Home Blog Page 2

Chân dung người phụ nữ Bình Thuận khiến CĐM cả đêm không ngủ: Chồng m.â.t khi đang b;ầ;u vợ yêu luôn cháu ru;ộ;t của chồng, từ “mợ” thành “vợ”

XÔN XAO VỤ VIỆC NGƯỜI PHỤ NỮ NGÃ GỤC KHI CHỒNG MẤT, LÚC ĐANG MANG THAI BÉ THỨ 3, CHÍNH CHÁU RUỘT CỦA CHỒNG ĐÃ ĐẾN BÊN VÀ VỰC DẬY TINH THẦN CHO 4 MẸ CON❓

Người chồng bất ngờ ra đi khi chị Vy đang mang thai đứa con thứ ba. Nỗi đau mất đi người bạn đời, trụ cột của gia đình khiến chị tưởng chừng không thể đứng vững. Một mình với hai đứa con nhỏ và đứa bé còn chưa chào đời, chị rơi vào tuyệt vọng.

Nhưng đúng lúc tưởng chừng không còn gì để bấu víu, thì một người không ai ngờ tới – cháu ruột của chồng quá cố đã lặng lẽ bước đến bên chị. Anh không nói nhiều, chỉ âm thầm giúp đỡ 4 mẹ con.

Qua thời gian, sự quan tâm chân thành của cháu chồng đã trở thành điểm tựa tinh thần vững chắc cho cả bốn mẹ con. Không cần những lời hứa hẹn lớn lao, chỉ bằng tình thương, trách nhiệm và lòng tốt, anh đã viết tiếp một chương mới cho cuộc đời chị Vy – chương của hy vọng, của yêu thương bền bỉ giữa những mất mát.

Câu chuyện của chị Vy Trần tại Bình Thuận hiện tại đang gây bão cộng đồng mạng. Nhiều người chúc mừng chị đã tìm được người đàn ông để dựa vào trong lúc khó khăn, nhưng nhiều người lại tỏ ra không đồng ý vì người đến sau lại là cháu của chồng chị.

Danh tính chủ nhân ngôi mộ trơ trọi án ngữ giữa đường dự án ở Hải Phòng, quyết không dời đi và cái kết

Ngôi mộ trơ trọi án ngữ giữa đường dự án ở Hải Phòng

Một ngôi mộ chưa di dời nằm ngay giữa tuyến đường thuộc dự án Khu dân cư mới đường 390, xã Hà Tây, TP Hải Phòng, thu hút sự chú ý thời gian qua.

Trong phạm vi dự án vẫn còn 417m2 đất chưa được cấp có thẩm quyền chuyển mục đích, giao đất. Phần diện tích này gồm vị trí ngôi mộ nói trên cùng 4 ngôi mộ khác đều chưa được giải phóng mặt bằng.

Dự án Khu dân cư mới đường 390 giai đoạn 2 có quy mô 23.278,9m2, do UBND huyện Thanh Hà, tỉnh Hải Dương (cũ) phê duyệt điều chỉnh quy hoạch chi tiết, UBND xã Thanh Hải (nay là xã Hà Tây, Hải Phòng) làm chủ đầu tư.

Đến tháng 5/2024, UBND tỉnh Hải Dương cũ cho phép chuyển mục đích hơn 22.800m2 đất, song vẫn còn 417m2 chưa được giao.

Phó Chủ tịch Thường trực UBND TP Hải Phòng Lê Anh Quân mới đây yêu cầu xã Hà Tây tạm dừng lưu thông tại vị trí ngôi mộ giữa đường, đồng thời thường xuyên kiểm tra để bảo đảm an toàn.

Ông Quân cũng chỉ đạo chính quyền địa phương tăng cường vận động người dân, sớm hoàn tất giải phóng mặt bằng.

Người dân khu vực này cho biết, việc thành phố Hải Phòng chỉ đạo dựng rào tôn ngăn phương tiện qua lại khu vực này nhằm đảm bảo an toàn là cần thiết.

Một bạn đọc bày tỏ quan điểm “Thật buồn cho Ban quản lý, không thể giải tỏa được ngôi mộ giữa đường, dù đường đã làm xong toàn tuyến”.

Thành phố Hải Phòng giao rà soát việc xây dựng trên diện tích chưa được chuyển mục đích sử dụng đất, hoàn thiện hồ sơ giải phóng mặt bằng đúng quy định, hoàn thành bồi thường, hỗ trợ và di chuyển mộ trước ngày 30/9 để bàn giao cho chủ đầu tư thi công, hoàn thiện dự án.

Con gái bỏ nhà đi khi mới 17 tuổi, 9 năm sau mẹ bất ngờ nghe giọng hát của con phát ra từ một sân khấu nhỏ ở quán r:ượu…

Đêm đó, trong thứ ánh đèn vàng như mật ong chảy xuống những mặt bàn gỗ cũ, giọng hát từ sân khấu nhỏ vang lên: vừa trong vừa khàn, chạm vào nỗi nhớ của người đàn bà ngồi cuối phòng. Bà đứng bật dậy, ly nước run bần bật, vì đã chín năm rồi bà không nghe tiếng hát ấy—giọng của chính đứa con gái bỏ nhà đi khi mới mười bảy tuổi.

Căn nhà lợp ngói rêu nằm nép bên con sông nhỏ, nơi sáng sớm tiếng chim sẻ đậu trên hàng rào râm bụt, và chiều xuống mùi lúa non thơm lừng từ cánh đồng cận kề. Bà Hạnh, người mẹ đơn thân, dành cả tuổi trẻ cho Thảo—đứa con gái duy nhất. Đời bà từng gọn gàng như mâm cơm giản dị: bát canh rau, đĩa cá kho, một tiếng cười và một câu hát con bé hay nghêu ngao. Thảo có giọng hát lạ—vừa trong suốt như giọt mưa, vừa khàn khàn như gió đồng thổi qua bờ tre. Thỉnh thoảng mấy bác trong xóm nghe thấy lại khen, “Con bé hát được đấy, cố gắng học thêm là lên tỉnh thi thiếc gì cũng hay.” Bà Hạnh nghe mà lo; thiên hạ khen như gió thoảng, nhưng cuộc đời con gái là cả chặng đường dài.

Rồi một chiều mùa hạ, trời nổi gió cồn cào, bầy chuồn chuồn đậu chật kín lối đi, Thảo biến mất. Trên mặt bàn gỗ, bên cạnh chiếc cặp sách rách quai, chỉ còn lại một mẩu giấy gấp vội: “Mẹ, con đi tìm con đường của riêng mình. Đừng lo cho con.” Nét chữ của con bé còn dính mùi mực xanh học trò. Bà Hạnh bủn rủn—thế là con đi thật rồi. Hàng xóm xì xào: “Con nhà ấy theo trai hả?” “Tuổi đó đã gì mà đường với chẳng đường.” Bà nuốt cục nghẹn, đi tìm con khắp nơi. Bà lục nát tất cả những chỗ nghĩ ra: chợ huyện, bến xe, nhà bạn học. Không ai biết. Cô bé mười bảy tuổi như con chim sổ lồng bay vào thành phố ẩn mình giữa triệu mái nhà lạ.

Những đêm sau đó, bà Hạnh thức tới tận khuya, ngồi bên hiên nhà nghe tiếng xe tải vọng từ quốc lộ. Bà tưởng tượng con đang ở đâu: một bến xe nồng mùi dầu, một phòng trọ ẩm mốc, hay góc phố lạ lẫm nào đó không người quen. Bà tự dằn vặt: có phải mình nghiêm quá, nghèo quá nên không giữ được con? Tội lỗi và lo lắng lăn như hòn đá trong ngực, cấn đau từng nhịp thở.

Mùa nối mùa. Lúa chín rồi lúa xanh. Người ta quen dần với cái vắng tênh trong nhà bà. Nỗi đau sắc nhọn ngày nào trở thành vết chai thâm tím. Bà học cách sống tiếp: sáng ra đồng, trưa bán mớ rau, chiều về nhóm bếp. Thỉnh thoảng bà gom góp ít tiền gửi nhờ người quen đặt câu hỏi ở chợ tỉnh: “Có ai thấy con bé tên Thảo, giọng hát hay, người nhỏ?” Tin tức vẫn chỉ là gió. Mỗi khi đi ngang qua gốc bàng đầu ngõ, nơi ngày trước Thảo đứng hát trêu lũ trẻ, bà dừng lại, nghe đôi khi có tiếng gió lùa tựa như câu hát cũ. Bà mím chặt môi, giữ cho tim mình không vỡ ra lần nữa, rồi lặng lẽ bước tiếp.

