Home Blog Page 2

Sau khi ly hôn, tôi và con gái nhỏ, Minh Anh, chuyển đến một căn nhà nhỏ xinh xắn ở ngoại ô. Cuộc sống mới không dễ dàng, nhưng tôi tự nhủ phải mạnh mẽ vì Minh Anh. Cô bé chỉ mới 5 tuổi, luôn hỏi về bố, nhưng tôi chỉ mỉm cười và nói: “Bố bận làm việc ở xa

Sau ly hôn, tôi không còn là người phụ nữ luôn mỉm cười rạng rỡ như trước. Tôi đã gấp nỗi đau vào trong lòng, khóa chặt, và ném chiếc chìa khóa đi. Tôi phải sống – vì Minh Anh, cô bé con là sợi dây duy nhất còn lại giữa tôi và cuộc hôn nhân cũ.

Tôi chưa từng oán trách Phong, ít nhất là trước mặt con. Mỗi lần Minh Anh hỏi về bố, tôi đều nuốt nghẹn vào tim và trả lời bằng một nụ cười dịu dàng, “Bố bận làm việc ở xa.” Con bé chưa đủ lớn để hiểu thế nào là chia ly, càng chưa hiểu được lý do khiến tôi phải mang nó rời khỏi một ngôi nhà đã từng ấm áp.

Buổi chiều hôm đó, trời se lạnh, mây xám phủ kín lối về. Tôi vừa xong ca làm ở một quán café nhỏ trong thị trấn. Căn nhà của hai mẹ con nằm cạnh một rừng thông thưa, yên tĩnh đến mức đôi khi khiến tôi quên mất rằng mình không còn sống giữa nhịp phố đông đúc nữa.

Trước cửa là một chiếc hộp quà – thứ khiến tim tôi khựng lại ngay khi nhìn thấy chữ “Từ Phong” trên thiệp. Một năm. Không một lời hỏi han, không một dấu hiệu. Vậy mà hôm nay, anh gửi đến một thùng táo? Tôi không biết nên giận hay cười. Những quả táo đỏ mọng, căng tròn và bóng loáng như vừa được hái xuống từ cây. Đẹp đến kỳ lạ.

Tôi không nói với Minh Anh, cũng không gọi cho Phong. Tôi đẩy thùng táo vào gầm bàn bếp, một cách không thương tiếc. Tôi đã học được cách không kỳ vọng nữa – kỳ vọng chỉ khiến người ta thất vọng nhiều hơn thôi.

Ba ngày sau, trong khi lau nhà, tôi tình cờ phát hiện lại thùng táo dưới gầm bàn. Tôi định vứt đi vì chắc hẳn chúng đã hỏng, nhưng khi mở ra, tôi khựng lại. Từng quả vẫn còn tươi rói, vỏ bóng mượt, không một dấu hiệu nào của sự hư hỏng. Thậm chí, hương thơm còn quyến rũ hơn cả lúc trước.

Tôi thấy kỳ lạ – nhưng không phải là không vui. Cũng đã lâu rồi tôi không nấu món gì ngọt ngào cho Minh Anh. Nghĩ vậy, tôi lấy dao, định bổ vài quả để nấu chè. Khi cắt quả táo đầu tiên, lưỡi dao đi qua một khoảng rỗng, nhẹ bẫng đến mức tôi sững người.

Tôi dừng tay, nhìn kỹ phần lõi táo: trống rỗng. Tôi lắc nhẹ – có tiếng sột soạt bên trong. Tim tôi bỗng thắt lại. Cẩn thận, tôi cắt đôi quả táo, và từ bên trong, một mẩu giấy nhỏ cuộn tròn hiện ra.

Tôi run rẩy mở ra. Nét chữ… đúng là của Phong.

“Nếu em đang đọc dòng này, nghĩa là em vẫn giữ đủ kiên nhẫn để chưa vứt bỏ mọi thứ liên quan đến anh. Anh không biết liệu em có còn ghét anh không – có lẽ là có. Nhưng hãy đọc hết, vì nó liên quan đến Minh Anh.”

Tôi đọc chậm, từng chữ như ngấm vào từng mạch máu. Tờ giấy không dài, nhưng nó khiến tôi rơi vào khoảng lặng đến nghẹt thở.

“Minh Anh không đơn giản như những đứa trẻ khác. Em có bao giờ để ý rằng con bé thường xuyên bị ho về đêm, hay dễ mệt sau khi chạy một đoạn ngắn? Em từng nghĩ chỉ là cảm lạnh, nhưng không… Anh đã âm thầm đưa con đi khám trước khi ly hôn. Bác sĩ chẩn đoán con có vấn đề về tim bẩm sinh – nhẹ thôi, nhưng cần được theo dõi thường xuyên. Anh không nói vì em đang quá mệt mỏi. Nhưng khi em dắt con đi, anh hiểu rằng em cần bình yên hơn là những nỗi lo không tên.”

Tôi ngồi bệt xuống nền bếp, tay nắm chặt mảnh giấy đến run rẩy. Tại sao anh không nói gì sớm hơn? Tại sao tôi lại không nhận ra?

Minh Anh đang ngồi trong phòng khách, chơi búp bê, miệng hát khe khẽ bài “Ba thương con vì con giống mẹ…”. Tim tôi nhói lên. Những cơn ho về đêm, những lần con bé mệt mỏi, tôi đều đổ lỗi cho thời tiết, cho môi trường mới… Nhưng Phong đã biết. Và anh giữ nó cho riêng mình.

Tôi mở tiếp quả táo thứ hai. Lại một mảnh giấy khác.

“Anh đã tìm được một bác sĩ rất giỏi ở Đà Lạt, họ nói có thể theo dõi và điều trị nếu phát hiện sớm. Anh xin em – nếu em còn chút tin tưởng ở anh, hãy đưa con đi khám. Em không cần trả lời anh. Anh chỉ mong Minh Anh lớn lên đủ khỏe mạnh để được sống một cuộc đời trọn vẹn.”

Lúc này, tôi đã không thể ngăn được nước mắt. Tôi mở từng quả táo còn lại – trong mỗi quả là một mảnh giấy khác nhau. Có cái ghi chỉ dẫn, có cái là lời xin lỗi, có cái chỉ là một câu:

“Anh nhớ con.”

Tôi ngồi đó đến tối. Minh Anh chạy lại, ôm lấy tôi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ khóc à?”

Tôi ôm con, áp đầu vào mái tóc thơm mùi nắng của con bé. “Không, mẹ không sao. Mẹ chỉ… nhớ một người.”

Minh Anh nghiêng đầu, nhìn tôi với ánh mắt non nớt: “Có phải là bố không?”

Tôi gật đầu, lần đầu tiên, sau một năm dài, tôi không nói dối con.

Sau đêm hôm đó, tôi không còn ngủ được ngon giấc. Mỗi lần nhắm mắt, tôi lại nghĩ đến lời Phong viết, đến căn bệnh của Minh Anh, đến từng cơn ho mà tôi đã từng cho là vặt vãnh. Hóa ra, tôi đã quá mỏi mệt để nhìn sâu vào những dấu hiệu đang hiển hiện trước mắt.

Sáng hôm sau, tôi gọi điện đến một bệnh viện lớn trong thành phố, hẹn khám cho Minh Anh. Tôi không nhắc gì đến Phong, cũng không nói rõ lý do – chỉ lặng lẽ đưa con bé đi với một nỗi lo âm ỉ.

Kết quả xét nghiệm sau đó khiến tôi như chết lặng: đúng như những gì Phong đã viết. Minh Anh có một dị tật nhỏ ở van tim. Không phải quá nghiêm trọng, nhưng nếu để lâu mà không theo dõi, có thể gây biến chứng khi con bé lớn lên.

Bác sĩ nói: “Cô bé cần được khám định kỳ mỗi ba tháng, có thể cần thuốc trong một số giai đoạn phát triển. Quan trọng là tinh thần – đừng để cháu sống trong lo lắng.”

Tôi gật đầu, lòng trào lên một cảm xúc không rõ tên – vừa tội lỗi, vừa biết ơn. Tôi muốn trách Phong vì đã giấu tôi. Nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu, nếu là tôi, có lẽ tôi cũng đã chọn cách im lặng như thế, khi thấy người mình yêu đang chật vật cố gắng giữ một thế giới không còn trọn vẹn.

Tối hôm đó, tôi lấy nốt những quả táo còn lại ra khỏi thùng. Còn ba quả. Tôi nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn, như thể sợ làm vỡ đi những điều chưa kịp nói bên trong.

