Home Blog Page 5

Vợ chồng nghèo hi;ếm muộn nhiều năm, bỗng một ngày một đứ:;a trẻ bị b;;ỏ r;;ơi ngay trước cửa nhà nên họ nhận nuôi, để rồi 18 năm sau thân phận của cậ;u b:é ấy …

Đêm ấy, trời mưa như trút. Sấm sét đùng đoàng dội lên khắp vùng quê yên ắng. Người đàn ông đang chập chờn giấc ngủ bỗng nghe tiếng gõ cửa dồn dập xen lẫn tiếng khóc yếu ớt của trẻ nhỏ. Mở cửa ra, thứ đầu tiên ông nhìn thấy không phải là người, mà là một chiếc giỏ mây cũ kỹ, ướt sũng nước mưa, bên trong là một đứa trẻ đỏ hỏn – không giấy tờ, không một dòng nhắn gửi, chỉ có một chiếc vòng bạc cũ sứt mẻ nơi cổ tay.

Ông lặng người, vợ ông đứng phía sau cũng sững sờ. Cả hai người – những kẻ hiếm muộn gần 20 năm – chỉ biết nhìn nhau trong cơn run rẩy của cảm xúc: sợ hãi, mừng rỡ và một điều gì đó khó gọi tên.

Họ không biết rằng, đứa trẻ ấy sẽ là khởi đầu cho một sự thật chôn giấu suốt gần hai thập kỷ…

Vợ chồng ông Hòa – bà Dung sống ở vùng ven thị xã. Họ cưới nhau từ năm 30 tuổi, làm nghề nông, sống cần cù, thật thà. Điều duy nhất khiến cuộc sống họ không trọn vẹn là suốt 17 năm vẫn chưa có con. Chạy chữa đủ nơi, bán cả trâu bò, ruộng đất, cuối cùng bác sĩ lắc đầu: “Khó lắm. Có khi ông bà nên chấp nhận sự thật.”

Đã có lúc bà Dung tuyệt vọng, có ý buông bỏ. Nhưng ông Hòa luôn nhẹ nhàng bảo:
– Mình không có con, thì sống vì nhau. Mình vẫn còn nhau là còn may rồi.

Thế rồi cái đêm mưa giông ấy, đứa trẻ xuất hiện như một phép màu.

Thằng bé chỉ chừng hơn tháng tuổi, da trắng, tóc dày, đôi mắt mở lớn nhìn quanh không hề sợ hãi. Vợ chồng ông Hòa không chần chừ lâu. Bà Dung ôm đứa bé vào lòng, nước mắt lẫn với nước mưa, run run nói:
– Mình à, mình cho tôi được làm mẹ đi.

Đứa trẻ được đặt tên là Minh – nghĩa là ánh sáng. Với họ, đó là tia sáng duy nhất trong chuỗi ngày dài u tối.

Minh lớn nhanh, khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Tuy không khá giả, ông Hòa bà Dung cố gắng dành cho Minh mọi điều tốt nhất. Họ không cho ai biết Minh là con nuôi, chỉ nói rằng sinh muộn, là “con trời cho”. Minh chưa từng nghi ngờ gì. Trong tim cậu, bố mẹ là hai người nông dân cần cù, hiền lành, nhưng yêu cậu như thể dành cả cuộc đời để bù đắp.

Dù ở quê nghèo, Minh luôn học giỏi, sống lễ phép. Năm nào cũng đứng đầu lớp, được thầy cô quý mến. Có năm cậu được lên truyền hình huyện vì đạt giải quốc gia Toán học, cả làng tự hào như được “lên tivi”.

Minh không biết rằng mỗi lần thấy cậu bước lên sân khấu nhận giải, bà Dung lại trốn ra sau hàng rào mà lau nước mắt. Không phải vì sung sướng. Mà vì lo sợ – lo ngày nào đó, quá khứ sẽ gõ cửa…

Năm Minh học lớp 12, một chuyện lạ xảy ra.

Một người đàn ông từ thành phố, ăn mặc sang trọng, tìm đến làng. Ông ta đến nhà ông Hòa, nhìn Minh chằm chằm với ánh mắt khó hiểu. Rồi ông ta không nói gì nhiều, chỉ gửi lại một chiếc phong bì to và một câu nói:

– Đứa trẻ này… có thể sẽ phải rời xa ông bà.

Bà Dung suýt ngất. Ông Hòa giấu vội phong bì, đợi khách rời đi mới mở ra: bên trong là ảnh một người phụ nữ trẻ bế đứa bé giống hệt Minh lúc nhỏ, kèm một dòng chữ:
“Nếu còn lương tâm, đừng giấu nữa. Tôi sắp quay về.”

Ngay đêm đó, ông bà gọi Minh lại, kể cho cậu nghe sự thật. Căn nhà nhỏ chìm trong im lặng. Minh không khóc, chỉ cúi đầu. Rồi cậu hỏi:

– Vậy… bố mẹ có từng yêu con thật không?

Bà Dung khóc nấc, ôm lấy cậu:
– Yêu hơn cả máu thịt. Con là con của mẹ, dù ai sinh ra con đi nữa.

Minh không nói gì, nhưng lòng cậu như bão giông. Đêm đó, cậu lục lại ngăn tủ cũ, tìm thấy chiếc vòng bạc mờ chữ, mảnh giấy cũ nhàu nát ghi dòng chữ: “Xin ai đó nuôi giúp con tôi. Tôi không còn đường sống…”

Một tuần sau, Minh nhận được thư mời từ một luật sư ở thành phố – người đại diện của một gia đình danh giá tên Trịnh. Trong thư viết:

“Cháu Minh, nếu đồng ý, hãy đến thành phố. Cháu có quyền được biết sự thật về thân phận và cả tương lai của mình.”

Người gửi thư là bà Trịnh Kim Hồng, giám đốc một tập đoàn bất động sản lớn, đồng thời là… mẹ ruột của Minh.

Thành phố những ngày cuối năm se lạnh. Minh ngồi trong taxi, lòng đầy mâu thuẫn. Cậu không biết điều gì đang đợi mình ở đầu bên kia chuyến đi: một gia đình ruột thịt, hay một nỗi thất vọng khác?

Bước vào tòa nhà của tập đoàn Trịnh Gia, Minh được dẫn lên tầng cao nhất. Trong căn phòng sang trọng, người phụ nữ ngoài 40, trang điểm kỹ, ăn mặc quý phái đang ngồi đợi. Bà đứng dậy, đôi mắt ngấn lệ:
– Là con… thật rồi. Mẹ không tin có ngày gặp lại con…

Minh đứng lặng. Cậu không thể gọi hai chữ “mẹ” được. Người trước mặt quá xa lạ.

Qua câu chuyện của bà Hồng, mọi thứ dần rõ.

18 năm trước, bà là con gái độc nhất của ông Trịnh Đức – Chủ tịch tập đoàn Trịnh Gia. Trong một chuyến đi công tác vùng cao, bà đem lòng yêu một chàng trai dân tộc, là hướng dẫn viên tên Khánh. Gia đình biết chuyện thì nổi giận lôi đình. Bà bị nhốt trong nhà, ép phá thai. Nhưng bằng cách nào đó, bà trốn đi, sinh con một mình.

Minh là kết quả của tình yêu ấy.

Khi đứa bé mới sinh được vài tháng, Khánh mất do tai nạn xe máy. Không còn chỗ dựa, không còn tiền, bà Hồng lén đem con về quê chồng cũ – một vùng hẻo lánh – định gửi con nhờ nuôi rồi quay về sau. Nhưng lúc quay lại, đứa bé đã không còn đó.

Bà tìm kiếm nhiều năm, không kết quả. Sau này, khi ông Trịnh Đức qua đời, bà lên thay làm giám đốc. Trong một lần tình cờ nhìn thấy bức ảnh học sinh giỏi quốc gia trên báo, bà nhận ra đôi mắt quen thuộc. Còn chiếc vòng bạc – chính tay bà khắc hai chữ “M.H” nhỏ dưới mặt trong – là bằng chứng không thể chối cãi.

– Mẹ sai… Nhưng mẹ không thể mất con lần nữa. Về đây, mẹ sẽ bù đắp cho con tất cả. Con sẽ được thừa kế mọi thứ, là người tiếp quản Trịnh Gia sau này. – Bà Hồng khóc.

Minh im lặng. Trong lòng cậu là sóng cuộn. Cậu không hề mong muốn của cải hay địa vị. Cậu chỉ thấy thương ông Hòa bà Dung – những người cha mẹ không cùng máu mủ, nhưng nuôi cậu bằng tất cả yêu thương.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Một người đàn ông trung niên bước vào, ăn mặc đơn giản nhưng ánh mắt lạnh lùng. Ông không chào ai, chỉ nhìn Minh rồi hỏi bà Hồng:

– Đây là thằng bé? Em chắc chứ?

Minh nhìn người lạ, linh cảm có chuyện không ổn.

Người đó tên là Trịnh Hoàng, em trai của ông Trịnh Đức. Sau khi cha mất, ông này âm thầm tìm cách thao túng tập đoàn. Việc bà Hồng tìm thấy đứa con thất lạc khiến ông ta hoảng sợ. Minh – nếu thực sự là con ruột của bà – sẽ nghiễm nhiên là người kế thừa hợp pháp, đe dọa vị trí của ông.

Trịnh Hoàng lạnh giọng:

– Tôi sẽ không để một đứa “con hoang” phá nát sự nghiệp gia tộc. Chúng ta sẽ làm xét nghiệm ADN. Nếu kết quả không đúng, mọi chuyện dừng lại. Nếu đúng… tôi có cách khác để nó không được ngồi vào chiếc ghế đó.

Minh siết chặt tay. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ ràng mặt tối của đồng tiền, quyền lực.

Kết quả ADN khẳng định Minh là con ruột của bà Hồng. Giới truyền thông bùng nổ. Một “cậu bé bị bỏ rơi” bỗng trở thành người thừa kế một tập đoàn nghìn tỷ. Nhưng Minh từ chối tất cả.

Trước ống kính báo chí, cậu nói:

– Tôi biết ơn mẹ ruột vì đã sinh tôi ra, và biết ơn cả việc bà đã tìm tôi. Nhưng người nuôi tôi lớn, dạy tôi điều hay lẽ phải, là bố Hòa và mẹ Dung. Họ là gia đình thật sự của tôi. Tôi không cần tài sản, càng không cần quyền lực. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời tử tế, như cách họ đã dạy tôi.

