Home Blog Page 71

Tôi là một gã trai quê, tay trắng lên thành phố.Tôi làm đủ thứ nghề từ phụ hồ, chạy xe ôm đến bán vé số. Cuộc sống cứ trôi qua trong chật vật, cho đến ngày tôi gặp chị. Chị hơn tôi 13 tuổi, một người phụ nữ thành đạt, giàu có, nhưng lại cô đơn

Tôi là một gã trai quê, tay trắng lên thành phố với hy vọng đổi đời. Tôi không có bằng cấp, không có tiền bạc, chỉ có đôi bàn tay và sức lao động. Những năm đầu tiên, tôi làm mọi công việc có thể để kiếm sống: phụ hồ, chạy xe ôm, bán vé số, miễn sao có tiền để tồn tại. Cuộc sống cứ thế trôi qua trong sự chật vật, cho đến ngày tôi gặp chị.

Chị hơn tôi mười ba tuổi, một người phụ nữ thành đạt và giàu có. Chị sở hữu một chuỗi cửa hàng thời trang lớn, đi xe hơi sang trọng, sống trong một căn hộ cao cấp giữa lòng thành phố. Nhưng dù có tất cả, chị vẫn cô đơn. Tôi gặp chị trong một buổi chiều mưa, khi chị đang đứng trước quán cà phê bên đường, chiếc xe đột nhiên chết máy. Tôi chạy đến giúp, không nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi từ giây phút ấy.

Chị mời tôi vào quán, mua cho tôi một ly cà phê. Chúng tôi nói chuyện, chị hỏi tôi về cuộc sống, về những khó khăn mà tôi đang trải qua. Không hiểu vì sao, tôi lại có thể dễ dàng mở lòng với chị đến thế. Sau hôm đó, chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn. Chị giúp tôi có một công việc ổn định trong công ty của chị. Tôi không còn phải bươn chải ngoài đường phố, không còn phải lo lắng về miếng ăn từng ngày.

Rồi tình cảm giữa chúng tôi nảy sinh. Ban đầu, tôi cũng hoài nghi, không tin rằng một người như chị lại có thể yêu một gã trai quê nghèo như tôi. Nhưng chị cho tôi cảm giác an toàn, sự quan tâm dịu dàng mà tôi chưa từng có. Chị bảo: “Tuổi trẻ của em là thứ quý giá nhất, và chị muốn được sống trong tuổi trẻ ấy.” Người ngoài nhìn vào, họ chỉ trích, gièm pha. Họ nói tôi là kẻ “đào mỏ”, rằng chị mê tôi vì sự trẻ trung, còn tôi yêu chị chỉ vì tiền bạc.

Bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu, chúng tôi tổ chức đám cưới. Ngày tôi trở thành chồng chị, tôi cứ ngỡ mình đã tìm thấy một chốn bình yên, một cuộc đời mới tốt đẹp hơn. Nhưng điều tôi không ngờ tới lại xảy ra ngay trong đêm tân hôn.

Chị gọi tôi vào phòng, đặt trước mặt tôi một tập giấy tờ: sổ đỏ, sổ hồng, giấy tờ xe hơi, cổ phần công ty. Chị nói rằng tất cả những thứ này sẽ là của tôi, chỉ cần tôi đồng ý với một điều kiện duy nhất vào đúng 9h tối.

Tôi sững sờ nhìn chị, lòng đầy hoang mang. Điều kiện đó là gì? Tôi không dám hỏi ngay, chỉ ngồi đó chờ chị nói tiếp. Chị nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc, rồi cất giọng trầm ngâm:

“Em sẽ có tất cả, nhưng em phải đồng ý với chị một điều: Đúng 9h tối mỗi ngày, em không được phép bước vào căn phòng phía cuối hành lang. Chỉ vậy thôi.”

Tôi ngạc nhiên, nhưng nghĩ rằng đây chỉ là một yêu cầu kỳ lạ, không có gì quá khó khăn. Dù sao, đổi lại tôi sẽ có cả một gia tài. Tôi gật đầu đồng ý, không một chút do dự.

Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi thay đổi chóng mặt. Tôi từ một kẻ tay trắng bỗng trở thành một người đàn ông giàu có. Tôi lái xe hơi sang trọng, có cổ phần trong công ty lớn, được mọi người kính nể. Nhưng mỗi tối, khi đồng hồ điểm 9h, tôi lại thấy mình trở nên tò mò về căn phòng bí ẩn ấy.

Tôi bắt đầu để ý hơn. Cánh cửa luôn khóa chặt, không ai ra vào. Ngay cả chị cũng chưa từng bước chân vào đó khi tôi có mặt. Những câu hỏi trong đầu tôi ngày càng nhiều: Có gì trong căn phòng đó? Vì sao chị lại đặt ra điều kiện kỳ quái như vậy?

Một ngày, sự tò mò chiến thắng. Tôi quyết định phá lệ.

Đêm đó, khi đồng hồ điểm đúng 9h, tôi lặng lẽ tiến về phía căn phòng. Tôi đặt tay lên nắm cửa, tim đập mạnh. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ xoay tay nắm.

Cánh cửa mở ra, và những gì tôi nhìn thấy bên trong khiến tôi chết sững.

Bên trong căn phòng là một chiếc bàn gỗ dài, trên đó có rất nhiều bức ảnh của tôi, từ những ngày tôi còn nghèo khó đến khi tôi gặp chị, rồi từng khoảnh khắc của tôi sau khi cưới chị. Ở góc phòng, một chiếc tủ kính chứa đầy các kỷ vật: một chiếc áo cũ tôi từng mặc khi còn chạy xe ôm, chiếc mũ bảo hiểm tôi dùng khi còn làm phụ hồ, và cả một xấp vé số mà tôi đã từng bán. Mọi thứ đều được giữ gìn cẩn thận, như thể ai đó đã theo dõi tôi từ rất lâu.

Trên tường là một bức ảnh lớn của chị, đứng bên cạnh một người đàn ông có khuôn mặt giống tôi đến kỳ lạ. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì giọng chị vang lên sau lưng:

“Em đã phá vỡ lời hứa rồi…”

Tôi quay lại, thấy chị đứng đó, ánh mắt chứa đầy nỗi buồn và thất vọng. Chị bước vào phòng, chậm rãi đặt tay lên bức ảnh của người đàn ông kia.

“Anh ấy là chồng cũ của chị. Anh ấy mất trong một vụ tai nạn cách đây ba năm. Em biết không, từ lần đầu tiên gặp em, chị đã thấy em giống anh ấy đến kỳ lạ. Chị nghĩ rằng đó là một sự sắp đặt của số phận, một cơ hội để chị có thể tìm lại chút gì đó của anh ấy trong em… Nhưng giờ đây, chị nhận ra chị đã sai. Chị không thể biến em thành anh ấy.”

Tôi sững sờ, không biết phải nói gì. Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm lấy tôi, giữa thương cảm, đau đớn và cả sợ hãi. Tôi nhìn chị, người phụ nữ đã cho tôi tất cả, nhưng hóa ra lại đang sống trong quá khứ, tìm kiếm hình bóng một người đã khuất nơi tôi.

“Em có thể rời đi nếu muốn.” Chị nói, giọng nhẹ bẫng. “Mọi thứ chị đã hứa vẫn là của em. Nhưng nếu em ở lại, hãy ở lại vì chính em, không phải vì anh ấy.”

Tôi nhìn chị, rồi nhìn lại căn phòng bí ẩn, hiểu rằng đây là khoảnh khắc quyết định số phận mình.

Tôi sẽ rời đi, hay sẽ ở lại, đối diện với sự thật này?

Tôi hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định của mình…

Đoạn kết buồn cho thủ môn Bùi Tiến Dũng?

Thủ môn Bùi Tiến Dũng có khả năng lớn phải cùng CLB Đà Nẵng xuống hạng Nhất.

Theo Saostar ngày 25/5 có bài Đoạn kết buồn cho thủ môn Bùi Tiến Dũng? Nội dung như sau:

Trận hòa 2-2 với HAGL trên sân Pleiku có thể được xem là một kết quả không tệ với CLB Đà Nẵng. Nhưng nếu nhìn vào bối cảnh cuộc đua trụ hạng, đó lại là một hồi chuông cảnh báo cho tương lai đầy bất trắc của đội bóng sông Hàn, và cả cá nhân thủ môn Bùi Tiến Dũng.

Tính đến thời điểm hiện tại, CLB Đà Nẵng chỉ hơn Bình Định đúng 1 điểm, nhưng thi đấu nhiều hơn… 2 trận. Khoảng cách mong manh ấy có thể biến mất bất kỳ lúc nào, và viễn cảnh xuống hạng, điều từng là cơn ác mộng mà nhiều người dự đoán từ đầu mùa, giờ đã hiện hữu rõ ràng.

Đoạn kết buồn cho thủ môn Bùi Tiến Dũng? Ảnh: CLB Đà Nẵng

Với cá nhân thủ môn Bùi Tiến Dũng, đó là một nghịch lý đầy cay đắng. Anh đang chơi hay, thậm chí là rất hay, liên tục có những pha cứu thua xuất sắc trong các trận gặp Bình Định, Nam Định và mới nhất là HAGL. Nhưng dù có xuất sắc đến đâu, một thủ môn cũng không thể cứu cả một đội bóng đang bị đẩy sát mép vực.

Cái khó cho Đà Nẵng nằm ở lịch thi đấu. Hai vòng cuối, họ phải làm khách trước Hà Tĩnh – đội bóng đang chơi ổn định và còn nguyên tham vọng lọt vào top đầu. Sau đó là trận gặp SLNA trên sân nhà, một trận đấu tưởng như dễ, nhưng lại là “chung kết ngược” đúng nghĩa khi SLNA cũng đang vùng vẫy trong nhóm cầm đèn đỏ.

Kịch bản xấu nhất có thể xảy ra: Đà Nẵng không thắng được trận nào. Trong khi đó, Bình Định vẫn còn 4 trận chưa đá, và chỉ cần 1 chiến thắng là đủ để đẩy Đà Nẵng xuống hạng.

Giới chuyên môn từng kỳ vọng thủ môn Bùi Tiến Dũng sẽ có một chương mới khi cập bến Đà Nẵng. Thực tế, anh đã làm tất cả để giữ lấy hy vọng cho đội bóng. Nhưng bóng đá không chỉ là câu chuyện của cá nhân, mà là cuộc chiến tập thể. Khi các mắt xích còn lại không đủ sức chiến đấu, một mình thủ môn Bùi Tiến Dũng là không đủ.

