Home Blog Page 4

Bố đơn thân bỏ phỏng vấn quan trọng để giúp người lạ. Không ngờ cô ấy là nữ tỷ phú!

Có những lúc, chỉ một lựa chọn nhỏ trong tích tắc cũng có thể thay đổi cả cuộc đời một con người. Hôm ấy, Minh – một ông bố đơn thân ngoài ba mươi – lại đứng trước ngã rẽ như thế.

Sáng nay, Minh chuẩn bị cho một buổi phỏng vấn quan trọng ở một công ty lớn. Đó là cơ hội hiếm hoi sau nhiều tháng thất nghiệp. Anh dậy sớm, lo bữa sáng cho con gái nhỏ tên An, rồi gửi bé sang nhà hàng xóm nhờ trông. Trong lòng Minh nặng trĩu hy vọng, nhưng cũng đầy lo lắng. Anh biết, nếu bỏ lỡ buổi phỏng vấn này, có thể hai cha con sẽ còn phải chật vật thêm nhiều tháng nữa.

Con đường đến trung tâm thành phố hôm ấy đông hơn thường lệ. Minh lái chiếc xe cũ đã theo anh mấy năm nay, vừa đi vừa nhẩm lại những câu trả lời phỏng vấn. Nhưng khi chỉ còn cách công ty khoảng mười phút, anh chợt thấy một chiếc xe sang đỗ ven đường, nắp capo mở toang, khói bốc lên nghi ngút. Bên cạnh, một người phụ nữ dáng vẻ sang trọng loay hoay, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Một thoáng do dự thoáng qua trong đầu Minh: dừng lại giúp hay cứ đi tiếp? Nếu dừng lại, anh chắc chắn sẽ trễ phỏng vấn. Nếu không dừng, lương tâm anh lại không yên. Cả cuộc đời, Minh vẫn dạy con gái rằng: “Khi thấy ai gặp khó, nếu có thể, mình nên giúp”. Vậy thì, nếu hôm nay bỏ qua, anh sẽ dạy con mình điều gì?

Thế là Minh tấp xe vào lề, bước xuống. Người phụ nữ ấy thoáng ngạc nhiên, nhưng ánh mắt ánh lên sự biết ơn.
— “Xe chị bị nóng máy rồi. Để tôi xem thử.”

Minh mở nắp, loay hoay một lát, rồi giúp cô gọi xe cứu hộ. Thấy cô đứng bối rối, anh còn lấy chai nước suối trên xe mình đưa. Mồ hôi lấm tấm trên trán, bộ đồ phỏng vấn đã nhăn nhúm, nhưng anh vẫn cười:
— “Không sao đâu, sẽ ổn thôi.”

Khi cứu hộ đến nơi, Minh nhìn đồng hồ, thở dài. Buổi phỏng vấn chắc chắn đã muộn. Anh chỉ kịp chào rồi vội vã lên xe, phóng đi. Trong gương chiếu hậu, người phụ nữ ấy nhìn theo, ánh mắt như còn điều gì chưa kịp nói.

Anh không biết rằng, quyết định ấy đã mở ra một bước ngoặt lớn trong đời mình.

Khi Minh đến nơi, buổi phỏng vấn đã gần kết thúc. Nhân viên lễ tân chỉ lắc đầu:
— “Xin lỗi anh, ban tuyển dụng đã về rồi. Anh có thể gửi hồ sơ qua email.”

Trên đường về, gió lùa qua cửa kính, thổi tung mái tóc rối bời. Minh thấy lòng trống rỗng. Cơ hội anh chờ đợi đã vuột mất chỉ vì một phút giúp người. Trong đầu anh thoáng hiện câu hỏi: liệu mình có quá dại dột?

Chiều ấy, Minh đón con gái về. Nhìn An tung tăng khoe bài vẽ ở lớp, bao nhiêu uất ức trong lòng anh như tan biến phần nào. Anh cúi xuống, xoa đầu con:
— “Ba không được nhận việc rồi con à.”
— “Sao vậy ba?”
— “Vì ba đi giúp người ta, nên tới muộn.”
— “Nhưng giúp người là việc tốt mà, ba nhỉ?”

Nghe con nói, Minh mỉm cười gượng gạo. Đúng vậy, ít ra anh còn giữ được điều tốt đẹp trong lòng. Nhưng làm người tốt thì có nuôi nổi con không? Câu hỏi ấy cứ day dứt mãi.

Những ngày sau, Minh tiếp tục tìm việc. Tiền tiết kiệm cạn dần. Thỉnh thoảng, anh lại nhớ tới ánh mắt của người phụ nữ hôm ấy – sang trọng, nhưng cũng mang nét cô đơn kỳ lạ. Anh tự hỏi, liệu cô có nghĩ đến anh nữa không, hay anh chỉ là người qua đường?

Cho đến một buổi sáng, khi Minh vừa chuẩn bị bữa sáng cho con thì có người gõ cửa. Một người đàn ông mặc vest lịch sự trao cho anh một phong bì và tấm danh thiếp.
— “Phu nhân của chúng tôi muốn mời anh đến gặp mặt. Đây là địa chỉ.”

Minh ngạc nhiên, chưa kịp hỏi gì thì người đàn ông đã rời đi. Anh mở phong bì: bên trong là một tấm thiệp in tinh xảo, cùng lời mời trang trọng. Người ký tên chính là cô gái hôm ấy.

Trong bộ quần áo đơn giản, Minh đưa con gửi bạn rồi tìm đến địa chỉ ghi trên thiệp. Đó là một biệt thự rộng lớn, sang trọng đến mức anh phải ngỡ ngàng. Người giúp việc dẫn anh vào phòng khách, mùi trà thoang thoảng lan tỏa.

Một lát sau, người phụ nữ hôm trước bước ra. Hôm nay, cô không còn vẻ bối rối, mà mang thần thái tự tin, cuốn hút. Cô mỉm cười:
— “Chào anh Minh. Tôi là Hạ Linh.”

Minh gật đầu, hơi lúng túng. Anh chưa kịp hỏi, thì Hạ Linh nói tiếp:
— “Tôi chưa kịp cảm ơn anh hôm đó. Nếu không có anh, tôi chẳng biết xoay sở thế nào. Tôi vốn không quen nhận ơn người khác, nhưng lần này thì thật sự khác.”

Minh chỉ cười:
— “Chỉ là việc nhỏ thôi mà.”

