Home Blog Page 17

Giá vàng hôm nay: Người có tiền cũng khóc th:.ét

Giá vàng hôm nay 13/6/2025 trên thế giới biến động mạnh, tăng trở lại sau khi sụt giảm trước đó. Thị trường lao động yếu và đồng USD giảm hỗ trợ giá vàng. Trong nước vàng miếng SJC cũng lao dốc sau khi lên sát 120 triệu đồng/lượng.

Giá vàng nhẫn trong nước sáng nay được các thương hiệu điều chỉnh tăng mạnh theo xu hướng trên thị trường thế giới.

Mua vào (đồng/lượng) Tăng/giảm Bán ra (đồng/lượng) Tăng/giảm
SJC 113.500.000 + 1.000.000 116.000.000 + 1.000.000
Doji 115.000.000 + 1.000.000 117.000.000 + 1.000.000

   Bảng giá vàng nhẫn SJC và Doji cập nhật sáng 13/6

Mở cửa phiên giao dịch 13/6, giá vàng 9999 của SJC được điều chỉnh tăng 1,5 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với kết phiên giao dịch hôm qua, lên mức 118,5-120,5 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

Mua vào (đồng/lượng) Tăng/giảm Bán ra (đồng/lượng) Tăng/giảm
SJC TP.HCM 118.500.000 + 1.500.000 120.500.000 + 1.500.000
Doji Hà Nội 118.500.000 + 1.500.000 120.500.000 + 1.500.000
Doji TP.HCM 118.500.000 + 1.500.000 120.500.000 + 1.500.000

                               Bảng giá vàng miếng SJC và Doji cập nhật sáng 13/6   

Tỷ giá trung tâm ngày 13/6 được Ngân hàng Nhà nước công bố là 24.975 đồng/USD, giảm 15 đồng so với phiên giao dịch trước đó. Giá USD ở các ngân hàng thương mại hôm nay (13/6) được niêm yết phổ biến ở mức 25.820 đồng/USD (mua vào) và 26.210 đồng/USD (bán ra).

Lúc 8h55′ hôm nay (ngày 13/6, giờ Việt Nam), giá vàng thế giới giao ngay ở mức 3.423,6 USD/ounce, tăng 38,6 USD/ounce so với đêm qua.

Sáng 13/6, vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức hơn 109,1 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 11,4 triệu đồng/lượng so với giá vàng trong nước.

Giá vàng giao ngay trên sàn Kitco lúc 20h (ngày 12/6, giờ VN) giao dịch ở mức 3.385 USD/ounce, tăng 0,89% trong ngày. Giá vàng tương lai giao tháng 8/2025 trên sàn Comex New York giao dịch ở mức 3.405 USD/ounce.

Bộ Lao động Mỹ công bố chỉ số giá sản xuất (PPI) tăng 0,1% trong tháng 5. Dữ liệu lạm phát mới nhất thấp hơn kỳ vọng, các nhà kinh tế dự báo mức tăng 0,2%.

Trong 12 tháng qua, lạm phát bán buôn chính đã tăng 2,6%, phù hợp với dự báo nhưng cao hơn mức điều chỉnh 2,5% của tháng 4.

PPI cốt lõi, loại bỏ chi phí thực phẩm và năng lượng biến động, đã tăng 0,1% trong tháng 5, thấp hơn nhiều so với dự báo là 0,3% của các nhà kinh tế và sau mức điều chỉnh -0,2% của tháng 4. PPI cốt lõi hàng năm là 3,0%, trái ngược với dự báo là mức 3,1% và mức điều chỉnh tăng 3,2% của tháng 4.

Trước đó, Bộ Lao động công bố số đơn xin trợ cấp thất nghiệp ban đầu của tiểu bang không đổi ở mức điều chỉnh theo mùa là 248.000 trong tuần kết thúc vào ngày 7/6. Con số này cao hơn mức dự kiến là 242.000 đơn. Số đơn xin trợ cấp thất nghiệp đang giữ ở mức cao nhất kể từ đầu tháng 10.

gia vang.jpg
Giá vàng thế giới tăng. Ảnh: Kitco

Thị trường lao động Mỹ có ảnh hưởng rất lớn đến các quyết định điều chỉnh lãi suất của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed). Thị trường lao động mạnh thường là dấu hiệu cho thấy nền kinh tế có thể chịu đựng được lãi suất cao hơn để kiềm chế lạm phát. Ngược lại, một thị trường lao động suy yếu có thể là tín hiệu cho thấy Fed cần giảm lãi suất để hỗ trợ tăng trưởng kinh tế và tránh suy thoái.

Theo David Morrison của Trade Nation, giá vàng còn chịu ảnh hưởng từ những bất ổn xung quanh chính sách thương mại của chính quyền Trump, đặc biệt là việc thực hiện thuế quan “có đi có lại”.

Tổng thống Trump đã công bố một thỏa thuận thương mại tạm thời với Trung Quốc sau hai ngày đàm phán tại London (Anh), dấu hiệu cho thấy khả năng xoa dịu căng thẳng thương mại kéo dài giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới.

Theo thỏa thuận khung này, cả hai quốc gia đã đồng ý giảm kiểm soát xuất khẩu đối với các vật liệu chiến lược. Trung Quốc dỡ bỏ các hạn chế đối với xuất khẩu đất hiếm và Mỹ nới lỏng các hạn chế xuất khẩu chất bán dẫn.

Chỉ số US Dollar Index (DXY), đo lường biến động đồng bạc xanh với 6 đồng tiền chủ chốt (EUR, JPY, GBP, CAD, SEK, CHF), đứng ở mức 97,82 điểm.

Kết phiên 12/6, giá vàng miếng tại SJC đóng cửa ở mức 117-119 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 200.000 đồng/lượng so với chốt phiên hôm trước.

Giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ của SJC được niêm yết ở mức 112,5-115 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 500.000 đồng/lượng. Trong khi đó, giá vàng nhẫn 9999 tại Doji niêm yết ở mức 114-116 triệu đồng/lượng, tăng 500.000 đồng/lượng so với mức chốt phiên hôm trước.

Dự báo giá vàng

Saxo Bank nhận định, nhu cầu mua vàng liên tục từ các ngân hàng trung ương trên thế giới là minh chứng rõ nét nhất cho niềm tin của các tổ chức vào giá trị dài hạn của kim loại quý. Điều này diễn ra ngay cả khi các chỉ số kinh tế truyền thống không cho thấy nhu cầu cấp thiết đối với tài sản trú ẩn an toàn.

Các ngân hàng trung ương đang chủ động đa dạng hóa danh mục dự trữ, giảm sự phụ thuộc vào đồng USD và tìm kiếm sự ổn định trong bối cảnh kinh tế vĩ mô phức tạp.

Theo Wells Fargo, đà tăng của vàng sẽ được thúc đẩy bởi xung đột địa chính trị đang diễn ra và bất ổn kinh tế dai dẳng trên toàn cầu.

“Chúng tôi tin rằng bất ổn kinh tế và căng thẳng địa chính trị sẽ tiếp tục thúc đẩy hoạt động mua vàng liên tục của các nhà đầu tư tư nhân và các ngân hàng trung ương toàn cầu cho đến tận năm 2026”, Wells Fargo cho biết.

Wells Fargo dự báo giá vàng sẽ giảm nhẹ xuống mức 3.000-3.200 USD/ounce vào cuối năm và sẽ tăng tới 3.600 USD/ounce vào cuối năm 2026.

Bảo sao rẻ thế: Toàn thịt bò Mỹ đông lạnh người Việt dùng ăn lẩu, đang khẩn trương th;u h;ồi tại rất nhiều nơi…Ki;/nh kh-ủng quá

Theo các chuyên gia, thịt bò siêu rẻ có thể là hàng kém chất lượng, không đảm bảo an toàn thực phẩm.

Chị Nguyễn Thị Hà (Hà Đông, Hà Nội) cho biết thời gian gần đây trong nhóm cư dân tại chung cư, một người bán hàng thường xuyên đăng bán thịt bò nhập khẩu giá chỉ từ 100.000-130.000 đồng/kg. Các loại thịt bò tảng hàng đông lạnh được quảng cáo lõi thăn bò, lõi vai bò nhập từ Mỹ. Tuy nhiên, chị Hà mua thử một lần về ăn thấy mùi hoi, hôi không giống với loại mình thường mua.

Tương tự, ba chỉ bò Mỹ cũng được bán với giá 140.000-160.000 đồng/kg. Cảm quan bằng mắt không khác ba chỉ bò Mỹ bình thường nhưng khi ăn thịt dai và có mùi hôi, màu khay thịt nhiều miếng thâm đen.

Trên mạng xã hội, nhiều bà nội trợ cũng băn khoăn về chất lượng thịt bò “giá rẻ hơn cả thịt lợn”. Chị Vũ Chi (Hà Nội) tò mò với những tảng thịt lớn kèm lá hương thảo có giá 110.000 đồng/kg, được người bán quảng cáo có thể chế biến bít tết, sốt vang.

Thịt bò tươi được bán với giá vài trăm nghìn đồng một kg nhưng được rao rất rẻ trên mạng xã hội.

Trong khi đó, thịt bò tươi tại chợ đều có giá từ 200.000-300.000 đồng tùy từng loại. Vì quá rẻ, nhiều bà nội trợ như chị Chi cũng băn khoăn không dám mua.

Theo chị Nguyễn Hồng Vân, chủ cửa hàng thực phẩm nhập khẩu tại Nhân Chính, Hà Nội, thịt bò nhập khẩu giá bán dưới 200.000 đồng/kg phần lớn là thịt trâu Ấn Độ. Loại thịt này chất lượng rẻ hơn thịt bò Mỹ, bò Úc rất nhiều. Hiện tại, cơ sở của chị Vân nhập thịt lõi vai bò Mỹ giá 250.000 đồng/kg. Sau khi phay hàng ra bán lẻ đều có giá hơn 300.000 đồng. Tương tự, các loại thịt bò khác cũng đều có giá cao hơn trên mạng rất nhiều.

Các loại thịt bò đông lạnh giá rẻ đều là thịt trâu hoặc các loại hàng cận date, bảo quản hỏng. Thậm chí là loại thịt heo nái chết được “phù phép” trở thành thịt bò. Trên thực tế, các cơ quan chức năng đã phát hiện và xử lý loại thịt bò giả này. Nếu người tiêu dùng mua nhầm loại thịt bò này và sử dụng lâu dài có thể ảnh hưởng đến sức khỏe.

Theo lương y Bùi Đắc Sáng, Hội Đông Y Hà Nội, hiện có nhiều loại thịt giả thịt bò như thịt trâu, thịt lợn nái. Ngoài các công ty nhập khẩu được cấp phép, nhiều đơn vị còn bán hàng không rõ nguồn gốc. Cơ quan chức năng từng bắt giữ nhiều lô hàng thực phẩm đông lạnh thiu thối được đưa về các thành phố lớn “phù phép” thành hàng tươi ngon bán cho người tiêu dùng.

Thịt bò Mỹ, Úc cao cấp giá rẻ phù hợp mô hình kinh doanh vừa và nhỏ - Nguồn thực phẩm sỉ

Ưu điểm của các loại thịt này là chi phí thấp hơn thịt tươi ngoài chợ nên nhiều người lựa chọn. Tuy nhiên, thịt đông lạnh nếu bảo quản không tốt hoặc hết hạn sử dụng sẽ tự biến đổi chất lượng, sản sinh ra các chất nguy hại, nguy cơ nhiễm vi sinh cao, dẫn đến người sử dụng dễ bị ngộ độc cấp tính hoặc ảnh hưởng lâu dài lên cơ quan gan, thận, ruột…

Vì vậy, cơ quan chức năng cần tăng cường kiểm tra các đơn vị nhập khẩu lớn, hàng hết hạn hoặc không nguồn gốc phải được tiêu hủy ngay để hạn chế thịt nhập kém chất lượng ra thị trường bán lại cho người dân. Người tiêu dùng chọn sản phẩm có chứng nhận an toàn thực phẩm, không nên ham rẻ mua sản phẩm kém chất lượng.