Thủ môn Bùi Tiến Dũng có khả năng lớn phải cùng CLB Đà Nẵng xuống hạng Nhất. Ảnh: Linh Hùng

Nguy cơ xuống chơi ở giải hạng Nhất đang đến gần hơn bao giờ hết với thủ môn từng là “người hùng Thường Châu”. Một nghịch cảnh của số phận, khi phong độ lên cao lại không thể níu giữ được số phận đội bóng.

Hai vòng đấu cuối cùng sẽ là cuộc chiến của bản lĩnh, ý chí và cả sự may mắn. Nhưng nếu Đà Nẵng thất bại, đó cũng là cái kết buồn cho một hành trình nhiều hy vọng của thủ môn Bùi Tiến Dũng, người đang đối mặt với nỗi ám ảnh giải hạng Nhất, ngay cả khi bản thân anh xứng đáng với nhiều hơn thế.

Trước đó, ngày 23/5, Saostar có bài Ngày bất lực của thủ môn Bùi Tiến Dũng. Nội dung như sau:

Trên sân Pleiku, nơi HLV Park Hang Seo có mặt dự khán, CLB Đà Nẵng đã suýt tạo nên cú sốc lớn trước HAGL. Nhưng trong một ngày mà đội trưởng Minh Vương thăng hoa, thủ môn Bùi Tiến Dũng đã không thể cứu đội bóng sông Hàn thoát khỏi trận hòa 2-2 đầy tiếc nuối.

Trận đấu khởi đầu bằng thế trận chủ động của HAGL. Nhưng khi hàng công chưa kịp lên tiếng, hàng thủ lại để lộ sơ hở chết người. Phút cuối hiệp 1, từ đường tạt bóng chuẩn xác bên cánh phải của Duy Cương, Minh Quang bật cao đánh đầu tung lưới thủ môn Trung Kiên, mở tỷ số cho Đà Nẵng.

Thủ môn Bùi Tiến Dũng đã không thể làm gì trước hai bàn thắng của Minh Vương. Ảnh: Linh Hùng
Thủ môn Bùi Tiến Dũng đã không thể làm gì trước hai bàn thắng của Minh Vương. Ảnh: Linh Hùng

Bước vào hiệp 2, đội bóng của bầu Đức vùng lên mạnh mẽ. Phút 51, Brandao có cơ hội đối mặt khung thành, nhưng Bùi Tiến Dũng kịp lao ra khép góc, cứu cho Đà Nẵng một bàn thua trông thấy. Đó là một pha bóng thể hiện đẳng cấp của người gác đền từng cùng U23 Việt Nam làm nên kỳ tích Thường Châu.

Tuy nhiên, khi thế trận ngả về phía HAGL, hàng thủ Đà Nẵng bắt đầu rối loạn. Phút 62, sau tình huống bỏ lỡ đáng tiếc ở pha đối mặt, Minh Vương vẫn kịp ghi tên mình lên bảng tỷ số. Văn Sơn treo bóng từ cánh phải, Bảo Toàn có đường kiến tạo thuận lợi để Minh Vương băng vào đánh đầu tung lưới Bùi Tiến Dũng, gỡ hòa 1-1 cho HAGL.

Tưởng chừng bàn thua sẽ khiến Đà Nẵng sụp đổ thì chỉ ít phút sau, họ lại bất ngờ vượt lên dẫn trước. Phút 68, từ tình huống phối hợp ở cánh trái, Văn Long xử lý đầy khéo léo để vượt qua hai hậu vệ áo trắng trước khi tung cú dứt điểm chìm vào góc xa, hạ gục thủ môn Trung Kiên lần thứ hai.

HAGL suýt thua CLB Đà Nẵng. Ảnh: Linh Hùng
HAGL suýt thua CLB Đà Nẵng. Ảnh: Linh Hùng

Nhưng rồi, sân khấu Pleiku thêm một lần nữa gọi tên Minh Vương. Phút 81, sau khi bị phạm lỗi sát vòng cấm, chính tiền vệ này thực hiện cú đá phạt với quỹ đạo cực hiểm. Bùi Tiến Dũng đã bay người hết cỡ, thậm chí chạm tay vào bóng nhưng không thể ngăn bàn thắng gỡ hòa 2-2 cho HAGL.

Một ngày thi đấu đầy nỗ lực của Bùi Tiến Dũng, nhưng cũng là trận đấu mà anh phải chứng kiến Minh Vương toả sáng đúng lúc. Dù có một pha cứu thua đẳng cấp, thủ môn của Đà Nẵng vẫn không thể trở thành người hùng.

Trận hòa này giúp HAGL chạm mốc 28 điểm, hơn Đà Nẵng 7 điểm khi mùa giải chỉ còn 2 vòng đấu. Trong khi đó, đội bóng sông Hàn mới có 21 điểm. Dù chưa chính thức, nhưng cánh cửa trụ hạng với thầy trò HLV Vũ Tiến Thành đã rộng mở hơn bao giờ hết.

Đội hình thi đấu: 

HAGL: Trung Kiên, Văn Sơn, Jairo Filho, Quang Nho, Du Học, Ngọc Quang, Thanh Sơn, Minh Vương, Marciel, Bảo Toàn, Brandao.

Đà Nẵng: Bùi Tiến Dũng, Duy Cương, Cassio, Đức Anh, Công Nhật, Đình Duy, Văn Hữu, Anh Tuấn, Văn Long, Emerson, Minh Quang.

Con trai tôi vừa chào đời đã chẳng giống tôi hay bố nó. Tôi với chồng đều mặt tròn, còn thằng bé lại mặt dài. Nhưng lúc mới sinh, cả nhà cũng không ai để ý nhiều….

“Ba tuổi, con tôi bắt đầu mọc tóc xoăn và ánh mắt chuyển ngả xanh. Từ đó, cả nhà tôi bắt đầu rơi vào một cơn ác mộng lặng lẽ mà không ai dám gọi tên.”

Tôi tên là Thư. Năm ấy, tôi 27 tuổi khi sinh con trai đầu lòng – bé Gấu. Ca sinh hoàn toàn suôn sẻ, và Gấu ra đời trong tiếng khóc yếu ớt, làn da đỏ hồng, và một khuôn mặt… không giống ai trong nhà.

Nhưng ai lại đi soi mặt mũi trẻ sơ sinh quá kỹ chứ? Tôi và chồng – Huy – đều mặt tròn, mắt nâu đen đặc trưng người châu Á. Bố mẹ chồng cũng vậy. Gấu thì hơi dài mặt, mũi cao, sống mũi thẳng tắp đến kỳ lạ. Nhưng hồi đó tôi chỉ nghĩ, chắc do gen trội từ đâu đó xa xôi trong dòng họ.

Gấu là đứa trẻ khỏe mạnh, phát triển tốt, nhưng đến khi lên ba, những khác biệt mới thực sự rõ rệt. Tóc con bắt đầu xoăn nhẹ, không phải kiểu xoăn xù như trẻ con nghịch phá, mà là xoăn tự nhiên như ai đó dùng lô cuốn đều đặn mỗi đêm. Màu mắt con cũng lạ – nâu hổ phách vào ban ngày, và đôi khi ánh xanh khi ra ngoài nắng.

Dĩ nhiên tôi cũng thấy lạ. Nhưng tôi không có lý do gì để nghi ngờ bản thân. Tôi chưa bao giờ phản bội Huy.

Song, miệng đời thì không yên như lòng mình.

Bà giúp việc thì thở dài với mẹ chồng tôi: “Sao cháu nó chẳng giống tí gì bố mẹ vậy? Hay là giống ông ngoại?”

Bạn bè đến chơi thì cười nửa miệng: “Con lai hả? Trông Tây thế!”

Mấy lời đùa cợt vô thưởng vô phạt ấy, lặp lại đủ nhiều, hóa thành những lưỡi dao vô hình. Chúng cứa dần vào niềm tin trong gia đình.

Chồng tôi ban đầu bênh vợ. “Chắc gen lặn thôi, anh tin em,” anh nói, nhưng dần dần ánh mắt anh trở nên dè dặt mỗi khi nhìn con. Mỗi tối, tôi thấy anh nhìn Gấu lâu hơn, lặng thinh hơn.

Bố chồng tôi thì khỏi nói. Ông là chủ tịch của một công ty gia đình đã niêm yết, một người cực kỳ bảo thủ và đặt rất nhiều kỳ vọng vào đứa cháu đích tôn. Gấu là người thừa kế tương lai – ông đã chuẩn bị từ cái tên cho đến trường mầm non quốc tế mà con sẽ học. Nhưng giờ, khi sự giống nhau ngày càng mờ nhạt, ông trở nên lạnh lùng hơn với tôi.

Một hôm, tôi vô tình nghe được ông nói chuyện điện thoại:

“…Không thể nào. Nếu thằng bé không phải ruột thịt, thì chẳng khác nào phản bội cả dòng họ. Phải làm xét nghiệm.”

Tôi chết lặng. Chuyện đó chưa bao giờ được nói thẳng với tôi, nhưng tôi cảm thấy nó rõ rệt hơn cả một lời buộc tội.

Mẹ chồng tôi vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt bà đầy lo âu. Hôm nọ, bà đưa cho tôi một xấp giấy: “Mẹ đặt lịch kiểm tra ADN cho Gấu. Con nên làm, để dập tắt dư luận.”

Tôi cầm tập hồ sơ, tay run lẩy bẩy.

Tôi không phản bội ai cả. Nhưng nếu xét nghiệm cho ra kết quả không như mong đợi – thì nghĩa là điều gì?

Tôi bắt đầu nghi ngờ… chính mình.

Ký ức về thời gian mang thai quay lại, dồn dập và rối loạn. Tôi nhớ từng buổi đi khám, từng lần siêu âm, từng đêm nằm mơ thấy Gấu. Nhưng có một khoảng thời gian – khoảng 1 tuần – tôi phải nhập viện vì động thai và bị gây mê nhẹ để điều trị nội tiết. Liệu có khả năng nào đó…?

Tôi rùng mình.

