Home Blog Page 8

Mẹ vợ tôi đơn thân, chỉ sinh được vợ tôi là con duy nhất. Thế nên khi bà m/ấ/t, vợ xin bố mẹ tôi đưa bà về thờ phụng và được đồng ý.

“Người ta bảo, thử lòng nhau không phải lúc hoạn nạn, mà là khi chia chác quyền lợi. Tôi thì thấy, đôi khi một cái bàn thờ cũng đủ khiến anh em từ máu mủ hóa thành xa lạ…”

Tôi lấy vợ được 12 năm. Vợ tôi là con một, mẹ vợ tôi mất chồng từ khi chị ấy mới học cấp 2, một mình tần tảo nuôi con khôn lớn. Bà cả đời chẳng tái hôn, dành hết tình thương cho con gái. Năm chúng tôi cưới nhau, mẹ vợ ở một mình trong căn nhà nhỏ, sức khỏe lại yếu. Được vài năm, bà bệnh nặng rồi mất, để lại trong lòng vợ tôi một khoảng trống không gì lấp nổi.

Ngày đưa tang, vợ tôi ôm di ảnh mẹ, vừa khóc vừa khẽ hỏi tôi:
– Anh… em muốn xin bố mẹ cho đưa bàn thờ mẹ về nhà mình thờ chung, được không? Em sợ để ở nhà cũ lạnh lẽo quá…

Tôi biết bà yêu con gái đến mức nào. Tôi cũng thương vợ, nên lập tức gật đầu. Bố mẹ tôi nghe chuyện, tuy hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý:
– Ừ, con là dâu trong nhà, mẹ vợ cũng là người sinh thành, mang về thờ phụng là phải đạo.

Thế là từ đó, trong gian thờ của nhà tôi, bên cạnh bàn thờ tổ tiên, có thêm một góc trang nghiêm dành cho mẹ vợ tôi. Mỗi dịp giỗ tết, vợ tôi chăm chút hương khói, lau dọn sạch sẽ. Bố mẹ tôi vẫn hay nhắc: “Con bé hiếu thảo như thế, mình phải quý nó.”

Thế nhưng đời chẳng ai ngờ, mọi chuyện bắt đầu đổi khác từ khi bố mẹ tôi lần lượt qua đời. Lúc ấy, tôi mới thấm cái câu “khi cây đổ, bầy chim tán loạn”.

“Hóa ra cái gọi là ‘tình anh em ruột thịt’ có thể bị bóp méo chỉ vì vài chục centimet vuông trên bàn thờ.”

Bố mất chưa đầy năm, mẹ tôi cũng theo ông về với tổ tiên. Sau tang mẹ, 3 anh trai tôi – những người từng đồng ý chuyện để bàn thờ mẹ vợ tôi trong nhà – bỗng thay đổi thái độ. Một hôm, anh cả lên tiếng trước bữa cơm giỗ:
– Chú à, giờ bố mẹ mình mất cả rồi. Chú là con út, ở nhà thờ cúng là phải, nhưng bàn thờ mẹ vợ chú… anh thấy để chung nó… lạc.

Anh hai phụ họa:
– Phải đấy, để bàn thờ ngoại người ta trong nhà nội thì không hợp. Với lại, sau này con cháu cũng khó giải thích.

Vợ tôi ngồi cạnh, mặt tái mét. Chị im lặng, nhưng đôi bàn tay siết chặt vạt áo. Tôi nhìn thấy, tim mình nhói lên. Tôi hỏi thẳng:
– Thế mấy anh định bảo tôi mang bàn thờ mẹ vợ ra ngoài đường à?

Anh ba cười nhạt:
– Không ai bảo mang ra đường, nhưng để riêng chỗ khác đi. Đấy là việc nhà vợ chú, không liên quan họ hàng bên này.

Câu nói ấy như tát thẳng vào mặt vợ tôi. Sau hôm đó, không khí trong nhà nặng nề. Vợ tôi vẫn âm thầm hương khói cho mẹ, nhưng tôi biết trong lòng chị đầy lo sợ và tủi thân. Mấy anh thì thi thoảng bóng gió nhắc lại chuyện “dời bàn thờ”.

Hôm qua là giỗ bố tôi – ngày trọng của gia đình. Theo lệ, 3 anh trai và cả nhà đều sẽ sang cúng. Tôi cùng vợ chuẩn bị 7 mâm cơm, bày biện đủ đầy. Nhưng đến giờ cúng, nhà 3 anh đều vắng bóng. Chỉ có mấy người cháu lấy lý do bận, nhắn qua loa vài câu.

Vợ tôi cố cười, bảo:
– Chắc bận thật anh ạ…

Nhưng tôi thì biết, đây là cách họ gây áp lực.

“Có những lúc, im lặng là nhẫn nhịn… nhưng cũng có lúc, im lặng là chấp nhận bị coi thường.”

Tôi ngồi nhìn mâm cơm nghi ngút khói mà trong lòng sôi sục. Càng nghĩ càng tức. Không thể để chuyện này kéo dài, tôi đứng dậy, lấy giấy bút, viết một tờ tuyên bố. Nội dung vỏn vẹn mấy dòng:

“Tôi, Nguyễn Văn T., con út của bố mẹ, từ nay sẽ là người duy nhất phụ trách hương khói tổ tiên. Ai cảm thấy không đồng ý hoặc không tôn trọng, xin mời ra khỏi chuyện của gia đình tôi.”

Viết xong, tôi ký tên, đóng dấu đỏ (cái dấu của công ty tôi). Tôi gọi mấy bác họ và mấy anh em họ hàng sang chứng kiến. Sau khi đọc to trước mọi người, tôi dán ngay tờ giấy lên cột nhà, đối diện bàn thờ.

Chưa đầy nửa tiếng sau, cả 3 anh trai lũ lượt kéo đến. Anh cả vừa bước vào đã gằn giọng:
– Chú làm cái gì thế hả? Việc nhà mà chú đưa ra cho họ hàng bàn tán à?

Tôi nhìn thẳng:
– Không phải tôi đưa ra cho bàn tán, mà tôi công khai để khỏi phải nghe bóng gió sau lưng. Đây là nhà tôi, tôi thờ ai là quyền của tôi.

Không khí căng như dây đàn. Vợ tôi ngồi bên, mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn kiêu hãnh. Tôi biết, ít nhất hôm nay, tôi đã đứng về phía chị – và về phía lẽ phải.

Từ hôm đó, chẳng ai còn dám nhắc đến chuyện “dời bàn thờ” nữa. Mối quan hệ anh em thì vẫn có khoảng cách, nhưng tôi chấp nhận. Bởi có những thứ không thể đem ra mặc cả, dù là với người mang chung dòng máu.

Con gái tiếp tục đưa ra bằng chứng ng/ọai t/ình : Bất ngờ nhất về món quà con rể tặng mẹ vợ 👇👇


Nguyên văn câu chuyện Chia sẻ từ bạn Ngọc Ngân (em gái của người vợ, cũng là người con của bà mẹ trong câu chuyện này):

Ở ngay chính ngôi nhà cha em tự tay xây từng viên gạch, ở chính căn phòng cha em đã ở , ở vách tường là bàn thờ cha em , bất kể ngày đêm trước sự chứng kiến của những người cháu , người con , người đã nằm xuống , đất còn chưa lạnh . thì hai con người mang cái mác mẹ vợ con rể làm những chuyện trái với luân thường đạo lý .