Câu nói ấy khiến bà Hồng bật khóc, nhưng cũng khiến Trịnh Hoàng thở phào. Ông ta tưởng đã thắng.

Nhưng vài tháng sau, bà Hồng bất ngờ chuyển toàn bộ cổ phần sang cho Minh – kèm một bản di chúc ghi rõ:
“Nếu con không nhận, mọi thứ sẽ bị bán để làm từ thiện. Mẹ không cần quyền lực. Mẹ chỉ cần con biết mình là ai.”

Minh không nhận cổ phần, nhưng đề xuất một điều kiện: Toàn bộ tiền lợi nhuận hằng năm của tập đoàn sẽ trích 30% vào một quỹ học bổng mang tên “Hòa – Dung”, tài trợ cho trẻ em nghèo vùng quê.

Trịnh Hoàng tức điên, nhưng không thể làm gì. Tập đoàn ngày càng lớn mạnh nhờ sự minh bạch và lòng tin của cộng đồng.

Năm Minh tròn 25 tuổi, cậu tốt nghiệp Thạc sĩ ngành Kinh tế tại Singapore, nhưng vẫn chọn về quê dạy học bán thời gian. Ông Hòa bà Dung già yếu, mỗi chiều ngồi trước hiên nhà ngắm con trai – giờ đã trưởng thành, sống trọn chữ hiếu lẫn chữ tình.

Bà Hồng cũng hay về quê, học cách gói bánh, trồng rau. Dù vẫn còn khoảng cách, nhưng Minh đã học cách tha thứ.

Trong căn nhà nhỏ ngày nào, bức ảnh cũ được đóng khung cẩn thận – Minh lúc bé nằm trong lòng ông Hòa, nhoẻn miệng cười dưới nắng.

Hà nội dừng xe máy xăng trong vành đai 1 từ 1/7/2026: Người dân đi bằng gì? Câu trả lời khiến ai cũng gật đầu

Thủ tướng lưu ý Hà Nội thực hiện các giải pháp, biện pháp để các tổ chức, cá nhân chuyển đổi phương tiện, lộ trình đến ngày 1/7/2026 không có xe mô tô, xe gắn máy sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong Vành đai 1.

Nhiệm vụ cấp bách

Chỉ thị số 20 của Thủ tướng Chính phủ ban hành ngày 12/7 về một số nhiệm vụ cấp bách, quyết liệt ngăn chặn, giải quyết tình trạng ô nhiễm môi trường, đưa ra những yêu cầu cụ thể đối với UBND thành phố Hà Nội trong việc tập trung chỉ đạo, triển khai ngay một số giải pháp trọng tâm với lộ trình cụ thể.

on1-1.jpg
Thúc đẩy “xanh hóa” xe máy có thể giúp tiết kiệm chi phí y tế để điều trị các bệnh lý như viêm phổi, hen suyễn, tim mạch…

Cụ thể, chỉ thị yêu cầu Hà Nội lập, công bố đề án về vùng phát thải thấp (trong quý III/2025) và tổ chức tuyên truyền nâng cao nhận thức của cộng đồng trong việc thực hiện vùng phát thải thấp.

Đồng thời, cân đối, bố trí ngân sách địa phương, huy động mạnh mẽ nguồn lực xã hội hóa và có lộ trình cụ thể từ nay đến năm 2030 để tập trung phát triển mạng lưới giao thông công cộng đa phương thức, phủ rộng trên các tuyến, kết nối địa bàn trọng điểm, hệ thống trạm sạc, dịch vụ cho phương tiện sử dụng năng lượng sạch, ưu tiên sử dụng xe buýt điện, tàu điện.

Thủ tướng yêu cầu triển khai thực hiện đề án tổng thể đầu tư xây dựng hệ thống đường sắt đô thị Thủ đô theo đúng tinh thần của Nghị quyết số 188 của Quốc hội.

Hà Nội cũng được giao ban hành cơ chế, chính sách hỗ trợ doanh nghiệp sản xuất, lắp ráp phương tiện sử dụng năng lượng sạch, doanh nghiệp phát triển hạ tầng phục vụ phương tiện sử dụng năng lượng sạch trong thực hiện chuyển đổi xanh; chính sách khuyến khích, hỗ trợ người dân chuyển đổi từ phương tiện sử dụng nhiên liệu hóa thạch sang phương tiện sử dụng năng lượng sạch hoặc sử dụng phương tiện công cộng (ban hành trước ngày 30/9/2025).

Lối đi nào cho người dân?

Theo ông Hoàng Văn Thức – Cục trưởng Cục Môi trường, tại các đô thị lớn như Hà Nội và TPHCM, tình trạng ô nhiễm không khí vẫn diễn biến nghiêm trọng, đặc biệt vào các tháng cuối năm. Trong “kỳ ô nhiễm” kéo dài từ tháng 10 trở đi, khoảng 35% số ngày ghi nhận nồng độ bụi mịn PM2.5 vượt ngưỡng cho phép theo quy chuẩn kỹ thuật quốc gia. Riêng Hà Nội, có tới 47 ngày chất lượng không khí ở mức xấu. Số ngày có chất lượng không khí đạt mức tốt chỉ chiếm khoảng 22% trong cả năm. Đáng lo ngại hơn, nồng độ PM2.5 trung bình năm tại Hà Nội lên tới 47 ug/m3 – cao gần gấp đôi so với giới hạn cho phép tại Việt Nam.

Hà Nội có hơn 8,5 triệu phương tiện cá nhân đang lưu thông hằng ngày, trong đó khoảng 1,2 triệu ô tô và gần 7,3 triệu xe máy sử dụng xăng hoặc dầu diesel.

TS. Hoàng Dương Tùng – nguyên Phó Tổng Cục trưởng Tổng Cục Môi trường, Chủ tịch Mạng lưới không khí sạch Việt Nam – khẳng định, xe máy là “thủ phạm” chính gây ra ô nhiễm môi trường tại Thủ đô.

Theo ông Thân Văn Thanh, chuyên gia giao thông, nguyên Chánh Văn phòng Ủy ban An toàn giao thông Quốc gia cho rằng, từ trước đến nay, TP Hà Nội đã không triển khai đầy đủ, quyết liệt các biện pháp khắc phục ô nhiễm môi trường do giao thông vận tải gây ra, dù ảnh hưởng rất rõ rệt. Do đó, chỉ đạo của Thủ tướng sẽ buộc TP Hà Nội phải thực sự nghiêm túc thực hiện.

Thủ tướng lưu ý Hà Nội thực hiện các giải pháp, biện pháp để các tổ chức, cá nhân chuyển đổi phương tiện, lộ trình đến ngày 1/7/2026 không có xe mô tô, xe gắn máy sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong Vành đai 1. Từ ngày 1/1/2028 không có xe mô tô, xe gắn máy, hạn chế xe ô tô cá nhân sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong đường Vành đai 1, Vành đai 2. Từ năm 2030 tiếp tục mở rộng thực hiện trong đường Vành đai 3.

Mở rộng mạng lưới giao thông công cộng

Để thực hiện đúng chỉ đạo của Thủ tướng, TP Hà Nội sẽ phải đương đầu với nhiều thử thách. Giải quyết nhu cầu đi lại của người dân là vấn đề cấp bách nhất. Bởi Vành đai 1 là tuyến đường huyết mạch của Thủ đô, đi qua các khu vực có mật độ giao thông lớn như Trần Khát Chân, Nguyễn Khoái, Đại Cồ Việt, Xã Đàn, Ô Chợ Dừa, Đê La Thành, Hoàng Cầu. Nếu không được chuẩn bị kỹ lưỡng, việc cấm xe rất dễ gây xáo trộn lớn tới đời sống người dân.

Anh Trần Đức Việt (phường Đống Đa, Hà Nội) cho biết, hai vợ chồng đều làm việc tại phường Hoàn Kiếm, trong khi con nhỏ học tại một trường tiểu học gần Đại Cồ Việt. “Nếu cấm xe máy xăng trên toàn tuyến, tôi chưa hình dung được sẽ di chuyển bằng cách nào mỗi ngày để đi làm, đưa đón con đi học. Xe buýt thì không tiện, vì phải chuyển tuyến nhiều lần và giờ học của trẻ không linh hoạt”, anh Việt chia sẻ.

Anh Đinh Quang Minh, một tài xế công nghệ lâu năm tại Hà Nội, không giấu được sự lo lắng. “Tôi thường xuyên chạy xe trong nội thành để đưa đón khách, giao đồ ăn và chuyển hàng. Khu vực Vành đai 1 gần như là địa bàn chính để kiếm sống mỗi ngày”, anh Minh nói.

Ông Thân Văn Thanh nhấn mạnh, việc cấm xe máy chỉ thực sự khả thi khi Hà Nội đồng thời phát triển hệ thống giao thông công cộng đủ mạnh để thay thế. Theo ông, thành phố cần mở rộng mạng lưới xe buýt điện, đồng thời ưu tiên sử dụng các loại xe buýt cỡ nhỏ để phù hợp với hạ tầng nội đô chật hẹp. Thành phố cần đẩy nhanh tiến độ các tuyến đường sắt đô thị đi qua khu vực Vành đai 1, hoặc bổ sung thêm các điểm dừng trên những tuyến đã có, nhằm tạo điều kiện thuận lợi nhất cho người dân khi di chuyển.

Hà Nội muốn giảm tình trạng ô nhiễm một cách bền vững, không thể chỉ dựa vào mệnh lệnh hành chính. Điều quan trọng nhất là tìm giải pháp, phải mở “lối đi” cho người dân.

Hà Nội cũng nghiên cứu tăng lệ phí trước bạ, lệ phí đăng ký, cấp biển số phương tiện giao thông cơ giới, xe máy chuyên dùng, giá dịch vụ trông giữ phương tiện trong khu vực trung tâm đối với phương tiện sử dụng nhiên liệu hóa thạch (Xây dựng lộ trình cụ thể từ Quý III/2025 và điều chỉnh hằng năm).

Hơn 1 triệu giáo viên trên cả nước hồi hộp chờ ngày 15/7: Sẽ hưởng phụ cấp đặc biệt chưa từng có, ai chọn nghề này giờ quá yên tâm 👇👇

Theo quy định, nhà giáo tiếp tục hưởng phụ cấp thâm niên nhà giáo cho đến khi thực hiện cải cách chính sách tiền lương.

