Trời Hà Nội chớm vào thu, những đợt gió nhẹ thổi qua khiến lòng người cũng dịu lại sau những ngày oi ả. Tối ấy, khi vừa nấu xong bữa cơm tối, Hạnh nhận được tin nhắn từ chồng:
“Vợ ơi, sếp bắt anh đi công tác gấp. Ngày kia bay rồi, em giúp anh soạn vali nhé!”
Chồng cô – Hoàng – là trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản lớn, công việc thường xuyên phải đi tỉnh, nhưng lần này thì hơi khác. Hoàng vốn kỹ tính, mỗi lần đi đâu cũng tự tay chuẩn bị. Nhưng nay lại để Hạnh soạn vali, điều đó khiến cô thoáng chút nghi ngờ.
Tuy vậy, Hạnh không nói gì. Cô mỉm cười nhẹ, nhắn lại:
“Ừ, để em chuẩn bị cho. Có cần em đặt vé máy bay luôn không?”
Hoàng đáp lại bằng biểu tượng trái tim, và không quên dặn:
“Nhớ mang theo cái sơ mi trắng, vest xám và đồ ngủ đen nha!”
Hạnh gật đầu, đi vào phòng, mở tủ quần áo. Từng món đồ được cô gấp lại cẩn thận, đặt vào vali theo thứ tự: áo sơ mi, vest, đồ lót, vớ… Nhưng khi cô với tay lấy túi đựng đồ lót của chồng, một vật thể lạ rơi ra khiến cô khựng lại.
Một chiếc quần lót ren màu đỏ, kiểu dáng không giống bất kỳ chiếc nào của chồng cô từng mặc.
Tim Hạnh đập mạnh. Cô cầm chiếc quần đó lên, đưa gần ánh sáng. Đó rõ ràng không phải đồ của phụ nữ – kiểu dáng vẫn là quần lót nam – nhưng chất liệu ren đỏ, mềm, mỏng và… quá gợi cảm. Hạnh chưa bao giờ thấy chồng mặc kiểu như vậy.
Một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng cô. Là ai mua cho anh ta món đồ này? Tại sao lại lẫn trong đống đồ của chồng? Tình cờ ư?
Hạnh đặt chiếc quần lên giường, đứng lặng đi vài phút. Cô không gào lên, không tra hỏi. Là một người phụ nữ thông minh và nhạy bén, cô biết: lúc này im lặng là cách nguy hiểm nhất – và cũng hiệu quả nhất.
Sau vài phút suy nghĩ, Hạnh vào phòng tắm, lôi ra một lọ nhỏ đựng tinh dầu tràm – loại dùng để xoa vết muỗi cắn cho con trai cô – nhưng ít ai biết, nó có đặc tính gây nóng và kích ứng khi bôi lên vùng nhạy cảm nếu dùng lượng lớn.
Cô nhỏ một ít ra tay, xoa đều rồi nhẹ nhàng thoa lên chiếc quần đỏ ấy, chỉ vừa đủ để mùi không quá nồng nhưng vẫn đủ mạnh nếu mặc vào.
Cô gấp chiếc quần lại như cũ, đặt ngay ngắn vào vali, rồi tiếp tục chuẩn bị những món đồ khác như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, Hạnh tiễn Hoàng ra sân bay. Anh tỏ ra bình thường, có phần vui vẻ hơn thường lệ. Lúc bước vào khu vực kiểm tra an ninh, anh còn quay lại nháy mắt:
“Về sớm anh sẽ có quà cho mẹ nó nhé!”
Hạnh chỉ mỉm cười, đứng nhìn cho đến khi bóng anh khuất hẳn. Trên môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng là một cơn sóng ngầm đang chờ nổi dậy.
Cô không gọi điện, không hỏi han gì thêm trong suốt hai ngày.
Đến tối ngày thứ hai, khi đang tắm cho con, điện thoại Hạnh rung liên tục. Là Hoàng.
Cô lau tay, nhìn màn hình: 6 cuộc gọi nhỡ. Tin nhắn tới liên tiếp.
“Vợ ơi cứu anh!!!”
“Có chuyện không ổn rồi!!!”
“Anh sai rồi, vợ bắt máy đi mà!!”
Hạnh khẽ cau mày, bấm gọi lại. Chưa đầy hai giây, đầu dây bên kia đã bắt máy:
“Vợ!!! Em làm gì vào cái quần đó thế?! Anh bị rát cả ngày, vừa ngứa vừa nóng!!! Không dám ngồi, không dám đi!!! Anh đang nằm gác chân trong phòng khách sạn như thằng dở người đây!!!”
Hạnh giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp:
“Quần nào cơ anh? Em chỉ gấp đồ anh mang đi thôi mà.”
Giọng Hoàng nghẹn lại.
“Là cái quần… cái quần đỏ ấy. Ờ… anh… bạn tặng… à không… anh mua nhầm… Không phải như em nghĩ đâu…”
“Em nghĩ gì cơ? Em có nói gì đâu. Chắc tại cái quần đó… hợp với anh mà. Mà sao tự nhiên lại mặc đồ ren đỏ sexy thế nhỉ?”
Hoàng im lặng. Ở đầu dây bên kia, chỉ còn tiếng thở hổn hển vì rát.
Hạnh nói tiếp, vẫn dịu dàng như trước:
“Thôi nghỉ ngơi đi, nhớ uống nước. À, em có tra trên mạng thấy có loại kem bôi dị ứng ấy, nhớ mua mà dùng. Kẻo viêm đấy.”
