Home Blog Page 3

Lập tức t:iêu h:ủ:y gần 2.000 gấu bông “BB Three” do chứa ch;;ất đ;;ộc_h:;ại, hàng triệu người đã mua phải rồi trời ơi

Giấc mộng kiếm lời nhờ việc mua đi bán lại Labubu đã tan tành sau thời gian rất ngắn.

Trong thế giới đầy màu sắc của đồ chơi sưu tầm, Labubu từng là cái tên khiến cả thị trường phải chú ý. Nhưng giờ đây, những người buôn bán không chính thức – thường được gọi là người đầu cơ đồ chơi, chuyên mua đi bán lại với giá cao hơn giá gốc – đang phải đối mặt với cú sốc lớn. Giá bán của những con Labubu đã bị giảm đến một nửa chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, khiến nhiều người phải suy nghĩ lại về con đường mình chọn.

Dân đầu cơ “ôm” Labubu đã khóc: Từng bán được gấp đôi gấp ba giá gốc, giờ đây chỉ có thể tự trưng trong góc nhà- Ảnh 1.

Cơn sốt Labubu đã thoái trào chỉ sau vài tháng

Kể từ sau ngày 20 tháng 6, giá bán của Labubu trên thị trường đầu cơ đã giảm mạnh, gần như bị giảm nửa. Nguyên nhân chủ yếu được cho là bởi việc nhà sản xuất chính thức – Pop Mart tăng cường cung ứng sản phẩm. Đồng thời, sức hút của dòng sản phẩm này cũng giảm dần, phần nào do tin tức về việc các cổ đông chính của Pop Mart rút vốn ở thời điểm đỉnh cao, làm dấy lên lo ngại về một xu hướng suy giảm.

Một “người đầu cơ” Labubu tại Thẩm Quyến (Trung Quốc) đã chia sẻ, chỉ trong một buổi sáng khi đồ chơi này đang siêu hot, anh và đồng nghiệp đã mua được tổng cộng 15 con Labubu với giá gốc. Kế hoạch của họ là bán lại với giá cao gấp đôi hoặc gấp ba. Tuy nhiên, thực tế đã không như mong đợi. Anh chỉ bán được 10 con và giữ lại 5 con, với hy vọng bán được với giá gấp 4 lần, nhưng không ai mua. Anh nhận ra rằng, phần lớn những người tại hiện trường cũng là mua để đầu cơ như mình.

Dân đầu cơ “ôm” Labubu đã khóc: Từng bán được gấp đôi gấp ba giá gốc, giờ đây chỉ có thể tự trưng trong góc nhà- Ảnh 2.

Người lỡ “ôm” Labubu hiện gần như không thể bán được, hoặc phải bán lỗ

Có thể thấy, việc kinh doanh Labubu không hề đơn giản như nhiều người vẫn nghĩ. Trước đây, anh từng buôn bán mặt hàng như rượu Mao Đài, vé xem concert, nhưng chỉ mới chuyển sang đầu cơ Labubu từ cuối tháng 5. Anh thừa nhận rằng mình không hiểu giá trị thực sự của những món đồ chơi này, thậm chí còn không biết chất liệu từ cao su hay silicon. Lý do chính khiến anh tham gia chỉ là vì lợi nhuận từ việc mua đi bán lại.

Bây giờ, khi sức nóng của Labubu đã giảm đi, anh quyết định sẽ quay lại con đường cũ, tiếp tục với nghề buôn rượu và vé xem hòa nhạc. Cái kết cho hành trình ngắn ngủi với Labubu của đầu cơ này có vẻ như đã được báo trước, khi đây là một cơn sốt không ai rõ ngày nào sẽ hạ nhiệt.

Labubu, Baby Three, Koromi… là những sản phẩm đồ chơi được giới trẻ ưa chuộng và từng tạo nên “cơn sốt” toàn cầu. Nhưng cùng với đó là những hệ lụy đang được cảnh báo.

Tạm dừng bán vì… hỗn loạn

Sau cảnh hỗn loạn của đám đông chen lấn xếp hàng mua Labubu, nhà phân phối Pop Mart đã tạm dừng mọi hoạt động bán sản phẩm này tại các cửa hàng trên khắp Vương quốc Anh.

“Để đảm bảo an toàn và thoải mái cho mọi người, chúng tôi sẽ tạm dừng mọi hoạt động bán đồ chơi nhồi bông THE MONSTERS trong cửa hàng và trên roboshop cho đến khi có thông báo mới”, Pop Mart đăng trên trang Instagram hồi cuối tháng 5. Tuy nhiên, hoạt động bán hàng trực tuyến vẫn sẽ tiếp tục như thường lệ, công ty cho biết thêm.

“Sản xuất tại Trung Quốc” Labubu, đồ chơi nhồi bông kỳ quặc, phủ cao su với đôi tai nhọn, đôi mắt quỷ quyệt, hàm răng lởm chởm và nụ cười tinh nghịch, đã trở thành “cơn sốt” đồ chơi trên toàn châu Á. Labubu, được thiết kế bởi Kasing Lung người Hồng Kông (Trung Quốc) và sản xuất và phân phối bởi Pop Mart, nhà bán lẻ đồ chơi thời thượng hàng đầu Trung Quốc.

Labubu và các đồ sưu tầm bí ẩn khác, thường được giữ trong bao bì kín được gọi là hộp mù, giúp định hình lại nhận thức toàn cầu về các sản phẩm “sản xuất tại Trung Quốc”. Thay vì bị coi là những mặt hàng sản xuất hàng loạt giá rẻ, đồ chơi đang được công nhận trên toàn cầu nhờ thiết kế độc đáo, sức mạnh thương hiệu và khả năng khai thác các xu hướng tiêu dùng mới nổi.

Labubu được bày bán ở Pop Mart (Thượng Hải, Trung Quốc). (Ảnh: SCMP/Mandy Zuo)

Đồ chơi của Pop Mart thường được đóng gói trong hộp kín để khơi dậy sự tò mò và phấn khích của người tiêu dùng, nhưng chúng không hề rẻ. Một bộ sáu hình Labubu nhỏ, mỗi hình có một tư thế và trang phục khác nhau.

Bùng phát ma túy “Labubu”

Tờ The Nation của Thái Lan đưa tin cảnh báo của Trung tâm Chống độc Ramathibodi về sự bùng phát ma túy “Labubu” hoặc “Khanom” (có nghĩa là “đồ ăn nhẹ”). Những viên thuốc này được cho là mô phỏng theo nhân vật đồ chơi nhồi bông nổi tiếng “Labubu”, do nhà thiết kế người Hồng Kông (Trung Quốc) Kasing Lung sáng tạo.

Tại lễ hội Songkran (lễ hội té nước của Thái Lan) mới đây, hai người dùng “Labubu” đã tử vong và một người vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU). Ba bệnh nhân sử dụng loại thuốc này khi tham dự lễ hội té nước ở Bangkok và đã bị các phản ứng nghiêm trọng, bao gồm bất tỉnh, co thắt cơ, suy hô hấp và ngừng tim.

Những phát hiện ban đầu cho thấy loại thuốc này có thể là sự kết hợp của một chất kích thích và một chất gây ức chế, có thể khuếch đại tác dụng của nhau một cách nguy hiểm. Tuy nhiên, trung tâm cho biết, phân tích trong phòng thí nghiệm vẫn đang được tiến hành để xác nhận chính xác các chất liên quan.

Thái Lan cảnh báo về sự bùng phát của ma túy “Labubu”. (Ảnh: The Nation)

Trung tâm cũng cho biết một sự cố tương tự đã xảy ra vào năm 2022 với sự lây lan của “K Nom Phong” – một loại thuốc hỗn hợp gây tử vong trên khắp Thái Lan. Trung tâm cảnh báo rằng các trường hợp hiện tại có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, vì các trường hợp tử vong liên quan khác vẫn có thể đang được giám định pháp y hoặc liên quan đến những bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch tại các bệnh viện khác. Các nhà chức trách đã phối hợp với Văn phòng Ban Kiểm soát Ma túy (ONCB) và các mạng lưới học thuật về các vấn đề liên quan đến ma túy để có hành động đối phó với sự lan tràn của ma túy “Labubu”.

Baby Three bị tiêu hủy do có hàm lượng chất cấm

Cũng như Labubu, Baby Three là dòng đồ chơi do một công ty Trung Quốc tạo ra với các nhân vật mặt tròn có nhiều biểu cảm khác nhau. Ra mắt vào tháng 5 năm 2024, những con búp bê này đã trở nên phổ biến ở Việt Nam vào cuối năm ngoái do có nhiều mẫu mã và mùi hương ngẫu nhiên. Chúng được đựng trong những “hộp mù”, nghĩa là người mua không hề biết sẽ mua được thiết kế Baby Three nào cho đến khi mở hộp.

Mặc dù “cơn sốt” Baby Tree đã giảm nhưng kết quả giám định lô hàng bị thu giữ ở Quảng Ninh mới đây cho thấy, sản phẩm có hàm lượng Formaldehyde vượt mức giới hạn cho phép, vi phạm quy chuẩn kỹ thuật quốc gia và có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe người sử dụng.

Thông tin từ Công an tỉnh Quảng Ninh, đơn vị này đã tổ chức tiêu hủy gần 2.000 đồ chơi bằng bông nhãn hiệu Baby Three. Đây là số hàng hóa không rõ nguồn gốc, có chứa hàm lượng Formaldehyde vượt quy chuẩn cho phép, gây nguy hại đến sức khỏe người tiêu dùng.

Viện Y tế Quốc gia Mỹ (NIH) định nghĩa formaldehyde là hóa chất không màu, có mùi hăng nồng và dễ bắt lửa. Đây là hợp chất được sử dụng phổ biến trong công nghiệp, xuất hiện trong vật liệu xây dựng như ván ép, gỗ nén và trong vai trò chất khử trùng, diệt khuẩn tại các cơ sở y tế, phòng thí nghiệm, nhà xác.

Báo Sức khoẻ & Đời sống cho biết, theo chuyên gia hóa học công nghiệp – TS Vũ Đình Hưng, để tăng tính thẩm mỹ cho sản phẩm, một số nhà sản xuất còn bổ sung thêm chất trợ nhuộm vào vải – chủ yếu để giữ nếp, chống nhăn. Nếu không sử dụng các chất phụ gia kể trên, vải sẽ dễ bị nhăn, phai màu, kém bền và làm tăng đáng kể chi phí sản xuất. Điều đáng lo ngại là nếu không kiểm soát chặt chẽ, lượng formaldehyde tồn dư trong các chất trợ nhuộm này có thể vượt quá ngưỡng an toàn, gây nguy hại cho sức khỏe người sử dụng, đặc biệt là trẻ nhỏ.