Tin vui với hàng triệu giáo viên

Theo Kết luận 83-KL/TW năm 2024, Bộ Chính trị đã giao Ban Kinh tế Trung ương chủ trì, phối hợp với các bộ, ngành đánh giá hiệu quả thực hiện Nghị quyết 27-NQ/TW năm 2018 và đề xuất việc thực hiện 5 bảng lương và 9 chế độ phụ cấp mới trong khu vực công. Việc áp dụng hệ thống bảng lương mới sẽ được xem xét triển khai sau năm 2026.

Nghị quyết 27-NQ/TW nêu rõ: khi thực hiện chế độ tiền lương mới, sẽ tiến hành sắp xếp lại các chế độ phụ cấp hiện hành, trong đó bãi bỏ phụ cấp thâm niên nghề (trừ quân đội, công an, cơ yếu). Tuy nhiên, theo quy định chuyển tiếp tại khoản 2 Điều 42 của Luật Nhà giáo 2025 (có hiệu lực từ ngày 1.1.2026), nhà giáo vẫn tiếp tục được hưởng phụ cấp thâm niên đến khi cải cách chính sách tiền lương được triển khai đầy đủ.

Tuy nhiên, tại khoản 2 Điều 42 Luật Nhà giáo 2025 có quy định như sau:

Trường hợp đã được cấp có thẩm quyền phê duyệt đề án, kế hoạch tổ chức tuyển dụng nhà giáo, xét thăng hạng chức danh nghề nghiệp nhà giáo trước ngày Luật này có hiệu lực thi hành thì được tiếp tục thực hiện theo đề án, kế hoạch đã được phê duyệt trong thời hạn 12 tháng kể từ ngày Luật này có hiệu lực thi hành.

Nhà giáo tiếp tục hưởng phụ cấp thâm niên nhà giáo cho đến khi thực hiện cải cách chính sách tiền lương đối với cán bộ, công chức, viên chức, lực lượng vũ trang nhân dân và người lao động trong doanh nghiệp.

Do đó, nếu xét theo quy định trên thì hiện nay vẫn chưa bỏ phụ cấp thâm niên nhà giáo vì vậy nhà giáo vẫn tiếp tục hưởng phụ cấp thâm niên nhà giáo cho đến khi thực hiện cải cách chính sách tiền lương đối với cán bộ, công chức, viên chức, lực lượng vũ trang nhân dân và người lao động trong doanh nghiệp.

giáo viên, phụ cấp giáo viên, tin vui giáo viên

Tin vui cho hơn 1 triệu giáo viên trên cả nước (Ảnh minh họa).

Mức phụ cấp thâm niên nhà giáo hiện hành

Theo Điều 4 Nghị định 77/2021/NĐ-CP, nhà giáo đang giảng dạy, giáo dục và tham gia đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc đủ 5 năm (60 tháng) sẽ được tính hưởng phụ cấp thâm niên là 5% mức lương hiện hưởng, cộng với phụ cấp chức vụ lãnh đạo (nếu có) và phụ cấp thâm niên vượt khung (nếu có).

Từ năm thứ sáu trở đi, mỗi năm công tác đủ 12 tháng sẽ được cộng thêm 1% phụ cấp thâm niên.

Phụ cấp thâm niên nhà giáo:

Được tính trả cùng kỳ lương hàng tháng.

Dùng để tính đóng và hưởng các chế độ bảo hiểm như BHXH, BHYT, BHTN.

Cách tính mức tiền phụ cấp thâm niên hàng tháng:

giáo viên, phụ cấp giáo viên, tin vui giáo viên

Như vậy, dù lộ trình cải cách tiền lương đang dần được triển khai, phụ cấp thâm niên đối với nhà giáo vẫn tiếp tục có hiệu lực cho đến khi có thay đổi chính thức. Việc giữ lại phụ cấp này thể hiện sự ghi nhận đóng góp lâu dài của đội ngũ nhà giáo và giúp ổn định thu nhập cho giáo viên trong thời gian chờ thực hiện hệ thống lương mới.

Tiền lương nhà giáo được xếp cao nhất

Thực tế cho thấy, việc áp dụng bảng lương nhà giáo chung như các viên chức các ngành, lĩnh vực khác chưa thể hiện được mức độ phức tạp của từng ngành, nghề khác nhau.

Bảng lương áp dụng đối với đa số nhà giáo (chiếm tỷ lệ khoảng 90% số lượng nhà giáo là giáo viên mầm non, phổ thông, dự bị đại học) đang xếp thấp hơn so với viên chức các ngành khác như y tế (bác sĩ, dược sĩ), xây dựng (kiến trúc sư, kỹ sư), văn hóa – thể thao (đạo diễn, diễn viên, họa sĩ, huấn luyện viên…), khoa học công nghệ (nghiên cứu viên, kỹ sư), thông tin truyền thông (phóng viên, biên dịch viên, đạo diễn truyền hình)…

Chính vì vậy, khi xây dựng Luật Nhà giáo, Cơ quan soạn thảo mong muốn cụ thể hóa tối đa những chủ trương của Đảng và Nhà nước thành các chính sách cụ thể tại Luật Nhà giáo.

Theo đó, điểm b khoản 1 Điều 23 quy định “Lương của nhà giáo được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp” và giao Chính phủ quy định chi tiết về chính sách tiền lương đối với nhà giáo.

Ông Vũ Minh Đức nhấn mạnh, đây là căn cứ quan trọng để Chính phủ có những quy định điều chỉnh liên quan đến tiền lương của nhà giáo bảo đảm chủ trương “xếp cao nhất”.

Bên cạnh đó, điểm c khoản 1 Điều 23 Luật Nhà giáo quy định “Nhà giáo cấp học mầm non; nhà giáo công tác ở vùng đồng bào dân tộc thiểu số, miền núi, biên giới, hải đảo và vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn; nhà giáo dạy trường chuyên biệt; nhà giáo thực hiện giáo dục hòa nhập; nhà giáo ở một số ngành, nghề đặc thù được hưởng chế độ tiền lương và phụ cấp cao hơn…” để thu hút nhà giáo và bảo đảm công bằng với những nhà giáo làm việc trong điều kiện bình thường.

Xếp lại bảng lương một số chức danh nhà giáo

Dẫn lời ông Vũ Minh Đức – Cục trưởng Cục Nhà giáo và quản lý giáo dục (Bộ GD&ĐT), Báo Giáo dục và Thời đại cho hay, tại dự thảo Nghị định quy định chính sách tiền lương, phụ cấp, chế độ hỗ trợ, thu hút đối với nhà giáo trong hồ sơ dự án Luật Nhà giáo, Bộ GD&ĐT dự kiến tham mưu Chính phủ xếp lại bảng lương của một số chức danh nhà giáo như: giáo viên mầm non, phổ thông, dự bị đại học, giáo viên giáo dục nghề nghiệp hạng IV… để bảo đảm tính thống nhất về bảng lương áp dụng với các chức danh nghề nghiệp viên chức nhà giáo và viên chức các ngành, lĩnh vực khác; đồng thời, bảo đảm mức sống của nhà giáo, giúp nhà giáo an tâm công tác, cống hiến cho sự nghiệp giáo dục.

Đồng thời, dự thảo Nghị định cũng quy định hệ số lương đặc thù đối với nhà giáo với mức từ 1,1 đến 1,6 tùy theo cấp học, trình độ đào tạo bảo đảm lương nhà giáo cao hơn viên chức cùng bảng lương áp dụng của các ngành, lĩnh vực khác; giảm cách biệt về tiền lương giữa nhà giáo trẻ và nhà giáo lâu năm ở cùng vị trí việc làm.

giáo viên, phụ cấp giáo viên, tin vui giáo viên

(Ảnh minh họa)

Những giải pháp dự kiến này thực hiện trong bối cảnh việc trả lương vẫn đang thực hiện theo quy định tại Nghị định số 204/2004/NĐ-CP và sẽ là căn cứ để thực hiện sắp xếp lại tiền lương khi Chính phủ ban hành chính sách tiền lương mới bảo đảm lương của nhà giáo “được xếp cao nhất”.

Hiện tại, ngoài tiền lương theo bảng lương quy định chung đối với viên chức các ngành, lĩnh vực, nhà giáo còn được hưởng phụ cấp thâm niên nhà giáo; phụ cấp ưu đãi đối với nhà giáo góp phần nâng cao thu nhập của nhà giáo.

Ngoài ra, nhà giáo công tác tại các trường chuyên biệt, vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn còn được hưởng một số loại phụ cấp, trợ cấp tương ứng.

Bên cạnh đó, ở một số vị trí việc làm, đối với một số loại công việc, nhà giáo còn được chi trả thêm các khoản phụ cấp, trợ cấp, thù lao khác như phụ cấp chức vụ, phụ cấp trách nhiệm công việc, phụ cấp nặng nhọc, độc hại, nguy hiểm, phụ cấp lưu động, chính sách ưu đãi trong giáo dục hòa nhập…

Nữ đại gia thờ cá chi 200 tỷ mua cây cảnh, xe sang 5 7 chiếc, cuối đời sang Mỹ để lại món nợ nghìn tỷ cho nông dân Việt

Cú trút nợ nghìn tỷ của đại gia Diệu Hiền khiến nhiều người ngỡ ngàng nhưng cũng có không ít người ái ngại về cuộc sống cuối đời đầy tai tiếng của bà trùm thủy sản giàu có, một thời nổi tiếng nhất nhì miền Tây Nam Bộ.

Sự hoành tráng và khối nợ nghìn tỷ

Bà Phạm Thị Diệu Hiền, bà chủ một thời của Bianfishco bắt đầu trở thành tâm điểm của báo chí kể từ khi vung tiền đầu tư nhà xưởng Bianfishco hiện đại hàng đầu thế giới, cùng một Viện nghiên cứu thủy sản tư nhân đầu tiên ở Việt Nam quy tụ nhiều Nhà khoa học, lãnh đạo về hưu… vào những năm 2008 – 2010.

Vài tháng sau, giữa 2011, bà Diệu Hiền tổ chức khánh thành Nhà máy Sản xuất nước uống Collagen Bình An với tổng vốn đầu tư 10 triệu USD cũng thuộc top đầu khu vực và thế giới.

