Home Blog Page 12

Biết người chồng từng đầu ấp tay gối suốt bốn năm đang bí mật nuôi b/ồ nh;í và cô ta còn đang mang th;ai, tôi đã lao đến tận nơi với ý định làm cho ra lẽ. Nhưng khi tận mắt chứng kiến anh nhẹ nhàng â/u y/ế/m nhân tình trước cửa phòng trọ, tay còn khệ nệ bưng cả thùng sữa bầu vào cho cô ta, thì dù tim đau như ai c/ắt, tôi vẫn đứng yên một chỗ. Không làm loạn. Không khóc lóc. Tôi quay người, lái xe an toàn trở về nhà. Tối đó, tôi mở két, lấy hết tiền tích góp bấy lâu rồi rủ bạn bè đi ăn uống, làm đẹp suốt cả một ngày, coi như tự thưởng cho sự tỉnh táo của mình. Đón con về, tôi ôm con ngủ và tự nhủ: hai ngày nữa, mẹ con mình sẽ đi du lịch, rời xa mọi ồn ào. Nhưng không ngờ, đêm đó, chồng tôi bất ngờ nhận một tin s/é/t đ/ánh…

Người đàn ông tôi từng gọi là chồng – người đầu ấp tay gối suốt bốn năm, cha của con tôi – đang nhẹ nhàng vuốt ve một người phụ nữ khác ngoài cửa phòng trọ cũ kỹ. Tay anh còn bê thùng sữa bầu. Giây phút đó, cả thế giới của tôi như đóng băng… Nhưng tôi không làm loạn. Tôi quay xe, chậm rãi rời đi. Không ai ngờ, tối hôm đó, anh ta lại nhận được tin sét đánh…

Tôi là Hương, 28 tuổi, sống ở Hà Nội. Bốn năm trước, tôi quen Minh – một chàng trai có gương mặt sáng sủa, nói chuyện khéo léo, làm kế toán trong một công ty xây dựng. Chúng tôi yêu nhau gần hai năm rồi cưới, không quá ồn ào, không mơ mộng. Khi mang thai bé Bống, tôi xin nghỉ việc ở ngân hàng, ở nhà chăm con. Minh bảo: “Em cứ ở nhà lo cho con, chuyện tiền bạc để anh lo.” Tôi đã tin anh.

Bốn năm trôi qua, tôi làm tròn vai một người vợ, một người mẹ. Sáng dậy sớm nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, tối chờ chồng về ăn cơm. Đôi khi, Minh về muộn, tôi chỉ biết đợi, không dám làm phiền. Anh bảo bận tiếp khách, công trình, tôi gật đầu tin. Người ta bảo phụ nữ thông minh không lục điện thoại chồng. Tôi là kiểu phụ nữ như thế, nghĩ rằng tin tưởng là nền móng của hôn nhân.

Cho đến một ngày, tôi vô tình thấy hóa đơn siêu thị trong túi quần anh – hóa đơn mua sữa bầu, thuốc bổ, quần áo phụ nữ size L. Tôi không mang bầu. Anh cũng không có chị em nào gần gũi. Linh cảm phụ nữ không bao giờ sai.

Tôi bắt đầu lặng lẽ theo dõi. Mấy lần nói dối đi công tác, tôi thuê xe ôm công nghệ bám theo. Cuối cùng, tôi tìm được địa chỉ căn phòng trọ anh ghé thăm đều đặn mỗi tuần.

Và rồi, một buổi trưa, khi con đang ở lớp mẫu giáo, tôi đến tận nơi.

Trọ nằm ở khu Định Công, trong ngõ nhỏ, xập xệ. Tôi không gõ cửa, chỉ đứng sau gốc cây gần đó. Cánh cửa mở ra, Minh bước xuống từ xe máy, tay xách thùng sữa bầu, bịch trái cây. Anh gõ cửa, một cô gái trẻ – khoảng hai mươi lăm tuổi, bụng lùm lùm – ra mở.

Minh cúi xuống, hôn nhẹ vào trán cô ta. Họ cười với nhau. Anh xoa bụng cô ấy, thủ thỉ điều gì đó, rồi cả hai cùng vào nhà. Tôi nghe rõ tiếng cửa khóa lạch cạch.

Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Cơn giận trào lên nhưng… tôi không xông vào. Tôi không làm ầm lên như những cảnh đánh ghen trên mạng. Tôi chỉ đứng im, tay siết chặt vô-lăng, rồi lặng lẽ quay xe.

Về đến nhà, tôi mở két, lấy hết tiền tiết kiệm – số tiền tôi âm thầm bỏ riêng, phòng khi biến cố xảy ra. Tôi nhắn tin nhóm bạn thân:

“Tối nay đi ăn, uống, làm tóc nhé. Tao mời. Tao cần đẹp. Cần tỉnh.”

Cả nhóm chẳng ai hỏi nhiều. Chúng tôi ăn hải sản, uống cocktail, cười như điên. Tôi gội đầu, sấy tóc, làm móng, massage vai gáy. Mỗi lần nhân viên hỏi: “Chị làm dịp gì ạ?”, tôi chỉ cười: “Làm đẹp để chuẩn bị bước sang đời mới.”

Đêm về, tôi ôm con ngủ, nghe tiếng con thở đều. Đứa trẻ này là lý do duy nhất khiến tôi không nổi điên. Tôi không thể để nó nhìn thấy mẹ mình suy sụp.

Hai ngày sau, tôi đặt vé máy bay đi Đà Nẵng – tôi và con. Chuyến đi bất ngờ, không báo cho ai. Tôi dự định sẽ suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện bên bãi biển, để quyết định: giữ hay buông.

Nhưng tối hôm ấy, khi tôi đang gấp quần áo, điện thoại reo. Số của Minh. Tôi do dự rồi nhấc máy.

Giọng anh hổn hển:

“Hương… em đang ở đâu? Anh… anh xin em về nhà gấp. Có chuyện rồi…”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Chuyện gì? Em không rảnh đâu.”

“Linh… cái Linh nó… mất rồi… mất lúc chiều, trong lúc ngủ. Bác sĩ bảo bị tiền sản giật cấp. Anh không ngờ… Anh không ngờ đâu…”

Tôi đứng chết lặng. Linh – nhân tình của chồng – đã ch;ết.

Minh khóc như một đứa trẻ. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh anh chiều chuộng cô ta cách đó chỉ 48 tiếng.

Tôi không biết đó là quả báo hay là định mệnh. Chỉ biết, những gì sau đó còn khiến tôi phải đối mặt với sự thật khốc liệt hơn.

Tối đó, tôi ngồi trong bóng tối, tay vẫn nắm chặt điện thoại, tim đập hỗn loạn. Bên kia đầu dây, Minh khóc không thành tiếng. Tôi không biết nên giận, nên thương, hay nên mừng vì ông trời đã giúp tôi “giải quyết” người đàn bà kia.

Một mạng người ra đi, dẫu có đáng hay không, cũng là kết thúc của một sinh linh. Linh – nhân tình của chồng tôi – chết vì tiền sản giật. Mới hai hôm trước còn thấy cô ta xoa bụng cười với Minh, giờ đã nằm im trong nhà xác.

Tôi không hỏi gì thêm. Cúp máy.

Tôi không đến đám tang. Không gửi vòng hoa. Không khóc than. Tôi chỉ ôm con và ra sân bay như kế hoạch – mẹ con tôi vẫn đi Đà Nẵng.

Nhưng chuyến đi đó không còn là một cuộc du lịch thư giãn. Nó là một cuộc đào thoát.

Minh gọi cho tôi nhiều lần. Tôi không nghe máy. Sau ba ngày, anh gửi tin nhắn dài, cầu xin tôi về nhà.

“Anh không còn ai cả. Gia đình Linh đổ hết lên đầu anh. Họ bảo anh ép con bé mang thai rồi bỏ rơi, không chịu làm đám cưới, không đưa về ra mắt. Họ kiện anh. Công ty cũng biết chuyện, anh bị đình chỉ. Anh mất hết rồi, Hương ơi…”

Tôi đọc từng chữ, lòng không gợn sóng.

Ngày trước, tôi luôn nghĩ đàn ông ngoại tình vì phút yếu lòng, vì vợ quá bận, vì trách nhiệm đè nặng… Nhưng giờ tôi thấy rõ: Anh đã có lựa chọn. Anh chọn lừa dối, chọn nuôi nhân tình, chọn phản bội. Và giờ anh phải trả giá.

Tôi không muốn nhìn thấy anh. Không muốn nghe giọng anh van xin.

Tôi đưa con đi chơi suốt 5 ngày. Bống còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì. Nhưng nó ôm tôi nhiều hơn, hay hỏi:

“Mẹ sao không cười nữa?”
Tôi gượng cười:
“Mẹ đang lớn lên mà con. Lớn lên đau một chút, rồi sẽ ổn.”

Về Hà Nội, tôi thuê một căn hộ nhỏ ở Cầu Giấy. Căn nhà chung tôi để lại cho Minh – coi như trả lại nơi đã từng là tổ ấm, giờ thành kỷ niệm tồi tệ.

Tôi nộp hồ sơ đi làm lại. May mắn thay, một người bạn giới thiệu tôi vào vị trí kế toán nội bộ ở một công ty mỹ phẩm. Công việc không quá áp lực, lương vừa đủ nuôi hai mẹ con.

Tôi bắt đầu sống lại.

Mỗi ngày trôi qua không dễ. Có lúc, nằm giữa đêm, tôi nhớ lại ngày cưới, nhớ ánh mắt anh nhìn tôi dưới lớp khăn voan trắng, lòng đau nhói. Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối lâu. Vì tôi đã từng nhu mì, từng cam chịu – và chính sự cam chịu đó khiến anh có cơ hội phản bội.

