Home Blog Page 28

Gần 500 người phải cấp cứu khi xem duyệt binh

Sở Y tế Hà Nội ghi nhận 482 người phải cấp cứu khi xem các đợt sơ – tổng duyệt diễu binh, nhiều trường hợp té ngã, hạ canxi, say nắng.

Ngày 31 tháng 8 năm 2025, báo VnExpress đăng tải bài viết với tiêu đề “Gần 500 người phải cấp cứu khi xem duyệt binh”. Nội dung như sau:

Cụ thể, 439 trường hợp được xử trí cấp cứu tại chỗ, 43 người phải chuyển viện. Nhiều nhất là buổi tổng duyệt hôm 30/8 có 213 bệnh nhân, trong đó 19 trường hợp phải nhập viện còn lại được xử trí tại chỗ. Bệnh nhân chủ yếu bị choáng, co giật nhẹ, ngất, run chân tay, say nắng, buồn nôn, đau đầu, đau bụng, dị ứng, khó thở, tụt huyết áp, tăng huyết áp, rối loạn tiêu hóa…

Đơn cử tại tuyến phố Liễu Giai – Văn Cao, nhiều người xếp hàng từ sớm xem diễu binh đến chiều đã bị mệt, khó thở, hạ canxi. Họ được đưa đến lều y tế sơ cứu, các bác sĩ tiêm và pha truyền canxi cho bệnh nhân. Hay, một cụ bà 77 tuổi có bệnh nền đái tháo đường, gãy liên mấu chuyển xương đùi trái, ngã tại Công viên Thống Nhất được Trung tâm Cấp cứu 115 chuyển đến Bệnh viện Bưu điện cơ sở II cấp cứu. Dự kiến bà sẽ được mổ kết hợp xương đùi trái sau khi đường huyết ổn định.

Sở Y tế đã huy động 370 nhân viên y tế, 37 xe cứu thương và ôtô phân thành 94 tổ trực cấp cứu hiện trường tại các đợt sơ – tổng duyệt. Ba tổ phòng chống dịch, 3 tổ an toàn thực phẩm cũng được triển khai hiện trường. Ngoài ra còn có các lực lượng trực tại đơn vị như Trung tâm Điều hành A80 đặt tại Trung tâm cấp cứu 115, Trung tâm cấp cứu chính (Bệnh viện Đa khoa Xanh Pôn, Bệnh viện Tim Hà Nội), các cơ sở y tế và tại các địa điểm tập trung đông người.

“Lực lượng y tế được huy động tập trung cao độ, kịp thời ứng phó với mọi tình huống y tế có thể xảy ra”, đại diện Sở Y tế cho hay.

Nhân viên y tế cấp cứu một bệnh nhân gặp nạn khi xem sơ duyệt diễu binh. Ảnh: Sở Y tế cung cấp

Nhân viên y tế cấp cứu một bệnh nhân gặp nạn khi xem sơ duyệt diễu binh. Ảnh: Sở Y tế cung cấp

Các bác sĩ khuyến cáo bà con lưu ý giữ gìn sức khỏe khi xem diễu binh, diễu hành, bởi có nhiều rủi ro bao gồm cả gánh nặng thể chất và tác động từ điều kiện khí hậu, môi trường.

Mọi người phải di chuyển từ 3-4h sáng để có vị trí quan sát tốt dẫn đến rối loạn chu kỳ sinh học, giảm khả năng chịu đựng căng thẳng. Bên cạnh đó, đi bộ và đứng lâu hàng giờ chờ đợi trong đám đông gây mỏi cơ, ứ trệ tuần hoàn chi dưới, nguy cơ ngất (syncope). Thiếu ngủ, nắng nóng, đứng lâu cộng hưởng làm tăng nguy cơ sự cố y khoa theo cấp số nhân.

Điều kiện khí hậu Hà Nội đầu tháng 9 nhiệt độ dao động 26-31°C, có thể lên đến 35-36°C, độ ẩm cao làm giảm hiệu quả thoát mồ hôi, tăng chỉ số nhiệt. Mọi người nguy cơ bị chuột rút do nhiệt, kiệt sức vì nóng, say nắng (sốc nhiệt, đe dọa tính mạng). Chưa kể, thời tiết kèm theo những cơn mưa rào bất chợt nên rất dễ gây cảm lạnh, ướt quần áo làm mất nhiệt nhanh.

Tại một số nút giao như Hùng Vương – Nguyễn Thái Học, Cửa Nam, Kim Mã – Liễu Giai, mật độ người đông, nguy cơ chấn thương như té ngã, bầm tím, bong gân. Lực lượng y tế khó tiếp cận nạn nhân ngay, làm tăng nguy cơ tử vong nếu có sự cố tim mạch, ngất hoặc sốc nhiệt. Ngoài tác động thể chất, người dân còn có thể gặp tác động tâm lý như căng thẳng, lo âu, hoảng loạn khi chen lấn.

Để giảm bớt tác động từ môi trường, nên đội mũ nón, kính râm để bảo vệ đầu và mắt khỏi nắng. Mang theo áo mưa mỏng hoặc ô dù nhỏ phòng mưa đột ngột, ưu tiên chọn loại gọn để không vướng víu. Mang theo nước uống đóng chai (ít nhất 1-2 lít/người) và đồ ăn nhẹ (bánh mì, trái cây, sữa); quạt tay hay quạt nhỏ chạy pin; kem chống nắng; túi chườm lạnh phòng trường hợp hạ thân nhiệt tức thì.

48 giờ trước khi diễn ra sự kiện, cần bù nước và điện giải trước, bổ sung bữa tối giàu carb phức hợp, sáng nhẹ nhưng đủ năng lượng. Ngủ bù ít nhất hai đêm trước, đồng thời nghiên cứu kỹ lộ trình, gửi xe, vị trí quan sát.

Tại chỗ khi xem diễu binh, nên uống nước từng ngụm nhỏ và thường xuyên, ăn nhẹ định kỳ 2-3 giờ/lần, nghỉ ngơi trong bóng râm khi có thể. Đặc biệt, lưu ý dấu hiệu sớm là đau đầu, chóng mặt, chuột rút.

Trẻ em thuộc nhóm nguy cơ cao dễ mất nước, cần đội mũ rộng vành và đeo thẻ thông tin liên lạc. Người cao tuổi dễ té ngã, nên tránh khu vực đông, cần đi cùng người thân. Phụ nữ mang thai hoặc người có bệnh mạn tính nên tham khảo bác sĩ nếu muốn đi xem, ưu tiên vị trí thoáng, tránh chen lấn.

Khi có dấu hiệu như mệt, chóng mặt, da lạnh, mạch nhanh yếu, cần di chuyển vào bóng râm, nâng chân, chườm lạnh. Người biểu hiện say nắng (sốc nhiệt) là da nóng khô, thân nhiệt >40°C, lú lẫn, bất tỉnh. Khi ấy cần làm mát tích cực ngay (dội nước, quạt, túi lạnh), gọi cấp cứu, không cho uống nước nếu lú lẫn.

Người hạ đường huyết với triệu chứng run, đổ mồ hôi, tim nhanh, đói cồn cào, cần cho ăn uống đồ ngọt, kẹo, sau đó ăn tinh bột. Trong trường hợp khẩn cấp, hãy tìm công an, an ninh, tình nguyện viên gần nhất để yêu cầu cấp cứu y tế.

Trước đó, báo VietNamNet cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Việc làm đơn giản trước 24 giờ giúp bảo vệ sức khỏe khi đi xem diễu binh A80”. Nội dung như sau:

Trao đổi với phóng viên, Tiến sĩ, bác sĩ Hà Anh Đức, Cục trưởng Cục Quản lý Khám chữa bệnh (Bộ Y tế), cảnh báo các sự kiện đông người tiềm ẩn nhiều rủi ro sức khỏe như kiệt sức, bệnh lý cấp tính, chen lấn hoặc ngạt khí.

Ông Đức nhấn mạnh tầm quan trọng của việc chuẩn bị kỹ càng, đặc biệt đối với gia đình có người cao tuổi và trẻ em. Người dân chỉ nên tham dự khi cảm thấy khỏe mạnh và cần nhờ lực lượng chức năng hỗ trợ ngay khi có dấu hiệu sức khỏe giảm sút. Trong trường hợp cần thiết, nên chủ động rời khỏi khu vực đông người.