Có những buổi chiều, bà Hạnh ngồi may lại vạt áo, kim đâm trúng tay vẫn không kêu. Bà nghĩ, nếu một ngày con bé trở về, bà sẽ mắng nó một trận cho hả giận, rồi ôm nó thật chặt mà khóc. Bà tin, dù con đường con chọn gập ghềnh, trong tiếng hát của nó vẫn còn lối về. Lòng tin ấy nhỏ nhoi như ngọn đèn dầu, nhưng đủ để bà không gục.

Chín năm là một dải đằng đẵng. Mái tóc bà thêm sợi bạc, lưng bà còng dần vì mưa nắng. Vào ngần ấy năm, bà học được một thứ: người mẹ có thể đợi dài như bờ sông, miễn cuối dòng nước có ngày đẩy con thuyền về lại bến cũ.

Đêm đầu tiên lên thành phố, Thảo ngồi ôm ba lô ở bến xe. Thành phố rộng như một câu hỏi không lời giải: đường nhiều đến thế, đâu là đường của mình? Trong túi chỉ còn vài trăm nghìn, cô thuê một căn gác trọ mái tôn dột, chật đến mức duỗi chân là chạm cửa. Ban ngày Thảo phát tờ rơi, chiều rửa bát thuê; đêm về, cô ôm cây đàn guitar cũ mua ở chợ trời, tập hát đến khản giọng. Cô tự học cách lấy hơi, cách hát nốt trầm cho tròn, cách giữ nhịp dù bên ngoài có tiếng xe cứu thương hú dài. Mệt thì khóc, khóc xong lại hát.

Hai năm trôi, cô gặp một người đàn ông tự xưng là bầu show. Ông ta hứa hẹn “đưa em thành sao,” bắt cô ký một tờ hợp đồng dày những điều khoản mơ hồ. Thảo hát ở quán cà phê bé như chiếc hộp, đối diện là những mặt bàn trống không. Nhiều đêm, quán không khách, bầu show bảo cứ hát “lấy hơi, lấy sân khấu,” tiền thù lao thì hứa hẹn. Khi Thảo đòi, ông ta cười nhạt: “Con bé nhà quê, muốn nổi tiếng thì chịu khó đi.” Lời nói của ông ta như một cái tát. Thảo bỏ đi, túi rỗng, lòng rỗng, mưa xối như ai dội lên đầu. Cô ngủ ghế đá công viên mấy đêm. Có ông bảo vệ tốt bụng lén đưa cho cô ly trà nóng, dặn: “Nhà gái ráng tìm chỗ nào an toàn.” Lúc ấy, Thảo tưởng giấc mơ đã rách toạc.

Giữa gian khổ ấy, cô vô tình bước vào một quán rượu nhỏ ở góc phố. Quán có thứ mùi gỗ cũ và khói thuốc dịu, ánh đèn vàng đủ ấm để người ta nói với nhau những câu thật lòng. Chị chủ quán—người phụ nữ trạc bốn mươi, tóc búi cao, mắt sắc mà hiền—đưa cho Thảo ly nước ấm, nghe cô kể đôi câu bập bõm. Chị bảo: “Nếu em chịu khó, quán chị lúc vắng khách cần người hát. Tiền không nhiều, nhưng ở đây em được là em.” Một câu nói như kéo cô ra khỏi đáy giếng.

Thảo bắt đầu hát vào các tối trong tuần, lúc đầu chỉ vài bài. Khách nghe hờ hững; có người còn nói to át giọng cô. Cô học cách đứng vững trước thờ ơ, học cách cười trước chê bai: “Ca sĩ quán rượu thì có gì ghê.” Nhưng cũng có những khoảnh khắc làm cô ấm lòng: một ông chú say lặng lẽ rơi nước mắt khi cô hát bài về mẹ; một cô gái trẻ đến bắt tay, nói “giọng chị chữa lành em.” Thảo nhận ra tiếng hát của mình không cứu rỗi cuộc đời, nhưng có thể chạm vào một ai đó, một chút thôi cũng đáng.

Cô dành dụm tiền, mua một quyển sách nhạc, đăng ký một khóa học ngắn ở trung tâm giá mềm. Thầy dạy là người từng hát phòng trà nhiều năm, keo kiệt lời khen nhưng tận tâm. Ông bảo: “Em có cái khàn trời cho. Đừng cố mài nó bóng. Hát như nói, như thở, như kể một chuyện mình đã sống qua.” Câu ấy trở thành kim chỉ nam. Thảo thôi cố gắng “lên nốt” để khoe kỹ thuật; cô kể câu chuyện của mình—thằng bé con mồ côi ở xóm, trận mưa lớn làm sụp mái nhà, mùa lúa chín mẹ còng lưng trên đồng, đêm ở bến xe cô run vì gió… Tiếng hát thành chiếc gương, soi rõ cả niềm vui lẫn vết xước.

Có những sáng chủ nhật, Thảo gói ít tiền gửi về quê, không dám ghi tên, nhờ người quen chuyển cho “bà Hạnh ở ven sông.” Cô nghĩ nếu mẹ nhận ra chữ viết thì sao; vậy nên cô viết in, cố khác đi. Mỗi lần đứng trước bưu cục, tay cô run, muốn gọi điện về để nghe tiếng mẹ, nhưng rồi tự rụt lại như con chim sợ sập lồng. Mặc cảm bỏ đi ngày ấy vẫn cấn như gai trong cổ.

Thỉnh thoảng, thành phố mở cuộc thi nhỏ. Thảo đăng ký, lọt vài vòng rồi dừng. Cô không buồn nhiều. Cô hiểu sân khấu lớn đòi hỏi thứ lấp lánh khác, và đường của cô có thể hẹp hơn, tối hơn, nhưng ấm hơn. Ở quán rượu, cô biết từng gương mặt khách quen: anh chàng bồi bàn mê làm thơ, bà chủ tiệm may gần đó cứ nghe nhạc là nhắm mắt mỉm cười, ông họa sĩ già vẽ ký họa khắp tường. Họ trở thành gia đình thứ hai của cô, trong khi gia đình thứ nhất—mẹ—vẫn là bóng hình ở phương xa.

Một đêm, sau khi hát xong, Thảo ngồi thẫn thờ ở bậc thềm quán. Chị chủ mang ra cho cô bát cháo nóng, bảo: “Em có định về thăm mẹ không?” Thảo cắn môi: “Em sợ mẹ thất vọng.” Chị nhìn sâu vào mắt cô: “Thất vọng thì đã thất vọng xong chín năm rồi. Gặp hay không gặp—cái nhớ vẫn cứ ở đó.” Câu nói rơi vào lòng Thảo như hòn sỏi nảy ba vòng trên mặt nước, để lại những gợn tròn.

Rồi đêm định mệnh ấy đến. Thảo bước lên sân khấu nhỏ, mặc chiếc váy xanh đã bạc màu ở gấu, ôm guitar và nói một câu “Chúc mọi người tối an lành.” Cô bắt đầu bằng bài hát về người mẹ ngồi cửa chờ con. Nửa bài thì mắt cô nhòe đi, vì một dáng người quen thuộc đứng dậy ở cuối phòng. Hơi thở của cô chùng lại trên một nốt luyến. Cô hát tiếp, mà nghe như mình đang khóc bằng tiếng hát.

Khi tiếng đàn im, quán rượu bỗng yên đến lạ. Thảo cúi đầu cảm ơn. Ngẩng lên, cô thấy người đàn bà ấy—mẹ—đang đi về phía mình, đôi tay run run, mái tóc đã bạc. Khoảnh khắc đó, mọi va vấp, mọi tủi nhục, mọi đêm ngủ ghế đá, mọi đồng tiền lẻ dành dụm… tất cả tan ra như một làn khói. Chỉ còn lại con đường từ sân khấu đến vòng tay mẹ.

Bà Hạnh ôm chầm lấy con. “Con… con gái của mẹ…” Giọng bà đứt quãng như gió bị chặn giữa đèo. Thảo sụp xuống, mặt vùi trong vai mẹ, thấy mùi nắng, mùi lúa, và mùi nước mắt quen như trong ký ức. Quán rượu im phăng phắc, chị chủ bấm nhẹ remote tắt nhạc nền, ra hiệu cho mọi người chừa một khoảng vắng. Có người khách lặng lẽ rót thêm nước đặt lên bàn, có người mỉm cười cúi đầu, như chứng kiến một nghi thức thiêng liêng.