Bà Hiền còn đầu tư tiền tỷ xây dựng khu “massage cá” hiện đại bậc nhất Việt Nam, phục vụ miễn phí hơn mấy nghìn công nhân; vung tiền đầu tư “công ty như resort”, không tiếc tiền cho những đồ nội thất phong thủy để đem lại may mắn, từ sư tử đá trấn trước cửa, rồi chép hóa long, tứ mã, bắp cải phong thủy…

Đám cưới cho con trai rước dâu bằng cả dàn siêu xe trăm tỉ rồi lòng vòng diễu hành trên đường phố Cần Thơ cho đến mối quan hệ thân thiết và sự xuất hiện dày đặc của Nữ đại gia này tong showwbiz cũng đủ cho thấy độ chịu chơi của nữ đại gia này.

Đang lúc tưởng như mọi thứ lên mây thì Bianfishco lộ diện nợ hàng nghìn tỷ đồng, riêng nợ nông dân nuôi cá đã 200 tỷ đồng cùng nhiều dự án BĐS đóng băng khi thị trường xuống đáy. Thời điểm bà Hiền đón con dâu hotgirl MC Quỳnh Chi bằng dàn siêu xe thì cũng là lúc người nông dân ồ ạt kéo đến đòi nợ.

Hàng loạt các dự án khổng lồ không hoặc chưa mang lại nguồn thu, những dự án “bánh vẽ”, dự án BĐS và khu du lịch sinh thái dang dở… có lẽ đã chôn không biết bao nhiều tiền vốn và tiền vay của bà Diệu Hiền, dẫn tới sự xuống dốc, nợ nần và mất thanh khoản của Bianfishco.

Trong một báo cáo mới nhất cho năm tài chính 2014, sau khoảng 2 năm được các chủ nợ ra tay vực dậy, Bianfishco vẫn còn lỗ lũy kế trên 2.500 tỷ đồng, cao hơn nhiều so với con số trên 1.000 tỷ đồng mà ông Trần Văn Trí, chồng bà Diệu Hiền thay vợ làm TGĐ Bianfishco báo cáo với Công ty mua bán nợ thuộc Bộ Tài chính hồi cuối 2012.

Trên thực tế, con số nợ ngân hàng và các chủ nợ của Bianfishco vào khoảng 1.700 tỷ đồng. Con số lỗ lũy kế cao ngất trời trong báo cáo cuối 2014 là bao gồm cả lãi suất NH cộng dồn lại nhưng đã được 7-8 NH và chủ nợ thống nhất khoanh nợ, cho không gần cả trăm tỷ đồng tiền lãi.

Nợ lớn được khoanh lãi, DN được chuyển quyền sở hữu sang cho chủ nợ…, vợ chồng bà Diệu Hiền quay sang đầu tư vào DN thủy sản khác – Phương Nam và phát triển du lịch. Cú thoát nợ tương đối trọn vẹn.

Chồng đại gia Diệu Hiền, được sắp xếp làm TGĐ Bianfishco một thời gian rồi sau đó lại được các chủ nợ vời qua tham gia thu xếp xong khoản nợ 1.600 tỷ đồng tại thủy sản Phương Nam.

Con Bà Hiền, sau thời gian trị bệnh thành công đã lui về vườn trong một khu du lịch sinh thái để nghỉ dưỡng và vui vẻ bên con cháu, cùng chồng gỡ dần khó khăn cho các dự án còn lại của gia đình.

Thoát nợ, còn tiếng để đời

Sự tham gia của SHB cùng các NH chủ nợ vào vào Bianfishco đã giúp DN này ổn định sản xuất, xuất khẩu trở lại. Bianfishco sống lại đã giúp cho hơn 1.000 công nhân có việc làm và giúp hàng nghìn nông dân có đầu ra cho con cá.

Bianfishco có thể sẽ phát triển ổn định trong thời gian tới. Tuy nhiên, để các NH và chủ nợ thu vốn về không dễ. Ông Hiển gần đây cho biết, SHB cho Bình An vay tổng cộng khoảng 400 tỷ đồng và có lẽ phải cần 10 năm để Bianfishco xử lý khoản nợ hàng nghìn tỷ đồng của các NH.

Bianfishco giờ đây không còn của gia đình bà Hiền. Nợ do vậy cũng không đè trên vai nữ đại gia này mà là các NH và cổ đông mới. Gánh nặng nợ đối với bà Hiền giờ đây gần như đã tiêu tan. Bà Hiền đã thoát nợ nhưng tai tiếng dường như vẫn còn đeo đẳng nữ doanh nhân nổi tiếng này.

Những người từng tham gia tái cơ cấu Bianfishco cho biết, bà Diệu Hiền đã quản lý công ty theo kiểu gia đình. Mua rất nhiều ô tô, 5-7 chiếc xe sang, rồi đầu tư hàng trăm tỷ 200 tỷ tiền mua cây cảnh, rồi xây biệt thự, vào bên trong nhà máy mà cứ như đi vào resort.

Sau những lùm xùm về chuyện nợ nần, chuyện kêu hỗ trợ từ thiện mà không chuyển tiền hay câu chuyện dùng tiền vay chơi ngông, sắm xe sang, đập bỏ cả căn nhà chục tỷ để xây biệt thự mới hợp phong thủy… nữ đại gia thủy sản Diệu Hiền mới đây lại bị con dâu hotgirl “tố” là sống bạc bẽo, độc đoán.

Chia sẻ mới đây, hotgirl Quỳnh Chi cho biết mình đã không có cuộc hôn nhân màu hồng với thiếu gia nhà bà Hiền. Nữ MC cũng xác nhận cô đã làm thủ tục ly hôn đơn phương với chồng và đang đấu tranh với mẹ chồng để giành quyền nuôi con.

Bắt đầu với con cá tra, bà Diệu Hiện đã ghi được rất nhiều dấu ấn trong lĩnh vực nuôi trồng, chế biến và nhất là xuất khẩu thủy sản. Nữ doanh nhân này đã góp sức mang tiếng tăm của con cá Việt Nam đến với nhiều nước trên thế giới.

Thành công là vậy nhưng bà trùm thủy sản này rra đi trong tai tai tiếng, nợ nần cũng vì con cá tra. Bà nợ người nông dân nuôi cá tra, nợ NH không trả được…Và hậu quả của nó còn lại vẫn quá lớn, nhiều người đang phải gánh chịu.

Trong báo cáo kiểm toán 2014, đơn vị kiểm toán vẫn đặc biệt nhấn mạnh về khả năng tiếp tục hoạt động trong thời gian tới của Bianfishco. Những khoản nợ từ bà chủ cũ vẫn là những gánh nặng cho bước phát triển của Bình An, kho hàng trăm tỷ đồng vẫn chưa thể đối chiếu xác nhận với các bên.

Gia Lai: Xe tải văng bánh, người chạy bộ tử vong tại chỗ

Ngày 13/7, trao đổi với Tiền Phong, bà Nguyễn Thị Kim Quy – Bí thư phường An Nhơn Bắc (Gia Lai) xác nhận, trên địa bàn vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng khiến một người tử vong.

Theo thông tin ban đầu, vụ việc xảy ra vào khoảng 18h30 ngày 12/7, trên đoạn Quốc lộ 19B qua địa bàn tổ dân phố Tiên Hội, phường An Nhơn Bắc.

Thời điểm trên, ô tô tải biển kiểm soát 77H-016.xx, kéo theo rơ-moóc gắn BKS: 77R-013.xx do tài xế L.Đ.L (SN 1977, trú phường Quy Nhơn Nam, tỉnh Gia Lai), điều khiển chạy theo hướng Tây – Đông, đã va chạm với anh P.H.V theo hướng cùng chiều. Hậu quả anh V. tử vong tại chỗ.

Được biết, nạn nhân P.H.V sinh năm 1992, đang công tác tại Công an phường An Nhơn Bắc (cấp bậc đại úy). Anh P.H.V gặp nạn khi đang chạy bộ tập thể dục.

Gia Lai: Xe tải văng bánh, người chạy bộ tử vong tại chỗ- Ảnh 1.

Gia Lai: Xe tải văng bánh, người chạy bộ tử vong tại chỗ- Ảnh 2.

Tại thời điểm va chạm, hai bánh xe của phương tiện liên quan đến vụ tai nạn đã rơi ra ngoài.

Công an tỉnh Gia Lai đang phối hợp cùng các đơn vị điều tra, làm rõ nguyên nhân vụ tai nạn.

Tôi bỏ quê lên thành phố làm giúp việc để có thể nuôi con trai ăn học. May mắn là tôi được một gia đình giàu có nhận vào làm việc. Họ sống ở một khu thượng lưu, nơi có bảo vệ nghiêm ngặt. Mặc dù nói là giúp việc nhưng công việc chính của tôi chỉ là nấu ăn. Sau 5 năm làm giúp việc, tôi cảm nhận được ông chủ Nam có tình cảm với mình. Ông cũng từng t:ỏ t:ình nhưng tôi từ chối vì biết thân biết phận. Nhưng rồi một hôm con trai cả của ông lên tiếng khiến để rồi nhận cái kết ê ch:ề

Tôi từng nghĩ rằng, làm người giúp việc là chấp nhận đứng bên lề của những ngôi nhà sang trọng, như một cái bóng lặng lẽ và vô hình. Nhưng tôi không ngờ, một ngày, chính cái bóng ấy lại khiến một gia đình thượng lưu phải xáo trộn…

Tôi tên Hồng, năm nay đã 38 tuổi. Quê tôi ở một vùng quê nghèo của miền Trung, quanh năm mưa nắng thất thường, đất đai bạc màu. Chồng tôi mất sớm, để lại tôi với một đứa con trai vừa tròn 5 tuổi. Những ngày sau đó, tôi bươn chải đủ nghề để sống: ai thuê gì làm nấy. Nhưng rồi, một ngày, tôi quyết định gửi con cho bà ngoại và bắt chuyến xe vào thành phố. Tôi cần một công việc ổn định hơn – và một tương lai cho con.

Cơ duyên đưa đẩy, tôi được giới thiệu vào làm giúp việc cho nhà ông Nam – một gia đình giàu có sống trong khu biệt thự cao cấp ở quận 7. Căn nhà rộng lớn, có cổng sắt cao và bảo vệ túc trực 24/7. Tôi còn nhớ rõ ngày đầu bước chân vào, mọi thứ như bước vào một thế giới khác: sàn gỗ bóng loáng, cầu thang xoắn, nhà bếp sạch không một hạt bụi.