5 năm trôi qua là những khoản nợ bất ngờ đến từ người mà em từng xem là cả thế giới . Những khoản nợ không có hồi kết , tin tưởng vào lời hứa , mẹ sẽ không chơi nữa , con trả cho mẹ lần này nữa thôi mẹ hứa mẹ thề , con đừng nói với cha , cha đánh mẹ chết , con số hàng chục triệu , hàng trăm triệu, hàng tỉ ,hàng vài tỉ , liên tục trong suốt những năm qua , những lần chơi hụi hốt non , sau đó đều là con ơi đến tháng đóng tiền hụi rồi . Em mua vàng bạc thì bà bán , đến lúc không có cái để đeo thì bà than thở, em sợ bà mắc cỡ với mọi người em lại mua , mua rồi lại bán , lặp đi lặp lại . Ngày e quay về , cha em hôm đó mệt , em nói cha em đi truyền nước biển , cha em nói là thôi cha uống thuốc là hết truyền làm gì tốn tiền , em đã biết rằng em sai sót nhiều như thế nào , ngày em quay về cũng là lúc em phát hiện ra người đàn ông kia vẫn còn qua lại với mẹ em .

Em điên loạn la hét trong bất lực , rời khỏi nhà một lần nữa , 1 năm em không liên lạc với mẹ em , mỗi tháng em cho cha em 40 tr cha e đều vui vẻ đưa hết cho mẹ của em , liên tục suốt 1 năm thì ông mất, vì cha mất rồi em là trụ cột của gia đình, em tha thứ cho mẹ , và lời hứa của người vợ người mẹ trước khi rút ống thở của cha em ( tui không chơi nữa ông ơi ) . Cha mất thì em cũng phát hiện mình mang bầu , cha em vừa chôn cất 2 ngày thì mẹ em đánh bài đến lễ cúng 100 ngày , em cũng đã hứa với cha trước khi rút ống thở nếu mẹ không làm gì quá đáng thì con sẽ không nặng lời với mẹ , được một thời gian ngắn thì thông tin mẹ em thiếu nợ vài trăm triệu ập đến khi em mang bầu , nỗi đau mất cha chưa nguôi ngoai , em về lại quê trả nợ cho tất cả chủ nợ cầu xin người ta đừng cho mẹ em vay nữa , em không còn khả năng nữa . Sau đó thì em cũng nguôi ngoai vì nghĩ mình chỉ còn mình mẹ thôi , khi em đi sinh em bé , chị gái em lên Sài Gòn chăm con cho em , là những ngày tháng hai con người này tạo ra tội ác tày trời , chị gái của em đã từng có một lần tâm sự với em , nhưng chính em cũng là người chửi chị em bị điên , sau khi chăm sóc con của em một thời gian , chi em về lại quê nhà , những hành động bất thường của một người chồng phơi bày trước mắt, những nghi ngờ ngày một lớn hơn , những lời nhắc nhỡ khéo léo của những người biết chuyện , chi gái em kiểm tra điện thoại của anh rể tất cả những tin nhắn những cuộc gọi với mẹ em đều được xóa sạch sẽ ( và mẹ em cũng như vậy ) chi em không chịu được nên đã hỏi thẳng anh rể , anh ta thề rằng nếu anh ta có gì với mẹ thì ổng sẽ chết hai đứa con cũng vậy , mọi chuyện lắng xuống cho đến đêm ngày 9/8 cuộc gọi lúc nữa đêm ( mặt mày biến dạng ) út ơi nó đánh chi , chi học trên tiktok khôi phục tin nhắn, chi khôi phục lại được tin nhắn của mẹ với nó , c kêu nó dậy để hỏi rồi nó đánh chi , chị giữa của em chạy vào trước em vì em ở Sài Gòn , chi 3 của e và mẹ chạy vào thì nó chạy trốn , chi hai hỏi mẹ rằng tại sao mẹ lại làm như vậy, mẹ em chỉ nói một câu mẹ không có , mẹ nhắn lộn thôi , thôi con bỏ nó đi về ở với mẹ , tranh cãi một lúc thì mẹ em khai ra là bà phát hiện anh rể quen một người khác nữa .

E về nơi đón chi và hai cháu lên lại Sài Gòn trong đêm , em nghĩ là do ổng uống say bi phát hiện hoảng quá nên mới đánh chị em , đợi sáng xem mọi việc thế nào , buổi sáng anh rể gọi điện cho chi gái em thừa nhận là có quen một người nữa ( và thương con đó ) kêu chi em làm đơn li dị gấp, nếu không sẽ giết chi em và hai cháu nhỏ , em đã cố gắng nhịn đến khi con người này tỉnh hơi men và đây là kết quả em nhận được , ngày hôm qua tức là ngày 10 tháng 8 em và chi gái chạy về quê nhà để Tim hướng giải quyết thì phát hiện ra mẹ và anh rể đang hẹn nhau ở quán caffe , anh rể nghĩ em đi một mình nên đã xông tới định hành hung em , may mà có chồng em ở đó , em đi xe hơi mẹ và anh rể đi xe máy , trên đường hẹn về nhà nói chuyện thì anh rể tiếp tục bỏ trốn , chỉ còn mẹ em ở lại chịu trận , vẫn câu nói cũ tao k làm gì hết bọn mày muốn làm gì thì làm , sau đó cuộc nói chuyện đi vào hồi kết , bọn em gọi điện cho anh rể về nói chuyện rõ ràng, anh ta lẩn tránh và thách thức hăm dọa đòi giết bọn em , đã không còn có thể cứu vãn được nữa em phải đi đến bước đường này , và ngày hôm nay ngày 11 tháng 8 mẹ em vẫn son phấn đi đến nhà anh rể Tim gặp anh rể

Thầy giáo được cho tạm nghỉ công việc để cùng gia đình chăm sóc học sinh bị t::át th:ủng màng nhĩ ở Thanh Hóa

Thầy giáo đi xe máy đến nhà, tát liên tiếp vào mặt học sinh ở Thanh Hóa đã được nhà trường cho nghỉ các công việc chuyên môn để cùng gia đình chăm sóc nam sinh.

Ngày 15/8, lãnh đạo Trường THPT Vĩnh Lộc (xã Vĩnh Lộc, tỉnh Thanh Hóa) cho biết, nhà trường đã cho thầy V.X.T. (giáo viên môn tiếng Anh) – người có hành vi đến nhà tát vào mặt học sinh – tạm nghỉ các công việc chuyên môn, để cùng gia đình chăm sóc sức khỏe nam sinh.

Theo lãnh đạo nhà trường, vụ việc đang được cơ quan công an phối hợp làm rõ. “Khi nào có kết quả kiểm tra từ cơ quan công an, chúng tôi sẽ có hình thức kỷ luật cụ thể”, vị lãnh đạo nói.

