Tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ âm thầm theo dõi chồng như một thám tử. Nhưng đời mà, khi lòng tin rạn vỡ, ta không còn cách nào khác ngoài việc tự đi tìm sự thật.
Tôi là Thu, 34 tuổi, làm nhân viên kế toán trong một công ty nội thất. Chồng tôi – Dũng – là trưởng phòng kinh doanh của một công ty công nghệ lớn. Anh luôn bận rộn, thường xuyên phải “đi công tác xa”. Lúc đầu, tôi tin anh tuyệt đối. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, cưới nhau khi cả hai chỉ có hai bàn tay trắng. Tôi từng nghĩ, tình yêu được xây bằng những ngày gian khó thì sẽ trường tồn. Nhưng có lẽ tôi đã sai.
Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng nửa năm trước. Những chuyến công tác của anh ngày càng nhiều, mà kỳ lạ là không có lịch trình rõ ràng. Khi tôi hỏi, anh luôn trả lời qua loa: “Khách hàng gấp”, “Đối tác ở tỉnh hẹn đột xuất”, hoặc “Sếp giao đột xuất, không nói trước được em ơi.” Tôi cố không nghi ngờ, nhưng cảm giác bất an cứ âm ỉ trong lòng.
Một ngày, khi lau dọn xe ô tô của chồng, tôi tình cờ phát hiện ra xe có gắn camera hành trình loại mới, loại có lưu trữ cả âm thanh lẫn hình ảnh. Ý nghĩ nhen nhóm trong đầu: “Nếu anh ấy không có gì giấu giếm, thì mình xem cũng chẳng sao.” Và thế là, sau mỗi chuyến công tác, tôi lặng lẽ chờ chồng ngủ, rồi lấy thẻ nhớ từ camera ra, cắm vào laptop.
Ban đầu, tôi chẳng thấy gì khả nghi. Những hình ảnh chỉ là đường trường, cao tốc, cây xăng, vài lần đỗ lại ăn uống. Nhưng rồi, một hôm, tôi thấy anh dừng xe ở một quán cà phê ven đường, và một cô gái trẻ bước lên xe. Cô ấy tầm ngoài 20, ăn mặc nhẹ nhàng nhưng không hề xuề xòa. Tôi để ý ánh mắt anh nhìn cô, và cả cách tay anh lướt qua vai cô khi mở cửa xe – thứ ánh nhìn và cử chỉ mà tôi đã lâu rồi không còn nhận được.
Tôi không khóc. Không nổi giận. Tôi chỉ ngồi lặng, xem đi xem lại đoạn clip. Ngày hôm sau, tôi vẫn nấu bữa sáng, vẫn tiễn anh đi làm như thường. Tôi không nói gì, không chất vấn. Vì tôi biết, đàn ông khi bị bắt quả tang thường sẽ nói “Chỉ là bạn thôi”, “Em nghĩ nhiều rồi”, “Anh không làm gì quá giới hạn cả”. Nhưng với tôi, cái ánh mắt đó đã là phản bội.
Từ hôm ấy, tôi xem camera sau mỗi chuyến công tác. Cô gái đó – tôi gọi cô là “em gái mưa” – thỉnh thoảng xuất hiện. Có hôm họ đi ăn lẩu, có hôm đi uống cà phê, có hôm còn đi ra biển. Anh luôn chọn quay đầu xe vào nơi kín đáo, nhưng camera vẫn ghi lại đầy đủ.
Tôi bắt đầu lần theo thông tin. Một lần, anh sơ ý để ví mở, tôi thấy một tấm hóa đơn nhà hàng đặt bàn tên “Trúc”. Tôi lặng lẽ tìm facebook, và đúng như linh cảm, tôi tìm ra cô gái đó. Một hotgirl tỉnh lẻ, ảnh ngập tràn trong những món đồ hiệu, giày cao gót, nhà hàng sang trọng. Tôi vào nick phụ theo dõi, và không bất ngờ khi thấy những bức ảnh được đăng trùng khớp với địa điểm mà xe anh từng đến.
Tôi muốn làm ầm lên. Muốn lao đến hỏi anh: “Bao nhiêu lâu rồi? Cô ta có gì hơn tôi? Anh đã ngủ với cô ta chưa?” Nhưng rồi tôi dừng lại. Vì tôi biết, nếu làm lúc này, anh sẽ chối. Hoặc tệ hơn, anh sẽ nghĩ tôi là đàn bà rình mò, soi mói, thiếu tin tưởng.
Tôi quyết định chờ đợi. Không phải vì nhu nhược. Mà vì tôi cần chọn đúng thời điểm để kết thúc tất cả – nếu như anh thực sự đã chọn đi con đường khác.
Và thời điểm ấy đến – buổi họp lớp đại học của anh. Năm nào lớp anh cũng tổ chức, thường là ở resort, kết hợp ăn uống, chơi bời cuối tuần. Anh háo hức chuẩn bị, còn gửi xe đi bảo dưỡng, mua quà, chọn nước hoa mới. Tôi im lặng, chỉ mỉm cười nhẹ và chúc anh đi vui.
Nhưng anh không biết – lần này, tôi cũng sẽ “đi họp lớp”. Mà tôi sẽ là bài học mà anh không bao giờ quên.
Tôi không phải là người phụ nữ hoàn hảo, nhưng tôi biết mình xứng đáng được tôn trọng – ít nhất là không bị phản bội sau bao năm vun đắp, hy sinh. Đêm trước ngày chồng “đi họp lớp”, tôi vẫn chuẩn bị đồ đạc giúp anh, như một người vợ mẫu mực.
