Anh chưa từng tin vào duyên số, nhưng cái khoảnh khắc nhìn thấy hai đứa trẻ đó – đôi mắt, gò má, thậm chí cả cái nhíu mày – tất cả như một tấm gương phản chiếu anh hồi nhỏ. Và người phụ nữ đứng cạnh chúng, người mà anh đã chôn chặt trong ký ức suốt gần một thập kỷ… lại đang cầm hộp cơm, đứng lặng lẽ giữa đám đông nghèo khó.
Nắng chiều vàng đổ trên con đường nhỏ dẫn vào khu dân cư nghèo ở ngoại ô thành phố. Những mái tôn cũ kỹ, những bức tường loang lổ vôi sơn và những hàng dây điện chằng chịt như mạng nhện khiến nơi đây trở nên tẻ nhạt, khắc nghiệt. Nhưng hôm nay, con hẻm ồn ào khác thường. Người ta xôn xao, tụ tập xếp hàng dài từ sớm. Tất cả đều hướng ánh mắt háo hức về phía chiếc xe tải đen bóng dừng ở đầu ngõ – chiếc xe mang biển số VIP, không ai ngờ sẽ lạc vào nơi thế này.
Một người đàn ông bước xuống. Bộ vest đen cắt may hoàn hảo, đồng hồ Thụy Sĩ, giày da bóng loáng, ánh mắt lạnh như sương. Anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ với trợ lý, và bắt đầu cùng đội ngũ của mình phát từng suất cơm từ thiện cho người dân.
Người đàn ông ấy – không ai khác – chính là Hạo Minh, vị tổng giám đốc trẻ tuổi, người đứng đầu tập đoàn tài chính HMH nổi tiếng, được mệnh danh là “hoàng tử phố Wall” của châu Á. Sự xuất hiện của anh tại đây khiến nhiều người ngỡ ngàng, nhưng không ai dám tiến tới hỏi han. Họ chỉ biết rằng hôm nay, có người bảo anh muốn âm thầm phát cơm cho người nghèo – không báo chí, không truyền thông.
Hạo Minh không bận tâm đến những ánh mắt tò mò. Anh làm mọi thứ một cách bình thản, không biểu cảm. Với anh, đây chỉ là một hoạt động thiện nguyện theo kế hoạch thường kỳ – giúp anh “rửa sạch” chút lương tâm còn sót lại giữa những thương vụ hàng tỷ đô máu lạnh.
Nhưng đúng vào lúc anh đưa hộp cơm cho một đứa trẻ nhỏ, tay anh khựng lại.
Đứa bé đó có đôi mắt nâu sáng – chính là đôi mắt của mẹ anh. Mái tóc xoăn nhẹ, sống mũi cao và cả cái cách nó nghiêng đầu, mím môi khi cười – giống anh đến rợn người.
Ngay bên cạnh đứa bé là một bé gái nhỏ hơn, tầm 5 tuổi. Cô bé ôm chặt hộp cơm, nhoẻn miệng cười – nụ cười ấy, anh từng yêu đến cuồng dại.
Rồi anh nhìn thấy người phụ nữ đang giữ trật tự cho hàng người. Cô mặc chiếc áo khoác cũ, đeo khẩu trang, dáng người gầy gò. Nhưng ánh mắt… trời ơi… ánh mắt đó anh không thể nào quên được.
Linh.
Người phụ nữ anh từng yêu đến tận xương tủy. Người từng là vợ anh.
Người anh đã rời bỏ.
Trong tích tắc, thời gian như ngừng lại.
Hồi ức ùa về.
Bảy năm trước, Linh là sinh viên năm cuối, vừa thông minh vừa mạnh mẽ. Họ gặp nhau lần đầu tại một hội thảo khởi nghiệp, khi Hạo Minh còn chưa phải tỷ phú như bây giờ. Linh làm trợ lý cho ban tổ chức, còn anh là diễn giả khách mời. Một sự cố kỹ thuật khiến slide của anh bị lỗi, và Linh là người đã đứng ra hỗ trợ. Họ làm việc cùng nhau suốt 3 tiếng đồng hồ hôm đó, rồi mọi thứ bùng cháy nhanh như một tia lửa.
Chỉ sáu tháng sau, họ kết hôn – lặng lẽ, không rình rang, không gia đình chúc phúc. Bởi gia đình anh – giàu có, quyền lực – không bao giờ chấp nhận một cô gái nghèo như Linh.
Anh từng hứa sẽ bảo vệ cô khỏi tất cả. Nhưng rồi công việc cuốn anh đi. Những lời dị nghị, áp lực, và một biến cố tài chính khiến anh phải lựa chọn: hoặc tiếp tục con đường thăng tiến bằng cách cắt đứt “gánh nặng”, hoặc đánh đổi tương lai vì tình yêu.
Anh đã chọn sai.
Một ngày nọ, anh bỏ đi, để lại tờ đơn ly hôn và một khoản tiền trong tài khoản Linh.
Bây giờ, đứng trước mặt anh là Linh – không giận dữ, không cay nghiệt. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh, mắt ngập ngừng rồi quay đi như chưa từng quen biết.
Hai đứa trẻ vẫn vui vẻ ăn cơm, chẳng hề hay biết cơn bão đang cuộn trào trong tim người đàn ông trước mặt.
Chúng là ai?
Sao lại giống anh đến thế?
Có thể nào… chúng là con của anh?
Biết rõ mình từng làm tổn thương cô đến nhường nào, anh không dám mở lời. Nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy hai đứa trẻ ấy, anh biết – có điều gì đó Linh đã giấu anh. Và anh – dù không xứng đáng – cũng không thể quay lưng.
