Home Blog Page 7

Lần này thì lớ:n chuy:ện thật rồi Trấn Thành ơ/i, nói như thế bảo sao “tri/ều đì/nh” gọi tên

Trong không khí cả nước võ hướng về Tết Độc lập 2/9, khi nhiều nghệ sĩ cùng nhịp đập với đất nước bằng những giai điệu, MV và lời ca dậy dậy niềm tự hào dân tộc, thì họ công càng nhận rõ hơn vai trò và trách nhiệm xã hội của người nổi tiếng. By, người nghệ sĩ không chỉ mang trách nhiệm sáng tạo, cống hiến cho độc giả. mà vẫn là tiếng nói kết nối cộng đồng. Chính vì thế, trong khi các nghệ sĩ khác hòa điệu đồng thanh hướng về Tổ quốc được tôn vinh, thì một “nốt trầm” trôi pha như trường hợp MC Trấn Thành trở lại thành tâm điểm tranh luận.

Khi nghệ thuật hướng dẫn về Tổ quốc

Nếu cha ông ta từng gửi tình cảm yêu nước qua trang sử dụng tinh lọc của Thu cách mạng, thì thế hệ hôm nay đã chọn cho mình một cách biểu đạt khác: bằng âm nhạc, bằng sân khấu, bằng công nghệ số… Những giai mê lô lên không chỉ để giải trí, mà để nói với bạn bè năm châu rằng Việt Nam – đất nước hiển hiện trong chiến tranh – nay đang tỏa sáng trong hòa bình, trẻ trung, sáng tạo và lưu ý.

Chính vì vậy, dịp kỷ niệm 80 năm Quốc Khánh 2/9 này chứng kiến ​​một làn sóng âm nhạc yêu nước lan tỏa mạnh mẽ. Những ca khúc, MV được các nghệ sĩ trẻ sáng tạo như những ngọn lửa nhỏ góp ý vào ngọn đuốc lớn của tinh thần dân tộc. Mỗi giai điệu, mỗi ca từ vang lên đều làm người nghe rưng rưng, ​​nhắc nhở rằng trong mỗi chúng ta đang chảy dòng máu Lạc Hồng tự hào.

Trong đó, “Việt Nam tôi yêu” của ca sĩ Hùng Min và nhạc sĩ trẻ Luny Vũ Duy Anh là một điểm sáng. Giai đoạn hưng phấn, tươi mới, lời ca giản dị mà tha thiết, không tài khoản, không cầu kỳ, nhưng lại chạm thẳng đến trái tim. Bài hát như một lời nhắc đơn giản: yêu nước không phải điều gì xa xôi, mà hiện diện ngay trong niềm tự hào khi ta cửa hàng tiếng gọi hai chữ Việt Nam.

Cùng nhịp sống ấy, nhà sản xuất Dũng Dx mang đến MV “Là người Việt Nam” với sự góp mặt của nhiều nghệ sĩ trẻ và cả hai giọng ca nhí Denis Bảo Thiên, Chít Bảo Ngọc. Lời ca lên cửa hàng không như một khẩu hiệu khô cứng, mà như lời thủ thỉ từ trái tim: Được làm người Việt Nam đã là hạnh phúc, đã là niềm tin lòng. Sự kết hợp giữa thế hệ nghệ sĩ trẻ và thế hệ măng non càng làm bật lên thông điệp rằng tình yêu Tổ quốc không có giới hạn tuổi tác mà nó bắt đầu từ những ước mơ trong sáng nhất và nối dài thành khát vọng của tuổi trẻ.

Nếu những ca khúc trên khơi dậy niềm tự hào thì “Nguyện chiến vì bình yên” của Nguyễn Duyên Quỳnh lại là một lời tri ân sâu sắc. Được sáng tác bởi Nguyễn Văn Chung, bài hát là lời hứa gửi đến sức mạnh CAND, những con người âm thầm canh giữ an toàn quốc. Trong giọng ca trầm ấm, người nghe cảm nhận được sự hy sinh, xin trung thành tuyệt đối, để thêm một lần hiểu rằng yêu nước không chỉ là quà ca, mà còn là sự biết ơn với những người hiến dâng cả đời mình cho sự yên bình của nhân dân, đất nước.

Tết Độc lập này còn vang lên nhiều thanh âm đa sắc: Tùng Dương cùng Nguyễn Văn Chung với “Việt Nam – Tự hào tiếp bước tương lai” khẳng định mỗi bước đi hôm nay đều là sự tiếp nối cha anh; Trang Pháp – Hà Lê với “Mãi là người Việt Nam” mũi nhọn tình cảm giản dị mà sâu nặng; nhóm DTAP cùng Phương Mỹ Chi, Trúc Nhân, Thanh Hóa mang đến “Made in Vietnam” – ca khúc vừa hiện đại, vừa truyền thống, khẳng định giá trị Việt có thể vươn xa. Đặc biệt, Đinh Lan Hương dành cho thiếu nhi MV “Vút bay lên Việt Nam”, gieo mầm yêu nước ngay từ những giai điệu đầu đời.

Trong dòng suối ấy, Hòa Minzy chọn một hướng đi khác với “Nỗi đau giữa hòa bình”, tái hiện câu chuyện của Mẹ Việt Nam anh hùng. Khi hình ảnh người mẹ rơi nước mắt trước di ảnh chồng hiện lên, cả phòng tĩnh lặng đi. Đó là giây phút thiên nhiên nhắc nhở rằng hòa bình nay được đổi bằng máu và nước mắt của biết bao thế hệ.

Không chỉ qua ca khúc, lòng yêu nước còn được thể hiện bằng những hành động giản dị. Rapper Đen Vâu chia sẻ cảm xúc lần đầu hòa mình vào đoàn diễu binh tại quảng trường Ba Đình: “Ở đó, tôi không phải là nghệ sĩ, mà chỉ là một công dân. Nhưng, khi bước qua quảng trường, tôi thấy ánh mắt cha chú, những người đã cống hiến cho đất nước, đang dõi theo chúng tôi”. Lời nói mộc mạc nhưng chất chứa niềm tự hào và trách nhiệm.

Nhìn lại bức tranh chung ấy, có thể thấy rõ: Thế hệ nghệ sĩ hôm nay đang tiếp nối cha anh bằng ngôn ngữ của thời đại mình. Âm nhạc, nghệ thuật và cả sự hiện diện giản dị trong lễ diễu binh, trong buổi họp báo tri ân – tất cả đã viết tiếp bản hùng ca về tình yêu Tổ quốc.

Lòng yêu nước không nhất thiết phải thể hiện bằng những điều to tát. Nó có thể là giai điệu ngân vang từ một bài hát, là giọt nước mắt rơi lời bài hát được cất lên, là bước chân hòa vào dòng người trên quảng trường Ba Đình sáng 2/9. Và, khi cộng lại, tất cả đã khẳng định mạnh mẽ: Sau 80 năm độc lập, tình yêu Tổ quốc của thế hệ trẻ vẫn vẹn nguyên. Chỉ khác rằng, họ hát lại, viết lại, thể hiện lại bằng nghệ thuật, bằng công nghệ, bằng tinh thần sáng tạo của chính thời đại mình.

Bằng nghệ thuật và bằng cả trái tim, các nghệ sĩ hôm nay đã nói với cha anh, với đất nước và với chính mình: Họ sẵn sàng tiếp bước, sẵn sàng làm rạng danh hai chữ Việt Nam bằng khát vọng cháy bỏng và niềm tự hào bất diệt.

Nốt trầm “lệch pha”

Trong những ngày tháng Tám lịch sử, khi phố phường rợp cờ đỏ sao vàng, khi cả dân tộc hân hoan trong niềm tự hào kỷ niệm 80 năm Ngày Quốc khánh, thì từng lời nói, hành động của nghệ sĩ không còn chỉ thuộc về phạm vi cá nhân. Nghệ sĩ, nhất là những người nổi tiếng, vốn mang sức ảnh hưởng rộng rãi, luôn được nhìn nhận như một phần hình ảnh đất nước. Do đó, phát ngôn và hành xử của họ không đơn thuần phản ánh cá tính riêng, mà còn góp phần khơi gợi niềm tự hào hay vô tình làm tổn thương tình cảm cộng đồng.

Trong bối cảnh ấy, việc MC Trấn Thành đăng tải dòng trạng thái tiếc thương nghệ sĩ đàn bầu Phạm Đức Thành đã lập tức gây tranh luận. Công chúng không trách anh vì sự xúc động, bởi tình cảm đồng nghiệp là điều dễ hiểu. Điều khiến dư luận thất vọng chính là lựa chọn thời điểm: Ngay lúc cả nước vang lên khúc ca mừng Tổ quốc, khi triệu triệu con tim cùng hướng về lịch sử và những hy sinh vĩ đại của cha ông, thì bài viết ấy, trong khoảnh khắc ấy, trở thành một nốt trầm xa lạ.

