Home Blog Page 7

Everyone Thought My Dad Paid for My Wedding — Until the Truth About My Stepfather Came Out

You know that moment in a wedding where everything slows down, and you’re just basking in the glow of love, laughter, and family unity?
Yeah — mine was shattered when my biological father stood up during the reception and announced, “It was my honor to pay for this beautiful day.”
I froze mid-sip of champagne, nearly choking. My stepfather, the man who actually did pay for everything — from the flowers to the lobster — went pale. My stomach dropped. And that’s when the truth started to unravel.

It was supposed to be the happiest day of my life. I had just married the love of my life, and everything — the venue, the dress, the music, the guest list — had been carefully planned over the course of a year. I had dreamed of this day since I was a little girl, twirling around in pillowcases pretending they were veils. But nothing in those childhood fantasies prepared me for the drama that would unfold during my wedding reception.

To understand how we got there, let me rewind.

I grew up in a complicated family dynamic. My parents divorced when I was 6. My dad — let’s call him Rick — was around, but only sporadically. He was the type of father who remembered birthdays when reminded and would send a card with maybe twenty bucks inside. He always seemed to be “between jobs” or “working on something big.” Promises were often made, but rarely kept.

Enter my stepfather, Tom.

Tom married my mom when I was 12, and unlike Rick, he showed up. Every school recital, every parent-teacher conference, every emergency — he was there. He wasn’t flashy, he didn’t try to “replace” Rick, and he never asked for credit. He just quietly became the man I could rely on. I even remember once calling him “Dad” by accident when I was 15. He didn’t correct me. He just smiled.

When I got engaged to my now-husband, James, both Rick and Tom offered congratulations. But only one of them stepped up in a meaningful way.

“I want to pay for your wedding,” Tom said one night over dinner, his hand resting gently over mine. “You’ve grown into a strong, beautiful woman, and I’d be honored to give you the wedding you deserve.”

I cried. Not because I expected him to — I didn’t — but because that’s who he was. No big speech. No expectations. Just love.

Rick, on the other hand, sent me a text that read:

“So… what’s the budget? Can I help with decorations or something?”

I didn’t expect much, and I didn’t get much either. A month before the wedding, he Venmo’d me $300 with the caption “for wedding stuff :)” and then made a point to mention it at least three times afterward.

Tom, meanwhile, covered the venue deposit, food catering (including the $90 per head seafood option I initially thought we couldn’t afford), flowers, music, and even chipped in for my dress. My mom told me privately he had taken out a loan to do it, but he never once complained. He just wanted me to have my day.

Which brings us back to that moment at the reception.

We had just finished dinner, and it was time for speeches. James’ best man spoke first — heartfelt and funny. My maid of honor followed — sweet and a little teary. Then, unexpectedly, Rick stood up with a wine glass in hand.

I felt uneasy. He hadn’t told anyone he was going to speak. But I smiled politely, giving him the benefit of the doubt.

“I just want to say,” Rick began, his voice already slurred with too much wine, “how proud I am of my little girl. And I’m thrilled I could make this day possible for her.” He raised his glass. “It was a pleasure to foot the bill for this amazing wedding. Worth every penny.”

There was a pause.

An awkward silence spread like a wave across the tables. I glanced at Tom, who was sitting just two seats away. His face remained stoic, but his eyes… they darkened. My mom leaned toward him and whispered something, probably trying to soothe him, but I could see the way his jaw clenched.

I felt like I was watching someone take credit for a work of art they didn’t paint. Or a medal they didn’t earn.

I tried to laugh it off. I tried to pretend it didn’t sting. But inside, something was boiling. It wasn’t about the money — not really. It was about what that money meant. Every dollar from Tom came from a place of deep, unwavering love and commitment. And Rick? He wanted credit for a spotlight he didn’t deserve.

I stood to give my own speech a few minutes later, my hands slightly trembling around the mic. I hadn’t planned to say anything about the finances. But now, I wasn’t sure I could ignore it.

And that’s when I made a choice — one that would ripple through my family in ways I couldn’t predict.

The microphone felt heavy in my hands, like it carried more weight than it should. The guests were still smiling politely, wine glasses half-raised, perhaps unsure if Rick had been joking or just being… well, Rick.

I took a deep breath. My heart was pounding in my chest. I hadn’t planned to address who paid for the wedding. It wasn’t supposed to matter. This day was about love, unity, and celebration. But Rick had made it about something else — about appearances. About ego.

I looked at Tom. He wasn’t looking at me. His eyes were fixed on the tablecloth, a gentle but pained look in his eyes. And that’s when I knew: if I didn’t say something now, I would regret it for the rest of my life.

So I spoke.

“Thank you all so much for being here today. James and I are overwhelmed with love and gratitude for every single one of you. This day — this moment — has been the dream of a lifetime.”

I paused, steadying my voice.

“I want to take a second to acknowledge someone very special. Someone who didn’t just help plan this day, but made it possible. Who supported me, quietly, unconditionally — not just today, but through years of my life when I needed someone to step up.”

I turned toward Tom.

“Tom,” I said. “You didn’t just pay for this wedding. You made me feel safe, loved, and seen. You taught me what a father should be. You didn’t have to — but you chose to. You chose to be there for me, every single time. And I will never forget it.”

His eyes met mine, now glassy. My mom was already crying. Even James grabbed a napkin and dabbed at his eyes.

Then I glanced over at Rick.

“And I want to thank my biological father, Rick,” I added carefully, “for being here today. I know our journey hasn’t always been easy, but I appreciate you being a part of this moment.”

There. It was respectful. Honest. But also clear. Tom was the one who made this wedding happen. Not Rick.

The room was quiet for a beat, then applause erupted — not the enthusiastic clapping you hear after a joke, but the emotional kind. The kind that comes from people who got it.

Rick? He clapped once or twice, gave a shrug, and sank deeper into his chair.

After the reception, things got awkward.

While I was hugging my cousins and thanking guests for coming, Rick cornered me near the gift table.

“You didn’t have to embarrass me like that,” he muttered, his words slightly slurred. “I’m your real dad, you know.”

I kept my voice calm, but firm.

“I didn’t embarrass you. You did that yourself when you took credit for something you didn’t do.”

He rolled his eyes. “I sent you money.”

“Three hundred dollars, Rick,” I said, trying not to raise my voice. “Tom took out a loan so I could have this wedding. You made a toast like you funded the whole thing. You know that’s not true.”

He looked at me like a teenager caught lying, then mumbled something about being “done with this” and walked off.

I haven’t heard from him since.

Tom never once brought it up. That’s the kind of man he is. The day after the wedding, we sat on my mom’s back porch, drinking coffee in silence. Finally, he said, “You didn’t have to say what you did. But thank you.”

I shook my head. “Yes, I did.”

Because sometimes, love isn’t loud. Sometimes it doesn’t come with grand gestures or public declarations. Sometimes it’s in the quiet way someone shows up, again and again, without needing applause.

Tom was the kind of father who did the work. Rick was the kind who wanted the credit.

And when I look back on my wedding day, I don’t remember Rick’s awkward toast. I remember Tom standing at the back of the venue that morning, tying James’s tie because his hands were shaking too much. I remember him holding my mom’s hand during the ceremony. I remember him crying as he walked me down the aisle — not because he had to, but because he wanted to.

That’s the truth.

And it deserved to be told.

Bão đã mạnh thêm 1 cấp, cả nước cầu nguyện cho Quảng Ninh ngay lúc này, gió giật cực mạnh, đã có thiệt hại

Sáng nay 19-7, bão Wipha đã đi vào vùng biển phía Đông Bắc của khu vực Bắc Biển Đông, trở thành cơn bão số 3 trong năm 2025.

Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, hồi 7 giờ sáng 19-7, vị trí tâm bão số 3 (tên quốc tế bão Wipha) ở vào khoảng 20,0 độ Vĩ Bắc – 119,8 độ Kinh Đông, sức gió mạnh nhất cấp 9 (75–88 km/giờ), giật cấp 12, di chuyển theo hướng Tây Bắc, tốc độ 20 km/giờ.

Wipha giật cấp 12 vào Biển Đông trở thành cơn bão số 3 năm 2025

Wipha giật cấp 12 vào Biển Đông trở thành cơn bão số 3 năm 2025

Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia cảnh báo vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông gió mạnh dần lên cấp 6-7, vùng gần tâm bão đi qua mạnh cấp 8-9, sau tăng lên 10-11, giật cấp 13; sóng biển cao 4-6 m. Biển động dữ dội.

Tàu thuyền hoạt động trong các vùng nguy hiểm nói trên đều có khả năng chịu tác động của dông, lốc, gió mạnh, sóng lớn.

Đến 7 giờ ngày 20-7, bão số 3 di chuyển hướng Tây Tây Bắc với tốc độ 20 km/giờ, đi vào Biển Đông và mạnh thêm, vị trí tâm bão ở vào khoảng 21,8 độ Vĩ Bắc – 115,7 độ Kinh Đông; trên vùng biển phía Bắc khu vực Bắc Biển Đông; cách bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc) khoảng 600 km về phía Đông; sức gió mạnh nhất gần tâm bão cấp 10-11, giật cấp 13; vùng nguy hiểm vào khoảng 18,0-23,0 độ Vĩ Bắc – 114,5 độ Kinh Đông.

Cấp độ rủi ro thiên tai (Khu vực chịu ảnh hưởng): Cấp 3 với vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông.

Bão Wipha vào Biển Đông tiếp tục tăng cấp

Đến 7 giờ ngày 21-7, bão số 3 chủ yếu di chuyển theo hướng Tây với tốc độ khoảng 20 km/giờ, vị trí tâm bão ở vào khoảng 21,6 độ vĩ Bắc -110,5 độ Kinh Đông, trên vùng bờ biển phía Đông bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc); sức gió mạnh nhất gần tâm bão cấp 11-12, giật cấp 14; vùng nguy hiểm vào khoảng 19,5 độ Vĩ Bắc – 108,5 độ Kinh Đông.

Cấp độ rủi ro thiên tai (Khu vực chịu ảnh hưởng): Cấp 3 với vùng biển phía Bắc khu vực Bắc Biển Đông, vùng biển phía Đông khu vực Vịnh Bắc Bộ.

Đến 7 giờ ngày 21-7, bão số 3 di chuyển theo hướng Tây Tây Nam với tốc độ 20 km/giờ và suy yếu dần; vị trí tâm bão ở vào khoảng 20,5 độ Vĩ Bắc – 107,5 độ Kinh Đông, trên khu vực vịnh Bắc Bộ; sức gió mạnh nhất gần tâm bão cấp 9, giật cấp 12; vùng nguy hiểm vào khoảng 19,5 độ Vĩ Bắc – 112,5 độ Kinh Đông.

Cấp độ rủi ro thiên tai (Khu vực chịu ảnh hưởng): Cấp 3 với vùng biển phía Tây Bắc khu vực Bắc Biển Đông và vịnh Bắc Bộ.

Từ 72 đến 120 giờ tiếp theo, bão số 3 di chuyển chủ yếu theo hướng Tây Tây Nam, mỗi giờ đi được 10-15 km và tiếp tục suy yếu thêm.

