Home Blog Page 2

Suốt một năm chắt chiu từng đồng, anh Hòa cuối cùng cũng dành dụm được 15 triệu – số tiền đủ để đưa vợ và hai con nhỏ thực hiện chuyến du lịch đầu tiên đến Hạ Long. Nào ngờ, chuyến đi tưởng chừng là niềm vui trọn vẹn ấy lại trở thành định mệnh. Hôm đó, giữa sóng nước mênh mông, anh thều thào với con trong giây phút cuối: ‘Bố mệt quá… bố buông tay nhé…’ – rồi chìm dần vào lòng biển, mang theo cả hai đứa con thơ…

Anh Hòa không phải là người mơ mộng nhiều. Anh sống thực tế – đủ để biết rằng với đồng lương công nhân của mình, cuộc sống chẳng mấy khi có những chuyến đi xa hay những trải nghiệm đắt đỏ. Suốt 12 năm từ khi lấy vợ, chưa khi nào anh đưa cả nhà đi nghỉ ở đâu ngoài ngoại ô thành phố. Chuyến đi xa nhất là lần về quê vợ ở Nam Định, cách Hà Nội hơn trăm cây số – cũng là bằng xe khách chật chội, nóng nực và chỉ gói gọn trong ba ngày.

Vậy mà năm nay, khi con gái lớn của anh – bé Thảo – được giấy khen học sinh giỏi toàn diện, còn bé út – cu Bin – bắt đầu ê a đánh vần những con chữ đầu tiên, anh quyết định “chơi lớn” một lần. Cũng bởi vợ anh, chị Ngân, đã thỏ thẻ từ đầu năm: “Hay là hè này mình cố thu xếp cho các con đi biển một lần anh nhỉ? Chúng nó chưa từng thấy biển đâu.” Anh cười, nửa thật nửa đùa: “Ừ, để anh gom tiền Tết thưởng, rồi mỗi tháng để dành chút, biết đâu cuối hè mình đủ.”

Nói vậy, nhưng anh nghiêm túc thực hiện. Từ Tết, anh bắt đầu ghi chép chi tiêu từng đồng. Bỏ hẳn thói quen mua vài lon bia mỗi cuối tuần, từ chối hết các cuộc tụ tập với bạn bè, thậm chí còn xin làm thêm giờ. Chị Ngân cũng tiết kiệm từng mớ rau, cân thịt. Cả hai đều có cùng một mục tiêu duy nhất: đưa các con đến biển.

Và cuối cùng, đến đầu tháng Bảy, khi anh đếm lại những tờ tiền đã được cuộn gọn trong ống nhựa cũ – một triệu, hai triệu… mười lăm triệu – anh thở phào, mắt ánh lên niềm hạnh phúc. “Vừa đủ! Mình đi Hạ Long, hai ngày một đêm thôi cũng được. Để bọn trẻ ngắm biển, tắm nắng, ăn hải sản lần đầu trong đời.”

Lũ trẻ thì khỏi phải nói, vui như Tết. Cả nhà háo hức chuẩn bị từ áo phao, kính bơi đến kem chống nắng. Đêm trước ngày đi, bé Thảo còn viết nhật ký: “Ngày mai con được đi biển! Biển như thế nào nhỉ? Có màu xanh như trong sách Địa không? Con sẽ nhặt vỏ ốc thật nhiều mang về tặng cô giáo.”

Anh Hòa nhìn con hí hoáy ghi chép, trong lòng dâng lên niềm xúc động lạ thường. Anh không phải người hay thể hiện tình cảm, nhưng lúc đó, anh quay sang vợ thì thầm: “Chỉ cần tụi nhỏ hạnh phúc, anh thấy mọi mệt mỏi cả năm qua đều xứng đáng.”

Chuyến xe giường nằm rời Hà Nội lúc 6 giờ sáng, lăn bánh về phía vùng đất của biển cả. Trong lòng anh Hòa là một sự háo hức – giống như cảm giác lần đầu tiên được tặng phần thưởng khi còn là cậu học sinh lớp 5 vậy. Biển đang chờ họ, cùng những tiếng cười ngây thơ, cùng những bước chân nhỏ hằn trên cát trắng.

Chẳng ai ngờ rằng, giấc mơ chỉ vừa mới bắt đầu đã sắp sửa hóa cơn ác mộng…

Hạ Long chào đón họ bằng ánh nắng rực rỡ, tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ và mùi mặn mòi của gió biển – cái mùi xa lạ mà các con anh Hòa thích mê. Bé Thảo reo lên khi lần đầu chân chạm nước: “Mát lạnh quá bố ơi!” Cu Bin thì cứ cười khanh khách, vừa chạy vừa vốc cát ném tung tóe.

Anh Hòa đứng nhìn vợ con với một nụ cười nhẹ nhõm. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh cảm thấy mình đang làm đúng vai trò của người chồng, người cha. Anh không cho con cái điều kiện vật chất đầy đủ như những gia đình khác, nhưng ít nhất, anh đã cho chúng một kỷ niệm quý giá.

Chiều hôm đó, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi tại một homestay nhỏ, cả nhà quyết định đi tàu tham quan vịnh. Tàu không lớn, nhưng có áo phao đầy đủ, có hướng dẫn viên nhiệt tình. Họ cùng với vài gia đình khác lên tàu, háo hức với lịch trình ngắm hang Đầu Gỗ, hang Sửng Sốt rồi neo lại ở một khu vực vắng để tắm biển tự do.

“Anh Hòa, nhớ trông chừng hai đứa nhỏ nhé, đừng cho bơi ra xa,” chị Ngân dặn khi chuẩn bị cho con mặc áo phao.

“Yên tâm, có bố ở đây,” anh vỗ ngực, nửa đùa nửa thật.

Tàu neo ở khu vực nước trong vắt. Có bãi cát nổi nhỏ nổi lên giữa vịnh. Mọi người rôm rả xuống tắm, bơi lội. Bé Thảo và cu Bin được anh Hòa kèm sát. Anh đỡ con tập bơi, cười vang mỗi khi chúng hò hét gọi: “Bố ơi, nhìn con nè!”

Bất chợt, gió nổi lên – không lớn nhưng đủ khiến mặt nước xao động. Một chiếc xuồng máy từ xa đi ngang làm sóng đập mạnh vào mạn tàu. Trong một khoảnh khắc thiếu quan sát, anh Hòa đang giúp cu Bin quay đầu thì sóng ập vào. Chiếc phao nhỏ lệch hướng. Bé Thảo – không biết vì hoảng loạn hay cố bơi theo em – bất chợt mất thăng bằng, trượt khỏi vùng nước nông. Anh Hòa hét lớn: “Thảo ơi, đừng bơi nữa, bố tới!”

Mọi thứ sau đó diễn ra như một cơn lốc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh Hòa quăng mình ra khỏi vùng an toàn, cố gắng tiếp cận hai đứa con đang vùng vẫy. Người trên tàu la hét. Hướng dẫn viên vội thả phao cứu sinh. Nhưng sóng lúc đó đã dồn dập. Một tay ôm Thảo, một tay đỡ cu Bin, anh Hòa cố gắng đạp nước đưa các con vào bờ.

“Bố mệt quá, bố buông tay nhé…”

Chị Ngân kể lại sau này trong nước mắt, rằng đó là câu cuối cùng chị nghe từ miệng chồng khi anh gắng sức đẩy hai con về phía người cứu hộ. Còn chính anh – không một ai biết – đã chìm dần dưới làn nước xanh biếc, giữa hàng ngàn con sóng vô tình.

Ngày hôm đó, Hạ Long không còn là thiên đường. Biển xanh ấy đã giữ lại một người cha.

Ba ngày sau vụ tai nạn, người ta tìm thấy thi thể anh Hòa trôi dạt vào một góc vịnh, cách nơi tàu neo khoảng gần một cây số. Thi thể anh vẫn còn mặc nguyên chiếc áo phao rách – có lẽ do va chạm khi cố gắng cứu hai đứa trẻ. Khuôn mặt anh bình thản, như đang ngủ – một giấc ngủ không mộng mị, nhưng đầy thắt lòng với người ở lại.

Chị Ngân ngất lên ngất xuống, không tin đó là sự thật. Từ khoảnh khắc anh buông tay, để lại hai đứa trẻ hoảng loạn được người dân vớt lên bờ, chị đã chỉ còn lại một nửa linh hồn. Vết nứt ấy quá lớn, không gì hàn gắn nổi.

Bé Thảo từ hôm đó không còn cười nữa. Cô bé chỉ lặng lẽ ôm con vỏ ốc nhặt được trên bãi cát, tay vẫn run rẩy: “Con gọi bố rồi… Bố không nghe thấy con…” Cu Bin thì chưa hiểu hết. Bé chỉ biết bố không còn bế bé nữa, không còn vỗ mông bé trước giờ ngủ. Những đêm về sau, thằng bé hay ú ớ: “Bố đâu rồi mẹ? Sao bố không về nhà mình?”

Chuyến xe về Hà Nội là một hành trình im lặng đến tê dại. Hành lý vẫn còn nguyên – túi bánh rán ven biển, chiếc áo phao nhỏ mua cho cu Bin, cả chiếc kính râm anh Hòa mới mua… nhưng tất cả trở thành những vật kỷ niệm đau đớn. Không ai trong xe dám nói câu nào. Mọi người chỉ đưa mắt nhìn ba mẹ con chị Ngân – như một lời chia buồn lặng câm.

Tang lễ anh Hòa không lớn, không có vòng hoa đắt tiền hay người đưa tiễn đông đúc. Nhưng trong căn nhà nhỏ ở góc phố, tiếng khóc của chị Ngân đủ xé lòng cả khu phố nghèo. Hàng xóm kể nhau nghe rằng cả năm anh Hòa dành dụm để đi du lịch một lần. Mà lần đó lại là chuyến đi cuối đời.

Một ông bác hàng xóm nhìn linh cữu mà lẩm bẩm: “Nó là thằng đàn ông tử tế… Tử tế đến mức dám đánh đổi mạng sống vì con. Hiếm lắm rồi, đời này…”

Ngày tiễn anh về nơi an nghỉ, trời mưa. Những hạt mưa nặng như có nước mắt, cứ rơi mãi không dứt. Bé Thảo cầm bó hoa trắng, đặt lên nắp quan tài bố, thì thầm: “Bố ơi, biển xanh lắm… Nhưng con không muốn đi nữa. Vì bố không ở đó.”

Chị Ngân không còn khóc được nữa. Đôi mắt chị khô khốc, hốc hác chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Đau thương không bật thành tiếng, mà hóa thành cái trống rỗng cào cấu lồng ngực. Từ sau tang lễ, chị thức trắng đêm, lần giở từng tấm ảnh của chồng: ảnh ngày cưới, ảnh anh bế Thảo lần đầu, ảnh Tết năm ngoái cả nhà mặc áo đỏ…

Chuyến đi ấy, đáng lẽ là giấc mơ. Giờ đây, nó trở thành cơn ác mộng – kéo dài không dứt trong từng đêm chị nằm mơ thấy anh Hòa chìa tay, mỉm cười: “Anh không sao… Em cứ sống tốt, chăm các con giúp anh.”

Nhưng làm sao sống bình thường khi người đầu ấp tay gối mười mấy năm bỗng biến mất? Làm sao trả lời những câu hỏi dồn dập từ hai đứa trẻ? Làm sao xóa đi hình ảnh anh vật lộn giữa sóng nước, đẩy con về rồi dần chìm vào vô tận?

Ngày thứ bảy sau tang lễ, chị Ngân đứng trước bàn thờ anh, chắp tay run rẩy:
“Anh à… Em xin lỗi. Em rủ anh đi biển. Nếu ngày đó em không nói, có lẽ giờ anh vẫn còn ở đây… Em sai rồi, anh ơi…”

Và rồi chị ngồi sụp xuống sàn. Hai đứa trẻ ôm mẹ. Cả ba – một gia đình không còn trọn vẹn – ngồi im lặng trong căn nhà lạnh tanh. Ngoài trời, mưa vẫn rơi.

Gia đình 4 người m;ấ;t vì l;ậ;t tàu: Mẹ mắc UT, cả nhà du lịch mừng con vào đại học, giờ chỉ còn đúng cậu bé trở về cùng 4 cỗ qu;a;n t;à;i

Bà Ng. bị ung thư nên gia cảnh khó khăn, không ngờ chuyến du lịch hiếm hoi của cả nhà mừng con vào đại học lại gặp nạn lật tàu ở Hạ Long, 5 người đi chỉ 1 người trở về.

Ngày 20/7, không khí tang thương bao trùm thôn Vĩnh Ninh, xã Đại Thanh, TP Hà Nội, nơi có gia đình 4 người thiệt mạng trong vụ lật tàu ở Vịnh Hạ Long. Nhìn di ảnh ông N.H.T. và vợ con trên ban thờ, những người đến chia buồn đều cảm thấy thắt lòng đau xót trước tai họa nghiệt ngã giáng xuống gia đình này trong chuyến du lịch định mệnh.

Ông N.H.T. (sinh năm 1973) làm lái xe; vợ ông là bà T.T.Ng. (sinh năm 1974) ở nhà nội trợ. Cuộc sống tuy không khá giả nhưng gia đình lúc nào cũng đầm ấm, hạnh phúc. Trong ba người con của họ, con gái cả T.H. (sinh năm 2002) mới tốt nghiệp đại học, đi làm chưa lâu; con trai thứ 2 là P. (sinh năm 2007) vừa tốt nghiệp THPT, còn con gái út A.T. tròn 8 tuổi.