Nội dung status lại càng gây phản cảm. Thay vì một lời chia buồn ngắn gọn, Trấn Thành dành cả đoạn dài hồi tưởng về Paris By Night, về sân khấu Thúy Nga, ngợi ca các nghệ sĩ hải ngoại như “một biểu tượng của âm nhạc”, rồi bi quan với câu hỏi: “Con cháu đời sau, liệu ai sẽ “chịu tiếp nối”, và nếu có chịu, thì có mấy ai “đủ bản lĩnh” để khảy tiếp những tiếng đàn ai oán và da diết này?”. Những câu chữ ấy, trong ngày đáng lẽ ngập tràn niềm vui dân tộc, lại gieo vào lòng người cảm giác tang thương, bi lụy và đầy ẩn ý, mà người cả nghĩ một chút có thể nhận ra chủ ý của người viết bài.

Trấn Thành lên tiếng sau khi được giả lập gọi tên.
Nhiều khán giả phản ứng gay gắt: “Quốc khánh không phải ngày để anh gieo tiếng đàn ai oán”, hay “Cả nước vui, sao anh lại chọn cách buồn bã?”. Có người mỉa mai: “Đất nước kỷ niệm 80 năm độc lập, mà anh lại lo không ai tiếp nối đàn bầu của Paris By Night thì thật lệch pha”. Những phản hồi ấy cho thấy, công chúng kỳ vọng ở nghệ sĩ sự đồng hành với tinh thần dân tộc, chứ không phải chìm trong nỗi buồn cá nhân.

Chính sự “lệch nhịp” về cả nội dung lẫn thời điểm đã biến status tưởng như vô hại thành tâm điểm phản ứng. Việc Trấn Thành sau đó lặng lẽ gỡ bỏ bài viết càng bị xem như sự thừa nhận muộn màng: cảm xúc nghệ sĩ, nếu không đặt đúng chỗ, có thể vô tình làm tổn thương niềm tự hào chung.

Dư luận phản ứng không chỉ bởi yếu tố thời điểm, mà còn vì hình ảnh Trấn Thành đã gây dựng bấy lâu. Trong mắt khán giả, anh là một MC “đa cảm”, dễ rơi nước mắt trước phim ảnh hay câu chuyện đời thường. Thế nhưng, khi hàng triệu con tim cùng hòa nhịp với màu cờ Tổ quốc, người ta lại không thấy giọt nước mắt nào dành cho đất nước, mà chỉ thấy nó rơi vì một nỗi buồn riêng. Sự lệch pha này khiến cộng đồng mạng mỉa mai: “Anh khóc cho cả thế giới, chỉ quên khóc cho Tổ quốc”, “Cả nước reo hò, anh lại trầm buồn như sống ở vũ trụ khác”, hay gay gắt hơn: “Trấn Thành dễ khóc với mọi thứ, trừ lòng yêu nước”. Có người còn chua chát: “Chỉ cần mặc áo cờ đỏ sao vàng, cả nước sẽ quay xe ngay. Nhưng, tiếc thay, anh chọn cách đứng ngoài niềm vui chung”. Những bình luận ấy, dù châm biếm, thực chất là lời cảnh tỉnh: Công chúng muốn nghệ sĩ đồng điệu cùng dân tộc, không phải khép mình trong thế giới cảm xúc riêng.

Bởi, nghệ sĩ không chỉ đem lại tiếng cười hay giọt nước mắt thoáng qua, mà còn mang sứ mệnh truyền tải tinh thần và tình yêu Tổ quốc. Một nghệ sĩ nổi tiếng với gần 20 triệu người theo dõi không thể để mình rơi vào trạng thái “sai nhịp” như vậy. Công chúng không cấm anh thương tiếc đồng nghiệp, nhưng họ chờ đợi sự tinh tế, sự nhạy bén chính trị, và hơn hết là trách nhiệm với vai trò định hướng xã hội, định hướng tinh thần cho rất nhiều fan hâm mộ, mà anh đang gánh vác.

Khi bài viết vấp phải hàng vạn bình luận phản đối rồi bị gỡ bỏ, sự việc đã vượt khỏi ranh giới của một lỗi nhỏ. Nó để lại cảm giác hụt hẫng, thậm chí phản bội, trong lòng công chúng từng tin tưởng và yêu mến một MC được xem là gương mặt hàng đầu của showbiz Việt. Không ít khán giả thẳng thắn: “Nếu đã là người của công chúng, hãy sống đúng với hai chữ “công chúng” trước khi đòi quyền riêng tư”.

Cần nhấn mạnh: Ở Việt Nam, làm nghệ sĩ chưa bao giờ chỉ là đứng trên sân khấu hay trước ống kính. Đằng sau ánh đèn là trách nhiệm với cộng đồng và Tổ quốc. Công chúng có thể dễ dãi với giải trí, nhưng họ không dễ dãi với lòng yêu nước. Họ có thể bỏ qua một vai diễn chưa đạt, nhưng không chấp nhận sự vô cảm trước những ngày lễ thiêng liêng.

Trấn Thành từng được coi là tấm gương bảo vệ cho nhiều chương trình văn hóa. Vì thế, nhịp lạc bộ lần này càng làm dư giận dữ: Người ta càng tinh vì từng yêu, từng kỳ vọng. Và, khi niềm tin bị tổn thương, thất vọng càng sâu.

Câu chuyện không dừng lại ở một “trạng thái sai thời điểm”, mà là bài học lớn về cách xử lý người nổi tiếng trong thời đại số. Mạng xã hội giờ không còn là nơi riêng tư mà là sân khấu công cộng, nơi từng con chữ, từng cảm xúc đều tác động đến hàng triệu người. Với nghệ sĩ, đó không phải quyền tuyệt đối, mà là trách nhiệm kép: vừa được quyền trình bày, vừa phải cân nhắc hệ cảm giác.

Trong dịp Quốc khánh, khi cả dân tộc đồng thanh hướng về quá khứ hào hùng, công chúng kỳ vọng nghệ sĩ sẽ dùng tiếng nói và uy tín để khơi dậy tỉnh thần yêu nước, gắn kết cộng đồng. Đáng tiếc, Trấn Thành đã bỏ lỡ cơ hội đó, thậm chí còn tạo ra tranh cãi không đáng có.

Đây cũng là lời nhắc nhở gợi ý cho giới nghệ sĩ: Sự nổi tiếng không chỉ là đặc quyền, mà còn là trách nhiệm. Trong bối cảnh hội nhập, khi mọi phát ngôn đều có thể được sử dụng, nghệ sĩ càng cần tỉnh lợi và thiết lập lợi ích dân tộc lên trên cảm xúc cá nhân. Bởi, chỉ một khoảnh khắc khắc sơ năng suất cũng có thể làm mờ cả quá trình xây dựng hình ảnh.

Với Trấn Thành, sau sự việc này, Trống giả không mong anh thanh minh, mà chờ tự soi chiếu. Người ta kỳ vọng anh hiểu rằng xin yêu nước không nằm ở hành động đánh đấm, mà ở hòa hòa nhịp với cộng đồng, biết chọn thời điểm và trân trọng những ngày lễ trọng đại. Một nghệ sĩ lớn, trước hết phải là một công dân có tinh thần trách nhiệm.

Câu chuyện Trấn Thành để lại không chỉ là một nỗi buồn trong ngày vui, mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh: Nghệ sĩ, nếu không gắn mình với nhân dân, với Tổ quốc, thì hào quang cũng mong manh, tiếng hấp dẫn tay cũng dễ tan biến. Trong kỷ nguyên số, công họ là những người sáng tạo nên hào quang, cũng chính là những người có thể lấy lại nó chỉ bằng một cú click chuột.

Vợ của chú vẫn còn sống” – Cô gái ăn xin nói với giám đốc khi thăm mộ vợ, anh lập tức mở cuộc điều tra…

Buổi chiều mùa thu se lạnh, ông Minh – giám đốc một công ty xây dựng lớn – mang hoa ra nghĩa trang thắp hương cho vợ. Bà Lan, vợ ông, mất trong một tai nạn giao thông cách đây ba năm. Từ ngày bà ra đi, ông Minh sống khép kín, lao vào công việc, để nỗi nhớ đeo bám trong thinh lặng.
Hôm ấy, khi ông vừa đặt bó hoa xuống, một cô gái gầy gò, quần áo lấm lem bước lại gần. Cô ta ngồi xuống xin vài đồng lẻ. Ông Minh vốn hay làm từ thiện, liền rút ít tiền đưa cho. Nhưng bất ngờ, cô gái nhìn thẳng vào bia mộ rồi nói rành rọt:
“Vợ của chú… vẫn còn sống.”

