Sau ly hôn, tôi không còn là người phụ nữ luôn mỉm cười rạng rỡ như trước. Tôi đã gấp nỗi đau vào trong lòng, khóa chặt, và ném chiếc chìa khóa đi. Tôi phải sống – vì Minh Anh, cô bé con là sợi dây duy nhất còn lại giữa tôi và cuộc hôn nhân cũ.
Tôi chưa từng oán trách Phong, ít nhất là trước mặt con. Mỗi lần Minh Anh hỏi về bố, tôi đều nuốt nghẹn vào tim và trả lời bằng một nụ cười dịu dàng, “Bố bận làm việc ở xa.” Con bé chưa đủ lớn để hiểu thế nào là chia ly, càng chưa hiểu được lý do khiến tôi phải mang nó rời khỏi một ngôi nhà đã từng ấm áp.
Buổi chiều hôm đó, trời se lạnh, mây xám phủ kín lối về. Tôi vừa xong ca làm ở một quán café nhỏ trong thị trấn. Căn nhà của hai mẹ con nằm cạnh một rừng thông thưa, yên tĩnh đến mức đôi khi khiến tôi quên mất rằng mình không còn sống giữa nhịp phố đông đúc nữa.
Trước cửa là một chiếc hộp quà – thứ khiến tim tôi khựng lại ngay khi nhìn thấy chữ “Từ Phong” trên thiệp. Một năm. Không một lời hỏi han, không một dấu hiệu. Vậy mà hôm nay, anh gửi đến một thùng táo? Tôi không biết nên giận hay cười. Những quả táo đỏ mọng, căng tròn và bóng loáng như vừa được hái xuống từ cây. Đẹp đến kỳ lạ.
Tôi không nói với Minh Anh, cũng không gọi cho Phong. Tôi đẩy thùng táo vào gầm bàn bếp, một cách không thương tiếc. Tôi đã học được cách không kỳ vọng nữa – kỳ vọng chỉ khiến người ta thất vọng nhiều hơn thôi.
Ba ngày sau, trong khi lau nhà, tôi tình cờ phát hiện lại thùng táo dưới gầm bàn. Tôi định vứt đi vì chắc hẳn chúng đã hỏng, nhưng khi mở ra, tôi khựng lại. Từng quả vẫn còn tươi rói, vỏ bóng mượt, không một dấu hiệu nào của sự hư hỏng. Thậm chí, hương thơm còn quyến rũ hơn cả lúc trước.
Tôi thấy kỳ lạ – nhưng không phải là không vui. Cũng đã lâu rồi tôi không nấu món gì ngọt ngào cho Minh Anh. Nghĩ vậy, tôi lấy dao, định bổ vài quả để nấu chè. Khi cắt quả táo đầu tiên, lưỡi dao đi qua một khoảng rỗng, nhẹ bẫng đến mức tôi sững người.
Tôi dừng tay, nhìn kỹ phần lõi táo: trống rỗng. Tôi lắc nhẹ – có tiếng sột soạt bên trong. Tim tôi bỗng thắt lại. Cẩn thận, tôi cắt đôi quả táo, và từ bên trong, một mẩu giấy nhỏ cuộn tròn hiện ra.
Tôi run rẩy mở ra. Nét chữ… đúng là của Phong.
“Nếu em đang đọc dòng này, nghĩa là em vẫn giữ đủ kiên nhẫn để chưa vứt bỏ mọi thứ liên quan đến anh. Anh không biết liệu em có còn ghét anh không – có lẽ là có. Nhưng hãy đọc hết, vì nó liên quan đến Minh Anh.”
Tôi đọc chậm, từng chữ như ngấm vào từng mạch máu. Tờ giấy không dài, nhưng nó khiến tôi rơi vào khoảng lặng đến nghẹt thở.
“Minh Anh không đơn giản như những đứa trẻ khác. Em có bao giờ để ý rằng con bé thường xuyên bị ho về đêm, hay dễ mệt sau khi chạy một đoạn ngắn? Em từng nghĩ chỉ là cảm lạnh, nhưng không… Anh đã âm thầm đưa con đi khám trước khi ly hôn. Bác sĩ chẩn đoán con có vấn đề về tim bẩm sinh – nhẹ thôi, nhưng cần được theo dõi thường xuyên. Anh không nói vì em đang quá mệt mỏi. Nhưng khi em dắt con đi, anh hiểu rằng em cần bình yên hơn là những nỗi lo không tên.”