Tôi và người em sinh đôi cùng cưới 1 cặp chị em sinh đôi, đêm t;ân h;ôn tôi nhận ra người đó không phải vợ nhưng tôi nhắm mắt cho qua … nhưng ai ng;ờ

Tôi và thằng Lâm là anh em sinh đôi, giống nhau như hai giọt nước. Cả làng đều nói hai đứa như bản sao của nhau, từ dáng đi, giọng nói đến cả thói quen. Vậy mà cũng thật trùng hợp, chúng tôi lại yêu và cưới hai chị em sinh đôi – Thảo và Thu, con gái của ông chủ tiệm gạo đầu chợ huyện. Tưởng đâu số phận như một vở hài kịch, nhưng đêm tân hôn hôm đó… tôi đã phát hiện ra người nằm cạnh mình không phải vợ tôi.
Tôi đã nhắm mắt cho qua. Nhưng đâu ngờ… đó lại là điểm bắt đầu cho bi kịch mà suốt đời tôi không thể nào gỡ ra được.

Chuyện bắt đầu vào một ngày hè oi ả năm tôi tròn 25 tuổi. Tôi và thằng Lâm về quê ngoại ở An Giang chơi vài hôm. Ngoại đã già yếu, tụi tôi muốn tranh thủ về thăm bà. Chiều hôm đó, khi hai anh em đang phụ bà nhóm bếp thì có tiếng gọi ngoài ngõ:

– Dì Ba ơi, gạo hôm trước dì đặt con đem tới nè!

Tôi bước ra, chưa kịp nói gì thì khựng lại. Trước mặt tôi là hai cô gái mặc áo bà ba trắng, tóc tết bím gọn gàng. Một người ôm bao gạo, người kia thì đội nón lá, cười rạng rỡ. Họ giống nhau đến mức khiến tôi hoa cả mắt.

– Em là Thảo, còn đây là Thu – chị em sinh đôi đó anh – cô gái cười tươi giới thiệu, mắt chạm mắt tôi trong giây lát. Từ khoảnh khắc đó, tim tôi như có ai bóp nhẹ.

Thằng Lâm, đứng bên cạnh, cũng sững người. Như thể trong đầu nó và tôi cùng bật lên suy nghĩ: “Lần đầu tiên thấy hai người giống nhau mà đẹp đến vậy.”

Những ngày sau đó, chúng tôi tình nguyện ra chợ phụ bà ngoại bán bánh canh, chỉ mong được gặp lại hai chị em ấy. Và quả thật, Thảo và Thu ngày nào cũng ghé ngang, lúc thì mua nước đá, khi thì trò chuyện với bà. Tình cảm bén rễ lúc nào không hay.

Tôi yêu Thảo – cô em lanh lợi, hay cười, còn thằng Lâm lại thích Thu – người chị điềm đạm, trầm tính. Tuy giống nhau về bề ngoài, nhưng càng tiếp xúc, tôi càng nhận ra sự khác biệt giữa hai người. Thảo có nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt phải, còn Thu thì không. Giọng Thảo cao và trong, còn Thu nói nhỏ nhẹ, kéo dài âm cuối.

Nhưng rồi, chính sự giống nhau đó cũng khiến tôi bối rối đôi lần. Như lần tôi chở nhầm Thu đi thả diều, tưởng là Thảo. Suốt cả buổi, tôi không dám hỏi chuyện nhiều, cứ nghĩ “sao hôm nay Thảo lạ quá”. Tận lúc về, Thu mới nói:

– Anh… hình như anh nhầm em với Thảo?

Tôi cười trừ, bối rối. Thu thì chỉ mỉm cười, không trách, nhưng ánh mắt có gì đó là lạ.

Chúng tôi cưới nhau vào cuối năm, sau gần một năm quen biết. Cả làng kéo tới xem “hiện tượng lạ”: hai anh em sinh đôi cưới hai chị em sinh đôi. Họ hàng ai cũng vui. Mẹ tôi nói: “Đúng là ông trời sắp đặt. Cưới một lần mà được hẳn hai đôi thông gia!”

Tôi cưới Thảo. Thằng Lâm cưới Thu. Đám cưới diễn ra rộn ràng, tiếng trống, tiếng cười vang cả một xóm nhỏ.

Đêm tân hôn, sau những lời chúc tụng, tôi trở về phòng trong ánh đèn mờ ảo. Cô dâu ngồi quay lưng, mái tóc dài buông xõa, mặc chiếc áo dài đỏ truyền thống. Tôi bước đến, đặt tay lên vai nàng, thì bỗng khựng lại. Một cảm giác kỳ lạ len vào tim tôi.

Nốt ruồi dưới mắt… không có. Giọng nói… trầm hơn.

Cô ấy quay lại, khẽ cười:
– Mình tắt đèn nhé?

Tôi do dự, nhưng rồi… tôi gật đầu.

Tôi đã nhắm mắt cho qua. Vì tôi nghĩ, có thể mình nhầm. Hoặc vì… tôi không muốn phá vỡ đêm đầu tiên.

Những ngày sau cưới, tôi bắt đầu thấy nhiều điều kỳ lạ. Thảo – người vợ của tôi – đột nhiên trầm tính hẳn. Cô ấy ít nói, không còn lí lắc như ngày xưa. Tôi hỏi, cô ấy bảo:

– Em mệt vì chuyển nhà, chắc cần thời gian thích nghi…

Tôi muốn tin. Nhưng mỗi lần tôi đùa giỡn, chọc cười, cô ấy chỉ cười nhạt. Tôi nhớ Thảo từng rất thích ngồi nghe tôi đàn guitar, vậy mà giờ cô ấy lại nói:

– Ồn quá, em đau đầu.

Một hôm, tôi vô tình thấy trong điện thoại của cô ấy một bức ảnh – là tôi và Thu, chụp hồi còn đi thả diều. Bức ảnh chỉ có tôi và cô ấy, nhưng được đặt tên “Kỷ niệm đẹp nhất”.

Tôi hỏi, cô ấy nói:

– Em lưu nhầm. Để em xóa.

Tôi gật đầu. Nhưng từ đó, lòng tôi bất an.

Một tối, thằng Lâm uống rượu về, ngồi cạnh tôi ngoài hiên, thở dài:

– Mày có thấy… Thu dạo này lạ lạ không?
– Sao?
– Tao không biết nữa… Tao có cảm giác, người đang sống cùng tao… không phải là vợ tao.

Tôi giật mình. Nhìn nó, tôi biết… nó cũng đang hoang mang như tôi.

Phải chăng… đã có một sự tráo đổi?
Hay là do chúng tôi chỉ đang tưởng tượng?

Dưới ánh trăng đêm đó, tôi biết, những gì đang chờ đợi phía trước… không chỉ là những hoài nghi.

Kể từ buổi nói chuyện đêm đó với thằng Lâm, lòng tôi càng rối ren. Cảm giác bất an đeo bám không dứt. Càng cố gắng bỏ qua, tôi lại càng nhận ra những sự vô lý trong cuộc sống hôn nhân.

Một đêm, tôi thức giấc vì nghe tiếng thì thầm sau nhà. Lặng lẽ bước ra, tôi thấy “Thảo” – vợ mình, đang nói chuyện điện thoại, giọng thì thào:

– Em biết, nhưng sống thế này hoài thì chịu không nổi…
– …Không, nó chưa biết đâu. Nó cứ tưởng em là con bé Thảo…

Tôi đứng chết lặng.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Người sống với tôi không phải là Thảo. Là Thu. Là chị của cô ấy.

Tôi rút về phòng, tim đập mạnh như trống trận. Đầu óc tôi quay cuồng. Cảm giác bị phản bội, bị lừa gạt làm tôi muốn gào lên, nhưng rồi tôi cắn chặt răng, ngồi lặng trên giường đến sáng.

Sáng hôm sau, tôi dắt xe đi ra ngoài, nhưng không đi xa. Tôi rẽ sang nhà mẹ vợ.

Bà cụ đang ngồi nhặt rau, thấy tôi thì vui vẻ:

– Ủa, con rể tới chơi sớm vậy?

– Dạ, con muốn gặp Thảo một chút… – tôi nói.

– Thảo nó đi chợ rồi. Con muốn nhắn gì không?

Tôi khựng lại. Thảo đang ở đây? Nhưng… Thảo không phải là vợ tôi sao?

Chưa kịp phản ứng, thì từ trong nhà, một bóng người bước ra.

Là Thảo thật. Người con gái với nụ cười rạng rỡ, nốt ruồi dưới mắt phải – chính là cô ấy.

Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt giao nhau vài giây.

– Em… vẫn ở đây à? – tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Thảo ngạc nhiên:

– Ủa? Anh nói gì kỳ vậy? Em ở đây suốt từ sau đám cưới mà?

– Vậy… người sống với anh là ai?

Không khí lặng đi.

Thảo nhìn tôi, ánh mắt dần chuyển sang hoảng hốt. Mắt cô đỏ lên, giọng nghẹn:

– Em đã nói… em không muốn cưới. Em đã nói với chị Thu… Nhưng… hôm đó, em bị đánh thuốc mê. Tỉnh dậy thì mọi chuyện đã rồi.

Tôi chết lặng.

Qua lời kể rời rạc của Thảo, tôi dần ghép lại bức tranh kinh hoàng của đêm tân hôn.

Thu – người chị gái trầm tính, luôn đứng sau lặng lẽ – từ lâu đã đem lòng yêu tôi. Nhưng tôi lại chọn Thảo. Sự ganh tị, uất ức tích tụ lâu ngày khiến cô ta nảy ra một kế hoạch điên rồ: tráo đổi vai trò trong đêm cưới.

Lợi dụng việc giống nhau như đúc, Thu đã đánh thuốc em gái vào chiều trước lễ cưới. Sau đó, cô ta giả làm Thảo – mặc đồ cưới, đội khăn voan, làm lễ với tôi. Trong khi đó, Thảo bị nhốt lại trong nhà kho sau vườn, không ai hay biết.

Sau đêm đó, Thu cố tình giữ vai trò “vợ tôi”, còn Thảo thì bị bắt ép giữ im lặng vì danh dự gia đình, vì sợ mẹ sốc, vì không ai tin câu chuyện quá sức tưởng tượng.

Còn tôi – tôi đã nhắm mắt cho qua, và vì thế tôi đã sống sai với chính người tôi yêu.

Tôi trở về nhà như kẻ mất hồn. “Thu” – người tôi từng nghĩ là Thảo – đang nấu cơm. Thấy tôi, cô mỉm cười:

– Anh về sớm vậy?

Tôi nhìn thẳng vào cô:

– Em không phải là Thảo. Em là Thu. Phải không?

Cô sững lại. Bàn tay cầm muỗng run lên.

– Em nghĩ mình có thể đóng giả hoài sao? Em nghĩ anh không nhận ra?

Im lặng.

– Tại sao? – tôi gằn giọng. – Tại sao em lại làm vậy?

Thu quay người lại, mắt đỏ hoe:

– Vì em yêu anh… Yêu đến phát điên! Em đã sống cả đời đứng sau Thảo. Mọi thứ đều là của nó – ánh mắt, nụ cười, cả trái tim anh nữa! Em không chịu nổi…

– Nhưng em đã lừa dối. Em lấy anh bằng sự phản bội. Đó không phải là tình yêu, đó là chiếm đoạt!

Thu gục xuống, khóc nức nở. Tôi không còn lòng nào để an ủi. Mọi thứ như tan nát trong lòng tôi.

Sự việc vỡ lở. Gia đình hai bên rối loạn. Mẹ tôi ngã bệnh vì sốc. Mẹ Thảo thì gào khóc, chửi Thu như kẻ không có lương tri.

Thằng Lâm – người đang sống với Thảo – cũng chết lặng khi biết vợ mình thực ra là người em mà tôi yêu.

Mọi thứ đảo lộn.

Tôi quyết định ra đi.

Tôi xin ly hôn. Rồi dọn vào Sài Gòn sống, bắt đầu lại từ đầu. Dù sau đó Thảo đã cố gắng liên lạc, nhưng giữa chúng tôi là một vết rạn quá lớn. Quá khứ không thể hàn gắn chỉ bằng tình yêu.