– Anh đi cẩn thận nhé, gặp lại bạn bè nhớ đừng uống nhiều quá.
– Ừ, em yên tâm. Có khi mai anh mới về, mấy đứa hẹn qua đêm ở resort cho thoải mái.
Tôi cười nhẹ:
– Em biết mà. Có bạn cũ, vui là chuyện dễ hiểu.
Anh cúi xuống thơm lên trán tôi. Nụ hôn nhẹ, hời hợt – như một cái vỏ tình cảm đã cạn ruột. Còn tôi, đứng đó, bình thản như chẳng có chuyện gì, nhưng trong lòng là cả một kế hoạch đã sẵn sàng.
Tối hôm ấy, tôi lái xe theo sau anh, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện. Tôi đã thuê một người quen làm lễ tân ở resort anh đến, chỉ cần tôi gửi ảnh, họ sẽ giúp tôi đặt phòng sát cạnh phòng anh và “cô ta”. Mọi thứ diễn ra trơn tru, như thể tôi đã làm điều này hàng chục lần.
Khoảng 8 giờ tối, anh cùng cô gái bước vào resort. Cô ta mặc váy ôm sát, tay khoác hờ vai chồng tôi như thể anh là của riêng cô ấy. Tôi nhìn qua camera điện thoại, từ máy quay tôi lắp trước ở cửa resort – mọi hành động đều ghi lại.
Tôi không vội. Tôi chờ.
Họ nhận phòng xong, lên lầu. Tôi đi theo, lặng lẽ mở cửa phòng của mình – căn phòng sát bên cạnh, đã được đặt từ trước. Tôi mở laptop, nối camera giấu kín từ phía ban công sang phòng bên kia – chỉ cần rèm hé, là tôi thấy đủ.
Họ cụng ly rượu vang, nói cười, rồi ôm nhau, hôn nhau… Tôi không cần thêm nữa. Đó là giới hạn cuối cùng. Tôi đứng dậy, cầm lấy chiếc USB chứa tất cả video từ camera hành trình trong 6 tháng qua – những bằng chứng không thể chối cãi.
Tôi gõ cửa phòng họ. Ba tiếng gõ rõ ràng, bình thản – như tiếng chuông báo thức gọi anh tỉnh giấc.
Anh mở cửa, mặt tái đi khi thấy tôi. Cô gái phía sau chững lại, kéo nhẹ váy.
– Em… sao em…
Tôi đưa anh chiếc USB:
– Đây là toàn bộ những gì anh đã làm sau mỗi chuyến “công tác”.
Anh sững người. Tôi quay sang cô gái:
– Chào em. Anh ấy là chồng chị. Hợp pháp, cưới hỏi đàng hoàng, có hai con. Em biết không?
Cô ta ấp úng:
– Em… em tưởng… tụi em chỉ mới tìm hiểu…
Tôi nhìn chồng:
– Anh giỏi thật đấy. Mỗi lần đi, anh đều cẩn thận quay đầu xe, giấu camera. Nhưng anh quên rằng, vỏ bọc nào rồi cũng sẽ rách, nếu anh cứ dùng nó để che đậy những thứ dơ bẩn.
Anh bối rối, bước ra hành lang:
– Anh xin lỗi… nhưng em đến đây làm gì?
Tôi mỉm cười:
– Em đến để khép lại mọi thứ. Giấy tờ ly hôn em đã chuẩn bị sẵn, gửi vào mail anh rồi. Em sẽ không giành tài sản, cũng không cần anh giải thích. Em chỉ cần anh ký, và rời khỏi cuộc sống của ba mẹ con em.
Anh tái mặt, cố níu:
– Thu à, đừng vì một phút nóng giận mà…
Tôi ngắt lời:
– Em không nóng giận. Em chỉ không chấp nhận bị phản bội, rồi lại đóng vai người phụ nữ bị tổn thương mà vẫn phải nhẫn nhịn. Em đã im lặng 6 tháng, đủ để anh tự chọn con đường của mình. Và hôm nay, anh đã chọn rồi.
Cô gái ngồi sụp xuống ghế, không nói lời nào. Còn anh, im lặng như đá tảng, không còn gì để nói.
Tôi quay lưng, bước đi. Không khóc, không hối tiếc.
Ba tháng sau, tôi dọn về sống cùng hai con ở một căn hộ nhỏ, thanh tịnh và bình yên. Anh cố liên lạc vài lần, nhưng tôi chặn toàn bộ. Một lần, mẹ anh đến nhà, khóc nói: “Thằng Dũng nó biết lỗi rồi con ạ…”
Tôi chỉ cười:
– Dạ, con cũng biết lỗi mình. Lỗi vì đã tin quá nhiều, chịu đựng quá lâu, và yêu quá mù quáng.
Tôi không hận anh. Vì người phản bội chẳng đáng để mình tiêu hao thêm một giọt nước mắt nào nữa. Tôi chỉ tiếc những năm tháng mình đã sống mà quên mất chính mình. Nhưng giờ đây, tôi đã tìm lại được sự bình yên – điều mà tôi nghĩ, không ai khác có thể mang đến cho tôi ngoài chính tôi.
Tôi không thắng. Tôi chỉ dám nhìn thẳng vào sự thật và rút lui đúng lúc. Mà đôi khi, đó lại là đòn quyết định sắc lạnh nhất.