Home Blog Page 62

Tôi bán đôi bông tai cưới để mua vàng và phát hiện ra một bí mật được ch/ô//n giấ/u suốt 10 năm

“Khi tôi đặt đôi bông tai cưới lên quầy tiệm vàng, tôi không ngờ rằng mình đang mở cánh cửa dẫn vào một quá khứ bị phong ấn — và một bí mật có thể khiến cả gia đình tôi tan nát.”..

Ba năm kể từ ngày Minh qua đời, Ngọc Anh vẫn sống trong căn nhà nhỏ của hai vợ chồng ở ven biển Gành Đá Dĩa. Mỗi sáng, cô dậy từ 5 giờ, nấu cơm cho bà Lành rồi đạp xe tới trường. Cuộc sống lặng lẽ trôi, cho đến một ngày, bà Lành bị đột quỵ nhẹ. Bác sĩ bảo cần thuốc đặc trị, không nằm trong danh mục bảo hiểm. Ngọc Anh quyết định làm điều mà suốt ba năm qua cô chưa từng nghĩ đến: bán đôi bông tai cưới.

Đó là đôi bông tai bằng vàng 24K, kiểu dáng cổ, được Minh tặng cô trong ngày cưới, khắc hai chữ “A-M” phía trong. Ngọc Anh cất kỹ trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, lót vải nhung đỏ. Cô nhớ ngày ấy Minh bảo: “Đôi bông tai này không chỉ là của hồi môn, mà còn là lời hứa.” Cô không rõ ý anh là gì, và cũng không kịp hỏi trước khi tai nạn xảy ra.

Sáng hôm ấy, Ngọc Anh đến tiệm vàng của chú Cường ở chợ huyện. Chú Cường, đã ngoài 50, mắt tinh như diều hâu, chỉ cần liếc là biết thật giả. Khi cô đưa đôi bông ra, ông ta im lặng một lúc lâu, rồi hỏi:

– Cô mua đôi này ở đâu vậy?

– Chồng tôi tặng ngày cưới, chắc mua ở Sài Gòn.

Chú Cường nhíu mày, đặt chiếc kính lúp lên mắt, săm soi kỹ từng khớp nối.

– Lạ thật… tôi từng thấy kiểu này rồi… hồi đó là…

Ông ngập ngừng rồi im bặt. Một lát sau, ông nhẹ nhàng bảo:

– Cô chờ tôi chút.

Ông đi vào trong, mang ra một cái hộp gỗ cũ, bụi phủ đầy. Ông mở ra – bên trong là một đôi bông tai y hệt, chỉ khác là khắc hai chữ “T-D”.

Ngọc Anh chết lặng.

– Chuyện này là sao, chú? – cô hỏi, tim bắt đầu đập nhanh.

– Đôi bông tai này… là của một cô gái tên Tuyết Dung. Mất tích cách đây mười năm, không ai tìm thấy xác. Cô ấy là… người yêu cũ của anh Minh, phải không?

Ngọc Anh sững sờ. Cô chưa từng nghe Minh nhắc đến người tên Tuyết Dung.

Chú Cường chép miệng:

– Tôi biết chuyện này có hơi… kỳ. Nhưng có một lần cô Dung mang đôi bông này đến mạ lại. Tôi là người làm. Không thể nhầm được. Hồi đó tôi còn đùa: “Hai cặp đôi giống nhau thế này, chắc là số định mệnh.”

Ngọc Anh không biết nói gì. Tay cô run run khi nhận lại đôi bông tai từ ông Cường.

Tối đó, sau khi nấu cháo cho bà Lành, Ngọc Anh âm thầm lên gác xếp. Cô lấy hộp đựng đôi bông tai ra và lật phần đáy lên – lần đầu tiên sau bao năm. Một mảnh giấy nhỏ được dán kỹ bên dưới. Cô gỡ nó ra. Chữ Minh – không thể nhầm:

“Nếu em đọc được dòng này, nghĩa là anh không còn bên em nữa. Em hãy tìm đến căn nhà cũ ở hẻm số 3, đường Lê Duẩn – nơi mọi chuyện bắt đầu.”

Ngọc Anh ngồi thẫn thờ. Địa chỉ ấy lạ hoắc. Nhưng cô hiểu rằng, chiếc chìa khóa để giải mã bí ẩn 10 năm trước, cái chết đột ngột của Minh, và cả đôi bông tai song sinh ấy — đang chờ cô ở đó.

Trời mưa rả rích khi Ngọc Anh đặt chân tới con hẻm nhỏ trên đường Lê Duẩn, cách trung tâm thị trấn hơn mười cây số. Căn nhà số 3 nằm khuất sau một bức tường cao phủ đầy dây leo. Bảng số nhà gần như đã gỉ sét, nhưng vẫn còn đủ nét để nhận ra.

Ngọc Anh đứng tần ngần hồi lâu. Cô không hiểu sao Minh chưa từng nhắc đến nơi này. Lòng cô rối bời: nửa muốn quay về, nửa lại bị thúc đẩy bởi lời nhắn trong chiếc hộp gỗ — dòng chữ như giọng nói cuối cùng của người chồng đã khuất.

Cô đẩy cổng. Cánh cổng kêu kẽo kẹt một cách lạ lùng, như thể nó không được ai chạm vào suốt nhiều năm. Căn nhà cũ kỹ, cửa gỗ mục, mái tôn rỉ sét. Ngọc Anh đưa tay đẩy cửa – không khóa.

Trong nhà phủ đầy bụi, mạng nhện chăng khắp nơi. Bên trong là những món đồ xưa cũ, từ bộ salon gỗ đến chiếc đồng hồ treo tường đã ngừng chạy. Có gì đó rất… sai.

Cô rọi đèn pin lên bức tường bên phải. Một khung ảnh mờ nhạt hiện lên. Đó là ảnh cưới — nhưng không phải của cô và Minh. Trong ảnh là Minh… và một cô gái khác.

Tuyết Dung.

Gương mặt ấy, giờ cô nhận ra từ bức ảnh mà chú Cường đã cho xem trước khi cô rời tiệm vàng.

Ngọc Anh thẫn thờ.

Trên tủ gỗ, cạnh khung ảnh, là một cuốn sổ tay. Cô mở ra, dòng đầu tiên khiến cô chết lặng:

“Nhật ký của Minh – những điều không bao giờ em có thể biết… nhưng nếu em đang đọc, thì có lẽ anh không còn cơ hội để nói nữa.”

Trang đầu tiên viết về khoảng thời gian 12 năm trước. Minh và Tuyết Dung yêu nhau từ thời sinh viên. Cô là một sinh viên Y khoa, còn Minh là kỹ sư điện. Họ thuê căn nhà này để sống thử, nhưng chuyện tình nhanh chóng rạn nứt.

Tuyết Dung phát hiện ra Minh có người khác – là chính… Ngọc Anh.

Một đêm, giữa cuộc cãi vã dữ dội, Dung ngã đập đầu vào thành tủ. Minh hoảng loạn, tưởng cô đã chết. Anh giấu xác cô sau bức tường trong căn nhà — nơi đang đứng trước mặt Ngọc Anh.

Cô run rẩy lần mò đến bức tường sau gian bếp. Có dấu hiệu trám xi măng không đều. Cô không còn nghi ngờ gì nữa. Minh… đã giấu xác Tuyết Dung ở đây suốt 10 năm?

Cô thở gấp, tay run cầm cập.

Trang nhật ký tiếp theo viết:

“Anh không giết Dung, anh chỉ hoảng loạn. Khi quay lại vài giờ sau, cô ấy đã biến mất. Không ai tin anh. Anh mua lại đôi bông tai giống của Dung như một cách chuộc lỗi. Và anh giấu chuyện đó suốt cuộc đời.”

Ngọc Anh sững sờ.

“Cô ấy biến mất?” – cô thì thầm – “Vậy… ai giấu xác? Hay cô ấy còn sống?”

Đêm ấy, Ngọc Anh ở lại căn nhà cũ. Cô gọi công an, nhưng khi họ đến, bức tường sau bếp không hề có dấu vết gì. Không có thi thể. Không có máu. Không có bất cứ bằng chứng nào.

Cô gần như phát điên.

Công an không xử lý thêm vì không đủ yếu tố. Cuốn nhật ký không có giá trị pháp lý, chỉ là lời tự thú không có chứng cứ.

Ngọc Anh về lại nhà trong vô thức. Một tuần trôi qua. Cô vẫn sống như người mất hồn. Cho đến một đêm, lúc 2 giờ sáng, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô rón rén bước ra.

Trước cửa là… một phong bì trắng. Không ai đứng đó.

Cô mở ra.

Bên trong là bức ảnh Tuyết Dung – chụp cách đây không lâu, tay đang cầm đôi bông tai giống hệt đôi cô từng đem bán. Phía sau bức ảnh chỉ viết:

“Anh ấy không giết tôi. Nhưng có người khác muốn tôi chết. Và người đó… vẫn còn quanh em.”

Ngọc Anh ngồi bất động rất lâu. Gió biển thổi qua cửa sổ, mang theo hơi muối và cả mùi ký ức thối rữa từ quá khứ.

Cô biết rằng mọi chuyện chưa kết thúc. Một người nào đó đã sống trong bóng tối suốt 10 năm qua — và vẫn đang dõi theo cô.

Đôi bông tai, chiếc hộp gỗ, căn nhà cũ, nhật ký của Minh… tất cả chỉ là phần nổi của một tảng băng đang chìm sâu trong sự im lặng đáng sợ của một thị trấn nhỏ ven biển.

Phát hiện m/ộ gia tiên có tổ mối đùn lên, cả họ góp tiền sửa sang cho các cụ “mát mẻ”, nào ngờ ngày động thổ, cô con dâu h:ốt ho:ảng chạy đến, gào to: Đừng động vào…

Người ta vẫn bảo: “Đừng động vào mồ mả tổ tiên khi chưa xin phép.” Nhưng nhà ông Cảnh, giữa trưa nắng đổ lửa tháng Sáu, giữa tiếng cuốc xẻng đào xới rộn ràng, lại không ngờ thứ họ vừa đánh thức không phải chỉ là những lớp đất đá…

Xã Trung Hòa, huyện Yên Phú, tỉnh Bắc Giang – nơi đồi núi chập chùng, đồng ruộng xanh mướt, và những lăng mộ tổ tiên nằm rải rác như dấu tích xưa cũ của một thời thịnh vượng.

Gia đình ông Cảnh là một dòng họ lớn trong xã. Ngôi mộ tổ nằm trên một quả đồi thấp, bao quanh bởi rặng keo và bụi sim. Bao năm qua, mộ tổ được coi là “điểm linh” của cả dòng họ Nguyễn Văn – nơi “che chở” cho cả chục thế hệ con cháu.