Bà Ng. có bệnh ung thư nhưng thỉnh thoảng vẫn nhận vài việc lặt vặt để kiếm thêm thu nhập. Gia đình họ hiếm khi đi du lịch, không ngờ chuyến đi mừng con trai vào đại học lại thành thảm kịch, 5 người đi nhưng chỉ một người trở về.
Ban thờ gia đình 4 người thiệt mạng trong vụ lật tàu ở Quảng Ninh.

Ban thờ gia đình 4 người thiệt mạng trong vụ lật tàu ở Quảng Ninh.

Ông Dũng (58 tuổi, anh trai ông T.) thẫn thờ bên chiếc bàn thờ tạm, nơi 4 tấm di ảnh của em trai, em dâu và hai cháu ruột được đặt cạnh nhau. Giọng ông nghẹn lại vì đau xót: “Nỗi mất mát này quá lớn, không gì có thể bù đắp được. Các em, các cháu tôi ra đi quá đột ngột…, đến giờ, tôi vẫn không thể tin đó là sự thật”.

Ngồi ở một góc nhỏ trong ngôi nhà tang tóc, chị An – người em thân thiết của bà Ng. – mắt đỏ hoe, nhiều lần bật khóc khi nhìn về loạt di ảnh.

Chị vừa nấc vừa kể: “Tôi với chị Ng. quen nhau được hơn 10 năm nay. Dù không phải người thân ruột thịt nhưng chúng tôi luôn chia sẻ, giúp đỡ nhau những lúc khó khăn, coi nhau như chị em ruột trong nhà.

Vừa mới đây, chúng tôi vẫn còn trò chuyện qua tin nhắn. Nào ngờ sáng nay, tôi nhận được tin gia đình chị đi du lịch gặp nạn, mất 4 người, chỉ còn cháu P. Tôi không tin là thật cho đến khi thấy clip gia đình chị ngồi trên chiếc tàu bị đắm ở vịnh Hạ Long”.

Theo chia sẻ của chị An, vợ chồng bà Ng. sống tình cảm, hiền lành và chăm chỉ, chịu khó: “Hoàn cảnh gia đình chị Ng. vốn bình thường, không dư giả. Từ khi chị phát hiện mắc bệnh ung thư, gia đình rơi vào cảnh chật vật. Tiền thuốc men, chi phí điều trị quá tốn kém, trong khi ba đứa con còn đang tuổi ăn học. Vợ chồng chị ấy làm nhiều công việc nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu, nhiều lúc túng thiếu phải vay mượn để mua thuốc hay đóng học cho các con”.

Thương người chị thân thiết dù vất vả khó khăn đến mấy cũng cố lo cho các con ăn học đàng hoàng, chị An nghẹn ngào: “Kể từ khi quen chị Ng. đến nay, tôi chưa bao giờ thấy gia đình chị đi du lịch hay nghỉ mát ở đâu. Chuyến đi du lịch vừa rồi là món quà anh chị dành tặng con trai sau khi cháu thi xong lớp 12 và chuẩn bị bước vào đại học. Có ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nỗi đau mất mát quá lớn, chỉ còn P. thoát nạn. Tôi không biết liệu cháu có vượt qua được nỗi đau này không nữa”.

Xuyên đêm trục vớt tàu Vịnh Xanh 58 ở vịnh Hạ Long.

Vụ chìm tàu xảy ra trưa 19/7. Tàu du lịch Vịnh Xanh 58, biển kiểm soát QN-7105, chở 49 người gồm 46 du khách và 3 thuyền viên, rời cảng lúc 12h55 để tham quan các điểm du lịch nổi tiếng trên tuyến 2 vịnh Hạ Long. Đến khoảng 13h30, tàu gặp giông lốc bất ngờ; 14h05 thì hoàn toàn mất tín hiệu GPS.

Đến thời điểm hiện tại, lực lượng chức năng tìm thấy 45 trong tổng số 49 người trên tàu, trong đó 35 người thiệt mạng và 10 người sống sót. Hiện còn 4 người mất tích.

Theo thông tin ban đầu từ các xã, phường ở Hà Nội, thành phố có 17 người được xác nhận tử vong, 3 người bị thương, 3 người mất tích trong vụ tai nạn nghiêm trọng này.

“Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi…”

Buổi sáng hôm ấy, trời cao trong xanh đến lạ. Mặt biển Hạ Long phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ, soi chiếu từng tia nắng đầu ngày óng ánh như rắc vàng. Sóng không lớn, chỉ đủ vỗ nhẹ vào mạn tàu tạo ra âm thanh đều đặn, tựa nhịp tim của biển khơi. Cảnh vật đẹp đến nghẹn lời, và nếu ai đó bảo rằng một cơn bão dữ dội sắp ập đến, chắc chắn sẽ bị cho là kẻ hoang tưởng. Bởi vì vào buổi sáng ấy — chẳng ai có lý do để lo lắng.

Ông Thành đứng tựa lan can, hít đầy một hơi không khí mằn mặn mà trong lành, rồi quay sang vợ, cười nhẹ:
“Đáng lẽ mình phải đi từ năm ngoái rồi.”

Bà chỉ gật đầu, tay kéo chiếc khăn quàng cổ sặc sỡ mà cô cháu gái vừa tặng. Dưới ánh nắng, sắc màu của nó rực rỡ như cờ hội. Phía xa, Đức Minh – con trai ông – đang cầm máy ảnh chụp lia lịa. Bạn gái cậu, một cô gái nhỏ nhắn tên Phương, rạng rỡ trong chiếc váy trắng, đang chỉ tay về phía đảo Đầu Gỗ, nơi đàn chim hải âu bay rợp trời.

Trẻ con trong đoàn – đám cháu của ông Thành – thì líu ríu như đàn sẻ nâu, luôn miệng hỏi chú lái tàu về các hòn đảo, các truyền thuyết, những hang động đá vôi được ánh nắng chiếu rọi tạo thành những mảng sáng kỳ ảo.

Không khí trên tàu như một buổi họp mặt lớn: ấm áp, thân tình và tràn ngập tiếng cười.
Chuyến đi này được lên kế hoạch từ nhiều tháng trước, như một cách để gắn kết đại gia đình sau quãng thời gian dài bận rộn. Ai cũng hào hứng. Ông Thành, người ít khi nghỉ ngơi, cuối cùng cũng đồng ý buông bỏ công việc, tắt điện thoại, và sống đúng nghĩa cho mình một ngày.

Tàu chầm chậm lướt qua những vách đá phủ rêu xanh, len lỏi vào giữa các đảo nhỏ, nơi sóng biển rì rào kể chuyện muôn đời. Trên boong, bà Thành thỉnh thoảng lại mỉm cười, lặng lẽ nhìn các con cháu, ánh mắt bà dường như đang lưu giữ từng khoảnh khắc vào ký ức.

Chẳng ai biết rằng… chính trong khoảnh khắc bình yên đó, mầm mống của bi kịch đã len lỏi.

Khoảng 9 giờ sáng, ông Thành nhận ra trời có dấu hiệu lạ. Không phải vì biển động, cũng không vì sóng to. Chỉ là… một cảm giác bất an, mơ hồ, khiến ông đứng ngồi không yên.

Ông gọi điện cho Đức Minh – lúc đó tàu đã đi khá xa khỏi cảng – giọng lo lắng:
“Con nói người ta quay tàu về đi, bố thấy có cái gì không ổn.”

Minh trả lời, có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ giọng trấn an:
“Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi. Trời đang đẹp lắm mà.”

Ông Thành nhìn về phía xa chân trời – nơi mây bắt đầu dày đặc hơn, một vệt xám lặng lẽ bò ngang qua nền trời như một vết xước.

“Không được, phải quay lại…” – ông nói với chính mình, nhưng tiếng còi xe ở bến Hà Tu át cả tiếng lòng ông. Ông ngước lên – mây đang chuyển động nhanh hơn, và gió bắt đầu đổi hướng.

Chẳng ai nghe thấy tiếng cảnh báo vô hình của ông trời. Và rồi… chỉ vài chục phút sau, vùng trời Hạ Long không còn trong xanh nữa.

Mười phút sau cuộc gọi cuối cùng ấy, trời như đổi tính.

Đầu tiên là một làn gió lạnh quét qua vùng nước vốn đang phẳng lặng. Mặt biển gợn sóng lăn tăn, tưởng chừng chỉ là cơn gió bình thường đánh thức sự sống trong không gian thanh bình ấy. Nhưng rồi, từ phía xa, một dải mây đen dày đặc vươn dài như móng vuốt chầm chậm trườn tới, nuốt chửng ánh sáng ban mai.

Trên tàu, tiếng cười nói bắt đầu nhỏ lại. Đức Minh ngẩng đầu nhìn trời, khẽ chau mày:
“Sao mây kéo nhanh vậy?”

Phương nắm lấy tay Minh, hơi siết lại.
“Anh ơi… em thấy lạnh sống lưng.”

Đám trẻ con ngừng đùa nghịch. Một cơn gió mạnh bất ngờ giật bay chiếc nón của bé Mai – đứa cháu gái nhỏ nhất. Nó òa khóc. Tiếng khóc ấy – giữa một khoảng không dần im lặng – như chiếc kim chọc thủng tấm màn yên ả cuối cùng.

Rồi… đến lượt sấm vang lên. Không phải tiếng sấm bình thường – mà là thứ âm thanh khô khốc, dữ dội, như tiếng nứt của vòm trời. Một tia chớp bổ dọc xuống cách tàu chưa đầy trăm mét, làm mặt nước nổ tung như bị ai đó đấm thẳng từ trên cao.

Trên boong, bác lái tàu – vốn lạc quan và dạn dày sóng gió – lần đầu tiên gào lên:
“Mọi người vào khoang! Có lốc xoáy!”

Nhưng đã quá muộn.

Từ phía mạn phải, một cột nước khổng lồ bốc lên trời, xoay cuồng như một con quái vật bằng hơi nước, cuốn theo bọt trắng và cả tiếng gào thét của thiên nhiên. Lốc xoáy tràn đến, không chút báo trước, không chút nương tay.

Tàu chao nghiêng, rồi nghiêng nữa. Tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếng người gọi nhau trong hoảng loạn, tiếng va đập của cơ thể vào vách gỗ. Một chiếc vali văng khỏi lan can, rơi xuống biển, như một dấu hiệu cho thấy sự kiểm soát đã mất.

Rồi… con tàu lật úp.

Tất cả diễn ra trong chưa đầy 30 giây.

Nước tràn vào khoang. Bóng tối bao phủ. Người chới với giữa vật thể, giữa tiếng nấc nghẹn và những bàn tay tuyệt vọng cố bấu víu vào bất kỳ thứ gì nổi được.

Trong hỗn loạn ấy, Đức Minh không kêu gào. Anh không nghĩ đến bản thân. Anh chỉ lao thẳng xuống lòng nước, mặc cho ngực đau buốt vì áp lực, mặc cho tai ù đi vì tiếng gió rít vang bên trong hộp sọ.

“Phải tìm mẹ… mẹ ở đâu?” – đầu anh chỉ có một điều đó.

Anh luồn qua các khung cửa, len vào khoang đang nghiêng lệch như sắp vỡ tung. Một thoáng ánh sáng từ khoảng hở khiến anh thấy được vạt áo của mẹ, bị kẹt dưới dầm gỗ. Anh bơi tới.

Bàn tay run rẩy của bà nắm lấy anh – yếu ớt, nhưng còn sống.

Anh kéo. Nước ngập đến cổ.

Anh gồng mình, dồn hết sức, cắn chặt răng như muốn rách môi. Và trong giây phút tưởng chừng không thể, dầm gỗ nhích ra vài phân – đủ để bà Thành trượt khỏi.

Hai mẹ con nổi lên mặt nước. Cả hai ho sặc sụa, nhưng vẫn sống.

Xung quanh, không còn tiếng động cơ. Không còn tiếng hướng dẫn. Chỉ có tiếng sóng và những tiếng kêu cứu rời rạc – dần thưa, dần yếu. Trên mặt biển, vết dầu loang và mảnh vỡ gỗ tàu trôi lềnh bềnh.

Một chuyến đi đã bắt đầu bằng nắng, và kết thúc trong nước mắt.

Và tại khu vực cảng, ông Thành – người đã dự cảm được tất cả nhưng không thể ngăn nổi – ngồi lặng. Mắt ông đỏ hoe, giọng khản đặc khi kể lại với những người tìm kiếm cứu hộ:
“Nó bảo: ‘Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được…’”

Ông lặp lại câu nói ấy – như một lời hối hận không thể nguôi. Và bên tai ông, tiếng gió biển vẫn thổi, nhưng không còn yên lành như sáng sớm nữa.

Tỉnh Quảng Ninh sẽ đỡ đầu cho các cháu m-ồ c-ôi, bố mẹ các em đã qua đời có thể an nghỉ rồi

Quảng Ninh hết sức chia sẻ nỗi đau, nỗi mất mát với gia đình những người gặp nạn trong vụ đắm tàu du lịch trên vịnh Hạ Long. Đây là một tai nạn rủi ro không may, nằm ngoài cảnh báo trước đó. Ngoài việc tìm kiếm các nạn nhân còn lại, tỉnh cũng đã hỗ trợ tối đa cho những người gặp nạn, đồng thời huy động các nguồn xã hội hóa để tiếp tục hỗ trợ gia đình các nạn nhân. Đặc biệt, tỉnh cũng định hướng sẽ nhận đỡ đầu những trẻ mồ côi bởi vụ đắm tàu này.