Quả thứ ba chứa một bản vẽ nguệch ngoạc – là Minh Anh. Một bức tranh Phong vẽ tay, với những nét cứng cáp nhưng đầy trìu mến. Dưới góc tranh, dòng chữ nhỏ:
“Con bé cười rất nhiều, nhưng nụ cười đó giống em – luôn có chút gì đó cố giấu.”

Tôi đặt tay lên tranh, cảm giác như vừa nghe anh thì thầm từ quá khứ. Những kỷ niệm ào về – ngày tôi sinh Minh Anh, ngày đầu tiên đưa con đi học, lần đầu tiên con tập đi, té ngã rồi òa khóc gọi cả bố lẫn mẹ… Hóa ra, không phải mình tôi nhớ.

Quả táo kế tiếp không có giấy. Nhưng bên trong có một vật nhỏ cứng. Tôi cẩn thận bổ ra – một chiếc mặt dây chuyền hình trái tim, bạc sáng, đơn giản, nhưng khắc tên: M.A. – Minh Anh.

Tôi siết chặt sợi dây, tim đập nhanh. Không hiểu vì sao, tôi không khóc, nhưng cổ họng thì nghẹn cứng. Phong chưa từng là người giỏi thể hiện cảm xúc. Anh lúng túng khi tặng hoa, bối rối khi tôi khóc, và thường chọn cách im lặng khi có chuyện buồn. Nhưng hóa ra, trong sự im lặng ấy, anh vẫn nghĩ về tôi, về con, theo một cách riêng.

Quả táo cuối cùng. Tôi gần như sợ mở nó ra. Như thể, chỉ cần không cắt ra, câu chuyện này vẫn chưa kết thúc. Nhưng tôi biết, tôi phải làm.

Bên trong, là một mảnh giấy dày hơn – có vẻ là một bức thư. Tôi mở ra, và đọc.

“Gửi Yến,

Nếu em đọc đến đây, nghĩa là em đã tha thứ cho anh – ít nhất là một phần. Cảm ơn em vì đã không vứt bỏ những quả táo này. Chúng không chỉ là hoa quả – chúng là từng lần anh ước mình đủ can đảm để nói lời xin lỗi.

Anh biết anh sai. Khi em im lặng thu dọn hành lý rời khỏi căn nhà của chúng ta, anh đáng lẽ nên níu giữ em, nhưng lại chỉ biết đứng nhìn. Không phải vì anh không còn yêu, mà vì anh không biết làm sao để yêu em đúng cách nữa.

Anh đã làm tổn thương em – bằng sự lơ đễnh, bằng những lần vắng mặt, bằng cách giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn trong khi em một mình chống chọi với tất cả.

Anh không mong chúng ta quay lại. Có thể đã quá muộn. Nhưng anh mong con gái của chúng ta được lớn lên với đủ yêu thương – từ cả hai phía. Anh không muốn Minh Anh nghĩ rằng mình là lý do khiến ba mẹ chia tay, hay là đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nếu em cho phép, anh muốn được gặp con. Không phải với tư cách người chồng cũ, mà là một người cha – chỉ thế thôi.

Anh sẽ chờ. Dù là một tuần, một tháng, hay một năm nữa. Ở Đà Lạt, nơi có rừng táo mà anh đã tự tay hái những quả đầu mùa này – dành cho hai mẹ con.”

– Phong

Tôi gập lá thư lại. Ngoài trời, sương bắt đầu phủ mờ khung cửa sổ. Minh Anh đã ngủ, hơi thở con bé đều đặn, khuôn mặt yên bình. Tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm của con, và tự hỏi: liệu con có cảm nhận được tất cả yêu thương đang dồn tụ quanh mình không?

Tôi không biết tương lai có cho tôi và Phong một cơ hội nào nữa không. Có lẽ chúng tôi đã đi quá xa để quay lại làm vợ chồng. Nhưng là cha mẹ – thì chưa bao giờ kết thúc.

Ba ngày sau, tôi đặt Minh Anh vào ghế sau xe. Tôi không nói với con là đi đâu, chỉ bảo: “Mẹ đưa con đến nơi có thật nhiều táo đỏ.”

Chiếc xe lăn bánh hướng về phía Đà Lạt. Trong túi áo khoác của tôi là sợi dây chuyền nhỏ. Trong lòng là một hy vọng – mỏng manh nhưng đủ lớn để khiến tôi bước tiếp.

“Có những sự thật cần thời gian để được nghe. Có những yêu thương cần trái tim đủ tĩnh lặng để cảm nhận. Và có những quả táo – tưởng là tặng phẩm tầm thường – lại chứa cả một giấc mơ chưa từng kịp nói thành lời.”

Kết quả chính thức vụ Chu Thanh Huyền bị t;ố cáo, l;òi ra khối tài sản khổng lồ của vợ chồng cầu thủ Quang Hải đều từ đây mà ra

Cục Quản lý và Phát triển thị trường (Bộ Công thương) đang phối hợp với cơ quan chức năng kiểm tra, xác minh đơn tố cáo Chu Thanh Huyền bán hàng không có hóa đơn, có dấu hiệu trốn thuế.

Chia sẻ tại cuộc họp báo thường kỳ quý 2 của Bộ Công thương vào chiều 19.6, ông Hoàng Ánh Dương, Cục phó Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước, đã thông tin về vụ việc Chu Thanh Huyền bị tố cáo bán mỹ phẩm không có hóa đơn, có dấu hiệu trốn thuế.

Bộ Công thương đang xác minh đơn tố cáo Chu Thanh Huyền bán hàng gian- Ảnh 1.

Theo ông Hoàng Ánh Dương, ngay sau khi nhận được thông tin về vụ việc liên quan đến Chu Thanh Huyền, Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước đã vào cuộc kiểm tra. Hiện nay, đơn vị này đang phối hợp Sở Công thương Hà Nội, Chi cục Quản lý thị trường Hà Nội để kiểm tra, xác minh các nội dung trong đơn tố cáo.

Ngày 19/6, Bộ Công Thương tổ chức họp báo thường kỳ. Phóng viên đặt câu hỏi về việc kiểm tra và xử lý đơn tố cáo bà Chu Thanh Huyền – vợ cầu thủ Quang Hải – bán hàng không có hóa đơn chứng từ, ông Hoàng Ánh Dương – Phó Cục trưởng Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước (Bộ Công Thương) – cho biết sau khi nhận được thông tin, Cục đã tiến hành kiểm tra, xử lý.

“Cục đã phối hợp cơ quan chức năng, Sở Công Thương, Chi cục Quản lý thị trường các tỉnh tiến hành kiểm tra, xử lý. Sau khi có kết quả cụ thể, chúng tôi sẽ thông tin”, ông Dương thông tin.

Chu Thanh Huyền nổi tiếng sau khi công khai hẹn hò cầu thủ Quang Hải.

Trước đó, ngày 2/4 Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) tiếp nhận đơn tố cáo liên quan đến bà Chu Thanh Huyền. Đơn được chuyển đến Chi cục Quản lý thị trường TP Hà Nội cùng Sở Công Thương TP Hà Nội để xử lý theo thẩm quyền.

Theo nội dung đơn tố cáo, Chu Thanh Huyền bị cáo buộc kinh doanh bộ mỹ phẩm nước hoa hồng OHUI PRIME (xuất xứ Hàn Quốc) nhưng không có nhãn phụ tiếng Việt, không xuất hóa đơn bán hàng, có dấu hiệu tiêu thụ hàng nhập lậu và trốn thuế.

Hoạt động kinh doanh mỹ phẩm của Chu Thanh Huyền chủ yếu diễn ra trên fanpage cá nhân. Giữa tháng 3, vợ Quang Hải gây tranh luận vì đem con trai ra để quảng cáo bất chấp cho một sản phẩm sữa của Hàn Quốc. Trong video đăng tải trên mạng xã hội, Chu Thanh Huyền giới thiệu một loại sữa men tăng khả năng hấp thụ của Hàn Quốc. Cô khẳng định sản phẩm có chất lượng tốt và pha cho con trai 7-8 tháng tuổi uống.

Bà xã Quang Hải thường xuyên livestream.

Cư dân mạng phát hiện nhà sản xuất cung cấp thông tin loại sữa men này khuyến cáo dùng cho trẻ từ 2 tuổi trở lên và chỉ trích Chu Thanh Huyền quảng cáo sai sự thật. Cũng có người cho rằng Chu Thanh Huyền cắt ghép video để quảng cáo. Thực tế cô không cho con trai uống loại sữa này.

Chu Thanh Huyền sinh năm 2000, nổi tiếng sau khi công khai hẹn hò cầu thủ Quang Hải năm 2021. Sau ba năm yêu đương kín tiếng, cả hai tổ chức đám cưới linh đình đầu năm 2024. Tháng 7/2024, Chu Thanh Huyền sinh con trai đầu lòng.