Như vậy, từ đầu năm 2025 đến nay, 3 cơn bão vào Biển Đông nước ta. Trong đó, bão Wutip (bão số 1) hồi tháng 6 không đổ bộ nhưng gây mưa lớn từ 11 đến 13-6 ở Trung Trung Bộ; bão Danas (cơn bão số 2) không ảnh hưởng đến đất liền.

KHẨN CẤP: Bão WIPHA giật cấp 11 mạnh như siêu bão Yagi đang di chuyển nhanh, ảnh hưởng trực tiếp đến các khu vực đất liền sau đây

Tin bão WIPHA mới nhất, hiện cơn bão WIPHA đang cấp 8, cấp 9, giật cấp 11, di chuyển nhanh, mỗi giờ đi được 30km.

Ngày 18 tháng 7 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Tin bão WIPHA mới nhất: Giật cấp 11, di chuyển nhanh, dự báo ảnh hưởng trực tiếp đất liền nước ta”. Nội dung như sau:

Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia cho biết, hồi 13h ngày 18/7, vị trí tâm bão Wipha ở vào khoảng 18,3 độ vĩ Bắc, 123,5 độ kinh Đông, trên vùng biển phía Đông Bắc đảo Lu Dông, Philippines. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 8-9 (62-88km/giờ), giật cấp 11; di chuyển theo hướng Tây Bắc với tốc độ khoảng 30km/h.

Theo dự báo, khoảng chiều 19/7, bão Wipha di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, đi vào Biển Đông và mạnh lên cấp 10, giật cấp 12. Đến 13h ngày 20/7, bão tiếp tục di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, mỗi giờ đi được khoảng 20km và có khả năng mạnh lên cấp 11-12, giật cấp 14. Thời điểm này bão cách bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc) khoảng 490km về phía Đông.

Đến 13h ngày 21/7, bão Wipha di chuyển theo hướng Tây với tốc độ 20-25km/h. Thời điểm này bão hoạt động trên vùng biển phía Tây bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc) với cường độ cấp 11, giật cấp 13.

Từ 72 đến 120 giờ tới, bão di chuyển chủ yếu theo hướng Tây, mỗi giờ đi được 10-15km và suy yếu dần.
Hướng di chuyển của cơn bão Wipha

Hướng di chuyển của cơn bão Wipha

Cục Khí tượng thủy văn nhận định khoảng tối 19/7, bão Wipha sẽ chính thức đi vào Biển Đông, trở thành cơn bão số 3 trong năm. Sau khi vào Biển Đông, bão Wipha dự kiến sẽ tiếp tục mạnh lên cấp 11-12 và có khả năng cao sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đất liền Việt Nam vào khoảng ngày 22/7, theo báo Dân Trí.

Theo các chuyên gia, từ ngày 21 đến 23/7, các tỉnh Bắc Bộ và Thanh Hóa sẽ có mưa to đến rất to.

Do ảnh hưởng của cơn bão Wipha, vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông gió mạnh dần lên cấp 6-7,vùng gần tâm bão đi qua mạnh cấp 8-10, giật cấp 12; sóng biển cao 3,0-5,0m.Biển động rất mạnh. Tàu thuyền hoạt động trong các vùng nguy hiểm nói trên đều có khả năngchịu tác động của dông, lốc, gió mạnh, sóng lớn

Sáng ngày 19 tháng 7, chuyên trang Góc Nhìn Pháp Lý đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Cảnh báo: Bão Wipha có thể giật cấp 15, nhiều tỉnh thành sẽ có mưa lớn”. Nội dung như sau:

Ông Mai Văn Khiêm, Giám đốc Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, cho biết hồi 20h ngày 18/7, bão Wipha (bão số 3) hoạt động trên vùng biển phía Đông Bắc đảo Lu Dông, Philippines. Bão di chuyển theo hướng Tây Bắc với sức gió mạnh nhất cấp 8-9, giật cấp 11, thông tin trên báo Dân trí.

Theo dự báo, ngày 19/7, bão di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc đi vào Biển Đông và mạnh lên cấp 10, giật cấp 12.

Đến 19h ngày 20/7, bão di chuyển theo hướng Tây và mạnh lên cấp 11-12, giật cấp 14. Khoảng 19h ngày 21/7, bão di chuyển theo hướng Tây Tây Nam, mỗi giờ đi được khoảng 20km và suy yếu dần trên khu vực vịnh Bắc Bộ.

Ông Khiêm cho biết từ 72 đến 120 giờ tiếp theo, bão Wipha di chuyển chủ yếu theo hướng Tây Tây Nam, mỗi giờ đi được 10-15km và tiếp tục suy yếu thêm.

Vị chuyên gia nhận định sáng 21/7, bão sẽ di chuyển vào Vịnh Bắc Bộ và đến đêm 21/7 có khả năng bắt đầu ảnh hưởng đất liền nước ta.

Ông Khiêm cũng cho biết khoảng sáng 19/7, bão Wipha đi vào Biển Đông, trở thành bão số 3. Dự báo xác suất có độ tin cậy rất cao (khoảng trên 90%) là cơn bão này sẽ mạnh lên khi đi vào Biển Đông.

Những thông tin dự báo này khiến nhiều du khách lo ngại nguy cơ mưa lớn tại Hà Nội và các điểm du lịch biển phía bắc, đặc biệt là vùng ven biển trong dịp cuối tuần này (tức ngày 19 – 20/7).
1-1752857831.webpBão Wipha khả năng cao sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nhiều khu vực đất liền Việt Nam. Ảnh: Báo Dân trí.
Tuy nhiên, theo thông tin từ Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, người dân có thể yên tâm bởi cơn bão Wipha chưa ảnh hưởng đến đất liền, trong đó có Hà Nội và các điểm du lịch khu vực ven biển Bắc Bộ trong dịp cuối tuần.

Du khách tham quan tại một số điểm du lịch như Vịnh Hạ Long, Bãi Cháy, Đảo Cô Tô, Đảo Quan Lạn… (tỉnh Quảng Ninh); Cát Bà, Đồ Sơn (Hải Phòng), Ninh Bình… có thể lên lịch trình tham quan cuối tuần này mà chưa bị cản trở bởi mưa bão.

Theo báo VietNamNet, Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp và Môi trường Nguyễn Hoàng Hiệp nhận định mặc dù bão Wipha có thể không mạnh như bão Yagi, nhưng không thể chủ quan. Đặc biệt, vào thời điểm này, các hoạt động du lịch hè đang vào cao điểm, trong khi hoạt động nuôi trồng và đánh bắt thủy hải sản vẫn đang diễn ra mạnh mẽ. Cùng với đó, vụ mùa lúa và nhiều loại rau màu mới bắt đầu, nên khả năng thiệt hại do mưa bão có thể rất lớn.

Thứ trưởng Hiệp cũng nhấn mạnh rằng bão Wipha có đường đi tương tự bão Yagi, nên cần phải chuẩn bị phương án phòng chống cơn bão có thể đạt cường độ mạnh lên tới cấp 10-11, với gió giật mạnh đến cấp 14-15.

Một trong những vấn đề mà Thứ trưởng Nguyễn Hoàng Hiệp đặc biệt quan tâm là tình hình an toàn các hồ chứa thủy điện, đặc biệt là các hồ ở Bắc Bộ và miền Trung. Hiện nay, mực nước tại nhiều hồ chứa đã đạt mức cao, với nhiều hồ có dung tích lên tới 85% hoặc hơn. Những khu vực có hồ thủy điện như Tuyên Quang, Hòa Bình và Sơn La đang có nguy cơ tiềm ẩn về lũ quét nếu mưa lớn xảy ra.

Thứ trưởng yêu cầu Bộ Công Thương cần có quy trình vận hành thủy điện nghiêm ngặt trong tình huống khẩn cấp, không để xảy ra sự cố tương tự như tại hồ Thác Bà năm ngoái. Đồng thời, các hồ chứa phải đảm bảo thực hiện đúng quy trình vận hành, ưu tiên bảo đảm an toàn tối đa.

Trong bối cảnh cơn bão Wipha sắp ảnh hưởng, ông Hiệp yêu cầu các đơn vị liên quan, đặc biệt là Cục Quản lý Đê điều và Phòng chống thiên tai, khẩn trương triển khai cán bộ xuống các địa phương có nguy cơ cao bị ảnh hưởng bởi bão. Cùng với việc chủ động phòng chống thiên tai, Thứ trưởng nhấn mạnh đây cũng là cơ hội để kiểm tra hiệu quả của hệ thống chỉ đạo, điều hành phòng chống thiên tai của chính quyền cấp tỉnh và cấp xã.

Vừa thi ĐH xong, nam sinh xin đi làm thêm, vài ngày sau, bố mẹ sững sờ nghe tin con ở khu Tam Giác Vàng: Số tiền ch:u:ộ:c lên đến 700 triệu!

Hiện tung tích và sự an toàn của nam sinh này ở xứ người vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

Ngày 18/7/2025, Tạp chí Thanh niên Việt đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Vừa thi ĐH xong, nam sinh xin đi làm thêm, vài ngày sau, bố mẹ sững sờ nghe tin con bị bán sang khu Tam Giác Vàng: Số tiền chuộc lên đến 700 triệu!”. Nội dung như sau:

Mùa thi tốt nghiệp năm 2025 của Trung Quốc đang dần khép lại. Một số thí sinh đã được tuyển thẳng qua diện xét tuyển sớm, nhiều bạn đạt điểm cao cũng đang háo hức chờ đợi giấy báo trúng tuyển từ các trường đại học mơ ước. Tưởng chừng mọi chuyện tốt đẹp cứ thế diễn ra, nhưng những bi kịch lại bất ngờ ập đến, khiến dư luận không khỏi bàng hoàng.

Mới đây, thông tin từ tỉnh Thiểm Tây (Trung Quốc) khiến nhiều người rơi nước mắt. Theo đó, một thí sinh sau kỳ thi đại học đã tìm việc làm thêm để phụ giúp gia đình. Tuy nhiên, em lại bị lừa sang khu vực Tam Giác Vàng – nơi được coi là điểm nóng của các hoạt động lừa đảo, cưỡng ép lao động và tội phạm có tổ chức.

Toàn bộ diễn biến vụ việc

Theo NTDTV, người mẹ của nam sinh mất tích, bà Dương, chia sẻ rằng con trai bà – Bành Vũ Hiên, vừa hoàn thành kỳ thi đại học. Sau khi điền nguyện vọng vào ngày 28/6, cậu đến Tây An chơi với bạn bè hai ngày và vẫn giữ liên lạc với gia đình cho đến ngày 3/7.

“Hôm đó, con trai tôi nói rằng dù sao về nhà cũng chỉ chơi điện thoại, nên nó muốn làm thêm ở một quán lẩu tại Tây An trong kỳ nghỉ hè. Vì năm ngoái nó cũng từng làm thêm ở đó, nên tôi không quá lo lắng”, bà Dương kể.

Bà cho biết, ngày 4/7, nghĩ rằng con trai bắt đầu ngày làm việc đầu tiên tại quán lẩu, bà không liên lạc để tránh làm phiền. Đó là ngày duy nhất hai mẹ con không liên hệ, nhưng không ngờ đến ngày 5/7, bà nhận được tin con trai mất tích.