Câu nói như sét đánh ngang tai. Ông Minh sững sờ, tim đập dồn dập. Ông gằn giọng hỏi lại, nhưng cô gái chỉ lắc đầu, bỏ đi nhanh trong lối mòn nghĩa trang. Ông chạy theo nhưng mất hút sau những hàng cây rậm rạp.
Đêm ấy, ông Minh không ngủ nổi. Những lời của cô gái cứ vang lên trong đầu. Ông nhớ lại ngày tai nạn năm xưa, chỉ thấy chiếc xe cháy trơ khung, thi thể bà Lan được nhận diện qua vài vật dụng còn sót lại. Liệu có khả năng nào đó nhầm lẫn? Liệu vợ ông thực sự chưa chết?
Không kìm được, sáng hôm sau ông lập tức liên hệ trợ lý, mở cuộc điều tra. Ông muốn tìm cho ra cô gái ăn xin kia – và cả sự thật bị che giấu suốt ba năm qua.

Ông Minh huy động đội an ninh riêng và thuê thêm một thám tử tư. Việc đầu tiên là truy tìm thân phận cô gái. Sau một tuần, thám tử báo tin: cô gái tên Hạnh, khoảng 20 tuổi, từng sống lang thang quanh khu bến xe. Hạnh ít nói, thường né tránh khi ai hỏi chuyện, nhưng đặc biệt là cô thường ghé nghĩa trang đó vào buổi chiều.

Ông Minh tìm cách gặp lại. Lần này, Hạnh im lặng một hồi rồi mới khẽ nói: “Cháu thấy bà ấy… ở bệnh viện tâm thần ngoại ô. Nhưng không ai tin cháu cả.”
Những lời ấy khiến ông Minh bàng hoàng. Nếu đúng, tại sao bà Lan lại ở bệnh viện tâm thần? Ai đã đưa bà đến đó, và tại sao gia đình không hề biết?

Thám tử được lệnh kiểm tra hồ sơ bệnh viện. Họ phát hiện, ba năm trước, một phụ nữ tên Lan trùng khớp chiều cao, cân nặng với vợ ông Minh được đưa vào điều trị sau khi “thoát khỏi tai nạn xe”. Nhưng hồ sơ ghi danh tính “chưa rõ”, và người phụ nữ ấy bị sang chấn tâm lý, trí nhớ rối loạn, không nhớ nổi tên mình.
Khi đọc báo cáo, ông Minh run run. Tất cả trùng hợp đến rợn người. Ông không còn ngồi yên được nữa.

Một buổi sáng, ông Minh đích thân đến bệnh viện ngoại ô. Ông đi qua dãy hành lang cũ kỹ, nghe tiếng bệnh nhân cười nói lẫn tiếng khóc. Khi y tá dẫn vào phòng, ông thấy một người phụ nữ tóc đã điểm bạc, dáng ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Bà quay lại – và đôi mắt ấy… chính là đôi mắt ông đã nhớ nhung suốt ba năm.
Ông nghẹn ngào: “Lan… là em phải không?”
Người phụ nữ run rẩy, đôi mắt mờ đục lóe sáng giây lát. Bà mấp máy môi: “Anh Minh…?” Rồi òa khóc.

Thì ra, sau vụ tai nạn, bà Lan không chết. Bà được một nhóm người tốt bụng cứu sống nhưng do chấn thương đầu nên mất trí nhớ, được chuyển vào bệnh viện này. Do không mang giấy tờ, bà trở thành “bệnh nhân vô danh”. Bệnh viện vốn thiếu nhân lực, không tìm cách xác minh thêm.
Ông Minh vừa mừng vừa đau. Mừng vì vợ còn sống, nhưng đau vì ba năm qua bà phải chịu đựng cô độc. Ông lập tức làm thủ tục nhận lại bà, đồng thời cho điều tra kỹ trách nhiệm của bệnh viện.

Ngày bà Lan trở về ngôi nhà quen thuộc, ông Minh mới thật sự tin rằng cuộc đời còn cho mình một phép màu. Ông nhìn Hạnh – cô gái ăn xin – với lòng biết ơn sâu sắc. Nhờ lời nói tưởng chừng hoang đường ấy, một gia đình đã tìm lại nhau.

Những ngày sau khi bà Lan trở về, căn biệt thự của ông Minh tràn ngập niềm vui. Bà dần hồi phục trí nhớ, tuy còn chập chờn nhưng đã nhận ra chồng và vài người thân quen. Ông Minh chăm sóc vợ từng chút, cố bù đắp cho những năm tháng mất mát.
Tuy nhiên, trong lòng ông vẫn vương nỗi băn khoăn: tại sao một người vợ, một người mẹ, lại có thể “biến mất” khỏi cuộc đời ông trong suốt ba năm mà không ai biết? Một tai nạn ngẫu nhiên sao có thể dẫn đến việc bà bị “bỏ quên” ở bệnh viện tâm thần mà không hề có thông báo chính thức?

Rồi một buổi chiều, khi kiểm tra lại hồ sơ bệnh viện mà thám tử cung cấp, ông Minh phát hiện một chi tiết lạ: trong biên bản nhập viện, có chữ ký xác nhận của “người thân”. Cái tên nguệch ngoạc, nhưng ông nhận ra – đó là chữ ký của trợ lý cũ, người từng thân cận bên ông và đột ngột xin nghỉ việc ngay sau vụ tai nạn.
Ông Minh lạnh người. Phải chăng có ai đó cố tình đưa vợ ông vào bệnh viện để ông tin rằng bà đã chết? Nếu vậy, mục đích là gì? Tài sản? Quyền lực trong công ty?

Trong khi ông chưa kịp điều tra sâu hơn, một buổi tối ông nhận được một phong bì lạ đặt trước cổng nhà. Bên trong là một mảnh giấy viết vội:
“Đừng đào bới quá sâu. Có những sự thật… sẽ khiến anh mất tất cả.”

Ông Minh siết chặt tờ giấy, ánh mắt rực lửa. Ông hiểu rằng cuộc hội ngộ với vợ chỉ mới là khởi đầu. Phía sau còn cả một bóng tối đang giăng bẫy. Nhưng lần này, ông thề sẽ đi đến tận cùng sự thật, cho dù cái giá phải trả có lớn đến đâu.

Giá vàng hôm nay 4/9/2025: Vàng SJC tăng không ngừng nghỉ, thêm vài triệu/ngày

Giá vàng hôm nay 4/9/2025 trên thị trường quốc tế tiếp tục tăng mạnh. Giá vàng miếng SJC tăng thêm gần 3 triệu đồng mỗi lượng chỉ trong một ngày. Giá vàng nhẫn trơn cũng dồn dập lập đỉnh cao mới.

Giá vàng thế giới hôm nay 4/9/2025

Tới 20h30 ngày 3/9 (giờ Việt Nam), giá vàng hôm nay giao ngay trên thị trường quốc tế ở mức 3.550 USD/ounce. Vàng giao tháng 12/2025 trên sàn Comex New York ở mức 3.621 USD/ounce.

Giá vàng thế giới đêm 3/9 cao hơn khoảng 35,2% (tương đương 925 USD/ounce) so với cuối năm 2024. Vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức 113,9 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 19,5 triệu đồng/lượng so với giá trong nước tính cuối giờ chiều 3/9, trước kỳ nghỉ lễ.

Giá vàng trên sàn New York tối 3/9 tăng thêm gần 20 USD, vượt 3.550 USD/ounce và lập đỉnh lịch sử mới, cao hơn mức kỷ lục 3.500 USD/ounce hôm 21/4. Nhu cầu trú ẩn vào vàng vẫn rất lớn, bất chấp đồng USD đi ngang và chứng khoán Mỹ tăng điểm.

Giá vàng trên sàn New York tối 3/9 (giờ Việt Nam) tăng thêm gần 20 USD, vượt 3.550 USD/ounce và lập đỉnh lịch sử mới, cao hơn mức kỷ lục 3.500 USD/ounce hôm 21/4. Nhu cầu trú ẩn vào vàng vẫn rất lớn, bất chấp đồng USD đi ngang và chứng khoán Mỹ tăng điểm.

Dù dòng tiền vẫn chảy vào cổ phiếu Mỹ, giới đầu tư lo ngại áp lực chốt lời và tỷ lệ vay ký quỹ cao có thể gây ra một đợt điều chỉnh mạnh trên thị trường chứng khoán.

mua bán vàng-4.jpg
Giá vàng miếng vọt lên 133,4 triệu đồng/lượng. Ảnh: Nguyễn Huế

Vàng tăng trong bối cảnh lợi suất trái phiếu toàn cầu leo thang.

