Home Blog Page 2

Giá vàng hôm nay 15/6/2025 tiến gần mức cao kỷ lục, vàng SJC tăng vọt

Giá vàng hôm nay 15/6/2025 chốt tuần tăng mạnh do căng thẳng leo thang giữa Israel và Iran. Giá vàng trong nước cũng tăng vọt, vượt mốc 120 triệu đồng/lượng.

Ngày 15/6/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Giá vàng hôm nay 15/6/2025 tiến gần mức cao kỷ lục, vàng SJC tăng vọt”. Nội dung như sau:

Kết phiên 14/6, giá vàng miếng tại SJC đóng cửa ở mức 117,8-120,3 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 300.000 đồng/lượng so với chốt phiên hôm trước.

Giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ của SJC được niêm yết ở mức 113,7-116,2 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 200.000 đồng/lượng so với mức chốt phiên hôm trước.

Trong khi đó, giá vàng nhẫn 9999 tại Doji niêm yết ở mức 115-117 triệu đồng/lượng, không đổi so với mức chốt phiên hôm trước.

Trên thị trường thế giới, giá vàng giao ngay trên sàn Kitco chốt tuần giao dịch ở mức 3.430 USD/ounce. Giá vàng tương lai giao tháng 8/2025 trên sàn Comex New York giao dịch ở mức 3.452 USD/ounce.

Căng thẳng ở Trung Đông thúc đẩy giá vàng đạt mức đóng cửa tuần kỷ lục trên 3.400 USD/ounce. Hiện vàng vượt trội so với đồng USD, vốn đang gặp khó khăn trong việc thu hút dòng vốn trú ẩn an toàn. Chỉ số USD Index chốt tuần giao dịch ở mức 98,13, giảm 1% so với một tuần trước.

vàng.jpg
Giá vàng trong nước tăng mạnh. Ảnh: Chí Hiếu

Xung đột Trung Đông leo thang do các cuộc tấn công giữa Israel và Iran đã ảnh hưởng đến tâm lý các nhà đầu tư. Thị trường toàn cầu đã chứng kiến phản ứng mạnh mẽ, với giá dầu tăng phi mã, trong khi các nhà đầu tư rút vốn khỏi thị trường chứng khoán để chuyển hướng sang các tài sản an toàn như vàng và trái phiếu chính phủ.

Khi tình hình địa chính trị trở nên bất ổn, rủi ro gia tăng, các nhà đầu tư có xu hướng chuyển hướng sang vàng – vốn được xem là “hầm trú ẩn” đáng tin cậy. Tuy nhiên, lịch sử cho thấy các đợt tăng giá này thường không duy trì được lâu nếu không có sự leo thang đáng kể hơn hoặc yếu tố kinh tế vĩ mô hỗ trợ.

Sự chú ý của thị trường chuyển sang Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) khi Chủ tịch Jerome Powell sẽ có bài phát biểu sau cuộc họp chính sách tiền tệ vào tuần tới.

Thị trường đang kỳ vọng Fed sẽ giữ nguyên lãi suất. Tuy nhiên, ngày càng có nhiều đồn đoán rằng ông Powell có thể bắt đầu chuẩn bị cho việc cắt giảm lãi suất vào cuối năm nay.

Dữ liệu lạm phát mới nhất, cùng với các dấu hiệu cho thấy đà tăng trưởng kinh tế Mỹ đang chậm lại, đã tạo thêm dư địa cho Fed nới lỏng chính sách tiền tệ. Mặc dù vậy, bất ổn địa chính trị gia tăng có thể khiến thị trường thận trọng hơn trong các dự báo.

Khi đồng USD suy yếu khiến vàng trở nên rẻ hơn đối với các nhà đầu tư nắm giữ các đồng tiền khác, qua đó kích thích nhu cầu mua vàng. Hiện thị trường ghi nhận đồng USD suy yếu trong bối cảnh xung đột leo thang, tạo thêm đà tăng cho vàng.

Nhà đầu tư sẽ theo dõi sát sao bài phát biểu của ông Powell để tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về lộ trình chính sách tiền tệ của Fed trong thời gian tới, điều này có tác động đáng kể đến hướng đi của giá vàng.

Dự báo giá vàng

Giá vàng thế giới đã vượt qua ngưỡng kháng cự ngắn hạn, song các nhà phân tích vẫn thận trọng về khả năng kim loại quý thiết lập kỷ lục mới trong tuần tới.

Mặc dù xung đột leo thang giữa Israel và Iran đang củng cố vai trò tài sản trú ẩn an toàn của vàng, nhưng các đợt tăng giá do sự kiện địa chính trị thường không duy trì được lâu dài.

Ông Ole Hansen, Trưởng bộ phận Chiến lược Hàng hóa tại Saxo Bank, nhận định cuộc xung đột giữa Israel và Iran có thể giữ giá vàng trên mức 3.400 USD, nhưng sẽ không đẩy giá lên cao hơn nếu căng thẳng không đáng kể. Thị trường ghi nhận nhiều sự kiện địa chính trị giúp giá vàng tăng vọt trong ba năm qua, nhưng tất cả đều không duy trì được đà tăng bền vững.

Theo ông Lukman Otunuga, chuyên gia phân tích thị trường cấp cao tại FXTM, nếu Fed đưa ra quan điểm “ôn hòa” sau báo cáo lạm phát mới nhất, điều này có thể tiếp thêm động lực mạnh mẽ cho phe mua vàng. Một diễn biến như vậy hoàn toàn có thể đẩy giá vượt qua mức đỉnh mọi thời đại 3.500 USD, đặc biệt khi vẫn còn sự hỗ trợ từ các yếu tố địa chính trị hiện tại.

Ông Otunuga cũng cảnh báo về kịch bản ngược lại: nếu cuộc họp của Fed mang tính “diều hâu” và ông Powell thể hiện sự thận trọng đối với các đợt cắt giảm lãi suất trong tương lai, vàng có thể mất đi một phần sức hút khi nhà đầu tư giảm bớt kỳ vọng vào việc Fed hạ lãi suất.

Nếu suy yếu và không giữ được mốc 3.430 USD, giá vàng có thể lùi về các ngưỡng hỗ trợ 3.400 USD và 3.360 USD.

Cùng ngày, báo VOV đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Giá vàng hôm nay 15/6: Giá vàng đi ngang sau khi tăng nóng”. Cụ thể như sau:

Giá vàng hôm nay cuối phiên giao dịch ngày 14/6, Công ty VBĐQ Sài Gòn SJC niêm yết giá vàng mua vào 117,8 triệu đồng/lượng, giá bán ra là 120,3 triệu đồng/lượng, đi ngang so với phiên sáng. Chênh lệch giá mua – bán vàng SJC vẫn đang là 2,5 triệu đồng/lượng.

Giá vàng tại Tập đoàn DOJI cuối ngày 14/6 niêm yết ở mức 117,8- 120 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra). Biên độ chênh lệch giữa giá mua với giá bán đang là 2,2 triệu đồng/lượng.

Giá bán vàng nhẫn của một số thương hiệu vàng tại Hà Nội cũng giữ nguyên so với buổi sáng. Cụ thể, giá vàng nhẫn tròn 9999 Hưng Thịnh Vượng tại DOJI hiện niêm yết ở mức 115 – 117 triệu đồng/lượng giữ nguyên so với đầu phiên.

 

Tại Bảo Tín Minh Châu: Giá vàng miếng SJC được niêm yết ở mức 117,8 triệu đồng/lượng (mua vào) và 120,3 triệu đồng/lượng (bán ra). Vàng Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá nhẫn tròn trơn ở ngưỡng 116 – 119 triệu đồng, giữ nguyên giá bán ra so với đầu phiên sáng. Chênh lệch hai chiều mua-bán là 3 triệu đồng/lượng.

Cuối giờ chiều 14/6 (theo giờ Việt Nam), giá vàng thế giới đi ngang. Theo cập nhật từ sàn Kitco, giá vàng đang được niêm yết ở mức 3.431 USD/oz, giữ nguyên giá so với phiên giao dịch liền trước.

Quy đổi theo tỷ giá ngoại tệ tại Vietcombank ngày 14/6: 1 USD = 26.223 VND, giá vàng thế giới tương đương 108,3 triệu đồng/lượng, thấp hơn giá vàng SJC bán ra 12 triệu đồng/lượng.

Chân dung vị trưởng công an xã ở Hà Tĩnh quên mình lao xuống biển c;ứu cậu bé bị nước cuốn trôi: Đúng là công đức vô lượng

Sáng 15-6, ông Phạm Văn Tuấn, Trưởng Ban Quản lý Khu du lịch Thiên Cầm (huyện Cẩm Xuyên, tỉnh Hà Tĩnh) cho biết, đơn vị vừa phối hợp người dân kịp thời cứu hộ thành công 5 người nguy cơ bị đuối nước trên biển Thiên Cầm.

Trước đó, sau ảnh hưởng bão số 1, tại khu vực biển Thiên Cầm có biển động, sóng mạnh. Mặc dù Ban Quản lý Khu du lịch Thiên Cầm, chính quyền địa phương đã nhiều lần tuyên truyền, phát loa cảnh báo, nhắc nhở nguy cơ mất an toàn, nhưng vẫn có nhiều du khách và người dân bất chấp xuống tắm biển.

Vào khoảng 18 giờ 30 phút ngày 14-6, có 4 du khách xuống tắm đã bị sóng mạnh cuốn ra xa không vào được bờ và có dấu hiệu bị kiệt sức.

