Home Blog Page 62

Vợ chồng già sống trong nhà nát, ngày gi;ỗ con trai, đoàn siêu xe đỗ trước cửa, hé lộ thân phận thật

Ngày hôm ấy, trời miền Trung xám xịt, mưa rơi lác đác như khóc cho điều gì đó đã cũ kỹ và sâu lắng. Một đoàn siêu xe bóng loáng bất ngờ dừng lại trước căn nhà tranh dột nát ở cuối làng. Cả xóm ùa ra xem. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra… cho đến khi người đàn ông mặc áo vest bước xuống, tay cầm bó hoa trắng, cúi đầu trước tấm di ảnh cũ kỹ trên bàn thờ bụi bặm…

Cuối làng An Lạc, có một căn nhà cấp bốn đã mục nát theo năm tháng, mái tôn lủng lỗ chỗ, vách tường nứt ngang dọc. Trong căn nhà đó là nơi ở của ông Lâm và bà Tám – hai vợ chồng già sống lặng lẽ đã hơn chục năm trời. Họ sống bằng nghề trồng rau và đan nón lá. Con trai duy nhất – Quân – đã mất cách đây 15 năm trong một vụ tai nạn bí ẩn mà không ai trong làng biết rõ chi tiết.

Từ sau ngày đó, ông bà sống khép kín, ít giao tiếp với xóm làng. Bà Tám tóc bạc trắng, vẫn ngày ngày thắp hương cho bàn thờ con, ánh mắt trũng sâu bởi nước mắt đã khô cạn từ lâu. Ông Lâm trầm lặng, chỉ ra đồng sớm chiều, tối về đọc lại cuốn sổ nhỏ cũ kỹ mà Quân để lại.

Ngày giỗ con, ông bà chỉ bày một mâm cơm đơn sơ: vài món đạm bạc, một ly rượu trắng và bát cơm úp ngược. Bà Tám thường hay nói với chồng:

– Không biết giờ này con mình ở đâu, có lạnh không ông?

Ông Lâm chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đăm chiêu hướng ra ngoài cánh đồng lúa vừa trổ bông.

Nhưng năm nay khác.

Ngay từ sáng sớm, bà Tám nghe tiếng động cơ xe vọng lại từ con đường đất dẫn vào làng. Tiếng bánh xe rít trên nền gạch cũ, tiếng xôn xao của người dân khiến bà ra ngó thử. Và rồi… bà chết lặng.

Một đoàn xe sang chảnh nối đuôi nhau dừng trước cổng nhà bà – nào là Rolls-Royce, Lexus, Mercedes, mười mấy chiếc, bóng loáng như vừa lăn bánh khỏi showroom. Người dân kéo đến mỗi lúc một đông, xì xào bàn tán. Không ai hiểu vì sao những người trông như đại gia, tài xế mặc đồng phục, vệ sĩ đứng nghiêm trang… lại đến căn nhà rách nát này.

Rồi một người đàn ông mặc vest đen, dáng cao ráo, bước ra từ chiếc xe đầu tiên. Anh ta khoảng hơn ba mươi, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt đầy xúc động. Anh cúi đầu thật sâu trước ông Lâm và bà Tám, đôi mắt đỏ hoe.

– Con chào ba mẹ!

Không khí bỗng đông đặc lại. Mọi người nhìn nhau sững sờ. Ông Lâm lùi lại một bước, run giọng:

– Cậu… cậu là ai?

Người đàn ông rút từ túi áo ra một sợi dây chuyền bạc cũ, có mặt là hình cậu bé Quân hồi nhỏ. Bà Tám hét lên, suýt ngã quỵ. Ông Lâm đỡ lấy sợi dây, tay run bần bật.

– Là… Quân?

Người đàn ông gật đầu. Nhưng rồi anh nói:

– Con… không phải là Quân. Con là Minh – em nuôi của anh Quân.

Câu nói như một nhát dao chém ngang không gian yên ắng.

Minh kể lại mọi chuyện: năm đó, sau vụ tai nạn, Quân không chết ngay. Anh được một người đàn ông nước ngoài cứu sống và đưa ra Hà Nội chữa trị. Nhưng chấn thương nặng khiến anh hôn mê suốt hai năm. Khi tỉnh lại, trí nhớ anh mờ nhạt, chỉ nhớ có một cậu bé mồ côi mà anh từng cứu – chính là Minh. Trước khi mất hẳn (do biến chứng về não), Quân để lại toàn bộ tài sản cho Minh, bắt cậu hứa một điều duy nhất: phải trở về tìm lại cha mẹ và chăm sóc họ như cha mẹ ruột.

Và hôm nay, Minh giữ lời.

Từ sau ngày giỗ ấy, căn nhà cũ nơi cuối làng bỗng trở nên đông vui và nhộn nhịp. Minh không để ông bà Lâm sống thêm một ngày nào trong cảnh túng thiếu. Anh thuê người sửa lại toàn bộ căn nhà, giữ lại kiểu dáng cũ nhưng gia cố tường, làm mái mới, lát lại nền gạch, và đặc biệt là làm một khu vườn nhỏ phía sau – nơi bà Tám từng nói rằng đó là nơi Quân thích chơi lúc bé.

Minh ở lại làng vài tuần, không rầm rộ, không phô trương. Anh đưa ông bà đi khám bệnh ở Huế, thay toàn bộ đồ dùng trong nhà, và xây một ngôi mộ thật đẹp cho Quân trên đồi cỏ phía sau làng – nơi nhìn thẳng ra cánh đồng lúa mà anh từng gắn bó.

Người dân trong làng dần thay đổi cách nhìn. Ban đầu, họ hoài nghi và tò mò. Nhưng sau những gì Minh làm, họ kính trọng. Ông trưởng thôn từng nói:

– Hiếm có ai nhớ nghĩa như cậu ấy. Không phải máu mủ mà còn hơn ruột thịt.

Một chiều mưa nhẹ, bà Tám ngồi trên ghế gỗ dưới hiên, nhìn Minh lặng lẽ quét sân. Bà gọi anh lại, đưa cho anh cuốn nhật ký của Quân – cuốn sổ mà ông Lâm vẫn giữ suốt bao năm. Minh cầm lấy, lật từng trang, mắt nhòa đi. Những dòng chữ nguệch ngoạc kể về thời thơ ấu, về giấc mơ làm kỹ sư, về lần đầu Quân gặp Minh – cậu bé lang thang bên bến xe, và quyết định mang về nuôi.

Trang cuối là dòng chữ đã mờ:

“Nếu một ngày không còn tỉnh lại, mong em thay anh làm tròn đạo nghĩa.”

Minh gập cuốn sổ lại, ngước lên nhìn bàn thờ Quân.

– Con hứa, anh ạ.

Từ đó, năm nào Minh cũng về đúng ngày giỗ. Không còn đoàn xe rình rang, chỉ là một chiếc ô tô con, một bó hoa trắng và một người đàn ông đứng lặng trước mộ anh trai – người từng là tia sáng của đời mình.

Ông Lâm và bà Tám sống thêm 5 năm nữa. Trước khi mất, họ nắm tay Minh, gọi anh là “con trai”.

Và trong căn nhà cuối làng, giờ đây là nơi mọi người đến thắp hương mỗi dịp lễ tết, không chỉ để tưởng nhớ một người con trai đã khuất, mà còn để nhắc đến một người “không máu mủ nhưng là ruột thịt”.

Ba năm sau ngày bà Tám mất, ông Lâm cũng theo bà về với con. Trong tang lễ giản dị, Minh quỳ trước linh cữu, gương mặt rắn rỏi ấy không kìm nổi nước mắt. Người làng đến rất đông. Không ai còn gọi Minh là “cậu đó” hay “người lạ” nữa. Họ gọi anh là “con ông Lâm bà Tám”, người con hiếu thảo của làng An Lạc.

Sau khi lo xong tang lễ, Minh trở lại thành phố. Dù công việc kinh doanh bận rộn, anh vẫn giữ lời hứa: mỗi năm đều dành một tháng về quê sống, chăm sóc căn nhà nhỏ, quét dọn bàn thờ và ngồi hàng giờ bên mộ cha mẹ nuôi và người anh quá cố.

Một hôm, khi dọn lại chiếc rương gỗ cũ dưới gầm giường ông bà để lại, Minh tìm thấy một bọc vải cũ màu nâu đỏ. Anh mở ra – bên trong là một xấp thư tay được buộc bằng sợi dây thừng mỏng. Giấy đã ngả màu, nét chữ run run là của ông Lâm. Ghi trên đầu là dòng chữ:

“Gửi Minh – nếu con tìm thấy, tức là ba mẹ không còn nữa. Ba để lại vài điều chưa kịp nói.”

Minh cầm từng lá thư đọc, lòng nặng trĩu.

Lá thư đầu tiên là lời cảm ơn. Ông Lâm viết:

“Con trai, ba không phải người nói giỏi. Nhưng từ ngày con bước vào căn nhà này, ba biết ơn cuộc đời đã cho vợ chồng già một cơ hội được làm cha mẹ lần nữa.”

Lá thư thứ hai, đầy những dằn vặt:

“Có điều này con chưa biết. Quân ngày đó gặp tai nạn không phải là ngẫu nhiên. Nó đang bỏ trốn. Con trai của ba mẹ từng dính vào một nhóm bạn xấu trên thành phố. Nợ nần. Trốn tránh. Nhưng trước khi xảy ra chuyện, nó đã kịp gửi về bức thư xin lỗi, nói đã gặp được con và muốn chuộc lại lỗi lầm bằng cách nuôi dạy con nên người.”

Minh lặng đi. Trong ký ức, anh chỉ nhớ anh Quân luôn hiền lành, dịu dàng, chưa từng nói nặng một lời. Anh chưa từng nghĩ quá khứ của người anh ấy lại có góc khuất như vậy.