Minh vẫn cố gắng liên lạc. Gửi tiền chu cấp, gửi quà cho con, đôi lần đứng trước cổng nhà chỉ để nhìn con từ xa. Nhưng tôi không còn là Hương của năm 24 tuổi. Tôi là Hương của hiện tại – một người mẹ, một người đàn bà từng bước ra khỏi bóng tối bằng chính đôi chân mình.

Một hôm, Minh đứng trước nhà tôi cả buổi sáng, khi tôi vừa chở con đi học về. Anh gầy đi, hốc hác, quần áo nhăn nhúm.

Anh hỏi:

“Em có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi nhìn anh, rồi nói nhẹ nhàng:

“Tha thứ thì có thể, nhưng quay lại thì không.”

“Nhưng anh mất tất cả rồi, chỉ còn em và con…”

Tôi cười – nụ cười buồn nhưng rất thật:

“Vậy thì hãy giữ lấy con. Em không còn ở trong phần ‘của anh’ nữa.”

Một năm sau đó, tôi dần ổn định mọi thứ. Bống lớn hơn, học giỏi, lanh lợi. Tôi tham gia các hội nhóm mẹ đơn thân, học thêm kỹ năng tài chính, mở một cửa hàng mỹ phẩm online. Cuộc sống vẫn vất vả, nhưng tự do và trong lành.

Tôi nhận ra: Phụ nữ không cần đàn ông để hạnh phúc. Càng không cần kẻ phản bội quay về để “sửa sai”.

Một buổi chiều, khi tôi đang dọn hàng thì có tin nhắn đến từ một tài khoản không tên:

“Anh cưới Linh được không? Nếu Linh còn sống… anh đã làm lễ cưới rồi.”

Tôi lặng người. Là Minh.

Có lẽ anh vẫn day dứt. Vẫn ám ảnh về cái chết của nhân tình. Nhưng đó là lựa chọn của anh. Và tôi – tôi đã chọn con đường của riêng mình.

Hạnh phúc không nằm ở chỗ giữ được đàn ông. Hạnh phúc nằm ở chỗ biết rõ khi nào nên buông để cứu lấy chính mình.

Tôi từng bị phản bội. Từng đau đến muốn gào thét. Nhưng tôi đã bước qua. Không phải vì mạnh mẽ – mà vì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài mạnh mẽ.

Và tôi – giờ đây – hạnh phúc theo cách của riêng mình.

Trời ơi, hàng triệu tr:ẻ e:m phải dùng BỈM gi:ả thế này, xót xa quá

Thị trường tã bỉm trẻ em tại Việt Nam đang chứng kiến sự xuất hiện của rất nhiều các sản phẩm gắn mác “nhập khẩu”. Tuy nhiên, đằng sau những lời quảng cáo hoa mỹ về “bỉm Hàn, Nhật cao cấp” là những chiêu trò mập mờ về nguồn gốc xuất xứ, tiềm ẩn nguy cơ gây hại cho sức khỏe của trẻ.

Bao bì tiếng Hàn nhưng “made in PRC”

Theo ghi nhận của phóng viên, trên thị trường hiện nay xuất hiện nhiều loại tã bỉm trẻ em với bao bì bắt mắt, được quảng cáo là bỉm Hàn, Nhật” với mức giá rẻ hoặc thậm chí cao hơn hẳn so với các thương hiệu được sản xuất trong nước. Nhiều bà mẹ đã tin tưởng vào những lời quảng cáo và mua về sử dụng. Tuy nhiên, thực sự nguồn gốc xuất xứ của những loại bỉm này ra sao?

Bỉm Gooby bao bì toàn tiếng Hàn Quốc, mang mã vạch 880 thể hiện xuất xứ sản xuất tại Hàn Quốc. Sản phẩm được quảng cáo hoa mỹ là “tã trẻ em được mẹ Hàn tin tưởng”, “sản xuất theo công nghệ Hàn bởi Tập đoàn VK Trading Hàn Quốc” rầm rộ trên trên mạng. Song thực tế, đây là tã trẻ em được sản xuất tại Trung Quốc được nhập khẩu bởi một công ty có địa chỉ tại Hà Đông, Hà Nội. Điều đáng nói, công ty này cũng thường “quên” gắn tem phụ bằng tiếng Việt trên bao bì sản phẩm, không ghi tên công ty sản xuất hay xuất xứ ở đâu, dẫn đến người tiêu dùng dễ bị nhầm lẫn về xuất xứ.

D:\Chinese products\unnamed.png

Tã trẻ em Trung Quốc với bao bì tiếng Hàn, mã vạch 880 xuất xứ Hàn Quốc và không tem phụ tiếng Việt dễ gây nhầm lần cho người tiêu dùng về xuất xứ hàng hóa.

Đặc biệt, khi thử tìm dòng chữ “Tã bỉm trẻ em Gooby tại Hàn Quốc” và “Tập đoàn VK trading Hàn Quốc” bằng tiếng Anh trên công cụ tìm kiếm Google cũng như cổng thông tin chính thức của Ủy ban Dịch vụ tài chính Hàn Quốc DART thì lại không thể tìm thấy bất kỳ hình ảnh, thông tin nào ngoài các trang bán hàng của Việt Nam.

Tã bỉm trẻ em gắn mác Hàn, Nhật, mập mờ về xuất xứ, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây hại cho sức khỏe - Ảnh 2.

Tã trẻ em Trung Quốc được quảng cáo trên mạng là bỉm của Nhật Bản

Hành vi mập mờ về nguồn gốc xuất xứ còn được thể hiện bằng cách viết tắt khiến người tiêu dùng dễ bị hiểu nhầm. Bỉm Hako được quảng cáo trên mạng là bỉm của Nhật Bản nhưng trên vỏ bao bì, phần xuất xứ nhà nhập khẩu lại chỉ in duy nhất dòng chữ “Made in PRC” khiến hầu hết người tiêu dùng không biết là ở đâu. Theo các doanh nghiệp xuất nhập khẩu, 3 chữ cái PRC là ký hiệu viết tắt của cụm từ “People’s Republic Of China” tức Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Như vậy, cụm từ “Made in PRC” có thể là các mặt hàng có nguồn gốc xuất xứ từ Trung Quốc.

Việc mập mờ về nguồn gốc xuất xứ không chỉ vi phạm Nghị định 111/2021/NĐ-CP về nhãn hàng hóa mà còn là hành vi gian lận thương mại, đánh tráo khái niệm, gây hiểu lầm cho người tiêu dùng. Luật sư Nguyễn Thế Truyền, Giám đốc Công ty Luật Thiên Thanh, nhận định: “Họ đưa ra nhãn mác như thế này là chưa đảm bảo theo quy định Việt Nam. Cơ quan chức năng có quyền xử phạt vi phạm hành chính hoặc buộc phải đầy đủ nhãn mác hoặc tiêu hủy, tùy từng hàng khác nhau. Đối với nhiều quốc gia khác thì có thể coi là hành vi gian lận thương mại khi cố gắng đánh tráo xuất xứ, khái niệm”.

Ngoài các sản phẩm được quảng cáo là bỉm Nhật, bỉm Hàn nhưng lại mập mờ về xuất xứ, hiện nay trên các trang mạng xã hội còn bán các sản phẩm quảng cáo là “bỉm nội địa Trung cao cấp”. Tuy nhiên, sản phẩm khi nhận về thì lại không hề có tem mác, nhãn phụ bằng tiếng Việt.

Nguy cơ gây hại cho sức khỏe trẻ em

Không chỉ gây thiệt hại về kinh tế, việc sử dụng tã, bỉm kém chất lượng, không rõ nguồn gốc còn tiềm ẩn nguy cơ gây hại cho sức khỏe của trẻ nhỏ.

Một chuyên gia về da liễu cảnh báo: “Trong bỉm có những chất hóa học hay chất tẩy trắng công nghiệp hoặc mực in không đảm bảo sức khỏe, ngoài việc viêm da dị ứng thì có thể nhiễm độc mực in, ảnh hưởng đến sức khỏe sau này của trẻ “.

Theo một nghiên cứu của Viện Da liễu Hà Nội, cứ 1.000 bệnh nhân đến khám thì có 2 trẻ em bị dị ứng với bỉm, chủ yếu do sử dụng sản phẩm kém chất lượng và không đúng cách.

Việc lựa chọn bỉm cho trẻ em là một quyết định quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của con trẻ. Chính vì vậy, bậc phụ huynh khi lựa chọn bỉm cho con nên ưu tiên các sản phẩm có nguồn gốc xuất xứ rõ ràng, từ các thương hiệu uy tín đã được kiểm chứng về chất lượng và độ an toàn. Không nên ham rẻ, ham săn quà khuyến mãi mà mua các loại bỉm không rõ nguồn gốc vì có thể gây hại cho sức khỏe của trẻ khi trưởng thành.

Hãy là người tiêu dùng thông thái, cẩn trọng trước những chiêu trò quảng cáo và ưu tiên lựa chọn những sản phẩm có nguồn gốc rõ ràng, đảm bảo chất lượng.

Nếu lúc ấy có người nghe thấy những lời này của anh thì chiếc máy bay liệu sẽ ra sao?

Cơ trưởng của chuyến bay định mệnh mang số hiệu AI-171, khởi hành từ Ahmedabad, đã phát đi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp chỉ vài giây trước khi chiếc Boeing 787-8 Dreamliner lao thẳng vào một ký túc xá dành cho bác sĩ vào chiều 12/6.

Chỉ 11 giây sau khi rời đường băng tại sân bay quốc tế Sardar Vallabhbhai Patel ở Ahmedabad, cơ trưởng Sumeet Sabharwal của chuyến bay Air India AI117 đã phát đi tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng: “Mayday… mất lực đẩy, không có công suất, không thể nâng máy bay”.