Ngay khi phát hiện, lực lượng cứu hộ cứu nạn của Ban Quản lý Khu du lịch Thiên Cầm ứng trực dọc bãi biển đã cùng một số hộ dân kinh doanh ở bờ kè biển Thiên Cầm nhanh chóng tiếp cận, kịp thời cứu hộ thành công 4 du khách, đưa vào bờ an toàn.

z6706231147516_c568651192ea33113d01fb6a80cc82a3.jpg
Cứu hộ đưa người đàn ông vào bờ an toàn
z6706231402664_b45ccf6b3be4b3112732b5dada6a83b0.jpg

Tiếp đó, lúc 21 giờ 50 phút cùng ngày, xuất hiện một người đàn ông có ý định tự tử, đi thẳng ra ngoài biển Thiên Cầm.

Khi phát hiện, lực lượng cứu hộ cứu nạn của Ban Quản lý Khu du lịch Thiên Cầm và một hộ dân kinh doanh ở bờ kè biển Thiên Cầm nhanh chóng ứng cứu, đưa lên bờ an toàn.

Không có tiêu đề.jpg
Lực lượng chức năng kịp thời ứng cứu thành công một thiếu niên sắp bị đuối nước tại bãi biển Xuân Hải

Khoảng hơn 16 giờ 45 phút ngày 14-6, Công an thị trấn Lộc Hà (huyện Thạch Hà, tỉnh Hà Tĩnh) và người dân cũng đã kịp thời cứu hộ thành công một thiếu niên đang chới với, sắp bị đuối nước khi tắm tại bãi biển Xuân Hải, huyện Thạch Hà.

Thời điểm diễn ra vụ việc, biển động, sóng mạnh.

Video: Công an thị trấn Lộc Hà và người dân ứng cứu kịp thời một thiếu niên nguy cơ bị đuối nước tại bãi biển Xuân Hải

Vừa ly hôn 3 tháng thì vợ cũ tr/ơ tr/á/o lấy ngay chồng mới. Tôi tò mò đến đám cưới xem cô ta lấy ai thì mắt cứ dán vào chiếc váy cưới mà vợ cũ đang mặc, đau đớn khi phát hiện ra 1 thứ

Đau đớn nào bằng việc bị phản bội, nhưng cay đắng nhất vẫn là cảm giác nhận ra mình bị lừa dối đến tận phút cuối. Ba tháng sau ly hôn, tôi đứng lặng trong đám cưới của vợ cũ, ánh mắt như bị dính chặt vào chiếc váy cưới trắng tinh. Không phải vì cô ấy đẹp – mà vì cái bụng lùm lùm dưới lớp vải voan mỏng. Lúc ấy, tôi hiểu ra: mình không chỉ mất vợ, mà có lẽ, chưa từng thực sự có được cô ấy…

Tôi và An – vợ cũ của tôi – từng có một mối tình kéo dài hơn 6 năm trước khi tiến đến hôn nhân. Chúng tôi yêu nhau từ những ngày còn là sinh viên, cùng vượt qua thời khốn khó, tay trắng lập nghiệp. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không giàu sang gì, nhưng cũng chẳng đến mức thiếu thốn. Tôi luôn nghĩ: “Miễn là yêu nhau, mọi thứ rồi sẽ ổn.”

Nhưng tôi đã sai.

An bắt đầu thay đổi khoảng 1 năm sau khi cưới. Cô ấy hay cáu gắt vô cớ, thường xuyên nói những câu kiểu như:

“Sống thế này đến bao giờ mới khá lên được hả anh?”
“Em chán cái cảnh sáng đi làm, tối về ăn cơm nguội rồi lăn ra ngủ như người máy lắm rồi.”

Tôi hiểu. Là phụ nữ, An có quyền mơ mộng, có quyền muốn nhiều hơn. Nhưng tôi đã cố gắng – thực sự cố gắng. Tôi làm hai công việc, về đến nhà vẫn cố nấu ăn, lau dọn. Còn cô ấy, dạo gần đây đi sớm về muộn, bảo là tăng ca. Tôi tin. Bởi vì tôi nghĩ, người đã cùng tôi đi qua những năm tháng sinh viên cơ cực thì không thể nào thay lòng.

Nhưng rồi, một ngày tôi về nhà sớm hơn bình thường. Căn nhà im ắng, điện không bật. Cô ấy về trễ – như mọi khi. Tôi mở điện thoại định gọi thì thấy một tin nhắn hiện lên từ màn hình máy tính mà cô ấy quên khoá. Nội dung chỉ vỏn vẹn:

“Nhớ em quá. Anh đếm từng ngày được sống bên em công khai.”

Tôi chết sững.

Tôi không nói gì ngay. Tôi lưu lại tin nhắn, chụp màn hình, âm thầm theo dõi. Và rồi, những ngày sau đó là chuỗi ác mộng. Tôi thuê người theo dõi. Họ gửi tôi những bức ảnh – An tay trong tay với một gã đàn ông lạ, cười nói như chưa từng có tôi trên đời.

Ngày tôi đưa bằng chứng ra trước mặt, cô ấy lặng người một lúc. Rồi, chỉ nói đúng một câu:

“Em xin lỗi. Nhưng em không còn yêu anh nữa.”

Thế đấy. Sáu năm yêu nhau, hai năm làm vợ chồng, kết thúc gọn lỏn trong một lời xin lỗi và ánh mắt trống rỗng.

Cuộc ly hôn diễn ra chóng vánh. Tôi không níu kéo. Nếu người ta đã không còn yêu, thì giữ lại để làm gì? Tôi nhường cô ấy căn hộ nhỏ – nơi từng có tiếng cười mỗi cuối tuần. Tôi dọn ra ngoài, sống tạm trong một căn phòng thuê gần công ty.

Tôi cố sống như không có gì xảy ra. Nhưng mỗi tối, khi về đến phòng, tôi lại bất giác mở điện thoại, lướt qua những bức ảnh cũ, những kỷ niệm cũ. Tôi chẳng biết mình đau vì bị phản bội, hay vì mất đi một phần cuộc sống vốn đã gắn bó quá lâu.

Ba tháng sau, tôi nghe tin An tái hôn. Nhanh đến mức không ai tin nổi. Tôi không định đến, nhưng sự tò mò đánh bại lòng tự trọng. Tôi muốn biết: ai là người khiến cô ấy bỏ tôi? Và tại sao mọi chuyện có thể trôi nhanh đến thế?

Ngày cưới, tôi đứng lặng ở hàng ghế cuối. Không ai để ý. Tôi thấy cô ấy bước ra – lộng lẫy, rạng ngời. Nhưng điều khiến tim tôi như thắt lại không phải nụ cười, mà là… chiếc bụng.

Cái bụng bắt đầu nhô ra – không rõ ràng, nhưng đủ để người từng chung sống nhận ra.

Tôi không cần tính toán gì nhiều. Nếu cô ấy đang mang thai, thì đứa trẻ ấy… là kết quả từ trước cả khi chúng tôi ly hôn. Có thể là từ khi tôi vẫn còn ngồi chờ cô ấy ăn tối về muộn.

Tôi bước ra khỏi lễ cưới, trời nắng như đổ lửa mà tôi thấy lạnh.

Tôi tưởng tôi đã đau khi ly hôn. Nhưng hóa ra, cái đau thực sự là khi biết mình từng yêu sai một người đến tận xương tủy.

Tôi trở về phòng trọ trong trạng thái bàng hoàng, đau đớn, và cả phẫn nộ. Suốt đêm đó, tôi không ngủ. Trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh An trong váy cưới, cái bụng lùm lùm, và câu nói ngày trước:

“Em không còn yêu anh nữa.”

Chỉ ba tháng sau khi ly hôn, cô ấy đã lấy người khác. Và đang mang thai. Đứa trẻ ấy không thể nào mới được vài tuần tuổi. Phải ít nhất là ba tháng – nghĩa là cô ấy có thai khi còn là vợ tôi.

Tôi không thể nuốt trôi sự thật đó. Không phải vì tôi còn yêu An – mà vì tôi thấy mình như một thằng hề, bị phản bội một cách trắng trợn. Người phụ nữ từng đầu ấp tay gối, từng rơi nước mắt khi tôi mệt mỏi, lại có thể dối trá đến thế sao?

Tôi định gạt đi. Quên đi. Nhưng lòng tôi không yên. Và rồi, vài ngày sau, tôi nhận được một tin nhắn lạ. Tài khoản Facebook giả, không ảnh đại diện, chỉ có một dòng:

“Nếu anh muốn biết sự thật, hãy đến quán cà phê cũ lúc 7 giờ tối mai. Một mình.”

Tôi chần chừ. Mùi bẫy gài quá rõ ràng. Nhưng trí tò mò, và cả niềm tin mong manh rằng mọi thứ có thể không như tôi thấy, đã đẩy tôi đến đó.

7 giờ tối. Quán cà phê nơi tôi và An từng hẹn hò.
Tôi đến sớm. Chọn chỗ khuất. Chờ đợi.

Và rồi, cô ấy đến. Không phải An. Mà là Vy – bạn thân nhất của cô ấy. Người từng là phù dâu trong lễ cưới của chúng tôi. Vy ngồi xuống, mắt đỏ hoe.

“Anh có quyền ghét An. Nhưng anh cũng có quyền được biết sự thật.”

Tôi im lặng, chờ cô nói tiếp.

