tưởng chừng nhỏ bé, lại chứa đựng trong đó cả nghìn sợi dây tình cảm. Từ hiểu lầm, va chạm, đến tha thứ và học cách chia sẻ.

Tôi hiểu ra rằng: một mâm cơm không chỉ là gạo, thịt, rau… mà còn là lòng người. Là trách nhiệm, là cảm thông, là cách chúng ta sống cùng nhau dưới một mái nhà, một xóm nhỏ, một đất nước.

Và đôi khi, để giữ được một mâm cơm ấm – ta cần học cách mời nhau bằng tấm lòng, chứ không phải đợi khi bụng đói.