Hạ Linh nhìn thẳng vào anh, giọng trầm ấm nhưng chắc nịch:
— “Có lẽ anh không biết, tôi là người sáng lập một tập đoàn lớn. Nhiều người gọi tôi là ‘nữ tỷ phú’. Nhưng giàu có đến đâu thì cũng không tránh khỏi lúc yếu đuối. Hôm đó, anh xuất hiện đúng lúc, không chút toan tính. Điều đó quý hơn mọi thứ khác.”

Minh nghe mà ngỡ như chuyện phim. Một tỷ phú? Anh – người đàn ông đang lo từng bữa cơm, lại từng giúp một người như thế.

Hạ Linh chậm rãi đặt trước mặt anh một tập hồ sơ:
— “Tôi biết anh đang tìm việc. Đây là lời mời làm việc tại công ty tôi. Tôi không chọn anh vì thương hại, mà vì tôi tin một người có tấm lòng như anh sẽ làm được việc lớn. Ngoài ra, công ty có chế độ đặc biệt cho nhân viên đơn thân nuôi con nhỏ. Tôi nghĩ điều này sẽ giúp anh yên tâm hơn.”

Minh sững sờ. Bao ngày bế tắc dường như mở ra lối thoát. Anh nhớ lại giây phút dừng xe hôm đó, nhớ lời con gái: “Giúp người là việc tốt mà, ba nhỉ?”.

Đúng vậy, làm điều tốt có khi không mang lại kết quả ngay, nhưng rồi sẽ đến lúc, nó quay trở lại, theo cách mà ta không ngờ tới.

Dừng xe giữa cao tốc để thay lốp, tài xế bị phạt 13 triệu đồng

Đội CSGT đường bộ cao tốc số 3 vừa lập biên bản vi phạm hành chính anh N.V.S với lỗi không đặt biển cảnh báo ‘chú ý xe đỗ’ về phía sau xe khoảng cách tối thiểu 150m, khi đỗ xe trong trường hợp gặp sự cố kỹ thuật buộc phải đỗ xe trên một phần đường xe chạy trên đường cao tốc.

Ngày 4/9, Cục Cảnh sát giao thông cho biết, Đội cảnh sát giao thông đường bộ cao tốc số 3 vừa lập biên bản vi phạm hành chính với anh N.V.S. (trú thôn Đồng Văn, xã Tam Sơn, tỉnh Phú Thọ).

Theo đó, anh S. là lái xe ô tô Fortuner biển số 88A-482.XX đã dừng đỗ trên đường cao tốc Pháp Vân – Cầu Giẽ – Cao Bồ – Mai Sơn – quốc lộ 45 vào lúc 6h18 sáng 3/9.

Hành vi của anh S. vi phạm lỗi không đặt biển cảnh báo “chú ý xe đỗ” về phía sau xe khoảng cách tối thiểu 150m, khi đỗ xe trong trường hợp gặp sự cố kỹ thuật buộc phải đỗ xe trên một phần đường xe chạy trên đường cao tốc.

Mức phạt cho hành vi này là 13 triệu đồng, trừ 6 điểm giấy phép lái xe.

Camera hành trình của một chiếc xe đi sau ghi lại hành động dừng xe thay lốp của anh S. Ảnh MXH

Camera hành trình của một chiếc xe đi sau ghi lại hành động dừng xe thay lốp của anh S. Ảnh MXH

Theo lái xe trình bày, khi tới Km221+900 xe bị hỏng lốp nên phải dừng lại để thay lốp trên đường cao tốc.

Theo quy định tại điểm c, khoản 7, Điều 6 Nghị định 168/2024/NĐ-CP: Phạt tiền từ 12 – 14 triệu đồng đối với hành vi dừng xe, đỗ xe trên đường cao tốc không đúng nơi quy định; không có báo hiệu bằng đèn khẩn cấp khi gặp sự cố kỹ thuật hoặc bất khả kháng khác buộc phải dừng xe, đỗ xe ở làn dừng xe khẩn cấp trên đường cao tốc; không có báo hiệu bằng đèn khẩn cấp, không đặt biển cảnh báo “Chú ý xe đỗ” (hoặc đèn cảnh báo) về phía sau xe khoảng cách tối thiểu 150m khi dừng xe, đỗ xe trong trường hợp gặp sự cố kỹ thuật hoặc bất khả kháng khác buộc phải dừng xe, đỗ xe trên một phần làn đường xe chạy trên đường cao tốc. Ngoài ra, người điều khiển phương tiện còn bị trừ 6 điểm giấy phép lái xe.

Trong khi thay lốp, mọi người trên xe đứng ngồi ngay bên cạnh chiếc xe. Ảnh do camera giám sát ghi lại

Trong khi thay lốp, mọi người trên xe đứng ngồi ngay bên cạnh chiếc xe. Ảnh do camera giám sát ghi lại

Theo camera giám sát ghi lại, trong khi lái xe đang thay lốp, những người trên xe vẫn đứng ngồi xung quanh xe tại phần lề đường mà không ra khỏi đường cao tốc (ra khỏi hộ lan), tiềm ẩn nguy hiểm nếu như có sự cố hoặc tai nạn xảy ra.

Cục Cảnh sát giao thông khuyến cáo, khi xe gặp sự cố, nếu di chuyển được, lái xe cần cố gắng đưa vào làn khẩn cấp. Trường hợp không di chuyển được mà phải đỗ chiếm một phần đường xe chạy, lái xe phải đặt biển cảnh báo theo quy định. Sau đó phải yêu cầu người trên xe ra khỏi đường cao tốc và đứng ra bên ngoài đường cao tốc.

Chân dung nữ Thượng úy với giọng đọc miền Nam ở lễ Quốc khánh, gia thế nhiều người ngưỡng mộ

Tham gia tổ thuyết minh của sự kiện A80, Thượng úy Lê Thị Ngọc Hân nhận nhiều tình cảm bởi chất giọng cảm xúc, khơi dậy tinh thần dân tộc.

Sáng 4/9, thượng úy Ngọc Hân đáp chuyến bay từ Hà Nội về TP HCM sau khi hoàn thành nhiệm vụ thuyết minh tại lễ kỷ niệm 80 năm Quốc khánh. Hai ngày sau sự kiện, Ngọc Hân vẫn nguyên vẹn cảm xúc tự hào bởi là giọng đọc miền Nam hiếm hoi được góp mặt ở lễ diễu binh, diễu hành.

