Home Blog Page 2

Chân dung người chồng làm to của chị gái áo trắng, cứ điềm đạm như anh thì đâu đến nỗi…

Giữa lúc bị một số cư dân mạng chỉ trích, người phụ nữ trong clip chửi bới to tiếng khi bị nhắc đỗ ô tô sai quy định đã chính thức lên tiếng phân trần.

Vào chiều ngày 25/9, mạng xã hội xuất hiện nhiều đoạn clip ghi lại cảnh một người phụ nữ lớn tiếng cãi vã, chửi bới và thách thức người dân khi bị nhắc nhở về việc đỗ xe ô tô sai quy định. Sự việc nhanh chóng gây tranh luận gay gắt, thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân mạng.

Theo clip được lan truyền, chiếc ô tô do người phụ nữ điều khiển “đỗ chắn lối đi chung” khiến người dân không di chuyển được. Khi bị nhắc nhở, thay vì hợp tác giải quyết, người phụ nữ nhiều lần lớn tiếng, thậm chí còn thách thức “gọi chính quyền vào hết đây” và tự nhận mình là “vợ cán bộ”.

Phát ngôn cùng thái độ của người phụ nữ đã vấp phải sự chỉ trích gay gắt trên mạng xã hội. Nhiều ý kiến cho rằng hành vi này vừa sai quy định giao thông, vừa thiếu tôn trọng cộng đồng và cần bị xử lý nghiêm.Đại lý ô tô gần đây

Tuy nhiên, sau đó một người tự nhận là hàng xóm của người phụ nữ trong clip đã lên tiếng giải thích rằng sự việc không đơn giản như những gì xuất hiện trên mạng.
Nguoi-phu-nu-chui-mang-vi-bi-nhac-do-xe-sai-quy-dinh-tu-nhan-co-chong-lam-to-chinh-thuc-len-tieng-4Bài đăng được cho là hàng xóm của người phụ nữ “đỗ ô tô chắn lối đi chung”.
Người này cho rằng khu vực ngõ 3 Nguyễn Du vốn là ngõ cụt, người dân nơi đây nhiều năm vẫn để xe trước cửa mà không xảy ra tranh chấp. Thời gian gần đây, một gia đình từ khu vực khác đưa xe tải chở vật liệu vào xây dựng công trình, gây ảnh hưởng đến đời sống và an toàn đi lại trong ngõ. Người dân phản đối và yêu cầu gia đình này sử dụng lối đi khác theo đúng địa chỉ nhà.

Theo phản ánh, do mâu thuẫn trong quá trình nhắc nhở, hai bên đã xảy ra cãi vã và đoạn clip sau đó được đăng tải lên mạng xã hội. Người hàng xóm này cho rằng clip đã bị cắt ghép, phản ánh chưa đầy đủ bản chất sự việc.

Vào chiều cùng ngày, bản thân người phụ nữ trong clip cũng chính thức lên tiếng, cho rằng mình bị bôi nhọ và thông tin đưa lên mạng đã bị xuyên tạc. Người này khẳng định có đầy đủ giấy tờ pháp lý chứng minh quyền sử dụng đất và lối đi chung, đồng thời đang làm việc trực tiếp với cơ quan chức năng để làm rõ.

Nguoi-phu-nu-chui-mang-vi-bi-nhac-do-xe-sai-quy-dinh-tu-nhan-co-chong-lam-to-chinh-thuc-len-tieng-3

Nguoi-phu-nu-chui-mang-vi-bi-nhac-do-xe-sai-quy-dinh-tu-nhan-co-chong-lam-to-chinh-thuc-len-tieng-8

Người phụ nữ trong clip lên tiếng phân trần.
Người phụ nữ cho biết: “Những bài viết, hình ảnh, video cắt ghép sai sự thật đã gây tổn hại đến danh dự cá nhân và gia đình tôi. Việc tung tin bịa đặt, bôi nhọ trên mạng là hành vi vi phạm pháp luật. Tôi đề nghị mọi người kiểm chứng thông tin trước khi chia sẻ, tránh tiếp tay cho tin giả”.

Trước đó, vào ngày 19/9, người phụ nữ này cũng từng đăng tải bài viết phân trần, cho rằng mình bị vu khống, đồng thời đưa ra Đơn kiến nghị gửi UBND phường Đông Kinh (có chữ ký của nhiều hộ dân trong ngõ 3 Nguyễn Du) để làm rõ nguồn gốc đất và lối đi chung. Bà cho biết đã nhiều lần phản ánh việc một số hộ dân mở cửa trái phép ra ngõ 3 Nguyễn Du, đưa vật liệu xây dựng vào, gây ảnh hưởng đến sinh hoạt và an ninh trật tự.

Nguoi-phu-nu-chui-mang-vi-bi-nhac-do-xe-sai-quy-dinh-tu-nhan-co-chong-lam-to-chinh-thuc-len-tieng-5

Nguoi-phu-nu-chui-mang-vi-bi-nhac-do-xe-sai-quy-dinh-tu-nhan-co-chong-lam-to-chinh-thuc-len-tieng-6

Nguoi-phu-nu-chui-mang-vi-bi-nhac-do-xe-sai-quy-dinh-tu-nhan-co-chong-lam-to-chinh-thuc-len-tieng-7

Nguoi-phu-nu-chui-mang-vi-bi-nhac-do-xe-sai-quy-dinh-tu-nhan-co-chong-lam-to-chinh-thuc-len-tieng-1

Nguoi-phu-nu-chui-mang-vi-bi-nhac-do-xe-sai-quy-dinh-tu-nhan-co-chong-lam-to-chinh-thuc-len-tieng-2

Người phụ nữ trong clip từng đăng bài phân trần vào ngày 19/9/2025.
Trong khi đó, phía gia đình xây dựng nhà lại cho rằng việc quay mặt công trình ra cả hai ngõ (ngõ 53 Nguyễn Tri Phương và ngõ 3 Nguyễn Du) là hợp lý, đồng thời bác bỏ những cáo buộc từ phía người phụ nữ trong clip.

Hiện, vụ việc vẫn đang trong quá trình xác minh. Chính quyền địa phương đã tiếp nhận phản ánh từ các bên liên quan và sẽ có biện pháp xử lý theo đúng quy định.

Xây nhầm nhà ở Hải Phòng: “Thần đèn” đã khảo sát, sẽ hỗ trợ miễn phí, biết lý do ai cũng ng;ã ng;ửa

Sau khi mua lại đất không thành, ông Đỗ Văn Hữu nhờ ‘thần đèn’ di dời ngôi nhà xây nhầm trên đất của người khác tại khu Kiền Bái (P.Thiên Hương, Hải Phòng).

Ngày 26.9, ông Đỗ Văn Hữu (43 tuổi, P.Thiên Hương, Hải Phòng) xác nhận đã liên hệ với ông Hoàng Đình Bách, người được mệnh danh là “thần đèn” để di chuyển ngôi nhà 2 tầng xây nhầm trên đất của bà Trần Thị Kim Loan (P.An Hải, Hải Phòng).

‘Thần đèn’ miễn phí di dời nhà xây nhầm ở Hải Phòng- Ảnh 1.

Ông Hoàng Đình Bách cho biết, sau khi khảo sát thực địa, việc di chuyển không quá khó. Chỉ cần khoảng 8 – 10 thợ lành nghề, sử dụng hàng trăm bộ kích thủy lực, tời xích, con lăn… thì trong vòng 30 – 40 ngày có thể hoàn thành.

Đáng chú ý, ông Bách khẳng định sẽ hỗ trợ miễn phí tiền công cho gia đình ông Hữu.

“Chúng tôi coi đây như một việc nghĩa, góp phần tháo gỡ bế tắc cho người dân”, ông Bách chia sẻ.

‘Thần đèn’ miễn phí di dời nhà xây nhầm ở Hải Phòng- Ảnh 2.

Căn nhà 2 tầng xây nhầm tại P.Thiên Hương gây xôn xao dư luận thời gian qua

ẢNH: LÃ NGHĨA HIẾU

Theo ông Hữu, trước đó, ông nhiều lần thương thảo, đề nghị đổi đất hoặc mua lại thửa đất với giá 550 triệu đồng, nhưng gia đình bà Loan kiên quyết từ chối, chỉ yêu cầu tháo dỡ công trình theo đúng bản án của tòa.

“Tài sản của gia đình tôi đã dồn hết vào căn nhà này, phá đi thì chúng tôi không biết sẽ ở đâu. Vì vậy, tôi nhờ “thần đèn” di chuyển về đúng lô đất của mình”, ông Hữu nói.

Thông tin “thần đèn” vào cuộc nhanh chóng thu hút dư luận, nhiều người bày tỏ sự tò mò khi công trình kiên cố có thể được dịch chuyển hàng chục mét để trả lại mặt bằng cho chủ đất hợp pháp.