Sở hữu fanpage 3,9 triệu người theo dõi, vợ Quang Hải thường xuyên livestream bán hàng, nhận được lượng tương tác lớn. Trang cá nhân cũng là nơi Chu Thanh Huyền chia sẻ về cuộc sống hôn nhân.

67 tuổi sống nhờ con cái, tôi vô tình mở nhầm túi r:á:c và phát hiện sự thật khiến t:i:m th:ắt lại

67 tuổi, tôi sống nương nhờ con cái, nghĩ rằng cuộc đời cuối cùng cũng được an yên. Nhưng chỉ vì một lần vô tình mở nhầm túi rác, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tim mình như thắt lại. Hóa ra, cái gọi là “tình thân” đôi khi cũng có thể mục nát mà ta chẳng hề hay…

Tôi tên là Nhàn, năm nay 67 tuổi. Sau khi chồng tôi mất cách đây hơn 10 năm, tôi sống một mình trong căn nhà cũ ở quê. Hai đứa con tôi, con trai tên Hưng và con gái tên Hoa, đều đã có gia đình, lập nghiệp ở thành phố. Những năm gần đây, tuổi cao, sức yếu, một lần tai biến nhẹ khiến tôi không thể tự chăm sóc bản thân như trước. Hoa bàn với anh trai đưa tôi lên thành phố ở cùng con cháu, vừa tiện chăm sóc, vừa đỡ phần nào cô quạnh.

Tôi về ở với vợ chồng Hưng đầu năm ngoái. Nhà nó rộng, có phòng riêng cho tôi, đầy đủ tiện nghi. Mỗi sáng tôi thường dậy sớm, quét sân, tưới cây, nấu cơm. Không phải để “trả ơn” con, mà là để thấy mình vẫn có ích trong căn nhà này. Dù tuổi già, tôi vẫn thích làm việc lặt vặt, miễn là còn được vận động và nhìn thấy người thân.

Vợ Hưng – con dâu tôi – tên là Lan. Nó ít nói, từ tốn, chăm lo nhà cửa chu đáo. Nhưng không hiểu sao tôi luôn cảm thấy giữa hai mẹ con có một khoảng cách vô hình, như thể Lan không muốn tôi ở đây. Có những bữa cơm, Lan chỉ cắm cơm vừa đủ cho ba người, rồi mới chợt nhớ ra tôi. Có lần nó để tôi tự dọn mâm, rồi ngồi ăn một mình vì mọi người đã ăn xong.

Tôi không trách, chỉ nghĩ: “Thôi thì, dâu con khác máu tanh lòng.”

Thằng cháu nội – bé Bin – học lớp 4, rất ngoan. Nó quấn tôi, hay khoe điểm, đọc truyện cho tôi nghe mỗi tối. Có nó, lòng tôi dịu lại. Tôi sống nhờ con, không dám đòi hỏi, chỉ mong nhà cửa yên ấm, cháu con học hành tốt là mãn nguyện.

Một buổi chiều thứ Bảy, trời mưa lâm râm, tôi dọn dẹp phòng khách. Thùng rác trong bếp đầy, nên tôi mang ra trước nhà để thay. Lúc tôi định bỏ túi rác cũ vào thùng ngoài cổng thì chợt nhớ hôm nay có hai túi: một của phòng bếp, một của phòng ngủ Hưng và Lan. Tôi không để ý, vô tình cầm nhầm túi từ phòng ngủ. Nó nặng bất thường, lạo xạo bên trong. Tôi tò mò – thứ cảm giác mà người già hay có – mở túi ra nhìn thử.

Đó là khoảnh khắc mọi thứ vỡ vụn trong tôi.

Trong túi, ngoài giấy vụn, còn có một cuốn sổ tay nhỏ bị xé rách, một tập giấy A4 in chi chít chữ và một phong bì chưa niêm phong hẳn. Tôi nhặt cuốn sổ lên, mở ra. Dù giấy bị rách, tôi vẫn nhận ra nét chữ con dâu tôi – nét chữ gọn gàng, quen thuộc vì tôi từng thấy nó ghi thực đơn trong bếp.

“Mẹ anh ở lâu thế này thì đến bao giờ mới có nhà riêng?”

“Em thật sự không chịu nổi cái mùi thuốc xoa bóp, và cả việc phải rửa chén hai lần vì mẹ rửa không sạch.”

“Tết này nói khéo để anh đưa bà về quê. Em không muốn bị gò bó nữa.”

Tôi lặng người. Tim tôi đập mạnh. Tôi không biết mình đang giận, đang đau, hay chỉ là hụt hẫng. Từng câu từng chữ như những nhát dao nhỏ đâm vào lòng tôi, chậm rãi, âm thầm.

Phong bì rơi ra từ sổ tay, trong đó là… 3 triệu đồng và một tờ giấy ghi nguệch ngoạc:
“Mẹ, đây là tiền phụ thêm tháng này. Con xin lỗi vì không gọi được cho mẹ. Con bận quá. Thương mẹ.”

Là của Hoa – con gái tôi. Tờ giấy ghi tháng 3, giờ đã là tháng 6. Tôi chưa từng nhận được số tiền hay lời nhắn đó.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi bắt đầu hiểu. Có lẽ… không phải lần đầu.

Tôi buông túi rác xuống, cảm thấy chân mình run lên. Tôi ngồi phịch xuống bậc thềm, nhìn cơn mưa lất phất bay. Bao nhiêu tháng ngày qua tôi sống ở đây, tưởng mình là một phần của gia đình. Hóa ra chỉ là một “gánh nặng” được gói ghém tử tế.

Lúc ấy, cháu Bin chạy ra, đưa tôi cái khăn:
– Bà ơi, sao bà ngồi ngoài này vậy? Bà bị ướt rồi.

Tôi cười gượng, lau mặt, không rõ là nước mưa hay nước mắt.

– Bà đang hong người một chút thôi con ạ. Bà không sao.

Cháu nội nhìn tôi, ánh mắt ngây thơ mà ấm áp. Tôi ôm nó vào lòng, như bám víu vào chút hơi ấm cuối cùng trong ngôi nhà không còn là tổ ấm nữa.

Tối hôm đó, tôi không ăn cơm. Tôi nói với Lan là thấy mệt, muốn nghỉ sớm. Nó không hỏi thêm gì, chỉ “vâng” một tiếng rồi đóng cửa phòng.

Tôi nằm trên giường mà lòng trĩu nặng. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ. Trong đầu cứ lặp lại hình ảnh túi rác, cuốn sổ tay và tờ giấy của con gái.

Hóa ra tôi đã tự ru mình sống trong ảo tưởng quá lâu. Cái gọi là “yên vui tuổi già” mà tôi từng tin tưởng, hóa ra lại là sự chịu đựng có giới hạn của người khác.

Hưng – con trai tôi – là đứa hiếu thảo từ bé. Nhưng có lẽ, khi đã làm chồng, làm cha, trách nhiệm của nó bị chia nhỏ. Nó mải lo toan những điều lớn lao, mà không thấy những điều nhỏ nhặt đang bào mòn lòng mẹ.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn mọi khi, pha sẵn một ấm trà rồi gọi Hưng ra hiên ngồi. Nó hơi bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi chậm rãi nói:

– Mẹ muốn hỏi con một chuyện. Từ hồi mẹ về ở đây, mẹ có phiền các con lắm không?

Hưng ngẩn ra:

– Mẹ nói gì vậy? Sao lại phiền ạ? Mẹ là mẹ con, không ai thấy phiền cả.

Tôi cười buồn, nhìn thẳng vào mắt nó:

– Mẹ nhặt được vài thứ trong túi rác của con hôm qua. Không cố ý. Nhưng mẹ đọc rồi… mẹ hiểu hết.

Mặt Hưng tái đi. Nó ú ớ:

– Mẹ… mẹ đọc gì cơ ạ?

– Những điều Lan viết trong sổ. Cả tờ giấy của Hoa. Số tiền đó… mẹ chưa từng nhận được.

Không khí im phăng phắc. Chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng xe cộ lờ mờ ngoài phố.

Một lát sau, Hưng cúi đầu:

– Con xin lỗi mẹ. Con không biết Lan làm vậy. Cô ấy… chắc là cô ấy mệt mỏi thật. Nhưng con sai vì đã không để ý, không lắng nghe mẹ. Con xin lỗi…

Tôi đặt tay lên vai nó, giọng dịu lại:

– Mẹ không trách gì con. Mẹ biết mỗi người một cuộc sống, không ai nợ ai cả. Nhưng có những thứ không cần phải “trả nợ” – đó là tình thân. Mẹ đến tuổi này rồi, không cần ai chăm sóc, chỉ cần được sống thật với lòng mình.