Đêm ấy, Thảo đưa mẹ về phòng trọ. Căn phòng nhỏ đến nỗi phải nép người mới đi lọt giữa chiếc tủ ọp ẹp và cây đàn dựng góc. Bà Hạnh nhìn quanh, tay khẽ chạm vào tờ giấy nhạc ghi dở, vào cái móc áo tự chế bằng dây thép, vào đôi giày biểu diễn đã sờn gót. Bà thở dài, vừa thương vừa giận mình đã không ở đó để con không phải khổ đến thế. Bà khẽ nói: “Con ốm đi nhiều.” Thảo gượng cười: “Con cũng biết nấu cháo rồi mẹ ạ.” Cả hai cùng cười, như để đẩy lùi những năm tháng nặng nề.

Trong căn phòng ấy, họ ngồi suốt đêm. Thảo kể: về bến xe, về bầu show, về những đêm hát không tiền, về những bàn tay lạ đã kéo cô khỏi vực. Cô kể cả những lần muốn quay đầu về nhà nhưng sợ phải đối diện với nỗi thất vọng trong mắt mẹ. Bà Hạnh lắng nghe, đôi mắt ướt, nhưng không chen vào bằng một lời trách móc. Đến khi Thảo kể xong, bà mới nói: “Mẹ giận con ngày đầu. Ngày thứ hai thì lo. Ngày thứ ba trở đi, mẹ đếm từng mùa lúa mà chờ. Con đi xa thế nào cũng được, đừng để mình mất nhau.” Câu nói ấy giống như tấm chăn mỏng phủ lên những vết thương đang rát.

Sáng hôm sau, bà Hạnh ở lại. Bà xách chổi quét phòng, mang quần áo con ra giặt, phơi lên sợi dây kẽm căng giữa hai bức tường. Buổi trưa, bà nấu nồi canh chua nhỏ, mùi thơm lan ra tận hành lang. Mấy phòng bên cạnh ló đầu nhìn, cười: “Hôm nay nhà có mẹ, thơm quá.” Thảo ngồi ở mép giường, nhìn bàn tay mẹ thoăn thoắt, bỗng thấy mình lại mười tuổi—đứa trẻ hay ngồi ở bậc cửa đếm từng thìa muối mẹ rắc vào nồi.

Buổi tối, Thảo đi hát, bà Hạnh ngồi bàn gần sân khấu, trước mặt là cốc nước ấm. Thảo hát khác đi. Vẫn là bài cũ, vẫn là giọng khàn ấm, nhưng lần này cô hát như không còn sợ hãi. Mỗi câu hát trở thành một sợi dây buộc chặt cô với hiện tại, với những gương mặt đang lắng nghe và với đôi mắt mẹ mềm như một bãi bờ. Khách trong quán vỗ tay lâu hơn. Chị chủ quán tiến lại, đặt tay lên vai bà Hạnh: “Con gái chị có một giọng hát làm người ta nhớ.” Bà Hạnh mỉm cười, khóe mắt ươn ướt: “Ừ, nó giống hệt giọng… tuổi trẻ của tôi.”

Những ngày sau, họ học cách sống cùng nhau theo một nhịp mới. Buổi sáng, bà Hạnh đi chợ gần phòng trọ mua bó rau muống xanh, cân cá thu nhỏ; Thảo tập hát, ghi chép nốt nhạc, luyện hơi. Trưa ăn cơm xong, hai mẹ con nằm trên chiếc chiếu trải dưới sàn, bà kể chuyện ở quê: cây râm bụt đã được người hàng xóm cắt tỉa gọn gàng, con chó Mực đã già, do bớt người nên nhà có khi im tới mức nghe rõ tiếng kim rơi. Thảo lặng im, trong đầu chạy qua ý nghĩ quay về. “Hay mình về một chuyến?”—cô nói bâng quơ. Bà Hạnh khựng lại một giây, rồi cười: “Về thì về, nhưng con đừng bỏ sân khấu của mình. Đường về không phải để chạy trốn, mà để lấy sức.”

Họ cùng nhau sửa căn phòng: mua cái kệ gỗ cũ, treo vài chậu cây con; bà may lại chiếc áo diễn sờn gấu; Thảo mua một tấm thảm nhỏ lót chỗ đặt đàn để tiếng vang ấm hơn. Tối nào rảnh, hai mẹ con cùng ra bờ kênh gần đó, gió mát, ánh đèn đường soi lên mặt nước lăn tăn. Thảo hát khe khẽ, bà Hạnh nghe và thỉnh thoảng góp ý: “Chỗ này con đừng nuốt chữ.” Cả hai bật cười: hóa ra người thầy đầu tiên của Thảo luôn là mẹ.

Một thời gian ngắn sau, có người quay clip phần trình diễn của Thảo đăng lên mạng. Đoạn video không gây bão, không leo top, nhưng lọt vào mắt một nhạc sĩ phòng trà. Anh đến quán rượu nghe trực tiếp, ngồi yên như một cái bóng. Đêm đó, anh đề nghị: “Tối thứ Năm, phòng trà của tôi có slot mở màn, em có muốn thử không?” Thảo nhìn mẹ. Bà gật đầu. “Đi đi con.” Tối thứ Năm ấy, Thảo đứng trước một không gian ấm, khán giả lặng và khó tính. Cô kể câu chuyện của mình bằng âm nhạc, không rườm rà, không khoe khoang. Khi bước xuống, bà Hạnh đã đợi ở cánh gà, chỉ nói một câu: “Mẹ nghe con hát mà quên thở.”

Một hôm, Thảo gom hết can đảm, cùng mẹ về quê. Con đường làng vẫn vậy—ổ gà vẫn còn, bụi tre nghiêng vẫn rì rào. Hàng xóm thấy hai mẹ con, chẳng ai nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Về chơi hả?” Sự hiếu kỳ năm xưa đã bào mòn theo thời gian. Buổi tối, Thảo ngồi hiên nhà, đàn một bài cũ, lũ trẻ xúm quanh. Cô hát câu “mẹ ngồi cửa chờ con” thì nghẹn, bà Hạnh giơ tay, vỗ nhè nhẹ lên lưng con như dỗ hồi bé mỗi lần con bị sặc. Đêm ấy, Thảo ngủ trong căn nhà cũ, nghe tiếng sông trôi ngoài kia, thấy bạn cũ của mình chính là bầu trời trông qua khung cửa—màu tối, sâu và hiền.

Thảo ở quê một tuần, rồi trở lại thành phố. Cô hiểu: trở về không phải đặt dấu chấm hết, mà để mở ra một câu đầu mới, viết rõ ràng hơn. Ở quán rượu, chị chủ thủ thỉ: “Nếu em muốn, chị sẵn lòng nâng cấp góc sân khấu—thêm tấm phông, sửa đèn—để những câu chuyện của em sáng hơn.” Mọi người trong quán chung tay: ông họa sĩ già vẽ một bức tường đầy ký họa chiếc thuyền nhỏ, anh bồi bàn đóng thêm ghế, cô thợ may cho Thảo mượn váy. Bà Hạnh khâu từng hạt cườm nâu lên cổ áo con. Sân khấu vẫn nhỏ, nhưng đầy tình.

Một tối, sau khi hát xong, Thảo nắm tay mẹ đưa ra ngoài hiên. Thành phố thổi vào mặt hai người mùi gió ẩm và vài giọt mưa sót. “Mẹ có hối hận vì để con đi không?”—Thảo hỏi. Bà lắc đầu: “Mẹ có hối hận vì ngày con đi, mẹ đã không ôm con trước khi dặn ‘đi thì nhớ về.’ Nhưng nếu không đi, con có lẽ không tìm thấy tiếng hát của mình. Con đường nào cũng có học phí. Quan trọng là mình trả bằng thứ để rồi sau đó sống tốt hơn.” Thảo tựa đầu vào vai mẹ, cảm thấy trái tim mình, sau chín năm chòng chành, cuối cùng đã thả neo.

Dần dần, Thảo nhận thêm buổi ở phòng trà, thỉnh thoảng tham gia một dự án nhạc nhỏ. Cô vẫn giữ những tối ở quán rượu—nơi đã từng cứu cô, nơi mẹ ngồi bàn gần sân khấu. Cô không mơ giấc mơ rực rỡ nữa; thay vào đó, cô mơ những đêm hát đủ để mọi người quên đi mỏi mệt, mơ một căn phòng khang trang hơn cho mẹ đỡ còng lưng, mơ những bữa cơm đủ món mà không phải canh cánh tính toán. Mơ, nhưng chân vẫn đặt chắc trên sàn gỗ.