“Mayday” được chuyển ngữ từ cụm từ tiếng Pháp “venez m’aider” (tạm dịch: hãy đến giúp tôi). Đây là một tín hiệu cấp cứu quốc tế, được sử dụng trong các cuộc liên lạc qua sóng radio để báo nguy hiểm trong tình huống khẩn cấp đe dọa đến tính mạng.

Theo dữ liệu ban đầu từ FlightRadar24, chiếc máy bay đã mất liên lạc chỉ vài giây sau khi cất cánh, khi mới đạt độ cao khoảng 625 feet (tương đương 190 m). Trong 17 giây tiếp theo, hai phi công vật lộn với hệ thống điều khiển, cố gắng giành lại quyền kiểm soát, nhưng bất thành. Chiếc máy bay lao xuống mặt đất, đâm vào một ký túc xá dành cho các bác sĩ ở khu dân cư Meghani Nagar. Địa điểm xảy ra tai nạn đã bị nhấn chìm trong biển lửa và khói dày đặc sau vụ va chạm.

loi cuoi cung cua phi cong tren may bay An Do gap nan hinh anh 1

Cơ trưởng Sumeet Sabharwal. Ảnh: The Sun
Cơ trưởng Sabharwal, với 22 năm kinh nghiệm bay và hơn 8.200 giờ bay tích lũy, được đánh giá là một trong những phi công dày dạn của hãng. Nhưng theo ông Rhys Jones – Biên tập viên phụ trách mảng hàng không tại Head for Points chia sẻ: “Cất cánh luôn là giai đoạn rủi ro nhất của một chuyến bay. Nếu có sự cố xảy ra tại thời điểm này, phi công gần như không có lựa chọn nào khác”.

Ông Jones nhận định rằng khi máy bay rơi xuống, việc tăng lực đẩy để đưa máy bay trở lại độ cao cần thiết là gần như bất khả thi, bởi động cơ đã ở mức tải tối đa trong giai đoạn cất cánh.

“Khi mất lực đẩy đột ngột ở tầm thấp, mọi cơ hội sinh tồn chỉ còn phụ thuộc vào phép màu – hoặc một khu đất trống gần đó”, ông Jones cho biết.

loi cuoi cung cua phi cong tren may bay An Do gap nan hinh anh 2

Đuôi chiếc máy bay được tìm thấy sau vụ tai nạn. Ảnh: The Sun
Cơ quan Hàng không Dân dụng Ấn Độ (DGCA) xác nhận rằng chiếc Boeing 787-8 Dreamliner đã phát đi tín hiệu cấp cứu ngay sau khi cất cánh, song không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ kiểm soát không lưu. Hiện đội điều tra đang tập trung tìm kiếm hộp đen của máy bay nhằm làm rõ nguyên nhân chính xác dẫn đến thảm kịch này. Các giả thuyết ban đầu đang được đặt ra bao gồm: hỏng động cơ, lỗi phần mềm điều khiển chuyến bay hoặc sự cố liên quan đến hệ thống nhiên liệu. Tuy nhiên, cho đến thời điểm hiện tại, chưa có kết luận chính thức nào được đưa ra.

Trong số 242 người có mặt trên chuyến bay, bao gồm 232 hành khách và 10 thành viên phi hành đoàn, chỉ duy nhất một người may mắn sống sót. Danh sách nạn nhân bao gồm 53 công dân Anh, 169 người Ấn Độ, một người Canada và 7 hành khách đến từ Bồ Đào Nha. Đây là lần đầu tiên một chiếc Boeing 787 Dreamliner rơi ngay sau khi cất cánh tại Ấn Độ và có thể sẽ trở thành vụ tai nạn hàng không thương mại nghiêm trọng nhất trong lịch sử hiện đại của nước này.

Hành khách thoát thảm họa hàng không tại Ấn Độ nhờ tắc đường

Trong thảm kịch hàng không nghiêm trọng nhất của Ấn Độ, một sự cố tưởng chừng đơn giản là tắc đường, đã trở thành “phép màu” cứu mạng cô gái trẻ Bhoomi Chauhan, người suýt có mặt trên chuyến bay định mệnh AI-171.

Chiều 12/6, chuyến bay mang số hiệu AI-171 của hãng hàng không Air India, khởi hành từ thành phố Ahmedabad đi London, Anh đã gặp nạn chỉ vài phút sau khi cất cánh. Vụ tai nạn khiến 241 trong tổng số 242 hành khách và thành viên phi hành đoàn thiệt mạng. Người duy nhất sống sót là một hành khách người Anh gốc Ấn ngồi ở ghế 11A, gần cửa thoát hiểm. Ngoài ra, một hành khách khác cũng may mắn thoát nạn vì không kịp có mặt trên chuyến bay do tắc đường. Trong danh sách khởi hành ban đầu, có tên cô Bhoomi Chauhan, một phụ nữ Ấn Độ hiện đang sinh sống tại London cùng chồng.

Theo kế hoạch, Bhoomi Chauhan sẽ quay trở lại London sau kỳ nghỉ kéo dài hai tuần tại Ấn Độ. Cô dự kiến bay một mình trên chuyến AI-171. Tuy nhiên, do gặp kẹt xe trên đường tới sân bay, cô đến trễ khoảng 10 phút so với thời gian làm thủ tục và bị từ chối lên máy bay. Điều tưởng như rủi ro ấy lại trở thành may mắn với cô.

“Chỉ vì trễ 10 phút mà tôi không lên được máy bay. Tôi vẫn đang run rẩy khi nghĩ đến việc suýt nữa đã có mặt trên chuyến bay ấy. Tôi không thể diễn tả cảm xúc lúc này, tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng vì quá sốc”, cô Bhoomi Chauhan chia sẻ với truyền thông trong nghẹn ngào.

Câu chuyện của Bhoomi Chauhan nhanh chóng lan truyền trên các phương tiện truyền thông và mạng xã hội, trở thành biểu tượng của sự sống sót kỳ diệu giữa một thảm kịch đau thương. Trong lúc hàng trăm gia đình đang chìm trong mất mát, sự sống sót của cô gái trẻ là lời nhắc nhở đầy ám ảnh về sự mong manh của định mệnh, nơi từng phút giây đều có thể phân định ranh giới giữa sống và chết.

Khoảnh khắc bên trong máy bay Air India x;ấu s;ố vài giây trước khi t;ai n;ạn xảy ra, có quá nhiều điểm bất thường ở đây

Video do một hành khách quay lại đã cho thấy nhiều vấn đề bên trong chiếc máy bay Boeing 787 Dreamliner.

Một hành khách của hãng Air India đã chia sẻ một đoạn video cho thấy các thiết bị điện, bao gồm cả điều hòa và màn hình TV, không hoạt động trên chiếc máy bay mà anh ta đang đi – chỉ vài giờ trước khi máy bay mang số hiệu AI171 rơi ngày 12/6.

Akash Vatsa, người cho biết anh đã có mặt trên máy bay trong chuyến bay trước đó từ Dehli đến Ahmedabad, đã chia sẻ video trên X cho thấy những gì anh mô tả là ‘những điều bất thường trên máy bay’.

Anh đã chia sẻ những bức ảnh về chiếc máy bay cho thấy mã đăng ký của nó – VT-ANB – dường như trùng khớp với mã đăng ký của chiếc máy bay bị rơi.

Dữ liệu chuyến bay cho thấy chiếc Boeing Dreamliner đã bay từ Delhi đến thành phố Ahmedabad ở phía tây vào sáng nay. Chuyến bay 171 khởi hành đến London Gatwick sau 1 giờ chiều giờ địa phương, nhưng đã rơi xuống chỉ vài phút sau khi cất cánh. 241 người trên máy bay, trừ một hành khách ngồi ghế 11A đã được xác định thiệt mạng. Dưới mặt đất cũng có người tử vong và bị thương.

Sau khi tin tức về vụ tai nạn kinh hoàng xuất hiện, ông Vatsa đã chia sẻ những đoạn video mà ông cho là cho thấy các tiện nghi trên chuyến bay không hoạt động trong hành trình trước đó của máy bay Boeing.

“Máy lạnh không hoạt động chút nào. Như thường lệ, màn hình TV của họ cũng không hoạt động, nút gọi tiếp viên hàng không cũng vậy”, anh nói trong clip. “Không có gì hoạt động, không có gì cả. Ngay cả đèn cũng không hoạt động.”

Anh cho biết mình quay video này để khiếu nại với Air India, nhưng sau tai nạn, anh đã chia sẻ nó lên mạng.

Vatsa chia sẻ với hãng tin NDTV của Ấn Độ rằng do số hiệu chuyến bay đã thay đổi nên ‘hành khách có chuyến bay nối chuyến đến London phải xuống máy bay, đến cửa khởi hành và phải lên máy bay lần nữa’.

Nguyên nhân của thảm họa hàng không tồi tệ nhất mà Ấn Độ phải chứng kiến trong nhiều thập kỷ vẫn đang được xác định. Lý do có thể gây ra thảm kịch này bao gồm gió đổi hướng đột ngột khiến động cơ chết máy hoặc chim đâm vào cả hai động cơ.

Tổng cục Hàng không Dân dụng cho biết chuyến bay đã phát tín hiệu cấp cứu trước khi bị rơi “ngay sau khi cất cánh”, vào khoảng 1 giờ 40 phút chiều (8 giờ 10 phút sáng theo giờ BST).

Đoạn video cho thấy máy bay nhanh chóng hạ độ cao xuống khu dân cư với góc mũi máy bay cao và bánh đáp được triển khai trước khi rơi.

Lượng nhiên liệu lớn mà máy bay chở trong hành trình dài tới London được cho là đã làm cho đám cháy bùng phát dữ dội hơn sau vụ tai nạn.