Tại Mỹ, lợi suất trái phiếu kho bạc 30 năm tiến gần mốc 5%, trong khi lợi suất trái phiếu Anh, Úc và Nhật Bản cũng tăng nhanh. Làn sóng bán tháo phản ánh mối lo ngại về chi tiêu công lớn và nguy cơ lạm phát. Theo Bloomberg, chỉ số đo lường lợi suất trái phiếu toàn cầu đã giảm 0,4% ngày 2/9, cho thấy áp lực bán mạnh.

Ngoài ra, một loạt đợt bán trái phiếu doanh nghiệp vào hôm 2/9 cùng những bất định liên quan đến sự độc lập của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) làm gia tăng áp lực lên thị trường trái phiếu nói chung.

Bên cạnh đó, giới đầu tư cũng thận trọng với khả năng chứng khoán Mỹ và nhiều thị trường khác bước vào giai đoạn giảm mạnh trong tháng 9-10, vốn thường xảy ra biến động lớn như trong quá khứ.

Giá vàng trong nước hôm nay 4/9/2025

Trong nước, giá vàng tăng chóng mặt lên đỉnh cao lịch sử mới. Cụ thể, tới cuối phiên giao dịch ngày 3/9, giá vàng miếng 9999 tại SJC và Doji được niêm yết ở mức 131,9-133,4 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 2,8 triệu so với trước kỳ nghỉ lễ.

SJC công bố giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 125,5-128 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 3 triệu đồng. Doji công bố giá vàng nhẫn trơn ở mức 125,8-128,8 triệu đồng/lượng (mua – bán).

Dự báo giá vàng

Vàng đang bước vào một đợt tăng giá mới sau vài tháng chững lại. Trái với dự báo về một nhịp điều chỉnh sâu, kim loại quý đã duy trì sức mạnh và bật tăng trở lại nhờ tín hiệu Fed có thể nới lỏng chính sách tiền tệ dưới áp lực từ Tổng thống Donald Trump.

Fed phát tín hiệu hạ lãi suất bất chấp lạm phát vẫn ở mức cao, gần 3% thay vì mục tiêu 2% như nhiều năm trước đó. Điều này đồng nghĩa với việc giá cả hàng hóa và dịch vụ có thể đi lên, đồng USD có thể mất giá.

Đây cũng là tình trạng chung ở nhiều nền kinh tế. Lạm phát đang gia tăng nhưng các nước vẫn đẩy mạnh bơm tiền – môi trường lý tưởng cho mặt hàng kim loại quý.

Thông tin mới nhất cho thấy, giá sản xuất công nghiệp của khu vực đồng euro trong tháng 7 tăng 0,4% so với tháng trước đó, vượt dự báo của thị trường là tăng 0,2%. Nguyên nhân chính là mức tăng 1,5% của chi phí năng lượng.

Tại Trung Quốc, chỉ số nhà quản lý mua hàng (PMI) dịch vụ chung tháng 8 tăng lên 53 điểm, so với mức 52,6 điểm vào tháng 7 và cao hơn kỳ vọng là 52,5 điểm, đánh dấu mức tăng trưởng nhanh nhất trong lĩnh vực dịch vụ kể từ tháng 5/2024.

Theo phân tích kỹ thuật, phe mua vàng kỳ hạn tháng 12 đang có lợi thế kỹ thuật tổng thể mạnh mẽ trong ngắn hạn. Mục tiêu tiếp theo của giá vàng giao tháng 12 là 3.700 USD/ounce. Ngưỡng hỗ trợ đầu tiên được nhìn thấy ở mức thấp nhất trong ngày 3/9 là 3.592,4 USD.

Một ông chủ doanh nghiệp lớn ở Sài Gòn dự định gọi điện để cho thôi việc một nhân viên thân cận. Nhưng ông lại bấm nhầm số, đầu dây bên kia là giọng một cậu bé: ‘Chú ơi, làm ơn đến giúp mẹ cháu, mẹ đang bệnh nặng…’. Cuộc gọi nhầm ấy đã mở ra một câu chuyện không ai ngờ tới.

Ông Trí – một chủ doanh nghiệp lớn ở Sài Gòn – ngồi trong văn phòng sang trọng tầng 20, tay cầm chiếc điện thoại. Buổi sáng hôm ấy, ông quyết định sẽ gọi để thông báo cho thôi việc một nhân viên thân cận, người đã làm việc với ông gần mười năm. Lý do không phải vì người ấy kém cỏi, mà vì ông cảm thấy sự trung thành và nhiệt huyết đã phai nhạt. Trong thế giới kinh doanh lạnh lùng, ông tin mình không có chỗ cho sự nhân nhượng.

Ông nhập số điện thoại, lòng trĩu nặng. Nhưng thay vì nghe giọng quen thuộc, đầu dây bên kia vang lên giọng một cậu bé run run:
“Chú ơi, làm ơn đến giúp mẹ cháu… mẹ cháu đang bệnh nặng, không dậy nổi nữa.”

Ông Trí thoáng ngỡ ngàng. Định cúp máy, nhưng cậu bé khóc nấc lên, lời cầu cứu tha thiết khiến ông không nỡ. Ông hỏi vội địa chỉ, ghi lại, rồi đặt máy xuống bàn, đôi mắt hướng ra ngoài ô cửa kính rộng lớn. Dưới kia, dòng xe cộ cuồn cuộn, còn trong lòng ông, một sự do dự kỳ lạ dâng lên.

Lẽ ra ông có thể bỏ qua, coi như một cuộc nhầm lẫn. Nhưng tiếng khóc của đứa trẻ ấy vẫn vang vọng trong đầu. Một giọng nói sâu kín mách bảo ông: “Hãy thử một lần đi, biết đâu…”

Thế là, thay vì gọi lại để thông báo sa thải nhân viên kia, ông Trí rời văn phòng, lên xe, tìm đến con hẻm nhỏ nằm sâu trong một khu lao động nghèo. Một quyết định tưởng chừng nhỏ bé, nhưng rồi lại mở ra một chuỗi sự kiện không ai ngờ tới.

Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại ở đầu hẻm. Ông Trí bước xuống, đôi giày da bóng loáng lập tức trở nên lạc lõng giữa con đường đất ẩm thấp. Cậu bé tầm bảy tuổi chạy ra, đôi mắt đỏ hoe, tay kéo ông vội vã vào trong.

Căn phòng trọ chật chội, ẩm thấp. Trên chiếc giường ọp ẹp, một người phụ nữ gầy gò đang nằm, hơi thở nặng nhọc. Ông Trí thoáng sững sờ – cảnh tượng quá đối lập với cuộc sống xa hoa của ông.

Người mẹ cố gượng mở mắt, nhìn ông với ánh mắt lạ lẫm xen lẫn ngại ngần. Cậu bé thì thầm: “Chú ơi, làm ơn đưa mẹ cháu đến bệnh viện.”

Không suy nghĩ nhiều, ông bế người phụ nữ xuống xe, chở thẳng đến bệnh viện gần đó. Trong lúc chờ bác sĩ, ông ngồi ngoài hành lang, nhìn cậu bé ôm lấy tay mẹ mà lòng bỗng chùng xuống.

Bác sĩ cho biết chị bị suy nhược nặng do làm việc quá sức, lại không có điều kiện chăm sóc sức khỏe. Nếu chậm thêm chút nữa, hậu quả sẽ khó lường. Ông Trí lặng người. Bao nhiêu năm qua, ông chỉ quen nghe những con số hàng tỷ, những thương vụ khổng lồ, chứ chưa bao giờ ngồi cạnh một đứa trẻ khóc vì mẹ bệnh.

Khi thủ tục viện phí được đề cập, cậu bé cúi đầu, thì thào rằng cha đã mất sớm, mẹ một mình làm công nhân nuôi con, tiền bạc chẳng còn bao nhiêu. Ngay khoảnh khắc ấy, ông Trí tự động rút ví, ký vào giấy tạm ứng. Hành động ấy đến chính ông cũng thấy lạ: “Mình đang làm gì thế này?”

Nhưng trong ánh mắt biết ơn của cậu bé, ông cảm thấy một sự nhẹ nhõm mà bấy lâu nay không tìm thấy trong các cuộc thương thảo căng thẳng.

Những ngày sau đó, ông Trí nhiều lần ghé bệnh viện. Ban đầu chỉ là để chắc chắn người phụ nữ kia không trách ông vì đã “xuất hiện nhầm”, nhưng dần dần, ông lại thấy bản thân bị cuốn vào câu chuyện đời thường giản dị ấy.

Người mẹ tên là Hạnh, từng học giỏi nhưng phải nghỉ ngang để đi làm nuôi gia đình. Cuộc đời xô đẩy, chồng mất sớm, chị một mình bươn chải. Cậu con trai – bé Minh – ngoan ngoãn, lễ phép, luôn miệng nói rằng chỉ cần mẹ khỏe lại là đủ.

