Home Blog Page 3

Mổ ở Mỹ thất bại, nữ Việt kiều được bác sĩ tại TPHCM lấy 481 viên sỏi mật

Trước khi được bác sĩ tại bệnh viện ở TPHCM lấy 481 viên sỏi khỏi túi mật, nữ Việt kiều đã có 2 lần điều trị thất bại, bao gồm lần tiến hành phẫu thuật tại Mỹ.

Ngày 16/8, thông tin với phóng viên Dân trí, bác sĩ chuyên khoa 2 Huỳnh Ngọc Hớn, Giám đốc Bệnh viện Trưng Vương (TPHCM) cho biết, vừa qua các bác sĩ nơi này đã thực hiện ca phẫu thuật giải thoát cho một nữ bệnh nhân khỏi tình trạng nguy hiểm ở túi mật.

Bệnh nhân là chị H.N. (sinh năm 1974, Việt kiều Mỹ). Theo lời kể của bệnh nhân, trước đó chị được một cơ sở y tế tại Mỹ phát hiện sỏi mật, tuy nhiên thất bại trong quá trình gây mê để phẫu thuật, nên chỉ được điều trị nội khoa và giảm đau.

Gần đây khi về Việt Nam công tác, bệnh nhân đã vào một bệnh viện tư nhân để tìm cơ hội điều trị, nhưng tiếp tục gặp thất bại ở giai đoạn gây mê khi thực hiện ca mổ.

Thời điểm vào Bệnh viện Trưng Vương, bệnh nhân trong tình trạng đau nhiều vùng hạ sườn phải. Qua thăm khám và tiến hành chụp chiếu kiểm tra, các bác sĩ xác định bệnh nhân có sỏi túi mật, cần được phẫu thuật gấp.

Nếu không kịp thời can thiệp điều trị, nữ Việt kiều có thể bị viêm túi mật nặng, biến chứng hoại tử túi mật, thậm chí gây nhiễm trùng nặng làm nguy hiểm đến tính mạng.

Bác sĩ chuyên khoa 2 Đoàn Kim Huyên, Trưởng khoa Gây mê hồi sức, cho biết trước áp lực rất lớn khi bệnh nhân đã mổ thất bại 2 lần trước đó, ê-kíp phẫu thuật và gây mê đã kiểm tra thực tế kỹ lưỡng, tìm nguyên nhân để lên phương án gây mê cẩn trọng.

Bệnh nhân được ghi nhận dị ứng với hơn 20 kháng nguyên, đồng thời có cân nặng cao, có tiền sử hội chứng ngưng thở khi ngủ. Do đó, ê-kíp gây mê đã chủ động phun khí dung, tiêm thuốc chống dị ứng đường tĩnh mạch và theo dõi sát đường thở của bệnh nhân.

Nhờ vậy, cuộc phẫu thuật được thực hiện một cách suôn sẻ, lấy ra đến 481 viên sỏi trong túi mật bệnh nhân. Hậu phẫu, sức khỏe nữ Việt kiều đã dần ổn định.

Số lượng sỏi khổng lồ được lấy ra khỏi túi mật của nữ Việt kiều (Ảnh: BS).

“Với túi mật chứa nhiều sỏi như của bệnh nhân trên, nếu điều trị không hợp lý có thể gây viêm túi mật nặng, sỏi có thể rơi xuống đường mật chính làm tắc nghẽn đường mật, gây viêm tụy cấp, tắc ruột và nhiều biến chứng khác.

Chính vì vậy, bệnh nhân khi bị sỏi mật cần được thăm khám và tư vấn ở cơ sở chuyên môn tốt, để sớm phát hiện bệnh.

Hơn nữa, mỗi bệnh nhân có bệnh lý nền và cơ địa kèm theo khác nhau, nên đều cần có sự thăm khám và lên phương án chi tiết, hợp lý, để kết quả điều trị được tốt nhất”, thạc sĩ, bác sĩ chuyên khoa 2 Đoàn Văn Trân, Phó trưởng khoa Ngoại Tổng hợp khuyến cáo.

Nguồn: https://dantri.com.vn/suc-khoe/mo-o-my-that-bai-nu-viet-kieu-duoc-bac-si-tai-tphcm-lay-481-vien-soi-mat-20250817005838646.htm

Có lẽ sau 6 năm kết hôn, đây là lần đầu chồng cảm thấy s::ợ tôi, cũng là lần đầu tôi thấy s::ợ chính bản thân mình. Chồng tôi là một doanh nhân, mỗi tháng kiếm ra cả trăm triệu đồng.

“Có lẽ sau 6 năm kết hôn, đây là lần đầu chồng tôi sợ tôi, cũng là lần đầu tôi thấy sợ chính bản thân mình…”

Một người phụ nữ tưởng như hiền lành, cam chịu, nay bỗng bùng nổ dữ dội trong một đêm. Chuyện gì đã khiến cô từ bỏ sự nhẫn nhịn quen thuộc để trở nên mạnh mẽ đến mức làm cả người chồng doanh nhân phải run sợ?

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình làm nghề hải sản. Cha mẹ tôi mở sạp bán cá ở chợ đầu mối suốt mấy chục năm, từ đó nuôi anh chị em tôi ăn học. Công việc vất vả, mùi tanh bám lấy người ngày này qua ngày khác, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ. Ngược lại, tôi luôn tự hào vì cha mẹ bằng mồ hôi nước mắt đã cho chúng tôi một mái ấm tử tế. Khi lấy chồng, tôi vẫn duy trì công việc buôn bán, bởi trong thâm tâm, tôi không muốn trở thành người phụ nữ chỉ biết ngửa tay xin tiền.

Chồng tôi là doanh nhân. Anh kiếm tiền nhiều, nhanh và sạch sẽ. Anh đi họp, đi ký hợp đồng, ăn mặc chỉnh tề, nước hoa đắt tiền, nói chuyện với giới thượng lưu. Anh từng bảo: “Em cứ nghỉ đi, anh nuôi”. Nhưng tôi không chịu. Tôi thích đứng trong quán hải sản nhỏ, thích cảm giác buổi sáng nghe tiếng cân kêu, thích niềm vui khi khách khen cá tươi, tôm ngon. Tôi cảm thấy mình có giá trị.

Cho đến hôm qua…

Xe tôi bị hỏng lúc 7 giờ tối. Trời tối om, người thì bám đầy mùi cá sau cả ngày buôn bán, tôi đành gọi chồng đến đón. Anh đến, bước xuống xe với vẻ mặt khó chịu. Vừa thấy tôi, anh nhăn mày:
– “Anh đã bảo bao lần rồi, thanh lý cái quán đi. Em bán chi mấy thứ tanh tưởi đó, mùi ám vào người, ám vào nhà, giờ ám cả vào anh!”

Tôi cố phân tích, nhẹ nhàng nói rằng tôi muốn tự lập, rằng đây là công việc truyền thống gia đình, rằng tôi yêu nó. Nhưng anh không nghe. Khuôn mặt anh hằn lên sự ghê sợ. Bao nhiêu ấm ức tích tụ bấy lâu như bùng nổ, tôi ôm chậu nước cá trên tay, dội thẳng lên người mình, hét lớn:
– “Anh ghê tởm mùi cá này đúng không? Sáu năm nay em giấu anh một bí mật, giờ thì em không giấu nữa…”

Tôi đứng đó, toàn thân ướt nhẹp, mùi cá bốc lên nồng nặc. Chồng tôi sững sờ, đôi mắt mở to, lần đầu tiên sau nhiều năm tôi thấy anh… sợ tôi. Nhưng tôi còn sợ hơn – sợ bản thân đã kìm nén quá lâu, sợ cái khoảnh khắc tôi không còn bình tĩnh.