Cuộc sống có lúc lại quẫy mình: mùa mưa phòng dột, micro hỏng, cổ họng cô viêm; có chương trình bị hủy phút chót, có lời bình luận xót xa dưới một clip: “Giọng này bình thường.” Những hôm ấy, Thảo nản, ngồi thừ như một cây đàn đứt dây. Bà Hạnh pha tách trà gừng, nói nhẹ: “Con gái, giọng người ta nghe cũng như mưa nắng, có ngày sương mù. Quan trọng là năm nào mình cũng có mùa.” Câu nói ấy đặt lại trục cho Thảo, để cô nhớ âm nhạc của mình thuộc về đường dài.

Rồi có một lần, quán rượu tổ chức đêm “kể chuyện bằng nhạc.” Thảo chọn kể về “đi—ở—về.” Cô mở đầu bằng bài hát đầu tiên ở quán chín năm trước, tiếp bằng một bài viết giữa mùa cô đơn nhất, và kết bằng bài mới: “Bến đợi.” Trong bài ấy, cô viết: “Nếu ngày xưa con là con thuyền, thì bến có buồn không? Nếu bây giờ con là bến, con sẽ thắp đèn chờ người—như mẹ từng chờ con.” Khi cô hát câu cuối, bà Hạnh đứng dậy, không vỗ tay, chỉ đặt tay lên ngực. Còn Thảo, lần đầu tiên trên sân khấu, cười mà không thấy mình phải gồng giữ nước mắt.

Kết thúc đêm diễn, có người khách trẻ tiến đến: “Chị ơi, em muốn học hát để nói chuyện với mẹ bằng âm nhạc như chị.” Thảo khựng lại, nhìn về phía bà Hạnh. Bà gật đầu, ánh mắt lấp lánh một niềm vui mới: niềm vui thấy con mình không chỉ hát cho chính mình nữa, mà còn mở một cánh cửa cho người khác. “Ngày mai em đến nhé,” Thảo nói, “mình bắt đầu bằng cách hít thở.”

Có những cuộc đời không cần pháo hoa mà vẫn rực sáng bằng thứ ánh vàng dịu. Chuyện của Thảo và bà Hạnh là vậy. Một đứa con bỏ đi khi mười bảy tuổi, chín năm sau người mẹ nghe thấy tiếng hát của con ở một sân khấu nhỏ. Họ ôm nhau, rồi cùng học lại cách sống: nhặt nhạnh từng bình yên, từng bữa cơm, từng câu hát. Và giữa thành phố rộng, có một quán rượu nho nhỏ, tối tối bật đèn vàng, nơi người mẹ ngồi bàn gần sân khấu nghe con hát. Người ta bảo “đời không như mơ,” nhưng trong những tối ấy, điều ước nhỏ nhất đã thành: con tìm được đường, mẹ tìm được con.

Cuối một đêm mưa rơi hạt thưa, lúc đóng cửa quán, Thảo hỏi mẹ: “Mẹ có muốn nghe con hát nữa không, chỉ hai mẹ con?” Bà Hạnh cười: “Mẹ nghe cả đời cũng được.” Thảo ôm guitar, hát một bài không ai biết tên, chỉ có hai người và mùi gỗ ẩm. Ngoài kia, thành phố vẫn ồn ào, xe cộ vẫn chạy, người ta vẫn hối hả. Nhưng ở đây, trong không gian chỉ bằng một căn bếp, tiếng hát đi qua từng thớ gỗ, len vào những vết nứt của thời gian, khâu lại chúng bằng sợi chỉ mềm. Khi bài hát dừng, bà Hạnh bảo: “Về thôi con.” “Về đâu mẹ?” “Về nhà. Ở đâu có con hát, ở đó là nhà.”

Và họ đi, bước chậm, dưới mái hiên rơi những giọt mưa cuối. Con đường chẳng còn đáng sợ nữa, vì đã có một bờ vai để tựa, một bến bờ để ghé, một tiếng hát dẫn lối. Chín năm, một bài hát dài, cuối cùng cũng khép lại bằng một hợp âm ấm áp. Rồi từ đó, mỗi ngày, họ bắt đầu viết tiếp những khổ nhạc đời thường: dậy sớm, ăn sáng, tập hát, làm việc, nấu cơm, nói với nhau một câu tử tế… Tất cả giản dị như hơi thở. Nhưng chính hơi thở ấy mới giữ người ta sống, giữ tiếng hát còn nguyên.

Và nếu có ai hỏi: “Sau tất cả, Thảo có nổi tiếng không?”—câu trả lời là: Cô nổi tiếng vừa đủ trong thế giới của những người cần một bài hát để qua tối nay. Còn với bà Hạnh, con gái bà là ngôi sao duy nhất bà muốn ngước nhìn, cho dù ngôi sao ấy chỉ treo ở một góc trần nhà, sáng bằng chiếc bóng đèn vàng cũ. Bởi lẽ, giữa bao lấp lánh, điều làm người ta ấm không phải pháo hoa, mà là ánh đèn không tắt. Và trong đời họ, ánh đèn ấy đã có từ rất lâu—từ ngày mẹ sinh con ra, từ ngày con biết hát, từ ngày con trở về.

Hóa ra, “con đường riêng” mà Thảo đi tìm khi mười bảy tuổi, sau vòng lớn của thời gian, vẫn dẫn về điều giản dị nhất: một mái nhà, một bữa cơm, một tiếng hát. Và mẹ. Luôn là mẹ.

Vụ Kẹo Kera: Hoa hậu Thùy Tiên được chia hoa hồng nhiều nhất 6,8 tỷ đồng, Hằng Du Mục và Quang Linh Vlog mới b;ất ngờ

Một phiên livestream có sự xuất hiện của hoa hậu Thùy Tiên thu về bao nhiêu tiền?

Theo kết quả điều tra, trong phiên livestream ngày 12/12/2024 có sự tham gia của hoa hậu Thùy Tiên đã bán được hơn 2.800 đơn hàng, tương đương hơn 8.000 hộp kẹo.

Nguyễn Thúc Thùy Tiên hưởng lợi gần 7 tỷ đồng tiền “hoa hồng”

Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an vừa hoàn tất kết luận điều tra, đề nghị truy tố Nguyễn Thúc Thùy Tiên (Hoa hậu Hòa bình quốc tế năm 2021) về tội “lừa dối khách hàng”, quy định tại khoản 2 Điều 198 Bộ luật Hình sự năm 2015.

Ngoài bị can Nguyễn Thúc Thùy Tiên, còn có 4 người khác thuộc Công ty CP Tập đoàn Chị Em Rọt (viết tắt Công ty Chị Em Rọt) cũng bị đề nghị truy tố, gồm: Lê Thành Công (cổ đông sáng lập, thành viên HĐQT), Lê Tuấn Linh (Giám đốc, đại diện pháp luật), Nguyễn Thị Thái Hằng (tức Hằng du mục, Chủ tịch HĐQT), Phạm Quang Linh (Quang Linh Vlog, cổ đông sáng lập, thành viên HĐQT).

Cơ quan điều tra thông báo cho bị hại, các đương sự biết để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp theo quy định pháp luật.

Một phiên livestream có sự xuất hiện của hoa hậu Thùy Tiên thu về bao nhiêu tiền?- Ảnh 1.

Hoa hậu Thùy Tiên, Hằng Du Mục, Quang Linh Vlogs (từ trái qua) trong một lần livestream bán kẹo Kera (Ảnh cắt từ clip).

Tờ Tiền phong trích dẫn kết quả điều tra cho thấy, sản phẩm kẹo rau củ Kera, thực phẩm bổ sung do Nguyễn Thúc Thùy Tiên cùng các cổ đông Công ty Chị Em Rọt hợp tác sản xuất và phân phối, là trung tâm của vụ án. Trong cơ cấu góp vốn, Thùy Tiên sở hữu 30% cổ phần, các cổ đông còn lại nắm giữ 70%.

Sau khi ra mắt thị trường, Thùy Tiên cùng Nguyễn Thị Thái Hằng và Phạm Quang Linh đã đưa ra nhiều thông tin không đúng sự thật, nhằm phóng đại công dụng của sản phẩm.

Trong khi đó, hồ sơ kiểm nghiệm kèm công bố sản phẩm cho thấy hàm lượng chất xơ trong kẹo Kera rất thấp (0,935%), gần như không có giá trị bổ sung chất xơ cho người tiêu dùng. Thậm chí, Công ty CP Asia Life – đơn vị sản xuất cũng không làm rõ nguồn gốc nguyên liệu sử dụng.