Thông tin thầy giáo tát nam sinh xuất hiện trên mạng xã hội (Ảnh: Thanh Tùng).

Trước đó, như Dân trí đã đưa tin, trên mạng xã hội xuất hiện clip ghi lại cảnh một người đàn ông đi xe máy đến nhà dân rồi tát nhiều lần vào mặt một học sinh.

Qua tìm hiểu, sự việc được xác định diễn ra tại xã là xã Tây Đô, tỉnh Thanh Hóa. Người đàn ông trong clip là thầy giáo đang công tác tại Trường THPT Vĩnh Lộc, có quan hệ họ hàng với nam sinh bị tát.

Nguyên nhân xảy ra vụ việc là do nam sinh có những lời nói thiếu chuẩn mực với thầy giáo từ trước đó.

Sau khi xảy ra sự việc, thầy T. đã viết báo cáo, tường trình kiểm điểm. Thầy cùng gia đình đưa cháu học sinh ra Hà Nội thăm khám, sau đó về Bệnh viện Nhi Thanh Hóa để tiếp tục điều trị.

Nguồn: https://dantri.com.vn/giao-duc/thong-tin-bat-ngo-vu-thay-giao-den-tan-nha-tat-vao-mat-hoc-sinh-20250815070951905.htm

Vụ bị phạt tù vì nuôi bán 13 con gà l:ôi trắng: Truy tìm người mua tên Facebook “Quốc Huy” 🔎

Theo cơ quan chức năng, anh Thái Khắc Thành đã bán 10 con gà lôi trắng cho một người không rõ tên, tuổi, địa chỉ.

Như Báo Người Lao Động đã đưa tin, ngày 13-8, Viện trưởng Viện KSND tỉnh Hưng Yên đã ra kháng nghị theo hướng đề nghị hủy toàn bộ bản án sơ thẩm của TAND Khu vực 5 tỉnh Hưng Yên về việc tuyên phạt bị cáo Thái Khắc Thành (SN 1980, xã Đô Lương, tỉnh Nghệ An) 6 năm tù về tội “Vi phạm quy định về bảo vệ động vật nguy cấp, quý, hiếm” để điều tra lại.  Cùng ngày, Thái Khắc Thành được cho tại ngoại.

Thái Khắc Thành bị phạt tù 6 năm vì nuôi bán gà lôi trắng trái phép - Ảnh 1.

Người thân anh Thái Khắc Thành vui mừng khi người này được tại ngoại

Theo hồ sơ vụ án, sau khi nuôi trái phép 3 con gà lôi trắng, anh Thành ấp nở được 10 gà lôi con. Tháng 3-2025, do muốn bán gà lôi con lấy tiền, Thành dùng tài khoản Facebook đăng nội dung “Bữa bạn nào hỏi gà cảnh thì bữa nay đã có hai đàn rồi ạ, có lấy thì Ib (inbox -PV) mình ạ, hỏi lâu quá giờ mình không nhớ ai nữa ạ”.

Ngày 26-3-2025, anh Thành nhận được tin nhắn qua ứng dụng Messenger của tài khoản Facebook “Quốc Huy” của một người không rõ tên, tuổi, địa chỉ, hỏi mua 10 con gà lôi con.

Anh Thành và người này thống nhất giá 500.000 đồng/con, số tiền phải thanh toán là 5 triệu đồng. Do gà còn non, người có tài khoản “Quốc Huy” nhờ Thành nuôi thêm mấy ngày với tiền công nuôi là 1 triệu đồng, hẹn thời gian giao gà vào ngày 2-4-2025.

Sau đó, anh Thành dùng số tài khoản của vợ mình để người có tài khoản “Quốc Huy” chuyển 2 triệu đồng tiền đặt cọc mua gà từ số tài khoản của anh B.T.A. (SN 1992, xã Minh Lãng, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình cũ), số tiền còn lại là 4 triệu đồng và 2,6 triệu tiền cước xe vận chuyển sẽ thanh toán khi người mua nhận được gà vào ngày 2-4-2025.

Thái Khắc Thành bị phạt tù 6 năm vì nuôi bán gà lôi trắng trái phép - Ảnh 2.

Anh Thái Khắc Thành bị bắt giữ vì nuôi bán 13 con gà lôi trắng trái phép. Ảnh: Công an cung cấp

Khoảng 7 giờ ngày 1-4-2025, anh Thành gọi điện cho anh Thái Đình Sơn (Nghệ An, là người có xe vận chuyển), nhờ anh Sơn chuyển gà ra Thái Bình. Khoảng 15 giờ cùng ngày, anh Sơn nhận được cuộc gọi từ số điện thoại 0906298xx6 của người đàn ông không quen biết, nói chở gà đến huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình (cũ) và bảo anh lưu số, kết bạn Zalo với tài khoản “Quốc Huy”. Sau đó, anh Sơn nhận được tiền công vận chuyển ứng trước là 1 triệu đồng từ số tài khoản của anh B.T.A.

Cơ quan điều tra đã xác định, anh Đ.V.Q. (SN 1973, huyện Phúc Thọ (cũ), TP Hà Nội) là chủ của thuê bao số điện thoại 0906298xx6. Tuy nhiên anh Q. cho biết đã không dùng số điện thoại này do mạng yếu từ khoảng tháng 9-2024.

Còn anh B.T.A., mở cửa hàng sửa điện thoại ở nhà. Ngày 27-3-2025 và ngày 1-4-2025, “một người đàn ông không quen biết, không rõ tên, địa chỉ, đeo khẩu trang đến cửa hàng điện thoại của anh, nhờ anh chuyển tiền đến tài khoản khác rồi trả tiền mặt cho anh”.

Với tài khoản Facebook “Quốc Huy”, Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Thái Bình (cũ) trả lời với cơ quan điều tra rằng, Facebook là một trang mạng xã hội và truyền thông có công ty đặt trụ sở ở Mỹ. Các thông tin về tài khoản người dùng do Facebook lưu trữ, quản lý và không chia sẻ cho bên thứ ba trừ khi có các thỏa thuận được ký kết trực tiếp. Do đó, chưa đủ căn cứ để xác định người sử dụng Facebook đăng nhập dưới tên “Quốc Huy”.

Tài liệu điều tra xác định anh T.A. thì được một người đàn ông không rõ tên, địa chỉ, đeo khẩu trang đến cửa hàng điện thoại nhờ chuyển tiền rồi trả tiền mặt; anh Q. là chủ số thuê bao nêu trên nhưng từ tháng 9-2024 đến nay đã không dùng do mạng yếu, do đó cơ quan điều tra không xử lý anh B.T.A. và anh Đ.V.Q.

Cơ quan truy tố cáo buộc Thành biết rõ 2 con gà mái và 1 con gà trống đều thuộc loài Gà lôi trắng, thuộc loài chim nguy cấp, quý, hiếm nhưng vẫn nuôi nhốt tại nhà mà không được phép của cơ quan chức năng.

Khi 10 gà lôi con nở, bị cáo Thành bán cho một người không biết tên để lấy 6 triệu đồng, khi giao ở huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình (cũ) thì bị Công an tỉnh Thái Bình phát hiện thu giữ.