Cơ thể con người khi tiếp xúc với formaldehyde ở mức độ nhẹ nhất có thể gây ho và dị ứng da; ở mức độ cao hơn gây chảy nước mắt; thậm chí có thể gây đau rát cho mắt, mũi và họng. Đặc biệt, formaldehyde là chất gây dị ứng mạnh và có khả năng gây ung thư ở người. Ngoài ra, formaldehyde xâm nhập vào cơ thể con người, hủy hoại và phá hỏng các cơ quan khiến chúng mất nhiều chức năng, khiến hệ miễn dịch cũng bị ảnh hưởng và dần suy yếu đi. Thậm chí có thể gây tử vong khi nó chuyển hóa thành axit formic làm tăng axit trong máu, gây thở nhanh và thở gấp, bị hạ nhiệt, hôn mê. Phụ nữ mang thai tiếp xúc với fomaldehyd sẽ ảnh hưởng lớn đến sự phát triển bình thường của thai nhi, thậm chí có thể gây ra đột biến, sai lệch trong cấu trúc nhiễm sắc thể của bào thai. Từ đó, trẻ ra đời rất dễ mắc phải dị tật, bệnh bẩm sinh… Đặc biệt, trẻ em không phải lúc nào cũng phản ứng với hóa chất giống như người lớn, vì vậy cần chú ý bảo vệ trẻ tốt hơn để không tiếp xúc với hóa chất này.

Công an chặn bắt chiếc xe tải chở 190 con lợn nhiễm dịch tả lợn Châu Phi. chuẩn bị đưa vào các chợ đầu mối

Lực lượng công an liên tiếp phát hiện các vụ việc vận chuyển lợn nhiễm bệnh. Có trường hợp, cả xe tải chở đầy lợn dương tính với dịch tả châu Phi.

Sáng 12.7, Cục CSGT (C08, Bộ Công an) cho biết, lực lượng công an tỉnh Phú Thọ vừa phát hiện vụ vận chuyển số lượng lớn lợn nhiễm bệnh.

Xe tải chở 190 con lợn dương tính với dịch tả châu Phi. ẢNH: C08

Theo đó, lúc 9 giờ sáng qua 11.7, tại Km27+900m đường Hòa Lạc – Hòa Bình thuộc P.Kỳ Sơn, tỉnh Phú Thọ, tổ công tác của Đội CSGT số 4 thuộc Phòng CSGT Công an tỉnh Phú Thọ tiến hành dừng, kiểm tra xe tải mang biển số 37H-014.xx.

Xe này do ông P.Đ.D (42 tuổi, trú tại Nghệ An) điều khiển, chở theo 190 con lợn, đang di chuyển theo hướng Sơn La – Hà Nội.

Làm việc với công an, ông D. không xuất trình được các loại giấy tờ chứng nhận kiểm dịch động vật, hồ sơ nguồn gốc, giấy phép vận chuyển, sổ theo dõi tiêm phòng.

Kết quả xét nghiệm nhanh cho thấy, toàn bộ số lợn trên dương tính với dịch tả châu Phi.

Tổ công tác tiến hành bàn giao phương tiện và số lợn bị nhiễm bệnh cho các đơn vị chức năng có thẩm quyền để tiêu hủy và xử phạt theo quy định pháp luật.

Trước đó, hôm 9.7, tổ công tác Công an xã Tam Dương Bắc (Phú Thọ) phối hợp cùng cán bộ thú y – kiểm dịch cũng phát hiện và ngăn chặn một xe tải vận chuyển lợn không rõ nguồn gốc.

Chiếc xe này do tài xế V.T.C (25 tuổi, trú tại Hải Phòng) điều khiển, chở theo 23 con lợn với tổng trọng lượng khoảng 1.600 kg, lưu thông theo hướng từ xã Tam Dương Bắc đi xã Tam Đảo.

Qua làm việc, công an xác định chủ số lợn nêu trên là P.K.H (47 tuổi, trú tại Hải Phòng). Lợn được mua từ một hộ dân tại xã Đại Đình (Phú Thọ), đang trên đường vận chuyển về Hải Phòng để tiêu thụ.

Lực lượng chức năng tiến hành xét nghiệm nhanh 3 mẫu ngẫu nhiên từ 23 con lợn, kết quả cho thấy 2/3 mẫu dương tính với virus dịch tả lợn châu Phi.

Toàn bộ số lợn đã được tiêu hủy theo đúng quy trình kiểm dịch và phòng, chống dịch bệnh động vật.

Nguồn: https://thanhnien.vn/cong-an-chan-bat-xe-tai-cho-day-lon-nhiem-benh-18525071209425678.htm

R::ù:ng m:ì:nh n;;ữ s;i;nh rủ nhau đi “bán tr;ứ;ng” 570 triệu/ lần để lấy tiền tiêu xài, trả nợ: Càng xinh đẹp, học thức “tr;ứ;ng” càng đắt

Trước cửa nhà vệ sinh công cộng, Lý Hồng, sinh viên đại học ở Hồ Bắc nhìn thấy tờ quảng cáo: “Trứng rụng hàng tháng rất tiếc, bán đi, thu nhập trên 10.000 tệ mỗi tháng”.

Cô gái 18 tuổi mới bước chân lên thành phố lập tức bị thu hút và gọi vào số điện thoại ghi trên tờ quảng cáo, khi tiền trong ví sắp cạn.

Sau một tuần, vượt qua cuộc kiểm tra sức khỏe và tiêm thuốc rụng trứng, Lý Hồng chính thức bước vào “cánh cửa ma quái”, theo cách cô ví von. Hai ngày sau, một cặp vợ chồng hiếm muộn ở Vũ Hán đến tìm gặp Lý và đưa cho cô tiền đặt cọc 20.000 tệ. Người trung gian nói rằng cô sẽ nhận thêm 130.000 tệ nữa sau khi việc lấy trứng hoàn thành. Điều này có nghĩa trứng của cô sinh viên này có giá 150.000 tệ (khoảng 570 triệu đồng).

Một trong những tờ quảng cáo mua bán trứng của nữ sinh được dán tại các nhà vệ sinh công cộng tại Hồ Nam. Ảnh: qq.

Một trong những tờ quảng cáo mua bán trứng của nữ sinh được dán tại các nhà vệ sinh công cộng tại Hồ Nam. Ảnh: qq.

“Hàng tháng bố mẹ chỉ gửi cho tôi 3.500 tệ (hơn 13 triệu đồng). Số tiền này không đủ chi trả cuộc sống nên buộc tôi phải làm thêm”, cô gái lý giải vì sao đi bán trứng.

Lý Hồng bắt chuyến tàu cao tốc đến Vũ Hán, nơi cô nhận được hàng trăm nghìn tệ trong cuộc giao dịch cuối cùng. Toàn bộ quá trình lấy trứng chỉ mất mười phút. “Có thể nói việc kiếm tiền này khá dễ dàng và đơn giản. Việc làm này còn ít tổn hại hơn là phải đi phá thai với bạn trai”, cô nói.

Theo những gì cô gái 18 tuổi kể lại, cô được đưa đến một bệnh viện tư nhân để siêu âm. Sau đó được tiêm HCG (Human Chorionic Gonadotropin, được sử dụng như một phần hỗ trợ để làm tăng hiệu quả của quá trình điều trị hiếm muộn ở nữ giới). Một ngày sau, Lý cùng với một vài cô gái trẻ được đưa lên một chiếc ôtô, bịt kín mắt và đến một nơi gọi là “Phòng phẫu thuật”. Tại đây Lý được đưa lên bàn phẫu thuật, một người nhanh chóng gây tê, một người dùng cây gậy dài khoảng 35cm để chọc hút trứng. Mười phút sau, công việc hoàn thành. Trong quá trình làm thủ thuật, cô hoàn toàn tỉnh táo vì không được gây mê. Trứng lấy trong ngày sẽ được thụ tinh trong ống nghiệm với tinh trùng của người đàn ông mua trứng. Nếu mọi việc suôn sẻ, phôi thai sẽ được đưa vào tử cung của người mang thai hộ.

Lý sau đó được đưa sang phòng khác nghỉ ngơi khoảng 2 tiếng rồi được về nhà. Cô không quan tâm đến việc phẫu thuật có gây hại cho cơ thể hay không, mà hỏi người môi giới: “Khi nào đến lần lấy trứng tiếp theo?” Điều này có ý nghĩa quan trọng với Lý bởi cô có thể kiếm tiền dễ dàng mà không phải lao động nặng nhọc. Sau khi lấy được tiền, cô gái trẻ đã sắm chiếc điện thoại iPhone 12 và một máy tính xách tay, đồng thời chi 10.000 tệ mua quần áo đẹp.

Vài tháng sau, khi đã trở thành người môi giới, Lý Hồng mới hiểu vì cô có ngoại hình đẹp, trình độ học vấn cao nên trứng của mình có giá cao ngất ngưởng như vậy. “Đó là nhu cầu lớn từ những người muốn mua trứng. Suy cho cùng ai cũng mong con mình được thừa hưởng gen chất lượng cao”, cô nói.

Trải qua lần bán trứng đầu tiên, Lý chính thức gia nhập đội ngũ chuyên “săn” nữ sinh tại các trường đại học để môi giới bán trứng. Đối tượng nhắm vào là những cô gái đang vay nợ nhiều, trình độ càng cao trứng càng được giá. Lý cho biết, cô đã trở thành đại lý cấp 2 và được hưởng hoa hồng trên mỗi trường hợp giao dịch thành công.

Từ một người bán, nữ sinh viên năm nhất đã trở thành mắt xích của một trong những đường dây mua bán này của Trung Quốc.

Giám đốc bệnh viện phụ sản thuộc Trường Đại học Y Chiết Giang, Châu Y Mẫn cho hay, thủ thuật lấy trứng không đúng quy trình có thể gây tổn thương tử cung, bàng quang, ruột, mạch máu và các cấu trúc vùng chậu khác xung quanh buồng trứng. Ngoài ra, phụ nữ sau phẫu thuật lấy trứng cũng có thể bị tổn thương buồng trứng cấp tính, chảy máu, nhiễm trùng, nghiêm trọng hơn là vô sinh. Nhiều sinh viên từng bán trứng kể lại rằng họ phải trải qua quá trình không gây tê, đau đớn tột cùng, “Điều này rất có thể gây sốc ngừng tim ngay trên bàn mổ”, bác sĩ Châu nói.

Giá bán trứng của nữ sinh đại học tại Trung Quốc được xác định bởi độ tuổi, trình độ cũng như ngoại hình. Sinh viên cao đẳng có giá 50-80.000 tệ (190-304 triệu đồng), sinh viên đại học cao hơn từ 100.000 đến 150.000 tệ (tương đương 380-570 triệu đồng), còn sinh viên theo học tại những trường đại học trọng điểm hoặc thuộc top trường tốt của Trung Quốc giá cao hơn nữa. Một số công ty môi giới còn khuyến khích các nữ sinh rủ thêm bạn học kiếm phí giới thiệu từ 3.000-5.000 tệ (11-19 triệu đồng) cho một trường hợp thành công.

