Home Blog Page 3

Ngày vợ cũ lên xe hoa lần 2, tôi âm thầm đến dự, nhìn thấy chú rể, tôi lén mừng một chiếc thẻ chứa 300 triệu, 3 hôm sau điều bất ngờ xảy ra…

“Ngày em lên xe hoa lần hai, tôi đứng lặng ở một góc xa, nơi không ai nhận ra. Đám cưới rộn ràng tiếng cười, mà tim tôi như trôi ngược lại những năm tháng cũ. Tôi thấy chú rể, nhìn thật kỹ… rồi cười buồn. Trong túi áo, tôi mang theo một chiếc thẻ, bên trong có đúng 300 triệu. Tôi lặng lẽ gửi nó qua người phục vụ, ghi vỏn vẹn: “Chúc hai người hạnh phúc”. Ba ngày sau, điện thoại tôi đổ chuông…”

Tôi và Ly từng là vợ chồng. Quen nhau từ những năm đại học, chúng tôi yêu nhau say đắm như bao cặp sinh viên khác – nghèo nhưng tràn đầy ước mơ. Ra trường, tôi chật vật lập nghiệp, còn Ly làm kế toán cho một công ty nước ngoài. Khi cưới nhau, trong tay chẳng có gì ngoài căn phòng trọ rộng chưa tới 20 mét vuông và một chiếc xe máy cũ.

Ly là kiểu phụ nữ sống thực tế, không ảo tưởng. Cô ấy không trách móc tôi nghèo, nhưng sau 3 năm cưới nhau mà vẫn không có nổi một căn nhà để “cắm dùi”, những cuộc cãi vã âm ỉ bắt đầu. Tôi miệt mài làm việc, startup liên tục thất bại, đến lúc kiệt quệ tinh thần lẫn tài chính thì Ly bảo muốn ly hôn.

Tôi ký đơn. Không van xin, không níu kéo. Tôi hiểu cô ấy đã chịu đủ rồi.

Chúng tôi chia tay trong im lặng, không nước mắt, không ồn ào. Người ngoài nghĩ chúng tôi văn minh, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, đó là sự đứt gãy của hai tâm hồn không còn đủ kiên nhẫn với nhau nữa.

Hai năm sau ly hôn, công ty khởi nghiệp mới của tôi bất ngờ thắng lớn khi bắt đúng thị trường fintech đang bùng nổ. Từ một kẻ nợ ngập đầu, tôi trở thành giám đốc điều hành của một startup được định giá vài chục tỷ đồng.

Tôi không liên lạc với Ly suốt 2 năm đó. Không phải vì giận, mà vì nghĩ mình không còn tư cách. Nhưng thật lạ, khi thành công rồi, trong đầu tôi lại thường xuyên nhớ đến người phụ nữ từng âm thầm đưa lương hàng tháng cho tôi trả nợ, từng dầm mưa chở cơm đến văn phòng cho tôi đêm hôm khuya khoắt.

Tin Ly sắp tái hôn đến với tôi qua một người bạn cũ.

“Nghe nói chồng sắp cưới là phó giám đốc công ty bảo hiểm lớn, trông đàng hoàng, có điều… từng ly hôn rồi, có con riêng.”

Tôi nghe, chỉ cười nhẹ.

Ngày Ly cưới, trời đổ mưa nhẹ. Tôi đến muộn, đứng ngoài rìa sân tiệc nhìn vào, không ai nhận ra tôi. Ly mặc váy cưới trắng tinh, trông trẻ trung, khác hẳn người phụ nữ từng thức đêm lo tiền điện, từng khóc lặng lẽ sau mỗi lần tôi vỡ nợ.

Chú rể trông đúng như lời đồn – cao ráo, chững chạc, phong thái tự tin. Nhưng tôi không quan tâm đến anh ta. Tôi chỉ nhìn Ly.

Một người phục vụ đi ngang qua, tôi đưa cho anh ta chiếc phong bì: một chiếc thẻ ngân hàng, ghi sẵn mã PIN, kèm mảnh giấy nhỏ “Chúc hai người hạnh phúc”. Không ghi tên.

Tôi rời đi ngay sau đó. Không dự tiệc, không ai biết tôi từng đến.

Ba ngày sau đám cưới, lúc tôi đang họp ở công ty, điện thoại đổ chuông. Là số lạ.

“Anh có thể gặp em được không?” – Là giọng Ly. Vẫn nhẹ nhàng như xưa.

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê quen thuộc, nơi từng là chốn hẹn hò của hai đứa. Cô ấy bước vào, không còn vẻ rạng rỡ như hôm cưới. Mắt thâm quầng, thần sắc mệt mỏi.

“Em biết là anh… gửi cái thẻ đó.” – Cô mở lời.

Tôi không nói gì.

Ly lấy ra chiếc thẻ, đặt lên bàn.

“Em không nhận đâu.”

“Không phải cho em. Là món quà mừng cưới.” – Tôi nói, cố giữ giọng bình thản.

Cô im lặng, rồi sau một lúc, thở dài:
“Anh biết không… đêm cưới, chồng em say. Trong cơn say, anh ấy gọi tên người cũ. Em đứng chết lặng ở cửa phòng.”

Tôi sững người.

“Em không nói gì. Chỉ nghe. Hóa ra… mình không phải là lựa chọn đầu tiên, mà là sự thay thế.”

Ly quay mặt đi, lau nước mắt.
“Em không biết mình sai chỗ nào. Có lẽ là sai từ lúc ly hôn với anh…”

Tôi siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. Không trách, không oán.

“Em định sao?” – Tôi hỏi.

“Em không biết nữa. Em chỉ biết… em mệt. Em cần nghĩ.”

Tôi gật đầu. Trước khi rời đi, tôi chỉ nói một câu:

“Nếu em cần gì, cứ gọi. Không cần phải là tiền.”

Sau buổi gặp hôm ấy, Ly không liên lạc với tôi thêm nữa. Tôi cũng không chủ động gọi, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Tôi biết, cô ấy đang chiến đấu với những câu hỏi không lời đáp – giống như tôi từng chiến đấu với thất bại, mất mát và tự trách bản thân sau khi cô ấy rời đi.

Một tuần sau, tôi nhận được email từ Ly. Vỏn vẹn một dòng:

“Anh rảnh tối nay chứ? Em muốn nói chuyện.”

Tôi hủy bữa tối với đối tác Nhật, phóng xe thẳng tới quán cà phê hôm trước.

Ly ngồi đó, vẫn là cô gái tôi từng yêu: không son phấn cầu kỳ, tay cầm ly cacao nóng, ánh mắt xa xăm.

“Anh ấy… muốn ly thân.” – Cô nói thẳng, không vòng vo.

Tôi khẽ nhíu mày.

“Không phải vì em. Mà vì… vợ cũ anh ta quay về. Muốn giành quyền nuôi con. Mà điều kiện là anh ta phải về lại với cô ta.”

Tôi im lặng.

“Em đã nghĩ kỹ. Em không níu kéo đâu. Em mệt mỏi với việc làm người thế thân.”

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu gặp Ly thường xuyên hơn. Không phải với tư cách người yêu cũ, càng không phải “người thay thế của người thay thế”. Chúng tôi đi ăn, đi dạo, nói về đủ thứ – trừ chuyện tình cảm.

Tôi kể cho Ly nghe về những năm tháng mình từng gục ngã thế nào, từng ghét chính mình ra sao khi nhìn cô ấy phải nai lưng trả tiền thuê nhà, từng xót xa khi nghe tiếng cô ấy thở dài trong đêm.

“Anh thành công rồi, sao không yêu người mới? Người trẻ hơn, vui vẻ hơn?”

Tôi cười.

“Vì không ai chịu ngồi sau xe anh lúc nghèo, thì không ai đủ tư cách ngồi cạnh anh lúc giàu.”

Câu nói đó khiến Ly rơi nước mắt.

Một đêm, gần 1 giờ sáng, Ly gọi cho tôi.

“Anh đang ngủ chưa?”

“Chưa. Em sao vậy?”

Giọng cô nghẹn lại:
“Anh có thể đến chở em đi một vòng không? Em không muốn ở nhà nữa…”

Tôi vội vàng khoác áo, lao ra đường. Ly đứng dưới chân chung cư, không khóc, nhưng mắt đỏ hoe. Chúng tôi không nói gì nhiều. Tôi chỉ đưa cô ấy đi dọc bờ kè, qua những con đường hai đứa từng chạy xe rong chơi thuở sinh viên.

“Em muốn về lại căn phòng trọ cũ…” – Cô thì thầm.

Sáng hôm sau, tôi cùng Ly quay lại căn trọ nhỏ ngày xưa – nơi từng là “tổ chim” đầu tiên của hai đứa. Người thuê mới là một cặp vợ chồng trẻ, họ vui vẻ để chúng tôi vào xem một lát.

Mọi thứ đã khác, nhưng góc phòng vẫn còn vết tróc sơn ngày xưa chúng tôi từng dán poster phim.

“Em từng ước mình đủ kiên nhẫn để đợi anh thành công…” – Cô nói khi rời đi.

Tôi nắm tay cô, lần đầu tiên sau nhiều năm.

“Vẫn chưa muộn đâu.”

Chúng tôi không vội quay lại. Chúng tôi cần học lại cách ở bên nhau – không phải như hai kẻ cũ còn dư âm, mà như hai người mới, hiểu rằng tình yêu không nuôi nổi hôn nhân nếu thiếu sự đồng hành, sẻ chia và nhẫn nại.

Tôi mua lại một căn nhà nhỏ, không phải biệt thự hay penthouse sang trọng – mà là một không gian vừa đủ cho hai người trưởng thành từng đổ vỡ.

Ly dọn tới ở, ban đầu chỉ là “ở nhờ cho yên tĩnh”. Nhưng dần dần, mọi thứ trở nên thân thuộc đến mức chúng tôi chẳng cần định nghĩa nữa.