Ông Trí, giữa những cuộc họp ngập lịch và hợp đồng chồng chất, bắt đầu chờ đợi những khoảnh khắc được đến bệnh viện, mang cho Minh hộp cơm, hay ngồi nghe Hạnh kể vài câu chuyện đời. Trong lòng ông, một khoảng trống lạ lẫm dần được lấp đầy.

Rồi một buổi tối, khi ngồi trong xe, ông vô tình nhìn thấy tin nhắn nháp chưa gửi – số điện thoại của nhân viên thân cận kia vẫn còn trong máy. Ông nhớ lại lý do định cho thôi việc: sự “thiếu nhiệt huyết” mà ông cho rằng không thể chấp nhận. Nhưng giờ đây, sau khi chứng kiến sự chật vật của những phận người, ông chợt thấy suy nghĩ của mình quá khắt khe. Người nhân viên ấy có thể cũng có những nỗi lo riêng, những gánh nặng gia đình chẳng ai hiểu.

Ông không gọi nữa. Sáng hôm sau, thay vì thông báo sa thải, ông mời nhân viên ấy lên, nhẹ nhàng hỏi thăm về cuộc sống, rồi đưa ra đề xuất hỗ trợ thêm để họ có thể yên tâm làm việc.

Cuộc gọi nhầm ngày nào bỗng trở thành bước ngoặt. Nó không chỉ cứu một người phụ nữ và đem lại hy vọng cho một cậu bé, mà còn thay đổi cách một ông chủ nhìn về con người xung quanh.

Trong ánh nhìn cảm ơn của Hạnh và Minh, ông Trí nhận ra rằng: đôi khi, chính những điều ngẫu nhiên lại là sự sắp đặt để nhắc ta sống nhân văn hơn giữa nhịp đời hối hả.

Người dân “ch-oáng” khi tiền điện tháng 8 bỗng tăng v;ọt, mặc dù bị cắt điện thường xuyên do mưa bão, điện lực giải thích

Trên mạng xã hội, nhiều người dân ở khu vực tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh cho rằng tiền điện kỳ tháng 8/2025 tăng vọt dù thời gian này bị cắt điện nhiều do mưa bão.

Trên mạng xã hội hôm nay đã xuất hiện nhiều bài viết bày tỏ bất ngờ trước việc hóa đơn tiền điện kỳ tháng 8 tăng vọt. Các bài viết đều cho rằng, trong tháng 8 vừa qua, tại các tỉnh khu vực miền Trung như Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Trị… ảnh hưởng bởi mưa bão nên việc cắt điện diễn ra thường xuyên. Tuy nhiên, khi nhận hóa đơn tiền điện thì người dân rất “choáng” vì số tiền phải nộp còn cao hơn cả tháng 7.

Cụ thể, người dùng mạng xã hội cho rằng tháng 8 thời tiết mát mẻ hơn tháng 7 nên ít sử dụng đến điều hòa, thiết bị vốn tiêu thụ nhiều điện năng. Cùng với đó, việc ảnh hưởng của mưa bão đã khiến việc mất điện nhiều hơn, nhưng tiền điện vẫn bằng hoặc cao hơn tháng 7.

Người dân "choáng" khi tiền điện tháng 8 bỗng tăng vọt - Ảnh 1
Một người dùng ở Nghệ An cho rằng khó hiểu khi tháng 8 ở địa phương này mưa bão nhiều nhưng tiền điện tăng gần gấp đôi.

Không chỉ ở khu vực miền Trung, tại Hà Nội và một số tỉnh khác cũng ghi nhận tình trạng người dân bày tỏ thắc mắc về tiền điện tháng 8 tăng vọt.

Người dân "choáng" khi tiền điện tháng 8 bỗng tăng vọt - Ảnh 2
Người dân kêu trời vì tiền điện tăng vọt ở phường Hà Đông, Hà Nội.
Người dân "choáng" khi tiền điện tháng 8 bỗng tăng vọt - Ảnh 3
Bên dưới các bài đăng về việc hóa đơn tiền điện tăng cao tại Hà Tĩnh là hàng vạn bình luận cùng chung thắc mắc.

Theo dữ liệu của Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia thì trong tháng 8 nhiệt độ cả nước duy trì mức xấp xỉ trung bình nhiều năm. Lượng mưa tương đương trung bình nhiều năm, riêng khu vực Duyên hải Nam Trung Bộ cao hơn 10–25%.

Nắng nóng tiếp tục ở Bắc Bộ, Trung Bộ, tập trung trong nửa đầu tháng 8/2025, sau đó giảm dần.

Ví dụ như tại miền Trung, như trong ngày 7/8, ở khu vực từ Hà Tĩnh đến Đà Nẵng, phía Đông các tỉnh từ Quảng Ngãi đến Đắk Lắk và Khánh Hòa có nắng nóng, có nơi nắng nóng gay gắt với nhiệt độ lúc 13 giờ phổ biến 35 – 36 độ C, có nơi trên 37 độ C như: trạm Ba Tơ (Quảng Ngãi) 37,3 độ C, trạm Tuy Hòa (Đắk Lắk) 37,1 độ C,… Độ ẩm tương đối thấp nhất phổ biến 55 – 60%.

Đặc biệt, tháng 8 vừa qua đã xảy ra nắng nóng kỷ lục tại miền Bắc Việt Nam, với nhiều điểm ghi nhận nhiệt độ trên 39 độ C và thậm chí vượt 40 độ C, điển hình là Phủ Lý (Ninh Bình): 40,2°C; Sơn Tây (Hà Nội): 39,8°C; Ba Vì (Hà Nội): 39,5°C; Hòa Bình (Phú Thọ): 39,7°C. Các đợt nắng nóng gay gắt diện rộng cũng xuất hiện ở nhiều nơi tại miền Trung trong tháng này.

Tuy nhiên, cuối tháng 7 và đầu tháng 8, mưa lớn đã gây ra lũ lụt, lũ ống, lũ quét và sạt lở đất tại các khu vực miền núi và trung du Bắc Bộ, Bắc Trung Bộ.

Còn đợt cuối tháng 8 vừa qua, cơn bão số 5 đã ảnh hưởng trực tiếp tới nhiều tỉnh Bắc Trung Bộ và Bắc Bộ như: Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Trị…

Theo đó, do ảnh hưởng của bão số 5, hàng loạt sự cố trên đường dây truyền tải điện 500 kV và sự cố trên đường dây 220 kV, 110kV thuộc khu vực các tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh đã xảy ra.

Điều này đã khiến 2,3 triệu khách hàng sử dụng điện bị gián đoạn cung cấp điện, mất điện diện rộng tập trung chính ở các tỉnh Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh. Trước tình trạng cấp bách, Tổng công ty Điện lực miền Bắc và Tổng công ty Điện lực miền Trung đã huy động hơn 500 công nhân, kỹ sư cùng phương tiện, vật tư thiết bị vào hỗ trợ các tỉnh, làm việc xuyên đêm khắc phục sự cố.

Ít ngày sau các đơn vị mới khắc phục xong tất cả các sự cố trên các đường dây 500 kV, 220kV, 110 kV và khôi phục vận hành trở lại.

Trong những ngày hè nắng nóng thì quạt điện hay máy lạnh, máy điều hòa chắc chắn sẽ là thứ “ngốn” nhiều tiền điện nhất mỗi tháng. Do đó, việc sử dụng điều hòa thế nào để tiết kiệm điện là một trong những lưu ý hàng đầu của các hộ gia đình.

Nhiệt độ tốt nhất cho căn phòng là từ 25-27 độ C và nên giữ ổn định suốt quá trình sử dụng. Theo nghiên cứu, nếu giảm nhiệt độ xuống 5 độ C, máy lạnh tiêu tốn thêm tới 40% điện năng, và cũng nên sử dụng cả quạt để lưu thông không khí tốt hơn, qua đó giảm tải bớt cho máy điều hòa.

Vệ sinh điều hòa cũng là một trong những công việc đáng lưu tâm, vì có rất nhiều người do bận rộn đã vô tình quên đi công việc tưởng chừng như vô cùng đơn giản này. Hệ quả là máy điều hòa bị giảm đáng kể hiệu năng, chạy tốn điện hơn, và cũng nhanh hỏng hóc.

Nếu muốn giảm bớt hóa đơn điện vào những tháng cao điểm, không điều gì hiệu quả hơn chính ý thức của người dân, khi chúng ta nên có trách nhiệm với các thiết bị điện trong nhà. Hãy tắt đồ điện tử khi không sử dụng, tắt bớt đèn khi trời sáng, tắt quạt và điều hòa vào sáng sớm để tận dụng gió mát đầu ngày.