Một số nữ sinh tại Quảng Châu được kiểm tra sức khỏe, đo chiều cao cân nặng trước khi bán trứng. Ảnh: qq.

Một số nữ sinh tại Quảng Châu được kiểm tra sức khỏe, đo chiều cao cân nặng trước khi bán trứng. Ảnh: qq.

Luật pháp Trung Quốc cấm hành vi bán trứng nhưng một người phụ nữ được hiến tặng tối đa ba lần. Các cơ sở y tế cũng bị cấm thực hiện các ca mang thai hộ.

Tuy nhiên do nhu cầu tăng, thị trường chợ đen phát triển mạnh. Báo cáo Gánh nặng bệnh tật toàn cầu năm 2019 cho biết ở Trung Quốc có khoảng 2.700 ca vô sinh trong tổng số 100.000 phụ nữ. Trong khi đó, thống kê chính thức của Hiệp hội dân số nước này ước tính, tỷ lệ hiếm muộn của các cặp vợ chồng dao động từ 10-15%, tăng từ mức 3% vào 20 năm trước.

Lưu Trường Thu – giáo sư Đại học Khoa học Chính trị và Luật Thượng Hải cho biết, sở dĩ việc bán trứng bị cấm do liên quan đến việc di truyền gene của con người. “Nếu một người bán trứng khắp nơi, có thể sinh ra nhiều đứa con mà bản thân họ không hay biết. Những đứa trẻ này được nuôi dưỡng bởi những gia đình khác nhau, nhưng gen huyết thống lại đến cùng từ một người mẹ và rất có thể xảy ra hôn nhân cùng huyết thống”, vị này nói.

Ông Lưu cũng lên án những sinh viên dù biết hậu quả của việc mua bán trứng những vẫn lao vào vì tiền. Theo vị này, giới trẻ Trung Quốc ngày nay đang phát triển một khái niệm gọi là “tiêu dùng tiên tiến”. Theo cách tiêu dùng này, sinh hoạt phí từ 3.000 đến 4.000 tệ một tháng thường không đủ.

“Một khi vào đại học, quần áo và giày dép thay mỗi mùa, tiệc tối thường xuyên, các chuyến du lịch và tụ tập karaoke chiếm phần lớn sinh hoạt phí. Bởi vậy để kiếm thêm, nhiều nữ sinh đã chấp nhận bán trứng như một hình thức kiếm tiền mà không lường trước rủi ro có thể xảy ra”, ông nói.

Về làm dâu nhà chồng rồi tôi mới thấm dần cái giá của sự ngây thơ bồng bột của mình khi không tìm hiểu kỹ. Ngay ngày đầu tiên, bố chồng đã gọi chúng tôi tôi ra nói chuyện, đưa ra một loạt các quy định khắt khe, nhưng bất ngờ hơn đó là việc chi tiêu trong gia đình. Bố chồng tôi bắt hai vợ chồng phải nộp 70% lương để ông chi tiêu mọi thứ trong nhà.

“Có những cái giá phải trả không phải bằng tiền, mà bằng những tháng ngày tổn thương tinh thần. Tôi đã bước chân vào hôn nhân như thể đang chạy đua với hạnh phúc – mà quên mất rằng, chặng đua dài mới là nơi cần tỉnh táo nhất.”

Tôi lấy chồng khi vừa tròn 25 tuổi. Một đám cưới gọn gàng, không quá xa hoa nhưng ấm cúng. Mọi người đều chúc tụng, rằng tôi may mắn vì lấy được người chồng hiền lành, có công việc ổn định, gia đình nền nếp.

Ngày về làm dâu, tôi mang theo một niềm tin lãng mạn rằng chỉ cần yêu nhau là đủ, mọi thứ khác đều có thể học cách thích nghi. Và chính cái niềm tin ấy – giản đơn đến mức ngây thơ – đã khiến tôi trả giá từng ngày sau đó.

Ngay buổi sáng hôm sau sau lễ cưới, tôi và chồng được bố chồng gọi lên phòng khách. Không khí không đến mức căng thẳng, nhưng cũng chẳng dễ chịu. Ông ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, tay lật từng tờ giấy trong một cuốn sổ chi tiêu cũ kỹ.

– “Từ giờ về sống chung, thì phải có quy củ rõ ràng. Gia đình này có nề nếp, không thể sống theo kiểu tự do như ngoài kia.”

Tôi hơi giật mình, nhưng vẫn ngồi im lắng nghe.

– “Hai vợ chồng mỗi tháng đưa bố 70% tổng thu nhập. Bố sẽ là người quản lý chi tiêu, lo hết từ ăn uống, sinh hoạt, điện nước, cưới hỏi, giỗ chạp… Mỗi người giữ lại 30% còn lại để tự lo cá nhân. Xăng xe, điện thoại, mỹ phẩm… tự túc.”

Tôi quay sang chồng, ánh mắt mong chờ một lời giải thích, nhưng anh chỉ khẽ gật đầu.

– “Anh vẫn làm thế từ trước đến giờ, bố mẹ dạy vậy. Mình sống chung thì phải góp gạo thổi cơm chung em ạ.” – Anh thì thầm với tôi khi ra khỏi phòng.

Tôi không phản ứng ngay. Một phần vì còn mới, chưa muốn tạo ấn tượng phản kháng, phần khác vì nghĩ “thôi thì mình cũng đi làm, góp một phần xây dựng gia đình cho đúng đạo làm dâu”.

Nhưng không ngờ rằng đó chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày sống trong áp lực mang tên “tiêu chuẩn cũ” của bố chồng tôi.

Tôi là người sống tiết kiệm. Tôi quen với việc tự quản lý tài chính cá nhân, mua gì cũng ghi chép, không hoang phí. Nhưng ở nhà chồng, dù tôi không đụng đến tiền nhà, vẫn cảm giác như từng đồng từng cắc mình bỏ ra đang bị đem ra soi mói.

Tháng đầu tiên, tôi cố gắng hòa nhập. Đi làm về là lao vào bếp. Cuối tuần đi chợ cùng mẹ chồng, nấu ăn, giặt giũ. Không than phiền, không chê bai. Nhưng đến cuối tháng, khi cả nhà ngồi ăn cơm, bố chồng bắt đầu “thống kê” chi phí bằng cái giọng nửa đùa nửa thật:

– “Trước kia nhà mình chỉ mất tầm triệu rưỡi tiền điện, giờ lên hơn 2 triệu. Không hiểu sao bỗng dưng lại nhiều thế.”

– “Chắc là do vợ chồng trẻ thích dùng điều hòa suốt ngày.”

– “Tủ lạnh thì không ngừng đóng mở. Cơm thì nấu xong lại bỏ thừa.”

Từng câu nói như những cú đánh nhẹ vào lòng tự trọng. Không chỉ ám chỉ, mà rõ ràng ông đang nhắm vào tôi – người mới về làm dâu.

Tôi cười gượng, không nói gì. Nhưng trong lòng bắt đầu có cảm giác bị coi thường. Tiền mình bỏ ra hàng tháng đủ để chi cho phần ăn uống và điện nước, vậy mà vẫn bị xem như “ăn bám”.

Chồng tôi thì im lặng. Anh không dám phản ứng gì trước bố. Từ bé đã sống trong sự kiểm soát tài chính của ông, nên coi đó là điều hiển nhiên. Nhưng tôi thì không.

Mọi thứ lên đến đỉnh điểm vào tháng thứ ba sau khi cưới. Hôm đó là cuối tuần, tôi và chồng được nghỉ, quyết định ngủ nướng một chút. Tầm 9 giờ sáng, tôi vừa thức dậy, thì nghe tiếng bố chồng gọi vọng từ dưới nhà lên.

– “Xuống đây bố bảo cái này!”

Hai vợ chồng xuống, thấy ông đang cầm tờ hóa đơn điện nước, mặt hơi cau lại.

– “Tháng này tiền điện gần 2 triệu rưỡi, nước 700 ngàn. Cái kiểu tiêu thế này là không ổn. Nhà này không phải khách sạn để ai thích thì dùng.”

Ông nhìn thẳng vào tôi:

– “Tôi nói thật, trước đây nhà này có hết ngần ấy đâu. Có thêm người mà tiêu như phá. Ở kiểu này có ngày sạt nghiệp.”

Tôi cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Chồng tôi đứng đó, mặt đỏ lên nhưng không nói gì. Tôi quay sang anh, nắm tay anh và nói to:

– “Em không chịu nổi nữa rồi. Anh chọn đi, hoặc ra ở riêng, hoặc em về nhà mẹ.”

Không khí lập tức đông cứng lại. Bố chồng lặng đi vài giây, rồi bật lên:

– “Cô dâu mới mà dám cãi lời cha chồng thế à? Tưởng có tí tiền là làm loạn à?”

Tôi không khóc, nhưng mắt cay xè. Đó không phải vì tôi bị mắng, mà vì sự thất vọng trong chính người chồng – người không nói nổi một câu bênh vực vợ.

Tối hôm đó, tôi viết đơn xin nghỉ phép một tuần, thu dọn ít đồ về nhà mẹ đẻ. Không ai níu lại. Cũng chẳng ai hỏi han.

Chồng nhắn tin: “Anh xin lỗi. Nhưng bố là người khó thay đổi. Anh chưa biết làm sao để dung hòa.”

Tôi chỉ đọc, không trả lời.

Trong lòng tôi lúc đó chỉ có một câu hỏi: “Liệu có đáng để hy sinh lòng tự trọng của mình chỉ để giữ lấy một cuộc hôn nhân mà mình luôn là người thua cuộc?”

“Tôi tưởng chỉ cần ra khỏi ngôi nhà ấy là mọi thứ sẽ dễ dàng. Nhưng hóa ra, sự độc lập không chỉ đòi hỏi dũng cảm, mà còn cần cả sự kiên nhẫn – để hiểu, tha thứ và cả để lớn lên.”

Tôi về nhà mẹ trong tâm thế chẳng mấy nhẹ nhõm. Mẹ không hỏi nhiều, chỉ nhìn tôi thật lâu rồi thở dài:

– “Mẹ biết kiểu gì con cũng vướng phải chuyện này. Nhưng con phải hiểu, lấy chồng là phải sống với cả gia đình họ, không chỉ là mỗi thằng chồng.”

Tôi bật khóc. Không phải vì bị mẹ trách, mà vì cuối cùng cũng có người chịu lắng nghe tôi thật lòng.