Cận cảnh bên trong máy bay Air India xấu số vài giờ trước tai nạn: Có quá nhiều điểm bất thường- Ảnh 1.

Một hành khách đi chuyến bay trước đó cho biết hệ thống điều hòa không hoạt động trên máy bay

Cận cảnh bên trong máy bay Air India xấu số vài giờ trước tai nạn: Có quá nhiều điểm bất thường- Ảnh 2.

Các thiết bị điện “không hoạt động”

Cận cảnh bên trong máy bay Air India xấu số vài giờ trước tai nạn: Có quá nhiều điểm bất thường- Ảnh 3.

Màn hình giải trí trên máy bay dường như không hoạt động

Cận cảnh bên trong máy bay Air India xấu số vài giờ trước tai nạn: Có quá nhiều điểm bất thường- Ảnh 4.

Mã đăng ký của nó – VT-ANB – có vẻ trùng khớp với mã đăng ký của chiếc máy bay bị rơi

Nguồn: Daily Mail

Máy bay r;ơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ ch/ết. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến…..”

Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ chết. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến…

Tôi không phải người mê bay. Thực ra, tôi rất sợ độ cao. Nhưng sáng hôm đó, tôi bắt chuyến bay từ Hà Nội vào TP.HCM để kịp buổi phỏng vấn xin việc mà tôi đã chuẩn bị suốt ba tháng trời.

Mọi thứ bình thường như hàng trăm chuyến bay khác. Máy bay Airbus A321 của hãng hàng không giá rẻ cất cánh lúc 7:05 sáng. Tôi ngồi ở hàng ghế 22F, sát cửa sổ. Bên cạnh là một ông chú tầm ngoài 50, tay ôm chặt chiếc cặp da, còn bên kia là một cô gái trẻ mặc áo khoác trắng đang ngủ gật.

Tôi không nhớ rõ mọi chuyện bắt đầu khi nào, chỉ biết là máy bay đang bay êm thì đột nhiên rung lắc mạnh. Một tiếng “bùm” vang lên từ đâu đó phía sau, và rồi toàn bộ thân máy bay chao nghiêng.

Tiếng hét vang lên khắp khoang hành khách.

Đèn cảnh báo bật sáng. Mặt nạ dưỡng khí rơi xuống. Một tiếp viên hét qua loa:
“Mọi người giữ nguyên vị trí và đeo mặt nạ dưỡng khí ngay lập tức!”

Chú bên cạnh tôi chụp lấy mặt nạ, tay run đến nỗi làm rơi ba lần trước khi gắn được lên mũi. Tôi còn chưa kịp đeo xong thì máy bay bắt đầu rơi tự do. Không, không phải giảm độ cao bình thường – mà là một cú rơi thẳng đứng như trong mấy trò chơi cảm giác mạnh.

Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh như tắt lịm. Tôi có cảm giác bụng trống rỗng, tai ù đi. Một số người gào khóc, người khác thì im lặng như đã chấp nhận số phận. Tôi thấy một bà cụ ôm chặt tượng Phật nhỏ trong tay, miệng lẩm bẩm đọc kinh. Một cậu bé phía trên tôi hét gọi mẹ, còn mẹ cậu ta chỉ biết ôm lấy con mà không nói nên lời.

Khoảnh khắc ấy, tôi cũng nghĩ: “Vậy là hết. Mình sẽ chết.”

Nhưng lạ lắm. Trong sự hoảng loạn tột cùng, tôi lại nhớ về những điều thật bình thường. Tôi nhớ bữa cơm với mẹ tuần trước, khi bà trách tôi ăn vội vàng. Tôi nhớ con mèo nhà tôi, thường cuộn tròn nằm bên chân mỗi tối. Tôi nhớ người bạn gái cũ – chúng tôi chia tay vì xa cách, và tôi chưa từng nói xin lỗi.

30 giây rơi tự do. Nhưng là 30 giây dài nhất trong đời tôi. Mỗi giây như kéo dài ra thành từng năm. Và rồi — máy bay chững lại. Không còn rung lắc mạnh như trước, chỉ còn tiếng gió và tiếng thở dốc của hành khách.

Một thông báo vang lên từ buồng lái:
“Chúng tôi vừa trải qua sự cố mất áp suất và lỗi động cơ số 2. Máy bay hiện đang được kiểm soát. Chúng tôi sẽ hạ cánh khẩn cấp tại sân bay Đà Nẵng. Mong quý khách giữ bình tĩnh.”

Không ai nói gì. Nhiều người òa khóc. Chú bên cạnh tôi tháo mặt nạ ra, lẩm bẩm “ơn trời”. Cô gái cạnh tôi ngồi gục xuống, mắt vẫn nhắm, nhưng nước mắt chảy dài.

20 phút sau, chúng tôi hạ cánh. Bánh máy bay chạm đất, tiếng va chạm vang lên như một cú giải thoát. Khi cửa mở, cả khoang bật dậy, người ôm nhau, người thì gọi điện, người thì lặng lẽ bước đi như vừa thoát khỏi cơn ác mộng.

Tôi bước xuống máy bay, chân vẫn run. Lúc đó mới nhận ra: mình còn sống.

Sau vụ việc, tôi nhận ra rằng có những khoảnh khắc – dù chỉ là vài giây – có thể thay đổi cả cách nhìn của bạn về cuộc đời. Nhưng điều kỳ diệu chưa dừng lại ở đó…

Tôi đến TP.HCM trễ 5 tiếng. Buổi phỏng vấn bị hủy.

Lúc ngồi ở quán cà phê nhỏ trên đường Cách Mạng Tháng Tám, tôi không nghĩ gì nhiều. Không tức giận, không tiếc nuối. Tôi chỉ ngồi nhìn dòng người đi qua, như thể lần đầu tiên trong đời mình thật sự nhìn thấy cuộc sống.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ mẹ:
“Con hạ cánh rồi phải không? Gọi về mẹ nghe giọng cái.”

Tôi gọi về ngay. Khi nghe giọng mẹ, tôi bật khóc. Không phải vì sợ, mà vì biết rằng… nếu ngày hôm đó máy bay không hồi phục, có lẽ đây là người tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tôi từng là người sống gấp, vội vàng như sợ thời gian bỏ lại. Ăn cơm thì tranh thủ lướt điện thoại, trò chuyện với bạn bè thì nửa chừng đã nghĩ đến công việc. Chuyện tình yêu cũng thế, tôi từng yêu một người – Lan – trong ba năm, rồi chia tay chỉ vì… “không còn thời gian cho nhau”. Tôi nhớ lúc cô ấy đóng cửa lại sau lần gặp cuối cùng, mình đã không níu kéo.

Sau vụ tai nạn, tôi bắt đầu gọi lại cho những người từng quan trọng với mình. Người đầu tiên là bố. Chúng tôi không nói chuyện gần một năm trời vì mâu thuẫn khi ông bắt tôi về quê nối nghiệp làm xây dựng. Cuộc gọi ngập ngừng, nhưng khi ông bắt máy, chỉ nói một câu:

“Mày còn sống là tốt rồi.”

Chúng tôi không cần thêm gì nữa.

Rồi đến Lan.

Tôi không định gọi. Nhưng số cô ấy vẫn nằm trong danh bạ. Tôi không nghĩ cô sẽ nghe, nhưng khi chuông đổ lần thứ ba thì giọng cô vang lên:

– “Alo?”

– “Là anh. Em khỏe không?”

Im lặng vài giây.

– “Em có đọc tin vụ máy bay. Em nghĩ… nếu là anh, chắc… chắc em phải gọi trước…”

Chúng tôi không nói về quá khứ, không đổ lỗi. Cuộc gọi kéo dài 47 phút. Đó là lần đầu tiên tôi nghe cô ấy cười lại, dù chỉ một chút.

Hai tháng sau tai nạn, tôi vẫn chưa xin được công việc mới. Nhưng tôi bắt đầu viết lại hành trình của mình. Tôi đăng một bài viết dài trên Facebook kể lại chuyện xảy ra trên chuyến bay. Bài viết được chia sẻ hàng chục nghìn lượt. Có người nhắn tin bảo tôi làm họ nhìn lại chính mình, có người chỉ lặng lẽ gửi lời cảm ơn.

Một ngày, tôi nhận được email từ một tòa soạn báo điện tử. Họ đề nghị tôi viết chuyên mục trải nghiệm sống sót – một loạt bài về những khoảnh khắc sinh tử và điều gì thay đổi sau đó. Tôi nhận lời.

Từ một người xin việc vội vã, tôi trở thành người kể chuyện.

Mỗi tháng, tôi phỏng vấn những người từng vượt qua biến cố lớn: bệnh tật, tai nạn, mất mát, phá sản… Tôi viết về cách họ gượng dậy, về những điều nhỏ bé họ học được – những điều thường bị bỏ quên khi ta còn “chạy đua” với cuộc sống.

Chính những bài viết đó cũng giúp tôi chữa lành.

Một năm sau chuyến bay, tôi trở lại Hà Nội. Tôi về thăm mẹ, đi ăn lại ở quán bún riêu quen thuộc, và ghé qua khu triển lãm sách ở Văn Miếu. Tình cờ hôm đó, có một buổi chia sẻ với độc giả – tôi không biết, nhưng một người bạn trong giới báo chí đã mời tôi lên sân khấu chia sẻ câu chuyện của mình.

Tôi đứng đó, trước hơn trăm người xa lạ, kể lại khoảnh khắc khi tôi nghĩ mình sẽ chết. Và rồi… tôi nhìn xuống khán giả – Lan cũng ở đó. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười.

Khi buổi chia sẻ kết thúc, cô bước đến, đưa cho tôi một cuốn sổ tay:

– “Em ghi lại những điều em sợ sẽ không kịp nói. Nhưng bây giờ, mình còn thời gian… đúng không?”