– Ý mẹ là… mẹ muốn về quê? – Hưng hỏi, lo lắng.

Tôi gật đầu.

– Ừ. Về quê mẹ có cây cau, bụi chuối, có mái hiên ngả nắng. Không có ai cau có vì mùi dầu gió hay bát đũa rửa hai lần. Vài triệu mẹ để dành vẫn đủ sống. Lúc nào nhớ các con, mẹ sẽ gọi. Mẹ vẫn là mẹ các con, chỉ là không sống cùng nữa.

Hưng im lặng thật lâu. Nó là đứa đàn ông trưởng thành, làm giám đốc chi nhánh, nhưng giờ lại như một đứa trẻ không biết phải làm gì.

Tôi không oán giận Lan. Mỗi người phụ nữ đều có nỗi khổ riêng. Nhưng sự thật là: nếu không cùng chung nhịp, sống gần nhau chỉ là tra tấn nhau âm thầm.

Trưa hôm đó, tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Không nhiều – chỉ vài bộ quần áo, một bức ảnh cưới cũ với chồng, lọ dầu gió, và cuốn nhật ký nhỏ tôi vẫn viết từ ngày về thành phố.

Lan không nói gì. Cô ấy chỉ cúi đầu, né ánh mắt tôi. Tôi cũng không muốn làm khó. Trước khi ra cửa, tôi nói khẽ:

– Cảm ơn con thời gian qua. Dù không trọn vẹn, mẹ vẫn biết ơn.

Cháu Bin khóc òa khi biết tôi đi. Tôi ôm nó thật chặt. Tim tôi như bị bóp nghẹt khi nghe nó hỏi:

– Bà không thương con nữa hả?

Tôi nghẹn giọng:

– Bà thương, thương nhiều lắm. Nhưng bà già rồi, bà cần một chỗ để thở. Khi nào con nhớ bà, gọi điện cho bà, bà sẽ đọc truyện cho con nghe, được không?

Nó gật đầu, nước mắt ròng ròng. Tôi cố quay mặt đi, vì nếu nhìn thêm giây nào nữa, tôi sẽ không đủ can đảm bước chân.

Về lại quê, tôi sống trong căn nhà cũ phủ rêu xanh, tường vôi tróc lở. Nhưng lòng tôi bình yên hơn. Mỗi sáng, tôi tưới cây, nấu ăn, mở radio nghe cải lương, rồi chiều dạo bộ quanh làng. Hàng xóm lâu năm vẫn còn đó, đôi khi sang ngồi uống trà, nói chuyện tuổi già.

Mỗi tháng, Hoa gửi tiền đều đặn, gọi điện thường xuyên. Hưng thì có gọi, nhưng ít hơn. Có lẽ vì bận, hoặc vì vẫn mang mặc cảm. Tôi không trách.

Tôi học cách dùng điện thoại thông minh, lên Zalo xem ảnh cháu. Bin hay nhắn tin: “Bà ăn cơm chưa?”, “Bà kể chuyện nha?”, “Bà gửi ảnh con mèo nhà bà đi.” Những dòng chữ ngắn ngủi đó là niềm vui lớn nhất mỗi ngày của tôi.

Có người hỏi tôi: “Sao không ở cùng con cháu, cho tiện? Ở một mình buồn lắm.”

Tôi chỉ cười:

– Ở cùng chưa chắc đã vui. Ở riêng chưa chắc đã buồn. Chỉ cần lòng mình yên, thì chỗ nào cũng là nhà.

Tuổi già, điều người ta cần không phải là vật chất dư thừa, mà là sự tôn trọng và thấu hiểu. Đôi khi, lựa chọn rời xa không phải vì không còn yêu thương, mà là để giữ lại chút ấm áp cuối cùng cho cả hai phía.

Bắt k;hẩn cấp Chủ tịch Công ty Z Holding sản xuất sữa bột HIUP 27 giả, chia b;uồn với các bà mẹ đã tin dùng

Kết quả kiểm tra xác định sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27 là hàng giả, Cơ quan Cảnh sát điều tra đã khởi tố chủ doanh nghiệp sản xuất loại sữa bột này.

Sau khi điều tra, xác minh làm rõ dấu hiệu phạm tội của các đối tượng liên quan tại Công ty cổ phần Z Holding (trụ sở 275 Nguyễn Trãi, phường Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, Hà Nội) và các cơ quan, tổ chức liên quan, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an (C01) ra quyết định khởi tố vụ án Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng và Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm, quy định tại Điều 221 và Điều 193 Bộ luật Hình sự năm 2015,

Hoàng Quang Thịnh (bên trái) và La Khắc Minh.

Đồng thời, C01 khởi tố bị can, bắt tạm giam và lệnh khám xét chỗ ở, nơi làm việc đối với Hoàng Quang Thịnh (Tổng Giám đốc, Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần Z Holding), La Khắc Minh (Phó Tổng Giám đốc), Nguyễn Văn Minh (Phó Tổng Giám đốc) về tội Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng và Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm, quy định tại khoản 3 Điều 221 và khoản 3 Điều 193 Bộ luật Hình sự.

Trần Hải Bình (Phó Tổng Giám đốc tài chính), Hoàng Thị Hiền (Trưởng Ban kế toán), Nguyễn Quốc Vương (Trưởng Ban tài chính) bị khởi tố về tội Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng, quy định tại khoản 3 Điều 221 Bộ luật Hình sự.

Lê Văn Duyên (kinh doanh tự do), Nguyễn Thị Thu Hiền (Giám đốc Công ty cổ phần thương mại và sản xuất Nature Made), Phạm Duy Tân (nguyên Giám đốc Công ty cổ phần thương mại và sản xuất Nature Made) bị khởi tố về tội Sản xuất hàng giả là thực phẩm, quy định tại khoản 3 Điều 193 Bộ luật Hình sự.

Trần Xuân Chiến (Giám đốc Công ty TNHH Kinh doanh và Công nghệ Alama) bị khởi tố về tội Buôn bán hàng giả là thực phẩm, quy định tại khoản 3 Điều 193 Bộ luật Hình sự.

Sau khi Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao (Vụ 3) phê chuẩn các quyết định, lệnh tố tụng nêu trên, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã thi hành các biện pháp tố tụng theo quy định.

Kết quả điều tra đến nay có đủ căn cứ xác định “Sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27” được đóng thành hộp, lon sữa bột gồm 3 loại: 420 gram, 650 gram và 800 gram và một số loại dạng chất lỏng khác được sản xuất tại Nhà máy Công ty cổ phần Thương mại và sản xuất Nature Made từ ngày 8/8/2024 đến ngày 5/3/2025 không bảo đảm thành phần và hàm lượng các chất dinh dưỡng như “Bản đăng ký công bố sản phẩm”.

Theo quy định tại điểm b khoản 7 Điều 3 Nghị định số 98 của Chính phủ quy định xử phạt vi phạm hành chính trong hoạt động thương mại, sản xuất, buôn bán hàng giả, hàng cấm và bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng thì sản phẩm trên là hàng giả.

Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đang mở rộng vụ án, làm rõ sai phạm của các bị can và cá nhân, cơ quan, tổ chức có liên quan để xử lý.

Để phục vụ yêu cầu điều tra vụ án, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an thông báo để các cá nhân, tổ chức đã và đang sử dụng “Sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27″ loại lon 420 gram, 650 gram và 800 gram và một số loại dạng chất lỏng khác sản xuất từ ngày 8/8/2024 đến ngày 5/3/2025 biết, liên hệ làm việc và cung cấp thông tin cho Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an (47 Phạm Văn Đồng, phường Mai Dịch, quận Cầu Giấy, Hà Nội, liên hệ Điều tra viên Trần Văn Quân, số điện thoại: 0983.084.243 để giải quyết).

TIN VUI: Người dân cả nước chuẩn bị ăn mừng, đã có thông tin mới nhất về việc TĂNG LƯƠNG tối thiểu vùng, sẽ cao nhất lịch sử

Đại biểu Quốc hội dẫn chứng, từ năm 2023 đến nay, giá điện đã tăng 4 lần, tỷ lệ tăng 17%, trong khi đó, lương tối thiểu vùng của công nhân chỉ tăng 1 lần, với mức tăng 6%. Đại biểu Quốc hội đề nghị khẩn trương xem xét, điều chỉnh, tăng lương tối thiểu vùng từ tháng 7 và cho rằng đây là yêu cầu cấp thiết từ thực tiễn của đời sống người lao động

Sức ép kép

Sáng 18/6, phát biểu tại phiên thảo luận về kinh tế xã hội, đại biểu Quốc hội Thái Thu Xương (Hậu Giang) – Phó Chủ tịch Thường trực Tổng LĐLĐ Việt Nam – nói, cử tri, đặc biệt là công nhân tại khu công nghiệp đang phải đối mặt với “sức ép kép”.