Nhờ ‘thần đèn’ di dời nhà xây nhầm ở Hải Phòng

Trách nhiệm chính quyền trong vụ việc gây tranh cãi

Vụ việc “xây nhầm” nhà không chỉ là câu chuyện giữa hai hộ dân, mà còn cảnh báo về công tác quản lý đất đai tại cơ sở. Theo phản ánh của người dân tổ dân phố Kiền Bái (P.Thiên Hương), quá trình phân lô, tách thửa ở khu vực này thiếu minh bạch, nhiều trường hợp giao dịch qua “cò đất” dẫn đến nhầm lẫn vị trí.

‘Thần đèn’ miễn phí di dời nhà xây nhầm ở Hải Phòng- Ảnh 3.

Khi căn nhà mới đổ móng đã sai phạm nhưng không được ngăn chặn

ẢNH: LÃ NGHĨA HIẾU

Đại diện một số hộ dân sinh sống gần đó cũng xác nhận, việc chia thứ tự các ô, thửa đất là do các nhóm “cò mồi” tự vẽ. Ngoài ra, thời điểm ông Hữu xây móng khi chưa có sổ đỏ là sai nhưng bà Loan lúc ấy cũng chưa sở hữu lô đất nói trên mà phải 2 tháng sau này.

Ngoài ra, khi ông Hữu xây móng chưa có sổ đỏ, chính quyền xã Kiền Bái (cũ) đã được thông báo nhưng không có biện pháp ngăn chặn quyết liệt. Mặc dù tháng 11.2024 xã đã lập biên bản, yêu cầu dừng thi công, nhưng ngôi nhà vẫn tiếp tục được hoàn thiện và đưa vào sử dụng.

Ngày 11.8.2025, TAND Khu vực I – TP.Hải Phòng đã xét xử sơ thẩm, tuyên buộc vợ chồng ông Hữu tháo dỡ công trình, trả lại đất cho bà Loan. Tuy nhiên, ông Hữu tiếp tục kháng cáo, kéo dài tranh chấp. Trong khi đó, chính quyền P.Thiên Hương cho biết sẽ kiên quyết thực thi bản án theo đúng quy định, đồng thời phối hợp cơ quan chức năng điều tra, xử lý triệt để sai phạm đất đai tại khu vực này.

Chủ tịch UBND P.Thiên Hương, ông Nguyễn Công Diễn, nhấn mạnh: “Chúng tôi kiên quyết xử lý vụ việc trên tinh thần thượng tôn pháp luật, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp, chính đáng của công dân. Người vi phạm phải chấp hành bản án ngay khi có hiệu lực pháp luật”.

Tôi đã kết hôn với bạn thân của vợ cũ. Cho đến khi một lá thư xuất hiện và làm thay đổi tất cả.

Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ rẽ sang con đường lạ lùng đến vậy. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lan — người vợ cũ đã gắn bó suốt 7 năm, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào một mối quan hệ phức tạp nào nữa. Thế nhưng, định mệnh trớ trêu đưa tôi đến với Hương, bạn thân của Lan. Cả hai từng biết nhau từ trước, nhưng chỉ là xã giao. Sau ly hôn, Hương là người thường xuyên an ủi, chia sẻ, và rồi tình cảm giữa chúng tôi lớn dần lên một cách tự nhiên.

Chúng tôi kết hôn sau hai năm tìm hiểu. Tôi thật sự tin rằng, cuối cùng mình đã tìm thấy sự bình yên. Hương khác Lan hoàn toàn: dịu dàng, biết lắng nghe, và dường như luôn đặt gia đình lên trên hết. Dù đôi khi vẫn thấy ánh mắt bất thường từ phía Lan khi vô tình chạm mặt trong vài dịp tụ tập bạn bè chung, tôi chọn phớt lờ. Tôi nghĩ, miễn mình sống chân thành, quá khứ sẽ dần ngủ yên.

Mọi thứ đều ổn cho đến cái ngày định mệnh đó.

Chiều thứ sáu, tôi trở về nhà sớm hơn thường lệ. Trong hộp thư trước cửa, một phong bì màu trắng nằm lẫn giữa đống hóa đơn và tờ rơi quảng cáo. Không ghi người gửi, chỉ có tên tôi, nắn nót bằng nét chữ quen thuộc mà tôi không thể ngay lập tức nhận ra.

Tò mò, tôi xé ra. Bên trong chỉ một tờ giấy mỏng, vài dòng ngắn ngủi:

“Anh có chắc Hương cưới anh vì tình yêu? Hãy tìm lại chiếc hộp gỗ dưới gầm giường cũ ở căn hộ anh từng sống với Lan. Sự thật sẽ khiến anh không bao giờ nhìn vợ mình bằng đôi mắt như trước nữa.”

Tôi chết lặng. Ai gửi lá thư này? Và quan trọng hơn, nó có ý nghĩa gì?

Đêm đó, tôi không tài nào ngủ được. Lời trong thư như lưỡi dao cắm sâu vào tâm trí. Hương thấy tôi trằn trọc, hỏi han, nhưng tôi chỉ ậm ừ bảo công việc căng thẳng. Cô ấy ôm tôi, thì thầm: “Em luôn ở đây, đừng lo gì cả.” Vậy mà chính khoảnh khắc đó, sự hoài nghi trong tôi lại càng dữ dội.

Cuối tuần, tôi lấy cớ đi thăm bố mẹ rồi lén quay về căn hộ cũ, nơi tôi từng sống cùng Lan. Chủ mới may mắn vẫn là người quen, họ cho phép tôi vào lấy vài đồ đạc bỏ quên. Tim tôi đập loạn khi quỳ xuống gầm giường. Quả thật, một chiếc hộp gỗ bụi bặm vẫn nằm đó.

Tôi mở nắp. Bên trong không nhiều, chỉ vài tấm ảnh chụp thời gian cuối của cuộc hôn nhân, vài mẩu giấy ghi chú và… một xấp thư tình. Điều khiến tôi lạnh sống lưng: tất cả những lá thư đều được viết bằng nét chữ của Hương, gửi cho… Lan.

Tôi run rẩy lật từng tờ. Nội dung ban đầu chỉ là những lời động viên, chia sẻ về tình yêu và hôn nhân. Nhưng càng về sau, giọng điệu thay đổi:

“Lan à, tớ biết chồng cậu không hoàn hảo, nhưng tớ không thể phủ nhận, mỗi lần anh ấy cười, tim tớ lại run lên. Tớ sợ một ngày nào đó, tình cảm này sẽ khiến cả ba chúng ta tan nát…”

Tôi nghẹn thở. Những lá thư tiếp theo còn ám ảnh hơn, hé lộ sự thật rằng Hương đã thầm yêu tôi từ rất lâu, thậm chí trước khi tôi và Lan ly hôn. Trong một lá thư cuối, Hương viết:

“Nếu một ngày nào đó anh ấy rời bỏ cậu, liệu tớ có cơ hội được ở bên anh ấy không? Tớ ghét bản thân vì nghĩ như vậy… nhưng tình cảm đâu thể điều khiển.”

Tôi ngồi bệt xuống sàn, đầu óc quay cuồng. Lá thư nặc danh kia đã dẫn tôi đến sự thật động trời. Hương — người vợ hiện tại, người tôi tin tưởng tuyệt đối — hóa ra từng nuôi dưỡng một tình cảm giấu kín với tôi từ khi tôi còn là chồng của bạn thân cô ấy.

Câu hỏi duy nhất xoáy sâu trong tôi: Liệu tình yêu của Hương với tôi bây giờ… là sự thật, hay chỉ là kết quả của một kế hoạch dài hơi mà chính tôi chưa bao giờ nhận ra?

Tôi mang chiếc hộp gỗ về nhà, giấu nó trong cốp xe. Suốt chặng đường trở lại, đầu óc tôi quay cuồng bởi hàng nghìn câu hỏi. Mỗi ánh đèn đường lướt qua cửa kính như một lưỡi dao cứa vào tâm trí. Khi mở cửa, Hương chạy ra đón, trên tay còn cầm chiếc tạp dề dính bột — cô đang làm bánh, món tôi thích. Nụ cười hồn hậu ấy từng khiến tôi thấy bình yên, nhưng giờ lại làm tim tôi nhói lên.

Tôi nhìn vợ, cố gắng mỉm cười. Nhưng ánh mắt tôi không còn như trước. Từ hôm đó, giữa chúng tôi bắt đầu tồn tại một khoảng cách vô hình.