Thượng úy Lê Thị Ngọc Hân tập thuyết minh cho đại lễ A80

Thượng úy Ngọc Hân tập luyện thuyết minh cho lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm 80 năm Quốc khánh. Video: Nhân vật cung cấp

Theo thượng úy, quá trình tuyển chọn được mở rộng trên phạm vi toàn quốc và nhiều ngành khác nhau từ đầu tháng 6. Trải qua các vòng sơ tuyển, Ngọc Hân trúng tuyển. Bộ phận thuyết minh gồm 13 giọng đọc được tuyển chọn từ lực lượng quân đội và khối dân sự như Thượng tá Nguyễn Hữu Lập, Thiếu tá Trần Thị Ngọc Vũ, biên tập viên Hoài Anh, Hữu Bằng. Trong đó, Ngọc Hân được phân công thuyết minh cho các khối Quân đội và Công an Nhân dân Việt Nam.

Thượng úy Lê Ngọc Hân và biên tập viên Hoài Anh trong hậu trường. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Ngọc Hân (phải) và biên tập viên Hoài Anh trong hậu trường. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Ban đầu, Ngọc Hân gặp nhiều áp lực do nhiệm vụ đòi hỏi từng lời đọc cần chính xác, truyền cảm đồng thời thể hiện sự trang nghiêm, tinh thần dân tộc. Với bản lĩnh bộ đội, cô cố gắng hết mình, giữ kỷ luật suốt quá trình chuẩn bị cho đại lễ.

Cô thường dậy lúc 5h30 tập hơi thở để giọng ổn định, sau đó luyện cùng mọi người vào 7h30. Mọi sinh hoạt của nữ thượng úy và cả đội đều xoay quanh mục tiêu giữ giọng, sức khỏe và tinh thần ở trạng thái tốt nhất cho ngày 2/9. Quá trình tập luyện, Ngọc Hân ấn tượng tinh thần đoàn kết, sự phối hợp nhịp nhàng của các đồng nghiệp ở ba miền. ”Mỗi lời thuyết minh trong kịch bản không đơn thuần là câu chữ mà còn chứa đựng tình cảm, sự đồng điệu của mọi người. Qua đó, tình đồng đội lại thêm sâu sắc”, cô nói.

Kỷ niệm lớn nhất đọng lại trong Ngọc Hân là tình cảm của người dân. ”Mỗi lần đội thuyết minh di chuyển đến Quảng trường, tim tôi như thổn thức khi bắt gặp những ánh mắt rạng rỡ, nụ cười ấm áp ở hai bên đường. Người dân chào, vẫy cờ Tổ quốc, dành tặng chúng tôi những lời nhắn nhủ thân thương, mộc mạc”, thượng úy nhớ lại. Giây phút ấy, cô hiểu rằng từng bước chân mình đi, câu chữ bản thân cất lên không chỉ là nhiệm vụ mà còn chứa đựng niềm tự hào mà nhân dân gửi gắm.

Tham gia A80, Ngọc Hân phải xa ba con để tập luyện, sinh hoạt tại Hà Nội trong gần hai tháng. Dù nhớ nhà, cô nén cảm xúc để giữ tinh thần làm nhiệm vụ. Những lúc rảnh, thượng úy đều gọi điện về cho gia đình. Ngày diễn ra lễ diễu binh, diễu hành, ba con của cô theo dõi tivi, vui mừng khi nghe thấy tiếng mẹ trên truyền hình.

Khoảng thời gian ở thủ đô, ngoài công việc, Ngọc Hân cùng đồng nghiệp đi thăm di tích lịch sử, các đền, chùa cổ, ăn những món mang hương vị đặc trưng của miền Bắc.

Thượng úy hiện là cán bộ phòng Chính trị, Bộ Tư lệnh TP HCM, thường xuyên phải công tác xa nhà. Với Ngọc Hân, cân bằng công việc ở đơn vị và vai trò làm vợ, làm mẹ là thử thách lớn, song cô nỗ lực tuân theo kim chỉ nam về hình ảnh nữ quân nhân ”Giỏi việc nước, đảm việc nhà”. Ngọc Hân cũng cho biết may mắn khi có thêm sự hỗ trợ âm thầm của ba mẹ, là điểm tựa tinh thần giúp cô yên tâm công tác.

Sau sự kiện, Ngọc Hân trở về đơn vị, tiếp tục nhiệm vụ quân đội. Trải qua thời gian dài luyện tập cho sự kiện lớn của đất nước, cô cho biết thấm thía giá trị kỷ luật và trách nhiệm quân nhân. Bên cạnh công việc, cô dành thời gian chăm sóc gia đình, vun vén tổ ấm.

Ngọc Hân tại sự kiện kỷ niệm 80 năm Quốc khánh. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Ngọc Hân tại sự kiện kỷ niệm 80 năm Quốc khánh. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Thượng úy Lê Thị Ngọc Hân 34 tuổi, sinh ra trong một gia đình cách mạng, ông ngoại là liệt sĩ, bà ngoại từng tham gia kháng chiến. Năm 2014, cô góp mặt trong lễ kỷ niệm 60 năm chiến thắng Điện Biên Phủ với hình ảnh chiến sĩ du kích miền Nam. Năm ngoái, cô là thành viên tổ thuyết minh cho lễ kỷ niệm 70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ.

Do tính chất công việc phải đọc nhiều, Ngọc Hân ý thức việc giữ gìn giọng nói. Cô ăn uống điều độ, ngủ đủ giấc, hạn chế những yếu tố có hại cho thanh quản như đồ uống lạnh, cay, tránh nói nhiều hoặc nói to. Mỗi ngày, cô kiên trì tập các bài luyện phát âm, hơi thở, kỹ thuật điều tiết cảm xúc và âm lượng sao cho truyền cảm. Bên cạnh đó, thượng úy chú trọng rèn bản lĩnh nghề nghiệp, cách xử lý linh hoạt trước mọi tình huống. Cô nói: ”Tôi xem giọng đọc không chỉ là công cụ làm nghề mà còn là một phần trách nhiệm, phải luôn được chăm sóc, trau dồi để truyền tải đúng khí chất, cảm xúc của mỗi sự kiện trọng đại”.

Đêm 7/9: Sẽ xuất hiện hiện tượng thiên nhiên chỉ 100 năm mới thấy 1 lần?

Hiện tượng “Trăng máu” trong đêm nguyệt thực toàn phần sẽ kéo dài từ 17 giờ 30 phút giờ GMT đến 18 giờ 52 phút giờ GMT ngày 7/9 (tức 1 giờ 30 phút đến gần 3 giờ sáng 8/9 theo giờ Việt Nam).