Hôm đó, tôi đưa Gấu đến trung tâm xét nghiệm. Nhân viên lấy mẫu máu rất chuyên nghiệp. Tôi ký tên, lặng lẽ ra về. Trong đầu tôi, một tiếng đồng hồ vô hình bắt đầu đếm ngược.

Ba ngày sau.

Tôi được gọi đến phòng riêng nhận kết quả. Trong tay tôi là phong bì trắng, niêm phong. Tôi không mở. Tôi không dám. Tôi ngồi trong xe, cầm bì thư, nước mắt trào ra không vì kết quả, mà vì tôi hiểu: từ lúc này, dù đúng hay sai, mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa.

Tôi ngồi lặng trong xe hơn một giờ đồng hồ, cầm kết quả xét nghiệm ADN mà không dám mở. Đôi bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tim đập như trống trận.

Cuối cùng, tôi mở phong bì.

Dòng chữ đầu tiên tôi đọc thấy là:

“Không có quan hệ huyết thống trực hệ giữa mẫu người mẹ và đứa trẻ.”

Tôi chết sững. Trong phút chốc, tôi không hiểu – không phải vì tôi không chấp nhận kết quả, mà vì tôi không hiểu nó có nghĩa là gì.

Tôi không phải mẹ ruột của Gấu?

Tôi nuôi một đứa trẻ suốt ba năm trời, từ khi nó còn là một hình hài đỏ hỏn, từng giọt sữa tôi cho con bú, từng lần sốt cao tôi thức trắng đêm – giờ hóa ra… không phải con mình?

Tôi lao đến bệnh viện, nơi tôi sinh Gấu ba năm trước. Bệnh viện đó lớn, hiện đại, và tôi nhớ rất rõ ngày ấy tôi sinh ở phòng số 4, có y tá tên Như trực chính.

Hồ sơ sinh được lưu trữ, nhưng không dễ dàng truy cập. Tôi phải xin một cuộc hẹn chính thức với giám đốc bệnh viện. Ban đầu họ từ chối khéo, nhưng khi tôi dọa sẽ kiện nếu không làm rõ vụ việc, họ chịu mở hồ sơ.

Và khi tôi nhìn thấy hai hồ sơ sinh cách nhau chỉ 10 phút, với cùng cân nặng, cùng giới tính, và cùng một ca trực y tá – tôi hiểu ngay.

Có một đứa trẻ khác đã bị trao nhầm.

Gấu không phải con ruột tôi, nhưng là đứa trẻ mà tôi mang về, yêu thương suốt ba năm. Vậy còn con ruột của tôi – nó đang ở đâu?

Tôi liên hệ với gia đình kia – họ tên là Dung và Trí, sống ở quận khác. Họ có một cậu con trai tên Bo – cậu bé cũng ba tuổi, có khuôn mặt tròn, mắt đen, tóc thẳng như… tôi và Huy.

Cuộc gặp đầu tiên giữa hai gia đình diễn ra trong một không khí lạ kỳ. Gấu thì cười đùa hồn nhiên như chưa hề có gì thay đổi. Còn Bo – đứa trẻ mà tôi đã sinh ra – nhìn tôi lạ lẫm, và nép sát mẹ nuôi của nó.

Tôi bật khóc.

Tôi đã sinh ra Bo, nhưng tôi là mẹ của Gấu. Làm sao tôi có thể từ bỏ đứa trẻ đã ở trong vòng tay tôi ba năm trời?

Gia đình bên kia cũng không khá hơn. Họ quý Bo, nhưng khi nghe tin, Trí – người chồng – lập tức lôi chuyện pháp lý ra. “Phải trả lại con,” anh ta nói. “Nó là con ruột chúng tôi.”

Còn tôi thì không biết phải nói gì. Cả đêm tôi không ngủ, nằm cạnh Gấu, ôm con chặt như thể sắp bị ai đó giật đi khỏi vòng tay.

Chồng tôi – Huy – lúc này lại là người bình tĩnh nhất. Anh ngồi xuống bên tôi, tay nắm tay tôi, nói nhỏ:

“Anh không quan tâm Gấu có phải con ruột mình hay không. Anh chỉ biết đó là con của chúng ta – ba năm qua, nó đã là máu thịt, là cả trái tim anh. Còn Bo… chúng ta sẽ không bỏ rơi nó. Nhưng Gấu mới là con của gia đình mình.”

Câu nói ấy khiến tôi òa khóc. Bầu không khí nặng nề bỗng nhẹ đi một chút, nhưng sự thật vẫn ở đó – đau đớn và phức tạp.

Sau nhiều cuộc họp giữa hai gia đình và cả bệnh viện, giải pháp được đưa ra là: không đổi lại con.

Chúng tôi – cả hai gia đình – quyết định rằng sẽ giữ nguyên hiện trạng. Gấu ở với tôi, Bo ở với gia đình kia. Nhưng hai gia đình sẽ duy trì liên lạc, để các con biết sự thật khi đủ lớn, và không cảm thấy bị đánh cắp tuổi thơ.

Bệnh viện nhận lỗi và bồi thường. Y tá tên Như bị đình chỉ vì tắc trách trong ca trực. Nhưng không gì có thể hoàn toàn bù đắp cho những tổn thương trong trái tim mỗi người mẹ.

Một buổi chiều, tôi đưa Gấu đi dạo. Trời nắng nhẹ, tóc con xoăn óng ánh dưới ánh sáng vàng.

Con ngước lên hỏi:

“Mẹ ơi, sao mẹ khóc?”

Tôi cúi xuống, ôm con vào lòng.

“Tại vì mẹ yêu con nhiều quá.”

Gấu cười ngây thơ, vòng tay nhỏ siết lấy cổ tôi.

Giây phút ấy, tôi nhận ra: một người mẹ không chỉ là người sinh ra con, mà là người chọn ở lại – bất chấp cả những sự thật đau lòng nhất.

Này thì thuốc nam, quá kinhkhung, cứ tưởng thảo mộc từ thiên nhiên các thứ đó!

Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an thành phố Hà Nội mới đây đã mở rộng vụ án và khởi tố 9 bị can, liên quan tới việc sản xuất, buôn bán hàng giả là thuốc phòng bệnh.

Một trang Facebook bán thuốc nam giả, nhái một sản phẩm thuốc nam thật của Hợp tác xã Nam Dược Mạc Minh. Tuy nhiên chính trang giả mạo này lại liên tục đăng thông tin cảnh báo người tiêu dùng về việc phải cẩn thận để không mua phải hàng giả. Thậm chí số điện thoại của hàng chính hãng cũng được đối tượng này đưa vào danh sách số điện thoại cảnh báo, tạo nên ma trận cho người tiêu dùng. Hơn chục trang như thế này đã được tạo dựng giống hệt với những trang của chính hãng.

Chiêu trò bán thuốc nam giả: Hàng giả cảnh báo... hàng thật - Ảnh 1.

Toàn bộ các thành phần đóng gói trong những thang thuốc nam này đã được mua trôi nổi trên thị trường và được mang về đóng gói tại một kho ở Hòa Bình.

“Đối tượng đã thuê 7 người có kiến thức và hiểu biết về công nghệ thông tin, với nhiệm vụ cụ thể là 7 người này sử dụng các kỹ thuật liên quan đến quảng cáo trên Facebook, YouTube để đẩy lượt quan tâm, lượt view. Khi người dùng ấn vào Facebook hay YouTube, các tin liên quan đến website hay Facebook sẽ hiện lên cho người tiêu dùng đầu tiên”, Thiếu tá Vũ Trung Kiên (Phòng Cảnh sát Kinh tế, Công an TP Hà Nội) cho biết.

Theo khai nhận của các đối tượng, toàn bộ các thành phần đóng gói trong những thang thuốc nam này đã được mua trôi nổi trên thị trường và được mang về đóng gói tại một kho ở Hòa Bình.

Để khách hàng không thể phân biệt được đâu là hàng thật, đâu là hàng giả, các đối tượng này đã nghiên cứu đóng gói theo quy cách giống hệt hàng thật, thậm chí có cả tem chống hàng giả, chỉ khác là thay số điện thoại của chúng hay sử dụng trên bao bì.

Chiêu trò bán thuốc nam giả: Hàng giả cảnh báo... hàng thật - Ảnh 2.

Các đối tượng bị bắt giữ.

Để khách hàng khó phát hiện, các đối tượng đã chuyển thuốc giả về ký gửi hàng tại kho của các đơn vị vận chuyển sau đó thỏa thuận khi nào có khách đặt hàng sẽ chuyển thông tin về bưu cục để nhân viên bưu cục in mã vận đơn theo yêu cầu của nhóm đối tượng.

Hiện 9 đối tượng liên quan tới vụ việc này đã bị khởi tố theo khoản 3, điều 194 Bộ luật Hình sự với khung hình phạt từ 12 – 19 năm tù.

Người phụ nữ qu:a đ:ời sau khi ăn sầu riêng khiến hàng xóm bàng hoàng

Sau khi ăn sầu riêng và uống nước ngọt, người phụ nữ đã lên cơn tức ngực.

Báo Saostar ngày 25/05/2025 đưa thông tin với tiêu đề: “Người phụ nữ qua đời sau khi ăn sầu riêng khiến hàng xóm bàng hoàng” cùng nội dung như sau:

Ngày 24/5/2025, một vụ việc thương tâm xảy ra tại huyện Non Suwan, tỉnh Buriram (Thái Lan) khi bà Piyarat Thongduang, 58 tuổi, qua đời sau khi ăn sầu riêng kết hợp với soda. Vụ việc không chỉ khiến người dân địa phương bàng hoàng mà còn gióng lên hồi chuông cảnh báo về thói quen ăn uống đối với người mắc bệnh mãn tính.

Theo lời kể của ông Kittikorn, 69 tuổi – chồng nạn nhân, sáng ngày 22/5, bà Piyarat vẫn sinh hoạt và chuẩn bị đồ ăn như mọi ngày. Vào khoảng 14 giờ, bà mua hai trái sầu riêng nhỏ để ăn, sau đó uống thêm một chai nước ngọt có ga. Đến tối cùng ngày, bà than đau tức ngực và khó thở nhưng từ chối đến bệnh viện do không có phương tiện di chuyển.

Ảnh: Khaosod Online.