Thu bị gia đình từ mặt. Cô ta mất tích sau vài tháng, nghe đâu vào tận Tây Nguyên sống ẩn danh. Còn tôi, mang theo vết sẹo lòng, sống lặng lẽ, không yêu ai thêm lần nữa.

Có những lỗi lầm ta phạm phải chỉ vì chọn im lặng, vì nghĩ rằng “cho qua một lần thì sẽ yên ổn”. Nhưng đôi khi, sự bỏ qua đó chính là cái giá mở màn cho một chuỗi bi kịch.

Giống như tôi – trong đêm tân hôn ấy, khi biết người bên cạnh không phải là người mình yêu – tôi đã nhắm mắt cho qua.

Nhưng ai ngờ… chính khoảnh khắc ấy đã thay đổi số phận cả một đời người.

Bức ảnh gia đình 5 người đầy ám ảnh trên chuyến bay Air India định mệnh: “Khởi đầu mới” của 1 tiến sĩ, 1 bác sĩ và 3 đứa con thơ đã thành tro tàn

Chỉ vài phút trước khi thảm kịch xảy ra, hai bác sĩ cùng ba con nhỏ đã chụp bức cuối cùng trên chuyến bay định mệnh của Air India, bức hình được cho là đánh dấu “sự khởi đầu mới” trong cuộc đời họ.

Theo người nhà chia sẻ, người phụ nữ trong tấm hình là nữ bác sĩ Komi Vyas, công tác tại Udaipur. Cô vừa từ bỏ công việc để cùng ba con chuyển đến London đoàn tụ với chồng – Tiến sĩ Prateek Joshi. Nhưng hy vọng về một cuộc sống mới chưa kịp bắt đầu thì cả gia đình đã nằm trong số những người được cho là đã thiệt mạng trong vụ thảm họa hàng không kinh hoàng xảy ra vào ngày 12/6, khi chiếc máy bay gặp nạn chỉ vài phút sau khi cất cánh từ Sân bay Ahmedabad, bang Gujarat, Ấn Độ.

Chiếc Boeing 787 Dreamliner đang trên hành trình tới sân bay Gatwick (Anh) đã lao xuống khu vực dân cư đông đúc Meghani vào khoảng 13h40 chiều (giờ địa phương) và phát nổ dữ dội. Dù chỉ chở 242 hành khách nhưng số người thiệt mạng đã lên tới ít nhất 290, bao gồm cả những nạn nhân dưới mặt đất.

Bức ảnh gia đình 5 người đầy ám ảnh trên chuyến bay Air India định mệnh: "Khởi đầu mới" của 1 tiến sĩ, 1 bác sĩ và 3 đứa con thơ đã thành tro tàn- Ảnh 1.

Bức ảnh cuối cùng, do Tiến sĩ Joshi chụp, ghi lại khoảnh khắc cả gia đình mỉm cười rạng rỡ trong khoang máy bay: vợ chồng anh ngồi một bên, ba đứa trẻ – hai cậu con trai sinh đôi Nakul và Pradyut (5 tuổi), cùng con gái lớn Miraya (8 tuổi) – ngồi bên kia lối đi, ánh mắt tràn đầy háo hức trước chuyến đi.

Anh họ của bác sĩ Joshi – anh Nayan – chia sẻ: “Họ vừa rời Ahmedabad hôm qua để sang London. Prateek mới đến đây hai ngày trước để đưa vợ và các con đi cùng. Một số người thân trong hai gia đình cũng đã đến tiễn họ.”

Anh trai của bác sĩ Komi, ông Prabuddha, cho biết hai vợ chồng đã kết hôn được 10 năm, cả hai đều là bác sĩ có uy tín và rất yêu thương con cái.

Đoạn phim từ camera giám sát gần hiện trường ghi lại khoảnh khắc đáng sợ khi máy bay vừa cất cánh đã mất kiểm soát và lao thẳng xuống đất, phát nổ như quả cầu lửa khổng lồ.

Bức ảnh gia đình 5 người đầy ám ảnh trên chuyến bay Air India định mệnh: "Khởi đầu mới" của 1 tiến sĩ, 1 bác sĩ và 3 đứa con thơ đã thành tro tàn- Ảnh 2.

Theo các chuyên gia hàng không, chiếc máy bay có thể đã bất ngờ mất điện đúng vào “giai đoạn quan trọng nhất” – thời điểm sau khi cất cánh – khiến phi hành đoàn không kịp phản ứng.

Trong khi đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra khi một người Anh, anh Vishwash Kumar Ramesh (40 tuổi) may mắn sống sót sau vụ tai nạn. Từ giường bệnh, anh cho biết bản thân  “không thể tin được là mình còn sống” khi chứng kiến cảnh tượng máy bay nổ tung và mọi thứ quanh anh chìm trong biển lửa.

Đến thời điểm hiện tại, hãng hàng không cũng đã xác nhận toàn bộ 241 người còn lại trên máy bay đã thiệt mạng. Hiện nguyên nhân vụ việc vẫn đang tiếp tục được các cơ quan chức năng điều tra làm rõ.

Một người Anh đã sống sót một cách kỳ diệu sau thảm họa hàng không của Air India – vụ tai nạn được cho là đã cướp đi sinh mạng của hàng trăm người tại Ấn Độ.

Vishwash Kumar Ramesh, 40 tuổi, hành khách ngồi ở ghế 11A trên chuyến bay AI171, đã kể lại khoảnh khắc kinh hoàng khi chiếc máy bay rơi xuống khu dân cư chỉ vài chục giây sau khi cất cánh.

“Khoảng 30 giây sau khi cất cánh, tôi nghe một tiếng động lớn rồi máy bay bắt đầu lao xuống. Mọi thứ xảy ra quá nhanh,” anh chia sẻ từ giường bệnh trong tình trạng bị thương nhẹ nhưng tỉnh táo.

“Khi tỉnh lại, xung quanh tôi toàn xác chết. Tôi hoảng loạn, đứng dậy và bỏ chạy. Có mảnh vỡ máy bay khắp nơi. Một người nào đó giữ tôi lại, đưa tôi lên xe cứu thương và chuyển đến bệnh viện,” Ramesh kể lại.

"Khi tỉnh lại, xung quanh tôi toàn xác chết": Lời kể ám ảnh của hành khách ngồi ghế 11A sau thảm hoạ hàng không khiến hàng trăm người thiệt mạng- Ảnh 1.
"Khi tỉnh lại, xung quanh tôi toàn xác chết": Lời kể ám ảnh của hành khách ngồi ghế 11A sau thảm hoạ hàng không khiến hàng trăm người thiệt mạng- Ảnh 2.

Người đàn ông được điều trị tại bệnh viện

"Khi tỉnh lại, xung quanh tôi toàn xác chết": Lời kể ám ảnh của hành khách ngồi ghế 11A sau thảm hoạ hàng không khiến hàng trăm người thiệt mạng- Ảnh 3.

Vé máy bay của người đàn ông

Một đoạn video được lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội ghi lại hình ảnh anh rời khỏi hiện trường với những vết thương rõ rệt trên mặt, trong tình trạng choáng váng nhưng may mắn vẫn còn sống.

Ngoài Ramesh, cảnh sát cũng phát hiện thêm một người bị thương nặng và hiện đang điều trị tại bệnh viện. Trước đó, các nhà chức trách từng lo ngại không có ai sống sót sau vụ tai nạn nghiêm trọng.

Chuyến bay AI171 của Air India, khởi hành từ Ahmedabad đến sân bay Gatwick (Anh), chở theo 242 người, bao gồm 159 công dân Ấn Độ, 53 người Anh, 7 người Bồ Đào Nha và 1 người Canada. Trong số này có 11 trẻ em, bao gồm 2 trẻ sơ sinh.

Cảnh sát trưởng khu vực cho biết, máy bay rơi xuống khu dân cư gần một bệnh viện lớn, đâm vào nhiều văn phòng và khu nhà ở của các bác sĩ, khiến một số người dân địa phương thiệt mạng.

Tính đến thời điểm hiện tại, các đội cứu hộ – với sự hỗ trợ từ quân đội – đã tìm thấy 204 thi thể, bao gồm cả nạn nhân trên máy bay lẫn những người sống trong khu vực bị ảnh hưởng.

Được biết, chiếc máy bay gặp nạn là Boeing 787 Dreamliner.

Hiện tại, Cục Điều tra Tai nạn Máy bay Ấn Độ đang có mặt tại hiện trường để phân tích các mảnh vỡ, tiến hành thu hồi hộp đen và điều tra nguyên nhân chính xác của vụ tai nạn.

Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi…ai ngờ lại là b;i k;ịch…

Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: “Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi.” Em cười, chẳng ngờ cái ôm siết đó là màn khởi đầu cho chuỗi ngày em không thể nào quên. Bởi không chỉ có chồng em đang chờ trong căn nhà ấy.

Sài Gòn, đầu tháng Năm, mưa đầu mùa bất chợt như tâm trạng một người đàn bà vừa bước ra khỏi sân bay sau một tháng trời lăn lộn công việc ở Hà Nội. Lan kéo vali, trong lòng rộn ràng. Không phải vì dự án thành công—dù đúng là nó khiến cô hãnh diện—mà vì cuối cùng cô cũng được về với mái ấm của mình. Với Tuấn, người đàn ông luôn nói yêu cô mỗi đêm trước khi ngủ.

Lan mở cửa nhà bằng vân tay, tim đập nhanh như lần đầu về thăm người yêu. Căn nhà hai tầng yên tĩnh, thoảng mùi nước lau sàn mới. Cô chưa kịp đặt vali xuống, tiếng chân chạy lộp bộp vang lên từ cầu thang.

— “Về rồi à vợ yêu!” — Tuấn ôm chầm lấy Lan như thể cả năm rồi anh chưa gặp cô. Anh siết chặt đến mức làm cô ngạt thở, rồi cười toe toét:
— “Về phòng thôi! Nhớ vợ lắm rồi!”

Lan bật cười, nép vào vai chồng. Mùi mồ hôi quen thuộc, hơi thở vội vàng, ánh mắt lấp lánh – tất cả khiến cô thấy bình yên. Cô gật đầu:
— “Chờ em tắm cái đã.”

Tuấn xị mặt như con nít, nhưng rồi gật đầu. Trong lúc Lan tắm, anh mở nhạc, pha sẵn ly nước cam để trên bàn. Những điều nhỏ nhặt như vậy, tưởng đơn giản, nhưng Lan luôn trân quý.

Tối đó, cả hai ôm nhau ngủ như chưa từng xa cách. Tuấn thủ thỉ những điều ngọt ngào, còn Lan cảm thấy may mắn. Có bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia phải gồng gánh cả thế giới, còn cô thì có một người đàn ông luôn đứng sau mình, dịu dàng, chăm sóc.

Sáng hôm sau, Tuấn dậy sớm, tự tay làm bữa sáng: trứng chiên, bánh mì, và một ly cà phê sữa đá đúng kiểu Lan thích. Anh bảo:
— “Lấy lại sức đi, vợ làm giỏi rồi, giờ để chồng phục vụ.”

Lan cười tít mắt. Có thể người ta nói đàn ông Việt ít khi lãng mạn, nhưng chồng cô là một ngoại lệ hiếm hoi.

Nhưng hạnh phúc, đôi khi giống như miếng kính—trong suốt, đẹp đẽ, nhưng dễ vỡ hơn bao giờ hết.

Ba hôm sau, Lan phát hiện một chiếc dây buộc tóc màu đỏ kẹp dưới gối trong phòng ngủ. Không phải của cô—cô không dùng loại đó, càng không phải màu đó.

Cô cầm nó lên, nhìn một lúc lâu. Tim cô không đập mạnh, không ghen tuông, mà chỉ khẽ trầm xuống như một bản nhạc chùng. Đàn bà thường có giác quan thứ sáu. Lan không nói gì.

Tối đó, khi đang nằm gối đầu trên tay chồng, cô hỏi nhẹ:
— “Trong thời gian em đi, có ai ghé nhà mình không?”

Tuấn trả lời không chút do dự:
— “Có thằng Hưng ghé mượn cái máy khoan, còn ai nữa đâu.”

