Home Blog Page 53

Bế con tới nhà chồng cũ để chứng minh mình không v:ô s:inh, mẹ anh nói 1 câu khiến tôi hóa đá

Tôi đứng lặng trước cánh cổng sắt đã hoen gỉ nhà anh – người từng là cả thanh xuân của tôi. Trong tay tôi là đứa bé mới hơn một tuổi, ngủ ngon lành trên vai mẹ. Đứa bé mà tôi từng khao khát có được khi còn là vợ anh. Hôm nay tôi đến đây không phải để cầu xin, không phải để nối lại. Tôi đến để chứng minh: tôi không hề vô sinh.

Tôi không ngờ, sau bao năm im lặng, câu đầu tiên mẹ anh nói ra lại khiến tôi chết lặng…

Tôi và Hùng yêu nhau gần ba năm trước khi kết hôn. Chúng tôi gặp nhau khi cùng làm tại một công ty thiết kế nhỏ ở Hà Nội. Hùng là trưởng nhóm, tôi là nhân viên mới, nhưng anh luôn dịu dàng, ân cần với tôi từ những ngày đầu. Tình yêu đến nhẹ nhàng, chân thành. Chúng tôi làm đám cưới vào một ngày thu mát mẻ, khi tôi vừa tròn 25.

Tôi nghĩ hôn nhân là trái ngọt của tình yêu. Nhưng ngay khi bước chân về làm dâu nhà Hùng, tôi mới hiểu rằng làm vợ và làm con dâu là hai vai trò không hề giống nhau.

Mẹ chồng tôi – bà Hoa – là người phụ nữ truyền thống, khắt khe, sống nặng tư tưởng “con dâu là người ngoài”. Những ngày đầu về nhà chồng, tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận, dậy sớm, nấu ăn, dọn dẹp, không để bà phàn nàn điều gì. Hùng thường đi làm sớm, về muộn, mọi việc trong nhà chỉ có tôi và bà. Càng sống lâu, tôi càng cảm nhận rõ sự lạnh nhạt, nghi ngờ trong ánh mắt của bà Hoa.

Khoảng một năm sau cưới, tôi chưa có thai. Chúng tôi đi khám. Kết quả: cả hai đều bình thường. Bác sĩ nói nên kiên nhẫn, giữ tinh thần thoải mái. Nhưng tôi không được phép kiên nhẫn.

Bà Hoa bắt đầu buông lời bóng gió:

“Ngày xưa tôi cưới vợ cho bố nó, chưa đầy ba tháng là có tin vui. Giờ thì…”.

Tôi chỉ biết im lặng. Tôi cố ăn uống điều độ, uống thuốc theo lời bác sĩ, giữ tâm trạng vui vẻ. Nhưng mỗi tháng, khi ngày ấy đến, tôi lại rơi nước mắt một mình trong nhà tắm.

Có lần, bà Hoa mang về một gói thuốc bắc, nói là của bà thầy mát tay ở quê. Tôi uống trong ba tháng liền, người nổi mẩn, mất ngủ, nhưng vẫn chẳng có gì. Rồi bà dẫn tôi đi coi bói. Bà thầy bấm đốt ngón tay rồi bảo:

“Cô này cung mệnh bạc, khó đẻ. Nếu có cũng khó nuôi.”

Từ hôm đó, bà Hoa coi tôi như cái bóng. Cơm không mời, việc không sai, câu chuyện trong nhà cũng không cho tôi tham dự. Hùng thấy nhưng lảng tránh. Anh nói: “Em đừng chấp mẹ, bà già rồi.” Nhưng chính anh cũng bắt đầu thưa dần những cái ôm, những lời yêu, thay vào đó là những cái thở dài, những đêm anh ngủ quay lưng về phía tôi.

Một ngày, tôi về nhà sớm, thấy Hùng đang nói chuyện điện thoại trong phòng:

“Ừ, anh biết rồi… nhưng giờ ly hôn đâu có dễ…”

Tôi đứng sau cánh cửa, tim vỡ ra từng mảnh.

Một tháng sau, tôi chính thức ký đơn ly hôn.

Không con cái, không tài sản tranh chấp, mọi thứ kết thúc nhanh đến lạnh lùng. Tôi dọn ra khỏi ngôi nhà đó trong một chiều mưa, không mang theo gì ngoài ít quần áo và một trái tim rỗng hoác.

Tôi không về nhà mẹ. Tôi thuê trọ, sống lặng lẽ, làm việc cật lực để quên đi. Mỗi tháng, tôi vẫn đến bệnh viện phụ sản một lần – chỉ để kiểm tra lại, và tự trấn an mình: “Mình không phải là người phụ nữ vô dụng.”

Thời gian sau, tôi chuyển công ty, và gặp Minh – người đàn ông đã thay đổi cuộc đời tôi. Anh không hỏi về quá khứ, chỉ quan tâm tôi ở hiện tại. Minh từng đổ vỡ như tôi, nên càng thấu hiểu. Khi tôi mang thai, anh ôm chặt tôi vào lòng, nghẹn ngào:

“Cảm ơn em… Cảm ơn vì đã cho anh được làm cha thêm một lần nữa.”

Tôi sinh bé Gạo trong nước mắt hạnh phúc. Thằng bé là thiên thần của tôi – là minh chứng sống động rằng tôi không hề vô sinh. Tôi từng nghĩ sẽ không quay lại nhìn về quá khứ, nhưng một lần tình cờ, tôi gặp lại bà Hoa ở siêu thị.

Bà vẫn như xưa, mái tóc bạc thêm nhiều, ánh mắt lạnh lùng hơn cả năm xưa. Bà nhìn tôi bế Gạo, ngỡ ngàng, rồi quay mặt đi.

Tôi không nói gì.

Nhưng đêm đó, tôi trằn trọc mãi. Không phải vì giận, cũng không vì muốn khoe khoang. Mà vì tôi muốn bà hiểu: Tôi không sai. Tôi chỉ là người bị đối xử bất công.

Vài ngày sau, tôi quyết định đến nhà bà – nhà cũ, nơi tôi từng gọi là “mẹ chồng”, từng gọi là “tổ ấm”.

Tôi mặc chiếc váy giản dị, bế Gạo trong tay. Tôi không biết bà sẽ nói gì. Tôi không mong sự tha thứ.

Nhưng tôi không ngờ, câu nói đầu tiên bà thốt ra, lại khiến tôi đứng chết trân ngay giữa sân…

Tôi đứng trước ngưỡng cửa ngôi nhà ấy – nơi từng chứng kiến bao nước mắt tôi rơi, từng đêm tôi quỳ lạy trời đất chỉ mong một đứa con. Mọi thứ quen thuộc đến lạ lùng: chiếc chậu lan bà Hoa trồng vẫn treo ở ban công, giàn mướp leo trước hiên nhà vẫn xanh um. Chỉ có tôi là đã khác.

Tôi gõ cửa.

Bà Hoa mở. Mắt bà lướt qua đứa trẻ đang say giấc trong tay tôi. Ánh mắt không ngạc nhiên, không vui mừng, cũng chẳng hằn học như tôi tưởng tượng. Mà chỉ là… trống rỗng.

Bà đứng im vài giây, rồi lặng lẽ tránh sang một bên:

– Vào đi.

Tôi bước vào, ngồi xuống ghế gỗ giữa phòng khách. Không có Hùng, chỉ có bà. Tôi bế Gạo lên lòng, vén khăn, để lộ khuôn mặt bụ bẫm, trắng trẻo của thằng bé.

– Đây là con tôi, thưa bác.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.

Bà vẫn im lặng. Tôi tiếp lời:

– Con không vô sinh. Con từng đi khám nhiều lần, kết quả đều bình thường. Bây giờ, bác cũng thấy rồi đấy.

Bà cười nhạt, một nụ cười khiến tôi chợt lạnh sống lưng:

– Ừ. Tôi biết.

Tôi ngỡ ngàng.

– Biết? Bác nói sao ạ?

Bà nhìn ra cửa sổ, giọng chậm rãi nhưng sắc như dao:

– Tôi biết… là cô không vô sinh. Từ lâu rồi.

Câu nói đó như tiếng sét giữa trưa hè. Tôi lặng đi.

– Ý bác là… sao lại… nếu bác biết, tại sao… bác vẫn để con ra đi như một người có lỗi? Bác khiến con sống bao năm dằn vặt, tủi nhục…

Bà không nhìn tôi. Chỉ lẩm bẩm như nói với chính mình:

– Vì tôi không muốn cô làm dâu nhà này nữa. Cô quá độc lập, quá thẳng thắn. Cô không chịu nhún nhường, không khép nép như những gì tôi nghĩ một người con dâu nên có. Cô làm thằng Hùng nghe lời cô nhiều hơn tôi.

Tôi chết lặng.

– Tôi… không thể tin được…

Bà tiếp lời, đều đều:

– Nên tôi dằn vặt cô chuyện con cái. Tôi biết nó sẽ khiến cô tổn thương, sẽ khiến nó chia rẽ hai người. Và đúng là… tôi đã thành công.

Tôi nghe mà tay chân run lên từng đợt.

Tôi không hề khóc. Nhưng tim tôi như bị ai đó bóp chặt. Không phải vì tức giận, mà vì quá ngỡ ngàng. Bao nhiêu năm tôi tự trách bản thân, tự hành hạ tâm hồn mình vì nghĩ mình không thể làm mẹ – thì ra, tất cả chỉ vì một sự ích kỷ lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Tôi hỏi:

– Còn Hùng? Anh ấy có biết không?

Bà im lặng. Một lúc lâu sau mới buông một câu:

– Nó biết. Nhưng nó yếu đuối. Nó không dám đứng về phía cô. Nó chọn cách im lặng.