Quá trình điều tra xác định, Công ty Chị Em Rọt đã bán ra hơn 135.000 hộp kẹo Kera, thu về gần 18 tỷ đồng. Riêng Nguyễn Thúc Thùy Tiên hưởng lợi gần 7 tỷ đồng tiền “hoa hồng”.

Một phiên live có sự xuất hiện của hoa hậu Thùy Tiên, thu về hơn 400 triệu đồng

Theo thông tin trên báo Thanh niên, nhờ sức ảnh hưởng của các KOL và đặc biệt là hình ảnh hoa hậu Nguyễn Thúc Thùy Tiên, sản phẩm kẹo Kera nhanh chóng gây sốt trên mạng xã hội. Chỉ riêng phiên livestream ngày 12/12/2024 đã bán được hơn 2.800 đơn hàng, tương đương hơn 8.000 hộp kẹo, với tổng số tiền thu về hơn 400 triệu đồng.

Cũng sau buổi livestream này, hoa hậu Thùy Tiên đề nghị nâng % lợi nhuận của Tiên thu được từ việc bán kẹo Kera thêm 5 – 10%, tương ứng với tỷ lệ sở hữu 30% – 35% cổ phần của Tiên khi thành lập Công ty CP Kera Việt Nam. Các cổ đông Công ty Chị Em Rọt đồng ý “nâng tỷ lệ % lợi nhuận của Tiên được hưởng khi bán kẹo Kera từ 25% lên 30% (tăng 5%)”.

Một phiên livestream có sự xuất hiện của hoa hậu Thùy Tiên thu về bao nhiêu tiền?- Ảnh 2.

Bị can Nguyễn Thúc Thùy Tiên (áo hồng) thời điểm bị bắt (Ảnh: Bộ Công an).

Tính đến tháng 3/2025, Công ty Chị Em Rọt đã bán ra hơn 129.000 hộp kẹo Kera cho 56.385 khách hàng, thu về trên 17,5 tỷ đồng. Sau khi thanh toán chi phí cho Công ty Asia Life, nhóm bị can thu lợi hơn 12,4 tỷ đồng.

EVN lên tiếng về vụ hóa đơn tiền điện 3 tháng của một gia đình giống y hệt nhau

Sản lượng tiêu thụ điện trong tháng 6, 7 và 8 của bà Đào Bích Lan (phường Mạo Khê, tỉnh Quảng Ninh) đều là 670 kWh, tương ứng số tiền 2.169.396 đồng/tháng. Phía điện lực lý giải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Ngày 5/9, Đội quản lý Điện lực khu vực Đông Triều (Quảng Ninh) đã làm việc với bà Đào Bích Lan (phường Mạo Khê, tỉnh Quảng Ninh) sau khi bà phản ánh hóa đơn tiền điện trong tháng 6, 7 và 8 vừa qua không khác nhau 1 đồng, dù mức sử dụng thực tế thay đổi nhiều.

Hóa đơn tiền điện 3 tháng giống hệt nhau vì... ngẫu nhiên- Ảnh 1.

Hóa đơn tiền điện 3 tháng của bà Lan giống hệt nhau không khác 1 đồng.

Theo biên bản kiểm tra tại điểm lắp đặt công tơ ở khu Yên Hòa, phường Mạo Khê, các thông số trên màn hình công tơ điện tử hiển thị bình thường, chì niêm phong còn nguyên vẹn.

Đoàn công tác sử dụng thiết bị đo dòng điện Ampe để so sánh với số liệu hiển thị trên công tơ và kết quả hoàn toàn trùng khớp, cho thấy hệ thống đo đếm hoạt động chính xác.

Điện lực cũng đã gửi cho bà Lan thông số đo xa từng ngày trong ba tháng, đối chiếu với chỉ số chốt công tơ trên hóa đơn. Kết quả cho thấy sản lượng tiêu thụ điện trong tháng 6, 7 và 8 đều là 670 kWh, tương ứng số tiền 2.169.396 đồng/tháng.

Biên bản làm việc khẳng định đây là trường hợp trùng hợp ngẫu nhiên . Sau khi nghe giải thích, bà Lan đồng ý và không có ý kiến gì thêm, đồng thời thống nhất sẽ tiếp tục theo dõi sản lượng điện trong các tháng tới cùng đơn vị điện lực.

Hóa đơn tiền điện 3 tháng giống hệt nhau vì... ngẫu nhiên- Ảnh 2.

Công nhân điện lực Quảng Ninh kiểm tra công tơ điện ngoài trời.

Thời gian gần đây, không chỉ ở Quảng Ninh mà tại nhiều địa phương miền Bắc, trên mạng xã hội cũng xuất hiện phản ánh của người dân về hóa đơn tiền điện tháng 8 tăng bất thường , dù thời tiết có nhiều ngày mát mẻ và điều hòa ít sử dụng hơn tháng trước. Đáng chú ý, một số hộ gia đình còn đăng tải hình ảnh hóa đơn các tháng liên tiếp có mức tiền giống hệt nhau, khiến dư luận đặt câu hỏi về tính chính xác của công tơ điện tử.

Khẩn: Đường đi và mức độ nguy hiểm của bão số 7

Áp thấp trên Biển Đông đã mạnh lên thành áp thấp nhiệt đới và dự báo trở thành bão Biển Đông trong đêm 6.9.

Áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông dự báo thành bão số 7 trong đêm nayBão số 7 trên Biển Đông dự báo hình thành đêm 6.9 hoặc sáng 7.9. Ảnh: PAGASA
Tin bão mới nhất của Cơ quan Thiên văn, Địa vật lý và Khí quyển Philippines (PAGASA) sáng 6.9 cho biết, áp thấp ở phía tây bắc Luzon, Philippines đã mạnh lên thành áp thấp nhiệt đới Lannie.

Bản tin cho biết, tâm áp thấp nhiệt đới mới nhất trên Biển Đông đang cách Sinait, Ilocos Sur 315km về phía tây.

Sức gió duy trì tối đa gần tâm áp thấp Lannie là 45 km/h, gió giật lên đến 55 km/h.

Lannie đang di chuyển theo hướng tây với tốc độ 15 km/h, với gió mạnh mở rộng tới 150km tính từ tâm áp thấp.

Các nhà dự báo bão của Philippines cho hay, áp thấp nhiệt đới Lannie dự kiến di chuyển theo hướng tây bắc cho tới ngày 8.9 sau đó chuyển hướng tây tây bắc trong suốt thời gian còn lại của giai đoạn dự báo.
Đường đi dự báo của áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông. Ảnh: Cơ quan Khí tượng Nhật BảnĐường đi dự báo của áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông. Ảnh: Cơ quan Khí tượng Nhật Bản
Theo đường đi dự báo, áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông sẽ ra khỏi Khu vực Dự báo của Philippines (PAR) vào sáng nay hoặc chiều nay (ngày 6.9).

Dự báo, áp thấp nhiệt đới Lannie mạnh lên thành bão số 7 trên Biển Đông vào đêm 6.9 hoặc sáng 7.9.

Lannie là áp thấp nhiệt đới hoặc bão số 12 đi vào hoặc hình thành trong Khu vực Dự báo của Philippines trong năm nay.

Dự báo, áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông này sẽ ảnh hưởng tới thời tiết của Philippines, dẫn tới trời nhiều mây, mưa rải rác và dông bão trên khắp vùng Ilocos, vùng Hành chính Cordillera và Cagayan Valley.

Gió mùa tây nam habagat sẽ ảnh hưởng đến vùng đô thị Manila, Trung Luzon, Mimaropa và Calabarzon, trong khi các khu vực còn lại của Philippines sẽ có dông bão cục bộ.

Riêng khu vực phía tây của Bắc Luzon dự kiến ​​có gió từ trung bình đến mạnh và sóng biển từ trung bình đến dữ dội do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới.
Các cơ quan dự báo bão đều nhận định, hệ thống có khả năng mạnh lên thành bão số 7 trên Biển Đông sẽ hướng tới Trung Quốc. Ảnh: PAGASA Các cơ quan dự báo bão đều nhận định, hệ thống có khả năng mạnh lên thành bão số 7 trên Biển Đông sẽ hướng tới Trung Quốc. Ảnh: PAGASA
Áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông cũng đang được Cơ quan Khí tượng Nhật Bản theo dõi. Tuy nhiên, các chuyên gia dự báo thời tiết ở Nhật Bản cho rằng, áp thấp nhiệt đới này dự kiến mạnh lên thành bão nhiệt đới từ ngày 8.9.