Chúng tôi đi uống cà phê hôm đó. Không nói về chuyện quay lại, không hứa hẹn tương lai. Chỉ ngồi đó, lặng lẽ. Nhưng lần này tôi không lướt điện thoại. Tôi nhìn vào mắt cô, lắng nghe từng lời. Tôi có cảm giác, có lẽ đây là lần đầu tiên mình sống… đúng nghĩa.

Chuyến bay hôm đó suýt lấy đi mạng sống tôi, nhưng cũng trả lại cho tôi điều quý giá hơn – một cuộc đời mới, với cách nhìn khác về từng khoảnh khắc. Không phải điều gì cũng cần phải lớn lao để gọi là kỳ diệu. Đôi khi, chỉ cần bạn còn được sống – đó đã là phép màu rồi.

Truyện sưu tầm

Cả nước đang hướng về TP.HCM: Trời ơi 70 tấn n;ội t;ạng, thịt đông lạnh, bao nhiêu bà con đã mua phải rồi rồi, quá kinhkhung

Công an TP HCM bất ngờ kiểm tra 3 lô hàng và ghi nhận có hơn 70 tấn nội tạng, thịt đông lạnh không rõ nguồn gốc.

Vừa qua, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an TP HCM đã bất ngờ kiểm tra 3 kho lạnh của 2 doanh nghiệp và 1 cá nhân trên địa bàn TP HCM. Hiện Công an TP HCM đang làm rõ dấu hiệu vi phạm của những cá nhân, đơn vị này trong lĩnh vực kinh doanh thực phẩm.

Ngày 29-5, Tổ Công tác của Phòng Cảnh sát kinh tế Công an TP HCM phát hiện bên trong kho lạnh của một doanh nghiệp ở đường số 22, Bình Hưng Hoà (quận Bình Tân) có 3,4 tấn sản phẩm nội tạng và thịt động vật. Lô hàng này không hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ.

Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 1.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 2.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 3.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 4.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 5.

Lực lượng chức năng phát hiện hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc

Tiếp đến ngày 30-5, Công an TP HCM phát hiện trong kho lạnh tại đường Bình Thành (quận Bình Tân) có 3,4 tấn nội tạng, thịt động vật. Lô hàng này không có nhãn hiệu, không hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ để bán ra thị trường.

Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 6.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 7.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 8.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 9.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 10.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 11.

Chủ các lô hàng đang bị tiếp tục điều tra mở rộng

Mới nhất, ngày 7-6, Công an TP HCM kiểm tra một công ty kinh doanh thực phẩm tại xã Tân Nhựt, huyện Bình Chánh.

Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 12.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 13.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 14.
Bên trong kho lạnh ở TP HCM chứa hơn 70 tấn nội tạng, thịt không rõ nguồn gốc- Ảnh 15.

Hàng hoá chỉ tiếng nước ngoài, không có tiếng Việt

Tại đây, lực lượng chức năng bất ngờ với kho lạnh chứa 61,5 tấn nội tạng và thịt động vật. Tất cả hàng hoá này không có hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ, không có giấy chứng nhận kiểm dịch động vật.

Cụ thể, Công an TP HCM xác định có 1,3 tấn vú heo; 16,7 tấn bao tử heo (Ba Lan); gần 26,5 tấn bao tử heo (Hà Lan); 3,6 tấn bắp bò; 5,9 tấn sụn gà và 7,5 tấn kê gà.

Tổ công tác xác định tất cả hàng hoá được đựng trong các thùng carton và có dán nhãn in chữ nước ngoài, không có dán nhãn phụ tiếng việt và không có hoá đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ.

R-ợn người điềm báo và tín hiệu cầu c-ứu tuyệt vọng của phi công và gần 242 hành khách đến giờ mọi người mới hiểu!

Cơ trưởng chiếc máy bay xấu số của Air India đã phát đi tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng ngay trước khi máy bay lao xuống đất và phát nổ.

Chỉ 11 giây sau khi cất cánh từ TP Ahmedabad – Ấn Độ, cơ trưởng Sumeet Sabharwal của chuyến bay AI171 đã phát tín hiệu khẩn cấp “Mayday” đầy tuyệt vọng – theo News.com.

Cơ trưởng đã thông báo máy bay “mất lực đẩy, mất công suất, không thể nâng độ cao” nhưng không thể làm gì để ngăn thảm họa xảy ra chỉ vài giây sau đó.

Chiếc Boeing 787-8 Dreamliner chở 242 người đã rơi và phát nổ khi va vào một khu ký túc xá dành cho các nhân viên y tế khiến gần như toàn bộ hành khách và phi hành đoàn thiệt mạng.

Điều kỳ diệu là chỉ có một người sống sót với chấn thương nhẹ.

Vụ rơi máy bay Ấn Độ: Tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng của phi công- Ảnh 1.

Cơ trưởng giàu kinh nghiệm Sumeet Sabharwal đã phát tín hiệu khẩn cấp trước khi máy bay gặp nạn. Ảnh: Supplied

Theo dữ liệu từ trang theo dõi chuyến bay Flightradar24, chiếc máy bay mất liên lạc chỉ vài giây sau khi rời đường băng khi mới chỉ đạt độ cao vài chục mét.

Hai phi công đã cố gắng kiểm soát máy bay trong suốt 17 giây định mệnh trước khi máy bay lao xuống khu nhà bên dưới.

Cơ trưởng Sabharwal là một phi công kỳ cựu với hơn 8.200 giờ bay, cơ phó cũng có kinh nghiệm 1.100 giờ bay.

Cuộc điều tra đang được tiếp tục, trong khi thông tin từ các hộp đen sẽ đóng vai trò then chốt trong việc làm sáng tỏ nguyên nhân dẫn đến thảm hoạ kinh hoàng này.

Đáng chú ý, chiếc máy bay gặp nạn vừa mới có hành trình đến và rời khỏi Úc chỉ một tuần trước đó.

Giới chức hàng không đang tập trung điều tra các yếu tố kỹ thuật.

Đoạn video ghi lại cho thấy chiếc Boeing 787 Dreamliner trượt gần hết đường băng dài 3.350 m nhưng không đạt đủ lực đẩy để cất cánh.

Chuyên gia hàng không Bob Mann nhận định khả năng cao máy bay gặp trục trặc do sai cấu hình trước khi cất cánh hoặc nhập sai dữ liệu trọng lượng, dẫn đến hệ thống tính toán công suất không chính xác nên không thể đưa máy bay rời mặt đất.

Chỉ vỏn vẹn 30 giây, máy bay của Air India đã dần bay ngang, lao xuống tòa ký túc xá địa phương và bốc cháy dữ dội.

Máy bay của Air India rơi chỉ sau 30 giây cất cánh

Một thảm họa hàng không đau lòng đã xảy ra vào chiều 12-6 khi chiếc Boeing 787 Dreamliner mang số hiệu chuyến bay Air India 171, chở theo 242 người, gặp sự cố ngay sau khi cất cánh.

Chiếc máy bay đã đâm vào tòa ký túc xá của Trường cao đẳng Y khoa B.J. ở Ahmedabad rồi phát nổ. Vụ tai nạn khiến phần lớn hành khách thiệt mạng, chỉ một người sống sót kỳ diệu.

Vỏn vẹn 30 giây

Chuyến bay AI171 khởi hành lúc 13h38 (giờ địa phương), với điểm đến là sân bay Gatwick, London. Ngay sau khi rời đường băng, chiếc máy bay bắt đầu có dấu hiệu bất thường khi vật lộn để tăng độ cao trong cái nóng 40 độ C.

Trang web theo dõi hàng không dân sự FlightRadar24 cho biết trong 11 giây đầu tiên sau khi rời mặt đất, một cuộc cất cánh thông thường vẫn diễn ra.

Tuy nhiên sau đó, theo thông tin từ Tổng cục Hàng không dân dụng Ấn Độ, cơ trưởng Sumeet Sabharwal và cơ phó Clive Kundar của chuyến bay đã phát đi tín hiệu MAYDAY – tín hiệu báo động khẩn cấp: “Mayday… Mất lực đẩy, mất công suất, không thể nâng độ cao!”.

Ngay lập tức, máy bay mất liên lạc hoàn toàn với kiểm soát không lưu, khi đang ở độ cao khoảng 200m với tốc độ 322km/h.

  • Những giây cuối cùng trên chuyến bay 171 của Air India - Ảnh 2.

Trong 19 giây tiếp theo, chiếc Boeing Dreamliner dần mất độ cao và trôi khỏi đường bay giống như bay ngang, trước khi lao xuống khu dân cư và đâm vào các tòa nhà, khiến những người điều phối không lưu chứng kiến mà bất lực.

Theo các báo cáo sơ bộ từ Cục Hàng không dân dụng Ấn Độ (DGCA) và Ủy ban Điều tra tai nạn hàng không (AAIB), tín hiệu cuối cùng cho thấy có lẽ một vấn đề nghiêm trọng xảy ra với hệ thống điều khiển hoặc nguồn điện trên máy bay.

Người dân địa phương mô tả, chiếc máy bay bay không vút lên mà bay là là, sát các mái nhà dân cư gần đó, khiến nhiều người hoảng loạn khi thấy chiếc phi cơ khổng lồ bay lướt qua đầu.

Chiếc máy bay nhanh chóng đâm vào tòa ký túc xá, gây ra vụ nổ lớn với cột khói đen dày đặc bốc lên từ đống đổ nát. Lực lượng cứu hộ khẩn trương tiếp cận hiện trường, đưa những người bị thương ra ngoài bằng cáng, trong khi lửa vẫn cháy âm ỉ.