Tôi bật cười – một nụ cười đau đớn:

– Vậy là cả hai người… đều đồng lõa.

Bà nhìn đứa bé trong tay tôi. Ánh mắt thoáng chùng xuống:

– Thằng bé… giống cô.

– Nó giống Minh – bố nó – nhiều hơn. Nhưng nó sẽ lớn lên trong một gia đình biết yêu thương, chứ không bị xét nét, bị điều khiển bởi những thành kiến cũ kỹ.

Tôi đứng dậy, xiết chặt bé Gạo trong tay:

– Hôm nay, con đến không phải để dằn mặt ai. Chỉ là muốn một lần cho bác thấy: con không có lỗi. Và con xứng đáng được làm mẹ. Không ai có quyền tước đi điều đó của con.

Tôi quay bước. Nhưng khi đi được vài bước, bà Hoa gọi giật:

– Lan!

Tôi quay lại. Bà nói, khàn khàn:

– Tôi không mong cô tha thứ. Nhưng cảm ơn vì đã quay lại. Dù sao thì… cũng tốt khi biết mình đã sai.

Tôi im lặng. Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi nhìn bà không còn giận dữ, không oán trách. Chỉ là sự buông bỏ.

Vài tháng sau…

Tôi và Minh chuyển về Đà Lạt sống. Mở một tiệm cà phê nhỏ ven đồi, mỗi ngày đều ngập tiếng cười của bé Gạo. Hạnh phúc giờ đây đến nhẹ nhàng như sương sớm. Tôi không còn đau đáu về quá khứ. Tôi học cách tha thứ – không phải vì người khác xứng đáng, mà vì tôi xứng đáng được bình yên.

Một buổi chiều, khi trời lất phất mưa, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:

“Con trai bác dạo này trầm lặng lắm. Nó bảo, nếu có kiếp sau, nó muốn được gặp lại con… nhưng là để làm lại từ đầu.”

Tôi đọc xong, chỉ mỉm cười.

Có những thứ, khi mất đi rồi, không thể nào tìm lại được. Và cũng có những vết thương, chỉ thời gian và tình yêu đủ lớn mới có thể chữa lành.

Tôi ôm Gạo vào lòng, thì thầm:

– Mẹ từng đau. Nhưng nhờ con, mẹ đã được sống lại.

Vụ nữ si:nh t/ử v/ong, người cha đi tìm công lý ở Vĩnh Long: Chỉ ra danh tính 6 người “chống lưng” cho nam tài xế, đổi đen thành trắng

Mới đây, bà Hiền – mẹ nữ sinh 14 tuổi, cũng là vợ ông Phúc trong vụ nổ súng ở Vĩnh Long cách đây không lâu đã lên tiếng. Người phụ nữ quyết định gửi đơn tố cáo 6 người và một số cán bộ công an.

Báo Dân Trí đưa tin, liên quan đến vụ tai nạn giao thông khiến nữ sinh Tr (14 tuổi, trú huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long) tử vong, hôm 4/6, gia đình cho biết đã làm đơn viết tay gửi Cơ quan điều tra VKSND Tối cao để tố giác tên 6 người cùng một số cán bộ Công an huyện Trà Ôn, VKSND huyện Trà Ôn, Công an tỉnh Vĩnh Long và VKSND tỉnh Vĩnh Long có liên quan đến quá trình điều tra, xử lý vụ tai nạn giao thông hôm 4/9/2024 của cháu Tr.

Bà Nguyễn Thị Hiền (SN 1981, trú huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long) là mẹ cháu Tr, người đứng ra làm đơn tố giác. Lá đơn này hiện đã được VKSND Tối cao tiếp nhận.

nu-sinh-14-tuoi-vinh-long-1

Trong lá đơn, bà Hiền cho biết bà là một người mẹ mất con, người vợ mất chồng. Bà và chồng (người đã qua đời) từng gửi đơn tố cáo các cơ quan có thẩm quyền mong họ vào cuộc xử đúng người, đúng tội với tài xế Nguyễn Văn Bảo Trung (SN 1992). Nhưng ngày 26/12/2024, Cơ quan CSĐT Công an huyện Trà Ôn mời bà Hiền lên làm việc mà không có giấy mời, chỉ có thông báo với nội dung “căn cứ quyết định 760/QĐ-ĐTTH ngày 26/12/2024 là không khởi tố vụ án hình sự vì người gây nguy hiểm cho xã hội đã chết”.

Gia đình bà Hiền không đồng ý với quyết định này nên đã tiếp tục làm đơn khiếu nại, cầu cứu cơ quan cấp cao hơn để đòi công bằng cho con gái. Thế nhưng, đơn của họ không được giải quyết thỏa đáng.

Bà Hiền cùng 3 con ôm di ảnh của em Tr. đến trụ sở VKSND huyện Trà Ôn làm việc với tổ công tác của

nu-sinh-14-tuoi-vinh-long-4

Đơn tố giác này nêu rõ: “Gần 8 tháng trôi qua, vì bất lực trong hành trình đòi công lý cho con, kêu oan trong tuyệt vọng và chồng tôi đã nghĩ quẩn, chọn cách vi phạm pháp luật khi dùng súng bắn tài xế Trung rồi tự sát. Chính chồng tôi đã dùng mạng sống của mình để cầu cứu cơ quan chức năng cấp cao, mong có sự vào cuộc đòi lại công bằng và minh oan cho con mình.

Tôi cho rằng, trong quá trình điều tra, xử lý vụ tai nạn giao thông ngày 4/9/2024 có sự bao che, tác động của người có quyền thế để làm sai lệch hiện trường, bẻ cong sự thật… để không truy tố người có tội”.

Vì vậy, giờ đây bà Hiền khẩn cầu Cơ quan điều tra VKSND Tối cao xử lý nghiêm để an ủi phần nào nỗi đau của gia đình bà phải chịu đựng thời gian qua.

nu-sinh-14-tuoi-vinh-long-2

Trước đó, như chúng tôi đã đưa tin, ngày 4/9/2024, một vụ tai nạn đã xảy ra giữa ông Nguyễn Văn Bảo Trung (tài xế xe tải) và cháu Tr (đi xe đạp điện). Nữ sinh 14 tuổi vì bị thương nặng đã tử vong. Sau vụ việc, Công an huyện Trà Ôn quyết định không khởi tố vụ án vì lý do “không có sự việc phạm tội”. Gia đình nữ sinh bức xúc với thông báo này, nhiều lần khiếu nại nhưng đều bị VKSND huyện Trà Ôn và tỉnh Vĩnh Long bác đơn.

Xe máy

Đến ngày 28/4/2025, cha của nữ sinh là ông Nguyễn Vĩnh Phúc (42 tuổi) đã cầm theo súng tự chế đến nhà tài xế Trung, bắn gục đối phương rồi tự sát. Cả hai được đưa đi cấp cứu nhưng ông Phúc không qua khỏi sau đó.

nu-sinh-14-tuoi-vinh-long-3

 

Vụ nổ súng nay đã được ra quyết định khởi tố vụ án hình sự “Giết người” hôm 2/5. Trong khi đó, vụ tai nạn giao thông năm 2024 hiện đã bị Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Vĩnh Long khởi tố hình sự để điều tra về hành vi “Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ”. Ngày 28/5 vừa qua, bà Hiền đã được mời đến trụ sở VKSND huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long để làm việc với tổ công tác của Cục điều tra hình sự, VKSND Tối cao. Ý kiến, đề nghị của bà Hiền về nguồn tin tội phạm kể trên đã được Cơ quan điều tra VKSND Tối cao ghi nhận.

Ôi trời yến chưng của bà con đây: Bỏ bao nhiêu t:.iền ra để mua mà đâu có biết…, s:.ợ thật

Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT vừa bị lực lượng chức năng tỉnh Phú Thọ kiểm tra đột xuất và tạm giữ gần 24.000 đơn vị sản phẩm yến chưng do nghi vấn không đạt chất lượng so với bản tự công bố.

Sự thật đằng sau 23.468 hũ yến chưng bị tạm giữ tại Phú Thọ- Ảnh 2.

Thông tin từ Chi cục Quản lý thị trường (QLTT) tỉnh Phú Thọ cho biết, Đội QLTT số 7 vừa phối hợp với Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Phú Thọ và Đội QLTT số 1, số 4 kiểm tra đột xuất hoạt động sản xuất, kinh doanh hàng hoá của Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT.

Công ty này có địa chỉ tại số 56, phố Phú Gia, thị trấn Thanh Sơn, huyện Thanh Sơn và địa điểm kinh doanh tại số 1941, đường Hùng Vương, phường Gia Cẩm, thành phố Việt Trì.

Sự thật đằng sau 23.468 hũ yến chưng bị tạm giữ tại Phú Thọ- Ảnh 1.
Tại thời điểm kiểm tra, Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT đang hoạt động sản xuất, kinh doanh các sản phẩm chế biến từ yến chưng.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ thu thập tài liệu, hồ sơ, chứng cứ Đội QLTT số 7 phát hiện các sản phẩm yến chưng chế biến của Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT có dấu hiệu không đạt chất lượng so với bản tự công bố sản phẩm.

Đội đã ra quyết định tạm giữ 23.468 đơn vị sản phẩm là yến chưng chế biến. Đồng thời tiến hành lấy mẫu và gửi cơ quan có thẩm quyền kiểm nghiệm các chỉ tiêu theo bản tự công bố sản phẩm.

Sau khi có kết quả kiểm nghiệm và văn bản trả lời của cơ quan có thẩm quyền đơn vị sẽ tiếp tục xử lý vụ việc theo quy định.