Trung tâm Cảnh báo Bão Liên hợp (JTWC) của Hải quân Mỹ cũng đang theo dõi áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông Lannie và đặt tên là Invest 97W.

Các chuyên gia dự báo của JTWC cho hay, áp thấp nhiệt đới đang nằm ở phía tây bắc Luzon, Philippines có khả năng cao mạnh lên thành bão trong 24 giờ tới. Hệ thống đang có sức gió duy trì tối đa khoảng 30-35 km/h. Các phân tích cho thấy khu vực này hiện có môi trường thuận lợi cho sự phát triển của áp thấp, với gió đứt thấp, nhiệt độ mặt nước biển nóng (khoảng 30 độ C).

Các cơ quan dự báo đều cho rằng, cơn bão số 7 trên Biển Đông sẽ di chuyển theo hướng tây bắc hướng về Trung Quốc đại lục và tiếp tục mạnh lên trong 24 giờ tới.

Thế gian “được chị hỏng em”, nhà này hỏng cả đôi, thậm chí em trai còn L:Á:O hơn rất nhiều

Sự việc Tiktoker Chao viết nhầm tiêu ngữ “Tự do – Độc lập – Hạnh phúc” thành “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” vấp phải không ít ý kiến trái chiều từ cư dân mạng.

Trong không khí cả nước kỷ niệm 80 năm Ngày Quốc khánh 2/9, hot tiktoker Chao (tên thật Nguyễn Châu Anh) bất ngờ trở thành tâm điểm chỉ trích của cộng đồng mạng sau khi đăng tải bài viết có ghi sai tiêu ngữ thiêng liêng của Tổ quốc.

Cụ thể, trong một bài đăng chúc mừng Quốc khánh, Chao đã viết nhầm thành “Tự do – Độc lập – Hạnh phúc” thay vì “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc”. Sự nhầm lẫn này nhanh chóng được nhiều người phát hiện và chia sẻ trên mạng xã hội. Đáng chú ý, chiếc áo mà Chao mặc trong ảnh đăng tải cũng in chính xác dòng tiêu ngữ, khiến nhiều người cho rằng lỗi sai là khó chấp nhận.
Hot-tiktoker-chao-bi-chi-trich-vi-ghi-sai-tieu-ngu-doc-lap-tu-do-hanh-phuc-trong-ngay-quoc-khanh

Hot-tiktoker-chao-bi-chi-trich-vi-ghi-sai-tieu-ngu-doc-lap-tu-do-hanh-phuc-trong-ngay-quoc-khanh-3Tiktoker Chao lên tiếng xin lỗi sau khi nhầm tiêu ngữ “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc”
Ngay sau khi nhận ra vấn đề, Chao đã chỉnh sửa lại bài đăng và công khai gửi lời xin lỗi. Trong bài viết, cô thừa nhận: “Đây hoàn toàn là lỗi sai của Chao và không có bất kỳ lý do nào để bào chữa. Chao hiểu được sự nghiêm trọng cũng như thiêng liêng của tiêu ngữ Tổ quốc. Ngay khi nhận ra vấn đề, Chao đã chỉnh sửa lại caption để khắc phục và xin lỗi chân thành đến mọi người vì sự thiếu sót này”.

Tuy nhiên, lời xin lỗi của Chao vẫn chưa làm dịu đi “làn sóng” chỉ trích của cư dân mạng. Dưới phần bình luận, nhiều ý kiến gay gắt cho rằng việc ghi sai tiêu ngữ cơ bản là “khó chấp nhận”:

“Mấy chữ này phải in vào não luôn rồi ấy chứ”

“Trẻ con lớp 1 còn thuộc làu. Một bài học cơ bản nhất đó là ngu thì hãy ở yên”

“Đến những thứ cơ bản một đứa trẻ con cũng biết, mà người nổi tiếng còn nhầm lẫn thì thật đáng lo”,…
Hot-tiktoker-chao-bi-chi-trich-vi-ghi-sai-tieu-ngu-doc-lap-tu-do-hanh-phuc-trong-ngay-quoc-khanh-1Phản ứng của cộng đồng mạng về sai sót của Tiktoker Chao
Một số cư dân mạng còn nhắc lại trường hợp từng có hot teen nhầm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh, cho rằng những lỗi sai như vậy bắt nguồn từ việc “yêu nước kiểu phong trào” mà không có sự tìm hiểu, trau dồi kiến thức nghiêm túc.
Hot-tiktoker-chao-bi-chi-trich-vi-ghi-sai-tieu-ngu-doc-lap-tu-do-hanh-phuc-trong-ngay-quoc-khanh-6
Hiện tại, vụ việc vẫn tiếp tục thu hút sự quan tâm trên mạng xã hội.

Trong khi đó, em trai Chao vào năm 2023 đã đăng 1 story chứa nội dung KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC có liên quan đến Lãnh tụ Hồ Chí Minh

Có thể là hình ảnh về ‎văn bản cho biết '‎233299613 13ph 23.2.99 ချိး်း--.-.... 95 U.S. .S.11tháng9,2023 11tháng 2023 Theo dỗi bruh HoCh/Mnhisasondfabiltch Ho Chi Minh is s son of a "ខ្ bitch Gửi tin nhắn lb: ê thiệt luôn 16 Trảlih Ιδί hlb Trả Trảloiuser9257155728 الا Trả‎'‎

Bên trong ngôi nhà của nam chiến sĩ A80 qua đời do đu::ối nước, x:ó:t xa quá trời ơi…

Thông tin chiến sĩ Đ.N.H (SN 2006, quê ở xã Quốc Tuấn, huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình cũ) qua đời do đuối nước khiến nhiều người không khỏi xót xa. 

Sáng ngày 6/9, nhiều trang mạng xã hội bất ngờ chia sẻ tin buồn về chiến sĩ Đ.N.H (sinh năm 2006, quê ở xã Quốc Tuấn, huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình cũ) qua đời do đuối nước.

Theo nguồn tin, chiến sĩ Đ.N.H thuộc Trung đoàn 43, sư đoàn 395, quân khu 3. Chiến sĩ đang được về phép sau khi hoàn thành niệm vụ tại Lễ diễu binh, diễu hành A80.

Ngay sau khi thông tin này được chia sẻ đã khiến nhiều người không khỏi bàng hoàng, xót xa. Chiến sĩ Đỗ Ngọc Hải ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.

“Chia buồn cùng gia đình đồng chí, gia đình chắc sẽ rất tự hào về đồng chí, đồng chí yên nghỉ nhé”

“Trời ơi, thương tiếc cho 1 kiếp người”

“Thương xót quá”

“Xin chia buồn sâu sắc cùng gia đình và đồng đội. Mong Hải được yên nghỉ nơi đất mẹ”…

Sau hơn 4 tháng tổ chức huấn luyện, tổng hợp luyện, sơ duyệt, tổng duyệt và diễu binh, diễu hành trong lễ kỷ niệm vào sáng 2-9 bảo đảm chất lượng và thành công tốt đẹp. Sau khi kết thúc diễu binh, diễu hành, các lực lượng, đơn vị tham gia diễu binh, diễu hành đã bắt đầu trở về đơn vị công tác.

Chiếc cốp xe SH chứa 4,5 tỷ oa:n ngh;iệt nhất MXH hôm nay: Tình tiết kị/ch tí:nh hơn cả phim “Cảnh sát hình sự”

Ông Đức cho rằng đã bỏ 4,5 tỷ đồng trong cốp xe SH đến đặt cọc mua nhà và đòi lại, song tòa bác vì không có căn cứ và “không thể cho số tiền này vào cốp xe”.

TAND Khu vực 3 TP HCM vừa xử sơ thẩm lần hai vụ tranh chấp hợp đồng đặt cọc giữa nguyên đơn – ông Đức, 47 tuổi, và bị đơn là vợ chồng bà Tú.

Trải qua quá trình tố tụng gần 3 năm với nhiều cấp xét xử, yêu cầu của nguyên đơn đã bị tòa bác – trái ngược với phán quyết của hai bản án sơ thẩm và phúc thẩm lần đầu.

Hợp đồng đặt cọc và lời khai ‘bỏ 4,5 tỷ đồng vào cốp xe SH’

Hồ sơ vụ án thể hiện, ngày 15/11/2017, ông Đức ký hợp đồng đặt cọc một tỷ đồng với vợ chồng bà Tú để mua 2/4 nhà đất ở Bến Phú Lâm, quận 6 (nay là phường Bình Tây), TP HCM.