Quảng Ninh sẽ nhận đỡ đầu những trẻ mồ côi trong vụ đắm tàu trên Vịnh Hạ Long- Ảnh 1.

Toàn cảnh hội nghị thông tin báo chí.

Quyết tâm cao nhất để tìm kiếm các nạn nhân xấu số còn mất tích

Chiều 20/7, tại TP Hạ Long, đồng chí Nguyễn Văn Công, Phó Chủ tịch UBND tỉnh đã chủ trì hội nghị thông tin báo chí về việc đắm tàu du lịch trên vịnh Hạ Long vào chiều ngày 19/7.

Thông tin với các cơ quan báo chí, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Nguyễn Văn Công cho biết chiều ngày 19/7, trên địa bàn tỉnh diễn ra tình trạng thời tiết giông lốc hết sức phức tạp, dẫn đến sự cố tai nạn rủi ro nghiêm trọng trên vịnh Hạ Long, làm tàu Vịnh Xanh 58 BKS QN-7105 đang trong quá trình chở khách tham quan vịnh Hạ Long đã bị lật úp, dẫn đến thiệt hại nặng nề về người.

Ngay khi nhận được thông tin lúc 15h30, các đồng chí lãnh đạo tỉnh đã triển khai ngay các phương án tổng lực huy động các lực lượng, trực tiếp có mặt tại hiện trường để chỉ đạo công tác tìm kiếm, cứu nạn cứu hộ.

Chỉ sau 15 phút, lực lượng đầu tiên (BĐBP Quảng Ninh) đã có mặt tại hiện trường, cứu người bị nạn; lực lượng chữa cháy và cứu nạn cứu hộ tiếp cận tàu bị nạn, triển khai các phương án ứng cứu.

Quảng Ninh sẽ nhận đỡ đầu những trẻ mồ côi trong vụ đắm tàu trên Vịnh Hạ Long- Ảnh 2.

Đồng chí Nguyễn Văn Công, Phó Chủ tịch UBND tỉnh khẳng định: Quảng Ninh ưu tiên tập trung cao độ cho công tác cứu nạn cứu hộ.

Đồng chí Phó Chủ tịch UBND tỉnh nhấn mạnh trong sự cố lần này, Quảng Ninh đã nhận được sự hỗ trợ rất lớn từ các bộ, ngành trung ương (Bộ Quốc phòng, Bộ Công an và các ngành chức năng khác…) với mục tiêu cao nhất là tìm kiếm những người gặp nạn.

Ngay trong đêm 19/7 đã cơ bản hoàn tất việc trục vớt, lai dắt tàu bị nạn và trong sáng ngày 20/7 đã tiến hành xác minh, bàn giao thi hài 35 nạn nhân về gia đình để lo hậu sự.

Đại tá Hoàng Văn Thuyết, Chính ủy Bộ CHQS tỉnh, cho biết: Công tác tìm kiếm, cứu nạn cứu hộ tập trung mọi lực lượng, phương tiện. Chỉ trong đêm qua, đã có hàng nghìn người thuộc các lực lượng và khoảng 500 ngư dân trong vùng vịnh tham gia tìm kiếm cứu nạn.

Sáng nay, khoảng 250 người và trên 50 phương tiện của các lực lượng Quân đội, Công an trên địa bàn tỉnh vẫn đang phối hợp tích cực, với nỗ lực, quyết tâm cao nhất để tìm kiếm các nạn nhân xấu số còn mất tích.

Bên cạnh đó, công tác y tế cũng được triển khai chu đáo. Ngay từ chiều qua, ngành y tế đã huy động 12 đội cấp cứu cùng các xe cứu thương chuyển các bệnh nhân vào cấp cứu tại các bệnh viện; phối hợp với các lực lượng chức năng tổ chức khám nghiệm tử thi và huy động xe cứu thương để đưa các thi hài nạn nhân về gia đình; đồng thời hỗ trợ toàn bộ viện phí, phương tiện vận chuyển.

Hiện tại, toàn bộ 10 người được cứu sống sức khỏe đã ổn định, một số bệnh nhân được chuyển về bệnh viện gần nhà cho gia đình tiện chăm sóc.

Quảng Ninh sẽ nhận đỡ đầu những trẻ mồ côi trong vụ đắm tàu trên Vịnh Hạ Long- Ảnh 3.

Đại tá Hoàng Văn Thuyết, Chính ủy Bộ CHQS tỉnh nhấn mạnh về công tác huy động lực lượng, phương tiện trong công tác cứu hộ.

Tiêu chuẩn an toàn của tàu du lịch hoạt động trên vịnh Hạ Long cao hơn quy chuẩn đăng kiểm hiện hành

Giải đáp thắc mắc của đại diện các cơ quan báo chí liên quan đến tiêu chuẩn an toàn kỹ thuật của tàu du lịch hoạt động trên vịnh Hạ Long, ông Bùi Hồng Minh, Phó Giám đốc Sở Xây dựng cho biết: Năm 2015, UBND tỉnh Quảng Ninh đã ban hành Quyết định 4088/QĐ-UBND ngày 24/12/2015, quy định tạm thời về quản lý hoạt động tàu du lịch trên vịnh Hạ Long, vịnh Bái Tử Long.

Theo quyết định này, yêu cầu đảm bảo an toàn đối với tàu du lịch hoạt động trên vịnh Hạ Long, vịnh Bái Tử Long cao hơn so với quy chuẩn của đăng kiểm hiện hành.

Bên cạnh đó, Quyết định 43/2024/QĐ-UBND của UBND tỉnh Quảng Ninh quy định các biện pháp quản lý hoạt động của phương tiện thủy nội địa phục vụ khách du lịch trên vịnh Hạ Long, vịnh Bái Tử Long, cũng đưa ra 15 tiêu chí an toàn và chất lượng dịch vụ cao hơn so với tiêu chuẩn quốc gia.

Vì thế, hiện nay, 100% tàu du lịch trên vịnh Hạ Long có chất lượng an toàn cao hơn quy chuẩn. Dẫn chứng đối với tàu Vịnh Xanh 58 vừa gặp nạn, ông Minh cho biết thêm, hệ số an toàn của tàu là 2,3 (trong khi đó, mức tiêu chuẩn hiện nay là trên 1).

Quảng Ninh sẽ nhận đỡ đầu những trẻ mồ côi trong vụ đắm tàu trên Vịnh Hạ Long- Ảnh 4.

Ông Bùi Hồng Minh, Phó Giám đốc Sở Xây dựng thông tin về tiêu chuẩn chất lượng tàu du lịch trên vịnh Hạ Long.

80% nạn nhân đều mặc áo phao

Theo quy định, hành khách đi trên phương tiện vận chuyển khách ngang sông (phà, đò) bắt buộc mặc áo phao suốt hành trình.

Còn trường hợp tàu du lịch Vịnh Xanh 58 QN-7105 (phương tiện tàu du lịch, tàu khách) thì không bắt buộc phải mặc áo phao, trừ trường hợp khẩn cấp.

Trong khi đó, quá trình cứu hộ tàu Vịnh Xanh 58 cho thấy, 80% các nạn nhân đều mặc áo phao, tức là nhà tàu đã có cảnh báo, hướng dẫn đầy đủ.

Ông Minh cũng nhấn mạnh thêm, việc cấp phép cho phương tiện xuất bến thực hiện theo quy định, phải đảm bảo an toàn kỹ thuật, bảo vệ môi trường, chứng chỉ, các điều kiện thuyền viên, thời tiết.

Theo Trung tâm dự báo khí tượng thủy văn ngày 19/7, bản tin dự báo thời tiết lúc 6h30 và 10h, đều thông báo vịnh Hạ Long có gió cấp 2, cấp 3; đến 13h30 mới có bản tin bổ sung cảnh báo giông lốc. Trong khi đó, tàu Vịnh Xanh 58 xuất bến lúc 12h45, trước khi có cảnh báo giông lốc.

Quảng Ninh sẽ nhận đỡ đầu những trẻ mồ côi trong vụ đắm tàu trên Vịnh Hạ Long- Ảnh 5.

Thượng tá Cù Quốc Thắng, Phó Giám đốc Công an tỉnh thông tin về công tác điều tra vụ việc.

Có 49 người trên tàu, hiện tại 4 người vẫn mất tích

Liên quan đến thông tin về số lượng nạn nhân trên tàu, Thượng tá Cù Quốc Thắng, Phó Giám đốc Công an tỉnh cho biết: Song song với quá trình tìm kiếm, cứu hộ, lực lượng Công an tỉnh đã khẩn trương xác minh, xác định danh tính nạn nhân.

Căn cứ kết quả điều tra, đến thời điểm này khẳng định con số cuối cùng có 49 người trên tàu (gồm 46 hành khách và 3 thuyền viên), hiện tại, 4 người vẫn mất tích.

Phó Giám đốc Công an tỉnh cũng khẳng định lực lượng Công an sẽ điều tra, xử lý nghiêm, đúng quy định pháp luật, vi phạm đến đâu sẽ xử lý đến đó.

Tỉnh Quảng Ninh sẽ nhận đỡ đầu những trẻ mồ côi bởi vụ đắm tàu

Phó Chủ tịch UBND tỉnh Nguyễn Văn Công nhấn mạnh: Quảng Ninh hết sức chia sẻ nỗi đau, nỗi mất mát với gia đình những người gặp nạn trong vụ đắm tàu du lịch trên vịnh Hạ Long. Đây là một tai nạn rủi ro không may, nằm ngoài cảnh báo trước đó.

Ngoài việc tìm kiếm các nạn nhân còn lại, tỉnh cũng đã hỗ trợ tối đa cho những người gặp nạn, đồng thời huy động các nguồn xã hội hóa để tiếp tục hỗ trợ gia đình các nạn nhân.

Đặc biệt, tỉnh cũng định hướng sẽ nhận đỡ đầu những trẻ mồ côi bởi vụ đắm tàu này. Đồng chí đề nghị các cơ quan báo chí tiếp tục chia sẻ, đồng hành cùng tỉnh trong quá trình phát triển thời gian tới./.

Đã tìm ra người phải chịu trách nhiệm vụ lật tàu ở Hạ Long, thực sự quá p;;;hẫn n;;;ộ

Chỉ trong tích tắc sóng đánh làm tàu lật úp, toàn thân bị va đập vào vật cứng, cánh tay bị chẻ rách nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, anh Vũ Anh Tú (25 tuổi, thuyền viên) lặn mò dưới biển, di chuyển để tìm lối thoát theo ánh sáng le lói trên mặt biển.

Sáng 20/7, các bác sĩ khoa Chấn thương chỉnh hình – Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh tổ chức thăm khám sức khỏe một số nạn nhân vụ lật tàu du lịch trên Vịnh Hạ Long đang được điều trị tại đây.

Dù vết thương rách tay đã được khâu, sức khỏe dần dần hồi phục, song anh Vũ Anh Tú (SN 2000, ở Hà An, Quảng Ninh), thuyền viên tàu Vịnh Xanh 58 mang số hiệu QN-7105 vẫn thất thần, bàng hoàng. Anh là thuyền viên duy nhất may mắn thoát nạn.

Nhớ lại giây phút sinh tử, anh Tú chia sẻ, chiều 19/7, anh cùng thuyền trưởng và các thuyền viên trên tàu chở khách ra vịnh theo tuyến 2. Khi đi được nửa quãng đường, anh đang ở tầng 2 cùng một số khách thì bất ngờ trời mưa, giông gió giật mạnh. Lúc này, tàu đã phát cảnh báo cho du khách.

Bất ngờ, sóng rất mạnh đánh mạn tàu. Chỉ trong tích tắc khoảng 10 giây, tàu du lịch bị lật úp, nam thuyền viên và du khách không kịp phản ứng nhảy ra ngoài và bị nhấn chìm dưới biển.
tp-thuyen-vien.jpgBác sĩ Khoa Chấn thương chỉnh hình, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh thăm khám sức khỏe cho thuyền viên Vũ Anh Tú, sáng 20/7. Ảnh: Quốc Nam
Toàn thân bị va đập vào vật cứng, cánh tay bị chẻ rách nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, anh lặn mò dưới biển để tìm lối thoát. Ở dưới nước tối sầm, không định hình được lối ra, khi thấy ánh sáng le lói trên mặt biển, nam thuyền viên cố gắng di chuyển theo ánh sáng ngoi lên mặt nước.

Nam thuyền viên chia sẻ, rất may mắn khi nổi lên mặt nước, anh thấy tấm ghế gỗ trôi nổi và bấu víu kịp.

Khi ổn định được, anh đã trôi dạt, lênh đênh trên biển, cách con tàu lật khoảng cách vài trăm mét. Lúc này trời vẫn mưa, gió mạnh nên tầm nhìn hạn chế và rất khó tìm kiếm, cứu những người xung quanh.

“Tàu lật úp, nước tràn vào khoang, cabin, mắt tối sầm, người tôi va đập với vật cứng. Đến giờ tôi cũng chưa hình dung được vì sao mình có thể ra được ngoài, có lẽ tôi rất may mắn”, anh Vũ Anh Tú nói.