Tôi phải cảm ơn cả h:ọ nhà anh… Yêu nhau 2 năm thì quyết định làm đám cưới, tôi và bạn trai quyết định góp tiền để mua nhà tân hôn, tránh cảnh khó xử ‘mẹ chồng nàng dâu’. Tôi ‘có chút đỉnh’ nên góp 1 tỷ 7 còn anh chỉ có 700 triệu. Thương anh vất vả từ quê nghèo lên thành phố lập nghiệp nên tôi cũng rất hoan hỉ và thông cảm cho anh, không 1 lời so đo tính toán. Thế nhưng bố mẹ anh thì không. Ngày đi làm thủ tục nhận nhà, bố mẹ chồng tương lai nằng nặc đòi cho con trai đứng tên bìa đỏ 1 mình rồi nói đó là ‘tập tục quê hương’, thuyền theo lái, gái phải theo chồng. Nhưng 1 tháng sau tôi phải cảm ơn cả họ nhà anh…

“Ngày tôi nhận ra lòng người không đo bằng năm tháng yêu đương, cũng là ngày tôi biết: biết ơn đúng lúc sẽ cứu được cả đời mình.”

Ngọc và Nam quen nhau khi cả hai mới bắt đầu lập nghiệp tại Sài Gòn. Cô là nhân viên kế toán tại một công ty thương mại, còn anh là kỹ sư xây dựng, quê Nam Định, vào Nam làm ăn từ hai bàn tay trắng. Tình yêu giữa hai người không màu mè, không ồn ào, nhưng bền bỉ qua từng năm tháng.

Hai năm yêu nhau, Nam không có gì ngoài một trái tim chân thành. Còn Ngọc – lớn lên trong gia đình trung lưu ở Đà Nẵng, có điều kiện hơn một chút – luôn là người chủ động vun đắp. Cô không tiếc công sức, tiền bạc, miễn là cả hai có thể xây dựng được một mái ấm.

Khi bàn đến chuyện cưới xin, cả hai thống nhất sẽ mua nhà trước. Ngọc thẳng thắn góp 1 tỷ 7, phần lớn từ khoản tiết kiệm của bố mẹ cho cô. Nam gom góp được 700 triệu – toàn bộ vốn liếng từ những năm đi làm thêm và vay mượn thêm chút ít từ bạn bè. Ngọc không hề so đo. “Của chồng công vợ, miễn sao cùng nhau cố gắng là được,” cô cười.

Nhưng những ngày mộng mơ nhanh chóng bị thực tại phủ lên một lớp màu xám xịt.

Ngày đi ký hợp đồng mua nhà, Nam gọi điện bảo rằng bố mẹ anh muốn đi cùng. Ngọc vui vẻ đồng ý. “Có gia đình hai bên chứng kiến càng tốt,” cô nghĩ đơn giản. Nhưng không ngờ, ngay tại văn phòng giao dịch bất động sản, bà Hường – mẹ Nam – thản nhiên yêu cầu nhân viên ghi tên con trai bà vào sổ đỏ, không có tên Ngọc.

“Đây là tục lệ quê tôi. Nhà cửa là của đàn ông, gái theo chồng thì không có tên là phải,” bà nói như thể đó là điều hiển nhiên.

Ngọc sững sờ. Cô nhìn Nam, chờ đợi anh lên tiếng. Nhưng anh im lặng. Đôi mắt né tránh, chỉ nói khẽ: “Thôi em, để ba mẹ vui…”

Những ngày sau đó, Ngọc dằn vặt trong im lặng. Cô không phải người tham lam hay vụ lợi, nhưng việc góp gần 3/4 số tiền mua nhà mà lại không có tên trên giấy tờ khiến cô cảm thấy tổn thương. Cô tâm sự với mẹ, với bạn thân – ai cũng khuyên nên cân nhắc lại. Nhưng Ngọc đã yêu, và yêu thì đôi khi không còn đủ lý trí.

“Thôi thì, sống với nhau quan trọng là tình nghĩa,” cô tự an ủi.

Một tháng sau, lễ cưới được ấn định. Gia đình Nam bàn chuyện sính lễ, mâm quả – nhưng tuyệt nhiên không ai hỏi han đến Ngọc muốn gì, cần gì. Mọi thứ do nhà trai quyết định, còn cô dâu chỉ biết gật đầu.

Ngọc bắt đầu cảm thấy như người ngoài trong chính cuộc đời mình.

Rồi đến một buổi tối đầu tháng Tám, Ngọc nhận được một cuộc điện thoại. Là Thảo – bạn cùng dãy trọ cũ, hiện làm chung công ty với Nam.

“Ngọc… Tớ thấy khó nói, nhưng… Cậu nên biết chuyện này. Tối qua tớ thấy Nam chở một cô gái khác về nhà. Thân mật lắm. Mà hình như không phải lần đầu.”

Tim Ngọc như rơi xuống hố sâu. Cô không muốn tin. Nhưng rồi trong lòng cô, một điều gì đó – mơ hồ nhưng mạnh mẽ – khiến cô bắt đầu tìm hiểu.

Ba ngày sau, Ngọc có tất cả bằng chứng: tin nhắn, ảnh chụp, thậm chí cả đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Nam và cô gái kia. Họ đã qua lại được hơn 4 tháng. Người con gái ấy… không ai khác chính là em họ bên ngoại của Nam, từ quê vào học đại học.

Ngọc ngồi thẫn thờ giữa căn nhà mới mua – căn nhà mà cô gần như bỏ cả gia sản ra để xây dựng. Một tháng trước, cô còn hân hoan chọn màu rèm cửa, giờ thì tay run run cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà… ghi tên duy nhất: Nguyễn Hữu Nam.

“Có những kẻ bước vào đời bạn chỉ để dạy bạn một bài học. Và có những bài học đáng giá 2 tỷ 4 triệu đồng.”

Ngọc không khóc. Kỳ lạ thay, khi đau đến tận cùng, nước mắt như khô lại. Cô cẩn thận thu xếp mọi thứ: bản photo sổ đỏ, các hóa đơn chuyển khoản, giấy tờ liên quan đến phần tiền của cô, bằng chứng về sự phản bội của Nam.

Rồi cô thuê luật sư.

Trong buổi họp gia đình “đặc biệt” ấy, tại một quán cà phê sang trọng giữa trung tâm quận 3, Ngọc đưa từng tờ giấy cho ba mẹ Nam xem. Sự im lặng bao trùm cả bàn. Rồi bà Hường lên tiếng, giọng lạc đi:

“Chuyện con nít… bọn trẻ yêu đương bồng bột…”

Ngọc mỉm cười. “Dạ, con không còn là con nít. Và con cũng không phải là dâu của bác đâu ạ.”

Cô đẩy sang một tập tài liệu cuối cùng.

“Đây là đơn kiện đòi lại tài sản và tố cáo hành vi lừa đảo chiếm đoạt. Con góp 1 tỷ 7 mua căn nhà này, hiện đứng tên riêng anh Nam – con có bằng chứng. Và con sẽ theo đuổi đến cùng.”

Nam tái mặt. Anh không ngờ cô gái từng dịu dàng, nhẹ nhàng bên cạnh mình lại có thể lạnh lùng như thế này.

“Ngọc, chuyện không đáng để làm lớn. Căn nhà đó… thôi để anh sang tên lại…”

Ngọc nhìn thẳng: “Không cần. Em sẽ lấy lại đúng những gì thuộc về em, trước pháp luật.”

Vụ kiện nhanh chóng làm “nóng” cả khu phố nơi nhà Nam đang sống. Bà con rỉ tai nhau về cô gái “dám kiện chồng sắp cưới”. Nhưng cuối cùng, Ngọc thắng kiện. Tòa tuyên buộc Nam phải trả lại phần giá trị căn nhà tương ứng với tỷ lệ tiền cô góp. Chưa kể, vụ việc khiến anh mất việc vì vi phạm đạo đức trong công ty.

Khi nhận lại tiền qua ủy quyền từ luật sư, Ngọc chỉ nói một câu:

“Tôi phải cảm ơn cả họ nhà anh. Nhờ mọi người mà tôi tỉnh ra sớm.”

Năm sau, Ngọc mua một căn chung cư nhỏ tại quận 7 – đứng tên một mình. Cô bắt đầu học thêm ngành Luật kinh tế, tham gia các hội nhóm hỗ trợ phụ nữ bị lừa tình, chiếm đoạt tài sản. Không phải để trả thù, mà để tự chữa lành.

Cô biết: có những vết thương không thể tránh khỏi, nhưng mình có quyền lựa chọn – sống tiếp với nụ cười, hoặc mãi mãi làm nạn nhân của quá khứ.

Vừa 18t, tôi lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở hi vọng đổi đời. Được 6 tháng thì tôi quen một đại gia hơn 20t là khách quen của quán. Ông ta ngọt nhạt: “Đ/ẻ cho anh lấy 1 thằng con trai nối dõi, em sẽ có 300 triệu, tha hồ làm lại cuộc đời”. Nghe bùi tai, tôi đồng ý dọn đến căn chung cư ông ta thuê sẵn, ngày đêm phục vụ đến khi có b/ầ/u. Ai ngờ ngày tôi v/ỡ ố/i sinh con cũng là ngày ông ta..

Ngày tôi đặt chân lên Hà Nội, trời mưa như trút nước. Trong chiếc ba lô rách là vài bộ đồ cũ và một mảnh giấy ghi số điện thoại của chị họ tôi – người từng hứa sẽ xin cho tôi chân phụ quán phở gần bến xe Mỹ Đình. Tôi chẳng có gì ngoài ước mơ đổi đời và một trái tim chưa từng biết đến dối trá.