Bên cạnh đó, các hộ gia đình cũng nên lưu ý việc che chắn cho căn phòng của mình vào những ngày nắng nóng. Qua đó có thể lắp mái/trần cách nhiệt, lắp cửa kính phản quang, hoặc dùng các biện pháp khác nhằm ngăn ánh nắng chiếu rọi trực tiếp vào phòng – khiến tăng mạnh nhiệt độ mà dù có bật điều hòa cũng không thể “tải” nổi.

Chúc mừng người lao động cả nước trong năm 2026: Được nghỉ tới 115 ngày

Năm 2026, người lao động nếu được nghỉ cả thứ Bảy và Chủ nhật sẽ có tổng cộng 115 ngày nghỉ, gồm 104 ngày cuối tuần và 11 ngày lễ, Tết theo quy định (chưa bao gồm nghỉ phép hàng năm).

Chỉ còn vài tháng nữa là bước sang năm 2026, lịch nghỉ lễ và cuối tuần của người lao động đã sớm trở thành chủ đề được quan tâm. Theo Bộ luật Lao động 2019, ngoài 11 ngày nghỉ lễ, Tết cố định, người lao động còn có thêm các ngày cuối tuần, nâng tổng số ngày nghỉ trong năm lên tới 115 ngày nếu được nghỉ cả thứ Bảy và Chủ nhật.

Gần nhất, sau nghỉ lễ Quốc khánh 2/9, ngày nghỉ gần nhất tiếp theo sẽ là Tết Dương lịch 1/1/2026 (thứ Tư) và sau đó là dịp Tết Nguyên đán 2026.

Theo Điều 112 Bộ luật Lao động 2019 quy định về nghỉ lễ, tết, người lao động có 11 ngày nghỉ lễ, Tết, cụ thể:

Người lao động được nghỉ làm việc, hưởng nguyên lương trong những ngày lễ, tết sau đây:

– Tết Dương lịch: 1 ngày (ngày 1/1 dương lịch);

– Tết Âm lịch: 5 ngày;

– Ngày Chiến thắng: 1 ngày (ngày 30/4 dương lịch);

– Ngày Quốc tế lao động: 1 ngày (ngày 1/5 dương lịch);

– Quốc khánh: 2 ngày (ngày 2/9 dương lịch và 1 ngày liền kề trước hoặc sau);

– Ngày Giỗ Tổ Hùng Vương: 1 ngày (ngày 10/3 âm lịch).

Bất ngờ với tổng số ngày nghỉ 2026 của người lao động Việt Nam lên tới 115 ngày - Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Lao động là người nước ngoài làm việc tại Việt Nam ngoài các ngày nghỉ theo quy định tại khoản 1 Điều này còn được nghỉ thêm 1 ngày Tết cổ truyền dân tộc và 01 ngày Quốc khánh của nước họ.

Hằng năm, căn cứ vào điều kiện thực tế, Thủ tướng Chính phủ quyết định cụ thể ngày nghỉ quy định tại Điểm b và Điểm đ Khoản 1 Điều này.

Theo quy định nêu trên, Tết Âm lịch 2026 người lao động sẽ được nghỉ 5 ngày làm việc và hưởng nguyên lương. Tuy nhiên, hằng năm, căn cứ vào điều kiện thực tế, Thủ tướng Chính phủ sẽ quyết định cụ thể ngày nghỉ.

Bên cạnh đó, ngoài 11 ngày nghỉ lễ Tết theo quy định, thì trong năm 2026 sẽ có 52 ngày thứ Bảy và 52 ngày Chủ Nhật, tổng cộng là 104 ngày cuối tuần.

– Đối với người lao động chỉ nghỉ Chủ nhật hàng tuần, thì tổng số ngày nghỉ lễ Tết trong năm 2026 sẽ là: 52 ngày chủ nhật + 11 ngày nghỉ lễ Tết theo quy định = 63 ngày.

– Đối vớii người lao động được nghỉ cả thứ Bảy và Chủ nhật hàng tuần thì tổng số ngày nghỉ lễ Tết trong năm 2026 sẽ là: 52 ngày Chủ nhật + 52 ngày Thứ bảy + 11 ngày nghỉ lễ Tết theo quy định = 115 ngày.

Như vậy, năm 2026 người lao động sẽ có lịch nghỉ khá thuận lợi, đặc biệt với nhóm được nghỉ cả thứ Bảy và Chủ nhật thì tổng số ngày nghỉ lên tới 115 ngày (chưa bao gồm ngày nghỉ phép hàng năm). Đây không chỉ là khoảng thời gian để nghỉ ngơi, tái tạo sức lao động mà còn là cơ hội để mỗi người lên kế hoạch cho những chuyến du lịch, sum họp gia đình hay phát triển bản thân.

Chủ cơ sở Mái ấm Hoa Hồng b-ạo h-ành tr;ẻ lãnh án 2 năm 3 tháng t;ù

Các bị cáo tại Mái ấm Hoa Hồng đã có hành vi bạo hành các bé được nuôi dưỡng tại đây, và PV Báo Thanh Niên đã phanh phui vụ việc trong loạt bài điều tra Tội ác trong một mái ấm (số ra ngày 4.9 – 5.9.2024).

Chiều 3.9, Tòa Gia đình và người chưa thành niên, TAND TP.HCM xét xử sơ thẩm và tuyên phạt bị cáo Giáp Thị Sông Hương 2 năm 3 tháng tù (51 tuổi, chủ cơ sở Mái ấm Hoa Hồng) về tội hành hạ người khác theo điều 140 bộ luật Hình sự.

Liên quan vụ án, bị cáo Nguyễn Thị Ngọc Cẩm (47 tuổi) 2 năm tù, Diệp Ngọc Tuyền (48 tuổi) 2 năm tù, Trang Mỹ Nhanh (72 tuổi) 1 năm tù cùng tội danh trên.

Phiên tòa được xét xử kín, do thẩm phán Quách Thanh Bình, Phó chánh tòa Gia đình và người chưa thành niên làm chủ tọa.

Chủ cơ sở Mái ấm Hoa Hồng bạo hành trẻ lãnh án 2 năm 3 tháng tù- Ảnh 1.

Bị cáo Giáp Thị Sông Hương (chủ cơ sở Mái ấm Hoa Hồng)

Theo cáo trạng, ngày 4.9.2024, anh T.D.K (phóng viên Báo Thanh Niên) đến Công an phường Trung Mỹ Tây, quận 12 (cũ), TP.HCM trình báo sự việc các bảo mẫu tại Mái ấm Hoa Hồng, địa chỉ số L50 – L52 đường Tô Ký, khu phố 12, phường Trung Mỹ Tây, quận 12 (cũ) thường xuyên có hành vi đánh, hành hạ, chửi mắng đối với các cháu bé đang được nuôi dưỡng (kèm theo đoạn phim tài liệu đăng trên Báo Thanh Niên ngày 4.9.2024).

Sau khi nhận được tin báo, Công an phường Trung Mỹ Tây đã báo cho Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an quận 12 (cũ) để phối hợp cùng các cơ quan chức năng tiến hành kiểm tra, xác minh.

Theo đó, Mái ấm Hoa Hồng được thành lập từ tháng 7.2023 để nuôi dạy trẻ mồ côi, trẻ bị bỏ rơi. Mái ấm do Giáp Thị Sông Hương là người đại diện theo pháp luật và cũng là người trực tiếp quản lý.

Tại thời điểm xảy ra sự việc, Mái ấm Hoa Hồng có 86 cháu bé mồ côi, độ tuổi từ 2 tháng đến 5 tuổi đang được chăm sóc nuôi dưỡng. Bị cáo Hương thuê 11 nhân viên bảo mẫu với mức lương 6 triệu đồng/tháng để trông giữ, chăm sóc các cháu bé.

Chủ cơ sở Mái ấm Hoa Hồng bạo hành trẻ lãnh án 2 năm 3 tháng tù- Ảnh 2.

Công an kiểm tra Mái ấm Hoa Hồng tại thời điểm PV Báo Thanh Niên trình báo sự việc

ẢNH: UYỂN NHI

Cáo trạng xác định, từ tháng 7.2023 đến ngày 4.9.2024, bị cáo Cẩm và Tuyền thường xuyên có hành vi chửi rủa, dùng tay, ống nhựa tay cầm của cây lau nhà, đũa gỗ, đánh vào cơ thể khi thay tã, cho các bé bú; xách ném các bé xuống nệm, tát, đánh vào cơ thể các bé.

Bị cáo Hương và Nhanh cũng có hành vi thường xuyên chửi rủa, dùng tay, chân, bìa carton cuộn tròn, chai dầu gió, lược để đánh và dùng tay xách, ném các cháu. Hành vi của các bị cáo lặp đi lặp lại nhiều lần có tính hệ thống làm ảnh hưởng đến sự phát triển của các trẻ em đang được nuôi dưỡng.