Vy kể rằng, cách đây một năm, An phát hiện mình có u xơ tử cung, kích thước lớn, chèn vào buồng trứng. Bác sĩ bảo khả năng mang thai cực kỳ thấp, nếu không muốn nói là gần như không thể. Nhưng nếu mổ, nguy cơ vô sinh gần như chắc chắn. Cô ấy hoang mang, đau khổ. Không dám nói với tôi, sợ tôi buồn, sợ tôi bỏ rơi.

Tôi lặng người. Trong suốt thời gian đó, cô ấy chưa từng nói gì. Tôi nhớ lại – có lần cô ấy về trễ, nói đi công tác, nhưng vẻ mặt lại mệt mỏi, xanh xao.

Vy kể tiếp: “An giấu anh để chữa trị. Nhưng áp lực tâm lý quá lớn. Rồi đúng lúc ấy, cô ấy gặp lại người cũ – người từng yêu cô ấy trước cả anh, người từng chia tay vì đi du học. Hắn ta trở về, biết chuyện, tỏ ra cảm thông, đồng hành với An qua vài lần điều trị.”

Và rồi, chuyện gì đến cũng đến. Trong một lần An gần như tuyệt vọng, cô ấy yếu lòng, ngủ với hắn. Sau đó, lại hối hận. Nhưng vài tuần sau, An phát hiện mình mang thai. Một điều tưởng như không thể lại xảy ra.

“An định phá thai. Nhưng không nỡ. Cô ấy định thú nhận với anh, nhưng lại không đủ can đảm. Cô ấy nghĩ… nếu anh biết, anh sẽ khinh thường cô ấy. Cho nên, cô ấy chọn cách ly hôn. Nhanh chóng, dứt khoát. Anh có từng thấy cô ấy khóc sau phiên tòa không?”

Tôi im lặng. Cổ họng nghẹn lại. Tôi nhớ ngày đó, mắt An đỏ hoe, nhưng cô ấy cố tỏ ra lạnh lùng. Tôi tưởng đó là sự vô tâm. Giờ mới biết, đó là cách duy nhất để cô ấy tự bảo vệ mình khỏi vết cứa sâu hơn.

Vy đưa tôi một bức thư. “An viết, nhưng không dám gửi. Giờ anh đọc hay không là quyền của anh.”

Tôi về nhà. Ngồi lặng nhìn phong thư. Sau một tiếng đồng hồ, tôi xé bao thư. Những dòng chữ mềm mại, quen thuộc như nhát dao:

“Anh à,

Em xin lỗi, vì đã không đủ dũng cảm nói cho anh biết mọi thứ. Em chưa từng hết yêu anh, chưa từng muốn rời bỏ cuộc sống bên anh. Nhưng em sợ… sợ ánh mắt thất vọng nếu anh biết em không thể sinh con.

Em sợ mình sẽ biến thành gánh nặng.

Em đã yếu lòng. Sai lầm. Nhưng khi phát hiện mình có thai, em lại nghĩ: đó là món quà cuối cùng của số phận. Em không thể phá đi sinh linh bé bỏng ấy. Em quyết định giữ con, và rời xa anh – người em yêu nhất – để anh không phải sống với một vết nhơ mang tên em.

Em biết mình hèn nhát. Nhưng em cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.

Đừng tha thứ cho em. Chỉ xin anh – đừng hận em.”

Tôi khóc. Không biết là vì đau, vì thương, hay vì quá muộn để làm lại. Người phụ nữ tôi nghĩ là phản bội lại chính là người đã chịu đựng nhiều nhất. Cô ấy rời bỏ tôi không phải vì hết yêu – mà vì yêu đến mức hy sinh.

Tôi không đến gặp An. Không nhắn gì. Nhưng vài tuần sau, tôi gửi cho Vy một món quà nhỏ – là một cuốn sách nuôi dạy trẻ, và một bức thiệp ghi:

“Chúc con được bình an chào đời. Nếu một ngày nào đó con hỏi về cha ruột, hãy nói rằng: mẹ con là người mạnh mẽ nhất mà bố từng biết.”

Đôi khi, sự thật không nằm ở những gì ta nhìn thấy.
Và đôi khi, tình yêu không chỉ là ở bên nhau – mà là biết rời xa đúng lúc để người kia được sống đúng với lòng mình.

Con trai tôi vừa mua được căn nhà mới trị giá gần 4 tỷ, dự định sắp tới sẽ đón bố mẹ vợ từ quê lên sống cùng để tiện chăm sóc. Một hôm, tôi nhớ con nên khăn gói lên thăm, đến đúng giờ cơm tối. Vừa thấy tôi bước vào cửa, nó liền cau mày nói to

“Đứa con trai từng nắm tay tôi qua những đoạn đường mưa trơn trượt, giờ đây lại nhìn tôi như một vị khách không mời. Đêm đó, tôi nghe thấy điều không nên nghe, và cũng hiểu ra điều mình từng nghĩ là đúng – thực ra chỉ đúng với tôi.”

Tôi tên Tâm, 65 tuổi, sống một mình ở quê sau khi vợ tôi mất cách đây đã gần chục năm. Con trai tôi, Nam, là đứa duy nhất trong nhà học hành đến nơi đến chốn, thành đạt và lên thành phố làm việc. Tôi tự hào về nó, luôn miệng khoe với xóm làng: “Thằng Nam nhà tôi giỏi lắm, mua được nhà riêng rồi, to lắm cơ.”

Căn nhà nó mới mua nghe đâu trị giá đến bốn tỷ. Tôi chưa hình dung được bốn tỷ là bao nhiêu, nhưng nghe người ta trầm trồ thì cũng đoán là không nhỏ. Con tôi giờ có nhà, có vợ, chuẩn bị đón bố mẹ vợ từ quê lên ở cùng cho “có hơi người thân”, như nó nói qua điện thoại.

Tuần trước, tôi nhớ nó quá. Cũng gần Tết rồi, tôi nghĩ mình lên thăm con một chuyến, tiện mang cho nó mấy củ khoai lang tím, vài quả hồng xiêm vườn sau nhà, và con gà mẹ nuôi hơn nửa năm. Tôi không báo trước, nghĩ là bố con gặp nhau mà cần gì thủ tục.

Tôi đến nhà Nam vào đúng giờ cơm tối. Gõ cửa, thấy nó ra mở, tôi cười hớn hở: “Con trai, bố lên chơi đây.” Nó hơi ngẩn ra một chút, rồi ánh mắt thoáng chút không vui.

– “Sao bố không báo trước với con? Bố lên đột ngột thế này con không chuẩn bị gì cả.”

Tôi hơi khựng lại, nhưng cố giữ nụ cười. “Không sao, bố có mang đồ quê lên, có gà tươi ăn là được rồi.”

Bữa cơm hôm đó có ba người: tôi, Nam và vợ nó – con dâu tôi. Cô ấy cười xã giao, gắp cho tôi vài miếng thức ăn, hỏi han vài câu khách sáo. Nhưng tôi cảm thấy mình như người dưng. Trong ánh mắt cô ấy, tôi không thấy sự thân mật, chỉ là sự cố gắng tỏ ra không khó chịu.

Tôi nhớ lại những lần tôi đạp xe lên trường đưa đón nó, những đêm mưa gió chờ nó học thêm về, cái áo mưa mỏng che cả hai cha con. Giờ đây, tôi ngồi trong căn nhà con mình mua, nhưng cảm giác như mình không có chỗ.

Tối đó, tôi được ngủ ở phòng khách. Căn nhà rộng nhưng không ai bảo tôi lên phòng nào. Tôi không dám hỏi, sợ làm phiền. Lạ chỗ, tôi không ngủ được, cứ trằn trọc mãi.

Khoảng hai giờ sáng, tôi dậy đi vệ sinh. Khi đi ngang qua phòng con trai, tôi vô tình nghe thấy tiếng nói nhỏ qua cánh cửa chưa khép kín:

– “Em nói rồi mà. Bố mẹ em còn chưa có chỗ ở. Giờ bố anh lên bất ngờ thế này, em khó xử lắm.”
– “Anh biết. Mà bố anh cũng kỳ thật. Ai lại lên mà không báo trước.”
– “Mà em nói thật, nếu bố anh lên ở, chắc em không chịu nổi đâu…”

Tôi đứng lặng người. Trái tim tôi như có ai bóp nghẹt. Tôi quay lại chỗ nằm, mắt mở trừng trừng đến sáng.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Không muốn chạm mặt ai, tôi lặng lẽ gói đồ, đặt túi khoai còn thừa vào góc bếp, rồi rời đi như một người khách qua đường.

Trở về quê, tôi không kể với ai chuyện ở thành phố. Người trong xóm hỏi: “Lên nhà thằng Nam vui không ông Tâm?”, tôi chỉ cười: “Ờ, cũng được.”

Những ngày sau đó, tôi sống chậm hơn cả thường lệ. Tôi ra vườn nhiều hơn, ngồi nhìn gốc ổi cũ kỹ, nhớ lại thời còn bế thằng Nam ngồi đu đưa ở võng tre.

Một đêm, tôi không ngủ được. Tôi ngồi trước bàn, lôi cuốn sổ cũ ra, viết một bức thư. Tôi không có ý định gửi đi, chỉ là muốn nói điều gì đó mà khi ở thành phố tôi không thể nói.

“Nam à,

Bố không giận con. Nhưng bố buồn. Bố buồn vì lần đầu tiên trong đời, bố thấy mình là người dưng trong căn nhà có bàn tay bố từng nâng con dậy khi con mới biết đi.