— “Ừ.” – Lan cười, nhẹ như gió.

Một tuần sau, Lan dọn lại tủ quần áo. Ở ngăn cuối, nơi cô thường cất đồ mùa đông, có một chiếc khăn quàng cổ nữ – hàng Zara, còn mới, và thoảng mùi nước hoa Versace Bright Crystal. Không phải của cô.

Lần này thì tim cô nhói lên thật. Cô ngồi phịch xuống sàn, đầu óc quay cuồng. Cô không nói gì với Tuấn. Cô chỉ lặng lẽ lướt camera an ninh lưu trữ trong ổ cứng trong góc bếp—mà Tuấn tưởng cô đã tháo từ năm ngoái.

Cô tua lại những ngày cô vắng nhà.

Và rồi cô thấy. Một người phụ nữ tóc nâu, vóc dáng thon gọn, bước vào nhà lúc 9h tối ngày thứ 15 cô đi công tác. Tuấn mở cửa, hôn lên trán người đó. Không gian không có âm thanh, nhưng hình ảnh quá rõ ràng.

Họ lên phòng ngủ. Cửa đóng lại.

Lan cảm thấy buồn nôn. Cô ngồi trên ghế, tay siết chặt con chuột máy tính. Một phần trong cô muốn đập phá, la hét, chất vấn. Nhưng một phần khác—lạnh lùng hơn—đang lên kế hoạch.

Cô không phải kiểu phụ nữ khóc lóc níu kéo. Cô yêu, nhưng không mù quáng.

Tối hôm đó, Tuấn về nhà muộn. Lan vẫn ngồi trong bếp, ánh đèn trắng hắt lên khuôn mặt vô cảm của cô. Trên bàn là hai ly nước cam. Một ly có độc.

Không phải là độc chết người. Chỉ là vài giọt thuốc ngủ hạng nặng mà bạn cô – bác sĩ nội trú – từng đưa để Lan “ngủ cho dễ” mỗi khi stress.

Tuấn uống xong, gục lên bàn sau 15 phút.

Lan lấy điện thoại của chồng. Mật khẩu là ngày cưới – vẫn như cũ. Trong thư mục “Ảnh ẩn”, có hàng chục tấm chụp cô gái ấy, cả khi ngủ lẫn khi khỏa thân.

Lan lưu lại tất cả. Rồi cô ngồi nhìn chồng ngủ say như đứa trẻ.

“Em không cần đánh ghen, không cần khóc lóc. Em sẽ để anh tự nếm quả báo từ cuộc đời này.”

Cô mở tủ, xếp quần áo vào vali. Nhưng trước khi rời đi, cô đặt lại chiếc dây buộc tóc màu đỏ lên gối. Như một lời nhắn.

Lan không bỏ đi ngay trong đêm. Cô thuê một căn hộ dịch vụ ở quận 2, rời nhà lúc 5h sáng khi Tuấn còn chưa tỉnh. Trời Sài Gòn còn xám xịt, mùi mưa hôm trước vẫn còn vương lại trên con đường Nguyễn Văn Hưởng. Lan ngồi trên xe taxi, tay siết chặt điện thoại – nơi chứa tất cả bằng chứng về sự phản bội. Cô không biết mình đang giận chồng hay giận chính bản thân vì đã tin tưởng quá nhiều.

Mấy hôm sau, Tuấn gọi, nhắn, tìm đến chỗ làm, thậm chí gọi cả cho mẹ Lan ở quê, nhưng cô chỉ nhắn một câu duy nhất:
“Cho em thời gian.”

Lan tìm đến Ngọc – bạn thân từ thời đại học, hiện đang làm trong một công ty truyền thông. Ngọc là kiểu phụ nữ từng trải, từng bị phản bội, từng ly hôn và giờ đang sống độc lập, tự tin. Khi nghe Lan kể hết mọi chuyện, Ngọc chỉ nói một câu:

— “Muốn tha thứ hay muốn rời bỏ là quyền của mày. Nhưng dù chọn gì, cũng phải là người chủ động, chứ đừng để bị dắt mũi.”

Lan gật đầu. Cô không muốn mình là nạn nhân nữa. Một tháng trời cô lặng lẽ điều tra – không phải để làm lớn chuyện, mà để hiểu thật sự con người mà cô đã chung sống 5 năm là ai.

Và rồi, một phát hiện khiến cô rơi nước mắt không phải vì đau, mà vì chua chát.

Cô gái đó – người xuất hiện trong camera, tên là Thư – nhân viên thực tập trong công ty Tuấn. Tuấn là phó giám đốc phụ trách kỹ thuật, còn Thư chỉ mới 22 tuổi, vừa ra trường.

Lan lần theo Instagram của cô gái, phát hiện nhiều tấm hình chụp “trùng hợp” trong quán cà phê mà Lan và Tuấn từng hẹn hò, thậm chí có cả ảnh bóng dáng Tuấn chụp nghiêng qua ly nước. Trong caption, Thư viết:

“Chờ anh mãi cũng chỉ là cái bóng…”

Lan đọc và ngỡ ngàng. Cô chợt hiểu ra một điều còn đau hơn cả sự phản bội thể xác: Tuấn không chỉ lên giường với người khác, anh còn khiến người ta yêu anh thật lòng.

Ngày thứ 29 sau khi rời nhà, Lan hẹn gặp Tuấn ở một quán cà phê trong hẻm yên tĩnh trên đường Lý Tự Trọng. Cô mặc váy trắng, tóc xõa nhẹ, không trang điểm nhiều – nhưng ánh mắt thì không còn là Lan của một tháng trước.

Tuấn đến, dáng vẻ tiều tụy, quần áo nhăn nhúm. Anh ngồi xuống, không nói gì. Chờ Lan lên tiếng.

— “Anh yêu cô bé đó không?” – Lan hỏi, giọng bình thản.

Tuấn không ngờ Lan hỏi thẳng đến vậy. Anh lúng túng:

— “Không… chỉ là phút yếu lòng, với lại… em đi lâu quá… anh… thấy cô đơn…”

— “Vậy nếu em cũng yếu lòng, cũng thấy cô đơn trong một tháng xa chồng, em có quyền ngủ với người đàn ông khác không?”

Tuấn cứng họng.

Lan rút từ túi ra một chiếc USB, đặt lên bàn.

— “Trong này là clip từ camera, hình ảnh trong điện thoại anh, và đoạn chat anh dỗ dành cô bé đó gọi anh là ‘chồng’. Em không muốn dùng nó. Nhưng em muốn anh biết, em không ngu.”

Tuấn cúi đầu, mặt đỏ bừng. Không biết là vì xấu hổ hay tức giận.

Lan tiếp tục:

— “Em không cần anh quỳ gối xin lỗi. Em chỉ muốn biết: từ giờ trở đi, anh có còn xứng đáng là người đàn ông mà em chọn đồng hành nữa không?”

Im lặng. Tuấn không trả lời. Anh chỉ khóc.

Nhưng nước mắt đàn ông, với Lan bây giờ, không còn sức nặng.

Một tuần sau, Lan gửi đơn ly hôn.

Không ồn ào. Không tố cáo. Không đánh ghen.

Cô rút khỏi căn nhà chung, chỉ lấy theo laptop, ít quần áo, và con mèo cưng. Tài sản – nhà đứng tên chung – cô không tranh giành. “Chồng cũ” không phải là người đáng để níu giữ.

Thời gian trôi qua. Ba tháng sau, Lan mở một quán cà phê nhỏ ở Thảo Điền – nơi có khoảng sân ngập nắng và hàng giấy hồng leo quanh ban công. Quán mang tên “Sau Mưa”, như chính câu chuyện đời cô – đã đi qua giông tố để đứng vững một mình.

Một ngày nọ, Thư – cô gái năm xưa – ghé quán. Cô mặc áo dài đi làm, dáng vẻ không còn vô tư như trong ảnh. Thư đi cùng một cô bạn. Khi thấy Lan, ánh mắt Thư sững lại.

Lan gật đầu, nở nụ cười nhẹ. Không cay nghiệt, không trách móc.

Khi Thư lấy cà phê mang đi, cô khẽ nói:

— “Em xin lỗi. Em không biết chị là ai, cho đến khi… quá muộn.”

Lan chỉ đáp:

— “Không sao. Ai cũng từng sai. Quan trọng là biết dừng lại trước khi hủy hoại chính mình.”

Thư rơi nước mắt. Cô cúi đầu, rời đi.

Lan nhìn theo, lòng không còn giận. Cô biết: tha thứ không phải cho người khác, mà là cho chính mình.

Cuối năm ấy, Lan tham gia một chương trình mentoring cho nữ doanh nhân trẻ. Trong buổi chia sẻ, có người hỏi:

— “Chị từng trải qua cú sốc nào lớn nhất trong đời không?”

Lan cười.

— “Tôi từng nghĩ mất một người đàn ông là mất cả thế giới. Nhưng hóa ra, chỉ là tôi tìm lại chính mình.”

Mọi người vỗ tay. Lan thấy lòng mình an yên.

Và ngoài ban công, hoa giấy vẫn nở rực rỡ – như chưa từng có cơn mưa nào ghé qua.

Hơn 700.000 người học lái xe xong chưa được thi: Còn phải đợi đến bao giờ

Hiện cả nước có hơn 700.000 học viên đã hoàn thành việc đào tạo, nhưng chưa được sát hạch để cấp giấy phép lái xe (GPLX). Nguyên nhân chưa tổ chức thi sát hạch lái xe là do liên quan đến đấu thầu, thuê các cơ sở đủ tiêu chuẩn để tổ chức sát hạch, nên mất thêm nhiều thời gian.

Việc gián đoạn thi sát hạch lái xe đang ảnh hưởng ra sao đến các cơ sở đào tạo và người học? Cơ chế nào cần tháo gỡ để tổ chức sát hạch trong thời gian sớm nhất?

hon 700.000 nguoi hoc lai xe chua biet bao gio duoc sat hach hinh anh 1

Hiện cả nước có hơn 700 nghìn học viên đã hoàn thành việc đào tạo, nhưng chưa được sát hạch để cấp giấy phép lái xe (GPLX).

Anh Lê Ngọc Sơn (ở Bồ Đề, Long Biên, Hà Nội) đã nộp hồ sơ thi sát hạch lái xe từ tháng 12/2024, tới nay đã học xong đầy đủ nhưng vẫn chưa được thi, khiến anh vừa sốt ruột vừa lo lắng:

“Lo lắng là sẽ thay đổi các bộ câu hỏi hay là phương pháp thi rồi để lâu quá các kiến thức mình bị quên, thực hành lái xe tay lái cũng không được quen như lúc mình mới học xong”.

Cũng như anh Sơn, một số học viên khác cũng đang trong tình trạng mỏi mòn chờ thi sát hạch lái xe để lấy bằng, sau khi đã hoàn tất các khóa học từ nhiều tháng nay:

“Gần 3 tháng nay rồi, có khả năng là mình còn quên hết cả rồi, mấy tháng không được lái cũng không dám lái, mỗi lần đi phải gọi thêm một thầy giáo thì tốn kém lắm, có khi đến lúc thi lại mất tiền học lại”.

“Cũng hoang mang, lo lắng tại sao bao lâu rồi chưa thấy tổ chức, làm sao cho nó không bị đình trệ và không lâu thế này, nó làm lỡ nhịp nhiều thứ”.

hon 700.000 nguoi hoc lai xe chua biet bao gio duoc sat hach hinh anh 2

Học viên thực hiện phần thi mô phỏng các tình huống giao thông

Công tác thi sát hạch lái xe ở Hà Nội hiện vẫn chưa được triển khai cũng khiến các thầy dạy lái chịu nhiều áp lực và khó khăn:

“Ách tắc lại như thế thì chưa thể giới thiệu người sau học khi người trước học chưa qua, người ta cũng nhìn nhau chưa biết tình hình thế nào, nhiều người cũng ngại học xong không biết bao giờ thi”.

“Mọi cái thu nhập đều giảm, trước có 10 người học thì nay chỉ có 1,2 người, các chi phí đầu vào để học xong hết tất cả rồi bây giờ thì chi phí lại tăng lên thì thầy trò tính với nhau kiểu gì”.