Cô tắt máy trước khi Hoàng kịp đáp. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và sắc như dao cạo.
Cô nhìn con trai đang nghịch nước trong bồn, rồi thở dài:
“Chúng ta sẽ còn xem, xem bố con diễn đến đâu.”
Sau cuộc điện thoại rối loạn đó, Hạnh không còn nhận thêm bất kỳ cuộc gọi nào từ chồng trong buổi tối hôm ấy. Nhưng đúng 7 giờ sáng hôm sau, khi cô còn đang chuẩn bị bữa sáng cho con, Hoàng gọi đến, giọng khàn đặc:
“Anh xin lỗi… Anh thực sự xin lỗi… Em có thể nghe anh nói một lần được không?”
Hạnh im lặng vài giây, rồi gật đầu:
“Nói đi.”
Ở đầu dây bên kia, Hoàng thở dài, như thể biết rằng đã đến lúc không thể giấu nữa:
“Chiếc quần đó… là do người khác tặng anh thật. Là… là Linh – cô thư ký mới của anh.”
Hạnh không ngạc nhiên. Cô đã đoán được từ trước.
Hoàng nói tiếp:
“Cô ta theo đuổi anh đã lâu. Dù anh đã cố tránh né, nhưng hôm trước sau một buổi ký hợp đồng ở Đà Nẵng, cả nhóm đi ăn uống. Linh… cố tình chuốc rượu anh. Tỉnh dậy, anh thấy chiếc quần đó trong vali, có cả tờ giấy ghi dòng chữ: “Dành riêng cho anh”. Anh… không biết phải làm sao, không dám nói với em…”
Hạnh đặt thìa xuống, mắt nhìn ra cửa sổ. Gió thổi qua hàng cây sấu ngoài đường như tiếng thì thầm của những ngờ vực suốt bao tháng qua.
“Anh mặc thử nó?”
Hoàng ấp úng:
“Anh… chỉ mặc thử xem thế nào. Lúc đó… không hiểu sao lại thấy kích thích. Nhưng vừa mặc vào thì cảm giác bỏng rát, khó chịu. Cả hôm qua anh không dám đi đâu, phải gọi cho lễ tân mua thuốc.”
Giọng anh nghẹn lại:
“Anh biết em làm gì với nó rồi… Nhưng thay vì trách, anh thấy mình đáng bị thế. Em thông minh hơn anh tưởng…”
Câu đó khiến Hạnh mỉm cười nhạt.
“Anh định nói gì với Linh? Về chiếc quần, về chuyện vừa rồi?”
Hoàng im lặng vài giây, rồi đáp:
“Anh sẽ chuyển cô ta sang chi nhánh khác. Anh cũng đã nộp đơn xin thôi chức trưởng phòng – anh không muốn giữ vị trí đó nếu điều hành mà để chuyện như vậy xảy ra…”
Hạnh nheo mắt. Cô không ngờ Hoàng lại dám làm đến thế. Nhưng lòng cô vẫn không mềm đi.
“Anh xin lỗi vì đã giấu em. Chỉ là… cuộc sống vợ chồng mấy năm nay… anh thấy mình như người vô hình. Em quá giỏi, quá tự lập. Lâu dần anh thấy mình lạc lõng…”
Câu nói đó, dù là ngụy biện hay lời thật lòng, vẫn khiến Hạnh chấn động. Phải rồi – đã bao lâu rồi họ không cùng nhau đi dạo? Không cùng nắm tay xem phim? Từ khi có con, từ khi công việc cuốn họ đi, cô luôn là người tổ chức mọi thứ, còn anh – chỉ im lặng bước theo.
Nhưng… có phải vì thế mà ngoại tình được tha thứ?
“Anh muốn quay về.” – Hoàng nói, giọng nghẹn – “Cho anh một cơ hội. Vì em, vì con… và vì chính bản thân anh.”
Ba ngày sau, Hoàng trở về nhà. Gương mặt anh tiều tụy, gầy đi thấy rõ. Hạnh mở cửa, đứng nhìn anh vài giây rồi lặng lẽ quay vào.
Trong bữa cơm tối hôm đó, con trai cười nói ríu rít. Không khí gia đình tạm thời ấm lên, nhưng dưới làn khói thức ăn vẫn là một tầng lạnh lẽo chưa tan.
Hạnh buông đũa, nói:
“Em không biết mình có thể tha thứ hay không. Nhưng em sẽ để anh ở lại – vì con.”
Hoàng ngẩng lên, lặng lẽ gật đầu.
“Anh không đòi hỏi. Chỉ cần em để anh được bù đắp…”
Hạnh đứng dậy, rót ly nước, rồi nói tiếp – giọng cô không còn lạnh lùng như trước, nhưng cũng không hẳn dịu dàng:
“Tha thứ không phải là xoá bỏ. Tha thứ là chọn giữ lại… để xem người ta có xứng đáng được ở bên mình nữa không.”
Cô nhìn thẳng vào mắt chồng:
“Từ nay, em sẽ không cần âm thầm xoa gì lên quần áo anh nữa. Nếu có lần sau… chiếc vali đó, em sẽ không soạn đâu.”
Hoàng cúi đầu. Hạnh bế con vào phòng, ánh mắt xa xăm. Người phụ nữ ấy không phải là kẻ thắng trong một trận chiến. Cô chỉ là người cuối cùng còn đứng lại – giữa lòng tin và tổn thương.
Và hành trình của họ… vẫn còn dài.