Dù là người giúp việc, nhưng công việc chính của tôi chỉ là nấu ăn và dọn dẹp gian bếp. Gia đình ông Nam đã có sẵn người lau dọn tổng thể và bảo mẫu cho hai đứa nhỏ. Tôi ít khi chạm mặt bà chủ – bà đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, nghe đâu là giám đốc một công ty thời trang.

Ông Nam – khoảng ngoài 50 tuổi, làm trong lĩnh vực bất động sản – điềm đạm, ít nói, nhưng luôn nhẹ nhàng và lịch sự với tôi. Có lần tôi sốt cao, ông tự tay đưa tôi đi khám, mua thuốc và dặn tài xế mua cháo cho tôi ăn. Tôi xúc động nhưng cũng tự nhắc mình: “Đừng để lấn ranh giới.”

Thời gian trôi đi, tôi gắn bó với ngôi nhà ấy 5 năm. Lương ổn định, tôi gửi gần hết về quê để nuôi con ăn học. Đứa con trai tôi – Thắng – nay đã lên lớp 10, học giỏi và luôn viết thư bảo “mẹ là siêu nhân của con.”

Thế rồi, vào một đêm sau buổi tiệc gia đình, ông Nam gọi tôi ra vườn sau – nơi ông thường ngồi đọc sách vào tối muộn. Tôi thoáng lo lắng nhưng vẫn bước đến. Ông không vòng vo:

“Cô Hồng, tôi biết cô là người tử tế, biết điều và tận tâm. Tôi… tôi có tình cảm với cô. Không phải là thoáng qua đâu. Là thật.”

Tôi đứng chết lặng. Cảm giác hoảng sợ nhiều hơn là bối rối. Tôi cúi đầu, giọng run:

“Ông chủ, tôi biết ơn sự tử tế của ông. Nhưng… tôi không dám. Tôi không thể. Tôi chỉ là người giúp việc.”

Ông Nam thở dài, không ép. Từ hôm đó, ông vẫn lịch thiệp như trước, không tỏ ra khó xử. Tôi lại thấy biết ơn ông hơn nữa – vì sự chừng mực ấy.

Nhưng tôi không ngờ, chuyện đó rồi cũng đến tai con trai cả của ông – anh Minh, du học Úc mới về nước. Một ngày chủ nhật, khi cả nhà đi vắng, anh gọi tôi lên phòng khách. Giọng anh lạnh như băng:

“Cô nghĩ mình là ai? Mẹ tôi chưa chết. Cô đừng mơ tưởng leo cao. Tôi không cần biết bố tôi nghĩ gì, nhưng tôi không để yên đâu.”

Tôi chết điếng. Tôi chưa từng làm gì sai. Nhưng cảm giác nhục nhã vẫn táp vào mặt. Anh ta nhìn tôi như nhìn một món đồ rác rưởi vừa bị phát hiện trong tủ kính.

Tôi im lặng, chỉ cúi đầu:

“Tôi xin lỗi… nếu sự tồn tại của tôi khiến gia đình anh không thoải mái.”

Tối đó, tôi viết đơn xin nghỉ việc, đặt lên bàn bếp.

Tôi rời khỏi căn biệt thự lúc chưa kịp chào ông Nam. Tôi không đủ can đảm đối diện. Tôi bắt chuyến xe đêm về quê.

Tôi trở về quê trong im lặng. Mẹ tôi và Thắng ngạc nhiên khi tôi đột ngột quay về, nhưng tôi chỉ nói đơn giản là “mẹ nghỉ làm rồi.” Tôi không kể gì thêm. Tôi không muốn con mình thấy mẹ nó bị người ta khinh. Dù tôi không làm gì sai, nhưng bị nhìn bằng ánh mắt đó… là đủ.

Tôi dành nhiều thời gian bên con hơn. Lần đầu sau 5 năm, tôi được tự tay nấu cơm cho con mỗi tối, được nghe nó kể chuyện trường lớp. Nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu. Tôi luôn nghĩ về câu nói hôm đó của anh Minh – người con trai cả. Tôi không giận anh ta. Tôi chỉ buồn. Buồn vì người làm thuê như tôi dù sống tử tế đến đâu, cũng vẫn là người ngoài.

Hai tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi. Là từ ông Nam.

“Hồng, cô có thể nghe tôi nói vài phút được không?”
“Dạ… tôi nghe.”
“Tôi xin lỗi vì không bảo vệ được cô. Tôi không biết Minh lại cư xử như vậy. Tôi cũng vừa biết cô nghỉ vì chuyện đó.”
“…Tôi không trách ông. Tôi chỉ muốn mọi thứ yên.”

Ông im lặng một lúc rồi nói:

“Nếu một ngày nào đó cô tha thứ được, hãy quay lại. Không với tư cách giúp việc. Mà với tư cách… một người tôi trân trọng.”

Tôi nghẹn ngào. Nhưng tôi không trả lời.

Một tuần sau, tôi nhận được một bức thư tay – viết bằng nét chữ nắn nót nhưng đầy cảm xúc. Không phải của ông Nam. Mà là của anh Minh – người từng xúc phạm tôi.

Gửi cô Hồng,

Tôi không biết cô có đọc thư này không. Nhưng tôi cần nói ra.

Hôm cô bỏ đi, bố tôi đã thay đổi. Ông không còn đọc sách buổi tối. Mỗi bữa ăn, ông nhìn chỗ trống mà cô từng ngồi ăn lén trong bếp. Có lần tôi thấy ông nhìn chằm chằm vào món cá kho – món cô hay làm – rồi bỏ bữa.

Tôi bắt đầu lục lại camera cũ trong nhà. Tôi muốn tìm xem liệu… có điều gì mờ ám thật không. Nhưng rồi tôi nhìn thấy những thứ khác.

Tôi thấy cô đội mưa chạy ra ngoài mua thuốc cho thằng bé út lúc nó sốt. Tôi thấy cô lén để trái cây vào phòng mẹ tôi dù bà chưa từng nói lời cảm ơn. Tôi thấy bố tôi – người đàn ông lạnh lùng nhất mà tôi biết – đã cười nhẹ khi cô vụng về cắm bình hoa.

Và tôi thấy… tôi đã quá tệ.

Tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương cô – một người tử tế và đáng kính trọng hơn bất kỳ ai trong nhà này. Cô chưa từng vượt qua ranh giới nào cả. Tôi mới là người vượt ranh giới – của phép lịch sự và lòng người.

Nếu được, xin cô hãy tha thứ. Không nhất thiết quay lại. Chỉ cần biết rằng… tôi đã học được một điều: lòng tử tế không phân biệt tầng lớp. Nhưng sự vô cảm thì luôn phải trả giá.

Cảm ơn cô vì đã dạy tôi bài học đó – bằng chính cuộc sống thầm lặng của mình.

– Minh

Tôi đọc thư xong, bật khóc.

Không phải vì hả hê. Mà vì, lần đầu tiên trong đời, một người như tôi – người giúp việc – được công nhận bằng chính con người mình, chứ không phải vị trí xã hội.

Tôi không quay lại căn biệt thự ấy nữa. Nhưng tôi gửi thư hồi âm:

“Cảm ơn cậu Minh. Tôi tha thứ. Và mong cậu sống tốt – không vì tôi, mà vì chính gia đình cậu.”

Vài tháng sau, Thắng được nhận học bổng vào một trường nội trú tốt. Tôi bán ít đất được chia, mở một quán cơm nhỏ ở quê – lấy tên là “Quán Hồng”.

Ở bảng hiệu, tôi ghi một dòng nhỏ:

“Chỉ cần sống tử tế, thì ai cũng đáng được tôn trọng.”

Mang b:ầu lần 2 tôi ố:m ngh:én n:ặn:g không muốn nấu nướng gì nên chồng hay mua đồ ăn ngoài cho tôi. Hôm ấy bố chồng tới thăm, trên tay ôm chặt một chiếc túi lớn với 1 con gà trống và 2 thức khác nên trong. Ban đầu tôi không để ý lắm nhưng trông ông có vể lạ nên tôi mở hẳn túi đồ ra xem. Bất chợt, một bọc nhỏ màu đen rơi ra, không những thế câu nói của ông sau đó làm tim tôi ng:hẹn th:ắt lại

“Chiếc túi màu xám lặng lẽ nằm bên mép bàn ăn, tưởng chừng chỉ là món quà quê đơn giản như bao lần khác. Nhưng khi nó mở ra, tôi không ngờ rằng lại khiến cả cuộc sống mình chững lại trong vài giây – và rồi tất cả bắt đầu thay đổi.”

Tôi đang mang thai bé thứ hai được hơn 3 tháng, giai đoạn nghén nặng nhất. Cảm giác buồn nôn, mệt mỏi, thậm chí chỉ cần nghe mùi dầu ăn thôi là đã muốn bỏ chạy khỏi bếp. Mọi công việc nhà phần lớn đều đổ lên vai chồng. Dù bận rộn, anh vẫn tranh thủ nấu ăn, hoặc đặt đồ ăn ngoài cho tôi – thứ mà tôi thường xuyên chán nhanh và bỏ dở.

Hôm đó là một chiều thứ Bảy. Trời âm u, mưa bụi lất phất ngoài hiên. Tôi đang nằm trên ghế sofa thì nghe tiếng gọi cửa. Mở ra là bố chồng – ông đứng đó, dáng người gầy nhưng vẫn chắc chắn. Trên tay ôm một chiếc túi vải lớn, miệng túi buộc sơ sài bằng sợi dây dù đã sờn. Mùi gà luộc và mùi nồng của lá chanh thoang thoảng khiến tôi buồn nôn khẽ.

Tôi vội mời ông vào nhà, lấy ghế cho ông ngồi, trong khi ông lặng lẽ đặt chiếc túi lên bàn.

– “Bố mang ít đồ quê lên cho con. Thấy bảo con nghén, chả ăn được gì, toàn ăn đồ mua ngoài, bố không yên tâm,” ông nói, giọng trầm đều.

Tôi gật đầu, hơi cảm động, nhưng thú thực là lúc ấy cũng chẳng tha thiết mở ra làm gì. Tuy nhiên, tôi thấy ông cứ hay liếc túi, đôi mắt lạ lạ – không hoảng hốt, không lo lắng, mà là sự do dự, chần chừ… như đang chờ điều gì đó. Bản năng khiến tôi đứng dậy, nhẹ nhàng mở miệng túi ra xem.

Bên trong là một con gà trống đã được làm sạch, vài bó rau thơm và một bọc nilon đen, nhỏ bằng bàn tay, được buộc chặt.