Tiểu Giai – bạn thân của Bành Vũ Hiên tiết lộ rằng từ 28/6 đến 30/6, Vũ Hiên ở cùng cô tại Tây An. Đến ngày 1/7, khi trường học nghỉ hè, nữ sinh trở về quê ở Hán Trung, còn Vũ Hiên nói rằng một người cô đã tìm cho cậu một công việc chuyển hàng ở Vân Nam. Sau câu nói đó, cậu bay từ Tây An đến Côn Minh.

Nữ sinh sau đó mới biết “người cô” mà Vũ Hiên nhắc đến không hề tồn tại, thực chất đó là một người cậu quen qua mạng. Từ ngày 1/7 đến trưa ngày 4/7, Tiểu Giai và Vũ Hiên vẫn giữ liên lạc. Ngày 1/7, Vũ Hiên gửi cho Tiểu Giai vé máy bay đi Côn Minh vào 5h15 chiều cùng ngày. Đến khoảng 8h tối, cậu đến sân bay Trường Thủy, Côn Minh và vui vẻ nói rằng có người đưa cậu 500 nhân dân tệ (hơn 1,8 triệu đồng) để ở khách sạn.

Trưa ngày 2/7, Vũ Hiên lên xe đến một địa điểm khác, nói rằng công việc ban đầu chủ yếu là chuyển hàng. Ngày 3/7, khi cô bạn thân hỏi cụ thể cậu đang làm gì, Vũ Hiên trả lời rằng “bây giờ chưa phải lúc nói rõ” và gửi một bản đồ định vị gần biên giới Trung Quốc – Myanmar ở Vân Nam cùng một bức ảnh cậu dính đầy bùn. Vũ Hiên liên tục khẳng định mình “tự do và an toàn”, đồng thời có thể kiếm được tiền.

“Đến chiều ngày 3/7, khi cậu ấy nhắn rằng đang ở Myanmar, tôi bắt đầu lo lắng. Nhưng khi hỏi chi tiết về công việc, cậu ấy không nói gì và dặn tôi không được báo cho bố mẹ”, nữ sinh kể.

Bành Vũ Hiên mất tích một cách bí ẩn.

Đêm ngày 3/7 đến rạng sáng ngày 4/7, nữ sinh cùng Vũ Hiên còn trò chuyện qua video. Cô bạn khuyên cậu quay về ngay, nhưng Vũ Hiên vẫn đang ăn đồ ăn ngoài và nói rằng ngày mai sẽ chính thức làm việc.

Đến khoảng 12h trưa ngày 4/7, tin nhắn cuối cùng của Vũ Hiên gửi cho bạn thân cho thấy cậu đang ở Trạm Văn hóa Tổng hợp Mạnh A, huyện Mạnh Liên, tỉnh Vân Nam (Trung Quốc), gần cửa khẩu. Nhưng từ 2h chiều cùng ngày, nữ sinh hoàn toàn mất liên lạc với Vũ Hiên.

Mẹ của Bành Vũ Hiên cho biết thêm, khi thấy vị trí đó, bà vô cùng hoảng sợ và lập tức báo cảnh sát, nhưng hiện chưa có tiến triển gì. Vào khoảng 2h sáng ngày 10/7, bà thử gọi vào số của con trai và bất ngờ được kết nối, nhưng người nghe máy không phải Vũ Hiên mà tự xưng là người Myanmar, nói rằng thẻ SIM là của một người bạn đưa cho. Sau đó, liên lạc lại bị gián đoạn.

Ngày 11/7, bà Dương gọi lại thì phát hiện số của con trai đã ngừng hoạt động.

Theo bà Dương, sau vụ việc, bà nhận được nhiều cuộc gọi yêu cầu 200.000 nhân dân tệ (gần 730 triệu đồng) để thả con trai, nhưng gia đình bà ở vùng nông thôn, không có nhiều tiền. Bà cũng lo sợ bị lừa thêm lần nữa.

Hiện tại, cảnh sát được cho là đã vào cuộc, nhưng đến chiều ngày 13/7, bà Dương cho biết vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào từ cảnh sát hay đại sứ quán.

Ngày 13/7, chị gái của Vũ Hiên nhận được cuộc gọi video từ em trai, nói rằng mình bị lừa đến Myanmar nhưng không tiết lộ vị trí cụ thể. Cô Trọng cho biết trong video, ánh mắt của em trai trông sợ hãi và hoảng loạn.

Ngày 13/7, chị gái của Vũ Hiên nhận được cuộc gọi video từ em trai, nói rằng mình bị lừa đến Myanmar.

Câu chuyện đau lòng này đã khiến dư luận không khỏi xót xa, đồng thời gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về những rủi ro tiềm ẩn mà các bạn trẻ có thể gặp phải sau kỳ thi. Khi kỳ vọng vào một tương lai tươi sáng còn đang dang dở, nhiều em lại sớm bước vào hành trình mưu sinh với tâm thế non nớt.

Trong bối cảnh công nghệ phát triển nhanh, nhưng cũng kéo theo nhiều hình thức lừa đảo ngày càng tinh vi, việc trang bị kiến thức phòng tránh và sự đồng hành từ gia đình, nhà trường càng trở nên cần thiết hơn bao giờ hết.

Làm sao để các bạn trẻ tìm công việc làm thêm an toàn, phù hợp?

Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp hoặc bước vào năm đầu đại học, nhiều bạn trẻ có mong muốn tìm một công việc làm thêm để tích lũy kinh nghiệm, trang trải cuộc sống hoặc đơn giản là thử thách bản thân trong môi trường thực tế. Tuy nhiên, việc thiếu kinh nghiệm, dễ tin người và chưa có đủ kỹ năng đánh giá rủi ro khiến không ít bạn rơi vào bẫy lừa đảo tuyển dụng, môi giới lao động trá hình hoặc các công việc tiềm ẩn nguy hiểm. Vậy làm thế nào để tìm được một công việc làm thêm an toàn và phù hợp?

Trước hết, các bạn nên xác định rõ mục tiêu cá nhân rằng đi làm vì tiền, vì trải nghiệm, vì mở rộng mối quan hệ hay vì muốn khám phá bản thân? Mỗi mục tiêu khác nhau sẽ tương ứng với những công việc khác nhau, từ phục vụ, bán hàng, trợ giảng, đến thực tập bán thời gian tại các doanh nghiệp. Xác định đúng hướng đi sẽ giúp bạn tránh được việc thấy gì cũng làm rồi rơi vào cảnh vừa mệt mỏi, vừa không học được gì.

Thứ hai, hãy ưu tiên các kênh tuyển dụng uy tín. Những trang web việc làm chính thống, fanpage của trung tâm hỗ trợ sinh viên, các nhóm cộng đồng do trường đại học quản lý thường xuyên đăng tải các cơ hội làm thêm được kiểm duyệt kỹ. Tránh tuyệt đối việc nhận lời mời qua tin nhắn, liên hệ mập mờ trên mạng xã hội hay lời rủ rê từ người lạ không rõ danh tính.

Các bạn sinh viên nên cẩn thận khi lựa chọn việc làm thêm.

Thứ ba , đừng ngại hỏi và kiểm tra thông tin. Một nơi làm việc uy tín sẽ luôn có địa chỉ rõ ràng, hợp đồng cụ thể và minh bạch về mức lương. Nếu có bất kỳ yêu cầu nào như đóng phí đặt cọc, giữ giấy tờ tùy thân, làm việc ở địa điểm xa xôi không rõ ràng hãy cẩn thận và từ chối. Đôi khi, sự dè dặt chính là cách tự bảo vệ mình tốt nhất.

Cuối cùng, hãy chia sẻ ý định và lựa chọn công việc của bạn với người thân hoặc bạn bè đáng tin cậy. Có một người cùng đánh giá sẽ giúp bạn sáng suốt hơn khi quyết định. Việc làm thêm là một trải nghiệm quý giá, nhưng chỉ khi nó được đặt trong khuôn khổ an toàn và phù hợp. Trước khi bước vào thị trường lao động, sự tỉnh táo luôn là tấm “lá chắn” tốt nhất cho tuổi trẻ.

Cùng ngày, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Mất liên lạc 3 tháng, mẹ nghèo ngã quỵ nhận tin con trai tử vong ở Campuchia”. Cụ thể như sau:

Ba ngày trôi qua kể từ lúc nhận tin con trai tử vong tại Campuchia, bà Đào Thị Tứ (SN 1962, trú thôn Thái Hòa, xã Vượng Lộc (cũ), nay là xã Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) vẫn chưa hết bàng hoàng. Bà Tứ không thể tin con trai Nguyễn Ngọc Hòa (SN 1991) sau 3 tháng mất liên lạc lại được phát hiện tử vong trong nhà vệ sinh ở tận xứ người Campuchia.

“Tôi không thể nào chợp nổi mắt kể từ lúc nhận tin thằng Hòa đã chết. Hiện nay muốn đưa thi thể con trai về quê nhà chôn cất, chi phí khoảng hơn 160 triệu đồng, gia đình đang cố gắng xoay xở nhưng không biết có ai cho vay mượn để đưa con trở về không?”, người mẹ nghèo khóc nghẹn.

W-Vượng Lộc4.JPG.jpg
Bà Tứ đau đớn khi nhận tin dữ về con trai.

Bà Tứ cho biết, Hòa là con trai thứ 3 trong gia đình có 4 chị em. Khi Hòa lên 4 tuổi thì ông Nguyễn Văn Bé (người bố) gặp tai nạn tử vong. Bố mất, một mình bà Tứ chăm lo, nuôi nấng 4 người con trưởng thành. Hai chị gái lấy chồng xa, hằng ngày Hòa sống cùng và đỡ đần mẹ trong căn nhà nhỏ ở cuối thôn Thái Hòa.

“Hòa học giỏi, ngày trước nó đỗ 2 trường đại học và theo học trường kiến trúc được một thời gian nhưng do hoàn cảnh khó khăn, nó phải bỏ học, trở về quê hương phụ giúp tôi việc đồng áng. Con trai tôi còn chưa kịp lập gia đình thì gặp nạn”, bà Tứ nói.

Một buổi chiều ngày 15/3, Hòa rời khỏi nhà và gọi điện về thông báo với bà Tứ: “Tối nay mẹ không phải nấu cơm cho con. Con đi công việc vài ngày rồi con về”. Thế nhưng nhiều ngày sau đó, bà Tứ cố gắng liên lạc với con trai nhưng không được. “Cũng không rõ Hòa đi đâu. Tôi chỉ nghĩ con đi vài ngày tìm việc rồi con về, không ngờ đó là lần cuối nó gọi dặn dò tôi”, bà Tứ trải lòng.

Chị Nguyễn Thị Phương (chị gái anh Hòa) đau khổ nhớ lại thời điểm nhận hung tin.