Tôi run rẩy nói:
– “Anh nghĩ em cần tiền anh sao? Anh nghĩ em đi bán cá chỉ để giữ chút tự trọng thôi sao? Không! Em làm việc này bởi vì nó gắn liền với một sự thật mà sáu năm nay em chưa bao giờ dám nói với anh…”

Chồng tôi bước lại gần, gằn giọng:
– “Sự thật gì?”

Tôi hít một hơi dài, nước mắt trào ra cùng mùi cá tanh tưởi quanh người:
– “Thật ra em không hề chỉ bán cá cho vui. Em gánh nợ thay gia đình. Sáu năm nay, mỗi tháng em trả hàng chục triệu cho chủ nợ. Đó là số tiền bố mẹ em vay để cứu anh trai em thoát khỏi vòng lao lý ngày trước. Em không muốn anh biết, bởi em sợ anh coi thường gia đình em, sợ anh thấy em và nhà em chỉ là gánh nặng. Em tự mình buôn bán, tự mình trả nợ. Em không cần tiền của anh, chưa từng cần một đồng nào của anh cho việc đó.”

Chồng tôi chết lặng. Lúc này, tôi thấy bàn tay anh run lên. Có lẽ anh nhớ lại bao lần trách móc tôi về mùi cá, bao lần càu nhàu vì tôi về trễ, bao lần so sánh tôi với vợ của bạn bè anh – những người phụ nữ thơm tho, sang trọng. Anh không hề biết rằng phía sau sự lặng lẽ đó là một sự hy sinh âm thầm.

Tôi gục xuống ghế đá bên đường, nước mắt chan hòa với mùi tanh. Nhưng tôi không thấy nhục. Tôi thấy nhẹ. Vì cuối cùng, gánh nặng bí mật suốt 6 năm cũng đã được nói ra.

Cả đêm hôm đó, chồng tôi ngồi lặng thinh. Anh không quát tháo, không trách móc. Chỉ lặng nhìn tôi, thỉnh thoảng thở dài. Có lẽ lần đầu tiên, anh nhìn thấy một góc khuất của tôi mà anh chưa từng biết.

Sáng hôm sau, anh không đi làm sớm. Anh rót cho tôi một cốc nước, ngập ngừng:
– “Sao em không nói sớm? Sao em phải chịu đựng một mình?”

Tôi cười nhạt:
– “Nếu em nói, anh có đồng ý lấy một người vợ nặng nợ như em không? Nếu em nói, liệu gia đình anh có chấp nhận không? Em thà chịu khổ, còn hơn mất đi tình yêu và mái ấm này.”

Anh siết chặt tay tôi. Tôi thấy mắt anh đỏ hoe. Người đàn ông thành đạt ấy, cuối cùng cũng nhận ra, tiền bạc chẳng thể đo đếm hết giá trị của một con người. Tôi không chỉ là vợ anh – tôi còn là một chiến binh, đã chiến đấu suốt nhiều năm trong âm thầm để giữ vững gia đình hai bên.

Chồng tôi xin lỗi. Anh bảo từ nay sẽ không bao giờ còn coi thường công việc của tôi nữa. Anh thậm chí đề nghị giúp tôi cải tạo lại quán, làm thương hiệu đàng hoàng, để không còn cảnh quần áo ám mùi cá tanh. Tôi nhìn anh, nửa tin nửa ngờ, nhưng sâu trong lòng, một ngọn lửa hy vọng vừa bùng sáng.

Có lẽ, sau 6 năm, hôn nhân của chúng tôi mới thật sự bắt đầu – bằng sự thật, sự thấu hiểu và sự tôn trọng lẫn nhau. Và tôi cũng nhận ra, sự mạnh mẽ đôi khi không phải là im lặng cam chịu, mà là dám nói ra điều mình đã giấu kín, dù trong giây phút đó chính bản thân cũng run sợ.

Ngay trong đêm, có thêm tình tiết mới sau khi trích xuất góc cam khác trong vụ vợ “s:ực” chồng ở Phú Thọ

Sau khi ôm ngực chạy từ trong nhà ra, chỉ ít phút sau, người đàn ông ngã gục xuống sân.

Mới đây trên mạng xã hội xôn xao thông tin về vụ việc nghi vợ đâm chồng tử vong, xảy ra tại Phú Thọ. Theo một đoạn camera được lan truyền, vào thời điểm rạng sáng ngày 17/8, một người đàn ông cởi trần tay ôm ngực chạy từ trong nhà ra sân. Theo ngay phía sau là một phụ nữ trẻ, tay cầm vật giống dao. Ngoài ra, còn có 2 người khác, một nam, một nữ chạy theo can ngăn.

Khi người phụ nữ trẻ cầm dao định tiến lại gần thì người đàn ông đứng lên bỏ chạy được một đoạn và ngã gục xuống sân. Người phụ nữ tiếp tục tiến gần về phía nạn nhân nhưng được một người đàn ông khác can ngăn. Sau đó, nạn nhân đứng dậy đi được vài bước thì gục xuống sân.

Sau vụ việc, người phụ nữ trẻ vẫn đứng ở sân, gần vị trí nơi người đàn ông ngã gục. Còn một phụ nữ khác thì gào khóc bên nạn nhân.

Cảnh tượng đã khiến dư luận vô cùng bàng hoàng, đồng thời tò mò không rõ nguồn cơn do đâu lại dẫn đến sự việc đau lòng đến vậy?

Nghi án vợ đâm chồng tử vong ở Phú Thọ: Camera tiết lộ gì?- Ảnh 1.

Hiện trường vụ việc, người phụ nữ mặc áo trắng được cho là đã dùng hung khí đâm chồng tử vong. (Ảnh: Cắt từ clip)

Theo nguồn tin trên báo Tuổi Trẻ Online, chiều 17/8, một lãnh đạo Uỷ ban nhân dân xã Phú Mỹ, tỉnh Phú Thọ xác nhận trên địa bàn xã vừa xảy ra một vụ việc nghi là vợ đâm chết chồng. Sự việc xảy ra vào khoảng 0 giờ 20 phút ngày 17/8 tại một nhà dân ở địa bàn xã Liên Hoa (cũ). Vào thời điểm này, người vợ được cho là đã dùng hung khí đâm khiến chồng tử vong.

Vị lãnh đạo Uỷ ban nhân dân xã Phú Mỹ cho biết, đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng, thuộc thẩm quyền của Công an tỉnh Phú Thọ điều tra, phía xã chỉ phối hợp chặt chẽ với cơ quan công an từ khi xảy ra sự việc đến giờ.

Phía xã chưa nắm được các thông tin cụ thể cũng như nguyên nhân dẫn đến vụ việc trên. Vị lãnh đạo cho biết thêm, ngay sau sự việc, người vợ đã bị cơ quan công an bắt giữ.

Ch-ân d-ung người vợ ở Phú Thọ đang được quan tâm nhất lúc này, sáng s-ủ::a chứ đâu đến nỗi nào

Sau khi ôm ngực chạy từ trong nhà ra, chỉ ít phút sau, người đàn ông ngã gục xuống sân.