Con từng nói: ‘Sau này con thành công, bố sẽ không phải khổ nữa.’ Nhưng con quên mất, có những thứ không phải vật chất – là cách đối xử, là ánh mắt, là sự chào đón.

Nếu sự hiện diện của bố khiến con thấy bất tiện, thì bố xin được lùi lại. Nhưng con ơi, hãy nhớ, đừng để sau này, con của con viết cho con một bức thư như thế này…”

Tôi gấp lá thư lại, bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường.

Một tuần sau, tôi bị trượt chân khi tưới cây. Người hàng xóm phát hiện đưa tôi vào trạm y tế. Bác sĩ nói may mắn chỉ là bong gân nhẹ, nhưng tôi không báo cho Nam. Tôi sợ nó lại thấy phiền.

Không hiểu bằng cách nào, mấy hôm sau, Nam xuất hiện ở cổng nhà. Nó lo lắng chạy vào: “Bố ơi, sao bố không gọi con?” Tôi cười nhẹ: “Bố vẫn ổn mà.” Nó dọn dẹp nhà cửa, mang ít thuốc men.

Khi tôi đang nằm nghỉ, nó mở tủ tìm quần áo thì thấy lá thư. Tôi thấy ánh mắt nó đọc chăm chú, rồi rưng rưng. Nó quay lại, nắm tay tôi:

– “Bố… con xin lỗi.”

Tôi im lặng. Đôi mắt tôi nhòe đi. Nhưng lòng lại nhẹ hơn bao giờ hết.

Có những điều không cần nói ra, chỉ cần người ta nhận ra kịp thời – là đủ.

Gia đình không phải nơi ta luôn đúng, mà là nơi ta luôn được tha thứ. Dù đi xa đến đâu, cũng đừng để trái tim người cha trở thành kẻ lạc đường trong chính tình yêu của con mình.

Những ai đang có ý định đi biển Cửa Lò thì hãy xem hết đoạn c;l;ip này nhé: 30 giây ngắn ngủi

 21 người dân và du khách gặp nạn trong vùng nước xoáy tại biển Cửa Lò, thành phố Vinh (Nghệ An) vừa được cứu hộ thành công vào sáng nay (14/6).

Do ảnh hưởng của bão số 1, sáng nay (14/6) nước thủy triều tại biển Cửa Lò rút xuống nhưng sóng biển rất to và xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy. Nhiều người tắm biển buổi sáng nay đã bất ngờ bị dạt vào vùng nước xoáy  ở các vùng vũng sâu.

Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh và người dân đã cứu thành công các trường hợp này tại biển Cửa Lò, ông Trần Tuấn Anh, Giám đốc trung tâm này thông tin.

Riêng 3 điểm có đến 5 người bị nạn cùng một lúc. Các trường hợp còn lại rải rác khắp bãi biển Cửa Lò.

Cũng theo ông Trần Tuấn Anh, nhờ theo dõi sát diễn biến thời tiết, mấy ngày nay, Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh đã huy động tối đa lực lượng ứng trực dọc bãi biển nên đã kịp thời phát hiện cùng người dân cứu thành công hơn 20 trường hợp gặp nạn trong sáng nay. Hiện có một trường hợp bị nặng phải nhập viện cấp cứu, nhưng tính mạng không còn bị đe dọa.

Ông Phan Hồng Quân, (trú tại thành phố Vinh), người tham gia cứu thành công một trường hợp gặp nạn tại biển Cửa Lò cho biết, sáng nay, Cửa Lò biển động, sóng to, nhưng rất nhiều người đã liều lĩnh ra xa khi tắm biển.

Ông Trần Tuấn Anh, Giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh khuyến cáo, những ngày biển động sóng to, đề nghị du khách không tham gia tắm biển và tổ chức các hoạt động vui chơi trên biển, tuân thủ tuyệt đối sự cảnh báo, nhắc nhở của lực lượng cứu hộ.

Khi đến tắm biển Cửa Lò, du khách thường được người dân địa phương nhắc nhở về một số tục kiêng kỵ mang màu sắc tâm linh. Một trong những điều cấm kỵ là không nên gọi to tên nhau ngoài biển, vì theo quan niệm dân gian, làm vậy dễ bị “ma biển” bắt vía.

Ngoài ra, người ta cũng tránh tắm vào lúc hoàng hôn hoặc trời âm u, vì đó là thời điểm âm khí mạnh, dễ gặp điều xui rủi. Đặc biệt, nếu vô tình nhặt được những vật lạ trôi dạt vào bờ như vòng tay, dép hay búp bê, người dân khuyên không nên mang về nhà bởi có thể đó là “đồ bỏ lại” mang theo vía xấu. Những kiêng kỵ này không chỉ thể hiện niềm tin tâm linh của ngư dân vùng biển mà còn góp phần gìn giữ sự an toàn và tôn trọng những điều linh thiêng nơi đầu sóng ngọn gió.

Hải Dương: Có 3 sổ tiết kiệm, cụ ông 79 tuổi chỉ rút 1 quyển để chuyển khoản 200 triệu đồng: Nhân viên Agribank nhận giao dịch, rồi báo CA

Ngay khi tiếp nhận giao dịch, nhân viên Agribank đã phát hiện ra 1 số bất thường từ cụ ông này, nên nhanh chóng báo cho cấp trên.

Ngày  14/06/2025 Đời sông phap luật đưa tin “Có 3 sổ tiết kiệm, cụ ông 79 tuổi chỉ rút 1 quyển để chuyển khoản 200 triệu đồng: Nhân viên Agribank nhận giao dịch, rồi báo công an”. Nội dung chính như sau: 

Theo báo Hải Dương, khoảng 9 giờ ngày 13/6, cụ ông N.Q.V. (79 tuổi, ở xã Tân Việt, Thanh Hà) nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông tự xưng là cán bộ Viện Kiểm sát nhân dân tối cao. Người này yêu cầu ông V. hợp tác điều tra vì ông có liên quan đến một vụ án ma túy.

Trong quá trình trao đổi, đối tượng liên tục yêu cầu ông V. cung cấp thông tin về các tài khoản ngân hàng cá nhân. Lo sợ và hoang mang, ông V. đã khai báo đang có 3 quyển sổ tiết kiệm, trong đó một quyển có số tiền 200 triệu đồng. Đối tượng liền yêu cầu ông chuyển toàn bộ số tiền này vào một tài khoản “phục vụ công tác điều tra” và nghiêm cấm ông tiết lộ cho bất kỳ ai, nếu không sẽ bị đọc lệnh bắt giữ.

Các đối tượng tiếp tục liên lạc với ông V. qua Zalo, gửi hình ảnh 2 người mặc quân phục. Một người trong trang phục cảnh sát, đeo hàm đại úy. Người còn lại mặc đồng phục ngành kiểm sát, đeo bảng tên để tạo lòng tin. Trước màn kịch giả danh tinh vi, ông V. rơi vào trạng thái hoảng loạn, sợ hãi làm theo hướng dẫn.

Ông V. đến Agribank chi nhánh huyện Thanh Hà để làm thủ tục chuyển tiền. Ảnh: Báo Hải Dương

Khi tiếp nhận giao dịch, các nhân viên ngân hàng nhận thấy ông có biểu hiện bất thường, tâm lý lo lắng, hoảng hốt nên đã nhanh chóng báo cáo cấp trên và liên hệ với Công an thị trấn Thanh Hà.

Nhận được tin báo, cán bộ Công an thị trấn Thanh Hà đã đến ngân hàng, phối hợp xác minh vụ việc và ngăn chặn kịp thời hành vi lừa đảo. Cán bộ công an và nhân viên ngân hàng đã nói cho ông V. về các thủ đoạn lừa đảo qua mạng hiện nay.

Công an thị trấn Thanh Hà cảnh báo người dân cảnh giác, bình tĩnh trước các cuộc gọi, tin nhắn từ những đối tượng tự xưng là cán bộ cơ quan công quyền, đặc biệt là công an, viện kiểm sát, tòa án… nhằm mục đích lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Khi gặp những tình huống đáng ngờ, người dân cần lập tức báo tin cho cơ quan công an gần nhất để được hỗ trợ và xử lý kịp thời.

Ngày 7 tháng 6 năm 2025, tạp chí Thương hiệu và Pháp luật đưa tin “Người sinh vào năm này sẽ bị phạt đến 500.000 đồng và tạm dừng toàn bộ giao dịch ngân hàng nếu không làm lại CCCD”. Nội dung như sau:

Người sinh năm 2000, 1985 và 1965 phải làm mới CCCD trong năm 2025

Theo các quy định tại Luật Căn cước 2023, công dân Việt Nam phải cấp đổi thẻ Căn cước công dân (CCCD) khi đủ các mốc tuổi 14 tuổi, 25 tuổi, 40 tuổi và 60 tuổi. Điều nhằm đảm bảo thông tin trên CCCD luôn cập nhật và phù hợp với đặc điểm nhận dạng hiện tại của người dân.

Trong năm 2025, những người sinh năm 2000, 1985 và 1965 sẽ lần lượt bước sang tuổi 25, 40 và 60. Như vậy, những người sinh vào 3 năm này phải làm mới CCCD của mình để phù hợp với quy định. Ngoài ra, người sinh năm 2011 chưa có CCCD sẽ phải làm thẻ ngay khi đủ 14 tuổi.