Cụ thể, một mặt là giá điện, giá vàng tăng, kéo theo giá lương thực, thực phẩm cũng tăng theo. Sức ép khác là tình trạng việc làm không ổn định, thu nhập giảm sút, đời sống bấp bênh.

Đại biểu Quốc hội Thái Thu Xương. Ảnh: QH

Đại biểu dẫn chứng, từ năm 2023 đến nay, Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) đã tăng giá điện 4 lần, tỷ lệ tăng 17%. Trong khi đó, lương tối thiểu vùng của công nhân chỉ tăng 1 lần, với mức tăng 6%.

“Điều này khiến nhiều người lao động không đủ trang trải cho nhu cầu thiết yếu hàng ngày, nói gì đến tiết kiệm hay đầu tư cho tương lai”, đại biểu nêu băn khoăn.

Theo bà, công nhân, người lao động trực tiếp sản xuất, làm ra của cải vật chất cho xã hội nhưng lại chưa được quan tâm đúng mức. Họ phải sống trong các khu nhà trọ chật hẹp, cơ sở vật chất, trang thiết bị sơ sài, chật vật trong chi tiêu.

Do vậy, đại biểu tha thiết kiến nghị Chính phủ có giải pháp kiểm soát lạm phát, bình ổn các mặt hàng thiết yếu, đặc biệt là giá điện và lương thực, thực phẩm; đồng thời, nghiên cứu chính sách điều chỉnh giá điện theo hướng ưu đãi cho người thu nhập thấp .

Khẩn trương xem xét, điều chỉnh, tăng lương tối thiểu vùng

Bên cạnh đó, nữ đại biểu cũng đề nghị khẩn trương xem xét, điều chỉnh, tăng lương tối thiểu vùng từ tháng 7. Theo bà, đây là yêu cầu cấp thiết từ thực tiễn của đời sống người lao động. Mức lương tối thiểu vùng cần thực sự đáp ứng mức sống tối thiểu, đúng với quy định trong Bộ luật Lao động.

Cũng liên quan đến vấn đề tiền lương , tại phiên họp trước đó, nhiều đại biểu cũng đề nghị sớm cải cách tiền lương, tăng thu nhập cho công chức sau sáp nhập tỉnh , xã.

Theo đại biểu Nguyễn Hoàng Bảo Trân (Bình Dương), việc tăng lương công chức cấp tỉnh, cấp xã sẽ tạo động lực, giữ chân người làm việc trong bối cảnh khối lượng công việc sau sáp nhập tăng lên, lại phải di chuyển xa nhà.

Đại biểu đoàn Bình Dương đề xuất, ngoài các khoản hỗ trợ người nghỉ việc Chính phủ sớm cải cách chính sách tiền lương đối với đội ngũ cán bộ, công chức được giữ lại công tác trong bộ máy mới.

Chính thức tạm biệt vợ Quang Hải – bà Chu Thanh Huyền: Bộ Công Thương đã lên tiếng…!

Mới đây, đại diện Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước đã có những phản hồi chính thức liên quan đến việc xử lý đơn tố cáo bà Chu Thanh Huyền.

Vào chiều ngày 19/6, tại họp báo thường kỳ quý II của Bộ Công Thương, đại diện Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước đã có những phản hồi chính thức liên quan đến việc xử lý đơn tố cáo bà Chu Thanh Huyền – người bị cho là có hành vi bán hàng không có hóa đơn, chứng từ hợp pháp.

Bo-cong-thuong-len-tieng-viec-xu-ly-don-to-cao-chu-thanh-huyen-ban-hang-khong-co-hoa-don-chung-tu-1Ảnh: Dân trí

Trả lời câu hỏi của phóng viên báo Dân trí, ông Hoàng Ánh Dương – Phó Cục trưởng Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước cho biết, ngay sau khi nhận được thông tin tố cáo, cơ quan chức năng đã nhanh chóng vào cuộc.

Cụ thể, Cục đã phối hợp với Sở Công Thương và Chi cục Quản lý thị trường các tỉnh, thành phố liên quan để tiến hành kiểm tra và xử lý. Ông Dương cho hay: “Sau khi có kết quả cụ thể, chúng tôi sẽ thông tin công khai về hướng xử lý vụ việc này”.

Bo-cong-thuong-len-tieng-viec-xu-ly-don-to-cao-chu-thanh-huyen-ban-hang-khong-co-hoa-don-chung-tu-3

Giá xe máy
Bo-cong-thuong-len-tieng-viec-xu-ly-don-to-cao-chu-thanh-huyen-ban-hang-khong-co-hoa-don-chung-tu-4

Liên quan đến việc 5.500 hộ kinh doanh đóng cửa trong thời gian gần đây, ông Dương cho rằng hiện tượng này xuất phát từ nhiều nguyên nhân. Trước hết, mô hình kinh doanh truyền thống ngày càng kém hiệu quả trong bối cảnh thương mại điện tử phát triển mạnh mẽ. Bên cạnh đó, nhiều hộ kinh doanh lo ngại trong đợt cao điểm kiểm tra, xử lý hàng giả, hàng nhái của lực lượng chức năng nên chủ động ngừng hoạt động để tránh rủi ro.

Ngoài ra, một số hộ kinh doanh chưa đáp ứng đầy đủ các điều kiện pháp lý, như hóa đơn, nguồn gốc xuất xứ hàng hóa, thủ tục kinh doanh. Cũng có những cơ sở tạm dừng hoạt động để sửa chữa cơ sở vật chất hoặc đang trong quá trình chuyển đổi mô hình kinh doanh.

Một phần nguyên nhân nữa đến từ chính sách thuế cũng như việc chưa theo kịp xu hướng thương mại điện tử, chưa nâng cao chất lượng dịch vụ hoặc chưa kịp thời đa dạng hóa sản phẩm.

Trong thời gian tới, lực lượng quản lý thị trường địa phương sẽ tiếp tục tăng cường kiểm tra, giám sát chặt chẽ các kho hàng trên địa bàn. Đồng thời, Bộ Công Thương sẽ rà soát và đề xuất cơ quan có thẩm quyền ban hành các văn bản sửa đổi, bổ sung chính sách để phân định rõ ràng trách nhiệm trong công tác quản lý, tránh chồng chéo. Bộ cũng sẽ tích cực tham gia vào quá trình xây dựng các nghị định liên quan đến

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam

Lực lượng Công an tỉnh Quảng Nam phối hợp với Chi cục Quản lý thị trường vào cuộc điều tra làm rõ vụ việc.

Ngày 19-6, lãnh đạo Phòng Cảnh sát Kinh tế Công an tỉnh Quảng Nam cho biết đã cử lực lượng phối hợp với Công an xã Tam Thái (huyện Phú Ninh, tỉnh Quảng Nam) điều tra, làm rõ thông tin người dân phát hiện lượng lớn nước mắm, nước chấm đóng chai bị vứt bỏ trên địa bàn xã Tam Thái.

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 1.

Hàng ngàn chai nước mắm hết hạn sử dụng bị đổ bỏ

Ông Huỳnh Xuân Chính, Chủ tịch UBND huyện Phú Ninh, cho biết đã tiếp nhận thông tin báo cáo sơ bộ từ UBND xã Tam Thái, UBND huyện đã yêu cầu công an điều tra, làm rõ nguồn gốc số nước mắm trên để có cơ sở xử lý theo quy định của pháp luật. Ông Chính cho biết thêm, trên địa bàn huyện lâu nay không có cơ sở nào sản xuất nước mắm đóng chai được cấp phép.

Trong sáng 19-6, theo ghi nhận của phóng viên Báo Người Lao Động, lực lượng Công an tỉnh Quảng Nam và Công an xã Tam Thái đã phối hợp với Chi cục Quản lý thị trường (Sở Công Thương tỉnh Quảng Nam) có mặt tại thôn Phước Lộc (xã Tam Thái) lập biên bản, thu gom các sản phẩm đưa về trụ sở Công an xã Tam Thái để kiểm đếm, phục vụ công tác điều tra, xác minh.

Thực tế tại hiện trường cho thấy có đến vài ngàn sản phẩm được thu gom, chất gần đầy chiếc xe chuyên dụng của lực lượng công an xã. Đứng ở gần, mùi hôi giống mùi nước mắm bốc lên nồng nặc.