Mới đây trên mạng xã hội xôn xao thông tin về vụ việc nghi vợ đâm chồng tử vong, xảy ra tại Phú Thọ. Theo một đoạn camera được lan truyền, vào thời điểm rạng sáng ngày 17/8, một người đàn ông cởi trần tay ôm ngực chạy từ trong nhà ra sân. Theo ngay phía sau là một phụ nữ trẻ, tay cầm vật giống dao. Ngoài ra, còn có 2 người khác, một nam, một nữ chạy theo can ngăn.

Khi người phụ nữ trẻ cầm dao định tiến lại gần thì người đàn ông đứng lên bỏ chạy được một đoạn và ngã gục xuống sân. Người phụ nữ tiếp tục tiến gần về phía nạn nhân nhưng được một người đàn ông khác can ngăn. Sau đó, nạn nhân đứng dậy đi được vài bước thì gục xuống sân.

Sau vụ việc, người phụ nữ trẻ vẫn đứng ở sân, gần vị trí nơi người đàn ông ngã gục. Còn một phụ nữ khác thì gào khóc bên nạn nhân.

Cảnh tượng đã khiến dư luận vô cùng bàng hoàng, đồng thời tò mò không rõ nguồn cơn do đâu lại dẫn đến sự việc đau lòng đến vậy?

Hiện trường vụ việc, người phụ nữ mặc áo trắng được cho là đã dùng hung khí đâm chồng tử vong. (Ảnh: Cắt từ clip)

 

Theo nguồn tin trên báo Tuổi Trẻ Online, chiều 17/8, một lãnh đạo Uỷ ban nhân dân xã Phú Mỹ, tỉnh Phú Thọ xác nhận trên địa bàn xã vừa xảy ra một vụ việc nghi là vợ đâm chết chồng. Sự việc xảy ra vào khoảng 0 giờ 20 phút ngày 17/8 tại một nhà dân ở địa bàn xã Liên Hoa (cũ). Vào thời điểm này, người vợ được cho là đã dùng hung khí đâm khiến chồng tử vong.

Vị lãnh đạo Uỷ ban nhân dân xã Phú Mỹ cho biết, đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng, thuộc thẩm quyền của Công an tỉnh Phú Thọ điều tra, phía xã chỉ phối hợp chặt chẽ với cơ quan công an từ khi xảy ra sự việc đến giờ.

Phía xã chưa nắm được các thông tin cụ thể cũng như nguyên nhân dẫn đến vụ việc trên. Vị lãnh đạo cho biết thêm, ngay sau sự việc, người vợ đã bị cơ quan công an bắt giữ.

Nguyên nhân khiến người vợ Phú Thọ x;u;ông t;a;y với chồng: Quá ki;nhk;h;ung rồi, không thể tin được 👇👇

Sau khi ôm ngực chạy từ trong nhà ra, chỉ ít phút sau, người đàn ông ngã gục xuống sân.

Mới đây trên mạng xã hội xôn xao thông tin về vụ việc nghi vợ đâm chồng tử vong, xảy ra tại Phú Thọ. Theo một đoạn camera được lan truyền, vào thời điểm rạng sáng ngày 17/8, một người đàn ông cởi trần tay ôm ngực chạy từ trong nhà ra sân. Theo ngay phía sau là một phụ nữ trẻ, tay cầm vật giống dao. Ngoài ra, còn có 2 người khác, một nam, một nữ chạy theo can ngăn.

Khi người phụ nữ trẻ cầm dao định tiến lại gần thì người đàn ông đứng lên bỏ chạy được một đoạn và ngã gục xuống sân. Người phụ nữ tiếp tục tiến gần về phía nạn nhân nhưng được một người đàn ông khác can ngăn. Sau đó, nạn nhân đứng dậy đi được vài bước thì gục xuống sân.

Sau vụ việc, người phụ nữ trẻ vẫn đứng ở sân, gần vị trí nơi người đàn ông ngã gục. Còn một phụ nữ khác thì gào khóc bên nạn nhân.

Cảnh tượng đã khiến dư luận vô cùng bàng hoàng, đồng thời tò mò không rõ nguồn cơn do đâu lại dẫn đến sự việc đau lòng đến vậy?

Hiện trường vụ việc, người phụ nữ mặc áo trắng được cho là đã dùng hung khí đâm chồng tử vong. (Ảnh: Cắt từ clip)

Theo nguồn tin trên báo Tuổi Trẻ Online, chiều 17/8, một lãnh đạo Uỷ ban nhân dân xã Phú Mỹ, tỉnh Phú Thọ xác nhận trên địa bàn xã vừa xảy ra một vụ việc nghi là vợ đâm chết chồng. Sự việc xảy ra vào khoảng 0 giờ 20 phút ngày 17/8 tại một nhà dân ở địa bàn xã Liên Hoa (cũ). Vào thời điểm này, người vợ được cho là đã dùng hung khí đâm khiến chồng tử vong.

Vị lãnh đạo Uỷ ban nhân dân xã Phú Mỹ cho biết, đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng, thuộc thẩm quyền của Công an tỉnh Phú Thọ điều tra, phía xã chỉ phối hợp chặt chẽ với cơ quan công an từ khi xảy ra sự việc đến giờ.

Phía xã chưa nắm được các thông tin cụ thể cũng như nguyên nhân dẫn đến vụ việc trên. Vị lãnh đạo cho biết thêm, ngay sau sự việc, người vợ đã bị cơ quan công an bắt giữ.

Phú Thọ nơi được quan tâm nhất lúc này

Công an tỉnh Phú Thọ đang điều tra nguyên nhân vụ người vợ được cho là đã đâm chết chồng ở xã Phú Mỹ, tỉnh Phú Thọ.

vợ đâm chết chồng - Ảnh 1.

Hiện trường nơi xảy ra sự việc – Ảnh cắt từ clip

Trao đổi với Tuổi Trẻ Online chiều 17-8, một lãnh đạo UBND xã Phú Mỹ (tỉnh Phú Thọ) xác nhận trên địa bàn xã vừa xảy ra vụ việc nghi vợ đâm chết chồng.

Theo vị này, vụ việc xảy ra vào khoảng 0h20 sáng 17-8 tại một nhà dân trên địa bàn xã Liên Hoa cũ.

Vào thời điểm này, người vợ được cho là đã dùng hung khí đâm khiến người chồng tử vong.

“Vụ án này đặc biệt nghiêm trọng, thuộc thẩm quyền của Công an tỉnh Phú Thọ điều tra, phía xã chỉ phối hợp chặt chẽ với cơ quan công an từ khi xảy ra sự việc đến giờ. Do đó các thông tin cụ thể, nguyên nhân vụ việc phía xã cũng chưa nắm được” – lãnh đạo UBND xã Phú Mỹ nói và cho biết người vợ đã bị cơ quan công an bắt giữ ngay sau khi xảy sự việc.

Theo những hình ảnh do camera an ninh ghi lại được chia sẻ trên mạng xã hội, một nam thanh niên tay ôm vào ngực từ trong nhà chạy ra sân.

Sau đó một người con gái mở cửa đi ra, trên tay cầm một vật giống dao tiến về phía nam thanh niên nói trên. Một người khác theo sau kêu gào.

Sau khi cô gái có ý định lại gần, nam thanh niên đứng lên chạy tiếp được một đoạn thì gục ngã xuống sân.