Một chiều chủ nhật, tôi pha cho cô ly trà nóng, đặt bên cạnh chiếc bánh cô thích.

Trên bàn, tôi để lại chiếc phong bì nhỏ – lần này không phải thẻ ngân hàng, mà là một tờ giấy viết tay:

“Nếu ngày xưa em cần một người giàu để thấy an toàn, thì hôm nay… anh chỉ cần em là chính em. Mình bắt đầu lại được không?”

Ly không nói gì. Cô chỉ đi tới, ôm tôi thật chặt.

Hai năm sau, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ, không gọi là đám cưới, chỉ là một buổi gặp mặt gia đình thân thiết.

Không rộn ràng như lần cưới đầu của Ly, không hoành tráng như người ta thường thấy trên mạng. Chỉ có hoa cúc dại, ánh đèn vàng dịu và lời cảm ơn chân thành.

Tôi đứng cạnh cô, nhìn bạn bè cũ đến dự. Không ai nói ra, nhưng ai cũng thấy: có những tình yêu phải đi qua đổ vỡ, mới biết mình không thể thay thế.

“Ngày em lên xe hoa lần hai, tôi đã lặng lẽ đến, không vì tiếc nuối, mà để chúc phúc. Không ngờ, điều em thật sự cần, không phải một người đàn ông thành đạt hay quá hoàn hảo… mà là một người sẵn sàng bước tiếp cùng em từ những gì còn lại. Và lần này, tôi đã không quay lưng.”

TUYỆT VỜI: Danh sách chi tiết 39 trường đại học miễn hoàn toàn học phí cho sinh viên

Dưới đây là danh sách 39 trường đại học miễn phí học phí cho mọi sinh viên theo học. Quý phụ huynh và học sinh có thể tham khảo.

Các trường đại học sư phạm
Sinh viên theo học tại các trường đại học sư phạm được miễn học phí hoàn toàn vì đây là nhóm cơ sở giáo dục được xếp vào diện trọng điểm quốc gia. Đối với ngành sư phạm, ngoài việc không phải đóng học phí, sinh viên còn nhận được học bổng cùng trợ cấp sinh hoạt hàng tháng. Trường hợp học các chuyên ngành không thuộc khối sư phạm, mức học phí sẽ được tính dựa trên số lượng tín chỉ đăng ký mỗi kỳ.

Theo quy định tại Nghị định 116/2020/NĐ-CP, sinh viên ngành sư phạm nếu có cam kết sẽ công tác trong lĩnh vực giáo dục sau khi ra trường sẽ được hỗ trợ cả học phí lẫn chi phí sinh hoạt từ ngân sách nhà nước. Cụ thể, khoản hỗ trợ sinh hoạt phí là 3,63 triệu đồng mỗi tháng, được tính theo số tháng học thực tế trong năm học, tối đa không vượt quá 10 tháng/năm. Với hình thức đào tạo theo tín chỉ, các trường có thể quy đổi mức hỗ trợ phù hợp, nhưng tổng mức chi không vượt quá mức quy định đối với chương trình học theo niên chế.

Danh sách chi tiết 39 trường đại học miễn hoàn toàn học phí cho sinh viên tại Việt Nam - ảnh 1

Sinh viên theo học tại các trường đại học sư phạm được miễn học phí hoàn toàn vì đây là nhóm cơ sở giáo dục được xếp vào diện trọng điểm quốc gia. Ảnh minh họa

 

Để được hưởng chính sách hỗ trợ, sinh viên cần nộp đơn đề nghị và cam kết hoàn trả chi phí trong vòng 30 ngày kể từ khi nhận thông báo trúng tuyển chính quy. Sau đó, cơ sở đào tạo sẽ xét duyệt danh sách sinh viên đủ điều kiện hưởng hỗ trợ trong phạm vi chỉ tiêu được Bộ Giáo dục và Đào tạo thông báo hàng năm.

Danh sách các trường đại học sư phạm bao gồm:

– Đại học Sư phạm Hà Nội

– Đại học Sư phạm TP.HCM

– Đại học Sư phạm Thái Nguyên

– Đại học Sư phạm Huế

– Đại học Sư phạm Đà Nẵng

– Đại học Quy Nhơn

– Đại học Sư phạm Hà Nội 2

– Đại học Vinh

– Đại học Giáo dục (ĐHQGHN)

– Đại học Sài Gòn

– Đại học Hồng Đức

– Đại học Cần Thơ.

Các trường đại học khối quân đội – công an
Sinh viên theo học tại các trường thuộc khối quân đội và công an sẽ được miễn toàn bộ học phí và được Nhà nước bảo đảm chi phí sinh hoạt trong suốt quá trình đào tạo. Sau khi tốt nghiệp, sinh viên được phân công nhiệm vụ, bổ nhiệm công tác theo kế hoạch của các cơ quan chức năng, vì các trường này đều thuộc diện quản lý trực tiếp của Nhà nước.

Các trường khối quân đội gồm:

– Học viện Kỹ thuật Quân sự

– Học viện Quân Y

– Học viện Khoa học Quân sự

– Học viện Biên phòng

– Học viện Hậu cần

– Học viện Phòng không – Không quân

– Học viện Hải quân

– Sĩ quan Chính trị

– Sĩ quan Lục quân 1

– Sĩ quan Lục quân 2

– Sĩ quan Pháo binh

– Sĩ quan Tăng – Thiết giáp

– Sĩ quan Đặc công

– Sĩ quan Phòng Hóa

– Sĩ quan Công binh

– Sĩ quan Thông tin

– Sĩ quan Không quân

– Đại học Văn hóa – Nghệ thuật Quân đội

– Sĩ quan Kỹ thuật Quân sự (Vinhempich)

– Cao đẳng Công nghệ và Kỹ thuật Ô tô.

Danh sách chi tiết 39 trường đại học miễn hoàn toàn học phí cho sinh viên tại Việt Nam - ảnh 2

Sinh viên theo học tại các trường thuộc khối quân đội và công an sẽ được miễn toàn bộ học phí và được Nhà nước bảo đảm chi phí sinh hoạt trong suốt quá trình đào tạo. Ảnh minh họa

Các trường khối công an bao gồm:

– Học viện An ninh Nhân dân

– Học viện Cảnh sát Nhân dân

– Học viện Chính trị Công an Nhân dân

– Đại học An ninh Nhân dân

– Đại học Cảnh sát Nhân dân

– Đại học Phòng cháy Chữa cháy

– Đại học Kỹ thuật – Hậu cần Công an Nhân dân.

Ngoài ra, theo Nghị định 81/2021/NĐ-CP của Chính phủ, một số ngành đào tạo tại các cơ sở y tế công lập như: chuyên ngành Mác – Lênin, Tư tưởng Hồ Chí Minh, Lao, Phong, Tâm thần, Giám định pháp y, Pháp y tâm thần, Giải phẫu bệnh, Truyền nhiễm, Hồi sức cấp cứu… cũng được miễn hoàn toàn học phí nếu thuộc chỉ tiêu đặt hàng của Nhà nước. Những đơn vị đào tạo các chuyên ngành này có thể kể đến như Học viện Báo chí và Tuyên truyền, Đại học Y Hà Nội, Đại học Y Dược TP.HCM, Đại học Y Dược Huế, Đại học Y Dược Hải Phòng…

Tổng hợp

HIỆN TƯỢNG SÁNG NAY TRÊN BẦU TRỜI – NHÌN TỪ PHÍA VIỆT NAM

Sau khi tách khỏi tên lửa, tàu Thiên Châu-9 đã đi vào quỹ đạo và chuẩn bị ghép nối nhanh với trạm Thiên Cung trong 3 giờ. Đây là tàu chở hàng lớn nhất của Trung Quốc từ Thiên Châu-6.

Tàu vũ trụ chở hàng Thiên Châu-9 đã được phóng lên Bãi phóng Văn Xương ở tỉnh Hải Nam, miền Nam Trung Quốc vào sáng sớm nay (15/7) bằng tên lửa đẩy Trường Chinh-7 Y10. Theo Cơ quan Vũ trụ Có người lái Trung Quốc (CMSA), sứ mệnh phóng được thực hiện vào lúc 5h34 sáng ngày 15/7 giờ Bắc Kinh (4h34 sáng giờ Hà Nội).

Trung Quốc phóng tàu vũ trụ chở hàng Thiên Châu-9 bằng tên lửa đẩy Trường Chinh-7 Y10. Ảnh: Chinanews

Sau khoảng 10 phút, tàu chở hàng Thiên Châu-9 đã thành công tách khỏi tên lửa và đi vào quỹ đạo định sẵn. Các tấm pin mặt trời của tàu được mở ra, đánh dấu sự thành công giai đoạn phóng của sứ mệnh.

Tiếp theo, tàu vũ trụ chở hàng Thiên Châu-9 sẽ ghép nối nhanh với Trạm Vũ trụ Thiên Cung trong khoảng 3 giờ. Trong một phát biểu trên Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV), ông Lý Trí Dũng của Tập đoàn Khoa học và Công nghệ Hàng không Vũ trụ Trung Quốc (CASC) cho biết, nếu thành công, đây sẽ là lần thứ ba phương pháp ghép nối nhanh này được thực hiện, sau Thiên Châu-7 và Thiên Châu-8.

“Từ 2 ngày ban đầu xuống còn 6,5 giờ, đến nay chúng tôi đã hình thành một mô thức cố định kết nối và lắp ghép nhanh trong 3 giờ. Theo cách này, thứ nhất, tài nguyên tiết kiệm nhất, có thể tiết kiệm nhiên liệu. Thứ hai, thời gian không dài. Thứ ba, có nhiều hệ thống kiểm soát tự chủ, đảm bảo độ tin cậy của việc kết nối và lắp ghép”.