Một sáng đầu hè, ông Cảnh – trưởng họ Nguyễn Văn – phát hiện trước mộ tổ có một ụ đất đùn lên, như thể có thứ gì đó từ dưới đang trồi lên. Lại gần nhìn kỹ, ông lạnh người: đó là tổ mối. Một ổ mối lớn, đất đỏ như máu, vươn cao như chiếc mũi giáo đâm lên từ lòng đất.

Ông lẩm bẩm:
– Mối đùn mả, không lành… Phải làm lễ, sửa sang lại cho tử tế kẻo có chuyện.

Ngay sau đó, ông gọi họp các chi trong dòng họ. Mọi người bàn nhau góp tiền tôn tạo lại mộ tổ – xây lại tường bao, lát gạch xung quanh, dựng bia đá mới. Người ủng hộ, người lo ngại. Chỉ có Dung – con dâu trưởng của ông Cảnh – từ đầu đến cuối buổi không nói một lời.

Dung là người gốc Hà Nội, về làm dâu đã mười năm, ai cũng khen khéo léo, nhẹ nhàng. Nhưng gần đây, Dung có vẻ bất an, hay nhìn về phía đồi mộ mỗi khi đi qua, mặt mày thất sắc.

Chồng Dung – anh Khải – hỏi:
– Em sao thế? Mấy bữa nay cứ như người mất hồn.

Dung thì thào:
– Em mơ thấy ai đó… đứng ở mộ tổ… gọi em.

Khải cười:
– Toàn mộng mị! Em đừng tin mấy thứ đó. Việc nhà họ là chuyện lớn, cứ theo ý bố anh là được.

Giờ lành vừa điểm, ba chiếc cuốc được dựng ngay ngắn trước mộ. Ông Cảnh, Khải, và chú Hựu – người lo phần đất đai – chuẩn bị phát ba nhát cuốc tượng trưng. Gió bỗng thổi mạnh dù trời quang mây tạnh. Một vài cành keo gãy rơi, quất ràn rạt vào bia mộ.

Ông Cảnh dặn:
– Mọi người im lặng. Làm lễ xong là khởi công luôn.

Ngay khi cuốc vừa chạm đất, tiếng gào thất thanh vang lên từ phía con dốc:

Dừng lại! Đừng động vào!

Tất cả quay đầu nhìn. Dung chạy lao tới, tóc rối tung, chân đi đất, mắt đỏ hoe. Cô giằng lấy chiếc cuốc trên tay chồng, hét lớn:

– Các người không được động vào đây! Có người đang ở dưới kia! Có người… còn sống!

Ai nấy đều chết lặng. Một vài người già lắc đầu:
– Con bé điên rồi. Mộ tổ mà nói có người sống là sao?

Dung run rẩy quỳ xuống đất, chỉ tay về chỗ đất mối đùn:
– Em đã mơ thấy. Không chỉ một lần. Dưới đó… có ai đó… bị chôn khi chưa chết. Là oan hồn. Họ đang gọi em… kêu cứu…

Ông Cảnh quát lớn:
– Dung! Con làm trò gì vậy? Tránh ra!

Dung vùng dậy, nước mắt lưng tròng:
– Con xin bố. Dừng lại một ngày thôi. Cho con tìm hiểu. Con không điên… con chỉ nghe được… thấy được…

Khải giữ chặt vợ:
– Em thôi đi! Mất mặt cả họ rồi!

Nhưng một cụ già – cụ Tĩnh, gần trăm tuổi, đang ngồi ở góc – bỗng lên tiếng, giọng khàn khàn:

– Mười lăm năm trước… đêm ấy… cũng có tiếng gào như vậy…

Không ai muốn nhắc lại cái đêm mưa tầm tã năm 2010. Khi ấy, trong họ có một người con gái – tên là Hồng – bị cho là “điên dại”, hay khóc cười vô cớ, hay bỏ nhà đi lang thang. Một đêm mưa, Hồng mất tích. Ai cũng nghĩ cô trượt chân xuống suối hay bỏ đi nơi khác.

Không ai tìm ra xác. Không ai dựng mộ.

Cụ Tĩnh kể tiếp:
– Đêm đó, tôi nghe tiếng người khóc trên đồi… Hồi ấy tôi yếu, không dám lên xem. Nhưng sáng hôm sau, chỗ đó có đất mới bị xới. Tôi tưởng ai chôn chó chết…

Dung lặng người. Mắt cô đẫm nước, tay run run chỉ xuống mặt đất:

– Con không biết cô Hồng là ai. Nhưng có một người phụ nữ… mặc áo hoa… tóc dài… đêm nào cũng đến bên giường con, thì thầm rằng: “Hãy cứu tôi. Tôi chưa chết…”

Tin đồn lan nhanh khắp xã. Người tin, người cười. Nhưng lời cụ Tĩnh, cùng sự hoảng loạn thật sự của Dung, khiến không ai dám động cuốc tiếp. Ông Cảnh đành cho hoãn thi công một ngày, để “giải vía” cho chắc.

Tối đó, Dung lục tìm trong kho nhà ông Cảnh, lôi ra được một chiếc rương cũ kỹ. Trong đó là các ảnh thờ, giấy tờ cũ và một cuốn sổ tay bạc màu. Bên trong là dòng chữ nguệch ngoạc: “Hồng – 1979”.

Trang cuối cuốn sổ, nét bút như vạch máu:
“Họ sẽ chôn tôi. Tôi còn sống. Nhưng không ai tin tôi. Nếu ai đọc được dòng này… xin hãy nói cho tôi biết… tôi đã chết thật chưa?”

Sáng hôm sau, mây phủ đen trời.

Gió bấc lùa về từ phía núi Dài dù mới tháng Sáu. Ông Cảnh vừa dọn lễ cúng “giải hạn” xong thì xã cho người đến: một nhóm khảo sát từ Viện Pháp y tỉnh về kiểm tra vùng đồi theo đề nghị của Dung.

Người dân kéo lên đồi xem đông như hội. Băng đỏ được căng quanh khu mộ tổ, ba người mặc đồ trắng chuyên dụng cùng đội khai quật địa chất bắt đầu khoan nhẹ khu vực Dung đã chỉ.

Dung ngồi co ro một góc, ôm cuốn sổ tay của Hồng trong tay. Những dòng chữ xiêu vẹo vẫn ám ảnh trong đầu cô: “Tôi còn sống. Nhưng họ sẽ chôn tôi.”

Lúc 9 giờ 27 phút sáng, tiếng la bật ra từ một cán bộ pháp y:

– Có xương người. Nhưng… đây không phải hố mộ chính!

Cả đám đông như nín thở.

Chỗ đất cách mộ tổ khoảng năm mét, dưới tầng đất nông, bộ hài cốt nằm nghiêng, không có quan tài. Tay bị trói sau lưng bằng sợi thừng mục nát, phần sọ có dấu hiệu nứt, trên quần áo vẫn còn sót mảnh vải in hoa nhạt màu.

Dung nôn khan. Cô lùi lại, không dám nhìn, nhưng trong đầu vang lên tiếng ai đó gọi:
“Dung… đừng sợ… chị đã đợi em…”

Bí mật dần hé lộ:

Khải bàng hoàng. Cả họ không ai dám nói gì. Nhưng ông Cảnh – sắc mặt trắng bệch – lẩm bẩm một câu khiến ai nấy lạnh sống lưng:

– Là áo của con Hồng… Chính tay tôi từng giữ nó khi nó phát bệnh…

Lúc ấy, Dung quay lại nhìn bố chồng, hỏi thẳng:

Con Hồng bị làm sao? Ai đã chôn cô ấy ở đây?

Ông Cảnh ngồi sụp xuống ghế đá, mặt như tro tàn. Sau một hồi im lặng, ông thốt ra trong nước mắt:

– Hồng là con gái người anh họ tôi. Nó… từng có thai với một người đàn ông có vợ. Khi chuyện lộ ra, cả họ coi nó là vết nhơ. Nó quẫn trí, suốt ngày gào khóc, đập đầu, ăn nói nhảm… Chúng tôi nghĩ nó bị điên.

Ông hít một hơi dài, kể tiếp:

– Hôm đó… trời mưa to. Nó lên đồi khóc suốt từ chiều. Tôi lên tìm… thấy nó run rẩy bên mộ tổ. Nó kêu “đứa bé còn sống”, “tôi không muốn chết”… Tôi… tôi không biết vì sao mình lại làm thế…

Ông gào lên, nước mắt giàn giụa:

– Tôi đẩy nó. Nó đập đầu vào đá. Máu chảy… rồi nó không động đậy nữa. Tôi sợ. Tôi sai chú Hựu đào hố, chôn nó gần đó, không nói với ai…

Dung lặng người. Mọi người xung quanh thì thào:

– Cả đời không ai tìm thấy… Hóa ra là vậy…
– Trời ơi… oan hồn không siêu thoát là thật sao?

Phía pháp y kết luận ban đầu: tử thi chết do chấn thương sọ não, có dấu hiệu bị chôn sống vì trong khoang mũi, miệng có đất. Dấu vết trói tay sau lưng càng làm nghi vấn thêm nặng.

Tối hôm đó, một buổi lễ siêu độ được tổ chức trên đồi. Cả họ thắp hương cho Hồng, lập bài vị và làm lễ xin lỗi trước linh hồn người đã khuất.

Dung đứng bên mộ mới – được đắp lại cẩn thận – chắp tay vái lạy. Gió đêm lướt qua, mát lành. Tiếng ve nín lặng. Cô cảm nhận có người đứng sau mình – nhẹ nhàng, ấm áp.

Rồi một giọng nói văng vẳng, mờ nhòa:

Cảm ơn em. Chị yên rồi…
Rồi tan vào gió.

Chỗ đất đùn hôm trước nay bằng phẳng, như chưa từng bị đào xới. Không ai giải thích được điều gì. Nhưng từ đó, những vụ mất mùa, tai nạn bất thường của họ Nguyễn Văn chấm dứt hẳn.

Dung trở thành người được kính nể trong họ. Không vì “nghe được vong”, mà vì cô dám lên tiếng, dám cứu một linh hồn – khi tất cả đều im lặng.

Một tháng sau, tại nghĩa trang xã:

Trên một tấm bia nhỏ, khắc dòng chữ:

Nguyễn Thị Hồng (1979–2010)
“Người ra đi chưa kịp nói lời cuối cùng. Nay đã được lắng nghe.”

Dung đặt đóa hoa trắng. Gió thổi nhè nhẹ. Xa xa, rặng keo rì rào như lời ru của người đã ngủ yên.