Trong quá trình nguyệt thực toàn phần (như hình ảnh trong ảnh được chụp vào năm 2022 tại Bồ Đào Nha), ánh sáng bị khúc xạ qua bầu khí quyển của Trái Đất, tạo ra ánh sáng rực rỡ trên bề mặt Mặt Trăng. (Nguồn: National Geographic)
Trong quá trình nguyệt thực toàn phần (như hình ảnh trong ảnh được chụp vào năm 2022 tại Bồ Đào Nha), ánh sáng bị khúc xạ qua bầu khí quyển của Trái Đất, tạo ra ánh sáng rực rỡ trên bề mặt Mặt Trăng. (Nguồn: National Geographic)

Những người yêu thiên văn trên khắp châu Á, một phần châu Âu và châu Phi sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng hiện tượng “Trăng máu” vào rạng sáng 8/9 (theo giờ Việt Nam), khi nguyệt thực toàn phần xảy ra và biến Mặt trăng thành một khối cầu đỏ rực, huyền bí.

Nguyệt thực toàn phần diễn ra khi Mặt trời, Trái đất và Mặt trăng nằm thẳng hàng, bóng của Trái Đất phủ trọn vệ tinh tự nhiên này. Ánh sáng duy nhất chạm đến Mặt Trăng lúc đó là những tia Mặt Trời đi vòng qua khí quyển Trái đất, bị tán xạ và phản chiếu, khiến Mặt trăng khoác lên mình sắc đỏ kỳ ảo.

Nhà vật lý thiên văn Ryan Milligan thuộc Đại học Queen’s Belfast (Bắc Ireland) giải thích: “Các bước sóng ánh sáng xanh ngắn hơn và dễ bị tán xạ trong khí quyển Trái đất, trong khi ánh sáng đỏ xuyên qua nhiều hơn, tạo nên sắc máu đặc trưng của nguyệt thực”.

Nguyệt thực toàn phần sẽ kéo dài từ 17 giờ 30 phút giờ GMT đến 18 giờ 52 phút giờ GMT ngày 7/9 (tức 1 giờ 30 phút đến gần 3 giờ sáng 8/9 theo giờ Việt Nam).

Người dân ở Ấn Độ, Trung Quốc và nhiều nước châu Á sẽ có cơ hội ngắm trọn vẹn hiện tượng hiếm hoi này. Phía Tây châu Phi và Tây Australia cũng nằm trong vùng quan sát thuận lợi.

Tại châu Âu và phần còn lại của châu Phi, người quan sát chỉ có thể thấy một phần nguyệt thực khi Mặt Trăng vừa mọc vào buổi tối. Riêng châu Mỹ sẽ bỏ lỡ hoàn toàn sự kiện lần này.

Khác với nhật thực, vốn cần kính lọc chuyên dụng để tránh hại mắt, nguyệt thực có thể được quan sát bằng mắt thường nếu thời tiết quang đãng.

Cậu bé bán vé số nói: “Cháu có thể giúp vợ chú đi lại được” – Vị CEO ch;ết lặng tại chỗ

Hook: Một câu nói hồn nhiên từ cậu bé bán vé số – tưởng chừng ngây ngô – lại khiến một vị CEO quyền lực rơi nước mắt ngay giữa quán cà phê sang trọng.

Buổi chiều cuối năm, Sài Gòn tấp nập. Trong quán cà phê sang trọng, người ta thấy một người đàn ông trung niên với bộ vest đắt tiền, vẻ mặt lạnh lùng: ông Khánh, CEO của một tập đoàn lớn. Với ông, thành công đồng nghĩa với hợp đồng, tiền bạc, và quyền lực.

Cửa quán bất ngờ mở ra, một cậu bé lom khom bước vào, tay cầm xấp vé số. Áo em đã bạc màu, chiếc quần dính đầy bụi. Em gõ nhẹ vào bàn ông Khánh, cất giọng run run:
“Chú ơi, mua giúp cháu vài tờ vé số…”

Ông Khánh định lắc đầu, nhưng ánh mắt cậu bé quá trong sáng, lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả. Ông dừng lại, mỉm cười gượng gạo:
“Cháu bán vé số giúp mẹ à?”

Cậu bé gật đầu, rồi đột ngột thốt lên một câu khiến ông Khánh chết lặng:
“Cháu có thể giúp vợ chú đi lại được.”

Không gian như đông cứng. Câu nói ấy chạm đúng nỗi đau mà ông Khánh luôn giấu kín. Hai năm nay, sau tai nạn, vợ ông – chị Mai – ngồi xe lăn, sống trong tuyệt vọng. Ông đã tìm đủ bệnh viện, bác sĩ, nhưng tất cả chỉ còn lại sự bất lực.

Ông run giọng:
“Cháu… cháu nói gì?”

Cậu bé mỉm cười, đôi mắt sáng lạ thường:
“Cháu không nói dối đâu chú. Nếu chú tin cháu, cháu sẽ thử giúp.”

Lần đầu tiên sau nhiều năm, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của vị CEO quyền lực…

Tên cậu bé là Hòa. Cha bỏ đi từ khi em còn nhỏ, mẹ lại bệnh nặng. Em đi học ban ngày, chiều tối bán vé số. Nhưng điều lạ lùng nhất: Hòa có khả năng chữa trị bằng phương pháp dân gian mà ông ngoại em – một lương y – để lại.

Ông Khánh mang vợ đến căn nhà lụp xụp nơi hai mẹ con Hòa sống. Thấy người phụ nữ ngồi trên xe lăn, Hòa nghiêm túc nói:
“Cháu không hứa chắc đâu. Nhưng cháu sẽ làm hết sức.”

Bàn tay bé nhỏ của Hòa run rẩy đặt lên đôi chân tê liệt. Em kiên nhẫn bấm huyệt, xoa bóp, từng động tác vụng về nhưng chứa đầy sự chân thành. Chị Mai nhiều lần đau đến bật khóc, nhưng nhìn ánh mắt đầy hi vọng của cậu bé, chị cắn răng chịu đựng.

Ngày qua ngày, ông Khánh lặng lẽ chứng kiến. Căn phòng nghèo nàn, mùi thuốc bắc ngai ngái, tiếng gió lùa qua mái tôn thủng… nhưng lại ấm áp lạ thường. Cậu bé bán vé số, nghèo đến mức cơm ăn chẳng đủ, vẫn dành hết tâm huyết để cứu giúp một người xa lạ.

Rồi một buổi chiều, khi Hòa đang xoa bóp, bỗng chị Mai bật khóc nấc:
“Anh ơi… em… em cảm giác được ngón chân mình rồi!”

Ông Khánh sững sờ, quỳ xuống, nắm lấy bàn tay vợ. Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Bao ngày tháng tuyệt vọng bỗng vỡ òa trong một tia hi vọng nhỏ nhoi.