Đa phần sản phẩm bị vứt bỏ có bao bì ghi là nước mắm, nước chấm, có một vài chai tương ớt loại lớn. Thông tin trên nhãn mác cho thấy các sản phẩm này đều đã hết hạn sử dụng. Các sản phẩm này do một công ty thủy sản có trụ sở tại tỉnh Thanh Hóa sản xuất.

Trước đó, như Báo Người Lao Động đã thông tin, tối 18-6, một số người dân thôn Phước Lộc (xã Tam Thái) đi qua kênh chính Phú Ninh bất ngờ khi phát hiện lượng lớn chai nước mắm, nước chấm không rõ ai vứt bỏ, chất thành đống vứt bỏ trong bụi rậm.

Một số hình ảnh lực lượng chức năng thu gom nước mắm bị vứt bỏ, được phóng viên Báo Người Lao Động ghi lại:

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 2.

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 3.

Người dân địa phương hỗ trợ lực lượng chức năng thu gom các sản phẩm bị vứt bỏ

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 4.

Cả ngàn chai nước mắm, nước tương hết hạn sử dụng bị ai đó đổ bỏ

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 5.

Nhiều sản phẩm còn nguyên bao bì đóng gói

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 6.

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 7.

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 8.

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 9.

Các sản phẩm đều đã hết hạn sử dụng

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 10.

Thông tin trên bao bì cho thấy sản phẩm do một công ty tại tỉnh Thanh Hóa sản xuất

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 11.

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 12.

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 13.

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 14.

Có đến hàng ngàn sản phẩm bị vứt bỏ, chất đầy xe chuyên dụng của công an xã

Nguồn gốc hàng ngàn chai nước mắm bị vứt bỏ tại Quảng Nam - Ảnh 15.

Lực lượng công an thu gom, đưa về trụ sở kiểm đếm để phục vụ công tác điều tra

Ninh Bình: Rắn cạp nia chui ra từ điều hòa, bò lên người c:ắ:n bé gái 7 tuổi nguy kịch, chuyên gia nói thời điểm vàng lúc mới bị …

Trong lúc ngủ một mình trên tầng 2, bé gái 7 tuổi ở Ninh Bình bị con rắn cạp nia chui ra từ điều hoà rồi bò lên người, cắn nguy kịch.

Vừa qua, Khoa Cấp cứu – Bệnh viện Sản Nhi Ninh Bình đã tiếp nhận trường hợp bé N.A.N (7 tuổi, Kim Sơn, Ninh Bình) nhập viện sau khi bị rắn cạp nia cắn giờ thứ 3.

Theo lời người nhà kể lại, bé N. ngủ một mình trên tầng 2, khoảng 3 giờ sáng cùng ngày một con rắn cạp nia chui ra từ điều hoà rồi bò lên người trẻ. Đến khoảng 7 giờ sáng, thấy trẻ có biểu hiện lạ, gia đình đã lập tức đưa trẻ đi cấp cứu.

Rắn cạp nia chui ra từ điều hòa, bò lên người cắn bé gái 7 tuổi ở Ninh Bình nguy kịch- Ảnh 1.

Bé gái được cấp cứu và điều trị tại bệnh viện

Trẻ nhập viện trong tình trạng sụp mí, liệt màn hầu, nói khó, hạn chế há miệng, nôn khan, vùng đùi phải có vết cắn – kèm theo tình trạng suy hô hấp tiến triển nhanh.

Cùng với hình ảnh con rắn do gia đình cung cấp, các bác sĩ đã nhận định đây là một trường hợp ngộ độc do rắn cạp nia cắn. Bệnh nhân ngay lập tức được xử trí đặt nội khí quản và chuyển ngay đến khoa Hồi sức tích cực – Chống độc để điều trị chuyên sâu.

Theo chia sẻ của bác sĩ BSCKI. Nguyễn Văn Tài, đây là một trường hợp ngộ độc rất điển hình do rắn cạp nia cắn. Cạp nia thuộc họ rắn hổ, cho nên hầu hết các trường hợp bị rắn cạp nia cắn sẽ bị liệt cơ dẫn tới suy hô hấp và tử vong nếu không được cấp cứu, điều trị kịp thời, tích cực với các biện pháp cấp cứu hồi sức, đặc biệt là thở máy.

Nhờ sự phối hợp nhịp nhàng giữa các khoa Cấp cứu, Khoa Hồi sức tích cực – Chống độc, bệnh nhi đã qua khỏi giai đoạn nguy kịch, dần cai được máy thở và phục hồi tốt.

Khi bị rắn cạp nia cắn (còn gọi là rắn mai gầm – cực độc), bạn cần xử lý khẩn cấp ngay lập tức vì loài này có nọc độc thần kinh mạnh, có thể gây tử vong trong vài giờ nếu không xử lý kịp thời.

Dưới đây là các bước sơ cứu đúng cách và những điều không nên làm:


🛑 1. Giữ bình tĩnh và cố gắng bất động

  • Nọc độc của rắn cạp nia ảnh hưởng tới hệ thần kinh trung ương, khiến người bệnh nhanh chóng mất khả năng hô hấp.

  • Càng cử động, máu lưu thông càng nhanh, độc tố lan rộng hơn.


🚑 2. Gọi cấp cứu ngay (115 hoặc đưa đến bệnh viện gần nhất có huyết thanh kháng nọc rắn)

  • Bệnh viện lớn hoặc trung tâm y tế dự phòng tỉnh thường có huyết thanh kháng nọc rắn hổ, cạp nia.

  • Thông báo rõ là bị rắn cạp nia cắn để bác sĩ chuẩn bị đúng loại huyết thanh.


🧤 3. Băng ép cố định chi bị cắn (nếu biết kỹ thuật)

  • Dùng băng vải co giãn hoặc băng thun, băng ép vừa phải từ dưới lên trên vết cắn để làm chậm sự lan truyền của nọc.

  • Không làm tắc hoàn toàn máu (không garô), vì có thể gây hoại tử.

  • Sau đó cố định chi lại (bằng nẹp hoặc vật cứng), giữ thấp hơn tim nếu có thể.


4. Không làm những điều sau

  • Không rạch, nặn, chích vết cắn

  • Không hút nọc độc bằng miệng

  • Không đắp lá, thuốc dân gian, bôi hóa chất

  • Không uống rượu, thuốc giảm đau hoặc kích thích

  • Không tự bắt rắn (nếu chưa chắc chắn an toàn)


Nhận diện rắn cạp nia

  • Màu đen – trắng hoặc đen – vàng xen kẽ theo khoang.

  • Hoạt động ban đêm, hiền nhưng cực độc.

  • Nọc làm liệt thần kinh, suy hô hấp → tử vong nếu không điều trị.


Dấu hiệu nặng cần chuyển viện khẩn cấp

  • Yếu cơ, mí mắt sụp, nói líu

  • Khó thở, mệt nhanh, co giật

  • Toàn thân lạnh, ra mồ hôi, tê môi

  • Rơi vào hôn mê

Bà Tuyết chính thức lên tiếng lý do “không tìm thấy giỏ hàng”

Trên tài khoản 2,7 triệu người theo dõi, bà Tuyết đã trực tiếp lên tiếng về việc này.

Ăn Cùng Bà Tuyết là thương hiệu đồ ăn vặt khá nổi tiếng trên MXH với những món đặc trưng như chân gà rút xương, bánh tráng, snack,… Nhân vật thường xuất hiện trên kênh là bà Tuyết (Đỗ Thị Tuyết, còn được gọi là bà Tuyết Diamond, đến từ Thái Nguyên), được cư dân mạng yêu quý vì cách làm video chất phác, vui vẻ. Hiện tại kênh TikTok Ăn Cùng Bà Tuyết đang có 2,7 triệu người theo dõi.

Bà Tuyết chính thức lên tiếng lý do “không tìm thấy giỏ hàng”- Ảnh 1.

Bà Tuyết cùng 1 số sản phẩm của mình

Mới đây, trên MXH bất ngờ rộ thông tin kênh Ăn Cùng Bà Tuyết đã khoá giỏ hàng khiến dân tình bàn tán xôn xao.

Trước thông tin này, chính chủ trực tiếp lên tiếng trên kênh @ancungbatuyet86 – 2,7 triệu người theo dõi. Theo bà Tuyết tài khoản này bị khoá giỏ hàng từ năm 2023 nên đã dừng bán hàng tại đây. Từ đó đến nay, bà Tuyết kinh doanh ở tài khoản @batuyethanhvi – 1,7 triệu người theo dõi. Cũng theo bà Tuyết, kênh này livestream hàng ngày và bán hàng bình thường.

