Chiều Sài Gòn tháng 9, mưa rơi bất chợt rồi tạnh nhanh, để lại mặt đường loang loáng ánh đèn xe. Giữa dòng người hối hả, một tiếng gọi khản đặc vang lên khiến người phụ nữ đang bước ra từ chiếc xe sang khựng lại. Cô xoay đầu, và giây phút ấy, thế giới như ngừng trôi…
Mai Anh – nữ doanh nhân nổi tiếng trong giới bất động sản – vốn quen với sự lạnh lùng, kiêu hãnh. Ở tuổi 42, cô có tất cả: biệt thự ven sông, công ty riêng, hàng chục nhân viên cúi chào mỗi ngày. Nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt cô chạm vào dáng người gầy guộc bên vỉa hè, mọi lớp son phấn, mọi vỏ bọc mạnh mẽ đều vỡ vụn.
Người đàn ông ấy… chính là Quang – chồng cũ của cô, người mà 16 năm trước cô từng thề nguyện bên nhau trọn đời, rồi bỏ đi trong một cuộc ly hôn chóng vánh đầy nước mắt. Quang đứng đó, trên tay cầm xấp vé số, áo mưa rách tươm dính sát thân hình gầy gò. Nụ cười ngượng ngập hé ra, đôi mắt ánh lên sự ngỡ ngàng lẫn cay đắng.
“Mai Anh… là em sao?” – giọng Quang run run.
Cô đứng chết lặng. Bao năm trời chôn vùi hình bóng cũ, nay lại hiện hữu rõ ràng đến thế. Nước mắt Mai Anh cứ thế trào ra, không kìm được. Cô lao đến, ôm chầm lấy người đàn ông từng là thanh xuân, mặc kệ ánh nhìn tò mò của người qua đường.
16 năm, mọi thứ thay đổi. Cô thành “nữ đại gia”, còn anh thì… thành người bán vé số rong. Tại sao số phận lại trớ trêu đến vậy?
Câu hỏi ấy bắt đầu hành trình của một buổi chiều tưởng chừng bình thường, nhưng rồi mở ra sự thật mà Mai Anh không ngờ tới…
Khi cả hai ngồi lại bên quán cà phê lề đường, Mai Anh run run chạm vào bàn tay chai sạn của Quang. Hình ảnh ngày xưa ùa về.
Ngày ấy, Quang là chàng sinh viên kỹ thuật hiền lành, ôm giấc mơ mở một xưởng cơ khí. Mai Anh, cô gái tỉnh lẻ lên thành phố học kinh tế, xinh đẹp, thông minh và đầy ước mơ. Họ yêu nhau say đắm, nghèo khó nhưng hạnh phúc. Đám cưới giản dị trong căn nhà trọ nhỏ là minh chứng cho tình yêu chân thành.
Thế nhưng cuộc sống hôn nhân không chỉ là tình yêu. Quang khởi nghiệp thất bại, nợ nần chồng chất. Mai Anh khi ấy vừa sinh con, vừa gánh áp lực cơm áo. Những cuộc cãi vã triền miên, tiếng thở dài nặng nề thay thế cho những buổi tối nắm tay. Đỉnh điểm là khi Quang quyết định vay nóng để gỡ gạc, rồi mất tất cả.
Mai Anh không chịu nổi. Cô nộp đơn ly hôn, mang con về nhà mẹ đẻ, để mặc Quang với những đêm men rượu và gánh nặng thất bại. Cô tự hứa sẽ không bao giờ nhìn lại.
Những năm sau đó, Mai Anh gồng mình vươn lên. Cô buôn bán, đầu tư, xây dựng cơ nghiệp từ con số không. Thành công đến, nhưng cùng với nó là sự trống trải. Cô không còn yêu thêm lần nào, ngoài đứa con trai là niềm an ủi duy nhất.
Còn Quang? Cô từng nghe đâu đó anh trôi dạt, làm thuê, rồi biến mất. Trong tim, cô cho rằng anh đã hủy hoại tất cả và không xứng đáng.
Vậy mà giờ đây, anh lại ngồi trước mặt, với ánh mắt hiền hậu đến đau lòng. Anh kể rằng sau ly hôn, anh không dám tìm gặp con, chỉ lặng lẽ nhìn từ xa mỗi khi nhớ. Anh làm mọi công việc mưu sinh: phụ hồ, xe ôm, rồi cuối cùng là bán vé số. Anh chưa từng tái hôn, chưa từng trách móc, chỉ day dứt vì không giữ được gia đình.
Mai Anh nghẹn ngào. Cô khóc như chưa từng được khóc, vừa hối hận vừa thương xót. Hóa ra suốt 16 năm, người đàn ông ấy vẫn ở ngay Sài Gòn này, vẫn nhớ cô, vẫn lặng lẽ sống cùng ký ức.
Mưa lại rơi lất phất. Quang im lặng một lúc lâu rồi mới thở dài:
“Anh xin lỗi, vì đã để em và con khổ. Nhưng có chuyện này… em cần biết.”
Mai Anh nhìn anh, tim đập mạnh.
Quang kể, thật ra năm đó anh không hề bỏ mặc cô. Anh đã định sang tỉnh khác làm thuê để gửi tiền về, nhưng tai nạn bất ngờ ập đến. Một vụ sập giàn giáo khiến anh chấn thương nặng, mất khả năng lao động nhiều năm. Anh không muốn em biết, sợ em thêm gánh nặng, nên giấu biệt, sống chật vật bằng trợ cấp và việc lặt vặt.
Sau khi bình phục phần nào, anh chọn nghề bán vé số – vừa để có chút thu nhập, vừa để dễ lặng lẽ nhìn con mỗi ngày tan học. “Anh đi sau nó, cách vài con phố thôi… nhưng chưa bao giờ dám gọi.” – Quang nói, mắt rưng rưng.
Mai Anh chết lặng. Tất cả sự oán trách suốt bao năm bỗng tan biến, thay bằng một nỗi đau khôn tả. Người đàn ông cô từng nghĩ là kẻ bỏ rơi, hóa ra lại là người âm thầm hy sinh, chịu đựng, chỉ để bảo vệ cô khỏi gánh nặng.
Cô nắm chặt tay anh, nước mắt rơi không dứt. Lần đầu tiên sau 16 năm, cô muốn tha thứ – không chỉ cho anh, mà cho chính mình, vì đã quá khắt khe, quá kiêu hãnh.
Ngoài kia, dòng người vẫn vội vã. Nhưng trong góc nhỏ chiều Sài Gòn, hai con người từng đánh mất nhau nay lại ngồi đối diện. Không ai biết tương lai sẽ ra sao, nhưng khoảnh khắc ấy, họ tìm lại được điều quý giá nhất: một chút bình yên trong tim, sau bao năm giông bão.
Và rồi, giữa mưa tháng 9, nữ đại gia khóc như mưa trong vòng tay người chồng cũ – như thể thanh xuân chưa từng rời bỏ.