Đã năm năm kể từ ngày anh ra đi trong một tai nạn thảm khốc. Người ta tìm thấy chiếc xe bẹp dúm dưới vực sâu, thi thể cháy đen không còn nguyên vẹn. Cô khóc cạn nước mắt, chấp nhận mất mát, tự mình nuôi con khôn lớn.
Nhưng hôm nay, trong một buổi chiều đầy nắng, khi dắt con đi dạo trong trung tâm thương mại, cô đã chết lặng khi nhìn thấy người đàn ông ấy—chồng mình—bước ra từ một chiếc xe hơi sang trọng. Anh mặc vest, đeo kính đen, bên cạnh là một người phụ nữ trẻ đẹp, tay trong tay đầy tình cảm.
Cô đứng sững như hoá đá, con gái nhỏ vẫn ríu rít bên cạnh, không biết mẹ mình đang run rẩy đến mức nào…
Thảo siết chặt tay con gái, trái tim như ngừng đập. Cô cố nhắm mắt lại, mong đó là một ảo giác—một người giống anh, chỉ là vô tình giống. Nhưng khi cô mở mắt ra, anh đã quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lướt qua như chưa từng quen biết.
Người đàn ông ấy… chính là Khánh—chồng cô. Mái tóc, dáng đi, chiếc đồng hồ cô từng tặng sinh nhật năm ấy, tất cả đều không thể là nhầm lẫn. Anh còn có một nốt ruồi dưới đuôi mắt trái, điều mà không ai ngoài cô biết.
Tim cô đập loạn. “Sao có thể… Anh đã mất rồi mà…”
Con bé Tú An níu tay mẹ, “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
Thảo không trả lời. Cô kéo con bé rời khỏi nơi đó, tim như bị bóp nghẹt.
5 năm trước
Khánh mất trong một chuyến đi công tác ở Tây Nguyên. Xe mất lái, lao xuống vực, bốc cháy. Tin báo về như sét đánh ngang tai. Gia đình anh nhận dạng thi thể qua chiếc đồng hồ, nhẫn cưới và giấy tờ còn sót lại.
Tang lễ tổ chức vội vàng. Thảo suy sụp, suýt mất con vì cú sốc quá lớn.
Suốt năm năm qua, cô không dám yêu ai, sống khép kín, làm hai công việc cùng lúc để nuôi con. Mỗi tối cô vẫn đọc nhật ký, nhắc con nhớ về ba nó bằng những câu chuyện đẹp nhất.
Vậy mà…
Tối hôm đó, Thảo không ngủ được. Đầu óc rối bời, cô lục lại tất cả hình ảnh ngày tang lễ. Những mảnh xương đen được hỏa táng, không rõ là ai. Một cảm giác bất an trào lên. Cô gọi điện cho Huy—bạn thân của Khánh, người đi cùng trong chuyến công tác năm ấy nhưng may mắn không lên xe vì bị đau bụng đột ngột.
Huy bất ngờ khi nghe câu hỏi của Thảo, nhưng sau một hồi im lặng, anh nói: “Thảo, có những chuyện… tao không biết có nên nói hay không…”
Cô gằn giọng, “Làm ơn. Đây là chồng tao. Tao cần biết sự thật.”
Huy hẹn cô sáng mai gặp mặt.
Tại một quán cà phê cũ kỹ ven đường, Huy rít thuốc liên tục. Gương mặt anh mệt mỏi.
“Sau vụ tai nạn, chỉ có một xác người… không nguyên vẹn. Khánh và Tuấn—tài xế—cùng mất tích. Không rõ ai là ai. Nhưng vì trên xác còn chiếc đồng hồ của Khánh và giấy tờ mang tên nó, nên mọi người tin là vậy.”
“Ý anh là… người chết có thể là Tuấn?”
Huy gật đầu.
“Và Khánh thì biến mất? Tại sao anh không nói gì suốt 5 năm?”
Huy nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã. “Vì một tuần sau tang lễ, tao nhận được một bức thư… Không tên, không địa chỉ, chỉ có một câu: ‘Xin lỗi. Đừng tìm tôi.’ Tao biết chữ Khánh. Nhưng không thể nói gì. Gia đình mày khi ấy đau quá, ai tin?”
Thảo nghẹn họng. Cô nhớ đến ánh mắt xa lạ của anh hôm nay. Tại sao anh lại bỏ rơi mẹ con cô? Anh đi đâu suốt 5 năm? Người phụ nữ kia là ai?
Như phát điên, Thảo bắt đầu lục lại tất cả mạng xã hội, đăng ảnh chồng cũ kèm câu hỏi: “Ai từng thấy người này?”
Một tuần sau, một tin nhắn đến từ một tài khoản nặc danh:
“Nếu muốn biết sự thật, hãy đến số 23 Nguyễn Văn Hưởng, Thảo Điền. Sáng thứ Hai. Một mình.”
Thảo không nói với ai, gửi con cho mẹ ruột, và đến điểm hẹn.