Sau nhiều tháng kiên trì, đôi chân của chị Mai bắt đầu nhúc nhích. Ngày chị tập đứng dậy, ông Khánh nghẹn ngào ôm chầm lấy vợ. Trong mắt ông, cậu bé bán vé số không còn là đứa trẻ nghèo hèn, mà là một thiên thần nhỏ mà cuộc đời gửi đến.

Nhưng chính lúc ấy, ông Khánh biết được một sự thật đau lòng: mẹ của Hòa đang ở giai đoạn cuối của bệnh thận. Tiền thuốc men không đủ, bà chỉ sống nhờ vào nghị lực nhìn con mỗi ngày. Hòa chẳng bao giờ than vãn, chỉ lặng lẽ gánh cả trời nặng trĩu trên vai.

Một đêm mưa, bà mất. Trong tang lễ nghèo nàn, Hòa quỳ trước quan tài, khóc nghẹn:
“Mẹ ơi, con đã cố gắng rồi… Con còn chưa kịp cho mẹ thấy con mặc áo bác sĩ…”

Ông Khánh lặng người, đứng bên ngoài mà trái tim như bị ai bóp nghẹt. Người đàn ông từng quen với những con số lạnh lùng, giờ đây khóc như một đứa trẻ.

Sau lễ tang, ông Khánh đến bên Hòa, siết chặt đôi vai gầy guộc:
“Từ nay, cháu sẽ là con của chú. Chú sẽ cho cháu đi học, để cháu thực hiện ước mơ của mình. Và mẹ cháu ở trên trời cũng sẽ yên lòng.”

Cậu bé nghẹn ngào, không nói nên lời, chỉ gục đầu vào vai ông Khánh mà khóc nức nở.

Kể từ đó, gia đình ông Khánh thay đổi hoàn toàn. Vợ ông đi lại được, nụ cười trở lại sau bao năm u ám. Trong nhà, có thêm một cậu con trai nhỏ – không phải máu mủ ruột rà, nhưng là sợi dây gắn kết bằng những giọt nước mắt và lòng nhân ái.

Có những cuộc gặp gỡ tưởng chừng vô tình, nhưng lại làm thay đổi cả một đời người. Và đôi khi, phép màu không đến từ đâu xa… mà đến từ chính những tâm hồn trong trẻo, dẫu nghèo khó nhưng giàu tình thương.

Vụ đĩa hoa quả chùm nho giá 8,5 triệu đồng: Phạt cửa hàng vì kinh doanh đồ nhập lậu, số tiền ai cũng ch;oáng

Lạng Sơn – Cửa hàng hoa quả Hương Đặng Fruit trong vụ việc 3 chùm nho 4,5 triệu đồng bị xử phạt vì kinh doanh hàng hóa nhập lậu.

Tạm biệt Quang Linh vlogs và hh Thuỳ Tiên: CA đã ra thông báo CHÍNH THỨC sau một thời gian dài…

Phạm Quang Linh (thành viên HĐQT, còn gọi Quang Linh Vlogs) và Nguyễn Thúc Thùy Tiên (Hoa hậu Hòa bình quốc tế 2021) cùng ba người khác bị đề nghị truy tố về tội lừa dối khách hàng.

Nguyễn Thúc Thùy Tiên - Ảnh 1.

Nguyễn Thúc Thùy Tiên thời điểm bị khởi tố – Ảnh: CACC

Chiều 4-9, Bộ Công an cho biết Cơ quan cảnh sát điều tra đã ban hành kết luận điều tra vụ án lừa dối khách hàng xảy ra tại Công ty CP Tập đoàn Chị Em Rọt.

Đồng thời, Cơ quan cảnh sát điều tra chuyển toàn bộ hồ sơ, vật chứng của vụ án kèm bản kết luận điều tra đến Viện Kiểm sát nhân dân tối cao (Vụ 3) đề nghị truy tố đối với 5 bị can thuộc nhóm Công ty CP Tập đoàn Chị Em Rọt gồm:

Lê Tuấn Linh, giám đốc, đại diện pháp luật;  Nguyễn Thị Thái Hằng (còn gọi là Hằng Du Mục), chủ tịch hội đồng quản trị; Lê Thành Công, Phạm Quang Linh, thành viên hội đồng quản trị và Nguyễn Thúc Thùy Tiên (Hoa hậu Hòa bình quốc tế năm 2021), về tội lừa dối khách hàng quy định tại khoản 2 Điều 198 Bộ luật Hình sự năm 2015.

Nguyễn Thúc Thùy Tiên - Ảnh 2.

Hằng Du Mục, Quang Linh Vlogs, Thùy Tiên và một số người khác quay video quảng cáo tại vườn rau làm nguyên liệu sản xuất kẹo Kera – Ảnh cắt từ clip

Cơ quan cảnh sát điều tra xác định kẹo Kera là của Thùy Tiên và các cổ đông Công ty Chị Em Rọt (CER) hợp tác làm ăn chung. Trong đó Thùy Tiên được hưởng lợi nhuận theo thỏa thuận góp vốn tương đương 30%, các cổ đông còn lại góp 70%.

Nguyễn Thúc Thùy Tiên cùng TikToker Hằng Du Mục, Quang Linh Vlogs thường livestream trên mạng xã hội, quảng cáo về sản phẩm kẹo rau củ Kera để bán mặt hàng này.

Trong các livestream, Thùy Tiên thường nói kẹo rau củ Kera “là đứa con tinh thần của mình”. Cô chia sẻ “kẹo Kera xuất phát từ cá nhân của mình”, sử dụng sản phẩm vì “bản thân không ăn được rau”.

Đề nghị truy tố hoa hậu Nguyễn Thúc Thùy Tiên, Quang Linh Vlogs, Hằng Du Mục - Ảnh 3.

Quang Linh Vlog (bìa phải), Hằng Du mục (thứ 2 từ trái qua) và những người liên quan thời điểm nhận các quyết định tố tụng – Ảnh cắt từ clip

Cơ quan điều tra xác định Công ty CER đã bán hơn 135.000 hộp kẹo Kera cho hơn 30.000 khách hàng, thu về gần 18 tỉ đồng. Theo tỉ lệ góp vốn, số tiền Thùy Tiên nhận về là gần 7 tỉ đồng.

Đầu tháng 2, khi người tiêu dùng phản ánh rằng thành phần của kẹo không đúng như quảng cáo, nhiều khán giả đã yêu cầu Thùy Tiên phải chịu trách nhiệm với những nội dung cô từng đăng tải. Trước làn sóng phản đối, Thùy Tiên đã xóa toàn bộ các bài viết liên quan đến sản phẩm kẹo Kera.