Ông Hà Anh Đức cho biết Bộ Y tế đã huy động hàng nghìn nhân viên y tế với hàng trăm đội ứng trực tại nhiều khu vực phục vụ sự kiện A80.

Các lều thuốc y tế được bố trí để đảm bảo cấp cứu ban đầu, phân loại và chuyển bệnh nhân đến cơ sở y tế khi cần thiết. Người dân được khuyến khích cài đặt ứng dụng A80 trên điện thoại thông minh để dễ dàng xác định vị trí các điểm ứng trực y tế.

Bác sĩ Nguyễn Huy Hoàng, thành viên Hội Y học dưới nước và Oxy cao áp Việt Nam, cho rằng người dân, đặc biệt là người cao tuổi, có bệnh nền, cần chuẩn bị toàn diện trước khi tham gia. Trong đó, về dinh dưỡng, cần ưu tiên carbohydrate phức hợp (gạo lứt, ngũ cốc, khoai lang), hạn chế đường đơn. Ăn nhẹ, tránh bữa quá nhiều dầu mỡ ngay trước khi tham gia.

Một việc làm rất đơn giản nhưng hiệu quả cao cần chuẩn bị trước ngày tham gia là bù nước chủ động. Cần uống đủ nước từ 24 giờ trước sự kiện; theo dõi màu nước tiểu để đánh giá tình trạng hydrat hóa. Việc ngủ đủ giấc (7-8 giờ) giúp hồi phục năng lượng, cải thiện phản xạ và khả năng ứng phó.

Chọn trang phục và bảo hộ khoa học với chất vải cotton, lanh, màu sáng để giảm hấp thu nhiệt. Cần bôi kem chống nắng có chỉ số SPF 30+ PA+++, thoa trước 30 phút và lặp lại sau 2 giờ, kết hợp mũ rộng vành, kính râm.

Nước (ít nhất 1-2 lít/người), đồ ăn nhẹ (bánh mì, trái cây, sữa), quạt mini, khăn ướt, thuốc cá nhân, urgo, khẩu trang, giấy tờ tùy thân, sạc dự phòng, ô (ưu tiên chọn loại gọn để không vướng víu), áo mưa mỏng, túi chườm lạnh phòng trường hợp hạ thân nhiệt… là những vật dụng cá nhân nên mang. Không nên mang chai thủy tinh, rượu bia, dao kéo, ba lô cồng kềnh, loa/kèn, vật nuôi.

benh nhan.gif
Tổ y tế hỗ trợ người dân gặp vấn đề sức khỏe khi đi xem sơ duyệt diễu binh, diễu hành hôm 27/8. Ảnh: Nguyễn Huế

Tại chỗ xem diễu binh, nên uống nước thường xuyên từng ngụm nhỏ, bổ sung điện giải. Tìm bóng râm nghỉ ngắn 5-10 phút sau mỗi 30-45 phút. Đặc biệt quan sát để nhận biết dấu hiệu say nắng và mất nước như: Đổ mồ hôi nhiều, da lạnh ẩm, chóng mặt, buồn nôn.

Đi bộ nhiều, trong điều kiện nắng nóng và mật độ người đông đúc, có thể khiến mệt mỏi và hạ huyết áp, do ứ máu chân, giãn mạch do nóng, giảm thể tích máu. Lúc này, nên thực hiện bài tập bổ trợ (nhón gót, chuyển trọng lượng, co ngón chân); Nghỉ tạm, kê cao chân nếu có dấu hiệu choáng.

Trẻ em là nhóm người nguy cơ cao, dễ hấp thu nhiệt, hệ điều nhiệt kém nên dễ mất nước, cần đội mũ rộng vành, thẻ thông tin liên lạc, luôn cho trẻ uống nước và giữ ở khu vực thoáng. Người cao tuổi cũng giảm khả năng điều nhiệt, dễ hạ huyết áp, té ngã, nên tránh khu vực đông, cần đi cùng người thân, mang đầy thủ thuốc. Phụ nữ mang thai hoặc người có bệnh mạn tính nên tham khảo bác sĩ, ưu tiên vị trí thoáng, tránh chen lấn.

Người có bệnh nền như tim mạch cần hỏi ý kiến bác sĩ, tránh gắng sức, trong khi bệnh nhân hô hấp luôn mang ống hít cắt cơn, tránh không khí ngột ngạt.

Mỗi ngày ông Tư đều chăm cháu gái nhỏ 10 tuổi, nhưng hôm ấy khi bà Năm hàng xóm sát vách sang chơi, bà lại phát hiện một cảnh tượng khác thường trong căn nhà quen thuộc

Con ngõ nhỏ buổi chiều lặng gió, tiếng ve còn vương lại trên hàng xoan trước cổng. Trong căn nhà mái ngói cũ kỹ, ông Tư đang lúi húi dọn lại mấy chậu cảnh trước hiên. Dáng người gầy gò, cái lưng còng xuống sau mấy chục năm làm lụng ngoài đồng, nhưng đôi mắt vẫn sáng hiền, giọng nói trầm mà ấm.

Bên trong, bé Hân – cháu nội ông – vừa đi học về, tháo vội chiếc cặp đặt trên ghế, rồi chạy ra vườn sau. Đứa bé mười tuổi, tóc dài chấm lưng, đôi mắt to đen lay láy. Nó thường ríu rít quanh ông như một chú chim non, hết hỏi chuyện ngày xưa lại kể đủ thứ trên lớp.

Ông Tư thương cháu lắm. Con trai và con dâu đều đi làm xa, gửi cháu lại nhờ ông chăm. Cũng nhờ thế mà tuổi già của ông có tiếng cười, có hơi ấm trẻ thơ. Mỗi trưa đón cháu về, ông lại nấu canh rau, kho cá, rồi ngồi nhìn con bé ăn ngon lành mà lòng nhẹ nhõm.

Trong xóm, ai cũng quý ông. Bà Năm – người hàng xóm sát vách – nhiều lần khen:

  • “Ông Tư có phúc ghê, tuổi này được cháu quấn quýt, chứ mấy người cùng lứa toàn ngồi một mình buồn hiu.”

Cuộc sống tưởng như cứ thế mà bình yên trôi. Nhưng một buổi chiều oi ả, khi bà Năm bước sang nhà chơi, bà lại bất ngờ chứng kiến một cảnh tượng khác thường khiến tim khựng lại…

Trên tay ôm nải chuối chín vàng, bà Năm rảo bước sang. Vừa đến cổng, bà nghe tiếng cười trong trẻo của Hân xen lẫn giọng trầm của ông Tư. Tò mò, bà khẽ bước vào, nhưng vừa đến cửa thì khựng lại.

Ông Tư đang ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp, tay cầm cây kéo cũ, tập trung cắt từng lọn tóc của bé Hân. Mái tóc đen dài rơi lả tả xuống nền gạch. Con bé ngồi ngay ngắn, hơi nhăn mặt vì lo lắng.

Trong khoảnh khắc, tim bà Năm thoáng se lại. Bà nghĩ thầm: “Trời đất ơi, sao ông ấy lại làm thế này? Không lẽ…” Ý nghĩ mơ hồ lướt qua khiến bà bối rối, đứng chết lặng.

Ông Tư vừa cắt vừa nói dịu dàng:

  • “Ngồi yên nha, ông tỉa nhẹ thôi. Tóc rối quá, để vậy mai đi học tụi bạn lại chọc con quê mùa thì tội nghiệp.”

Hân cười khúc khích, đôi mắt long lanh:

  • “Ông nhớ làm cho con giống cô ca sĩ trên tivi đó nghen, chứ mà cắt xấu con không thèm đi học đâu!”

Ông bật cười, giọng run run nhưng đầy kiên nhẫn:

  • “Ừ, để ông thử. Hồi xưa coi bà con làm, giờ ông bắt chước thôi.”