Thiên Châu-9 còn có khả năng phóng khẩn cấp trong 3 tháng. Ông Lý Trí Dũng bổ sung thêm: “Thiên Châu-9 là tàu vũ trụ chở hàng đầu tiên có khả năng phóng khẩn cấp. Nó có thể được phóng lên trạm vũ trụ trong vòng 3 tháng.”

Cũng theo chuyên gia này, Thiên Châu-9 là tàu vũ trụ vận chuyển lượng vật tư lớn nhất kể từ Thiên Châu-6. Con tàu mang theo khoảng 6,5 tấn hàng, bao gồm vật tư cho phi hành gia, vật liệu nền tảng cho trạm vũ trụ, cũng như các mẫu vật và thiết bị thí nghiệm cho các ứng dụng không gian, thử nghiệm y học vũ trụ và công nghệ vũ trụ.

Đây là nhiệm vụ tiếp tế hàng hóa thứ tư kể từ khi chương trình vũ trụ có người lái của Trung Quốc bước vào giai đoạn ứng dụng và phát triển trạm vũ trụ, cũng là lần phóng thứ 36 kể từ khi chương trình này được triển khai.

Nguồn: https://vov.vn/the-gioi/trung-quoc-phong-thanh-cong-tau-vu-tru-cho-hang-thien-chau-9-post1214731.vov

Đám cưới được đúng 1 tuần, tôi phát hiện ra bộ mặt t/à/n nh/â/n của cả nhà chồng, liền để lại 1 tờ giấy rồi về nhà đẻ ngay…

“Đám cưới được đúng 1 tuần, tôi phát hiện ra bộ mặt tàn nhẫn của cả nhà chồng. Không khóc, không làm ầm lên, tôi lặng lẽ thu dọn vài bộ đồ, để lại một tờ giấy, rồi về thẳng nhà mẹ đẻ…”

Tôi là Hà, 28 tuổi, nhân viên hành chính tại một công ty xuất nhập khẩu ở Hà Nội. Chồng tôi – Dũng, 30 tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Chúng tôi quen nhau hơn 2 năm trước, qua một lần tụ họp bạn bè. Ban đầu, tôi không mấy ấn tượng vì anh trầm tính và có vẻ hơi khô khan. Nhưng dần dà, chính sự kiên nhẫn và chững chạc ấy đã khiến tôi mở lòng.

Gia đình tôi thuộc diện trung lưu, bố mẹ buôn bán nhỏ, không dư dả gì nhiều nhưng luôn sống có trước có sau. Tôi được dạy dỗ kỹ về lễ nghĩa, về chuyện “làm dâu phải biết điều”, nên khi bước vào hôn nhân, tôi tự nhủ sẽ cố gắng hết mình để hòa hợp với nhà chồng.

Nhà Dũng khá hơn, bố mẹ anh đều là cán bộ về hưu, có nhà riêng ba tầng ở quận nội thành, khá nề nếp. Trước khi cưới, tôi từng vài lần đến nhà anh ăn cơm, cũng thấy mọi người cư xử đúng mực, hơi lạnh lùng nhưng không có gì bất thường. Mẹ anh – bà Hạnh – là người phụ nữ kiểu truyền thống, nói năng nhẹ nhàng nhưng kín kẽ, ít khi thể hiện cảm xúc. Tôi vẫn nghĩ, chỉ cần mình sống tốt thì không ai ghét bỏ.

Lễ cưới diễn ra không rình rang nhưng đầy đủ. Gia đình tôi chuẩn bị chu đáo, từ sính lễ đến sính nghi, không hề để bị chê trách. Tôi đã mỉm cười mãn nguyện khi bước chân về nhà chồng, nghĩ rằng đây là khởi đầu cho một chặng đường hạnh phúc.

Nhưng chỉ một tuần sau, mọi thứ vỡ vụn.

Ngày thứ ba sau cưới, mẹ chồng bắt đầu “gợi ý” tôi dậy từ 5 giờ sáng để lo việc bếp núc. Tôi vẫn nghĩ đó là chuyện bình thường. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là ngay cả bữa sáng đơn giản cũng phải nấu đủ món: phở cho bố chồng, xôi cho em gái chồng, cơm trắng với mắm tép cho mẹ chồng, và riêng chồng tôi thì ăn trứng luộc với bánh mì.

Tôi không than vãn. Tôi học cách dậy sớm, mày mò nấu nướng theo ý từng người. Nhưng khi đặt lên bàn, không ai nói một lời cảm ơn. Thậm chí, mẹ chồng còn lặng lẽ dọn riêng phần mình mang lên phòng, không ăn cùng. Em chồng – Trang, mới 24 tuổi, vẫn đang học cao học – chỉ nhấm nháp một chút rồi buông đũa: “Chị Hà nấu nhạt quá, ăn không vào.”

Tôi im lặng. Làm dâu mà, phải nhẫn nhịn chứ.

Nhưng ngày thứ năm, tôi bắt đầu thấy lạ: mẹ chồng yêu cầu tôi không dùng máy giặt trong nhà mà phải tự giặt tay đồ của vợ chồng mình – lý do là “giặt máy tốn điện”. Tôi hỏi nhỏ Dũng thì anh chỉ lảng tránh: “Em chiều mẹ chút đi, bà kỹ tính vậy thôi.”

Đến tối hôm đó, khi mọi người đi ngủ, tôi xuống bếp để đổ rác thì vô tình nghe thấy đoạn hội thoại của mẹ chồng và em chồng trong phòng khách, lúc họ nghĩ tôi đã đi ngủ.

“Mày xem, cưới về có mấy ngày mà nó tưởng nó là bà hoàng à? Cơm thì nhạt, quần áo thì để máy lo. Tao mà không rèn sớm, sau này nó ngồi lên đầu cả nhà mình.”

“Bà ngoại nói đúng đấy mẹ. Nhà mình lấy con này về chỉ để đỡ tiền thuê giúp việc, chứ nhìn nó là biết không phải dạng giỏi giang gì rồi.”

Tôi đứng lặng người. Lúc đó là 11 giờ đêm, tôi gần như chết lặng trong bóng tối của gian bếp.

Sáng hôm sau, tôi vẫn cố gắng cư xử bình thường. Tôi tự hỏi: “Chẳng lẽ vì tôi không giỏi nấu ăn? Hay vì tôi chưa đủ tinh tế?” Nhưng dù thế nào, những lời họ nói quá rõ ràng – tôi không phải là con dâu mà họ quý, mà chỉ là người “làm việc nhà miễn phí”.

Chiều hôm ấy, tôi về phòng, lặng lẽ xếp vài bộ quần áo vào túi vải. Tôi lấy một tờ giấy A4 từ ngăn kéo, viết vài dòng:

“Con xin lỗi nếu sự hiện diện của con khiến gia đình cảm thấy phiền toái. Con không đến đây để làm osin. Con đến vì yêu Dũng, và muốn xây dựng một gia đình tử tế. Nhưng nếu ngay từ đầu, mẹ và em đã xem con như người ngoài, thì con xin phép dừng lại ở đây. Hà.”

Tôi để tờ giấy trên bàn trang điểm, đặt chìa khóa nhà cạnh đó, rồi lặng lẽ rời đi.

Không gọi Dũng. Không giải thích với ai.

Tôi về nhà mẹ ruột. Trên đường đi, tôi bật khóc lần đầu tiên.

Tôi về đến nhà lúc gần 9 giờ tối. Mẹ tôi đang dọn dẹp gian bếp, thấy tôi kéo vali bước vào thì sững người. Bà không hỏi ngay, chỉ lặng lẽ nhìn tôi – cái nhìn đầy lo lắng nhưng không gặng ép.

Tôi ôm chặt lấy mẹ, lần đầu tiên từ ngày cưới.

– Mẹ, cho con ở lại vài hôm được không? – Tôi hỏi, giọng nghẹn lại.

Mẹ gật đầu:
– Ở bao lâu cũng được. Nhà này là nhà con.

Hai ngày đầu, tôi không ra khỏi phòng. Tôi cần thời gian để lấy lại thăng bằng. Không phải vì tiếc nuối – mà vì quá sốc. Tôi từng tưởng tượng nhiều tình huống khó khăn khi làm dâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại bị coi rẻ một cách trắng trợn đến vậy.

Ngày thứ ba, Dũng gọi.

Lần đầu, tôi không nghe. Lần thứ hai, anh nhắn: “Anh đến nhà em nói chuyện được không?”

Tôi đồng ý.

Khi Dũng xuất hiện ở cổng, trông anh hốc hác thấy rõ. Vào nhà, chào bố mẹ tôi lễ phép, anh ngồi xuống trước mặt tôi, im lặng hồi lâu rồi nói:

– Anh xin lỗi. Mẹ anh… có phần quá đáng. Nhưng lẽ ra em phải nói với anh, chứ không thể bỏ đi như vậy.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

– Em đã nói. Rất nhiều lần. Em nhẫn nhịn, em im lặng, em cố gắng sống đúng bổn phận. Nhưng anh luôn chọn cách… tránh né. Ngay cả khi em bị coi là “osin cao cấp”, anh cũng không đứng về phía em.

Anh cúi đầu:

– Anh không biết mẹ nói những lời như vậy sau lưng em. Anh thực sự xin lỗi.

– Nếu em không vô tình nghe thấy, thì anh sẽ không bao giờ biết, đúng không? – Tôi hỏi lại – Còn nếu hôm nay em không bỏ về, liệu bao lâu nữa em mới trở thành người bị chà đạp hoàn toàn?

Dũng ngập ngừng. Rồi anh nói điều khiến tôi nhớ mãi:

– Hà… nếu em muốn ra ở riêng, anh đồng ý. Em là vợ anh, anh không muốn mất em.

Tôi nhìn anh rất lâu.

Đó là lần đầu tiên, tôi thấy trong ánh mắt Dũng không còn sự thờ ơ, mà là nỗi sợ mất mát thực sự.