Lá thư cuối cùng, là một đoạn ngắn:

“Nếu con đã đọc tới đây, hãy biết rằng không ai trong đời hoàn hảo cả. Kể cả Quân. Nhưng điều khiến ba mẹ tin tưởng và hạnh phúc là nó đã sống tốt ở giai đoạn cuối. Và con – con chính là minh chứng sống động nhất cho sự thay đổi của nó. Con là phần tốt đẹp còn lại của Quân. Ba mẹ thương con như máu mủ. Đừng bao giờ nghĩ mình là người thay thế. Con là chính con – và là con trai của ba mẹ.”

Minh gập lá thư lại, nước mắt rơi trên tờ giấy đã nhòe mực. Anh cất xấp thư ấy vào lại rương, khóa kỹ, rồi đứng dậy, bước ra hiên. Trời chiều An Lạc vẫn yên bình như mọi khi. Mùi rơm rạ, tiếng trẻ con nô đùa, và xa xa là tiếng chuông nhà thờ ngân nga.

Minh thành lập Quỹ Học Bổng mang tên “Lâm – Tám – Quân” dành cho trẻ em nghèo tại các xã miền Trung. Mỗi năm, hàng trăm em nhỏ được hỗ trợ học phí, dụng cụ học tập và cả chỗ ăn ở. Điều kiện duy nhất là phải viết một lá thư cam kết sống tử tế.

Căn nhà cũ ở cuối làng không còn là nơi hoang vắng. Nó trở thành Nhà Văn Hóa Nhỏ, nơi trẻ con đến học chữ, chơi trò chơi dân gian, và nghe kể chuyện về một người đàn ông tên Quân – người từng mắc sai lầm, nhưng đã cứu lấy một đứa trẻ mồ côi bằng trái tim lương thiện.

Và mỗi chiều cuối năm, Minh vẫn ngồi đó, trước ba tấm di ảnh, rót ba ly rượu nhỏ:

– Con về rồi, ba mẹ. Anh Quân, năm nay quỹ giúp được thêm 200 em nữa đấy.

Câu chuyện về căn nhà cuối làng, chiếc dây chuyền cũ, và một lời hứa tưởng như đơn giản… đã nối liền hai thế hệ, hàn gắn những vết nứt của quá khứ, và thắp lên tia sáng cho biết bao cuộc đời nhỏ bé khác.

Cảnh báo K:HẨN tới người tiêu dùng: Nếu bạn còn sử dụng chiếc cốc này để uống nước đồng nghĩa với việc “mỗi ngày đều uống th:/u::ố/c đ:/ộ:c”

Những vật dụng hàng ngày có thể ẩn chứa những rủi ro rất lớn cho sức khoẻ.

Cảnh báo về “chiếc cốc tử thần” đặc biệt nguy hiểm với sức khoẻ

Mới đây, Hiệu hội Người tiêu dùng Bắc Kinh (Trung Quốc) đã công bố một vụ việc gây chấn động, được biết tới với tên gọi “chiếc cốc tử thần”. Đóng vai người tiêu dùng, những nhân viên của Hiệp hội này đã mua ngẫu nhiên 50 mẫu cốc giữ nhiệt của các thương hiệu khác nhau tại các trung tâm mua sắm, địa điểm tiêu dùng và nền tảng mua sắm trực tuyến, rồi gửi đến các cơ quan kiểm định chuyên nghiệp để thử nghiệm nghiêm ngặt.

Cảnh báo KHẨN tới người tiêu dùng: Nếu bạn còn sử dụng chiếc cốc này để uống nước đồng nghĩa với việc “mỗi ngày đều uống thuốc độc” - Ảnh 1.
Kết quả thật đáng kinh ngạc: 19 trong số 50 loại bình giữ nhiệt không đạt tiêu chuẩn an toàn, tỷ lệ hỏng hóc lên tới 38%, làm nổi bật những vấn đề nghiêm trọng về chất lượng trên thị trường bình giữ nhiệt. Theo đó, hàm lượng kim loại nặng trong những chiếc bình này đã vượt quá tiêu chuẩn, giống như quả bom hẹn giờ trong bóng tối đe dọa sức khỏe người tiêu dùng.

Nếu bình thủy không đạt tiêu chuẩn, các ion kim loại nặng trong nước sẽ xâm nhập vào cơ thể con người, gây hại cho sức khỏe. Quá nhiều niken có thể gây dị ứng, tổn thương da và hệ hô hấp, làm tăng nguy cơ ung thư; quá nhiều mangan có thể ảnh hưởng đến hệ thần kinh, dẫn đến mất trí nhớ và trầm cảm.

Một số người tiêu dùng sử dụng bình giữ nhiệt kém chất lượng trong thời gian dài và xuất hiện các triệu chứng như chán ăn, sụt cân, suy nhược tinh thần. Kiểm tra y tế cho thấy hàm lượng kim loại nặng trong cơ thể họ vượt quá mức nghiêm trọng, gan, thận và các cơ quan khác bị tổn thương, điều này cho thấy mức độ nghiêm trọng của tác hại.

Cảnh báo KHẨN tới người tiêu dùng: Nếu bạn còn sử dụng chiếc cốc này để uống nước đồng nghĩa với việc “mỗi ngày đều uống thuốc độc” - Ảnh 2.
Nguyên nhân là do những thương gia vô đạo đức sử dụng vật liệu sản xuất kém chất lượng để tối đa hóa lợi nhuận và giảm chi phí. Thép không gỉ trên thị trường được chia thành loại công nghiệp và loại thực phẩm. Thép không gỉ loại công nghiệp, chẳng hạn như các mẫu 201 và 202, có hàm lượng mangan cao và khả năng chống ăn mòn kém. Nó không phù hợp để làm lớp lót bình giữ nhiệt khi tiếp xúc trực tiếp với thực phẩm. Tuy nhiên, nó được sử dụng trong sản xuất bởi các doanh nghiệp vô đạo đức, dẫn đến hàm lượng kim loại nặng quá mức.

Thép không gỉ dùng trong sản xuất các dụng cụ đựng thực phẩm, chẳng hạn như mẫu 304 và 316, có khả năng chống ăn mòn và độ ổn định tốt, đồng thời có thể ngăn ngừa sự kết tủa của kim loại nặng. Thép không gỉ 304 chứa 18% crom và 8% niken, có khả năng chống axit và kiềm; thép không gỉ 316 bổ sung molypden vào 304 để cải thiện khả năng chống ăn mòn.

Tuy nhiên, do chi phí cao của thép không gỉ dùng trong thực phẩm nên những gian thương đã thay thế nó bằng thép không gỉ dùng trong công nghiệp, gây ra mối đe dọa tiềm ẩn đối với sức khỏe người tiêu dùng.

Làm thế nào để tránh “cốc tử thần”

Trước vô số loại cốc giữ nhiệt trên thị trường, chỉ khi nắm vững phương pháp lựa chọn thực tế, bạn mới có thể tránh được những “chiếc cốc chết người” và bảo vệ sức khỏe của mình.

Cảnh báo KHẨN tới người tiêu dùng: Nếu bạn còn sử dụng chiếc cốc này để uống nước đồng nghĩa với việc “mỗi ngày đều uống thuốc độc” - Ảnh 3.
Nhìn vào các dấu hiệu trên mẫu mã là bước quan trọng đầu tiên. Kiểm tra cẩn thận nhãn trên lớp lót hoặc vật liệu đóng gói của bình giữ nhiệt. Kiểm tra cẩn thận nhãn trên lớp lót hoặc vật liệu đóng gói của bình giữ nhiệt. Các nhãn khác nhau có ý nghĩa khác nhau. SUS304 là loại thép phổ biến, có khả năng chống ăn mòn và độ ổn định tốt, đảm bảo an toàn cho nước uống.

SUS316 bổ sung molypden vào SUS304 và phù hợp hơn với đồ uống có tính axit hoặc sử dụng lâu dài. Hãy cẩn thận với những bình giữ nhiệt không có nhãn hoặc nhãn không rõ ràng vì vật liệu của chúng không rõ nguồn gốc, chất lượng khó đảm bảo và có nguy cơ cao chứa hàm lượng kim loại nặng quá mức.

Đánh giá chất lượng bằng cảm nhận và mùi cũng đơn giản và hiệu quả. Một chiếc cốc giữ nhiệt chất lượng tốt hơn sẽ tạo cảm giác thoải mái hơn và nặng hơn. Sau khi mở, chỉ có mùi kim loại thoang thoảng, không có mùi lạ. Tuy nhiên, bình giữ nhiệt kém chất lượng có chi phí vật liệu thấp, gia công thô, sờ vào có cảm giác thô, nhẹ, bề mặt có khuyết điểm, có mùi hăng khi mở và chứa các chất độc hại như formaldehyde và benzen, gây hại cho sức khỏe.

Cảnh báo KHẨN tới người tiêu dùng: Nếu bạn còn sử dụng chiếc cốc này để uống nước đồng nghĩa với việc “mỗi ngày đều uống thuốc độc” - Ảnh 4.
Tất nhiên, khả năng giữ nhiệt và giữ ấm cũng rất quan trọng . Để kiểm tra độ kín, hãy đổ đầy nước nóng vào cốc, vặn chặt nắp và lật ngược cốc xuống để quan sát xem có giọt nước nào rỉ ra từ xung quanh nắp không. Nếu không có giọt nước rỉ ra thì độ kín tốt. Bạn cũng có thể lắc nhẹ cốc và lắng nghe tiếng nước chảy. Nếu tiếng nước chảy lớn thì độ kín có thể kém.

Để kiểm tra khả năng giữ nhiệt, hãy đổ đầy nước nóng vào cốc, vặn chặt nắp và để một lúc. Chạm vào cốc. Nếu nhiệt độ thấp, điều đó có nghĩa là khả năng giữ nhiệt tốt. Nếu nóng, điều đó có nghĩa là khả năng giữ nhiệt kém. Một chiếc bình giữ nhiệt chất lượng cao chứa đầy nước nóng có thể duy trì hiệu quả cách nhiệt tốt trong hơn 6-12 giờ.