Bà Năm ngơ ngác nhìn cảnh ấy. Một ông già gầy yếu, tay run run mà cẩn thận từng nhát kéo, như sợ làm cháu đau. Sàn nhà ngập đầy tóc, trong khi bé Hân ngồi thản nhiên, đầy tin tưởng. Cảnh tượng vừa buồn cười vừa khó tin, lại khiến lòng bà rối bời.

Cuối cùng, bà Năm lấy lại bình tĩnh, cất tiếng gọi:

  • “Ông Tư ơi, làm gì mà nghiêm trọng dữ vậy?”

Ông ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên, rồi cười hiền:

  • “À, bà đó hả. Con bé tóc rối quá, đi tiệm thì nó nhát, không chịu. Tôi nhớ hồi xưa bà nhà tôi hay cắt cho con cháu, tôi ngồi nhìn quen mắt, giờ thử làm cho cháu.”

Ông nói rồi cúi xuống tiếp tục tỉa gọn. Bàn tay già nua run rẩy, nhưng ánh mắt lại chan chứa yêu thương. Hân ngẩng đầu, cười nũng nịu:

  • “Con thích ông cắt tóc cho con hơn ở tiệm. Ở tiệm người ta cứ giật giật, đau lắm. Ông cắt hiền, con tin ông.”

Nghe thế, mắt ông Tư long lanh, khóe môi run run. Ông khẽ vuốt tóc cháu, thì thầm:

  • “Ừ, ông sẽ ráng làm cho con đẹp.”

Bà Năm đứng lặng. Những nghi ngờ thoáng chốc của bà tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp dâng lên trong lòng. Thì ra cái “điều kỳ quái” bà vừa thấy chỉ là một minh chứng khác cho tình thương của ông nội dành cho cháu gái.

Hôm ấy, khi Hân chạy ra khoe mái tóc mới – dù hơi lởm chởm nhưng ánh mắt rạng rỡ – bà Năm cười mà lòng thấy nghèn nghẹn. Bà hiểu rằng, hạnh phúc đôi khi chẳng cần gì lớn lao, chỉ là một ông lão gắng gượng học lại nghề vợ cũ, chỉ để cháu gái được vui.

Và với Hân, ký ức tuổi thơ chắc chắn sẽ lưu giữ hình ảnh ông nội – người thợ hớt tóc vụng về, nhưng mái tóc nào cũng thấm đẫm tình thương.

Trẻ em chưa tạo tài khoản VNeID, mới sinh, có được nhận quà 100.000 đồng dịp Quốc khánh 2/9?

Theo Công điện 149/CĐ-TTg năm 2025 của Thủ tướng Chính phủ, toàn bộ người dân Việt Nam sẽ được tặng 100.000 đồng/người chào mừng Tết Độc lập 2/9. Theo đó, trẻ em cũng là đối tượng được tặng quà.

Ngày 31 tháng 8 năm 2025, báo Sức khỏe Đời sống đăng tải bài viết với tiêu đề “Trẻ em chưa tạo tài khoản VNeID, có được nhận quà 100.000 đồng dịp Quốc khánh 2/9?”. Nội dung như sau:

Trẻ em cũng là đối tượng được tặng quà 100.000 đồng dịp Quốc khánh 2/9?

Ngày 28/8/2025, Thủ tướng Chính phủ đã có Công điện 149/CĐ-TTg năm 2025 về việc tặng quà người dân nhân dịp kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9.

Đối tượng được nhận tiền 2/9 kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9 được nêu rõ như sau:

“Để kịp thời triển khai ý kiến chỉ đạo của Bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ yêu cầu: Bộ Tài chính, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, Bộ Công an và Ủy ban nhân dân các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương theo chức năng, nhiệm vụ được giao căn cứ ý kiến chỉ đạo của Bộ Chính trị tại văn bản số 17129-CV/VPTW, phối hợp chặt chẽ, triển khai ngay việc rà soát đối tượng nhận quà tặng và thực hiện chuyển phần quà đến người dân bằng biện pháp phù hợp (chuyển khoản hoặc trực tiếp) trong thời gian sớm nhất có thể, xong trước ngày Quốc khánh 2/9/2025.

Mức quà tặng: 100.000 đồng/người dân, cho toàn dân ăn Tết Độc lập”.

Theo đó, toàn bộ người dân Việt Nam sẽ được tặng 100.000 đồng/người dân chào mừng Tết Độc lập 2/9, không giới hạn độ tuổi, đối tượng.

Vì vậy, trẻ em cũng được nhận quà 100.000 đồng dịp Quốc khánh 2/9.

Trẻ em chưa tạo tài khoản VNeID, có được nhận quà 100.000 đồng dịp Quốc khánh 2/9? - Ảnh 2.

Trẻ em cũng được nhận quà 100.000 đồng dịp Quốc khánh 2/9. Ảnh minh họa: THPD

Trẻ em sẽ nhận quà 100.000 đồng dịp Quốc khánh 2/9 ở đâu?

Vì trẻ em là đối tượng chưa tạo tài khoản VNeID, theo đó trẻ em sẽ nhận quà 100.000 đồng bằng trực tiếp tiền mặt.

Tại Nghị quyết 263/NQ-CP năm 2025, đối với việc tặng quà trực tiếp bằng tiền được quy định:

“UBND xã quyết định địa điểm tặng quà phù hợp với điều kiện thực tế, ưu tiên nơi thuận tiện cho công dân; tổ chức tặng quả bảo đảm đúng đối tượng, an toàn, kịp thời, công khai, minh bạch.

Người dân có thể đến địa điểm tặng quà do UBND xã tổ chức tại nơi thường trú, tạm trú, hoặc nơi ở hiện tại để nhận quà. Khi nhận quà, người dân phải xuất trình căn cước công dân hoặc giấy tờ hợp pháp theo quy định của pháp luật, trường hợp nhận thay còn cần có giấy ủy quyền hợp lệ hoặc giấy khai sinh nếu nhận thay cho trẻ vị thành niên”.

Ngoài ra, theo Công văn 13578/BTC-NSNN hướng dẫn cách nhận tiền 100.000 đồng ngày 2/9 trực tiếp như sau:

“Tặng quà 01 lần theo hộ gia đình thường trú, số tiền của từng hộ được xác định cho từng nhân khẩu trong hộ theo dữ liệu quốc gia về dân cư; chủ hộ (hoặc thành viên trong gia đình được chủ hộ ủy quyền hợp pháp) được nhận thay theo danh sách từng nhân khẩu và chịu trách nhiệm chuyển quà tặng cho các thành viên trong hộ. Trường hợp công dân chưa có nơi đăng ký thường trú thì quà tặng được trao trực tiếp cho từng người dân hoặc người được công dân ủy quyền”.

Theo quy định nêu trên chủ hộ (hoặc thành viên trong gia đình được chủ hộ ủy quyền hợp pháp) được nhận thay theo danh sách từng nhân khẩu và chịu trách nhiệm chuyển quà tặng cho các thành viên trong hộ.

Do đó, chủ hộ gia đình có thể nhận thay 100.000 đồng ngày 2/9 cho trẻ em. Địa điểm nhận tiền 100.000 cho trẻ em 2/9 mừng Tết Độc lập do UBND xã quyết định. Khi đi nhận quà thay cho trẻ em, chủ hộ gia đình cần mang theo giấy khai sinh.

Báo Lao Động cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “2 hình thức tặng 100.000 đồng cho người dân dịp Quốc khánh, chi trả từ 31.8”. Nội dung như sau:

2 hình thức tặng 100.000 đồng cho người dân dịp Quốc khánh, chi trả từ 31.8
Bắt đầu tặng 100.000 đồng cho người dân nhân dịp Quốc khánh 2.9 từ ngày 31.8. Ảnh: Hải Nguyễn

Chính phủ vừa ban hành Nghị quyết số 263/NQ-CP về việc tặng quà nhân dân nhân dịp kỷ niệm 80 năm Cách mạng tháng Tám và Quốc khánh 2.9.

Nghị quyết nêu rõ, tặng 100.000 đồng/người, bằng tiền cho công dân Việt Nam và người gốc Việt Nam chưa xác định được quốc tịch nhưng đã được cấp giấy chứng nhận căn cước đang cư trú tại Việt Nam và đã được thu thập, cập nhật, cấp số định danh cá nhân trong Cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư, được xác lập tại thời điểm hết ngày 30.8.