Là một trong những khách du lịch may mắn thoát nạn, anh Nguyễn Hồng Quân (SN 1985, quê Nghệ An), cũng chưa hết bàng hoàng về chuyến tham quan định mệnh. Anh chia sẻ, ngày 19/7, sau khi giải quyết công việc xong, anh tranh thủ ra vịnh tham quan một mình.

Anh kể, khi đang đứng trên boong tàu tầng 2, lúc này trời mưa, gió mạnh. Bất ngờ, sóng đánh rất mạnh vào mạn thuyền, nước biển đánh thẳng vào người, tràn ngập cabin, boong trên tầng 2, nơi anh đứng.
tp-thuyen-vien4-3846.jpgAnh Nguyễn Hồng Quân tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh.
Chỉ vài giây, tàu lập úp, anh và nhiều khách khác, thuyền viên chìm xuống nước theo con tàu, va đập với nhiều vật cứng. Nam du khách chỉ kịp nín thở, lặn dưới biển và mon men theo cầu thang. Thấy ánh sáng trên mặt biển, anh cố gắng bám các đồ vật để ngoi lên.

Khi lên mặt nước, nam du khách cũng may mắn bơi và bám được vào mảnh gỗ trôi nổi trên biển.

Anh Quân chia sẻ, lúc này trời vẫn mưa gió. Anh cùng một số người may mắn nổi lên được mặt nước bám vào các vật nổi. Khi định hình được, anh cùng một số người cố gắng nổi và di chuyển dần dần hướng về một hòn đảo gần đó. Sau đó, anh được ngư dân trên tàu cá phát hiện, cứu vớt và được lực lượng chức năng đưa vào bờ, nhập viện cấp cứu.

Hiện các vết thương của anh đã được các bác sĩ khám, điều trị. Người thân của anh cũng đã có mặt ở bệnh viện chăm sóc, hỗ trợ.

“Sau này… con sẽ không đòi đi Hạ Long nữa… Sao mọi người chưa về… Ngoài biển… có vui đâu…” Ngày 19 tháng 7 năm 2025, vịnh Hạ Long rực rỡ dưới ánh nắng chói chang của mùa hè…

Vịnh Hạ Long – cái tên gợi lên hình ảnh của trời xanh, biển biếc, và những đảo đá như những bức tượng cổ ngàn năm lặng lẽ giữa sóng nước. Ngày 20 tháng 7 năm 2025, buổi sáng ở đây sáng rực như một tấm bưu thiếp sống động. Ánh nắng mùa hè như rót mật vàng lên làn nước trong xanh. Những con sóng nhẹ vỗ vào thân tàu, nhịp nhàng như hơi thở. Tàu du lịch Thanh Bình 06 vừa rời cảng Tuần Châu, rẽ nước êm đềm, chở theo hơn 40 du khách đang háo hức khám phá kỳ quan thiên nhiên.

Minh đứng ở mũi tàu, đôi mắt cậu sáng lên đầy thích thú. 14 tuổi, đeo chiếc máy ảnh kỹ thuật số treo lủng lẳng trước ngực, Minh chăm chú ghi lại từng khoảnh khắc. Từng hòn đảo đá mọc lên sừng sững giữa biển trời khiến cậu không ngừng bấm máy: Hòn Gà Chọi, hòn Đỉnh Hương, những vách đá dựng đứng in bóng xuống mặt nước xanh như ngọc. Đây là lần đầu tiên Minh ra vịnh Hạ Long – một món quà sinh nhật mà bố mẹ cậu, anh Nam và chị Lan, đã lên kế hoạch từ cả tháng trước.

Trên boong tàu, tiếng trò chuyện rộn ràng. Anh Nam – anh trai Minh, một kỹ sư hàng hải – đang chỉ cho cậu xem cách vận hành động cơ tàu. Mái tóc anh phất nhẹ trong gió, giọng nói cười cợt:
– Cẩn thận đấy nhóc, đừng đứng sát mũi quá, sóng mà mạnh là bị “đuổi về Hà Nội” luôn chứ chẳng đùa!

Minh cười phá lên, giơ máy ảnh về phía anh trai rồi bất ngờ chụp lia một tấm:
– Được rồi! Lúc bị đuổi về Hà Nội sẽ có ảnh làm bằng chứng!
Hai anh em trêu đùa nhau, giữa khung cảnh bình yên của vịnh biển khiến mọi thứ như chỉ tồn tại trong một giấc mơ đẹp.

Ở phía sau tàu, chị Lan – người chị họ vừa tốt nghiệp ngành du lịch – đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa. Những hộp cơm đã được hâm nóng, trái cây được cắt lát, sắp xếp ngay ngắn. Chị khéo léo dùng dao cắt dưa hấu thành hình con thuyền nhỏ, nói vui:
– Chuyến đi này vui quá, chiều về mình còn kịp ghé chợ Hòn Gai mua quà nữa đấy!
Bố mẹ Minh ngồi gần đó, nhìn con trai với ánh mắt hiền hậu. Bác Hùng, người lớn tuổi nhất đoàn – một thủy thủ già – đang kể cho đám trẻ con những câu chuyện đi biển từ thời “chưa có GPS”. Mỗi lần ông nhắc đến “tàu thuyền chỉ nhờ sao trời mà đi”, lũ nhỏ lại há hốc mồm kinh ngạc.

Không khí trên tàu thoải mái như một chuyến dã ngoại gia đình lớn. Từng gợn sóng, từng tiếng chim kêu vang vọng từ vách đá, từng ánh nắng chiếu qua ly nước lạnh trong suốt – mọi thứ đều như có phép màu.

Minh nghĩ thầm:
“Sau này lớn lên, mình sẽ làm hướng dẫn viên, dẫn khách đi du lịch biển, đi khắp nơi, khám phá thế giới…”
Cậu ngẩng mặt lên trời, hít căng lồng ngực mùi mặn mòi của biển khơi. Một đàn cá chuồn bất ngờ bay vọt qua mặt nước, để lại làn bọt trắng loang ra như vết cắt trên lụa. Minh hét lên phấn khích, đưa tay chỉ, và tất cả cùng cười vang.

Không ai biết rằng, chỉ vài tiếng nữa, mặt biển này – nơi giờ đây rực rỡ và hiền hòa – sẽ trở nên dữ dội, cuồng nộ và nuốt chửng tất cả những tiếng cười ấy. Biển, vẫn đẹp, nhưng cũng luôn ẩn chứa điều không thể đoán trước.

Buổi trưa trôi qua yên ả. Sau khi ăn xong, một số người nằm nghỉ trên ghế bố, số khác tụm lại dưới mái che uống trà và trò chuyện. Cả con tàu như ngừng lại giữa thời gian. Sóng vẫn vỗ nhè nhẹ vào mạn tàu, đều đặn như tiếng ru ngủ. Trên trời, những vệt nắng dài như muốn bám níu lấy đỉnh núi đá vôi. Tất cả đều quá đỗi yên bình.

Minh nằm dài trên ghế gỗ, tay vẫn ôm chiếc máy ảnh. Cậu xem lại những tấm hình buổi sáng, mỉm cười một mình. Những gương mặt rạng rỡ, khoảnh khắc vui vẻ, tiếng sóng lăn tăn – mọi thứ được lưu lại như minh chứng cho một ngày đáng nhớ. Gió bắt đầu mát hơn, có chút lành lạnh mà Minh không để ý. Xa xa, trên đường chân trời, những vệt mây mỏng bắt đầu dày lên.

Đến đầu giờ chiều, bầu trời như chùng xuống. Anh Nam bước lên boong, nhìn về phía Tây Bắc – nơi một đám mây đen đang ùn ùn kéo tới. Làn gió bỗng nhiên trở nên lạ lùng, nó không còn mơn man mà rít nhẹ như tiếng kim loại cọ vào nhau. Anh cau mày, gọi thuyền trưởng:
– Bác ơi, phía kia có vẻ sắp giông. Mình có thể neo lại ở đảo gần không?
Thuyền trưởng – một người đàn ông trạc 50, kinh nghiệm dày dặn – nhíu mày nhìn về phía chân trời:
– Gió đổi hướng nhanh quá. Có lẽ chỉ là mưa bóng mây, nhưng để chắc chắn, tôi sẽ kiểm tra bản tin thời tiết hải văn.

Tuy nhiên, sóng vô tuyến trên tàu lúc đó lại không kết nối được tín hiệu. Bầu trời bắt đầu đổi màu. Mây kéo dày, từ xanh lơ chuyển dần sang màu chì xám. Gió mạnh hơn từng phút. Những du khách khác vẫn chưa nhận ra điều bất thường, họ còn reo hò khi những cơn gió làm bay mũ, thổi tóc tung lên.

Bác Hùng, đang nhâm nhi tách trà, bất chợt đặt nó xuống bàn, đứng lên. Ánh mắt ông – dày dạn sóng gió – trở nên sắc lạnh:
– Gió này… không phải bình thường.
Ông bước vội về phía thuyền trưởng, trao đổi nhỏ gì đó. Minh lúc này mới thấy gió quất mạnh vào mặt, và biển bắt đầu dậy sóng. Những con sóng ban sáng chỉ như lăn tăn, nay đã bắt đầu nâng cao, đập mạnh vào mạn tàu, gây tiếng rầm rầm nhỏ nhưng đáng ngại.

Thuyền trưởng bước lên loa phát thanh, giọng trấn an:
– Kính thưa quý khách, có thể sẽ có mưa trong ít phút tới. Xin mọi người bình tĩnh, đội tàu đang điều chỉnh hướng về vùng nước an toàn gần đảo Rều. Xin quý khách không di chuyển quá nhiều trên boong…

Một số hành khách bắt đầu hoang mang. Trẻ em được đưa xuống khoang dưới. Minh được mẹ kéo về phía bàn ăn, nhưng cậu ngoái đầu lại – nhìn thấy anh Nam đang bước vội về phía phòng máy. Một tiếng động lạ vang lên dưới sàn tàu – nhỏ thôi, như tiếng kim loại nứt. Bầu trời dần tối sầm, và rồi…

Một tia sét xé ngang trời.

Trước khi Minh kịp gọi: “Anh ơi, có chuyện gì vậy?” thì con tàu bắt đầu rung nhẹ. Những tiếng rì rì phát ra từ khoang động cơ. Biển bỗng trở nên nặng nề như thể đang giữ một bí mật đáng sợ, và Minh không biết rằng, đó là khoảnh khắc cuối cùng cậu còn thấy mọi người mỉm cười.

Tiếng nổ vang lên như sét đánh ngang tai.

Không ai biết chính xác điều gì đã xảy ra – chỉ trong tích tắc, âm thanh xé toạc không gian khiến mọi người hoảng loạn. Một luồng khói đen đặc phụt lên từ khoang máy, tiếp theo là tiếng động cơ gào rú dữ dội rồi chết lịm. Con tàu chao nghiêng. Đồ vật rơi lả tả: ly vỡ, vali trượt, bữa trưa chưa ăn xong văng tung tóe xuống boong.

Minh choáng váng, ngã sấp mặt xuống sàn gỗ, mắt mở to, đầu óc trống rỗng. Không khí đầy khói dầu, mùi khét lẹt của cháy điện, và sự hỗn loạn vỡ òa. Tiếng hét vang lên từ mọi phía – không còn là tiếng cười ban nãy nữa, mà là âm thanh nguyên thủy của sợ hãi.

Tàu cháy rồi!
Máy phát nổ!
Lấy áo phao! Mau lấy áo phao!

Nhưng quá trễ. Không ai kịp. Tàu rung mạnh lần nữa – như thể có ai đó dưới đáy biển đang giật nó xuống. Minh trượt trên sàn tàu nghiêng ngả, cố níu vào thành boong, nhưng nước đã ập vào từ khoang dưới. Một hành khách la lên thất thanh khi thấy lửa bắt đầu liếm lên lối cầu thang nhỏ dẫn xuống cabin. Tiếng người dẫm đạp nhau, tiếng kim loại rít lên, tiếng nước dội vào, tất cả quyện thành một cơn điên loạn hỗn tạp.

Minh gào lên:
Bố! Mẹ! Anh Nam!

Không có tiếng trả lời. Chỉ có sóng – sóng dập dữ dội vào thân tàu, sóng quật tung như roi. Minh gượng đứng dậy, nhưng tàu lúc này nghiêng hẳn về một bên, mọi người lảo đảo ngã nhào như những quân cờ đổ liên tiếp. Một tiếng rắc vang lên đâu đó trong thân tàu – cậu cảm nhận được sự nứt gãy. Không ai còn kiểm soát được con tàu nữa.

Bất ngờ, một cú va cực mạnh từ mạn trái khiến cả thân tàu nẩy lên. Một vết nứt lớn hiện ra gần phần đuôi. Con tàu phát ra tiếng rên rỉ như một con thú đang hấp hối.

Và rồi – nó lật.

Mọi thứ đảo lộn. Trời – biển – người – tất cả xoay vòng như trong cơn mê sảng. Minh bị hất văng ra khỏi mạn tàu, cả người đập xuống nước lạnh buốt như kim chích. Đôi mắt mở to giữa làn nước đen ngòm, hoảng loạn. Cậu vùng vẫy, không biết đâu là trên đâu là dưới. Mọi tiếng động bị bóp nghẹt. Chỉ có tiếng ù ù trong tai và cảm giác nghẹt thở.