Tuy nhiên, theo khoản 2 Điều 21 Luật Căn cước 2023, nếu thẻ CCCD được cấp, cấp đổi hoặc cấp lại trong vòng 2 năm trước khi đạt các mốc tuổi nêu trên, thẻ đó sẽ có giá trị sử dụng đến mốc tuổi cấp đổi tiếp theo mà không cần đổi ở mốc tuổi quy định.

đổi căn cước, phải làm lại căn cước, kiến thức
Người sinh năm 2000, 1985 và 1965 phải làm mới CCCD của mình để phù hợp với quy định (Ảnh minh họa).

Cụ thể:

– Người sinh năm 2000 nếu đã làm thẻ CCCD giữa tuổi 23 và 25, thẻ này sẽ có hiệu lực đến khi họ tròn 40 tuổi vào năm 2040.

– Người sinh năm 1985 nếu đã cấp đổi thẻ trong khoảng từ 38 đến lúc đủ 40 tuổi, thẻ sẽ có giá trị đến ngày sinh nhật năm 2045.

– Người sinh năm 1965 đã đổi thẻ từ lúc đủ 58 tuổi đến 60 tuổi, thẻ CCCD của họ sẽ có giá trị sử dụng cho đến cuối đời.

Mức phạt khi dùng CCCD hết hạn

Việc sử dụng thẻ CCCD hết hạn sẽ bị xử phạt hành chính theo quy định tại điểm b khoản 1 Điều 10 Nghị định 144/2021/NĐ-CP quy định về vi phạm quy định về cấp, quản lý, sử dụng Giấy chứng minh nhân dân, Chứng minh nhân dân hoặc thẻ Căn cước công dân.

Các hành vi vi phạm có thể dẫn đến một trong 2 hình thức xử phạt như cảnh cáo hoặc phạt tiền từ 300.000 đồng đến 500.000 đồng.

Một số hành vi bị phạt bao gồm:

– Không xuất trình Giấy chứng minh nhân dân, Chứng minh nhân dân, thẻ CCCD, hoặc Giấy xác nhận số Chứng minh nhân dân khi được yêu cầu bởi người có thẩm quyền.

– Không thực hiện đúng quy định của pháp luật về cấp, đổi, cấp lại thẻ Căn cước công dân.

Vì vậy, nếu thẻ CCCD đã hết hạn và không thực hiện thủ tục đổi thẻ mới trong năm 2025, công dân phải đối mặt với mức phạt tiền từ 300.000 đồng đến 500.000 đồng.

đổi căn cước, phải làm lại căn cước, kiến thức
(Ảnh minh họa)

Không cấp đổi thẻ CCCD khi hết hạn không chỉ bị xử phạt hành chính mà còn gây ra nhiều bất tiện và gián đoạn trong các giao dịch hàng ngày như:

Giới hạn sử dụng ứng dụng VNeID

VNeID là một ứng dụng định danh điện tử có giá trị tương đương thẻ CCCD và được dùng để xác thực danh tính trong các giao dịch (đối với tài khoản định danh mức 2). Tuy nhiên, khi thẻ CCCD hết hạn, tài khoản định danh điện tử cũng mất hiệu lực.

Điều này có nghĩa là người dân không thể sử dụng VNeID để thay thế cho CCCD trong các giao dịch yêu cầu xác thực danh tính chính thức như khi làm thủ tục lên máy bay. Trong trường hợp này, người dân cần dùng các giấy tờ tùy thân khác như hộ chiếu hoặc các loại giấy phép lưu trú.

Tạm dừng giao dịch ngân hàng

Theo quy định tại Thông tư 17/2024/TT-NHNN của Ngân hàng Nhà nước, khách hàng có giấy tờ tùy thân hết hiệu lực sẽ bị tạm dừng giao dịch thanh toán, rút tiền, chuyển khoản và nhiều hoạt động tài chính khác trên tất cả các kênh (quầy, trực tuyến, ATM).

Ngân hàng có trách nhiệm theo dõi thời hạn hiệu lực giấy tờ tùy thân và thông báo cho khách hàng ít nhất 30 ngày trước ngày hết hạn để khách hàng kịp thời cập nhật, bổ sung thông tin.

Đối với công dân đủ 14 tuổi, quy trình và thủ tục cấp thẻ căn cước công dân được thực hiện như sau:

– Người tiếp nhận kiểm tra và đối chiếu thông tin của người cần cấp thẻ căn cước từ Cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư và các cơ sở dữ liệu chuyên ngành khác để xác minh và đảm bảo thông tin chính xác.

– Nếu thông tin của người yêu cầu cấp thẻ không có trong Cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư thì cần thực hiện cập nhật, điều chỉnh thông tin theo quy định của pháp luật.

– Người tiếp nhận thu thập các thông tin nhân dạng và sinh trắc học của người yêu cầu, bao gồm ảnh khuôn mặt, dấu vân tay và mống mắt.

– Người yêu cầu cấp thẻ kiểm tra thông tin trên phiếu thu nhận và ký tên để xác nhận thông tin là chính xác.

– Sau khi hoàn tất các bước trên, người tiếp nhận sẽ cấp giấy hẹn, thông báo thời gian và địa điểm để trả thẻ căn cước.

– Thẻ căn cước sẽ được trả tại địa điểm ghi trên giấy hẹn. Nếu người cần cấp thẻ yêu cầu trả tại địa điểm khác, cơ quan quản lý căn cước sẽ đáp ứng yêu cầu này với điều kiện người yêu cầu phải trả phí dịch vụ chuyển phát.

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Vừa đặt lưng xuống giường đêm tân hôn đầu tiên trong đời làm dâu, tôi đã phải bật dậy chạy theo mẹ chồng giữa tiếng gió rít ngoài hành lang. Bà đi thẳng ra két sắt, mở khóa lạnh lùng rồi ôm nguyên tay nải vàng cưới của tôi và chồng. Tôi vừa hoảng, vừa tức. Nhưng đến sáng hôm sau tỉnh dậy, lòng tôi lặng đi. Tôi biết ơn bà. Một cách kỳ lạ và sâu sắc…

Tôi tên là Hương, năm nay 26 tuổi. Hôm qua là ngày cưới của tôi với Hoàng – mối tình hơn hai năm yêu đương rồi cũng đơm hoa kết trái. Gia đình chồng tôi ở vùng ven Hà Nội, sống theo lối truyền thống. Mẹ chồng – bà Hòa – là người phụ nữ góa chồng đã gần 20 năm, một tay nuôi hai con khôn lớn. Ai gặp cũng bảo bà nghiêm nghị, cứng rắn như gỗ lim lâu năm. Tôi chỉ biết vậy, nhưng vẫn háo hức về làm dâu, nghĩ rằng mình ngoan hiền, khéo léo thì không đến nỗi nào.

Lễ cưới diễn ra ấm cúng. Tôi và Hoàng được họ hàng hai bên mừng tuổi bằng vòng vàng, nhẫn, dây chuyền và cả tiền mặt. Tất cả được gói gọn vào một tay nải đỏ thẫm, mẹ tôi trao tận tay tôi trước khi lên xe hoa. “Giữ kỹ nhé con,” mẹ dặn, “của để dành lúc khó khăn.”

Tối đó, sau khi khách khứa về hết, tôi và chồng mới có chút thời gian thở. Tôi tắm rửa, dọn dẹp phòng tân hôn, còn Hoàng đi tắm muộn. Tôi để tay nải vào ngăn kéo tủ, khóa lại, yên tâm nằm nghỉ.

Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, mẹ chồng gõ cửa.

Tôi mở ra, vẫn mặc bộ váy ngủ mỏng manh, tóc chưa kịp khô. Bà không nói gì nhiều, chỉ nhìn thẳng vào tôi:

– Đưa tay nải vàng cưới đây, mẹ giữ cho.

Tôi ngạc nhiên, lúng túng:

– Dạ… con tính cất kỹ trong phòng…

Bà ngắt lời, giọng lạnh băng:

– Của hồi môn phải đưa mẹ cất. Nhà này xưa nay như vậy. Không ai giữ của riêng.

Rồi không chờ tôi đồng ý, bà đi thẳng đến chỗ tủ, mở ra, thò tay lấy luôn tay nải đỏ mà tôi giấu.

Tôi chết lặng. Cảm giác như ai đó vừa giật đi món đồ quý giá nhất. Tôi bật dậy, chạy theo:

– Mẹ! Cái đó là của vợ chồng con! Mẹ làm thế là không đúng!

Bà dừng lại ngay giữa hành lang, xoay người nhìn tôi. Trong ánh đèn vàng vọt, mặt bà không biểu cảm, chỉ đáp ngắn gọn:

– Sáng mai nói chuyện.

Rồi quay lưng, đi về phía phòng mình.

Tôi đứng đó, ngỡ ngàng, hụt hẫng, vừa giận vừa ấm ức. Hoàng vừa tắm xong bước ra, thấy tôi rơm rớm nước mắt liền hỏi chuyện. Tôi kể lại, anh thở dài, không bất ngờ:

– Em đừng giận mẹ. Bà xưa giờ vậy, cái gì cũng nắm hết. Có lẽ bà quen kiểu sống đó rồi…

– Nhưng ít nhất phải hỏi tụi mình chứ? – Tôi gắt – Tụi mình cưới nhau, chứ có phải trẻ con đâu mà không được tự giữ của?

Hoàng ôm tôi, xoa dịu:

– Sáng mai anh nói lại với mẹ. Em đừng suy nghĩ nhiều đêm tân hôn.