Tình trạng sức khỏe của bà Piyarat dần xấu đi. Khoảng 2 giờ sáng hôm sau, bà tiếp tục đau ngực dữ dội và bất tỉnh. Dù người thân đã nhanh chóng gọi cấp cứu và đưa đến bệnh viện, các bác sĩ chỉ có thể cố gắng thực hiện hô hấp nhân tạo trong hơn 30 phút trước khi xác nhận bà đã không qua khỏi. Nguyên nhân tử vong được xác định là nhồi máu cơ tim cấp tính.

Lễ tang của bà được tổ chức tại chùa Wat Phaithong Sutharam, dưới sự hỗ trợ của trụ trì Phra Khru Samut Samart Wisutthisaro. Nhà chùa đã đứng ra lo liệu hậu sự miễn phí cho gia đình nhờ vào quỹ hỗ trợ tang lễ dành cho người dân nghèo. Không khí tang lễ diễn ra trong sự tiếc thương và xúc động của người thân, hàng xóm và dân làng. Lễ hỏa táng được ấn định vào ngày 25/5.

Ảnh: Khaosod Online.

Anh Phrutthasat, 34 tuổi – con trai nạn nhân, chia sẻ: “Mẹ tôi mắc bệnh cao huyết áp đã lâu. Hôm xảy ra sự việc, cha tôi gọi báo mẹ bị sốc sau khi ăn sầu riêng cùng soda và qua đời không lâu sau đó. Gia đình tôi tin rằng đây là nguyên nhân khiến huyết áp của mẹ tăng đột ngột, dẫn đến cơn sốc gây tử vong”.

Anh cũng bày tỏ mong muốn trường hợp của mẹ mình trở thành bài học cảnh giác cho cộng đồng, đặc biệt là những người đang sống chung với các bệnh mãn tính như cao huyết áp, tiểu đường hoặc tim mạch.

Trước đó, Bộ Y tế Thái Lan từng nhiều lần phát cảnh báo về việc kết hợp sầu riêng với các loại đồ uống có ga hoặc cồn. Theo thông tin từ bộ này, chỉ 4-6 múi sầu riêng đã cung cấp khoảng 400 kilocalories – tương đương với 2 lon nước ngọt. Nếu người bệnh tiêu thụ đồng thời cả hai sẽ dễ dẫn đến tình trạng cơ thể “quá tải” năng lượng, tăng huyết áp đột ngột, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tim mạch và hệ thống chuyển hóa.

Ảnh: Google.

Ngoài ra, Bộ Y tế cũng nhấn mạnh rằng người mắc bệnh mãn tính hoàn toàn có thể ăn sầu riêng nhưng với lượng hạn chế và không thường xuyên. Sầu riêng là loại trái cây giàu chất béo và carbohydrate – hai yếu tố cần kiểm soát chặt chẽ đối với bệnh nhân tiểu đường, tim mạch hoặc huyết áp cao.

Vụ việc đau lòng tại Buriram không chỉ là nỗi mất mát riêng của một gia đình, mà còn là lời nhắc nhở chung về sự thận trọng trong thói quen ăn uống, đặc biệt đối với những người có tiền sử bệnh lý nền. Bởi đôi khi, chỉ một sự chủ quan nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.

Trước đó, báo Dân trí ngày 10/05/2025 cũng có bài đăng với thông tin: “Phản ứng của tỷ phú Mỹ khi ăn thử sầu riêng, thịt nướng vỉa hè gây sốt mạng”. Nội dung được báo đưa như sau:

Trong chuyến đi tới Singapore mới đây, đoạn video quay cảnh tỷ phú Bill Gates nếm thử múi sầu riêng gây sốt trên nhiều nền tảng mạng xã hội.

Được biết vào tối 6/5, vị tỷ phú người Mỹ đã xuất hiện ở khu chợ ẩm thực nổi tiếng Newton.

Tại đây, ông thưởng thức nhiều món ăn đặc trưng của đảo quốc sư tử, trong đó có sầu riêng, cơm gà và cả thịt xiên nướng vỉa hè. Đây đều là những món ăn bình dân nhưng được nhiều người địa phương lựa chọn vì hương vị hấp dẫn.

Khoảnh khắc tỷ phú Bill Gates thưởng thức múi sầu riêng (Ảnh cắt từ clip).

Đi cùng với vị tỷ phú 69 tuổi là một phái đoàn nhỏ có ê-kíp ghi hình. Dường như họ muốn thực hiện đoạn video quay cảnh trải nghiệm của vị tỷ phú.

Trong video được ê-kíp đăng tải cho thấy, tỷ phú Bill Gates có những phản ứng rõ nét khi nếm thử múi sầu riêng. Dường như ông không mấy ấn tượng với loại trái cây nặng mùi này.

Đầu tiên, ông đưa lên mũi ngửi, khẽ lắc đầu rồi nếm thử một miếng. Tiếp đó, tỷ phú cau mày, nhún vai rồi đặt múi sầu riêng vừa cắn dở xuống mặt bàn. Có vẻ như do thứ mùi quá nặng nên ông không thể nếm hết một múi.

Tỷ phú từng giàu nhất thế giới phản ứng khi ăn sầu riêng, thịt nướng vỉa hè (Nguồn video: X).

Trong đoạn video khác, nhà đồng sáng lập Microsoft vui vẻ thưởng thức một vài món đặc sản địa phương như cơm gà, thịt xiên nướng bình dân. Ông cũng dành thời gian nói chuyện với những người bán hàng. Những đoạn video được đăng tải trên X (trước kia là Twitter).

Ngay lập tức, video gây bão trên nền tảng mạng xã hội với nhiều ý kiến bình luận sôi nổi. Trong đó không ít người cho rằng, đây là cơ hội để quảng bá ẩm thực Singapore.

Được biết, khu chợ ẩm thực nơi tỷ phú người Mỹ ghé qua vốn tập trung rất nhiều quầy hàng bày bán món ăn địa phương, đặc biệt là hải sản nướng. Đây cũng là điểm đến được người dân Singapore và khách quốc tế yêu thích.

Khu chợ ẩm thực bình dân ở Singapore nơi tỷ phú người Mỹ ghé thăm (Ảnh: Trip).

Địa điểm này cũng nằm trong danh sách đề xuất nên ghé qua do Tổng cục Du lịch Singapore bình chọn. Một số quầy hàng cũng được Michelin Guide vinh danh.

Sầu riêng vốn là loại quả rất đặc biệt, được mệnh danh là “vua của các loại trái cây” ở xứ sở nhiệt đới. Thứ quả này rất được ưa chuộng tại các quốc gia Đông Nam Á, đặc biệt là Việt Nam, Thái Lan hay Malaysia.

Với những người biết ăn sẽ rất thích hương vị béo ngậy của “cơm vàng” cùng mùi thơm nồng rất đặc trưng của nó. Tuy nhiên, do mùi hương quá mạnh nên không phải ai cũng quen với hương vị lạ này.

Đặc biệt với du khách ngoại quốc – những người đến từ xứ ôn đới hay hàn đới khá lạ lẫm với thứ quả này. Thậm chí, nhiều người bày tỏ không đủ dũng khí để nếm thử một múi sầu riêng.

Tỷ phú Bill Gates được biết tới là người đồng sáng lập Microsoft (Mỹ) mà còn là hình mẫu của một nhà từ thiện tận tâm với hàng loạt dự án cộng đồng.

Xuyên suốt sự nghiệp, ông luôn có mặt trong danh sách những người giàu nhất thế giới.

Tỷ phú Bill Gates giữ vững danh hiệu người giàu nhất thế giới từ năm 1995 tới năm 2014.

Theo Forbes, tính đến tháng 5, tài sản ròng của Bill Gates đạt 113 tỷ USD, đưa ông trở thành người giàu thứ 13 trên thế giới.

Mới đây theo hãng tin Reuters, quỹ Gates của tỷ phú này công bố kế hoạch chi 200 tỷ USD vào các chương trình nhân đạo từ nay cho tới năm 2045.

Theo SHTT

Tôi ôm cái bụng b/ầ/u năm tháng đi khám th;ai, bác sĩ vừa nhìn tôi một cái liền hỏi: “Em tìm người đàn ông khác rồi à …

Trời Đà Lạt tháng mười, mưa phùn bay nhè nhẹ phủ một lớp mờ ảo lên con dốc nhỏ dẫn tới phòng khám phụ sản tư nhân tên “Tâm An”. Kiều Y, tay che chiếc bụng bầu đã nhô cao sau năm tháng, bước từng bước chậm rãi vào sảnh chờ.

Cô không thích tới đây, cũng chẳng quen bác sĩ nào trong phòng khám, nhưng do bệnh viện công quá đông, một người bạn đồng nghiệp đã đặt lịch sẵn ở đây giùm cô. “Bác sĩ trẻ, mà mát tay lắm,” cô ấy nói, “dễ chịu và tận tình, không soi mói.”

Chẳng ngờ, ngay khi cánh cửa phòng khám số 4 mở ra, một giọng nói trầm ấm vang lên khiến cô chết sững.

– “Em tìm người đàn ông khác rồi à?”

Kiều Y đứng chết trân. Người đàn ông mặc áo blouse trắng đang đứng trước mặt cô. Anh không nhìn hồ sơ bệnh án, cũng không nhìn màn hình máy siêu âm. Mắt anh, sâu và tối như những cơn mưa bất chợt tháng mười, dán chặt vào gương mặt cô.

– “Anh là bác sĩ thì làm ơn khám bệnh cho đàng hoàng, đừng có bịa đặt linh tinh!” – Cô sẵng giọng, trấn áp cảm xúc dâng trào.

Anh im lặng nhìn cô thật lâu. Một giây, hai giây… rồi ba giây. Cả không gian như đóng băng.

Anh chậm rãi tháo kính xuống. Mắt anh không khác gì năm năm trước — đen sâu, lạnh lùng, nhưng ánh lên những nỗi niềm cũ kỹ mà cô tưởng đã bị chôn vùi cùng cuộc hôn nhân đổ vỡ.

– “Kiều Y,” – anh nói, giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy – “Tôi là Tống Tiêu.”

Hai chữ cuối cùng rơi xuống như nhát chém, làm tê liệt cả lý trí Kiều Y.

Họ từng là vợ chồng. Một cuộc hôn nhân kéo dài đúng 14 tháng và kết thúc bằng tờ đơn ly hôn lạnh lùng được ký trong im lặng. Không to tiếng, không cãi vã. Chỉ là… họ không thể sống cùng một nhịp thở.