Ông Lại Thế Chất, Giám đốc Trung tâm dạy nghề lái xe cơ giới đường bộ Thành Đạt (Hà Nội) cũng cho biết, đơn vị này đang còn tồn khoảng 3.500 học viên chưa được thi sát hạch. Nhiều học viên thúc giục, hỏi han, nhưng Trung tâm chỉ có thông tin là tiếp tục chờ đợi:

“Người ta không thấy thi thì lượng người nộp hồ sơ vào cũng có giảm đi, người ta hỏi bao giờ thi để nộp hồ sơ thì mình không biết bao giờ thi để trả lời cho người ta thành ra khó khăn trong khâu tuyển sinh. Có văn bản mới về việc những học sinh cũ chỉ cho phép thi đến 31/8, có hạn kết thúc nhưng lại chưa có điểm bắt đầu”.

Theo thống kê của Bộ Xây dựng tại thời điểm chuyển giao công tác sát hạch, cấp GPLX sang Bộ Công an (tháng 3/2025), cả nước có khoảng 705.000 học viên đã hoàn thành chương trình đào tạo, nhưng chưa được sát hạch, cấp GPLX.  Trong đó, chỉ tính riêng tại TP.HCM đã có hơn 107.000 học viên, Hà Nội gần 73.000 học viên, Đồng Nai hơn 30.000, Đà Nẵng hơn 26.000 học viên…

Dù mọi điều kiện cho công tác tổ chức thi sát hạch hiện đều đảm bảo, song lý do đến nay chưa thể triển khai thi cấp giấy phép lái xe được cơ quan chức năng lý giải do cần làm các thủ tục để ký hợp đồng với các trung tâm để tổ chức các kỳ sát hạch, do phải đấu thầu theo đúng quy định nên mất thời gian.

Liên quan đến vấn đề này, ông Nguyễn Đức Hải, Giám đốc Trung tâm Sát hạch và cấp giấy phép lái xe ôtô Đức Thịnh bày tỏ băn khoăn: “Cũng không hiểu tại sao cái này lại đấu thầu, hiện nay với khoảng 140 sân sát hạch, đến 85% là của tư nhân, do các doanh nghiệp đầu tư. Nếu đấu thầu mà giờ những sân được đầu tư không dưới 100 tỷ mà không trúng thầu thì để làm gì vì cái này nó không làm vào việc khác được”.

Để sớm tổ chức lại các kỳ sát hạch, giải tỏa số hồ sơ tồn đọng chưa được sát hạch trong thời gian sớm nhất, ông Khương Kim Tạo, Chủ tịch Chi hội Đào tạo – Sát hạch lái xe cho rằng, các Trung tâm sát hạch, cấp giấy phép lái xe cũng phải đẩy nhanh tiến độ chỉnh sửa, hoàn thiện các bài thi sát hạch lái xe, còn các Trung tâm đào tạo cũng hỗ trợ học viên cập nhật theo quy định mới, đồng thời phải nhanh chóng hoàn tất quy trình, thủ tục để tổ chức các kỳ thi sát hạch lái xe, trong đó có quy định liên quan tới các trung tâm sát hạch lái xe:

“Bây giờ công an sẽ đánh giá tất cả các trung tâm nào đủ năng lực để sát hạch, cả trang thiết bị và con người thì cho sát hạch thôi. Và khi đó người học viên thích được sát hạch ở đâu thì cho phép sát hạch ở đấy”.

hon 700.000 nguoi hoc lai xe chua biet bao gio duoc sat hach hinh anh 3

Khu vực thi thực hành tại Trung tâm Sát hạch lái xe Hóc Môn, TP. Hồ Chí Minh.

Một trong những nguyên nhân khiến tình trạng ùn ứ học viên không được thi sát hạch, cấp giấy phép lái xe là cơ chế đấu thầu, lựa chọn đơn vị cung cấp dịch vụ sát hạch. Bởi vậy, cần trao quyền chủ động cho đơn vị sát hạch lựa chọn các trung tâm sát hạch lái xe đủ điều kiện thực hiện, mới có thể tháo gỡ nút thắt này.

Đây cũng là góc nhìn của VOV Giao thông qua bài bình luận: “Trao quyền chủ động cho cơ quan sát hạch”.

Nhiều tháng qua, tại không ít địa phương, tình trạng ùn ứ học viên chờ được sát hạch để cấp giấy phép lái xe đang trở thành một vấn đề nóng, gây bức xúc cho người dân và tạo ra áp lực lớn cho các cơ quan quản lý nhà nước.

Nguyên nhân sâu xa không chỉ nằm ở sự gia tăng nhu cầu học và thi lấy GPLX, mà còn xuất phát từ những điểm nghẽn trong cơ chế tổ chức sát hạch, khi công tác sát hạch cấp GPLX được chuyển giao từ Bộ GTVT trước đây (nay là Bộ Xây dựng) sang Bộ Công an. Đặc biệt là các quy định liên quan đến đầu tư, đấu thầu lựa chọn trung tâm sát hạch, cấp GPLX chưa thực hiện được ở đầu hết các địa phương.

Để tháo gỡ thực trạng này, cần những giải pháp đồng bộ, trong đó có sự điều chỉnh mạnh mẽ về mặt thể chế, quan trọng nhất là việc xem xét sửa đổi Luật Đấu thầu.

Theo quy định hiện nay, để tổ chức sát hạch lái xe, các Sở GTVT trước đây, và hiện nay là Công an các địa phương phải tiến hành qua nhiều bước của trình tự, thủ tục đấu thầu rộng rãi, lựa chọn trung tâm sát hạch lái xe theo quy định của pháp luật về đấu thầu, mất nhiều thời gian, dẫn tới việc thực hiện nhiệm vụ sát hạch, cấp GPLX thời gian qua triển khai bị chậm trễ.

Bên cạnh đó, hiện cả nước có khoảng 160 trung tâm sát hạch đủ điều kiện hoạt động, tuy nhiên, khi tiến hành đấu thầu, mỗi địa phương sẽ chỉ có một trung tâm sát hạch trúng thầu, dẫn tới tình trạng quá tải. Còn các trung tâm sát hạch lái xe không trúng thầu nên không thể tổ chức sát hạch, gây lãng phí nguồn lực.

Mặt khác, theo Thông tư 12/2025 của Bộ Công an, từ ngày 1/1/2026, người dân được lựa chọn địa điểm tham gia sát hạch lái xe theo nhu cầu và điều kiện cư trú. Nếu chỉ thực hiện sát hạch tại một trung tâm sát hạch lái xe trúng thầu thì không bảo đảm quyền của người dân được lựa chọn địa điểm sát hạch lái xe theo quy định và tăng chi phí cho người dân khi phải tham gia sát hạch lái xe ở xa nơi cư trú.

Để giải quyết tận gốc vấn đề, một trong những giải pháp cấp thiết là nghiên cứu sửa đổi, bổ sung Luật Đấu thầu theo hướng trao quyền chủ động cho các cơ quan, tổ chức sát hạch lái xe được chủ động trong việc lựa chọn nhà thầu cung cấp dịch vụ sát hạch lái xe để tạo điều kiện thuận lợi cho người dân. Theo đó, bất cứ trung tâm sát hạch lái xe nào đáp ứng đủ các tiêu chuẩn đặt ra là có thể đề xuất tổ chức sát hạch, cấp GPLX. Điều này không những rút ngắn được thời gian lựa chọn nhà thầu, mà còn bảo đảm quyền lợi của học viên được lựa chọn đơn vị sát hạch, vừa tránh lãng phí cho các đơn vị khi đầu tư cơ sở vật chất, sân bãi phục vụ công tác sát hạch, cấp GPLX.

Song song với đó, để bảo đảm tính minh bạch, cần có cơ chế giám sát chặt chẽ việc chỉ định thầu, quy định rõ tiêu chí kỹ thuật, năng lực nhà cung cấp, công khai kết quả lựa chọn và chịu trách nhiệm giải trình trước cơ quan thanh tra, kiểm toán nhà nước.

Bên cạnh việc tháo gỡ về mặt thể chế, cần có thêm các giải pháp hỗ trợ khác nhằm giảm áp lực cho hệ thống sát hạch lái xe. Cụ thể, các ngành chức năng nên quan tâm đến kiến nghị của Hiệp hội vận tải ô tô VN, về việc lùi thời hạn thực hiện Nghị định 160/2024 về việc cấp giấy chứng nhận trung tâm sát hạch lái xe đủ điều kiện hoạt động thêm 6 tháng kể từ ngày Bộ Công an phê duyệt quy chuẩn mới về trung tâm sát hạch lái xe.

Bởi theo phân hạng GPLX của Luật Trật tự an toàn giao thông đường bộ, giấy phép lái xe hạng C được phân thành hạng C và C1, trong đó xe sát hạch hạng C có khối lượng toàn bộ theo thiết kế từ 11.000kg trở lên, trong khi các xe sát hạch hiện nay của các trung tâm sát hạch đều có khối lượng toàn bộ khoảng 8.500kg. Bởi vậy, để đáp ứng yêu cầu đặt ra, các trung tâm sát hạch cần có thêm thời gian để thay mới phương tiện, đầu tư sân bãi phù hợp với tiêu chuẩn.

Việc ùn ứ học viên chờ sát hạch lái xe không chỉ đơn thuần là vấn đề tổ chức thi mà còn phản ánh những vướng mắc sâu xa trong cơ chế pháp luật hiện hành. Trong khi tinh thần chỉ đạo của Trung ương khi sắp xếp, tinh gọn bộ máy là phải đảm bảo hệ thống vận hành liên tục, phục vụ nhân dân không gián đoạn, đình trệ, ngắt quãng. Bởi vậy, cần có những điều chỉnh mang tính thực chất, mạnh dạn sửa đổi các quy định liên quan như Luật Đấu thầu, nhằm tạo hành lang pháp lý thông thoáng hơn cho hoạt động sát hạch lái xe, góp phần phục vụ tốt hơn nhu cầu đi lại, phát triển kinh tế – xã hội và bảo đảm trật tự an toàn giao thông.

TIN BUỒN: Không phải 242 người, con số thietmang trong vụ r:.ơi máy bay đã lên con số 290 vì lý do đ:.au l:.òng

Con số thương vong trong vụ tai nạn máy bay chở khách Air India tăng cao do phi cơ rơi vào khu vực dân cư ở thành phố Ahmedabad (Ấn Độ).

Vụ rơi máy bay tại Ấn Độ: Thảm kịch ít nhất 133 người thiệt mạng | Vietnam+  (VietnamPlus)
Hơn 290 người chết

Một cảnh sát Ấn Độ cho biết, hơn 290 người, bao gồm hành khách và người trên mặt đất, đã thiệt mạng trong vụ tai nạn máy bay ở thành phố Ahmedabad, Ấn Độ.

Giới chức Ấn Độ hiện chưa bình luận về thông tin trên. Trước đó, một số nguồn tin nói rằng, ít nhất 5 sinh viên y khoa và khoảng 50-60 người khác trên mặt đất bị thương.

Máy bay Boeing 787-8 Dreamliner mang số hiệu chuyến bay AI171 của hãng hàng không Air India chở 242 người cất cánh từ sân bay quốc tế ở thành phố Ahmedabad (Ấn Độ) chiều ngày 12/6 đến London (Anh). Chỉ vài phút sau đó, máy bay rơi xuống một ký túc xá gần sân bay.

Theo kiểm soát không lưu tại sân bay Ahmedabad, máy bay khởi hành lúc 13h38 giờ địa phương từ đường băng 23. Máy bay đã phát tín hiệu khẩn cấp, nhưng sau đó không có phản hồi. Flightradar24 cũng cho biết họ đã nhận được tín hiệu cuối cùng từ máy bay vài giây sau khi nó cất cánh.

Lực lượng cứu hộ đã tìm thấy hơn 200 thi thể từ hiện trường vụ tai nạn và tiếp tục chạy đua với thời gian với hy vọng tìm thấy người sống sót. Chiến dịch tìm kiếm cứu hộ dự kiến kéo dài xuyên đêm.