Đến ngày 6/1/2018, hai bên hủy hợp đồng trước đó, ký lại hợp đồng mới với nội dung ông Đức đặt cọc 5,5 tỷ đồng để thực hiện hợp đồng mua bán toàn bộ khu nhà đất của vợ chồng bà Tú với giá 12,6 tỷ đồng.

Theo ông Đức, sau khi hai bên công chứng hợp đồng đặt cọc mới thì tối cùng ngày ông đã mang thêm 4,5 tỷ đồng tiền mặt, để trong túi nylon đen, bỏ vào cốp xe SH chạy tới giao cho vợ chồng bà Tú. Hai bên không làm biên bản giao nhận đủ tiền cọc. Khi hết thời hạn thỏa thuận, vợ chồng bà Tú không thực hiện hợp đồng mua bán. Sau nhiều lần yêu cầu, bị đơn chỉ trả cho ông một tỷ đồng.

Cho rằng vợ chồng bà Tú không trả đủ số tiền cọc đã nhận nên ông Đức khởi kiện, yêu cầu phải trả toàn bộ số tiền cọc còn thiếu là 4,5 tỷ đồng cộng với tiền phạt, tổng cộng 10 tỷ đồng.

Ông cung cấp cho tòa hai chứng cứ gồm: một bản giấy viết tay không ghi ngày tháng (được cho là bà Tú viết tại quán cà phê, cam kết sẽ trả khoản tiền cọc thành nhiều lần) và một video xác nhận việc đã nhận 5,5 tỷ đồng tiền cọc.

Bị đơn: Hợp đồng lần 2 không có thật, nhằm giúp nguyên đơn vay ngân hàng

Trình bày với tòa, vợ chồng bà Tú xác nhận về việc ký hai hợp đồng đặt cọc với ông Đức. Tuy nhiên, việc hủy hợp đồng ban đầu ký lại hợp đồng nhận cọc mới ngày 6/1/2018 với số tiền và giá trị hợp đồng mua bán lớn hơn là “theo đề nghị của ông Đức, nhằm giúp ông có thể vay được số tiền lớn hơn của ngân hàng để mua nhà”.

Như vậy, theo bà Tú, thực tế vợ chồng bà chỉ nhận một tỷ đồng tiền cọc của ông Đức. Việc ông này khai mang 4,5 tỷ đồng bỏ trong cốp xe SH đến giao cho bà là không có thật. Nếu có việc đưa tiền mặt lớn như vậy thì ông Đức đã phải yêu cầu vợ chồng bà làm giấy biên nhận.

Phía bị đơn còn cho rằng, dù mới ký hợp đồng đặt cọc mua nhà đất của mình nhưng ông Đức đã lên mạng rao bán với giá cao hơn. Khi hết thời hạn ký hợp đồng chuyển nhượng theo thỏa thuận, ông Đức vẫn chưa thực hiện xong việc đo vẽ tách thửa bởi phần nhà đất ông mua nằm trong cùng một thửa đất có 4 nhà thuộc sở hữu của bà. Ông Đức sau đó thông báo không mua nhà nữa, buộc bà trả lại số tiền cọc và phạt tổng cộng là 11 tỷ đồng (bao gồm một tỷ đồng bà đã chuyển trả).

Ngoài ra, theo bị đơn, ông Đức nhiều lần cho người tới đe dọa, hành hung bà. Trong đó có lần bà đi đón con, bị ông này cùng nhiều người chặn đường, ép vào quán cà phê nói chuyện, buộc trả tiền. Bà sau đó đã trình báo với chính quyền địa phương. UBND phường đã mời các bên lên làm việc. Tại đây, ông Đức thừa nhận việc hai bên ký hợp đồng đặt cọc để thực hiện hợp đồng mua nhà đất với giá 5, 8 tỷ đồng chứ không phải 12,6 tỷ đồng.

Thừa phát lại thực nghiệm việc bỏ 4,5 tỷ đồng (90 cọc 100 tờ mệnh giá 500.000 đồng) vào cốp xe SH. Ảnh: Văn phòng Thừa phát lại Bến Thành

Thừa phát lại thực nghiệm việc bỏ 4,5 tỷ đồng (90 cọc 100 tờ mệnh giá 500.000 đồng) vào cốp xe SH. Ảnh: Văn phòng Thừa phát lại Bến Thành

Những phán quyết trái ngược

Tháng 10/2022, TAND quận 6 xử sơ thẩm lần đầu, chấp nhận một phần yêu cầu khởi kiện của ông Đức, tuyên buộc vợ chồng bà Tú phải trả số tiền cọc còn lại là 4,5 tỷ đồng cho nguyên đơn theo hợp đồng ngày 6/1/2018.

Theo HĐXX, ông Đức cùng người đại diện khai đã giao tổng cộng 5,5 tỷ đồng tiền đặt cọc cho vợ chồng bà Tú. Do tin tưởng nên hai bên không lập giấy nhận tiền. Hơn nữa, ông Đức cho rằng việc này đã thể hiện trong hợp đồng đặt cọc có công chứng, đồng thời trình bày cụ thể cách thức, thời gian, địa điểm giao tiền (nhưng bị đơn phản bác). Cả hai bên đều không đưa ra được chứng cứ trực tiếp.

Tòa ghi nhận chứng cứ nguyên đơn cung cấp là đoạn video ghi lại cuộc nói chuyện với bà Tú tại quán cà phê. Trong đó có đoạn bà Tú nói: anh đưa 5 tỷ rưỡi, trả như thế nào thì giờ em chỉ có khả năng trả cho anh 6 tỷ… Ngoài ra, còn có tờ giấy viết tay thể hiện bà Tú đã nhận và còn giữ tiền cọc 5,5 tỷ đồng kèm lịch trả lại từng phần.

HĐXX lập luận, phía bà Tú cho rằng những lời nói và giấy tờ trên là do ông Đức đã gây sức ép, buộc bà phải thừa nhận nhưng không xuất trình được chứng cứ chứng minh. Ngược lại, nội dung video và tờ giấy viết tay không cho thấy bà Tú bị ép buộc; đồng thời cũng không có căn cứ để xác định số tiền trên là tiền lãi hoặc thiệt hại.

Tòa ghi nhận cả hai bên cùng có lỗi trong việc dẫn đến hợp đồng không thực hiện được nên không chấp nhận yêu cầu phạt bồi thường tiền cọc của nguyên đơn.

Không chấp nhận phán quyết này, vợ chồng bà Tú kháng cáo toàn bộ bản án. Còn ông Đức kháng cáo một phần bản án, đề nghị tòa chấp nhận toàn bộ yêu cầu khởi kiện của mình.

Ngày 7/3/2023, TAND TP HCM xử phúc thẩm, chấp nhận toàn bộ yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn, buộc vợ chồng bà Tú phải hoàn trả số tiền cọc còn thiếu là 4,5 tỷ đồng cùng với khoản tiền phạt hơn 2,7 tỷ đồng. Tổng cộng, bị đơn phải trả cho nguyên đơn 7,2 tỷ đồng.

Tòa cấp phúc thẩm xác định lỗi dẫn đến việc hai bên không thực hiện được hợp đồng chuyển nhượng là từ phía vợ chồng bà Tú.

Kháng nghị giám đốc thẩm và lập luận ‘cốp xe không chứa nổi 4,5 tỷ đồng’

Cho rằng tòa án hai cấp đã không xem xét toàn diện chứng cứ trong hồ sơ vụ án nên phía bị đơn có đơn đề nghị giám đốc thẩm.

Tháng 8/2023, VKSND Cấp cao tại TP HCM (nay là Viện phúc thẩm VKSND Tối cao tại TP HCM) đã ra quyết định kháng nghị, xác định cả hai bản án sơ thẩm và phúc thẩm có nhiều vi phạm nghiêm trọng về tố tụng cũng như đánh giá tài liệu chứng cứ.

Theo VKS, nội dung đoạn video ghi âm ghi hình nguyên đơn cung cấp được tòa án hai cấp dùng làm chứng cứ là chưa đảm bảo, do chưa được thu thập theo đúng trình tự thủ tục. Hơn nữa, phía bị đơn cho rằng đoạn ghi âm, ghi hình này bị cắt ghép, tác động, không phản ánh hết toàn bộ nội dung cuộc hội thoại.

Quá trình giải quyết vụ án, tòa chưa đưa hết người liên quan vào tham gia tố tụng. Bởi trước khi ký hợp đồng đặt cọc với ông Đức, vợ chồng bà Tú đã bán một phần nhà đất này cho ông Thanh bằng giấy tay với giá 2,5 tỷ đồng. Gia đình ông Thanh đã nhận nhà sử dụng và sinh sống ổn định trên cùng thửa đất. Việc vợ chồng bà Tú và ông Đức thỏa thuận chuyển nhượng toàn bộ nhà đất (tức bao gồm cả nhà đất của gia đình ông Thanh đang sinh sống) là không có cơ sở, mà thực chất hai bên chỉ thỏa thuận một phần nhà đất.