Vụ gia đình bị đòi tiề:n ch:u:ộc thithe, đã chuyển 50 triệu: Có thể lấy lại tiền?

Sự việc một người dân thuyền chài ở Phú Thọ phát hiện thi thể nạn nhân đuối nước nổi trên sông, sau đó yêu cầu gia đình nạn nhân phải chi 60 triệu đồng mới bàn giao đang khiến cộng đồng mạng phẫn nộ.

Ngày 17 tháng 8 năm 2025, chuyên trang Đời sống Pháp luật đăng tải bài viết với tiêu đề “Vụ gia đình bị đòi tiền chuộc thi thể, đã chuyển 50 triệu: Có thể lấy lại tiền?”. Nội dung như sau:

Trao đổi với PV, Tiến sĩ, luật sư Đặng Văn Cường (Đoàn Luật sư Hà Nội) cho biết, thông thường thì khi phát hiện xác chết trên sông, người dân sẽ vớt lên và thông báo với chính quyền địa phương, hoặc sẽ thông báo cho chính quyền địa phương, cơ quan chức năng để trục vớt, khám nghiệm giải quyết theo quy định của pháp luật.

Việc cá nhân vớt xác người đuối nước rồi yêu cầu gia đình chuộc tiền là chuyện rất hiếm khi xảy ra, hành vi này thiếu nhân văn khiến dư luận xã hội bức xúc.

Vụ gia đình bị đòi tiền chuộc thi thể, đã chuyển 50 triệu: Có thể lấy lại tiền?- Ảnh 1.

Bố đã mất 5 năm trước, mẹ cũng qua đời, 2 đứa trẻ bơ vơ

Vụ việc hy hữu và thiếu nhân văn

Đánh giá ở góc độ pháp lý, luật sư Đặng Văn Cường cho rằng, đây là quan hệ dân sự, là sự thoả thuận giữa các bên để xác lập quyền và nghĩa vụ dân sự.

“Nếu trường hợp thi thể chưa được vớt lên, mà gia đình nạn nhân thỏa thuận với người vớt là vớt lên sẽ trả tiền, thỏa thuận tự nguyện thì đó là quan hệ dân sự hợp pháp. Quan hệ dân sự này đòi hỏi các bên hiểu rõ quyền và nghĩa vụ, tự nguyện giao kết, không bị đe dọa ép buộc lừa dối thì pháp luật công nhận”.

Ông Cường phân tích thêm, trường hợp một người thấy xác chết trên sông tự động vớt lên mà không có yêu cầu từ phía gia đình rồi sau đó yêu cầu gia đình phải trả tiền với số tiền mà họ tự đưa ra, thì gia đình người có thi thể có quyền từ chối và báo sự việc với chính quyền địa phương để được xem xét giải quyết.

Pháp luật chỉ cho phép việc thỏa thuận là tự nguyện và trước khi công việc được thực hiện. Sau khi công việc vớt xác đã được thực hiện rồi thì việc trả công, cảm ơn là tùy vào hoàn cảnh, tùy tâm của gia đình có người tử vong. Không thể ép buộc đòi hỏi gia đình họ phải trả tiền theo ý nguyện, yêu cầu đơn phương từ phía người vớt xác nạn nhân.

Bởi vậy, trong trường hợp này nếu việc thỏa thuận giữa hai bên là tự nguyện, nội dung thỏa thuận thể hiện rõ công việc phải làm, số tiền phải trả, sau khi thỏa thuận mà công việc đã hoàn thành, tiền đã thanh toán một cách tự nguyện thì đây là quan hệ dân sự hợp pháp, người đã thanh toán tiền không đòi lại được

Vụ gia đình bị đòi tiền chuộc thi thể, đã chuyển 50 triệu: Có thể lấy lại tiền?- Ảnh 2.

Hình ảnh chụp lại gia dịch chuyển tiền

Còn trường hợp nếu có người tự vớt thi thể nạn nhân đuối nước lên bờ rồi yêu cầu một số tiền vô lý, ép buộc gia đình người có thi thể phải trả tiền, phải trả tiền thì mới bàn giao thi thể, việc trả tiền là không tự nguyện thì có quyền trình báo sự việc với cơ quan chức năng để yêu cầu người đã nhận tiền phải trả lại tiền, chỉ được trích phần công sức tương ứng với giá trị công sức mà họ đã bỏ ra.

Thậm chí, hành vi đe dọa uy hiếp tinh thần của người khác, lợi dụng người khác đang trong hoàn cảnh éo le khó khăn để buộc phải giao tài sản còn có thể là hành vi cưỡng đoạt tài sản, người thực hiện hành vi này còn có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Luật sư Đặng Văn Cường nhấn mạnh, việc cứu người trên sông, vớt thi thể người đuối nước trên sông là việc nghĩa, là truyền thống đạo lý tốt đẹp của người Việt Nam từ xưa đến nay. Thông thường thì sẽ không có việc ngả giá đối với công sức của người đã làm việc nghĩa. Vụ việc này là điều khá hy hữu và thiếu nhân văn.

“Trong trường hợp này, trường hợp gia đình người đã chuyển tiền không truy cứu, không đề nghị cơ quan chức năng giải quyết thì chính quyền địa phương, cơ quan đoàn thể cũng có thể liên hệ với người đã nhận tiền để giải thích phải thuyết phục cho họ trả lại một phần tiền cho gia đình vì số tiền nhận như vậy là rất lớn, không phù hợp với công sức và chi phí mà người này đã bỏ ra.

Việc hoàn lại một phần tiền sẽ thể hiện sự nhân văn, tình người trong các mối quan hệ dân sự, tránh gây ra những dư luận xấu và những vụ việc tương tự có thể xảy ra”, ông Cường bày tỏ.

Vụ gia đình bị đòi tiền chuộc thi thể, đã chuyển 50 triệu: Có thể lấy lại tiền?- Ảnh 3.

Gia đình đã lo xong phần cuối cùng cho người đã khuất

Theo thông tin ban đầu, người nhà nạn nhân chia sẻ, khoảng 1h sáng ngày 13/8 chị H. rời khỏi nhà, gia đình tìm kiếm khắp nơi đến khoảng 15h chiều cùng ngày thì có người gọi điện báo thấy thi thể chị H. được người dân thuyền chài phát hiện ở đoạn cầu Vĩnh Thịnh – Sơn Tây.

Điều đáng nói, cộng đồng mạng rất quan tâm hành động được cho là thiếu tính nhân văn của người đã phát hiện thi thể nạn nhân. Để được nhận thi thể chị H. gia đình nạn nhân phải trả 60 triệu đồng theo yêu cầu của người phát hiện. Do hoàn cảnh khó khăn, gia đình nạn nhân thỏa thuận nên được giảm xuống còn 50 triệu đồng.

Thông tin sự việc trên được chuyên trang Đời sống Pháp luật cập nhật qua bài viết với tiêu đề “”Đòi 60 triệu chuộc thi thể” đang gây phẫn nộ MXH: Người nhà nạn nhân xác nhận, chính quyền vào cuộc”. Nội dung như sau:

Cụ thể; cháu lớn là N.N.A (9 tuổi, xã Vạn Xuân, tỉnh Phú Thọ) mắc bệnh thần kinh (có sổ). Cháu nhỏ là N.P.T (7 tuổi, cùng ở địa chỉ trên). Bố của hai cháu đã mất cách đây 5 năm. Còn mẹ của các cháu là chị Hà Thị Thu H (sinh năm 1980), mắc bệnh trầm cảm, tinh thần không ổn định.