Nhìn lại số liệu “kiếm chác” của C.P Việt Nam: 7 triệu con lợn đã được tiêu thụ, buôn bán kiểu này chuẩn 1 vốn 4 lời

5 năm gần đây, Việt Nam đã trở thành thị trường trọng điểm đem lại nguồn thu chủ lực cho CP Foods, công ty con là C.P. Việt Nam. Doanh thu năm 2024 của C.P. Việt Nam đạt gần 93.000 tỷ đồng, cao nhất từ trước đến nay. Thậm chí, vào năm 2020, lợi nhuận sau thuế của công ty này từng vọt lên gần 18.900 tỷ đồng, con số khiến nhiều đại gia ngành khác cũng phải kiêng nể…

C.P. Việt Nam: Mỗi năm bán gần 7 triệu con heo, thu gần 100.000 tỷ

Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam đang là tâm điểm gây chú ý khi bị lan truyền bài viết trên mạng xã hội của một người tự xưng là nhân viên sale của công ty này, làm việc tại cửa hàng C.P. Freshop ở Sóc Trăng.

Bài viết tố cửa hàng C.P. Freshop ở Sóc Trăng trà trộn heo bệnh, gà bệnh, có cả mảnh heo bốc mùi hôi thối được đưa về tiêu thụ. Kèm theo đó là nhiều hình ảnh về heo bệnh, heo bẩn cùng những đoạn trao đổi qua tin nhắn trong nhóm chat Heo FRESHSHOP…

Trước sự việc này, C.P. Việt Nam khẳng định toàn bộ thông tin đăng tải nêu trên là bịa đặt, sai sự thật nhằm bôi nhọ và gây thiệt hại cho công ty. Công ty đang khẩn trương phối hợp với các cơ quan chức năng làm rõ.

Tìm hiểu về C.P Việt Nam bắt đầu từ Charoen Pokphand Foods (CP Foods), một trong những tập đoàn nông nghiệp và thực phẩm hàng đầu châu Á có trụ sở tại Thái Lan. Tại Việt Nam, công ty con của tập đoàn này là Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam (CPV) bắt đầu hoạt động từ năm 1993 và nhanh chóng vươn lên dẫn đầu trong các lĩnh vực chăn nuôi, chế biến thực phẩm và thủy sản.

Hiện CPV vận hành chuỗi sản xuất khép kín “Feed – Farm – Food” với quy mô rất lớn tại Việt Nam gồm các nhà máy sản xuất thức ăn chăn nuôi gia súc, gia cầm; nhà máy sản xuất thức ăn thủy sản cùng nhiều nhà máy sơ chế khác.

Theo số liệu từ công ty mẹ tại Thái Lan, doanh thu năm 2024 của C.P Việt Nam đạt gần 93.000 tỷ đồng, cao nhất từ trước đến nay. Điều đáng chú ý, trong khi dịch tả lợn châu Phi những năm này liên tục lan rộng, khiến giá thịt lợn tăng cao và doanh thu của C.P Việt Nam cũng tăng trong giai đoạn này.
Trong 5 năm gần đây, Việt Nam đã trở thành thị trường trọng điểm đem lại nguồn thu chủ lực cho CP Foods, trong đó có C.P. Việt Nam. Doanh thu năm 2024 của C.P. Việt Nam đạt gần 93.000 tỷ đồng, cao nhất từ trước đến nay. Các năm trước đó, doanh thu của C.P Việt Nam dao động quanh ngưỡng 80.000 tỷ đồng/năm. Thậm chí, vào năm 2020, lợi nhuận sau thuế của công ty từng vọt lên gần 18.900 tỷ đồng.

CP Foods dự kiến ​​tổng doanh thu sẽ tăng từ 5% đến 8% vào năm 2025 và động lực tăng trưởng vẫn tiếp tục nằm ở thị trường nước ngoài, đặc biệt là tại Việt Nam và Trung Quốc.

Về cơ cấu nguồn thu, mảng chăn nuôi chiếm tỷ trọng áp đảo, thường đóng góp từ 80–90% của công ty. Trong số các thị trường chính, Việt Nam, Thái Lan và Trung Quốc thường xuyên chiếm hơn 60% tổng doanh thu toàn cầu của CP Foods.

Năm 2024, nhóm ba quốc gia này đóng góp 64% doanh thu toàn tập đoàn, trong đó riêng Việt Nam chiếm khoảng 21% (tính đến 2024) – tỷ trọng lớn nhất trong các thị trường nước ngoài của CP Foods.

Mảng chế biến đóng góp cho doanh thu của C.P Việt Nam như thế nào?

Như đã nói trên, C.P. Việt Nam hiện đang vận hành chuỗi sản xuất khép kín “Feed – Farm – Food” với quy mô rất lớn tại Việt Nam. Tính đến năm 2024, C.P. Việt Nam vận hành 21 nhà máy trên cả nước.

Trong đó bao gồm 8 nhà máy thức ăn chăn nuôi gia súc, gia cầm tại Hà Nội, Hải Dương, Bình Định, Bình Dương, Biên Hòa (Đồng Nai), Tiền Giang, Bàu Xéo, Bình Phước; 3 nhà máy thức ăn thủy sản tại Đồng Nai, Bến Tre và Cần Thơ; 2 nhà máy chế biến thủy sản tại Huế và Bến Tre; 4 nhà máy chế biến thịt tại Hà Nội, Đồng Nai, Bình Phước và TP.HCM.

Ngoài ra, công ty liên kết hơn 2.500 trang trại chăn nuôi trên cả nước. Theo công bố trên website, hiện tại, tổng đàn heo nái chăn nuôi gia công có khoảng 200.000 con, với năng suất bình quân 23,5 heo con cai sữa/heo nái/năm (tương đương 4,7 triệu heo con nuôi làm giống và nuôi thịt hằng năm). Hằng năm, công ty cung cấp hơn 6,8 triệu heo thịt ra thị trường Việt Nam.

Trong mảng thực phẩm chế biến, công ty đã đầu tư mạnh với tổng cộng 9 nhà máy, trong đó nổi bật là CPV Food Bình Phước. Dự án CPV Food Bình Phước, vốn đầu tư 250 triệu USD, vận hành từ 2020, giúp Việt Nam trở thành quốc gia xuất khẩu gà chế biến sang Nhật và châu Âu. Dự án bao gồm 1 nhà máy thức ăn chăn nuôi (300.000 tấn/năm), 5 trại gà giống, 1 nhà máy ấp trứng (nở 1,1 triệu con/tuần), 24 trại gà thịt và 1 nhà máy giết mổ công suất lớn trên diện tích 25ha.

C.P. Việt Nam hiện còn đang cung ứng cả các sản phẩm chế biến từ gà, cá, tôm… Các sản phẩm từ heo mảnh, gà chế biến sẵn, đến tôm tươi và trứng gà đều có mặt khắp các kênh phân phối lớn nhỏ.
Một cửa hàng chuyên bán thịt heo của CP tại Việt Nam.(Ảnh: CP Group)

Trong bối cảnh thị trường thực phẩm Việt Nam đang mở rộng nhanh chóng, C.P. Việt Nam tiếp tục đóng vai trò chủ lực trong chuỗi cung ứng thực phẩm từ trang trại đến bàn ăn. Với chiến lược phát triển chuỗi sản xuất khép kín, C.P. Việt Nam đang tập trung đẩy mạnh hai nhóm sản phẩm chủ đạo thịt heo và thực phẩm chế biến sẵn.

Thịt heo vẫn là sản phẩm chủ lực, chiếm tỷ trọng lớn nhất trong tổng doanh thu của C.P. Việt Nam. Theo báo cáo tài chính của Charoen Pokphand Foods (CPF) – công ty mẹ của C.P. Việt Nam – năm 2024, mảng chăn nuôi tại Việt Nam mang lại doanh thu khoảng 107 tỷ baht, tăng 8% so với năm 2023. Trong đó, mảng “Farm” (chăn nuôi gia súc, gia cầm – mà chủ yếu là thịt heo) chiếm hơn 83 tỷ baht (tương đương gần 2,47 tỷ USD), tăng 12% so với năm trước. Sự phục hồi của giá heo hơi sau ảnh hưởng của dịch tả lợn châu Phi là một trong những yếu tố thúc đẩy tăng trưởng.

Song song với thịt tươi sống, C.P. Việt Nam đang đẩy mạnh phát triển mảng thực phẩm chế biến sẵn như xúc xích tiệt trùng, cơm gà đông lạnh, thịt heo nướng sa tế, bánh bao nhân thịt BBQ… Năm 2024, doanh thu từ thực phẩm chế biến của C.P. Việt Nam tại Việt Nam đạt hơn 8,4 tỷ baht (khoảng 251 triệu USD), tăng 8% so với cùng kỳ.

Đây là lĩnh vực được đánh giá giàu tiềm năng, đặc biệt khi thói quen tiêu dùng của người Việt đang dần chuyển dịch sang các sản phẩm tiện lợi. Sự đa dạng trong danh mục sản phẩm chế biến của C.P. Việt Nam không chỉ phục vụ thị trường Việt Nam mà còn hướng đến xuất khẩu.

Như đã nêu, CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam chính thức nhận giấy phép đăng ký doanh nghiệp vào năm 1996, đặt trụ sở tại Đồng Nai.

Cùng với việc mở rộng quy mô, doanh nghiệp cũng tăng vốn điều lệ gấp hơn 10 lần kể từ năm 2019 đến nay. Năm 2019, công ty tăng vốn điều lệ từ hơn 1.741 tỷ đồng lên 9.188 tỷ đồng. Năm 2021, công ty tiếp tục tăng vốn gần gấp đôi lên 18.200 tỷ đồng.

Theo đăng ký mới nhất, toàn bộ vốn điều lệ hiện do hai pháp nhân nước ngoài sở hữu: Modern State Investments Limited (trụ sở tại British Virgin Islands) nắm 70,8% và CPVN Limited (cũng từ British Virgin Islands) nắm 29,2%.

Tháng 3/2025, tờ Bangkok Post cho biết CP Foods đã bắt đầu đẩy nhanh tiến trình IPO tại Việt Nam. Theo ông Prasit Boondoungprasert – Giám đốc điều hành CP Foods, các cơ quan chức năng Việt Nam đã có những động thái tích cực trong việc xem xét đề xuất chào bán cổ phiếu lần đầu ra công chúng của C.P. Việt Nam sau nhiều năm “án binh bất động”. Trước đó, kế hoạch IPO từng được đề cập từ 2022 nhưng chưa có bước tiến rõ rệt.

Mục tiêu của đợt IPO lần này là huy động vốn cho các kế hoạch mở rộng và gia tăng hiện diện tại Việt Nam. CP Foods trong đó có C.P. Việt Nam rõ ràng đang âm thầm xây dựng một đế chế nông nghiệp thực phẩm khổng lồ, không chỉ chi phối thị trường nội địa Việt Nam mà còn hướng tới những giấc mơ toàn cầu. Do đó, IPO chỉ là bước tiếp theo để khẳng định vị thế của ‘ông lớn’ này.

Này thì gà rán, ăn cho lắm vào

Đội 7 – Phòng Cảnh sát kinh tế (PC03) – Công an TP Hà Nội phối hợp cùng Đội quản lý thị trường số 17 – Chi cục Quản lý thị trường Hà Nội khám xét bất ngờ một kho lạnh chứa thực phẩm bẩn, không rõ nguồn gốc tại khu vực gần chợ đầu mối gia cầm Hà Vỹ, huyện Thường Tín.