Hành vi của bị cáo Thành bị quy kết vào tội “Vi phạm quy định về bảo vệ động vật nguy cấp, quý, hiếm”, tội phạm và hình phạt quy định tại điểm b, khoản 2, Điều 244 Bộ luật Hình sự.

Xác minh vụ cô gái bị nam thanh niên gi:ở tr:ò trên tuyến Metro số 1

Theo thông tin lan truyền, cô gái bị người đàn ông tiếp cận, sàm sỡ vùng đùi.

Ngày  15/08/2025 Người lao động có bài đăng “Xác minh vụ cô gái bị sàm sỡ trên tuyến Metro số 1”. Nội dung chính như sau: 

Ngày 14-8, Công an phường Bến Thành, TP HCM đang xác minh vụ cô gái bị sàm sỡ trên tàu Metro số 1.

Hình ảnh ghi lại người đàn ông sàm sỡ cô gái.

Tối cùng ngày, cộng đồng mạng cũng chia sẻ nhiều thông tin, hình ảnh liên quan.

Theo đó, chiều 14-8, cô gái trẻ lên tàu Metro số 1, hướng đi chợ Bến Thành. Lúc này, một người đàn ông đeo ba lô trước ngực, đeo khẩu trang đến ngồi bên cạnh cô gái.

Sau đó, người đàn ông đã tiếp cận sàm sỡ vùng đùi cô gái. Đáng nói, khi cô gái lên tiếng, người đàn ông vẫn tiếp tục hành vi của mình.

Khi tàu đến ga, người đàn ông bỏ chạy, trốn vào nhà vệ sinh nam, song cô gái đuổi theo. Thấy ầm ĩ, bảo vệ Metro đã gọi điện lực lượng chức năng.

Công an phường Bến Thành sau đó đến hiện trường đưa người đàn ông cùng cô gái để trụ sở để lấy lời khai, xác minh vụ việc.

Bước đầu xác định người đàn ông tên C. (33 tuổi). Hiện vụ việc đang được tiếp tục xác minh.

Cùng đưa tin về vụ việc Dân Việt có bài đăng “Tạm giữ thanh niên sàm sỡ cô gái trên tàu Metro TP.HCM”. Nội dung chính như sau: 

Thanh niên sàm sỡ cô gái trên tàu Metro

Ngày 14/8, Công an phường Bến Thành, TP.HCM đang làm việc với những người có liên quan để làm rõ về tố cáo của một cô gái đối với một nam thanh niên có hành vi “giở trò bệnh hoạn” khi đi tàu Metro.

Nam thanh niên nói trên là L.P.V.C. (35 tuổi).

Theo thông tin ban đầu, đầu giờ chiều 14/8 trên tuyến tàu Metro, chị P. đang ngồi thì C. đến ngồi gần. Lúc này, C. đeo theo một ba lô để trước ngực, mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang che kín mặt.

Sự việc thanh niên bị tình nghi sàm sỡ cô gái trên tàu Metro được hành khách trên tàu chụp hình lại. Ảnh: MXH

Theo chị P. tường trình với cơ quan công an, C. đã có hành vi luồn tay dưới ba lô, để tiếp cận và sờ vào đùi, sàm sỡ chị P.

Ban đầu, chị P. có phản ứng bằng lời nói nhưng C. vẫn tiếp tục và chị này đã phản ứng bằng hành động. Trước hành động quyết liệt của chị P., khi đến tàu đến ga thì C. tháo chạy khỏi tàu, xuống ẩn nấp trong nhà vệ sinh nam.

Chị P. đuổi theo, quyết làm vụ việc cho đến cùng. Bảo vệ của Metro can thiệp. Khi nhận tin báo, lực lượng CSCĐ và Công an phường Bến Thành gần đó, đã có mặt, đưa C. cùng chị P. cùng một số nhân chứng về làm việc, để lấy lời khai.

Khi khám xét trong người, ba lô của C. công an có thu giữ một số thẻ, giấy tờ sinh viên nghi là giả mạo để ra vào một số trường đại học.

Đáng nói, chiều tối 14/8 thông tin vụ việc lan truyền trên mạng xã hội. Được biết, người đăng tải thộng tin là một cô gái cho biết, cũng từng bị C. sàm sỡ khi đi trên tàu Metro. Nên khi gặp lại, thấy C. giở trò với cô gái khác thì cô đã quay, chụp lại diễn biến vụ việc.

Hiện công an đang lấy lời khai, trích xuất camera để làm rõ về hành vi sàm sỡ trên tàu Metro của C.

Chuyện giờ tôi mới dám kể ..Chồng nhận được 200 triệu tiền thưởng dự án. Tôi định bụng để tiền đấy để cả nhà đi du lịch. Vì anh được thưởng bằng tiền mặt nên vợ chồng tôi không cho vào tài khoản mà để bên ngoài luôn và cất cẩn thận trong tủ.

“Chuyện giờ tôi mới dám kể…” – tôi vẫn nhớ như in cái buổi chiều hôm đó, khi ánh nắng cuối ngày len qua khung cửa, vàng nhạt rọi lên mặt tủ gỗ trong phòng ngủ. Chồng tôi vừa nhận được khoản thưởng dự án 200 triệu đồng. Anh nói: “Tiền này, mình để dành đưa cả nhà đi du lịch nhé, lâu rồi chưa có chuyến nào tử tế.” Tôi cười gật đầu, trong lòng cũng háo hức tưởng tượng cảnh cả gia đình cùng nhau trên bãi biển.

Vì số tiền được thưởng bằng tiền mặt, vợ chồng tôi quyết định không gửi ngân hàng. “Để ngoài cho tiện, mà cũng an toàn, mình khóa kỹ lại rồi,” chồng tôi nói, vừa đặt xấp tiền được bó gọn trong một phong bì dày vào ngăn trong cùng của tủ gỗ, khóa hai vòng chắc chắn.

Mọi chuyện bình thường cho tới một buổi sáng, tôi mở tủ định lấy ra vài triệu để chi tiêu. Nhưng khi cánh tủ bật mở, tôi chết lặng. Phong bì tiền… biến mất. Tôi lục tung mọi ngăn tủ, ngó dưới gầm giường, mở cả các thùng quần áo, nhưng tuyệt nhiên không thấy.

Tôi gọi chồng về ngay. Anh không tin nổi, nhưng rồi cả hai cùng nhau kiểm tra lại từng ngóc ngách trong nhà. Không có dấu hiệu đột nhập. Trong cơn rối loạn, chồng tôi mở camera an ninh.

Màn hình hiển thị hình ảnh khiến chúng tôi chết lặng. Rõ ràng, vào buổi trưa hôm trước, khi cả hai đều đi làm, có người đã vào phòng ngủ. Gương mặt hiện rõ… là mẹ chồng tôi. Bà mặc áo hoa, bước đến tủ, lấy ra phong bì tiền, cho vào túi xách, rồi đi ra ngoài. Không hề có chút do dự.