Khoảng 1h sáng ngày 13/8 chị H. rời khỏi nhà, gia đình tìm kiếm khắp nơi đến khoảng 15h chiều cùng ngày thì có người gọi điện báo thấy thi thể chị H. được người dân thuyền chài phát hiện ở đoạn cầu Vĩnh Thịnh – Sơn Tây.

Điều đáng nói, cộng đồng mạng rất quan tâm hành động được cho là thiếu tính nhân văn của người đã phát hiện thi thể nạn nhân. Để được nhận thi thể chị H. gia đình nạn nhân phải trả 60 triệu đồng theo yêu cầu của người phát hiện. Do hoàn cảnh khó khăn, gia đình nạn nhân thỏa thuận nên được giảm xuống còn 50 triệu đồng.

“Khó khăn chồng chất nhưng gia đình nội ngoại 2 bên vẫn cố vay mượn khắp nơi để đưa chị về an táng”, thông tin chia sẻ từ người thân nạn nhân.

"Đòi 60 triệu chuộc thi thể” đang gây phẫn nộ MXH: Người nhà nạn nhân xác nhận, chính quyền vào cuộc- Ảnh 1.

Gia đình đã lo xong hậu sự cho nạn nhân (hình ảnh chia sẻ trong bài kêu gọi ủng hộ 2 cháu nhỏ)

Người nhà nạn nhân xác nhận sự thật

Để làm sáng tỏ thông tin, chiều 16/8, chúng tôi liên hệ với người đăng bài chia sẻ và số điện thoại của chủ tải khoản đứng tên kêu gọi giúp đỡ cho hai cháu nhỏ.

Những người này xác nhận thông tin sự thật và cho biết, hiện tại gia đình đã lo xong hậu sự cho nạn nhân, nhưng không muốn sự việc phức tạp nên không có ý “truy cứu” người đã nhận tiền.

Cũng trong cuộc điện thoại với anh H.Q.G (trực tiếp chuyển khoản cho người vớt xác nạn nhân) xác nhận gia đình đã chuyển khoản 50 triệu đồng, dù trước đó không có thỏa thuận, thuê mượn đối với người đã phát hiện thi thể nạn nhân.

“Trước đó họ ra giá 60 triệu đồng, sau thì xuống 50 triệu đồng và họ tắm rửa chị H. cho vào quan tài cẩn thận”, anh G. cũng cho biết, gia đình thống nhất không muốn sự việc phức tạp nên từ chối truy cứu.

"Đòi 60 triệu chuộc thi thể” đang gây phẫn nộ MXH: Người nhà nạn nhân xác nhận, chính quyền vào cuộc- Ảnh 2.

Thông báo chuyển tiền xác nhận qua tin nhắn (hình ảnh chia sẻ trong bài kêu gọi ủng hộ 2 cháu nhỏ)

Liên quan đến thông tin này, trao đổi với PV, một lãnh đạo UBND xã Vạn Xuân cho biết, địa phương đã nắm được thông tin và giao công an, cơ quan chức năng xác minh, làm rõ. Hiện các cơ quan chức năng đang xác minh, chưa có kết quả chính thức.

Đại diện chính quyền cho biết thêm về người phụ nữ trong bài viết – chị H.T. T.H là công dân ở địa phương, có hai con gái như thông tin trên mạng xã hội. Thời điểm chị H. đi khỏi nhà, gia đình đã đăng thông tin tìm kiếm lên mạng xã hội. Hiện tại, gia đình đã lo xong hậu sự cho nạn nhân.

Lãnh đạo xã Vạn Xuân cũng cho biết thêm, sau khi nhận được tin báo, chính quyền địa phương, Mặt trận Tổ quốc xã Vạn Xuân đã đến thăm hỏi, động viên gia đình và giao các lực lượng nắm bắt thêm thông tin vụ việc.

Được biết, gia đình nạn nhân thuộc diện hộ nghèo, cháu lớn có bệnh án liên quan đến bệnh thần kinh. Hoàn cảnh 2 cháu hiện tại vô cùng đáng thương, ông bà nội đã già yếu không có thu nhập, ông ngoại bị tai biến đột quỵ, đầu óc không tỉnh táo, bà ngoại của hai chái cũng đã già yếu và mắc bệnh tim….

Không chịu nấu ăn để chúc mừng sinh nhật mẹ chồng vì bị sốt cao, em chồng đến tận nhà nói tôi gi:;ả ốm để trốn việc, lục tung chăn lên gọi tôi sang nấu 10 mâm cơm, tôi ức nghẹn cố l:;ết sang nhà nấu nướng, sáng hôm sau cả nhà chồng náo l:;oạn ..

Tối đó, tôi sốt hầm hập gần 39 độ, mắt hoa đầu choáng, chỉ muốn chùm kín chăn để đỡ rét. Vậy mà cửa phòng bị đẩy bật, em chồng phăm phăm đi vào, lật tung chăn, chỉ tay thẳng mặt: “Chị gi:;ả ốm để trốn việc chứ gì? Mẹ sinh nhật, 10 mâm cơm đợi chị đấy!” Tôi run rẩy, cổ họng khô khốc, vẫn phải cố l:;ết khỏi giường, men theo tường sang nhà mẹ chồng. Đêm ấy tôi đứng trong bếp giữa cơn sốt, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, còn sáng hôm sau… cả nhà chồng náo l:;oạn bởi một sự thật chẳng ai ngờ đến.

Cơn sốt đến đột ngột như một ngọn lửa trùm lên cả người. Lúc đầu là gai rét, răng lập cập, tôi kéo chăn kín cằm mà vẫn thấy gió rít từng sợi xuyên qua lỗ chân lông. Tôi gọi cho chồng nhưng anh đang họp với khách, chỉ nhắn: “Em uống hạ sốt trước, xong anh về.” Tôi đặt chiếc nhiệt kế dưới nách, kim leo lên 38,8 rồi đứng im như trêu ngươi. Đầu đau đến mức những âm thanh nhỏ bé cũng hóa thành búa nện: tiếng đồng hồ treo tường, tiếng xe máy ngoài hẻm, tiếng nước rỉ từ vòi rửa bát… Tất cả dồn vào một điểm.

Chưa kịp uống hết viên thuốc, cửa phòng bật mở. Hân – em chồng – không gõ cửa. Quần jean ôm, áo thun bó, mắt kẻ eyeliner sắc lẹm. Cô ta quét ánh nhìn qua tôi, rồi thẳng tay túm mép chăn, giật phắt. “Dậy đi chị. Mẹ đặt 10 mâm. Người ta đến giờ rồi mà chị còn nằm ườn. Đừng có làm trò!” Tôi vùng dậy theo phản xạ, choáng váng đến mức phải bấu lấy mép giường để giữ thăng bằng. “Chị sốt… sốt thật,” tôi lắp bắp. Hân cười khẩy: “Sốt thì uống thuốc, đàn bà nhà này ai chả từng sốt mà vẫn nấu. Mẹ sinh nhật năm có một lần. Chị về nhà chồng thì phải biết điều.”

