Cơn mưa cuối hạ vừa tạnh, bầu trời vẫn còn vương hơi nước, nắng xuyên qua đám mây tạo thành vệt sáng mỏng manh. Một chiếc xe sang trọng dừng lại bên cổng nghĩa trang. Từ trong xe, một người đàn ông tóc đã điểm bạc, mặc vest giản dị nhưng toát lên khí chất của người từng trải, chậm rãi bước xuống. Ông là Trần Hạo – một tỷ phú nức tiếng trong giới kinh doanh, từng được biết đến với khối tài sản khổng lồ và quyền lực khiến nhiều người nể phục. Thế nhưng hôm nay, ông chỉ là một người cha đơn độc đến thăm mộ đứa con trai duy nhất của mình, Trần Khang, đã qua đời vì tai nạn giao thông cách đây hai năm.
Ông Hạo mang theo một bó hoa cúc trắng. Bàn tay ông run run khi đặt hoa trước bia mộ. Mỗi lần trở lại đây, ông đều cảm thấy trái tim bị xé toạc thêm một lần. Suốt đời gây dựng sự nghiệp, đến khi già đi, thứ ông muốn nhất là được nhìn con trai tiếp bước, nhưng số phận tàn nhẫn đã lấy đi điều quý giá nhất ấy. Ông thở dài, ngồi xuống bên ngôi mộ, khẽ thì thầm:
“Con trai à… cha lại đến với con đây.”
Trong khoảnh khắc ông đang chìm trong dòng hồi tưởng, một giọng nói non nớt vang lên phía sau:
“Ông ơi, đây là mộ cha cháu… ông là ai vậy?”
Ông Hạo giật mình quay lại. Trước mặt ông là một cậu bé chừng bảy tuổi, gương mặt sáng sủa, đôi mắt trong veo, trên tay còn cầm chiếc bánh mì được ăn dở. Cậu đứng cạnh ngôi mộ khác sát ngay bên mộ Trần Khang, chỉ tay về phía bia mộ của chính con ông.
Trong giây phút đó, ông Hạo lặng người. Tim ông chợt đập nhanh, bàng hoàng như vừa nghe một câu chuyện hoang đường. Một đứa trẻ lại gọi mộ con trai mình là mộ cha nó? Hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu ông, khiến ông vừa ngỡ ngàng vừa sợ hãi.
Ông Hạo cố lấy lại bình tĩnh, mỉm cười gượng gạo và hỏi:
“Cháu bé, sao cháu lại nói đây là mộ cha cháu? Cháu có nhầm lẫn gì không?”
Cậu bé lắc đầu, ánh mắt ngây thơ nhưng kiên định:
“Không nhầm đâu ông. Mẹ cháu bảo cha cháu tên là Khang, mất khi cháu còn bé lắm. Mỗi cuối tuần mẹ cháu đều đưa cháu ra đây, chỉ vào ngôi mộ này và nói cha cháu đang ngủ ở đây.”
Nghe vậy, toàn thân ông Hạo run lên. Cái tên ấy – Khang – chính là tên con trai ông. Ông nhìn thật kỹ cậu bé, thấy gương mặt cậu có vài đường nét quen thuộc: đôi mắt sâu, chiếc cằm nhỏ… giống như bản sao thu nhỏ của Khang ngày còn bé. Cảm xúc trong ông trào dâng, vừa hoang mang vừa đau đớn.
Ông gặng hỏi:
“Thế mẹ cháu là ai? Nhà cháu ở đâu?”
Cậu bé ngập ngừng, có vẻ chưa quen kể chuyện cho người lạ, nhưng rồi cũng trả lời:
“Mẹ cháu tên là Linh. Nhà cháu ở ngay sau con đường lớn kia, gần tiệm tạp hóa. Cháu tên là Nam.”
Ông Hạo lặng người. Linh – cái tên ấy không xa lạ. Trước đây, Khang từng quen một cô gái tên Linh khi còn đi học. Nhưng vì nhiều lý do, mối quan hệ ấy bị gia đình ông ngăn cấm. Ông không ngờ rằng sau ngần ấy năm, Linh vẫn xuất hiện, và hơn thế… bên cạnh cô còn có một đứa trẻ nhận mình là con của Khang.
Nỗi bàng hoàng khiến ông không biết phải tin hay không. Liệu có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hay đó là sự thật mà ông chưa từng hay biết?
Trong lúc ông còn ngẩn ngơ, thì một bóng dáng phụ nữ gấp gáp chạy đến. Đó là một người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt hiền dịu nhưng in dấu vết của thời gian và nỗi nhọc nhằn. Bà ôm lấy cậu bé, vừa trách móc vừa lo lắng:
“Nam, sao con lại chạy lung tung thế này? Mẹ bảo con đợi cơ mà!”
Khi ánh mắt bà chạm vào ông Hạo, cả hai đều khựng lại. Một thoáng im lặng bao trùm, như thể quá khứ vừa ùa về.
Người phụ nữ ấy chính là Linh. Đôi mắt bà thoáng rưng rưng khi nhìn thấy ông Hạo, rồi khẽ cúi đầu. Cậu bé Nam ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ông Hạo nhìn cả hai, lòng ông ngập tràn cảm xúc khó tả: nghi ngờ, hối hận, và cả sự xót xa.
Ông mở lời trước, giọng khàn khàn:
“Cô Linh… cậu bé này… thực sự là con của Khang sao?”
Linh im lặng khá lâu, rồi nắm chặt tay con trai. Bà gật đầu, giọng nghẹn ngào:
“Vâng… Nam là con của Khang. Tôi đã định giấu kín chuyện này, vì biết ông sẽ không bao giờ chấp nhận. Nhưng Khang mất rồi… tôi không muốn con trai mình lớn lên mà không biết gì về cha nó. Tôi chỉ có thể dẫn nó đến đây, thắp nén nhang và kể cho nó nghe về một người cha mà nó chưa từng gặp.”
Ông Hạo lặng đi. Đôi mắt ông nhòa lệ. Trong sâu thẳm, ông biết Linh không nói dối. Gương mặt Nam chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nhưng điều khiến ông đau đớn hơn cả chính là sự thật – ông đã mất đi không chỉ một người con trai, mà còn bỏ rơi đứa cháu nội duy nhất của mình suốt ngần ấy năm.
Ông nhìn Nam, thấy đôi mắt thơ ngây của đứa trẻ ấy ngước lên, chờ đợi một lời giải thích. Ông quỳ xuống, run rẩy đặt bàn tay gân guốc lên vai Nam:
“Cháu… cháu là cháu nội của ông. Ông… ông là cha của cha cháu.”
Cậu bé mở to mắt, bất ngờ xen lẫn tò mò. Linh quay đi lau nước mắt, còn ông Hạo thì bật khóc như một đứa trẻ. Tất cả sự giàu sang, quyền lực bao năm qua bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Ông nhận ra, thứ quý giá nhất mà mình đã đánh mất không phải tiền bạc, mà là gia đình.
Trong không gian tĩnh lặng của nghĩa trang, ba con người đứng cạnh nhau – một ông lão cô độc, một người phụ nữ tần tảo, và một đứa trẻ ngây thơ. Quá khứ, hiện tại và tương lai chợt giao thoa, mở ra một câu chuyện mới: hành trình hàn gắn, bù đắp cho những gì đã mất.