Tôi thức trắng nhiều đêm, lặng lẽ đọc đi đọc lại những lá thư Hương từng gửi Lan. Từng chữ như một lời thú nhận, vừa dịu dàng vừa đau đớn. Tôi không phủ nhận mình vẫn yêu Hương, nhưng sự thật kia cứ ám ảnh: tình cảm của chúng tôi có thật sự trong sáng từ đầu? Hay chỉ là kết quả của một niềm khao khát âm thầm, thậm chí có chút ích kỷ?

Có lúc, tôi muốn hỏi thẳng Hương. Nhưng rồi, khi thấy cô ân cần dọn dẹp nhà cửa, nấu từng bữa ăn, chăm sóc tôi chu đáo, tôi lại nghẹn lời. Tôi sợ câu trả lời. Tôi sợ nếu Hương thú nhận, cuộc hôn nhân này sẽ sụp đổ.

Một tuần sau, chúng tôi tình cờ gặp Lan trong buổi sinh nhật chung của nhóm bạn cũ. Tôi chưa bao giờ chú ý kỹ ánh mắt Lan nhìn tôi và Hương như hôm ấy. Nó không còn đơn thuần là sự ngại ngần, mà như chứa đựng cả một bí mật. Khi mọi người vui vẻ trò chuyện, Lan chỉ im lặng, thỉnh thoảng cười gượng. Tôi bắt gặp khoảnh khắc cô liếc sang Hương, trong mắt hiện rõ sự cay đắng.

Tôi chợt nhớ lại những lá thư, nhớ đến câu chữ Hương viết: “Nếu một ngày nào đó anh ấy rời bỏ cậu, liệu tớ có cơ hội được ở bên anh ấy không?”

Phải chăng Lan đã biết tất cả từ trước? Phải chăng chính cô là người gửi lá thư nặc danh cho tôi, để vén màn bí mật?

Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu lảng tránh vợ. Tôi viện cớ làm thêm giờ, về nhà muộn, hoặc tìm cách khóa mình trong phòng làm việc. Hương nhận ra sự thay đổi, cô nhẹ nhàng hỏi:

  • “Anh có chuyện gì giấu em phải không? Dạo này anh khác lắm.”

Tôi nuốt nước bọt, đáp cộc lốc:

  • “Không có gì đâu, chỉ là áp lực công việc.”

Ánh mắt Hương thoáng buồn, nhưng cô không hỏi thêm. Cô vẫn ân cần như thường, vẫn chăm sóc từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của tôi. Thế nhưng, càng nhìn sự tận tụy ấy, tôi càng cảm thấy bị giày vò.

Một buổi tối, khi Hương đang tắm, điện thoại cô để trên bàn chợt sáng màn hình. Tin nhắn hiện lên từ một số không lưu tên:

“Đừng để anh ấy biết thêm gì nữa. Nếu sự thật phơi bày, cả em lẫn tớ đều mất tất cả.”

Tôi chết lặng. Tin nhắn này rõ ràng liên quan đến tôi. Người nhắn là ai? Lan? Hay một người nào khác biết chuyện?

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, chụp lại màn hình. Khi Hương bước ra, tôi giả vờ như không thấy gì. Nhưng trong lòng, một cơn bão thực sự đã bắt đầu nổi lên.

Kể từ đó, tôi sống trong hai mặt: bên ngoài vẫn là người chồng bình thường, nhưng bên trong, tôi trở thành kẻ điều tra lén lút. Tôi bắt đầu để ý từng cử chỉ, từng ánh mắt của Hương. Mỗi cuộc gọi, mỗi tin nhắn đến máy cô đều khiến tôi nghi hoặc.

Đêm nằm cạnh nhau, cô xoay lưng về phía tôi, hơi thở đều đặn. Tôi thì mở mắt nhìn trần nhà, bàn tay siết chặt. Trong đầu vang vọng duy nhất một câu hỏi:

Tình yêu này là sự thật, hay chỉ là một cuộc đánh đổi được che đậy khéo léo?

Tôi không thể chịu đựng thêm. Tin nhắn nặc danh kia như ngọn lửa châm vào thùng thuốc súng. Tôi quyết định phải đối diện với sự thật, dù đau đớn đến đâu.

Hôm sau, tôi hẹn Lan ra quán cà phê nhỏ ở ngoại ô, nơi ít ai quen biết. Cô xuất hiện trong chiếc áo sơ mi trắng giản dị, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn. Khi tôi đặt chiếc hộp gỗ cùng xấp thư tình lên bàn, Lan khẽ rùng mình, đôi mắt đỏ hoe.

  • “Vậy là anh cũng biết rồi…” – giọng cô khàn khàn.

Tôi siết chặt tay, hỏi thẳng:

  • “Chính em gửi lá thư nặc danh cho anh phải không? Tại sao bây giờ?”

Lan im lặng hồi lâu rồi gật đầu.

  • “Anh phải biết sự thật. Em không thể nhìn Hương sống bên anh trong khi mọi thứ bắt đầu từ sự phản bội thầm lặng. Em từng tha thứ cho cô ấy, nhưng em không quên được.”

Câu nói ấy khiến tôi như rơi vào hố sâu. Vậy ra, Lan đã sớm biết tình cảm Hương dành cho tôi khi chúng tôi còn là vợ chồng. Cô chọn im lặng, cố gắng níu giữ hôn nhân, nhưng cuối cùng, chính sự im lặng ấy lại biến thành vết thương không bao giờ lành.

Lan nhìn tôi, giọng run rẩy:

  • “Anh hạnh phúc với Hương thật sao? Hay chỉ đang sống trong một ảo giác?”

Tôi không trả lời được.

Tối hôm đó, tôi trở về nhà. Hương vẫn như mọi ngày, nấu ăn, dọn dẹp, hỏi han tôi. Nhưng lần này, tôi không thể chịu đựng nữa. Tôi đặt hộp gỗ và những bức thư lên bàn.

Khuôn mặt Hương tái nhợt. Cô ngồi phịch xuống ghế, đôi tay run rẩy. Im lặng kéo dài như vô tận, cho đến khi cô bật khóc:

  • “Anh… anh đã đọc hết rồi sao?”

Tôi gằn giọng:

  • “Tại sao em lại giấu anh? Tại sao yêu anh từ khi anh còn là chồng của Lan?”

Nước mắt Hương lã chã rơi. Cô nghẹn ngào:

  • “Em không cố ý. Tình cảm đến lúc nào em cũng không biết. Em đã đấu tranh, đã tự dằn vặt. Em chưa bao giờ muốn cướp anh khỏi Lan. Em chỉ… không thể ngăn trái tim mình.”

Tôi lặng người. Những lời ấy vừa chân thành vừa đau đớn. Nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bị phản bội.

  • “Vậy cuộc hôn nhân này là gì? Là tình yêu, hay là phần thưởng cho sự chờ đợi của em?”

Hương bật khóc nức nở, ôm mặt. Căn nhà bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Những ngày sau đó, tôi như kẻ mất hồn. Tôi thương Hương, nhưng cũng thương Lan — người từng chung vai gánh vác bao năm tháng cùng tôi. Tôi thấy mình bị kẹt giữa hai người phụ nữ, giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình yêu và sự thật.

Một buổi tối, tôi ngồi lại với Hương. Tôi nói:

  • “Anh cần thời gian. Chúng ta hãy tạm xa nhau một thời gian. Nếu sau tất cả, tình yêu này vẫn đủ mạnh, chúng ta sẽ tìm lại nhau. Còn nếu không, có lẽ nên dừng lại.”

Hương khóc, nhưng không phản đối. Có lẽ cô hiểu, sự thật kia đã để lại một vết rạn không dễ gì hàn gắn.

Tôi dọn ra ngoài sống tạm ở căn hộ thuê nhỏ. Mỗi đêm, tôi vẫn nhớ ánh mắt Hương, nhớ sự dịu dàng của cô, và cũng nhớ cả những ngày tháng với Lan. Nhưng hơn hết, tôi nhận ra: một cuộc hôn nhân được xây trên nền tảng của những bí mật và sự chờ đợi thầm lặng, sớm muộn cũng sẽ bị thử thách khốc liệt.

Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ quay về. Cũng có thể, tôi sẽ buông tay. Nhưng ít nhất, tôi đã chọn đối diện, thay vì tiếp tục sống trong bóng tối.

Vụ “chị cả” Lạng Sơn thá:ch t;hức đòi “c:ắ:n” chín;:h quy;:ền vì có “chồng làm to”: Biết ngay mà, tất cả “quay xe” hết

Mạng xã hội đang lan truyền đoạn clip ghi lại cảnh 1 người phụ nữ lớn tiếng chửi mắng thô tục ‘bọn mù chữ’, thách thức gọi hết chính quyền vì bị nhắc nhở đỗ xe sai quy định, vụ việc được cho là xảy ra ở Lạng Sơn. 