Những ngày ở nhà mẹ, tôi dành thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về cuộc hôn nhân của mình. Tôi không phải kiểu phụ nữ yếu đuối, nhưng tôi cũng không muốn trở thành người đàn bà suốt ngày gồng mình để tồn tại trong một nhà chồng quá khắt khe, nơi mà mọi chi tiêu, hành vi, lời ăn tiếng nói đều bị soi mói, bị kiểm soát – trong khi mình là người đi làm, có thu nhập, có lòng tự trọng.

Chồng tôi những ngày đầu còn nhắn tin gọi điện, nhưng sau dần thưa. Tôi không trách, vì hiểu anh đang bị kẹt giữa hai bên. Nhưng tôi cần thấy anh hành động – không chỉ là những lời xin lỗi vô nghĩa.

Đến gần cuối tuần, anh đến nhà mẹ tôi. Vẫn là dáng vẻ hiền lành, nhưng có gì đó mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.

– “Anh suy nghĩ rồi. Mình ra ngoài ở riêng đi.”

Tôi ngạc nhiên.

– “Còn bố mẹ anh?”

– “Anh đã nói chuyện với bố mẹ. Bố giận, nhưng không cấm. Mẹ thì lặng lẽ, chắc bà hiểu.”

Tôi nhìn chồng, lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng vẫn e dè. Tôi không muốn anh quyết định chỉ vì tôi nổi giận. Tôi cần anh thật sự hiểu vì sao ra riêng là cần thiết.

– “Anh có chắc không? Ra riêng đồng nghĩa với việc mình tự lo hết, không còn ai hỗ trợ. Có lúc mệt mỏi, vất vả, có chịu được không?”

– “Chính vì thế anh càng phải làm. Vì anh muốn bảo vệ vợ anh – chứ không phải biến em thành một người luôn phải cúi đầu trong chính gia đình mình.”

Lúc đó, tôi mới thật sự thấy thương và tôn trọng anh.

Chúng tôi thuê một căn hộ chung cư nhỏ ở ngoại thành, không quá sang trọng nhưng yên tĩnh, đủ ánh sáng, đủ cảm giác “được thở”.

Ba tháng đầu là chuỗi ngày xoay xở đủ kiểu: từ việc học nấu ăn đúng khẩu vị chồng, chia nhau việc nhà, đến chuyện quản lý chi tiêu, cân đo đong đếm từng hóa đơn điện nước.

Và rồi tôi mới hiểu – bố chồng tôi không hoàn toàn vô lý.

Điện, nước, rác, thực phẩm, phí gửi xe, mạng internet – mỗi thứ một ít nhưng gộp lại là cả một khoản đáng kể. Có tháng, tổng chi tiêu vượt cả con số ông từng kêu ca.

Chúng tôi không dùng hoang phí. Nhưng vì có thiết bị điện, có thói quen sinh hoạt riêng, nên chi phí là điều không tránh khỏi. Trước đây, tôi luôn nghĩ ông soi mói, nhưng giờ tôi mới hiểu: với người từng “làm chủ” mọi chi tiêu trong nhà, việc tăng gấp đôi hóa đơn là cú sốc tài chính thật sự – nhất là khi ông là người đã về hưu.

Tôi bắt đầu nhìn mọi chuyện bằng góc nhìn khác. Không còn giận dữ, chỉ còn sự thấu hiểu. Nhưng tôi vẫn tin rằng lựa chọn ra ở riêng là đúng đắn – không phải để trốn tránh mâu thuẫn, mà để mỗi người được sống trong không gian phù hợp với mình, để giữ được sự tôn trọng lẫn nhau.

Một buổi tối, chồng tôi trở về với ánh mắt đầy suy tư:

– “Hôm nay bố gọi anh về sửa cái bình nước nóng. Bố không nói gì, nhưng mẹ dúi cho anh bịch bánh bà làm, bảo mang về cho em.”

Tôi mỉm cười.

– “Thế là bà nhớ em rồi đấy.”

Chồng tôi lặng đi một chút, rồi nói nhỏ:

– “Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ em sớm hơn. Nhưng cũng nhờ ra ngoài, anh mới thấy có quá nhiều thứ trước giờ mình coi là đương nhiên.”

Tôi nắm lấy tay anh. Trong lòng thấy bình yên hơn bao giờ hết.

Ba tháng sau, tôi chủ động về thăm bố mẹ chồng. Không phải với tâm thế oán trách, mà là một người con đã trưởng thành, biết đối thoại.

Bố chồng nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên, nhưng không gắt gỏng như trước. Bữa cơm hôm đó, ông không nói gì nhiều, nhưng tôi nhận ra ánh mắt ông đã dịu lại.

Trước khi về, ông nói:

– “Ra ngoài mà sống tốt là được. Có giận gì bố cũng phải về ăn giỗ đấy.”

Tôi cười. Trong lòng nhẹ hẳn. Không phải vì lời mời ăn giỗ, mà vì tôi biết: cuối cùng thì, gia đình không cần phải sống chung một mái nhà để gọi là “hòa thuận”. Mà cần học cách tôn trọng nhau trong không gian riêng, và thỉnh thoảng mở lòng để hiểu nhau hơn một chút.

“Ra ở riêng không phải là sự bất hiếu, mà là một cách để giữ gìn sự tôn trọng – cho cả hai thế hệ. Hôn nhân, sau cùng, không phải là chuyện ai đúng ai sai, mà là chuyện có chịu lớn lên cùng nhau hay không.”

Tôi lên thành phố rửa bát th;uê cho quán phở hi vọng đổi đời, được 6 tháng thì tôi quen một đại gia hơn 20t là khách quen của quán. Ông ta ngọt nhạt: “Đ/ẻ cho anh lấy 1 thằng con trai nối dõi, em sẽ có 3 t;ỷ, tha hồ làm lại cuộc đời”. Ngày tôi ch;uyển d;ạ cũng là ngày ông ta…

Tôi tên là Hương, năm nay 22 tuổi. Quê tôi ở một huyện miền núi tỉnh Thanh Hóa – nghèo, heo hút, khô cằn như chính những ước mơ chưa kịp chớm đã héo úa của tôi. Sau khi học hết lớp 12, tôi không thi đại học mà chọn ở nhà làm ruộng cùng mẹ. Ba tôi bỏ đi từ năm tôi 10 tuổi, để lại mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau. Cuộc sống cứ thế trôi đi, lặng lẽ và bế tắc.

Một ngày tháng Giêng năm ngoái, sau trận lụt cuốn mất cả mùa màng, tôi quyết định khăn gói ra Hà Nội làm thuê. Tôi xin vào một quán phở ở quận Cầu Giấy – không bảng hiệu, chỉ là quán bình dân nằm trong con ngõ nhỏ nhưng rất đông khách, đặc biệt là vào sáng sớm. Công việc của tôi là rửa bát, lau dọn, lâu lâu bưng bê khi thiếu người. Cả ngày tay chân ngập trong nước lạnh, mùi nước rửa chén hắc đến nhức đầu, nhưng mỗi tháng được 5 triệu đồng, ăn ở tại chỗ, tôi vẫn thấy còn hơn ở quê bấp bênh.

Thấm thoắt cũng 6 tháng. Tôi sống khép mình, ít nói, cố làm cho thật tốt để không ai than phiền. Cho đến một buổi sáng mưa phùn, lúc tôi đang lúi húi rửa bát thì chị chủ quán hối hả gọi: “Hương! Lên bê hai tô phở bàn số 6!”. Tôi lau tay, chạy vội lên thì thấy một người đàn ông trạc 45 tuổi, vest sẫm màu, giày da bóng loáng, đang ngồi nhẩn nha lướt điện thoại. Ánh mắt ông ta nhìn tôi không giống những khách quen bình thường – nó dừng lại hơi lâu, như dò xét, rồi nhếch môi cười một cái nhẹ tênh.

Từ hôm đó, ông ta đến ăn gần như mỗi sáng. Chị chủ bảo: “Đại gia đấy! Nghe đâu làm bất động sản, có cái nhà to như biệt thự ở Tây Hồ. Ly dị vợ lâu rồi, giờ sống một mình”. Mỗi lần tôi bưng phở lên, ông ta đều gọi thêm tôi một ly trà đá, hỏi tôi vài câu vẩn vơ: “Quê em ở đâu? Lên đây lâu chưa? Có người yêu chưa?”. Ban đầu tôi thấy lạ và có phần sợ, nhưng dần dà, ông ta tỏ ra lịch sự, tử tế, nên tôi cũng bớt dè chừng. Ông tên Dũng.

Một hôm, ông ngồi nán lại đến gần trưa, khi quán đã vãn khách. Tôi đang dọn thì ông bước lại, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn mời em đi ăn trưa. Chỉ là ăn trưa thôi, không có gì đâu, anh hứa.” Tôi bối rối. Tôi chưa từng đi đâu với đàn ông lạ. Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi gật đầu.

Chúng tôi đến một nhà hàng buffet gần Hồ Tây. Tôi ăn dè dặt, còn ông liên tục gắp cho tôi những món ngon, gọi nước trái cây, kể chuyện đời. Cách ông nói chuyện cuốn hút, từ tốn – rất khác những người đàn ông tôi từng gặp ở quê hay trong khu nhà trọ công nhân gần quán. Cuối bữa, ông nhìn tôi, mắt đăm đăm:
“Em còn trẻ, nhưng cuộc sống này không dễ. Anh có một lời đề nghị… hơi kỳ quặc, nhưng nếu em đồng ý, em sẽ đổi đời.”

Tôi ngơ ngác. Ông tiếp:
“Anh cần một đứa con trai nối dõi. Chỉ cần em sinh cho anh một đứa bé – là trai – thì anh sẽ cho em ba tỷ. Không ràng buộc, không hôn thú. Em sẽ là mẹ đứa bé, anh sẽ lo cho nó. Còn em, sau này đi đâu, làm gì… tùy.”

Tôi sững sờ. Đầu tôi quay cuồng. Ba tỷ? Với tôi lúc đó, nó như từ hành tinh khác rơi xuống.

Ông thấy tôi im lặng, bèn nói: “Anh không ép. Em cứ suy nghĩ. Nếu không muốn, coi như chưa từng nghe.”

Tôi trở về quán trong trạng thái hoảng loạn. Đêm đó tôi không ngủ. Tôi nghĩ đến mẹ – người đang yếu dần vì bệnh thấp khớp, thuốc men đắt đỏ. Tôi nghĩ đến căn nhà rách nát, tường ẩm mốc ở quê. Nghĩ đến cảnh mình cứ sống mãi như thế này – rửa bát, lưng còng, da nhăn – đến năm 30 tuổi vẫn trắng tay.

Một tuần sau, tôi gọi cho ông Dũng.

“Em đồng ý. Nhưng em phải chắc, ba tỷ là thật.”

Ông cười khẽ qua điện thoại: “Em yên tâm. Trước khi mang thai, anh sẽ chuyển trước một phần, còn lại chia theo tiến độ.”