Đó là một căn biệt thự sang trọng. Cô nhấn chuông.
Một người giúp việc ra mở cửa, nhìn cô như đã biết trước. “Cô là chị Thảo đúng không? Cậu chủ có dặn, nếu chị đến thì mời vào.”
Căn phòng im lặng đến nghẹt thở. Khánh đứng đó, dáng vẻ không hề giống một người từng “chết” cách đây năm năm. Anh không mặc đồ vest như hôm Thảo nhìn thấy, mà chỉ là một chiếc áo sơ mi giản dị, tay xắn gọn gàng. Cô nhìn anh, môi run bần bật.
“Anh… vẫn còn sống?”
Khánh im lặng. Anh gật đầu chậm rãi.
“Tại sao? Tại sao lại bỏ mẹ con em mà đi? Anh có biết em đã sống thế nào không? Con bé vẫn nghĩ ba nó là anh hùng đã mất vì một tai nạn. Mỗi lần nó ốm sốt, em phải vừa làm mẹ, vừa làm cha! Tại sao… tại sao anh làm thế?”
Thảo không kìm được nữa. Cô bật khóc, nắm chặt tay, nước mắt rơi không ngừng.
Khánh không bước tới. Anh chỉ nói bằng giọng đều, hơi khàn:
“Anh không có lựa chọn, Thảo à. Nếu có thể… anh đã quay lại từ rất lâu rồi.”
Khánh kể lại. Hôm đó, anh và Tuấn—tài xế riêng—cùng đi công tác ở Đắk Nông. Trên đường về, hai người dừng xe ven đường nghỉ ngơi. Khi Khánh đang gọi điện trong rừng cao su, Tuấn lái xe đi mua nước. Một tai nạn xảy ra—chiếc xe mất lái, lao xuống vực cháy rụi.
Người ta tìm thấy thi thể cháy đen, nhưng không rõ ai. Lúc đó, Khánh không thể ngờ người ta sẽ nhầm. Nhưng rồi anh nghe tin… người ta tin anh đã chết. Cả báo chí cũng đưa tin như thế.
Và một điều anh chưa từng nói với ai—là anh đang bị truy sát.
“Anh dính vào một phi vụ làm ăn lớn… bị gài bẫy. Có người muốn giết anh để bịt miệng. Chiếc xe có thể đã bị can thiệp. Nhưng vì tai nạn xảy ra khi Tuấn lái, anh sống… và thành kẻ trốn chạy. Nếu anh quay về, chúng sẽ không buông tha. Em và con cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Thảo nhìn anh đầy hoài nghi.
“Vậy… người phụ nữ đi cùng anh hôm ở trung tâm thương mại là ai? Cũng là phần trong kế hoạch bảo vệ em và con à?”
Khánh cười buồn:
“Cô ấy là Mai – luật sư. Người giúp anh đổi danh tính, làm lại cuộc sống. Ban đầu chỉ là công việc… nhưng sau đó, cô ấy ở bên anh, khi anh không còn là chính mình.”
Tim Thảo như vỡ ra một lần nữa.
“Vậy còn em? Con gái anh thì sao? Anh để mặc chúng tôi suốt năm năm chỉ vì… vì nghĩ sẽ nguy hiểm? Hay vì anh muốn bắt đầu lại cuộc đời khác, với người khác?”
Không ai nói gì trong một lúc lâu.
Cuối cùng, Khánh rút trong ngăn kéo ra một xấp ảnh. Là ảnh Thảo và con, chụp trộm từ xa.
“Anh vẫn dõi theo hai mẹ con. Anh muốn chắc chắn em bình an. Mỗi sinh nhật của Tú An, anh đều đến – chỉ là không dám xuất hiện.”
“Anh có biết điều tàn nhẫn nhất không?” – Thảo cất giọng, run run – “Không phải là anh chết. Mà là việc anh vẫn sống, nhưng lựa chọn để em tin là anh đã chết.”
“Anh yêu con. Nhưng em thì sao? Em không đáng để anh quay lại sao?”
Khánh cúi đầu. “Anh không biết phải làm sao. Anh chỉ biết… cuộc sống cũ không thể quay lại.”
Thảo cười nhạt.
“Phải. Vì anh đã chọn cuộc sống mới.”
Thảo đứng dậy. “Tôi đến không phải để níu kéo hay bắt anh giải thích. Tôi đến để chấm dứt mọi ảo tưởng.”
Cô nhìn anh lần cuối.
“Anh nợ con một sự thật. Còn tôi, tôi không cần anh xin lỗi.”
Khi cô bước ra khỏi cửa, Khánh gọi với:
“Thảo… Anh có thể chu cấp cho hai mẹ con. Mọi thứ. Em không cần phải khổ sở nữa.”
Cô quay đầu, ánh mắt đầy cứng rắn:
“Tôi không cần tiền của người đã chôn mình trong nấm mộ suốt năm năm. Tôi cần một người chồng, một người cha. Nhưng anh không còn là người đó nữa.”