Chị Nguyễn Thị Phương (SN 1987, chị gái của Hòa) cho hay, 3 tháng qua, gia đình chị cố gắng liên lạc với em trai nhưng bất thành. Khi cả gia đình đang đôn đáo đi tìm, thì ngày 18/5 mới đây, Hòa liên lạc về cho chị gái và dặn rằng: “Nhờ chị chuyển lời với mẹ là em vẫn khỏe. Em đang đi làm ăn với bạn nên nhờ chị ở nhà động viên mẹ”, chị Phương kể lại và cho biết, chị gặng hỏi thêm Hòa nhưng điện thoại bị ngắt liên lạc, chỉ còn tiếng tút kéo dài.

Người chị gái nhớ như in thời điểm nhận tin dữ về em trai khiến cả gia đình bàng hoàng. Khoảng 20h tối 15/7, chị Phương nhận được cuộc gọi của cán bộ Công an xã Vượng Lộc thông báo rằng: “Công an ở Campuchia có liên lạc về địa phương, thông báo có một thi thể, nghi là của Hòa. Họ nhận dạng qua căn cước công dân có trên người nạn nhân.

Sau đó, tôi nhờ công an gửi hình ảnh nhận diện em trai và đau xót khi thấy hình ảnh em trai đã tử vong ở xứ người. Đến giờ, tôi vẫn không biết lý do gì em trai có mặt ở Campuchia và không biết vì sao em lại tử vong, nhiều người nói rằng em bị chích điện và đánh đập”, chị Phương kể.

W-Vượng Lộc3.JPG.jpg
Người mẹ đau khổ chờ nhận thi thể con trai.

Người thân của anh Hòa cũng cho biết, hiện nay gia đình đã vay mượn đặt cọc 50 triệu đồng và đang di chuyển vào cửa khẩu Xa Mát (cửa khẩu quốc tế trên tuyến biên giới đất liền Việt Nam – Campuchia), chờ nhận thi thể nạn nhân đưa về quê mai táng.

“Có người ở bên Campuchia gọi thông báo chi phí đưa thi thể em Hòa về nước khoảng 160 triệu đồng, nhưng gia đình mới vay mượn đặt cọc 50 triệu đồng vì sợ lừa đảo. Tôi bảo với họ rằng: “Lúc nào gia đình nhận được thi thể của Hòa thì sẽ chuyển hết số tiền còn lại theo thỏa thuận”. Gia đình khó khăn nhưng chúng tôi cũng cố gắng xoay xở, vay mượn để đưa Hòa trở về vì em đã nằm lạnh lẽo ở đất khách mấy ngày, rất đáng thương…”, chị Phương nói thêm.

Trao đổi với PV VietNamNet, lãnh đạo Công an xã Can Lộc cho biết: “Sau khi nguồn tin từ bên Campuchia báo về, phía công an đã thông báo với gia đình, phối hợp để xác định nhân thân. Hiện gia đình đang đi nhận thi thể nạn nhân trở về”.

A woman calls the police on her neighbor for installing a Wi-Fi device—but what the officers discover inside his home defies all expectations.

It started with a weak Wi-Fi signal. It ended with police sirens, a nationwide manhunt, and a secret buried for over two decades. What should have been a quiet Saturday afternoon turned into a viral scandal when a nosy neighbor made a 911 call—on a man simply updating his internet settings.

But what the cops found inside that house? No one was prepared.

It was a breezy afternoon in Willow Creek, one of those suburban neighborhoods where nothing ever seemed to happen. Perfectly manicured lawns, golden retrievers barking behind white fences, and retired couples sipping iced tea on their porches. Peaceful, maybe a little dull—but safe.

Or so they thought.

At 2:13 PM, 39-year-old Michael Harris stood on a ladder outside his modest two-story home, fiddling with a new mesh Wi-Fi extender he’d mounted near his upstairs window. A tech consultant working remotely, Michael had grown tired of dropped Zoom calls and lagging video streams. He finally decided to upgrade his network—and being handy, he chose to do it himself.

But while Michael was adjusting the antenna, a silver Toyota Prius slowly rolled to a stop across the street. Behind the wheel, Karen Dalton squinted suspiciously through her designer sunglasses. She was Willow Creek’s self-appointed “neighborhood guardian,” always ready to report anything that even slightly deviated from the status quo.

From her perspective, a man tampering with an electrical device near a second-floor window screamed “suspicious.” Michael had only moved into the neighborhood six weeks earlier, and Karen had never quite warmed up to him.

She grabbed her phone.

911 Call Transcript – 2:15 PM:

Dispatcher: “911, what’s your emergency?”

Karen: “Yes, I’d like to report a suspicious man. He’s messing with some kind of equipment near a window—he might be trying to hack into people’s homes. Or spy on someone. I don’t know. It just doesn’t look right.”

Dispatcher: “Is he inside the home or outside?”

Karen: “Outside. On a ladder. And he keeps looking around like he’s hiding something.”

Dispatcher: “Do you know if he lives there?”

Karen (hesitating): “I don’t think so. I’ve never seen him before. He might have broken in.”

That last sentence was all the dispatcher needed. Within minutes, two squad cars were speeding down Maplewood Lane.

Back at Michael’s house, he was tightening the last screw when he heard the sharp command:

“Sir, step down from the ladder and put your hands where we can see them!”

Startled, Michael looked down to see two police officers—one pointing a taser, the other unholstering his firearm.

“What the hell is going on?” he shouted, hands raised.

“Step down. Slowly. Keep your hands visible!”

Michael complied, confused and visibly annoyed. As soon as his feet hit the ground, he was shoved against the siding and cuffed.

“I live here!” he protested.

“Sir, we received a call about suspicious activity,” Officer Reynolds replied. “You’ll be detained until we verify your identity.”

Karen stood nearby, arms folded triumphantly, watching it all unfold like a live episode of Dateline.

But just as Officer Thomas went to run Michael’s license, something unusual happened.

His radio crackled.

Dispatch: “We’re getting a security alert from that address. Flagged by federal cybercrime monitoring. Something about unusual signals being traced to this house—potential dark net relay.”

Everyone froze.

Officer Reynolds turned to Michael. “Sir… what exactly were you installing?”

Michael’s face went pale.

“It’s… just a Wi-Fi extender,” he stammered.

Reynolds exchanged a look with his partner. “You mind if we take a look inside?”

Michael hesitated. “You need a warrant.”

Reynolds nodded. “Fair enough. But we’ll be making some calls.”

Twenty minutes later, three unmarked vehicles pulled up, followed by a black van with no license plate.

From it emerged a stern-looking man in a dark blazer who introduced himself simply as “Agent Keller” from a “federal cybersecurity division.”

“Mr. Harris,” Keller said, “we’ve been tracking encrypted relay signals used in a data-leak case involving high-level government files. The trail just ended… at your house.”

Karen blinked in shock.

“This man’s trying to steal government secrets?” she whispered to no one in particular.

Michael shook his head wildly. “No—no! I swear, I don’t know anything about that! I just installed a NetRouter X6! That’s it!”

Keller didn’t look convinced.

Officers began cordoning off the block. A drone buzzed overhead. One neighbor started filming on their phone.

That evening, Michael’s house was declared a federal crime scene.

But the real shock came hours later—after agents searched the attic and found a rusted lockbox covered in dust. Inside were a burner phone, photos of a young woman taken covertly in different cities… and a USB drive labeled: “CLASSIFIED: Project Echo // Eyes Only.”

What started as a nosy 911 call about a man “tampering with Wi-Fi” escalated into a full-blown federal investigation. When agents uncovered a lockbox in Michael Harris’s attic containing suspicious photos and a drive labeled “CLASSIFIED,” the entire neighborhood of Willow Creek was turned upside down. But the truth behind Project Echo? That was only the beginning.

As dusk settled over Willow Creek, the quiet suburb had transformed into something out of a crime thriller. Yellow tape surrounded Michael’s house, and armed agents guarded every entrance. Neighbors whispered, watched, and filmed from their porches. The man they barely knew—the “quiet IT guy”—was now at the center of what the media was calling “SuburbSpy: The Wi-Fi Mole Scandal.”

Inside the home, federal agents worked in silence. Agent Keller stood at the dining table, staring at the USB drive like it was a ticking bomb.

“Secure the room,” he said. “No cell signals, no Wi-Fi. Air gap everything. We’re cracking this offline.”

They plugged the USB into a hardened laptop, firewalled from all networks. As the screen blinked to life, rows of encrypted files appeared—dozens of documents stamped with headers like:

  • “ECHO-X :: Civilian Network Simulation”

  • “Unregistered Surveillance Logs — June 2003–2010”

  • “Subject 14: Behavioral Notes”

Agent Keller’s jaw tightened. “Call DC. This just became active.”

In the back of a squad car, Michael sat cuffed, his face a mess of disbelief and frustration. “I don’t even know what Project Echo is,” he muttered.

But the officer sitting beside him looked uncertain now. Something didn’t add up. Michael’s background check had come back—completely clean. No criminal record. No foreign travel in over five years. Stable job history. Lived in Ohio before moving here. A perfectly normal life.

So why was a top-secret surveillance drive in his attic?

Karen Dalton sat on her patio, wine glass trembling slightly in her hand as she refreshed Twitter for the hundredth time. The hashtag #WiFiSpy was trending. News vans lined the edge of the cul-de-sac. Some people were even calling her a hero.

Still, something about the whole situation didn’t sit right with her.

“He didn’t seem like a spy,” she murmured aloud. “Just… awkward.”

That’s when she remembered something odd—weeks ago, she saw a moving truck arrive at Michael’s house. But she never saw him carry in anything large—no furniture, no electronics, just a few small boxes.

And no ladder.

So where did the ladder he was using today come from?

In the attic, agents found more than just the lockbox. Behind the insulation, they uncovered a false wall. Inside: a sealed panel of old computer equipment, dusty but still operational. On a yellowed envelope taped to the inside was a name:

“James Holloway – 2004”

Agent Keller froze.

He knew that name.

Holloway was a defense contractor whistleblower who had vanished in 2005 after leaking documents about illegal civilian surveillance. Everyone thought he fled to Europe or went underground. But now…

“Run the serials on this gear,” Keller ordered. “I think this house didn’t just belong to Michael Harris.”

Under interrogation, Michael sat across from Agent Keller in a small, windowless room.

“We know you didn’t plant that equipment,” Keller said calmly. “But we need to know what you did find when you moved in.”

Michael exhaled. “There was a crawlspace in the attic. I found a dusty box and a stack of notebooks. Most of it looked like junk. Old Polaroids, scribbled papers. I didn’t know what to make of it.”

“So why didn’t you report it?”

“Because I thought it was just… weird stuff left by the last owner. And honestly, I didn’t want anything slowing down the mortgage paperwork.”

Keller leaned in. “Did you open the USB drive?”

Michael shook his head. “I didn’t even realize what it was.”

Silence stretched between them.

Finally, Keller said, “We think the previous owner—James Holloway—used this house as a dead drop. Possibly even lived here under an alias before disappearing.”

Michael stared at him. “So why was I flagged?”

“That’s the twist,” Keller said. “When you powered on your new mesh Wi-Fi extender, it connected to a buried signal relay left behind. It triggered a dormant ping that Holloway built to alert his network. It was supposed to go to someone else. But it pinged us.”

“Wait—so my upgrade triggered your investigation?”

“Yes. And now you’re in the middle of something much bigger.”