Về hình thức tặng quà, tặng quà 1 lần theo hộ gia đình thường trú, số tiền của từng hộ được xác định cho từng nhân khẩu trong hộ theo dữ liệu quốc gia về dân cư; chủ hộ (hoặc thành viên trong gia đình được chủ hộ ủy quyền hợp pháp) được nhận thay theo danh sách từng nhân khẩu và chịu trách nhiệm chuyển quà tặng cho các thành viên trong hộ.

Trường hợp công dân chưa có nơi đăng ký thường trú thì quà tặng được trao trực tiếp cho từng người dân hoặc người được công dân ủy quyền.

Việc tặng quà thực hiện qua tài khoản hưởng an sinh xã hội trên ứng dụng định danh điện tử – VneID (trường hợp đã có tích hợp tài khoản); hoặc trực tiếp bằng tiền (trường hợp chưa có tài khoản) tại điểm chi trả do địa phương tổ chức, đảm bảo kịp thời, an toàn, hiệu quả.

Thời gian chi trả tập trung từ ngày 31.8 đến hết ngày 1.9; trường hợp khách quan có thể nhận quà sau thời hạn này, nhưng không muộn hơn ngày 15.9.

Nghị quyết nêu rõ, bổ sung có mục tiêu từ nguồn dự toán chi ngân sách trung ương năm 2025 đã được Quốc hội quyết định nhưng chưa phân bổ chi tiết cho ngân sách các tỉnh, thành phố 10.700,3 tỉ đồng để thực hiện việc tặng quà cho nhân dân theo số liệu nhân khẩu do Bộ Công an cung cấp.

Chính phủ giao Bộ Công an trích xuất danh sách công dân trong Cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư tại thời điểm 24h ngày 30.8, chi tiết theo tỉnh, thành phố và từng xã để làm căn cứ thực hiện tặng quà.

Bộ Tài chính bảo đảm cân đối nguồn ngân sách trung ương để thực hiện chính sách tặng quà cho nhân dân; trình Thủ tướng Chính phủ ban hành quyết định bổ sung có mục tiêu từ ngân sách trung ương cho ngân sách các tỉnh, thành phố để tặng quà cho nhân dân.

Ngân hàng Nhà nước Việt Nam đảm bảo hệ thống thanh toán, tiền mặt để cung ứng cho Kho bạc Nhà nước chi trả cho người dân trong thời gian tặng quà; chỉ đạo các ngân hàng thương mại, nhất là các ngân hàng thương mại nơi Kho bạc Nhà nước mở tài khoản; phối hợp với chính quyền địa phương và Kho bạc Nhà nước thực hiện thanh toán kịp thời cho người dân.

UBND các tỉnh, thành phố chỉ đạo Sở Tài chính bảo đảm cân đối đủ nguồn lực, bao gồm nguồn ngân sách trung ương bổ sung có mục tiêu và nguồn ngân sách địa phương để thực hiện tặng quà cho nhân dân trên địa bàn tỉnh, thành phố.

Thực hiện phân bổ, bổ sung có mục tiêu từ ngân sách cấp tỉnh cho ngân sách các xã kinh phí tặng quà cho người dân theo danh sách công dân trong Cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư do cơ quan công an cung cấp.

UBND các tỉnh, thành phố chỉ đạo UBND cấp xã chủ trì, phối hợp với Công an và các cơ quan chức năng của tỉnh, thành phố tổ chức việc tặng quà cho người dân theo quy định, bảo đảm đầy đủ, đúng đối tượng, kịp thời.

Chính thức: Bích Tuyền tái xuất, xin chúc mừng cô gái vàng làng bóng chuyền

Nguyễn Thị Bích Tuyền đã chính thức trở lại tập luyện cùng CLB Ninh Bình, sẵn sàng cho giai đoạn 2 Giải bóng chuyền VĐQG 2025 khởi tranh vào tháng 10 tới.

Đây là tin vui lớn cho đội bóng cố đô và cả làng bóng chuyền Việt Nam, bởi Bích Tuyền luôn được xem là “cỗ máy ghi điểm” số một của đội tuyển quốc gia nhiều năm qua.

Sự tái xuất này càng trở nên đáng chú ý trong bối cảnh trước đó, Bích Tuyền đã rút lui không tham dự giải vô địch thế giới 2025 tại Thái Lan. Thiếu vắng tay đập cao 1m88, tuyển Việt Nam đã gặp vô vàn khó khăn. Các học trò của HLV Nguyễn Tuấn Kiệt thua cả ba trận vòng bảng, chỉ giành được vỏn vẹn một set trước Ba Lan và sớm chia tay giải trong sự tiếc nuối. Những con số thống kê cho thấy sự hụt hẫng rõ rệt: Vi Thị Như Quỳnh ghi nhiều điểm nhất với 35 điểm, kế đến là Thanh Thúy 29 điểm, nhưng tất cả vẫn quá xa so với phong độ “gánh team” quen thuộc của Bích Tuyền – người từng một mình ghi 45 điểm trước Thái Lan ở SEA V.League 2025 hay 47 điểm trước CLB Korabelka (Nga).Nguyễn Thị Bích Tuyền đã chính thức trở lại tập luyện cùng CLB Ninh Bình, sẵn sàng cho giai đoạn 2 Giải bóng chuyền VĐQG 2025 khởi tranh vào tháng 10 tới. Ảnh: FBNV

 

Nguyễn Thị Bích Tuyền đã chính thức trở lại tập luyện cùng CLB Ninh Bình, sẵn sàng cho giai đoạn 2 Giải bóng chuyền VĐQG 2025 khởi tranh vào tháng 10 tới. Ảnh: FBNV

Vắng Bích Tuyền, tuyển Việt Nam không còn một mũi nhọn đủ sức xuyên phá, các đường bóng tấn công trở nên đơn điệu và dễ bị đối thủ bắt bài. Điều này càng nhấn mạnh giá trị của cô khi trở lại, không chỉ ở khả năng ghi điểm mà còn ở tâm lý và tinh thần toàn đội. Với Bích Tuyền trên sân, các đồng đội thường chơi tự tin hơn, bởi họ biết luôn có một điểm tựa chắc chắn trong những thời khắc khó khăn.

Ở cấp CLB, Ninh Bình vốn đã cho thấy sức mạnh với 5 trận toàn thắng trong giai đoạn 1, nay càng thêm sức mạnh để hướng tới mục tiêu cao nhất. HLV có trong tay phương án tấn công đa dạng hơn: từ biên, sau vạch ba mét đến những quả phát bóng uy lực. Quan trọng hơn, sự hiện diện của Bích Tuyền chắc chắn sẽ kéo khán giả trở lại các khán đài, bởi người hâm mộ luôn muốn chứng kiến những cú đập sấm sét đã làm nên thương hiệu của cô.

Sự trở lại đúng thời điểm này không chỉ mở ra cơ hội cho Ninh Bình bứt phá ở V.League, mà còn đem lại hy vọng lớn cho đội tuyển Việt Nam trong chặng đường sắp tới. Sau cú ngã đau ở giải thế giới, việc Bích Tuyền tái xuất chẳng khác nào một “cú hích” để bóng chuyền nữ Việt Nam tìm lại sự tự tin, hướng đến những mục tiêu cao hơn ở đấu trường châu lục.

TIN C:ỰC VUI: Nâng mức trợ cấp hưu trí lên thành 650.000 đồng, áp dụng với những ai

Những ngày qua thông tin nâng mức trợ cấp hưu trí xã hội lên thành 650.000 đồng khiến nhiều người háo hức nhưng có phải ai cũng được mức này?

Quy định mức hỗ trợ hưu trí xã hội chung cho cả nước là bao nhiêu?

Luật Bảo hiểm xã hội 2024 có hiệu lực từ 1/7/2025 đã điều chỉnh nhóm đối tượng được hưởng trợ cấp hưu trí xã hội sớm hơn 5 năm so với trước đây. Theo đó người từ 75 tuổi không có lương hưu thì sẽ được hưởng trợ cấp hưu trí (hộ nghèo thì được hưởng từ 70 tuổi).