Tôi nhìn chồng, thấy ánh mắt anh vừa sửng sốt vừa khó tin. Anh gọi cho mẹ, nhưng chuông reo mãi không ai bắt máy. Nhắn tin, cũng không phản hồi. Đêm đó, cả hai vợ chồng gần như thức trắng. Trong đầu tôi xoáy một câu hỏi: Tại sao bà lại làm vậy?

Chúng tôi định cuối tuần sẽ về quê để nói chuyện rõ ràng, nhưng công việc dồn dập khiến kế hoạch bị hoãn lại. Một tuần sau, khi nỗi bức xúc chưa kịp nguôi, bưu điện gọi báo có bưu phẩm gửi từ quê. Tôi ra nhận, ký tên… và khi mở ra, tôi không tin nổi vào mắt mình

Phần sau sẽ hé lộ nội dung bưu phẩm và những tình tiết bất ngờ xoay quanh mẹ chồng.

Tôi run tay khi cắt lớp băng keo của bưu phẩm. Bên trong là một chiếc hộp gỗ cũ, nắp hộp hơi xước như đã trải qua nhiều năm. Tôi mở ra, và tim đập mạnh khi thấy phong bì dày cộm nằm gọn bên trong. Lật ra đếm, đúng 200 triệu – nguyên vẹn, không thiếu một tờ nào.

Kẹp bên cạnh là một mảnh giấy viết tay, không ghi tên người gửi, chỉ có vài dòng chữ ngắn ngủi:
“Xin lỗi vì đã lấy số tiền đó. Mẹ không có ý định giữ lâu. Sẽ giải thích khi gặp.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế, vừa nhẹ nhõm vì tiền đã trở về, vừa bối rối vì lý do mập mờ. Chồng tôi thì cầm mảnh giấy, đọc đi đọc lại, miệng lẩm bẩm: “Sao mẹ lại làm vậy chứ?”

Những ngày tiếp theo, cả hai vợ chồng vẫn chưa thể về quê. Nhưng trong lòng tôi dấy lên hàng loạt suy đoán: phải chăng mẹ gặp khó khăn tài chính? Hay bà bị ai đó lợi dụng? Mẹ chồng tôi vốn là người tiết kiệm, thậm chí có phần khắt khe với chuyện tiền bạc. Chuyện bà tự ý lấy một khoản lớn như vậy… quả thật khó tin.

Tôi nhớ lại mối quan hệ giữa mình và mẹ chồng suốt mấy năm qua. Ban đầu, bà không mấy ưng tôi, vì tôi là dân thành phố, không biết làm nông. Nhưng dần dần, qua những lần về quê, tôi cố gắng gần gũi hơn, phụ bà việc nhà, nói chuyện nhiều hơn, mối quan hệ cũng ấm lên chút ít. Dù vậy, giữa chúng tôi vẫn còn khoảng cách nào đó, như thể bà luôn giữ một phần suy nghĩ cho riêng mình.

Tối hôm đó, khi tôi đang rửa bát, điện thoại chồng reo. Là số của mẹ. Anh vội nghe máy, bật loa ngoài. Giọng bà khàn khàn, lẫn tiếng gió:
– Mẹ xin lỗi vì đã khiến hai con lo lắng. Lúc đó mẹ… không biết phải làm sao.
– Mẹ cần tiền làm gì mà không nói với con? – chồng tôi hỏi, giọng lẫn bực dọc.
Bà im lặng vài giây, rồi đáp:
– Chuyện này khó nói qua điện thoại. Cuối tuần về, mẹ kể hết.

Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, để lại trong phòng bếp một khoảng lặng nặng nề. Tôi nhìn chồng, cả hai đều hiểu: có điều gì đó đằng sau câu chuyện này mà chúng tôi chưa hề biết.

Cuối tuần, chúng tôi thu xếp về quê. Chuyến xe khách chạy xuyên đêm, đưa tôi về căn nhà nhỏ ở ngoại ô thị trấn – nơi mọi câu trả lời đang chờ. Tôi không ngờ, sự thật lại không hề đơn giản như mình tưởng…

Trời vừa hửng sáng, xe khách dừng ở bến. Chồng tôi xách vali, tôi ôm túi đồ bước xuống, cảm giác nôn nao không rõ là vì chuyến đi xa hay vì những gì sắp nghe. Nhà mẹ chồng cách bến chừng 2km, một căn nhà mái ngói đỏ đã bạc màu theo năm tháng.

Khi chúng tôi bước vào sân, mẹ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, ánh mắt có chút ngại ngùng nhưng vẫn ánh lên sự kiên định. Chưa kịp nói gì, bà đứng dậy, đi vào nhà, rồi mang ra một bình trà nóng.

Chúng tôi ngồi xuống, im lặng một lúc. Cuối cùng, mẹ lên tiếng:
– Mẹ xin lỗi vì đã lấy tiền của hai con mà không nói trước. Lúc đó… mẹ không còn cách nào khác.

Bà kể, cách đây vài tuần, một người hàng xóm – bác Tư, vốn là ân nhân của gia đình – bất ngờ bị tai biến và cần phẫu thuật gấp. Gia đình bác Tư quá nghèo, con cái đi làm xa, không đủ xoay xở viện phí. Năm xưa, khi bố chồng tôi còn sống, chính bác Tư đã cho vay tiền, giúp bố mẹ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất để nuôi chồng tôi ăn học.

– Mẹ biết hai con quý số tiền đó, nên mẹ không dám gọi xin. Mẹ sợ các con nghĩ mẹ thiên vị người ngoài hơn gia đình. Nhưng nhìn bác Tư nằm trong bệnh viện, mẹ… không thể đứng yên. – Giọng bà run run.

Bà rút từ túi áo một tờ giấy biên nhận. Đó là giấy vay nợ, ghi rõ số tiền 200 triệu, cùng chữ ký run rẩy của bác Tư và các con ông. Họ hứa sẽ trả lại trong vòng một tuần sau khi xoay đủ. Đúng hẹn, họ mang tiền tới cho mẹ, và bà lập tức gửi lại cho chúng tôi qua bưu điện.

Nghe xong, tôi thấy một cảm giác lẫn lộn. Bức xúc và nghi ngờ suốt mấy ngày qua như bị cuốn đi, thay vào đó là sự chùng xuống của lòng mình. Chồng tôi ngồi im, mắt đỏ hoe. Anh nắm tay mẹ, khẽ nói:
– Lần sau, có chuyện gì mẹ cứ nói với con. Tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng niềm tin thì… đừng để mất.

Mẹ mỉm cười, nụ cười vừa nhẹ nhõm vừa áy náy. Bà bảo, đôi khi, những quyết định vội vàng vì lòng trắc ẩn lại vô tình khiến người thân hiểu lầm.

Chiều hôm đó, chúng tôi cùng ở lại ăn cơm với mẹ. Bữa cơm quê đạm bạc nhưng ấm áp lạ thường. Nhìn ánh hoàng hôn trải dài trên mái ngói, tôi mới hiểu: đôi khi, tình cảm gia đình không được thể hiện bằng những lời ngọt ngào, mà bằng những việc làm thầm lặng – dù đôi khi chúng khiến ta tổn thương trước khi nhận ra ý nghĩa thật sự.