Chúng tôi ký hợp đồng tay trên một tờ giấy ông thuê luật sư soạn. Ông đưa tôi đến một căn hộ cao cấp để “nghỉ dưỡng” trong thời gian mang thai. Tôi nghỉ việc ở quán phở – viện lý do mẹ ốm, cần về quê. Không ai nghi ngờ.

Ba tháng sau, tôi có thai. Ông thuê bác sĩ riêng khám mỗi tháng, siêu âm kỹ càng. Đến tuần thứ 16, khi biết giới tính đứa bé là trai, ông cười lần đầu đầy mãn nguyện: “Con tôi rồi. Tốt lắm.”

Tôi sống những tháng sau đó trong lặng lẽ. Không có tình yêu, chỉ là trao đổi. Nhưng tôi tự nhủ: “Không sao. Sau này con lớn, mình sẽ kể cho nó sự thật. Mẹ đã hy sinh vì nó, vì bà ngoại. Và vì chính cuộc sống của mẹ.”

Tháng thứ tám, bụng tôi lớn vượt mặt, đi lại nặng nề. Tôi viết nhật ký mỗi tối, đặt tên cho con: “Nam”. Tôi muốn nó mạnh mẽ, đàng hoàng, không giống cha nó – người dùng tiền để mua máu mủ.

Và rồi, sáng ngày tôi chuyển dạ – cũng là ngày ông Dũng đột ngột… mất tích.

Tôi đau bụng từ 5 giờ sáng. Những cơn co thắt nhói lên từng đợt, khiến tôi khụy xuống ngay giữa hành lang chung cư. Tôi bấm gọi ông Dũng, liên tục. Nhưng điện thoại chỉ báo “Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được.”

Lạ. Ông chưa từng tắt máy suốt 7 tháng qua. Tôi hoảng. Không còn cách nào, tôi gọi taxi đến bệnh viện phụ sản Hà Nội. Vừa vào phòng chờ sinh, tôi gọi cho anh tài xế riêng của ông – người vẫn chở tôi đi khám định kỳ. Anh ta cũng không nghe máy. Tôi nhắn tin, cầu cứu… không ai hồi âm.

Tôi sinh vào lúc gần trưa. Một bé trai, nặng 3,2kg, khỏe mạnh. Tôi ôm con, nước mắt rơi lã chã. Cảm giác thiêng liêng và đau đớn hòa làm một – không vì tôi làm mẹ, mà vì tôi đã chính thức bước vào một ngã rẽ không đường lui.

Sau sinh ba ngày, tôi rời bệnh viện. Về lại căn hộ thuê, tôi thấy nó đã bị khóa trái, thẻ ra vào bị vô hiệu hóa. Không thể tin nổi. Tôi gọi đến công ty quản lý tòa nhà – họ bảo “Chủ căn hộ đã kết thúc hợp đồng. Người tên Dũng không còn đăng ký tại đây.”

Tôi tìm đến văn phòng công ty bất động sản nơi ông từng khoe là giám đốc – chỉ thấy một bảng hiệu phủ bụi, cửa đóng then cài. Tôi bắt đầu sợ.

Tôi đem giấy “hợp đồng tay” đến công an phường. Họ nhìn qua, lắc đầu: “Không có công chứng. Không có nhân chứng. Thậm chí không rõ tên thật hay giả. Cô bị lừa rồi.”

Tôi bàng hoàng. Bao nhiêu đêm tôi ôm bụng nghĩ về cuộc đời mới, căn nhà mới, khoản tiền ba tỷ – bây giờ chỉ còn lại tiếng khóc của con giữa căn phòng trọ bé xíu, hôi mùi ẩm mốc.

Tôi quay về quê. Mẹ nhìn tôi, sửng sốt: “Mày… sao lại có con? Bố đứa bé đâu?”
Tôi không nói. Tôi không thể. Làm sao để kể chuyện mình bán thân mang thai vì ba tỷ đồng? Làm sao nói rằng người cha của con đã bốc hơi khỏi thế giới như chưa từng tồn tại?

Ở quê, họ bàn tán. Hương đi làm thuê chưa đầy năm đã về với cái bụng chửa, không chồng, không cưới hỏi. Mẹ tôi không đủ sức để bảo vệ tôi khỏi miệng đời. Bà chỉ im lặng, khóc, và lo cho cháu ngoại từng miếng sữa.

Hai tháng sau, một người quen cũ ở quán phở nhắn tin:
“Hương! Có phải ông Dũng em quen từng ăn ở quán tụi chị? Ảnh đang bị tố lừa đảo hàng chục tỷ. Lên báo rồi đó!”

Tôi run rẩy mở báo. Một bài viết:
“Ông D.T.D – từng là giám đốc công ty bất động sản T.T – bị tố lừa đảo chiếm đoạt tài sản, sử dụng giấy tờ giả để vay nợ, lừa tình – tiền nhiều phụ nữ ở Hà Nội và Hải Phòng.”

Tôi kéo xuống. Bức ảnh đính kèm – đúng là ông Dũng, nhưng tên thật là Đặng Tuấn Dương, sinh năm 1972, từng bị phạt án treo vì làm giả giấy tờ đất. Từ năm 2019, ông ta đổi tên, di chuyển qua hàng loạt căn hộ thuê, và hành tung đầy bí ẩn.

Cảnh sát đang truy tìm. Tôi nhìn mặt ông ta, lòng quặn lên – không phải vì tình, mà vì nhục nhã. Tôi là một trong những “nạn nhân” – nhưng tôi lại không biết rõ tên thật của kẻ đó, không có bằng chứng gì ngoài một tờ giấy viết tay không pháp lý.

Tôi suy sụp.

Tháng sau, tôi quyết định lên Hà Nội lại. Không phải để đòi tiền – tôi biết điều đó là vô vọng. Tôi muốn tìm lại chính mình. Tôi xin làm phụ bếp ở một quán ăn nhỏ trong khu tập thể cũ. Ngày làm, tối về trọ – tôi bế bé Nam theo. Có hôm phải bế vừa bế con vừa nấu, chủ quán thương nên sắp xếp cho tôi làm theo ca.

Tôi cũng tìm đến một văn phòng luật sư, kể lại toàn bộ. Luật sư tên Tâm – một người phụ nữ ngoài 40, trầm lặng, nghe tôi xong thì nói:
“Em bị lừa, đúng. Nhưng nếu em muốn kiện, chị có thể hỗ trợ viết đơn trình báo, gửi hồ sơ – dù khả năng đòi lại tiền là rất nhỏ. Nhưng ít nhất… em có thể giành quyền bảo vệ con mình. Em cần sự danh chính.”

Tôi gật. Đó là lần đầu tôi nói tên thật của ông ta ra thành tiếng, ghi rõ mọi chi tiết ký ức.

Một năm sau, cảnh sát báo: ông ta đã bị bắt ở biên giới, đang chuẩn bị trốn sang Lào. Trong danh sách bị hại, có tên tôi – nhưng họ nói: “Ông ta phủ nhận chuyện thuê đẻ. Không có chứng cứ. Nhưng nếu cô muốn xác nhận con trai là con ông ta, có thể xét nghiệm ADN.”

Tôi đồng ý. Một tháng sau, kết quả: 99,99% là cha con.

Tôi không đòi ba tỷ. Tôi không đòi trợ cấp. Tôi chỉ yêu cầu tòa án ghi nhận danh tính cha đứa trẻ – không phải để tôi được gì, mà để con trai tôi có quyền biết mình là ai.

Giờ đây, tôi đã 24 tuổi. Bé Nam hơn 2 tuổi, thông minh, nhanh nhẹn, thích đọc sách tranh và nghịch vòi nước. Tôi vẫn thuê nhà trọ, vẫn đi làm thuê, nhưng không còn cúi đầu.

Tôi từng mơ ba tỷ sẽ đổi đời mình. Giờ thì không. Tôi không cần ba tỷ.
Tôi chỉ cần một mình – và con tôi – sống tử tế, từng ngày.

Một đời người có thể lấm lem, nhưng tôi tin: nếu có thứ gì sáng rỡ thật sự, thì đó không phải tiền… mà là ánh mắt trong veo của một đứa trẻ gọi tôi:
“Mẹ ơi!”

Bà con yên tâm đi khám bệnh rồi. Đã bắt nhóm “cò mồi” ở bệnh viện chỉ học lớp điều dưỡng Trung cấp y nhưng vẫn trực tiếp khám, xét nghiệm, kê đơn thuốc sản phụ khoa…

Công an vừa tạm giữ hình sự nhóm đối tượng liên quan đến một đường dây “cò mồi” cực kỳ tinh vi.

Theo Báo An ninh Thủ đô, ngày 11/7, Cơ quan CSĐT Công an TP Hà Nội đã tạm giữ hình sự 3 đối tượng để điều tra về hành vi “Vi phạm quy định về khám bệnh, chữa bệnh, sản xuất, pha chế, cấp phát, bán thuốc hoặc dịch vụ y tế khác”.

Theo kết quả điều tra, vào khoảng tháng 3/2024, Nguyễn Thị Thu Hương (SN 1980, thường trú tại Bạch Mai, Hà Nội) đã mở phòng khám sản phụ khoa mang tên “Thu Hương” tại số 44 Thợ Nhuộm, phường Cửa Nam, TP Hà Nội để thực hiện các hoạt động khám chữa bệnh về sản phụ khoa và siêu âm.

Để vận hành phòng khám, Hương thuê bác sĩ khám chữa bệnh, đồng thời móc nối với Lê Công Ngôi (SN 1984, trú tại phường Vĩnh Hưng, Hà Nội) và Nguyễn Văn Tâm (SN 1983, trú tại xã Trần Phú, Hà Nội), hai đối tượng hành nghề “cò mồi” tại khu vực cổng Bệnh viện Phụ sản Trung ương và Bệnh viện K, để đưa khách đến phòng khám.

Các đối tượng bị tạm giữ hình sự. Ảnh: Công an TP Hà Nội

Tại khu vực cổng bệnh viện, Tâm đứng tại điểm xe khách, xe taxi thường xuyên đón trả người bệnh, nhằm tiếp cận và đưa họ tới chỗ Ngôi. Trong khi đó, Ngôi mặc áo bảo vệ màu xanh tương tự trang phục của nhân viên trông xe tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương, nhằm tạo vỏ bọc và dễ tiếp cận người bệnh để mời chào.

Để tạo niềm tin, Ngôi đưa ra thông tin sai lệch rằng bệnh viện đang sửa chữa và nếu muốn khám nhanh thì sẽ được dẫn tới một phòng khám tư có “bác sĩ Hương” người được giới thiệu là bác sĩ chuyên khoa sản của Bệnh viện Phụ sản Trung ương.

Sau khi đưa bệnh nhân tới phòng khám, Hương sẽ trả cho Ngôi và Tâm 10% trên tổng số tiền người bệnh đã chi trả tại phòng khám.