Vừa mở túi, bọc đen trượt ra khỏi mép và rơi xuống đất. Cú rơi không mạnh nhưng tạo tiếng “bụp” rất khẽ, như có gì mềm mềm bên trong. Tôi cúi xuống nhặt lên, thì nghe bố chồng nói:

– “Cái đó… con đừng mở ra. Đợi tí có chồng con về, bố muốn nói chuyện với hai đứa.”

Tôi hơi giật mình. Tim khẽ thắt lại. Không hiểu sao câu nói đó khiến không gian trở nên nặng nề hơn cả chiều mưa đang rả rích ngoài hiên.

Lúc chồng tôi về, bố chồng vẫn ngồi im lặng, tay vẫn đặt trên đùi, nhìn vào bọc đen như thể đang cân nhắc cả thế giới. Sau một hồi im lặng, ông thở dài:

– “Bố không định giấu hai đứa nữa. Bố bị chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn 3. Bác sĩ nói nếu điều trị tích cực, vẫn có thể duy trì được vài năm. Nhưng… chi phí thì các con cũng hiểu rồi…”

Tôi chết lặng. Chồng tôi đứng lặng người, môi mím chặt. Tôi nhìn chiếc túi đen trong tay, mở ra. Trong đó là một quyển sổ tiết kiệm và một xấp giấy tờ khám bệnh. Sổ tiết kiệm mang tên chồng tôi, với số dư gần 300 triệu đồng – chính là khoản ông âm thầm để lại từ lương hưu và tiền làm vườn, bán gà, nuôi lợn những năm qua.

– “Bố sợ mình sống không lâu. Không muốn các con phải gánh thêm tiền điều trị. Bố gom hết lại để lo viện phí, còn lại… thì phần nào đỡ cho hai đứa lo cho con bé sắp sinh.”

Tôi òa khóc. Không phải vì đau thương, mà là vì xúc động. Hóa ra người đàn ông cứng nhắc, ít nói trong mắt tôi suốt mấy năm làm dâu lại âm thầm lo lắng cho chúng tôi đến thế.

Sau buổi tối đó, mọi thứ trong nhà tôi dường như thay đổi.

Tôi không còn nằm ì trong mệt mỏi như trước. Mỗi sáng, dù vẫn nghén, tôi cố gắng tự vào bếp cùng chồng chuẩn bị bữa sáng. Không khí trong nhà ấm áp hơn, bởi giữa những lo toan, mọi người đều tự thấy cần phải sống trọn từng ngày.

Bố chồng chuyển lên ở hẳn với chúng tôi để tiện chữa trị. Những buổi sáng ông tập thể dục cùng chồng tôi dưới sân, thỉnh thoảng lại dạy bé đầu nhà tôi tưới cây, nhặt rau. Dù cơ thể ông gầy yếu dần, đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui mỗi khi con cháu cười đùa.

Tôi bắt đầu tìm hiểu chế độ dinh dưỡng cho người ung thư, tham gia các nhóm hỗ trợ trên mạng xã hội, học nấu những món ăn lành mạnh vừa tốt cho thai kỳ, vừa tốt cho bố chồng. Căn bếp từng khiến tôi sợ hãi trở thành nơi chứa chan tình yêu thương.

Một hôm nọ, tôi vô tình nghe bố chồng gọi điện cho một người bạn cũ:

– “Không, tôi không định điều trị hóa chất. Tôi để dành tiền cho tụi nhỏ sinh em bé. Còn tôi… thì sống ngày nào hay ngày đó.”

Tôi nén nước mắt. Hôm ấy, tôi in hết hồ sơ bệnh án của ông, gửi cho một bác sĩ chuyên khoa quen biết. May mắn là, sau nhiều lần hội chẩn, vị bác sĩ này giới thiệu một liệu pháp mới, ít tác dụng phụ, lại phù hợp với tình trạng của ông.

Gia đình tôi cùng ngồi lại, thuyết phục bố chồng. Lần đầu tiên, tôi thấy ông rưng rưng. Giọng ông lạc đi:

– “Bố không sợ chết. Bố chỉ sợ… trở thành gánh nặng.”

Chồng tôi ôm lấy ông:

– “Bố sống là phúc của con cháu. Gánh nặng hay không là do lòng mình quyết, chứ không phải sức của bố.”

Ông gật đầu.

Từ hôm đó, ông bắt đầu điều trị. Dù mệt mỏi, ông vẫn không quên đọc truyện cổ tích cho cháu, nhắc tôi uống vitamin thai kỳ, thậm chí còn trêu chồng tôi “lười hơn bố lúc trẻ”.

Và rồi điều kỳ diệu đã đến.

Bé gái của tôi chào đời đúng ngày ông hoàn thành đợt điều trị thứ ba. Trong phòng bệnh, ông bế cháu trong tay, đôi mắt sáng lên. Như thể trong ông, mọi đau đớn, sợ hãi đã được thay bằng thứ ánh sáng mang tên: hy vọng.

Không phải mọi chiếc túi nặng trĩu đều chứa vật chất – có những chiếc túi chứa cả sự hi sinh, cả một tình yêu lặng thầm mà chỉ khi chạm đến tim người khác, nó mới thật sự được mở ra.

Gia đình không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng chỉ cần chúng ta không buông tay nhau, thì ở nơi ấy, phép màu sẽ có lý do để đến.

Chi tiết các tuyến đường sẽ cấm xe máy chạy xăng kể từ 1-7-2026

Xe máy chạy xăng dự kiến sẽ bị cấm chạy trên Vành đai 1 Hà Nội kể từ 1-7-2026. Vậy tuyến đường Vành đai 1 gồm những tuyến phố nào

Trước thực trạng ô nhiễm môi trường nghiêm trọng tại nhiều địa phương, đặc biệt là các đô thị lớn, ngày 12-7, Thủ tướng Phạm Minh Chính ký ban hành Chỉ thị số 20/CT-TTg về một số nhiệm vụ cấp bách, quyết liệt ngăn chặn, giải quyết tình trạng ô nhiễm môi trường, trong đó có yêu cầu Hà Nội lên phương án cấm xe máy chạy xăng (nhiên liệu hóa thạch) trong Vành đai 1 kể từ năm 2026.

Chi tiết các tuyến đường ở Hà Nội sẽ cấm xe máy chạy xăng kể từ 1-7-2026- Ảnh 1.

Dự kiến Hà Nội sẽ cấm xe máy chạy xăng trong khu vực tuyến Vành đai 1 kể từ 1-7-2026. Ảnh: Ngô Nhung

Trong Chỉ thị 20, Thủ tướng Chính phủ giao UBND TP Hà Nội thực hiện các giải pháp, biện pháp để các tổ chức, cá nhân chuyển đổi phương tiện theo lộ trình:

Đến ngày 1-7-2026 không có xe mô tô, xe gắn máy sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong Vành đai 1;

Từ ngày 1-1-2028 không có xe mô tô, xe gắn máy, hạn chế xe ô tô cá nhân sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong đường Vành đai 1, Vành đai 2;

Từ năm 2030 tiếp tục mở rộng thực hiện trong đường Vành đai 3.

Vành đai 1: Tuyến đường cấm xe máy xăng gồm những đường, phố nào?

Theo Quy hoạch giao thông vận tải Thủ đô Hà Nội đến năm 2030, tầm nhìn đến năm 2050 do Thủ tướng Chính phủ phê duyệt, Hà Nội có 7 tuyến vành đai, trong đó có 5 tuyến chính gồm 1, 2, 3, 4, 5 và 2 tuyến hỗ trợ (vành đai 2,5 và 3,5) với tổng chiều dài 285,46 km.

Chi tiết các tuyến đường ở Hà Nội sẽ cấm xe máy chạy xăng kể từ 1-7-2026- Ảnh 2.

Phạm vi tuyến Vành đai 1 – các tuyến đường ở Hà Nội dự kiến sẽ cấm xe máy chạy xăng kể từ 1-7-2026. Ảnh: Văn Duẩn/Googlemaps

Trong đó, tuyến Vành đai 1 là trục chính đô thị kết nối từ Đông sang Tây, đi qua khu vực trung tâm của Hà Nội gồm phố Trần Khát Chân – Đại Cồ Việt – Xã Đàn – Hoàng Cầu – Voi Phục với tổng chiều dài 7,2 km.

Cụ thể, Vành đai 1 sẽ bao gồm các tuyến đường, phố: Trần Khát Chân (ngã ba Trần Khát Chân – Nguyễn Khoái) – Đại Cồ Việt – Xã Đàn – Ô Chợ Dừa – Đê La Thành – Hoàng Cầu – Đê La Thành – Cầu Giấy – đường Bưởi – Lạc Long Quân – Âu Cơ – Nghi Tàm – Yên Phụ – Trần Nhật Duật – Trần Quang Khải – Trần Khánh Dư- Nguyễn Khoái – Trần Khát Chân.

Phạm vi của tuyến đường sẽ chạy qua địa bàn các quận Cầu Giấy, Tây Hồ, Ba Đình, Hoàn Kiếm, Hai Bà Trưng, Đống Đa (cũ).

Hiện dự án Vành đai 1 đoạn từ Hoàng Cầu tới Voi Phục đang thi công, nếu hoàn thành đoạn tuyến Hoàng Cầu – Voi Phục, đây sẽ là vành đai đầu tiên của Hà Nội được khép kín.

Cần chính sách hỗ trợ người dân khi cấm xe máy chạy xăng

TS Hoàng Dương Tùng, Chủ tịch Mạng lưới không khí sạch Việt Nam, đánh giá đây là một quyết tâm cần thiết của Chính phủ nhằm giảm ô nhiễm. Với chỉ thị này, toàn bộ khu vực bên trong vành đai 1 có thể được coi là vùng phát thải thấp.

Tuy nhiên, ông Tùng cho rằng thời gian từ nay đến 1-7-2026 không còn nhiều. Do đó, Hà Nội phải khẩn trương hành động, đẩy mạnh tuyên truyền và đặc biệt là tính toán phương án hỗ trợ người dân.

“Tôi nghĩ sẽ có tới hàng triệu xe máy phải chuyển đổi. Với số lượng lớn như vậy, chính quyền thành phố phải tính đến việc hỗ trợ người dân như thế nào?” – ông Tùng đặt vấn đề.