Nhân chứng Jayesh Patel kể lại, ông đang ở cửa hàng tạp hóa cách hiện trường khoảng 550m thì nghe thấy tiếng nổ lớn: “Tôi nhìn lên trời và thấy khói đen dày đặc. Người dân bắt đầu chạy tán loạn. Tôi chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào khủng khiếp như vậy trong đời”.

Những giây cuối cùng trên chuyến bay 171 của Air India - Ảnh 2.

Trong vòng 10 giây, máy bay đã bay lên, nhưng sau đó chuyển sang bay ngang và dần mất độ cao, lao xuống ký túc xá Trường cao đẳng Y khoa B.J. ở ngoài rìa sân bay rồi phát nổ dữ dội – Ảnh: THE TELEGRAPH

Điều tra kéo dài

Video từ camera an ninh cho thấy máy bay mất lực nâng nghiêm trọng khi rơi xuống đất. Theo tờ The Telegraph, chiếc máy bay vẫn giữ tư thế cất cánh, mũi cố gắng hướng lên, nhưng không thể giữ được độ cao.

Theo chuyên gia kỹ thuật hàng không Jason Knigh tại Đại học Portsmouth, một đám bụi xuất hiện trong video lúc máy bay cất cánh có thể là dấu hiệu quan trọng. Ông cho rằng: “Máy bay hoàn toàn có thể bay bằng một động cơ. Nhưng nếu cả hai động cơ mất công suất, phi công buộc phải hạ cánh khẩn cấp”.

Nguyên nhân khiến máy bay của Air India rơi sẽ là chủ đề của một cuộc điều tra kéo dài. Các giả thuyết về lý do máy bay rơi như va chạm với chim, lỗi hệ thống, thiết sót kỹ thuật hay sự cố cơ học đang được nghiên cứu kỹ lưỡng.

Chuyên gia điều tra tai nạn Tim Atkinson nói với BBC News rằng đây có thể là “một trong những hiện trường tai nạn phức tạp nhất mà tôi từng thấy”.

“Đây sẽ là một quá trình điều tra kéo dài, cực kỳ khó khăn và tốn nhiều công sức cho những ai đang làm việc tại hiện trường”, ông Atkinson chia sẻ.

hộp đen - Ảnh 1.

Lực lượng điều tra đang nỗ lực tìm kiếm hộp đen còn lại tại hiện trường vụ rơi máy bay ở Ahmedabad – Ảnh: AFP

Đã tìm thấy hộp đen thứ nhất

Theo tờ Hindustan Times, rạng sáng 13-6 (giờ địa phương), các nhà chức trách Ấn Độ thông báo đã tìm thấy hộp đen máy bay Air India gặp nạn chiều 12-6.

Trong số 2 hộp đen, hộp đen ở phía sau máy bay đã được tìm thấy và bảo vệ an toàn. Tổng cục Hàng không Dân dụng Ấn Độ sẽ phân tích các bản ghi âm trong hộp đen này để tìm nguyên nhân tai nạn.

Trong khi đó, hộp đen thứ hai ở phần thân trước của máy bay vẫn chưa được tìm thấy. Lực lượng chức năng đang tích cực tìm kiếm hộp đen này trong đống đổ nát.

Theo Xinhua, câu trả lời cho những gì đã xảy ra với chuyến bay 171 nằm ở những chiếc máy nhỏ này. Nó chứa các bản ghi âm chuyến bay và trong buồng lái, và cả dữ liệu chuyến bay. Tuy nhiên, phải mất rất nhiều ngày để phân tích các dữ liệu.

Liên quan đến cuộc điều tra chính thức vụ tại nạn, tập đoàn Boeing đã nhanh chóng thể hiện sự hỗ trợ và cam kết phối hợp đầy đủ với cơ quan điều tra của Ấn Độ, đồng thời cho biết sẽ cử đội kỹ thuật hỗ trợ tiến trình điều tra. Tổng Giám đốc Boeing, Kelly Ortberg, đã gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình các nạn nhân.

Thủ tướng Anh Keir Starmer cũng thông báo cử đội điều tra đặc biệt tới Ấn Độ để hỗ trợ công tác nghiệp vụ, đồng thời cam kết sẽ làm việc chặt chẽ với Chính phủ Ấn Độ để làm rõ nguyên nhân cũng như cung cấp các cập nhật cần thiết.

Hiện các hoạt động cứu hộ tại hiện trường đã hoàn tất sau khi lực lượng cứu hộ, cứu nạn làm việc xuyên đêm. Theo thông báo mới nhất, số người thiệt mạng trong vụ tai nạn, cả người trên máy bay và trên mặt đất, là 269 người và chỉ có một người trên máy bay may mắn sống sót một cách thần kỳ trong vụ tai nạn.

Công ty mẹ của Air India là tập đoàn Tata thông báo sẽ hỗ trợ các gia đình nạn nhân số tiền 10 triệu rupee (khoảng 116.854 USD) cho mỗi người thiệt mạng, trả chi phí y tế cho những người bị thương và hỗ trợ xây dựng lại các cơ sở hạ tầng bị phá hủy do vụ tai nạn.

Cả nước hướng về Quảng Bình: Vỡ đập thủy lợi chứa 500.000m3 nước, sở/n d/a g/à nhìn nước lũ đang cuồn cuộn đổ về vùng hạ du

Sau khi đập Dạ Lam bị vỡ, xe múc đã được huy động để gia cố chặn dòng nước chảy.

Nhận thấy tình hình mưa lũ diễn biến phức tạp, người dân các vùng có nguy cơ bị ngập đã di chuyển tài sản, đồ đạc lên cao, chính quyền các địa phương cũng sẵn sàng các phương án di dời người dân trong tình huống khẩn cấp.

Trong đêm 12, sáng 13/6, nhiều người dân tại huyện Lệ Thủy đã đưa ô tô,  xe máy lên những khu vực cao hơn, đặc biệt là tại các cây cầu như Kiến Giang, Phong Xuân và Phong Liên, thuộc thị trấn Kiến Giang.

Quang-binh-vo-dap-thuy-loi-chua-500000m3-luc-luong-chuc-nang-khan-truong-ung-pho
Người dân tại huyện Lệ Thủy đã đưa ô tô, xe máy lên những khu vực cao hơn. Ảnh: Dân trí

“Mưa lớn và dự báo còn kéo dài nên chúng tôi rất lo lũ về. Bên cạnh kê cao tài sản, tôi và nhiều người đã đưa xe lên cầu Kiến Giang để tránh lũ. Hy vọng mưa sẽ giảm chứ lũ về người dân rất vất vả”, anh Nguyễn Văn Thành Đạt, trú tại thị trấn Kiến Giang chia sẻ.

Quang-binh-vo-dap-thuy-loi-chua-500000m3-luc-luong-chuc-nang-khan-truong-ung-pho-3
Mưa lớn kèm bão số 1 ở xã  Thái Thủy (huyện Lệ Thủy, Quảng Bình). Ảnh: Dân trí

Vào sáng ngày 13/6, UBND xã Thái Thủy (huyện Lệ Thủy, Quảng Bình) cho biết một vụ vỡ đập đã xảy ra tại đập thủy lợi Dạ Lam sau nhiều giờ mưa lớn kèm bão số 1. Toàn bộ các xã vùng hạ du của huyện Lệ Thủy đã nhận được cảnh báo khẩn.

Quang-binh-vo-dap-thuy-loi-chua-500000m3-luc-luong-chuc-nang-khan-truong-ung-pho-2
Đập Dạ Lam tại huyện Lệ Thủy bị vỡ khiến nước tràn về hạ du. Ảnh: Dân trí

Đập Dạ Lam có dung tích khoảng 500.000m³, thuộc diện nhỏ nên việc vỡ đập chỉ ảnh hưởng đến một số hộ dân khu vực hạ lưu. Hiện tại, lực lượng chức năng đang khẩn trương triển khai các biện pháp ứng phó, theo dõi chặt tình hình, cảnh báo và sơ tán người dân tại các khu vực có nguy cơ ngập sâu nếu nước tiếp tục đổ về nhanh.

Thông tin ban đầu, xe múc đã được huy động để gia cố chặn dòng nước chảy. Đồng thời, chính quyền địa phương cũng liên tục khuyến cáo người dân cảnh giác, hạn chế đi lại qua các khu vực trũng thấp, đặc biệt là ven sông, suối để đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản.

Xe máy

Đến chiều ngày 13/6, theo báo cáo nhanh của Ban Chỉ huy PCTT tỉnh Quảng Bình, hồ Dạ Lam  ở huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình hiện đang thi công sửa chữa cải tạo. Do mưa lớn bất thường, nước thượng nguồn đổ về nhanh, đơn vị thi công đã chủ động tiến hành phá một đoạn đê quai thi công cống để hạ thấp mực nước. Đồng thời chính quyền thông báo, hỗ trợ bà con trong vùng ảnh hưởng di dời ngay trong đêm (12/6) và đến nay chưa ghi nhận về thiệt hại về người dân ở hạ du.