Minh trồi lên, hớp lấy chút không khí. Sóng đập vào mặt. Trước mắt cậu là mảnh vỡ của tàu trôi lềnh bềnh: một phần mái che, một chiếc ghế nhựa, và… bàn ăn – cái bàn ăn mà chị Lan vừa sắp trái cây cách đây chưa đầy một giờ. Cậu cố bơi tới, ôm chặt lấy nó như chiếc phao cứu mạng duy nhất.

Xung quanh, tiếng la hét vang vọng khắp mặt nước:
Cứu với!
Có ai không!?
Bé con đâu rồi, bé con của tôi đâu rồi!!

Gió gào như dã thú, mưa bắt đầu xối xuống như roi quất. Minh run rẩy, bám chặt vào mảnh gỗ, mắt đảo điên tìm kiếm gương mặt thân quen. Nhưng chỉ thấy những bóng người lờ mờ đang vùng vẫy, chìm dần, chìm dần…

Bố ơi!
Mẹ ơi!
Anh Nam ơi!

Cậu hét, nhưng tiếng cậu bị nuốt trọn bởi cuồng phong. Đôi mắt nhòe nước mưa, nhưng có thứ gì đó ấm hơn cả nước biển chảy dài theo má. Không ai trả lời. Không ai vẫy gọi. Biển bỗng trở thành một sa mạc lạnh lẽo không người.

Rồi cậu thấy một người đàn ông lướt qua trong làn nước – mái tóc ướt sũng, chiếc đồng hồ quen thuộc. Là anh Nam? Cậu hét lên, bơi về phía đó, nhưng sóng quật cậu ngược lại. Bóng dáng ấy chìm nhanh xuống như một giấc mơ bị bóp nghẹt.

Minh bỗng hiểu – nỗi sợ thật sự không phải là chết đuối. Mà là ở lại một mình.

Thời gian như ngừng trôi….

Trời đã hửng sáng khi đội cứu hộ tiếp cận khu vực tai nạn.

Chiếc xuồng máy chở những người sống sót lặng lẽ rẽ nước. Không còn tiếng sóng gào, chỉ còn mặt biển phẳng lặng đến rợn người, như chưa từng có gì xảy ra. Minh nằm cuộn tròn ở góc xuồng, quấn trong chiếc chăn ẩm ướt, môi tím tái, mắt đỏ hoe.

Một người cứu hộ đưa cậu ly nước nóng, nhưng cậu không buồn cầm lấy. Cậu chỉ ngước mắt, nhìn ra phía biển – nơi chiếc bàn gỗ giờ đã biến mất. Gương mặt cậu vô hồn, không còn nước mắt để khóc.

– Bố cháu tên gì? – người lính hỏi khẽ.
– Nam… mẹ là Lan… còn anh cũng là Nam… – Minh thì thầm, giọng như gió thoảng.

Không ai đáp. Danh sách người mất tích đang dài ra theo từng phút.

Xuồng rẽ qua một khúc vịnh, nơi xác tàu Thanh Bình 06 nằm nghiêng dưới làn nước. Minh nhìn thấy một chiếc dép nhựa quen thuộc trôi lềnh bềnh. Cậu run lên bần bật.

– Sau này… con sẽ không đòi đi Hạ Long nữa đâu… – Cậu thì thào, như nói với gió, như nói với biển.
– …Sao mọi người chưa về? Ngoài biển… có vui đâu…

Sau khi có c;ảnh b;áo giông lốc, vì sao còn nhiều tàu trên vịnh? Phó giám đốc Sở giải thích

Sau khi có cảnh báo giông lốc, vì sao còn nhiều tàu trên vịnh?

Trả lời câu hỏi 13h30 ngày 19/7 Trung tâm Khí tượng Thủy văn Quảng Ninh cảnh báo có giông lốc nhưng vẫn còn nhiều tàu trên vịnh, Phó giám đốc Sở Xây dựng Bùi Hồng Minh giải thích chiều 19/7 các tàu vẫn hoạt động là do chưa có chỉ đạo chính thức của tỉnh và Trung ương. Ngoài ra, khoảng 15h30 đã có thông báo thời tiết bình thường nên vẫn cho tàu hoạt động, không làm gián đoạn hoạt động của du khách.

Về ý kiến giông lốc thì có hướng dẫn cảnh báo thế nào, ông Minh cho biết trong luật đã quy định gặp giông lốc thì quy trình như nào, thuyền trưởng phải nắm được cách ứng phó. Cảng vụ cũng đã thông tin cho chủ tàu để ứng phó.

Sau vụ lật tàu, Sở sẽ rà soát quy trình cảnh báo sao cho có hướng dẫn cụ thể hơn với từng tình huống. Các phương tiện thủy nội địa trên vịnh đều có tiêu chuẩn và phải tuân thủ ngay cả phương án thoát hiểm thoát nạn. “Nhưng trong những tình huống hy hữu như hôm qua, với những phương tiện thoáng hết thì cũng chưa chắc người bên trong thoát hết được”, ông Minh nói.

z6823435801127-9aeb889798af034-8579-6760

Ông Bùi Hồng Minh trả lời câu hỏi của báo chí. Ảnh: Duy Anh

Vì sao không huy động máy bay sớm tìm kiếm nạn nhân?

Trả lời câu hỏi tại sao lại không huy động máy bay từ sớm để tìm kiếm, cứu hộ nạn nhân, đại diện UBND tỉnh cho biết khoảng cách từ bờ ra vị trí tai nạn mất 15-20 phút, nếu trực thăng ra không có điểm đỗ, trong điều kiện thời tiết phức tạp, gió có thể gây chìm.

“Quân đội không ngại nhiệm vụ gì, vì dân, không chờ xin lệnh sẵn sàng đi cứu, nhưng do điều kiện thời tiết không phù hợp”, ông Hoàng Văn Thuyết nói.

Sở Xây dựng: Không bắt buộc du khách mặc áo phao suốt hành trình

Ông Bùi Hồng Minh, Phó giám đốc Sở Xây dựng Quảng Ninh, cho biết theo quy định, tàu du lịch trên vịnh Hạ Long phải có quy chuẩn an toàn cao hơn quy chuẩn quốc gia, thực tế 100% tàu đã đạt. Tàu Vịnh Xanh 58 có hệ số an toàn ổn định 2,3 (quy chuẩn là 1).

Cũng theo quy định, chỉ có hành khách đi trên phương tiện bến khách ngang sông mới bắt buộc mặc áo phao suốt hành trình. Với hành trình dài, hành khách chỉ mặc khi có nguy cơ mất an toàn và thuyền trưởng sẽ hướng dẫn. Trường hợp tàu vịnh Xanh, 80% nạn nhân được đưa ra ngoài đã mặc áo phao.

Để cấp phép cho tàu rời cảng, có ba yếu tố an toàn kỹ thuật phải đáp ứng là bảo vệ môi trường, chứng chỉ thuyền viên và thời tiết. Sở sẽ căn cứ vào dự báo thời tiết từ Trung tâm Khí tượng Thủy văn tỉnh Quảng Ninh. Nhiều năm nay, cảng vụ hợp đồng với Trung tâm, ngày có ba bản tin, căn cứ vào đó sẽ có phương án điều hành.

Như hôm qua bản tin dự báo lúc 6h30 và 10h đều thông báo vịnh Hạ Long có gió cấp 2-3, đến 13h30 có cảnh báo giông lốc. Tàu Vịnh Xanh 58 xuất bến lúc 12h45, trước cả khi có cảnh báo. Ngay sau khi nhận bản tin bổ sung thì cảng vụ đã triển khai cho dừng cấp phép toàn bộ phương tiện tàu du lịch và thông tin trên nhóm các chủ tàu, yêu cầu chủ tàu báo cáo tình hình hoạt động.

Giông lốc ập đến đẩy tàu Vịnh Xanh 58 lật úp trong vài giây, nạn nhân sống sót lặn vào khoang cứu người, nhưng một số đã không còn thở.

Sáng 20/7, nằm điều trị tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh, anh Đặng Anh Tuấn, 36 tuổi, trú tại phường Phú Diễn, Hà Nội, kể cùng nhóm bạn 12 người xuống Hạ Long chơi cuối tuần. Ban đầu nhóm không định lên tàu tham quan vịnh mà chỉ xuống ăn uống, tắm biển.

Sau bữa trưa 19/7, cả nhóm ra bến tàu gần cầu Bãi Cháy chơi, được nhiệt tình mời chào mua vé thăm vịnh. Thấy trời trong xanh, cả nhóm đổi ý mua vé lên tàu hai tầng sơn trắng, dài hơn 20 m. Họ ngồi hết khoang dưới, anh Tuấn chọn ghế cuối tàu. Tàu có áo phao, tuy nhiên chủ tàu không yêu cầu du khách mặc.

Anh Đặng Anh Tuấn hiện đang được điều trị ở Bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Ninh. Ảnh: Duy Anh

Anh Đặng Anh Tuấn hiện được điều trị ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh. Ảnh: Duy Anh

Sau khoảng 20 phút ổn định hơn 40 hành khách, trong đó có nhiều trẻ em, lúc 12h55 tàu rời bến. Theo hành trình tuyến hai vịnh Hạ Long, thuyền trưởng cũng là chủ tàu Đoàn Văn Trình lần lượt đưa khách thăm các hòn Chó Đá, Đỉnh Hương, Gà Chọi, vào hang Sửng Sốt, hang Luồn, đảo Ti Tốp và trở về bến cảng chiều cùng ngày.

Tuy nhiên khi rời bến khoảng 4 km, gần đến hang Đầu Gỗ, cơn giông bất ngờ ập tới. Bầu trời từ xanh ngắt, nắng gắt chuyển sang tối sầm. Tàu chao đảo theo từng cơn sóng, có lúc nghiêng hơn 40 độ. “Mọi người đề nghị chủ tàu cho quay lại thay vì tiếp tục hành trình. Tuy nhiên, ông ấy động viên du khách chịu khó vì sắp tới điểm tham quan đầu tiên”, anh Tuấn kể lại.

Nạn nhân cứu nhau

Sóng, gió ngày càng mạnh, mưa xối xả khiến trời mù mịt. Anh Tuấn cúi xuống dưới gầm ghế lấy áo phao và khoác vội. Các hành khách khác cũng làm tương tự. Chưa đầy 10 phút kể từ khi cơn giông ập tới, tàu đang tròng trành thì bị gió quật lật úp chỉ trong vài giây. Tất cả hành khách và thuyền viên rơi xuống biển. Lúc đó gần 14h.

Hành khách hoảng loạn la hét, anh Tuấn và nhiều người vùng vẫy trong khoảng không duy nhất ở mỏm tàu. Hít một hơi dài, anh lặn xuống tìm đường thoát ra ngoài nhưng thất bại vì nhiều cửa kính bị kéo kín. Ngoi lên trong khoang tàu đang chìm dần, anh lấy sức lặn xuống lần hai. “Ngó xung quanh, tôi thấy một khoảng sáng nên bơi lại và may mắn thoát ra ngoài”, anh Tuấn kể.

Ra khỏi tàu, anh Tuấn bị mưa táp cho rát mặt, nhưng cố leo lên phần đáy tàu đang nổi, nơi có vài người ở đó. Mất vài phút trấn tĩnh, anh cùng người đàn ông và một phụ nữ tìm kiếm nạn nhân. Vì xuống sức, anh không dám vào trong tàu, chỉ dùng hai chân dò dọc thành tàu, tìm khoảng hở, sau đó lặn xuống luồn dây vào bên trong để hy vọng người gặp nạn bám vào và thoát ra.

Tàu Vịnh Xuân bị lật úp, được lực lượng chức năng xoay trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Tàu Vịnh Xanh 58 bị lật úp, được lực lượng chức năng xoay trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Chân xước vì kính cứa, anh Tuấn kéo được 4 người ra ngoài, nhưng chỉ hai người sống, hai người khác đã tím tái, được hô hấp nhân tạo nhưng không tỉnh lại. Lênh đênh trên biển đến gần 17h, anh Tuấn và những người khác được lực lượng cứu hộ đưa vào bờ.

Cũng đi trên tàu Vịnh Xanh 58 là vợ chồng, hai con và ba người thân khác của chị Thùy Linh, 38 tuổi. Họ từ Ocean Park 2, Hưng Yên xuống tham quan vịnh Hạ Long khi thấy trời nắng đẹp, biển êm. Bão Wipha mới vào Biển Đông, còn cách xa vịnh Bắc Bộ hơn 1.000 km. Gia đình chị ngồi ở khoang hành khách, trong khi một số du khách lên boong tầng 2 chụp ảnh.

Cơn giông lốc ập đến quá nhanh khiến trời mù mịt. “Tôi chỉ cảm thấy tàu rung lắc vài giây rồi nghiêng, lật úp xuống biển”, chị Linh nhớ lại.

Chị cùng một số người chui vào được khoang tàu, có không khí để thở. Tự tin với khả năng bơi, chị lặn xuống, lần theo cửa kính đang mở thoát khỏi tàu, sau đó quay lại tìm chồng con và hướng dẫn người khác thoát ra. “Tôi vào tàu hai lần, có mấy người cũng thoát được, lần thứ ba quay lại thì nước ngập cao, khoang có không khí thu hẹp, không thở được”, chị nói.