Tang vật thu giữ lên tới khoảng 20 tấn thịt gà đông lạnh, thịt gà ủ muối và nội tạng gia cầm.

Tại thời điểm kiểm tra, chủ nhân của số thực phẩm bẩn này được xác định là một phụ nữ sinh năm 1992, trú tại huyện Thường Tín.

Người này khai nhận số thực phẩm đông lạnh được thu mua trôi nổi trên thị trường, không có bất kỳ giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ nào.

Các loại thực phẩm hoàn toàn không có thông tin, không tem nhãn mác hàng hóa, được đóng gói sơ sài và cất giấu sâu bên trong kho lạnh.

Trong quá trình khám xét, lực lượng chức năng phát hiện nhiều sản phẩm đã có dấu hiệu hư hỏng, tiềm ẩn nguy cơ gây hại nghiêm trọng đến sức khỏe người tiêu dùng nếu bán trót lọt ra thị trường.

Theo Đại úy Nguyễn Duy Tuấn Minh – Đội trưởng Đội 7 – Phòng Cảnh sát kinh tế – Công an TP Hà Nội, đây là vụ thu giữ thực phẩm bẩn, không rõ nguồn gốc lớn nhất từ đầu năm đến nay.

Nếu không bị chặn đứng kịp thời, số thực phẩm bẩn này có thể được tuồn vào các chợ, nhà hàng, quán ăn trên khắp địa bàn Hà Nội, thậm chí len lỏi đến tay người tiêu dùng thông qua các kênh bán hàng trực tuyến.

Vụ việc đang được Đội 7 – Phòng Cảnh sát kinh tế – Công an Hà Nội tiếp tục điều tra, làm rõ nguồn gốc số hàng để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

àqLực lượng chức năng vừa thu giữ khoảng 20 tấn thịt gà đông lạnh, thịt gà ủ muối và nội tạng gia cầm ở Thường Tín. Ảnh: Công an Hà Nội
sNhiều sản phẩm đã có dấu hiệu hư hỏng. Ảnh: Công an Hà Nội
sĐây là vụ thu giữ thực phẩm bẩn, không rõ nguồn gốc lớn nhất từ đầu năm đến nay. Ảnh: Công an Hà Nội
sCác sản phẩm đều không tem nhãn mác hàng hóa, được đóng gói sơ sài và cất giấu sâu bên trong kho lạnh. Ảnh: Công an Hà Nội
sSố thực phẩm đông lạnh này được thu mua trôi nổi trên thị trường, không có bất kỳ giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ. Ảnh: Công an Hà Nội
sTang vật được thu giữ để phục vụ điều tra. Ảnh: Công an Hà Nội

Cả nước đang hướng về Bình Dương: Trời ơi không biết đã vào bao nhiêu KCN rồi, quá kinhkhung

Đoàn kiểm tra phát hiện số lượng lớn thực phẩm không rõ nguồn gốc, xuất xứ.

Triển khai cao điểm tấn công, trấn áp tội phạm bảo đảm an ninh trật tự dịp Lễ Kỷ niệm 50 năm Giải phóng miền nam, thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025), ngày 5/4, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Bình Dương đã phát hiện tại địa điểm kinh doanh thực phẩm có địa chỉ số 370/17, đường Nguyễn Thị Minh Khai, khu phố 3, phường Phú Hòa, thành phố Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương, hoạt động kinh doanh thực phẩm tươi sống các loại có dấu hiệu vi phạm.

Trứng gà non không rõ nguồn gốc, xuất xứ.
Trứng gà non không rõ nguồn gốc, xuất xứ.

Ngay sau đó, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Bình Dương phối hợp Chi cục Chăn nuôi, Thú y và Thủy sản tỉnh Bình Dương tiến hành kiểm tra địa điểm kinh doanh thực phẩm. Đoàn kiểm tra ghi nhận điểm kinh doanh này đang hoạt động với kho lạnh diện tích 30m2, chứa các loại thực phẩm gồm trứng gà non, vú lợn, dồi trường lợn… với tổng trọng lượng khoảng hơn 1.400kg không rõ nguồn gốc, xuất xứ.

Các loại thực phẩm không rõ nguồn gốc, xuất xứ được phát hiện.
Các loại thực phẩm không rõ nguồn gốc, xuất xứ được phát hiện.

Tại thời điểm kiểm tra, chủ cơ sở kinh doanh không xuất trình được giấy chứng nhận đăng ký thành lập hộ kinh doanh theo quy định.

Thực phẩm không rõ nguồn gốc, xuất xứ được đông thành tảng.
Thực phẩm không rõ nguồn gốc, xuất xứ được đông thành tảng.

Làm việc với cơ quan chức năng, chủ cơ sở cho biết số lượng thực phẩm trên được mua trôi nổi trên thị trường nên không có hóa đơn, chứng từ kèm theo.

Bình Dương xử lý 465 vụ buôn lậu, gian lận thương mại, hàng giả

Trước sự bùng nổ của thương mại điện tử, tình hình buôn lậu, gian lận thương mại và hàng giả tại Bình Dương đang diễn biến phức tạp. Đoàn công tác của Văn phòng Thường trực Ban Chỉ đạo 389 quốc gia đã có buổi làm việc với UBND tỉnh Bình Dương nhằm đánh giá thực trạng và tăng cường các biện pháp kiểm soát.

Theo UBND tỉnh Bình Dương, trong 5 tháng đầu năm 2025, tình hình buôn lậu, gian lận thương mại và hàng giả trên địa bàn tỉnh tiếp tục diễn biến phức tạp với nhiều phương thức, thủ đoạn tinh vi, khó lường.

Mặc dù không giáp biên giới quốc gia, nhưng với vị trí giao thông thuận lợi, hệ thống kho bãi dày đặc và số lượng doanh nghiệp lớn, Bình Dương đã trở thành địa bàn trung chuyển hàng hóa lý tưởng, đồng thời cũng là điểm nóng tiềm ẩn nguy cơ về buôn bán hàng lậu, hàng kém chất lượng.

Trong 5 tháng đầu năm 2025, lực lượng chức năng tỉnh đã kiểm tra gần 2.000 vụ việc, xử lý 465 vụ vi phạm, thu nộp ngân sách nhà nước trên 18 tỷ đồng. Các vi phạm chủ yếu tập trung tại đô thị lớn của tỉnh như Thuận An, Dĩ An và Thủ Dầu Một, liên quan đến buôn bán hàng nhập lậu, gian lận thương mại và vi phạm an toàn thực phẩm.

Theo đánh giá của các cơ quan chức năng, nhiều đối tượng đã lợi dụng các sàn thương mại điện tử, mạng xã hội như Facebook, Zalo, TikTok, cũng như các dịch vụ giao hàng công nghệ để kinh doanh hàng cấm, hàng giả, hàng không rõ nguồn gốc xuất xứ.
Đặc biệt, việc sử dụng tài khoản ảo, thông tin giả mạo và kho hàng nằm sâu trong khu dân cư, không có biển hiệu đã khiến công tác kiểm tra, xử lý gặp rất nhiều khó khăn.

Theo lãnh đạo tỉnh Bình Dương, công tác chống buôn lậu, gian lận thương mại và hàng giả vẫn gặp không ít vướng mắc. Hệ thống pháp luật còn chồng chéo, thiếu quy định rõ ràng đối với các mặt hàng nhạy cảm như thuốc lá, xăng dầu, thực phẩm chức năng. Công tác phối hợp giữa các sở, ngành chưa thực sự hiệu quả, trong khi nhân lực ngành chức năng bị phân tán do kiêm nhiệm nhiều đầu việc. Hoạt động thương mại điện tử phát triển nhanh chóng nhưng thiếu công cụ kiểm soát, khiến các đối tượng dễ dàng ẩn danh và tiêu hủy chứng cứ chỉ trong tích tắc.

Dự báo thời gian tới, tình hình buôn lậu, gian lận thương mại và hàng giả tiếp tục phức tạp, nhất là trong lĩnh vực thương mại điện tử.

Do đó, Bình Dương đề xuất Trung ương cần xem xét tăng biên chế cho các ngành chức năng, nhất là lực lượng quản lý thị trường và cần cơ chế phối hợp chặt chẽ giữa các lực lượng trong xử lý vi phạm. Tỉnh cũng kiến nghị giữ nguyên tắc xử lý nghiêm, đồng thời làm rõ trách nhiệm của từng ngành, từng cá nhân liên quan nhằm đảm bảo hiệu quả công tác phòng, chống buôn lậu, gian lận thương mại và hàng giả tại địa phương.

Về định hướng thời gian tới, Ban Chỉ đạo 389 quốc gia yêu cầu Bình Dương tiếp tục bám sát chỉ đạo, chủ động nắm chắc tình hình, tổ chức lực lượng phù hợp, điều tra, xử lý dứt điểm các tụ điểm phức tạp để tạo hiệu ứng răn đe. Đồng thời, cần rà soát khó khăn về vật chất, nhân lực để kiến nghị; tăng cường phối hợp giữa các lực lượng, đẩy mạnh tuyên truyền nâng cao nhận thức cộng đồng; siết chặt thanh tra, kiểm tra công vụ; đặc biệt sớm kiện toàn Ban Chỉ đạo 389 cấp tỉnh đáp ứng nhiệm vụ trong giai đoạn mới.

Vụ Công ty C.P bị t/ố ‘b/án thịt bẩn’: Còn nhiều hình ảnh chưa công bố. Từ cuối năm 2022 anh đã nhiều lần gửi thông tin email đến các lãnh đạo của công ty này nhưng đều được yêu cầu im lặng, để xử lý nội bộ.

Liên quan vụ Công ty C.P bị tố ‘bán thịt bẩn’, ông Ngân cho biết vẫn còn lưu giữ nhiều hình ảnh làm bằng chứng, nhưng ông chưa công bố.

Liên quan vụ Công ty cổ phần chăn nuôi C.P Việt Nam (Công ty C.P) bị tố “bán thịt bẩn”, sáng 2.6, trả lời báo chí, đại tá Bùi Đức An, Phó giám đốc Công an tỉnh Sóc Trăng, cho biết Phòng cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Sóc Trăng đã vào cuộc xác minh, làm việc với người tố cáo.

Vụ Công ty C.P bị tố 'bán thịt bẩn': Công an làm việc với người tố cáo - Ảnh 1.

Đoàn kiểm tra liên ngành tỉnh Sóc Trăng kiểm tra đột xuất cửa hàng kinh doanh thực phẩm trên đường Triệu Nương, TT.Mỹ Xuyên, H.Mỹ Xuyên

ẢNH: HOÀNG VÂN

Người tố cáo mong muốn ‘làm rõ sự thật’

Cùng ngày, ông Liễu Quý Ngân (ở TT.Mỹ Xuyên, H.Mỹ Xuyên, Sóc Trăng – người tố cáo) cho biết, chiều 30.5, đại diện Phòng cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Sóc Trăng đã có buổi làm việc với ông xoay quanh nội dung đơn tố cáo.