Thảo chuyển sang một công việc mới, gần trường học của con. Cô mạnh mẽ, đẹp hơn, và không còn nhìn lại phía sau.
Tú An giờ đã tám tuổi. Một lần, nó hỏi:
“Mẹ ơi, ba con… có phải là người tốt không?”
Thảo nhìn con, cười dịu dàng:
“Ba con là người đã từng rất tốt, rất yêu mẹ và con. Nhưng đôi khi, người lớn phải làm những điều khó hiểu. Nhưng con thì không sao, vì con luôn có mẹ ở đây.”
Đêm đó, khi con ngủ, Thảo mở tủ, lấy bức thư cũ ra. Là thư của Khánh, gửi từ biệt năm năm trước. Cô đốt nó đi, rồi nhắn một tin cho Huy:
“Nếu có ai hỏi, bảo với họ: Khánh đã chết. Với em, anh ấy chưa từng trở lại.”
Có những nỗi đau không thể lành bằng thời gian, chỉ có thể chấp nhận để sống tiếp. Và có những người, khi đã chọn rời đi, thì đừng mong trở lại với tư cách cũ.
Cụ ông ở Hà Nội đến ngân hàng rút 250 triệu nhưng bị từ chối.
Ngày 10 tháng 7 năm 2025, tạp chí Nhịp sống Thị trường đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Cụ ông 79 tuổi Hà Nội đến ngân hàng tất toán sổ tiết kiệm 250 triệu đồng nhưng nhận lại 0 đồng”. Nội dung như sau:
Ngày 08/7/2025, Công an phường Hà Đông phối hợp với nhân viên Ngân hàng GP Bank chi nhánh Hà Đông đã kịp thời phát hiện, ngăn chặn một vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản của một cụ ông sống trên địa bàn.
Theo đó, khoảng 8h30 cùng ngày, ông L (sinh năm 1946, trú tại phường Hà Đông, Hà Nội) đến Ngân hàng GP Bank chi nhánh Hà Đông (số 198 đường Quang Trung, phường Hà Đông) yêu cầu rút toàn bộ số tiền tiết kiệm 250 triệu đồng để chuyển vào tài khoản khác.
Khi được hỏi, ông L. cho biết đây là tài khoản của con dâu mình. Trong quá trình giao dịch, chị Trần Thị Mai – nhân viên ngân hàng, nhận thấy ông L có nhiều biểu hiện bất thường như lo lắng, bồn chồn, liên tục giục chuyển tiền gấp. Nhận định đây có thể là một trường hợp bị lừa đảo chiếm đoạt tài sản, chị Mai đã kịp thời báo tin cho Công an phường Hà Đông.
Ngay sau khi tiếp nhận thông tin, Công an phường Hà Đông đã khẩn trương đến trụ sở ngân hàng để xác minh. Tại đây, lực lượng Công an đã gặp gỡ, trao đổi và trấn an tinh thần cụ ông. Sau khi bình tĩnh lại, ông L. cho biết đã nhận được tin nhắn từ một tài khoản Zalo lạ.
Đối tượng gửi cho ông hình ảnh các “quyết định truy nã”, “lệnh bắt tạm giam” liên quan đến con dâu ông – chị T., với lý do liên quan đến một vụ việc vi phạm pháp luật. Các đối tượng yêu cầu ông L. chuyển 250 triệu đồng vào một tài khoản ngân hàng để “xác minh” sự liên quan của người thân.
Do tuổi cao và tâm lý lo sợ ảnh hưởng đến con cháu, ông L. đã vội vã thực hiện theo yêu cầu của đối tượng. Tuy nhiên, nhờ sự phối hợp nhạy bén của nhân viên ngân hàng và lực lượng Công an, vụ việc đã được ngăn chặn kịp thời, không để xảy ra hậu quả.
Công an phường Hà Đông đã tiến hành giải thích, tuyên truyền để ông L. hiểu rõ thủ đoạn của các đối tượng lừa đảo và hướng dẫn các biện pháp phòng ngừa cần thiết. Sau khi được tuyên truyền, ông L. đã nhận thức rõ vấn đề và không thực hiện giao dịch rút tiền.
Công an TP Hà Nội khuyến cáo người dân, đặc biệt là người cao tuổi, cần nâng cao cảnh giác trước các cuộc gọi, tin nhắn từ người lạ mạo danh cơ quan chức năng, không thực hiện chuyển tiền vào các tài khoản không rõ ràng. Khi phát hiện nghi vấn, cần nhanh chóng báo cho cơ quan Công an nơi gần nhất để được hỗ trợ, xử lý kịp thời.