Ngoài việc lựa chọn bình giữ nhiệt an toàn, việc sử dụng đúng cách cũng rất quan trọng , để bình vừa phát huy được tác dụng vừa tránh được các nguy cơ gây hại cho sức khỏe. Trước khi sử dụng cốc mới, hãy đảm bảo vệ sinh và khử trùng cốc thật sạch. Do quá trình sản xuất, vận chuyển và lưu trữ, bình thủy điện dễ bị nhiễm bụi, vi khuẩn và tạp chất. Nếu không được vệ sinh trước khi sử dụng, các chất ô nhiễm có thể xâm nhập vào cơ thể con người qua nước uống.

Cảnh báo KHẨN tới người tiêu dùng: Nếu bạn còn sử dụng chiếc cốc này để uống nước đồng nghĩa với việc “mỗi ngày đều uống thuốc độc” - Ảnh 5.
Đầu tiên, hãy vệ sinh cẩn thận lớp lót, nắp cốc, vòng đệm, v.v. bằng nước ấm và chất tẩy rửa trung tính để loại bỏ bụi bẩn và tạp chất; sau đó rửa sạch bằng nước sạch để đảm bảo không còn cặn chất tẩy rửa. Cuối cùng, đổ đầy nước sôi, đậy nắp và ngâm trong 15-20 phút để khử trùng ở nhiệt độ cao, sau đó bạn có thể yên tâm sử dụng.

Ngoài ra, cũng có một số quy tắc khi sử dụng bình giữ nhiệt để đựng nước. Không nên đổ quá đầy nước vào cốc. Nên đổ khoảng 80%-90% dung tích cốc để tránh nước nóng tràn ra ngoài và gây bỏng khi vặn nắp. Sau khi đổ nước nóng vào, hãy đợi một lúc cho đến khi nhiệt độ nước giảm xuống một chút trước khi vặn chặt nắp cốc để tránh nhiệt độ nước cao gây ra áp suất cao bên trong cốc, gây khó mở. Sau khi sử dụng, đậy nắp cốc kịp thời để tránh bụi bẩn và vi khuẩn xâm nhập.

Mặc dù cốc thủy tinh có khả năng giữ nhiệt tốt nhưng không phải loại đồ uống nào cũng thích hợp để bảo quản lâu dài. Sữa và sữa đậu nành giàu chất dinh dưỡng, dễ sinh sôi vi khuẩn, bảo quản lâu ngày sẽ bị hỏng. Uống vào có thể gây ra các triệu chứng ngộ độc thực phẩm như đau bụng, tiêu chảy. Nên nấu chín và uống ngay.

Cảnh báo KHẨN tới người tiêu dùng: Nếu bạn còn sử dụng chiếc cốc này để uống nước đồng nghĩa với việc “mỗi ngày đều uống thuốc độc” - Ảnh 6.
Thuốc Đông y có thành phần phức tạp, dễ xảy ra phản ứng hóa học ở nhiệt độ cao và môi trường ẩm ướt, có thể làm giảm hiệu quả hoặc sản sinh ra các chất có hại. Thuốc cũng dễ sinh sôi vi khuẩn và nấm mốc, do đó không thích hợp để bảo quản lâu dài trong bình thủy.

Khi pha trà bằng bình giữ nhiệt, một lượng lớn chất dinh dưỡng và chất thơm sẽ bốc hơi, hương vị và giá trị dinh dưỡng sẽ giảm, dễ sinh sôi vi khuẩn và tạo mùi. Tốt nhất nên dùng ấm trà hoặc ly thủy tinh để pha trà.

Khi mua bình giữ nhiệt, bạn nên kiểm tra kỹ nhãn mác sản phẩm và lựa chọn các kênh thông thường để mua sản phẩm của các thương hiệu uy tín ; khi sử dụng bình giữ nhiệt, bạn nên tuân thủ đúng hướng dẫn sử dụng, tránh bảo quản một số loại đồ uống trong thời gian dài và thường xuyên vệ sinh, khử trùng bình giữ nhiệt. Chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể tránh xa tác hại của “chiếc cốc tử thần” và biến chiếc cốc thủy tinh trở thành trợ thủ đắc lực cho cuộc sống khỏe mạnh của chúng ta.

Quá kinhkhung chính thức cảnh báo Viên xương khớp, Hoạt huyết Hoàng Hường, ai từng mua thì xin chia buồn

Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) cảnh báo về thực phẩm bảo vệ sức khỏe Viên xương khớp Hoàng Hường và Hoạt huyết Hoàng Hường vi phạm quy định pháp luật về quảng cáo.

Cụ thể, trong thời gian vừa qua trên một số đường link Facebook, Youtube đăng tải nội dung quảng cáo sản phẩm thực phẩm bảo vệ sức khỏe Viên xương khớp Hoàng Hường với nội dung quảng cáo gây hiểu nhầm sản phẩm có tác dụng như thuốc chữa bệnh, quảng cáo quá công dụng, vi phạm quy định pháp luật về quảng cáo.

Cảnh báo Viên xương khớp Hoàng Hường, Hoạt huyết Hoàng Hường vi phạm quảng cáo

Cảnh báo Viên xương khớp Hoàng Hường, Hoạt huyết Hoàng Hường vi phạm quảng cáo. Ảnh: TL.

Thực phẩm bảo vệ sức khỏe Viên xương khớp Hoàng Hường và Hoạt huyết Hoàng Hường do Công ty CP Dược phẩm Hoàng Hường (địa chỉ thay đổi lần 4: tầng 6, số 36, Nguyễn Hoàng, phường Mỹ Đình 2, quận Nam Từ Liêm, TP. Hà Nội) công bố và chịu trách nhiệm sản phẩm.

Sản phẩm được sản xuất tại Công ty CP Dược mỹ phẩm CVI (Địa chỉ: Lô đất CN1-08B-3 Khu công nghiệp công nghệ cao 1- Khu công nghệ cao Hòa Lạc, Km29 đại lộ Thăng Long, xã Thạch Hòa, huyện Thạch Thất, TP. Hà Nội).

Cục An toàn thực phẩm đang phối hợp với các cơ quan chức năng xác minh, xử lý theo quy định hiện hành. Trong quá trình các cơ quan chức năng xử lý, Cục An toàn thực phẩm đề nghị người tiêu dùng không căn cứ vào các nội dung quảng cáo sai sự thật trên các đường link nêu trên để quyết định mua và sử dụng sản phẩm gây ảnh hưởng đến sức khỏe và kinh tế./.

Đã từng bị “tuýt còi” vì nhiều sai phạm liên quan đến quảng cáo thực phẩm chức năng, song Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường vẫn tiếp tục triển khai hàng loạt chiến dịch tiếp thị bằng tin nhắn với nội dung có thể gây hiểu lầm khiến không ít người tiêu dùng bức xúc.

Quảng cáo đánh vào tâm lý “trúng lớn”

Gần đây, nhiều người dùng facebook phản ánh việc liên tục nhận được tin nhắn từ Hoàng Hường có facebook Dược phẩm H2H 42 của bà Hoàng Thị Hường (thường gọi là Hoàng Hường) Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường với nội dung như sau: “Trúng thưởng 200 triệu nhưng gọi khách hàng không nghe máy – em Hường quyết định trao cơ hội cho anh/chị. Nếu nhận được tin nhắn này, chúc mừng anh/chị đã lọt vào danh sách tri ân đặc biệt! Đặt hàng hôm nay – sở hữu suất bốc thăm may mắn cực kỳ đặc biệt tới từ em Hường: trúng ô tô, xe sh, vàng 9999, tiền mặt, hoàn tiền 100%! Nhận suất bốc thăm khi mua 1 trong các sản phẩm: nước súc miệng, viên uống xương khớp, hoạt huyết dưỡng não, bổ gan, siro ho, nội tiết tố nữ…”.

Nội dung tin nhắn này được gửi tràn lan đến nhiều tài khoản cá nhân khiến nhiều người bức xúc. Chị T.L. (quận Cầu Giấy, Hà Nội) chia sẻ: “Tôi liên tục nhận được tin nhắn với nội dung y hệt nhau, lần nào cũng nói tôi được trúng thưởng nhưng gọi không nghe máy. Trong khi tôi không hề đăng ký mua hàng hay để lại số điện thoại ở đâu cả. Rõ ràng đây là spam trá hình.”

Trên mạng xã hội, không ít người dùng lên tiếng cho rằng liệu đây có phải chiêu trò trúng thưởng ảo, nhằm đánh bóng thương hiệu và tăng doanh thu bán sản phẩm thực phẩm chức năng?

“Gọi là tri ân mà ai cũng được ‘lọt vào danh sách đặc biệt’. Tin nhắn gửi hàng loạt như spam, rõ ràng đây là một kiểu dụ khách hàng mua hàng chứ đâu phải chương trình có thật”, chị T.T.H ở Trần Nhân Tông chia sẻ.

Theo các chuyên gia về truyền thông và quảng cáo, đây là dấu hiệu vi phạm Luật Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng và Luật Quảng cáo, khi đưa thông tin không kiểm chứng. Ngoài ra, việc đưa ra các chương trình khuyến mại, quảng cáo đều phải đăng ký và có sự phê duyệt của cơ quan chức năng.

 

Để tìm hiểu rõ thực hư của những quảng cáo trúng thưởng này và việc đơn vị này đã đăng ký với cơ quan chức năng về các chương trình khuyến mại quảng cáo hay chưa, phóng viên liên tục gọi vào số điện thoại để lại trên tin nhắn và nhắn tin cho facebook Dược phẩm H2H 42 nhưng không nhận được phản hồi.

Đề nghị cơ quan chức năng sớm vào cuộc

Trên các nền tảng mạng xã hội, không khó để bắt gặp các video livestream bán hàng, trong đó bà Hoàng Hường – người tự xưng là Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường thường xuyên xuất hiện cùng các “xấp tiền mặt”, các vật phẩm giá trị như ô tô, xe máy, vàng để “tạo niềm tin”. Thậm chí bà Hường từng quay clip đứng trên cầu thang ném tiền xuống dưới, rồi tung lên không trung. Dưới sàn nhà rất nhiều tờ tiền các mệnh giá cũng được rải sẵn, khi nữ đại gia này đi từ trên cầu thang xuống đã trực tiếp giẫm lên rồi tiếp tục ném tiền khắp sàn.