Vợ tôi đã m/â/t cách đây 2 năm. Tôi lấy cô hàng xóm l/;ỡ th;;ì làm vợ 2 để con trai tôi có mẹ chăm sóc. Từ ngày vợ 2 đến ở cùng bố con tôi, con tr;a//i tháng nào cũng tăng cân, Ai cũng khen mẹ kế mà tốt tính, đối xử với con riêng của chồng như con ru;ộ;/t khiến tôi mát mặt. Một lần về sớm, tình cờ thấy cảnh tượng đang diễn ra trong bếp, tôi cho cô ta cái t;/á//t trời giáng rồi kí đơn ly hôn

Người ta thường bảo “gà trống nuôi con” là một hành trình cô độc, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi hết quãng đường đó. Vợ tôi mất cách đây hai năm, để lại cho tôi cậu con trai mới lên năm cùng căn nhà trống trải, nơi từng đầy ắp tiếng cười. Tôi cứ ngỡ rằng mình chỉ cần cố gắng làm một người cha tốt là đủ. Cho đến khi cô ấy – người phụ nữ ở nhà bên – bước vào cuộc đời tôi, mang theo nụ cười dịu dàng và đôi tay khéo léo khiến căn bếp ấm lại. Ai cũng mừng cho bố con tôi, chỉ có tôi là chẳng biết, mình vừa rước một cơn giông về nhà…

Tôi tên Minh, sống ở ngoại ô thành phố Huế, làm giáo viên cấp hai. Sau khi vợ tôi – Trang – mất vì tai nạn giao thông, tôi gần như mất phương hướng. Con trai tôi, bé Tùng, mới lên bốn, vẫn còn hay thức dậy giữa đêm gọi mẹ. Có những đêm tôi ngồi bệt trước cửa phòng con, gục đầu vào hai gối, bất lực trước tiếng nấc nghẹn ngào của thằng bé.

Chúng tôi sống trong căn nhà cấp bốn nằm cuối xóm. Bên cạnh là nhà của chị Hương – người phụ nữ goá chồng, hơn tôi ba tuổi, không có con. Chị sống một mình, bán hàng tạp hoá nhỏ ngay tại nhà. Chị hay sang giúp tôi nấu cơm, giữ bé Tùng khi tôi đi dạy.

Lúc đầu tôi ngại, nghĩ chị chỉ thương tình giúp đỡ. Nhưng dần dà, sự hiện diện của chị khiến căn nhà tôi bớt lạnh lẽo. Chị chăm con tôi tỉ mỉ, kiên nhẫn hơn cả tôi. Có lần tôi bận họp phụ huynh đến tối, về tới nhà thấy chị đang ngồi kể chuyện cổ tích cho Tùng nghe, thằng bé nằm gối đầu lên đùi chị, ngủ ngon lành. Trong ánh đèn vàng váng vất, tôi ngỡ như Trang đang trở về trong một hình hài khác.

Ánh mắt hàng xóm bắt đầu đổ dồn về phía tôi với những lời thì thầm nửa khen nửa dò xét. Mẹ tôi từ quê lên thăm cháu cũng bảo:

— Con nên tính chuyện đi bước nữa đi. Người ta tốt với cháu như vậy, còn gì mà ngại.

Tôi không phải người mau mồm mau miệng, nhưng trước sự vun vén của mọi người, và quan trọng nhất là nhìn con tôi bắt đầu cười nhiều hơn, ăn uống đầy đủ hơn, tôi đã quyết định: lấy chị Hương làm vợ hai.

Chúng tôi làm đám cưới đơn giản, chỉ mời họ hàng thân thiết và mấy người trong xóm. Không áo cưới, không rạp rườm rà. Chị Hương về sống cùng tôi và bé Tùng. Ngày đầu tiên dọn về, chị cẩn thận lấy từng món đồ của Trang ra lau chùi, gấp gọn vào một chiếc hộp rồi đặt nơi cao nhất trong tủ.

— Em không dám thay thế ai. Nhưng em hứa sẽ thương con như con ruột của mình.

Tôi nghe mà nghèn nghẹn nơi cổ. Hương không phải người hay nói nhiều, càng không phải người tỏ ra hiền lành giả tạo. Suốt sáu tháng sau khi cưới, chị đều giữ đúng lời mình nói. Con tôi tăng cân thấy rõ, da dẻ hồng hào, không còn hay hoảng sợ giữa đêm. Hàng xóm ai cũng khen chị khéo léo, đảm đang.

— Cái Hương là số một. Chịu làm chịu khó, con riêng cũng nuôi nấng như con ruột. Chú Minh có phúc.

Tôi nghe mà mát lòng. Đôi lúc tôi nghĩ, chắc ông trời thương mà đưa Hương đến để bù đắp cho cha con tôi. Những bữa cơm tối luôn có ba món đủ chất, Hương ngồi gắp từng miếng thịt cho Tùng, cười dịu dàng:

— Ăn hết đi rồi lát mẹ cho chơi xếp hình.

Tôi cũng quen dần với việc gọi chị là “vợ”, gọi cô ấy là “mẹ” trước mặt Tùng. Cậu bé vốn ít nói nay đã biết khoe:

— Mẹ nấu ngon hơn bà ngoại!

Mọi chuyện tưởng như êm đềm. Cho đến một chiều thứ sáu, tôi về sớm hơn thường lệ. Trường có học sinh đánh nhau, nhưng không phải lớp tôi chủ nhiệm nên được về sớm. Tôi tắt máy xe ngay trước cổng, định bụng vào bất ngờ ôm Tùng một cái rồi giúp Hương nấu cơm.

Nhưng vừa đặt chân vào cửa sau, đi ngang qua gian bếp, tôi đứng chết trân.

Tùng đang đứng ở góc bếp, hai tay ôm lấy bụng, mặt nhăn nhó. Trước mặt thằng bé là Hương – vợ tôi – với chiếc thìa inox to trên tay. Gương mặt chị không còn là người phụ nữ dịu dàng tôi từng biết. Chị gằn giọng:

— Tao đã nói bao nhiêu lần, mày mà đổ canh lên áo tao nữa thì tao không để yên đâu. Lần này cho mày nhớ!

Chị vung tay lên, chiếc thìa chuẩn bị giáng xuống…

Tôi không kịp nghĩ gì. Lao vào, tát mạnh vào mặt Hương. Cái tát như trút hết kinh hoàng, giận dữ và cả nỗi ân hận ngu muội trong tôi. Hương ôm má, trừng mắt nhìn tôi, đôi môi run run như muốn biện minh. Nhưng tôi không để chị kịp mở lời. Tôi bế Tùng lên, đầu thằng bé rúc vào vai tôi, hơi thở dồn dập, nước mắt ròng ròng.

Tối hôm đó, tôi ngồi trong phòng, viết đơn ly hôn

Tờ đơn ly hôn tôi để lại trên bàn ăn, kèm theo vài dòng viết tay: “Tôi không đánh vợ, tôi chỉ bảo vệ con mình. Tôi không cần lời giải thích, chỉ cần chị ký tên.”

Sáng hôm sau, Hương không nói một lời. Chị thu dọn quần áo, bỏ vào một túi nhỏ. Tờ đơn được để ngay ngắn, có chữ ký của chị, nằm bên cạnh chén cháo mà chị vẫn nấu cho Tùng mỗi sáng. Tôi đứng nhìn qua khe cửa, không biết mình thấy nhẹ nhõm hay hụt hẫng. Chị đi rồi, nhà lại vắng, nhưng lần này, tôi không còn tin rằng mình từng đúng khi mời chị bước vào cuộc đời cha con tôi.

Tôi xin nghỉ dạy một tuần. Tùng không nói gì từ hôm đó, kể cả khi tôi cố pha trò, đưa bé đi chơi công viên hay mua đồ chơi mới. Thằng bé trở về với ánh mắt lặng im của hai năm trước – khi mẹ nó qua đời.

Một hôm, tôi dắt con sang nhà bà Tám – hàng xóm thân thiết và là người hay trông Tùng mỗi khi tôi bận. Tôi hỏi nhỏ:

— Mấy tháng nay, cô có thấy Hương đối xử không tốt với Tùng không?

Bà Tám thở dài, nhìn tôi một lúc rồi mới nói:

— Thiệt tình, cô định không nói đâu. Nhưng bữa chú về bất ngờ rồi nghe chuyện trong bếp, chắc cũng đoán được phần nào. Thi thoảng cô có nghe thằng bé khóc trong phòng, nhưng lần nào hỏi cũng bị Hương gạt đi, bảo là “trẻ con nghịch ngợm thôi”.

— Con nít mà, đôi lúc bị la cũng là thường…

— Không, không phải vậy. Cô thấy có hôm Tùng đạp xe té, đầu gối bầm tím. Hỏi thì nó bảo té, nhưng bầm ở chỗ lạ lắm… Cô nghi rồi. Hôm chú không có nhà, cô qua đưa trái cây, thấy Tùng đang rửa bát, tay bị nước nóng làm đỏ hết lên. Hương nói do bất cẩn, mà nhìn ánh mắt thằng bé lúc đó, cô biết… có gì đó không đúng.

Tôi chết lặng. Bao lần tôi tự hào vì nghĩ con mình tăng cân, vui vẻ hơn là nhờ người phụ nữ ấy. Bao lời khen tặng của hàng xóm, đồng nghiệp, thậm chí của mẹ tôi… đều như một tấm màn che phủ lên sự thật. Tôi – một người cha – đã sống cạnh con mà không nhận ra nó đang sợ hãi.

Vài ngày sau, tôi quyết định đưa Tùng đi khám tâm lý trẻ em ở bệnh viện thành phố. Kết quả không bất ngờ nhưng vẫn khiến tim tôi như bị ai siết chặt: Tùng có dấu hiệu tổn thương tâm lý nhẹ, biểu hiện của sang chấn do bị đe doạ hoặc kỷ luật khắc nghiệt.

Bác sĩ không hỏi nhiều, chỉ khuyên tôi nên ở bên con nhiều hơn, và tuyệt đối không để bất kỳ người lớn nào mà bé không tin tưởng sống chung trong giai đoạn này.

Sau hai tháng, Tùng bắt đầu nói chuyện lại, ít cười nhưng đã chịu ngồi ăn cùng bàn, không còn giật mình khi tôi bước vào phòng. Tôi dọn lại phòng ngủ cũ của vợ, biến nó thành góc học tập cho Tùng. Mỗi tối hai cha con ngồi tô màu, tôi kể chuyện cổ tích – thứ mà trước đây tôi toàn giao cho người khác.