Theo ông Ngân, tại buổi làm việc với cơ quan công an, ông đã trình bày những nội dung nêu trong đơn gửi cơ quan chức năng và cung cấp một số hình ảnh để chứng minh những gì ông nói là sự thật

Vụ Công ty C.P bị tố ‘bán thịt bẩn’: Còn nhiều hình ảnh chưa công bố?

Ngoài những hình ảnh đã cung cấp cho công an và cho mọi người, ông Ngân cho biết, vẫn còn nhiều hình ảnh khác liên quan đến vụ việc nhưng ông chưa cung cấp, vì ông cho rằng  những gì đã cung cấp cũng đủ để chứng minh nội dung tố cáo.

Ông Ngân cho biết nếu cần thiết sẽ tiếp tục gửi đơn và các hình ảnh khác đến các cơ quan ở T.Ư “để được làm rõ sự thật”.

 - Ảnh 2.

Ông Liễu Quý Ngân cho biết, đại diện Phòng cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Sóc Trăng đã có buổi làm việc với ông xoay quanh nội dung tố cáo

ẢNH: HOÀNG VÂN

Ông Ngân cho biết thêm, vụ việc được ông phản ánh từ năm 2022 với đủ chứng cứ, hình ảnh nhưng công ty không giải quyết, nên đến thời điểm này ông làm đơn gửi các cơ quan chức năng. Hiện, các hình ảnh, nội dung phản ánh đó ông vẫn còn lưu giữ. Ông Ngân cũng cho biết mình chịu trách nhiệm trước pháp luật về thông tin tố cáo.

Chi cục Thú y vùng VII lấy mẫu xét nghiệm

Sáng 2.6, thông tin từ Chi cục Chăn nuôi và Thú y tỉnh Sóc Trăng cho biết, cơ quan chức năng của tỉnh này đã kiểm tra xong 3 điểm kinh doanh còn lại của Công ty C.P tại Sóc Trăng. Đại diện Chi cục Thú y vùng VII cũng vào cuộc xác minh, lấy mẫu xét nghiệm.

Cụ thể, đoàn kiểm tra liên ngành tỉnh Sóc Trăng đã hoàn tất việc kiểm tra đột xuất 4 điểm kinh doanh thuộc hệ thống của Công ty C.P – chi nhánh Cần Thơ. Các cửa hàng bị kiểm tra là điểm kinh doanh tại TT.Mỹ Xuyên, H.Mỹ Xuyên; 2 điểm trên đường Lê Hồng Phong và 30.4, TP.Sóc Trăng và một cửa hàng tại TX.Ngã Năm.

Vụ Công ty C.P bị tố ‘bán thịt bẩn’: Báo cáo chủ tịch tỉnh kết quả kiểm tra

Liên quan vụ việc, trước đó, ông Trần Văn Lâu, Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng, đã có công văn hỏa tốc về việc kiểm tra phản ánh của người dân.

Theo ông Trần Văn Lâu, qua nắm thông tin phản ảnh của người dân trên địa bàn tỉnh Sóc Trăng về việc Công ty C.P sản xuất, chế biến thực phẩm không bảo đảm vệ sinh an toàn thực phẩm, Chủ tịch UBND tỉnh chỉ đạo, giao Sở NN-MT chủ trì, phối hợp với Sở Y tế, Sở Công thương, Công an tỉnh, các cơ quan liên quan và địa phương tổ chức kiểm tra đột xuất theo nội dung phản ánh. Đồng thời, xử lý nghiêm các hành vi vi phạm (nếu có) theo đúng quy định của pháp luật. Các cơ quan, đơn vị, địa phương liên quan có trách nhiệm phối hợp thực hiện nghiêm chỉ đạo; Sở NN-MT chịu trách nhiệm báo cáo Chủ tịch UBND tỉnh kết quả thực hiện.

Con trai tôi mua nhà tiền 3 tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối, con trai liền to tiếng: Sao bố lên không nói trước với con? Đêm đó l;;ạ nhà nên tôi không ngủ được, dậy đi vệ sinh ngang qua phòng con trai liền vô tình nghe thấy cuộc hội thoại giữa 2 vợ chồng nó. Sáng hôm sau tôi lặng lẽ về quê sớm không nói với con một lời

“Sống cả đời nuôi con khôn lớn, tưởng đâu tuổi già sẽ an yên bên cháu con sum vầy. Ai ngờ có một ngày, chính bữa cơm nhà con trai lại khiến tôi thấy mình lạc lõng như kẻ dư thừa.”

Nguyễn Văn Tâm, 68 tuổi, sống ở một làng quê ven sông Lam, nơi lũ trẻ con vẫn chơi thả diều mỗi chiều và người già thong thả chẻ tre làm giàn mướp. Sau khi vợ mất sớm, ông một mình gà trống nuôi con trai là Nam ăn học nên người. Ông không tái hôn, tất cả tình thương đều dồn cho thằng con, mong một ngày nó thành đạt, có nhà Hà Nội, có vợ hiền con ngoan.

Mười năm sau, ước nguyện thành sự thật. Nam – giờ là kỹ sư công trình, cưới vợ là Hoa, cô giáo tiểu học hiền lành, hai người mới mua được căn chung cư 3 tỷ ở Hà Đông. Khi nghe tin ấy, ông Tâm mừng rơi nước mắt. Lần đầu lên thủ đô, ông bối rối trước thang máy, tay run run ôm mớ quà quê: bắp ngô nếp, chục quả trứng gà và chai rượu nếp.

Nhưng chính cái bữa cơm tối hôm ấy, mọi thứ trong ông như vỡ ra.

Hôm đó, ông Tâm không báo trước. Ông nghĩ: “Con trai mình, máu mủ ruột rà, cần gì khách sáo?” Xe khách cập bến lúc 5 giờ chiều, ông bắt xe ôm tới thẳng khu chung cư. Cửa vừa mở, Hoa thoáng giật mình khi thấy ông. Nam từ trong phòng bước ra, thoáng chột dạ rồi cao giọng:

– Bố lên mà không gọi con trước? Giờ này đang giờ cơm, lỡ bọn con bận thì sao?

Ông Tâm cười gượng, lí nhí:

– Ờ… bố tiện đường… nên lên thăm, có ít ngô với trứng quê…

Hoa lịch sự mời ông vào, mâm cơm được dọn vội, có ba món đơn giản: canh rau dền, thịt kho, trứng rán. Không ai nói nhiều. Nam chăm chú bấm điện thoại, Hoa ăn ít rồi vào phòng con. Ông Tâm ngồi trơ trọi, nhai miếng cơm nhạt nhẽo, lòng nặng trĩu.

Tối hôm đó, ông được xếp cho một tấm đệm nằm ở ngoài phòng khách, sát cửa ra ban công. Căn hộ chật, ông biết, nên không than phiền. Nhưng cả đêm ông không sao ngủ được. Phần vì lạ chỗ, phần vì câu nói của Nam cứ vang lên: “Bố lên mà không nói trước?” như một cú tát âm thầm.

Gần 2 giờ sáng, ông dậy đi vệ sinh. Vừa bước qua phòng ngủ của vợ chồng Nam, ông nghe thấy tiếng thì thầm vọng ra.

– Anh thấy chưa? Em nói rồi. Bố anh mà lên là phiền phức lắm. Nhìn ông ấy quê mùa, khách tới nhà còn tưởng mình ở nông thôn mới ra. – Giọng Hoa nhỏ nhưng rõ ràng.

– Ừ, mai để anh nói bố về sớm. Ở lâu lại mệt. Nhà này đâu có rộng. – Giọng Nam thở dài.

Tim ông Tâm nhói lên. Ông khẽ lùi bước, tựa lưng vào tường, bàn tay run rẩy bám vào thành ghế.

Trời sáng, ông dậy từ 5 giờ, lặng lẽ gấp chăn, xếp đồ. Không muốn làm phiền ai, ông tự gọi xe ôm xuống bến xe. Căn nhà phía sau khép kín, không ai biết ông rời đi.

Trên xe khách, ông Tâm ngồi gần cửa sổ. Trời Hà Nội mù sương, ông nhìn mông lung, mắt đỏ hoe. Từng giọt nước mắt lăn xuống má, thấm vào nếp nhăn của tuổi già, của những năm tháng hy sinh mà giờ đây hóa ra chỉ là… vô hình.

Điện thoại rung lên. Là Nam.

– Bố đang ở đâu đấy ạ?

– Bố về rồi.

– Sao bố không đợi con dậy? Bố giận con à?

Ông không trả lời. Giọng Nam bên kia máy lặng đi. Rồi bất ngờ cất tiếng:

– Bố… con xin lỗi. Tối qua… con không nên nói như vậy. Hoa cũng không cố ý đâu.

Ông Tâm khẽ thở dài, đưa mắt nhìn cánh đồng đang lùi xa ngoài cửa kính. Giọng ông lạc đi:

– Không sao… Bố già rồi, không ở được lâu. Ở quê, bố vẫn quen hơn…

Điện thoại im lặng. Ông cúp máy. Xe tiếp tục chạy, qua những con đường mờ bụi. Ông Tâm đưa tay lau nước mắt, lòng nặng trĩu câu hỏi: “Phải chăng, có những nơi gọi là nhà, nhưng không phải ai cũng được chào đón?”

Một tháng trôi qua từ cái ngày ông Tâm rời căn hộ của con trai, trời quê vào mùa gặt. Những bông lúa cúi đầu, vàng ươm dưới ánh nắng cuối hạ. Ông lại trở về cuộc sống quen thuộc: sáng dậy sớm đi bộ ven bờ đê, chiều tưới rau, tối đun ấm nước chè ngồi một mình ngắm trăng. Nhưng người làng thấy ông ít cười hơn trước, cũng chẳng còn kể về “cậu Nam ở Hà Nội” như hồi trước nữa.

Chiếc điện thoại cũ của ông vẫn được ông lau mỗi ngày, đặt ngay ngắn trên bàn gỗ. Tin nhắn cuối cùng của Nam là:

“Bố ăn uống giữ gìn sức khỏe. Khi nào con thu xếp được con về đón bố lên chơi dài dài.”

Nhưng đã bốn tuần trôi qua, chẳng thấy Nam gọi lại.

Một chiều, ông Tâm đang cắt tỉa mấy khóm rau húng thì chị Hà – hàng xóm chạy sang:

– Bác Tâm ơi, có người dưới Hà Nội về tìm bác kìa!

Ông ngẩng lên. Là Hoa – con dâu ông. Cô mặc áo sơ mi trắng, tay xách túi quà quê rõ nhiều. Ông Tâm lúng túng đứng dậy, chưa kịp hỏi thì Hoa đã cười dịu:

– Bố, con xin lỗi. Hôm đó con lỡ lời. Con không cố ý làm bố buồn đâu. Mấy hôm sau con mới biết bố về sớm như thế…

Ông Tâm lặng im.