Ngoài ra, trong nhiều livestream bán hàng theo kiểu “khủng bố” người dùng mạng xã hội, bà Hoàng Hường lớn tiếng khẳng định rằng đã bỏ ra 100 tỷ đồng để mua công thức xương khớp; có 4 nhà máy sản xuất và 2.000 nhân viên…

Trên thực tế, vào tháng 4/2022, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) đã xử phạt Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường 65 triệu đồng vì quảng cáo sản phẩm thực phẩm chức năng vi phạm quy định, trong đó có hành vi gây hiểu lầm về công dụng như thuốc chữa bệnh. Các sản phẩm bị nêu đích danh gồm viên xương khớp, hoạt huyết dưỡng não, cũng chính là những mặt hàng đang được gắn với chiêu trò “trúng thưởng 200 triệu” trong tin nhắn spam.

Câu hỏi đặt ra là: Vì sao một công ty từng bị xử phạt, có lịch sử vi phạm quảng cáo rõ ràng, vẫn có thể tiếp tục phát tán tin nhắn sai lệch một cách công khai và rầm rộ đến vậy? Rất cần sự vào cuộc khẩn trương của của cơ quan chức năng nhằm điều tra, xử lý nghiêm hành vi quảng cáo lừa dối, nếu có.

Trong bối cảnh hàng giả, hàng kém chất lượng tràn lan, việc Dược phẩm Hoàng Hường phát tán tin nhắn “trúng thưởng 200 triệu” là hành vi cần được giám sát chặt chẽ, thậm chí xử lý nghiêm khắc, nhằm bảo vệ người tiêu dùng và làm lành mạnh môi trường kinh doanh.

Tôi đ;òi l;y h;ôn vì không thể chịu nổi nữa, chồng mỉm cười gật đầu, với điều kiện: Tôi tay trắng ra đi. Anh cười khẩy nhưng tôi đồng ý ngay, Ký xong đơn l;y h;ôn, anh ta đưa cho tôi 500 nghìn tiền đi xe, tôi liền ra tiệm vé số…..

“Ly hôn đi.”
“Ừ, nhưng em phải ra đi tay trắng.”
Anh mỉm cười.
Tôi gật đầu. Cũng mỉm cười.
Mọi người đều nghĩ tôi thua. Nhưng họ chưa thấy lá bài tôi sắp rút…

Ngọc bước ra khỏi cổng tòa án quận 5 vào một chiều tháng Tư oi bức, tay cầm theo một xấp hồ sơ ly hôn đã ký và… năm trăm nghìn đồng chồng cũ vừa dúi vào tay cô như thể ban phát cho kẻ ăn xin.

Anh ta – Trung – từng là người cô yêu bằng cả tuổi trẻ. Người đàn ông mà cô từng tin sẽ là nơi nương tựa đến hết đời. Nhưng cũng chính anh là người đã dồn cô đến chân tường bằng những năm tháng lạnh nhạt, bạo lực tinh thần, và cuối cùng là cú chốt hạ đầy nhẫn tâm: “Tay trắng ra đi.”

Ngọc không khóc. Cô chỉ khẽ cười – nụ cười mà chính bản thân cô cũng không phân định được là đau hay nhẹ nhõm. Mười năm chung sống, tất cả những gì cô nhận lại là một tờ giấy ly hôn và năm trăm nghìn tiền “đưa tiễn”.

Không nhà. Không tiền. Không tài sản. Thậm chí đứa con gái 6 tuổi – bé Hân – cũng bị Trung giữ lại, với lý do “anh có điều kiện kinh tế tốt hơn”.

Ngọc bắt xe buýt về khu trọ cũ của một người bạn thân – Thảo – người duy nhất vẫn âm thầm đứng về phía cô trong suốt cuộc hôn nhân tàn úa ấy. Nhưng giữa đường, chiếc xe buýt dừng gần tiệm vé số nhỏ ở góc ngã tư Trần Phú – Nguyễn Duy Dương. Ngọc không hiểu vì sao lại xuống.

Cô đứng trước sạp vé, nhìn người đàn ông bán vé số ngồi lặng lẽ dưới cái ô cũ bạc màu. Một cái gì đó bên trong Ngọc thôi thúc. Có lẽ là sự tuyệt vọng muốn bám víu vào một tia hy vọng cuối cùng.

“Chú cho cháu 5 tờ vé số. Tờ nào đẹp đẹp chút nha chú.”

Ông lão nhìn cô bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên, rồi đưa ra một xấp vé:
– “Này, mới ra sáng nay. Con gái mà mua vé số, chắc chắn hên đó nghen.”

Ngọc cười nhạt. “Hên” là thứ xa xỉ đối với cô bấy lâu nay.

Cô không mong giàu có. Cô chỉ mong đủ tiền để bắt đầu lại – để đón con gái về, để sống một cuộc đời không phải cúi đầu trước ai.

Tối đó, Ngọc ngủ nhờ nhà Thảo. Căn phòng trọ chật hẹp nhưng ấm cúng, có tiếng người, có mùi cơm canh, có sự quan tâm thật lòng mà cô đã không cảm nhận được suốt bao năm.

Thảo là bạn học cũ cấp 3, làm công nhân may ở khu công nghiệp Tân Tạo. Cô luôn là người thẳng tính và thương bạn như ruột thịt.

“Mày điên quá, chấp nhận điều kiện tay trắng làm gì? Phải giành quyền nuôi con chứ!” – Thảo gào lên khi nghe chuyện.

– “Tao mệt rồi. Tao biết tao không có gì trong tay. Giành thì chỉ là giành để kéo dài đau khổ.”

– “Rồi giờ mày định sao?”

Ngọc lặng im. Trong túi chỉ còn đúng… 20 nghìn.
Cô không có nghề trong tay, mới nghỉ việc kế toán nhỏ ở công ty chồng cũ từ ba tháng trước sau khi phát hiện anh ta ngoại tình với chính thư ký riêng.

Cô mở bóp, rút ra những tờ vé số còn thơm mùi mực.

– “Biết đâu mày đang ở chung phòng với tỷ phú tương lai.” – Ngọc cười trêu, nhưng trong mắt thoáng chút mơ hồ.

Thảo giật tờ vé từ tay cô:
– “Xem liền đi bà nội! Kết quả xổ số chiều nay rồi mà. Để tao tra cho!”

Thảo mở điện thoại. Cả hai cùng nhìn vào màn hình khi từng con số lướt qua.

Giải tám… không trúng.
Giải bảy… cũng không.
Giải tư… hụt nữa.
Ngọc thở dài, định cười cho qua, thì… Thảo hét lên.

“Trúng rồi!!!”

– “Cái gì?” – Ngọc trố mắt.

– “Giải đặc biệt! Sáu số luôn nè! Tờ này! Trời ơi Ngọc ơi!! Mày trúng rồi!!!”

Ngọc không tin nổi vào mắt mình. Cô cầm tờ vé lên, đối chiếu từng số. Trùng khớp. Không sai một con nào.

Hai tỷ đồng.

Một khoảng lặng dài bao trùm cả căn phòng nhỏ. Ngọc bật khóc.

Không phải vì tiền. Mà vì lần đầu tiên sau nhiều năm, số phận mỉm cười với cô – dù chỉ là một lần.

Ba ngày sau, Ngọc cầm tiền mặt ra ngân hàng gửi, mở một tài khoản riêng. Cô thuê luật sư giỏi, nộp đơn xin thay đổi quyền nuôi con. Với lý do: Trung thường xuyên vắng nhà, giao bé Hân cho người giúp việc trông. Cô – nay đã có điều kiện kinh tế, nơi ở ổn định và cam kết công việc mới – xứng đáng được nuôi con.

Cô thuê căn hộ nhỏ ở Bình Thạnh, đi học lại kế toán tài chính để chuẩn bị xin việc chính thức. Thảo vẫn là người bạn chí cốt, hỗ trợ cô mọi mặt.

Buổi hầu tòa lại lần hai diễn ra sau gần hai tháng. Trung – lần này không còn nụ cười khẩy nữa. Anh ta trố mắt khi thấy luật sư Ngọc trình bày bản sao sổ tiết kiệm hai tỷ, hợp đồng thuê nhà, giấy chứng nhận nhập học kế toán và… ảnh chụp bé Hân khóc vì nhớ mẹ.

Phán quyết: Quyền nuôi con thuộc về Ngọc.

Ngọc không biết nên gọi giai đoạn hiện tại là gì. Là tự do? Là tái sinh? Hay chỉ đơn giản là lần đầu tiên trong đời cô được sống là chính mình?

Buổi sáng, cô dậy sớm đưa bé Hân đến trường mẫu giáo gần nhà. Cô bé có đôi mắt giống hệt mẹ, nhưng ánh nhìn lanh lợi, đầy sức sống hơn xưa. Có lẽ vì giờ đây, mỗi cái ôm, mỗi bữa ăn, mỗi tối kể chuyện trước giờ ngủ… đều là điều mà hai mẹ con đã đánh đổi cả đoạn đường dài để có được.

Ngọc thuê một căn hộ nhỏ nhưng sáng sủa trong chung cư cũ ở Bình Thạnh. Một phòng ngủ, một phòng khách, bếp nhỏ và ban công trồng vài chậu hoa. Với nhiều người, nơi đó chỉ là tạm bợ. Với Ngọc, đó là “tổ ấm” – thứ cô chưa từng có suốt mười năm làm vợ.

Sau khi trúng vé số, điều đầu tiên cô làm không phải là mua sắm hay khoe khoang, mà là lập kế hoạch sống. Sự nghèo khổ dạy cô một điều: Tiền chỉ có giá trị khi biết dùng đúng lúc, đúng cách.