Dù anh dỗ dành, tôi vẫn trằn trọc cả đêm. Nỗi tức tối khiến tôi lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được. Tôi nhớ mẹ, nhớ ánh mắt bà hôm trao tay nải, nhớ lời bà dặn. “Giữ kỹ nhé con.” Giữ kiểu gì khi vừa về làm dâu đã mất trắng tay?

Sáng hôm sau, trời âm u như lòng tôi. Tôi bước ra khỏi phòng với cặp mắt thâm quầng. Dưới bếp, mẹ chồng đang nấu gì đó, mùi thơm của cháo gà bay khắp nhà. Tôi lặng lẽ rót nước, tính sẽ nói chuyện lại cho rõ ràng.

– Ăn cháo rồi nói chuyện. – Bà nói khi thấy tôi, vẫn cái giọng đều đều như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi ngồi xuống, chưa kịp mở lời thì bà đã đặt lên bàn một xấp phong bì. Tôi giật mình – là toàn bộ số vàng và tiền mừng hôm qua, được bà sắp gọn gàng, ghi chú từng món: “bên nội mừng”, “bên ngoại mừng”, “vàng vòng cô dì”, “tiền mặt bạn bè”,…

Bà đẩy một cuốn sổ sang phía tôi:

– Đây là sổ tiết kiệm mẹ vừa mở sáng nay. Toàn bộ vàng tiền của hai đứa mẹ gửi ngân hàng, lấy tên chung vợ chồng con. Mẹ không giữ gì cho mình cả.

Tôi lặng người. Bà vẫn nhìn tôi, ánh mắt không trách móc:

– Con về làm dâu, còn nhiều thứ chưa quen. Nhưng chuyện tiền nong, của hồi môn, phải rạch ròi. Mẹ không thích để trong nhà lỏng lẻo. Chuyện hôm qua, mẹ biết con buồn. Nhưng sáng nay tỉnh dậy, thử hỏi lòng mình xem, có phải yên tâm hơn không?

Tôi cầm cuốn sổ tiết kiệm, tay run run. Trong lòng vừa xấu hổ, vừa biết ơn. Tôi đã nghĩ sai cho bà. Mẹ chồng tôi – người phụ nữ cứng nhắc ấy – chỉ đang bảo vệ chúng tôi theo cách mà cả đời bà tin là đúng.

Tôi cúi đầu, nghẹn ngào:

– Con xin lỗi mẹ. Cảm ơn mẹ nhiều lắm…

Từ sau buổi sáng hôm đó, mọi thứ trong tôi thay đổi. Tôi bắt đầu nhìn mẹ chồng bằng một ánh mắt khác. Bà không dịu dàng như mẹ ruột tôi, cũng chẳng hay hỏi han, vỗ về. Nhưng những gì bà làm đều có lý. Tỉ mỉ, chính xác và không bao giờ sơ hở.

Dần dần, tôi học được cách sống trong căn nhà này. Mỗi sáng dậy sớm, phụ bà nhặt rau, nấu cơm. Mỗi chiều, cùng bà dạo chợ, xem nên mua cá ở hàng nào, thịt ở đâu tươi hơn. Bà không khen, chỉ im lặng gật đầu nhẹ, nhưng tôi biết đó là cách bà thể hiện sự hài lòng.

Có một lần, tôi về nhà mẹ đẻ chơi, bà dặn đúng một câu:
– Mang áo khoác theo, mẹ nghe báo đêm nay Hà Nội trở lạnh.

Tôi về quê, quên béng chuyện ấy. Nửa đêm ho sù sụ vì lạnh, phải mượn áo chị gái mặc đỡ. Trong đầu tôi cứ văng vẳng câu nói của bà. Mẹ chồng tôi – không một lời thừa, nhưng câu nào cũng đáng giá.

Một ngày giữa tháng Mười, trời vừa sang thu, thì Hoàng bị tai nạn. Anh đang đi làm thì bị xe máy tông trúng ở ngã tư. Bệnh viện báo tin, tôi rụng rời tay chân. Chân phải anh bị gãy, chấn thương đầu nhẹ, nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi và mẹ chồng cùng vào viện, lo hết việc nọ đến việc kia. Mẹ chồng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ gọi bác sĩ quen, làm thủ tục thật nhanh. Tôi ngồi gục bên giường bệnh, nước mắt cứ chảy không ngừng. Còn bà – dáng người nhỏ bé ấy – đứng thẳng lưng suốt mấy tiếng đồng hồ, không một giây nao núng.

Tôi lắp bắp:

– Mẹ… có cần rút sổ tiết kiệm không ạ?

Bà chỉ đáp gọn:

– Không cần. Mẹ có rồi.

Hóa ra bà có một sổ riêng, từ bao năm tích góp, không đụng đến. Giờ mang ra lo cho con trai. Không một lời kêu than.

Ba ngày sau, tôi mới phát hiện ra trong túi áo bà nhét tờ giấy nhỏ – là bảng kê chi phí từng khoản viện phí, thuốc men, bồi dưỡng bác sĩ… từng dòng chữ nắn nót như thể bà viết nhật ký. Tôi cầm lên, rơm rớm nước mắt.

Tối hôm ấy, tôi ngồi với bà ở hành lang bệnh viện. Lần đầu tiên, bà kể cho tôi nghe về chồng bà – bố Hoàng – người mất trong một tai nạn lao động cách đây 20 năm. Ngày ấy, bà gần như phát điên. Nhưng vẫn phải đứng lên nuôi con, quần quật mấy sào ruộng, cắm đầu làm thuê. Từng đồng, từng cắc bà đều ghi lại, không để thất thoát.

– Phụ nữ ấy mà, không có cái đầu lạnh thì chết chìm trong sóng gió. – Bà nói. – Mẹ không có quyền yếu đuối, nên đành học cách cứng rắn. Nhưng mẹ không vô cảm.

Tôi nắm tay bà, lần đầu tiên thấy ấm áp từ một cái nắm tay không mềm mại nhưng đầy chở che.

Sau gần một tháng, Hoàng hồi phục dần. Chúng tôi trở về nhà trong sự nhẹ nhõm, biết ơn và yêu thương. Mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu tưởng như khắt khe ban đầu, giờ lại trở nên gắn bó như thể đã quen nhau cả đời.

Bà vẫn không nói nhiều. Nhưng hôm tôi nhắc chuyện sổ tiết kiệm – muốn để lại phần bà đứng tên riêng – bà chỉ cười nhẹ:

– Mẹ không cần đứng tên gì hết. Nhưng mai mốt đừng giấu vàng trong tủ phòng ngủ nữa. Dễ bị lục lắm.
– Dạ! – Tôi cười phá lên.

Bà cũng cười. Nụ cười đầu tiên tôi thấy trên khuôn mặt người phụ nữ ấy – rạng rỡ, dẫu rất nhanh đã tắt đi như một tia nắng lướt qua.

Một năm sau, khi tôi sinh bé đầu lòng, chính mẹ chồng là người chăm tôi từng muỗng cháo, từng cữ sữa. Ai hỏi cũng tưởng bà là người khó tính, nhưng tôi biết – chẳng ai kiên nhẫn bằng bà, cũng chẳng ai thương tôi nhiều như thế.

Tôi nhớ lại cái đêm đầu tiên khi vừa về làm dâu, chạy theo bà giữa hành lang vì tay nải vàng cưới. Khi ấy, tôi thấy mình bị tước đoạt. Nhưng giờ đây, tôi thấy đêm đó là món quà.

Bà không lấy đi của tôi thứ gì. Trái lại, bà trao cho tôi cả một bài học về lòng tin, trách nhiệm và sự yêu thương không cần phải phô bày ra ngoài.

Và tôi – từ một cô gái mới lớn, đã học được cách trưởng thành, bắt đầu từ một tay nải bị giật mất.

Cặp vợ chồng đang chuẩn bị nhận con nuôi vì tuyệt vọng sau 10 năm hiếm muộn thì bất ngờ nhận được tin mang th-ai sinh đôi tự nhiên… đến ngày sinh ra vừa nhìn mặt đứa bé chồng đã nổi giận đùng đùng vì thấy quá giống 1 người…

10 năm chạy chữa khắp nơi, từ thuốc nam đến thụ tinh nhân tạo, cái thai vẫn là một điều xa xỉ với vợ chồng họ. Đến lúc họ đặt bút ký đơn nhận con nuôi thì điều kỳ diệu xảy ra: cô mang thai tự nhiên, lại là sinh đôi.

Cả hai vỡ òa trong niềm vui, nghĩ rằng cuộc đời cuối cùng cũng mỉm cười với mình. Nhưng ngay khi đứa trẻ đầu tiên cất tiếng khóc chào đời, người chồng chỉ cần liếc qua gương mặt nhỏ xíu kia đã nổi giận đùng đùng. Anh gạt phắt y tá đang bế con, lùi lại như thấy ma. Gương mặt đứa bé… giống hệt một người anh không bao giờ muốn nhớ tới.

Mai và Khánh cưới nhau từ năm họ mới ngoài hai mươi. Vợ chồng trẻ, tình cảm đậm đà, có công việc ổn định, chỉ còn thiếu một điều duy nhất: tiếng khóc trẻ thơ. Thế nhưng chờ mãi, năm này sang năm khác, bụng Mai vẫn phẳng lì.