Chị Linh chưa hết bàng hoàng sau tai nạn. Ảnh: Lê Tân

Chị Linh đau đáu vì chưa tìm thấy chồng và hai con sau tai nạn. Ảnh: Lê Tân

Buộc dây níu nạn nhân để tránh trôi

Lần thứ ba quay lại tàu lật, chị Linh đưa được một người đàn ông ra ngoài. Thấy người này lịm dần, chị cố gắng hét lớn, động viên và mặc áo phao cho ông. “Một lúc sau thì chú ấy không thở nữa, tôi phải lấy dây thừng buộc vào người cho đỡ trôi đi”, chị nói, khóc nghẹn vì chưa tìm thấy chồng và hai con.

Cũng lên tàu Vịnh Xanh 58 tham quan cùng đoàn 13 người lớn, một trẻ em, anh Mai Xuân Hải 42 tuổi, đến từ Bắc Ninh và thuyền viên Vũ Anh Tú, 25 tuổi, bị văng ra ngoài khi tàu lật. Họ cùng hai người đàn ông ôm ghế gỗ bơi vào bờ, được một đoạn thì một người kiệt sức, buông tay. Chừng ba giờ sau, ba người trôi khoảng một km vào luồng hàng hải có nhiều tàu đi qua và được tàu cá cứu.

Sau khi tàu lật, anh Đinh Đức Hiệp 35 tuổi, ở Hà Lầm, Quảng Ninh vội lặn xuống cứu người. Anh đưa được mẹ và một số trong đoàn 8 người vào khoang chưa ngập nước để có không khí thở.

“Tôi sau đó hướng dẫn cho mẹ cùng ba người khác thoát ra khỏi tàu. Có một chú bị thương nặng quá, không cứu được, tôi dùng dây thừng buộc lại, tránh bị trôi đi”, anh chia sẻ. Không thấy bạn gái, anh Hiệp lặn tiếp, khoảng 15 phút sau đưa lên nhưng bạn đã không qua khỏi do uống nhiều nước.

Tìm kiếm nạn nhân xuyên đêm

Tiếp nhận thông tin tai nạn từ các tàu gần đó, đến 17h tỉnh Quảng Ninh đã huy động biên phòng, hải quân, cảnh sát biển, công an, cảng vụ với khoảng 300 người, sau tăng lên 1.000 cùng hơn 30 tàu xuồng ra cứu hộ. Sở chỉ huy cứu hộ, cứu nạn được thành lập gồm: Bộ Tư lệnh Quân khu 3, Quân chủng Hải quân, Bộ Tư lệnh Biên phòng, Bộ tư lệnh Cảnh sát biển, UBND tỉnh Quảng Ninh.

Lực lượng cứu hộ chia làm nhiều nhóm. Một nhóm khoảng 30 thợ lặn xuống biển, lần mò vào khoang tàu lật tìm kiếm nạn nhân. Một nhóm bao vây xung quanh vị trí tàu lật, dùng phương tiện dò tìm. Phương án đưa sà lan cùng cần cẩu đến xoay cho tàu đứng thẳng để thuận lợi tìm kiếm nạn nhân cũng được tính đến, tuy nhiên tàu nặng, sóng lớn, rất khó cột dây xung quanh để kéo lên.

Theo báo cáo của chủ tàu khi xuất bến, Vịnh Xanh 58 chở 48 hành khách và 5 thuyền viên. Đến 23h đêm qua, các lực lượng cứu được 10 người, vớt được hơn 30 thi thể. Công tác tìm kiếm được triển khai xuyên đêm.

Đến 0h hôm nay, nhà chức trách quyết định lật tàu để thuận lợi tìm nạn nhân. 48 phút sau, tàu được lật nghiêng, 4 thi thể lần lượt được tìm thấy trong tàu, gồm cả thuyền trưởng. Báo cáo mới nhất lúc 10h hôm nay của UBND tỉnh Quảng Ninh, tàu Vịnh Xanh 58 lúc xảy ra sự cố có 49 người (giảm 3 so với ban đầu), gồm 46 du khách và 3 thuyền viên, hiện còn 4 người mất tích.

Tàu Vịnh Xanh 58 sau khi được lật trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Tàu Vịnh Xanh 58 sau khi được lật trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

10 người bị thương được đưa về Bệnh viện Bãi Cháy và Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh, hiện sức khỏe đã ổn định. Các thi thể được đưa về nhà xác Bệnh viện Bãi Cháy ở phường Việt Hưng chờ người nhà đến nhận. Một số đã được đưa về nhà lo hậu sự ngay trong đêm. Hầu hết nạn nhân quê miền Bắc, nhiều nhất là Hà Nội trên 20 người. Họ đi du lịch theo gia đình, nhóm bạn thân, người lớn tuổi nhất 53, nhỏ nhất mới lên 3.

Tối qua, Thủ tướng Phạm Minh Chính có công điện chia buồn với gia đình người bị nạn, đồng thời phân công Phó thủ tướng Trần Hồng Hà tới hiện trường chỉ đạo công tác cứu hộ, cứu nạn, thăm hỏi, động viên, hỗ trợ gia đình những người bị nạn. Các cơ quan được yêu cầu điều tra nguyên nhân tai nạn, xử lý nghiêm vi phạm (nếu có); rà soát, kiểm tra toàn bộ quy trình trong công tác an toàn hàng hải, tổ chức rút kinh nghiệm, khắc phục ngay hạn chế, bảo đảm tuyệt đối an toàn cho tàu thuyền đang hoạt động.

Bước đầu tỉnh Quảng Ninh hỗ trợ gia đình nạn nhân tử vong là 25 triệu đồng/người, nạn nhân bị thương 8 triệu đồng/người. Ủy ban MTTQ tỉnh hỗ trợ gia đình nạn nhân tử nạn 5 triệu đồng/người, người bị thương 3 triệu đồng/người. Một số doanh nghiệp trên địa bàn cũng trợ giúp gia đình người tử vong 40 triệu đồng/người, người bị thương 25 triệu đồng/người.

Gần một ngày sau chuyến tàu thăm vịnh Hạ Long, chị Thùy Linh ở Hưng Yên đau đáu vì lạc mất chồng và hai con. Còn anh Mai Xuân Hải ở Bắc Ninh trăn trở: “Trước lúc tàu lật, boong có 5 thành viên trong đoàn tôi, không biết còn ai sống sót?”.

Lê Tân – Phạm Chiểu – Duy Anh

Anh Quý là lái xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, cả đời gắn bó với vô-lăng, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được đặt chân đến Hạ Long. Gia đình năm người của anh, vợ hiền, hai cô con gái nhỏ lanh lợi và cậu con trai Minh vừa thi xong kỳ thi THPT, đã háo hức cả tháng trời khi nghe bố nói sẽ cho cả nhà đi biển. “Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết Vịnh đẹp thế nào!” – anh Quý cười lớn, đôi mắt lấp lánh niềm vui hiếm hoi.

Trên con đường quốc lộ 5 cũ, nơi từng đoạn ổ gà khiến tay lái rung nhẹ, chiếc xe buýt sơn màu xanh bạc chạy đều đặn như nhịp tim của một người đàn ông cần mẫn. Mỗi ngày, mỗi chuyến, mỗi đoạn đường từ Hà Nội về Hải Dương, rồi quay ngược lại, như thể thời gian không hề thay đổi trong suốt hơn hai chục năm qua. Anh Quý – người đàn ông ngoài bốn mươi với làn da sạm nắng, đôi mắt hiền hậu nhưng đã in hằn dấu vết của tháng năm – vẫn luôn ngồi sau vô-lăng, lặng lẽ và kiên định.

Với nhiều người, nghề lái xe chỉ là phương tiện mưu sinh, nhưng với anh, đó là cả một đời sống. Anh biết từng gốc cây, từng biển báo, từng khúc cua trên tuyến đường ấy. Mỗi hành khách bước lên xe, anh đều nhớ gương mặt, thói quen xuống ở trạm nào, hay mua vé tháng hay vé lẻ. Có người già khó tính, có em nhỏ hay say xe, có cô sinh viên lặng lẽ ôm sách ngồi ghế cuối – tất cả đều là một phần trong thế giới đơn giản nhưng đầy yêu thương của anh.

Thế nhưng, trong trái tim người đàn ông chất phác ấy vẫn có một góc nhỏ dành cho mơ ước – mơ ước về biển. Không phải vì anh chưa từng nhìn thấy biển qua tivi, hay nghe kể về Hạ Long – Vịnh di sản với những đảo đá sừng sững giữa làn nước xanh lục. Anh từng chở khách du lịch đi ngang qua thành phố Hạ Long, nhìn xa xa những mái nhà thấp thoáng gần mép nước. Nhưng tự mình bước chân lên một chiếc thuyền, dẫn vợ con ra khơi, cảm nhận gió biển lồng lộng và tiếng sóng vỗ rì rào – thì chưa bao giờ.

Và rồi, cơ hội ấy đến khi cậu con trai cả – Minh – vừa hoàn thành kỳ thi THPT. Đó là một dấu mốc. Không phải vì gia đình cần tổ chức ăn mừng rình rang gì, mà vì đó là lúc mà anh nghĩ: “Mình cần làm gì đó đặc biệt cho các con, cho vợ.” Gia đình anh không giàu có, những đồng lương lái xe và phụ việc vặt vãnh của chị Hiền chỉ vừa đủ để nuôi ba đứa con ăn học. Nhưng lần này, anh quyết định dành dụm suốt gần một năm – mỗi chuyến xe, mỗi đồng tiền lẻ thừa từ tiền xăng, tiền khách boa – để đổi lấy một chuyến đi đặc biệt.

“Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết vịnh đẹp thế nào!” – anh nói, giọng như trẻ lại hai mươi tuổi. Cả nhà reo lên, Hoa và Lan – hai cô con gái nhỏ – nhảy cẫng, vẽ vịnh Hạ Long bằng sáp màu lên giấy. Chị Hiền mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương nhìn chồng. Còn Minh, cao lớn, lém lỉnh, chỉ nhếch môi cười: “Lâu rồi mới thấy bố hào hứng thế.” Nhưng bên trong, cậu cũng chộn rộn không kém.

Chiếc xe máy cà tàng của anh Quý không thể đưa cả gia đình đi xa, nên anh mượn tạm một chiếc ô tô cũ từ người bạn thân – “đổi lái xe buýt lấy ba ngày cầm vô-lăng xe du lịch.” Đó là một hành trình ngắn, nhưng trong lòng anh, là hành trình đến giấc mơ: đặt chân xuống bến cảng Tuần Châu, nghe tiếng chim biển, ngắm hoàng hôn đỏ rực rơi xuống mặt nước.

Trong vali cũ kỹ, anh Quý cẩn thận gấp gọn quần áo của vợ con, lồng vào giữa là một tấm áo sơ mi trắng đã ủi phẳng phiu – cái áo anh định mặc khi chụp ảnh cả nhà trên boong tàu, để làm hình nền điện thoại. “Phải có tấm hình đó mới được!” – anh tự nhủ, ánh mắt rạng rỡ lạ thường.

Mùa hè năm ấy, Hạ Long nắng gắt như trút lửa, nhưng trời xanh cao, trong vắt đến mức từng đám mây trắng như được cắt tỉa kỹ lưỡng. Biển phẳng lặng, sóng chỉ lăn tăn như đùa nghịch, phản chiếu hàng trăm chiếc thuyền du lịch neo đậu gần bến. Gia đình anh Quý đến từ sớm, gương mặt ai cũng rạng rỡ như thể chưa từng biết đến từ “nghỉ dưỡng.” Cả đời anh lái xe đi qua bao tỉnh thành, nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày cả nhà mình lại được thong dong như thế.

“Chụp tấm này đi bố!” – Hoa, cô bé tám tuổi, giơ máy ảnh lên, chụp anh Quý đang chỉ tay về phía một hòn đảo hình con rùa nằm xa xa. Anh cười thật tươi, giơ tay tạo hình trái tim. “Rồi, đến lượt cả nhà nào!” – Minh gọi lớn, vội bật chế độ chụp hẹn giờ, chạy tới đứng giữa mẹ và hai em. Tấm ảnh được chụp đúng lúc chị Hiền quay sang cười với chồng, tay vẫn ôm nhẹ lấy hai đứa con gái. Mặt biển phía sau lấp lánh như dát bạc.

Buổi trưa, gia đình họ thuê một chiếc thuyền nhỏ, có mui che nắng, do một ông lão chừng ngoài sáu mươi lái. Ông từng sống cả đời ở Hòn Gai, là một trong số ít người còn làm nghề đưa khách ra vịnh theo kiểu truyền thống. “Thuyền nhỏ nhưng chắc, bác lo được hết!” – ông bảo, nụ cười sạm nắng nhưng ấm áp.

Chiếc thuyền rời bến chầm chậm, rẽ sóng ra xa. Tiếng máy nổ giòn giã, rồi lặng dần nhường chỗ cho tiếng nước vỗ mạn thuyền đều đặn. Anh Quý ngồi cạnh vợ, khoác vai chị, thi thoảng ngước nhìn bầu trời xanh như không thể tin đây là thật. “Sau này nghỉ hưu, anh đưa em ra đây ở, được không?” – anh nói nhỏ, tay chỉ về phía một hòn đảo hoang sơ lấp ló. Chị Hiền bật cười, khẽ đánh yêu vào vai chồng. Gió biển lùa qua tóc chị, mang theo mùi mặn nồng đặc trưng chỉ những ai từng gần biển mới hiểu.