Ông Hoàng Dương Tùng nhấn mạnh bên cạnh các chương trình đổi xe của doanh nghiệp, Nhà nước cần có chính sách hỗ trợ trực tiếp cho người dân. Đồng thời Hà Nội cần khẩn trương quy hoạch, lắp đặt các trạm sạc công cộng để đáp ứng nhu cầu và bảo đảm an toàn…

Tại Chỉ thị số 20, Thủ tướng Chính phủ giao UBND TP Hà Nội lập, công bố đề án về vùng phát thải thấp (trong quý III-2025) và tổ chức tuyên truyền nâng cao nhận thức của cộng đồng trong việc thực hiện vùng phát thải thấp.

Ban hành cơ chế, chính sách hỗ trợ doanh nghiệp sản xuất, lắp ráp phương tiện sử dụng năng lượng sạch, doanh nghiệp phát triển hạ tầng phục vụ phương tiện sử dụng năng lượng sạch trong thực hiện chuyển đổi xanh.

Cùng với đó là chính sách khuyến khích, hỗ trợ người dân chuyển đổi từ phương tiện sử dụng nhiên liệu hóa thạch sang phương tiện sử dụng năng lượng sạch hoặc sử dụng phương tiện công cộng (Ban hành trước ngày 30-9-2025).

Người mẹ U70 bị cả 2 con gái “từ mặt” vì cách chia 600 triệu tài sản thừa kế: Cuộc đời các con trái ngược

Câu chuyện chia sổ tiết kiệm của người mẹ 68 tuổi lập tức tạo ra nhiều luồng ý kiến trên mạng xã hội.

Trong một video được đăng tải trên trang Bài Học Cuộc Sống, tâm sự giấu mặt của người mẹ tên Hồng (68 tuổi) đang thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Câu chuyện của bà Hồng xoay quanh cuốn sổ tiết kiệm trị giá 600 triệu đồng, định chia cho hai con gái nhưng không phân vân không biết nên làm thế nào cho hợp tình, hợp lý.

Theo đó, bà Hồng cho hay mình có 2 cô con gái đều đã ngoài 30 tuổi, lập gia đình riêng nhưng mỗi người lại có một cuộc sống khác biệt. “Con gái lớn nhà tôi thông minh học giỏi, khôn ngoan sắc sảo. Hiện cũng đã có công ăn việc làm ổn định, lấy chồng sinh hai bé 1 trai, 1 gái. Hai vợ chồng con cả cũng đã mua được nhà là một chung cư cao cấp trong thành phố, nhìn chung hoàn cảnh sống ổn”, bà Hồng kể về con gái lớn.

Trái ngược lại với hoàn cả của con đầu, đứa con gái út của bà Hồng lại có phần lận đận, vất vả hơn: “Con gái thứ hai của tôi từ nhỏ đã chịu thiệt thòi, không được giỏi giang như chị gái nên hiện đang sinh sống bằng nghề bán nước vỉa hè, còn chồng đi làm phụ hồ. Cuộc sống của hai vợ chồng bấp bênh, thuê một căn nhà cấp 4 trong khu nhà trọ xập xệ. Hai đứa con thì một đứa lớp 2, một đứa mới vào mẫu giáo nên nhìn chung cuộc sống rất khổ”.

Người mẹ U70 bị cả 2 con gái "từ mặt" vì cách chia 600 triệu tài sản thừa kế: Cuộc đời các con trái ngược- Ảnh 1.

Bà Hồng trăn trở về cuộc sống của hai cô con gái

Cũng chính bởi sự đối lập ấy, bà Hồng cho hay là người làm mẹ, bà dành nhiều tình thương hơn cho gái út. Hàng tháng, bà Hồng vẫn thường chu cấp thêm cho đứa con gái thứ 2 để có đồng ra đồng vào trang trải cuộc sống.

Tuy nhiên, con gái lớn khi biết mẹ thương em gái hơn thì có phần trách móc, tị nạnh. Cô cho rằng mẹ thiên vị và không công bằng. Trong khi đó, bà Hồng thì bày tỏ rằng con gái lớn có cuộc sống khá giả hơn thì nên hiểu và thông cảm em cũng như cách bà đối xử với con gái út.

Song, đỉnh điểm mâu thuẫn là khi bà Hồng tiết lộ có quyển số tiết kiệm 600 triệu đồng và dự định chia cho con gái lớn 200 triệu đồng, con gái út 400 triệu đồng. Biết được điều này, con gái lớn của bà Hồng bày tỏ sự khó chịu vì mẹ không công bằng. Con gái của bà Hồng giải thích: “Mỗi người có một nỗi khổ khác nhau. Con thương mẹ vì mẹ già rồi, không muốn để mẹ lo nghĩ và con cũng thương con cái của con nên cố gắng vay tiền mua nhà. Mẹ có biết con đang nợ ngân hàng đến 2 tỷ đồng, hàng tháng phải vất vả thu xếp trả. Tiền em gái đi thuê nhà có bằng tiền con trả lãi ngân hàng không? Nỗi khổ của con là không ai nhìn thấy, nên mẹ phải thương con”.

Nghe xong chia sẻ của con gái lớn, bà Hồng cũng nghẹn ngào cho hay đây là lần đầu biết đến góc khuất trong cuộc sống của con gái. Bà Hồng cảm thấy thương cả hai con nhưng cũng không biết phải làm thế nào cho hợp tình, hợp lý. Vì vậy bà quyết định tạm giữ lại số tiền cho mình để dưỡng già. Sau này khi mất đi, bà dự định sẽ để các con chia tài sản theo quy định của pháp luật.

Người mẹ U70 bị cả 2 con gái "từ mặt" vì cách chia 600 triệu tài sản thừa kế: Cuộc đời các con trái ngược- Ảnh 2.

Việc chia cuốn sổ tiết kiệm 600 triệu đồng sao cho hợp tình, hợp lý khiến bà Hồng mất ngủ

Câu chuyện này sau khi được đăng tải và viral trên MXH đã khiến rất nhiều người bàn luận, đưa ra những quan điểm khác nhau.

Không ít người cho rằng, con gái lớn của bà Hồng đang có phần ích kỷ, không nghĩ cho mẹ và em gái. Bởi dù có phải đi trả nợ ngân hàng nhưng nhìn chung, cô vẫn đang có tài sản là một ngôi nhà và cả hai vợ chồng cũng đều có công ăn việc làm ổn định. Trong khi đó, con gái út của bà Hồng thì ở nhà thuê tạm bợ, công việc bấp bênh nên nếu được hưởng số tiền nhiều hơn từ mẹ cũng là điều hợp lý.

Tuy nhiên, một vài ý kiến khác cho rằng cuộc sống ai cũng vất vả và có những điều khó để nhìn bên ngoài đánh giá. Do đó người mẹ luôn cần sự không bằng, chia đều cho các con và mỗi người tự sử dụng để gây dựng cuộc sống riêng. Ngoài ra, phần đông cho rằng bà Hồng nên giữ lại số tiền đó để dưỡng già, lo đau ốm, bệnh tật để không phiền đến các con.

Một số bình luận của cộng đồng mạng:

– “Người già hay nghĩ đơn giản: đứa nào khổ hơn thì giúp nhiều hơn. Nhưng người trẻ bây giờ lại nhạy cảm chuyện ‘đối xử công bằng’. Câu chuyện này nói lên đúng khoảng cách thế hệ luôn”.

– “Theo tôi, bà nên giữ số tiền đó cho riêng mình là đúng nhất. Vì mình lớn tuổi rồi, bệnh tật ốm đau không biết đâu mà lường. Còn các con đã lớn, xây dựng gia đình riêng, cứ để chúng tự lập, xoay sở. Có như vậy chúng mới thấu hiểu nỗi khổ của cha mẹ trước đây nuôi nấng, chăm sóc”.

– “Tốt hơn là cứ để tiền đó dưỡng già, sau này bị bệnh thì xem ai là người chăm sóc mình tận tình, lúc đó mới hiểu được lòng hiếu thảo thật sự của những đứa con và chia của cải vẫn chưa muộn”.

– “Hoặc là giữ lại, hoặc là chia đều cả 3 người mỗi người 200 triệu đồng. Bác cũng có tiền lo cho mình mà con cái cũng có thêm phần nào trang trải cuộc sống”.

– “Thực ra cũng không thể trách ai trong câu chuyện này. Nhưng bài học lớn nhất là tình thân rất cần sự thấu hiểu hai chiều. Người cho nên giải thích rõ lý do, người nhận cũng nên học cách đặt mình vào hoàn cảnh của người khác”.

Còn bạn, quan điểm của bạn thế nào?

Góa chồng 5 năm thì ng-ã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 t-uổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son, ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 10 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi …

“Góa chồng 5 năm thì ngã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 tuổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son. Ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 10 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi…”

Người ta nói tuổi già là khi con người bắt đầu sống cho mình, sau những tháng năm đã từng sống vì con, vì cháu, vì xã hội. Tôi không ngờ, ở cái tuổi 65 – cái tuổi mà nhiều người đã xem như thời gian để chuẩn bị buông tay với thế giới này – tôi lại một lần nữa thấy tim mình rung động, rạo rực và… dại khờ như thời thiếu nữ.

Tôi là Hồng, giáo viên cấp ba về hưu đã 10 năm. Góa chồng năm 60 tuổi, tôi từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ khép lại với những trang sách, chén trà và vài buổi họp mặt hội người cao tuổi. Chồng tôi – ông Minh – là người đàng hoàng, sống hết lòng với vợ con. Nhưng căn bệnh ung thư quái ác đã cướp ông đi sau ba năm chiến đấu. Ngày ông mất, tôi chẳng còn tha thiết gì chuyện đi lại hay mở lòng với ai.

Thế nhưng, định mệnh luôn có cách để kéo người ta khỏi bóng tối. Và của tôi… mang tên Quốc – một chàng trai 25 tuổi, trẻ hơn tôi đúng 40 tuổi tròn.

Tôi gặp Quốc trong một buổi học vẽ tại trung tâm văn hóa quận. Ban đầu, tôi thấy ngạc nhiên vì một cậu trai trẻ như vậy lại tham gia lớp vẽ toàn người trung niên và cao tuổi. Quốc có nụ cười hiền, đôi mắt to và sáng. Cậu thường đến sớm, sắp bàn ghế cho mọi người và trò chuyện thân thiện, lễ phép.