Chiều ngày 25/9, mạng xã hội lan truyền nhiều đoạn clip ghi lại cảnh người phụ nữ lớn tiếng chửi mắng, thách thức người dân gọi chính quyền vì bị nhắc nhở đỗ xe ô tô sai quy đinh. Theo thông tin được chia sẻ, người phụ nữ lái xe ô tô cá nhân độ chắn lối đi chung khiến người dân không đi lại được. Khi bị nhắc nhở, thay vì hợp tác giải quyết trong êm đẹp, người phụ nữ này lại liên tục chửi mắng, gọi cơ quan chức năng đến để xử lý, song người phụ nữ vẫn lớn tiếng chửi người dân là “bọn mù chữ”, thách thức người dân “gọi chính quyền vào hết đây”. Người phụ nữ này tự nhận là “vợ cán bộ”.

Ngay sau khi đoạn clip này được chia sẻ, nhiều người đã bày tỏ sự phẫn nộ trước hành vi và thái độ ngạo mạn của người phụ nữ này. Theo 1 số nguồn tin lan truyền trên mạng xã hội, sự việc này xảy ra tại Kỳ Lừa, TP.Lạng Sơn, CĐM đồn thổi, sở hữu người phụ nữ này có thái độ hống hách như vậy vì “cậy có chồng làm to”.

“Thôi, ông chồng lại được đưa vào tầm ngắm cũng chỉ vì bà vợ này”

“Ôi nếu chị ta là vợ lãnh đạo mà hành xử thế này thì ko biết anh chồng có tự hào không nhỉ”

“Sau vụ này chắc là 1 ly hôn giữ chức. 2 là xin nghỉ giữ lấy vợ. Khổ thân ông chồng”

Doanh nghiệp Bizfly

“Nói lời thô tục, hống hách mà còn chê người khác mù chữ”…là một số bình luận bức xúc của CĐM.

Hiện, vụ việc này vẫn đang gây xôn xao mạng xã hội, nhiều người yêu cầu làm rõ danh tính, xử lý nghiêm người phụ nữ này nếu có dấu hiệu vi phạm.

 

TUY NHIÊN, THEO MỘT SỐ THÔNG TIN TỪ MXH, CÂU CHUYỆN KHÔNG ĐƠN GIẢN NHƯ THẾ

Có thể là hình ảnh về 3 người, ô tô và văn bản cho biết 'CHỊ GÁI MẠNH NHẤT LẠNG SƠN LÚC NÀY Chị gái ngang nhiên đỗ xe chắn đường trong ngõ không cho người khác đi lại (đường giao thông chung của cả xóm). Khi các anh CSGT xuống yêu cầu rời xe đi thì chị như được tiếp thêm dame chời còn hăng hơn, khiêu khích mời cả chính quyền vào đây. Không biết gốc chị to cỡ nào nhưng chị gái quá coi thường pháp luật, thách thức cả lực lượng chức năng.'

Có thể là hình ảnh về văn bản

Có thể là hình ảnh về văn bản

Có thể là hình ảnh về văn bản

Có thể là hình ảnh về văn bản

Ấm quá: Người lao động sẽ được nhà nước tặng 1,3 triệu đồng trong dịp Tết Nguyên đán 2026, chỉ cần làm 1 thủ tục duy nhất…

Tết Bính Ngọ 2026, hàng triệu đoàn viên, người lao động trên cả nước sẽ được nhận quà Tết từ Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam.

Theo kế hoạch, Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam sẽ tổ chức nhiều hoạt động cho người lao động trong dịp Tết Nguyên đán 2026. Đây là hoạt động thường niên thể hiện sự quan tâm, đồng hành của tổ chức Công đoàn với đoàn viên, giúp người lao động đón Tết ấm no, sum vầy.

Cụ thể, người lao động tiếp tục được tham gia Chợ Tết Công đoàn Xuân 2026, tổ chức trực tiếp tại Hà Nội hoặc TP. HCM và trực tuyến trên website chương trình. Dự kiến có khoảng 300.000 voucher trị giá 500.000 đồng được trao tặng, giúp công nhân, người lao động mua sắm Tết với giá ưu đãi.

Ngoài ra, công nhân, người lao động còn được tham gia chương trình “Bữa cơm tất niên Công đoàn” tại cấp cơ sở. Mỗi suất ăn trị giá 70.000 đồng từ nguồn tài chính Công đoàn, kết hợp với sự hỗ trợ của doanh nghiệp, chính quyền địa phương hoặc xã hội hóa (không giới hạn giá trị). Đây được coi là dịp để đoàn viên, công nhân cùng nhau quây quần, chia sẻ không khí Tết đầm ấm ngay tại nơi làm việc.

Đặc biệt, người lao động có hoàn cảnh khó khăn, thu nhập thấp sẽ được nhận phần quà Tết trị giá 1,3 triệu đồng. Trong đó gồm 1 triệu đồng tiền mặt và 300.000 đồng hiện vật. Cùng với đó, các cấp Công đoàn sẽ tổ chức nhiều hoạt động vui Xuân, đón Tết, thăm hỏi, động viên những lao động không có điều kiện về quê.
Tin vui: Người lao động được nhận 1,3 triệu đồng trong dịp Tết Nguyên đán 2026 nếu đáp ứng điều kiện sau - ảnh 1
Lao động có hoàn cảnh khó khăn được nhận 1,3 triệu đồng dịp Tết Nguyên đán (Ảnh minh họa)

Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam sẽ phối hợp tổ chức các chuyến xe, chuyến tàu miễn phí đưa người lao động làm việc tại TP. HCM, Đồng Nai, Tây Ninh về quê đón Tết ở các tỉnh phía Bắc.

Không chỉ ở cấp Trung ương, tại các Liên đoàn Lao động tỉnh, thành phố, Công đoàn ngành Trung ương, Công đoàn tập đoàn, tổng công ty cũng sẽ tổ chức chương trình “Tết sum vầy”, thăm hỏi, chúc Tết và tặng quà cho đoàn viên. Công đoàn cơ sở sẽ trực tiếp triển khai hoạt động thăm hỏi, tặng quà, cũng như phối hợp đưa đón người lao động về quê.

Với việc tăng mức hỗ trợ và đa dạng hóa hoạt động chăm lo, Tổng Liên đoàn Lao động kỳ vọng sẽ củng cố niềm tin của đoàn viên, nâng cao vị thế tổ chức Công đoàn, đồng thời góp phần ổn định quan hệ lao động và tạo động lực thúc đẩy sản xuất, kinh doanh ngay sau Tết Nguyên đán.

Cô chỉ là một sinh viên nghèo, chật vật kiếm tiền để trang trải viện phí cho em trai. Một đêm tình cờ qua đêm với ông chủ giàu có đã trở thành bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời cô…

“Chỉ cần thêm 30 triệu nữa thôi, bác sĩ mới chịu cho ca phẫu thuật bắt đầu.”
Âm thanh lạnh lùng ấy như một nhát dao xoáy thẳng vào tim Linh. Cô đứng run rẩy ngoài hành lang bệnh viện, trong tay chỉ còn đúng hai tờ tiền nhàu nát, tổng cộng chưa tới một triệu đồng. Em trai cô, Minh, mới mười bảy tuổi, đang nằm trong phòng cấp cứu vì suy thận giai đoạn cuối. Nếu không kịp ghép thận và điều trị, Minh sẽ không qua nổi đêm nay.

Linh đã chạy vạy khắp nơi – bạn bè, đồng nghiệp, cả những người quen cũ mà cô từng ngại mở lời. Nhưng ai cũng lắc đầu: “Xin lỗi, giờ khó khăn quá.” Cô sinh viên năm cuối ngành kinh tế, vốn dĩ đã phải làm thêm đủ nghề để sống qua ngày: bưng bê quán cà phê, phát tờ rơi, dạy kèm. Thu nhập ít ỏi, nợ nần chồng chất, làm sao có thể xoay kịp số tiền khổng lồ ấy trong một đêm?

Trong tuyệt vọng, Linh lang thang ra phố. Mưa phùn rơi lất phất, ánh đèn vàng loang lổ dưới mặt đường ướt. Cô ngẩng lên nhìn tấm bảng hiệu lộng lẫy của một khách sạn 5 sao – nơi mà chỉ có giới thượng lưu mới bước chân vào. Một ý nghĩ thoáng qua, mờ mịt nhưng mãnh liệt: “Nếu mình bán thân, liệu có đủ tiền cứu Minh?”

Cánh cửa xoay mở ra, Linh như một kẻ lạc loài giữa những bóng người ăn mặc xa hoa. Trái tim cô đập thình thịch khi ánh mắt chạm phải một người đàn ông tầm bốn mươi, dáng cao lớn, áo vest cắt may tinh xảo. Người ta gọi ông là Khải – một doanh nhân giàu có, nổi tiếng lạnh lùng, có khối tài sản đủ làm thay đổi cuộc đời bất cứ ai.