Đến tháng 3, Hoa hậu Hòa bình quốc tế đăng tải thông báo trên trang cá nhân xin lỗi công chúng. Cô cho biết bản thân cảm thấy bất ngờ, lo lắng trước những thông tin gây hoang mang đang lan truyền về sản phẩm.

Thùy Tiên phân trần rằng kẹo Kera chỉ là sản phẩm cô đang hợp tác quảng bá, tất cả thông tin được chia sẻ đều “dựa trên dữ liệu do nhà máy cung cấp”.

Gần 10 ngày sau, Thùy Tiên lên tiếng thừa nhận sai sót, nói rằng bản thân với vai trò là người quảng cáo (KOL), cô đã không chủ động tìm hiểu kỹ về sản phẩm. Để khắc phục hậu quả, Thùy Tiên cam kết sẽ phối hợp cùng nhãn hàng hỗ trợ việc đền bù và hoàn trả tiền cho người tiêu dùng.

Song quá trình điều tra, C01 xác định sau khi ra mắt sản phẩm kẹo Kera, Tiên cùng Hằng Du Mục và Quang Linh Vlogs đưa ra các thông tin không đúng sự thật để phóng đại công dụng của sản phẩm.

Đáng chú ý, Thùy Tiên biết trên phiếu kết quả kiểm nghiệm kèm theo hồ sơ công bố, thông tin trên nhãn sản phẩm kẹo rau củ Kera, hàm lượng chất xơ rất thấp, chỉ chiếm 0,935%, không có nhiều tác dụng bổ sung chất xơ cho người kén ăn rau. Thùy Tiên cũng không biết cụ thể Công ty cổ phần Asia Life sử dụng loại nguyên liệu nào để sản xuất kẹo.

HOAN HÔ, EVN chính thức “đền bù” cho các hộ dân rồi

Trao đổi với Lao Động, anh Nguyễn Thiện Chuẩn – cư dân tòa 2402B, chung cư Gemek II, xã An Khánh (thành phố Hà Nội) cho biết, trong tháng 8 vừa qua, anh thường xuyên vắng nhà nên lượng điện tiêu thụ rất ít. Thời tiết mát mẻ, các thiết bị sử dụng nhiều điện như điều hòa cũng hạn chế dùng. Tuy nhiên, hóa đơn tiền điện tháng vừa rồi của gia đình anh vẫn ở mức cao bất thường.

“Lượng điện tiêu thụ không thể nhiều như thế này được. Tôi ở một mình, bình thường tiền điện chỉ dao động 200.000 – 300.000 đồng, nhưng mấy tháng gần đây liên tục tăng vọt. Tháng này là 678.860 đồng”, anh Chuẩn phản ánh.

Đáng chú ý, theo anh Chuẩn, chỉ số điện trong hóa đơn tháng 8 và tháng 7 hoàn toàn trùng khớp, không sai lệch một số nào. “Tôi thấy đây là dấu hiệu bất thường, như thể bản sao được sao chép. Tôi đã báo việc này với Điện lực Hoài Đức và họ cho biết sẽ tiến hành kiểm tra”, anh nói.

Khách lại phàn nàn hóa đơn điện tăng vọt, hóa đơn hai tháng giống nhau. Ảnh: Nguyễn Tiến Chuẩn
Khách phàn nàn hóa đơn tiền điện tăng vọt, hóa đơn hai tháng giống nhau. Ảnh: Nguyễn Tiến Chuẩn

Trên mạng xã hội, hóa đơn tiền điện trở thành chủ đề gây tranh cãi gay gắt, được bàn luận sôi nổi. Mỗi ngày có hàng trăm bình luận bày tỏ sự bức xúc khi hóa đơn tiền điện tiếp tục tăng cao – dù thói quen và nhu cầu sử dụng điện không thay đổi, thậm chí có phần tiết kiệm hơn.

“Nhà mình tăng từ 700.000 đồng lên 1,2 triệu đồng mà không hiểu tăng vì lý do gì luôn, trong khi thời tiết tháng 8 không còn nắng nóng gay gắt, lại có lúc bị cắt điện do ảnh hưởng mưa bão”, tài khoản Na Na nêu ý kiến.

Còn khách hàng Nguyễn Văn Huyên (tỉnh Ninh Bình) lại thắc mắc: “Tháng vừa rồi, tiền điện nhà em không tăng nhưng nếu so với tháng trước thì tháng này dùng điều hòa ít hơn rất nhiều. Vậy tại sao tiền điện lại bằng với tháng nắng nóng dùng tất cả điều hòa cả ngày? Như vậy là hóa đơn vẫn cao một cách không thể hiểu nổi”.

Trước thực trạng trên, nhiều người dân cho rằng ngành điện cần công khai cung cấp công cụ tra cứu trực tuyến, dễ hiểu và minh bạch, giúp người dân giám sát và điều chỉnh tiêu dùng. Đồng thời, cần xem xét lại biểu giá bậc thang lũy tiến, vì vào mùa nắng nóng – nhu cầu sử dụng điện là tất yếu chứ không phải do lãng phí.

Liên quan đến phản ánh của anh Nguyễn Thiện Chuẩn, trao đổi với Lao Động, đại diện truyền thông Tổng Công ty Điện lực Hà Nội (EVN Hà Nội) cho biết, các đơn vị chuyên môn của EVN Hà Nội đã tiếp nhận thông tin và đang tiến hành kiểm tra, xác minh.

“Chúng tôi sẽ sớm có phản hồi chính thức tới khách hàng ngay sau khi hoàn tất việc rà soát”, vị đại diện nhấn mạnh.

Nghệ An – Nhiều hộ dân cho rằng hóa đơn tháng 8 tăng đột biến dù thời tiết có mưa bão, Điện lực Nghệ An đã đưa ra lý giải.

Trời ơi, đây là lý do suốt bao năm Mỹ Tâm chỉ tin dùng một vệ sĩ lớn tuổi, rất đơn giản nhưng nhiều người nghĩ mãi không ra

Suốt hơn thập kỷ qua, Mỹ Tâm chỉ tin cậy vào một vệ sĩ nay đã bước sang tuổi 63. Lý do vì sao?

Hình ảnh Tùng Yuki bảo vệ Mỹ Tâm mỗi lần xuất hiện tại các sự kiện lớn đã dần quen thuộc với khán giả hàng chục năm qua. Thế nhưng lần nào xuất hiện cặp nghệ sĩ – vệ sĩ này cũng gây bão mạng xã hội.