Giới chức trách lo ngại con số thương vong sẽ còn tăng do máy bay rơi vào khu dân cư.

Những người bị thương đã được đưa đến bệnh viện gần đó để điều trị. Quân đội Ấn Độ đã triển khai 130 người gồm bác sĩ quân y để hỗ trợ điều trị cho những người bị thương. Một số đơn vị kêu gọi người dân hiến máu để giúp các nạn nhân.

Lời kể của nhân chứng

Thảm họa hàng không ở Ấn Độ: Số người thiệt mạng có thể cao hơn

Theo lời kể của một số nhân chứng, đầu giờ chiều 12/6, họ nghe thấy ít nhất 3 tiếng nổ lớn ở khu vực sân bay quốc tế ở thành phố Ahmedabad. Tiếp sau đó là khói đen bốc lên dày đặc.

Ramesh Vishwaskumar Bucharvada, 38 tuổi, quốc tịch Anh, hành khách may mắn sống sót trong vụ tai nạn kể lại: “Ba mươi giây sau khi cất cánh, có tiếng động lớn và sau đó máy bay rơi. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh”.

Anh nói thêm: “Khi tôi đứng dậy, xung quanh tôi toàn là thi thể. Tôi đứng dậy và chạy. Xung quanh tôi toàn là mảnh vỡ của máy bay. Có người đã đưa tôi vào xe cứu thương rồi đưa tôi đến bệnh viện”.

Ramila, mẹ của một sinh viên tại trường y, cho hay con trai bà đã đến ký túc xá để nghỉ trưa vào thời điểm máy bay rơi, nhưng cậu đã may mắn sống sót.

“Con trai tôi an toàn và tôi đã nói chuyện với cháu. Cháu đã nhảy từ tầng hai xuống nên bị thương một số chỗ”, bà nói.

Poonam Patel, người thân của một trong những hành khách, nói với hãng thông tấn ANI tại bệnh viện: “Chị dâu tôi sắp đi London. Chưa đầy một giờ, tôi nhận được tin máy bay bị rơi”.

R;U;NGM;I;N;H với loại bánh mì nóng giòn được t;ẩm “hóa chất l;ạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi g;e;n, mắc UT

Bánh mỳ là món ăn quen thuộc đối với người dân Việt Nam. Vì số lượng tiêu thụ bánh mì là rất lớn nhưng lại không khó làm nên nhiều người chủ quan rằng đây là sản phẩm an toàn. Tuy nhiên thực tế lại không hoàn toàn như vậy.

MXH lan truyền clip nói về bánh mì nóng giòn tẩm hóa chất gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe

Thời gian gần đây, cư dân mạng chia sẻ rộng rãi một đoạn clip nói về quy trình sản xuất những chiếc bánh mỳ nóng giòn tại một lò bánh mì quy mô nhỏ nhưng đã lâu năm trên phố Minh Khai, Hà Nội. Đây là đầu mối cung cấp bánh mì cho nhiều quán ăn vỉa hè, giá rẻ…

Chuyên gia rùng mình với loại bánh mì nóng giòn được tẩm “hóa chất lạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi gen, mắc ung thư - Ảnh 1.

Đoạn clip với gần 5 ngàn lượt bình luận và 78,6 nghìn chia sẻ.

Chuyên gia rùng mình với loại bánh mì nóng giòn được tẩm “hóa chất lạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi gen, mắc ung thư - Ảnh 2.

Chuyên gia rùng mình với loại bánh mì nóng giòn được tẩm “hóa chất lạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi gen, mắc ung thư - Ảnh 3.

Chuyên gia rùng mình với loại bánh mì nóng giòn được tẩm “hóa chất lạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi gen, mắc ung thư - Ảnh 4.

“Mục sở thị” một cơ sở sản xuất hàng ngàn chiếc bánh mì mỗi ngày trên phố Minh Khai, Hà Nội. Hình ảnh cắt từ clip

Xem đoạn clip, nhiều người “sởn da gà” khi tận mắt trông thấy rất nhiều nguyên liệu làm bánh để ngổn ngang khắp lối đi, bột mì chứa trong một chiếc thùng đã hoen gỉ, cáu bẩn, tại đây cũng xuất hiện nhiều chai lọ, phụ gia không nhãn mác… Đáng nói, dù lò bánh mì chỉ chứa những dụng cụ làm bánh sơ sài, cũ kỹ nhưng ngày nào cơ sở này cũng ra lò hàng ngàn chiếc bánh mì để cung cấp cho thị trường.

Chuyên gia rùng mình với loại bánh mì nóng giòn được tẩm “hóa chất lạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi gen, mắc ung thư - Ảnh 5.

Chuyên gia rùng mình với loại bánh mì nóng giòn được tẩm “hóa chất lạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi gen, mắc ung thư - Ảnh 6.

Chuyên gia rùng mình với loại bánh mì nóng giòn được tẩm “hóa chất lạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi gen, mắc ung thư - Ảnh 7.

Cơ sở này sử dụng rất nhiều chai lọ, phụ gia không nhãn mác. Hình ảnh cắt từ clip

Thông thường, để có được 1 mẻ bánh mì thơm ngon thì phải cần tới 5-6 tiếng. Tuy nhiên, tại các xưởng bánh mì quy mô nhỏ thế này thì thời gian làm bánh được rút ngắn 1 nửa. Theo thông tin từ ANTV, hiện nay vì lợi nhuận nên nhiều cơ sở sản xuất bánh mì đã cho thêm chất phụ gia kali bromat để rút ngắn thời gian nướng bánh một nửa.

Được biết, kali bromat là hợp chất dạng bột, có màu trắng, là một chất oxy hóa cực mạnh, có tác dụng làm giảm thời gian nướng, làm bánh nở nhanh, tăng độ xốp và giữ hương vị cho chiếc bánh mỳ.

 

Chuyên gia rùng mình với loại bánh mì nóng giòn được tẩm “hóa chất lạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi gen, mắc ung thư - Ảnh 8.

Chuyên gia rùng mình với loại bánh mì nóng giòn được tẩm “hóa chất lạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi gen, mắc ung thư - Ảnh 9.

Kali bromat có tác dụng làm giảm thời gian nướng, làm bánh nở nhanh, tăng độ xốp và giữ hương vị cho chiếc bánh mỳ. Hình ảnh cắt từ clip

Tại Việt Nam, chất phụ gia kali bromat không có mặt trong danh mục phụ gia được phép sử dụng trong thực phẩm, ban hành kèm theo thông tư số 27 ngày 30 tháng 11 năm 2012 của Bộ y tế.

Đến chuyên gia cũng “rùng mình”

Nghe đến việc nhiều cơ sở sản xuất bánh mì đang sử dụng kali bromat vì mục đích thương mại, PGS-TS Trần Hồng Côn, Khoa Hóa – Trường Đại học Khoa học Tự Nhiên (Đại học Quốc gia Hà Nội) cũng khá bất ngờ. Ông cho biết kali bromat thực ra là một chất oxy hóa cực mạnh, nếu ăn phải tồn dư của nó thì người ăn sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Còn nếu kali bromat không tồn dư sẽ tạo thành bromua, tuy nhiên hàm lượng bromua ở trong thực phẩm có giới hạn rất thấp, nếu vượt ngưỡng cho phép thì cũng gây hại cho người.

“Trước đến nay tôi chưa từng thấy ai cho kali bromat vào thực phẩm. Họ có thể nghe từ đâu hoặc học theo từ đâu đấy. Nhưng đây là việc làm nguy hiểm rất cần phải nhìn nhận lại 1 cách nghiêm túc”, PGS-TS Trần Hồng Côn cho hay.

Giải thích thêm về tác hại của bromat trong bánh mì, PGS-TS Trần Hồng Côn cho biết:

Khi người ta đưa kali bromat vào trong bánh mì thì nó sẽ oxy hóa tất cả các hợp chất có trong bánh (như bột, đường, protein…), tạo thành các hợp chất gây độc như hợp chất hữu cơ, thậm chí có thể tạo ra brom hữu cơ, độc ngang clo hữu cơ, tiềm ẩn rủi ro cực kỳ cao.

Vì lợi ích thương mại, nhiều cơ sở kinh doanh đã bỏ qua những tác hại nghiêm trọng của bromat, họ chỉ thấy các phản ứng sinh khí, khiến ổ bánh mì nở bung ra mà không hề biết khí đó sinh ra có thể là khí brom, cũng có thể là các hợp chất của brom hữu cơ, cực kỳ độc hại.

Theo chuyên gia, ngay cả người làm bánh mì cũng sẽ ít nhiều bị phơi nhiễm, nhưng nguy hiểm nhất vẫn là người ăn, tính rủi ro rất cao. Khi liên tục hấp thụ kali bromat tồn dư, chất oxy hóa mạnh này sẽ phá hủy các tế bào, làm biến đổi gen, đặc biệt là có khả năng gây ung thư lên thận, tuyến giáp và nhiều bộ phận khác của cơ thể.

Chuyên gia rùng mình với loại bánh mì nóng giòn được tẩm “hóa chất lạ” để nở to, chín nhanh hơn: Ăn nhiều cẩn thận biến đổi gen, mắc ung thư - Ảnh 10.

Tuy nhiên, vị chuyên gia cũng bày tỏ thắc mắc kali bromat vốn rất đắt, hiếm, thường được dùng trong phòng thí nghiệm nhưng không hiểu sao nhiều cơ sở lại có thể mua và sử dụng được.

“Rất có thể họ đã sử dụng chất kali bromat công nghiệp“, PGS-TS Trần Hồng Côn nói.

PGS. Côn cho biết cần phải đưa loại bột mà các cơ sở sản xuất dùng đến cơ quan chức năng kiểm định xem thực chất là gì, có đúng là kali bromat không hay còn có những gì nguy hiểm hơn thế.

Tổng kết lại, vị chuyên gia khẳng định nếu các cơ sở sản xuất bánh mì sử dụng kali bromat để bánh mì được to, chín nhanh hơn thì vô cùng đáng trách. PGS-TS Trần Hồng Côn nói:

“Thứ nhất, chất này gây độc

Thứ 2, chất này không hợp pháp dùng trong thực phẩm

Thứ 3, hậu quả để lại khôn lường, rủi ro rất lớn”.

Lưu ý để an toàn khi ăn bánh mìBánh mì rất khó gây ngộ độc vì hầu hết nguyên liệu sử dụng bánh đều lành tính, tuy nhiên ăn loại bánh mì không đảm bảo an toàn lại có khả năng tích tụ các hóa chất gây hại lâu ngày, ảnh hưởng đến sức khỏe sau này.

Theo các chuyên gia, người tiêu dùng không nên chủ quan khi lựa chọn. Đặc biệt, khi mua bánh cần lưu ý:

– Nên chọn loại bánh mì rõ nguồn gốc, thành phần. Không nên chọn bánh mì có đường xẻ cánh cao và cứng vì đây là loại sử dụng nhiều chất phụ gia kali bromat.

– Nếu ruột bánh không đặc mà bánh có độ xé cánh cao thì không nên lựa chọn.

Vợ tôi bán xôi đêm. Tối nào tôi cũng chở cô ấy ra góc phố quen thuộc, phụ dọn hàng rồi quay về ngủ trước để sáng hôm sau còn đi làm sớm. Lạ một điều — khách lúc nào cũng đông, đứng xếp hàng dài, vậy mà mỗi lần tính sổ cuối ngày lại chẳng dư được bao nhiêu. Vợ thì thường than mỏi lưng, nhức vai, có hôm về không buồn nói câu nào. Linh cảm có điều gì đó bất thường, một đêm nọ tôi giả vờ mệt, không đi phụ. Đợi vợ đi khỏi, tôi lặng lẽ thay quần áo, trùm khẩu trang, giả làm khách đến mua xôi. Khi gần đến lượt mình, tôi chết sững… tim thắt lại khi nhìn thấy vợ đang…

Tôi vẫn nhớ rõ cái cảm giác lạnh dọc sống lưng đêm hôm đó — khi tôi đứng giữa hàng dài khách chờ mua xôi, tim đập thình thịch như trống làng, và nhìn thấy điều không tưởng từ người vợ đầu ấp tay gối suốt 8 năm qua. Người phụ nữ tôi yêu thương, tận tụy, chăm chỉ, đang làm một việc khiến tôi chết lặng — không phải vì giận, mà vì đau, vì xót, và vì cảm giác bất lực không thể bảo vệ được cô ấy suốt chừng ấy năm…

Tôi tên là Dũng, 35 tuổi, công nhân làm ca sáng tại một xưởng cơ khí nhỏ ở quận Bình Tân, TP.HCM. Vợ tôi – Nhàn, nhỏ hơn tôi ba tuổi, gốc người Quảng Ngãi. Chúng tôi gặp nhau khi tôi còn ở trọ trong một xóm nhỏ gần bến xe miền Tây. Nhàn là người hiền, ít nói, sống nội tâm nhưng lại rất giỏi lo toan.