Ánh mắt ông dừng lại nơi cô – một cô gái gầy gò, ánh mắt ướt đẫm và khẩn thiết đến mức ám ảnh. Không hiểu sao, ông không quay đi, mà tiến lại gần.
“Em… cần gì ở đây?” – giọng ông trầm, pha chút tò mò.

Linh siết chặt quai túi, lưỡi líu lại. Nhưng rồi, như một kẻ đang bám lấy chiếc phao duy nhất giữa biển cả, cô thốt lên:
“Tôi… tôi cần tiền. Xin ông… cứu em trai tôi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”

Khải nheo mắt, im lặng một lúc lâu. Ông vốn không thiếu những kẻ đến xin xỏ, nịnh bợ. Nhưng sự run rẩy, tuyệt vọng thật sự trong ánh mắt cô gái này khác hẳn. Ông rút điện thoại, ra lệnh ngắn gọn cho trợ lý:
“Chuyển ngay 50 triệu đến khoa Thận – Bệnh viện Trung ương. Ghi tên người nhận là Nguyễn Minh.”

Linh chết lặng, đôi mắt mở to. Nước mắt cô rơi lã chã, vừa mừng vừa sợ. Nhưng Khải vẫn lạnh lùng:
“Đi theo tôi. Em nợ tôi một đêm.”

Căn phòng tổng thống trên tầng cao nhất sang trọng đến mức Linh chưa từng dám mơ. Từng bước chân cô nặng trĩu, như đang bán đi cả lòng tự trọng. Nhưng hình ảnh em trai nằm bất động với hàng loạt dây truyền dịch lại hiện ra. Cô cắn chặt môi, nuốt nghẹn, và gật đầu.

Đêm đó, trong bóng tối xa hoa, một cô sinh viên nghèo và một ông chủ giàu có đã chạm vào nhau – không bằng tình yêu, mà bằng một bản giao kèo không lời.

Linh khóc, nhưng không kêu ca. Khải nhìn cô, trong ánh mắt thoáng qua chút gì đó phức tạp mà chính ông cũng không rõ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Linh thấy phong bì tiền trên bàn. Cô run rẩy cầm lấy, tim thắt lại. Cô biết, từ giây phút ấy, cuộc đời mình đã rẽ sang một hướng không thể quay lại.


Hook cuối phần 1:
Linh không hề biết, đêm ấy không chỉ cứu sống Minh, mà còn kéo cô vào vòng xoáy của quyền lực, tiền bạc và những mối quan hệ đầy hiểm nguy – nơi mỗi bước đi đều có thể khiến cô đánh mất chính mình.

Sáng hôm sau khi rời khách sạn, Linh siết chặt chiếc phong bì trong tay. Trên khuôn mặt hốc hác của cô là nụ cười méo mó, vừa nhẹ nhõm vừa chua xót. Số tiền ấy đã kịp thời cứu Minh, ca phẫu thuật thành công, bác sĩ thông báo em trai cô sẽ qua khỏi nguy kịch. Linh bật khóc nức nở trước cửa phòng hồi sức, lần đầu tiên thấy một chút ánh sáng trong hầm tối tuyệt vọng.

Thế nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Bệnh viện thông báo chi phí sau phẫu thuật, thuốc men, theo dõi dài hạn còn cần một số tiền khổng lồ. Linh biết rõ, dù có làm thêm mười công việc cùng lúc, cô cũng không thể gánh nổi.

Trong khi ấy, cái tên Khải như một bóng ma lẩn khuất trong đầu cô. Ông không gọi, cũng không nhắn tin. Cứ như đêm đó chưa từng tồn tại. Nhưng Linh hiểu, một món nợ vô hình đã trói buộc cô vào người đàn ông ấy.

Những ngày sau, Linh quay lại trường học, cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng trong mắt bạn bè, cô dường như khác đi. Vẻ u buồn, ánh nhìn xa xăm, đôi khi là sự mệt mỏi lạ lùng khiến người ta xì xào. Có người đồn đoán cô bỏ học thêm để đi làm “việc gì đó” mờ ám. Linh cắn răng chịu đựng, không thể giải thích.

Đêm nào cô cũng ngồi một mình trong phòng trọ chật hẹp, nhìn em trai ngủ mê man bên cạnh. Trong lòng dằn vặt: “Mình đã đúng chưa? Đổi lấy sự sống của Minh bằng danh dự của chính mình… có đáng không?”

Nhưng rồi, mỗi khi nhìn thấy nụ cười yếu ớt của em trai, cô lại tự thuyết phục: đáng, tất cả đều đáng.

Một buổi tối, điện thoại Linh rung lên. Số lạ. Khi nhấc máy, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:
“Lâu rồi không gặp. Em còn thiếu tôi một lời cảm ơn tử tế.”

Tim Linh chợt thắt lại. Đó là Khải. Ông mời – hay đúng hơn là ra lệnh – cô đến một nhà hàng sang trọng. Lần này, Linh không đủ can đảm từ chối.

Trong bữa ăn, Khải ngồi điềm tĩnh, ánh mắt sắc lạnh quan sát từng cử chỉ vụng về của cô. Ông không vòng vo, đưa ra một lời đề nghị thẳng thừng:
“Em theo tôi, tôi sẽ lo toàn bộ viện phí và học phí của em. Đổi lại, em thuộc về tôi – ít nhất là khi tôi cần.”

Câu nói ấy như một bản án. Linh sững sờ, nước mắt trực trào. Cô muốn hét lên rằng mình không phải món hàng, nhưng lý trí lại vang lên: “Nếu từ chối, Minh sẽ ra sao? Em trai cần thuốc, cần tiền…”

Đêm hôm đó, Linh gật đầu.

Từ hôm ấy, cuộc sống Linh thay đổi. Khải sắp xếp cho cô một công việc trợ lý bán thời gian trong công ty ông – bề ngoài là hợp pháp, nhưng thực chất chỉ để tiện quản lý. Cô không còn phải lo từng bữa cơm, từng đồng thuốc men. Nhưng cái giá phải trả là ánh mắt người ta: đồng nghiệp thì thầm sau lưng, hàng xóm nhìn bằng nửa con mắt.

Trong lòng Linh, sự xấu hổ và nỗi sợ hãi ngày một lớn. Cô dần nhận ra Khải không chỉ là một doanh nhân lạnh lùng, mà còn là kẻ quen kiểm soát, ra lệnh. Ông quan tâm đến cô theo cách kỳ lạ: vừa che chở, vừa như giam giữ. Một món quà đắt tiền, một câu nhắc nhở sắc lạnh – tất cả như sợi dây trói vô hình.

Có những đêm, Linh nằm bên Minh, nghe tiếng thở đều của em, lòng dằn vặt không yên. Cô biết mình đã bước vào con đường đầy nguy hiểm: một khi đã nợ ân tình của kẻ quyền lực, sẽ khó thoát ra. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh Minh tái phát bệnh mà không đủ tiền chữa trị, cô lại run rẩy, không dám buông tay.

Khải như con sóng ngầm, lúc dịu dàng như một người đàn ông trưởng thành, lúc lạnh lẽo như ông chủ nắm trọn vận mệnh cô gái nhỏ. Linh bắt đầu cảm thấy bị giằng xé: giữa ơn nghĩa và xiềng xích, giữa khát vọng sống lương thiện và cạm bẫy xa hoa.

Một buổi tối, khi Linh đang dọn dẹp phòng bệnh cho Minh, bác sĩ bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Chúng tôi phát hiện ca ghép có dấu hiệu đào thải. Cần thuốc đặc trị, giá rất cao. Nếu không kịp thời dùng, sức khỏe Minh sẽ nguy kịch trở lại.”

Câu nói ấy như nhát dao cắt đứt hy vọng mong manh mà Linh đã bấu víu. Cô bủn rủn ngồi sụp xuống ghế. Số tiền viện phí trước đó vốn đã khổng lồ, giờ lại thêm khoản thuốc quý hiếm, cô gần như tuyệt vọng.

Trong giây phút ấy, điện thoại reo. Khải.
“Em cần tiền nữa, đúng không? Đến chỗ tôi. Nhưng lần này, em phải hiểu, không còn đường quay lại đâu.”

Khi Linh đến căn biệt thự sang trọng của Khải, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa ông và một đối tác:

“Đám thuốc nhập khẩu đó… cứ nâng giá gấp đôi, bọn bệnh viện không dám từ chối. Bệnh nhân chẳng còn lựa chọn nào.”