Sau buổi phát cơm, Hạo Minh ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa kính, nơi Linh đang thu dọn những hộp cơm còn lại cùng vài người dân trong khu phố. Hai đứa trẻ đã chạy đi chơi ở đâu đó. Cảnh tượng ấy – tưởng như bình thường – lại khiến lòng anh rối bời.
“Tổng giám đốc, có cần tôi cho người điều tra người phụ nữ đó không ạ?” – trợ lý của anh hỏi nhỏ, mắt liếc nhìn gương chiếu hậu.
“Không cần.” – Hạo Minh đáp cộc lốc. Nhưng chỉ ba phút sau, anh lại lên tiếng: “Gửi người kiểm tra lý lịch của cô ấy. Tên: Nguyễn Ngọc Linh. Từng sống ở quận 7, sau đó biến mất khỏi hệ thống ba năm trước. Tôi muốn biết mọi thứ – càng sớm càng tốt.”
Trợ lý không nói gì thêm. Anh biết rõ: lần này không giống những mối quan tâm chóng vánh khác của sếp. Ánh mắt Hạo Minh nhìn người phụ nữ ấy không chỉ là tò mò – mà là một thứ gì đó… gần như ăn năn.
Tối hôm đó.
Trong căn hộ cao cấp trên tầng 42 giữa trung tâm thành phố, Hạo Minh ngồi trầm ngâm giữa ánh đèn vàng nhạt. Bản báo cáo được gửi tới email từ trợ lý làm anh im lặng rất lâu.
Sau khi ly hôn, Linh rút khỏi mọi mối liên hệ với anh. Không dùng số điện thoại cũ, hủy hết tài khoản mạng xã hội, rút lui khỏi công việc. Cô chuyển đến vùng ven, làm giáo viên mầm non tư nhân, sống giản dị, kín tiếng. Không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm mới nào.
Và quan trọng nhất:
Cô có hai đứa con sinh đôi.
Tên: Nguyễn Minh Quân và Nguyễn Gia Hân. Sinh cách đây sáu năm rưỡi.
Hạo Minh nhẩm tính. Sáu năm rưỡi. Tức là… cô mang thai ngay sau khi anh bỏ đi.
Tay anh run lên. Tội lỗi cuộn chặt lấy tim như một bàn tay siết chặt.
Anh có con.
Anh đã có con suốt bảy năm mà không hề hay biết.
Sáng hôm sau.
Anh quay lại khu dân cư nghèo. Không còn ồn ào như hôm qua, chỉ còn nắng sáng, vài đứa trẻ đá banh và mùi sương đọng trên những hàng dây điện. Anh không đi xe sang, không mang theo trợ lý. Chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, tay xách túi trái cây và bánh.
Khi anh đến, Linh đang giặt đồ sau nhà, đôi tay lấm xà phòng. Cô giật mình, bối rối khi thấy anh.
“Anh đến đây làm gì?” – giọng cô lạnh lùng, không giận dữ, nhưng đủ để tạo khoảng cách.
“Anh… chỉ muốn nói chuyện.” – Hạo Minh nhìn cô, ánh mắt thấp thỏm.
“Chúng ta còn gì để nói nữa?”
“Chúng… là con anh phải không?” – Anh hỏi thẳng, không vòng vo.
Linh khựng lại.
Không nói gì. Cô quay đi, lau tay bằng chiếc khăn cũ. Một lúc sau, cô mới trả lời, rất chậm:
“Anh nghĩ mình có quyền được biết sao? Sau khi biến mất không lời giải thích? Sau khi để tôi một mình gánh mọi thứ?”
Giọng cô không còn lạnh – mà là nghẹn.
“Tôi không định giấu anh mãi. Nhưng tôi không muốn con tôi lớn lên trong sự thương hại, hay lòng trắc ẩn muộn màng.”
“Linh… anh không biết. Anh thật sự không biết… Anh cứ nghĩ…” – Anh không thể nói tiếp.
Cô nhìn anh. Đôi mắt từng chan chứa yêu thương, giờ chỉ còn nỗi mỏi mệt.
“Tôi không cần anh phải bù đắp. Tôi chỉ cần anh đừng làm xáo trộn cuộc sống của ba mẹ con tôi.”
“Anh muốn gặp các con. Chỉ là gặp thôi.”
“Chúng không biết anh là ai. Tôi không nói. Chúng nghĩ cha đã mất từ khi chúng còn nhỏ.”
Tim anh thắt lại. Anh – người từng ngồi trên đỉnh thế giới, nắm trong tay quyền lực và tiền bạc – giờ đây chẳng bằng một người cha vô danh.
Buổi chiều hôm đó, khi Linh bận dọn dẹp nhà cửa, hai đứa trẻ chạy ra chơi trước cổng. Thấy anh ngồi lặng lẽ trên ghế đá gần đó, cậu bé Minh Quân cười hồn nhiên:
“Chú ơi, chú là người hôm qua phát cơm hả?”
“Ừ, chú là chú Minh.”
“Cháu tên cũng là Minh nè. Tên đầy đủ là Minh Quân. Mẹ nói cháu tên giống người mà mẹ từng yêu nhất…”
Hạo Minh khựng người.
“Còn em con là Gia Hân. Em gái con xinh lắm, giống mẹ. Nhưng mọi người nói con giống ba lắm… mà con chưa gặp ba bao giờ.”
Anh quay mặt đi, giấu giọt nước mắt vừa rơi.