Một lần, trong lúc ngồi tô hình siêu nhân, Tùng ngẩng lên hỏi:

— Ba ơi, mẹ kế có quay lại không?

Tôi chậm rãi đặt cây bút xuống:

— Không đâu con. Mẹ kế sẽ không về nữa. Từ nay ba ở đây, ba sẽ nấu cơm, giặt đồ, kể chuyện cho con. Chúng ta chỉ cần hai người đàn ông là đủ. Được không?

Tùng gật đầu. Nhưng rồi nó hỏi thêm:

— Nhưng mà… nếu mẹ thật quay về thì sao?

Câu hỏi như một mũi dao cắt sâu vào tim tôi. Tôi nhìn con, chậm rãi nói:

— Nếu mẹ thật quay về… ba sẽ kể cho mẹ nghe con đã lớn ra sao. Mẹ sẽ tự hào lắm.

Một năm trôi qua. Tôi không lấy vợ nữa. Không phải vì sợ, mà vì hiểu rằng hạnh phúc thật sự không phải là có một người phụ nữ trong nhà, mà là được thấy con mình trưởng thành trong yêu thương thật sự.

Hương không bao giờ quay lại, cũng không để lại lời giải thích. Người ta bảo tôi dại, có cô vợ hai ngoan hiền, giỏi giang lại không giữ. Nhưng tôi thì nghĩ khác. Một người phụ nữ có thể nấu ăn ngon, dọn dẹp gọn gàng, cười dịu dàng với hàng xóm… nhưng nếu không đủ bao dung để yêu một đứa trẻ không phải con ruột, thì cũng không bao giờ là người mẹ.

Mỗi lần đi qua căn nhà bên cạnh – giờ đã đóng cửa im lìm – tôi không còn tức giận, cũng chẳng tiếc nuối. Chỉ thấy lạnh sống lưng khi nhớ đến ánh mắt thằng bé co rúm bên góc bếp hôm nào.

Có những vết thương không chảy máu, nhưng hằn mãi trong ký ức.

Tôi không phải ông bố hoàn hảo, nhưng tôi đã học được bài học lớn nhất đời mình:
Yêu một đứa trẻ là trách nhiệm – không phải là bổn phận, càng không phải là vai diễn.

Bánh bao món ăn sáng của triệu người Việt ăn hằng ngày đây, thế này bảo sao b-ệnh t-ật đầy người, quá d-ã m-an

Ít ai biết rằng đằng sau những chiếc bánh bao nóng hổi, thơm lừng, trắng phau là một quy trình công nghệ sản xuất mất vệ sinh và hòa trộn thêm hóa chất tẩy trắng độc hại.

Bánh bao thường được nhiều người chọn làm đồ ăn sáng, ăn vặt vì dễ ăn, dễ mua và giá cả cũng rẻ. Song ít ai biết rằng đằng sau những chiếc bánh bao nóng hổi, thơm lừng, trắng phau ấy là một quy trình công nghệ sản xuất mất vệ sinh và hòa trộn thêm hóa chất tẩy trắng độc hại.

Bánh bao trắng mịn nhờ chất tẩy độc hại

Điều tra của một đơn vị chứng nhận chất lượng mới đây cho biết, trong quá trình làm bánh bao, chỉ cần cho 1-3% chất tẩy trắng vào bột bánh bao sẽ thấy bột trắng hơn, vỏ bánh mịn màng, căng bóng và trông bắt mắt hơn. Các loại bánh bao không sử dụng bột tẩy dù có làm sạch sẽ đến đâu thì vẫn có màu ngà vàng và không căng bóng, đẹp mắt bằng.

Bột tẩy trắng, hay đúng hơn là “bột tẩy đường” có tác dụng làm trắng thực phẩm như: bánh bao, bún, phở, miến… thường, loại bột này được đựng trong cái túi nylon, bên ngoài chỉ dán dòng chữ “tẩy trắng thực phẩm”, không hề có nhãn mác ghi tên, địa chỉ nhà sản xuất cũng như thành phần, công dụng, hạn sử dụng và liều lượng, cách dùng. Tuỳ người mua mà người bán cân đong đo đếm theo yêu cầu nhiều hay ít.

Bột tẩy trắng bánh.

Tại TPHCM, loại bột độc hại này được bày bán trôi nổi trên thị trường. Tại các khu chợ như chợ Kim Biên chỉ cần hỏi người bán hàng tạp phẩm, phụ gia thực phẩm, hỏi bột tẩy trắng bánh bao thì muốn mua bao nhiêu cũng có.

Theo Phó giáo sư – Tiến sĩ Nguyễn Duy Thịnh – Viện Công nghệ Sinh học và Công nghệ Thực phẩm, hiện nay, để tẩy trắng một số thành phẩm, các hộ sản xuất vẫn thường dùng đến chất tẩy trắng sunphit natri (Na2SO3). Sunphit natri tách ra thành SO2 là chất ôxi hóa mạnh, gây ảnh hưởng xấu tới đường ruột, có thể gây viêm loét dạ dày. Ngoài ra, đây là một chất gây độc, có khả năng gây hại niêm mạc mắt, niêm mạc miệng, gây hại nghiêm trọng tới sức khỏe người tiêu dùng, đặc biệt là đối với trẻ em.

Rợn người công nghệ làm bánh

Điều tra của PV tại hai cơ sở khá nổi tiếng trong giới làm bánh bao ở Thanh Xuân, Hà Nội thì quy trình sản xuất bánh bao ở đây rất mất vệ sinh.

Cơ sở bánh bao của anh M (ở Triều Khúc, Thanh Xuân) là căn gác xép xập xệ, ẩm thấp; lối vào là nơi thu gom phế thải với chai, lọ ngổn ngang cùng những thùng đồ phế thải cao ngất bốc mùi nồng nặc. Tại cơ sở sản xuất, những chiếc thùng, xô, chậu lem luốc, dính đầy bột trắng.

Bánh bao để ngổn ngang, không hề che đậy.

Những bó miến, mộc nhĩ dùng để làm nhân bánh vứt lăn lóc trên nền nhà. Không gian khá chật chội với lỉnh kỉnh những bình xăng, 2 chiếc nồi hấp và hàng chục khay đựng bánh bao xếp chồng chất lên nhau, bày xung quanh căn gác xép nhỏ, hẹp. Những chiếc máy đảo bột đen kịt vì han gỉ, ít được lau rửa nên hôi nồng mùi bột lên men. Những khay đựng bánh bao mới ra lò thì đã cáu bẩn, đầy cặn bột và bụi bặm bám quanh.

Còn tại cơ sở sản xuất bánh bao nhà chị N. (quận Thanh Xuân, Hà Nội), công nhân dùng tay trần trực tiếp lăn, nặn, bóp bánh. Những rổ trứng chim cút được bóc tách và chuyển ngay vào chỗ làm bánh, không qua khâu lọc rửa. Những chiếc khay đựng bánh vứt ngổn ngang giữa lối đi, dụng cụ đồ nghề bày bừa bãi trên sàn nhà. Tường nhà ẩm thấp, mốc xanh, mốc trắng, chiếc kệ gỗ được đặt trong một góc nhà đầy rẫy những túi bột mì xếp lung tung, bừa bộn.

Nhân bánh làm từ thịt ế, thức ăn thừa

Theo phản ánh của nhiều khách hàng tại một cơ sở bánh bao khá nổi tiếng ở huyện Hóc Môn, TPHCM thì ngoài khâu làm bánh mất vệ sinh, cơ sở này còn dùng thịt ế, thức ăn thừa làm nhân bánh.

Công nhân làm bánh ở đây cho hay, thịt phải lấy từ chiều tối để chuẩn bị tất cả mọi công đoạn cho buổi bán hàng sáng hôm sau. Những miếng thịt trong túi màu nhờ nhờ, được quảng cáo là hàng chiều nhưng bằng cảm quan, có thể nhận biết đó là hàng bị bán ế. Kế bên là hai thùng to tướng các loại “hỗn hợp” rau, củ quả mà ở đây họ bảo là sẽ dùng làm “nhân bánh”.

Nhân bánh bao làm từ thức ăn thừa của các nhà hàng.

Một công nhân ở đây “bật mí”: Mấy loại đã chế biến rồi là được thu mua lại từ các thức ăn thừa tại nhà hàng mang về tái chế lại và trở thành một mẻ nhân bánh thơm tho. Còn nếu mua thịt thì phải mua thịt chiều, vì thịt buổi chiều mới có giá rẻ. Mà thực chất cũng có đôi lúc mua được các loại thịt của ngày hôm trước dư lại, giá thành thấp gấp ba lần.

Bác sĩ Đỗ Thị Ngọc Diệp – Giám đốc Trung tâm Dinh dưỡng TPHCM, cho biết, việc dùng các thực phẩm đã qua sử dụng để làm nhân bánh là rất nguy hiểm, đặc biệt là trong điều kiện mất vệ sinh an toàn thực phẩm như hiện nay.

Bánh bao ‘tẩm’ bụi đường

Không chỉ khiếp vía về công nghệ sản xuất bánh bao, nhiều người còn cảm thấy hãi hùng khi chứng kiến cảnh vận chuyển, bán bánh.

Theo phản ánh của báo Đất Việt, sáng ngày 26/09/2013 tại đường Trường Chinh, Q.Tân Bình, TPHCM, nhiều người đi đường nhìn thấy cảnh bánh bao được chở trên xe máy với nắp đậy sơ sài.

Món ăn tưởng chừng ấm nóng, thơm ngon giờ đây được xếp trên các khay nhựa đầy khe hở và “du hành” cùng bụi đường. Chứng kiến cảnh bánh bao “du hành” đường phố như thế này liệu ai còn dám ăn?