Và lần gần đây nhất là ở sự kiện A80, Mỹ Tâm và vệ sĩ của cô lại khiến cộng đồng mạng quan tâm, ca ngợi. Từ đó cũng không ít người thắc mắc, tại sao một nữ ca sĩ hạng A như Mỹ Tâm không chọn một vệ sĩ trẻ đẹp mà lại chỉ đồng hành cùng Tùng Yuki – một người đàn ông đã bước sang tuổi 63.

Vậy lý do vì sao Tùng Yuki lại được Mỹ Tâm lựa chọn khi xuất hiện ở đám đông?

Lý do Mỹ Tâm thuê vệ sĩ lớn tuổi- Ảnh 1.

Mỹ Tâm và vệ sĩ Tùng Yuki tại sự kiện A80.

Giỏi võ thuật, có kinh nghiệm làm vệ sĩ cho loạt sao đình đám

Tùng Yuki tên thật là Nguyễn Văn Tùng, ông sinh ra trong 1 gia đình có 5 người con tại Gia Lai. Từ nhỏ, ông đã theo học môn võ Vịnh Xuân Quyền. Sau này, ông chuyển đến sống tại TP.HCM và có công ty vệ sĩ riêng.

Ngoài 40, Tùng Yuki tham gia điện ảnh và nhanh chóng nổi tiếng. Ông từng đóng nhiều phim đình đám như: Dốc tình, Vừa đi vừa khóc, Ngôi nhà hạnh phúc, Bí mật tam giác vàng, 39 độ yêu, Bản năng thép, Bỗng dưng muốn khóc…

Dù nhận được nhiều lời khen ngợi về diễn xuất nhưng Tùng Yuki vẫn gắn bó với công việc của 1 vệ sĩ. Ông từng bảo vệ nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước. Chính vì thế mà ông cũng được Mỹ Tâm lựa chọn.

Điềm đạm, đáng tin

Mỹ Tâm là ca sĩ ít khi chia sẻ về đời sống riêng tư và quan điểm cá nhân về người khác trên mạng xã hội hay trên truyền thông. Tuy nhiên với vệ sĩ Tùng Yuki cô từng hé lộ lý do lựa chọn ông làm vệ sĩ là vì tin tưởng. Cô cô gọi nam vệ sĩ là “bố” một cách gần gũi.

“Chỉ có bố Tùng mới đủ thân thiết và an toàn để tôi dựa dẫm khi đến nơi đông người”, Mỹ Tâm từng chia sẻ với giới truyền thông.

Lý do Mỹ Tâm thuê vệ sĩ lớn tuổi- Ảnh 2.
Để Mỹ Tâm tin tưởng đến thế thì ngoài võ thuật cao thì Tùng Yuki còn là một người điềm đạm, tâm lý. Qua các lần bảo vệ nữ ca sĩ, ai cũng nhận thấy ông không chỉ đảm bảo an toàn cho Mỹ Tâm mà còn rất tôn trọng khán giả của nữ nghệ sĩ, hạn chế tối đa va chạm không cần thiết. Điều đó cũng giúp Mỹ Tâm bảo toàn được danh tiếng.

Như trợ lý riêng, kín tiếng

Không chỉ bảo vệ an toàn cho Mỹ Tâm, Tùng Yuki còn giống như trợ lý riêng của nữ ca sĩ. Ông không ngại cầm đồ, cầm quạt, cầm nước… và phục vụ Mỹ Tâm mọi lúc mọi nơi. Và điều đặc biệt quan trọng là trong suốt hơn thập kỷ đồng hành với nữ ca sĩ hot nhất showbiz Việt nhưng Tùng Yuki rất kín tiếng.

Là người gần gũi với nữ ca sĩ nên chắc chắn nam vệ sĩ biết nhiều thông tin mật của cô nhưng ông chưa một lần để lộ bất cứ thông tin gì. Chính sự uy tín này khiến ông càng được nữ ca sĩ kính trọng và trọng dụng.

Tỷ phú giả vờ ngủ để thử con gái cô giúp việc ngh;èo – Nhưng điều cô bé làm khiến ông ch-ết lặng!

“Người ta giàu có thường mang theo lòng nghi ngờ, kẻ nghèo khó lại ôm trọn sự chân thành.”

Ông Trần – một tỷ phú gốc tỉnh lẻ, từ hai bàn tay trắng dựng nên cả cơ ngơi. Bao năm thương trường, ông quen với sự dối trá, lọc lừa, quen với ánh mắt nịnh hót của người đời. Nhưng chính vì thế, trong lòng ông lúc nào cũng canh cánh: “Liệu có ai thật lòng với mình?”

Một buổi chiều, sau khi đi công tác về, ông thấy trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại cô bé giúp việc – Mai, con gái của cô giúp việc lâu năm. Mới mười tám, đôi mắt sáng, gương mặt rám nắng, Mai ngoan hiền, ít nói. Từ khi mẹ bệnh nặng, Mai thay mẹ đi làm, quán xuyến việc nhà cho ông.

Ông Trần chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: thử lòng cô bé. Trong lòng ông, ai cũng có giá, có ham muốn. Nhưng liệu một cô bé nghèo khó như Mai có khác gì không?

Tối hôm ấy, ông giả vờ mệt mỏi, nằm dài trên ghế sofa, khép hờ mắt như đã chìm vào giấc ngủ. Trên bàn, ông cố tình để một chiếc ví dày cộm tiền, vài món đồ trang sức bằng vàng – thứ mà bất cứ người nghèo nào cũng có thể thèm muốn. Ông nghĩ thầm: “Nếu cô bé động vào, ta sẽ lập tức biết rõ bộ mặt thật.”

Không gian lặng im. Tiếng quạt trần quay đều. Tiếng dép của Mai khẽ vang lên từ bếp, rồi dừng lại khi đi ngang qua phòng khách. Ông Trần hơi hé mắt, tim ông gõ từng nhịp, chờ đợi khoảnh khắc ấy…

Nhưng điều ông nhìn thấy khiến ông chết lặng.

Mai không chạm vào ví, cũng chẳng liếc sang vàng bạc lấp lánh. Cô khẽ kéo tấm chăn mỏng phủ lên người ông, chỉnh lại gối để ông nằm thoải mái hơn. Cô dừng một chút, ánh mắt lặng lẽ nhìn ông – không phải ánh nhìn tham lam, mà như ánh mắt của một người con gái nhìn cha mình, vừa thương vừa lo lắng.