Tống Tiêu là bác sĩ, anh sống nguyên tắc, lạnh nhạt và luôn mang vẻ bình thản đến mức đáng ghét. Còn Kiều Y, cô là biên kịch truyền hình, cảm xúc thất thường, lãng mạn và luôn cần sự sẻ chia.

Ban đầu, họ yêu nhau như lửa cháy. Nhưng cuộc sống chung nhanh chóng lộ ra những rạn nứt.

Anh dành toàn bộ thời gian cho bệnh viện. Cô vật vờ cô đơn trong căn nhà rộng, viết kịch bản đến mỏi mòn. Những lần cô cần anh nhất – những lần cô mất người thân, những khi cô trầm cảm vì áp lực công việc – anh luôn ở đâu đó… ngoài tầm với.

Và rồi… họ rời xa nhau, không một lần nhìn lại.

Quay trở lại hiện tại

– “Anh… làm bác sĩ ở đây từ bao giờ?” – Kiều Y hỏi, giọng run.

– “Hơn một năm.”

– “Tại sao anh… lại ở Đà Lạt?”

– “Vì em.” – Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô cười khẩy, đau đớn:

– “Chúng ta đã ly hôn rồi. Đừng dựng thêm kịch bản làm gì nữa.”

Tống Tiêu không đáp. Anh lẳng lặng mở hồ sơ bệnh án trên màn hình.

– “Thai năm tháng, nhưng chỉ mới phát triển bằng thai ba tháng rưỡi. Em có bị mất ngủ hoặc suy nhược gần đây không?”

Cô gật đầu, ánh mắt tránh đi.

– “Người đàn ông kia… có ở bên em không?”

Cô im lặng.

Anh gõ vài dòng ghi chú, rồi nhẹ nhàng nói:

– “Tôi không phải bác sĩ sản giỏi nhất. Nhưng em vẫn có thể chọn nơi khác tốt hơn. Không cần phải tới đây, nếu như em… không muốn gặp tôi.”

Kiều Y bỗng cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Toàn bộ cơ thể cô như mất kiểm soát trong một khoảnh khắc chập chờn.

– “Tôi không biết… Tôi chỉ biết… tôi cần một ai đó lúc này.” – Cô lí nhí, tay siết chặt vạt áo.

Tống Tiêu đưa cho cô một tờ siêu âm và một đơn thuốc bổ thai. Anh không hỏi gì thêm, cũng không tiễn cô ra cửa như những bác sĩ lịch sự khác.

Chỉ khi Kiều Y quay lưng đi, Tống Tiêu mới khẽ gọi:

– “Kiều Y… con của em… là con trai à?”

Cô khựng lại.

– “Phải.”

– “Là của tôi… đúng không?”

Không khí trong phòng loãng đi như thiếu oxy.

Cô không đáp. Nhưng ánh mắt ầng ậc nước của cô đã nói thay tất cả.

Chiều muộn. Đà Lạt mờ sương như một tấm màn bạc giăng lấp lửng giữa trời và đất. Kiều Y đứng trước cửa tiệm sách cũ ở dốc Nhà Thờ, tay vuốt nhẹ lên lớp bụng đã tròn căng. Câu hỏi của Tống Tiêu vẫn văng vẳng bên tai:

– “Là của tôi… đúng không?”

Cô không trả lời. Không phải vì muốn giấu, mà vì chẳng còn từ ngữ nào đủ để nói ra tất cả những điều cô đã gói ghém suốt tám tháng qua — từ ngày cô phát hiện mình mang thai.

Tám tháng trước

Sau khi rời Sài Gòn, Kiều Y chuyển lên Đà Lạt sống cùng người dì ruột. Cô xin làm biên kịch tự do cho một hãng phim nhỏ, cố gắng cắt đứt mọi mối liên hệ với quá khứ. Không bạn bè, không mạng xã hội, không tin tức về Tống Tiêu.

Cuộc sống cô yên bình một cách giả tạo, cho đến ngày trễ kinh gần ba tuần.

Lúc cầm que thử thai hai vạch, cô không khóc. Chỉ ngồi lặng trên ghế gỗ trước hiên nhà, lắng nghe tiếng mưa rơi thấm vào đất lạnh.

Cô không nghĩ sẽ có con với Tống Tiêu. Trong suốt thời gian sống chung, họ thậm chí còn gần như “xa lạ trong một mái nhà”. Việc cô mang thai… là một phần của định mệnh, hay là sự cố gắng cuối cùng của trái tim cô để níu giữ điều gì đó tưởng đã mất?

Cô từng định gọi cho anh. Nhưng rồi tự hỏi:

“Anh ấy sẽ nói gì? Có phải lại là cái im lặng lạnh tanh như trước kia? Hay là lời đề nghị ‘có trách nhiệm’ mà không có tình cảm?”

Không. Cô không muốn con cô lớn lên trong một cuộc hôn nhân được “hàn gắn vì nghĩa vụ”.

Sau buổi khám hôm đó, Tống Tiêu không gọi. Không nhắn. Không nhắc.

Kiều Y nghĩ có lẽ anh đã hiểu tất cả, và một lần nữa… chọn im lặng.

Cho đến một buổi sáng, khi cô đang pha sữa đậu nành trong bếp, cửa nhà bất ngờ gõ nhẹ. Dì cô đang đi lễ chùa, nên Kiều Y ra mở cửa.

Là Tống Tiêu.

Tóc anh hơi rối, áo sơ mi chưa ủi kỹ, tay cầm một túi giấy nâu. Bên trong là hộp sữa bầu, ít bánh quy ngũ cốc, và một quyển sách mỏng: Chăm sóc thai kỳ cho người lần đầu làm mẹ.

– “Anh theo dõi em?” – Cô hỏi, nửa giận nửa bối rối.

– “Không. Dì em gọi tôi.” – Anh trả lời, ánh mắt bình thản – “Bà nói em thường xuyên mất ngủ và không ăn gì buổi sáng.”

Kiều Y cứng họng. Bà dì ấy đúng là biết cách chọn thời điểm.

– “Tại sao anh tới?” – Cô hỏi nhỏ.

– “Vì anh là ba của đứa bé.”

Lần đầu tiên, Tống Tiêu nói câu ấy ra thành tiếng. Không phải lời hỏi, không là nghi vấn. Là xác nhận. Là cam kết.

– “Anh biết rồi à?”

– “Anh nghi ngờ ngay từ khi nhìn bản siêu âm. Chỉ không dám tin.” – Anh nhìn cô. – “Nếu đứa bé là của người khác, có lẽ em đã không chọn rút lui, không im lặng, không đơn độc như thế.”

Cô ngồi xuống ghế, cảm thấy một tảng đá to vừa được nhấc khỏi ngực. Nhưng rồi một nỗi sợ cũ lại trỗi dậy.

– “Chúng ta đã từng… không thể sống cùng nhau. Em không muốn con chứng kiến một gia đình lạnh lẽo.”

Tống Tiêu bước tới, ngồi xuống đối diện cô, giọng anh thấp và chậm:

– “Anh đã sai khi nghĩ rằng em chỉ cần một người ‘lo được’. Em cần một người ‘hiểu được’. Mà suốt thời gian ấy, anh không chịu lắng nghe.”

Anh ngẩng lên, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, mà là một nỗi ăn năn dịu dàng:

– “Lần này… cho anh được làm lại. Dù em không chọn quay lại với anh, ít nhất hãy để anh được là một người ba đúng nghĩa.”

Kiều Y nhìn anh, không còn thấy bóng dáng người chồng cũ khô khan trong căn hộ năm nào. Trước mặt cô là một người đàn ông đã học cách nhận sai, biết đứng lùi một bước… để giữ lấy điều quan trọng hơn: gia đình.

Ba tháng sau

Tại bệnh viện Đà Lạt, Tống Tiêu là người đỡ đẻ cho chính đứa con trai mình.

Anh run rẩy cắt dây rốn, mắt đỏ hoe khi nghe tiếng khóc đầu tiên của con.

Kiều Y nằm trên giường, mồ hôi ướt trán, tay siết chặt tay anh.

– “Chào mừng ba đến với thế giới của mẹ bỉm.” – Cô mỉm cười mệt mỏi, nhưng hạnh phúc.

Tống Tiêu cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:

– “Lần này… anh sẽ không để em một mình nữa.”

Giá vàng sắp quay về 1 con số rồi bà con ơi, đích thân Thủ tướng yêu cầu Ngân Hàng Nhà Nước

Trong tuần giao dịch ngắn ngủi sắp tới, những thông tin liên quan đến tiêu dùng cũng như định hướng chính sách tiền tệ Mỹ sẽ có tác động đến giá vàng thế giới, ngoài ra phải kể đến diễn biến các cuộc đàm phán thương mại.

Những thông tin liên quan đến căng thẳng thương mại giữa nhiều nước trên toàn cầu lại trở lại. Yếu tố này đẩy giá vàng thế giới tăng trong một số phiên của tuần và vượt mốc 3.300USD/ounce.

nhan-dinh-yeu-to-chi-phoi-dien-bien-gia-vang-the-gioi-tuan-toi.JPG

 

Chêch lệch giá vàng trong nước và thế giới vẫn ở ngưỡng cao, vì vậy người dân được khuyến cáo nên có sự thận trọng. Ảnh: NGỌC DIỆP

Giá vàng thế giới trong bối cảnh căng thẳng thương mại

Trong tuần vừa rồi, giá vàng thế giới khởi đầu tuần mới ở mốc 3.217,9USD/ounce, sau đó tăng lên trên mốc 3.240USD/ounce và rồi lại “thử thách” với ngưỡng 3.210USD/ounce. Giá vàng thế giới sau đó tăng trở lại vượt qua ngưỡng 3.246USD/ounce và rồi vượt 3.300USD/ounce.

Nhận định về triển vọng giá vàng thế giới tuần tới, các chuyên gia ngành tham gia khảo sát của Kitco News Weekly cho rằng giá vàng sẽ giảm. Trong khi đó nhóm nhiều nhà đầu tư cá nhân lại cho rằng giá vàng thế giới sẽ tăng.