Mọi chuyện tưởng chừng như trong mơ. Cả nhà ăn trưa ngay trên thuyền – cơm trắng, cá chiên và canh chua nấu vội. Món ăn đơn sơ nhưng ngon miệng lạ kỳ giữa đất trời rộng lớn. Minh kể chuyện thi cử, còn Lan và Hoa thi nhau đoán hình thù các đảo đá: “Cái kia giống con voi! Không, giống con rồng ngủ!” Tiếng cười rộn rã vang khắp khoang thuyền.

Cho đến khi những cụm mây đen dày đặc bất ngờ kéo tới từ hướng Tây. Chúng đến nhanh như chưa từng được báo trước. Gió bắt đầu đổi chiều, thổi từng cơn mạnh, giật phăng chiếc mũ rộng vành trên đầu chị Hiền. Ông lão lái thuyền nhìn lên bầu trời, ánh mắt trầm ngâm rồi trầm giọng: “Chắc có giông, mọi người mặc áo phao vào, cẩn thận!”

Không ai nghĩ quá nghiêm trọng – chỉ là một cơn mưa hè bất chợt, phải không? Biển vẫn chưa dậy sóng, và họ vẫn đang ở khá gần bờ. Nhưng kinh nghiệm của một đời lênh đênh đã không lừa ông lão. Ông bắt đầu cho thuyền quay đầu, động cơ rú lên, tiếng sóng va vào mạn thuyền bắt đầu mạnh dần. Gia đình anh Quý vội mặc áo phao, hai cô bé ôm chặt lấy mẹ, còn Minh thì nắm chặt tay bố, gật nhẹ: “Không sao đâu bố, mình sẽ về.”

Nhưng thiên nhiên đôi khi không để con người có quyền thương lượng…

Gió rít lên như tiếng hú giữa núi rừng, mang theo những cơn mưa quất thẳng vào mặt như roi da. Chiếc thuyền nhỏ bắt đầu chao nghiêng. Trời chuyển tối chỉ trong vài phút, như thể một bàn tay khổng lồ nào đó vừa kéo sập bức màn đen của đêm xuống giữa ban ngày.

“Bám chặt vào nhau! Ngồi thấp xuống!” – tiếng ông lão lái thuyền hét lên, át cả tiếng gió. Ông vội tăng tốc, tay lái ghì chặt. Nhưng vô ích. Từng đợt sóng cao như mái nhà tràn tới. Những cột nước dựng đứng, rơi thẳng xuống boong như thác lũ.

Lan khóc nức nở. Hoa thì hoảng sợ đến mức không bật ra tiếng, chỉ ôm chặt chị Hiền. Anh Quý cúi người che chắn cho vợ con, lưng áo ướt đẫm, mắt vẫn cố quan sát bốn phía. Minh, dẫu run lên vì lạnh và sợ hãi, vẫn cố gắng giữ vững tay nắm lấy bố, tay còn lại vòng qua em gái.

“Cứ bình tĩnh! Không được hoảng!” – anh Quý hét lớn. Nhưng câu nói vừa dứt, thì một tiếng ầm khủng khiếp vang lên. Con sóng lớn nhất từ đầu trận giông tràn tới, quất thẳng vào mạn thuyền. Chiếc thuyền xoay nghiêng, rồi trong chớp mắt, bị lật úp như một chiếc lá giữa bão tố.

Tiếng hét thất thanh vang vọng giữa biển trời mịt mù. Không còn tiếng động cơ, không còn tiếng người – chỉ còn tiếng sóng gào, tiếng gió hú, tiếng nước ập vào tai, vào mắt, vào miệng…

Minh chìm sâu trong làn nước đục ngầu lạnh buốt. Cậu không còn phân biệt đâu là trên đâu là dưới.

Giải o;an cho thuyền trưởng trong vụ tàu lật ở Hạ Long: Một quyết định có thể c-ứu s-ống 48 hành khách trên tàu?

Sau khi có cảnh báo giông lốc, vì sao còn nhiều tàu trên vịnh?

Trả lời câu hỏi 13h30 ngày 19/7 Trung tâm Khí tượng Thủy văn Quảng Ninh cảnh báo có giông lốc nhưng vẫn còn nhiều tàu trên vịnh, Phó giám đốc Sở Xây dựng Bùi Hồng Minh giải thích chiều 19/7 các tàu vẫn hoạt động là do chưa có chỉ đạo chính thức của tỉnh và Trung ương. Ngoài ra, khoảng 15h30 đã có thông báo thời tiết bình thường nên vẫn cho tàu hoạt động, không làm gián đoạn hoạt động của du khách.

Về ý kiến giông lốc thì có hướng dẫn cảnh báo thế nào, ông Minh cho biết trong luật đã quy định gặp giông lốc thì quy trình như nào, thuyền trưởng phải nắm được cách ứng phó. Cảng vụ cũng đã thông tin cho chủ tàu để ứng phó.

Sau vụ lật tàu, Sở sẽ rà soát quy trình cảnh báo sao cho có hướng dẫn cụ thể hơn với từng tình huống. Các phương tiện thủy nội địa trên vịnh đều có tiêu chuẩn và phải tuân thủ ngay cả phương án thoát hiểm thoát nạn. “Nhưng trong những tình huống hy hữu như hôm qua, với những phương tiện thoáng hết thì cũng chưa chắc người bên trong thoát hết được”, ông Minh nói.

z6823435801127-9aeb889798af034-8579-6760

Ông Bùi Hồng Minh trả lời câu hỏi của báo chí. Ảnh: Duy Anh

Vì sao không huy động máy bay sớm tìm kiếm nạn nhân?

Trả lời câu hỏi tại sao lại không huy động máy bay từ sớm để tìm kiếm, cứu hộ nạn nhân, đại diện UBND tỉnh cho biết khoảng cách từ bờ ra vị trí tai nạn mất 15-20 phút, nếu trực thăng ra không có điểm đỗ, trong điều kiện thời tiết phức tạp, gió có thể gây chìm.

“Quân đội không ngại nhiệm vụ gì, vì dân, không chờ xin lệnh sẵn sàng đi cứu, nhưng do điều kiện thời tiết không phù hợp”, ông Hoàng Văn Thuyết nói.

Sở Xây dựng: Không bắt buộc du khách mặc áo phao suốt hành trình

Ông Bùi Hồng Minh, Phó giám đốc Sở Xây dựng Quảng Ninh, cho biết theo quy định, tàu du lịch trên vịnh Hạ Long phải có quy chuẩn an toàn cao hơn quy chuẩn quốc gia, thực tế 100% tàu đã đạt. Tàu Vịnh Xanh 58 có hệ số an toàn ổn định 2,3 (quy chuẩn là 1).

Cũng theo quy định, chỉ có hành khách đi trên phương tiện bến khách ngang sông mới bắt buộc mặc áo phao suốt hành trình. Với hành trình dài, hành khách chỉ mặc khi có nguy cơ mất an toàn và thuyền trưởng sẽ hướng dẫn. Trường hợp tàu vịnh Xanh, 80% nạn nhân được đưa ra ngoài đã mặc áo phao.

Để cấp phép cho tàu rời cảng, có ba yếu tố an toàn kỹ thuật phải đáp ứng là bảo vệ môi trường, chứng chỉ thuyền viên và thời tiết. Sở sẽ căn cứ vào dự báo thời tiết từ Trung tâm Khí tượng Thủy văn tỉnh Quảng Ninh. Nhiều năm nay, cảng vụ hợp đồng với Trung tâm, ngày có ba bản tin, căn cứ vào đó sẽ có phương án điều hành.

Như hôm qua bản tin dự báo lúc 6h30 và 10h đều thông báo vịnh Hạ Long có gió cấp 2-3, đến 13h30 có cảnh báo giông lốc. Tàu Vịnh Xanh 58 xuất bến lúc 12h45, trước cả khi có cảnh báo. Ngay sau khi nhận bản tin bổ sung thì cảng vụ đã triển khai cho dừng cấp phép toàn bộ phương tiện tàu du lịch và thông tin trên nhóm các chủ tàu, yêu cầu chủ tàu báo cáo tình hình hoạt động.

Giông lốc ập đến đẩy tàu Vịnh Xanh 58 lật úp trong vài giây, nạn nhân sống sót lặn vào khoang cứu người, nhưng một số đã không còn thở.

Sáng 20/7, nằm điều trị tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh, anh Đặng Anh Tuấn, 36 tuổi, trú tại phường Phú Diễn, Hà Nội, kể cùng nhóm bạn 12 người xuống Hạ Long chơi cuối tuần. Ban đầu nhóm không định lên tàu tham quan vịnh mà chỉ xuống ăn uống, tắm biển.

Sau bữa trưa 19/7, cả nhóm ra bến tàu gần cầu Bãi Cháy chơi, được nhiệt tình mời chào mua vé thăm vịnh. Thấy trời trong xanh, cả nhóm đổi ý mua vé lên tàu hai tầng sơn trắng, dài hơn 20 m. Họ ngồi hết khoang dưới, anh Tuấn chọn ghế cuối tàu. Tàu có áo phao, tuy nhiên chủ tàu không yêu cầu du khách mặc.

Anh Đặng Anh Tuấn hiện đang được điều trị ở Bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Ninh. Ảnh: Duy Anh

Anh Đặng Anh Tuấn hiện được điều trị ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh. Ảnh: Duy Anh

Sau khoảng 20 phút ổn định hơn 40 hành khách, trong đó có nhiều trẻ em, lúc 12h55 tàu rời bến. Theo hành trình tuyến hai vịnh Hạ Long, thuyền trưởng cũng là chủ tàu Đoàn Văn Trình lần lượt đưa khách thăm các hòn Chó Đá, Đỉnh Hương, Gà Chọi, vào hang Sửng Sốt, hang Luồn, đảo Ti Tốp và trở về bến cảng chiều cùng ngày.

Tuy nhiên khi rời bến khoảng 4 km, gần đến hang Đầu Gỗ, cơn giông bất ngờ ập tới. Bầu trời từ xanh ngắt, nắng gắt chuyển sang tối sầm. Tàu chao đảo theo từng cơn sóng, có lúc nghiêng hơn 40 độ. “Mọi người đề nghị chủ tàu cho quay lại thay vì tiếp tục hành trình. Tuy nhiên, ông ấy động viên du khách chịu khó vì sắp tới điểm tham quan đầu tiên”, anh Tuấn kể lại.

Nạn nhân cứu nhau

Sóng, gió ngày càng mạnh, mưa xối xả khiến trời mù mịt. Anh Tuấn cúi xuống dưới gầm ghế lấy áo phao và khoác vội. Các hành khách khác cũng làm tương tự. Chưa đầy 10 phút kể từ khi cơn giông ập tới, tàu đang tròng trành thì bị gió quật lật úp chỉ trong vài giây. Tất cả hành khách và thuyền viên rơi xuống biển. Lúc đó gần 14h.

Hành khách hoảng loạn la hét, anh Tuấn và nhiều người vùng vẫy trong khoảng không duy nhất ở mỏm tàu. Hít một hơi dài, anh lặn xuống tìm đường thoát ra ngoài nhưng thất bại vì nhiều cửa kính bị kéo kín. Ngoi lên trong khoang tàu đang chìm dần, anh lấy sức lặn xuống lần hai. “Ngó xung quanh, tôi thấy một khoảng sáng nên bơi lại và may mắn thoát ra ngoài”, anh Tuấn kể.

Ra khỏi tàu, anh Tuấn bị mưa táp cho rát mặt, nhưng cố leo lên phần đáy tàu đang nổi, nơi có vài người ở đó. Mất vài phút trấn tĩnh, anh cùng người đàn ông và một phụ nữ tìm kiếm nạn nhân. Vì xuống sức, anh không dám vào trong tàu, chỉ dùng hai chân dò dọc thành tàu, tìm khoảng hở, sau đó lặn xuống luồn dây vào bên trong để hy vọng người gặp nạn bám vào và thoát ra.

Tàu Vịnh Xuân bị lật úp, được lực lượng chức năng xoay trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Tàu Vịnh Xanh 58 bị lật úp, được lực lượng chức năng xoay trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Chân xước vì kính cứa, anh Tuấn kéo được 4 người ra ngoài, nhưng chỉ hai người sống, hai người khác đã tím tái, được hô hấp nhân tạo nhưng không tỉnh lại. Lênh đênh trên biển đến gần 17h, anh Tuấn và những người khác được lực lượng cứu hộ đưa vào bờ.

Cũng đi trên tàu Vịnh Xanh 58 là vợ chồng, hai con và ba người thân khác của chị Thùy Linh, 38 tuổi. Họ từ Ocean Park 2, Hưng Yên xuống tham quan vịnh Hạ Long khi thấy trời nắng đẹp, biển êm. Bão Wipha mới vào Biển Đông, còn cách xa vịnh Bắc Bộ hơn 1.000 km. Gia đình chị ngồi ở khoang hành khách, trong khi một số du khách lên boong tầng 2 chụp ảnh.

Cơn giông lốc ập đến quá nhanh khiến trời mù mịt. “Tôi chỉ cảm thấy tàu rung lắc vài giây rồi nghiêng, lật úp xuống biển”, chị Linh nhớ lại.

Chị cùng một số người chui vào được khoang tàu, có không khí để thở. Tự tin với khả năng bơi, chị lặn xuống, lần theo cửa kính đang mở thoát khỏi tàu, sau đó quay lại tìm chồng con và hướng dẫn người khác thoát ra. “Tôi vào tàu hai lần, có mấy người cũng thoát được, lần thứ ba quay lại thì nước ngập cao, khoang có không khí thu hẹp, không thở được”, chị nói.