Federal agents vacated the home, now fully swept and cleared. Michael was exonerated, though advised to keep a low profile. He returned to his job and tried to resume a normal life, but nothing would ever be quite the same.

The government never publicly acknowledged what Project Echo truly was.

Rumors swirled online—hidden surveillance tests, rogue agents, deep-state data mining. One Reddit thread even claimed the “signal” from Michael’s house had activated similar pings in two other countries.

Karen Dalton, once praised as a vigilant neighbor, became an object of internet ridicule. She moved away quietly within the month.

And Michael?

Every now and then, his router blinks an extra light—one not in the manual.

He never calls tech support.

He just stares at it, wondering what secrets still linger in the wires… and who might still be listening.

Anh xe ôm tốt bụng đã đưa bé trai lạc mẹ giữa cơn mưa đến công an, còn mua đồ ăn cho bé. Chỉ một tuần sau, một cuộc gọi bất ngờ đã khiến anh b:à:ng ho:àng

Thành phố chiều nay mưa như trút nước. Những cơn gió lạnh buốt rít qua từng ngõ hẻm, vặn vẹo hàng cây và làm người ta chỉ muốn về nhà thật nhanh, trốn vào chăn ấm và mặc kệ ngoài kia ra sao thì ra. Ấy vậy mà giữa cái khung cảnh ướt át đó, một bóng người đàn ông vẫn gồng mình trên chiếc xe Wave cũ kỹ, nước mưa làm kính mờ nhòe, áo mưa lật phật trong gió.

Anh tên Hòa – mọi người trong khu gọi là “anh Hòa xe ôm”. Ngoài bốn mươi, sống một mình trong căn phòng trọ bé tẹo sau lưng chợ. Ngày nào cũng vậy, từ sáng tinh mơ đến tận khuya, anh rong ruổi khắp phố phường chở khách kiếm từng đồng lẻ. Không vợ con, không người thân, anh chỉ có chiếc xe cũ, vài bộ quần áo lành lặn, và một cái tấm lòng luôn rộng mở.

Chiều đó, khi vừa định quay xe về phòng trọ sau một cuốc chở khách dài, anh bỗng nghe tiếng khóc thút thít vang lên từ vỉa hè gần trạm xe buýt. Trong cái âm thanh hỗn tạp của mưa, tiếng xe cộ và người hối hả trú mưa, tiếng khóc đó như một mũi kim nhỏ, chích vào lòng anh.

Anh tấp xe vào lề, rút chiếc áo mưa đã sờn vai, bước lại gần. Dưới mái hiên một tiệm tạp hóa đóng cửa, là một cậu bé tầm sáu, bảy tuổi – người ướt sũng, mặt tái đi vì lạnh, đôi mắt tròn ầng ậng nước. Tay bé ôm chặt một con gấu bông bẩn, run lên bần bật.

– “Con ơi, con đi với ai mà đứng đây một mình?” – anh nhẹ nhàng hỏi.

Cậu bé ngẩng lên, sụt sịt, môi tím ngắt. Giọng nói lạc đi vì hoảng loạn:
– “Con… con đi lạc. Mẹ con bảo con đứng đây chờ, mà lâu rồi… mẹ không quay lại…”

Anh Hòa khựng lại. Mặt anh hơi cau lại vì lo. Anh nhìn quanh – không có ai có vẻ đang tìm trẻ lạc, cũng không có dấu hiệu gì cho thấy mẹ bé đang gần đó. Lúc ấy, đồng hồ điểm 5 giờ rưỡi chiều, cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt.

– “Thôi nào, con lên xe chú chở đến đồn công an gần đây nha. Mình tìm mẹ. Ở đây mưa to lắm, dễ bị lạnh đó.”

Ban đầu, bé còn do dự, nhưng có lẽ cái lạnh và sự tử tế trong ánh mắt người đàn ông đã khiến bé gật đầu. Anh Hòa cởi áo mưa khoác cho bé, tay anh ướt run nhưng vẫn cẩn thận cột áo lại cho bé khỏi lạnh.

Về đến đồn công an phường, anh trình bày lại sự việc. Cán bộ trực ban nhanh chóng tiếp nhận và hỏi han bé cẩn thận. Thấy bé đói, anh Hòa không ngần ngại chạy ra đầu đường mua tô cháo nóng và hộp sữa. Anh ngồi đó, lặng lẽ đút cháo cho bé ăn giữa tiếng mưa gõ lộp bộp trên mái tôn đồn công an. Trông anh lúc ấy chẳng khác nào một người cha – dù chưa từng có con.

Lát sau, công an tra cứu được thông tin từ lời khai của bé, và liên hệ được với người mẹ. Chị ta vội vã chạy đến trong bộ dạng ướt sũng, mặt mũi hoảng hốt và hối hận. Chị ôm chầm lấy con, khóc nấc.

– “Cảm ơn anh… nếu không có anh, tôi không biết phải làm sao nữa…”

Anh Hòa chỉ cười nhẹ, gật đầu rồi lặng lẽ rời đi. Không xin số, không đợi lời cảm ơn nào thêm. Với anh, làm việc tốt là chuyện nên làm – vậy thôi.

Anh lại hòa vào dòng xe đang trôi trong mưa, phía sau là tiếng còi xe và ánh đèn đường nhập nhoạng.

Anh không biết rằng, chỉ một tuần sau, một cuộc gọi bất ngờ sẽ khiến anh bàng hoàng đứng không vững – và thay đổi cả cuộc đời tưởng như đã an phận của anh…

Một tuần trôi qua kể từ chiều mưa hôm đó, anh Hòa vẫn chạy xe đều như bao ngày. Sáng ở chợ đầu mối, trưa loanh quanh khu công nghiệp, tối đến chở vài khách quen từ siêu thị hay bệnh viện về khu trọ. Câu chuyện về cậu bé lạc mẹ trong mưa vẫn ám ảnh anh. Dù biết mẹ bé đã đến đón, dù bé đã an toàn, nhưng hình ảnh cậu nhỏ run rẩy ôm gấu bông dưới mái hiên hôm đó khiến anh nhớ hoài.

Tối hôm đó, khi vừa về đến phòng trọ, chiếc điện thoại cũ của anh rung lên. Số lạ. Anh do dự một chút rồi bắt máy.

– “Alo, anh Hòa phải không ạ?” – giọng nữ, nhỏ nhẹ nhưng khẩn trương.

– “Vâng, tôi nghe.”

– “Em là mẹ của bé Nam… bé mà anh đã giúp hôm trước ấy ạ. Em… em có chuyện muốn nói, quan trọng lắm. Anh có thể gặp em được không?”

Anh ngạc nhiên. Câu chuyện tưởng như đã khép lại, sao lại gọi lại?

– “Chị có thể nói qua điện thoại không?”

– “Không được đâu ạ… gặp thì hơn. Em đang ở gần quán cà phê số 82, đường Lê Văn Việt. Anh tới nhé… làm ơn.”

Một phần tò mò, phần khác là trực giác mách bảo có chuyện chẳng lành, anh đồng ý. Gần 30 phút sau, anh dừng xe trước quán cà phê nhỏ, thấy người phụ nữ hôm trước đang đứng trước cửa, gầy gò và có vẻ mệt mỏi.

Chị cúi đầu chào anh, rồi mời vào bàn trong góc khuất. Sau khi gọi hai ly nước, chị mở túi xách lấy ra một tập hồ sơ cũ, giọng nghẹn đi:

– “Anh… anh có thể giữ bình tĩnh không ạ? Thật ra, có một chuyện em giấu anh bữa đó. Bé Nam… bé không phải là con ruột em. Em chỉ là người nhận nuôi. Nhưng đó chưa phải chuyện lạ nhất…”

Chị rút ra một tờ giấy cũ kỹ, là bản sao giấy chứng sinh – và cái tên người cha được ghi rõ nét: “Hòa Nguyễn Văn”.

Anh Hòa ngây người. Tim anh như ngừng đập. Tay run lên, anh cầm tờ giấy đó nhìn chằm chằm.

– “Đây là… tên tôi…”

Chị gật đầu, nước mắt lăn dài.

– “Em không biết tại sao lại trùng hợp đến thế. Nhưng anh à… có thể… bé Nam chính là con ruột của anh. Người mẹ ruột của bé… là một người từng sống trong xóm trọ cũ mà anh làm bảo vệ 7 năm trước. Em từng nghe chị ấy nói đến anh…”

Gió ngoài trời rít lên. Tiếng mưa rơi lộp bộp xuống mái tôn khiến không gian như đông cứng. Câu nói ấy cứ vang mãi trong đầu anh.

“Có thể… bé Nam là con ruột của anh.”

Anh bàng hoàng.

Anh Hòa ngồi lặng người, đôi mắt dán chặt vào tờ giấy chứng sinh trước mặt. Những con chữ rõ ràng, nét mực đã phai đôi chỗ nhưng tên người cha – “Nguyễn Văn Hòa” – vẫn nổi bật giữa tờ giấy vàng úa.

Người phụ nữ đối diện, chị Hà, lặng lẽ cúi đầu. Không gian trong quán cà phê như đông cứng lại. Tiếng mưa vẫn rơi đều đều ngoài kia nhưng trong đầu anh Hòa là một cơn giông khác – dữ dội và mù mịt hơn.

– “Chị nói rõ hơn đi. Tại sao tôi lại có tên trong giấy tờ của thằng bé? Tôi chưa từng có con… tôi sống một mình bao nhiêu năm nay rồi…” – Anh nói, giọng khàn và run.

Chị Hà rút ra một tấm ảnh cũ. Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ, mái tóc dài, ánh mắt đượm buồn. Anh Hòa nhận ra ngay lập tức.

– “Trời đất… đây là… Hằng?”

Chị gật đầu.

– “Đúng rồi. Chị Hằng là mẹ ruột của bé Nam.”

Tim anh Hòa như bị bóp nghẹt. Hằng – cô gái trẻ từng sống trong dãy trọ nghèo năm xưa, nơi anh làm bảo vệ. Anh nhớ cô rõ như in: gầy gò, ít nói, nhưng hay cười mỗi khi chào anh. Thỉnh thoảng, anh còn lén để phần cơm thừa ngoài cửa phòng trọ của cô, vì biết cô đang chật vật kiếm sống.

Và… có một đêm mưa như trút năm đó – giống hệt như đêm anh gặp bé Nam – anh và Hằng đã có một khoảnh khắc ngắn ngủi, thoáng qua, tưởng chừng chỉ là sự cảm thông giữa hai kẻ cô độc. Sau hôm đó, cô chuyển trọ đột ngột, biến mất không một lời từ biệt.

– “Sau khi rời xóm trọ ấy, chị Hằng sinh bé Nam. Nhưng vì hoàn cảnh quá khó khăn, chị gửi bé cho một cơ sở từ thiện, rồi đi làm thuê tận miền Trung. Lúc em gặp chị ấy, chị đang mắc bệnh nặng. Trước khi mất, chị để lại cho em hồ sơ và nhờ em nuôi Nam. Em nhận lời vì thương bé… và vì một lý do khác…”

Chị Hà ngước lên nhìn anh Hòa, ánh mắt nghiêm túc:

– “Chị ấy nói với em rằng… anh là cha của Nam. Chị ấy không dám liên hệ lại, nhưng không muốn bé lớn lên mà không biết gốc gác mình. Em từng định không nói, nhưng hôm anh đưa bé vào đồn công an… khi nhìn thấy cách anh chăm nó, em tin… đó không phải là trùng hợp.”