Ba ngày sau, tôi quay lại nhà chồng – không phải để ở, mà để đối thoại. Mẹ tôi đi cùng, bà mặc bộ áo dài màu nâu giản dị, nhưng gương mặt đầy khí chất.

Mẹ chồng mở cửa, ánh mắt sững lại khi thấy tôi.

– Cô còn quay về làm gì?

Tôi mỉm cười nhẹ:

– Cháu không quay về để làm dâu nữa, cô ạ. Cháu chỉ đến để nói chuyện cho rõ ràng.

Dũng đi phía sau mẹ, lặng lẽ ra hiệu mời mọi người vào phòng khách.

Tôi đặt một lá thư đã viết sẵn lên bàn:

– Đây là quyết định của cháu. Cháu không muốn sống trong một gia đình mà sự tử tế bị xem là yếu đuối, sự nhẫn nhịn bị chà đạp. Cháu sẽ ly hôn, nếu anh Dũng không thể bảo vệ cháu khỏi những điều tàn nhẫn từ chính gia đình anh ấy.

Bố mẹ Dũng ngồi chết lặng. Em chồng vẫn giữ vẻ mặt khinh khỉnh.

Dũng ngồi xuống bên tôi. Anh cầm lấy tay tôi, siết chặt:

– Em không cần phải ly hôn. Chúng ta sẽ thuê nhà riêng. Anh đã chuyển tiền đặt cọc hôm qua. Nếu cần, anh có thể rời khỏi nhà này ngay hôm nay.

Không khí lặng đi vài giây.

Mẹ chồng tôi nhìn con trai, rồi nhìn tôi, giọng lạnh tanh:

– Anh muốn bỏ bố mẹ để theo nó?

Dũng trả lời, chậm rãi nhưng dứt khoát:

– Con không bỏ ai cả. Nhưng nếu mẹ coi vợ con như người giúp việc, thì con xin phép sống tách ra. Con muốn có một gia đình thật sự – không phải nơi mỗi ngày vợ con phải dè chừng từng lời ăn tiếng nói.

Chúng tôi chuyển ra ngoài một tuần sau đó. Một căn hộ nhỏ ở Long Biên, đủ ấm áp để bắt đầu lại. Tôi vẫn đi làm như cũ. Dũng về muộn nhưng hay tự tay nấu bữa tối.

Nhà chồng cắt đứt liên lạc với tôi suốt hai tháng. Nhưng dần dà, mẹ chồng bắt đầu nhắn tin cho Dũng, hỏi thăm đôi câu, rồi mời về ăn giỗ. Tôi đi cùng – như một người khách, không hơn không kém. Nhưng ít nhất, họ không còn dám coi thường tôi.

Tôi chưa bao giờ mong muốn làm “nữ hoàng trong nhà chồng”. Tôi chỉ mong được làm người – một người vợ đúng nghĩa, được tôn trọng, được đồng hành, chứ không bị đem ra cân đo bằng từng bữa cơm hay thao tác giặt đồ.

Cuộc sống hôn nhân không còn giống cổ tích – mà là hiện thực. Nhưng khi cả hai cùng lựa chọn đứng về phía nhau, thì mọi thứ vẫn có thể tiếp tục, một cách tử tế.

“Tôi để lại một tờ giấy, và bước đi – không phải để kết thúc, mà để bắt đầu lại với lòng tự trọng. Nếu không có cú bỏ đi ấy, có lẽ tôi đã đánh mất chính mình trong một mái nhà mà người ta chỉ cần tôi biết cúi đầu.”

Gọi 4 xiên bạch tuộc, 2 xiên đậu bắp, 1 phần chân gà và 3 lạp xưởng = 760.000 đồng, du khách tố bị ‘ch.ặt ch.ém’ ở Đà Nẵng

Ngày 14/7, Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch (VHTT&DL) Đà Nẵng cho hay đang phối hợp với các đơn vị chức năng xác minh, làm rõ vụ việc người dân phản ánh quán ăn vỉa hè bán đồ ăn với giá cao cho du khách nước ngoài.

Anh Q.H. hướng dẫn viên của đoàn du khách Lào chia sẻ tối 13/7, đoàn khách người Lào của anh tới một quán hàng rong trên đường Dương Đình Nghệ (phường An Hải). Nhóm khách gọi 4 xiên bạch tuộc, 2 xiên đậu bắp, 1 phần chân gà, 3 cây lạp xưởng. Chủ quán tính tổng cộng 760.000 đồng. Thấy giá quá cao, đoàn khách thắc mắc thì người bán trả lại 200.000 đồng. Nhóm khách phải trả 560.000 đồng cho phần ăn vặt nói trên.

img-20250714-113646.jpg
Hàng xiên que bị tố “chặt chém” du khách nước ngoài.

Theo hình ảnh cung cấp, số đồ ăn vặt trên rất ít, xiên bạch tuộc là phần 1 chiếc râu; đậu bắp 1 xiên 6 quả bán 30.000 đồng/xiên.

Anh H. cho biết thêm, thời điểm du khách mua đồ, anh đang lên phòng khách sạn, khi quay xuống thì được một thành viên trong đoàn hỏi giá như thế có cao không?. “Tôi tới nơi thì người bán tưởng tôi là khách Lào nên đưa máy tính bấm sẵn con số 760.000 đồng. Tôi không đồng ý do giá quá cao nên họ bớt lại 200.000 đồng”, anh kể. Ngoài ra, quán không niêm yết bảng giá, khi anh H. hỏi thì chỉ đưa một tờ giấy có vài con số nhưng không rõ ràng.

Theo anh H., nhiều năm làm việc ở Đà Nẵng, dẫn khách đi các điểm ăn uống, những món ăn vặt như lạp xưởng, đậu bắp nướng chỉ bán 10.000 đồng – 20.000 đồng/xiên. Quá bức xúc trước tình trạng “chặt chém” này, anh đã viết bài phản ánh trên mạng xã hội, gửi ý kiến lên cổng góp ý của thành phố.

518389395-2230315174107751-3938958307707634220-n.jpg
Các loại xiên que bán với giá quá cao, bị du khách phản ứng.

Sau khi bài viết lan truyền, nhiều người dân cũng đồng tình với mức giá quá chát và cho rằng toàn bộ đồ ăn vặt này chỉ ở mức giá 200.000 đồng – 300.000 đồng là phù hợp. Đó là chưa kể tới vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm từ những hàng ăn lề đường. Đa số các ý kiến đều mong muốn cơ quan chức năng sớm vào cuộc để dẹp tình trạng buôn bán “chặt chém”, giữ hình ảnh du lịch cho thành phố.

Đại diện Sở VHTT & DL cũng nhìn nhận, những thông tin này ảnh hưởng tới hình ảnh điểm đến.

AIR INDIA –Phi công của Air India bị tr;;ầ;m c;;ả;m đã cố ý l/ao máy bay khiến 260 người ra đi vì mẹ anh ta qua đời?

Cơ quan điều tra xem xét hồ sơ y tế của cơ trưởng máy bay Air India gặp nạn tại Ahmedabad, sau khi có thông tin ông từng bị trầm cảm.

Cơ trưởng Sumeet Sabharwal, 56 tuổi, là phi công kỳ cựu với hơn 15.000 giờ bay. Ông chỉ còn vài tháng nữa là nghỉ hưu nhưng cân nhắc rời hãng sớm, nguyên nhân được cho là để chăm sóc cha già sau khi mẹ ông qua đời vào năm 2022. Ông thực hiện kiểm tra y tế hạng I lần gần nhất vào ngày 5/9 năm ngoái.

Báo cáo ban đầu từ cơ quan chức năng Ấn Độ cho biết họ đang tập trung điều tra hành động của các phi công, thay vì lỗi kỹ thuật từ máy bay. Trong khi đó, Hiệp hội Phi công Ấn Độ lên tiếng phản đối “giọng điệu và hướng đi” của cuộc điều tra.

Tờ The Telegraph dẫn lời chuyên gia an toàn hàng không Mohan Ranganathan cho biết nhiều phi công trong hãng Air India nói cơ trưởng Sabharwal có dấu hiệu trầm cảm và từng nghỉ phép y tế trong 3–4 năm gần đây. Tuy nhiên, ông phỏng đoán rằng nếu cơ trưởng được phép bay thì chắc chắn đã được bác sĩ của hãng kiểm tra và cấp chứng nhận y tế.

Máy bay rơi ở Ấn Độ: Nghi vấn phi công gặp vấn đề tâm thần- Ảnh 1.

Hiện trường vụ tai nạn máy bay Ấn Độ.

Trong vụ tai nạn xảy ra vào tháng trước, chiếc Boeing 787 Dreamliner rơi xuống ký túc xá sinh viên y khoa chỉ chưa đầy một phút sau khi cất cánh từ sân bay Ahmedabad, khiến 241 trên tổng số 242 người trên máy bay thiệt mạng. Báo cáo sơ bộ được công bố cuối tuần trước cho thấy công tắc kiểm soát dòng nhiên liệu dẫn vào hai động cơ bị tắt, khiến máy bay mất lực đẩy nghiêm trọng ngay sau khi rời đường băng.

Trong đoạn ghi âm từ buồng lái, một phi công hỏi người kia tại sao lại tắt nhiên liệu, người còn lại đáp rằng mình không làm điều đó. Tuy nhiên, cơ quan điều tra chưa xác định được người nói cụ thể là ai. Theo quy trình trong buồng lái, người điều khiển máy bay trong lúc cất cánh là cơ phó Clive Kundar, 28 tuổi. Lúc đó, anh sẽ giữ hai tay trên cần lái, còn cơ trưởng Sabharwal – với vai trò giám sát – có thể rảnh tay, từ đó có khả năng thao tác với các công tắc nhiên liệu.