Họ bắt đầu chuỗi ngày khám chữa khắp nơi. Châm cứu, tẩm bổ, thuốc bắc thuốc nam, chuyển phôi, tiêm hormone – mọi cách đều đã thử. Có những lần Mai tiêm hormone khiến người phát phù, chán ăn, nôn ói, trầm cảm nặng. Nhưng vì niềm tin “rồi cũng sẽ có”, cô cắn răng chịu đựng.

Thế rồi năm thứ mười trôi qua. Khi người thân bắt đầu khuyên nhủ hãy nghĩ đến con nuôi, Mai ngồi khóc nấc từng đêm. Khánh an ủi vợ, hai người cuối cùng đồng ý làm hồ sơ nhận con nuôi.

Ngày đến trung tâm bảo trợ xã hội ký đơn, Mai thấy một bé gái nhỏ nhắn chạy ra níu lấy váy cô. Đứa bé không khóc mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt to tròn, buồn hiu. Trái tim người mẹ trong Mai vỡ vụn. Cô đã muốn ôm chầm lấy bé mà mang về ngay lập tức.

Một tuần sau, Mai nôn ói dữ dội. Nghĩ mình bị dạ dày hay stress, cô đi khám. Bác sĩ nhìn kết quả siêu âm, mắt mở to ngạc nhiên: “Chị mang thai. Thai đôi.”

Cô tưởng mình nghe nhầm. Khi gọi cho Khánh, anh tưởng vợ đùa. Đến khi có tờ siêu âm trong tay, hai vợ chồng ôm nhau khóc như mưa như gió giữa hành lang bệnh viện. Bao nhiêu năm đợi chờ, hy vọng, thất vọng – cuối cùng cũng có ngày này.

Khánh mua ngay một chiếc nôi đôi màu trắng. Anh học từng bài hát ru, từng cách thay tã. Buổi tối anh ngồi vẽ tranh dán tường trong phòng em bé, vừa vẽ vừa ngân nga hát. Mai chưa từng thấy chồng mình hạnh phúc đến thế.

Nhưng Mai lại giấu chồng một điều: vào một đêm trước khi biết mình có thai, cô đã gặp lại Phú – mối tình đầu thời đại học, người cô từng yêu say đắm trước khi đến với Khánh. Phú giờ là giảng viên đại học, chưa lập gia đình. Đêm hôm đó hai người uống rượu, rồi mọi thứ mờ nhạt dần.

Mai không dám chắc điều gì đã xảy ra, nhưng khi biết mình mang thai, cô đã gạt bỏ mọi nghi ngờ để sống trọn vẹn với hiện tại. Cô tin đó là con của Khánh. Phải là như thế.

Ngày sinh đến sớm hơn dự kiến một tuần. Mai đau bụng dữ dội vào lúc 3 giờ sáng. Khánh chở vợ đến bệnh viện, tay run không ngừng. Mai được đưa vào phòng mổ vì một trong hai thai có dấu hiệu suy tim.

Khánh đứng ngoài, cầu nguyện. Đến khi cánh cửa mở ra, y tá bế ra đứa bé đầu tiên, quấn trong khăn màu xanh nhạt, má đỏ hây hây, tóc đen dày.

Vừa nhìn thấy mặt đứa bé, Khánh sững người.

Mặt cậu bé không giống anh. Không giống Mai. Nhưng lại giống… Phú – người bạn cũ mà Khánh từng coi như anh em ruột thịt. Người từng có một thời gian thân thiết quá mức với Mai.

“Không thể nào…” – anh lẩm bẩm.

Khánh rút lui như thể bị bỏng. Y tá còn chưa hiểu chuyện gì, anh đã quay lưng đi, mặt đỏ bừng vì giận. Vài phút sau, đứa bé thứ hai ra đời. Khánh vẫn không quay lại.

Cả ngày hôm đó, anh không vào thăm vợ. Không nhận con. Chỉ đến tối, anh mới xuất hiện với ánh mắt tối sầm, nhìn Mai chằm chằm và hỏi đúng một câu:

“Em ngủ với ai?”

Mai chết lặng. Cô không hiểu anh đang nói gì, cho đến khi anh giơ ra tấm ảnh chụp cận mặt đứa bé – in rõ từng đường nét giống Phú đến kỳ lạ. Cằm chẻ. Mắt một mí hơi xếch. Cái nốt ruồi ngay dưới gò má trái.

Mai bàng hoàng. Từng kí ức lộn xộn quay về. Đêm rượu. Nụ cười của Phú. Và khoảng trống không thể nhớ nổi.

Khánh bỏ đi khỏi bệnh viện. Cô đơn. Tức giận. Bị phản bội. Anh không nói một lời với ai suốt nhiều ngày.

Trong khi đó, Mai tuyệt vọng chờ đợi chồng. Cô cũng lặng lẽ mang mẫu ADN của ba người đi xét nghiệm. Kết quả trả về: một đứa là con của Khánh. Một đứa không phải.

Đó là sự thật cô không thể chối bỏ. Nhưng cô vẫn yêu hai đứa bé như nhau, vì cả hai đã đến với cô như một phép màu, khi cô đang mất hết hy vọng.

Khi Khánh quay lại, anh không còn tức giận. Nhưng anh cũng không còn là người đàn ông ngây ngô đêm vẽ tranh dán tường. Anh đứng trước nôi, nhìn hai đứa bé ngủ ngoan.

“Anh không biết phải làm sao với… cái sự thật này.”

Mai bước đến, nghẹn ngào:

“Em sai. Nhưng đừng bắt các con phải trả giá.”

Anh nhìn cô rất lâu, rồi quay đi.

Khánh trở về nhà sau hơn một tuần ở nhờ nhà người bạn thân. Suốt thời gian đó, anh chẳng ăn uống gì ra hồn, cũng chẳng nói chuyện với ai. Người ta bảo: “Đàn ông không đau khi bị phản bội – là vì họ chưa thật sự yêu.” Vậy mà anh, một người tưởng như lý trí, nay lại đau đến nghẹt thở.

Anh không thể ghét đứa bé. Nhưng mỗi lần nhìn vào khuôn mặt nó – là hình ảnh của Phú hiện lên rõ mồn một. Bao nhiêu năm chơi thân, tin tưởng. Giờ thì anh cảm thấy bị cướp cả vợ lẫn danh nghĩa làm cha của một đứa con.

Mai nhìn thấy chồng xuất hiện ở ngưỡng cửa mà nước mắt lưng tròng. Cô không van xin, không níu kéo. Cô biết mọi lời bây giờ đều vô nghĩa. Cái cô cần nhất lúc này không phải là sự tha thứ, mà là một cơ hội để được cùng anh làm cha mẹ của cả hai đứa trẻ.

Đêm đó, họ không nói với nhau câu nào. Hai chiếc nôi nằm kề nhau trong phòng, ánh đèn ngủ vàng dịu. Một đứa quấy khóc, một đứa nằm im lặng. Khánh đứng dậy, bước đến gần. Anh luống cuống bế đứa nhỏ lên, vỗ nhẹ vào lưng. Nó ngừng khóc, dụi mặt vào ngực anh. Nhỏ xíu. Mềm mại. Ấm áp.

“Ba đây con,” – anh buột miệng nói, rồi chợt khựng lại. Anh không biết mình vừa gọi ai là con.

Hôm sau, Phú chủ động liên lạc. Gặp nhau tại một quán cà phê quen thuộc, Phú đến với vẻ mặt áy náy, mệt mỏi.

“Tôi xin lỗi. Tôi không cố tình. Tôi không biết Mai mang thai.”

“Tôi không cần lời xin lỗi,” – Khánh lạnh nhạt – “Tôi cần cậu làm rõ mọi chuyện, để tôi biết mình nên tiếp tục hay buông tay.”

Phú kể lại đêm hôm ấy. Đúng là họ đã uống say, và chuyện vượt quá giới hạn xảy ra. Nhưng sau hôm đó, Phú chủ động cắt đứt liên lạc vì cảm thấy tội lỗi. Anh không ngờ mọi việc lại đi xa đến vậy. Không ngờ đứa bé lại là của mình.

“Tôi chưa từng muốn cướp bất cứ điều gì từ cậu, Khánh à,” – Phú nghẹn giọng – “Nhưng nếu đứa bé đó là con tôi… tôi cũng muốn được nhận, được làm cha nó.”

Câu nói ấy như một mũi dao cuối cùng xoáy vào lòng Khánh. Giờ đây, không chỉ là sự phản bội của vợ, mà còn là cuộc giằng co về quyền làm cha với chính người bạn cũ.

Khánh trở về nhà. Nhìn hai đứa con nằm ngoan trong nôi. Một đứa có đôi mắt đen tròn giống hệt Mai, một đứa có cái cằm chẻ và hàng lông mày rậm y chang Phú. Nhưng cả hai… đều là những sinh linh ngây thơ, chẳng có tội tình gì.

Mai đứng phía sau, lặng lẽ:

“Nếu anh không thể tha thứ… em cũng không trách. Em chỉ xin anh – đừng bỏ rơi tụi nhỏ. Dù chỉ là một đứa…”

Khánh ngồi xuống. Anh bế cả hai đứa lên – mỗi tay một bé. Chúng ngọ nguậy, nắm lấy áo anh bằng những ngón tay bé xíu. Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh.

“Anh không biết liệu mình có thể quên được chuyện đó không. Nhưng… nếu đã là cha, thì phải có trách nhiệm.”

“Anh sẽ nuôi cả hai. Dù một đứa không mang dòng máu anh. Vì anh biết – anh yêu chúng… ngay từ khoảnh khắc chúng cất tiếng khóc chào đời.”