Linh chết lặng. Thì ra, công ty dược phẩm của Khải chính là đơn vị nhập khẩu thuốc mà bệnh viện đang dùng. Người đàn ông đã dang tay cứu cô, đồng thời cũng là kẻ gián tiếp đẩy hàng trăm bệnh nhân – trong đó có Minh – vào con đường bế tắc vì giá thuốc cắt cổ.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Linh tràn ngập mâu thuẫn: biết ơn, căm phẫn, sợ hãi. Cô muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng nhớ lại gương mặt xanh xao của em trai, cô không dám.

Từ hôm đó, Khải xuất hiện thường xuyên hơn trong cuộc sống của Linh. Ông đưa cô đi dự tiệc, giới thiệu với đối tác như “người thân tín.” Ai cũng nhìn Linh bằng ánh mắt vừa ghen tị vừa khinh miệt.

Linh học cách giữ im lặng, học cách mặc những bộ váy sang trọng, nở nụ cười gượng gạo trước những lời xì xào. Nhưng mỗi đêm về phòng, cô lại nhìn Minh, tim quặn thắt: “Mình đang nuôi em bằng đồng tiền bẩn.”

Một lần, Khải say rượu, ngả người trên ghế, thốt ra câu lạ lùng:
“Em giống vợ tôi ngày trước. Cũng đôi mắt ấy… nhưng cô ta bỏ tôi, chạy theo gã khác.”
Đó là lần đầu tiên Linh thấy trong ánh mắt ông không chỉ có quyền lực, mà còn có nỗi đau bị phản bội.

Cô bắt đầu hiểu: sự lạnh lùng, kiểm soát của Khải không chỉ vì thói quen của một kẻ giàu có, mà còn là sự trống rỗng mà ông không bao giờ thừa nhận.

Khi bệnh tình của Minh trở nặng, Linh được bác sĩ bí mật khuyên: “Có một tổ chức từ thiện đang vận động hỗ trợ thuốc miễn phí cho bệnh nhân nghèo. Nhưng chúng tôi bị sức ép, nếu gia đình không chủ động tìm đến, cơ hội sẽ mất.”

Linh hiểu ngay: sức ép đó đến từ đâu. Nếu cô chấp nhận im lặng, tiền của Khải sẽ lo cho Minh. Nhưng em trai cô sẽ mãi sống nhờ vào bàn tay một kẻ thao túng cả hệ thống y tế.

Đêm đó, Linh ngồi bên Minh, nghe em thều thào:
“Chị đừng khổ vì em nữa. Em không muốn chị đánh đổi mọi thứ chỉ để cứu em…”
Những lời ấy khiến trái tim Linh như vỡ vụn.

Ngày hôm sau, Linh tìm đến phóng viên của một tờ báo lớn, trao toàn bộ bằng chứng ghi âm cuộc trò chuyện của Khải và đối tác. Cô biết, một khi tin tức phanh phui, không chỉ công ty của Khải mà cả cô cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng Linh đã quyết: thà mất tất cả, còn hơn sống mãi trong bóng tối.

Vụ bê bối bùng nổ. Báo chí phơi bày đường dây nâng giá thuốc, hàng loạt bệnh nhân khốn khổ. Khải bị điều tra, công ty rơi vào khủng hoảng. Ông nhìn Linh trong lần gặp cuối, ánh mắt lạnh như băng:
“Em đã chọn đối đầu với tôi. Được thôi. Từ nay, tự lo lấy cuộc đời mình.”

Linh rời đi, đôi chân run rẩy, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm chưa từng có. Cô biết mình đã chặt đứt sợi dây trói buộc. Minh được tổ chức từ thiện hỗ trợ thuốc, tình trạng dần ổn định.

Dẫu tương lai vẫn còn gian nan, Linh hiểu rõ một điều: cô không còn là cô gái ngây thơ run rẩy trong đêm mưa ấy nữa. Cô đã bước qua bóng tối, để tìm lại chính mình.Câu chuyện của Linh không phải một câu chuyện cổ tích. Nó đầy máu, nước mắt, sự lựa chọn khắc nghiệt. Nhưng trong tận cùng nỗi tuyệt vọng, cô đã dám đứng lên, dám trả giá, và tìm được con đường đi của riêng mình.

Lạng Sơn 12 được gọi tên: Vợ của anh “phó phường” nào mà h;;ống há;;ch thế này, đòi “cắn” cả CA

HOT NHẤT LÚC NÀY – MONG CĐM XEM ĐƯỢC, CHIA SẺ RỘNG RÃI CHO CHỊ BIẾT THẾ NÀO LÀ LỄ ĐỘ :))
“Chị Lớn” cậy có chồng làm to ( nghe nói mới lên phó phường Kỳ Lừa – LẠNG SƠN) đỗ xe chắn đường không cho người khác đi lại (đường giao thông chung của cả xóm chứ không phải đất nhà chị) khi các anh Csgt xuống yêu cầu rời xe đi thì chị rồ lên chửi dã man chửi không ai dám làm gì chị vì chồng chị làm to quan hệ rộng quen nhiều gọi ai đến cũng thế mà thôi

Sau khi công an vào cuộc vụ xây nhầm nhà, anh Đỗ Văn Hữu sẽ nhờ ‘thần đèn’ di dời nhà mình về đúng vị trí đất của mình

Không đạt được thỏa thuận với chủ đất, ông Đỗ Văn Hữu (P.Thiên Hương, TP.Hải Phòng) cho biết sẽ thuê ‘thần đèn’ di dời căn nhà xây nhầm sang đúng vị trí đất của mình.

Ngày 25.9, ông Đỗ Văn Hữu (khu Kiền Bái, P.Thiên Hương, TP.Hải Phòng) thông tin, gia đình đã bàn bạc và thống nhất nhờ “thần đèn” can thiệp, di chuyển ngôi nhà hai tầng xây nhầm, trả lại mảnh đất hợp pháp cho bà Trần Thị Kim Loan (P.An Hải, TP.Hải Phòng).

Căn nhà 2 tầng ông Đỗ Văn Hữu xây nhầm trên đất của bà Loan

Theo ông Hữu, từ nhiều tháng qua gia đình ông tìm cách thương lượng để mua lại mảnh đất nhưng bà Loan tránh mặt không đồng ý.

“Nếu không đạt được thỏa thuận thì chúng tôi sẽ nhờ dịch vụ di dời công trình. Như vậy vừa giữ được tài sản, vừa tránh tranh chấp kéo dài”, ông Hữu nói.

Theo người dân địa phương, ông Hữu cố tình xây nhầm đất để tránh gần khu mộ

Hồ sơ vụ việc cho thấy, tháng 10.2024 bà Loan nhận chuyển nhượng thửa đất 60 m2 tại xã Kiền Bái (H.Thủy Nguyên cũ), được cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Ít tuần sau, bà phát hiện ông Hữu thuê thợ dựng nhà trên đúng thửa đất này.

Đáng chú ý, tại buổi đối thoại tháng 11.2024, chính quyền xã đã xác định sai phạm và yêu cầu dừng thi công, nhưng ngôi nhà vẫn được hoàn thiện.

Ngày 11.8.2025, TAND Khu vực I – TP.Hải Phòng xét xử sơ thẩm, tuyên buộc vợ chồng ông Hữu tháo dỡ công trình, trả lại đất cho bà Loan. Tuy nhiên, ông Hữu kháng cáo và tiếp tục ở trong căn nhà. Tổ dân khu phố cho rằng việc “xây nhầm” này thực chất là do ông Hữu muốn tránh khu mộ gần đó và chọn vị trí thuận tiện giao thông.

Phương án thuê “thần đèn” di dời nhà của ông Hữu được xem là động thái gây chú ý, thay cho việc tháo dỡ như quyết định của bản án sơ thẩm.

Bố chồng trước khi mất trao 3 cuốn sổ tiết kiệm cho ba cô con dâu, chỉ để thử lòng họ – Nhưng cách người con dâu út dùng số tiền khiến cả nhà lặng người

“Con người ta chỉ lộ rõ lòng dạ khi đứng trước tiền bạc.” – Câu nói ấy không xa lạ, nhưng ít ai ngờ một ngày nó lại hiện ra rõ rệt trong chính một gia đình vốn được coi là nề nếp, êm ấm.

Ông Minh – người đàn ông ngoài bảy mươi, từng là cán bộ về hưu, sống giản dị ở một làng quê ven thành phố. Sau khi vợ mất, ông sống cùng con trai út, còn hai con trai lớn đã lập nghiệp ở thành phố, mỗi người có vợ con và nhà cửa riêng. Dù tuổi cao, ông Minh vẫn minh mẫn, suy nghĩ thấu đáo, nhưng dạo gần đây sức khỏe yếu dần. Căn bệnh tim tái phát khiến ông biết rằng mình chẳng còn nhiều thời gian.