Nghị định 176/2025/NĐ-CP quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số điều của Luật Bảo hiểm xã hội về trợ cấp hưu trí xã hội thì mức trợ cấp hằng tháng là 500.000 đồng/tháng.

Đồng thời Nghị định cũng nêu rõ: “Tùy theo điều kiện kinh tế – xã hội, khả năng cân đối ngân sách, huy động các nguồn lực xã hội, Ủy ban nhân dân cấp tỉnh trình Hội đồng nhân dân cùng cấp quyết định hỗ trợ thêm cho người hưởng trợ cấp hưu trí xã hội”

Như vậy quy định chung của cả nước mức hưởng hưu trí xã hội là 500.000 đồng, còn các địa phương nếu có thể huy động hỗ trợ thêm cho các đối tượng này.
Mức trợ cấp hưu trí xã hội của Chính phủ quy định là 500.000 đồng, tùy điều kiện địa phương có thể nâng lên hỗ trợ các đối tượng nàyMức trợ cấp hưu trí xã hội của Chính phủ quy định là 500.000 đồng, tùy điều kiện địa phương có thể nâng lên hỗ trợ các đối tượng này
TP.HCM tăng mức hỗ trợ hưu trí xã hội lên thành 650.000 đồng

TP.HCM đã thông qua Nghị quyết nâng mức trợ cấp hưu trí xã hội kể từ ngày 1/9/2025. Mức này cao hơn 1,3 lần so với quy định chung của Chính phủ hiện nay (500.000 đồng/tháng) về trợ cấp hưu trí xã hội.

Trước ngày 1-7, người đủ điều kiện hưởng mức trợ cấp hưu trí xã hội nhận theo ba mức khác nhau của ba địa phương cũ. Cụ thể, ở TP.HCM nhận 600.000 đồng/tháng, tỉnh Bình Dương nhận 500.000 đồng/tháng và tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu nhận 625.000 đồng/tháng. Đây là chính sách mới theo Luật BHXH 2024.

Với việc nâng mức hỗ trợ này giúp nhiều người tuổi già thêm vui. Đây không chỉ là khoản hỗ trợ vật chất mà còn giúp nhiều người thêm an tâm.

Ông Dương Thanh Hậu, Trưởng phòng Văn hóa-Xã hội phường Bình Trị Đông, TP.HCM chia sẻ trên truyền thông: “Khi chính sách này được triển khai, chắc chắn sẽ tạo thêm niềm tin, sự gắn bó của người dân với chính quyền. Qua đó khẳng định rằng TP.HCM không chỉ đi đầu trong phát triển kinh tế, mà còn tiên phong trong việc chăm lo an sinh xã hội, giữ gìn truyền thống nghĩa tình vốn là nét đẹp của Thành phố”.

Như vậy hiện nay mức 650.000 đồng này đang áp dụng trên địa bàn TP.HCM. Các địa phương khác áp dụng mức 500.000 đồng theo chính sách chung hoặc có thể được tăng thêm tùy theo từng địa phương.

Đối tượng được hưởng trợ cấp hưu trí xã hội

Theo quy định từ 1/7/2025 những đối tượng đáp ứng điều kiện dưới đây sẽ được hưởng trợ cấp hưu trí xã hội:

– Từ đủ 75 tuổi trở lên;

– Không hưởng lương hưu hoặc trợ cấp bảo hiểm xã hội hằng tháng; hoặc đang hưởng lương hưu hoặc trợ cấp bảo hiểm xã hội hằng tháng thấp hơn mức trợ cấp hưu trí quy định tại Nghị định 176/2025;

– Có văn bản đề nghị hưởng trợ cấp hưu trí xã hội.

– Công dân Việt Nam từ đủ 70 tuổi đến dưới 75 tuổi thuộc hộ nghèo, hộ cận nghèo theo quy định của Chính phủ khi đáp ứng hai điều kiện hai và thứ ba nêu trên cũng thuộc đối tượng được nhận trợ cấp hưu trí.

Thương bà cụ đi mưa, tỷ phú cho bà đi nhờ, ai ngờ 10 phút sau một điều kinh khủng đã xảy ra khiến cuộc đời anh thay đổi mãi mãi…

“Thương bà cụ đi mưa, tỷ phú cho bà đi nhờ, ai ngờ 10 phút sau một điều kinh khủng đã xảy ra khiến cuộc đời anh thay đổi mãi mãi…”

Hôm đó là một buổi chiều mưa tầm tã ở ngoại ô thành phố. Nguyễn Minh – một tỷ phú tự thân nổi tiếng, vừa rời khỏi một buổi gặp gỡ kín với nhóm đầu tư lớn. Dù lịch trình dày đặc, anh quyết định lái xe riêng để có vài phút yên tĩnh suy nghĩ, thay vì để tài xế đưa đón như thường lệ. Con đường về nhà không dài, nhưng mưa mỗi lúc một nặng hạt, tầm nhìn mờ hẳn đi.

Đến một đoạn đường gần chợ nhỏ, Minh thấy một bà cụ khoảng ngoài 70 tuổi, dáng người gầy gò, vai khoác túi đồ lỉnh kỉnh. Bà cố che mưa bằng tấm áo mưa mỏng rách một bên, vừa đi vừa run lẩy bẩy. Bất giác, trong lòng anh trào lên sự thương cảm. Dù sống trong xa hoa, Minh chưa bao giờ quên mình từng có tuổi thơ cơ cực, từng chứng kiến mẹ cũng dầm mưa đi bán hàng rong để nuôi con ăn học.

Anh thắng xe lại, hạ cửa kính, cất giọng trầm:
– “Bà ơi, trời mưa lớn quá, để cháu đưa bà về nhà nhé.”

Bà cụ thoáng bất ngờ, nhưng thấy anh lịch sự, ăn nói nhẹ nhàng nên gật đầu. Khi bà bước vào xe, nước từ áo mưa rơi ướt cả thảm lót đắt tiền, nhưng Minh không bận tâm. Anh còn lấy khăn giấy đưa bà lau tóc.

Trong lúc trò chuyện, bà cụ kể mình tên là Tư, sống ở xóm lao động phía sau chợ. Hôm nay bà ra chợ bán ít rau trồng được, ai ngờ mưa đổ bất ngờ, chẳng bán được bao nhiêu lại lỡ chuyến xe buýt cuối cùng. Câu chuyện giản dị nhưng làm Minh lặng người – ông bà mình ngày xưa cũng từng như thế.

Anh vừa lái vừa trò chuyện, lòng nhẹ nhõm hiếm thấy. Thế nhưng, chỉ 10 phút sau khi bà cụ lên xe, một sự việc khủng khiếp bất ngờ ập đến…

Xe của Minh đi qua đoạn đường quốc lộ ít người qua lại. Trời mưa xối xả, đường trơn, đèn đường lờ mờ. Đột nhiên, một chiếc xe tải lớn từ ngã tư phóng ra với tốc độ cao. Minh theo phản xạ đánh lái gấp để tránh. Tiếng phanh rít chói tai, chiếc xe của anh xoay ngang, lao thẳng xuống vệ đường.

Bên trong xe, bà cụ hét lên, tay bấu chặt vào ghế. Minh dồn hết sức giữ vô-lăng, cố tránh va vào gốc cây to. Chiếc xe cuối cùng dừng lại sát mép mương nước. Trái tim anh đập loạn, mồ hôi túa ra dù trời đang lạnh. May mắn thay, cả hai không hề hấn gì, chỉ có xe bị móp một bên hông.

Tưởng như tai nạn đã qua, nhưng điều khủng khiếp thật sự lại xuất hiện. Khi bà cụ Tư hoàn hồn, bà lặng lẽ lấy trong túi áo mưa cũ ra một phong bì dày, run run đưa cho anh. Bà bảo:
– “Cậu không nên giúp người như tôi. Bà già này đang bị người ta truy tìm, dính đến chuyện rất rắc rối. Nếu cậu chở tôi, rồi đây cuộc đời cậu sẽ gặp họa.”