Tên tôi là Ngọc. Vừa tròn 18 tuổi, tôi từ quê nghèo Thái Bình lên Hà Nội làm thuê với giấc mơ đổi đời. Nhà tôi nghèo lắm, bố mất từ khi tôi lên 9, mẹ thì đau ốm triền miên, đứa em trai đang học lớp 7 cũng đang ráng từng bữa cơm. Tôi học xong lớp 12 nhưng không dám mơ vào đại học, chỉ mong kiếm được ít tiền gửi về cho mẹ và em là mãn nguyện.

Nhờ chị họ xin giúp, tôi bắt đầu làm rửa bát ở một quán phở nổi tiếng, tên “Phở Tám”, nằm gần khu Trung Hòa – Nhân Chính. Ngày nào tôi cũng thức từ 4 giờ sáng, quét dọn, rửa bát, lau bàn. Tối đến mệt rã rời, chỉ muốn đổ người xuống chiếc nệm mỏng dưới gầm cầu thang ký túc xá công nhân.

Khoảng tháng thứ sáu, tôi để ý có một người đàn ông hay đến ăn phở buổi sáng, ăn xong thường gọi thêm ly cà phê đen và ngồi rất lâu. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, nước hoa thơm mùi sang trọng, có lần còn dúi cho tôi 200 nghìn, bảo là “cho em uống nước”. Tôi lúng túng từ chối, nhưng anh ta chỉ cười, ánh mắt nhìn tôi không giống như mấy gã đàn ông vớ vẩn từng trêu chọc.

Tên anh ta là Hùng, 39 tuổi, làm “bất động sản” – anh nói thế. Hùng nói chuyện nhẹ nhàng, có duyên, khiến tôi thấy mình được chú ý, được trân trọng. Sau vài lần gặp, anh rủ tôi đi uống trà sữa, rồi dần dần, trở thành người đưa đón tôi mỗi tối. Tôi như con chim non lần đầu biết bay – thấy tình yêu là thứ có thể cứu rỗi cả một cuộc đời.

Rồi một hôm, Hùng nói với tôi:

“Em đẻ cho anh một thằng con trai đi, nối dõi tông đường. Chuyện tình cảm không cần danh phận. Em sẽ có 300 triệu, anh lo cho mẹ và em em luôn. Sau này, em muốn mở quán, buôn bán gì, anh giúp hết.”

Tôi nghe mà tim đập thình thịch. 300 triệu? Cả đời tôi chưa từng mơ đến số tiền đó. Cái viễn cảnh làm lại cuộc đời, lo cho mẹ, cho em, rồi có thể mở tiệm tóc nhỏ hay bán nước mía trước trường học quê nhà cứ lởn vởn trong đầu. Tôi đồng ý.

Hùng thuê cho tôi một căn chung cư nhỏ, tầng 18, ở Mỹ Đình. Phòng sạch sẽ, có máy lạnh, có nước nóng, có cả ban công nhìn ra thành phố. Tôi dọn đến ở như vợ chồng với anh ta – tất nhiên không danh phận, không giấy tờ.

Ba tháng sau, tôi có thai. Hùng mừng lắm. Mỗi ngày đều mua đồ bổ, gọi bác sĩ đến khám tận nơi. Anh ta chăm tôi kỹ lưỡng như báu vật. Tôi bắt đầu tin vào chuyện cổ tích. Mẹ ở quê chưa biết gì, tôi giấu – định sau khi sinh con xong, sẽ mang một cục tiền về quê, dựng lại nhà cho mẹ, mua xe đạp mới cho em trai.

Tôi sinh đúng vào một buổi chiều tháng Mười, trời Hà Nội âm u, mưa lất phất. Tôi đau đến chết đi sống lại, nhưng nghĩ đến con, tôi gồng mình chịu đựng. Bệnh viện quốc tế sạch sẽ, hộ sinh ân cần. Bé trai nặng 3.2kg, da trắng hồng, mắt mở to. Tôi bật khóc khi nghe tiếng con khóc oe oe đầu tiên.

Nhưng điều tôi không ngờ – là đúng lúc ấy, Hùng không có mặt ở bệnh viện. Cũng không có mặt ở nhà. Anh ta không nhắn tin, không nghe máy. Ngày hôm sau, điện thoại tôi bị khóa mạng. Tôi trở về căn chung cư – cửa khóa trái, thẻ từ không còn tác dụng. Bảo vệ nói Hùng đã trả phòng hôm qua.

Tôi ôm con, ngồi bên hành lang tầng 18, trời gió thốc lạnh buốt. Không còn ai. Không có tiền. Không chỗ ở. Không người thân. Tôi biết mình đã bị lừa.

Tôi bế con đi khắp bệnh viện, cầu mong có ai giúp đỡ. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt thương hại lẫn dè chừng. Một bà hộ lý cho tôi một hộp sữa, bảo: “Cô về quê đi, ở đây khổ lắm.” Nhưng tôi còn biết đi đâu? Quê thì giấu mẹ, bạn bè chẳng có. Gọi điện cho chị họ thì máy bận, mãi đến tối mới nghe máy và nói lạnh tanh:

“Chị cũng đâu biết chuyện em làm bậy vậy. Giờ thì tự lo đi, đừng lôi chị vào nữa.”

Tôi cắt liên lạc với tất cả. Tôi không dám nói với mẹ sự thật, chỉ bảo “con đang làm việc, sinh xong khỏe cả”. Mẹ khóc trong điện thoại, lo cho tôi, nhưng vẫn không biết tôi đang nằm lề đường cạnh con giữa trời đêm Hà Nội.

Ba ngày sau, tôi xin vào ở tạm nhà trọ một bà cô lao công tôi từng gặp ở bệnh viện – cô Sáu, người miền Tây, thương người. Cô cho tôi ở tạm gian bếp nhỏ, không lấy tiền, chỉ nhờ tôi trông cháu phụ cô ban ngày khi cô đi làm. Tôi ứa nước mắt, bế con vào chỗ tạm bợ nhưng ấm tình người. Căn phòng chỉ 9 mét vuông, mái tôn dột, nhưng với tôi lúc ấy còn hơn cung điện.

Tôi đặt tên con là Minh Quân – nghĩa là “vị vua sáng suốt”. Tôi thề sẽ nuôi nó nên người, dù phải trả giá bằng cả thanh xuân của mình.

Thời gian sau đó là chuỗi ngày tôi sống như cái bóng. Ban ngày trông trẻ giúp cô Sáu, ban đêm tôi nhận gấp bao lì xì, dán tem, lắp bút bi thuê – bất cứ việc gì có thể làm khi con ngủ. Có hôm đói quá, tôi ăn nửa ổ bánh mì nhường phần còn lại cho con bú được có sữa.

Tôi đi xin giấy khai sinh cho con – và vấp ngay bức tường đầu tiên. Không có tên cha, không có hộ khẩu Hà Nội. Cán bộ phường hỏi: “Cháu sinh ở đâu? Có giấy chứng sinh không? Cha cháu là ai?”
Tôi không biết nói gì. Hùng đã biến mất. Tài khoản mạng xã hội bị xoá. Không số căn cước, không địa chỉ. Tôi chỉ có một bức ảnh mờ chụp cùng anh ta trong tiệm trà sữa 7 tháng trước – chẳng thể làm chứng cứ gì.

Một luật sư trẻ tên Tuấn, tình cờ biết chuyện qua một bài viết tôi đăng ẩn danh lên Facebook nhóm mẹ bỉm sữa, nhắn cho tôi:

“Chị có thể khởi kiện nếu chị có bằng chứng DNA, dù người cha không nhận. Em sẽ giúp miễn phí.”

Tôi chết lặng. Kiện? Tôi chưa từng nghĩ đến. Nhưng một tia sáng lóe lên. Tôi bắt đầu tìm cách lần ra tung tích của Hùng. Tôi đến quán phở cũ – chủ quán bảo anh ta nghỉ ăn từ lâu. Tôi đi tới khu căn hộ cũ, hỏi bảo vệ cũ, họ bảo anh ta thường đi Lexus trắng, biển số cụ thể – thế là tôi có đầu mối.

Tôi tìm trang mạng về xe, dò theo biển số, rồi nhờ người quen làm ở dịch vụ đăng kiểm tìm tên đăng ký xe – ra một cái tên: Trần Văn Hùng, công ty TNHH địa ốc Gia Thịnh. Tôi tra tiếp thì phát hiện công ty ấy vừa bị phanh phui vì vướng vụ lừa đảo đất nền ở Bắc Ninh.

Tim tôi như nghẹn lại. Hùng là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.

Tôi quyết định công khai câu chuyện, đăng hình ảnh của mình và con, kèm lời kể chân thực, lên mạng xã hội – không còn giấu giếm. Bài viết thu hút hàng nghìn lượt chia sẻ, rồi có một phóng viên báo điện tử liên hệ muốn phỏng vấn.

Bài viết đăng lên, làn sóng dư luận đổ về phía Hùng. Một cô gái khác nhắn tôi, bảo cũng từng bị hắn bỏ rơi khi đang mang bầu, nhưng đã phá thai vì sợ hãi. Rồi một bà mẹ khác gửi ảnh con trai – giống Minh Quân đến sửng sốt.

Tôi gửi đơn lên tòa án quận, nhờ luật sư Tuấn hỗ trợ miễn phí. Phải mất gần nửa năm, nhờ áp lực dư luận và việc xét nghiệm DNA bắt buộc, tòa buộc Hùng phải công nhận con, cấp dưỡng mỗi tháng và xin lỗi công khai vì hành vi bỏ rơi mẹ con tôi.