Trước đó, ngày 27 tháng 1 năm 2025, báo Dân Trí đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Các chiêu thức lừa đảo, cuỗm tiền từ tài khoản ngân hàng”. Nội dung như sau:
Các chiêu trò lừa đảo trực tuyến đã cũ nhưng vẫn khiến không ít người mắc bẫy, trong khi những kịch bản mới cũng liên tục xuất hiện nhằm cuỗm tiền của người dùng dịp cuối năm. Chuyên gia an ninh mạng Ngô Minh Hiếu, người sáng lập dự án Chống lừa đảo, chia sẻ một số chiêu thức lừa đảo, cuỗm tiền từ tài khoản ngân hàng và cách phòng tránh dịp cận Tết.
Những chiêu thức lừa đảo phổ biến
Lừa nâng cấp sim điện thoại
Không ít người báo mất sạch hàng tỷ đồng tiền gửi tiết kiệm, người khác mất vài chục đến vài trăm triệu đồng trong thẻ tín dụng vì chiêu lừa nâng cấp sim.
Thủ đoạn chiếm quyền sim điện thoại từng nhiều lần được các ngân hàng và cơ quan quản lý cảnh báo. Những kẻ lừa đảo giả danh nhân viên mạng viễn thông gọi điện thoại hoặc nhắn tin đề nghị hỗ trợ nâng cấp, chuyển đổi sim 4G/5G miễn phí. Khi nạn nhân kích hoạt esim (sim điện tử) trên điện thoại, đối tượng lừa đảo có thể chiếm được quyền kiểm soát sim điện thoại của họ.
Qua đó, đối tượng sẽ chiếm đoạt quyền kiểm soát sim điện thoại, đánh cắp các thông tin thẻ tín dụng, lấy mã OTP và thanh toán hàng chục triệu, thậm chí cả tỷ đồng cho các đơn hàng online bằng thẻ tín dụng của người tiêu dùng.
Từ số sim đã đăng ký dưới tên khách hàng, đối tượng lừa đảo gọi đến tổng đài tự động của ngân hàng, yêu cầu cấp lại tên đăng nhập Internet Banking, gửi về email mà khách hàng đã đăng ký trước đó với ngân hàng.
Sau đó, kẻ gian đăng ký báo quên mật khẩu và yêu cầu cung cấp lại mật khẩu đăng nhập mới rồi chiếm đoạt thông tin tài khoản của khách hàng để tất toán sổ tiết kiệm online của khách hàng mở tại ngân hàng.
Chiêu thức lừa đảo trên đã xuất hiện từ vài năm trước nhưng thời gian gần đây xảy ra nhiều hơn do không ít khách hàng có nhu cầu nâng cấp sim 4G, 5G.
Mạo danh website ngân hàng
Dự án Chống lừa đảo nhiều tháng trở lại đây ghi nhận hàng trăm lượt báo cáo từ người dùng về các nội dung lừa đảo. Hàng chục tên miền mạo danh các ngân hàng, tổ chức tài chính lớn tại Việt Nam xuất hiện. Con số này tăng cao bất thường và mỗi ngày lại có thêm báo cáo về 2-3 tên miền lừa đảo mới.
Tin nhắn giả mạo ngân hàng để lừa đảo đánh cắp thông tin đăng nhập (Ảnh: Thế Anh).
Các tên miền lừa đảo này thường có dạng “tên ngân hàng.vn-a.top”, trong đó “vn-a.top” là tên miền chính. Sau đó, kẻ gian có thể thay thế tên miền phụ bằng tên của các ngân hàng tại Việt Nam. Nếu nhìn qua, người dùng sẽ thường chỉ để ý đến phần “tennganhang.vn” và có thể lầm tưởng là website chính thức của ngân hàng. Các tên miền lừa đảo này phần lớn được phát tán qua SMS và email, dụ người dùng bấm vào link.
Lừa đảo hỗ trợ xác thực sinh trắc học
Không ít người dùng gặp trở ngại khi tiến hành xác thực sinh trắc học trên smartphone, bởi vì nhiều thiết bị không hỗ trợ kết nối NFC để thực hiện xác thực hoặc người dùng không biết cách đặt CCCD đúng cách để smartphone đọc chip NFC…
Lợi dụng điều này, những kẻ xấu đã thực hiện nhiều chiêu trò lừa đảo người dùng. Phổ biến nhất trong số đó, những kẻ xấu sẽ mạo danh nhân viên ngân hàng, gọi điện cho người dân để tư vấn và hỗ trợ họ thực hiện xác thực sinh trắc học trên smartphone.
Với cách thức này, những kẻ lừa đảo sẽ lấy cắp thông tin cá nhân hoặc lừa người dùng cài đặt các ứng dụng chứa mã độc vào smartphone để chiếm quyền điều khiển thiết bị, từ đó lấy cắp tiền trong ứng dụng ngân hàng.
Không ít người đã đề cao cảnh giác và quá quen với những chiêu trò này nên không thực hiện theo yêu cầu của những kẻ lừa đảo. Dù vậy, họ vẫn rất khó chịu khi mỗi ngày phải nhận hàng chục cuộc gọi điện mạo danh nhân viên ngân hàng để tư vấn xác thực sinh trắc học.