Cô dùng 300 triệu mua bảo hiểm nhân thọ cho hai mẹ con. Một khoản khác được gửi tiết kiệm dài hạn. 500 triệu còn lại, cô đầu tư học thêm các chứng chỉ kế toán quốc tế, đồng thời dành một phần mở quán cà phê nhỏ – giấc mơ ngày xưa từng bị Trung cười nhạo: “Em mà cũng đòi kinh doanh?”

Thảo vẫn là người đồng hành. Cô nghỉ việc công nhân, góp sức cùng Ngọc mở quán ở hẻm 96 D2, gần Đại học Hutech. Quán được đặt tên: “Lá Cuối Mùa” – một cái tên Ngọc chọn trong một đêm mưa, khi nhìn chiếc lá cuối cùng còn bám trụ trên cành khô.

Cô bảo:
“Lá cuối không có nghĩa là tàn. Có khi là mầm mới chuẩn bị vươn ra.”

Quán nhỏ, không sang chảnh, nhưng có góc đọc sách, vài chậu lan, vài bản nhạc Trịnh vang nhẹ nhàng. Sinh viên tới học bài, người già tới thư giãn, dân văn phòng ghé làm việc. Ngọc vừa pha cà phê, vừa kiểm tra sổ sách, vừa luyện tiếng Anh chuyên ngành kế toán.

Buổi tối, cô về sớm đón Hân. Hai mẹ con đi chợ nấu cơm, xem hoạt hình, rồi đọc sách trước khi ngủ. Cô bắt đầu biết yêu những điều bình thường nhất, bởi vì trước kia, đến sự bình thường ấy cũng là một thứ xa xỉ.

Một buổi chiều, khi đang dọn bàn, Thảo hỏi:

“Ngọc, mày có nghĩ đến chuyện yêu lại không?”

Ngọc ngẩng lên từ tách cà phê đang lau dở, mỉm cười:

– “Tao chưa quên nỗi đau cũ, nhưng không vì thế mà khóa cửa trái tim. Tao chỉ… chưa vội.”

Thảo nháy mắt:

– “Coi bộ có ai rồi, đúng không?”

Ngọc lắc đầu, nhưng lòng khẽ rung. Gần đây, có một khách quen – anh Minh – thường đến quán vào thứ Tư và thứ Sáu, lúc 3 giờ chiều. Anh làm thiết kế đồ họa, hay mang laptop đến làm việc. Trầm tính, lễ độ, ít nói nhưng hay mỉm cười. Anh chưa từng tán tỉnh cô, chỉ hỏi vài câu nhẹ nhàng:
– “Quán chị chọn nhạc hay quá.”
– “Cà phê chỗ chị rang đậm, uống thích lắm.”
– “Bé Hân là con chị hả? Khéo quá, vẽ con mèo y như thật.”

Cô không nghĩ nhiều. Nhưng mỗi khi thấy bóng dáng anh đi qua cửa, tim lại đập… lạ thường.

Một hôm, trời mưa, quán vắng. Minh ngồi ở góc quen thuộc. Ngọc đem ra cho anh ly cà phê sữa, không đá – đúng kiểu anh thích. Khi đặt ly xuống, cô thấy anh đang xem một bản thiết kế logo có dòng chữ: “Lá Cuối Mùa”.

“Anh làm cái này…” – Cô chỉ vào màn hình.

– “Tặng chị. Quán này đặc biệt, giống chị vậy.” – Minh nói nhẹ.

Ngọc bất ngờ. Cô chưa từng kể nhiều về quá khứ. Nhưng có những người, không cần nghe cũng hiểu bằng trực giác.

– “Sao anh nghĩ là… đặc biệt?” – cô hỏi, giọng thấp.

– “Vì không ai có thể từ vũng bùn mà đứng dậy, rồi còn nở được hoa. Trừ người mạnh mẽ thật sự.”

Ngọc quay mặt đi, không để anh thấy mắt cô đỏ hoe.

Ba tháng sau, quán bắt đầu có lợi nhuận ổn định. Ngọc hoàn thành khoá học kế toán nâng cao. Một công ty nước ngoài ngỏ ý mời cô về làm quản lý tài chính với mức lương gấp ba lần ngày xưa.

Nhưng cô từ chối.
Cô chọn ở lại với quán cà phê.

Bởi vì nơi đây không chỉ là kế sinh nhai – nó là nơi cô tái sinh. Là minh chứng rằng một người phụ nữ từng bị ép rời đi tay trắng, vẫn có thể xây được cả một thế giới riêng.

Một sáng cuối năm, Ngọc dắt bé Hân đến trường. Cô mặc áo sơ mi trắng, váy dài màu be, tóc búi cao, ánh mắt nhẹ nhàng mà tự tin. Trung – chồng cũ – đứng chờ trước cổng, nói muốn gặp con.

Anh ta ăn mặc bảnh bao, nhưng gương mặt đã khác: không còn kênh kiệu, mà là một loại… hụt hẫng lặng lẽ.

– “Em sống tốt thật.” – Trung nói, tránh ánh nhìn của cô.

Ngọc chỉ gật đầu, không đáp.

Anh nhìn Hân ôm chặt mẹ, rồi bước lên xe, không nói thêm gì. Có lẽ, đó là lần đầu tiên anh hiểu: Người ra đi tay trắng, không có nghĩa là kẻ thua cuộc.

Buổi tối, Minh đứng đợi Ngọc ở cửa quán. Anh cầm theo hộp bánh nhỏ, bên trong là logo “Lá Cuối Mùa” được khắc gỗ tinh xảo.

– “Muốn làm lại cái bảng hiệu ngoài quán. Cho đàng hoàng hơn.”

Ngọc nhìn anh, nhìn chiếc bảng. Rồi nhìn lại chính mình trong tấm kính cửa: Không còn là người phụ nữ ủ rũ ngày rời tòa án, mà là người đã vượt qua mọi vỡ vụn để đứng vững, và… sẵn sàng yêu lại – không phải ai khác, mà là chính bản thân mình.

Cô gật đầu.

“Ừ. Làm mới thôi. Mọi thứ mới rồi, đúng không anh?”

Cả nước đang hướng về Hà Nôi: Trời ơi không biết đã b:á:n bao nhiêu tấn chân gà, má lợn, thịt trâu cho bà con rồi, quá kinhkhung 👇

Gần 1 tấn chân gà, thịt trâu và má lợn đông lạnh không rõ nguồn gốc, không đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm vừa bị lực lượng QLTT Hà Nội thu giữ tại một hộ kinh doanh ở Ba Vì.

Hà Nội: Rùng mình cả tấn chân gà không nhãn mác, thịt trâu nhập lậu vừa bị cơ quan chức năng thu giữ

Mới đây, Đội Quản lý thị trường (QLTT) số 18, Chi cục QLTT thành phố Hà Nội vừa tiến hành kiểm tra Hộ kinh doanh Lục Hồng, tại thôn Thuận An, xã Thái Hòa, huyện Ba Vì phát hiện và thu giữ gần 1 tấn chân gà, thịt trâu không đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm.

Tại thời điểm kiểm tra lực lượng chức năng đã phát hiện tại hộ kinh doanh Lục Hồng đang tàng trữ 500kg chân gà nguyên xương đông lạnh được đựng trong túi ni lông màu trắng không có nhãn mác, không có hóa đơn, chứng từ; 5 thùng thịt trâu (20kg/thùng) đông lạnh có nhãn in chữ nước ngoài, do nước ngoài sản xuất, không có nhãn phụ bằng tiếng Việt Nam; 5 thùng má lợn (20kg/thùng) đông lạnh có nhãn in chữ nước ngoài, do nước ngoài sản xuất, không có nhãn phụ bằng tiếng Việt Nam.

Tổng giá trị hàng hóa lên đến hơn 40 triệu đồng. Lực lượng chức năng đã ra quyết định xử phạt hộ kinh doanh Lục Hồng 49 triệu đồng và tiêu huy lượng hàng hóa không nguồn gốc xuất xứ, không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm trị giá 29,5 triệu đồng.

Hà Nội: Rùng mình cả tấn chân gà không nhãn mác, thịt trâu nhập lậu vừa bị cơ quan chức năng thu giữ- Ảnh 2.

Phó Chi cục trưởng Chi cục QLTT Hà Nội Dương Mạnh Hùng cho biết, việc đội QLTT số 18 (Chi cục QLTT Hà Nội) tiến hành kiểm tra hộ kinh doanh Lục Hồng (xã Thái Hòa, huyện Ba Vì) là hoạt động thiết thực trong việc triển khai Quyết định số 2312/QĐ-UBND về việc thành lập 2 đoàn liên ngành tập trung kiểm tra việc chấp hành các quy định về an toàn thực phẩm đối với sữa, thực phẩm dinh dưỡng, thực phẩm bổ sung và bảo vệ sức khỏe trên địa bàn 30 quận, huyện, thị xã.

Thời gian kiểm tra diễn ra từ ngày 9/5 đến 15/6/2025. Đoàn kiểm tra có nhiệm vụ kiểm tra việc thực hiện các quy định về ATTP, đảm bảo hiệu quả, có trọng tâm, trọng điểm. Bên cạnh đó, kiểm tra việc thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn quy định tại khoản 2 Điều 70 Luật ATTP; xử lý, kiến nghị xử lý hoặc chuyển xử lý các trường hợp vi phạm theo quy định của pháp luật về ATTP.

Hà Nội: Rùng mình cả tấn chân gà không nhãn mác, thịt trâu nhập lậu vừa bị cơ quan chức năng thu giữ- Ảnh 3.

Đoàn cũng thực hiện tổng hợp kết quả kiểm tra, các đề xuất, kiến nghị báo cáo về Sở Y tế (cơ quan thường trực Ban chỉ đạo An toàn vệ sinh thực phẩm TP) để tổng hợp báo cáo theo quy định.