Cô ta đưa tay sờ trán tôi, chạm nhẹ rồi rụt về, nói như phán quyết: “Âm ấm. Đủ bịa.” Tôi không đủ sức tranh cãi. Ngay trong lúc gió lùa qua khung cửa, tôi nghe tiếng mẹ chồng vọng từ ngoài sân, nhọn như tiếng thìa gõ vào cạnh nồi: “Sang ngay, đừng để khách chờ!” Từ ngày cưới, tôi vẫn cố gắng học nấu các món mẹ thích: thịt đông, canh bóng, nem rán, xôi gấc… Tôi gom góp niềm vui từ từng lời khen hiếm hoi, nhưng những lúc như thế này, sự cố gắng ấy bỗng nhỏ bé như hạt cát.

Hân đứng khoanh tay trước ngực: “Để em gọi xe cho chị hay chị tự đi?” Tôi lắc đầu, kéo vội chiếc áo khoác mỏng. Mỗi bước chân như lún xuống bùn. Từ nhà tôi sang nhà mẹ chồng chỉ hai ngõ, vậy mà đoạn đường đêm ấy dài ra vô tận. Gió thổi ào qua những chùm lá bàng, ánh đèn vàng vỡ vụn trên mặt đường. Tôi nghe tiếng trò chuyện lao xao từ nhà trên: họ hàng đang kéo đến, tiếng chúc tụng lẫn tiếng kéo ghế. Mùi gia vị, mùi hành phi, mùi gà luộc, mùi mỡ nóng xộc lên khiến tôi buồn nôn.

Vừa đặt chân vào bếp, mẹ chồng đã liếc qua. Bà ngồi ở bộ bàn gỗ, tay lần chuỗi hạt, trên bàn là mấy chiếc phong bì khách mang đến. “Đến giờ này mới vác mặt sang,” bà nói, giọng đều đều, lạnh như thép. “Đem tạp dề vào, bếp giao cho con đấy.” Tôi cắn môi: “Mẹ, con đang sốt…” Bà nhếch môi như không nghe. “Quan trọng là kết quả. Người ta ăn ngon là được.”

Hân quẳng một túi nguyên liệu xuống chạn bếp, kể lể như đọc sớ: “Mười mâm, mỗi mâm tám món. Gỏi ngó sen, nem rán, gà hấp lá chanh, canh măng, cá kho, bò xào cần tỏi, xôi gấc, chè trôi. Bánh gatô đặt rồi, đừng đụng.” Cô ta chép miệng: “Mẹ bảo chị khéo tay, hôm nay cho em mở mang.” Tôi gật đầu cho qua, tay đã run khi buộc dây tạp dề. Bếp ấm, nhưng cơ thể tôi thì rét run. Kim đồng hồ bếp nhích chậm chạp mà nhiệm vụ chồng chất. Tôi nhìn qua cửa sổ: bầu trời sẫm lại, một đêm dài vừa bắt đầu.

Từ lòng bàn tay, hơi nóng của sốt và lửa trộn làm một. Tôi rửa mớ hành lá, rửa đến đâu nước nứt ra như dao cắt vào da. Tôi lặng lẽ đặt nồi, canh lửa, nêm nếm bằng ký ức đã thuộc lòng. Trong tiếng xì xèo của dầu, tiếng sôi của nước, tiếng dao gõ thớt, tôi nuốt xuống những giọt ấm ức mằn mặn như vị muối. Thời khắc ấy, tôi chỉ ước được nằm im, đặt trán lên chiếc gối mát lạnh. Nhưng trước mặt là mười mâm, sau lưng là những ánh mắt. Tôi hít một hơi dài, bắt đầu.

Bếp nóng như một cái lò, còn tôi thì đắp thêm sốt. Đầu tôi như bị ai bó chặt bằng dây thừng: nghĩ đến điều gì, sợi dây ấy lại thít mạnh. Tôi bắt đầu với gỏi ngó sen để “lấy may”: sen rửa thật kỹ, bóp nhẹ cho ráo, trộn cùng tai heo luộc thái mỏng, tôm bóc vỏ, thêm chút cà rốt bào sợi, hành phi, đậu phộng rang, rau răm. Nước mắm pha chua ngọt: đường chưng nhẹ cho tan, vắt hai quả chanh, thêm tỏi ớt băm. Mùi thơm bốc lên làm dạ dày tôi co rút, cổ họng khô như cát. Tôi nếm bằng thìa riêng, nhưng vị giác bị sốt làm cùn đi, mọi thứ nhờ nhờ. Tôi phải cân lại bằng trí nhớ và thói quen.

Hân đứng ở cửa bếp, tay cầm điện thoại: “Nhanh tay lên, khách đến kín rồi. Đĩa này trình bày xấu là mẹ mắng đấy.” Tôi ngẩng lên, cố nuốt cơn bực vào trong. “Nếu em rảnh, giúp chị nhặt rau.” Cô ta nhếch mép: “Em phải tiếp khách, chị làm đi.” Rồi cô ta quay gót, giày cao gót gõ lộp cộp trên nền gạch. Bên ngoài, tiếng cười nói rộn ràng đan thành một tấm lưới dày, phủ lên tiếng bục bục của nồi canh măng đang sôi.

Tôi chuyển sang nem rán. Thịt băm trộn với mộc nhĩ, miến, cà rốt, hành khô, nấm hương. Tôi cuốn đều tay, mỗi cái nem bằng ngón tay cái. Dầu trong chảo nóng đến độ thả đũa vào là sủi bọt, tôi thả từng cuốn nem, tiếng xèo xèo như mưa rào đầu mùa. Dầu bắn lách tách lên cổ tay; tôi giật mình, tay run khiến chiếc đũa trượt, cạnh đũa sượt qua ngón trỏ. Một đường xước đỏ ửng. Tôi rửa qua nước lạnh, dán miếng băng nhỏ, tiếp tục rán. Mùi nem rán vàng thơm lừng lan ra tận hiên. Có tiếng ai đó xuýt xoa: “Con dâu chị Lý khéo tay thật.” Nhưng ngay sau đó là giọng mẹ chồng: “Khéo thì khéo, giờ này còn chưa xong.”

Tôi dựng thêm nồi gà hấp lá chanh, đặt xửng xôi gấc lên bếp than để giữ nhiệt. Bò xào cần tỏi chuẩn bị sẵn, chờ đĩa cuối mới lên lửa cho xanh. Cá kho đòi hỏi kiên nhẫn: thắng đường đến màu cánh gián, cho cá vào trở mặt, thêm nước dừa, gừng, tiêu, ớt, kho lửa riu riu. Tôi đứng canh nồi cá mà thấy người lảo đảo, ruột gan như đang trôi đi đâu. Tôi nhủ thầm: “Cố lên, còn hai mâm nữa.” Mỗi khi tôi bày xong một đĩa, Hân lại xuất hiện, liếc qua rồi bĩu môi: “Trang trí vụng; bông cà rốt phải xòe hơn.” Tôi không còn sức phản ứng, chỉ lặng lẽ sửa theo.

Khoảng gần chín giờ tối, khách đã ngồi đủ. Tiếng chúc mừng “mẹ thêm tuổi mới” vang qua, rồi tiếng kéo nắp bia, tiếng ly chạm nhau chan chát. Tôi bê từng đĩa qua như một chiếc bóng mờ, đi giữa lằn ranh của mùi hương và cơn buồn nôn. Mồ hôi thấm ướt gáy, tóc bết vào cổ. Mẹ chồng tươi hơn hoa, bà cười hiền trước mặt khách, nhận lời chúc với dáng vẻ phúc hậu. Đảo mắt qua tôi, bà gật nhẹ, không phải khen, chỉ là ra hiệu “được rồi, ra đĩa tiếp.”