Chủ tịch kiêm COO quỹ Asset Strategies International, ông Rich Checkan, dự báo: “Giá vàng thế giới tăng. Giá vàng thế giới đã trải qua giai đoạn điều chỉnh mạnh và giờ nhiều khả năng sẽ tăng trở lại. Đáng nói, một yếu tố ảnh hưởng đến tâm lý nhà đầu tư vàng trong thời gian gần đây chính là việc Mỹ bị Moody hạ xếp hạng tín nhiệm. Ngoài ra phải kể đến việc thông tin ngân sách Mỹ có khả năng sẽ thâm hụt mạnh hơn trong thập kỷ tới”.

Trưởng bộ phận chiến lược thị trường tại quỹ SIA Wealth Management, ông Colin Cieszynski, cho rằng diễn biến mới liên quan đến căng thẳng thương mại sẽ vẫn hỗ trợ cho giá vàng thế giới: “Khi Tổng thống Mỹ Donald Trump thể hiện quan điểm cứng rắn về thuế quan, tôi lạc quan về diễn biến giá vàng tuần tới”.

Trưởng bộ phận chiến lược thị trường tại Forex.com, ông James Stanley, dự báo: “Tôi vẫn giữ quan điểm lạc quan. Giá vàng đã liên tục lập đỉnh và hiện chưa có yếu tố nào đủ mạnh để cản đà tăng của giá vàng. Tôi tin tưởng vào kịch bản giá vàng sẽ vượt 3.500USD/ounce.”

Trong tuần tới, thị trường vàng giao dịch trong khoảng thời gian khá ngắn bởi có một ngày nghỉ lễ. Thị trường nghỉ giao dịch vào ngày thứ Hai.

Trong ngày thứ Ba, số lượng đơn đặt hàng tiêu dùng bền tại Mỹ sẽ được công bố. Sáng đến ngày thứ Tư, thông tin về niềm tin người tiêu dùng Mỹ cũng sẽ được đưa ra. Bên ngoài nước Mỹ, New Zealand sẽ công bố quyết định liên quan đến chính sách tiền tệ. Chiều ngày thứ Tư, thị trường đón nhận thông tin liên quan đến cuộc họp bàn về chính sách tiền tệ của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed).

Trong ngày thứ Năm, số lượng người Mỹ nộp đơn xin trợ cấp lần đầu tại Mỹ cũng sẽ được công bố, ngoài ra là thông tin liên quan đến GDP, doanh số nhà chờ bán tại Mỹ. Ngày thứ Sáu, chỉ số giá sản xuất (PCE) lõi cũng sẽ được công bố.

Chênh lệch vẫn ở ngưỡng cao

Cập nhật vào cuối tuần này, giá vàng miếng SJC trong nước giao dịch ở mức 119,00 – 121,00 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 2,3 triệu đồng/lượng so với cuối tuần liền trước.

Nếu tính theo mức giá đóng cửa gần nhất của vàng thế giới, quy đổi ra vàng trong nước theo tỉ giá bán USD của ngân hàng Vietcombank, giá vàng thế giới tương đương 107 triệu đồng/lượng, thấp hơn giá vàng miếng SJC trong nước 14 triệu đồng/lượng.

Giá vàng nhẫn SJC giao dịch ở mức 113,50 – 116,00 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

Tại Công ty Vàng bạc Đá quý Phú Nhuận (PNJ), giá vàng miếng Kim Bảo 999.9 giao dịch ở mức 113,00 – 116,00 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

Tại Bảo Tín Minh Châu, giá vàng nhẫn tròn trơn 999.9 giao dịch ở mức 115,50 – 118,50 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

Tỉ giá đồng USD tại Vietcombank giao dịch ở mức 25.740 – 26.130 đồng/USD (mua vào – bán ra).

Thủ tướng yêu cầu giảm chênh lệch giá vàng thế giới, trong nước xuống còn 1 – 2%

Chiều tối 24-5, Thủ tướng Phạm Minh Chính chủ trì cuộc họp Thường trực Chính phủ về quản lý thị trường vàng. Cùng dự cuộc họp có các Phó Thủ tướng Chính phủ, lãnh đạo các bộ, ngành, cơ quan, đại diện một số doanh nghiệp, chuyên gia.

Kết luận cuộc họp, Thủ tướng Phạm Minh Chính nêu rõ một số vấn đề còn nổi lên với thị trường vàng thời gian qua như việc chênh lệnh giá vàng trong nước và thế giới, một số động thái của các doanh nghiệp tham gia thị trường vàng có tính thao túng, găm hàng, đội giá; việc buôn lậu vẫn còn phức tạp; việc quản lý còn có lúc, có nơi lỏng lẻo, chưa phù hợp với kinh tế thị trường, điều kiện thực tế và diễn biến tình hình.

Thủ tướng yêu cầu Ngân hàng Nhà nước tăng cường quản lý nhà nước, nhanh chóng đưa chênh lệch giá vàng trong nước và thế giới xuống mức chỉ còn khoảng 1-2%, không thể để trên 10% như vừa qua. Đồng thời, có giải pháp tăng cung như nhiều doanh nghiệp cùng kinh doanh và giảm cầu; quản lý, kiểm soát chặt chẽ, tăng cường thanh tra, kiểm tra và ngăn chặn, xử lý nghiêm hành vi buôn lậu; ngăn chặn các phần tử thao túng, găm hàng, đội giá, làm lũng đoạn thị trường.

Thủ tướng yêu cầu sửa đổi Nghị định 24-2012/NĐ-CP về kinh doanh vàng theo hình thức rút gọn để phù hợp tình hình, hoàn thành trong tháng 6-2025; đồng thời rà soát, xây dựng cơ sở dữ liệu về thị trường vàng, hoàn thành trong tháng 6-2025.

Tưởng chị dâu khó khăn nên luôn giúp đỡ, cho đến ngày tôi thấy căn phòng ngủ của chị khiến tôi mình gi/ật mình đ/ò/i lại t/iền..

Từ ngày anh tôi lấy vợ, tôi luôn cố gắng đối xử tốt với chị dâu. Thấy chị sống khép kín, lặng lẽ, lại chẳng có việc làm ổn định, tôi cứ nghĩ chị đang kh-ó kh-ăn nên chẳng tiếc gì: từ đồ ăn, quần áo, đến cả tiền mặt, tôi đều đưa giúp. Nhưng mọi thứ sụp đổ vào một chiều tôi bất ngờ bước vào căn phòng ngủ của chị – nơi giấu kín một sự thật khiến tôi s-ởn gáy và ngay lập tức đ-òi lại từng đồng đã từng cho đi…

Tôi tên là Hằng, 28 tuổi, làm kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu. Anh trai tôi – Tuấn – hơn tôi 4 tuổi, đi làm kỹ sư cầu đường, ít khi ở nhà vì thường xuyên đi công tác xa. Khi anh cưới chị dâu – Linh – cả nhà tôi đều có chút bất ngờ vì chị khá trầm tính, ít nói, và không có công ăn việc làm rõ ràng. Nhưng mẹ tôi bảo: “Gái ngoan hiền là được, việc làm rồi sẽ có sau.”

Vì ba mẹ đã mất, nhà chỉ còn hai anh em nên sau khi cưới, anh chị dọn về sống chung với tôi trong căn nhà tổ. Tôi không hề khó chịu vì điều đó – thậm chí còn nghĩ có thêm người phụ nữ trong nhà sẽ đỡ trống vắng. Ban đầu, chị Linh có vẻ e dè, lúc nào cũng nhỏ nhẹ, chẳng bao giờ dám to tiếng. Tôi càng thương. Tôi thường mua thêm đồ ăn, quần áo cho chị, thi thoảng còn dúi tiền vào tay chị: “Có gì thiếu thì cứ mua thêm.”

Chị luôn lắc đầu từ chối, nhưng cuối cùng cũng nhận với vẻ biết ơn. Tôi thấy vui, nghĩ mình đang giúp một người chị dâu thật thà, hiền lành. Anh tôi thì lúc nào cũng bận bịu, một tháng về nhà được vài ngày. Thế nên gần như tôi là người thân thiết với chị nhất.

Nhiều hôm tôi thấy chị ngồi lặng trên ghế, nhìn ra ban công với đôi mắt trống rỗng. Tôi từng nghĩ chắc chị đang buồn chuyện công việc hay áp lực gì đó. Một lần, tôi gợi ý chị đi làm bán thời gian cho vui, chị chỉ mỉm cười, lắc đầu:
– Chị không quen tiếp xúc nhiều người. Ở nhà dọn dẹp, nấu cơm là được rồi.

Tôi càng thương. Người gì đâu mà sống nội tâm, lại hiền khô, không đua chen bon chen với đời. Có lẽ vì vậy mà tôi càng dễ dãi với chị. Từ tiền chợ đến cả tiền sinh hoạt, tôi đều chủ động gánh vác. Chị chưa bao giờ hỏi xin – chính điều đó khiến tôi càng tin chị trong sáng, không lợi dụng gì cả.

Có những hôm tôi về khuya, thấy cửa phòng chị vẫn sáng đèn. Tôi nghĩ chắc chị chưa ngủ, cũng không để ý nhiều. Nhưng rồi có một lần, tôi về sớm bất ngờ vì công ty nghỉ đột xuất. Trời mưa tầm tã, tôi ướt hết người nên định vào lấy bộ đồ trong phòng chị – chỗ tôi gửi nhờ vài bộ vì phòng tôi hơi chật.

Cửa phòng chị khép hờ. Tôi gõ nhẹ, không thấy ai trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào.

Và giây phút ấy – tất cả mọi niềm tin của tôi sụp đổ.

Tôi chết sững. Căn phòng mà tôi từng nghĩ đơn giản, mộc mạc – lại hoàn toàn trái ngược với những gì hiện ra trước mắt.

Bức tường treo đầy những món đồ đắt tiền: từ túi hiệu, nước hoa Pháp, đến đồng hồ hàng hiệu. Những thứ mà tôi chưa từng thấy chị dùng, thậm chí là chưa từng thấy chị mua. Trên bàn trang điểm là đủ loại mỹ phẩm cao cấp, hộp nào hộp nấy còn nguyên tem, có loại giá đến vài triệu đồng.

Tôi bước thêm một bước, mở cánh tủ lớn bên cạnh: nguyên dãy áo quần hàng hiệu treo gọn gàng, có cả tem mác từ các thương hiệu tôi chỉ thấy trên mạng.