Cảnh rửa bát 3 giây ở quán bún bún bò Huế vỉa hè khiến số đông “rùng mình”: Đã xác định được địa điểm

Hành động của người phụ nữ bán bún trên vỉa hè khiến dư luận vô cùng bức xúc.

Được chia sẻ trên mạng xã hội, đoạn clip dài hơn 1 phút ghi lại cảnh rửa bát bẩn của một quán bún vỉa hè nhanh chóng nhận được sự quan tâm, binh luận của người xem.

“Ăn vậy dễ bị bệnh. Vì tô bún người này ăn lỡ có bị bệnh truyền nhiễm rồi người khác ăn trúng tô bún đó thôi rồi luôn”.

“Tình trạng này không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe mà còn cả hình ảnh của một thành phố, nên xử lý mạnh tay”.

Cảnh rửa bát 3 giây ở quán bún vỉa hè khiến số đông "rùng mình": Đã xác  định được địa điểm

Theo nội dung đoạn clip, một người phụ nữ bán bún cầm chồng bát được cho là của khách hàng vừa ăn xong, đem đến một dãy xô nhựa đựng nước đặt cách nơi bán bún không xa. Phần dư thừa trong những bát này được người phụ nữ đổ vào một chiếc xô nhựa, sau đó những chiếc bát bẩn được nhúng vào xô nước khác đặt bên cạnh. Người phụ nữ chỉ nhúng vào, đảo đi đảo lại khoảng 3 giây rồi đem chồng bát đó quay lại nơi bán bún. Những chiếc báy này sau đó chỉ dùng dẻ lau qua rồi tiếp tục sử dụng, bán cho thực khách.

Từ nội dung đoạn clip có thể thấy, trong cả quá trình rửa bát, người phụ nữ không hề dùng xà phòng hay nước sạch rửa.

Theo thông tin trên báo Thanh Niên, quán bún này hiện đang bán trước cổng Bệnh viện Trường Đại học Y Dược Huế, trên đường Nguyễn Huệ, P.Thuận Hóa, TP.Huế.

Đến ngày hôm nay (14/8), ông Lê Viết Bắc, phó giám đốc Sở Y tế TP Huế, chia sẻ trên Tuổi Trẻ sẽ chỉ đạo các đơn vị liên quan làm rõ hành vi nghi gây mất vệ sinh an toàn thực phẩm của một hàng bán bún bò Huế vỉa hè.

Vừa rồi, tôi cho chị giúp việc về quê mấy hôm để thăm gia đình. Thật lòng mà nói, từ ngày có chị ấy, công việc nhà nhẹ hẳn. Chị gọn gàng, sạch sẽ, lại chăm sóc con trai tôi rất chu đáo. Hôm đó, sau khi đưa con đi học về, tôi không thấy đôi giày thể thao màu xanh quen thuộc của thằng bé đâu

Vừa rồi, tôi cho chị giúp việc về quê mấy hôm để thăm gia đình. Thật lòng mà nói, từ ngày có chị ấy, công việc nhà nhẹ hẳn. Chị gọn gàng, sạch sẽ, lại chăm sóc con trai tôi rất chu đáo. Hôm đó, sau khi đưa con đi học về, tôi không thấy đôi giày thể thao màu xanh quen thuộc của thằng bé đâu. Nó là món quà sinh nhật tôi tặng con, nó quý lắm, chẳng bao giờ để lung tung. Tôi lục tung khắp phòng khách, tủ giày, ban công… nhưng vẫn không thấy.

Một linh cảm kỳ lạ thôi thúc tôi bước vào phòng chị giúp việc. Tôi chưa từng vào đây nếu không cần thiết, bởi tôn trọng không gian riêng tư của chị. Cánh cửa khẽ kêu “cạch” khi tôi xoay nắm. Ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ hắt vào khiến mọi thứ trong phòng như chìm trong tông màu xám lạnh.

Ngay trên chiếc giường gọn ghẽ, đôi giày của con tôi nằm chễm chệ. Tôi chau mày. Tại sao giày của con lại ở đây? Cúi xuống nhặt lên, tôi vô tình nhìn thấy một vỉ thuốc… thuốc tránh thai hàng ngày, đã bị bóc gần hết. Trái tim tôi bất giác thắt lại. Một luồng suy nghĩ khó chịu tràn vào đầu, như thể những mảnh ghép bắt đầu tìm cách khớp vào nhau theo một kịch bản xấu nhất.

Tôi cố gạt đi, tự nhủ rằng có thể là chị ấy bị rối loạn kinh nguyệt hoặc có lý do nào khác. Nhưng hình ảnh vỉ thuốc cứ ám ảnh tôi suốt buổi chiều. Hôm sau, chị giúp việc quay lại như bình thường, cười nói với con, dọn dẹp bếp núc. Tôi không nói gì, chỉ quan sát.

Đến tối, khi tôi về nhà muộn, căn nhà im ắng khác thường. Tôi không thấy chồng đâu, cũng không nghe tiếng TV hay tiếng con chơi. Bỗng tim tôi đập nhanh. Một dự cảm lạnh buốt len lỏi trong lồng ngực. Tôi bước thật khẽ, tiến về phía phòng chị giúp việc. Càng đến gần, tôi càng nghe rõ những âm thanh nhạy cảm, rời rạc nhưng ám muội. Mồ hôi lạnh rịn ra ở gáy. Tôi tìm chìa khóa dự phòng, bàn tay run run. Chìa khóa tra vào ổ. “Cạch!” – tiếng khóa bật mở, rồi “Rầm!” – tôi đá tung cửa.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết sững… nhưng người đàn ông đang ở trên giường với chị giúp việc không phải chồng tôi. Anh ta khoảng ngoài ba mươi, cơ bắp, nước da ngăm, trên cổ còn vắt chiếc khăn tắm. Ánh mắt anh nhìn tôi vừa hoảng hốt vừa ngượng ngùng. Chị giúp việc vội kéo chăn che thân, mặt tái mét:

– Chị… chị ơi… không phải như chị nghĩ…

Tôi lùi một bước, đầu óc quay cuồng. Không phải chồng tôi ư? Vậy thì là ai?

Người đàn ông đứng dậy, lắp bắp:
– Em… em là… bạn trai của cô ấy… Em mới ở nước ngoài về…

Câu nói làm tôi như bị ai tạt gáo nước lạnh. Chị giúp việc run rẩy giải thích: mấy hôm về quê, chị gặp lại người yêu cũ – người mà chị tưởng đã mất liên lạc vĩnh viễn khi anh đi lao động nước ngoài nhiều năm. Họ hẹn nhau ở thành phố, và chị đã cho anh ở tạm… ngay trong phòng của mình, ở nhà tôi.

Cơn giận trong tôi bùng lên. Tôi không quan tâm họ yêu nhau hay chuyện tình cảm của họ sâu đậm ra sao, điều khiến tôi sôi máu là: Tại sao chị dám đưa một người đàn ông lạ vào nhà tôi khi không có sự cho phép? Đây là nơi con tôi ở, là mái ấm của gia đình tôi.