Hoa nhìn quanh nhà, thấy mái ngói bạc màu, tường loang lổ dấu ẩm. Cô bước vào bếp, thấy nồi cơm điện cũ và chiếc ấm nhôm đen nhẻm. Hoa quay sang, mắt ngấn nước:

– Nhà con sửa lại phòng cho bố rồi. Cái giường gỗ bố nằm trước kia cứng quá, nên tụi con mua cho bố đệm mới. Bố lên nhé? Cháu Bi nó hỏi ông suốt…

Ông Tâm vẫn lặng thinh. Một lát sau, ông mới nói, giọng trầm trầm:

– Ở quê, bố tự lo được. Không tiện bằng Hà Nội, nhưng cũng yên bình.

Hoa rút từ túi ra một chiếc điện thoại thông minh.

– Bố cầm cái này. Dễ dùng lắm. Cháu Bi gọi video, bố chỉ cần ấn nút xanh thôi. Con lưu số sẵn rồi. Cứ nhớ bố là nó lại nhắn gọi.

Ông Tâm cầm lấy, bối rối. Màn hình sáng lên hiện ảnh cháu trai: “Ông ơi! Cháu nhớ ông lắm!”

Trái tim ông như có ai siết nhẹ.

Ba ngày sau, Nam về quê. Lần này không đi xe riêng, mà bắt xe khách như hồi sinh viên. Anh bước vào nhà khi ông Tâm đang đan rổ ngoài hiên. Hai cha con nhìn nhau một lúc lâu.

– Bố… con xin lỗi. Lúc đó con bị áp lực công việc, con hành xử tệ quá.

Ông Tâm không nhìn con trai, chỉ tiếp tục đan rổ.

Nam ngồi xuống bên, giọng ngập ngừng:

– Con chưa từng kể với bố, căn nhà con mua là từ khoản bố cho con ngày xưa – 200 triệu bán mảnh vườn sau. Khi đó con không dám nói vì sợ bố tiếc.

– Bố không tiếc – ông Tâm cắt lời. – Chỉ tiếc là… trong căn nhà ấy, bố lại thành người ngoài.

Nam cúi đầu, nghẹn giọng.

– Con không bao giờ nghĩ thế. Con chỉ… chưa quen cách sống chung. Nhưng bây giờ con muốn sửa sai. Bố lên lại với vợ chồng con. Bố là bố của con, không ai thay thế được.

Ông Tâm thở dài. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Nam thấy cha mình trông nhỏ bé và mệt mỏi đến thế.

– Thôi được. Nhưng lần này, bố lên vì cháu Bi. Không phải vì bố cần cái nhà 3 tỷ đâu, nhớ nhé.

Nam ôm lấy vai cha, gật đầu như một đứa trẻ.

Hai tuần sau, căn hộ nhỏ ở Hà Đông có thêm một thành viên mới. Ông Tâm ngồi đọc truyện cho cháu Bi, buổi sáng đi bộ công viên, tối chẻ cà pháo làm món chấm Hoa thích ăn. Cả nhà tập lại thói quen chờ nhau cùng ăn cơm tối. Một lần, khi Nam hỏi: “Bố có muốn gọi ai về quê ăn Tết cùng không?”, ông chỉ cười:

– Bây giờ, nhà là nơi có tiếng cười của cháu, bữa cơm có đủ người. Thế là đủ rồi.

Không còn chối cãi, C.P. thừa nhận hình ảnh h/eo b/ệnh lan truyền trên mạng là hoàn toàn có thật, tiếp theo sẽ ra sao …

Phía nhân viên Công ty C.P. xác định hình ảnh heo có dấu hiệu bệnh được chụp lại lò mổ ở Hậu Giang nhưng là để báo cáo xin ý kiến cho tiêu hủy.

Ngày 2/6, ngành chức năng tỉnh Hậu Giang đã kiểm tra 2 lò giết mổ gia súc D.N. (huyện Phụng Hiệp) và N.Đ. (huyện Châu Thành A). Đây là 2 lò giết mổ gia công cho Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam.

Trong đó, hình ảnh heo có dấu hiệu bị bệnh (thể hiện ngày 26/3/2022) mà người tố cáo công ty C.P. trà trộn heo bệnh bán ra thị trường đã đăng trên mạng xã hội được cho là chụp tại lò giết mổ D.N..

Tại buổi làm việc, ông Hà Hữu Tâm, quản lý cơ sở giết mổ của chi nhánh công ty C.P. ở Hậu Giang, cho biết hình ảnh nói trên được chụp tại lò mổ D.N. để lưu lại báo cáo bên thú y.

“Khi phát hiện con heo không được sạch như những con heo bình thường, phía lò mổ, công ty, thú y phối hợp xử lý hủy tại lò bằng cách nung nấu và chuyển cho cá ăn”, theo ông Tâm.

Ông Tâm cũng cho biết, thời điểm đó cả 3 bên xác định “con heo không thể đảm bảo đưa ra thị trường” nên đã cùng ký văn bản quyết định tiêu hủy.

Ông Nguyễn Chí Cường, đại diện lò giết mổ D.N. (huyện Phụng Hiệp), cho biết heo được nhập về khỏe mạnh, có giấy kiểm dịch đầy đủ. Trong quá trình giết mổ kéo dài nên có một số con có dấu hiệu lên da (dấu hiệu bất thường), nên ông báo lên công ty để có hướng tiêu hủy. “Hôm đó có một con”, ông Cường nói.

Theo ông Cường, phía nhân viên công ty đã trực tiếp chụp hình và gửi công ty qua Zalo xin tiêu hủy.

Ông Cường khẳng định, con heo đó đã bị hủy, có sự xác nhận của bên thú y, nhân viên công ty và cơ sở giết mổ. Lò mổ của ông không xuất con heo nào về Sóc Trăng.

Vài ngày trước, ông L.Q.N. (ngụ huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng) phản ánh trên mạng xã hội, mình từng là nhân viên sale về mảng thịt heo bộ phận gia công, làm việc tại cửa hàng C.P. Fresh Shop Mỹ Xuyên (Sóc Trăng).

“Hàng ngày thường xuyên trà trộn heo bệnh, gà bệnh, có mảnh heo lên mùi hôi thối đưa về Freshop bắt nhân viên bán ra thị trường tại Sóc Trăng; những mảnh heo bệnh đã cắt ra manh mún kiểm tra, để lên mùi hôi thối ruồi bu mà vẫn gửi về cửa hàng Freshop để bán,…”, nội dung ông N. tố cáo Công ty C.P..

Trong ngày 30/5, Công ty C.P. Việt Nam phát đi thông báo đến khách hàng và đối tác, phản bác các thông tin sai lệch liên quan đến sản phẩm sau giết mổ của doanh nghiệp đang lan truyền trên mạng xã hội.

Doanh nghiệp này khẳng định những nội dung được đăng tải bởi một số tài khoản Facebook, Zalo là hoàn toàn bịa đặt, không đúng sự thật, mang tính chất vu khống. Các hình ảnh đính kèm trong các bài viết cũng bị cho là không rõ nguồn gốc, không xác định được thời gian cụ thể và không phải sản phẩm của công ty.

Công ty C.P. Việt Nam khẳng định toàn bộ sản phẩm đều được kiểm soát nghiêm ngặt theo quy trình thú y và tiêu chuẩn an toàn thực phẩm, đảm bảo chất lượng trước khi đưa ra thị trường.

Mẹ góa 62 tuổi về sống với con gái sau khi chồng mất, t/ận t/ụy chăm cháu nhưng một ngày phải lặng lẽ rời đi vì chứng kiến điều đ/au l/òng…

“Đêm nào tôi cũng thấy bóng bà đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra con đường nhỏ nơi mấy cây bàng già xào xạc lá. Ánh đèn vàng soi lên khuôn mặt gầy gò, đôi mắt ươn ướt… Không ai hỏi, và bà cũng không kể. Cho đến cái ngày bà gói ghém đồ đạc, lặng lẽ bước ra khỏi nhà không lời từ biệt.”

Sau lễ tang của chồng, bà Hiền, 62 tuổi, về sống cùng con gái út là Thảo tại một khu chung cư mới xây ở quận Nam Từ Liêm. Căn hộ tuy nhỏ, nhưng sáng sủa, sạch sẽ – khác xa ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ nơi bà đã sống hơn 30 năm cùng chồng tại quê nhà Bắc Giang.

Thảo làm nhân viên marketing cho một công ty lớn, bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt. Chồng Thảo – anh Hùng, là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình xa. Con gái họ, bé Na, mới 5 tuổi, nghịch ngợm và hiếu động. Gia đình nhỏ ấy vốn thiếu đi bàn tay chăm sóc – và sự xuất hiện của bà Hiền được xem là giải pháp hoàn hảo.

“Con mừng vì mẹ lên đây với vợ chồng con,” Thảo ôm mẹ vào lòng ngày đầu bà chuyển đến. “Có mẹ trông bé Na, con yên tâm lắm.”

Bà Hiền gật đầu, nụ cười nhẹ vương trên môi. Bà không nói nhiều, chỉ lặng lẽ quét dọn nhà cửa, nấu từng bữa cơm, pha ly sữa nóng cho bé Na trước khi ngủ, như cái cách bà từng chăm sóc các con mình ngày xưa. Dù khớp gối bắt đầu đau mỏi, dù tay run khi bưng nồi canh nóng, bà vẫn tận tụy, không than thở nửa lời.

Sáng nào cũng vậy, bà dậy sớm hơn cả chuông báo thức, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Bé Na quấn bà như sam, gọi “bà ơi” cả trăm lần một ngày. Tối đến, khi Thảo và Hùng về, cơm canh nóng hổi đã dọn sẵn, nhà cửa tinh tươm, bé Na đã tắm rửa sạch sẽ.

Thoạt đầu, ai cũng vui vẻ. Thảo hay đăng ảnh mẹ lên Facebook với caption kiểu: “Cảm ơn mẹ – người phụ nữ tuyệt vời của đời con.” Ai nhìn vào cũng thấy bà Hiền có một tuổi già bình yên bên con cháu.

Nhưng chỉ sau vài tháng, mọi thứ dần đổi khác…

Một buổi chiều, Thảo về nhà sớm hơn thường lệ, mở cửa thấy bà Hiền đang ngồi xếp quần áo cho bé Na. Không hiểu sao, Thảo gắt:

“Trời ơi, con bảo mẹ đừng xếp lộn đồ bé Na với đồ của con cơ mà! Lần nào cũng vậy!”

Bà Hiền bối rối, vội vàng xin lỗi. Tối hôm đó, bà lặng lẽ ăn ít hơn thường ngày.

