“Bố chồng thường khen tôi xinh đẹp rồi cười đầy ẩn ý, cho đến một ngày vào phòng ông, bí mật bên trong chiếc hộp gỗ khiến tôi rù//ng mì//nh khi hiểu ra tất cả…”
Tôi là Dung, 29 tuổi, đã kết hôn được hơn một năm. Chồng tôi – Huy – là người đàn ông hiền lành, điềm đạm và hết mực yêu thương vợ. Cuộc hôn nhân của chúng tôi gần như hoàn hảo, nếu như không có một điều… khiến tôi luôn cảm thấy khó xử: bố chồng.
Bố chồng tôi năm nay đã ngoài 60 tuổi, dáng người cao lớn, ăn mặc chỉn chu và nói năng rất đĩnh đạc. Mẹ chồng mất sớm, ông sống cùng vợ chồng tôi trong căn nhà ba tầng của gia đình. Ông không can thiệp nhiều vào cuộc sống của con cái, nhưng mỗi lần ông xuất hiện là tôi lại thấy có gì đó là lạ – ánh mắt, giọng nói, cử chỉ… tất cả đều có chút gì đó vượt ra khỏi khuôn phép giữa bố chồng – nàng dâu.
Ông thường khen tôi xinh, nhưng cái cách ông nhìn tôi khi nói ra lời khen ấy khiến tôi rợn người. Không phải ánh mắt của một người cha tự hào về con dâu, mà là ánh nhìn như thể đang soi xét, đánh giá… đôi khi là khao khát.
Tôi đã nói điều này với chồng, nhưng Huy gạt đi:
– Em nhạy cảm quá. Bố chỉ đang quý em thôi, vì mẹ mất sớm, ông cô đơn nên thích có người nói chuyện, trò chuyện một chút là bình thường mà.
Tôi cũng nghĩ có thể mình suy diễn, nên chọn cách im lặng và giữ khoảng cách với ông.
Nhưng rồi, một chuyện xảy ra khiến tôi không thể tiếp tục coi nhẹ những cảm giác bất an đó nữa.
Hôm ấy là một ngày cuối tuần, Huy đi công tác hai ngày, tôi ở nhà cùng bố chồng. Buổi trưa, ông bảo không ăn cơm mà lên phòng nghỉ trước. Tôi thì bận rửa bát dưới bếp. Khi lên phòng, tôi thấy cửa phòng ông hé mở, bên trong có tiếng động rất nhẹ – như tiếng lật giấy.
Tôi gọi:
– Bố ơi, bố cần gì không ạ?
Không có tiếng trả lời.
Tôi bước vào, định khép cửa phòng lại thì nhìn thấy chiếc hộp gỗ màu nâu cũ kỹ để trên bàn làm việc của ông. Lần đầu tiên tôi thấy nó. Cái hộp trông rất cổ, có khóa, nhưng nắp hơi hé như thể ông vừa mở ra.
Tôi định quay đi, nhưng đúng lúc đó, một tờ ảnh rơi ra từ khe hở. Tôi cúi xuống nhặt lên, định đặt lại thì sững người. Đó là một tấm ảnh… tôi – đang ngồi đọc sách trong phòng khách, mặc váy ngủ. Góc chụp rất lạ – như thể được chụp từ một nơi kín đáo, lén lút.
Tôi run run mở nắp hộp ra, bên trong là hàng chục tấm ảnh tương tự. Tất cả đều là ảnh tôi: lúc tôi nấu ăn, lau nhà, phơi đồ, thậm chí có một tấm tôi đang thay đồ, nửa người lộ ra trong gương phòng ngủ.
Tôi không thở nổi. Tay tôi run lên, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bên dưới những tấm ảnh là một cuốn sổ tay nhỏ. Tôi mở ra.