Đến món chè trôi, tôi gần như kiệt sức. Nhào bột nếp, vo viên, làm nhân đậu xanh, thả vào nồi đường gừng, canh độ sôi vừa phải để viên chè phồng căng mà không đứt. Hân bưng điện thoại đi qua, chụp lia lịa. “Chụp mẹ thôi,” cô ta nói, “không cần chụp ai khác.” Một câu nói nhẹ như không mà buốt như kim. Tôi nghĩ đến chồng, nhắn cho anh “Em ổn, xong gần rồi,” nhưng tin nhắn chỉ hiện “Đã gửi” mà không có “Đã xem”. Có lẽ anh vẫn đang họp tiếp theo sau bữa ăn với khách, hoặc kẹt ở cơ quan; anh vốn không giỏi giữa hai làn ranh của mẹ và vợ.

Gần nửa đêm, khi những mâm cuối cùng được dọn ra, tôi mới dựa lưng vào vách bếp. Mắt tôi mờ đi, tai ù như có ong bay. Tôi vẫn dọn dẹp, rửa qua đống nồi chảo lớn nhất, lau vội những vệt dầu văng trên bếp. “Để sáng mai dọn,” một cô họ hàng bảo. Nhưng Hân ném lại: “Bếp để bẩn qua đêm hôi lắm.” Tôi cắn môi, tiếp tục, vì không muốn thêm lời ra tiếng vào. Đến một giờ sáng, tôi mới thu mình trong góc ghế gỗ nhà mẹ chồng, định nhắm mắt nghỉ một chút rồi về. Nhưng vừa tựa lưng, cơn sốt hất tung tôi vào cơn mơ đứt quãng: tiếng dao, tiếng dầu, tiếng ai đó gọi tên tôi xa lắc. Tôi mở mắt, trời đã lờ mờ sáng, cổ họng cháy rát, người như bị rút hết nước. Tôi chưa kịp đứng dậy thì tiếng la oang oang từ tầng trên ập xuống như bão.

Tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bật mở. Hân ôm bụng, mặt tái mét, mồ hôi vã ra: “Mẹ ơi… em… em mệt quá.” Mẹ chồng từ trong phòng bước ra, tay còn cầm chiếc khăn ướt lau mặt. Bà chưa kịp hỏi thì bên dưới đã có tiếng chuông cửa dồn dập, giọng cô dì: “Chị Lý ơi, cháu Hạnh nó sốt mê man!” Rồi một bác họ đập tay vào lan can: “Đêm qua vui quá, giờ mệt rã người…” Tiếng người gọi nhau, tiếng xe máy nổ, tiếng ghế kéo, tất cả lẫn vào nhau thành một đám mây ồn ào. Tôi đứng dậy, đầu quay cuồng, cố bấu vào thành ghế cho khỏi ngã.

“Gọi bác sĩ!” Mẹ chồng giật giọng. Tôi nhích lại gần, hỏi khẽ: “Mẹ, con gọi phòng khám gần đây nhé?” Bà liếc tôi, lần đầu tiên trong suốt nhiều tháng, ánh mắt ấy không còn gườm gườm. “Gọi đi.” Tôi vội bấm số phòng khám gia đình. Chỉ một lát, bác sĩ đến. Ông nhìn tôi lướt qua, rồi nhìn Hân, đo nhiệt độ. “38,5. Nhiều người hôm qua ăn uống khuya, lại gió đêm. Nhưng cái chính là nhiễm virus. Ai sốt trước?” Câu hỏi đó treo lơ lửng giữa cầu thang.

Tôi im lặng, không muốn nói gì. Nhưng bác sĩ quay lại phía tôi: “Cô là người đứng bếp cả tối hả? Trán cô nóng quá.” Ông đặt nhiệt kế cho tôi, 39,2. Ông nhíu mày: “Lẽ ra cô phải nằm nghỉ, không được đứng bếp lâu thế. Sốt cao, cơ thể suy kiệt, lại tiếp xúc gần với nhiều người.” Không khí bỗng chùng xuống. Tôi nghe tiếng thở hắt ra của ai đó. Hân đang ôm bụng ngồi thụp ở bậc thềm, mặt trắng bệch, mắt long lanh. Cô nhìn sang tôi như tìm một điều gì, rồi quay đi.

Lúc ấy cửa mở, chồng tôi – Tuấn – lao vào. Áo sơ mi còn nhàu, mắt thâm quầng. Anh nhìn tôi đầu tiên, luống cuống: “Trời ơi, em vẫn sốt à? Anh về trễ quá.” Anh đặt lên bàn túi thuốc và kết quả test cúm A từ phòng khám gần công ty. “Anh mang về tối qua mà em không ở nhà, anh gọi không được nên nhờ bác bảo vệ đưa lên… Em đã uống chưa?” Tôi nhìn túi thuốc chưa bóc, lòng nhẹ đi rồi lại chùng xuống. Anh quay sang cả nhà: “Em bị cúm A từ chiều qua. Bác sĩ dặn cách ly, không được đứng bếp. Sao lại bắt em nấu 10 mâm?”

Mọi ánh mắt dồn vào tôi rồi tạt sang mẹ chồng. Bà khựng lại, tay siết chặt góc khăn. Hân lí nhí: “Em… em tưởng chị ấy gi:;ả ốm.” Tuấn quay qua em: “Em có thể nghi, nhưng em không được lục chăn nhà người ta, không được kéo chị dậy kiểu đó.” Giọng anh không to, nhưng mỗi chữ rơi xuống như viên sỏi ném vào mặt nước, gợn rõ từng tấc. Mẹ chồng dựa vào lan can, trầm giọng: “Hôm qua mẹ sai.” Bà nói khẽ, không nhìn tôi, rồi thở dài: “Mẹ lo bữa tiệc quá… nên quên mất con cũng là người.”

Bác sĩ kê thuốc, dặn mọi người xét nghiệm nhanh nếu có triệu chứng. Ông bảo tôi về nhà nghỉ ngay, uống bù nước, hạ sốt, đừng nghĩ ngợi. Tôi đứng dậy, chân vẫn mềm như bún. Bất ngờ Hân chạm vào khuỷu tay tôi, giữ lại. “Chị… cho em xin lỗi.” Lần đầu tiên, giọng cô không nhọn như chiếc móc sắt. “Em nóng quá lời. Em tưởng chị né việc, em sợ mẹ mất mặt… Em… em không nghĩ chị ốm thật.” Tôi nhìn cô. Dưới ánh sáng buổi sớm hắt qua cửa, gương mặt cô nhợt nhạt y như tôi tối qua, những đường kẻ mắt lem nhem như tàn tro.

Tôi khẽ gật: “Ừ, thôi qua rồi. Em uống nước ấm đi.” Không phải vì tôi rộng lượng, mà vì tôi kiệt sức để ôm thù dai dẳng. Mẹ chồng rời lan can, bước lên mấy bậc, rồi quay xuống gọi tôi: “Con về nhà nghỉ đi. Mẹ… cảm ơn con đã lo bữa hôm qua. Mẹ đáng lẽ phải bảo mấy đứa thuê người.” Từ “cảm ơn” của bà vụng về như một cái áo chưa cắt chỉ thừa, nhưng vẫn là “cảm ơn”. Tôi gật đầu, không muốn kéo dài bất cứ điều gì.