Ghi nhận vào sáng 19/6, kênh 1,7 triệu lượt theo dõi vẫn livestream nhưng người lên sóng không phải bà Tuyết mà là nhân viên. Cũng tại kênh này, bà Tuyết thường xuyên quay các clip quy trình sản xuất đồ ăn vặt ở nhà máy và giới thiệu sản phẩm của mình.

Bà Tuyết chính thức lên tiếng lý do “không tìm thấy giỏ hàng”- Ảnh 2.

Theo bà Tuyết, tài khoản 2,7 triệu người theo dõi đã bị cấm giỏ hàng từ lâu

Bà Tuyết chính thức lên tiếng lý do “không tìm thấy giỏ hàng”- Ảnh 3.

Tài khoản 1,7 triệu người theo dõi vẫn livestream và bán hàng bình thường

Theo Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp, Công ty CP Thương mại Dịch vụ Ăn Cùng Bà Tuyết được thành lập vào ngày 31/5/2023. Doanh nghiệp này có ngành nghề kinh doanh chính là Bán buôn thực phẩm, địa chỉ trụ sở chính của công ty tại xã Khánh An, huyện Hoài Đức, Hà Nội. Người đại diện theo pháp luật là Nguyễn Minh Trường, chính là con trai bà Tuyết.

Tuy nhiên cũng theo thông tin từ đây, tình trạng hoạt động của công ty Ăn Cùng Bà Tuyết là “Đã giải thể, phá sản, chấm dứt tồn tại” từ ngày 21/1/2025.

Trong khi đó hộ kinh doanh Nguyễn Minh Trường vẫn đang hoạt động. Ngành nghề kinh doanh của hộ kinh doanh này là Sản xuất thực phẩm khác chưa được phân vào đâu (chính) và Bán lẻ theo yêu cầu đặt hàng qua bưu điện hoặc internet.

Từ năm 2024 đến nay, các sản phẩm ăn vặt của Ăn Cùng Bà Tuyết liên tiếp vướng ồn ào.

Tháng 3/2024, một người tiêu dùng đăng tải hình ảnh gói đồ ăn vặt của Ăn Cùng Bà Tuyết và cho biết xuất hiện vật thể lạ và miêu tả “trông như giun”. Sự việc nhanh chóng lan rộng và khiến nhiều người lo lắng.

Phía Ăn Cùng Bà Tuyết đăng tải đoạn clip cho biết đã chủ động liên hệ với người đăng bài để hỏi thăm và xin lại mẫu vật nhằm xét nghiệm. Tuy nhiên, khách hàng cho biết đã vứt vật thể đó đi nên việc xác minh không thể tiến hành. Dù chưa thể kết luận chính xác, thương hiệu vẫn cam kết rà soát lại quy trình để đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm.

Bà Tuyết chính thức lên tiếng lý do “không tìm thấy giỏ hàng”- Ảnh 4.
Bà Tuyết chính thức lên tiếng lý do “không tìm thấy giỏ hàng”- Ảnh 5.

Vật thể lạ được phát hiện trong gói đồ ăn vặt khiến bà Tuyết phải lên tiếng

Tháng 3/2025, netizen tiếp tục xôn xao khi sản phẩm chân gà rút xương của Ăn Cùng Bà Tuyết “xuyên không” đến tương lai khi ghi ngày sản xuất là 09/07/2025 – tức là 4 tháng sau thời điểm phát hiện.

Ngay sau đó, một vài sự việc khác liên quan đến các sản phẩm mang tên Ăn Vặt Cùng Bà Tuyết bị phát hiện. Cụ thể, chân gà có xương còn đỏ và mùi lạ, vật thể lạ trong snack đùi gà bơ sữa,…

Bà Tuyết chính thức lên tiếng lý do “không tìm thấy giỏ hàng”- Ảnh 6.

Sản phẩm có ngày sản xuất đến từ tương lai

Bà Tuyết chính thức lên tiếng lý do “không tìm thấy giỏ hàng”- Ảnh 7.
Bà Tuyết chính thức lên tiếng lý do “không tìm thấy giỏ hàng”- Ảnh 8.

Hình ảnh chân gà Bà Tuyết có màu đỏ

Bà Tuyết chính thức lên tiếng lý do “không tìm thấy giỏ hàng”- Ảnh 9.

Một sản phẩm khác được cho là có vật thể lạ trong đồ ăn vặt của Ăn Cùng Bà Tuyết mà dân mạng chia sẻ

Những sự việc liên tiếp xảy ra như vậy khiến cư dân mạng không khỏi đặt câu hỏi về chất lượng sản phẩm, quy trình kiểm soát tem mác của thương hiệu Ăn Cùng Bà Tuyết. Bởi lẽ mỗi sản phẩm của thương hiệu này đều có lượng bán lên đến hàng trăm nghìn (tính riêng trên TikTok Shop, chưa tính các nền tảng TMĐT khác và kênh bán hàng khác) nên trong trường hợp chất lượng không đảm bảo thì sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người tiêu dùng.

Tuy nhiên nhiều người cũng cho rằng cần nhìn nhận vấn đề khách quan hơn trong bối cảnh nhiều sản phẩm bị làm giả, bao gồm cả các sản phẩm của Ăn Cùng Bà Tuyết. Chẳng hạn như ngày 12/6 vừa qua, đội Quản lý thị trường số 9 – Chi cục Quản lý thị trường Thanh Hóa đã tiêu hủy gần 2.000 gói bim bim giả mạo nhãn hiệu “Tăm cay Bà Tuyết” và xử phạt hộ kinh doanh tại địa phương này 10 triệu đồng vì bán hàng giả.

(Tổng hợp)

Đại gia đình tôi thuê chị Hòa làm giúp việc được 6 năm nay. Chúng tôi xem chị như người thân trong gia đình chứ không phải mối quan hệ chủ – tớ nữa. Tính chị Hòa thật thà, hiền lành, đảm đang, làm việc gì là gọn gàng, chỉn chu việc đó. Nhưng mấy ngày trước, tôi lại phát hiện chị Hòa có những biểu hiện khác thường…

Ở một góc nhỏ yên bình của khu đô thị ven sông tại quận Long Biên, Hà Nội, cuộc sống của gia đình tôi trôi qua êm ả như bao ngày thường. Bố mẹ đi làm, tôi bận rộn với công việc văn phòng, hai đứa trẻ học hành ngoan ngoãn. Nhưng có một người thầm lặng đứng sau sự yên ổn đó – chị Hòa, người giúp việc đã gắn bó với nhà tôi suốt sáu năm nay.

Chị không phải máu mủ ruột rà, nhưng từ lâu, chúng tôi đã xem chị như một thành viên không thể thiếu trong đại gia đình này. Chị hiền lành, chất phác, chăm chỉ và đặc biệt luôn cư xử đầy lễ nghĩa, chân thành.

Ấy vậy mà, chỉ vài ngày trước thôi, tôi bắt đầu nhận ra những điều bất thường…

Tôi vẫn còn nhớ buổi sáng hôm ấy, khi vừa bước xuống bếp để lấy ly nước, tôi đã thấy chị Hòa đang ngồi tựa vào tường, tay ôm bụng, mặt tái mét như không còn giọt máu. Ly nước rơi khỏi tay tôi, vỡ tan trên nền gạch lạnh lẽo.

– “Chị Hòa! Chị làm sao đấy?”

Chị ngước lên, gượng cười, xua tay:
– “Không sao đâu em, chắc chị đau bụng nhẹ thôi, chị bị lạnh bụng…”

Nhưng khi tôi dìu chị đứng dậy, tay chị run rẩy, chân khuỵu xuống. Tôi không đành lòng để yên, liền đưa chị vào bệnh viện gần nhà, bất chấp chị một mực từ chối.

Tại bệnh viện Đa khoa Đức Giang, sau một hồi thăm khám, bác sĩ gọi tôi vào phòng riêng.

– “Chị là người nhà cô Hòa đúng không?”

Tôi gật đầu theo phản xạ.

– “Chúng tôi phát hiện cô ấy đang mang thai – khoảng gần ba tháng.”

Tôi chết lặng.

Chị Hòa năm nay đã gần bốn mươi, độc thân, sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ cuối xóm. Suốt sáu năm làm giúp việc ở nhà tôi, chị luôn cẩn thận, kín đáo, chưa bao giờ kể gì về chuyện riêng tư. Tôi chưa từng thấy ai đến thăm chị ngoài bà hàng xóm lâu lâu ghé qua rủ đi chợ.