Không ít người dùng gặp trở ngại khi tiến hành xác thực sinh trắc học trên smartphone (Ảnh: Thanh Thủy).
Giả mạo nhân viên ngân hàng
Chiêu trò của kẻ gian là lập ra danh sách các cá nhân mà các đối tượng đã thu thập được trên mạng xã hội Facebook, Zalo, app vay tiền online, tín dụng đen…
Từ đó, kẻ gian xây dựng kịch bản, giả mạo nhân viên ngân hàng để gọi điện, gửi tin nhắn, email… mời chào khách hàng, cung cấp các khoản vay online từ ngân hàng.
Việc lừa đảo được thực hiện bằng cách hướng dẫn nạn nhân làm các thủ tục vay, mở tài khoản online, sau đó gửi yêu cầu xác nhận phê duyệt khoản vay và yêu cầu nộp các khoản tiền lệ phí, tiền trả góp… để chiếm đoạt.
Thực tế, các ngân hàng không hề có chính sách tiếp cận khách hàng nào như trên.
Tự xưng cơ quan chức năng gọi điện thông báo điều tra
Các đối tượng lừa đảo thường giả danh cán bộ công an, viện kiểm sát, tòa án gọi điện cho người dân để gây sức ép, làm người dân hoang mang. Theo đó, chỉ với các đầu số giả mạo, kẻ lừa đảo sẽ sử dụng cho nhiều kịch bản khác nhau như: Giả làm cảnh sát giao thông gọi điện thông báo phạt nguội, gây tai nạn bỏ trốn hoặc thông báo chủ thuê bao có liên quan đến các vụ án đang bị điều tra…
Cuộc gọi giả danh ngày càng tinh vi và sẵn sàng sử dụng video call để tạo lòng tin với khách hàng.
Sau khi khai thác các thông tin cá nhân, tài khoản ngân hàng và yêu cầu chuyển toàn bộ tiền trong tài khoản của bị hại vào các tài khoản ngân hàng do đối tượng cung cấp với lý do để phục vụ công tác điều tra rồi chiếm đoạt… liên hệ với nạn nhân để khai thác thông tin cá nhân.
Trong quá trình nói chuyện, nhóm đối tượng xấu sẽ yêu cầu người bị lừa phải giữ bí mật, không được tiết lộ người thân để đảm bảo không rò rỉ thông tin “mật”.
Các chiêu này thực tế đã có từ lâu, nhưng liên tục được thay đổi kịch bản khiến người dùng không lường trước. Nhiều người nhẹ dạ đã vô tình cung cấp thông tin cá nhân. Điều này dẫn đến nhiều hậu quả nghiêm trọng. Kẻ gian sẽ sử dụng các thông tin này để làm giả các lệnh bắt, khởi tố của cơ quan công an nhằm đe dọa, yêu cầu nạn nhân chuyển tiền vào tài khoản do chúng cung cấp để phục vụ điều tra.
Gọi điện, nhắn tin thông báo trúng thưởng
Kẻ gian giả danh nhân viên cửa hàng, công ty xổ số… gọi điện hoặc nhắn tin cho nạn nhân thông báo họ may mắn nhận được phần thưởng có giá trị cao như xe máy, điện thoại, đồng hồ hoặc tiền mặt… của một chương trình nào đó.
Tuy nhiên, để nhận phần thưởng này, nạn nhân phải mua một sản phẩm của đối tượng có giá trị cao hơn giá trị ngoài thị trường hoặc chuyển trước một số tiền đóng thuế để nhận thưởng.
Các đối tượng lừa đảo yêu cầu người bị hại nạp tiền qua thẻ điện thoại hoặc chuyển tiền qua tài khoản ngân hàng để làm thủ tục nhận thưởng, sau đó chiếm đoạt.
Thông báo nhận quà từ nước ngoài
Các đối tượng lừa đảo tự giới thiệu là người nước ngoài, kết bạn, liên lạc để tạo mối quan hệ với nạn nhân. Sau đó, những kẻ gian này sẽ thông báo muốn gửi tiền, quà từ nước ngoài về Việt Nam.
Nhưng để nhận quà, người bị hại phải nộp các khoản tiền như: thuế, phí, cước vận chuyển… vào các tài khoản ngân hàng do các đối tượng cung cấp. Từ đó, những chiêu thức lừa đảo lại được thực hiện.
Ngân hàng cảnh báo lừa đảo tới khách hàng (Ảnh: Thảo Thu).
Cố tình nhập sai mật khẩu lừa cài mã độc lên điện thoại
Số tài khoản và số điện thoại thường được nhiều người công khai và ngân hàng hiện tại cho phép khách hàng chọn số điện thoại làm số tài khoản ngân hàng nên kẻ gian dễ dàng lấy được.
Theo đó, sau khi có được số tài khoản của nạn nhân mục tiêu, kẻ gian có thể thử đăng nhập trên website của ngân hàng. Theo cơ chế bảo vệ, khi nhập sai nhiều lần, tài khoản sẽ bị khóa.