Ông không lo cho bản thân, mà lo nhất chính là ba cô con dâu. Con trai ông tuy đều lành tính, nhưng từ ngày lập gia đình, mỗi nhà lại chịu ảnh hưởng tính nết của vợ. Ông sợ rằng, một khi ông mất đi, khối tài sản ít ỏi tích góp cả đời sẽ trở thành mầm mống tranh chấp. Đêm nào ông cũng trăn trở: liệu ba cô con dâu có thực sự đặt tình nghĩa lên trên đồng tiền?

Một buổi chiều, khi cả ba con trai và ba con dâu đều về nhà giỗ bà, ông Minh chậm rãi bước vào gian nhà khách. Ông mang theo một cái túi vải cũ, bên trong có ba cuốn sổ tiết kiệm, mỗi cuốn đều ghi số tiền không nhỏ – khoảng vài trăm triệu đồng. Không khí trong nhà thoáng chốc chùng xuống khi ông đặt ba cuốn sổ lên bàn gỗ bóng loáng.

“Các con,” ông bắt đầu, giọng chậm rãi nhưng chắc nịch, “bố không còn khỏe mạnh. Đây là số tiền dành dụm cả đời bố, không nhiều, nhưng cũng chẳng ít. Bố muốn gửi gắm cho ba con dâu – người sẽ giữ lửa trong mỗi gia đình.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ba người phụ nữ. Người con dâu cả – chị Thoa, vốn nổi tiếng khôn khéo, đôi mắt sáng rực lên, cố giấu đi sự phấn khích. Người con dâu hai – chị Lan, tính tình thẳng thắn nhưng hay so đo, môi mím lại, như đang tính toán. Còn cô con dâu út – Hạnh, nhỏ nhẹ, ít nói, chỉ cúi đầu, tay siết chặt vạt áo.

Ông Minh tiếp lời:
“Bố chỉ có một mong muốn: các con hãy dùng số tiền này sao cho đúng, cho xứng đáng. Bố không nói phải làm gì, cũng không ràng buộc điều kiện. Một thời gian nữa, bố sẽ hỏi lại. Khi ấy, bố sẽ biết được lòng dạ từng người.”

Trong căn phòng im ắng, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên rõ ràng, như nhấn mạnh sự nghiêm trọng của khoảnh khắc. Ba cuốn sổ tiết kiệm – ba số phận, ba cách lựa chọn. Nhưng cũng chính từ đây, thử thách lớn nhất của ba nàng dâu bắt đầu.

Đêm đó, cả nhà ai nấy đều trằn trọc. Người nghĩ cách “đầu tư” để sinh lời, người lại nghĩ đến việc sắm sửa, người khác thì chỉ lặng lẽ ôm cuốn sổ trong tay, lòng ngổn ngang không nói thành lời.

Không ai ngờ, chỉ ít tháng sau, chính quyết định của cô con dâu út Hạnh đã khiến cả nhà phải lặng người…

Ngay từ sáng hôm sau, tin tức ông Minh giao cho ba con dâu mỗi người một cuốn sổ tiết kiệm đã lan khắp xóm. Người khen ông minh mẫn, biết thử lòng, người thì xì xào: “Thế nào rồi cũng lộ rõ mặt thật thôi.”

Chị Thoa – con dâu cả, vốn nổi tiếng khéo miệng, đối nhân xử thế giỏi. Nhận được cuốn sổ, chị giả vờ rụt rè:
“Ba à, con sợ giữ tiền lớn thế này không khéo lại làm mất. Hay để con gửi ngân hàng tên ba nhé?”

Nhưng thực ra, chỉ vài hôm sau, chị đã lặng lẽ rút tiền ra, hùn vốn mở thêm một cửa hàng mỹ phẩm online cùng bạn. Trong đầu chị lúc ấy đầy toan tính: “Mình đầu tư, tiền sẽ sinh lời. Mai kia có bị hỏi, chỉ cần khéo léo trình bày là xong. Cả nhà còn phải phục tài mình nữa là.”

Thế nhưng, kinh doanh đâu phải chuyện dễ dàng. Chưa đầy ba tháng, cửa hàng của chị rơi vào cảnh hàng tồn, khách trả lại, vốn liếng cạn dần. Thay vì thú nhận, chị cố giấu, vay thêm nóng ngoài để che lấp thua lỗ. Mỗi lần về thăm ông Minh, chị vẫn tươi cười, mua chút quà nhỏ làm màu, giấu đi ánh mắt bồn chồn.

Khác với chị cả, chị Lan – con dâu thứ hai, lại chọn cách dùng tiền cho bản thân và gia đình. Ngay sau khi nhận sổ, chị bàn với chồng:
“Anh à, nhà mình bao năm nay ở chật chội quá. Tiền này ba cho, coi như lộc. Mình sửa sang nhà cửa cho đàng hoàng, con cái có chỗ học hành tử tế.”

Không chần chừ, chị rút hết số tiền trong sổ để mua nội thất mới: tủ lạnh đời mới, tivi màn hình cong, bộ sofa da bóng loáng. Căn nhà phố nhỏ của vợ chồng chị bỗng trở nên tiện nghi hơn hẳn. Khách khứa đến chơi, ai cũng trầm trồ, chị hãnh diện vô cùng.

Nhưng cũng chính từ đó, những cuộc cãi vã trong gia đình bắt đầu. Chồng chị – anh Hùng, nhiều lần nhắc:
“Tiền đó ba cho để giữ, đâu phải để em tiêu sạch? Lỡ mai ba hỏi thì sao?”

Chị Lan đáp tỉnh queo:
“Ba già rồi, làm sao nhớ hết. Với lại, nhà cửa khang trang thì ba cũng mừng chứ. Anh lo xa quá!”

Song, trong lòng chị vẫn thấp thỏm. Mỗi lần về quê, nhìn ánh mắt sâu thẳm của bố chồng, chị lại thấy chột dạ.

Trái ngược với hai chị, Hạnh – cô con dâu út – hoàn toàn im lặng. Cô không bàn với chồng, cũng không khoe khoang. Người ngoài nhìn vào tưởng cô dại, có của mà không biết tận dụng.

Trong nhà, chị cả và chị hai đôi khi xì xào sau lưng:
“Nó giả vờ ngoan hiền thôi. Chứ tiền to thế, ai mà chẳng động lòng.”

Nhưng thực ra, Hạnh vẫn cất cuốn sổ trong ngăn kéo, ngày ngày nhìn cha chồng lặng lẽ chống gậy ra vườn, lòng cô càng trăn trở.

Ba tháng trôi qua, ông Minh yếu dần, bệnh tim nhiều lần tái phát. Mỗi lần nhập viện, ba nàng dâu đều đến thăm, nhưng thái độ khác nhau rõ rệt. Chị Thoa mua giỏ hoa quả, miệng không ngớt lời động viên. Chị Lan thì đưa con nhỏ đến, vừa chăm cha chồng vừa khéo khoe điện thoại mới. Riêng Hạnh, chỉ lặng lẽ ngồi bóp tay, chép miệng:
“Ba ráng ăn thêm cháo, tụi con còn cần ba nhiều lắm.”

Càng nhìn, ông Minh càng nhận ra sự khác biệt. Ông im lặng, chờ đến ngày thích hợp sẽ hỏi ba con dâu.

Trong lòng ông, thử thách này không chỉ để chọn mặt gửi vàng, mà còn là cách để dạy con cháu bài học lớn nhất: đồng tiền có thể nuôi sống con người, nhưng cũng có thể giết chết tình thân.

Và rồi, ngày ông mở lời kiểm chứng đã đến, kéo theo những giây phút khiến cả gia đình chết lặng…

Ngày ông Minh tập hợp cả gia đình lại, không khí trong gian nhà cũ nặng trĩu. Ông ngồi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc, ánh mắt yếu nhưng vẫn sáng, nhìn lần lượt từng người con dâu. Trước mặt ông, ba cuốn sổ tiết kiệm đã đặt sẵn.

“Các con,” ông cất giọng khàn nhưng rõ, “đã đến lúc bố hỏi lại. Hãy cho bố biết, từng người đã dùng số tiền trong cuốn sổ ấy ra sao.”

Người được hỏi đầu tiên là chị Thoa – con dâu cả. Chị ngập ngừng, rồi cố lấy giọng tự tin:
“Dạ thưa ba, con… con đem tiền đi đầu tư mở cửa hàng mỹ phẩm, mong sau này sinh lời, phụ thêm kinh tế gia đình.”

Ông Minh nhíu mày:
“Vậy giờ thế nào?”

Chị Thoa lí nhí:
“Dạ… chưa kịp có lợi nhuận. Nhưng con tin sau này sẽ ổn.”