Tôi bước ra khỏi phòng khám với hàng loạt câu hỏi trong đầu: “Ai là cha đứa bé? Tại sao chị ấy lại giấu?” Nhưng nhìn gương mặt chị – mệt mỏi, xám xịt và có phần hoang mang – tôi biết đây không phải lúc để hỏi.

Tối đó, khi đưa chị về, tôi pha cho chị ly sữa nóng. Hai chị em ngồi trên bộ ghế gỗ quen thuộc, không gian im lặng chỉ có tiếng quạt quay nhè nhẹ.

Một lúc lâu, tôi nhẹ nhàng hỏi:
– “Chị Hòa à… Em biết rồi. Sao chị không nói với em?”

Chị cúi mặt, mắt đỏ hoe.

– “Chị… chị tính giữ im lặng luôn… Chị không định giữ đứa bé đâu.”

Tôi lặng người.
– “Sao lại không giữ? Chị có quyền làm mẹ mà.”

Chị bật khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống đôi bàn tay chai sạn.

– “Chị… chị dại lắm em ạ. Người đó – anh ấy có vợ con rồi. Chị cũng không biết mình lại mang thai. Đến lúc phát hiện thì không dám nói với ai. Chị sợ. Chị lo mình không đủ sức, không đủ điều kiện…”

Tôi siết nhẹ lấy tay chị.

– “Chị không đơn độc đâu. Gia đình em luôn xem chị là người thân. Chuyện gì cũng có cách giải quyết, miễn là chị muốn giữ đứa bé.”

Lần đầu tiên tôi thấy chị Hòa bật khóc nức nở như thế – tiếng khóc như bao năm dồn nén, như một người đã chịu đựng quá lâu.

Những ngày sau đó, tôi xin chị nghỉ vài tuần, để dưỡng sức. Tôi đến nhà trọ của chị, ngạc nhiên khi thấy không gian nhỏ hẹp, cũ kỹ, chỉ vỏn vẹn vài món đồ. Chị sống đạm bạc hơn tôi tưởng. Những đồng lương giúp việc chị dành dụm hầu hết để gửi về quê cho cha mẹ già yếu.

Biết chị không đủ điều kiện chăm con một mình, vợ chồng tôi quyết định:
– “Chị cứ ở lại nhà em. Đến khi nào chị sinh xong, rồi tính tiếp. Nếu chị muốn nuôi con, em sẽ giúp. Còn nếu chị cần ai nhận nuôi, em cũng có người bạn hiếm muộn muốn nhận đứa bé.”

Chị rưng rưng:
– “Em tốt với chị quá… Chị không biết làm sao báo đáp…”

Tôi chỉ cười:
– “Chị lo cho nhà em sáu năm nay rồi. Bây giờ tới lượt bọn em lo cho chị.”

Việc chị Hòa mang thai trở thành đề tài rì rầm khắp xóm trọ chỉ trong vòng vài ngày. Người thì thương xót, kẻ lại châm chọc. Trong mắt một số người, một người phụ nữ trung niên làm giúp việc mà lại “chửa hoang” là điều không thể chấp nhận được.

Một buổi chiều, khi tôi đưa chị đi khám thai, bà chủ nhà trọ của chị đứng ngoài sân chép miệng:

– “Tôi bảo rồi, sống phải đoan chính. Làm thân đàn bà mà không biết giữ mình thì khổ cả đời. Đẻ ra lại khổ thêm một kiếp.”

Chị Hòa đứng cạnh tôi, không nói một lời. Nhưng tôi biết, mỗi câu chữ kia như con dao cứa vào lòng chị. Tôi siết tay chị, nhỏ nhẹ:

– “Mặc kệ người ta nói gì. Quan trọng là con chị vẫn đang lớn lên từng ngày. Đó mới là điều đáng quý nhất.”

Từ ngày biết mình sẽ làm mẹ, chị Hòa như biến thành một con người khác. Vẫn là dáng vẻ cần mẫn đó, nhưng thêm vào là ánh mắt rạng rỡ khi nhìn ảnh siêu âm, là nụ cười nhẹ nhõm khi tôi tặng chị cái áo bầu cũ của tôi cách đây vài năm.

Chị bắt đầu đọc sách chăm con, học cách thở sâu khi thai máy mạnh, và mỗi buổi sáng đều vỗ về chiếc bụng tròn tròn:
– “Ngoan nhé con, mẹ sẽ cố gắng.”

Tôi quyết định một việc quan trọng: đưa chị Hòa về quê thăm bố mẹ – để chị có thể nói thật. Chuyến xe về vùng quê nghèo tỉnh Hưng Yên hôm ấy chở đầy tâm sự.

Ba mẹ chị – hai cụ già gầy gò với đôi mắt đã mờ – ban đầu sững sờ khi thấy con gái bụng bầu. Cụ ông lặng đi một lúc, quay mặt ra vườn. Cụ bà chỉ thốt được một câu:

– “Sao mày lại dại thế con…”

Không ai trong họ lớn tiếng hay chửi rủa. Nhưng cái im lặng ấy còn xót xa hơn vạn lời trách móc. Tôi ngồi cạnh chị Hòa trên chiếc giường tre cũ, vỗ nhẹ vào lưng chị:

– “Mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng chị cần nói ra. Họ là cha mẹ chị. Họ xứng đáng biết.”

Và rồi chị kể. Kể về mối quan hệ sai trái, về những đêm khó ngủ, về cái thai lớn lên trong sợ hãi và đơn độc. Khi kể xong, nước mắt chị thấm đẫm gối.

Cụ ông quay vào, đặt tay lên vai chị:

– “Thôi… chuyện đã rồi. Tao chỉ mong mày sống cho đàng hoàng, nuôi đứa nhỏ tử tế. Chừng nào tao còn sống, vẫn còn chỗ cho mẹ con mày.”

Chị òa khóc như một đứa trẻ. Đó là lần đầu tôi thấy chị thật sự được tha thứ – bởi người quan trọng nhất.

Trở lại Hà Nội, thời gian trôi qua như chớp mắt. Chị Hòa mang thai tháng thứ tám. Căn nhà tôi bỗng vui như có thêm một thành viên mới. Hai đứa nhỏ nhà tôi gọi chị là “dì Hòa” – và luôn vuốt bụng chị, thì thầm:
– “Dì ơi, em bé có biết cháu không?”

Ngày sinh của chị đến sớm hơn dự kiến hai tuần. Đó là một buổi sáng mưa phùn, gió rét, chị đau bụng và phải vào viện cấp cứu. Tôi phóng xe như bay giữa đường phố ngập nước. Khi đến nơi, bác sĩ nói chị phải mổ vì thai ngược, chị yếu sức, nguy cơ cao.

Tôi ký vào giấy đồng ý phẫu thuật thay chị, tay run bần bật. Trong lòng chỉ cầu mong một điều: hai mẹ con được bình an.

Cuối cùng, sau gần bốn giờ căng thẳng, bác sĩ bước ra với nụ cười:
– “Mẹ tròn con vuông. Là bé gái, nặng 2,7kg.”

Tôi bật khóc.

Khi chị Hòa được đẩy ra khỏi phòng mổ, đôi mắt nhòe nước, tay run run đón lấy hình hài bé nhỏ nằm cạnh mình, chị thì thầm:
– “Con ơi, mẹ xin lỗi… Mẹ sẽ bảo vệ con cả đời.”

Hai tháng sau, tôi đứng nhìn chị Hòa bế con, ánh nắng chiều chiếu nhẹ qua tấm rèm cửa. Cô bé được đặt tên là Hân Nhi, nghĩa là “niềm vui nhỏ”. Chị Hòa vẫn ở cùng nhà tôi, nhưng giờ không còn là người giúp việc nữa – mà là một người mẹ, một người thân, một người mà tôi trân quý.

Hàng xóm vẫn có người xì xào. Nhưng chị không còn cúi mặt nữa. Chị đi chợ, dắt con theo, ngẩng đầu chào mọi người. Ai thân thiện, chị cười đáp. Ai nói khó nghe, chị im lặng bước qua. Bởi chị biết, giờ đây, chị không sống vì người khác nghĩ gì, mà vì một sinh linh bé nhỏ đang nắm tay chị mỗi ngày.

Một buổi tối nọ, chị nói với tôi:

– “Nếu không có em, có lẽ đời chị đã khác. Chị mang ơn em suốt đời.”

Tôi lắc đầu:

– “Không đâu chị. Em chỉ làm điều mà bất kỳ ai có trái tim cũng sẽ làm.”

Chúng tôi ngồi bên nhau, giữa căn nhà nhỏ, nghe tiếng con bé Hân Nhi ê a cười khúc khích. Ngoài trời, hoa gạo đã bắt đầu nở đỏ rực.