Khi đó, kẻ gian sẽ giả danh người của ngân hàng gọi điện đến, dụ người dùng vào đường link tải ứng dụng giả mạo.
Khi bị khóa tài khoản, người dùng ít kinh nghiệm sẽ dễ hoảng loạn và tin theo lời kẻ gian. Họ có thể cung cấp cho nhóm lừa đảo một số thông tin cá nhân, thông tin đăng nhập, hoặc bị dụ cài phần mềm độc hại.
Những mã độc này sau khi thâm nhập vào máy có thể yêu cầu cấp quyền truy cập sâu vào thiết bị, từ đó kẻ gian chiếm quyền điều khiển thiết bị và thực hiện nhiều hành động, như đánh cắp dữ liệu, theo dõi thiết bị và người dùng từ xa, chiếm thông tin nhạy cảm như mật khẩu, mã OTP, thậm chí có thể chuyển tiền bằng khuôn mặt sinh trắc học trên điện thoại của nạn nhân.
Phòng tránh lừa đảo bằng cách nào?
Cơ quan chức năng thường xuyên ra cảnh báo với người tiêu dùng về các thủ đoạn lừa đảo chiếm đoạt tiền ngân hàng. Dù vậy, vẫn nhiều người “sập bẫy”.
Trước chiêu thức lừa đảo ngày càng tinh vi và những thông tin cá nhân như email, số điện thoại khó lòng được bảo mật trong bối cảnh hiện nay, các nhà băng cần có thêm hàng rào bảo vệ.
Ngân hàng có thể cập nhật thêm bước nhận diện khách hàng chính chủ khi cấp lại mật khẩu và tên đăng nhập ngân hàng trực tuyến. Ngoài thông tin trên căn cước công dân, cũng có thể yêu cầu khách cung cấp mã số thẻ của ngân hàng, các giao dịch gần nhất hoặc dựa trên nhận diện bằng giọng nói, khuôn mặt. Bên cạnh đó, có thể giới hạn hạn mức giao dịch trong thời gian quy định khi khách hàng vừa thay đổi mật khẩu tài khoản ngân hàng trực tuyến, để giảm thiểu rủi ro lừa đảo.
Các ngân hàng cũng phải thường xuyên cập nhật và chú trọng vào khâu quản lý rủi ro, đồng thời liên tục cảnh báo khách hàng.
Nhiều chiêu trò lừa đảo nhằm cướp tiền khách hàng (Ảnh: Nhật Quang).
Về phía khách hàng, những biện pháp dưới đây nên được thực hiện:
Không nên công khai thông tin cá nhân trên mạng xã hội hoặc các nền tảng trực tuyến khác: Khách hàng cũng không nên cung cấp mã OTP cho bất kỳ ai. Bên cạnh đó, người dùng nên hạn chế sử dụng OTP qua tin nhắn văn bản, thay vào đó sử dụng các phần mềm chuyên dụng hoặc smart OTP của ngân hàng – thường có sẵn trong ứng dụng. Việc này sẽ hạn chế được khả năng bị hack mất thông tin và tiền trong tài khoản.
Suy nghĩ khi được yêu cầu bấm vào đường link lạ: Khi nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi liên quan đến tiền hoặc tài khoản, người dùng phải gọi lên ngân hàng để kiểm chứng xem có thật hay không chứ không được thao tác theo các yêu cầu gửi đến.
Xem kỹ giao diện website: Website thật giao diện chuyên nghiệp, tương thích cho cả điện thoại, laptop hay máy tính bảng. Hãy để ý các yếu tố như logo, hình nền và chắc chắn rằng chúng không phải là phiên bản nhái (sai khác về chi tiết, màu sắc) hay phiên bản lỗi thời (sử dụng hình ảnh phiên bản cũ). Một website sử dụng hình ảnh không đúng quy chuẩn thương hiệu chắc chắn là website không an toàn.
Kiểm tra trang web có hỗ trợ các phương thức thanh toán online không: Hiện có nhiều loại phương thức thanh toán, như thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ, PayPal, Zalo Pay, Viettel Pay, VNPay… bảo vệ người tiêu dùng bằng cách cho phép người tiêu dùng lấy lại tiền trong trường hợp sản phẩm không được giao. Người dùng cần kiểm tra xem trang web có hỗ trợ các phương thức thanh toán này không. Không bao giờ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng nếu bạn nghi ngờ về độ tin cậy của một trang web.
Các phương thức thanh toán như Western Union, Moneygram, Bitcoin… thường không thể theo dõi được và hầu như không thể lấy lại tiền đã được chuyển bằng các phương thức này. Kết quả là những phương thức này được những kẻ lừa đảo ưu tiên.
Tuyệt đối không được cho mượn hay mua bán các giấy tờ tùy thân: Các giấy tờ có thể kể đến như chứng minh thư nhân dân/căn cước công dân, tài khoản cá nhân, tài khoản ngân hàng, các loại thẻ tín dụng do ngân hàng cấp, phát.