UBND TP Hà Nội giao Sở Công Thương và Sở Y tế có trách nhiệm bố trí phương tiện; kinh phí lấy mẫu, kiểm nghiệm mẫu sản phẩm thực phẩm phục vụ Đoàn kiểm tra khi thực hiện nhiệm vụ. Thời gian qua, tình trạng thực phẩm, sữa, thuốc, thực phẩm chức năng giả diễn biến phức tạp và có xu hướng gia tăng tại Việt Nam. Các sản phẩm giả, kém chất lượng thường được sản xuất tinh vi, khó phân biệt với hàng thật và chủ yếu được tiêu thụ qua các kênh bán lẻ, mạng xã hội và sàn thương mại điện tử.

Từ ngày 1/7: Chính thức gia đình có 5 người trở lên sẽ được cấp BHYT miễn phí, cụ thể ra sao?

Từ ngày 1/7/2025 mức đóng BHYT theo hộ gia đình có sự điều chỉnh như sau:

Bảo hiểm y tế là gì?

Bảo hiểm y tế (BHYT) là một hình thức bảo hiểm xã hội, trong đó người tham gia đóng phí để được chi trả một phần hoặc toàn bộ chi phí khám chữa bệnh, thuốc men, và các dịch vụ y tế khác tại các cơ sở y tế được chỉ định. Ở Việt Nam, BHYT do Nhà nước tổ chức nhằm đảm bảo quyền lợi chăm sóc sức khỏe cho người dân, giảm gánh nặng tài chính khi ốm đau.

Đặc điểm chính: Người tham gia đóng phí định kỳ (hoặc được Nhà nước hỗ trợ). Khi sử dụng dịch vụ y tế, BHYT chi trả theo mức hưởng quy định (thường 80-100% tùy trường hợp).

Áp dụng tại các bệnh viện, phòng khám trong hệ thống BHYT.

Lợi ích khi tham gia BHYT: Giảm chi phí khám chữa bệnh.Khuyến khích chăm sóc sức khỏe định kỳ. Hỗ trợ người có thu nhập thấp tiếp cận dịch vụ y tế.

Từ 1/7/2025 tham gia BHYT hộ gia đình thay đổi như thế nào?
Từ 1/7/2025 tham gia BHYT hộ gia đình thay đổi như thế nào?

Mức đóng BHYT theo hộ gia đình từ ngày 1/7/2025

Theo Khoản 11 Điều 1 Luật BHYT sửa đổi năm 2024, từ ngày 1/7/2025, mức đóng BHYT theo diện hộ gia đình sẽ được điều chỉnh, tối đa bằng 6% mức tham chiếu.

Mức tham chiếu là số tiền do Chính phủ quy định, dùng để tính mức đóng và mức hưởng BHYT cho một số trường hợp. Theo Nghị quyết 159/2024/QH15, mức tham chiếu năm 2025 là 2.340.000 đồng/tháng.

Từ ngày 1/7/2025, mức tham chiếu này sẽ thay thế mức lương cơ sở hiện hành. Mức đóng BHYT hộ gia đình được giảm dần theo số thành viên tham gia, cụ thể:

Người thứ nhất: Đóng tối đa 6% mức tham chiếu, tương đương 1.684.800 đồng/năm.Người thứ hai: Đóng 70% mức người thứ nhất, tức 1.179.360 đồng/năm.Người thứ ba: Đóng 60% mức người thứ nhất, tức 1.010.800 đồng/năm.Người thứ tư: Đóng 50% mức người thứ nhất, tức 842.400 đồng/năm.

Từ người thứ năm trở đi: Đóng 40% mức người thứ nhất, tức 673.920 đồng/năm.Bảng mức đóng BHYT hộ gia đình từ 1/7/2025:

Mức phí mới khi tham gia BHYT theo hộ gia đình từ ngày 1/7/2025
Mức phí mới khi tham gia BHYT theo hộ gia đình từ ngày 1/7/2025

Thành viên hộ gia đình

Mức đóng/tháng Mức đóng/nămNgười thứ 1 140.400 đồng 1.684.800 đồng

Người thứ 2 98.280 đồng 1.179.360 đồng

Người thứ 3 84.240 đồng 1.010.800 đồng

Người thứ 4 70.200 đồng 842.400 đồng

Từ người thứ 5 trở đi 56.160 đồng 673.920 đồng

Kết luận chung: Như vậy, mức đóng BHYT hộ gia đình từ 1/7/2025 dao động từ 56.160 đồng/tháng (thấp nhất) đến 140.400 đồng/tháng (cao nhất). Thông tin từ thành viên thứ 5 trong gia đình trở đi được tham gia BHYT miễn phí là thông tin sai sự thật người dân nên lưu ý.

Theo Quyết định 490/QĐ-BHXH ban hành ngày 1/4/2023, đối tượng tham gia BHYT hộ gia đình không còn giới hạn trong sổ hộ khẩu hoặc sổ tạm trú. Thay vào đó, đối tượng bao gồm tất cả thành viên thuộc hộ gia đình, trừ những người đã tham gia BHYT theo các nhóm đối tượng khác.

12 loại thực phẩm chức năng đông y d;ỏm bị công an phát hiện

Công an tỉnh Thanh Hóa đang tạm giữ hơn 34.700 hộp thuốc đông y gia truyền để làm rõ hành vi sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm đối với Hoàng Thị Ngọc, Giám đốc Công ty TNHH sản xuất tân thảo dược Nam Hoa.

Ngày 5.6, Công an tỉnh Thanh Hóa thông tin, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Thanh Hóa vừa quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, áp dụng biện pháp ngăn chặn cấm đi khỏi nơi cư trú đối với Hoàng Thị Ngọc (37 tuổi, ngụ P.Bồ Đề, Q.Long Biên, Hà Nội), Giám đốc Công ty TNHH sản xuất tân thảo dược Nam Hoa, để điều tra về hành vi sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm.

Khởi tố Giám đốc Công ty TNHH sản xuất tân thảo dược Nam Hoa- Ảnh 1.

Một số sản phẩm Công an Thanh Hóa thu giữ

Theo kết quả điều tra ban đầu của Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Thanh Hóa, năm 2020, bà Nguyễn Thị Hợi (42 tuổi, ngụ xã Ea BHốk, H.Cư Kuin, Đắk Lắk), Giám đốc Công ty TNHH Trần Kim Huyền, thông qua mạng xã hội đã liên hệ với Hoàng Thị Ngọc (Ngọc rao bán các loại thuốc gia truyền của người dân tộc Dao do bà Triệu Thị Hòa, ngụ xã Yên Sơn, H.Bà Vì, Hà Nội làm từ các loại cây thuốc) để mua lại thuốc về bán kiếm lời.

Khi mua thuốc về để bán lại cho người dân, do mẫu mã thuốc chưa bắt mắt nên Ngọc đã thống nhất với bà Hợi để thiết kế lại bao bì đựng thuốc, tự làm công thức thuốc (Ngọc có học chuyên ngành về y học cổ truyền), mua các giấy tờ chứng nhận kết quả kiểm nghiệm rồi tự công bố sản phẩm, và nộp hồ sơ tại Ban quản lý an toàn thực phẩm tỉnh Bắc Ninh để đưa 12 sản phẩm ra thị trường bán.

Các sản phẩm được Ngọc đưa ra thị trường gồm: Thảo mộc kháng sinh TKH, Thanh huyết đan, Ngọc mẫu hoàng cung, Vương thọ đan, Vương đường huyết đan, Trinh nữ hoàng cung, Nam vương TKH, Anti gout TKH, Cao trĩ sâm đỏ (dạng viên đặt và dạng kem bôi), Thảo mộc giảm cân TKH, Thảo mộc tăng cân TKH và An cốt vương TKH.

Công an kiểm tra, thu giũ lô thực phẩm chức năng giả. Ảnh: Lam Sơn

Sau khi lên công thức và làm ra 12 sản phẩm trên, Ngọc bán lại thuốc đã thành phẩm (chưa đóng gói) cho Nguyễn Thị Hợi với giá từ 200.000 – 750.000 đồng/kg để Hợi đóng gói phân phối ra thị trường.

Trong các đại lý phân phối các loại thuốc trên có đại lý của Nguyễn Thị Hằng (45 tuổi, ngụ P.Thượng Thanh, Q.Long Biên, Hà Nội) – đại lý phân phối các sản phẩm của Công ty TNHH Trần Kim Huyền.

Qua khám xét nơi ở và nơi làm việc của Hoàng Thị Ngọc và một số người liên quan, Công an tỉnh Thanh Hóa đã thu giữ hơn 34.700 hộp thuốc của 12 loại thuốc đông y nêu trên.

Tiến hành giám định các mẫu thuốc kết quả bước đầu không phát hiện chất cấm sử dụng; chỉ tiêu về dược liệu âm tính – không phát hiện các thành phần hóa học chính, đặc trưng có trong dược liệu.

Công an tỉnh Thanh Hóa cho biết vụ án đang được mở rộng điều tra.

B;é g;ái xin vào bệnh viện để gặp bố lần cuối, y tá hỏi bố em là ai thì ch/ết l;ặng…

Chiều mưa nặng hạt ở Sài Gòn. Những giọt nước trượt dài trên kính cửa xe buýt, phản chiếu ánh đèn vàng mờ nhòe. Một bé gái khoảng 10 tuổi, tóc buộc gọn, chiếc áo đồng phục đã sờn cổ, đứng lặng trước cổng bệnh viện Nhân Dân Gia Định. Trong tay em là một bức ảnh đã ố màu — người đàn ông trong ảnh cười hiền lành, bế em trên tay khi em còn bé xíu.

Em ngước nhìn tòa nhà lớn phía trước. Lấy hết can đảm, em bước vào. Đến quầy lễ tân, giọng em run run:

– Cô ơi… cho con hỏi… ba con đang nằm ở đây. Ba tên là Nguyễn Văn Hùng, phòng cấp cứu.

Y tá nhìn em, hơi ngạc nhiên.

– Con nói ba con là ông Hùng? Ông ấy đang trong phòng ICU, người nhà đã vào hết rồi.

– Con… là con gái của ba. Con muốn gặp ba lần cuối… – giọng em nghẹn lại.