Đối với hoạt động của cơ sở Mái ấm Hoa Hồng, do có nhiều vi phạm trong việc nuôi, dạy trẻ mồ côi nên ngày 4.9.2024 Phòng LĐ-TB-XH quận 12 cũ đã ra quyết định thu hồi giấy chứng nhận đăng ký, thu hồi giấy phép hoạt động.

Vụ việc xảy ra tại Mái ấm Hoa Hồng được Báo Thanh Niên phanh phui ngày 4.9.2024, sau loạt bài điều tra Tội ác trong một mái ấm (số ra ngày 4.9 – 5.9.2024).

Mái ấm Hoa Hồng hoạt động theo giấy phép của Phòng LĐ-TB-XH quận 12 cũ, cấp hồi tháng 7.2023, do Giáp Thị Sông Hương quản lý trực tiếp. Nơi đây đăng ký nuôi nhận 39 trẻ có hoàn cảnh đặc biệt nhưng tại thời điểm kiểm tra ngày 4.9.2024, lực lượng chức năng ghi nhận có 86 trẻ sinh sống tại mái ấm.

Toàn bộ trẻ sau đó đã được đưa về các cơ sở công lập chăm sóc, gồm: Trung tâm bảo trợ trẻ em Tam Bình, Làng Thiếu niên Thủ Đức, Trung tâm Nuôi dưỡng bảo trợ trẻ em Gò Vấp.

Sau khi vợ tôi mất, tôi đã vứt bỏ con trai bà ấy vì nó không phải máu mủ của tôi 10 năm sau, một sự thật đã được phơi bày khiến tôi tan nát.

“Người ta thường nói, mất mát lớn nhất trong đời không phải là khi một người thân ra đi, mà là khi ta tự tay đánh mất đi chính thứ tình thân còn sót lại.”

Tôi vẫn nhớ rõ ngày vợ tôi – Lan – qua đời sau một cơn bạo bệnh. Căn nhà nhỏ vốn đã lạnh lẽo, nay càng im lặng đến mức ngột ngạt. Chỉ còn tôi và thằng bé Hùng – con riêng của vợ tôi. Nó khi ấy mới 8 tuổi, gầy gò và luôn nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ, vừa sợ hãi vừa mong chờ điều gì đó. Nhưng trong lòng tôi lúc ấy lại tràn đầy sự ích kỷ và cố chấp: nó không phải con ruột của tôi. Tôi không có trách nhiệm gì với nó.

Họ hàng, hàng xóm nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc khi tôi đem gửi nó về nhà ngoại, rồi cắt đứt liên lạc. Tôi tự nhủ: “Tôi đã mất vợ, giờ tôi cần sống cho mình.” Nỗi đau mất Lan khiến tôi đóng cửa lòng, và cũng vô tình khép cánh cửa với thằng bé tội nghiệp kia.

Những năm sau đó, tôi sống như một kẻ cô độc. Tôi đi làm, về nhà, ngày qua ngày trôi qua trong im lặng. Tôi từng nhiều lần tự hỏi: “Nếu Lan còn sống, cô ấy có tha thứ cho tôi khi bỏ rơi con trai của cô ấy không?” Nhưng rồi tôi lại gạt đi, cố nghĩ rằng mình đã làm điều hợp lý.

Mười năm trôi qua. Tôi già đi, mái tóc đã điểm bạc. Mỗi khi đi ngang trường học, nhìn bọn trẻ cười đùa, lòng tôi lại chộn rộn. Đôi khi tôi nhớ đến Hùng, không biết nó giờ ra sao, có còn oán hận tôi không. Nhưng sự kiêu hãnh và mặc cảm khiến tôi chẳng bao giờ tìm đến nó.

Cuộc sống của tôi cứ lặng lẽ như vậy cho đến một buổi chiều, khi tôi đang dọn dẹp lại đống giấy tờ cũ của Lan. Trong một tập hồ sơ y tế, tôi vô tình phát hiện ra một tờ giấy xét nghiệm ADN. Trái tim tôi như ngừng đập khi nhìn thấy dòng chữ in đậm: “Quan hệ huyết thống: cha – con ruột.”

Tôi run rẩy, đôi tay không còn giữ nổi tờ giấy. Hóa ra, Hùng chính là con trai ruột của tôi – là giọt máu mà tôi từng khao khát có được. Lan đã giấu kín sự thật này, có lẽ vì sợ tôi không tin, hoặc vì một lý do nào đó mà tôi không thể nào biết được. Tôi đã sống mười năm qua trong sự mù quáng, từ chối đứa con của chính mình.

Cảm giác hối hận dâng lên như sóng trào. Từng hình ảnh về Hùng hiện lên trong đầu tôi: đôi mắt buồn rầu, dáng người gầy guộc, bàn tay nhỏ bé run run bám vào tay tôi ngày đưa nó về nhà ngoại… Tôi đã đẩy nó ra khỏi cuộc đời mình, trong khi nó chính là ruột thịt của tôi.

Ngay lập tức, tôi tìm đến nhà ngoại để hỏi thăm. Nhưng khi đến nơi, tôi chỉ nhận được những ánh mắt lạnh lùng và đầy trách móc. Họ bảo rằng Hùng đã bỏ đi từ nhiều năm trước, sau khi bị đối xử tệ bạc. Nó rời làng, lên thành phố mưu sinh, chẳng còn liên lạc về nữa.

Tôi đi tìm nó khắp nơi, hỏi han từng manh mối. Có người nói thấy nó làm phụ hồ, có người lại bảo nó chạy xe ôm. Mỗi câu chuyện về nó như nhát dao cứa vào lòng tôi. Tôi – một người cha – nhưng lại chẳng biết con mình đang sống chết thế nào.

Một ngày nọ, tôi gặp được một người quen cũ của Lan, và từ bà ấy tôi biết Hùng đã từng đến tìm tôi cách đây vài năm. Nó đứng ngoài cổng nhà, chờ tôi về, nhưng rồi lại bỏ đi khi thấy tôi thản nhiên bước vào mà không nhận ra. Tôi đã vô tình để lỡ cơ hội gặp lại con trai.

Giờ đây, mỗi buổi tối, tôi ngồi trước hiên nhà, nhìn ra con ngõ vắng, chờ một bóng dáng quen thuộc quay về. Nhưng đã 10 năm, sự thật chỉ vừa được phơi bày, và trái tim tôi đã tan nát. Tôi không biết có còn kịp để chuộc lại lỗi lầm, hay suốt đời này tôi sẽ phải sống trong sự dày vò và hối hận.

Một buổi tối, khi đang ngồi bên hiên nhà như thói quen, tôi nghe tiếng xe máy dừng trước ngõ. Một người đàn ông trẻ, dáng người gầy gò nhưng rắn rỏi, đứng lặng nhìn tôi. Ánh mắt cậu ấy vừa xa lạ, vừa có gì đó khiến tim tôi nhói lên.

“Chú… có phải là ông…?” – giọng nó ngập ngừng. Tôi nhìn kỹ hơn, và trái tim như muốn vỡ tung. Dù đã lớn, đã khác xưa, nhưng tôi vẫn nhận ra Hùng.

Tôi không kìm được, đôi mắt nhòa đi. Tôi bước tới, run rẩy gọi:
“Con… con trai của bố…”

Hùng thoáng sững lại. Gương mặt nó cứng đờ, rồi lại quay đi. “Tôi đến chỉ để trả lại cuốn nhật ký của mẹ. Mẹ từng muốn ông giữ nó.” Nó đặt cuốn sổ cũ kỹ lên bậc thềm, rồi lặng lẽ quay lưng.

Tôi lao đến, nhưng đôi chân nặng trĩu, không kịp gọi giữ nó lại. Chỉ còn bóng dáng gầy guộc xa dần trong màn đêm. Trên tay tôi, cuốn nhật ký của Lan run lên theo nhịp tim đập cuồng loạn.

Tối hôm ấy, tôi mở ra từng trang chữ. Những dòng viết đầy yêu thương, những kỷ niệm về tôi và về Hùng, về khát vọng một mái ấm trọn vẹn. Tôi bật khóc như một đứa trẻ, nước mắt rơi ướt nhòe từng trang giấy.

Có thể Hùng chưa tha thứ. Có thể nó cần thêm thời gian. Nhưng ít nhất, nó vẫn còn đó, vẫn tồn tại đâu đó trên cõi đời này. Và tôi biết, tôi sẽ dành phần đời còn lại để tìm lại đứa con mà mình đã đánh mất, để bù đắp, dù chỉ là một chút muộn màng.

Ngoài kia, gió thu thổi qua hiên nhà. Trong lòng tôi, một ngọn lửa nhỏ vừa được thắp lên – yếu ớt nhưng dai dẳng – ngọn lửa hy vọng được gọi hai tiếng “cha con” một lần nữa.

2 thiếu nữ 16 tuổi cùng phòng trọ tuvong để lại lời nhắn gửi chủ nhà trọ..