Tôi ngồi bệt xuống nền bếp, tay nắm chặt mảnh giấy đến run rẩy. Tại sao anh không nói gì sớm hơn? Tại sao tôi lại không nhận ra?
Minh Anh đang ngồi trong phòng khách, chơi búp bê, miệng hát khe khẽ bài “Ba thương con vì con giống mẹ…”. Tim tôi nhói lên. Những cơn ho về đêm, những lần con bé mệt mỏi, tôi đều đổ lỗi cho thời tiết, cho môi trường mới… Nhưng Phong đã biết. Và anh giữ nó cho riêng mình.
Tôi mở tiếp quả táo thứ hai. Lại một mảnh giấy khác.
“Anh đã tìm được một bác sĩ rất giỏi ở Đà Lạt, họ nói có thể theo dõi và điều trị nếu phát hiện sớm. Anh xin em – nếu em còn chút tin tưởng ở anh, hãy đưa con đi khám. Em không cần trả lời anh. Anh chỉ mong Minh Anh lớn lên đủ khỏe mạnh để được sống một cuộc đời trọn vẹn.”
Lúc này, tôi đã không thể ngăn được nước mắt. Tôi mở từng quả táo còn lại – trong mỗi quả là một mảnh giấy khác nhau. Có cái ghi chỉ dẫn, có cái là lời xin lỗi, có cái chỉ là một câu:
“Anh nhớ con.”
Tôi ngồi đó đến tối. Minh Anh chạy lại, ôm lấy tôi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ khóc à?”
Tôi ôm con, áp đầu vào mái tóc thơm mùi nắng của con bé. “Không, mẹ không sao. Mẹ chỉ… nhớ một người.”
Minh Anh nghiêng đầu, nhìn tôi với ánh mắt non nớt: “Có phải là bố không?”
Tôi gật đầu, lần đầu tiên, sau một năm dài, tôi không nói dối con.
Sau đêm hôm đó, tôi không còn ngủ được ngon giấc. Mỗi lần nhắm mắt, tôi lại nghĩ đến lời Phong viết, đến căn bệnh của Minh Anh, đến từng cơn ho mà tôi đã từng cho là vặt vãnh. Hóa ra, tôi đã quá mỏi mệt để nhìn sâu vào những dấu hiệu đang hiển hiện trước mắt.
Sáng hôm sau, tôi gọi điện đến một bệnh viện lớn trong thành phố, hẹn khám cho Minh Anh. Tôi không nhắc gì đến Phong, cũng không nói rõ lý do – chỉ lặng lẽ đưa con bé đi với một nỗi lo âm ỉ.
Kết quả xét nghiệm sau đó khiến tôi như chết lặng: đúng như những gì Phong đã viết. Minh Anh có một dị tật nhỏ ở van tim. Không phải quá nghiêm trọng, nhưng nếu để lâu mà không theo dõi, có thể gây biến chứng khi con bé lớn lên.
Bác sĩ nói: “Cô bé cần được khám định kỳ mỗi ba tháng, có thể cần thuốc trong một số giai đoạn phát triển. Quan trọng là tinh thần – đừng để cháu sống trong lo lắng.”
Tôi gật đầu, lòng trào lên một cảm xúc không rõ tên – vừa tội lỗi, vừa biết ơn. Tôi muốn trách Phong vì đã giấu tôi. Nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu, nếu là tôi, có lẽ tôi cũng đã chọn cách im lặng như thế, khi thấy người mình yêu đang chật vật cố gắng giữ một thế giới không còn trọn vẹn.
Tối hôm đó, tôi lấy nốt những quả táo còn lại ra khỏi thùng. Còn ba quả. Tôi nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn, như thể sợ làm vỡ đi những điều chưa kịp nói bên trong.
Quả thứ ba chứa một bản vẽ nguệch ngoạc – là Minh Anh. Một bức tranh Phong vẽ tay, với những nét cứng cáp nhưng đầy trìu mến. Dưới góc tranh, dòng chữ nhỏ:
“Con bé cười rất nhiều, nhưng nụ cười đó giống em – luôn có chút gì đó cố giấu.”