Người y tá chết lặng vài giây. Vì bà biết rõ: người nhà đang ở trong đó là vợ chính thức của ông Hùng, bà Thủy, và con trai lớn của họ.

Nguyễn Văn Hùng, 58 tuổi, là một giám đốc chi nhánh ngân hàng đã nghỉ hưu sớm do bệnh tim. Ông sống cùng vợ – bà Thủy – và con trai học đại học. Gia đình ông thuộc dạng trung lưu khá giả ở quận Bình Thạnh.

Ít ai biết rằng 11 năm trước, bà giúp việc tên Lan từng sống trong căn nhà này suốt hơn hai năm. Cô gái trẻ người miền Tây, ít nói và siêng năng. Sau một thời gian, bà Thủy bắt đầu nghi ngờ vì thấy ánh mắt của chồng mình mỗi khi nhìn Lan — ánh mắt không đơn thuần là của người chủ dành cho người làm.

Một ngày, Lan âm thầm rời khỏi căn nhà mà không báo trước. Chẳng ai rõ lý do. Cũng từ đó, bà Thủy cấm mọi người trong nhà nhắc đến Lan nữa.

Lan trở về quê, sinh con trong âm thầm. Đứa trẻ ấy chính là Mai — bé gái đang đứng ở bệnh viện hôm nay.

Khi biết tin ông Hùng nhập viện do nhồi máu cơ tim, Lan đã khóc suốt đêm. Dù ông không hứa hẹn gì, nhưng với bà, ông là mối tình đầu — và có lẽ là duy nhất. Cô biết Mai luôn mong có một lần được gặp người cha mà mình chỉ thấy qua những bức ảnh cũ mẹ cất kỹ.

Vì vậy, sáng hôm đó, Lan đưa con lên Sài Gòn. Đứng trước bệnh viện, Lan nói với con:

– Con vào một mình thôi. Ba… có vợ, có gia đình. Mẹ không thể xuất hiện. Nhưng nếu ba còn tỉnh, con hãy nói với ba… mẹ không hận gì cả.

Mai gật đầu, nắm chặt bức ảnh cũ và một lá thư mẹ viết tay.

Y tá sau phút bối rối đã dẫn Mai lên tầng 4 – nơi ông Hùng đang nằm. Nhưng trước khi bé bước vào, bà Thủy – vợ ông Hùng – vừa từ trong phòng đi ra.

– Bé là ai? – bà hỏi, giọng gắt gỏng.

Mai cúi đầu.

– Con là Mai… Con… là con gái của ba Hùng.

Bà Thủy sững sờ. Những ký ức cũ hiện về. Cái tên “Lan” như nhát dao khứa vào tự ái bà suốt bao năm. Bà nghiến răng:

– Con Lan sai khiến mày đến đây à? Con nít không nên xía vào chuyện người lớn.

Mai nghẹn ngào:

– Con chỉ muốn gặp ba lần cuối thôi ạ. Ba có phải là người trong hình này không? – Em chìa ra bức ảnh cũ.

Bà Thủy liếc nhìn, ánh mắt bối rối pha chút sợ hãi. Đúng là chồng mình, và cô giúp việc cũ.

Đúng lúc đó, bác sĩ chạy ra:

– Người nhà ông Hùng đâu? Ông ấy tỉnh lại vài phút, nhưng có thể không kéo dài lâu…

Cả bà Thủy và Mai đều sững lại.

Không ai nói gì.

Rồi một tiếng nói nhỏ vang lên:

– Cho con vào… làm ơn…

Bác sĩ nhìn sang y tá, rồi khẽ gật đầu.

Mai bước vào, mắt rưng rưng.

Căn phòng ICU lạnh lẽo, máy móc kêu nhè nhẹ. Ông Hùng nằm đó, mắt khẽ mở. Khi nhìn thấy Mai, ông khẽ nheo mắt, như cố nhớ điều gì đó.

Mai cầm lấy tay ông:

– Ba ơi… Con là Mai… con của ba và mẹ Lan… Con tới để gặp ba lần cuối.

Nét mặt ông Hùng run lên, hai hàng nước mắt trào ra nơi khóe mắt.

Bàn tay ông yếu ớt nắm tay em. Môi ông mấp máy: “Mai… tha cho ba…”

Mai lấy ra lá thư mẹ em viết, đặt vào tay ông:

– Mẹ con nói mẹ không giận ba đâu. Mẹ chỉ mong ba bình an…

Một giọt nước mắt lăn dài trên má người đàn ông đang hấp hối.

Ngoài cửa phòng, bà Thủy đứng chết trân, đôi tay siết chặt. Còn người y tá – người đầu tiên nghe bé gái nói “ba con nằm ở đây” – giờ đã hiểu rõ, có những sự thật dù cố che giấu vẫn sẽ trồi lên, như vết dầu loang…

Ba tiếng “tít” ngắn, rồi một tiếng dài kéo lê trong không gian. Màn hình nhịp tim chuyển thành đường thẳng. Ông Nguyễn Văn Hùng – người đàn ông đã mang trong mình hai thế giới, hai gia đình – đã trút hơi thở cuối cùng.

Bé Mai bật khóc nức nở, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt bàn tay lạnh dần của người cha mà em mới được gặp đúng… ba phút cuối đời.

Bác sĩ khẽ lắc đầu. Y tá kéo nhẹ rèm lại, để cho người thân có giây phút riêng.

Bà Thủy bước vào, ánh mắt khó đọc. Bà đứng nhìn chồng mình, rồi quay sang Mai:

– Mẹ con đâu?

Mai cúi đầu:

– Mẹ đang ở dưới cổng… Mẹ bảo con vào một mình.

Một lát sau, bà Thủy quay sang y tá, lạnh lùng:

– Gọi bảo vệ. Đưa hai mẹ con cô ta ra khỏi bệnh viện. Đây không phải người nhà hợp pháp.

Mai bàng hoàng, giọng thảng thốt:

– Con chỉ muốn gặp ba lần cuối thôi mà…

Bà Thủy không trả lời, chỉ đứng lặng, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe. Có lẽ, trong lòng bà cũng đang gào thét — vì giận, vì ghen, hay vì hối hận, không ai biết được.

Trong túi áo ông Hùng, bác sĩ tìm thấy một bức thư tay — lá thư mà bé Mai đã để lại. Bức thư ngắn, viết bằng nét chữ tròn trịa của một người phụ nữ từng chịu nhiều đau khổ:

“Anh Hùng,

Nếu anh đọc được lá thư này, có lẽ em không còn cơ hội gặp lại anh lần nào nữa.

Em không trách anh. Mười năm qua, em chưa từng trách. Em biết anh bị kẹt giữa bổn phận và tình cảm. Em không mong anh rời bỏ gia đình. Em chỉ mong anh biết rằng: em chưa bao giờ ân hận vì có Mai.

Mai là con gái của anh. Nó ngoan, nó học giỏi, và nó luôn hỏi em về ba. Em đã không trả lời được nhiều… nhưng nó vẫn tin, ba là người tốt.

Em chỉ mong một điều: nếu anh còn sống, xin hãy nhận con. Nếu không… xin hãy để nó biết, rằng nó không là sai lầm.

Lan.”

Bà Thủy đọc bức thư, bàn tay run run. Những dòng chữ đó như tát vào lòng tự ái của bà, đồng thời cũng gợi lên hình ảnh một người phụ nữ từng sống âm thầm trong chính ngôi nhà của bà, mang trong mình đứa con mà bà chưa từng thừa nhận.

Đám tang ông Hùng diễn ra 3 ngày sau. Ảnh thờ đặt trang nghiêm giữa phòng khách. Khách khứa đến viếng, ai cũng thở dài tiếc nuối cho một người đàn ông “thành đạt, mẫu mực”.

Bà Thủy vẫn mặc áo tang, gật đầu chào từng người, nhưng ánh mắt xa xăm.

Chiều ngày thứ hai, Lan và Mai đến, mặc áo dài trắng, đứng lặng phía xa. Họ không dám bước vào, chỉ muốn thắp một nén nhang cho người đàn ông quan trọng nhất trong đời mình.

Nhưng rồi điều không ngờ đã xảy ra.

Bà Thủy đi ra, tay cầm bức thư Lan viết. Bà đứng đối diện với Lan — người phụ nữ từng là nỗi ám ảnh trong lòng bà suốt hơn mười năm.

– Tôi đọc thư chị.

Lan im lặng, đôi mắt ươn ướt.

– Chị có thể vào… thắp cho ảnh ấy một nén nhang.

Lan nghẹn ngào:

– Cảm ơn chị…

Mai đi sau mẹ, đôi tay run rẩy cầm nén nhang đầu tiên cắm lên bàn thờ người cha ruột mà em chỉ vừa gặp… trong khoảnh khắc chia ly.

Sau lễ tang, bà Thủy mời Lan ngồi lại. Không có ánh mắt khinh thường như trước, mà thay vào đó là sự mệt mỏi.

– Tôi từng nghĩ chị là người cướp đi hạnh phúc của tôi. Nhưng giờ tôi biết… không ai cướp ai cả. Anh ấy đã chọn cách im lặng. Và cái giá, là cả ba người phụ nữ đều đau khổ.

Lan gật đầu, mắt đỏ hoe.

– Tôi không mong chị tha thứ. Tôi chỉ mong… Mai không phải chịu cảnh bị chối bỏ.

Bà Thủy nhìn Mai, rồi nhìn con trai mình – người đang cúi đầu lau di ảnh cha.

– Nó là em của con tôi… Vậy thì… nó cũng là con tôi.

Câu nói ấy như một lưỡi dao và một liều thuốc an thần cùng lúc. Lan bật khóc, còn Mai nhìn bà Thủy, ngập ngừng:

– Bác… có ghét con không?

– Không. Bác chỉ ghét quá khứ… nhưng con thì không có lỗi.