Còn đây là điều khiến tôi nổi da gà nhất: ở góc phòng, một chiếc máy quay nhỏ giấu sau chậu cây – đang hướng thẳng về phía giường. Bên cạnh là laptop đang mở dở dang. Tôi lại gần, thử lướt qua vài thư mục. Trong đó là hàng chục đoạn video – cảnh chị livestream, trò chuyện, tương tác với người lạ. Một số đoạn, chị mặc đồ gợi cảm, ánh mắt khác hẳn người phụ nữ trầm lặng thường ngày tôi biết.

Tôi hoảng. Mồ hôi túa ra dù người đang ướt mưa.

Tôi lùi lại, khựng người. Đây là… chị dâu tôi sao? Người phụ nữ hiền lành, chẳng dám nhìn ai thẳng mặt?

Tôi nghe tiếng bước chân. Chị Linh bước vào, mắt mở to khi thấy tôi trong phòng. Nhưng thay vì hoảng hốt, chị chỉ lặng im nhìn tôi:
– Em cũng thấy rồi nhỉ? – Giọng chị trầm lặng nhưng sắc lạnh.
– Tất cả… tất cả những thứ này là sao? – Tôi run rẩy.
– Là cuộc sống của chị. Em tưởng chị cần em giúp đỡ à? Thật ra… chị chẳng cần gì cả. Em chỉ là một “người đầu tư” dễ dãi thôi.

Tôi nghe rõ tiếng tim mình rơi xuống. Mọi thứ như một trò đùa độc ác.

– Vậy tiền tôi đưa chị…?
– Cảm ơn. Nhờ em, chị có vốn ban đầu để đầu tư. Mỗi món đồ trong này – đều từ công sức… “làm việc” của chị.

Tôi giận run. Tôi muốn hét lên, muốn nói tất cả với anh tôi. Nhưng rồi chị mỉm cười, đưa ra một chiếc USB.
– Trong này là đoạn video chị quay lén em… hồi đi tắm. Nếu em muốn làm lớn chuyện, chị cũng chẳng ngại.

Tôi chết đứng. Chị đã lên kế hoạch từ đầu. Một con người âm thầm, lạnh lùng và đầy mưu mô.

Tôi bỏ ra khỏi phòng, lòng đầy căm giận và uất ức. Tôi đòi lại tiền – chị trả, một cách thản nhiên như thể bố thí cho một đứa ngây thơ. Tôi dọn ra khỏi nhà ngay hôm sau, gửi cho anh trai một lá thư – không kể gì về bí mật kia, chỉ bảo tôi không thể sống cùng chị nữa.

Sau này, tôi nghe anh tôi và chị Linh ly hôn. Không rõ vì lý do gì – có lẽ chị đã “chán” vai diễn ấy.

Còn tôi? Tôi học được một bài học đắt giá: lòng tốt mù quáng, đôi khi là thứ bị lợi dụng tàn nhẫn nhất.

Thời gian sau khi tôi dọn ra ngoài trôi qua chậm chạp. Ban đầu, tôi sống trong cảm giác mất phương hướng. Tôi vẫn chưa dám kể với ai chuyện đã thấy trong căn phòng ấy – không phải vì sợ chị Linh, mà vì tôi xấu hổ với chính mình.

Xấu hổ vì sự tin tưởng mù quáng. Xấu hổ vì từng nghĩ chị là một người đáng thương, yếu đuối. Tôi đã không nhận ra những dấu hiệu bất thường: tại sao một người “không làm gì” lại luôn có mùi nước hoa đắt tiền? Tại sao lại lảng tránh mỗi lần tôi nói về chuyện tìm việc? Và tại sao những đêm khuya tôi về muộn, phòng chị vẫn sáng đèn?

Tất cả là do tôi chọn cách tin, thay vì đặt câu hỏi.

Một ngày nọ, anh tôi gọi. Giọng anh mệt mỏi, gằn lại:
– Em biết Linh là người thế nào đúng không?

Tôi im lặng. Anh thở dài.
– Cảm ơn vì không nói sớm. Có lẽ vì vậy mà anh phải tận mắt thấy thì mới tin nổi. Chị ta… không đơn giản là “kiếm tiền online”. Chị ta còn bán cả thông tin cá nhân của những người trong danh sách bạn bè anh… Có cả em.

Tôi rùng mình.

– Anh ly hôn rồi. Căn nhà đó giờ khoá trái. Mọi thứ chị ta để lại chỉ là đống đồ hiệu… và một cái rỗng tuếch không ai dám chạm tới.

Sau cuộc gọi đó, tôi có lần quay lại ngôi nhà cũ – đứng trước cánh cổng rỉ sét. Căn nhà im lìm, cửa sổ phủ rèm kín. Tôi từng nghĩ nơi đó là tổ ấm, là gia đình. Nhưng hoá ra, cũng chỉ là cái sân khấu tạm thời cho một vở diễn lạnh lùng.

Tôi bước đi mà không ngoái lại.

Tôi viết những dòng này như một cách để tự tha thứ. Tôi từng nghĩ mình “giúp người”, nhưng thật ra tôi chỉ đang tự ru ngủ mình bằng hình ảnh “người tốt”. Lòng tốt không sai – nhưng nếu không có giới hạn, nó sẽ biến ta thành con mồi hoàn hảo của những kẻ biết cách đóng vai đáng thương.

Giờ đây, tôi không còn dễ dàng tin người. Nhưng tôi cũng không trở thành người cay nghiệt. Tôi học cách giúp đúng người – và giữ lại chút hoài nghi đủ để bảo vệ bản thân.

Chị dâu tôi – Linh – có lẽ chỉ là một trong hàng trăm người sống bằng chiếc mặt nạ. Nhưng chị là bài học đắt giá nhất tôi từng có.

Tôi không tiếc tiền, nhưng tiếc niềm tin đã đặt sai chỗ.

Thu giữ hơn 2,5 tấn xúc xích, lạp xưởng, trứng non nhập lậ:u từ TQ tuồn về cho người dùng Việt Nam

Trạm Biên phòng Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai phối hợp với Hải quan Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai vừa bắt giữ 2,5 tấn xúc xích, lạp xưởng, trứng gia cầm non đang trong tình trạng rã đông. Đây là những loại hàng hóa cần phải kiểm dịch động vật khi nhập khẩu.

Ngày 24/5/2025, báo Tiền Phong đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Phát hiện hơn 2,5 tấn xúc xích, lạp xưởng, trứng non nhập lậu”. Nội dung như sau:

Ngày 24/5, Trung tá Vũ Trần Minh Đạt, Đồn trưởng Đồn Biên phòng Cửa khẩu quốc tế Lào Cai cho hay, tối 23/5, Tổ công tác thuộc Hải quan Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai chủ trì phối hợp với Trạm Biên phòng Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai thực hiện tuần tra, kiểm soát hàng hóa nhập khẩu tại Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai.

Tổ công tác thuộc Hải quan Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai chủ trì phối hợp với Trạm Biên phòng Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai thu giữ 2,5 tấn thực phẩm đông lạnh nhập lậu.

Qua tuần tra lực lượng chức năng đã phát hiện 2,55 tấn xúc xích , lạp xưởng, trứng gia cầm non… tại khu vực vườn hoa – thuộc khu cách ly Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai.

Đây là số hàng hóa mà một số người dân đã lợi dụng chính sách trao đổi hàng hoá cư dân biên giới để vận chuyển hàng hoá từ Trung Quốc về Việt Nam. Số hàng hóa này không thực hiện thủ tục hải quan theo quy định. Tổng giá trị hàng hóa hơn 150 triệu đồng.

Hơn 2,5 tấn xúc xích, lạp xưởng, trứng non
Những loại hàng hóa này không thuộc danh mục hàng hóa được phép trao đổi của cư dân biên giới

Hơn 2,5 tấn xúc xích, lạp xưởng, trứng non trên là những loại hàng hóa không thuộc danh mục hàng hóa được phép trao đổi của cư dân biên giới và cần phải kiểm dịch động vật khi nhập khẩu.

Tổ công tác đã tiến hành lập biên bản chứng nhận và lập biên bản tạm giữ để xử lý theo quy định của pháp luật.

Lực lượng chức năng tại Lào Cai tiếp tục tăng cường các biện pháp kiểm soát, giám sát và xử lý vi phạm, ngăn chặn hàng hóa đông lạnh không rõ nguồn gốc xuất xứ.

Tiếp đó, Tạp chí Người đưa tin cũng đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Thu giữ hơn 2,5 tấn xúc xích, lạp xưởng, trứng non nhập lậu”. Cụ thể như sau:

Theo báo Tiền phong, ngày 24/5, Trung tá Vũ Trần Minh Đạt, Đồn trưởng Đồn Biên phòng Cửa khẩu quốc tế Lào Cai cho hay, tối 23/5, Tổ công tác thuộc Hải quan Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai chủ trì phối hợp với Trạm Biên phòng Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai thực hiện tuần tra, kiểm soát hàng hóa nhập khẩu tại Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai.

Qua tuần tra lực lượng chức năng đã phát hiện số hàng đông lạnh gồm xúc xích, lạp xưởng, trứng gia cầm non… với tổng trọng lượng lên đến hơn 2,55 tấn và giá trị ước tính hơn 150 triệu đồng tại khu vực vườn hoa – thuộc khu cách ly Cửa khẩu Quốc tế Lào Cai.

Lực lượng chức năng thu giữ 2,5 tấn thực phẩm đông lạnh nhập lậu.

Lực lượng chức năng thu giữ 2,5 tấn thực phẩm đông lạnh nhập lậu.

Đây là số hàng hóa mà một số người dân đã lợi dụng chính sách trao đổi hàng hóa cư dân biên giới để vận chuyển hàng hóa từ Trung Quốc về Việt Nam. Số hàng hóa này không thực hiện thủ tục hải quan theo quy định.

Hơn 2,5 tấn xúc xích, lạp xưởng, trứng non… nhập lậu bị thu giữ tại khu vực cửa khẩu quốc tế Lào Cai.

Hơn 2,5 tấn xúc xích, lạp xưởng, trứng non… nhập lậu bị thu giữ tại khu vực cửa khẩu quốc tế Lào Cai.