Cuộc sống ở thành phố vốn không dễ dàng, nhất là khi vợ chồng tôi có thêm hai đứa con nhỏ đang tuổi ăn học. Lương công nhân của tôi chỉ vừa đủ trả tiền thuê nhà, điện nước, và phần học phí của con. Nhàn không thể xin được việc làm theo giờ hành chính vì còn phải đưa đón con, chăm nhà cửa. Thế là sau một thời gian đắn đo, cô ấy quyết định bán xôi đêm.

Ban đầu tôi phản đối. Đêm khuya khuất vắng, phụ nữ ra đường buôn bán không an toàn. Nhưng cô ấy kiên quyết: “Anh đi làm ban ngày, em không muốn ngồi không. Có thêm đồng nào đỡ đồng đó.”

Chúng tôi vay mượn chút ít để mua xửng hấp, thúng gạo nếp, bắp, lá chuối, thịt kho, trứng muối… Mỗi đêm, khoảng 10 giờ, tôi sẽ chở cô ấy ra góc ngã ba gần bệnh viện, nơi có nhiều người bán hàng đêm, xe ôm, tài xế Grab, bảo vệ, sinh viên đi học về trễ. Tôi phụ Nhàn dọn hàng, sắp xếp đồ đạc rồi quay về ngủ sớm để sáng mai đi làm.

Ban đầu, việc buôn bán có vẻ ổn. Mỗi tối vợ tôi bán hết sạch. Người ta còn khen “xôi ngon, rẻ, sạch sẽ, chị bán dễ thương.” Nhưng dần dà, tôi bắt đầu thấy bất thường. Mỗi lần kiểm tiền, trừ chi phí nguyên liệu, chỉ còn lại lời lèo tèo vài chục nghìn. Có hôm còn lỗ. Vợ thì thường xuyên về nhà với bộ dạng mệt mỏi, đau vai, nhức đầu, có hôm lặng im cả buổi.

Tôi hỏi, Nhàn chỉ lắc đầu: “Không sao đâu anh, chắc nay em mệt.”

Nhưng tôi không thể nào yên tâm. Tại sao có hàng chục người xếp hàng mua xôi mỗi đêm, mà tiền lời lại chẳng có? Có điều gì đó không ổn… Tôi linh cảm được. Một đêm thứ Sáu, tôi nói dối vợ là bị cảm, không phụ đi dọn hàng được. Đợi cô ấy đi khỏi, tôi thay đồ, trùm khẩu trang, đội nón lưỡi trai và bí mật theo sau.

Tôi đến nơi, đứng khuất sau một chiếc xe đẩy trái cây gần đó. Đúng như mọi hôm, Nhàn ngồi ngay bên vỉa hè, cái bàn nhỏ kê thấp với vài cái ghế nhựa xanh. Đèn xe máy và ánh đèn vàng đường phố hắt vào khuôn mặt vợ tôi — vẫn là nụ cười hiền đó, dáng vẻ tảo tần, chịu khó.

Nhưng khi tôi nhập vào dòng người xếp hàng, càng tiến gần đến chiếc bàn, tôi càng thấy lạ. Những vị khách trước tôi – toàn là đàn ông. Tài xế xe tải, xe ôm công nghệ, cả những người mặc đồ lịch sự. Một vài người nhìn vợ tôi chằm chằm, nói những câu nửa đùa nửa thật:

“Xôi hôm nay có thêm gì đặc biệt không em?”
“Cho anh gói xôi mặn – mà em thêm chút ‘ngọt’ nha.”

Vợ tôi cười nhạt, trả lời lấp lửng: “Có gì thì khách quen tự biết.”

Tôi rùng mình. Phải chăng tôi đã hiểu sai? Hay đây chỉ là cách buôn bán bắt chuyện? Nhưng rồi… tôi chết lặng khi thấy điều đó.

Một người đàn ông bước tới, dúi vào tay vợ tôi một tờ 100 nghìn. Cô ấy không thối lại, chỉ đưa gói xôi, rồi kín đáo đẩy kèm theo một… vật nhỏ được bọc trong khăn giấy.

Tôi không nhìn rõ đó là gì, nhưng ánh mắt của gã đàn ông đó, và cách vợ tôi lén lút như vậy — nó không giống một cuộc mua bán bình thường. Ngực tôi như bị đè nặng. Tôi đã nghi ngờ đúng. Vợ tôi đang làm điều gì đó sau lưng tôi — nhưng vì sao? Vì tiền? Vì bị ép buộc?

Tôi quay người bỏ đi, tim đập loạn. Không dám nghĩ tiếp nữa. Vợ tôi – người phụ nữ tôi tin tưởng nhất, phải chăng đang dấn thân vào một thế giới mà tôi không bao giờ ngờ tới?

Tối hôm đó, tôi không ngủ. Cả đêm trằn trọc, trong đầu cứ hiện đi hiện lại hình ảnh vợ tôi cầm tờ tiền, dúi một vật gì đó vào tay khách. Bao câu hỏi xoáy sâu vào tim gan: Cô ấy đang làm gì? Có phải… có phải cô ấy bị ép? Có ai đó đứng sau? Hay… chính cô ấy tự nguyện?

Sáng hôm sau, Nhàn vẫn dậy sớm như mọi ngày, lặng lẽ nấu cháo, gọi con dậy, rửa chén bát. Cô ấy vẫn là người vợ đảm đang như bao năm tôi từng biết. Nhưng giờ đây, tôi lại thấy mọi cử chỉ của cô ấy trở nên đáng ngờ. Tôi im lặng. Nhàn cũng không hỏi tại sao tôi không ra phụ tối qua. Giữa chúng tôi, bỗng có một khoảng cách vô hình lạnh lẽo.

Tôi quyết định tìm hiểu đến cùng.

Ba đêm sau, tôi lại giả làm khách. Lần này, tôi đội mũ bảo hiểm trùm kín mặt, mượn chiếc xe số cà tàng của ông bạn cùng xưởng. Tôi đứng trong hàng, cố gắng quan sát thật kỹ. Khác với lần trước, tối nay có mưa lất phất, khách vắng hơn. Nhưng một lần nữa, tôi lại thấy vợ đưa một vật nhỏ gói khăn giấy cho một khách nam. Tôi chờ đến lượt mình.

Khi đứng trước mặt vợ, tôi lấy giọng khàn khàn hỏi:

– “Cho anh một xôi mặn… có gì đặc biệt không?”

Nhàn ngẩng lên, ánh mắt cô thoáng sững lại trong giây lát. Rồi cô mỉm cười, nhẹ giọng:

– “Khách quen à? Anh chờ một lát.”

Cô cúi xuống gói xôi. Tim tôi đập loạn. Liệu cô có nhận ra tôi không?

Khi cô đưa tôi gói xôi, tôi cầm lấy, nhanh chóng bước đi. Nhưng thay vì rời đi, tôi băng qua đường, ngồi vào quán cà phê cóc bên kia, vừa quan sát, vừa mở gói xôi. Ngoài xôi, đúng như tôi nghi ngờ — có một gói nhỏ màu trắng được cuộn kỹ trong khăn giấy. Tôi lặng người.

Tôi đem nó đến chỗ thằng bạn làm bảo vệ bệnh viện gần đó — dân từng chơi bời, giờ tu tỉnh, nó biết ngay:

– “Mày coi chừng… cái này giống thuốc giảm đau cực mạnh, loại dạng kê đơn… có mấy đứa dân lao động hay tìm mua để giảm đau nhức, nhưng dễ nghiện lắm.”

Tôi về nhà, đầu óc quay cuồng. Nhàn đang bán xôi kiêm bán thuốc giảm đau trái phép? Cho những người lao động nghèo không đủ tiền đi khám? Nhưng… tại sao? Tại sao cô ấy lại làm vậy? Vì tiền lời từ mấy thứ đó ư?

Tối hôm sau, tôi ngồi thẳng thắn nói chuyện với vợ. Ban đầu, cô ấy né tránh, im lặng. Tôi nhẹ nhàng nhưng cương quyết:

– “Em không nói, anh cũng biết rồi. Chúng ta là vợ chồng, không giấu nhau được đâu.”

Nhàn bật khóc. Nước mắt lăn dài, giọng nghẹn:

– “Em không buôn bán cái gì xấu đâu anh… là thuốc, thuốc giảm đau. Em mua lại của một cô điều dưỡng quen biết, cô ấy nghỉ việc rồi, còn dư. Em không bán cho ai lạ, chỉ có vài bác xe ôm bị gai cột sống, vài người lao động bị đau triền miên, không có bảo hiểm… Họ xin, họ lạy lục. Em không lấy lời.”

Tôi chết lặng.

– “Sao em không nói với anh? Em biết làm vậy là sai mà.”

– “Em biết chứ… nhưng em thấy họ khổ quá. Có bác xe ôm đêm nào cũng cắn răng chạy vì đau không đứng nổi. Em không dám kể, sợ anh buồn, sợ anh nghĩ em… làm điều khuất tất.”

Tôi ôm mặt. Hóa ra bao nhiêu đêm nay, vợ tôi không phải đang bán rẻ nhân phẩm hay mưu cầu tư lợi. Cô ấy chỉ đang cố gắng… cứu người, bằng cách rất dại dột, rất liều lĩnh. Nhưng liệu xã hội có tha thứ? Luật pháp có hiểu?

Tôi nhìn cô ấy — người phụ nữ nhỏ bé, hai vai gầy guộc, mái tóc lấm tấm sợi bạc, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Bao năm nay, cô ấy gánh cả gia đình trên đôi vai, âm thầm, không một lời than vãn.

Tôi nắm lấy tay Nhàn.

– “Dừng lại em nhé. Dù là vì ai, mình cũng không thể làm sai luật. Anh sẽ xin tăng ca, mình tính lại chi tiêu, nếu cần bán xe máy, anh bán. Nhưng em phải hứa… không làm thế nữa.”

Nhàn gật đầu, nước mắt rơi như mưa.

Kể từ đêm đó, vợ tôi vẫn bán xôi, nhưng không còn “đặc biệt” như trước nữa. Khách quen vẫn đến, nhưng hiểu chuyện, họ cũng không đòi hỏi thêm điều gì. Tôi xin làm thêm giờ. Cuộc sống vẫn khó, nhưng ít ra, chúng tôi không phải sống trong lo sợ và giấu giếm nữa.

Đôi khi, tôi vẫn nhớ cái đêm định mệnh ấy. Cái đêm mà tôi – một người chồng tưởng như hiểu vợ mình nhất – lại sững sờ phát hiện ra những điều chưa từng biết. Nhưng cũng nhờ đêm đó, tôi hiểu rằng: đôi khi tình yêu không chỉ là tin tưởng, mà còn là đủ dũng cảm để đối diện và tha thứ.

Người cha giám đốc giả làm ông “bán trứng nghèo” đến lễ cưới thử lòng con dâu tương lai và cái kết…

Trên con đường làng nhỏ hẹp của một xã ngoại ô Hà Nội, một ông lão lom khom đẩy xe trứng cũ kỹ, áo quần lấm lem, nụ cười móm mém nhưng đôi mắt lại ánh lên tia nhìn tinh anh. Không ai hay biết, ông lão “bán trứng nghèo” này thực chất là một doanh nhân nổi tiếng đất Bắc, với tài sản hàng chục tỷ đồng. Nhưng hôm nay, ông không đi dự hội nghị, không họp hành, không ngồi trong văn phòng máy lạnh—ông đến đám hỏi của con trai, để thử lòng cô dâu tương lai. Liệu cô gái trẻ có đủ tấm lòng để bước vào gia đình ông? Hay mọi thứ chỉ là lớp vỏ hào nhoáng?