Mọi người im lặng. Chỉ có anh cả – chồng chị, mặt đỏ bừng, như muốn nói điều gì rồi lại thôi.

Đến lượt chị Lan – con dâu hai. Khác với chị cả, chị nói thẳng:
“Con dùng tiền để sửa sang nhà cửa, mua sắm đồ đạc. Nhà khang trang thì cũng là giữ thể diện cho gia đình mình, phải không ba?”

Ông Minh nhìn sâu vào mắt chị:
“Nhưng đó có phải là điều bố mong các con làm không?”

Chị Lan im bặt, bàn tay đan vào nhau, mồ hôi lấm tấm.

Cuối cùng, ông quay sang Hạnh – cô con dâu út, người nãy giờ vẫn lặng thinh. Ông hỏi nhẹ:
“Còn con?”

Hạnh chậm rãi đứng dậy, đặt cuốn sổ tiết kiệm lên bàn. Trái với suy nghĩ của mọi người, cuốn sổ ấy không hề rút ra một đồng nào.

“Thưa ba, con không dám động đến tiền. Con nghĩ, tiền này ba dành dụm cả đời, đâu phải để con tiêu xài. Nhưng con không để nó nằm im. Con mang cuốn sổ đến bệnh viện tỉnh, nhờ bác sĩ trưởng khoa giữ làm chứng, rồi trích lãi suất hàng tháng đóng viện phí cho mấy bệnh nhân nghèo không có tiền mổ tim.”

Cả nhà trố mắt. Chị Thoa nắm chặt tay áo, chị Lan há hốc miệng.

Hạnh tiếp tục, giọng run run nhưng kiên quyết:
“Ba ạ, con thấy mỗi lần ba nhập viện, có nhiều người nghèo khổ, ngồi ngoài hành lang chờ chết vì không đủ tiền. Con nghĩ, nếu con thay mặt gia đình giúp họ, đó mới là cách xứng đáng với tâm đức của ba. Còn tiền gốc, con vẫn giữ nguyên đây, chưa hề rút.”

Nói rồi, cô đưa ra giấy xác nhận từ bệnh viện – con dấu đỏ chói. Tất cả đều chết lặng.

Ông Minh run run cầm lấy tờ giấy. Nước mắt ông rơi xuống, giọng nghẹn lại:
“Hạnh à… con làm điều mà bố chưa từng dám nghĩ. Tiền này vốn chỉ là phép thử. Bố muốn biết lòng dạ các con. Nhưng con đã dạy bố thêm một điều: tiền chỉ thực sự có giá trị khi nó cứu được mạng người.”

Ông quay sang hai con dâu lớn:
“Các con à, tiền bạc có thể sinh lời, có thể làm nhà đẹp hơn, nhưng nếu nó lấy đi sự chân thành, thì có khác gì đống giấy vô tri? Các con nên nhìn Hạnh mà học.”

Chị Thoa cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài vì hối hận. Chị Lan cắn môi, không nói nên lời.

Ít lâu sau, ông Minh mất. Nhưng trước khi nhắm mắt, ông nắm tay Hạnh thật chặt, trao cho cô quyền quản lý số tiền còn lại, dặn dò:
“Hãy tiếp tục dùng nó để làm điều con cho là đúng. Đó sẽ là cách con giữ lửa cho cả gia đình.”

Ngày đưa tang, cả xóm xôn xao kể lại câu chuyện thử lòng. Người khen ngợi sự nhân hậu của Hạnh, người rơi nước mắt khi nhớ lời ông Minh.

Về phần chị Thoa và chị Lan, họ dần thay đổi, sống biết nghĩ cho người khác hơn. Thỉnh thoảng, họ cùng góp thêm tiền với Hạnh để ủng hộ bệnh nhân nghèo.

Còn Hạnh, mỗi khi đứng trước cổng bệnh viện nhìn những đứa trẻ mổ tim được cứu sống, lòng cô lại vang vọng lời ba chồng: “Tiền chỉ có ý nghĩa khi nó mang lại sự sống và tình thương.”

Câu chuyện khép lại, để lại trong lòng mọi người một sự thấm thía: trong gia đình, thử thách lớn nhất không phải là khó khăn vật chất, mà là bài kiểm tra của lòng người.

TIN VUI: Bão Ragasa suy yếu rất nhanh

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia cho biết 10h hôm nay, khi ở vùng biển Quảng Ninh, cách Móng Cái khoảng 40 km về phía đông, bão Ragasa suy yếu thành áp thấp nhiệt đới, sức gió tối đa 61 km/h, cấp 7, giật tăng hai cấp.

Dự báo, sau khi vào Móng Cái với sức gió cấp 7, áp thấp nhiệt đới theo hướng tây, tiến sâu vào Đông Bắc Bộ và tan dần, khép lại vòng đời 8 ngày của Ragasa.

Ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, từ chiều nay đến hết đêm mai, Bắc Bộ, Thanh Hóa và Nghệ An mưa phổ biến 80-180 mm, cục bộ có nơi trên 300 mm, đề phòng mưa cường suất lớn gây ngập úng đô thị.

Từ nay đến 27/9, trên các sông ở Bắc Bộ, Thanh Hóa, Nghệ An có khả năng xuất hiện lũ. Đỉnh lũ trên sông Thao, sông Lô, thượng lưu sông Thái Bình, sông Hoàng Long, sông Bưởi, thượng lưu sông Mã lên báo động một, hai, có sông báo động hai. Mưa lớn có khả năng gây ngập úng tại các vùng trũng, thấp; lũ quét trên các sông, suối nhỏ, sạt lở đất trên sườn dốc.

Ảnh vệ tinh cơn bão Ragasa lúc 10h hôm nay. Ảnh: NCHMF

Ảnh vệ tinh áp thấp nhiệt đới (vòng tròn đỏ) suy yếu từ bão Ragasa lúc 10h hôm nay. Ảnh: NCHMF

Ghi nhận của cơ quan khí tượng, đặc khu Bạch Long Vĩ (Hải Phòng) đã có gió cấp 7, giật cấp 8, sóng cao 2 m; Quảng Hà (Quảng Ninh) gió cấp 6, giật cấp 8; Cửa Ông (Quảng Ninh) gió cấp 6; Móng Cái (Quảng Ninh), Phù Liễn (Hải Phòng), Văn Lý (Ninh Bình) và Vũ Ninh (Hưng Yên) gió giật cấp 6.

Tại biển Trà Cổ, đảo Vĩnh Thực (thuộc TP Móng Cái cũ), sáng nay trời nhiều mây, mưa nhỏ và gió nhẹ. “Biển êm, tàu thuyền đều an toàn. Chính quyền cấm biển từ 14h hôm qua nên ngư dân và du khách không ra biển”, anh Đức Tiềm, ở phường Móng Cái 1, cho biết.

Bão Sagara suy yếu, không gây thiệt hại

Bãi biển ở xã Vĩnh Thực (TP Móng Cái cũ) sáng 25/9. Video: Xuân Hoa

Đối phó với bão, Chính phủ đã ban hành hai công điện. Tỉnh Quảng Ninh, Hưng Yên, Hải Phòng, Nghệ An đã cấm biển, không cho tàu thuyền ra khơi. 6 phường thuộc TP Móng Cái cũ và một số xã phường ở Hải Phòng hôm nay cho học sinh nghỉ học tránh bão. Vietnam Airlines và một số hãng thay đổi lịch khai thác nhiều chuyến bay tại Thanh Hóa, Hải Phòng, Đà Nẵng.

Ragasa là cơn bão thứ 9 ở Biển Đông trong năm nay. Hình thành ngày 18/9 từ áp thấp nhiệt đới ở ngoài khơi Philippines, ba ngày sau bão tăng 8 cấp thành siêu bão và đến tối 22/9 vào Biển Đông đạt cực đại với sức gió 221 km/h, cấp 17. Ragasa vượt Yagi năm 2024 trở thành bão mạnh nhất trên Biển Đông trong 70 năm qua.

Quảng cáo

Ngày 23/9, bão càn quét Đài Loan, làm vỡ hồ chứa tại thượng nguồn sông Mã Thái An. Nước lũ kéo theo đất đá tràn xuống hạ lưu, cuốn phăng cây cầu bắc qua sông Mã Thái An và gây ngập lụt ở nhiều thị trấn, nhấn chìm nhiều nhà cửa, cuốn trôi xe cộ. Thống kê ban đầu 15 người chết, 17 người mất tích do lũ.

Hôm qua, bão quét qua thành phố ven biển Giang Môn, tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc) với sức gió 241 km/h, vượt kỷ lục 196 km/h năm 2018 của bão Mangkhut.

Cùng lúc này ở phía đông Philippines đang có bão Bualoi, khả năng vào Biển Đông trong đêm 26/9.