Anh Hòa ngồi phịch xuống, hai tay ôm đầu. Cảm xúc dội đến như sóng. Những năm tháng sống cô độc, tưởng như chẳng có gì để mất – giờ đây, anh đứng trước một sự thật có thể làm thay đổi tất cả.

Anh có một đứa con. Một đứa trẻ mà anh từng đút cháo, khoác áo mưa, đưa vào đồn công an với trái tim của một người xa lạ – lại chính là giọt máu mình.

– “Nam… nó biết chưa?” – anh hỏi, giọng khản đặc.

– “Chưa. Em không dám nói. Nhưng… nếu anh muốn, em sẽ để anh gặp nó, làm quen. Không phải với tư cách người cha ngay lập tức, mà… như một người bạn.”

Anh gật đầu, mắt vẫn không rời bức ảnh Hằng. Cổ họng nghẹn lại.

– “Ừ… tôi muốn gặp nó. Mỗi tuần một lần cũng được. Tôi muốn ở bên… dù là muộn màng.”

Chị Hà rút từ túi ra một mảnh giấy nhỏ, ghi địa chỉ. Rồi chị đứng dậy, cúi đầu chào anh:

– “Thứ bảy tuần này, 9 giờ sáng. Em mong… bé Nam sẽ nhận ra người cha mà nó chưa từng biết đến.”

Khi chị Hà rời đi, anh Hòa vẫn ngồi lại một lúc lâu. Trời đã dứt mưa. Những vệt nước loang trên mặt bàn như đang kể lại một đoạn đời đã mất. Anh chợt thấy nghẹn ngào, nhưng lòng cũng có chút ánh sáng – như thể trong tàn tro cuộc sống, có một mầm xanh lặng lẽ nảy lên.

Anh chưa từng là cha. Nhưng giờ đây, có lẽ, anh sẽ học cách làm một người cha – từ đầu.

Sự trùng hợp rợ//n ng//ười giữa bão Yagi và Wipha, bà con tuyệt đối không được chủ quan

Theo cập nhật mới nhất của cơ quan khí tượng, bão WIPHA đã đi vào vùng biển phía Đông Bắc khu vực Bắc Biển Đông, trở thành cơn bão số 3 trong năm 2025.

Theo Trung tâm khí tượng thủy văn quốc gia, vào lúc 07h ngày 19/7/2025, cơn bão WIPHA đã tiến vào vùng biển phía Đông Bắc khu vực Bắc Biển Đông, được xác định là cơn bão số 3 trong năm. Cơn bão gây chú ý với sức ảnh hưởng mạnh mẽ. Tâm bão được ghi nhận tại tọa độ 20,0°N – 119,8°E, với sức gió mạnh nhất đạt cấp 9 (tương đương 75–88km/h) và giật lên đến cấp 12. Bão di chuyển theo hướng Tây Bắc với tốc độ khoảng 20km/h, cho thấy khả năng ảnh hưởng đến các khu vực lân cận trong thời gian ngắn.

WIPHA mang theo sức gió mạnh và tiềm năng gây ra mưa lớn, sóng cao, đặc biệt tại các vùng biển và ven đảo. Với tốc độ di chuyển nhanh, dự báo bão có thể sớm tác động đến các khu vực đất liền hoặc các đảo thuộc khu vực Bắc Biển Đông, đòi hỏi các cơ quan chức năng và người dân cần theo dõi sát sao để chuẩn bị ứng phó. Các biện pháp như gia cố nhà cửa, sơ tán khỏi vùng nguy hiểm, và đảm bảo an toàn hàng hải là vô cùng cần thiết.

Bão WIPHA đã vào biển Đông, chính thức trở thành cơn bão số 3, "có bóng dáng của siêu bão Yagi"- Ảnh 1.

Ảnh: Trung tâm khí tượng thủy văn quốc gia

Cơn bão này không chỉ đe dọa đến an toàn giao thông trên biển mà còn có nguy cơ gây ngập lụt, sạt lở đất tại các khu vực chịu ảnh hưởng. Các bản tin dự báo thời tiết đang được cập nhật liên tục để cung cấp thông tin mới nhất về quỹ đạo và cường độ của WIPHA. Người dân được khuyến cáo hạn chế ra khơi và tuân thủ các hướng dẫn từ cơ quan khí tượng. Trong bối cảnh biến đổi khí hậu, các hiện tượng thời tiết cực đoan như WIPHA ngày càng khó lường, đòi hỏi sự chuẩn bị kỹ lưỡng và phối hợp chặt chẽ để giảm thiểu thiệt hại.

Ông Mai Văn Khiêm, Giám đốc Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia chia sẻ với báo chí cho biết hình ảnh vệ tinh cho thấy các xoắn mây đối lưu đã xuất hiện quanh tâm bão – dấu hiệu cho thấy Wipha sẽ mạnh lên, có hướng đi khá tương đồng với bão Yagi năm 2024.

Dự báo diễn biến bão (trong 24 đến 72 giờ tới):

Thời điểm dự báo
Hướng, tốc độ
Vị trí
Cường độ
Vùng nguy hiểm
Cấp độ rủi ro thiên tai (Khu vực chịu ảnh hưởng)

07h/20/7
Tây Tây Bắc, 20 km/h, đi vào Biển Đông và mạnh thêm
21,8N-115,7E; trên vùng biển phía Bắc khu vực Bắc Biển Đông; cách bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc) khoảng 600 km về phía Đông
Cấp 10-11, giật cấp 13
18,0N-23,0N; phía Đông kinh tuyến 114,5E
Cấp 3: vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông

07h/21/7
Chủ yếu theo hướng Tây, khoảng 20km/h
21,6N-110,5E; trên vùng bờ biển phía Đông bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc)
Cấp 11-12, giật cấp 14
Phía Bắc vĩ tuyến 19,5N; phía Đông kinh tuyến 108,5E
Cấp 3: vùng biển phía Bắc khu vực Bắc Biển Đông, vùng biển phía Đông khu vực Vịnh Bắc Bộ

07h/22/7
Tây Tây Nam, 20km/h và suy yếu dần.
20,5N-107,5E; trên khu vực vịnh Bắc Bộ
Cấp 9, giật cấp 12
Phía Bắc vĩ tuyến 19,5N; phía Tây kinh tuyến 112,5E
Cấp 3: vùng biển phía Tây Bắc khu vực Bắc Biển Đông và vịnh Bắc Bộ

Theo Trung tâm khí tượng thủy văn quốc gia

Em là mẹ đơn thân đang có bầu con đầu lòng. Em bé đến nay đã được 6 tháng rồi. Em tự thấy mình thay đổi rất nhiều từ khi mang con trong bụng. Cha của con em là người đang có gia đình và không thể danh chính ngôn thuận đến với mẹ con em. Trước đây, em chấp nhận yêu người ta và đứng trong bóng tối. Nhưng bây giờ khi có con, thì bản thân em đã nghĩ khác.

Tôi đứng lặng trong nhà vệ sinh chật hẹp, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào que thử thai mà tay vẫn run run không thể buông xuống. Hai vạch. Rõ ràng. Không thể sai được.

Không biết là vì nước mắt chực trào hay vì choáng váng, mà khung cảnh xung quanh tôi như mờ đi. Tôi ngồi bệt xuống nền gạch lạnh, ôm mặt. Một tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng. Không ai biết, và cũng chẳng có ai bên cạnh tôi vào lúc đó. Chỉ có tôi, que thử thai, và sự thật đang phơi bày trần trụi hơn bao giờ hết: Tôi đang mang thai. Tôi – một cô gái hai mươi bảy tuổi, mẹ đơn thân – không chồng, không danh phận, không tương lai rõ ràng cho đứa con đang lớn dần trong bụng.

Người ta thường nói: Làm mẹ là thiên chức, là một hành trình đầy thiêng liêng. Nhưng tôi, tôi sợ. Tôi thấy tương lai như một màn sương dày đặc. Tôi không biết ngày mai mình sẽ ra sao, không biết liệu mình có thể nuôi con một mình, và càng không biết nên đối diện với đứa bé này bằng tâm thế gì: chào đón, hay… hối hận?

Người đàn ông khiến tôi có con – anh ấy… có gia đình. Tôi biết điều đó từ ngày đầu chúng tôi bên nhau. Tôi biết anh không thuộc về tôi, rằng cuộc tình này chỉ là bóng tối bên ngoài những bữa cơm gia đình, là thứ mà xã hội lên án, là nỗi đau của một người phụ nữ khác. Nhưng khi yêu, phụ nữ thường ngu ngốc, và tôi – không ngoại lệ.

Tôi tin rằng mình là người anh ấy cần. Tôi từng tin, nếu mình yêu anh bằng cả trái tim, sẵn sàng chờ đợi, hy sinh, đứng sau hậu trường, thì một ngày nào đó, anh sẽ chọn tôi. Nhưng bây giờ, tôi không còn chắc nữa. Bởi vì giờ đây, tôi không còn là một cô gái yêu mù quáng, tôi là một người mẹ. Trong bụng tôi là sinh linh bé nhỏ, là kết tinh của một mối quan hệ sai trái nhưng lại mang hình hài của sự sống, của tình yêu. Tôi có thể sai khi yêu anh, nhưng đứa bé thì không có lỗi. Và từ khi biết con tồn tại, tôi không thể tiếp tục sống trong bóng tối thêm nữa.

Những ngày sau khi biết mình mang thai, tôi sống như một chiếc bóng. Tôi không ăn, không ngủ, không nói chuyện với ai. Chỉ có bàn tay thỉnh thoảng đặt lên bụng, nơi tôi tưởng tượng có một trái tim đang khẽ đập. Tôi không dám nói với mẹ, cũng không dám nói với bạn bè. Tôi sợ ánh mắt soi mói, những câu hỏi thương hại, những lời khuyên sáo rỗng. Nhưng tôi cũng biết, tôi không thể giấu mãi. Tôi cần đối diện với tất cả – và với chính mình.

Anh ấy biết chuyện khi thai được gần 3 tháng. Anh im lặng rất lâu. Rồi ôm tôi vào lòng, nói anh xin lỗi, rằng anh chưa thể ly dị vợ, rằng anh cần thêm thời gian. Tôi không bất ngờ. Tôi đã đoán trước. Nhưng nghe những lời ấy từ chính miệng anh, vẫn đau.

Tôi tự hỏi: Nếu tôi không có bầu, anh có còn ở bên tôi? Nếu tôi không giữ lại đứa bé, liệu chúng tôi có cơ hội danh chính ngôn thuận?

Dù yêu, nhưng tôi không còn ngây thơ nữa. Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn những gì anh kể. Về người vợ hay “hành hạ” anh. Về gia đình vợ anh “coi thường” anh. Về cuộc hôn nhân tồi tệ mà anh “bị mắc kẹt” suốt bao năm. Tôi bắt đầu hoài nghi. Nếu thực sự là địa ngục, sao anh không bước ra?