Nhưng với tôi, tiền cấp dưỡng không quan trọng bằng sự công nhận. Minh Quân có cha hợp pháp trên giấy tờ. Tôi có danh chính để đăng ký tạm trú, đi làm, cho con đi học sau này.

Hai năm sau…

Tôi không còn là cô bé rửa bát năm xưa. Tôi đã học nghề spa, mở tiệm nhỏ gần khu Ngã Tư Sở, tự nuôi sống bản thân và con trai. Minh Quân nay đã 2 tuổi, biết gọi “mẹ ơi”, biết hôn má tôi mỗi sáng.

Hùng không còn dám xuất hiện, cũng chẳng ai thương hại tôi nữa. Có người hỏi: “Em có hận hắn không?” – Tôi cười nhẹ:

“Nếu không có cú ngã đó, tôi vẫn là con bé sống mơ mộng. Bây giờ, tôi tỉnh rồi. Và mạnh hơn bao giờ hết.”

Nước vừa rút, lực lượng cứu hộ đã đu dây vào lòng hố tử thần, phát hiện thứ không thể tin nổi phía dưới đáy

Nước vừa rút, lực lượng cứu hộ lập tức đu dây vào lòng hố tử thần (Na Rì) tìm kiếm nạn nhân giữa địa hình hiểm trở, nguy cơ sạt lở cao.

Khoảnh khắc đu dây xuống miệng hố tử thần tìm người mất tích ở Bắc KạnGiây phút đu dây vào hố tử thần tìm người mất tích ở Bắc Kạn. Ảnh: Nguyễn Hoàn.
“Thả xuống từ từ thôi, được rồi…”, giọng anh Đặng Xuân Bách – cán bộ cứu hộ nói lớn, tay bám dây, từ từ thả người tiếp cận “hàm ếch” trong hố tử thần ở xã Kim Lư (Na Rì, Bắc Kạn).

 

Cận cảnh đu dây vào lòng hố tử thần trong đêm tìm người mất tích ở Bắc Kạn. Video: Nguyễn Hoàn.

Ngồi trên phao chuyên dụng giữa lòng hố, anh Bách dùng câu liêm móc sắt dài khoảng 4m để rà tìm. Nhưng do địa hình trơn trượt, hang sâu phức tạp khiến thiết bị không chạm tới lớp bùn đặc. Dòng nước ngầm chảy xiết càng khiến việc tìm kiếm thêm khó khăn, không thu được kết quả.

“Lúc chuẩn bị xuống, tôi cũng lo lắm, xuống được đến nơi việc kiếm tìm cũng không hề dễ dàng do bên dưới sâu, tối và nguy hiểm.

Trong hoàn cảnh đó, tôi tự nhủ phải bình tĩnh, làm hết khả năng, dù một tia hi vọng cũng phải cố tìm để gia đình nạn nhân đỡ day dứt”, anh Bách chia sẻ.

Cũng theo anh Bách, thời điểm anh đu dây xuống lòng hố tử thần là khoảnh khắc nhiều người nín thở, bởi dù được trang bị bảo hộ đầy đủ nhưng hiểm họa thì vẫn luôn chực chờ. Một phút sơ sẩy có thể đánh đổi bằng tính mạng.

Lực lượng chức năng đu dây, bơi xuồng trong miệng hố tử thần. Ảnh: Nguyễn Hoàn.Lực lượng chức năng đu dây, bơi xuồng trong miệng hố tử thần. Ảnh: Nguyễn Hoàn.
Trước đó, tối ngày 26.5, tại khu vực hố tử thần trên Quốc lộ 3B đoạn qua thôn Hiệp Lực, xã Kim Lư (Na Rì, Bắc Kạn), một thanh niên lái xe máy húc đổ hàng rào, nghi bị rơi xuống hố và mất tích.

 

Nhận được tin báo, ngay trong đêm cùng ngày, hơn 10 dân quân xã Kim Lư đã có mặt tại hiện trường để tổ chức soi đèn, tìm kiếm bằng sào móc.

Anh Hoàng Đức Thịnh, dân quân xã cho biết: “Lúc chúng tôi đến, trời tối, hố trơn và rất sâu khiến công tác kiếm tìm gặp trở ngại. Nhưng anh em vẫn chia ca, bám hiện trường suốt đêm, ai cũng cố mong tìm được người gặp nạn”.

Những ngày sau, gần 20 lính cứu hộ cùng thiết bị chuyên dụng được huy động. Camera được đưa xuống dò tìm trong độ sâu 8 – 12m nhưng bị cản trở bởi bùn đặc, rác thải và nước đục.
Lều dã chiến được lập gần khu vực hố tử thần, túc trực tìm kiếm nạn nhân. Ảnh: Nguyễn Hoàn.Lều dã chiến được lập gần khu vực hố tử thần, túc trực tìm kiếm nạn nhân. Ảnh: Nguyễn Hoàn.
Từ miệng hố đến đáy đo được 18m, xuất hiện nhiều mạch nước ngầm và khu vực “hàm ếch” tiềm ẩn nguy hiểm lớn.

Mỗi lần tiếp cận hố sâu đều tiềm ẩn rủi ro, do cấu trúc đáy hố phức tạp, có thể sạt bất cứ lúc nào.

Khi phương án bơm hút được triển khai, mực nước trong hố tạm thời rút xuống. Tuy nhiên, sau vài ngày, nước ngầm đổ về mạnh, kéo theo bùn đất tràn xuống khiến công tác hút nước bị tạm dừng.

Lực lượng chức năng lo ngại nếu tiếp tục bơm, hút, đất đá phía miệng hố có thể sập xuống, làm lấp đáy, cản trở việc tìm kiếm và giảm khả năng nạn nhân nổi lên.
Bữa cơm vội của lực lượng cứu hộ tại điểm sụt lún trên Quốc lộ 3B (Na Rì, Bắc Kạn). Ảnh: Nguyễn Hoàn.Bữa cơm vội của lực lượng cứu hộ tại điểm sụt lún trên Quốc lộ 3B (Na Rì, Bắc Kạn). Ảnh: Nguyễn Hoàn.
Ghi nhận của PV thời điểm đầu tháng 6.2025, tại hiện trường, hàng chục cán bộ cứu hộ vẫn căng mình túc trực ngày đêm, dựng lều bạt bên mép hố, thay nhau túc trực tìm kiếm bất kể nắng mưa.

Các thiết bị thăm dò vẫn được duy trì, sẵn sàng hoạt động khi điều kiện cho phép. Người thân nạn nhân túc trực gần đó, chờ từng tín hiệu từ đội cứu hộ.

Trao đổi với Lao Động, ông Trương Quang Trọng – Chủ tịch UBND xã Kim Lư cho biết, đây là lần đầu tiên địa phương ghi nhận tình trạng sụt lún nghiêm trọng như vậy.

“Điểm sụt lún trên Quốc lộ 3B có cấu trúc phức tạp. Thời điểm trước đã từng đổ gần 200m3 đá hộc nhưng sau một đêm không còn dấu vết.

Đối với nạn nhân bị mất tích dưới hố, chúng tôi vẫn đang tiến hành tìm kiếm, đồng thời đề nghị cấp trên hỗ trợ thêm lực lượng cứu hộ từ Trung ương”, Chủ tịch UBND xã Kim Lư nói.

Giá vàng chiều nay (7-6): CHÍNH THỨC “LAO DỐC” c:ực mạnh, nhìn giá vàng l:ạ nhất trong 1 tháng qua

Giá vàng chiều nay (7-6) giảm mạnh cả vàng nhẫn và vàng miếng SJC.

Theo ghi nhận vào chiều nay (7-6), Công ty vàng bạc đá quý SJC niêm yết giá vàng miếng SJC ở mức 114,9 – 117,2 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 1,1 triệu đồng/lượng ở chiều mua vào và giảm 800 nghìn đồng/lượng ở chiều bán ra so với ngày hôm qua.

Vàng DOJI tại Hà Nội và TP Hồ Chí Minh niêm yết giá vàng miếng SJC ở mức 116,5 – 119 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 500 nghìn đồng/lượng cả chiều mua vào và bán ra so với ngày hôm qua.

Giá vàng chiều nay (7-6): Giảm mạnh

Giá vàng chiều nay (7-6): Giảm mạnh. Ảnh minh họa: congly.com.vn

Trong khi đó, Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng miếng SJC ở mức 116 – 118,5 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 1,1 triệu đồng/lượng ở chiều mua vào và giảm 800 nghìn đồng/lượng ở chiều bán ra so với ngày hôm qua.

Công ty vàng bạc Phú Quý niêm yết giá vàng miếng SJC ở mức 114,5 – 117,2 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 500 nghìn đồng/lượng ở chiều mua vào và giảm 800 nghìn đồng/lượng ở chiều bán ra so với ngày hôm qua.

Công ty vàng bạc PNJ niêm yết giá vàng miếng SJC ở mức 111 – 113,6 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 1 triệu đồng/lượng ở chiều mua vào và giảm 800 nghìn đồng/lượng ở chiều bán ra so với ngày hôm qua.

Tương tự như vàng miếng, giá vàng nhẫn trong nước hôm nay cũng giảm mạnh. Cụ thể, giá vàng nhẫn SJC loại 1-5 chỉ hiện giao dịch ở mức 111,2 – 113,5 triệu đồng/lượng (mua-bán), giảm 800 nghìn đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với ngày hôm qua.

Giá vàng nhẫn SJC loại 0,3 – 0,5 chỉ cũng ghi nhận mức giảm tương tự, hiện niêm yết ở mức 111,2 – 113,6 triệu đồng/lượng (mua-bán), giảm 800 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều mua vào và bán ra so với ngày hôm qua.