Tôi đặt tay lên tranh, cảm giác như vừa nghe anh thì thầm từ quá khứ. Những kỷ niệm ào về – ngày tôi sinh Minh Anh, ngày đầu tiên đưa con đi học, lần đầu tiên con tập đi, té ngã rồi òa khóc gọi cả bố lẫn mẹ… Hóa ra, không phải mình tôi nhớ.
Quả táo kế tiếp không có giấy. Nhưng bên trong có một vật nhỏ cứng. Tôi cẩn thận bổ ra – một chiếc mặt dây chuyền hình trái tim, bạc sáng, đơn giản, nhưng khắc tên: M.A. – Minh Anh.
Tôi siết chặt sợi dây, tim đập nhanh. Không hiểu vì sao, tôi không khóc, nhưng cổ họng thì nghẹn cứng. Phong chưa từng là người giỏi thể hiện cảm xúc. Anh lúng túng khi tặng hoa, bối rối khi tôi khóc, và thường chọn cách im lặng khi có chuyện buồn. Nhưng hóa ra, trong sự im lặng ấy, anh vẫn nghĩ về tôi, về con, theo một cách riêng.
Quả táo cuối cùng. Tôi gần như sợ mở nó ra. Như thể, chỉ cần không cắt ra, câu chuyện này vẫn chưa kết thúc. Nhưng tôi biết, tôi phải làm.
Bên trong, là một mảnh giấy dày hơn – có vẻ là một bức thư. Tôi mở ra, và đọc.
“Gửi Yến,
Nếu em đọc đến đây, nghĩa là em đã tha thứ cho anh – ít nhất là một phần. Cảm ơn em vì đã không vứt bỏ những quả táo này. Chúng không chỉ là hoa quả – chúng là từng lần anh ước mình đủ can đảm để nói lời xin lỗi.
Anh biết anh sai. Khi em im lặng thu dọn hành lý rời khỏi căn nhà của chúng ta, anh đáng lẽ nên níu giữ em, nhưng lại chỉ biết đứng nhìn. Không phải vì anh không còn yêu, mà vì anh không biết làm sao để yêu em đúng cách nữa.
Anh đã làm tổn thương em – bằng sự lơ đễnh, bằng những lần vắng mặt, bằng cách giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn trong khi em một mình chống chọi với tất cả.
Anh không mong chúng ta quay lại. Có thể đã quá muộn. Nhưng anh mong con gái của chúng ta được lớn lên với đủ yêu thương – từ cả hai phía. Anh không muốn Minh Anh nghĩ rằng mình là lý do khiến ba mẹ chia tay, hay là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nếu em cho phép, anh muốn được gặp con. Không phải với tư cách người chồng cũ, mà là một người cha – chỉ thế thôi.
Anh sẽ chờ. Dù là một tuần, một tháng, hay một năm nữa. Ở Đà Lạt, nơi có rừng táo mà anh đã tự tay hái những quả đầu mùa này – dành cho hai mẹ con.”
– Phong
Tôi gập lá thư lại. Ngoài trời, sương bắt đầu phủ mờ khung cửa sổ. Minh Anh đã ngủ, hơi thở con bé đều đặn, khuôn mặt yên bình. Tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm của con, và tự hỏi: liệu con có cảm nhận được tất cả yêu thương đang dồn tụ quanh mình không?
Tôi không biết tương lai có cho tôi và Phong một cơ hội nào nữa không. Có lẽ chúng tôi đã đi quá xa để quay lại làm vợ chồng. Nhưng là cha mẹ – thì chưa bao giờ kết thúc.
Ba ngày sau, tôi đặt Minh Anh vào ghế sau xe. Tôi không nói với con là đi đâu, chỉ bảo: “Mẹ đưa con đến nơi có thật nhiều táo đỏ.”
Chiếc xe lăn bánh hướng về phía Đà Lạt. Trong túi áo khoác của tôi là sợi dây chuyền nhỏ. Trong lòng là một hy vọng – mỏng manh nhưng đủ lớn để khiến tôi bước tiếp.
“Có những sự thật cần thời gian để được nghe. Có những yêu thương cần trái tim đủ tĩnh lặng để cảm nhận. Và có những quả táo – tưởng là tặng phẩm tầm thường – lại chứa cả một giấc mơ chưa từng kịp nói thành lời.”