Và rồi, tôi nghĩ đến con. Tôi không muốn con tôi lớn lên trong một vũng lầy của lừa dối và đổ lỗi. Tôi không muốn con là lý do anh phải chia tay ai, cũng không muốn nó là kết cục của một cuộc ngoại tình. Tôi muốn con được sinh ra trong yêu thương – cho dù chỉ là tình yêu từ một phía: từ mẹ nó.

Nhưng trước khi tôi có thể dứt khoát điều gì, tôi đã làm một việc… mà sau này có lẽ tôi sẽ hối hận cả đời.

Tôi nhớ rất rõ cái buổi tối định mệnh ấy.

Hôm đó trời mưa. Mưa rả rích như tiếng lòng tôi – ướt nhẹp, nặng nề, dai dẳng. Tôi ngồi co ro trong phòng trọ nhỏ, ánh đèn vàng leo lét phản chiếu lên chiếc điện thoại trên tay. Tin nhắn tôi đã soạn từ hai hôm trước, từng chữ, từng dấu chấm như kim chích vào lòng bàn tay mà tôi cứ do dự chưa gửi đi.

Tôi đã viết:

“Chị ơi, em là đồng nghiệp của anh T. ở công ty. Em nhắn cho chị không phải để phá hoại gia đình chị mà vì em thấy chị nên biết: Anh T. đang ngoại tình. Anh ấy có mối quan hệ với một cô gái trẻ, và cô ấy hiện đang mang thai – con của anh ấy. Em nghĩ chị có quyền được biết.”

Một tin nhắn giả danh “đồng nghiệp” – như một cú nổ phá vỡ cái vỏ bọc mà tôi và anh ta cùng xây dựng suốt một năm qua. Tôi không tự hào. Cũng không thấy hả hê. Tôi gửi nó không phải vì muốn giành giật anh về. Tôi chỉ muốn được nhìn thấy sự thật. Tôi muốn biết – người đàn ông mà tôi yêu có thực sự bị ràng buộc bởi một cuộc hôn nhân bất hạnh như lời anh nói? Hay tất cả chỉ là cái cớ để anh thoải mái lừa dối cả hai người đàn bà trong cuộc đời mình?

Tôi bấm “gửi” và buông điện thoại xuống bàn như buông một cục đá đang nóng rực trong tay. Tôi ngồi lặng, tim đập dồn dập như đang chờ tuyên án. Mỗi phút trôi qua như hàng giờ. Tôi tưởng tượng đủ mọi phản ứng: Chị ấy sẽ nổi giận, gọi điện tra hỏi, hoặc nhắn lại với những lời lẽ đay nghiến. Tôi nghĩ chị sẽ gào lên, sẽ sụp đổ. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ bị nguyền rủa – vì dù sao, tôi cũng là “người thứ ba”.

Nhưng không. Chị ấy trả lời. Vài phút sau, chỉ một dòng:

“Cảm ơn em đã cho chị biết. Chị không bất ngờ. Chị chấp nhận tất cả. Chúc em bình an.”

Chấm hết.

Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, từng chữ như một gáo nước lạnh dội vào mặt. Tôi không hiểu. Không giận? Không khóc? Không ghen? Không hỏi “cô ta là ai”? Không chất vấn “cô ta có thật không?” Không gì cả. Chỉ một câu ngắn gọn đến rợn người: “Chị chấp nhận tất cả.”

Tôi chợt thấy mình nhỏ bé và vô nghĩa. Tôi tưởng mình là người đến sau nhưng có thể làm đảo lộn mọi thứ. Tôi tưởng mình có thể gây ra động đất, bão giông. Nhưng hóa ra, đối với chị – tôi chỉ như một cơn gió nhẹ, không đủ làm xao động mặt hồ mà chị đã quen sống bên cạnh suốt bao năm.

Tôi bắt đầu tìm hiểu về chị. Vợ của người đàn ông tôi yêu. Người phụ nữ mà anh bảo là “hay làm khổ chồng, coi thường chồng, chẳng yêu thương gì”. Và tôi nhận ra một sự thật đau đớn: chị không phải như anh nói. Không hoàn hảo, nhưng không độc ác. Không tàn nhẫn, nhưng có phần cam chịu. Chị sống lặng lẽ, dường như quen với việc chồng đi sớm về khuya. Chị không hỏi han nhiều, không điều tra, không trách mắng. Chị để mặc mọi thứ như thể đã học được cách chịu đựng – không phải vì yếu đuối, mà vì đã chai lì với thất vọng.

Tôi bắt đầu hoài nghi. Có thật là chị ấy từng khiến anh khổ sở? Hay chính anh mới là người khéo léo đổ lỗi? Chị ấy có vẻ chẳng còn tha thiết níu kéo hay kiểm soát. Có khi, chính chị cũng đã từng yêu, từng hy vọng, rồi từng thất vọng – nhiều đến mức giờ chỉ còn lại sự cam chịu thản nhiên như một tấm màn che giấu trái tim chai sạn.

Tôi nhận ra, tôi và chị – hai người đàn bà – đều là nạn nhân trong cuộc đời của một người đàn ông không dám đối diện với sự thật. Khác nhau ở chỗ, tôi còn trẻ, còn ảo tưởng. Chị thì đã quá quen với tổn thương.

Từ hôm ấy, tôi không còn muốn giành giật nữa. Tôi không còn mong anh ly hôn, không còn khát khao làm “vợ chính thức”. Tôi chỉ muốn làm mẹ của con tôi – một người mẹ đủ mạnh mẽ, để đứng vững giữa sóng gió, và không cần ai bên cạnh để gọi là “chồng”.

Tôi nhắn cho anh: “Em sẽ sinh con. Một mình.”

Anh gọi cho tôi ngay sau đó. Gào lên. Năn nỉ. Nói yêu tôi. Nói sẽ bỏ vợ. Nói đừng làm thế. Nhưng tôi chỉ nghe, không nói. Tôi đã chọn con. Và tôi biết: đó là điều đúng đắn nhất mà tôi từng làm trong cuộc đời.

Từ nay đến 31/12/2025: Hàng nghìn người được hoàn trả tiền đã đóng BHYT, ai cũng cần biết

Theo Luật Bảo hiểm y tế 2024 có hiệu lực từ ngày 1/7/2025, những người thuộc 3 trường hợp này sẽ được hoàn trả tiền đã đóng BHYT.

Ngày  17/07/2025, Thời báo VHNT đưa tin “Từ nay đến 31/12/2025: Hàng nghìn người được hoàn trả tiền đã đóng BHYT, ai cũng cần biết”. Nội dung chính như sau: 

3 trường hợp được hoàn tiền bảo hiểm y tế

Theo quy định của Bảo hiểm xã hội Việt Nam, có 3 trường hợp những người tham gia bảo hiểm y tế (BHYT) sẽ được hoàn tiền.

Trường hợp 1: Người tham gia được cấp thẻ BHYT theo nhóm đối tượng mới, nay báo giảm giá trị sử dụng thẻ đã cấp trước đó.

Điều kiện để được hoàn trả tiền BHYT là người dân sau đó được cấp thẻ BHYT theo một nhóm đối tượng khác.

Ví dụ: Khi người thuộc hộ gia đình tham gia BHYT hộ gia đình, sau đó được nhận vào làm tại một công ty và được cấp thẻ BHYT do công ty đóng. Trong trường hợp này, thẻ BHYT hộ gia đình đã đóng trước đó sẽ bị giảm giá trị sử dụng (do thẻ BHYT theo đối tượng mới có thứ tự ưu tiên cao hơn). Lúc này người dân được hoàn lại số tiền đã đóng cho thời gian chưa sử dụng.

Trường hợp 2: Được ngân sách nhà nước điều chỉnh tăng hỗ trợ mức đóng BHYT

Trường hợp được hoàn tiền BHYT khi chính sách thay đổi và một nhóm đối tượng nào đó được hưởng mức hỗ trợ đóng BHYT cao hơn so với trước đây.

Trường hợp 3: Người tham gia bị chết trước khi thẻ BHYT có giá trị sử dụng

Trong trường hợp người mua thẻ BHYT nhưng qua đời trước khi thẻ có hiệu lực, gia đình người đã mất sẽ được hoàn lại toàn bộ số tiền đã đóng cho thẻ BHYT chưa sử dụng.

Ảnh minh họa

Đối tượng tham gia BHYT

Theo Luật BHYT 2024 có hiệu lực từ ngày 1-7, có 5 nhóm đối tượng tham gia bảo hiểm y tế,

Thứ nhất: Nhóm do người sử dụng lao động đóng hoặc người lao động đóng hoặc cùng đóng.

Thứ hai: Nhóm do cơ quan bảo hiểm xã hội đóng.

Thứ ba: Nhóm do ngân sách nhà nước đóng.

Trong nhóm này bổ sung thêm 4 đối tượng gồm dân quân thường trực; người từ 75 tuổi trở lên và người 70-75 tuổi thuộc hộ cận nghèo hưởng trợ cấp tuất hằng tháng; người hưởng trợ cấp hưu trí xã hội hằng tháng; người lao động không đủ điều kiện hưởng lương hưu và chưa đủ tuổi hưởng trợ cấp hưu trí xã hội.

Thứ tư: Nhóm được ngân sách nhà nước hỗ trợ mức đóng.

Ngoài đối tượng theo quy định cũ, Luật BHYT mới bổ sung hỗ trợ mức đóng cho nhân viên y tế thôn, bản; cô đỡ thôn, bản; người hoạt động không chuyên trách ở thôn, tổ dân phố theo quy định của pháp luật; người được tặng danh hiệu nghệ nhân nhân dân, nghệ nhân ưu tú và nạn nhân theo quy định của Luật Phòng, chống mua bán người năm 2011.

Thứ năm: Nhóm tự đóng bảo hiểm y tế.

Trước đây là nhóm tham gia BHYT theo hộ gia đình. Theo Luật BHYT sửa đổi, bổ sung nhóm tự đóng BHYT bao gồm người thuộc hộ gia đình tham gia bảo hiểm y tế theo hình thức hộ gia đình; người sinh sống và làm việc, người được nuôi dưỡng, chăm sóc trong các tổ chức, cơ sở từ thiện, tôn giáo; người lao động trong thời gian nghỉ không hưởng lương hoặc tạm hoãn hợp đồng lao động…

Theo đó tùy thuộc ưu tiên theo hướng dẫn của luật, người tham gia BHYT được lựa chọn mức đóng phù hợp.

Nguyên tắc tính toán số tiền hoàn trả

Theo hướng dẫn của Bảo hiểm xã hội Việt Nam, đối với 3 trường hợp trên, số tiền hoàn trả tính theo mức đóng BHYT và thời gian đã đóng tiền nhưng chưa sử dụng thẻ. Cụ thể:

Trường hợp 1: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm thẻ BHYT theo nhóm đối tượng mới có hiệu lực.

Trường hợp 2: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm quyết định điều chỉnh tăng mức hỗ trợ có hiệu lực.

Trường hợp 3: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm thẻ BHYT bắt đầu có giá trị sử dụng.