Đến ngày 2/7/2025, cơ quan công an xác định có 27 người đã đến khám tại phòng khám của Hương, với tổng số tiền mà Hương thu được từ các bệnh nhân là 123 triệu đồng.

Tuy nhiên, qua xác minh, Nguyễn Thị Thu Hương chỉ mới học lớp điều dưỡng hệ Trung cấp y, không phải bác sĩ, không có chứng chỉ hành nghề và cũng không được đào tạo hay tập huấn bất kỳ nội dung nào liên quan đến khám chữa bệnh, xét nghiệm hoặc kê đơn thuốc. Dù vậy, Hương vẫn trực tiếp thực hiện các hoạt động khám bệnh, xét nghiệm và kê đơn cho bệnh nhân.

Căn cứ vào tài liệu điều tra, Cơ quan CSĐT Công an TP Hà Nội đã tạm giữ hình sự 3 đối tượng trên để làm rõ hành vi “Vi phạm quy định về khám bệnh, chữa bệnh, sản xuất, pha chế, cấp phát, bán thuốc hoặc dịch vụ y tế khác”.

Hiện vụ án đang được tiếp tục điều tra mở rộng để xử lý nghiêm các đối tượng theo quy định của pháp luật.

 

Gia đình nào sin-h 2 con g-ái làm ngay việc này để nhận tiền hỗ trợ

Bộ Y tế đề xuất sẽ ưu tiên tài chính hỗ trợ bằng tiền mặt hoặc hiện vật với gia đình sinh con một bề, có hai con gái và quy định các biện pháp giảm thiểu mất cân bằng giới tính khi sinh phù hợp với mỗi địa phương và cả nước.

Đề xuất hỗ trợ tiền mặt, hiện vật với gia đình sinh hai con gái - Ảnh 1.

Bà Đào Hồng Lan, bộ trưởng Bộ Y tế, phát biểu tại lễ mít tinh hưởng ứng Ngày Dân số thế giới 11-7 – Ảnh: D.LIỄU

Đây là chia sẻ của bà Đào Hồng Lan, bộ trưởng Bộ Y tế, trong lễ mít tinh hưởng ứng Ngày Dân số thế giới (11-7) năm 2025 và công bố báo cáo tình trạng dân số thế giới năm 2025 của quỹ dân số Liên hợp quốc, do Bộ Y tế phối hợp quỹ dân số Liên hợp quốc tại Việt Nam tổ chức sáng 11-7.

Phát biểu tại buổi lễ, bà Đào Hồng Lan nhấn mạnh tổng tỉ suất sinh của Việt Nam đang ở mức thấp kỷ lục và tiếp tục xu hướng giảm. Năm 2024, tỉ suất sinh chỉ còn 1,91 con/phụ nữ, thấp nhất trong lịch sử nhân khẩu học của nước ta.

Bên cạnh đó, dù tốc độ gia tăng tỉ số giới tính khi sinh đã được khống chế so với giai đoạn trước, mất cân bằng giới tính vẫn cao và chưa ổn định.

Năm 2024, Việt Nam ghi nhận tỉ số giới tính khi sinh là 111,4 bé trai/100 bé gái – cao hơn hẳn mức cân bằng tự nhiên là khoảng 105/100.

Bộ Chính trị: Nghiên cứu ban hành các chính sách hỗ trợ cho phụ nữ sinh đủ hai con trước 35 tuổi

Một thực trạng đáng lo ngại khác là tình trạng mang thai ở tuổi vị thành niên, tảo hôn và hôn nhân cận huyết thống tại các khu vực Tây Nguyên, trung du và miền núi phía Bắc vẫn phổ biến, chiếm đến 21,9%.

Trong khi đó, dù tuổi thọ trung bình đã tăng, nhưng người Việt Nam chỉ sống khỏe mạnh trung bình 65 năm, sau đó phần lớn mỗi người đều mắc nhiều bệnh, cho thấy còn nhiều thách thức về chất lượng sống và sức khỏe.

Trước những thách thức về cơ cấu dân số, già hóa, chất lượng sống và bình đẳng giới, Bộ Y tế đang tích cực xây dựng Luật Dân số và chương trình mục tiêu chăm sóc sức khỏe, dân số giai đoạn 2026 – 2035, đặt con người làm trung tâm của mọi chính sách phát triển.

“Bộ Y tế đề xuất nhiều chính sách mang tính đột phá, đáng chú ý như hỗ trợ tiền mặt hoặc hiện vật với các gia đình sinh con một bề, có hai con gái.

Hỗ trợ bằng tiền mặt hoặc hiện vật khi sinh con; hỗ trợ cho phụ nữ mang thai, sinh con, khi sàng lọc trước sinh và sơ sinh; ưu tiên tiếp cận chính sách hỗ trợ về nhà ở xã hội và các hỗ trợ khác phù hợp với tình hình phát triển kinh tế – xã hội của từng thời kỳ.

Quy định chính sách khám sức khỏe tiền hôn nhân, sàng lọc và điều trị dị tật bẩm sinh. Xây dựng hệ thống chăm sóc người cao tuổi, cấp học bổng và miễn học phí cho sinh viên ngành lão khoa”, bà Lan nhấn mạnh.

Giá điện tháng 7 dự kiến sẽ giảm sau cú tăng s-oc tháng 6! EVN đã đưa ra cảnh báo bà con xem lại hóa đơn ngay!!!

Theo Quyết định 14 quy định về cơ cấu biểu giá bán lẻ điện, giá điện sinh hoạt được tính theo bậc thang từ 1-5.

Mẹ nhặt v/e ch/ai, cha không có, n/ữ si/nh bị bạn bè x//a lá//nh suốt 12 năm học, ngày nhận bằng khen, em đã phát biểu một câu khiến cả trường chìm trong nước mắt……

“Mẹ nhặt về chứ ai, cha không có.”
Câu nói đó của một đứa bạn lớp 3 khiến Thảo đứng chết lặng giữa sân trường. Mặt em đỏ bừng vì xấu hổ, nước mắt không kịp rơi đã bị nuốt vào lòng, nghẹn lại nơi cổ họng. Từ ngày hôm đó, ánh mắt của bạn bè trong lớp thay đổi hẳn: có đứa nhìn em thương hại, có đứa cười khúc khích sau lưng, có đứa thì tránh xa như thể em mang bệnh truyền nhiễm. Thảo đã sống 12 năm như thế – giữa những lời xì xào, những cái nhìn soi mói, những tin đồn độc địa về “đứa con không cha, mẹ nhặt về từ bãi rác”.

Nhưng đến hôm nay, ngày em nhận bằng khen thủ khoa tốt nghiệp, em chỉ nói đúng một câu trên bục phát biểu mà khiến cả hội trường hơn 1.000 người rơi nước mắt:
“Nếu ai trong số các bạn từng xấu hổ về cha mẹ mình nghèo, thì hãy nhớ rằng tôi – đứa trẻ bị mẹ nhặt về từ bãi rác – hôm nay đang đứng đây vì chưa bao giờ xấu hổ về người đã cứu mình khỏi đống tro tàn.”

Thảo không có họ đầy đủ trên giấy khai sinh. Tên em chỉ vỏn vẹn là “Nguyễn Thảo”, không có tên cha. Mẹ em – bà Hai – là người phụ nữ lượm ve chai sống ở khu ổ chuột cạnh chợ Đa Kao. Mọi người gọi bà là “bà điên nhặt rác”, vì bà thường cười nói một mình, đầu tóc rối bù, suốt ngày đi lang thang trong cái áo mưa rách, kéo lê chiếc xe ba gác nhỏ chở đầy chai lọ bẩn thỉu.

Không ai biết rõ nguồn gốc của Thảo. Người ta đồn rằng một đêm mưa to năm 2013, bà Hai nhặt được một bé gái sơ sinh trong thùng rác gần bệnh viện Từ Dũ. Bà quấn em trong bao bố, mang về túp lều ẩm thấp của mình, cắt dây rốn bằng kéo rỉ rồi nuôi lớn bằng sữa hộp xin được từ các tiệm tạp hóa. Không giấy khai sinh, không ai làm chứng, không có bảo hiểm, không có hộ khẩu – Thảo lớn lên như một cái bóng lặng lẽ trong xóm lao động nghèo.

Thảo học giỏi từ nhỏ. Em mê sách vở, đặc biệt là văn học – nơi mà những nhân vật bất hạnh như mình vẫn có thể sống tử tế, mạnh mẽ. Nhưng dù em đạt bao nhiêu điểm 10, giấy khen dán đầy tường, cũng không xóa nổi ánh mắt dè chừng của phụ huynh và thầy cô khi thấy mẹ em tới họp phụ huynh.

“Con bé đó con ai vậy?”
“Nghe nói bà điên lượm rác đẻ ra đó. Chắc không bình thường đâu…”
“Không cho con mình chơi với nó, lây cái nghiệp vô phúc.”

Thảo học cách cười mỉm, cúi đầu chào lễ phép, và không bao giờ kể gì về gia đình. Nhưng tối về, em vẫn ôm mẹ trong căn nhà dột, ngồi học dưới ánh đèn dầu, và nghe bà Hai lẩm bẩm kể đi kể lại chuyện nhặt được “bé con” trong đêm mưa.

Mỗi ngày đi học là một trận chiến. Có hôm em bị bạn giấu dép, vứt tập vào thùng rác, có hôm bị đặt biệt danh “Thảo rác”, “con điên con”. Một lần bị gọi lên bảng kiểm tra đột xuất, em không trả lời nổi vì đang sốt siêu vi. Cả lớp cười rần rần:
“Trí thông minh nhặt từ rác mà!”
Thầy chủ nhiệm cũng chỉ nhăn mặt: “Về nhà xem lại cách sống.”

Thảo chưa từng trách mẹ. Dù bà Hai không biết đọc, không biết viết, nhưng chính bà đã dạy em những bài học làm người đầu tiên:

  • “Không ai nghèo bằng người không có lòng thương người khác.”

  • “Mẹ nhặt con từ rác, nhưng trời cho con trí khôn, thì phải biết sống tử tế hơn người.”

  • “Ngẩng mặt lên, con ạ. Không ai được quyền làm mình cúi đầu ngoài chính bản thân.”

Có lần, bà Hai bán ve chai được 40.000 đồng, liền mua cho Thảo quyển sách luyện thi đại học cũ rách ở tiệm sách cũ. Bà xếp từng trang lại cẩn thận, lấy băng keo dán cho phẳng phiu. Bà nói: “Mẹ không cho con được ngôi nhà, nhưng mẹ cho con được một tấm bản đồ. Con phải tự tìm đường ra khỏi bãi rác này.”