Ông Sabharwal gia nhập Air India từ năm 1994 và có hơn 8.000 giờ bay với dòng máy bay Dreamliner. Sau khi mẹ mất, ông chuyển từ Delhi vào Mumbai để chăm sóc cha già và từng cân nhắc nghỉ việc hoàn toàn để dành trọn thời gian cho gia đình. Hàng xóm tại khu Powai (Mumbai) nhớ về ông như một người trầm lặng, luôn cùng cha đi dạo vào buổi tối. Một người hàng xóm kể rằng ông từng nói: “Chỉ vài chuyến bay nữa thôi… rồi tôi sẽ dành toàn bộ thời gian cho papa”.

Neil Pais, một đồng nghiệp cũ, nhận xét ông là người đàng hoàng, tử tế và xác nhận rằng cơ trưởng đang tính nghỉ hưu sớm. Ông Pais nói thêm: “Chúng ta đều là con người. Đúng là có những người có vấn đề về tâm lý và lập tức bị đình bay. Việc này không bao giờ bị bỏ qua. Cuộc sống cá nhân ảnh hưởng đến công việc là điều dễ hiểu, nhưng nếu có nghi vấn gì, hãng sẽ can thiệp ngay”.

Air India từ chối bình luận, nhưng một quan chức thuộc Tập đoàn Tata – công ty mẹ của hãng – cho biết cơ trưởng Sabharwal không xin nghỉ y tế gần đây. Ông chỉ nghỉ tang vào năm 2022 và các hồ sơ y tế đã được nộp cho cơ quan điều tra, trong đó không có điểm nào đáng lo ngại.

Cả hai phi công đều vượt qua kiểm tra y tế hạng I trong vòng hai năm qua, bao gồm đánh giá thể chất và tâm lý.

Trong khi đó, cơ phó Clive Kundar là người có lý lịch gia đình gắn bó với ngành hàng không – mẹ anh từng là tiếp viên hàng không. Anh khởi đầu sự nghiệp bằng khóa học bảo trì máy bay tại Câu lạc bộ Hàng không Mumbai trước khi trở thành phi công và đã tích lũy được 1.100 giờ bay trong giai đoạn đầu sự nghiệp. Anh lớn lên tại khu tập thể của Air India ở Kalina trước khi chuyển về Borivali.

Người thân và bạn bè của các nạn nhân gọi kết luận ban đầu của báo cáo là “cái tát vào mặt”, đặt câu hỏi vì sao “một điều đơn giản như tắt một công tắc” lại gây ra thảm họa lớn đến vậy. Hiệp hội Phi công Thương mại Ấn Độ lên tiếng bảo vệ tổ bay của chuyến bay 171, khẳng định họ đã hành động đúng quy trình trong điều kiện khó khăn, đồng thời phản đối mạnh mẽ những nghi ngờ vô căn cứ và cho rằng sự suy đoán hiện tại là thiếu trách nhiệm.

Cựu Cục trưởng Cục ATTP bị truy tố cùng 17 đối tượng ra hầu tòa: Cấp phép bán thực phẩm chức năng giả cho tr;ẻ e;m 👇👇

Mở rộng điều tra vụ án liên quan sản xuất thực phẩm chức năng giả cho trẻ em, Bộ Công an đã khởi tố nhiều người liên quan, trong đó cựu Cục trưởng Cục ATTP Nguyễn Thanh Phong.

Tối 14/7, Bộ Công an cho biết Cơ quan Cảnh sát điều tra đã khởi tố bị can đối với 18 đối tượng, trong quá trình mở rộng điều tra vụ án Làm giả tài liệu của cơ quan, tổ chức; Đưa hối lộ và Môi giới hối lộ, xảy ra tại Công ty TNHH Khoa học TSL, các cơ quan, tổ chức liên quan trên địa bàn TP Hà Nội và các tỉnh, TP trên toàn quốc.

Trong đó, ông Nguyễn Thanh Phong, cựu Cục trưởng Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế; ông Nguyễn Hùng Long, cựu Phó Cục trưởng Cục An toàn thực phẩm; ông Đinh Quang Minh, cựu Giám đốc Trung tâm Ứng dụng và Đào tạo an toàn thực phẩm; bà Lê Thị Hiên, cựu chuyên viên Trung tâm Ứng dụng và Đào tạo An toàn thực phẩm và Nguyễn Thị Minh Hải, cựu Phó Giám đốc Trung tâm Ứng dụng và Đào tạo an toàn thực phẩm, cùng bị khởi tố về tội Nhận hối lộ.

Cùng bị khởi tố tội danh trên còn có ông Lê Hoàng, Phó Cục trưởng Cục Phòng bệnh, Bộ Y tế và 8 người khác.

Ông Nguyễn Quang Hưng, Tổng giám đốc Công ty CP Dược phẩm Novaco, bị khởi tố về tội Làm giả tài liệu của cơ quan, tổ chức.

Trong khi đó, Phạm Thị Loan, Giám đốc Công ty cổ phần Dược phẩm quốc tế Canada Việt Nam, và Trần Quang Hải, Giám đốc, đại diện pháp luật Công ty CP Dịch vụ thực phẩm quốc tế Fosy, bị khởi tố về tội Đưa hối lộ.

Trước đó, hôm 28/4, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an khởi tố 4 người về tội Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng, trong đó có Phạm Vũ Khiêm (Giám đốc Công ty TNHH công nghệ Herbitech).

Theo cơ quan chức năng, quá trình sản xuất thực phẩm bảo vệ sức khỏe, Công ty Herbitech đã sử dụng các phiếu kết quả thử nghiệm giả mang tên Công ty TSL để sản xuất, gia công và công bố sản phẩm để tiêu thụ trên thị trường.

Cụ thể, Viện Khoa học hình sự Bộ Công an đã ban hành kết luận giám định, xác định 2 sản phẩm bảo vệ sức khỏe MEDI KID CALCIUM K2 và Ăn ngon BABY SHARK là hàng giả.

Có b-ầu với người yêu cũ là giám đốc, tôi âm thầm làm mẹ đơn thân, nào ngờ hôm tới bệnh viện khám th-ai, tôi gặp anh trong tay với người con gái khác

Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ ngồi một mình trong phòng khám sản, tay run run nắm chặt tờ giấy siêu âm thai, còn tim thì như vỡ vụn khi bắt gặp anh – người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời – đang khoác vai tình tứ một cô gái khác, ngay trước mặt tôi.

Chuyện bắt đầu từ những tháng ngày bình yên nhất đời tôi.

Tôi tên là Trâm, 27 tuổi, là một nhân viên thiết kế đồ họa cho một công ty quảng cáo. Cuộc sống của tôi vốn dĩ đơn giản, không nhiều biến động cho đến khi tôi gặp Minh – giám đốc sáng lập một startup công nghệ đang lên. Chúng tôi yêu nhau trong sự âm thầm, vì công việc và vị trí của anh không cho phép chuyện tình cảm bị soi mói quá nhiều.

Minh là người đàn ông mà bất kỳ cô gái nào cũng mơ ước: tài giỏi, điềm tĩnh, nói chuyện sâu sắc và rất biết quan tâm. Anh yêu tôi một cách nhẹ nhàng nhưng đủ khiến tôi tin rằng anh là bến đỗ của đời mình. Chúng tôi hẹn hò được gần hai năm, có đôi lần cãi vã, giận hờn, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có một ngày chia tay.

Ấy vậy mà cái ngày đó đến nhanh hơn tôi tưởng. Một ngày cuối năm, Minh nói anh phải sang Singapore ba tháng để ký hợp đồng đầu tư mới. Anh nói giọng lạ lùng, không còn tha thiết như mọi khi. Rồi sau đó… anh dần lạnh nhạt. Tin nhắn thưa dần. Những cuộc gọi trở nên cộc lốc. Và rồi, anh chủ động nói lời chia tay qua một tin nhắn vỏn vẹn hai dòng.

“Anh xin lỗi. Chúng ta không thể tiếp tục nữa. Em xứng đáng với người tốt hơn anh.”

Tôi chết lặng. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra. Không lời giải thích. Không gặp mặt. Không cho tôi cơ hội hỏi lý do.

Tôi đau đớn, tuyệt vọng suốt nhiều tuần. Nhưng rồi một cú sốc lớn hơn nữa ập đến – tôi phát hiện mình mang thai.

Mang thai với người không còn yêu mình là cảm giác không thể nào miêu tả.

Tôi hoang mang, ngồi hàng giờ nhìn vào que thử thai mà không tin vào mắt mình. Tôi lưỡng lự giữa việc giữ con hay từ bỏ, nhưng cuối cùng… tôi chọn giữ lại đứa bé. Không phải vì tôi ngây thơ hay nuôi hy vọng gì từ Minh, mà đơn giản là… tôi cảm thấy đứa bé này là phần duy nhất còn sót lại của tình yêu mà tôi từng tin là chân thật.

Tôi không liên lạc với Minh. Anh đã chọn rời đi, và tôi cũng không muốn làm phiền. Tôi chuyển trọ về gần nhà mẹ đẻ, nghỉ việc để tránh áp lực công sở. Không ai trong gia đình biết về cha đứa bé – tôi chỉ nói là người đó đã không còn trách nhiệm gì nữa, và tôi không muốn khơi lại.

Ba tháng đầu thai kỳ, tôi nôn ói, mệt mỏi, mất ngủ liên tục. Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ tinh thần lạc quan. Tôi đi khám thai một mình, học cách ăn uống điều độ, bắt đầu đọc sách về làm mẹ đơn thân. Tôi tự dặn lòng: “Chỉ cần cố gắng, con sẽ có một cuộc sống đủ đầy, dù không có cha.”

Cho đến cái ngày định mệnh ấy.

Tuần thứ 16 của thai kỳ, bác sĩ hẹn tôi siêu âm hình thái để theo dõi phát triển của thai nhi. Tôi đến bệnh viện quốc tế như thường lệ, một mình ngồi chờ ngoài phòng khám với bụng đã nhô lên thấy rõ. Không khí trong phòng mát lạnh nhưng tôi thấy lòng đầy lo âu – không phải về con, mà là về tương lai chưa biết trôi về đâu.