Để được hoàn tiền đóng BHYT, người tham gia cần thực hiện các bước theo quy định:

Bước 1: Lập, nộp hồ sơ gửi cơ quan bảo hiểm xã hội. Người tham gia lập tờ khai TK1-TS.

Trong trường hợp người tham gia BHYT chết, thân nhân người đó sẽ lập tờ khai TK1-TS.

Bước 2: Hồ sơ sẽ được cơ quan bảo hiểm xã hội tiếp nhận.

Bước 3: Kết quả đã giải quyết sẽ được gửi đến người tham gia.

Hồ sơ của người tham gia có thể được cơ quan bảo hiểm xã hội tiếp nhận dưới nhiều hình thức khác nhau. Người tham gia có thể không phải đến trực tiếp mà thực hiện nộp hồ sơ online thông qua Cổng dịch vụ công của Bảo hiểm xã hội Việt Nam hoặc qua tổ chức I-VAN.

Ngoài ra người tham gia có thể gửi hồ sơ giấy thông qua bưu chính hoặc nộp hồ sơ trực tiếp tại bộ phận tiếp nhận hồ sơ của cơ quan bảo hiểm xã hội nơi quản lý, hoặc tại trung tâm phục vụ hành chính công các cấp.

Ngày 07/07/2025, Thương hiệu Pháp luật đưa tin “Từ nay, người dân có thể được hoàn tiền BHYT nếu nằm trong 3 trường hợp này”. Nội dung chính như sau: 

3 trường hợp được hoàn tiền BHYT

Tính đến 31/12/2024, số người tham gia BHYT là 95,52 triệu người, tăng 2% so với năm 2023, đạt tỷ lệ 94,2% dân số tham gia BHYT. Tuy nhiên, vẫn nhiều người chưa biết có 3 trường hợp dưới đây có thể được hoàn tiền.

1. Hoàn tiền khi thay đổi nhóm đối tượng tham gia BHYT

Khi người tham gia BHYT chuyển sang nhóm đối tượng mới có thứ tự ưu tiên cao hơn theo quy định tại Điều 12 Luật BHYT, thẻ BHYT đã cấp trước đó sẽ bị giảm giá trị sử dụng. Trong trường hợp này, người dân sẽ được hoàn lại số tiền đã đóng cho thời gian chưa sử dụng.

Ví dụ : Một người tham gia BHYT theo hộ gia đình, sau đó được nhận vào làm việc tại một công ty và được cấp thẻ BHYT do công ty đóng. Thẻ BHYT hộ gia đình trước đó sẽ bị giảm giá trị, và người dân sẽ nhận lại số tiền đã đóng cho thời gian chưa sử dụng thẻ.

2. Hoàn tiền khi điều chỉnh mức hỗ trợ đóng BHYT

Ảnh minh hoạ

Khi ngân sách Nhà nước điều chỉnh tăng mức hỗ trợ cho một nhóm đối tượng tham gia BHYT, những người đã đóng BHYT trước đó sẽ được hoàn lại phần tiền tương ứng với mức hỗ trợ mới. Trường hợp này áp dụng khi chính sách thay đổi và mức hỗ trợ đối với một nhóm đối tượng được nâng cao.

3. Hoàn tiền khi người tham gia BHYT qua đời trước khi thẻ có giá trị sử dụng

Trong trường hợp người tham gia BHYT qua đời trước khi thẻ BHYT có giá trị sử dụng, người thân hoặc gia đình của người đó sẽ được hoàn trả số tiền BHYT đã đóng. Đây là chính sách bảo vệ quyền lợi cho gia đình người tham gia BHYT.

Nguyên tắc tính toán số tiền hoàn trả BHYT

Đối với 3 trường hợp trên, số tiền hoàn trả tính theo mức đóng BHYT và thời gian đã đóng tiền nhưng chưa sử dụng thẻ. Cụ thể:

– Trường hợp 1: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm thẻ BHYT theo nhóm đối tượng mới có hiệu lực.

– Trường hợp 2: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm quyết định điều chỉnh tăng mức hỗ trợ có hiệu lực.

– Trường hợp 3: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm thẻ BHYT bắt đầu có giá trị sử dụng.

Thủ tục hoàn trả tiền đóng BHYT

Để được hoàn trả tiền BHYT, người tham gia hoặc thân nhân cần lập hồ sơ gửi cơ quan Bảo hiểm xã hội (BHXH) theo một trong các hình thức sau:

– Nộp trực tiếp tại cơ quan BHXH cấp tỉnh, huyện hoặc Trung tâm Phục vụ Hành chính công các cấp.

– Gửi qua bưu chính.

– Nộp hồ sơ điện tử thông qua Cổng Dịch vụ công của BHXH Việt Nam hoặc qua tổ chức I-VAN.

Thành phần hồ sơ bao gồm:

Tờ khai tham gia, điều chỉnh thông tin BHXH, BHYT.

Các giấy tờ liên quan chứng minh thuộc một trong ba trường hợp nêu trên.

Thời hạn giải quyết không quá 5 ngày kể từ ngày nhận đủ hồ sơ hợp lệ.

When I Discovered My Husband’s Affair With His Secretary, I Brought Her Husband Into Our Company

I always thought I had the perfect marriage. James and I had been together for twelve years—high school sweethearts who built a life together from scratch. We both worked hard, started our own interior design firm, and became one of the top names in our city. Life wasn’t perfect, but I believed we were happy.

James was charming, driven, and undeniably handsome. Clients loved him, our friends envied us, and I thought we had something real. We didn’t have kids yet, but we had dreams. Or at least, I did.

The first signs were small. He started working late more often. His phone was always face-down. And then there was Jenna—his secretary. She was young, ambitious, and admittedly attractive. I never liked how she laughed a little too much at his jokes or how she showed up in tight skirts and high heels, clearly trying to impress.

Still, I didn’t want to be the insecure wife. I ignored the whispers in my head.

Until one Friday evening.

He said he had a client dinner. I decided to surprise him—I’d just finished a project early, and the restaurant was only ten minutes from the office. I called. No answer. I called again. Voicemail.

So I drove there.

I walked into the restaurant and spotted them immediately. James and Jenna. Sitting in a corner booth. No laptop, no presentation, no client. Just the two of them, her hand on his arm, their eyes locked in a way that wasn’t professional.

I froze.

They didn’t even notice me. They were laughing, leaning in close. When she reached over and touched his cheek, I snapped out of it and walked out, my heart pounding so loud I could hear it in my ears.

I didn’t say anything that night. Or the next.

Instead, I gathered evidence. I hired a private investigator. It didn’t take long. There were texts, hotel receipts, photos. He had been sleeping with Jenna for at least six months.

Six. Months.

The betrayal hit like a car crash. And it wasn’t just that he had cheated—it was with someone in our business. Our office. Our space. He brought the affair into the world we built together.

I confronted him the following week. He didn’t deny it. In fact, he didn’t say much of anything. He cried. Apologized. Blamed stress. Said it was a mistake.

But the damage was done.

I didn’t file for divorce right away. No. I needed to think. Plan. Because I wasn’t going to let him walk away clean. Jenna, too. They had both played with fire, and they were about to get burned.

Then I had an idea. A wild, bold, delicious idea.

What if I found Jenna’s husband?

It took two days and a few social media searches to find him. His name was Luke Harper. He was a freelance software developer—handsome in a rugged, quiet sort of way. He had been married to Jenna for three years.

And—surprise—he had no idea his wife was having an affair.

I met with him under the guise of hiring a developer for a new project. We met for coffee, and I immediately liked him. He was smart, thoughtful, and kind. As we talked, I steered the conversation gently, probing about Jenna.

It didn’t take long. When I told him everything, he didn’t shout. He just sat there, silent for a long time. Then he whispered, “She told me she was working overtime.”

I told him about my idea. I needed a developer, someone reliable. What if he worked with us? With me. Not just to help the company—but to help us.

He agreed.

And that’s when the real story began.

When Luke agreed to join our company, I felt something shift inside me. It wasn’t just satisfaction—it was control. After weeks of pain, I had power again. And I wasn’t going to waste it.

James was surprised when I introduced Luke at our Monday meeting.

“This is Luke Harper,” I said, smiling sweetly. “He’ll be working with us on the new digital expansion. He’s incredibly talented, and I think he’ll be a great fit.”

James blinked. Jenna went pale.

They tried to hide it. Jenna shifted in her seat and avoided Luke’s eyes. James clenched his jaw. But I noticed everything.

Luke played his part flawlessly. Calm, polite, professional. He never hinted at the truth. He simply got to work—and he was good at it. Within two weeks, our clients were raving about the upgrades he’d made. He started joining me for creative meetings, pitching ideas, and slowly becoming indispensable.

And all the while, I watched James squirm.

He grew distant in meetings. Snapped at Jenna. Tried to push Luke out of projects, but it was too late. Luke was woven into the fabric of the company now—and he wasn’t going anywhere.

I also noticed something else: Jenna began to unravel.

She stopped dressing up. Her laugh no longer echoed in the halls. She avoided eye contact with Luke, but he didn’t flinch. He treated her like a stranger.

It drove her crazy.

A month in, she asked to speak to me privately. She closed the office door behind her and looked like she hadn’t slept in days.

“Why did you hire him?” she asked.

I looked at her without blinking. “Because he’s qualified. Is there a problem?”

She hesitated. “This feels… cruel.”

I leaned forward, my voice calm. “You slept with my husband. In my company. While smiling in my face. What exactly do you think you deserve?”

She didn’t answer. She just left, defeated.

That night, James came home angry.

“You’re trying to humiliate me,” he snapped.

“No,” I said evenly. “You did that to yourself.”

He left for his brother’s place that night. I didn’t ask him to stay.

Meanwhile, Luke and I became closer. It started as a partnership built on shared betrayal—but it became something more. Late nights at the office turned into long conversations. We talked about our dreams, our regrets, our marriages. We laughed. We worked well together. Too well.

I found myself waiting for his texts. Smiling when he walked into a room. Wondering what might’ve happened if we’d met before our spouses tore us apart.

One night, after finalizing a presentation, we stayed late at the office. He was packing up when he turned to me.

“Do you ever think about starting over?” he asked quietly.

“All the time,” I said. “Every single day.”

There was a silence between us—not awkward, but heavy.

“I’m filing for divorce,” he finally said. “I can’t pretend anymore.”

I nodded. “I already filed last week.”

He looked at me, and I knew we were standing at the edge of something neither of us planned.

Luke didn’t kiss me that night. He didn’t need to. The look in his eyes said everything.

Jenna quit.

James moved out for good. The divorce was in motion. We agreed on a fair split, but I kept the company—he knew he couldn’t run it without me. Luke stayed on board, not just as a developer but as a partner. We rebranded the business with a new identity—one rooted in honesty and resilience.

The betrayal had wrecked my world, but it also forced me to wake up. I learned how to protect myself, how to stand up, how to rebuild.

And Luke?

He became more than just a symbol of revenge. He became my best friend. My partner. And eventually, something more.

We were two broken people who refused to stay broken. And in the wreckage our spouses left behind, we found something real—something worth fighting for.

In the end, I didn’t just take back my power.

I took back my life.