Giá vàng nhẫn tròn trơn của Bảo Tín Minh Châu hiện giao dịch ở mức 113 – 116 triệu đồng/lượng (mua-bán), giảm 500 nghìn đồng ở cả hai chiều mua vào và bán ra so với ngày hôm qua.

Như vậy, so với hôm qua, giá vàng miếng và vàng nhẫn hôm nay tại các hệ thống lớn như SJC, DOJI (Hà Nội và TP Hồ Chí Minh), Bảo Tín Minh Châu và Phú Quý giảm mạnh.

Giá vàng thế giới hôm nay niêm yết ở mức 3.311 USD/ounce, giảm 50 USD/ounce so với ngày hôm qua

Tôi vừa ký được một hợp đồng lớn trị giá hàng chục tỷ cho công ty. Hoa hồng 500 triệu là phần thưởng xứng đáng, kèm với đó là cho phép tôi nghỉ th/ai sả/n sớm. Cảm giác vừa tự hào vừa nhẹ nhõm, tôi trở về nhà, nằm dài trên sofa, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi được thư giãn. Chiều nay, mẹ chồng tôi – bà Hương bước vào, tay xách túi rau vừa mua ngoài chợ. Thấy tôi nằm đó, bà cau mày hỏi: – Sao không đi làm? Lại nghỉ nữa à?” Tôi cười, nửa đùa nửa thật: – Công ty làm ăn không tốt, cho con nghỉ rồi. Chắc sau này chỉ ở nhà làm nội trợ thôi ạ Bà nghe xong, sắc mặt tối sầm.

Có những khoảnh khắc rực rỡ đến mức ta cứ ngỡ cuộc đời đã bước sang một trang mới – tươi sáng, đầy hy vọng. Nhưng chỉ cần một câu nói, một cái nhìn, hoặc một cái tát – tất cả có thể sụp đổ như lâu đài cát trước cơn sóng dữ.

Cô tên là Mai, 30 tuổi, trưởng phòng kinh doanh của một công ty công nghệ vừa lên sàn chứng khoán. Sau nhiều tháng trời ròng rã chạy đôn chạy đáo, thuyết phục từng đối tác, Mai cuối cùng cũng ký được hợp đồng chiến lược mang về cho công ty khoản lợi nhuận hơn 40 tỷ đồng. Sếp lớn bắt tay cô ngay giữa phòng họp, tuyên bố trước toàn thể công ty: “Phần thưởng xứng đáng cho công lao của Mai là 500 triệu đồng và ba tháng nghỉ dưỡng thai sớm.”

Mai không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trong bụng cô, một sinh linh bé nhỏ đã được bốn tháng rưỡi tuổi. Cô vẫn đang đi làm bình thường, dù nhiều ngày phải thức khuya, ăn uống thất thường. Hôm nay, hợp đồng đã xong, cô về nhà, cho phép mình thở phào sau chuỗi ngày căng thẳng như dây đàn.

Căn nhà ở quận Tân Bình nơi Mai sống cùng chồng – Tuấn và mẹ chồng – bà Hương, có hai tầng, kiểu nhà ống, không rộng nhưng đủ tiện nghi. Tuấn là kỹ sư điện, công việc ổn định nhưng bận rộn. Mẹ chồng Mai là người phụ nữ Bắc, nghiêm khắc, tiết kiệm và đôi khi có phần xét nét.

Chiều hôm đó, ánh nắng đổ nghiêng qua ô cửa sổ, Mai nằm dài trên sofa phòng khách, tay đặt lên bụng, cảm nhận nhịp đạp khe khẽ của con. Trong lòng cô dâng trào niềm hạnh phúc. Bất giác, Mai cười – nụ cười của người vừa chiến thắng, vừa nhẹ nhõm.

Tiếng cửa mở cái két, bà Hương bước vào, tay xách túi rau muống còn ướt nước chợ. Thấy Mai nằm dài trên ghế, bà nhíu mày:

– Lại nghỉ làm nữa à?

Mai nhướng mắt, nửa đùa nửa thật:

– Dạ, công ty làm ăn không tốt, cho con nghỉ rồi. Chắc con ở nhà làm nội trợ thôi mẹ ạ.

Bà Hương đứng khựng lại, mắt tối sầm. Chưa kịp nói gì thêm, bà quăng túi rau lên bàn, bước tới phía sau lưng Mai rồi “bốp” – một cú tát như trời giáng trúng giữa lưng cô.

Mai choáng váng. Cô chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng bà Hương quát lớn:

– Mang bầu có mỗi đứa con gái mà đã nằm ăn không rồi! Không mau đi giặt đồ, nấu cơm đi, chứ định ăn bám nhà này hả?

Cô chết lặng.

Bàn tay vẫn đang ôm lấy bụng – nơi đứa con gái bé nhỏ đang hình thành từng ngày – chợt siết lại. Cô cảm giác như cả cơ thể mình bị xé làm đôi, một nửa là cơn đau nơi lưng, nửa còn lại là cú sốc giáng thẳng vào tim.

Câu nói của bà Hương khiến cô rùng mình: “đứa con gái”. Nhưng làm sao bà biết? Mai và Tuấn chỉ vừa biết giới tính con cách đây ba hôm, sau buổi siêu âm định kỳ. Cả hai đã đồng ý sẽ giữ bí mật, chưa nói với bất kỳ ai, kể cả mẹ.

Cô quay sang nhìn bà, mắt mở lớn:

– Mẹ… sao mẹ biết… con là bé gái?

Bà Hương khựng lại, nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng chỉ thoáng một giây. Bà quay mặt đi, giọng gắt:

– Biết thì sao? Có phải tôi mù đâu! Nhìn bụng dưới thấp, mặt con xạm thế kia thì gì ngoài con gái? Giỏi giang mà không đẻ được cháu trai thì cũng vô dụng!

Mai trân trối nhìn mẹ chồng. Lòng cô chợt nguội lạnh. Đằng sau ánh mắt ấy, có điều gì đó sâu hơn cả thành kiến. Không đơn thuần là suy đoán hay mê tín, mà như thể… bà đã biết trước.

Tối hôm đó, Tuấn đi làm về trễ. Mai không kể chuyện cho anh. Cô chỉ lặng lẽ lên phòng, nằm một mình, ôm bụng thì thầm với con: “Mẹ xin lỗi…”

Nhưng Mai không phải là người dễ bỏ qua. Sáng hôm sau, khi Tuấn ra khỏi nhà, cô quay sang nhìn thẳng vào bà Hương, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

– Mẹ à, con có điều muốn hỏi thật. Hôm qua mẹ nói con mang thai bé gái… Mẹ biết được từ ai?

Bà Hương lảng đi, giọng vẫn chua chát:

– Thì tôi đoán. Cô tưởng giấu được à?

Mai nhìn bà một lúc lâu, rồi quay đi. Trong đầu cô, hàng loạt suy nghĩ bắt đầu xâu chuỗi: Điện thoại Tuấn dạo gần đây luôn khóa vân tay. Máy tính cá nhân của cô từng thấy mẹ chồng lục lọi. Thậm chí có lần Mai phát hiện giấy siêu âm bị xê dịch trong ngăn tủ.

Cô bắt đầu nghi ngờ. Có gì đó không ổn.

Ba ngày sau cú tát ấy, Mai âm thầm thu thập manh mối. Cô không còn nằm dài hay tỏ ra nhàn rỗi như trước. Ngược lại, cô chăm làm việc nhà, nấu ăn, dọn dẹp, thậm chí còn chủ động giặt quần áo cho cả nhà. Mẹ chồng thì ngược lại, có vẻ hài lòng với sự “chuyển biến” của Mai, đôi khi còn buông lời tán thưởng lửng lơ:
– Phụ nữ là phải biết vị trí của mình. Chồng đi làm, vợ ở nhà chăm con, chăm nhà là tốt nhất rồi.

Nhưng bên trong, Mai như cái nồi áp suất đang sôi sùng sục. Bề ngoài, cô nhẫn nhịn. Bên trong, cô quan sát, lắng nghe từng chi tiết nhỏ. Một đêm, khi cả nhà đã ngủ say, cô lén vào phòng làm việc của Tuấn. Chiếc laptop của chồng vẫn khóa vân tay, nhưng cô để ý từ lâu – vân tay Tuấn có thể đọc được qua camera điện thoại cũ. Cô đã từng thấy anh đặt ngón cái như thế nào mỗi lần mở máy.

Sau vài lần thử, máy mở. Mai không có nhiều thời gian. Cô lục nhanh các thư mục gần đây, rồi bất ngờ thấy một file ảnh “SA_THAI_Con.jpg” trong thư mục scan tài liệu. Nhấp vào, cô chết sững – đó chính là hình ảnh siêu âm gần đây của cô. Ngày giờ khớp hoàn toàn. Điều lạ là file này được gửi từ một địa chỉ email lạ: huong1205@…

Mai kéo xuống, thấy một chuỗi email trao đổi. Trong đó, có tin nhắn từ mẹ chồng cô – chính bà Hương – gửi cho Tuấn:

“Mẹ nhờ đứa con bé bên phòng khám chụp lại kết quả. Mẹ có linh cảm từ đầu rồi. Là con gái. Đừng nói cho Mai biết. Để mẹ từ từ điều chỉnh suy nghĩ nó. Con phải hiểu: không có cháu trai, sau này nhà mình trắng tay.”

Mai ngồi phịch xuống ghế, tay ôm bụng. Nước mắt trào ra. Cô không biết điều nào đau hơn – sự phản bội âm thầm của mẹ chồng, hay sự im lặng đồng lõa của người chồng đầu gối tay ấp.