 

Theo báo Công an Nhân dân, các loại thực phẩm đông lạnh nói trên không thuộc danh mục hàng hóa được phép trao đổi của cư dân biên giới và cần phải kiểm dịch động vật khi nhập khẩu. Tổ công tác đã tiến hành lập biên bản chứng nhận và lập biên bản tạm giữ để xử lý theo quy định của pháp luật.

Thời gian tới, lực lượng chức năng tại cửa khẩu quốc tế Lào Cai tiếp tục tăng cường các biện pháp kiểm soát, giám sát và xử lý vi phạm nhằm ổn định thị trường và ngăn chặn hàng hóa đông lạnh không rõ nguồn gốc.

B/ắt t/ại tr/ận chồng ôm b/ồ ngủ tít, vợ lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả dạ…

Người đàn ông đang ôm nhân tình ngủ ngon lành, không mảy may biết cánh cửa phòng trọ mở ra lúc 2 giờ sáng. Người vợ – không khóc, không gào thét – chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc ghế nhựa trước cửa phòng, ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm vào cánh giường như đang đợi một bộ phim sắp đến hồi cao trào.
Và rồi… cái kết khiến chính người chồng cũng phải chết lặng.

Ngọc không phải người phụ nữ yếu đuối, nhưng cô từng yêu chồng mình một cách yếu mềm. Từ khi cưới Bình, cô dốc lòng dốc sức vun vén cho gia đình, hy sinh cả công việc ổn định nơi công ty nước ngoài để ở nhà chăm con, lo cơm nước. Cô từng nghĩ, chỉ cần mình tử tế, hết lòng, thì người đàn ông sẽ không bao giờ bước lệch đường.

Nhưng Ngọc đã sai.

Bình thay đổi kể từ khi anh được cất nhắc làm trưởng nhóm dự án. Công việc bận rộn hơn, những lần về trễ cũng nhiều lên, điện thoại bắt đầu cài mật khẩu và lén lút trả lời tin nhắn trong toilet. Ngọc không mù, không điếc – chỉ là cô chưa muốn chấp nhận.

Một lần, khi đang gấp quần áo, con trai 5 tuổi hồn nhiên nói:
– Hôm qua ba bảo đi công tác nhưng con thấy ba đứng ôm cô nào mặc váy đỏ ở cổng trường.
Câu nói trẻ thơ như mũi dao xoáy vào tim. Ngọc cảm giác như cả căn phòng chao đảo.

Tối đó, cô không hỏi gì, chỉ rót nước cho chồng, vẫn cười nói như thường. Nhưng từ hôm ấy, Ngọc bắt đầu âm thầm theo dõi từng bước chân của Bình. Cô thuê người quen theo dõi, lặng lẽ lưu lại bằng chứng.

Đỉnh điểm là đêm thứ Bảy, Bình bảo đi nhậu với đối tác. Cô không hỏi han. Nhưng sau khi anh đi, Ngọc gọi taxi, nhờ người theo dõi cung cấp địa chỉ. Căn phòng trọ nằm trong con hẻm nhỏ ở quận ven – không xa hoa, nhưng kín đáo.

Cô đứng trước cửa phòng trọ lúc gần 2 giờ sáng, tay cầm túi xách, ánh mắt trống rỗng. Không khóc, không run. Cô chỉ nhẹ nhàng mở cửa phòng – cánh cửa không khoá trong như một lời thách thức.

Cảnh tượng hiện ra như nhát búa giáng xuống trái tim đang cạn dần tình cảm. Bình nằm ngủ, tay ôm eo một người phụ nữ trẻ – tr/ần như nhộng, mặt còn nguyên lớp trang điểm.

Ngọc không gào, không đánh ghen. Cô chỉ kéo ghế nhựa ngồi trước cửa, lặng lẽ rút điện thoại, bật camera quay lại cảnh tượng trước mặt.

Cô ngồi đó gần 30 phút, ánh mắt dán vào giường, đôi khi nhắm lại như đang cố kiềm cơn sóng trào dâng trong lòng. Tiếng muỗi vo ve, tiếng thở đều đều của đôi tình nhân càng làm không khí thêm lạnh lẽo.

Khoảng 2:45 sáng, Bình cựa mình. Anh hé mắt, nhìn thấy vợ đang ngồi bất động trước mặt mình. Anh tưởng mơ, dụi mắt liên tục. Nhưng khi ánh đèn điện thoại rọi vào mặt anh, khi Ngọc đứng dậy, không nói gì – chỉ đưa chiếc USB cho anh, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng, anh biết mình đã đánh mất thứ quý giá nhất đời.

Tối hôm đó, không một lời cãi vã. Ngọc về nhà, ôm con ngủ. Sáng hôm sau, cô đặt đơn ly hôn lên bàn, lạnh lùng nói:
– Em đã từng tha thứ khi chưa có bằng chứng. Nhưng giờ thì em không muốn tha thứ nữa.

Bình hoảng loạn, cầu xin, khóc lóc. Nhưng ánh mắt của Ngọc không còn thứ gọi là yêu thương. Nó trống rỗng – như khoảng cách không thể lấp đầy sau một lần phản bội.

Ly hôn xong, Ngọc không rơi một giọt nước mắt nào. Không tiệc chia tay, không một bài đăng uất nghẹn trên mạng xã hội. Chỉ là một buổi sáng tháng Tư, cô dắt con trai ra khỏi căn nhà cũ, bắt đầu một cuộc sống mới – gọn gàng, nhẹ nhàng như thể vừa tháo bỏ được một chiếc gông đã đeo quá lâu.

Ngọc thuê một căn hộ nhỏ gần trường mẫu giáo của con. Cô nhanh chóng gửi hồ sơ đi nhiều nơi, và nhờ có nền tảng ngoại ngữ, kinh nghiệm, cộng với một người bạn cũ giúp đỡ, chỉ sau một tháng, cô đã có việc tại một công ty start-up chuyên về xuất nhập khẩu.

Công việc bận rộn, nhưng không ngột ngạt. Lần đầu tiên sau 6 năm làm vợ, cô cảm thấy sống – thật sự sống cho chính mình. Sáng đưa con đi học, tối hai mẹ con cùng nấu ăn, đọc sách, học vẽ. Thỉnh thoảng cuối tuần, Ngọc lại cho con đi công viên, đi xem phim. Cô gầy hơn nhưng rắn rỏi. Mắt sáng, môi hay cười, bước đi không còn lặng lẽ như xưa.

Ngược lại, Bình – sau cú sốc bị vợ ly hôn, lại bị nhân tình bỏ vì không còn tiền chu cấp – như con thú mất phương hướng. Vài lần gọi điện cho Ngọc để xin gặp, xin lỗi, thậm chí cầu xin quay lại, nhưng cô chỉ lạnh nhạt đáp:
– Em không có nhu cầu sống lại những ngày tháng cũ. Anh có thể gặp con nếu muốn, nhưng đừng nói chuyện quá 10 phút.

Bình gào lên trong điện thoại:
– Em từng yêu anh đến mức sẵn sàng bỏ việc, giờ sao lại tàn nhẫn như vậy?
Ngọc đáp gọn:
– Vì em từng yêu anh đến mức quên cả bản thân mình. Bây giờ em yêu chính mình hơn.

Một năm sau, Ngọc đã là trưởng bộ phận phát triển thị trường khu vực châu Á. Cô đi công tác đều, phong thái chuyên nghiệp, được cấp trên tin tưởng. Nhiều người đàn ông tốt ngỏ lời, nhưng cô chưa mở lòng. Cô bảo:
– Bây giờ, em không còn cần ai để “dựa vào”. Em chỉ chọn người để đồng hành, không phải làm điểm tựa.

Câu chuyện ly hôn của Ngọc từng khiến nhiều người tiếc nuối, nhưng giờ họ nhìn cô với ánh mắt nể phục. Nhiều phụ nữ tìm đến cô để xin lời khuyên: Làm sao để vượt qua nỗi đau? Làm sao để đứng dậy sau phản bội?

Ngọc chỉ cười:
– Đừng lấy nước mắt để rửa mặt mỗi sáng. Phải rửa bằng niềm tin mới sạch.

Ngày cậu con trai tròn 6 tuổi, Ngọc tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ trong công viên. Bình cũng được mời – vì dù sao, anh vẫn là cha của đứa bé. Anh đến, mặc bộ vest cũ, gương mặt phờ phạc, ánh mắt buồn thăm thẳm khi thấy Ngọc đang tươi cười tiếp khách, con trai ríu rít chạy quanh, và cả một người đàn ông đi cùng cô – không quá trẻ, không quá bảnh trai, nhưng ánh mắt dịu dàng và ấm áp.

Bình đứng lặng một lúc lâu, rồi rón rén đến gần con trai, dúi vào tay nó một món quà nhỏ. Đứa bé cười, líu lo:
– Cảm ơn ba. Mẹ ơi, ba cho con siêu nhân nè!

Ngọc quay sang, ánh mắt chạm vào ánh mắt Bình. Một giây. Hai giây. Không hận, không trách – chỉ là sự bình thản của người đã bước qua vùng tối, đang đứng giữa ánh sáng. Cô nhẹ nhàng gật đầu:
– Cảm ơn anh đã đến. Sinh nhật con mà có ba mẹ, con sẽ vui hơn.

Bình muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Anh nhìn cô, như thể muốn nói “Giá như…” – nhưng không còn cơ hội để “giá như” nữa.

Ngọc quay đi, tay nắm tay người đàn ông kia. Bình lặng lẽ rời công viên, bóng lưng gục xuống, nhỏ dần giữa chiều muộn.

Tối hôm đó, khi khách đã về hết, Ngọc ngồi ôm con trên ghế sofa. Đứa bé tựa đầu vào ngực mẹ, hỏi:
– Mẹ ơi, mẹ có buồn không khi ba không ở bên mẹ nữa?
Ngọc xoa đầu con, mỉm cười:
– Mẹ từng buồn. Nhưng mẹ chọn hạnh phúc. Ba con từng là một phần ký ức, còn con là hiện tại, và mẹ là người viết tương lai.

Thằng bé gật gù, rồi ngủ thiếp đi. Ngoài kia, gió đêm thổi nhẹ. Trên bàn là bức vẽ con tặng mẹ: một ngôi nhà, có mẹ, có bé, có nắng, và một dòng chữ nguệch ngoạc nhưng ấm áp đến nghẹn lòng:

“Nhà là nơi mẹ cười.”