Minh sững sờ. Phong bì mở ra, bên trong là một xấp tiền mặt cùng vài tờ giấy viết tay cũ kỹ. Dòng chữ run rẩy ghi lại chuyện vay nợ của bà Tư với một nhóm người cho vay nặng lãi trong xóm. Vì không trả nổi, họ đe dọa sẽ lấy căn nhà nhỏ – nơi bà và đứa cháu mồ côi đang ở. Bà đã liều giữ ít giấy tờ nợ để tìm cách nhờ luật sư giúp, nhưng lại bị chúng theo dõi.

Chuyện quá bất ngờ. Minh – một tỷ phú vốn quen những hợp đồng hàng trăm triệu đô – giờ đây đối diện bi kịch đời thường của một bà cụ nghèo. Nhưng trong ánh mắt tuyệt vọng của bà, anh thấy hình ảnh mẹ mình ngày xưa khi bị chủ nợ thúc ép.

Anh siết chặt tay lái. Trong giây phút đó, Minh biết rằng cuộc đời mình đã bước sang một ngã rẽ khác – không chỉ là chuyện cứu một bà cụ giữa mưa, mà là bước vào một câu chuyện lớn hơn, nơi anh buộc phải đối diện sự thật về xã hội ngoài kia.

Minh không bỏ mặc. Anh đưa bà cụ về tận căn nhà nhỏ tồi tàn ở xóm lao động. Căn nhà ẩm thấp, mái tôn dột, bên trong chỉ có một đứa bé trai khoảng 10 tuổi đang lo lắng chờ bà về. Bà Tư giới thiệu đó là cháu ngoại, cha mẹ mất sớm. Bé ngoan ngoãn chào Minh, đôi mắt sáng nhưng ẩn chứa nhiều buồn tủi.

Ngồi trong căn nhà đơn sơ, nghe bà kể rõ hơn, Minh càng hiểu nỗi khổ của những người yếu thế. Nhóm cho vay nặng lãi không chỉ lấy tiền, mà còn đe dọa phá nhà, đuổi hai bà cháu ra đường. Minh biết rõ, nếu không có sự can thiệp, hậu quả sẽ khôn lường.

Là một doanh nhân, anh thừa sức dùng tiền trả nợ giúp bà. Nhưng anh không chọn cách đơn giản đó. Bởi anh nhận ra: nếu cứ đưa tiền, bà cụ rồi sẽ lại rơi vào vòng xoáy tương tự. Cái cần thay đổi không chỉ là khoản nợ, mà là cả hệ thống bất công đang bòn rút sức lực người nghèo.

Đêm đó, Minh không ngủ. Tiếng mưa dột lộp bộp trên mái tôn nghèo khiến anh nhớ lại thời thơ ấu. Trong ánh chớp lóe ngoài cửa sổ, anh thấy rõ quyết tâm của mình:
– “Mình có tiền, có quyền lực, có quan hệ. Đã đến lúc làm một điều khác. Không chỉ kinh doanh cho riêng mình, mà phải tạo ra cơ hội để những người như bà Tư không còn bị dồn vào đường cùng.”

Sáng hôm sau, Minh liên lạc với luật sư riêng, lập tức thu thập chứng cứ về nhóm cho vay nặng lãi. Anh còn nhờ đội ngũ quỹ từ thiện của mình bí mật hỗ trợ bà Tư và nhiều hộ dân khác trong xóm. Không dừng ở đó, anh quyết định thành lập một quỹ tài chính vi mô – cho người nghèo vay vốn lãi suất thấp, kèm hỗ trợ đào tạo nghề, giúp họ tự thoát nghèo bền vững.

Mười phút chở bà cụ trong cơn mưa, tưởng như chuyện nhỏ, lại trở thành bước ngoặt khiến Minh thay đổi hoàn toàn quan niệm sống. Từ một tỷ phú chỉ mải mê với các dự án khổng lồ, anh trở thành người tiên phong trong công cuộc đấu tranh chống cho vay nặng lãi, giúp hàng nghìn người nghèo có cơ hội làm lại.

Câu chuyện về anh lan truyền khắp nơi. Không phải bởi anh là tỷ phú, mà bởi anh biết cúi xuống đúng lúc để nâng đỡ một con người nhỏ bé. Và có lẽ, chính nhờ cơn mưa định mệnh đó, cuộc đời anh đã thay đổi mãi mãi.

The stepfather who raised his late wife’s four beautiful daughters and the truly unexpected ending, twenty years later…

When Daniel Harris married Margaret in 1999, he never imagined that his life would take such a sharp turn. Daniel was thirty-two, a quiet mechanic from Ohio who had lost his parents early and lived mostly alone. Margaret, on the other hand, was a widow with four young daughters: Emily (10), Sarah (8), Anna (6), and little Grace (3). Her late husband had passed away suddenly in a car accident the year before, leaving the family in grief and financial instability.

From the start, Daniel knew stepping into Margaret’s life meant stepping into the role of father, whether or not he felt ready. At first, the girls barely spoke to him. Emily, the eldest, looked at him with suspicion, her arms always crossed. Sarah asked difficult questions: “Are you going to leave like Dad?” Anna cried whenever Margaret wasn’t in the room. Grace, too young to remember much of her father, simply clung to her mother’s dress.

But Daniel was patient. He fixed the squeaky floorboards in their rented house, made pancakes every Sunday, and showed up for every school play. He didn’t push himself into their lives forcefully; he quietly made space until they let him in. Slowly, trust built. Emily began asking for his help with math homework. Sarah joined him in the garage when he repaired cars. Anna liked that he told bedtime stories with silly voices. Grace called him “Daddy” one evening without thinking—and never stopped.

Still, the adjustment was never simple. Daniel and Margaret fought about money, discipline, and how much of himself he should sacrifice for daughters who weren’t biologically his. “You don’t have to do everything, Daniel,” Margaret told him one night when she found him repairing school shoes instead of sleeping. He only shrugged. “They need it. That’s all.”

What Daniel didn’t know was that twenty years later, the choices he made in those fragile years would come back to him in ways he never expected.

The Harris household was far from picture-perfect. Money was tight. Daniel worked twelve-hour shifts at the garage, sometimes taking weekend jobs to cover medical bills and tuition. Margaret eventually found part-time work at a local library, but most of the weight fell on Daniel’s shoulders.

Despite the exhaustion, Daniel never let the girls feel like burdens. He bought a used minivan so Margaret could take them to school safely. He stayed up late quizzing Emily for her SATs. When Sarah wanted to join the marching band, he scraped together the money for a secondhand trumpet. Anna dreamed of art school, and though the tuition seemed impossible, Daniel encouraged her anyway. Grace, always the baby of the family, grew up knowing that even if she failed, her stepfather would catch her.

The girls, however, didn’t always see the sacrifice. As teenagers, they pushed against him, sometimes cruelly. Emily once shouted, “You’re not even my real dad!” after an argument about curfew. Daniel said nothing, only drove to work the next morning, carrying the words silently.

But with time, they matured. Emily earned a scholarship and admitted quietly one night before leaving for college, “I wouldn’t be here without you.” Sarah began giving music lessons and told him, “You taught me what consistency means.” Anna sold her first painting and ran to him first, tears streaming. Grace, in her high school graduation speech, thanked “the man who chose to be my father when he didn’t have to.”

Tragedy struck in 2010 when Margaret fell ill and passed away after a short battle with cancer. Daniel was devastated. For weeks he moved like a shadow in his own house. He wondered if the girls would drift away now that their mother was gone. But instead, something remarkable happened: they stayed. Emily returned from college every other weekend to cook dinner with him. Sarah brought her bandmates over to practice in the garage. Anna painted his portrait as a gift. Grace simply sat with him in silence when grief weighed too heavily.

Daniel didn’t realize it then, but those years of shared struggle were solidifying something deeper than blood.

Two decades later, Daniel was fifty-two. His back ached from years at the garage, and he had little savings. Life had narrowed into routine: fixing cars, drinking coffee at the diner, coming home to a quiet house filled with memories. He sometimes wondered if he had wasted his chance at personal ambitions. His friends had bought bigger houses, started businesses, traveled. Daniel had only lived for others.

One summer evening, Emily invited him to dinner at a restaurant in Cleveland. He arrived to find all four daughters there, grown women with careers and families of their own. Emily was now a lawyer, Sarah a music teacher, Anna an artist with gallery shows, and Grace a nurse.