“29/3: Hôm nay con bé mặc chiếc váy ngủ màu trắng, nhìn nó từ sau lưng mà không rời mắt nổi…”
“4/4: Mùi tóc nó khi đi ngang qua làm mình bối rối. Đêm nay lại mất ngủ rồi…”
Tôi lập tức đóng hộp lại, rời khỏi phòng ông với hai chân mềm nhũn. Tim tôi đập loạn, mắt hoa lên vì choáng váng. Tôi không dám tin những gì mình vừa thấy. Không ai ngờ được một người như ông – đạo mạo, mẫu mực – lại có thể làm những điều kinh khủng đến thế với chính con dâu của mình.
Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Ông vẫn xuống ăn tối, cười nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ông còn hỏi:
– Huy không có nhà, con có sợ không?
Tôi chỉ gượng gạo lắc đầu. Trong lòng trào lên cảm giác kinh tởm và sợ hãi.
Tôi gọi cho Huy, định nói hết sự thật, nhưng lại thôi. Làm sao tôi có thể mở miệng nói rằng bố anh đang lén chụp ảnh em, viết nhật ký về em với ánh nhìn biến thái? Chuyện đó không chỉ phá nát gia đình, mà còn khiến chồng tôi đau đớn đến mức nào?
Nhưng nếu tôi im lặng, liệu ông còn đi xa đến đâu?
Tôi phải làm gì đó.
Vài ngày sau, khi Huy trở về, tôi đề nghị hai vợ chồng chuyển ra ở riêng. Lý do tôi đưa ra là “muốn có không gian riêng và chuẩn bị có em bé”. Huy không nghi ngờ gì, đồng ý.
Tôi thấy ông hơi sững người khi nghe tin. Ông không phản đối, nhưng ánh mắt ông nhìn tôi hôm ấy… không còn là sự tiếc nuối, mà như một cảnh báo âm thầm.
Tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng tôi đã lầm.
Một tuần sau, một chiếc USB vô danh được gửi đến địa chỉ cơ quan tôi. Bên trong là hàng chục đoạn clip – camera quay lén tôi trong phòng tắm, phòng ngủ, từ nhiều góc độ. Tên thư mục duy nhất trong USB được đặt là: “Em là của tôi”
Chiếc USB ấy đã khiến tôi không còn lý do nào để chần chừ.
Tối hôm nhận được, tôi ngồi bất động trên ghế làm việc gần ba tiếng, không bật đèn, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Từng đoạn clip quay lén tôi trong phòng tắm, phòng ngủ — đều mang góc quay chuyên nghiệp, có sự chuẩn bị rõ ràng. Không thể là camera tình cờ. Không thể là ai khác ngoài ông.
Người đã lắp những chiếc camera đó vào nhà tôi. Người sống cùng tôi dưới một mái nhà hơn một năm trời.
Bố chồng.
Tôi nôn thốc vào thùng rác ngay sau khi đoạn clip cuối cùng kết thúc. Cảm giác bị xâm phạm, bị theo dõi, bị tước đoạt sự an toàn trong chính ngôi nhà của mình thật kinh hoàng.
Tôi biết, đây không còn là vấn đề riêng tư nữa. Đây là tội phạm. Nhưng nếu tôi đưa sự việc ra công an, báo chí sẽ vào cuộc. Gia đình tôi, chồng tôi – sẽ ra sao?
Tôi cầm điện thoại lên, gọi cho Huy. Đã 11h đêm.
– Alo? Em gọi trễ vậy, có chuyện gì không? – giọng anh vẫn đều đều, vô tư như mọi khi.
– Mai anh có thể nghỉ làm được không? Em… cần nói chuyện. Một chuyện nghiêm trọng.
– Gì mà nghe ghê vậy? Có thai à? – anh cười nhẹ, rồi nhận ra tôi không đáp lại.
– Mai em xin nghỉ. Mình gặp nhau đi.
Sáng hôm sau, tôi đưa Huy đến quán cà phê yên tĩnh ngoài trung tâm. Tôi mở laptop, cắm USB vào. Tôi không nói gì. Chỉ để anh xem từng clip. Vẻ mặt anh dần thay đổi. Từ ngạc nhiên, sang bàng hoàng, rồi chết lặng.
Khi clip thứ ba chạy đến một cảnh quá nhạy cảm – tôi giơ tay ngăn anh lại.