Cơ quan công an vừa thông tin chính thức về nguyên nhân tử vong của hai nữ công nhân 16 tuổi được phát hiện tại hồ ở tỉnh Bắc Ninh.

Ngày 3/9, Công an tỉnh Bắc Ninh thông tin chính thức về nguyên nhân tử vong của hai nữ công nhân 16 tuổi được phát hiện tại hồ Hoàng Mai 3, thuộc phường Nếnh, tỉnh Bắc Ninh.

Trước đó, như VietNamNet đã đưa tin, vào ngày 26/8, người dân phường Nếnh phát hiện hai thi thể nữ giới nổi trên mặt hồ Hoàng Mai 3 vào hai thời điểm khác nhau trong ngày.

Hai cong nhan duoi nuoc o Bac Ninh.jpg
Hiện trường vụ việc. Ảnh: Trần Tùng

Ngay sau khi tiếp nhận tin báo, ông Lê Hoàng Bách, Chủ tịch UBND phường Nếnh đã chỉ đạo Công an phường phối hợp với Văn phòng Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Bắc Ninh khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi để làm rõ nguyên nhân vụ việc.

Qua xác minh, lực lượng chức năng xác định danh tính hai nạn nhân là Giàng Thị Ch. (SN 2009) và Lù Thị S. (SN 2009), đều có hộ khẩu thường trú tại xã Yên Minh, tỉnh Hà Giang.

Theo điều tra ban đầu, hai nạn nhân thuê trọ tại một khu nhà trọ ở TDP My Điền 1 (phường Nếnh) được gần một tháng. Khi tiến hành kiểm tra phòng trọ, lực lượng chức năng phát hiện hai mảnh giấy dán trên tường, với nội dung:

“Em xin lỗi chị. Em và bạn em có thể đã chết rồi, xin chị đừng vứt quần áo của chúng em đi. Xin chị hãy gọi điện cho bố mẹ chúng em và nhờ họ lấy lại. Cảm ơn chị”.

Chủ nhà trọ, bà T.T.V, cho biết cả hai nữ công nhân vẫn sinh hoạt và đi làm bình thường cho đến trước khi xảy ra sự việc. Gia đình bà cũng đã thông báo sự việc đến Tổ trưởng Tổ bảo vệ an ninh trật tự của tổ dân phố.

Căn cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi, hiện trường, cùng các chứng cứ thu thập được, Văn phòng Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Bắc Ninh xác định hai nạn nhân tự tử; nguyên nhân tử vong do đuối nước.

Bị nhà chồng đ;uổi khỏi nhà vì đòi ra ở riêng, cô buộc phải nói ra b;í m;ật khiến chồng r-ợn người…

“Tôi không thể sống mãi trong cảnh này được nữa!” – Lan bật khóc, giọng nghẹn ngào khi đứng giữa căn bếp chật chội, nơi bố mẹ chồng đang ngồi. Cô vừa nói xong chuyện muốn ra ở riêng để có không gian riêng tư cho vợ chồng, thì ngay lập tức, không khí trong nhà như đông cứng lại.

Mẹ chồng cô gằn giọng:

Ở riêng ư? Cô giỏi quá rồi. Vừa cưới về mà đã muốn kéo con trai tôi ra khỏi gia đình này?

Chưa kịp giải thích, Lan đã thấy ánh mắt đầy giận dữ của bố chồng, rồi tiếng quát:

Nếu cô muốn ra ngoài, thì ra luôn đi! Nhà này không chứa kẻ bất hiếu!

Lan sững người. Cô không ngờ ý định đơn giản – chỉ là muốn hai vợ chồng có không gian riêng để bắt đầu cuộc sống mới – lại khiến mọi chuyện thành ra như thế. Chồng cô, Nam, lúc đầu còn lắp bắp định nói giúp vợ, nhưng rồi lại im lặng, gương mặt lộ rõ sự sợ hãi.

Trái tim Lan như vỡ nát. Cô đã cố gắng nhẫn nhịn suốt hơn một năm làm dâu, từ chuyện ăn uống, đi lại, đến cả việc sinh hoạt riêng tư. Nhưng lần này, khi dám cất lời, cô lại bị xua đuổi. Nước mắt lăn dài, Lan cắn chặt môi, định gói ghém đồ rời đi trong đêm.

Nhưng chính lúc đó, cô buộc phải nói ra một bí mật mà bấy lâu nay cô giấu kín – một sự thật có thể khiến tất cả mọi người trong căn nhà này chấn động, và khiến chồng cô lạnh sống lưng…

Lan không phải là một cô gái yếu đuối như mọi người vẫn nghĩ. Trước khi lấy Nam, cô từng trải qua một biến cố rất lớn trong gia đình. Cha cô mất sớm, mẹ thì bệnh tật triền miên, gánh nặng kinh tế đè nặng lên đôi vai gầy guộc. Trong khoảng thời gian ấy, Lan đã từng nhận được sự giúp đỡ của một người đàn ông – một người mà nếu Nam biết, chắc chắn sẽ không thể tin nổi.

Người đó chính là… bạn thân của Nam – anh Hưng.

Ngày ấy, khi mẹ cô phải nhập viện, Lan không đủ tiền đóng viện phí. Chính Hưng đã lẳng lặng giúp đỡ. Anh không nói gì, chỉ đặt phong bì xuống bàn rồi bảo:

Giữ lấy, coi như anh cho vay. Đừng để Nam biết, cậu ấy tự ái lắm.

Lan biết ơn, nhưng cũng đầy lo sợ. Từ đó, cô và Hưng ít nhiều có một bí mật chung. Cô chưa từng kể cho Nam, vì không muốn chồng hiểu lầm hay cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.

Thế nhưng, khi bị nhà chồng dồn ép đến đường cùng, Lan buộc phải thốt ra:

Anh Nam, nếu không phải có người khác giúp đỡ, em và mẹ em đã chẳng sống được đến ngày hôm nay. Anh có biết ai đã đứng ra không?

Căn phòng im phăng phắc. Nam cau mày:

Ai?

Lan nghẹn giọng:

Chính là anh Hưng…

Nam chết lặng, mặt tái mét. Bố mẹ chồng trợn mắt nhìn nhau, còn Nam thì đứng phắt dậy, bàn tay run rẩy. Trong đầu anh vang lên hàng loạt câu hỏi: Tại sao vợ lại giấu? Tại sao bạn thân lại giúp đỡ mà anh không hề hay biết? Và… có điều gì sâu xa hơn phía sau hay không?

Từ sau hôm đó, sóng gió trong gia đình không còn dừng lại ở chuyện ra ở riêng nữa, mà trở thành cơn bão ngầm bao trùm lên cuộc hôn nhân non trẻ của Lan và Nam.

Nam không thể ngừng nghĩ đến mối liên hệ giữa vợ và Hưng. Càng nghĩ, lòng anh càng nhói buốt. Một mặt, anh tự trách mình: suốt thời gian yêu và cưới, anh quá vô tâm, không hề biết vợ mình đã khổ cực thế nào. Một mặt, anh ghen tuông và nghi ngờ: Liệu giữa Lan và Hưng có gì hơn mức “giúp đỡ”?

Lan thì đau đớn vô cùng. Cô không hề muốn để bí mật này bị phơi bày, bởi cô biết Nam vốn tự ái và dễ bị tổn thương. Nhưng cô buộc phải nói ra, vì nếu không, cô sẽ mãi bị xem là “đứa con dâu hỗn láo” trong nhà chồng.

Những ngày sau đó, Nam ít nói hẳn. Anh bắt đầu lánh mặt Lan, thường viện cớ đi công việc rồi trở về rất muộn. Bầu không khí trong căn nhà vốn đã ngột ngạt, nay càng thêm nặng nề.

Lan nhiều lần tìm cách giải thích:

Em và anh Hưng chưa từng có gì mập mờ. Đó chỉ là sự giúp đỡ trong lúc đường cùng. Em giấu anh vì không muốn anh cảm thấy bị tổn thương…

Nam im lặng, nhưng ánh mắt đầy mâu thuẫn. Anh tin vợ, nhưng trong lòng vẫn còn một vết rạn.

Mâu thuẫn giữa vợ chồng trẻ, cộng thêm áp lực từ bố mẹ chồng, khiến Lan ngày càng kiệt quệ. Và rồi, đứng trước ngưỡng cửa tan vỡ, Nam mới nhận ra: điều mà Lan cần không phải là sự nghi ngờ hay kiểm soát, mà là một bờ vai che chở, một mái ấm thực sự.

Chỉ khi Nam đủ dũng cảm đứng lên bảo vệ vợ, cả hai mới có thể thoát khỏi vòng xoáy đau khổ, để bắt đầu một hành trình mới – hành trình mà lần này, họ không còn giấu nhau bất cứ bí mật nào nữa.