Những ngày sau, những lời góp ý nhỏ nhặt bắt đầu dày đặc: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ nấu canh hơi mặn.” “Sao mẹ để bé Na xem điện thoại nhiều vậy?” “Mẹ giặt đồ để lẫn áo trắng với đồ màu, con phải giặt lại hết.”

Dù lời lẽ không nặng nề, nhưng ánh mắt của Thảo dần có sự khó chịu. Anh Hùng thì thờ ơ, ít khi nói chuyện với mẹ vợ, chỉ gật đầu khi cần. Có những lần, bà nghe loáng thoáng tiếng thì thầm trong phòng ngủ:

“Em thử thuê người giúp việc cho rồi mẹ về quê. Chứ sống thế này… em cũng thấy bí bách quá.”

Bà Hiền biết, nhưng không trách. Bà từng là mẹ, từng cũng thấy phiền khi chăm mẹ chồng ốm yếu. Nhưng đến lượt mình già, mới thấu cảm hết nỗi cô đơn của một người đã mất chồng, bây giờ như người thừa giữa mái nhà con gái.

Một đêm mùa đông, bé Na sốt cao. Bà Hiền sốt sắng chạy vào phòng Thảo gọi, thì bị Thảo gắt lên:

“Trời ơi mẹ, con đã dặn là con theo bác sĩ rồi. Mẹ cứ loạn cả lên! Con stress quá!”

Bà sững người. Trở về phòng, bà ngồi bên giường, nước mắt rơi xuống tay. Căn phòng chật hẹp, chỉ vừa đủ kê một chiếc giường đơn và một tủ gỗ cũ, trở nên nghẹt thở hơn bao giờ hết.

Một buổi sáng, bà Hiền thức dậy sớm hơn thường lệ. Bà xếp gọn vài bộ quần áo cũ vào chiếc túi vải, để lại trên bàn bức thư ngắn:

“Mẹ đi vài hôm. Con đừng lo. Mẹ ổn. Chỉ là… mẹ thấy mình nên để các con được sống thoải mái hơn. Mẹ thương con và bé Na nhiều. – Mẹ”

Bà không khóc. Bà chỉ nhìn lại lần cuối căn hộ sáng sủa mà mình từng nghĩ sẽ là nơi an nghỉ tuổi già. Không ai biết bà đi đâu. Chỉ có bé Na, mỗi tối, vẫn đứng bên cửa sổ gọi nhỏ:

“Bà ơi, bà về chưa?”

Ba ngày sau khi bà Hiền rời đi, căn hộ nhỏ bỗng trở nên lặng lẽ đến kỳ lạ.

Không còn tiếng mở cửa sớm tinh mơ, không có bữa sáng dọn sẵn trên bàn, cũng không ai đón bé Na về từ lớp mầm non. Thảo phải vội vàng xin nghỉ phép, vừa làm việc từ xa vừa xoay xở chăm con, dọn dẹp nhà cửa. Anh Hùng cũng bắt đầu cáu gắt vì sự lộn xộn không quen thuộc.

“Chỉ có mỗi việc nhà mà em cũng than thở suốt ngày,” anh gắt khi thấy Thảo vừa bế con vừa rửa chén.

Thảo mím môi, không đáp. Đêm đến, khi Na sốt nhẹ và gọi trong mơ: “Bà ơi, bà đừng đi…”, cô ngồi thẫn thờ bên giường, nước mắt trào ra lúc nào không hay.

Hai tuần sau, Thảo quyết định gọi về quê cho dì Ba – em gái bà Hiền – hỏi xem mẹ có về đó không. Dì Ba nói không thấy, giọng cũng bắt đầu lo lắng.

“Chị Hai mày từ hồi chú mất cứ sống lặng lẽ lắm. Nay bỏ đi không nói với ai, tao cũng không biết đường nào mà lần.”

Thảo bắt đầu hoảng. Cô lần tìm từng địa chỉ nhà người quen cũ của mẹ, hỏi các bác hàng xóm ở Bắc Giang, thậm chí đăng bài tìm người trên mạng. Nhưng tuyệt nhiên không một ai biết tin.

Căn nhà bỗng hóa lạnh, không chỉ vì thiếu một người nấu ăn, mà vì thiếu luôn một thứ vô hình – sự hiện diện âm thầm nhưng ấm áp của người mẹ.

Một buổi chiều đầu thu, Thảo nhận được cuộc gọi từ một trung tâm bảo trợ xã hội ở tỉnh Thái Nguyên. Giọng một cán bộ trung niên vang lên:

“Chào cô Thảo. Ở đây chúng tôi có một bà cụ tên Hiền. Bà vừa được người dân đưa đến từ một quán ăn ven đường, kiệt sức vì làm việc quá sức. Trong túi bà có một tờ giấy nhỏ ghi tên và số điện thoại của cô. Cô có thể lên xác nhận người thân không?”

Thảo chết lặng. Cô không nghĩ mẹ mình – người từng gầy gò nhưng luôn mạnh mẽ – lại lang thang như thế. Cô lập tức xin nghỉ, lên đường cùng Hùng và bé Na.

Khi đến nơi, bà Hiền đang nằm nghỉ trong phòng y tế nhỏ. Dáng bà gầy hẳn đi, tay chân xương xẩu, mắt trũng sâu. Vừa thấy con gái và cháu, bà mỉm cười – nụ cười nhẹ tênh, như gió cuối mùa.

“Con đến rồi à?” – bà nói nhỏ.

Thảo ôm lấy mẹ, bật khóc như một đứa trẻ. Bé Na cũng sà vào lòng bà, líu ríu: “Bà ơi, bà về với con nhé… Con ngoan rồi, con không nghịch nữa đâu…”

Trên đường về, bà Hiền ngồi giữa ghế sau, tay ôm chặt cháu gái. Không ai nói nhiều. Chỉ có ánh mắt Hùng nhìn qua gương chiếu hậu đầy day dứt.

Gia đình nhỏ dần thay đổi. Sau khi bà Hiền về lại, Thảo xin chuyển sang làm việc từ xa, dành thời gian nhiều hơn ở nhà. Mỗi bữa cơm, cô không còn bỏ điện thoại trên bàn. Cô hỏi mẹ: “Mẹ thấy hôm nay con nấu có được không?” – và thật lòng lắng nghe. Hùng cũng chủ động trò chuyện, nhờ bà chỉ cách nấu món canh chua ngày xưa.

Và bà Hiền – dù vẫn âm thầm, lặng lẽ – nhưng đã học được cách không ôm hết tất cả. Bà bắt đầu dành thời gian đi bộ buổi sáng, tập dưỡng sinh với hội người già ở công viên gần nhà, thỉnh thoảng còn kể chuyện vui ngày xưa cho bé Na trước giờ ngủ.

Một ngày nọ, Thảo tìm thấy cuốn sổ tay cũ của mẹ, trong đó có ghi những dòng chữ nguệch ngoạc:

“Làm mẹ là vậy. Dù có đau, vẫn chỉ mong con mình sống đủ đầy. Nhưng đôi khi, tình thương không nên là sự hiện diện âm thầm. Nếu mình im lặng mãi, con sẽ không biết khi nào mình tổn thương…”

Thảo gấp sổ lại, ôm chặt lấy nó. Ngoài cửa sổ, bà Hiền đang ngồi nhặt rau với bé Na. Nắng chiều đổ vàng lên mái tóc bạc, ánh lên nét dịu dàng của một người mẹ đã đi qua biết bao giông gió – và chọn ở lại, khi trái tim mình vẫn còn đủ chỗ để tha thứ và yêu thương.

Này thì bún riêu cua giờ ai dám ăn nữa

Dùng hóa chất biến thịt ôi thành thịt tươi, tạo màu bún riêu cua bằng màu công nghiệp, dùng thịt ôi làm nước phở…

1. Cơ sở làm bánh cáu bẩn

Trong vai một chủ buôn bánh rán và muốn được lấy lại bánh tại cơ sở này để hàng ngày đi đổ mối, phóng viên của một tờ báo có mặt tại cơ sở sản xuất bán rán lớn. Cơ sở này thực tế chỉ là một căn nhà cấp 4 chật hẹp, nhem nhép nước, bốc mùi hôi của bột dậy mùi chua, của mỡ động vật thiu, của nước cống và mùi cáu bẩn từ các dụng cụ làm bánh khiến ai mới bước vào cũng phải giật mình vì bẩn và khó chịu.

Các loại xô, chậu, chiếc rổ, rá, thau và cả những chiếc chảo chiên bánh có lẽ chẳng có ai kì cọ nên lúc nào cũng cáu bẩn. Đáng nói nhất là những chiếc chảo chiên bánh phía ngoài đầy những mảng bám từ dầu mỡ, bụi bẩn, bột bánh bám dày đến cả cm.

Đối với công đoạn ngào bánh, nặn bánh, tất cả đều được những công nhân thao tác bằng tay trần. Có công nhân vừa nặn bánh vừa gãi chân do nhà rất nhiều ruồi muỗi; người khác đang nặn thì viên bột rơi xuống lập tức vội nhặt lên… nặn tiếp.

Mỡ dùng để rán bánh được đựng trong những can 20 lít có nguồn gốc từ Đan Phượng với giá 21.000 đồng/lít. Được biết, cụm công nghiệp xã Tân Hội (Đan Phượng, Hà Nội) vốn nổi tiếng với các đầu mối cung cấp mỡ bẩn được chế biến từ mỡ động vật ôi thiu, thậm chí từ nhiều nguồn khác nhau, có giá rẻ hơn giá thị trường từ 3-4 lần.

Bánh sau rán xong được đổ ra những chiếc rổ được xếp sẵn trên nền nhà nhem nhép nước, bụi và lũ ruồi muỗi thi nhau “chén no nê”. Không những vậy, theo như phóng viên quan sát và gạn hỏi, các công nhân lò bánh đã thừa nhận, để bánh đẹp, nở to và lâu thiu, cơ sở này còn sử dụng bột soda cùng những loại hóa chất có xuất xứ từ Trung Quốc.

Mỗi ngày, cơ sở làm từ  6.000 – 9.000 chiếc bánh và được hàng ngàn người tiêu dùng thưởng thức ngon lành. Và trong số đó, có ai biết đằng sau vỏ bọc của hàng ngàn chiếc bánh vàng ruộm ấy là cách chế biến, sản xuất đáng sợ và ẩn chứa những hiểm họa khôn lường đến sức khỏe của người tiêu dùng.

2. Đi ủng dính cát để sản xuất thạch đen

Thạch đen là thức không thể thiếu trong các món chè, giải khát của mùa hè. Thạch đen được chế biến từ lá cây sương sáo, có vị ngọt, tính mát, tác dụng giải nhiệt, giúp hạ huyết áp, trị cảm mạo, đau khớp. Tuy nhiên, thực tế chất lượng của thạch đen thế nào vẫn là câu hỏi lớn với nhiều người.