Tuấn dìu tôi ra cửa. Gió sớm mát và nhẹ, như một bàn tay đặt lên trán. Qua cổng, tôi vẫn nghe tiếng lao xao phía sau: người này hỏi thuốc, người kia gọi con đưa đi xét nghiệm. Cả nhà náo l:;oạn theo cách buổi sáng không ai dự đoán. Dọc đường, Tuấn thì thầm: “Anh xin lỗi. Anh phải đứng giữa mẹ và em, nhưng anh đã chậm.” Tôi dựa đầu vào vai anh: “Không sao. Chỉ là… lần sau, nếu em nói ‘em đang ốm’, thì tin em.” Anh siết tay tôi, như thay cho lời hứa.

Về đến nhà, tôi thay áo, uống thuốc, nuốt ực ly nước ấm. Sàn nhà mát lạnh, yên ắng, không còn tiếng dao thớt, không còn những lời xóc móc. Trước khi nằm xuống, tôi mở điện thoại: tin nhắn của Hân “Em xin lỗi” thêm một lần; tin nhắn của mẹ chồng, vắn tắt: “Nghỉ đi, chiều mẹ nấu cháo mang sang.” Tôi khẽ bật cười. Ngày hôm qua, tôi bị xem là “gi:;ả ốm”. Hôm nay, sự thật phơi bày bằng nhiệt kế, bằng kết quả xét nghiệm, bằng cơn mệt rũ rượi lan khắp từng phòng trong nhà. Đôi khi, để người ta học cách tin, phải trả giá bằng một đêm dài như thế.

Tôi kéo chăn đến ngực, nhắm mắt. Trong trí nhớ còn đọng lại tiếng xèo xèo của dầu, tiếng sôi của nồi cá, tiếng leng keng của thìa chạm vào thành nồi chè. Nhưng thay vì ấm ức, một cảm giác nhẹ bẫng xâm lên: tôi đã đi hết một đêm, đã qua được điều tưởng như không thể. Bất công không biến mất trong chốc lát, nhưng một cánh cửa nhỏ đã hé – cánh cửa của sự nhìn nhận. Và tôi, trong cơn sốt cạn cùng, chợt mong khi thức dậy, mọi thứ sẽ yên như buổi sớm nay, với một bát cháo hành nóng bốc khói đặt trên bàn, không phải để “trả ơn” mà để nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ giản dị nhất: sự tử tế.

Tin mới nhất về áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông: Đã gây mưa lớn, bà con các tỉnh sau chú ý

Ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông khiến nhiều tỉnh thành ven biển đồng loạt báo động nguy cơ mưa bão, gió mạnh, lũ quét, sạt lở đất.

EVN muốn tính khoản lỗ gần 45.000 tỷ vào giá điện như thế nào

EVN kiến nghị cho phép tính toán khoản lỗ luỹ kế là một khoản chi phí được tính vào giá bán lẻ điện bình quân.

Bộ Công Thương đang xây dựng Tờ trình về Dự thảo Nghị định sửa đổi, bổ sung một số điều Nghị định số 72 năm 2025 của Chính phủ quy định về cơ chế, thời gian điều chỉnh giá bán lẻ điện bình quân.

EVN xin tính khoản lỗ luỹ kế gần 45 ngàn tỉ đồng vào giá điện- Ảnh 1.

Đề xuất tính khoản lỗ lũy kế 44.792 tỉ đồng của EVN vào giá điện

Theo cơ quan soạn thảo, hiện nay việc thực hiện cơ chế điều chỉnh giá bán lẻ điện bình quân được thực hiện theo quy định tại Nghị định số 72 năm 2025.

Thực hiện Nghị định số 72 năm 2025, thời gian qua, Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) đã tiến hành triển khai thực hiện việc xây dựng, tính toán giá bán lẻ điện bình quân theo quy định về điều chỉnh giá bán lẻ điện bình quân hằng năm, trong năm.

Tuy nhiên, qua thực tế triển khai thực hiện Nghị định, còn một số nội dung cần được xem xét, điều chỉnh để đảm bảo nguyên tắc toàn bộ các chi phí hợp lý, hợp lệ cần được đưa vào tính toán, điều chỉnh giá bán lẻ điện.

Theo Bộ Công Thương, việc xây dựng Dự thảo Nghị định sửa đổi, bổ sung Nghị định số 72 năm 2025 để tiếp tục hoàn thiện quy định về cơ chế, thời gian điều chỉnh giá bán lẻ điện bình quân là cần thiết.

Theo đó, tờ trình về dự thảo nghị định trên nêu báo cáo của EVN cho thấy do ảnh hưởng của tình hình địa chính trị trên thế giới, chi phí mua điện tăng cao trong giai đoạn năm 2022-2023, dẫn đến EVN gặp nhiều khó khăn trong hoạt động sản xuất kinh doanh, số lỗ lũy kế 2 năm này khoảng 50.029 tỉ đồng. Đến hết năm 2024, số lỗ lũy kế của Công ty mẹ – EVN vẫn còn khoảng 44.792 tỉ đồng.

Khoản lỗ còn treo sẽ là một khoản chi phí được tính vào giá điện

Điều này dẫn đến việc vốn đầu tư Nhà nước vào EVN giảm, không bảo toàn được vốn đầu tư của Nhà nước tại doanh nghiệp. Do đó, nếu không được tính toán để thu hồi trong giá điện thì sẽ không bù đắp kịp phần vốn đầu tư Nhà nước trong giai đoạn các năm trước đây.

EVN kiến nghị Bộ trưởng Bộ Công Thương báo cáo Thủ tướng cho phép tính toán khoản lỗ lũy kế (đây là các khoản chi phí phục vụ trực tiếp cho việc sản xuất, cung ứng điện chưa được tính toán, bù đắp đầy đủ trong giá bán lẻ điện bình quân trước đây) là một khoản chi phí được tính vào bán lẻ điện bình quân.

Vì vậy, tờ trình dự thảo nghị định trên đã sửa đổi, bổ sung vào điểm g khoản 2 điều 4 Nghị định 72 năm 2025.

Tổng các chi phí khác chưa được tính vào giá điện, là các khoản chi phí được phép tính nhưng chưa tính đầy đủ vào giá điện, được tính phân bổ vào giá bán lẻ điện bình quân, bao gồm: Các khoản chi phí phục vụ trực tiếp cho việc sản xuất, cung ứng điện chưa được tính toán, bù đắp đầy đủ trong giá bán lẻ điện trước đây, được xác định theo kết quả hoạt động kinh doanh, giảm trừ lợi nhuận hoạt động khác (nếu có); Chênh lệch tỉ giá đánh giá lại chưa được phân bổ, chênh lệch tỉ giá chưa được ghi nhận và thanh toán cho các nhà máy điện theo thỏa thuận tại hợp đồng mua bán điện.

Liên tới giá điện, lần điều chỉnh gần nhất trong năm nay là ngày 10-5, theo đó EVN đã tăng giá bán lẻ điện bình quân 4,8%, lên mức 2.204,06 đồng/KWh. Từ năm 2023 đến nay, EVN đã 4 lần điều chỉnh giá điện và thực hiện trong thẩm quyền, với mức tăng hơn 17%.