Năm lớp 10, Thảo đoạt giải Nhất Văn cấp thành phố. Bài viết của em có tên “Những điều mẹ chưa từng học nhưng đã dạy tôi”. Bài viết được chia sẻ rộng rãi trên mạng, có người tìm đến tận nơi hỏi chuyện. Báo chí gọi em là “nữ sinh mồ côi cha, sống cùng mẹ nhặt rác, học giỏi vượt khó”.

Thầy cô dần nhìn em bằng ánh mắt khác. Nhà trường miễn toàn bộ học phí. Một cô giáo chủ nhiệm còn lặng lẽ mua cho em một bộ đồng phục mới. Nhưng bạn bè thì vẫn có hai phe rõ rệt: một số thương cảm, ngưỡng mộ; một số ganh ghét, cho rằng em “làm màu để được thương hại”.

Thảo không quan tâm. Em chỉ biết học. Mỗi điểm 10 là một viên gạch lát đường cho mẹ. Mỗi kỳ thi là một trận chiến để mẹ em có thể ngẩng cao đầu một lần trong đời.

Năm Thảo học lớp 12, bà Hai qua đời vì tai biến mạch máu não. Hôm đó em vừa thi xong môn Văn kỳ thi thử tốt nghiệp. Cầm tờ đề Văn ra khỏi phòng thi, chưa kịp cười, thì hàng xóm gọi báo mẹ ngã xỉu trong lúc kéo xe ve chai dưới trời nắng 40 độ.

Em về tới nhà thì mẹ đã đi rồi.

Tang lễ không có người thân, chỉ có vài cô bác trong xóm thương tình đến đưa tiễn. Thảo đặt tờ đề thi Văn lên bàn thờ, đọc bài viết của mình cho mẹ nghe. Bà Hai không biết chữ, nhưng em tin bà sẽ nghe được.

Thảo thi đại học và đậu thủ khoa ngành Văn học của một trường đại học lớn. Ngày nhận bằng khen thủ khoa toàn khối, em bước lên sân khấu với mái tóc buộc gọn, đôi mắt đẫm lệ nhưng không rơi giọt nào.

Và em nói:

“Nếu ai trong số các bạn từng xấu hổ về cha mẹ mình nghèo, thì hãy nhớ rằng tôi – đứa trẻ bị mẹ nhặt về từ bãi rác – hôm nay đang đứng đây vì chưa bao giờ xấu hổ về người đã cứu mình khỏi đống tro tàn.”

Cả hội trường lặng đi. Rồi một tràng pháo tay vang lên – kéo dài mãi.

Sau lễ vinh danh, nhiều người ngỡ rằng Thảo sẽ “lên đời” – có học bổng, được tài trợ học phí, được giúp đỡ để vươn lên. Đúng là em có học bổng – nhưng chỉ vừa đủ đóng tiền học và ký túc xá. Mẹ không còn nữa, túp lều cũ ở xóm lao động đã bị giải tỏa, không nơi nương tựa, Thảo bắt đầu cuộc sống sinh viên với hai bộ quần áo, một ba lô rách và 500.000 đồng tiết kiệm được trong đám tang mẹ.

Ngày đầu ở ký túc xá, Thảo không khóc – nhưng đêm đó, em thức trắng, ôm bức ảnh đen trắng của mẹ và tự nhủ: “Mẹ không chết đâu. Mẹ đang ở bên trong mình.”

Thảo xin làm gia sư cho hai bé lớp 6, dạy thêm tiếng Việt cho người nước ngoài vào buổi tối, cuối tuần rửa chén ở quán cơm chay. Có lần, Thảo bị khách chửi vì làm vỡ ly, chủ quán trừ 150.000 đồng vào lương. Em lặng im lau dọn, không một lời phản kháng.

Khi bạn cùng lớp tổ chức sinh nhật, đi cà phê, đi chơi, check-in sang chảnh – Thảo ở nhà dịch bài thuê hoặc chấm bài thi thử kiếm tiền. Có người bảo Thảo sống quá “cũ kỹ”, không biết tận hưởng tuổi trẻ. Em chỉ cười:

“Tuổi thơ mình đã phải già sớm rồi. Bây giờ phải học cách sống cho trưởng thành, không phải sống cho đẹp ảnh.”

Năm thứ 3 đại học, Thảo đạt học bổng đi trao đổi ở Singapore. Nhưng em từ chối.

Thay vào đó, em dùng toàn bộ số tiền học bổng để khởi động một dự án nhỏ: “Lớp học ve chai” – một lớp học miễn phí cho con em những người lao động thu gom rác, bán vé số, lượm ve chai ở Sài Gòn. Em thuê một căn nhà cấp 4 nhỏ trong hẻm, kê vài cái bàn gỗ, xin lại sách vở cũ từ các bạn đại học, kêu gọi tình nguyện viên cùng dạy học.

Buổi học đầu tiên chỉ có 3 đứa trẻ. Cô bé nhỏ nhất – tên là Gấm – hỏi Thảo:
“Cô ơi, cô có cha không?”
Thảo nhìn con bé, mỉm cười:
“Cô có mẹ. Còn con có cô. Đủ rồi.”

Chỉ trong 6 tháng, lớp học tăng lên gần 30 em. Có bé 10 tuổi mới bắt đầu học chữ. Có bé bị bạo hành nên sợ tiếng ồn. Có bé là trẻ lang thang, sống ở gầm cầu. Nhưng mỗi em nhỏ trong lớp, khi gọi “Cô Thảo ơi”, là gọi bằng lòng tin – thứ mà chính Thảo đã từng không có suốt 12 năm đầu đời.

5 năm sau ngày nhận bằng khen thủ khoa, Thảo tốt nghiệp cao học, trở thành giảng viên Văn học tại chính trường đại học cũ. Nhưng cô không sống trong ký túc, không ở chung cư cao cấp. Cô vẫn về sống ở khu xóm nghèo – nơi từng có căn lều dột ngày xưa.

Mỗi chiều, sau giờ lên lớp, Thảo lại quay về căn nhà nhỏ của mình, mở cửa lớp học miễn phí, dạy tụi nhỏ từng nét chữ. Có hôm mất điện, cô thắp nến dạy bằng bảng trắng nhỏ xíu. Có hôm tụi nhỏ mang cơm thừa cho cô – rau muống luộc và chút cá khô. Thảo vẫn ăn ngon lành, bảo:
“Giống bữa cơm của mẹ cô ngày xưa.”

Một ngày cuối năm, trong buổi học cuối cùng trước Tết, Gấm – cô bé ngày nào hỏi “cô có cha không” – giờ đã là học sinh giỏi cấp quận, viết một lá thư nhỏ, run run đưa cho cô Thảo.

Nội dung thư chỉ có một câu:

“Nếu con có thể chọn lại người sinh ra mình, thì con vẫn sẽ chọn cô.”

Thảo gục đầu xuống bàn, khóc lần đầu tiên sau 5 năm. Không còn là nỗi tủi hổ, không còn là mất mát – đó là nước mắt của sự hồi sinh.

Câu chuyện về “Lớp học ve chai” lan rộng sau một bài phỏng vấn của một cựu sinh viên – người từng được Thảo dạy kèm miễn phí để vượt qua kỳ thi đại học. Bài viết nhận được hàng triệu lượt chia sẻ. Nhiều nhà tài trợ tìm đến. Có doanh nghiệp muốn tài trợ để mở trung tâm, thuê mặt bằng lớn, đưa chương trình lên truyền hình.

Thảo từ chối phần lớn. Cô chỉ nhận tài trợ sách vở, bàn ghế, không nhận lương hay chi phí. Cô nói:
“Lửa từ rác mới cháy bền. Tôi không muốn lớp học này bị biến thành một nơi ‘tạo hình ảnh’. Tôi chỉ muốn bọn trẻ được học.”

Một chương trình truyền hình về nghị lực sống mời cô xuất hiện. Dẫn chương trình hỏi:
“Chị có từng ước rằng mình được sinh ra trong một gia đình khá giả hơn?”
Thảo nhìn thẳng vào máy quay, nhẹ nhàng:
“Tôi không cần một xuất phát điểm đẹp, tôi cần một đích đến tử tế. Và mẹ tôi – người nhặt rác – đã dạy tôi điều đó.”

Bây giờ, ở phòng làm việc của cô Thảo – giảng viên đại học trẻ nhất khoa Văn – có treo một bức ảnh cũ: một người phụ nữ lượm ve chai, đội nón lá rách, cười rất hiền, tay cầm một lon nước xì-tin.

Bên dưới là dòng chữ nắn nót do chính Thảo viết:
“Mẹ – người đầu tiên dạy tôi chữ Người trong chữ Nhân.”

Dù cuộc đời có đưa Thảo đi đâu, trở thành ai, cô vẫn trở về cái lớp học nhỏ trong con hẻm cũ, nơi từng là đống tro tàn mà một ngày mưa nọ, có một người đàn bà điên nhặt được một bông hồng nhỏ…

Đi ăn ốc với bạn, tình cờ thấy chồng dắt b//ồ đi vào khách sạn nhưng tôi giả vờ nhắm mắt làm ngơ dù cơn gh/e/n đã lên đến đ;ỉnh đ;iểm. Về đến nhà vẫn cơm nước đề huề cho các con, tối vẫn đi tập yoga cho dáng đẹp, rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon. Tưởng chừng chính thất sẽ th;ất s;ủng nhưng đêm hôm đó tự dưng chồng lại mò về rồi t/á/i mặt khi nhận tin s/é/t đ/á-nh..

“Có những nỗi đau không cần khóc. Có những vết thương không cần băng bó. Và có những sự thật, phụ nữ chọn cách im lặng để mạnh mẽ hơn.”

Tối thứ Bảy, tôi mặc chiếc váy suông màu kem, buộc tóc gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng rồi dắt xe ra khỏi cổng. Thảo – cô bạn thân từ thời đại học, vừa nhắn “Tao đang thèm ốc, đi không?”, tôi gật đầu cái rụp. Mấy tháng rồi tôi đâu còn thời gian tụ tập. Bữa cơm, giấc ngủ, công việc, con cái… mọi thứ cứ vắt kiệt tôi từng chút một. Nhưng tôi vẫn ổn. Tôi phải ổn.

Gặp nhau ở quán ốc quen trong hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Trãi, hai đứa vừa ngồi xuống thì trời đổ mưa rả rích. Cơn mưa Sài Gòn ào đến rồi tạnh, như lòng người đôi khi cũng đến rồi đi vội vã. Chúng tôi vừa ăn vừa kể chuyện linh tinh, toàn những chuyện cũ kỹ và vô thưởng vô phạt, như cách bạn bè giữ nhau qua những ngày đời quá mỏi.

9 giờ hơn, khi đang tính kêu thêm đĩa nghêu hấp sả, tôi với Thảo nghe tiếng xe thắng gấp trước khách sạn mini đối diện bên kia đường. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay ôm eo một cô gái váy ngắn, vừa bước xuống khỏi chiếc ô tô quen thuộc. Tôi thoáng thấy bóng dáng quen lắm, tim tôi như có ai bóp nghẹt.