Cảnh giác với tin nhắn nhờ vay tiền, mua thẻ điện thoại: Khi gặp những tin nhắn thông qua các trang mạng xã hội để vay tiền, nhờ mua thẻ điện thoại, yêu cầu chuyển tiền để xác minh tài khoản; nhờ tài khoản ngân hàng để nhận tiền từ nước ngoài… thì cần đặc biệt cảnh giác, tuyệt đối không làm theo; nhanh chóng liên hệ hoặc gọi điện thoại nói chuyện trực tiếp với người đó để kiểm tra thông tin.
Nếu người nhận không nghe máy hoặc viện lý do không tiện nói chuyện thì kiên quyết không chuyển khoản để tránh trường hợp người thân, bạn bè bị hack tài khoản mạng xã hội.
Đối với các cuộc gọi giả danh dùng giọng nói đã được ghi âm sẵn, người nghe không thực hiện bất cứ thao tác nào theo hướng dẫn hoặc yêu cầu nào từ người gọi.
Trong trường hợp đã lỡ ấn vào và gặp sự cố thì khách hàng phải liên hệ ngay với nhà mạng để khóa số lại và ngay lập tức rà soát lại các tài khoản email, ngân hàng và các ví điện tử phổ biến.
Không quét mã QR không rõ nguồn gốc: Cảnh giác với các mã QR được dán ở nơi công cộng hoặc do người lạ gửi qua tin nhắn, email. Trước khi quét, kiểm tra kỹ xem mã QR có bị dán đè hoặc sửa đổi so với mã gốc của người bán hoặc tổ chức không.
Song song đó, đối chiếu mã QR với người nhận để đảm bảo đúng tài khoản và số tiền cần chuyển. Không nhấp vào đường link sau khi quét mã QR nếu không chắc chắn về nguồn gốc. Đồng thời, khách hàng cần luôn kiểm tra đường dẫn kỹ lưỡng để phát hiện lỗi chính tả hoặc các địa chỉ trang web giả mạo.
Tối 8/7, Bệnh viện Nhi Thanh Hóa xác nhận, bệnh nhi đuối nước khi tắm biển ở Sầm Sơn nhập viện trong tình trạng nguy kịch.
Theo thông tin ban đầu, lúc gần 10h ngày 8/7, người phụ nữ đưa 3 cháu nhỏ, thuê phao tròn xuống biển Sầm Sơn tắm. Quá trình nô đùa dưới nước, sóng đánh khiến 2 cháu bị tuột khỏi phao, còn người anh lớn di chuyển được vào bờ kêu cứu.
Khi lực lượng cứu hộ tiếp cận, chỉ vớt được 1 cháu bé trong tình trạng bất tỉnh. Cháu bé ngay lập tức được đưa đến Bệnh viện Nhi Thanh Hóa cấp cứu. Tuy nhiên, thông tin từ phía bệnh viện cho biết, cháu bé trong tình trạng nguy kịch.
Khu vực nơi xảy ra sự việc
Cháu bé còn lại bị sóng biển cuốn mất tích, hiện chưa được tìm thấy. Công tác cứu hộ phải tạm dừng lúc 15h cùng ngày do thuỷ triều dâng cao, sóng lớn. Một số người được cử túc trực trên thuyền nhỏ để nắm bắt tình hình.
Theo những người dân địa phương, khoảng 3-4 giờ sáng mai nước thủy triều mới rút. Lúc này công tác cứu hộ mới có thể tiếp tục thực hiện.
Danh tính nạn nhân mất tích được xác định là Nguyễn Nhật M. (SN 2019), người bị thương là Nguyễn Trung K. (SN 2018), quê ở xã Bình Xuyên, tỉnh Phú Thọ.
Huấn Hoa Hồng mới đây khoe vừa hoàn thành nghĩa vụ nộp thuế, khẳng định mình làm ăn chân chính và nộp thuế để xây dựng, bảo vệ Tổ quốc.
Huấn Hoa Hồng (tên thật Bùi Xuân Huấn, SN 1984, quê Yên Bái) là cái tên đình đám trên mạng xã hội, gắn liền với hình ảnh của một “giang hồ mạng”. Trên mạng, Huấn gắn với khá nhiều lùm xùm từ phát ngôn đến vi phạm pháp luật.
Mới đây, chiều 8/7, Huấn Hoa Hồng gây chú ý khi chia sẻ trên trang cá nhân hình ảnh giấy nộp tiền vào ngân sách Nhà nước với số tiền hơn 1,2 tỷ đồng. Huấn ghi chú thích: “Đã kinh doanh là phải nộp thuế để xây dựng và bảo vệ Tổ Quốc”.