Mai oà khóc, ôm lấy anh. Đêm hôm đó, Khánh ngồi giữa căn phòng ấm áp, ôm cả ba người – vợ và hai đứa trẻ – trong vòng tay. Anh không chắc tương lai sẽ ra sao. Nhưng anh biết, tình yêu không chỉ nằm ở máu mủ, mà ở sự lựa chọn.

Một buổi sáng đầu hè, Khánh đưa hai đứa trẻ đi dạo trong công viên. Cả hai đã cứng cáp hơn, cười đùa ríu rít. Người đi đường không ai nghĩ rằng chúng không cùng cha. Chúng giống nhau về nụ cười, ánh mắt lấp lánh, và cái cách chúng luôn quay sang tìm ba mỗi khi bị giật mình.

Phú vẫn đến thăm con, nhưng với tư cách là “chú Phú”. Khánh và anh không còn là bạn, nhưng cũng không là kẻ thù. Họ lặng lẽ chọn cách sống tử tế – để những đứa trẻ lớn lên không tổn thương.

Mai nhìn gia đình nhỏ của mình mà nước mắt lại rơi. Nhưng lần này, đó là nước mắt của sự biết ơn.

Cuộc sống có thể đầy những sai lầm. Nhưng nếu ta chọn yêu thương, chọn bao dung, thì cuối cùng… gia đình vẫn có thể nguyên vẹn, theo một cách khác.

Cả nước đang hướng về Tây Ninh: Kem trộn, mỹ phẩm bán sỉ theo cân, đã “bán” hơn 100.000 đơn hàng cho chị em con rồi, quá kinhkhung

Các đối tượng thừa nhận tính đến thời điểm bị phát hiện đã bán ra thị trường trên 100.000 đơn hàng cho người tiêu dùng khắp cả nước, thu lợi khoảng 10 tỷ đồng.

Tối 14/6, Công an tỉnh Tây Ninh cho biết đã triệt phá cơ sở sản xuất, buôn bán mỹ phẩm giả quy mô lớn đến 12 tấn kem trộn, mỹ phẩm giả do một phụ nữ tên L.T.M. D sinh năm 1991, trú tại khu phố Ninh Thọ, phường Ninh Sơn, TP Tây Ninh cầm đầu.

Được biết, hiện cơ quan điều tra đang tạm giữ nhiều người, song chưa công bố lai lịch do đang mở rộng điều tra.

Tuy nhiên, quá trình khai thác ban đầu nhóm này thừa nhận tính đến thời điểm bị phát hiện đã bán ra thị trường trên 100.000 đơn hàng cho người tiêu dùng khắp cả nước, thu lợi khoảng 10 tỷ đồng. Tang vật cảnh sát tạm giữ ước tính khoảng 3,5 tỷ đồng. Quá trình hoạt động kinh doanh trên, các đối tượng không công bố, đăng ký nhãn hiệu sản phẩm và kê khai nộp thuế với cơ quan chức năng.

Nói về quá trình triệt phá đường dây sản xuất, tiêu thụ 12 tấn kem trộn, mỹ phẩm giả, trên báo CAND cho hay, thời gian gần đây, Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế, buôn lậu Công an tỉnh Tây Ninh phát hiện L.T.M.D cùng N.T.T (SN 1992, ngụ khu phố 4, thị trấn Dương Minh Châu, huyện Dương Minh Châu) thường xuyên lên mạng xã hội để livestream, bán mỹ phẩm với giá thành rất rẻ. Nghi vấn có thể D. và T. cấu kết sản xuất, buôn bán mỹ phẩm giả nên Công an đã lập chuyên án đấu tranh.

Vào cuộc xác minh, trinh sát phát hiện toàn bộ hàng hóa là giả, được nhóm này sản xuất, đóng mác, nên lên chuyên án khám phá.

Đến 11h ngày 13/6, Công an tỉnh Tây Ninh phối hợp với Chi cục Quản lý thị trường tỉnh chặn và kiểm tra xe ô tô BKS: 53S -0664 do L.V.T. (ngụ ấp Tầm Long, xã Trí Bình, huyện Châu Thành) điều khiển.

Chấn động đường dây 12 tấn kem trộn dùng bột hóa chất: Bán sỉ theo cân, đã “chốt” hơn 100.000 đơn hàng- Ảnh 1.

Số tang vật mà công an thu giữ lên đến hàng tấn – Ảnh: CAND

Qua kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện xe ô tô chở 32 thùng giấy bên trong chứa mỹ phẩm (kem trộn), có trọng lượng 1,2 tấn, không có hóa đơn chứng từ chứng mình nguồn gốc xuất xứ. Khai thác nhanh, Công an xác định số hàng hóa trên là của chủ kênh livestream thuê T. chở xuống TP Hồ Chí Minh giao cho người khác tiêu thụ.

Thông tin trên báo VnExpress cho hay, qua kiểm tra kho hàng ở phường Ninh Sơn (TP Tây Ninh), cảnh sát phát hiện các nhân công đang sản xuất mỹ phẩm. Tại hiện trường, lực lượng chức năng thu giữ 20 thùng nhựa chứa hóa chất in nhãn mác nước ngoài; 500 kg hóa chất rắn; 200 kg kem thành phẩm; 100 lọ hóa chất các loại chứa dung dịch; 8 máy pha chế, trộn kem mỹ phẩm; 3 ôtô và nhiều số sách, tem, nhãn hiệu chống giả có liên quan…

Người phụ nữ khai với cơ quan chức năng rằng từ năm 2020 đã cùng đồng phạm gia công, sản xuất, mua bán, mỹ phẩm giả. Các nguyên liệu được họ mua là hương liệu, bột hóa chất không rõ nguồn gốc, bột phèn chua, dung môi trôi nổi trên thị trường.. mang về dùng máy móc trộn.

Các sản phẩm được đường dây này bán với giá chỉ từ 50.000-100.000 đồng/kg, tùy từng loại. Nguồn hàng còn được giao tới các đầu mối, tự dán nhãn hiệu rao bán lại trên sàn giao dịch thương mại điện tử với giá từ 200.000-650.000 đồng/kg.

Sau khi mở rộng điều tra, tổ công tác kiểm tra các hộ kinh doanh mỹ phẩm liên quan và thu giữ thêm 13 loại với hơn 550 sản phẩm cùng nhiều máy móc, hơn 10 tấn mỹ phẩm chưa thành phẩm, máy in tem, lọ, hộp… không rõ nguồn gốc xuất xứ.

Chuyện tâm linh bãi biển cửa lò, không tự nhiên mà nhiều người gặp n;ạn như vậy

 21 người dân và du khách gặp nạn trong vùng nước xoáy tại biển Cửa Lò, thành phố Vinh (Nghệ An) vừa được cứu hộ thành công vào sáng nay (14/6).

Do ảnh hưởng của bão số 1, sáng nay (14/6) nước thủy triều tại biển Cửa Lò rút xuống nhưng sóng biển rất to và xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy. Nhiều người tắm biển buổi sáng nay đã bất ngờ bị dạt vào vùng nước xoáy  ở các vùng vũng sâu.

Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh và người dân đã cứu thành công các trường hợp này tại biển Cửa Lò, ông Trần Tuấn Anh, Giám đốc trung tâm này thông tin.

Riêng 3 điểm có đến 5 người bị nạn cùng một lúc. Các trường hợp còn lại rải rác khắp bãi biển Cửa Lò.

Cũng theo ông Trần Tuấn Anh, nhờ theo dõi sát diễn biến thời tiết, mấy ngày nay, Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh đã huy động tối đa lực lượng ứng trực dọc bãi biển nên đã kịp thời phát hiện cùng người dân cứu thành công hơn 20 trường hợp gặp nạn trong sáng nay. Hiện có một trường hợp bị nặng phải nhập viện cấp cứu, nhưng tính mạng không còn bị đe dọa.

Ông Phan Hồng Quân, (trú tại thành phố Vinh), người tham gia cứu thành công một trường hợp gặp nạn tại biển Cửa Lò cho biết, sáng nay, Cửa Lò biển động, sóng to, nhưng rất nhiều người đã liều lĩnh ra xa khi tắm biển.

Ông Trần Tuấn Anh, Giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh khuyến cáo, những ngày biển động sóng to, đề nghị du khách không tham gia tắm biển và tổ chức các hoạt động vui chơi trên biển, tuân thủ tuyệt đối sự cảnh báo, nhắc nhở của lực lượng cứu hộ.

Khi đến tắm biển Cửa Lò, du khách thường được người dân địa phương nhắc nhở về một số tục kiêng kỵ mang màu sắc tâm linh. Một trong những điều cấm kỵ là không nên gọi to tên nhau ngoài biển, vì theo quan niệm dân gian, làm vậy dễ bị “ma biển” bắt vía.

Ngoài ra, người ta cũng tránh tắm vào lúc hoàng hôn hoặc trời âm u, vì đó là thời điểm âm khí mạnh, dễ gặp điều xui rủi. Đặc biệt, nếu vô tình nhặt được những vật lạ trôi dạt vào bờ như vòng tay, dép hay búp bê, người dân khuyên không nên mang về nhà bởi có thể đó là “đồ bỏ lại” mang theo vía xấu. Những kiêng kỵ này không chỉ thể hiện niềm tin tâm linh của ngư dân vùng biển mà còn góp phần gìn giữ sự an toàn và tôn trọng những điều linh thiêng nơi đầu sóng ngọn gió.