Tôi đang lơ đãng nhìn vào màn hình tivi treo tường thì cánh cửa kính bật mở. Một cặp đôi bước vào, người đàn ông mặc vest xám quen thuộc, người phụ nữ bên cạnh váy trắng dài, tay khoác tay… là Minh – và một cô gái lạ mặt.

Tôi chết sững. Cả cơ thể như đông cứng. Tôi không thể tin vào mắt mình. Minh – người đàn ông từng nói rằng anh không thể lo cho tôi, không thể tiếp tục yêu tôi – giờ đây đứng trước mặt tôi, nắm tay một người phụ nữ khác, ánh mắt đầy trìu mến.

Anh không nhìn thấy tôi. Có lẽ do tôi đang ngồi ở góc khuất, và bụng đã khác xưa. Tôi nhìn anh cười với cô gái ấy, kéo ghế cho cô ngồi, rồi lấy điện thoại ra đặt lịch khám. Mọi hành động của anh… dịu dàng đến lạ. Cảm giác tim tôi như có ai bóp chặt.

“Sao anh có thể như vậy? Sao anh rời bỏ em khi em mang trong mình giọt máu của anh, rồi quay đi yêu người khác như chưa từng có gì xảy ra?”

Nước mắt tôi trào ra, không kịp ngăn lại. Tôi đứng dậy, định bỏ về, nhưng bác sĩ gọi tên tôi vào khám. Tôi đi như người mộng du, vào phòng siêu âm mà đầu óc vẫn trống rỗng. Hình ảnh con tôi hiện lên trên màn hình, bác sĩ nói gì đó tôi không nghe rõ. Tôi chỉ nhìn con – hình hài bé bỏng đang nằm ngoan ngoãn trong bụng mẹ – mà tự hứa trong lòng: “Dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng sẽ không để con thiếu thốn tình yêu.”

Khi bước ra khỏi phòng, tôi không còn thấy Minh và cô gái kia đâu nữa. Có lẽ họ đã đi rồi. Tôi không biết phải cảm thấy nhẹ nhõm hay hụt hẫng. Tôi chỉ biết rằng… từ giây phút ấy, tôi không còn chờ đợi anh quay về nữa.

Nhưng tôi đã sai.

Vài tuần sau, khi tôi đang sắp xếp đồ để chuẩn bị chuyển đến căn nhà nhỏ thuê gần trường mẫu giáo (tôi định mở một tiệm đồ chơi handmade tại nhà), thì điện thoại bất ngờ đổ chuông. Một dãy số lạ hiện lên.

Tôi do dự, rồi bắt máy.

“Alo, Trâm phải không? Anh là Minh đây…”

“Alo, Trâm phải không? Anh là Minh đây…”

Tôi chết lặng vài giây khi nghe lại giọng nói đó. Giọng nói mà tôi từng thuộc đến từng ngữ điệu, từng nhịp thở… giờ lại vang lên sau hơn bốn tháng trời im lặng.

Tôi cố giữ bình tĩnh, đáp ngắn gọn:

“Ừm. Có chuyện gì không anh?”

Minh im lặng vài giây, rồi anh nói bằng giọng hơi khàn:

“Anh… anh muốn gặp em. Anh biết anh không có tư cách, nhưng… xin em cho anh một cơ hội. Anh cần phải giải thích.”

Tôi nên đồng ý không?

Tôi đã có thể cúp máy, lờ anh đi như anh đã từng làm với tôi. Nhưng trái tim tôi, dù cố phủ nhận, vẫn còn tổn thương… và khao khát một lời giải thích. Không phải vì tôi còn yêu anh, mà vì tôi cần biết tại sao. Tôi cần một lý do để đặt dấu chấm hết trong lòng, một cách công bằng.

Tôi đồng ý gặp Minh. Chúng tôi hẹn ở quán cà phê nhỏ gần công viên, nơi từng là chỗ hẹn quen thuộc của hai đứa.

Khi tôi đến, Minh đã ngồi đó, gầy hơn trước, mắt thâm quầng. Anh đứng dậy khi thấy tôi, ánh mắt nhìn xuống bụng tôi – cái bụng lộ rõ rằng tôi đang mang thai. Anh đứng chết lặng vài giây.

“Trâm… em…”

Tôi ngắt lời anh:

“Anh định nói gì? Rằng em giấu anh chuyện này à? Nhưng anh đâu cho em cơ hội để nói…”

Minh bắt đầu kể. Và sự thật khiến tôi vừa giận vừa thương.

Anh nói, ngày anh thông báo sang Singapore là lúc công ty của anh vướng vào một vụ kiện bản quyền phần mềm rất lớn. Nếu không xử lý tốt, toàn bộ startup có thể sụp đổ. Nhà đầu tư ép anh ký điều khoản thanh lọc nhân sự, trong đó có cả yêu cầu “tránh xa các mối quan hệ riêng tư dễ gây xung đột lợi ích”. Nghe thì lạ, nhưng vì bên đầu tư quá lớn – là tập đoàn mẹ của công ty tôi đang làm – nên Minh buộc phải làm theo nếu muốn cứu công ty.

“Anh bị ép chia tay với em, không một lời giải thích. Anh nghĩ chỉ cần im lặng rồi thời gian sẽ giúp em quên đi. Anh sai. Anh ngu ngốc…”

Tôi cười cay đắng.

“Và cô gái đi cùng anh hôm đó? Cũng là ‘vì công việc’ sao?”

Minh cúi đầu.

“Cô ấy là người của tập đoàn mẹ. Là con gái của nhà đầu tư chính. Bọn anh đang trong quá trình ‘tạo quan hệ tốt’ để giữ vốn vòng hai. Không có gì giữa anh và cô ta cả. Nhưng đúng, anh đã chọn sự im lặng, và em có quyền khinh thường anh.”

Tôi nhìn anh. Lòng tôi rối bời.

Nếu những gì anh nói là thật, thì hóa ra anh không hoàn toàn tệ bạc như tôi tưởng. Nhưng điều đó có đủ để tôi tha thứ không?

Tôi lạnh lùng hỏi tiếp:

“Vậy bây giờ anh gọi cho em, là vì biết em đang mang thai, hay vì anh cảm thấy tội lỗi?”

Minh nhìn tôi, giọng run run:

“Là vì cả hai. Khi anh thấy em ở bệnh viện, anh đã định đuổi theo. Nhưng… anh sợ em ghét anh, sợ em không cho anh lại gần. Nhưng rồi, anh không thể ngồi yên. Anh đã điều tra, hỏi vài người bạn ở công ty cũ của em. Khi biết em chuyển đi, nghỉ việc, anh hối hận vô cùng…”

Tôi siết tay.

“Bây giờ anh muốn gì?”

Minh im lặng vài giây, rồi nói:

“Anh muốn được làm cha đứa bé. Dù em không tha thứ cho anh, anh vẫn muốn có trách nhiệm với con. Anh không xin em quay lại, nếu em không muốn. Chỉ xin em… đừng tước đi quyền làm cha của anh.”

Tôi về nhà trong trạng thái rối loạn.

Tôi mất ngủ cả đêm. Trong đầu tôi hiện lên tất cả: những tháng ngày một mình đi khám thai, đêm ngồi khóc trong phòng trọ, ngày đầu tiên cảm nhận con đạp nhẹ trong bụng… và giờ đây, người đàn ông từng bỏ rơi tôi lại quay về xin được làm cha đứa trẻ.

Tôi không biết nên tin anh không. Nhưng tôi cũng không thể ích kỷ, để con lớn lên mà không biết mặt cha nếu Minh thực sự muốn chuộc lỗi.

Sáng hôm sau, tôi gọi lại cho Minh.

“Em không quay lại với anh. Nhưng nếu anh muốn làm cha, em sẽ để anh tham gia vào quá trình mang thai và nuôi con. Từng bước một. Em sẽ không dễ dàng tin lại, nhưng em cũng không tước quyền làm cha của anh.”

Từ đó, Minh dần xuất hiện nhiều hơn.

Anh đưa tôi đi khám thai, đưa tôi đến lớp tiền sản, mua đồ cho con. Không còn những lời hoa mỹ, không còn hứa hẹn viển vông. Anh lặng lẽ làm những điều nhỏ nhặt – nhưng thật lòng.

Tôi thấy anh thay đổi. Nhưng tôi cũng học được cách không phụ thuộc vào anh nữa. Tôi mở tiệm handmade online, dần có đơn hàng. Tôi bắt đầu tiết kiệm, lập kế hoạch tài chính riêng để sau này nuôi con dù một mình hay có anh bên cạnh.

Ngày tôi sinh con, Minh có mặt từ lúc nhập viện đến khi con chào đời. Anh khóc khi nghe tiếng con khóc đầu tiên. Anh nắm tay tôi, run rẩy nói:

“Cảm ơn em đã giữ lại con. Anh sẽ không để hai mẹ con thiệt thòi nữa.”

Vài tháng sau sinh, chúng tôi không vội quay lại với nhau.

Chúng tôi học cách làm bạn, cùng chăm con, cùng chia sẻ trách nhiệm. Tình yêu – nếu còn – sẽ dần rõ ràng theo thời gian. Nhưng tôi biết mình đã mạnh mẽ hơn xưa. Tôi là mẹ đơn thân, dù có anh hay không, tôi vẫn có thể nuôi con trong bình an.

Cuộc đời đôi khi đầy những cú rẽ bất ngờ. Có thể người từng làm ta tổn thương sẽ quay lại trong một vai trò khác – không phải người yêu, mà là người cha của con mình. Tha thứ không có nghĩa là quên hết, mà là buông bỏ oán hận để bước tiếp – vì con, vì chính mình.