Sáng hôm sau, Mai không nói gì. Cô vẫn dậy sớm nấu ăn như bình thường, nhưng trong lòng đã có quyết định. Cô cần ra khỏi căn nhà này – không phải chỉ vì mình, mà vì con gái trong bụng. Đứa bé chưa chào đời đã bị đối xử như cái bóng thừa thãi.

Mai về quê thăm ba mẹ đẻ vào cuối tuần, lấy cớ cần không khí yên tĩnh. Ở đó, cô trải lòng mọi chuyện với mẹ ruột – người phụ nữ có đôi mắt giống cô đến kỳ lạ, nhưng mạnh mẽ hơn cô tưởng. Mẹ chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai con:

– Mẹ không nói con phải ly hôn. Nhưng mẹ biết con đủ thông minh để tự chọn điều tốt nhất. Đừng để con gái con lớn lên trong một mái nhà mà nó phải học cách sợ hãi từ trong bụng mẹ.

Một tuần sau, Mai trở lại nhà ở Sài Gòn. Trên tay cô là một phong bì và một va li nhỏ. Tuấn bước ra, hơi bất ngờ:

– Em về rồi à? Sao không nói anh ra đón?

Mai không trả lời, chỉ đặt phong bì lên bàn. Trong đó là bản sao kê tài khoản ngân hàng, có dấu mộc rõ ràng – chứng minh khoản thưởng 500 triệu từ công ty được chuyển vào tài khoản cá nhân của cô. Cùng đó là bản thông báo nghỉ việc có thời hạn – do chính cô yêu cầu, không phải bị “cho nghỉ” như cô đã nói đùa trước đó.

– Em không bị đuổi việc. Em đang nghỉ phép hưởng lương. Và… em biết tất cả – về chuyện mẹ và anh âm thầm lấy kết quả siêu âm của em.

Tuấn im lặng. Mắt anh đảo qua đảo lại như cố tìm cách chống chế. Nhưng Mai không chờ nghe anh nói.

– Em không trách anh, Tuấn à. Em chỉ buồn vì anh không bảo vệ được vợ con. Em không muốn con mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình mà giá trị của nó bị định đoạt bởi giới tính.

– Em định đi đâu? – Tuấn hỏi, giọng nhỏ lại.

– Em sẽ về quê một thời gian. Để sinh con. Và nếu đến lúc đó anh vẫn không thay đổi, em sẽ nuôi con một mình.

Bà Hương bước ra từ nhà bếp, nghe đến đó thì đập tay lên bàn:

– Cô bỏ đi là vừa ý rồi! Loại đàn bà không biết sinh con trai, đi đâu cũng vô dụng!

Mai quay lại, ánh mắt không giận dữ, chỉ điềm đạm:

– Mẹ à, có một đứa con gái giỏi giang, độc lập và biết tự bảo vệ bản thân… mẹ có thấy vô dụng không?

Bà Hương ngớ người. Mai kéo va li ra khỏi cửa. Bước chân cô nhẹ tênh. Bên trong, đứa con gái nhỏ đạp nhẹ – như đang cổ vũ mẹ mình tiếp tục bước.


Cuộc sống không luôn như ý, và đôi khi, những người ta tin tưởng nhất lại là người khiến ta đau lòng nhất. Nhưng ngay trong nỗi đau ấy, cũng là nơi lòng can đảm được sinh ra – để một người mẹ dám đứng lên bảo vệ con mình, dù phải chống lại cả những điều xưa cũ.

Vợ mất sớm, tôi một mình nuôi con nhỏ ai cũng động viên đi bước nữa. 1 năm sau tôi kết hôn với người phụ nữ 1 đời chồng. Thấy vợ 2 yêu thương con tôi cũng yên tâm phần nào đi làm xa kiếm tiền. 1 lần trở về không báo trước, tôi bàng hoàng khi thấy đứa con…

“Tôi về nhà giữa đêm mưa, lòng nhẹ nhõm vì sắp được ôm con vào lòng. Nhưng khi đẩy cửa bước vào, thứ tôi thấy khiến tim mình như bị bóp nghẹt…”

Minh Tuấn không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại rẽ sang ngả ngoặt đau đớn đến thế. Cách đây hơn hai năm, vợ anh – chị Lan – qua đời sau một tai nạn giao thông trên đường về quê ngoại. Khi ấy, con trai Gia Bảo mới vừa tròn bốn tuổi. Tang lễ diễn ra trong không khí u ám, người thân, bạn bè đều thương cảm nhìn anh vật vã bên quan tài vợ, một tay ôm con thơ chưa hiểu chuyện gì.

Kể từ ngày đó, cuộc sống của Tuấn như bị kéo tuột vào khoảng tối. Vừa làm cha, vừa làm mẹ, lại còn gánh nặng mưu sinh đè lên vai khiến anh nhiều đêm thức trắng. Gia đình, hàng xóm ai cũng khuyên anh: “Còn trẻ, nghĩ cho con, kiếm người phụ nữ nương tựa.” Nhưng khi ấy, ý nghĩ đi bước nữa với anh là điều quá xa vời.

Phải đến hơn một năm sau, khi được giới thiệu qua một người quen, anh mới gặp chị Hồng – người phụ nữ từng một lần đổ vỡ. Hồng không có con, hiền lành, biết nấu ăn, lại tỏ ra rất yêu thương bé Bảo. Những ngày đầu, Tuấn đưa con về thăm chị, bé Bảo dù ít nói nhưng không tỏ ra xa cách, điều đó khiến anh yên tâm phần nào.

Một thời gian sau, họ làm đám cưới đơn giản. Bố mẹ hai bên đều mừng vì thấy anh cuối cùng cũng tìm được bến đỗ mới. Tuấn vẫn đi làm xa trên Hà Nội, thỉnh thoảng mới về nhà vài ngày. Hồng ở nhà lo việc nội trợ, chăm sóc bé Bảo, thậm chí còn gửi bé đi học thêm, dạy bé học bài buổi tối.

Ban đầu, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Mỗi lần gọi video về, thấy vợ cười nói với con, thấy con chạy vòng quanh rồi hớn hở khoe bài vẽ, anh thấy nhẹ lòng, cảm giác tội lỗi với vợ cũ cũng dần nguôi ngoai.

Nhưng rồi, thời gian gần đây, có điều gì đó cứ ám ảnh Tuấn. Những cuộc gọi video vội vàng hơn. Bé Bảo ít nói hơn, chỉ lặng lẽ đứng sau lưng mẹ. Khi anh hỏi, Hồng chỉ cười: “Chắc nó nhớ bố.” Lúc đầu anh tin, nhưng dần dần, nỗi bất an lớn dần lên trong lòng.

Một lần, giữa ca đêm, Tuấn nhận được tin nhắn của hàng xóm – chị Mai, bạn học cũ của vợ cũ anh:
“Tuấn à, hôm nay tao thấy Hồng đánh bé Bảo ngoài sân. Nó không khóc, chỉ đứng trân trân. Tao thấy không yên tâm nên nhắn mày biết.”

Tim Tuấn đập loạn. Anh gọi ngay cho Hồng, nhưng không bắt máy. Gọi cho con thì điện thoại bé đang bị cấm dùng sau 8 giờ tối.

Đêm đó, anh xin nghỉ đột xuất, bắt chuyến xe sớm nhất về quê.

Chiếc xe khách lầm lũi chạy trong màn mưa tầm tã, Tuấn ngồi ở ghế cuối, đầu óc quay cuồng. Một phần anh không muốn tin vào lời hàng xóm. Một phần lại như có tiếng nói trong lòng cứ gào lên: “Mày đã giao con cho ai?”

Khi về đến nhà, trời đã gần nửa đêm. Đèn ngoài sân vẫn sáng lờ mờ. Anh nhẹ nhàng mở cổng, không muốn gây tiếng động.

Vừa bước vào phòng khách, Tuấn lặng người khi nghe tiếng gằn giọng nhỏ nhưng rõ ràng vọng ra từ phòng trong:

“Tao nói bao nhiêu lần rồi hả? Ăn cơm thì ăn cho sạch, đừng làm đổ nữa! Mẹ mày chết rồi, tao không phải đầy tớ của mày!”

Giọng Hồng. Tuấn như bị đổ đá lạnh vào tim.

Không nghe tiếng bé Bảo trả lời. Một lúc sau là tiếng xoảng – chén rơi vỡ.

Anh đẩy cửa phòng bật mạnh – Hồng giật mình quay lại, còn bé Bảo ngồi co ro ở góc giường, mặt bầm một vệt tím mờ dưới má.

Tuấn không nói được gì. Chỉ đứng đó, hai bàn tay nắm chặt đến run.

“Em… em không có đánh nó mạnh đâu, nó bướng quá, không nghe lời—”

Tuấn chỉ lặng lẽ bước tới, bế con lên. Bé Bảo ôm chặt lấy cổ anh, không khóc, không nói gì. Chỉ có đôi mắt ráo hoảnh như của người lớn.

Đêm đó, anh ôm con ngủ trong phòng cũ. Ngoài kia, Hồng khóc. Còn trong lòng Tuấn, những tiếng nứt vỡ cứ vang lên như từng hồi chuông chậm rãi, đau đớn…

Trời sáng dần. Cơn mưa đêm qua đã tạnh, chỉ còn lại những giọt nước lấp lánh trên lá chuối sau nhà. Tuấn ngồi trên ghế gỗ ở hiên, mắt trũng sâu, hai tay ôm chặt ly cà phê đen đã nguội lạnh. Bé Bảo vẫn đang ngủ trong phòng, có lẽ vì quá mệt, hoặc quá kiệt sức bởi những điều không ai đáng phải chịu – nhất là một đứa trẻ lên sáu.