Tôi quay sang nhìn vỉ thuốc tránh thai trên tủ, và hiểu ra vì sao nó ở đây. Cảm giác bị phản bội lúc trước giờ biến thành một sự phẫn nộ khác – phẫn nộ vì sự bất cẩn và thiếu tôn trọng. Tôi yêu cầu anh ta mặc đồ ngay và rời khỏi nhà lập tức. Chị giúp việc rơm rớm nước mắt, cố van xin, nhưng tôi lạnh lùng:

– Chị có thể yêu ai tùy chị, nhưng không được mang người lạ vào đây. Tôi không chấp nhận chuyện này.

Không khí trong phòng đặc quánh. Người đàn ông thu dọn đồ trong im lặng. Chị giúp việc khép nép đứng một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta, tôi biết mối quan hệ công việc này đã đến hồi kết.

Tôi quyết định cho chị giúp việc nghỉ việc ngay ngày hôm sau. Tối đó, tôi kể cho chồng nghe mọi chuyện. Anh im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi:
– Em có chắc là mình nhìn nhầm không? Anh nhớ hôm qua anh về muộn vì đi tiếp khách, nhưng…

Câu nói bị bỏ lửng. Ánh mắt anh thoáng một tia bối rối mà tôi chưa kịp hiểu hết. Tôi gạt đi, cho rằng anh chỉ ngạc nhiên. Nhưng vài ngày sau, khi dọn lại phòng chị giúp việc để trả, tôi tìm thấy một bức ảnh. Trong ảnh là chị giúp việc và người đàn ông hôm trước… đứng cạnh chồng tôi. Ba người cười rất thân mật, như bạn bè lâu năm. Mặt tôi nóng ran.

Tôi lục trí nhớ, mới sực nhớ ra chồng tôi từng kể có một người bạn thân ở nước ngoài – chính là anh ta. Nghĩa là… họ biết nhau từ trước, và chồng tôi biết chuyện anh ta ở lại nhà tôi. Vậy tại sao anh không nói? Tại sao lại để mọi thứ xảy ra trong im lặng, để tôi nghi ngờ, rồi nổi giận?

Một mớ câu hỏi chất chồng nhưng không có lời giải đáp. Tôi cất bức ảnh vào ngăn kéo, khóa lại. Trong thâm tâm, tôi biết mình đã mất đi niềm tin – không chỉ với chị giúp việc, mà còn với chính người đàn ông đầu gối tay ấp.

Câu chuyện tưởng như đơn giản chỉ là “bắt quả tang” hóa ra lại mở ra một khoảng tối khác, sâu hơn, mập mờ hơn. Đôi giày của con tôi được tìm thấy, nhưng thứ tôi đánh mất thì chẳng gì tìm lại được: sự an yên trong căn nhà này.

Anh nông dân nuôi loài chim quý trong sách đỏ được tặng Huân chương Lao động, điển hình nông dân sản xuất giỏi

Một nông dân Gia Lai được Chủ tịch nước tặng Huân chương Lao động hạng ba vì tạo sinh kế cho nhiều hộ nghèo, điển hình nông dân sản xuất giỏi từ nghề nuôi nhiều giống chim quý hiếm.

Gia Lai - Ảnh 1.

Tô Vũ Thành Tín bên đàn chim công má vàng. Đây là loài đặc hữu Việt Nam, xếp nhóm IB trong sách đỏ, được bảo vệ nghiêm ngặt – Ảnh: NVCC

Thành công mô hình sản xuất của nông dân này là nuôi được nhiều loại chim quý như công xanh, công má vàng, trĩ 7 màu, gà lôi…

Nuôi chim quý, giúp dân thoát nghèo, được tặng huân chương

Ngày 14-8, ông Nguyễn Hoài Nguyên, chủ tịch UBND xã Vạn Đức (Gia Lai), xác nhận thông tin một nông dân trên địa bàn tỉnh được Chủ tịch nước tặng thưởng Huân chương Lao động hạng ba lan truyền trên mạng những ngày qua là có thật.

Cụ thể những ngày qua, mạng xã hội ồ ạt chia sẻ thông tin một nông dân tại tỉnh Bình Định (cũ), nay là tỉnh Gia Lai, được tặng Huân chương Lao động hạng ba vì là điển hình nông dân sản xuất giỏi, nhân nuôi thành công nhiều loài chim quý như trĩ 7 màu, chim công…

Từ đó cộng đồng mạng liên hệ với vụ việc truy tố, xét xử anh Thái Khắc Thành, trú tỉnh Nghệ An, 6 năm tù vì nhân giống và bán 10 con gà lôi trắng.

Anh nông dân Gia Lai nuôi loài chim quý được tặng Huân chương Lao động nói gì về các quy định? - Ảnh 2.

Tô Vũ Thành Tín (giữa) nhận Huân chương Lao động hạng ba cuối năm 2024 – Ảnh: NVCC

Trao đổi với Tuổi Trẻ Online, anh Tô Vũ Thành Tín – trú xã Vạn Đức, tỉnh Gia Lai (xã Ân Tín, huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định cũ), người nhận Huân chương Lao động hạng ba – đã chia sẻ về câu chuyện của mình.

Anh Tín cho biết trước đây theo học chuyên ngành xây dựng, sau thời gian làm việc tại phía Nam, năm 2014 anh trở về quê mở trang trại nuôi chim vì muốn ở gần gia đình, chăm sóc cha mẹ già.

Loài chim đầu tiên anh chọn nuôi thương phẩm là chim trĩ đỏ, loại này tương đối dễ nuôi. Sau khi thành công ban đầu, anh tiến tới nuôi chim trĩ 7 màu, đây là loài chim quý có nguồn gốc nhập ngoại, có bộ lông rất sặc sỡ, được dân chơi kiểng ưa thích. Đến nay, đàn chim trĩ của trang trại anh dao động khoảng 1.000 con.

Gia Lai - Ảnh 3.

Trĩ 7 màu, một giống chim quý có nguồn gốc nhập ngoại được anh Tín nuôi tại trang trại – Ảnh: NVCC

Không dừng lại ở đó, anh tiếp tục tìm hiểu và nhập giống chim công xanh Ấn Độ và chim công má vàng Việt Nam về nuôi gây giống. Trong đó chim công má vàng là loài đặc hữu quý hiếm, nằm trong danh mục IB, được bảo vệ nghiêm ngặt.

Còn chim công xanh Ấn Độ dù sách đỏ Việt Nam không quy định nhưng cũng là loài quý hiếm, có tên trong phụ lục Công ước buôn bán quốc tế các loài động vật, thực vật hoang dã nguy cấp (CITES). Đàn chim công của anh tới nay đã có tới vài chục con và đang phát triển tốt. Với chim công, anh chỉ bán cho người nuôi kiểng, không sử dụng làm thực phẩm vì pháp luật nghiêm cấm việc này.

Ngoài ra, anh còn gây nuôi một số loại chim kiểng quý hiếm thuộc bộ gà với bộ lông rất độc đáo như gà đại cát. Đến nay trang trại mang về cho anh thu nhập khoảng 1 tỉ đồng/năm, ngoài ra anh còn giới thiệu mô hình, tạo sinh kế cho nhiều hộ gia đình khó khăn.