Ông Lê Văn Tòng – 62 tuổi – là một doanh nhân có tiếng trong ngành sản xuất vật liệu xây dựng ở miền Bắc. Dù đã giao phần lớn công việc cho con trai là Lê Đức Thành (28 tuổi), nhưng ông Tòng vẫn là người cầm trịch các quyết định lớn. Người dân ở thị trấn Gia Lâm ai cũng biết đến gia đình ông – giàu có, tử tế, sống khép kín nhưng luôn giúp đỡ bà con lúc khó khăn.

Thành – con trai ông – học Đại học Xây dựng, có tài, sống giản dị, không khoe của. Gần đây, anh yêu một cô gái tên là Hương – quê ở Nam Định, làm nhân viên kế toán trong một công ty liên doanh Nhật. Cô hiền lành, nhẹ nhàng, có học thức, nhưng lại sinh ra trong một gia đình nghèo. Thành nói với cha: “Con muốn cưới cô ấy. Hương tuy nghèo nhưng sống tử tế, hiểu chuyện.”

Ông Tòng không phản đối, nhưng trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo. Ông từng chứng kiến bạn bè mình khổ sở vì con dâu ham tiền, coi thường nhà chồng nghèo. “Tiền bạc có thể kiếm lại được, nhưng con dâu nếu không tử tế thì hại cả đời,” ông thầm nghĩ.

Sau nhiều đêm suy tính, ông nảy ra một ý tưởng “kỳ quái” mà chỉ người từng trải như ông mới nghĩ ra. Ông sẽ giả làm một ông lão bán trứng nghèo, ăn mặc rách rưới, xuất hiện trong buổi lễ ra mắt nhà gái. Ông muốn xem phản ứng của Hương – con dâu tương lai – nếu tưởng bố chồng mình là một người nghèo khổ.

“Thành, đám hỏi này để bố đi một mình,” ông nói với con trai. “Con cứ bảo bố đi vắng, có việc công tác gấp. Để xem cô ấy ra sao.” Thành hơi ngạc nhiên nhưng hiểu ý cha. Dù không hoàn toàn đồng tình, nhưng anh cũng muốn biết Hương đối xử thế nào trong một tình huống “thử thách”.

Hôm ấy, ông Tòng đội mũ vải, đi dép tổ ong, mặc chiếc áo sơ mi cũ sờn vai, đẩy một chiếc xe trứng nhỏ cà tàng. Trên xe, ông để vài vỉ trứng gà ta, vài bó rau muống già, và một bình nước cũ.

Khi đến ngõ nhà Hương ở Nam Định, ông dựng xe bên ngoài, rồi gõ cửa. Mẹ Hương – bà Thìn – ra mở cửa, nhìn thấy ông lão thì tưởng là người bán trứng nên nói: “Hôm nay nhà có việc, bác để mai quay lại nhé!”

“Dạ… tôi là bố của Đức Thành, đến lễ dạm ngõ với gia đình ạ…” – ông Tòng nói, cúi đầu chào. Cả nhà sững người. Hương từ trong nhà bước ra, mặt đầy bối rối, còn bà Thìn thì thảng thốt: “Thế… bác là… bác Tòng thật ạ?”

Ông Tòng cười hiền: “Tôi nghèo, không giống lời đồn, mong bà thông cảm.”

Không khí trong nhà chùng xuống. Một vài họ hàng xì xào. Có người lẩm bẩm: “Chà, nhà này đồn đại giàu lắm cơ mà…”

Bà Thìn bắt đầu tỏ thái độ không vui. “Cháu Hương nhà tôi ngoan ngoãn, học hành tử tế. Cũng mong lấy người xứng đáng…”

Ông Tòng không nói gì, chỉ gật gù.

Lúc đó, Hương cầm ly nước ra mời ông. Cô không tỏ vẻ chán ghét, cũng không xu nịnh. Cô ngồi xuống cạnh ông, hỏi nhỏ: “Cháu xin lỗi, bác đi đường có mệt không ạ? Bác… có muốn cháu lấy khăn lau tay không?”

Cử chỉ nhỏ ấy khiến ông Tòng khựng lại. Ông nhìn kỹ cô gái ấy, thấy ánh mắt thật thà, hơi lúng túng nhưng đầy quan tâm. Không phải vì ông là ai, mà vì cô thật sự muốn tiếp đãi tử tế một người khách.

“Cháu biết không,” ông nói nhỏ, “Bác già rồi, giả làm ông lão nghèo cho vui thôi. Thật ra, bác không bán trứng.”

Hương tròn mắt ngơ ngác. Trước khi kịp phản ứng, bà Thìn đã đứng lên nói với giọng khó chịu: “Thôi thế này nhé bác, con gái tôi nó còn trẻ, chúng tôi cũng không muốn giấu gì… nhưng thật sự thì… nhà bác nghèo quá, có lẽ không hợp…”

Ông Tòng chưa kịp nói gì thì Hương đứng phắt dậy: “Mẹ!” – giọng cô gắt lên, lần đầu tiên. “Mẹ nói gì vậy? Người giàu hay nghèo đâu phải là cái để coi thường người khác. Mẹ đã dạy con phải tôn trọng tất cả mọi người mà?”

Cả nhà im lặng.

Hương quay sang ông Tòng, hai mắt rưng rưng: “Bác… bác là bố của anh Thành, cháu không quan tâm bác làm gì hay bác có bao nhiêu tiền. Cháu chỉ cần biết bác là người cha của người cháu yêu, và cháu sẽ cư xử với bác như với bố ruột mình.”

Đó là khoảnh khắc ông Tòng cảm thấy tim mình lặng đi. Một sự xúc động xen lẫn niềm vui khó tả. Ông đã tìm được câu trả lời.

Sau khi Hương đứng lên phản bác lời mẹ, căn phòng rơi vào một khoảng lặng ngột ngạt. Ánh mắt mọi người đổ dồn về cô gái nhỏ bé đang cố giữ bình tĩnh, còn bà Thìn thì lúng túng, không biết giấu mặt vào đâu. Riêng ông Tòng – người cha trong vai “ông lão bán trứng” – thì ngồi lặng im, nhìn con dâu tương lai với ánh mắt xúc động.

Một lúc sau, ông Tòng chậm rãi đứng lên, cúi đầu nói:

“Cảm ơn cháu, Hương… lời cháu nói hôm nay, bác sẽ nhớ suốt đời.”

Rồi ông quay sang bà Thìn, giọng trầm xuống nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh:

“Thưa chị, xin lỗi vì đã khiến chị và gia đình hiểu lầm. Tôi không phải bán trứng thật. Tôi chỉ muốn biết con dâu tương lai của tôi có trái tim như thế nào.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Bà Thìn mở to mắt, lắp bắp:

“Bác… bác là… ông Lê Văn Tòng? Chủ công ty VLXD Bắc Việt ạ?”

Ông Tòng gật đầu nhẹ. Không cần ồn ào, không cần ai giới thiệu – chỉ cần ánh mắt và khí chất ấy cũng đủ khiến người ta nhận ra ông không phải người tầm thường.

Bà Thìn khựng lại như vừa trúng một cú sốc. Những lời xì xào từ họ hàng lúc trước giờ chuyển sang nịnh nọt:

“Ôi giời ơi, sao bác không nói sớm…”
“Đúng là người có học, thử lòng con dâu… cháu Hương nhà tôi tốt lắm bác ạ…”
“Hồi nãy chị Thìn nói vậy là do căng thẳng, bác đừng để bụng…”

Nhưng ông Tòng chỉ mỉm cười nhẹ, không trách, cũng không nói thêm gì. Ông quay sang Hương, giọng ôn tồn:

“Hôm nay, bác đến với bộ dạng nghèo nhất có thể… cháu không khinh thường, lại còn quan tâm. Bác cảm ơn cháu. Thành nhà bác chọn cháu, bác yên tâm rồi.”

Hương bối rối, nước mắt ứa ra vì xúc động lẫn áp lực. Cô không nghĩ sự việc lại thành ra như vậy.

Đúng lúc đó, Thành xuất hiện.

Anh mặc sơ mi trắng, dáng đi gấp gáp, mặt đầy lo lắng. Anh đã dõi theo từ xa, nhưng không thể ngồi yên khi thấy tình hình căng thẳng. Thành bước vào, vòng tay ôm lấy Hương và nói:

“Anh xin lỗi. Đây là kế hoạch của bố anh. Anh chỉ muốn chắc rằng em cưới anh – không phải vì anh có gì, mà vì em thực sự yêu và tôn trọng gia đình anh.”

Hương gục đầu vào ngực Thành. Cô khóc – không vì tủi thân – mà vì cảm thấy được thấu hiểu, được tin tưởng.

Gia đình Hương được mời lên Hà Nội để “chính thức ra mắt” sau sự kiện hôm ấy. Lần này, ông Tòng đón tiếp bằng sự trân trọng đúng mực – không màu mè, không khoe của – nhưng từng chi tiết đều cho thấy gia đình ông rất nền nếp, gia giáo.

Bà Thìn khi đặt chân vào căn biệt thự sang trọng, nhìn thấy cách ông Tòng nói chuyện giản dị, cách người giúp việc lễ phép, cách con trai ông cúi đầu chào mẹ vợ tương lai – bỗng nhiên bà thấy mình nhỏ bé và có phần xấu hổ. Nhưng ông Tòng không nhắc lại chuyện cũ, ông thậm chí còn chủ động gắp đồ ăn mời bà:

“Chị ăn thử món này, là món mẹ cháu Thành hay nấu ngày xưa. Tôi học theo thôi…”

Chính sự tử tế của ông khiến bà Thìn cảm thấy được bao dung. Sau bữa ăn, bà xin lỗi:

“Tôi thành thật xin lỗi bác. Tôi là người mẹ thương con, nên lúc đầu nhìn thấy… tưởng bác nghèo, tôi sợ con gái mình sẽ khổ… nhưng giờ tôi hiểu, khổ nhất không phải là nghèo – mà là không có tấm lòng.”

Ông Tòng cười, rót trà mời bà:

“Không ai đúng trọn vẹn, cũng không ai sai mãi mãi. Chỉ cần biết thay đổi thì đã quý hơn bạc vàng.”

Đám cưới của Thành và Hương diễn ra vào đầu mùa thu Hà Nội, thời tiết se lạnh, trời trong xanh, không một gợn mây. Không gian tổ chức cưới được dựng lên tại khu vườn nhà ông Tòng – không cầu kỳ nhưng ấm cúng, sang trọng.

Nhiều người dự đám cưới hôm đó vẫn nhắc lại câu chuyện “ông bán trứng kỳ lạ” trong lễ hỏi. Nó như một bài học thực tế hơn bất kỳ lời khuyên nào về việc chọn bạn đời, chọn gia đình để gắn bó.

Khi cô dâu bước ra, ông Tòng đứng lên trao cho Hương một hộp nhỏ. Trong đó không phải vàng bạc, mà là… một vỉ trứng gà ta – giống như ngày hôm ấy ông đẩy xe đến nhà cô.

Mọi người cười ồ lên. Hương cầm vỉ trứng, rưng rưng.

“Cháu sẽ giữ nó suốt đời – như một kỷ vật của lòng người cha.”

Ông Tòng khẽ gật đầu, đôi mắt ông cũng hoe đỏ.

“Và từ hôm nay, bác có thêm một đứa con gái.”

Trong một thế giới ngày càng bị chi phối bởi vật chất, lòng người dễ bị đánh đổi bởi đồng tiền, thì câu chuyện của ông Tòng và Hương là một minh chứng: Chân thành không bao giờ lỗi thời. Một trái tim tử tế có thể vượt qua mọi lớp vỏ giàu nghèo, sang hèn – để tìm thấy nhau giữa dòng đời đầy thử thách.