Ba tháng sau, Lan chuyển lên Sài Gòn làm việc cho một xưởng may nhỏ ở Gò Vấp. Mai được bà Thủy hỗ trợ học phí để vào một trường tốt hơn. Dù không sống chung nhà, nhưng Mai mỗi cuối tuần lại được ghé thăm anh trai cùng cha, được bà Thủy dạy nấu ăn, thậm chí có lúc ngủ lại.

Có lần, Mai hỏi:

– Con gọi bác là gì?

Bà Thủy mỉm cười hiếm hoi:

– Gọi là gì cũng được. Nhưng nếu con muốn gọi “mẹ”, thì bác không từ chối.

Mai ôm bà, nước mắt lăn dài.

Cuộc sống không bao giờ tròn đầy. Có những đứa trẻ được sinh ra từ bí mật, từ những lầm lỡ của người lớn. Nhưng nếu người lớn biết nhìn lại, biết đặt trái tim lên trên sĩ diện, thì những đứa trẻ ấy vẫn có thể có một mái nhà. Một nơi được gọi là gia đình — dù không phải khởi đầu bằng sự hoàn hảo.

Mai không cần một người cha lý tưởng. Em chỉ cần biết rằng: em được sinh ra vì tình yêu. Và em xứng đáng được yêu thương.

Nhà hàng bán buffet khiến 7 người nhập vi-ện mắc cả loạt vi phạm, giờ đóng cửa nằm im thở khẽ

Sáng 5/6, Sở Y tế tỉnh Phú Yên đã có báo cáo nhanh vụ nhiều người bị ngộ độc thực phẩm sau khi ăn buffet tại nhà hàng Phố Đêm Vườn chi nhánh 3 (phường 7, TP Tuy Hòa).

Theo đó, lúc 8h30 ngày 4/6, Sở Y tế nhận được tin phản ánh có 7 bệnh nhân đang điều trị ngộ độc thực phẩm tại Trung tâm Y tế Thị xã Đông Hòa.

Ngay sau đó, Sở Y tế thành lập đoàn kiểm tra theo Quyết định số 376/QĐ-SYT ngày 4/6/2025 về việc Thành lập Đoàn kiểm tra việc chấp hành quy định pháp luật an toàn thực phẩm tại Công ty TNHH Phố Đêm Phú Yên – Nhà hàng Phố Đêm Vườn chi nhánh 3.

7 người nhập viện sau ăn buffet tại Phú Yên: Nhà hàng có nhiều vi phạm- Ảnh 1.

Cơ sở đóng cửa sau phản ánh ngộ độc.

Tại đây, đoàn ghi nhận kết quả 7 tồn tại của nhà hàng này như:

1. Cơ sở chưa xuất trình hóa đơn, nguồn gốc nguyên liệu thực phẩm.

2. Nơi chế biến, kinh doanh, bảo quản có côn trùng, động vật gây hại xâm nhập (ruồi).

3. Không đảm bảo ngăn ngừa nhiễm chéo giữa thực phẩm chưa qua chế biến và thực phẩm đã qua chế biến trong bố trí bếp ăn.

4. Thực hiện không đúng quy định của pháp luật về chế độ kiểm thực 3 bước.

5. Thực hiện không đúng quy định của pháp luật về lưu mẫu thức ăn.

6. Cống, rãnh thoát nước thải khu vực nhà bếp bị ứ đọng.

7. Không có dụng cụ thu gom, chứa đựng rác thải, chất thải bảo đảm vệ sinh.

Sau khi ghi nhận, đoàn đã đề nghị cơ sở ngưng hoạt động cho đến khi khắc phục những tồn tại, hạn chế nêu trên.

7 người nhập viện sau ăn buffet tại Phú Yên: Nhà hàng có nhiều vi phạm- Ảnh 2.

Nhiều người ngộ độc sau khi ăn quán buffet P.Đ.V chi nhánh 3.

Hiện, Sở Y tế đang phối hợp với cơ quan chức năng tiến hành truy xuất nguồn gốc thực phẩm, điều tra ngộ độc nguyên nhân ngộ độc thực phẩm. Cùng với đó, sức khỏe của 7 bệnh nhân nói trên tạm ổn định, hiện đang được tiếp tục theo dõi và điều trị.

Như Báo điện tử VTC News thông tin, sau bữa buffet ốc tại một nhà hàng ở có tên P.Đ.V chi nhánh 3, 7 người người có triệu chứng nôn ói, tiêu chảy, đau bụng và phải nhập viện.

Lãnh đạo Trung tâm Y tế thị xã Đông Hòa cho biết, ngày 3/6, đơn vị tiếp nhận 7 bệnh nhân nghi ngộ độc thực phẩm. Các bệnh nhân được điều trị bằng thuốc giảm đau và kháng sinh, hiện sức khỏe đã ổn định.

Trong số này, có 6 người là thành viên của một gia đình. Họ cho biết chiều 2/6, nhóm 10 người ăn buffet ốc và hải sản tại một nhà hàng này với giá 140.000 đồng/người. Hai người không ăn hải sản thì không gặp vấn đề sức khỏe.

Từ ngày 1/7, bắt buộc hộ kinh doanh đóng bảo hiểm xã hội, cao nhất gần 12 triệu/tháng, nguyên nhân quá chính xác

Từ ngày 1/7, chủ hộ kinh doanh sẽ thuộc đối tượng tham gia bảo hiểm xã hội (BHXH) bắt buộc với mức tối thiểu 585.000 đồng/tháng và mức tối đa là gần 12 triệu đồng/tháng.

Đóng cao nhất 11,7 triệu đồng/tháng

Luật BHXH 2024 có hiệu lực từ ngày 1/7 năm nay mở rộng diện tham gia BHXH bắt buộc với nhiều nhóm đối tượng, trong đó có chủ hộ kinh doanh cá thể.

Về mức đóng BHXH bắt buộc đối với chủ hộ kinh doanh cá thể được quy định chi tiết tại điểm a, b khoản 4 Điều 33 Luật BHXH 2024 với tỷ lệ đóng BHXH bắt buộc là 3% vào quỹ ốm đau và thai sản, 22% vào quỹ hưu trí và tử tuất.

Bắt buộc hộ kinh doanh đóng bảo hiểm xã hội, cao nhất gần 12 triệu/tháng ảnh 1

Từ ngày 1/7, chủ hộ kinh doanh sẽ thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc. Ảnh minh họa.

Về căn cứ đóng, theo điểm d khoản 1 điều 31 Luật BHXH 2024, chủ hộ kinh doanh được lựa chọn tiền lương làm căn cứ đóng BHXH bắt buộc nhưng thấp nhất bằng mức tham chiếu và cao nhất bằng 20 lần mức tham chiếu tại thời điểm đóng.

Do đó, mức đóng của chủ hộ kinh doanh tham gia BHXH hàng tháng là 25% tiền lương. Nhóm này có thể lựa chọn phương thức đóng hàng tháng, 3 tháng hoặc 6 tháng một lần tùy theo nhu cầu.

Về mức tham chiếu, khoản 13 Điều 141 Luật BHXH 2024 quy định, khi chưa bãi bỏ mức lương cơ sở thì mức tham chiếu quy định tại luật này bằng mức lương cơ sở. Tại thời điểm mức lương cơ sở bị bãi bỏ thì mức tham chiếu không thấp hơn mức lương cơ sở đó.

Hiện nay, mức lương cơ sở là 2.34 triệu đồng/tháng, do đó mức đóng BHXH thấp nhất của chủ hộ kinh doanh là 25% x 2.34 triệu = 585.000 đồng/tháng. Trong khi đó, mức đóng BHXH cao nhất của chủ hộ kinh doanh là 11,7 triệu đồng/tháng (bằng 20 lần mức tham chiếu – PV).

Thủ tục đăng ký, lộ trình đóng ra sao?

Về thủ tục đăng ký, theo quy định tại Khoản 2, Điều 27, Khoản 2, Điều 28 Luật BHXH 2024, chủ hộ kinh doanh nếu thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc thì được lựa chọn 1 trong 2 cách để tham gia BHXH bắt buộc.

Thứ nhất, trường hợp đăng ký tham gia BHXH qua người sử dụng lao động thì hồ sơ gồm tờ khai đăng ký tham gia BHXH kèm theo danh sách người lao động tham gia BHXH.

Thứ hai, trường hợp chủ hộ kinh doanh tự nộp hồ sơ thì chỉ cần tờ khai đăng ký tham gia BHXH và nộp cho cơ quan BHXH trong thời hạn 30 ngày kể từ ngày thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc.

Được biết, tại dự thảo Nghị định quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số điều của Luật BHXH về BHXH bắt buộc có quy định lộ trình đóng BHXH bắt buộc của chủ hộ kinh doanh cá thể.

Cụ thể, chủ hộ kinh doanh của hộ kinh doanh có đăng ký kinh doanh nộp thuế theo phương pháp kê khai (khai và nộp thuế theo doanh thu thực tế hàng tháng hoặc hàng quý) sẽ tham gia BHXH bắt buộc từ ngày 1/7.

Chủ hộ kinh doanh của hộ kinh doanh có đăng ký kinh doanh, nộp thuế theo phương pháp khoán (khai và nộp thuế theo định mức doanh thu một năm), thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc từ ngày 1/7/2027.

Chủ hộ kinh doanh của hộ có đăng ký kinh doanh không thuộc 2 nhóm trên, sẽ đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc từ ngày 1/7/2029.

Hộ kinh doanh nộp thuế theo phương pháp kê khai là những hộ có quy mô lớn, đáp ứng điều kiện nhất định về doanh thu, lao động và chủ động kê khai doanh thu, chi phí để tính thuế phải nộp hàng kỳ.

Hộ kinh doanh nộp thuế theo phương pháp khoán là những hộ có quy mô nhỏ hoặc vừa, không cần lập sổ sách kế toán mà chỉ nộp thuế theo mức cố định do cơ quan thuế ấn định hàng năm.

Theo thông tin cơ quan thuế cung cấp, năm 2024 có khoảng 80 nghìn hộ kinh doanh nộp thuế theo phương pháp kê khai và khoảng 2,02 triệu hộ kinh doanh nộp thuế theo phương pháp khoán.