Daniel thought it was just a reunion—until Emily stood up and cleared her throat. “Dad,” she began, her voice trembling, “we wanted to tell you something.”

She placed a folder on the table. Inside were documents: legal papers, bank statements, letters. The sisters had pooled their resources, secretly planning for over a year. They had bought him a small house near Lake Erie, fully paid off. More than that, they had set up a retirement fund in his name, enough for him to finally rest.

Daniel was speechless. Tears burned his eyes. “I… I don’t deserve this,” he whispered.

“You do,” Anna said firmly. “You gave us everything. You gave us a father when we didn’t have one.”

For the first time in years, Daniel felt a weight lift from his chest. The sacrifices, the sleepless nights, the loneliness—none of it had been wasted. He had worried that his life had been small, but here was proof: it had been immeasurably large, measured in four women who carried his love forward.

That night, sitting at the table with the daughters he had raised, Daniel realized the ending of his story wasn’t loss or regret—it was gratitude. The man who thought he was simply filling in for someone else had become irreplaceable. And twenty years later, the girls who once looked at him as a stranger now looked at him as their true father.

Con gái m;ất t;ích khi di du lịch Sầm Sơn, 8 năm sau người mẹ thấy hình của con x;ăm trên cánh tay 1 người đàn ông …

Một buổi chiều đầu tháng 7, biển Sầm Sơn đông nghịt người. Tiếng cười nói, tiếng trẻ con gọi nhau í ới hòa lẫn trong tiếng sóng vỗ. Nhưng với bà Hạnh, ký ức về nơi này mãi là một vết cứa sâu không bao giờ lành. Tám năm trước, cũng chính ở đây, bà đã lạc mất con gái duy nhất – bé Thảo, khi ấy vừa tròn 10 tuổi.

Hôm đó, đoàn du lịch của gia đình đi tắm biển. Bà Hạnh vừa quay lưng một chút để lấy khăn tắm thì không còn thấy bóng dáng con đâu nữa. Lúc đầu, bà nghĩ Thảo chạy theo đám bạn cùng đoàn, nhưng tìm khắp nơi, hỏi tất cả mọi người, không ai thấy. Ban quản lý bãi biển lập tức được báo tin, loa phát thanh dội vang tìm bé gái mặc váy hoa xanh, tóc buộc đuôi gà, nhưng vô vọng.

Lực lượng cứu hộ đã lặn tìm dưới biển, cảnh sát địa phương cũng vào cuộc, nhưng không phát hiện dấu vết nào. Không một chiếc dép, không một món đồ chơi hay túi xách nhỏ của Thảo. Mọi thứ như bốc hơi.

Tin tức lan khắp nơi: “Bé gái 10 tuổi mất tích bí ẩn ở bãi biển Sầm Sơn.” Một số người cho rằng em bị sóng cuốn, nhưng biển hôm đó khá êm. Có người nghi ngờ bị kẻ xấu bắt cóc, song camera khu vực lại không ghi lại gì rõ ràng.

Sau nhiều tuần, gia đình đành ngậm ngùi trở về, mang theo nỗi đau rỉ máu. Từ đó, bà Hạnh bắt đầu chuỗi ngày đi tìm con bất tận: in tờ rơi, nhờ các nhóm từ thiện tìm giúp, chạy xe khắp tỉnh lân cận theo những tin đồn “thấy bé gái giống Thảo”. Nhưng tất cả chỉ là ảo vọng.

Ông Nam – chồng bà – vì cú sốc quá lớn mà sinh bệnh, mất sau đó ba năm. Người làng ai cũng bảo bà Hạnh thật kiên cường khi vẫn một mình gánh vác quán tạp hóa nhỏ, vừa sống vừa ôm hy vọng tìm con. Với bà, Thảo chưa bao giờ chết. Bà luôn tin con vẫn còn đâu đó, chỉ cần bà chưa bỏ cuộc thì vẫn có một ngày gặp lại.

Tám năm sau, vào một buổi sáng tháng 4 oi ả, bà Hạnh đang ngồi bán hàng trước cửa thì bất chợt nghe tiếng động cơ xe máy dừng lại. Một nhóm thanh niên ghé vào mua nước. Bà thoáng không để ý, cho đến khi ánh mắt bà sững lại: trên cánh tay phải của một người đàn ông, lộ ra hình xăm chân dung một bé gái.

Hình vẽ không cầu kỳ, chỉ phác họa nét mặt tròn, đôi mắt sáng và kiểu tóc buộc đuôi gà. Nhưng với bà, nó quá quen thuộc. Tim bà nhói lên, tay run bần bật, ly nước suýt rơi. Đó chính là gương mặt con gái bà – Thảo.

Không thể kìm nén, bà đánh bạo hỏi:
– Cậu ơi, hình xăm này… là ai thế?

Người đàn ông hơi ngập ngừng, rồi cười gượng:
– À, người quen thôi bác ạ.

Câu trả lời khiến lòng bà Hạnh dậy sóng. Bà cố bình tĩnh hỏi thêm, nhưng nhóm thanh niên vội vàng trả tiền rồi nổ máy đi mất. Bà vội vàng chạy theo, nhưng chỉ kịp nhìn thấy biển số xe lẫn vào dòng người đông đúc.

Đêm đó, bà trằn trọc không ngủ. Hình ảnh cánh tay với gương mặt con gái cứ ám ảnh. Tại sao một người lạ lại xăm hình Thảo? Họ có mối liên hệ gì với con bà? Liệu có phải con còn sống, và người này là manh mối?

Ngày hôm sau, bà quyết định đến công an xã, trình bày sự việc. Ban đầu, ai cũng cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp – có thể là một hình xăm ngẫu nhiên giống Thảo. Nhưng bà Hạnh quả quyết: “Tôi là mẹ, không thể nhầm được. Đó chính là con tôi.”

Công an ghi nhận thông tin, đồng ý hỗ trợ xác minh. Bà Hạnh cũng chủ động dò hỏi xung quanh, nhờ những người quen làm nghề xe ôm, bán hàng rong để ý. Mỗi khi có bóng dáng một thanh niên đi xe máy lạ, bà lại hồi hộp nhìn theo.

Một tuần trôi qua, bà bất ngờ nhận được tin từ một người xe ôm: đã thấy nhóm thanh niên đó tụ tập ở một quán nhậu nhỏ gần bến xe. Bà Hạnh tức tốc tìm đến, nhưng khi bà tới nơi thì họ đã rời đi. Tuy nhiên, chủ quán cho biết họ thường xuyên ghé, và người có hình xăm tên là Cường, khoảng ngoài 30 tuổi, làm nghề lái xe đường dài.

Nghe tới đó, bà Hạnh càng thêm quyết tâm. Lần đầu tiên sau 8 năm, bà cảm thấy một tia sáng thật sự lóe lên. Nhưng bà không ngờ, hành trình lần này còn chông gai và mờ mịt hơn cả trước kia.

Bà Hạnh tiếp tục kiên trì theo dõi. Sau nhiều ngày chờ đợi ở quán nhậu, cuối cùng bà cũng gặp lại Cường. Vẫn chiếc xe máy cũ, vẫn cánh tay xăm hình bé gái ấy. Bà đánh liều bước tới, đứng chặn trước cửa quán, ánh mắt vừa run rẩy vừa kiên quyết:

– Cậu ơi, cho tôi hỏi thật… Hình xăm trên tay cậu, rốt cuộc là ai?

Cường thoáng giật mình, nhưng rồi thở dài. Anh ngập ngừng một lát, rồi khẽ nói:
– Bác đừng hỏi nhiều. Tôi chỉ muốn nhớ tới một người từng gặp.

Câu trả lời càng khiến bà thêm nghi ngờ. Bà Hạnh khẩn khoản:
– Tôi xin cậu. Tôi mất con gái ở Sầm Sơn cách đây tám năm. Tôi nhìn hình đó… giống hệt nó. Cậu có biết gì thì nói cho tôi.