Có mặt tại hai cơ sở chế biến thạch đen Thanh Hà và Hưng Hiền bên trong ngõ chùa Hưng Ký thuộc phường Minh Khai, quận Hai bà Trưng, phóng viên đã được chứng kiến quy trình chế biến thạch siêu bẩn tại đây.

Thạch của 2 cơ sở này được nấu trong những chiếc téc khoảng chục khối, bề ngoài đã có phần hoen gỉ. Thành phẩm được đổ đầy những chiếc xô chừng 15 lít nước. Xô thạch xếp la liệt dưới đất, khi hết chỗ để, những xô này lại được xếp theo hình so le, xô nọ nối tiếp xô kia, thoạt nhìn khó có thể tin đó là thứ đồ để ăn.

Người dân quanh những cơ sở này  cho biết: Trước đây, khi chưa có nước máy, họ dùng nước ao để làm thạch đen với quy trình rất bẩn. Lá thạch phơi ở vệ đường hoặc được thu mua sẽ nấu luôn không cần rửa sạch, không ngoại trừ trường hợp đã bị chó, mèo phóng uế. Hãi hùng hơn là trong quá trình sản xuất, người ta còn đi ủng dính đất, cát,… bám bẩn rồi lại vô tư xéo lên lá thạch. Sau khi ninh nhừ sẽ được hòa với thứ bột gì đó để đông thành thứ thạch đen nhánh.

Mỗi ngày 2 cơ sở này sản xuất hàng trăm kg thạch đen phân phối cho khắp các địa bàn thành phố Hà Nội và các tỉnh lân cận, thậm chí cả trong miền Nam bằng tàu lửa. Thạch đen được bán lẻ với giá 15.000 đồng/ kg. Một kg thạch đen được cắt nhỏ hình hạt lựu có thể cho ra hàng trăm cốc chè thập cẩm. Thạch đen là món được nhiều người ưa thích thế nhưng bản thân những người bán chè lại không dám ăn thạch đen.

3. Bún riêu cua thơm phức nhờ hóa chất

Theo tiết lộ của một dân trong nghề đã từng mở “gánh” hàng bán bún cua: Chỉ cần một thìa hóa chất là có được cả nồi nước dùng bắt mắt. Ngay tại chợ Đồng Xuân, có rất nhiều hàng bán các phụ gia thực phẩm rất bắt mắt.

Vừa dừng lại nêu ý định muốn mua bột gia vị nấu bún riêu, bà chủ mẹt hàng liến thoắng giới thiệu: “Bột gì ở đây cũng có hết. Chỉ cần cho một muỗng thôi là nồi nước dùng thơm phức mùi cua, ngọt lừ”.

Chủ quầy giới thiệu tiếp: “Loại bột này được rất nhiều quán bún riêu, bún bò sử dụng . Nếu mua màu thực phẩm thì 300.000- 400.000 đồng/kg nhưng mua loại này chỉ 50.000 đồng thôi. Chỉ một chút chấm vào đầu đũa là cả một nồi bún riêu nổi váng gạch cua liền”.

Bà này cho biết, để nồi bún riêu có màu đẹp như gạch cua, cọng bún có màu gạch thì dùng đũa chấm một chấm bột rồi hòa vào nồi nước. Khi được hỏi bột này có tên là bột gì, bà chủ sạp nói là phẩm màu công nghiệp dùng cho sơn, dầu đánh bàn ghế…

Theo các chuyên gia hóa học: Việc dùng phẩm màu công nghiệp trong chế biến thực phẩm là hết sức nghuy hiểm. Nhiều loại gây tổn thương cho hệ thống thần kinh và tiêu hóa của người ăn phải chúng, dẫn tới nguy cơ rối loạn về thần kinh cũng như mắc các chứng bệnh ung thư.

4. Nước phở “ngon” chế từ thịt ôi, thịt ế

Vừa qua, trong vai chủ cửa hàng phở mới mở, phóng viên đã thâm nhập được vào cơ sở chuyên cung cấp nước dùng phở và ruốc thịt chế biến sẵn được cho là lớn nhất Hà Nội tại ngõ 10 Đê Tô Hoàng, Hai Bà Trưng, Hà Nội để “mua 2 can nước dùng chế biến sẵn về bán thử”.

 

Theo như chủ cơ sở căn dặn thì mỗi can 5 lít nước dùng sẵn có thể pha chế một nồi 30 lít. Trong quá trình dò hỏi, phóng viên được tiết lộ rằng nước phở ở đây được chế biến từ nguyên liệu nước loại làm ruốc thịt. Tất cả các loại nước ép luộc thịt, nước ép thịt, thậm chí là loại nước rửa chảo, xào thịt cũng được cơ sở tận dụng.

Các loại thịt của cơ sở này nhập về chủ yếu là các loại thịt ế, ôi thiu tại các chợ lớn nhỏ trên địa bàn Hà Nội như thịt lợn sề, lợn bột, lợn ốm, lợn chết. Loại nước luộc này chỉ cần để lắng, gạn ra là có thể bán cho các cửa hàng phở ngon lành. Theo phóng viên này, với 50.000 đồng là đã có thể mua được vài chục lít nước phở chế sẵn từ nước luộc và ép của các loại thịt ôi thiu.

Để trấn anh phóng viên trong vai chủ hàng phở,  bà chủ quảng cáo:  “Em yên tâm, chị bán cho hàng ngàn người gần chục năm nay rồi. Không ngon lần sau chị không lấy tiền”. Nếu theo lời bà chủ nói “Ở Hà Nội bọn chị giao nước cho hàng trăm quán khác”, người ta có thể dễ dàng nhẩm tính mỗi buổi sáng hàng ngàn thực khách bị “bịt mắt” ăn phở được chế biến từ loại nước dùng này.

Phở vốn là món ăn không thể thiếu được đối với những người mê ẩm thực. Thậm chí với nhiều người, một bát phở nóng hổi vào buổi sáng đã trở thành thói quen khó bỏ, bởi vậy thông tin nước phở bẩn chế biến từ thịt ôi, thối đã khiến nhiều người phải giật mình, cân nhắc lại về thói quen ăn uống của mình.

5. Thịt ôi thành thịt tươi nhờ hóa chất “thần kỳ”

Thịt là loại thực phẩm không thể thiếu trong bữa cơm hàng ngày của các gia đình. Bởi thế, nhiều người thường rất kĩ tính chọn mua những miếng thịt tươi ngon. Tuy nhiên, sự xuất hiện của hóa chất biến thịt ôi thành thịt tươi thời gian gần đây khiến nhiều bà nội trợ phải giật mình.

Chất “tẩy đường” chính là tên loại hóa chất “thần kỳ” có tác dụng biến các loại thực phẩm đã ôi thiu trở thành thực phẩm tươi ngon. Tại chợ Đồng Xuân – nơi được coi là “trung tâm” bán phụ gia tại Hà Nội, bất cứ ai cũng có thể  mua loại hóa chất này với giá khoảng 65.000 đồng/kg.

Sau khi tìm hiểu cách thức tẩy rửa thực phẩm, phóng viên đã vô cùng ngỡ ngàng bởi những thao tác rất đơn giản. Chỉ cần lấy nước trong, cho 2 – 3 thìa chất tẩy đường vào hòa tan là đã có ngay dung dịch làm tươi. Tuy nhiên, khi pha dung dịch bột này vào nước sẽ thấy mùi hôi kinh khủng bốc lên.

Để làm thí nghiệm, phóng viên đã cho chuối xanh gọt vỏ, cắt lát, ngâm 2 ngày vào trong dung dịch. Chỉ sau 5 giây, những mủ đen của chuối đã biến mất, thay vào đó là màu trắng như chuối vừa thái. Tương tự, phóng viên tiếp tục áp dụng với miếng thịt ôi, bốc mùi do để trong môi trường thông thường 2 ngày. Khi cho thịt vào, mùi hôi thối bốc lên rất gay gắt, nhưng thịt trở nên tươi dần. Chỉ sau 5 phút mùi hôi đã bay mất, miếng thịt ôi không khác gì miếng thịt tươi mới ra lò.

Nhìn đĩa chuối và thịt đã nhúng qua chất tẩy đường, chẳng hẳn chẳng ai biết rằng nó là loại thực phẩm bẩn vừa được trải qua công nghệ “làm mới” và giờ đây tiềm ẩn vô số chất độc hại.

6. Bóng bì siêu bẩn bốc mùi

Bát canh bóng bì là món ăn được nhiều người ưa chuộng trong các dịp có cỗ bàn. Thế nhưng nếu tận mắt chứng kiến công nghệ chế biến bóng bì, có lẽ sẽ rất ít người dám ăn món này thêm lần nữa.

Thôn Bình Lương, xã Tân Quang, huyện Văn Lâm, Hưng Yên  là một trong những nơi sản xuất bóng bì lợn lớn nhất khu vực miền Bắc. Theo ghi nhận của phóng viên, nhiều cơ sở sản xuất ở đây không được cách ly, chỉ là sân giếng hoặc sàn nhà của gia đình.

Tại các cơ sở này, những đống bì lợn bèo nhèo được thu gom từ nhiều nơi đổ bừa bãi dưới nền đất bẩn thỉu, ẩm ướt, nước chảy lênh láng và vô số thứ rác rưởi nằm trên đó. Bên cạnh đống bì lợn là những dao thớt, xô chậu đen ngòm, ruồi nhặng bâu đầy trên miệng xô.

Bì lợn được cạo thẳng trên sàn thay thớt. Chứng kiến cảnh dùng vòi nước xịt thẳng vào bì lợn để rửa hay dùng chân “dẫm, đạp” bì lợn vẫn bốc mùi, kèm theo sạn đá dính đầy khiến ai chứng kiến cũng phải rùng mình.

Những đống bì lợn sau khi được vát sạch mỡ sẽ được đổ ngay vào một thùng nhựa màu xanh, bên trong chứa một loại nước, bốc mùi hắc khó chịu. Bì lợn sẽ được ngâm trong thùng chừng 3 giờ đồng hồ. Sau khi được ngâm trong những thùng nước “lạ”, chúng được vớt ra với màu trắng toát, sạch bong. Những vết thâm tím trên thân bì đã hoàn toàn biến mất. Đặc biệt, mùi hôi thối cũng không còn nữa. Trên mặt thùng nước nổi lên những lớp bọt trắng xen lẫn cặn bã.

Những thứ nước lạ đó là những thùng chứa hóa chất được các cơ sở hóa chất trực tiếp mang đến lò sản xuất bì bóng. Sau công đoạn làm sạch và tẩy trắng, bì lợn sẽ được trần qua lớp nước sôi rồi đem phơi khô và cuối cùng đưa vào lò nướng để nổ bung thành bóng rồi được đóng vào các bao tải và phân phối đi các vùng để tiêu thụ.

Nhìn những miếng bóng bì giòn rụm, nợ đều, có mấy ai biết, thực chất nó được chế biến những mảng da lợn tím tái và hôi thối với công nghệ siêu bẩn cũng như ngâm qua hóa chất.