– Đủ rồi. Em biết anh muốn hỏi ai quay, tại sao, nhưng em không muốn nói. Em muốn anh tự hiểu.
Huy nhìn tôi rất lâu. Mắt đỏ hoe. Rồi anh khẽ nói:
– Là… bố?
Tôi im lặng, coi như xác nhận.
Sau đó là khoảng lặng kéo dài gần mười phút. Huy gục mặt xuống bàn, không nói lời nào. Tay siết lại thành nắm đấm, run rẩy. Một lúc sau, anh ngẩng lên:
– Em có thể cho anh mượn USB này không?
– Để làm gì?
– Anh cần đối chất. Và… báo công an.
Tôi lắc đầu.
– Không, anh không nên là người làm điều đó. Không phải vì em sợ, mà vì anh sẽ không chịu nổi đâu. Em sẽ làm.
– Em có chắc? Em sẽ bị kéo vào vụ này, mọi người sẽ soi mói, hỏi han…
– Nhưng em không muốn sống tiếp với nỗi sợ rằng mình đang tha thứ cho kẻ đã hại mình.
Tôi mang mọi thứ đến công an phường chiều hôm đó. Giao nộp bằng chứng, làm tường trình đầy đủ. Cơ quan điều tra nhanh chóng vào cuộc. Camera bí mật được phát hiện gắn tinh vi sau đèn ngủ, trong lỗ thông gió, thậm chí cả trong ổ điện.
Số lượng clip lưu trữ trong máy tính cá nhân của ông khiến cả cán bộ điều tra cũng bất ngờ. Họ nói có thể ông đã làm việc này từ trước cả khi tôi về làm dâu.
Một tuần sau, bố chồng tôi bị khởi tố vì tội “quay lén, xâm phạm đời tư và phát tán tài liệu nhạy cảm”.
Ông không kháng cự, không biện minh. Chỉ im lặng, không nói một lời. Khi bị dẫn đi, ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt không hối hận, không tức giận – mà là trống rỗng. Trống rỗng đến mức tôi rùng mình. Một phần tôi đã hy vọng ông sẽ khóc, sẽ xin lỗi, sẽ biện minh một chút nhân tính nào đó. Nhưng không.
Ông lẳng lặng đi như thể… đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu.
Huy gục ngã. Anh xin nghỉ việc một thời gian, chuyển về sống với mẹ tôi ở quê. Chúng tôi không ly hôn, nhưng tôi biết… thứ gì đó trong lòng anh đã chết.
Tôi cũng vậy.
Nỗi đau không đến từ việc bị quay lén. Nỗi đau lớn nhất là: tôi từng tin tưởng ông như người cha.
Từng nghĩ ông chỉ đơn thuần quý tôi vì tôi ngoan, vì tôi luôn cư xử lễ phép.
Từng nghĩ những lời khen của ông là vô hại.
Chúng tôi bán căn nhà, chuyển đi nơi khác. Tôi phải gặp bác sĩ tâm lý nhiều tháng. Những giấc mơ bị theo dõi, bị rình rập cứ ám ảnh tôi mỗi đêm. Mỗi lần thấy ai đó nhìn chằm chằm, tôi lại giật mình.
Một năm sau.
Tôi trở lại công việc, sức khỏe ổn định hơn. Huy dần lấy lại thăng bằng. Vết thương vẫn còn, nhưng chúng tôi học cách sống cùng với nó.
Tôi không bao giờ tha thứ cho ông – không phải vì sự tức giận, mà vì ông đã đánh mất hoàn toàn nhân tính trong vai trò một người cha, người chồng, người ông.
Tôi kể câu chuyện này không phải để khơi gợi sự thương hại. Tôi chỉ muốn nói với những người phụ nữ ngoài kia:
Khi bạn cảm thấy không an toàn – đừng ngần ngại nghi ngờ. Đừng ngần ngại lên tiếng. Và đừng nghĩ rằng sự im lặng có thể bảo vệ gia đình.
Bởi vì, nhiều khi, sự thật đáng sợ nhất lại nằm ngay trong căn nhà bạn đang sống.