Bắt kh;;ẩn cấp Cục trưởng, Cục phó cùng 16 bị c;;an ở Cục An toàn thực phẩm nhận h;;ối l;;/ộ hơn 75 tỉ đồng: Vậy là đã rõ thực phẩm b;;ẩn từ đâu mà ra

Tối 14-7, Bộ Công an cho biết văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự về tội đưa hối lộ và nhận hối lộ xảy ra tại Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế.

an toàn thực phẩm - Ảnh 1.

Bị can Lê Hoàng, Phó Cục trưởng Cục Phòng bệnh, Bộ Y tế (nguyên Trưởng phòng Quản lý tiêu chuẩn và kiểm nghiệm, Cục An toàn thực phẩm) – Ảnh: VTV

Đây là vụ án có liên quan đến một số công ty trên địa bàn thành phố Hà Nội và các tỉnh, thành phố trên toàn quốc.

Hàng loạt bị can bị khởi tố

Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an đã ra quyết định khởi tố bị can, lệnh bắt bị can để tạm giam, lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú đối với 18 người và lệnh khám xét chỗ ở, nơi làm việc tại 25 địa điểm.

Cụ thể, khởi tố bị can đối với Nguyễn Thanh Phong, nguyên cục trưởng Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế; Nguyễn Hùng Long, nguyên phó cục trưởng Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế; Đinh Quang Minh, nguyên giám đốc Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm; Lê Thị Hiên, nguyên chuyên viên Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm; Nguyễn Thị Minh Hải, nguyên phó giám đốc Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm, cùng về tội nhận hối lộ.

an toàn thực phẩm - Ảnh 2.

Bị can Lã Thái Bình (trái) và Phạm Văn Hinh Phạm Văn Hinh, Trưởng phòng và phó phòng Giám sát ngộ độc thực phẩm và Thông tin truyền thông – Ảnh: VTV

Khởi tố bị can, bắt tạm giam đối với Lê Hoàng, phó cục trưởng Cục Phòng bệnh, Bộ Y tế (nguyên trưởng Phòng quản lý tiêu chuẩn và kiểm nghiệm, Cục An toàn thực phẩm); Phạm Văn Hinh, trưởng Phòng giám sát ngộ độc thực phẩm và thông tin truyền thông;

Nguyễn Thị Phương Lan, trưởng Phòng quản lý tiêu chuẩn và kiểm nghiệm; Lã Thái Bình, phó trưởng Phòng giám sát ngộ độc thực phẩm và thông tin truyền thông; Đinh Cao Cường, chuyên viên Phòng giám sát ngộ độc thực phẩm và thông tin truyền thông;

Phạm Tuyết Mai, viên chức văn phòng Ủy ban Codex Việt Nam (nguyên nhân viên hợp đồng Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm); Phạm Duy Bình, nguyên chuyên viên Trung tâm Ứng dựng và đào tạo an toàn thực phẩm;

Nguyễn Thị Minh, chuyên viên Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm; Lê Văn Nam, chuyên viên Phòng quản lý sản phẩm thực phẩm, cùng về tội nhận hối lộ.

Khởi tố bị can, áp dụng biện pháp cấm đi khỏi nơi cư trú đối với Hoàng Thanh Hà, phó trưởng Phòng quản lý sản phẩm thực phẩm, Cục An toàn thực phẩm (do đang nuôi con nhỏ dưới 36 tháng tuổi).

Khởi tổ bị can đối với Nguyễn Quang Hưng, tổng giám đốc Công ty CP dược phẩm Novaco, về tội làm giả tài liệu của cơ quan, tổ chức.

Khởi tố bị can, bắt tạm giam đối với Phạm Thị Loan, giám đốc Công ty cổ phần Dược phẩm quốc tế Canada Việt Nam và Trần Quang Hải, giám đốc, đại diện pháp luật Công ty CP dịch vụ thực phẩm quốc tế Fosy, về tội đưa hối lộ.

Lệnh khám xét 25 địa điểm gồm chỗ ở, nơi làm việc của các bị can tại Cục An toàn thực phẩm và Cục Phòng bệnh, Bộ Y tế.

Đây là động thái mới nhất của quá trình mở rộng điều tra vụ án hình sự làm giả tài liệu của cơ quan, tổ chức; đưa hối lộ và môi giới hối lộ xảy ra tại Công ty TNHH khoa học TSL, các cơ quan, tổ chức liên quan trên địa bàn thành phố Hà Nội và các tỉnh, thành phố trên toàn quốc.

Sau khi Viện Kiểm sát nhân dân tối cao (Vụ 3) có các quyết định phê chuẩn các quyết định tố tụng nêu trên, văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an đã tiến hành các biện pháp tố tụng, tuân thủ theo đúng quy định của pháp luật.

Hiện, văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an (CO1) đang tiến hành điều tra mở rộng vụ án, làm rõ toàn bộ sai phạm của các cá nhân có liên quan để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Nhận hối lộ trên 75 tỉ đồng để cấp khống hơn 10 nghìn giấy tiếp nhận đăng ký hồ sơ công bố sản phẩm thực phẩm

Đây là vụ án đã được đưa vào diện Ban chỉ đạo Trung ương về phòng chống tham nhũng, tiêu cực, lãng phí theo dõi, chỉ đạo do tính chất nguy hại ảnh hưởng sức khỏe người tiêu dùng.

Theo bản tin phát sóng trên chương trình thời sự VTV1 tối 14-7, bước đầu Cơ quan điều tra xác đinh nhiều chục tỉ đồng đã được hối lộ cho các nghi phạm để cấp hàng nghìn giấy tiếp nhận hồ sơ công bố sản phẩm thực phẩm, đồng nghĩ rất nhiều sản phẩm giả đã được bán ra thị trường.

Các thực phẩm bảo vệ sức khỏe với hàng ngàn sản phẩm được công bố có tính năng, tác dụng cụ thể như hỗ trợ gan, tim mạch… Điều kiện để được sản xuất là phải được Cục an toàn thực phẩm Bộ Y tế thẩm định hồ sơ đăng ký công bố sản phẩm.

Trong đó, yêu cầu quan trọng nhất là bằng chứng khoa học chứng minh công dụng của sản phẩm. Tuy nhiên trên thực tế hồ sơ được các doanh nghiệp thường không đạt vì vậy các cán bộ, lãnh đạo Cục An toàn thực phẩm đã sử dụng các tài liệu khác để hợp thức hóa cho doanh nghiệp.

Kết quả điều tra ban đầu cho thấy các nghi phạm đã nhận hối lộ trên 75 tỉ đồng. Trong đó hành vi nhận hối lộ có tổ chức từ nhân viên đến lãnh đạo, trung tâm, Cục.

Số tiền sau khi nhân viên nhận từ doanh nghiệp sẽ được chia cho các cá nhân, riêng nguyên cục trưởng Nguyễn Thanh Phong, giai đoạn từ 2015-2024 đã chiếm đoạt số tiền trên 60 tỉ đồng.

Tại cơ quan điều tra, bị can Phạm Văn Hinh khai “khi ký giấy xong thì doanh nghiệp sẽ gửi tiền cho chuyên viên, gửi lại cho lãnh đạo cục 50%, còn lại chuyển cho lãnh đạo phòng và quỹ sinh hoạt chung của phòng là 50%.

Kết quả điều tra ban đầu cho thấy, các nghi phạm đã nhận hối lộ của các cá nhân, tổ chức để cấp khống khoảng hơn 10 nghìn giấy tiếp nhận đăng ký hồ sơ công bố sản phẩm thực phẩm.

“Sản phẩm nhận được thì có một phần chi cho anh em làm trực tiếp, một phần để có phòng quỹ cho các nội dung chung hoạt động của phòng”, bị can Lê Hoàng khai.

Tình cờ giúp đỡ người phụ nữ gặp r/ắc rố/i ở sân bay, cô lễ tân bất ngờ trở thành dâu hào môn, số phận cũng từ đây thay đổi mãi mãi…

Có những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé, thoáng qua trong đời… nhưng lại âm thầm vẽ nên bước ngoặt không ai ngờ tới. Đối với Ngọc – một cô lễ tân bình thường sống ở Hà Nội – cái ngày mưa lất phất trong phòng chờ sân bay Nội Bài ấy, lại là lúc bánh xe số phận bắt đầu xoay chuyển.

Ngọc năm nay 25 tuổi, làm lễ tân cho một khách sạn 3 sao nằm gần trung tâm thành phố. Mức lương đủ sống, có chút dư gửi về quê cho mẹ. Cô không giàu có, không quen biết ai “to lớn”, chỉ sống với một nguyên tắc giản dị: “Tử tế với người khác, khi có thể.”

Chiều hôm đó, cô đến sân bay đón em gái từ Đà Nẵng bay ra. Nhưng chuyến bay bị delay gần 2 tiếng vì thời tiết xấu. Đang loay hoay chọn quán cà phê ngồi tạm thì cô nghe thấy tiếng cãi vã phía sau.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đang đỏ mặt, đôi tay run run lục túi xách như tìm thứ gì đó. Một nhân viên an ninh sân bay nghiêm giọng:

– “Thưa cô, nếu không có giấy tờ tùy thân, cô không thể vào khu vực chờ. Chúng tôi cần xác minh thân phận.”

– “Tôi… tôi để quên ví trên máy bay chuyến vừa rồi từ Sài Gòn ra. Tôi đang rất gấp, có chuyện gia đình… Làm ơn…”

Đám đông bắt đầu bàn tán. Một vài người liếc nhìn bà với ánh mắt nghi ngờ. Ngọc đứng quan sát một lúc rồi quyết định bước lại.

– “Cháu xin lỗi, cô đi từ sân bay nào ra ạ? Cô có nhớ số ghế hoặc mã vé không?”

Người phụ nữ nhìn cô, ánh mắt ngỡ ngàng và đầy cảm kích.