VKS nhận định, việc vợ chồng bà Tú cho rằng hợp đồng đặt cọc ngày 6/1/2018 thể hiện đã nhận cọc 5,5 tỷ đồng để chuyển nhượng toàn bộ nhà đất với giá 12,6 tỷ đồng nhằm giúp ông Đức dễ vay tiền ngân hàng là “có căn cứ” để chấp nhận.

Còn nguyên đơn khai bỏ 4,5 tỷ đồng vào cốp của chiếc xe SH là không có cơ sở, bởi kích thước của cốp xe không thể đựng hết số tiền nêu trên (dù mệnh giá tiền cao nhất 500.000 đồng).

Từ đó, VKS đề nghị Uỷ ban thẩm phán TAND Cấp cao tại TP HCM giám đốc thẩm theo hướng hủy toàn bộ bản án của TAND quận 6 và TAND TP HCM, giao hồ sơ cho cấp sơ thẩm xét xử lại theo đúng quy định của pháp luật.

Một tháng sau, TAND Cấp cao tại TP HCM (nay là Tòa phúc thẩm TAND Tối cao tại TP HCM) xử giám đốc thẩm, chấp nhận kháng nghị của VKS, tuyên hủy toàn bộ hai bản án trên.

Thực nghiệm ‘cốp xe SH’ và phán quyết mới

Quá trình xét xử sơ thẩm lần hai các bên vẫn giữ nguyên quan điểm. Để cung cấp chứng cứ cho tòa, bị đơn đã yêu cầu Văn phòng Thừa phát lại Bến Thành đến thực nghiệm việc bỏ 4,5 tỷ đồng vào cốp xe SH.

Thừa phát lại đã sử dụng 90 cọc tiền (mỗi cọc 100 tờ mệnh giá 500.000 đồng) cho vào cốp xe. Tuy nhiên, bằng nhiều cách để nguyên túi tiền hay xé lẻ thì yên xe vẫn không thể đóng được.

Ngày 20/8, sau quá trình xét xử, TAND Khu vực 3 TP HCM đã phân tích, chỉ ra nhiều mâu thuẫn trong các tình tiết, chứng cứ, lời khai của nguyên đơn như VKSND và TAND Cấp cao đã chỉ ra trước đó.

HĐXX chấp nhận vi bằng phía bà Tú cung cấp về kết quả thực nghiệm việc bỏ 4,5 tỷ đồng vào cốp xe là không thể được, bác yêu cầu khởi kiện của ông Đức.

“Số tiền 4,5 tỷ đồng là rất lớn, giữa nguyên đơn và bị đơn không có sự quen biết thân thiết với nhau trước đó nên không thể có việc bàn giao mà không yêu cầu ký đã nhận tiền, cũng không biết bị đơn có kiểm đếm số tiền đã nhận không. Đây là vấn đề rất vô lý”, bản án phân tích thêm.

Trung tâm Dự báo khí tượng thuỷ văn cảnh báo nóng, người dân 6 tỉnh, thành sau đặc biệt chú ý

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia vừa phát đi tin cảnh báo lũ quét, sạt lở đất, sụt lún đất tại các phường của 6 tỉnh, thành phố.

Ngày 6 tháng 9 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Trung tâm Dự báo khí tượng thuỷ văn cảnh báo nóng, người dân 6 tỉnh, thành sau đặc biệt chú ý”. Nội dung như sau:

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia vừa phát đi cảnh báo khẩn về nguy cơ xảy ra lũ quét, sạt lở đất, sụt lún đất do mưa lớn kéo dài ở khu vực từ thành phố Đà Nẵng đến Khánh Hòa và tỉnh Lâm Đồng.

Báo cáo cho biết, trong vòng 6 giờ qua (từ 15h đến 21h ngày 5/9/2025), đã xuất hiện nhiều điểm mưa rất to như Phước Hoà (Khánh Hoà) 136,2mm, Hồng Phong (Lâm Đồng) 113,2mm, Hoà Phong (Đăk Lăk) 147mm, Vĩnh An (Gia Lai) 105,3mm cùng nhiều nơi khác đo được lượng mưa trên 85mm. Mô hình độ ẩm đất cho thấy nhiều khu vực đã đạt trạng thái bão hòa, tăng nguy cơ sạt lở đất, lũ quét.

Cơ quan khí tượng cảnh báo, từ đêm 5/9 đến sáng 6/9, nguy cơ xảy ra lũ quét trên các sông, suối nhỏ; sạt lở đất ở sườn dốc nhiều xã, phường thuộc 6 địa phương gồm: Đà Nẵng, Quảng Ngãi, Gia Lai, Đắk Lắk, Khánh Hòa và Lâm Đồng.

Nguy cơ rủi ro thiên tai được xác định ở cấp 1.

Các địa phương cần chủ động rà soát điểm ngập, điểm xung yếu trên địa bàn để có biện pháp ứng phó kịp thời.

Lũ quét, sạt lở đất có thể gây thiệt hại nghiêm trọng: uy hiếp tính mạng người dân, cản trở giao thông, làm ách tắc di chuyển, phá hủy công trình dân sinh, ảnh hưởng hoạt động sản xuất và đời sống kinh tế – xã hội.

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia khuyến nghị chính quyền địa phương rà soát các điểm dân cư ven sông suối, khu vực sườn dốc, vị trí xung yếu để triển khai phương án phòng tránh, ứng phó kịp thời.

Trung tâm Dự báo khí tượng thuỷ văn cảnh báo nóng, người dân 6 tỉnh, thành sau đặc biệt chú ý- Ảnh 1.

Danh sách các xã, phường nguy cơ cao – Nguồn: NCHMF

Báo VnExpress cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Áp thấp nhiệt đới ở Biển Đông, nguy cơ mạnh thành bão”. Nội dung như sau:

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia cho biết tối nay áp thấp nhiệt đới hình thành trên vùng biển đông bắc Biển Đông, gió mạnh cấp 6 (49 km/h), giật cấp 8, di chuyển hướng tây tây bắc với tốc độ khoảng 10 km/h.

Dự báo đến 19h ngày 6/9, áp thấp có khả năng mạnh lên thành bão, cách quần đảo Hoàng Sa khoảng 530 km về phía đông đông bắc; gió mạnh nhất cấp 8, giật cấp 10, tiếp tục đi hướng tây bắc với tốc độ khoảng 10 km/h và có thể mạnh thêm. Đến 19h ngày 7/9, bão ở vùng bắc Biển Đông, gió mạnh nhất cấp 9, giật cấp 11, giữ hướng di chuyển.

Theo Đài Khí tượng Hong Kong, xoáy thuận có thể đạt cực đại khoảng 105 km/h vào 7/9, sau đó đi vào đất liền Trung Quốc. Hoàn lưu suy yếu sau đó có thể gây mưa cho các tỉnh miền núi phía Bắc.

Dự báo hướng đi và vùng ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới. Ảnh: NCHMF

Do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới và bão, vùng biển đông bắc Biển Đông có gió mạnh cấp 6, sau tăng lên 7-8, giật cấp 10; sóng cao 2-4 m. Tàu thuyền trong khu vực nguy hiểm cần chú ý tìm nơi tránh trú.

Chiều 5/9, Bộ Nông nghiệp và Môi trường yêu cầu các địa phương ven biển từ Quảng Ninh đến Quảng Ngãi theo dõi sát tình hình, cảnh báo cho tàu thuyền và chuẩn bị lực lượng cứu hộ.

Từ đầu năm đến nay, Biển Đông đã có 6 cơn bão. Gần nhất, bão Nongfa vào Hà Tĩnh – bắc Quảng Trị với cường độ yếu, ít thiệt hại. Bão Kajiki đổ bộ Thanh Hóa – Hà Tĩnh ngày 25/8 gây 9 người chết, mất tích; 77 người bị thương; hơn 38.600 nhà tốc mái, 510 nhà sập; tổng thiệt hại kinh tế khoảng 2.900 tỷ đồng.

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia nhận định từ nay đến cuối năm có 5-7 cơn bão hoặc áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông, trong đó 2-3 cơn ảnh hưởng trực tiếp đất liền, chủ yếu từ miền Trung trở vào Nam. Không khí lạnh được dự báo đến sớm, mưa lũ cuối năm có thể phức tạp.