Căn nhà im lặng lạ thường, như thể cả không gian cũng đang cố gắng không làm kinh động một điều gì đó vừa đổ vỡ.

Hồng bước ra sau, mắt đỏ hoe, tay run run cầm theo cái khăn. Cô ngồi cách Tuấn một đoạn, không nói lời nào. Chỉ khi Tuấn lên tiếng, giọng anh khàn đặc:

“Em đánh con anh bao lâu rồi?”

Hồng cúi đầu, im lặng. Tuấn gằn từng chữ:

“Anh hỏi bao lâu rồi?”

Một lúc lâu, cô mới khẽ trả lời:

“Khoảng… hai tháng. Từ khi nó bắt đầu hỗn… nó hay trừng mắt nhìn em, không chịu ăn, phá đồ…”

Tuấn bật cười, nụ cười méo mó đầy chua xót:

“Nó sáu tuổi. Nó không phải người lớn để biết cách cư xử như em mong muốn. Mẹ nó chết khi nó còn đỏ hỏn. Còn anh… anh gửi gắm nó cho em vì anh tin em.”

Cô bật khóc:

“Em không cố ý… ban đầu em thương nó thật lòng. Nhưng càng ngày em càng thấy mệt. Nó không gọi em là mẹ, không bao giờ ôm em, cứ như em là người dưng. Em cảm thấy mình không thể nào thay thế được vợ anh…”

Tuấn siết chặt nắm tay, nhìn xa xăm ra khoảng sân ướt nước.

“Anh chưa bao giờ cần em thay thế ai cả. Chỉ cần em yêu thương con anh như chính con mình. Anh không cần một người vợ hoàn hảo, chỉ cần một người mẹ tử tế cho nó. Nhưng giờ… anh không thể tin nữa.”

Ngày hôm đó, Tuấn xin nghỉ việc dài hạn. Anh nói với tổ đội xây dựng ngoài Hà Nội rằng anh có việc gia đình, cần ở nhà một thời gian. Anh cũng gọi điện về cho mẹ ruột ở quê ngoại, kể rõ mọi chuyện. Bà lặng người đi một lúc, rồi nói:

“Con làm cha, con phải giữ cho thằng Bảo một nơi an toàn. Nó là máu thịt của con.”

Tuấn quyết định ly thân. Anh không làm lớn chuyện, không đưa ra tòa ngay. Anh đưa bé Bảo về nhà ngoại một thời gian để bé ổn định tinh thần, cũng để cho bản thân một khoảng lặng suy xét mọi chuyện. Hồng dọn về nhà mẹ đẻ ở xã bên.

Những ngày đầu, bé Bảo vẫn ít nói, ít cười. Mỗi đêm Tuấn đều ôm con ngủ, nghe con nói mớ, ú ớ gọi mẹ. Nhưng không phải Hồng – mà là vợ cũ của anh. Anh từng nghĩ thời gian sẽ chữa lành tất cả, nhưng hóa ra, có những vết thương chỉ ngủ yên chứ không biến mất.

Ba tháng sau, Gia Bảo bắt đầu trở lại là một đứa trẻ hồn nhiên. Nó cười nhiều hơn, bày đồ chơi ra sân, vẽ tranh bố bế con và ghi “Bố Tuấn là người hùng của con”.

Tuấn cũng bắt đầu làm thợ tại công trình gần nhà, để có thể ở gần con. Mỗi sáng hai bố con chở nhau trên chiếc xe máy cũ đi học, đi làm, chiều lại đón nhau về. Những khoảnh khắc giản dị nhưng quý giá, như thể anh đang cố gắng bù đắp cho con từng ngày đã mất.

Một buổi chiều, Hồng đến tìm Tuấn. Cô xin được nói chuyện lần cuối.

“Em đã đi gặp chuyên gia tâm lý. Em hiểu rồi… em không nên bước vào một gia đình đang có quá nhiều mất mát mà chưa sẵn sàng. Em xin lỗi vì đã làm tổn thương con anh. Nếu… nếu sau này anh tìm được ai đó phù hợp hơn, xin đừng vì chuyện với em mà mất niềm tin.”

Tuấn lặng người. Anh không giận nữa. Chỉ thấy tiếc – tiếc cho một đoạn đường họ đã thử nắm tay nhau mà không đủ bao dung.

“Anh không hận em. Nhưng bây giờ, anh chỉ chọn điều tốt nhất cho con.”

Một năm sau, khi mọi chuyện lắng xuống, Tuấn chính thức ly hôn. Anh và Gia Bảo sống yên bình trong căn nhà nhỏ bên rặng tre. Hằng tuần, Tuấn đưa con đến lớp vẽ, dạy con sửa xe, nấu ăn cùng nhau.

Đôi lúc có người mai mối, anh mỉm cười cảm ơn. Anh không đóng cửa trái tim, nhưng giờ đây, điều đầu tiên anh quan tâm không phải là mình có hạnh phúc hay không – mà là: “Liệu người đó có yêu thương con anh thật lòng không?”

Và với Tuấn, làm cha – chính là cuộc đời.

Ai đang dùng mấy sản phẩm dầu gội, sữa tắm, thuốc nhuộm tóc… này thì vứt ngay đi: Hải Dương vừa bị t;;óm rồi, hàng hết đ;át

Các mặt hàng mỹ phẩm là nhóm sản phẩm đang được lực lượng quản lý thị trường tập trung kiểm tra, xử lý.

Kiểm tra đột xuất công ty Minh Ngọc Group ở Hải Dương: Phát hiện hơn 900 mỹ phẩm, sữa tắm người lớn, trẻ em, chất tẩy rửa… quá hạn sử dụng- Ảnh 1.

13 loại sản phẩm vi phạm bị thu giữ tại Công ty Minh Ngọc Group

Kiểm tra đột xuất công ty Minh Ngọc Group ở Hải Dương: Phát hiện hơn 900 mỹ phẩm, sữa tắm người lớn, trẻ em, chất tẩy rửa… quá hạn sử dụng- Ảnh 2.

926 sản phẩm vi phạm bị tạm giữ.

Thông tin từ Cục Quản lý và Phát triển Thị trường trong nước (Bộ Công thương), lực lượng quản lý thị trường Hải Dương vừa tổ chức kiểm tra đột xuất tại Công ty TNHH sản xuất và thương mại Minh Ngọc Group (thành phố Hải Dương, tỉnh Hải Dương).

Đây là doanh nghiệp chuyên kinh doanh các mặt hàng mỹ phẩm, đồ gia dụng, sản phẩm tẩy rửa, chế phẩm diệt khuẩn…

Kết quả kiểm tra, xác minh, làm việc, lực lượng chức năng xác định Công ty TNHH sản xuất và thương mại Minh Ngọc Group kinh doanh 926 đơn vị hàng hóa là mỹ phẩm, chế phẩm diệt khuẩn dùng trong lĩnh vực gia dụng, y tế là sửa tắm người lớn, sữa tắm trẻ em, serum dưỡng thể, kem nhuộm tóc, sữa rửa tay, dung dịch sát khuẩn tay…

Tính đến thời điểm kiểm tra, toàn bộ số hàng hóa nêu trên đã quá hạn sử dụng ghi trên nhãn hàng hóa, bao bì hàng hóa.

Hiện vụ việc đang trình Chi cục trưởng Chi cục Quản lý thị trường ban hành Quyết định xử phạt theo thẩm quyền.

Kiểm tra đột xuất công ty Minh Ngọc Group ở Hải Dương: Phát hiện hơn 900 mỹ phẩm, sữa tắm người lớn, trẻ em, chất tẩy rửa… quá hạn sử dụng- Ảnh 3.

Sản phẩm đồ ăn chế biến sẵn không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc bị lực lượng chức năng thu giữ

Cũng trong chiều 5/6, Đội Quản lý thị trường số 1, Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Hải Dương tiến hành giám sát tiêu hủy 424 sản phẩm sữa dinh dưỡng, gồm 100 túi thực phẩm bổ sung sữa bột béo New Milky, dạng bột đóng túi do Hàn Quốc sản xuất và 324 hộp thực phẩm bổ sung sữa dinh dưỡng pha sẵn Aptamilk Kid do Thái Lan sản xuất.

Các sản phẩm trên bị lực lượng chức năng thu giữ trong quá trình kiểm tra hộ kinh doanh sữa Ngọc Khánh 1 (phường Tân Bình, TP Hải Dương). Tại thời điểm kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện một số sản phẩm là hàng hóa nhập lậu. Với vi phạm này, hộ kinh doanh bị xử phạt vi phạm hành chính 10 triệu đồng.

Trước đó, lực lượng chức năng Hải Dương đã kiểm tra đột xuất hộ kinh doanh Nguyễn Thị Minh Thu trên đường Nguyễn Văn Linh, phường Thanh Bình (TP Hải Dương).

Tại đây phát hiện trên 3.700 sản phẩm là đồ ăn chế biến sẵn, được đóng trong các túi nilon in chữ nước ngoài, giá bán khá rẻ, hầu hết dưới 10.000 đồng/sản phẩm. Các sản phẩm được chủ cửa hàng tự ghi, như: bít tết BBQ, bít tết trâu nướng, bò Tây Tạng mini, bò ướt, cá cay các màu, chả cá xốt cay, đậu cá hải sản, mực nhồi thịt, sụn tai xào cay, thịt nướng nấm…

Chủ hộ kinh doanh không xuất trình được hóa đơn, chứng từ hợp pháp đối với số hàng hóa trên. Toàn bộ số hàng hóa đã được tạm giữ để xử lý theo quy định.