Nguyễn Hưng – một người đàn ông 35 tuổi, làm nghề thợ xây tại một thị trấn nhỏ ở miền Trung. Anh sống độc thân, chăm chỉ làm việc, không có nhiều bạn bè, càng không đặt nặng chuyện yêu đương sau một lần bị phản bội khi còn trẻ. Sau bao năm dành dụm, Hưng tích lũy được hơn 300 triệu đồng – số tiền mà người dân quê anh vẫn xem là “của để dành”, có thể dựng nhà nhỏ hoặc khởi đầu cuộc sống ổn định hơn.
Một hôm, khi đang ăn cơm trưa ở công trình, Hưng đọc được một bài đăng trên mạng xã hội từ một nhóm thiện nguyện. Câu chuyện là về một cô gái tên Lê Vy, 28 tuổi, từng là sinh viên năm cuối ngành sư phạm thì gặp tai nạn xe máy khiến cô bị liệt nửa người từ thắt lưng trở xuống. Gia đình không khá giả, mẹ già đau yếu, ba đã mất, Vy gần như sống tách biệt với xã hội trong một căn nhà nhỏ ở vùng quê nghèo tỉnh Quảng Trị.
Bài đăng kêu gọi mọi người giúp đỡ, nhưng điều làm Hưng chấn động là đoạn cuối: “Cô ấy từng nói, ước mơ lớn nhất là được khoác váy cưới, có một mái ấm dù chỉ một lần trong đời.”
Không hiểu vì sao, Hưng thấy tim mình rung lên. Không phải thương hại, không phải nhất thời cảm động – mà là một cảm giác rất thật: anh muốn gặp người con gái đó. Không bàn bạc với ai, không suy tính nhiều, Hưng xin nghỉ vài ngày và bắt xe về Quảng Trị.
Lần đầu gặp Vy, Hưng ngỡ ngàng. Cô gái ngồi trên xe lăn với đôi chân gầy guộc và ánh mắt buồn vời vợi ấy lại sở hữu một vẻ đẹp thuần khiết đến lạ. Gương mặt không cần son phấn, nụ cười nhẹ dù đầy sự tự ti, nhưng vẫn tỏa ra một nét gì đó khiến người ta muốn lại gần.
Ba ngày ở lại thăm hỏi, trò chuyện, Hưng thấy trong Vy là cả một bầu trời nghị lực. Dù cơ thể không còn nguyên vẹn, cô vẫn giữ thói quen đọc sách, học ngoại ngữ qua điện thoại, dạy kèm trẻ nhỏ miễn phí qua Zoom.
Trên chuyến xe quay về, Hưng quyết định: Anh sẽ cưới cô ấy.
Người thân, bạn bè đều phản đối. “Mày điên à? 300 triệu để cưới một cô gái bị liệt? Mày có biết sau này sẽ khổ như thế nào không?” – Nhưng Hưng không nghe. Anh chỉ cười, ánh mắt kiên định: “Khổ hay không, là do mình chọn cách sống. Cô ấy xứng đáng được yêu thương như bất kỳ ai.”
Hưng trở lại Quảng Trị một lần nữa, lần này là để hỏi cưới. Vy ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Cô không đồng ý ngay. Cô sợ làm gánh nặng, sợ anh chỉ nhất thời cảm động rồi sẽ hối hận. Nhưng Hưng kiên trì, mỗi ngày đều gọi điện, kể chuyện vui, hỏi han từng chút một như một người chồng thật sự. Sau ba tháng, Vy gật đầu.
Đám cưới diễn ra giản dị trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Không váy cưới lộng lẫy, không hội trường sang trọng, chỉ có một chiếc sân nhỏ được trang trí bằng hoa dại và ánh đèn vàng ấm. Vy ngồi trên xe lăn, còn Hưng thì nắm chặt tay cô không rời.
Đêm tân hôn, sau bao chuẩn bị, Hưng nhẹ nhàng bế vợ vào phòng. Khi cởi áo Vy ra, không phải để chiếm hữu, mà là để thay giúp cô một bộ đồ ngủ thoải mái hơn. Và chính khoảnh khắc đó, anh đã phát hiện ra bí mật khiến tim mình như muốn vỡ tung…
Khi Hưng nhẹ nhàng cởi chiếc áo cưới lụa trắng, anh cố không để Vy cảm thấy ngại ngùng. Nhưng ánh mắt anh bất chợt sững lại khi nhìn thấy hàng chữ xăm nhỏ nằm phía bên trái lồng ngực của cô. Những ký tự tiếng Pháp tinh tế, anh đọc được ngay vì từng theo học nghề xây dựng ở Pháp vài năm trước:
“Je suis encore en vie – Tôi vẫn còn sống.”
Bên dưới dòng chữ là hình một chiếc cây khô trụi lá, nhưng ở phần gốc có vài chồi non đang vươn lên. Hưng nghẹn lời. Anh không thể tin cô gái với dáng người yếu ớt này lại mang trong tim một nội lực phi thường như thế.
Vy thấy ánh mắt anh dừng lại, cô hơi lúng túng, kéo tấm chăn che đi. Nhưng Hưng nắm lấy tay cô:
– Em xăm từ khi nào?
– Sau tai nạn… Lúc đó em từng nghĩ mình đã chết, nhưng rồi em nhận ra, chỉ cần mình còn thở, còn suy nghĩ, là mình vẫn còn sống. Em không muốn sống như một cái xác không hồn…
Nói rồi, Vy kể hết. Về chuỗi ngày sau tai nạn, cô bị bạn trai bỏ rơi, bạn bè xa lánh, thậm chí người thân cũng dần lạnh nhạt. Đã có lúc cô nghĩ đến việc kết thúc tất cả. Nhưng rồi một hôm, cô nhìn thấy người mẹ già run rẩy đẩy xe lăn cho cô đi mua thuốc. Khi ấy, Vy bật khóc – và thề rằng sẽ sống, sống để không phụ lòng mẹ.
Hưng im lặng thật lâu, rồi anh vòng tay ôm Vy thật chặt, không nói lời nào. Bởi anh biết, bất kỳ lời an ủi nào cũng sẽ là thừa. Người phụ nữ này không cần được thương hại – cô xứng đáng được ngưỡng mộ.
Hưng không “có được vợ” như những người đàn ông khác, mà là trúng số độc đắc – vì anh cưới được một người con gái đẹp nhất từ bên trong.
Những ngày sau đó, cuộc sống vợ chồng họ không hề dễ dàng. Vy không thể tự di chuyển, mọi sinh hoạt đều cần đến sự giúp đỡ. Nhưng chưa một lần Hưng than vãn. Buổi sáng anh dậy sớm lo bữa ăn, rồi ra công trình. Tối về lại tắm rửa cho vợ, đọc sách cùng cô, trò chuyện như những đôi vợ chồng bình thường.
Một năm sau, với sự chăm sóc và vật lý trị liệu đều đặn, đôi chân Vy bắt đầu có phản ứng nhẹ. Đó là ngày Hưng bật khóc. Lần đầu tiên trong đời, anh tin vào phép màu.
Câu chuyện của họ được lan truyền khắp mạng xã hội, nhưng Hưng vẫn giữ nếp sống giản dị. Khi được hỏi có cảm thấy “thiệt thòi” không khi cưới một người như Vy, anh chỉ cười:
– Tôi không bỏ 300 triệu để lấy một người vợ bị liệt. Tôi đã bỏ số tiền ấy để mua được một điều vô giá – đó là hạnh phúc thật sự.