Cường thoáng lảng tránh, nhưng khi thấy nước mắt người mẹ, nét mặt anh trở nên trĩu nặng. Anh im lặng một lúc lâu, rồi thì thầm:
– Năm đó, tôi đi theo nhóm làm thuê cho một người đàn ông lạ. Tình cờ, tôi thấy họ chở theo một bé gái khóc lóc ở khu vực gần biển. Lúc ấy tôi chỉ là thằng trẻ, chẳng dám can thiệp. Nhưng gương mặt con bé ám ảnh tôi mãi, nên tôi xăm lại để không quên.

Nghe tới đây, bà Hạnh chết lặng. Tim bà vừa nhói đau vừa le lói hy vọng. Nếu lời Cường nói đúng, nghĩa là Thảo không chết đuối, mà đã bị bắt đi. Nhưng ai là người đàn ông kia? Hiện giờ con ở đâu?

Công an sau đó vào cuộc, ghi lời khai của Cường. Họ bắt đầu lật lại hồ sơ vụ mất tích năm xưa, so sánh lời khai, tìm nhân chứng. Một số mảnh ghép dần khớp lại: thời điểm đó, có vài đối tượng lạ mặt xuất hiện quanh bãi biển, từng bị nghi ngờ hoạt động buôn người.

Bà Hạnh vừa sợ hãi vừa hy vọng. Suốt tám năm, bà đã học cách chấp nhận sự mất mát, nhưng nay, ngọn lửa tìm con lại bùng lên. Mỗi đêm, bà cầu nguyện chỉ cần một lần nữa được thấy con, dù chỉ để biết con còn sống.

Câu chuyện vẫn còn bỏ ngỏ. Nhưng với bà Hạnh, việc nhìn thấy hình xăm ấy đã là một minh chứng: Thảo từng tồn tại trong ký ức của một người ngoài. Và điều đó đủ để bà tin – con mình vẫn còn đâu đó, đang chờ ngày trở về.

Đại diện hộ gia đình có thể nhận quà 100.000 đồng từ Chính phủ dịp 2/9 cho các thành viên

Đại diện hộ gia đình có thể nhận quà 100.000 đồng từ Chính phủ dịp 2.9 cho các thành viên

Nhân kỷ niệm 80 năm Cách mạng tháng Tám và Quốc khánh 2.9, tỉnh Cà Mau trích hơn 260 tỉ đồng để tặng quà cho toàn dân theo Công điện của Thủ tướng.

Nhận 200 triệu ‘chạy án’, cán bộ tòa đ:út túi 170 triệu, ‘trả công’ thẩm phán 30 triệu và cái kết

Bà Nguyễn Thị Nga, cán bộ TAND cấp cao tại Đà Nẵng, nhận 200 triệu đồng để ‘lo’ cho đương sự, sau đó đưa cho thẩm phán xét đơn 30 triệu.

Tòa án nhân dân cấp cao tại Đà Nẵng, nay là tòa phúc thẩm Tòa án nhân dân tối cao tại Đà Nẵng – Ảnh: Đ.C

Đây là một trong số 15 vụ môi giới hối lộ mà bà Nga đã tham gia với tổng số tiền môi giới 8,6 tỉ đồng trong đường dây chạy án xảy ra tại Tòa án nhân dân (TAND) cấp cao tại Đà Nẵng.

Nhận “giúp” mua đất bị tòa án phong tỏa

Theo kết luận điều tra của Cơ quan điều tra Viện Kiểm sát nhân dân tối cao về đại án này, hành vi “môi giới hối lộ” số tiền 200 triệu đồng của bà Nga liên quan vụ án “tranh chấp hợp đồng vay tài sản” tại phường Điện Bàn, TP Đà Nẵng. Đồng phạm với bà Nga trong vụ này còn có ông Trần Văn Lợi (53 tuổi), trú phường Hội An.

Trong vụ án “tranh chấp hợp đồng vay tài sản” trên, nguyên đơn là bà Lê Thị Xuân, ông Nguyễn Văn Tờn và bị đơn là bà Nguyễn Thị Dương (57 tuổi), trú phường Điện Bàn, TP Đà Nẵng.

Theo hồ sơ, ngày 31-10-2023, bà Dương lập hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất và tài sản trên đất là thửa đất 146, tờ bản đồ số 37, phường Điện Bàn, cho bà Võ Thị Kim Anh (42 tuổi), trú cùng phường.

Nhưng trước đó, ngày 10-5-2023, TAND thị xã Điện Bàn (nay là TAND khu vực 10) đã thụ lý vụ kiện “tranh chấp hợp đồng vay tài sản” giữa nguyên đơn là bà Xuân, ông Tờn và bị đơn là bà Dương đối với thửa đất trên.

Đến ngày 29-12-2023, TAND thị xã Điện Bàn ban hành bản án dân sự sơ thẩm, tuyên xử: Công nhận sự thỏa thuận của các đương sự; tiếp tục áp dụng biện pháp khẩn cấp tạm thời phong tỏa tài sản là bất động sản trên theo quyết định của TAND thị xã Điện Bàn ngày 3-11-2023 và quyết định dừng biến động tài sản ngày 3-11-2023 của Chi cục Thi hành án dân sự thị xã Điện Bàn để đảm bảo thi hành án.

Như vậy quyết định áp dụng biện pháp khẩn cấp tạm thời và ngăn chặn biến động tài sản trên ban hành sau thời điểm bà Dương lập hợp đồng chuyển nhượng cho bà Kim Anh.

Lúc này bà Kim Anh kể cho ông Lợi nghe về việc mua nhà đất của bà Dương hiện đang bị tòa án phong tỏa. Lợi nói bà Kim Anh cho mình làm đại diện theo ủy quyền, đồng thời bà này nhờ ông Lợi làm đơn gửi Tòa án nhân dân cấp cao tại Đà Nẵng đề nghị xem xét đơn theo thủ tục giám đốc thẩm.

Từ đó ông Lợi nhờ bà Nga, lúc này là phó phòng giám đốc kiểm tra về dân sự, lao động, kinh doanh thương mại TAND cấp cao tại Đà Nẵng, nghiên cứu giúp hủy bỏ biện pháp phong tỏa tài sản.

Nhận 200 triệu, đưa thẩm phán 30 triệu, ‘cắt lại’ 170 triệu

Nghe ông Lợi trình bày, bà Nga nhận lời và liên hệ thẩm phán xét đơn là ông N.V.T. để hỏi, nhưng ông này trả lời không có căn cứ xem xét thủ tục giám đốc thẩm, chỉ giúp được theo hướng ban hành thông báo trả lời đơn với nội dung: “TAND thị xã Điện Bàn ban hành quyết định áp dụng biện pháp khẩn cấp tạm thời phong tỏa tài sản là nhà đất của bà Dương để đảm bảo cho việc giải quyết vụ án là ảnh hưởng đến quyền và lợi ích hợp pháp của bà Kim Anh”.

Bà Nga trao đổi với ông Lợi và yêu cầu đưa 200 triệu đồng để xử lý.

Ông Lợi trao đổi lại nội dung này cho bà Kim Anh và bà này đồng ý chuyển 200 triệu đồng vào tài khoản cho ông Lợi, ông Lợi chuyển số tiền này vào tài khoản bà Nga. Bà Nga khai sau khi nhận tiền đã đến phòng làm việc của ông T. đưa 30 triệu đồng, còn mình giữ lại 170 triệu đồng.

Ngày 3-7-2024, thẩm phán N.V.T. ký ban hành thông báo giải quyết đơn của bà Kim Anh theo nội dung nêu trên.

Đến ngày 20-11-2024 bà Kim Anh có đơn tố giác gửi cơ quan điều tra.

Quá trình điều tra, ông Lợi và bà Nga khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội. Lời khai của cả hai phù hợp lời khai của người đưa hối lộ, phù hợp kết quả sao kê ngân hàng và các tài liệu, chứng cứ đã thu thập.

Trong vụ án này, bà Nga và ông Lợi bị đề nghị truy tố tội “môi giới hối lộ”. Về hành vi của thẩm phán N.V.T, cơ quan điều tra đang tiếp tục làm rõ.

Nguồn:  https://tuoitre.vn/nhan-200-trieu-chay-an-can-bo-toa-dut-tui-170-trieu-tra-cong-tham-phan-30-trieu-20250829183544681.htm