Không thể nhầm được. Đó là chồng tôi – Minh.

Cô gái đi bên cạnh trẻ hơn tôi, tóc uốn xoăn, dáng người nhỏ nhắn, lưng trần lộ rõ hình xăm con bướm sau gáy. Họ không vội vã nhưng cũng chẳng e dè. Anh ấy bước vào khách sạn như thể nơi đó đã quá quen thuộc.

Tôi chết lặng.

“Trời ơi… có phải chồng mày không đó?” – Thảo thốt lên, tay cô ấy đặt lên tay tôi như một cái níu kéo tỉnh táo.

Tôi gật đầu, nuốt xuống cơn tức nghẹn họng. Bên trong ngực mình như có ai cào cấu, tim đập dồn dập. Nhưng mặt tôi thì bình thản đến kỳ lạ. Không khóc, không la, không làm ầm lên. Tôi chỉ… ngồi đó, mắt dán chặt vào cánh cửa kính khách sạn khép lại sau lưng họ.

“Tao có nên qua không?” – Tôi hỏi Thảo, câu hỏi vô nghĩa vì chính tôi đã biết câu trả lời.

“Không. Mày không nên.” – Thảo nói, và tôi thở dài.

Tôi ăn thêm vài con ốc, miệng đắng nghét. Một người phụ nữ biết chồng ngoại tình, nhưng vẫn bình thản nhai từng con ốc, thì trong lòng cô ấy chắc đã không còn gì để sợ nữa.

Về đến nhà, tôi vẫn đi ngang phòng khách, hỏi han con trai lớn bài vở thế nào, dặn con gái út đừng xem YouTube quá khuya. Vào bếp, tôi hâm lại thức ăn cho bữa tối anh ấy chưa về ăn. Tôi không đập bể cái tô nào, cũng không lôi điện thoại gọi hỏi “Anh đang ở đâu?”, càng không dằn vặt bản thân rằng có phải tôi quá tệ để bị phản bội.

Tôi đã thấy rồi. Thấy tận mắt.

Nhưng tôi không hành xử như cách đàn bà thường thấy trong phim. Tôi không muốn gào khóc ngoài khách sạn, không muốn biến mình thành trò cười giữa đêm. Tôi là mẹ của hai đứa trẻ, là trụ cột của một gia đình vẫn đang chạy đều. Tôi chọn cách giả vờ nhắm mắt.

Tối hôm đó, tôi vẫn đi tập yoga. Dáng tôi cần đẹp – không phải để giữ chồng – mà để giữ mình. Tôi không cần anh ta thấy tôi trẻ hơn, thon thả hơn, xinh hơn. Tôi cần bản thân cảm thấy tôi xứng đáng hơn chính cái nỗi đau mà tôi đang chịu đựng.

11 giờ đêm. Tôi nằm trong phòng, lướt Facebook xem vài video nhảm nhí, mắt lim dim chờ giấc ngủ đến thì tiếng cổng mở. Tiếng động cơ xe quen thuộc. Anh ấy về. Bình thường là 9 giờ, hôm nay là gần nửa đêm.

Cửa phòng mở. Anh ngó vào, hỏi nhẹ:

“Em ngủ chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Bữa nay trễ, công việc rối quá.” – Anh nói, mắt không nhìn tôi.

Tôi chỉ “Ừ” một tiếng, không hỏi thêm. Anh tắm nhanh rồi lên giường, nằm sát mép bên kia. Khoảng cách giữa hai đứa là cái gối ôm lớn, là hàng vạn câu hỏi chưa được nói ra.

Tôi vẫn quay lưng lại, nhắm mắt. Nhưng tôi không ngủ.

2 giờ sáng. Tôi vẫn tỉnh. Cơn giận trong tôi lặng dần nhưng chưa nguôi. Tôi nghe tiếng chuông điện thoại anh rung nhẹ, rồi lướt mắt qua màn hình từ khe hở chiếc gối ôm.

Một tin nhắn từ số lạ:

“Anh ngủ chưa? Em vừa về tới. Lần sau mình đặt phòng khác nha, chỗ đó hơi chật.”

Lòng tôi lạnh ngắt. Cơn buồn nôn trào lên tận cổ. Nhưng tôi không động đậy. Tôi vẫn nằm im, mắt mở trân trong bóng tối.


Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, vẫn chuẩn bị bữa sáng như thường lệ. Khi anh ngồi vào bàn ăn, tôi đặt trước mặt anh một phong bì nhỏ. Anh nhìn tôi, khó hiểu.

“Tặng anh nè.” – Tôi cười nhạt.

Trong phong bì là bản sao giấy đặt lịch khám tổng quát của tôi, có kèm thêm lịch hẹn gặp luật sư tư vấn ly hôn. Dưới cùng là tờ giấy xét nghiệm máu mới nhất của tôi – âm tính với tất cả các bệnh lây qua đường tình dục – và mảnh giấy ghi:

“Em không giận. Em chỉ muốn biết, anh có còn định làm người tử tế với em thêm lần nào nữa không?”

Anh ấy tái mặt.

Tôi quay đi, bước ra khỏi cửa.

Anh cầm tờ giấy trong tay, môi mím chặt. Không nói gì. Không một lời xin lỗi, không cả một ánh mắt níu kéo. Tôi nhìn thấy một người đàn ông bị vạch trần, nhưng lại không đủ dũng khí để đối diện.

Tôi cũng không đợi. Tôi đi thẳng ra khỏi nhà, bước lên xe máy, đến thẳng văn phòng luật sư mà tôi đã hẹn trước.

Luật sư là một phụ nữ trung niên, gọn gàng và điềm tĩnh, sau khi nghe tôi kể, bà hỏi một câu khiến tôi khựng lại:

“Chị có thực sự muốn ly hôn, hay chị chỉ đang phản kháng?”

Tôi ngồi lặng. Tôi không chắc. Lúc tôi đưa anh tờ giấy, tôi không mong được tôn trọng nữa. Tôi chỉ muốn anh biết rằng tôi biết. Tôi muốn anh biết: tôi không ngu, không yếu đuối, và không dễ bị xem thường.

Tôi ra về mà không ký bất cứ đơn nào.

Trưa hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của anh:

“Anh xin lỗi. Tối mình nói chuyện được không?”

Tôi không trả lời. Nhưng tôi biết, cuộc đối thoại ấy là cần thiết – không phải để cứu vãn, mà để kết thúc hoặc bắt đầu một điều gì khác.

Tối đến, sau khi hai đứa trẻ đã ngủ, tôi ngồi ở phòng khách. Anh bước xuống, ngồi đối diện, không còn cái vẻ điềm nhiên như mọi khi. Trong mắt anh có chút ngượng ngùng, chút hối hận, và có lẽ… sợ.

“Anh sai. Không có gì để biện minh cả.” – Anh bắt đầu.

Tôi im lặng.

“Cô ta là đồng nghiệp. Mọi thứ… bắt đầu từ vài buổi đi công tác. Anh nghĩ đó là cảm nắng. Nhưng rồi mọi thứ đi xa hơn. Anh không ngờ em biết.”

Tôi bật cười – một nụ cười mỉa mai chính mình:

“Không ngờ? Anh nghĩ em là kiểu phụ nữ gì? Anh tưởng em lo cơm nước, con cái, việc nhà… thì mù quáng à?”

Anh cúi đầu.

“Anh muốn chấm dứt rồi. Em… có thể cho anh một cơ hội không?”

Tôi ngước nhìn anh, cố phân tích trong đầu người đàn ông này rốt cuộc còn lại bao nhiêu phần thật lòng và bao nhiêu phần chỉ là nỗi sợ mất mát. Đàn ông ngoại tình, phần nhiều không vì không còn yêu vợ, mà vì nghĩ vợ sẽ luôn ở đó. Mãi ở đó.

Tôi nói, giọng bình thản như đang đọc báo:

“Tha thứ không khó. Nhưng anh đừng nghĩ em quên. Em sẽ không bao giờ quên.”

Anh gật đầu.

Tôi tiếp:

“Muốn quay lại thì anh phải thay đổi. Không phải bằng lời hứa. Bằng hành động. Em sẽ không nhắc lại chuyện cũ – nhưng anh phải sống sao để chuyện mới không bao giờ xảy ra nữa.”

Anh nhìn tôi, lần đầu tiên như người đàn ông ngày xưa tôi từng yêu – không phải chồng, không phải cha của con tôi – mà là người đàn ông biết trân trọng một người phụ nữ trưởng thành.

Tôi đứng dậy:

“Còn nếu anh không chắc… thì cứ đi. Em không níu. Nhưng lần này, em sẽ là người ký đơn trước.”

Từ hôm đó, anh thay đổi thật. Không quá nhanh, không màu mè. Nhưng tôi thấy được: anh về nhà đúng giờ, anh chủ động chia sẻ việc nhà, hỏi han con cái, kể tôi nghe những thứ vụn vặt trong ngày mà trước đây anh chẳng bao giờ bận tâm. Anh xin chuyển phòng làm việc, tránh tiếp xúc trực tiếp với cô gái kia. Có lần tôi vô tình nghe lén được anh nói với đồng nghiệp trong điện thoại:

“Tôi sai rồi. Tôi đang sửa. Cô ấy không bỏ tôi là điều may mắn nhất đời tôi.”

Tôi không vui mừng. Tôi chỉ thấy bình yên hơn một chút.

Một tối, khi đang ngồi chải tóc cho con gái, con bất ngờ hỏi:

“Mẹ ơi, sao dạo này ba hay nhìn mẹ vậy? Ba thương mẹ lại rồi hả?”

Tôi cười. Một nụ cười mặn chát.

“Ba chưa bao giờ hết thương mẹ. Chỉ là ba quên cách thể hiện. Và mẹ thì học lại cách yêu bản thân trước khi yêu ai khác.”

Con bé chưa hiểu hết, nhưng cũng gật gù, quay lại với mái tóc rối bù và con búp bê trong tay.

Gương đã vỡ. Tôi biết. Dù có lành lại thì cũng còn vết. Nhưng tôi không còn đau như ngày đầu nữa. Không còn ấm ức tự hỏi “Tôi đã làm gì sai?”. Bởi tôi nhận ra – nhiều khi sự phản bội không đến từ lỗi của một người, mà từ sự chủ quan, ích kỷ và thiếu kiểm soát của người kia.

Tôi không chắc chúng tôi sẽ sống với nhau đến cuối đời. Nhưng tôi chắc một điều: kể từ khoảnh khắc tôi chọn giả vờ nhắm mắt, là lúc tôi đã mở mắt ra cho chính mình.

“Sự tha thứ không phải là yếu đuối, mà là lựa chọn của người đủ mạnh để bước tiếp mà không mang theo những mảnh vỡ.”