Chị Linh chưa hết bàng hoàng sau tai nạn. Ảnh: Lê Tân

Chị Linh đau đáu vì chưa tìm thấy chồng và hai con sau tai nạn. Ảnh: Lê Tân

Buộc dây níu nạn nhân để tránh trôi

Lần thứ ba quay lại tàu lật, chị Linh đưa được một người đàn ông ra ngoài. Thấy người này lịm dần, chị cố gắng hét lớn, động viên và mặc áo phao cho ông. “Một lúc sau thì chú ấy không thở nữa, tôi phải lấy dây thừng buộc vào người cho đỡ trôi đi”, chị nói, khóc nghẹn vì chưa tìm thấy chồng và hai con.

Cũng lên tàu Vịnh Xanh 58 tham quan cùng đoàn 13 người lớn, một trẻ em, anh Mai Xuân Hải 42 tuổi, đến từ Bắc Ninh và thuyền viên Vũ Anh Tú, 25 tuổi, bị văng ra ngoài khi tàu lật. Họ cùng hai người đàn ông ôm ghế gỗ bơi vào bờ, được một đoạn thì một người kiệt sức, buông tay. Chừng ba giờ sau, ba người trôi khoảng một km vào luồng hàng hải có nhiều tàu đi qua và được tàu cá cứu.

Sau khi tàu lật, anh Đinh Đức Hiệp 35 tuổi, ở Hà Lầm, Quảng Ninh vội lặn xuống cứu người. Anh đưa được mẹ và một số trong đoàn 8 người vào khoang chưa ngập nước để có không khí thở.

“Tôi sau đó hướng dẫn cho mẹ cùng ba người khác thoát ra khỏi tàu. Có một chú bị thương nặng quá, không cứu được, tôi dùng dây thừng buộc lại, tránh bị trôi đi”, anh chia sẻ. Không thấy bạn gái, anh Hiệp lặn tiếp, khoảng 15 phút sau đưa lên nhưng bạn đã không qua khỏi do uống nhiều nước.

Bộ đội Biên phòng tổ chức cứu hộ nạn nhân tàu chìm. Video: Biên phòng Quảng Ninh

Tìm kiếm nạn nhân xuyên đêm

Tiếp nhận thông tin tai nạn từ các tàu gần đó, đến 17h tỉnh Quảng Ninh đã huy động biên phòng, hải quân, cảnh sát biển, công an, cảng vụ với khoảng 300 người, sau tăng lên 1.000 cùng hơn 30 tàu xuồng ra cứu hộ. Sở chỉ huy cứu hộ, cứu nạn được thành lập gồm: Bộ Tư lệnh Quân khu 3, Quân chủng Hải quân, Bộ Tư lệnh Biên phòng, Bộ tư lệnh Cảnh sát biển, UBND tỉnh Quảng Ninh.

Lực lượng cứu hộ chia làm nhiều nhóm. Một nhóm khoảng 30 thợ lặn xuống biển, lần mò vào khoang tàu lật tìm kiếm nạn nhân. Một nhóm bao vây xung quanh vị trí tàu lật, dùng phương tiện dò tìm. Phương án đưa sà lan cùng cần cẩu đến xoay cho tàu đứng thẳng để thuận lợi tìm kiếm nạn nhân cũng được tính đến, tuy nhiên tàu nặng, sóng lớn, rất khó cột dây xung quanh để kéo lên.

Theo báo cáo của chủ tàu khi xuất bến, Vịnh Xanh 58 chở 48 hành khách và 5 thuyền viên. Đến 23h đêm qua, các lực lượng cứu được 10 người, vớt được hơn 30 thi thể. Công tác tìm kiếm được triển khai xuyên đêm.

Đến 0h hôm nay, nhà chức trách quyết định lật tàu để thuận lợi tìm nạn nhân. 48 phút sau, tàu được lật nghiêng, 4 thi thể lần lượt được tìm thấy trong tàu, gồm cả thuyền trưởng. Báo cáo mới nhất lúc 10h hôm nay của UBND tỉnh Quảng Ninh, tàu Vịnh Xanh 58 lúc xảy ra sự cố có 49 người (giảm 3 so với ban đầu), gồm 46 du khách và 3 thuyền viên, hiện còn 4 người mất tích.

Tàu Vịnh Xanh 58 sau khi được lật trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Tàu Vịnh Xanh 58 sau khi được lật trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

10 người bị thương được đưa về Bệnh viện Bãi Cháy và Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh, hiện sức khỏe đã ổn định. Các thi thể được đưa về nhà xác Bệnh viện Bãi Cháy ở phường Việt Hưng chờ người nhà đến nhận. Một số đã được đưa về nhà lo hậu sự ngay trong đêm. Hầu hết nạn nhân quê miền Bắc, nhiều nhất là Hà Nội trên 20 người. Họ đi du lịch theo gia đình, nhóm bạn thân, người lớn tuổi nhất 53, nhỏ nhất mới lên 3.

Tối qua, Thủ tướng Phạm Minh Chính có công điện chia buồn với gia đình người bị nạn, đồng thời phân công Phó thủ tướng Trần Hồng Hà tới hiện trường chỉ đạo công tác cứu hộ, cứu nạn, thăm hỏi, động viên, hỗ trợ gia đình những người bị nạn. Các cơ quan được yêu cầu điều tra nguyên nhân tai nạn, xử lý nghiêm vi phạm (nếu có); rà soát, kiểm tra toàn bộ quy trình trong công tác an toàn hàng hải, tổ chức rút kinh nghiệm, khắc phục ngay hạn chế, bảo đảm tuyệt đối an toàn cho tàu thuyền đang hoạt động.

Bước đầu tỉnh Quảng Ninh hỗ trợ gia đình nạn nhân tử vong là 25 triệu đồng/người, nạn nhân bị thương 8 triệu đồng/người. Ủy ban MTTQ tỉnh hỗ trợ gia đình nạn nhân tử nạn 5 triệu đồng/người, người bị thương 3 triệu đồng/người. Một số doanh nghiệp trên địa bàn cũng trợ giúp gia đình người tử vong 40 triệu đồng/người, người bị thương 25 triệu đồng/người.

Gần một ngày sau chuyến tàu thăm vịnh Hạ Long, chị Thùy Linh ở Hưng Yên đau đáu vì lạc mất chồng và hai con. Còn anh Mai Xuân Hải ở Bắc Ninh trăn trở: “Trước lúc tàu lật, boong có 5 thành viên trong đoàn tôi, không biết còn ai sống sót?”.

Lê Tân – Phạm Chiểu – Duy Anh

Công an tỉnh Quảng Ninh công bố lại số người trên tàu Vịnh Xanh 58 bị lậ-t, khác so với con số báo cáo ban đầu của thuyền trưởng với cảng trưởng trước khi xuất bến

Thông tin cập nhật mới nhất cho hay có 49 người trên tàu bị lật ở vịnh Hạ Long (con số ban đầu là 53), và đến 10h sáng nay 20-7 đã tìm thấy 35 thi thể, còn 4 người mất tích.

lật tàu - Ảnh 1.

Tàu QN-7105 sau khi được lật lại và lai dắt vào Bến cảng Cái Lân sáng 20-7 – Ảnh: NAM TRẦN

Theo cập nhật mới nhất từ các cơ quan chức năng, đến 10h sáng nay 20-7, các lực lượng chức năng đã cứu được 10 người, tìm thấy 35 thi thể trong vụ lật tàu trên vịnh Hạ Long, 4 người còn mất tích. Con số này có khác biệt đôi chút so với ban đầu.

Hiện các lực lượng đang chạy đua tìm kiếm cứu nạn những người mất tích trước khi bão số 3 vào. Những người mất tích chưa tìm thấy gồm H.V.TH (sinh năm 1985); H.V.H (sinh năm 1979); H.T.Q (sinh năm 1975); N.D.K.P (sinh năm 2019).

Riêng tàu QN-7105 đã được trục vớt và được lai dắt về bờ.

Gần 1.000 người và 100 phương tiện cứu hộ, cứu nạn, gồm cả flycam

Sáng 20-7, các lực lượng của Quân khu 3 và các đơn vị tiếp tục tìm kiếm 4 nạn nhân còn mất tích, dưới sự chỉ đạo của Thiếu tướng Lê Văn Long, phó tư lệnh Quân khu 3.

Lực lượng tham gia tìm kiếm cứu nạn gồm 322 người và 48 phương tiện tàu, xuồng các loại.

Đặc biệt, Quân chủng PKKQ sẵn sàng điều 1 tổ bay tham gia tìm kiếm các nạn nhân còn mất tích. Bên cạnh đó các lực lượng đã sử dụng 3 flycam tìm kiếm cứu nạn từ trên cao.

UBND tỉnh Quảng Ninh cho hay tổng nhân lực được huy động là gần 1.000 người, cùng 100 phương tiện tàu, xuồng các loại.

Lật tàu trên vịnh Hạ Long: Đã cứu được 10 người, 38 người chết, còn 5 người mất tích

Mở rộng vùng tìm kiếm trên bán kính 9 hải lý

Theo Cục Cảnh sát giao thông (Bộ Công an), vùng tìm kiếm nạn nhân vụ lật tàu Vịnh Xanh 58 được mở rộng lên bán kính 9 hải lý. Thủy đoàn I đã huy động tối đa tàu và nhân lực tới hiện trường suốt đêm qua.

Trong khi đó, Công an tỉnh Quảng Ninh đã chỉ đạo Phòng Cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ, Phòng cảnh sát giao thông, Công an phường Bãi Cháy và các đơn vị nghiệp vụ liên quan phối hợp nhận thông tin của các tàu trên vịnh để kịp thời tìm kiếm nạn nhân còn mất tích, đồng thời xác minh thông tin người bị nạn để trao đổi với các gia đình nạn nhân.

Lực lượng công an cũng lập 28 mũi tàu xuồng gồm các phòng nghiệp vụ công an tỉnh và các lực lượng liên quan tổ chức tuần tra và vận động ngư dân cùng phối hợp tham gia tìm kiếm nạn nhân mất tích.

lật tàu - Ảnh 2.

Đã xác định danh tính 31 nạn nhân tử vong

Trong số người đã tử nạn, đến nay đã hoàn thành xác định danh tính 31 người, cơ quan chức năng tỉnh Quảng Ninh đã hoàn tất thủ tục, bàn giao cho gia đình đưa về quê an táng.

Lật tàu du lịch ở Hạ Long do dông lốc, không phải do bão số 3

Tỉnh Quảng Ninh hỗ trợ cho gia đình người mất với mức 25 triệu đồng/người và 10 gia đình người bị thương 5 triệu đồng/người; bố trí nơi ăn nghỉ cho toàn bộ gia đình nạn nhân khi ở Quảng Ninh.

Tỉnh đang chỉ đạo các lực lượng tìm kiếm cứu nạn tiếp tục tích cực triển khai các biện pháp tìm kiếm người mất tích trên biển còn, tập trung điều tra làm rõ nguyên nhân vụ lật tàu và khắc phục sự cố, động viên thăm hỏi gia đình nạn nhân.

lật tàu - Ảnh 3.

Tàu Vịnh Xanh 58 thời điểm sau khi bị lật – Ảnh: TTXVN

Số người trên tàu là 49, không phải 53

Đến thời điểm hiện tại, theo báo cáo của tỉnh Quảng Ninh gửi Thủ tướng chính phủ, số người trên tàu gặp nạn là 49 người chứ không phải 53 như con số ban đầu, gồm 46 khách du lịch và 3 thuyền viên.

Báo cáo được gửi về Cục Cảnh sát giao thông cũng xác định trên tàu du lịch bị nạn có tổng số 49 người, trong đó có 46 hành khách và 3 thuyền viên.

Tàu gặp nạn là tàu vỏ sắt đóng năm 2015, chủ tàu là ông Đoàn Văn Trình (trú tại phường Hà An, tỉnh Quảng Ninh), rời bến tham quan lúc 12h55 ngày 19-7 đi tham quan tuyến 2 (hang Sửng Sốt – đảo Ti Tóp). Đến 13h30 tàu gặp dông bất ngờ và 14h05 cùng ngày mất kết nối tín hiệu GPS.

Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy Quảng Ninh thăm nạn nhân vụ lật tàu

Sáng 20-7, bà Trịnh Thị Minh Thanh, phó bí thư Thường trực Tỉnh ủy, chủ tịch HĐND tỉnh Quảng Ninh đã đến thăm hỏi tình hình sức khỏe, động viên tinh thần 9 nạn nhân bị thương đang cấp cứu, hồi sức tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh và Bệnh viện Bãi Cháy.

Bà Thanh chia sẻ, cảm thông sâu sắc trước những mất mát và động viên gia đình, các nạn nhân cố gắng ổn định tinh thần, tích cực phối hợp với y, bác sĩ để điều trị, vượt qua hoạn nạn.

Đồng thời đề nghị Bệnh viện Đa khoa tỉnh và Bệnh viện Bãi Cháy huy động mọi nguồn lực, tập trung điều trị và chăm sóc tốt nhất để đảm bảo sức khỏe cho các nạn nhân, giúp họ sớm ổn định và hồi phục.

lật tàu - Ảnh 3.

Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh Quảng Ninh thăm hỏi, động viên anh Vũ Tú Anh (thuyền viên tàu du lịch bị đắm) – Ảnh: THU CHUNG