Sau đó, Mai lặng lẽ nhặt chiếc khăn rơi dưới sàn, đặt vào rổ giặt. Rồi cô quay vào bếp, mang ra một cốc nước ấm, đặt ngay ngắn trên bàn gần ông, kèm mảnh giấy nhỏ: “Khi nào bác tỉnh, nhớ uống nước, đừng để khát.”

Ông Trần giả vờ vẫn nhắm mắt, nhưng tim ông thì run rẩy. Lâu lắm rồi, ông mới cảm thấy mình được chăm sóc bởi sự quan tâm đơn giản như thế.

Trong bóng tối, ông nhớ lại thời còn nghèo. Khi ấy, chỉ có mẹ ông – một người phụ nữ quê lam lũ – mới lo lắng cho ông từng chén nước, từng giấc ngủ. Giờ giàu có, kẻ hầu người hạ đông đúc, nhưng sự chân thành ấy hiếm hoi đến lạ thường.

Ông chợt thấy khóe mắt mình cay cay.

Tối hôm ấy, Mai vẫn tiếp tục công việc: giặt đồ, lau sàn, rồi thu dọn bếp núc. Mọi hành động đều cần mẫn, nhẹ nhàng, không một chút than phiền. Khi xong việc, cô ngồi học bài dưới ánh đèn vàng vọt ở góc bếp, vừa viết vừa ngáp. Ông Trần vẫn nằm đó, nhìn qua khe mắt, và trong lòng dấy lên một câu hỏi: “Vì sao một đứa trẻ như vậy lại có thể giữ được sự trong sáng giữa một xã hội đầy cám dỗ?”

Ngày hôm sau, ông Trần không còn giả vờ nữa. Ông chủ động bắt chuyện với Mai, lắng nghe cô kể về mẹ bệnh nặng, về ước mơ học tiếp lên cao đẳng nhưng chưa dám nghĩ đến vì không đủ tiền. Giọng cô bé bình thản, không oán trách số phận, chỉ có một khát khao giản dị: “Con chỉ mong mẹ mau khỏe, còn con thì có việc làm ổn định, đỡ gánh nặng cho gia đình.”

Những lời ấy như một cái tát vào lòng ông Trần. Suốt bao năm, ông chỉ nghĩ đến lợi nhuận, đến con số, đến tài sản. Ông quen với việc thử lòng người, nghi ngờ người, để rồi quên mất giá trị chân thành. Và giờ, chính một cô bé nghèo – không học vị, không địa vị – lại cho ông thấy bài học lớn lao về nhân cách.

Ông quyết định làm một điều chưa từng nghĩ tới: lo chi phí chữa bệnh cho mẹ Mai, và tài trợ toàn bộ học phí cho cô. “Coi như bác bù lại phần nào những gì đời đã lấy mất của cháu,” ông nói.

Mai bật khóc, nhưng vẫn khẽ lắc đầu: “Con nhận cho mẹ, nhưng tiền học, con muốn tự cố gắng.”

Ông Trần chết lặng lần nữa. Trong khoảnh khắc ấy, ông nhận ra: giàu có không phải là thứ quyết định nhân phẩm. Có những tâm hồn trong sáng đến mức vàng bạc cũng chẳng thể làm vẩn đục.

Từ hôm đó, biệt thự rộng lớn không còn là nơi lạnh lẽo nữa. Ông Trần tìm lại được ý nghĩa của sự sẻ chia, còn Mai tìm thấy chỗ dựa vững chắc trên hành trình đời. Và đâu đó, ông như nghe lại tiếng mẹ năm xưa: “Người thật lòng, con ạ, dù nghèo vẫn giàu hơn vạn kẻ có tiền.”

Nhiều năm trôi qua, Mai từ cô bé giúp việc nghèo đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành. Nhờ sự giúp đỡ ban đầu của ông Trần, cô có cơ hội học tập và phát triển sự nghiệp. Mai làm việc trong một công ty xã hội chuyên hỗ trợ trẻ em nghèo có hoàn cảnh giống mình ngày xưa.

Dẫu thành đạt, cô vẫn giữ tính cách giản dị, chân thành, và chưa bao giờ quên người đã mở cánh cửa đầu tiên cho cuộc đời mình.

Trong khi đó, tuổi già kéo đến với ông Trần. Đế chế kinh doanh khổng lồ của ông dần được chuyển giao cho các con. Nhưng càng giàu sang, ông càng cảm thấy cô đơn. Những người quanh ông – kẻ thì tính toán lợi ích, kẻ thì xa cách. Sức khỏe ông cũng yếu dần, căn biệt thự ngày xưa rộn ràng giờ chỉ còn lại tiếng gậy gõ nhịp trên nền gạch lạnh.

Một ngày, ông bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại:
– “Bác ơi, con là Mai đây. Con nghe tin bác dạo này sức khỏe yếu, con muốn ghé thăm.”

Khoảnh khắc ấy, ông lặng người. Giữa bao người thân máu mủ, lại là cô bé ngày xưa từng được ông thử thách, nay quay lại, bằng cả tấm lòng không vụ lợi.

Mai đến, mang theo một giỏ trái cây, ít thuốc bổ, và một nụ cười hiền. Không phải những món quà xa xỉ, nhưng chứa đầy tình cảm. Cô ngồi hàng giờ nghe ông kể chuyện xưa, kể cả những sai lầm, những hối tiếc. Ông Trần thấy trong đôi mắt Mai là sự đồng cảm chứ không phải phán xét.

Rồi dần dần, Mai trở thành người ông tin cậy nhất. Cô không chỉ thăm hỏi mà còn khuyến khích con cháu ông quan tâm đến ông nhiều hơn. Căn biệt thự lại có tiếng cười, có hơi ấm.

Một chiều muộn, ông Trần nhìn Mai, giọng run run:
– “Ngày xưa bác thử lòng con bằng cách tệ bạc, giả vờ ngủ để xem con có tham lam không. Nhưng chính con đã đánh thức bác khỏi giấc ngủ dài của sự nghi ngờ. Giờ đây, bác biết ơn vì con vẫn ở bên.”

Mai chỉ khẽ cười:
– “Nếu không có bác, con và mẹ chắc đã không trụ nổi. Cuộc đời vốn dĩ là vậy, bác ạ. Người thật lòng sẽ gặp lại nhau, như một vòng tròn.”

Câu chuyện khép lại không bằng sự kết thúc dứt khoát, mà bằng một vòng xoay của đời người: kẻ giàu từng thử lòng người nghèo, để rồi khi yếu đuối lại được chính người ấy nâng đỡ.

Và có lẽ, đó mới là món quà lớn nhất mà cuộc sống ban tặng: sự chân thành quay về, như dòng nước không bao giờ cạn.