– “Cô bay VietJet, số ghế 3C. Ví của cô là màu đỏ, trong có CCCD và một thẻ ngân hàng Techcombank.”

Ngọc liền lấy điện thoại, tìm số tổng đài hãng bay. Sau khoảng 20 phút gọi đi gọi lại, một nhân viên xác nhận họ đã tìm thấy ví đỏ để quên, đúng như mô tả. Họ đồng ý gửi về sân bay trong chuyến bay gần nhất.

Ngọc còn chủ động gọi xe đưa người phụ nữ về khách sạn gần đó chờ, thậm chí ứng trước 1 triệu đồng cho bà đặt cọc vì bà không còn tiền mặt.

Người phụ nữ chỉ biết nghẹn ngào:

– “Cô tên Huyền. Cảm ơn cháu… nếu không có cháu, cô chẳng biết xoay xở ra sao.”

Ngọc cười nhẹ:

– “Không sao đâu cô. Chuyện nhỏ ấy mà.”

Ba ngày sau.

Ngọc trở lại công việc thường ngày ở quầy lễ tân. Buổi chiều, quản lý khách sạn báo có khách đặc biệt muốn gặp cô. Khi Ngọc bước ra phòng VIP, không khỏi bất ngờ: người phụ nữ hôm trước – cô Huyền – đang ngồi đó, vẻ mặt rạng rỡ, phong thái điềm tĩnh và sang trọng hơn cả hôm trước.

Bên cạnh bà là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, cao ráo, mặc sơ mi trắng, đôi mắt sâu, lịch thiệp – anh giới thiệu tên Minh.

Cô Huyền nhìn Ngọc ân cần:

– “Cô không nói dối cháu đâu. Cô thật sự rất cảm động vì cháu đã giúp đỡ người lạ như cô. Minh là con trai cô. Nó vừa từ Singapore về để giải quyết chuyện công ty, tiện ghé gặp người mà cô luôn miệng nhắc mấy ngày nay.”

Ngọc lúng túng, đỏ mặt. Minh thì cười, bắt tay cô:

– “Em không biết mẹ lại kể nhiều đến vậy. Nhưng em muốn nói lời cảm ơn, thay mẹ.”

Những ngày sau đó, Minh chủ động mời Ngọc đi cà phê, lúc thì dùng bữa tối, lúc lại ghé qua khách sạn tìm cô. Ban đầu, Ngọc thấy không thoải mái, vì thấy khoảng cách giữa hai người quá lớn – cô chỉ là một cô gái bình thường, còn anh là người thành đạt, con nhà giàu.

Nhưng Minh không vội vã. Anh kiên nhẫn và chân thành. Dần dần, Ngọc bị cuốn theo sự giản dị trong cách anh quan tâm: đôi giày bị bung đế, anh tự tay mang đi sửa; mẹ Ngọc ốm nhẹ ở quê, anh gửi bác sĩ đến khám.

Ba tháng sau, trong một buổi tối mưa, tại quán trà nhỏ quen thuộc, Minh hỏi:

– “Em có tin vào duyên số không?”

Ngọc nhìn anh, im lặng một lúc rồi gật đầu.

Minh nói:

– “Anh chưa từng tin. Nhưng từ lần đầu mẹ kể về em, anh bắt đầu nghĩ… có lẽ, một số người gặp nhau là để thay đổi cuộc đời nhau.”

Rồi anh đưa ra một chiếc nhẫn nhỏ, đơn giản nhưng tinh tế.

– “Anh không vội. Chỉ muốn biết, em có sẵn lòng để thử bước cùng anh không?”

Ngọc nghẹn ngào. Cô chưa từng nghĩ chuyện giúp một người lạ lại đưa cô đến bước ngoặt này. Một phần cô còn nghi ngờ: cuộc sống giàu sang, nhà “hào môn” như trong phim có thật phù hợp với mình không?

Nhưng rồi cô nhớ lại ánh mắt người phụ nữ hôm đó – ấm áp, biết ơn và chân thành.

Ngọc không trả lời ngay, chỉ nắm lấy tay anh – khẽ nhưng đầy chắc chắn.

Lời đồng ý nắm tay Minh vào một buổi tối mưa ấy, với Ngọc, không phải là cái gật đầu mộng mơ của một cô gái say tình. Cô biết rõ, bước vào thế giới của anh – con trai của một doanh nhân có tầm ảnh hưởng ở cả Hà Nội và Sài Gòn – không phải chuyện đơn giản.

Nhưng Ngọc nghĩ, nếu chuyện gì cũng sợ mà không bước, thì người ta sẽ mãi chỉ đứng ở vạch xuất phát.

Cuộc sống mới: lấp lánh nhưng lạnh lẽo

Ngay sau khi công khai mối quan hệ, Ngọc bị đưa vào tầm ngắm của giới truyền thông mạng xã hội. Một số bài viết úp mở:

“Cô gái khách sạn lọt vào mắt xanh thiếu gia tập đoàn Vạn Minh – Thực lực hay chiêu trò?”
“Từ lễ tân lên làm bạn gái đại gia: Cổ tích hay toan tính?”

Ngọc vốn không quan tâm mạng xã hội, nhưng chính ánh mắt dò xét từ những người xung quanh mới khiến cô mệt mỏi nhất. Nhân viên trong khách sạn thì thầm, bạn bè nhắn tin hỏi han với giọng đầy ngờ vực.

Thậm chí, ngay cả trong chính ngôi nhà của Minh – biệt thự ở quận Tây Hồ – không khí cũng chẳng hề dễ chịu. Chị gái Minh, một giám đốc truyền thông của công ty, từ lần đầu gặp đã nói thẳng:

– “Em là người tốt, chị công nhận. Nhưng làm dâu trong nhà này không chỉ cần tốt – còn cần nền tảng, kỹ năng và bản lĩnh. Em sẵn sàng chưa?”

Ngọc không giận. Cô hiểu, ai ở vị trí ấy cũng sẽ dè chừng một người “bất ngờ bước vào từ cánh cửa phụ”.

Cô bắt đầu học: từ cách dùng dao nĩa đúng vị trí, đến quy tắc ứng xử tại các buổi tiệc doanh nghiệp. Ban ngày đi làm, tối về học tiếng Anh, đọc báo kinh tế, tìm hiểu về ngành nghề của Minh – bất động sản và tài chính.

Bước ngoặt đau lòng

Một ngày, trong bữa tiệc sinh nhật của bà nội Minh – người quyền lực nhất trong họ, Ngọc vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai dì trong gia đình:

– “Con bé đó không cùng đẳng cấp, sớm muộn gì cũng không chịu nổi mà bỏ đi.”
– “Có khi chính Minh cũng chỉ đang ‘thử yêu người thường’ xem sao…”

Ngọc về nhà, nằm cả đêm không ngủ. Không phải vì tủi thân – mà vì lần đầu tiên, cô nghi ngờ liệu tình yêu có đủ để chống lại mọi định kiến và khoảng cách không?

Sáng hôm sau, Ngọc chủ động xin nghỉ phép một tháng ở khách sạn, và nhắn cho Minh: “Em cần suy nghĩ. Anh đừng tìm em trong thời gian này.”

Trở lại nơi bắt đầu

Ngọc về quê, một vùng ven biển ở Thái Bình. Cô phụ mẹ bán hàng, làm ruộng, đi xe máy ra chợ mỗi sáng. Không có váy vóc sang trọng, không cà phê rooftop, nhưng Ngọc thấy dễ thở lạ thường.

Một hôm, cô ngồi viết nhật ký bên bờ ruộng, thì nhận được tin nhắn từ một số lạ:

“Anh không biết có thể gặp lại em không. Nhưng mẹ anh muốn gặp em. Ở sân bay Nội Bài. Giống như lần đầu em giúp mẹ.”

Tò mò – và vì trái tim chưa thực sự nguôi ngoai – Ngọc bắt xe lên Hà Nội. Tại sân bay, cô thấy cô Huyền đang ngồi chờ ở ghế gần cửa kính, vẫn ánh mắt trìu mến ấy.

– “Cô xin lỗi vì đã để mặc em một mình giữa chốn ồn ào ấy. Cô sai vì không đứng về phía em nhiều hơn.”

– “Nhưng cô cũng hiểu: những ai từng bước vào giới đó rồi, sẽ biết… không phải giàu có là đủ. Phải có ý chí – và con người tử tế.”

Cô Huyền cầm tay Ngọc.

– “Ngọc, cô không chọn em để ‘làm dâu cho có ơn báo ơn’. Cô chọn em vì con trai cô hạnh phúc khi ở bên em. Và vì chính em là người đã sống ngay thẳng, không dựa dẫm, không gục ngã.”

Ngọc nghẹn lời. Cô hỏi:

– “Nhưng liệu con người tử tế có đủ không cô?”

Cô Huyền gật nhẹ:

– “Chỉ cần có tình yêu thật và nhân cách đúng. Mọi thứ khác, thời gian sẽ chứng minh.”

Kết thúc – Ba năm sau

Ngọc giờ là trợ lý Giám đốc Phát triển Dự án trong công ty của Minh. Cô không đi đường tắt. Cô bắt đầu từ vị trí hành chính, học thêm các khóa tài chính quản trị, từng bước từng bước khẳng định mình.

Họ làm đám cưới không quá xa hoa – nhưng ấm cúng, đủ đầy người thân. Trên lễ đường, Minh nắm tay Ngọc nói:

– “Cảm ơn em đã không bỏ chạy. Và cảm ơn vì hôm đó em đã giúp một người lạ ở sân bay…”

Ngọc cười. Ánh mắt cô không còn bỡ ngỡ, không còn ngại ngùng. Giờ đây, cô không chỉ là “cô gái giúp người phụ nữ lạc ví ở sân bay”, mà là một người phụ nữ bản lĩnh, yêu bằng trái tim và sống bằng trí tuệ.