Tôi không nghĩ gì nhiều cho đến lần cậu tình nguyện chở tôi về vì hôm đó trời mưa to, xe tôi bị thủng lốp. Từ hôm ấy, hai cô cháu – ban đầu tôi vẫn quen gọi thế – bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Quốc kể mình là nhân viên IT, từng học Đại học Bách Khoa, nhưng đang ấp ủ mở một studio thiết kế riêng. Mê vẽ từ nhỏ nhưng không có điều kiện theo đuổi, giờ tranh thủ học lại để thoả niềm đam mê.

Cậu nói chuyện có duyên, lịch sự và đầy hoài bão. Tôi thấy mình như sống lại những ngày tháng mới yêu chồng, khi còn là cô giáo trẻ dạy văn tràn đầy nhiệt huyết. Quốc hay gọi tôi là “cô Hồng xinh đẹp nhất lớp”, và mỗi lần như vậy tôi lại bật cười, má đỏ ửng như thiếu nữ.

Chúng tôi bắt đầu đi uống cà phê sau giờ học, rồi ăn tối, rồi… Quốc tỏ tình. Cậu bảo:
– “Con biết người ta sẽ nói gì, nhưng con thật lòng. Con yêu cô.”

Tôi hoảng hốt. Tôi hơn cậu những 40 tuổi. Tôi có cháu nội bằng nửa tuổi cậu. Tôi là người phụ nữ từng có chồng, có tuổi, có nếp nhăn, có vết nám. Tôi từng nói:
– “Quốc, con đang lẫn lộn giữa sự kính mến và tình yêu thôi. Cô… không thể đâu.”

Nhưng cậu không từ bỏ. Quốc nhắn tin, gọi điện, đến nhà thăm tôi, mua thuốc bổ, dắt tôi đi khám bệnh, dạy tôi cách dùng điện thoại thông minh, đặt app giao hàng… Mỗi lần tôi yếu lòng, cậu đều có mặt.

Dần dần, tôi không còn chống cự nữa. Trái tim tôi đã chịu thua. Cảm giác được yêu thương, được quan tâm sau bao năm đơn độc khiến tôi mềm lòng. Tôi thấy mình trẻ lại, yêu đời. Tôi mặc váy hoa, thoa chút son mỗi khi đi gặp Quốc. Tôi cười nhiều hơn. Bọn trẻ trong nhà thấy tôi vui, cũng mừng. Nhưng tôi giấu kỹ mối quan hệ này với chúng.

Một ngày, Quốc nói:
– “Mẹ con ở quê muốn gặp cô. Con muốn dẫn cô về ra mắt.”

Tôi bối rối, nhưng trong lòng lại dấy lên một thứ cảm giác rất nữ tính – hồi hộp, e thẹn và kỳ vọng. Tôi đồng ý. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ “lấy chồng” lần nữa, nhưng với Quốc, tôi bắt đầu tin vào điều kỳ diệu.

Ngày chuẩn bị về quê Quốc, cậu đến nhà, mang theo bó hoa lớn và vẻ mặt hơi khác thường. Cậu im lặng một lúc rồi nói:
– “Cô ơi, con có chuyện này muốn nhờ.”

Tôi nhìn cậu, tim bỗng đập nhanh, linh cảm có điều gì đó không ổn. Cậu tiếp:
– “Con đang chuẩn bị mở studio. Giấy tờ thuê mặt bằng xong rồi, nhưng vẫn thiếu vốn. Con cần tạm khoảng 10 cây vàng. Vay ngân hàng thì phức tạp, mà không kịp xoay. Cô có thể giúp con… mượn tạm không? Sau này con kiếm được sẽ trả đủ.”

Tôi lặng người. Một trăm cây vàng. Con số không nhỏ. Đó là gần như toàn bộ tiền tích cóp, dành dụm cả đời tôi, cộng với phần chia của các con gửi lại để tôi dưỡng già.

Tôi không vội trả lời. Cả đêm đó, tôi không ngủ. Tôi nghĩ về ánh mắt của Quốc, về những cái nắm tay, những buổi tối trò chuyện, những lần cậu kiên nhẫn đưa tôi đi khám bệnh. Tôi cũng nghĩ về những câu chuyện tôi từng đọc, từng nghe – về những phụ nữ lớn tuổi bị lừa bởi những người trẻ có vẻ ngoài tử tế.

Sáng hôm sau, tôi nhìn Quốc, mắt đỏ hoe:
– “Cô sẽ giúp con. Nhưng mình phải làm giấy tờ cho rõ ràng, có chữ ký, thời hạn hoàn trả. Không phải vì cô không tin con… mà vì cô muốn cả hai bên đều minh bạch. Con thấy sao?”

Quốc im lặng một lúc rồi gật đầu:
– “Dạ, con hiểu.”

Tôi vay thêm từ người quen, bán miếng đất nhỏ ở Long An để gom đủ số tiền. Tôi tin Quốc. Tôi muốn tin rằng tình yêu này là thật, rằng tôi không phải đang mù quáng.

Nhưng tôi không biết… mình sắp bước vào một vòng xoáy của sự thật, của hoài nghi và của những vết thương sâu khó lành.

Ngày tôi đưa Quốc tờ giấy vay tiền với chữ ký hai bên, lòng tôi nhẹ nhõm. Cậu vui vẻ, ôm tôi chặt như một đứa trẻ được quà. Còn tôi, dù có chút lo lắng, nhưng vẫn tin rằng tình yêu chân thành sẽ là sợi dây giữ chặt mối quan hệ này.

Ba ngày sau, chúng tôi về quê Quốc ở Bến Tre. Đó là lần đầu tiên tôi ra mắt gia đình nhà… “chồng tương lai” – dù trong đầu vẫn chưa dám gọi vậy. Mẹ Quốc là một người phụ nữ dáng khắc khổ, đôi mắt hiền nhưng ánh nhìn rất sắc. Bà đón tôi bằng một nụ cười nhạt và câu chào xã giao:
– “Dạ chào chị… à, cô.”

Tôi hiểu. Tôi cũng từng làm mẹ chồng, tôi biết ánh mắt ấy – ánh mắt không đồng tình nhưng buộc phải chấp nhận. Suốt hai ngày ở lại, không khí giữa tôi và gia đình cậu lửng lơ như làn khói. Mọi người lịch sự, nhưng giữ khoảng cách. Quốc thì luôn ở bên tôi, nắm tay, rót nước, chăm sóc như để chứng minh cho cả nhà thấy tình yêu cậu dành cho tôi là thật.

Tôi ra về với lòng hơi nặng trĩu. Nhưng nghĩ rằng “thời gian sẽ khiến họ hiểu”, tôi tự an ủi mình.

Những tuần sau đó, Quốc bắt đầu bận bịu hơn. Cậu nói lo thủ tục, thuê người thiết kế nội thất, mua thiết bị… Cậu ít đến thăm tôi hơn, tin nhắn thưa dần. Nhưng mỗi khi tôi nhắn hỏi, cậu đều trả lời nhanh, nói “đang chạy việc, thương cô lắm”.

Tháng thứ hai trôi qua, tôi bắt đầu thấy bất ổn. Studio mà cậu nói sắp khai trương vẫn chưa có bảng hiệu, không thấy địa chỉ rõ ràng. Tôi hỏi thì cậu nói:
– “Bên chủ nhà đổi ý phút chót, con đang tìm mặt bằng mới, cô yên tâm.”

Tôi cười gượng, gật đầu. Nhưng trong lòng dấy lên cảm giác quen thuộc – cảm giác tôi từng có khi lo cho chồng nằm viện, khi nghe bác sĩ bảo “không sao đâu”, mà tôi biết… là sắp rồi.

Tôi bắt đầu âm thầm tìm hiểu. Tôi nhờ đứa cháu làm bên pháp lý kiểm tra tờ giấy vay nợ – thì phát hiện chữ ký Quốc để là tên thật, nhưng số căn cước cậu đưa là… giả. Căn cước đó thuộc về một người khác hoàn toàn.

Tôi hoảng. Tôi gọi Quốc, không bắt máy. Tôi đến phòng trọ cậu từng dẫn tôi tới – thì được biết “cậu dọn đi ba tuần trước rồi”.

Tôi suy sụp.

Ba ngày tôi nằm trên giường, không ăn uống. Tôi kể lại hết cho con gái – người mà tôi từng giấu vì sợ chúng phản đối. Nó lặng người, nhưng không mắng tôi. Nó chỉ ôm tôi khóc:
– “Má… má bị lừa rồi…”

Tôi báo công an. Nhưng vì giấy vay nợ có chữ ký, không có địa chỉ cư trú rõ ràng, không có xác minh nhân thân hợp lệ… nên rất khó xử lý. Họ lập biên bản nhưng nói thẳng:
– “Trường hợp này có dấu hiệu lừa đảo tình cảm – tiền bạc. Nhưng tìm đối tượng sẽ lâu, nếu hắn dùng danh tính giả thì rất khó.”

Tôi lặng thinh. Một đời làm cô giáo, từng răn dạy bao nhiêu học sinh sống đúng, sống thật… vậy mà lúc cuối đời, lại dại dột như thế này.

Căn nhà tôi đang ở cũng là phần thế chấp để lấy tiền cho Quốc. Tôi phải bán nó, chuyển về ở chung với con gái. Nó thương tôi lắm, nhưng tôi hiểu, trong lòng nó vẫn có phần trách mẹ mình… vì một phút lầm lỡ.

Còn Quốc? Tôi không rõ cậu có từng yêu tôi thật hay chỉ diễn. Nhưng có lẽ… với tôi, mọi thứ đều là thật – kể cả nỗi đau.

Mỗi đêm, tôi vẫn thường mở lại hình chụp hai đứa ở quán cà phê nhỏ, nơi cậu hay ngồi chỉnh sửa tranh digital. Tôi từng tin, từng hy vọng… và giờ, chỉ còn lại sự tỉnh thức muộn màng.

Có người hỏi tôi, nếu quay lại thời điểm ấy, tôi có trao 10 cây vàng cho cậu ta nữa không? Câu trả lời là không – vì tôi không muốn ai khác phải chịu đựng sự tủi hổ và mất mát như tôi đã từng.

Nhưng nếu hỏi tôi có hối hận vì đã yêu không? Thì… cũng không nốt. Vì ít ra, trong khoảnh khắc đó, tôi được sống lại tuổi trẻ – được mỉm cười, được hồi hộp, được tin vào điều đẹp đẽ.

Chỉ tiếc… là tôi đã đặt lòng tin sai người.