Người nuôi phải đăng ký với cơ quan chức năng và được cấp phép

Tô Vũ Thành Tín cho hay pháp luật không hoàn toàn cấm người dân nhân nuôi các loài động vật hoang dã, quý hiếm. Nhưng để đáp ứng điều kiện được nhân nuôi, người nuôi bắt buộc phải đăng ký với cơ quan chức năng và được cấp phép. Ngoài ra, phải chứng minh được nguồn gốc giống hợp pháp, có xuất xứ rõ ràng.

Vừa qua anh mới nhập một số đôi gà lôi trắng từ một cơ sở giống để nuôi thử nghiệm. Trước đây giống gà lôi trắng thuộc nhóm IB, cơ quan chức năng hướng dẫn nộp hồ sơ ra Trung ương. Nhưng nay anh cho biết do gà lôi trắng đã xếp vào nhóm IIB nên đang làm hồ sơ để gửi Chi cục Kiểm lâm tỉnh đăng ký.

Gia Lai - Ảnh 4.

Chim công trắng đột biến được anh Tín lai tạo thành công từ giống công xanh Ấn Độ – Ảnh: NVCC

Trước vụ việc người nhân nuôi và buôn bán 10 con gà lôi trắng bị bắt và truy tố, xét xử, anh Tín cho rằng nên khuyến khích người dân nhân nuôi các loài động vật hoang dã quý hiếm để chung tay cùng Nhà nước bảo tồn, nhân rộng quần thể các loài này.

Trên thực tế, nhiều loài động vật quý đang rất khó khăn khi tồn tại trong môi trường tự nhiên do môi trường sống thu hẹp, bị tập trung săn bắt… nguy cơ tuyệt chủng rất cao.

Nhưng nếu khuyến khích người dân nuôi, bà con sẽ coi đó là tài sản của mình và tự nhiên có ý thức bảo vệ, gìn giữ, nhân rộng quần thể bởi họ được hưởng lợi từ việc tham gia bảo tồn.

Gia Lai - Ảnh 5.

Giống gà đại cát, còn gọi là gà vảy cá, với bộ lông rất đẹp được trang trại Tô Vũ Thành Tín nhân nuôi để bán kiểng – Ảnh: NVCC

Muốn nuôi động vật hoang dã phải đăng ký, xin phép

Ông Nguyễn Văn Thắng, giám đốc Vườn quốc gia Kon Ka Kinh (Gia Lai), nhìn nhận ở góc độ bảo tồn, nếu người dân có khả năng nhân nuôi các loài động vật quý hiếm cần khuyến khích vì việc này cũng góp phần vào bảo tồn loài.

Nhưng việc nuôi động vật hoang dã, quý hiếm phải đăng ký và được cơ quan chức năng cấp phép, theo dõi. Khi nuôi động vật hoang dã phải đăng ký nguồn gốc xuất xứ, đăng ký theo dõi biến động quần thể.

Trên thực tế hiện nay nhiều loài động vật quý hiếm vẫn được nuôi trong các vườn thú, phục vụ mục đích tham quan, phổ biến kiến thức đa dạng sinh học… vì đã đăng ký, được cấp phép.

Ông Thắng khuyến cáo người dân khi xác định nuôi loài có nguồn gốc hoang phải đăng ký để cơ quan chức năng theo dõi, quản lý. Kể cả những loài vật nuôi đang phổ biến hiện nay như gà rừng, heo rừng, nhím, chồn.

Đối với các loài trong nhóm IB, quy định về bảo tồn, thương mại khắt khe hơn so với nhóm IIB, việc nhân nuôi, vận chuyển phải có giấy phép đặc biệt. Hiện tại Vườn quốc gia Kon Ka Kinh ghi nhận có một số loài gà lôi quý như gà lôi lam mào tím, gà lôi lam mào đỏ…

Danh tính anh trai sáng nhất MXH hôm nay.. Mỗi ngày tiết kiệm 20k mang đi mua ô tô

Người đàn ông mang 2 thùng xốp to chứa toàn tiền lẻ đi mua ô tô khiến cộng đồng mạng dậy sóng. Nhiều người cho rằng, số tiền phải lên đến 700 triệu.

Mới đây, trên mạng xã hội lan truyền hình ảnh một người đàn ông mang theo hai thùng xốp lớn chứa đầy tiền lẻ đi mua ô tô. Theo hình ảnh được chia sẻ, mỗi thùng xốp được xếp chật kín những cọc tiền mệnh giá nhỏ 1-2 nghìn đồng. Cùng với đó là cảnh nhiều nhân viên của một đại lý ô tô cùng chia nhau kiểm đếm số tiền này.

Otofun.jpg

Ảnh chụp màn hình một bài chia sẻ trên diễn đàn Otofun.

Sự việc nhanh chóng thu hút sự chú ý và bàn luận sôi nổi từ cộng đồng mạng. Nhiều người bày tỏ sự bất ngờ và thích thú với cách thanh toán “độc lạ”, hiếm gặp này.

Trên các diễn đàn, một số bình luận cho rằng đây là kết quả của quá trình “tích tiểu thành đại” trong thời gian dài, thể hiện sự kiên trì đáng nể của vị khách hàng. Lại cũng có những bình luận hài hước: “Showroom chắc mất cả buổi để đếm tiền”, hay “Thanh toán kiểu này vì việc chuyển khoản dịch vụ có vẻ… nhàm chán”.

tien le.jpeg

Thùng xốp với toàn tiền lẻ mệnh giá 1-5 nghìn đồng. Ảnh: Toyota BG

Theo nguồn tin, PV VietNamNet đã xác định sự việc diễn ra tại đại lý Toyota Bắc Giang (phường Bắc Giang, tỉnh Bắc Ninh), đồng thời những hình ảnh thú vị của vị khách hàng cũng được phát đi từ chính các nhân viên sales của đại lý này.

Trao đổi với VietNamNet, anh Nguyễn Đình Sáng – Trưởng phòng Kinh doanh Toyota Bắc Giang xác nhận, vào sáng nay (14/8), một vị khách hàng trú tại xã Kép, tỉnh Bắc Ninh (thuộc huyện Lạng Giang, tỉnh Bắc Giang trước đây) đã đến đại lý để mua xe và mang theo 2 thùng xốp tiền mặt. Tuy nhiên, số tiền lẻ này là 60 triệu chứ không phải 700 triệu như nhiều đồn đoán trên mạng xã hội.

Toyota dem tien.jpg

Cảnh đếm tiền “nhớ đời” của các nhân viên Toyota Bắc Giang sáng 14/8. Ảnh: Nguyễn Đình Sáng

“Dù có 60 triệu nhưng do toàn tiền lẻ, chúng tôi phải huy động 5-6 người cùng đếm và mất khoảng hơn 1 giờ để kiểm xong. Đầu giờ chiều nay, chúng tôi đã cùng chủ xe mang tiền ra ngân hàng. Dù hơi mất thời gian nhưng các anh em đều rất vui vì chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy”, anh Sáng nói với VietNamNet.

Theo Hoàng Hiệp (VietNamNet)