Dưới phần bình luận, cư dân mạng tỏ ra khá bất ngờ trước thông tin này. Nhưng cũng có người lợi dụng câu chuyện để châm chọc Huấn Hoa Hồng. Thậm chí có tài khoản bình luận: “Đóng đi đến lúc bị xích còn có cái mà giảm án”. Đáp lại, Huấn Hoa Hồng tỏ ra bình tĩnh: “Lo kiếm tiền bạn ơi”.
Xe máy giá rẻ
Cái tên Huấn Hoa Hồng không chỉ được biết đến qua những phát ngôn gây chú ý trên mạng xã hội mà còn gây tò mò bởi hoạt động kinh doanh đa dạng, đặc biệt là trong lĩnh vực bán hàng online.
Từ năm 2022, Huấn Hoa Hồng cùng vợ bắt đầu đẩy mạnh việc livestream trên các nền tảng mạng xã hội để bán nhiều mặt hàng, nổi bật là nước hoa, mỹ phẩm. Trong đó, sản phẩm được chú ý nhất chính là nước hoa chiết – loại nước hoa được hút ra từ chai lớn bằng xi lanh rồi chia sang các lọ nhỏ, phù hợp với nhu cầu dùng thử hoặc mang theo bên người.
Đến tháng 5/2024, Huấn Hoa Hồng tiếp tục mở rộng lĩnh vực kinh doanh khi khai trương một vườn tùng rộng đến 10.000 m2 tại Hoài Đức (Hà Nội). Với bước đi này, anh chính thức gia nhập thị trường cây cảnh cao cấp, một lĩnh vực đang ngày càng được giới yêu cây quan tâm và sẵn sàng chi tiền lớn.
Không dừng lại ở đó, theo dữ liệu từ Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp, Huấn Hoa Hồng còn đứng tên tại nhiều công ty với các lĩnh vực kinh doanh đa dạng.
Xe máy giá rẻ
Cụ thể, anh giữ vai trò Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm người đại diện pháp luật của Công ty Cổ phần Tập đoàn HL Group. Doanh nghiệp này đăng ký hoạt động chính trong mảng bán lẻ thuốc, dụng cụ y tế, mỹ phẩm và vật phẩm vệ sinh tại các cửa hàng chuyên doanh. Ngoài ra, công ty còn mở rộng sang mảng buôn bán ô tô, kinh doanh bất động sản. HL Group được thành lập từ tháng 2/2022 với vốn điều lệ gần 100 tỷ đồng, trong đó Huấn Hoa Hồng góp đến 55% vốn.
Không chỉ dừng lại ở Hà Nội, Bùi Xuân Huấn (tên thật của Huấn Hoa Hồng) còn góp mặt tại TP.HCM với vai trò người đại diện pháp luật của Công ty Cổ phần Dịch vụ 168. Công ty này chuyên cung cấp dịch vụ vệ sinh nhà cửa.
Bên cạnh đó, Huấn Hoa Hồng cũng tham gia sáng lập Công ty Cổ phần Huấn Hoa Hồng, có trụ sở tại Hà Nội. Trong doanh nghiệp này, anh góp 1,1 tỷ đồng (chiếm 55% vốn điều lệ), tập trung vào lĩnh vực quảng cáo.
Phải chăng chuyện tình “cổ tích đời thật” giữa cô dâu Thu Sao (SN 1957) và chú rể Hoa Cương (SN 1992) đã đi đến hồi kết? Sau nhiều năm đồng hành, cùng vượt qua vô số lời dị nghị và định kiến từ dư luận, cặp đôi từng gây xôn xao mạng xã hội nay bất ngờ khiến cộng đồng mạng đặt câu hỏi: Họ đã chính thức “đường ai nấy đi”?
Thực hư ra sao?
Những ngày gần đây, người theo dõi cặp đôi không khỏi ngỡ ngàng khi thấy cả hai không còn xuất hiện cùng nhau như trước. Những hình ảnh ngọt ngào từng được chia sẻ đều lặng lẽ “biến mất” khỏi trang cá nhân. Đặc biệt, anh Hoa Cương đã đăng tải những dòng chia sẻ úp mở: “Ngày bước vào và bước đi t đều 2 bàn tay trắng. M né xa cuộc đời t ra với” hay Mọi người nghĩ h.cương thích ồn ào lắm ah. Bao nhiêu thị phi mxh Hoa Cương phải chịu nhiều ntn chắc gì mọi người cũng biết một phần nào. Nếu mọi người hiểu thì có lẽ không nghĩ Hoa Cương như vậy. Đến giờ phút này Hoa Cương cũng hạn hán lời là mọi người hiểu đó”… khiến nhiều người đặt nghi vấn về mối quan hệ hiện tại của họ.
Trong một bình luận dưới bài viết của cô Thu Sao, một cư dân mạng đã để lại bình luận cho biết chú rể Hoa Cương và cô dâu Thu Sao đã đường ai nấy đi, thậm chí Hoa Cương đã có người mới. Dù chưa rõ thực hư nhưng bình luận này đã khiến không ít người phải xôn xao, bàn tán.
Điều gì đã khiến cặp đôi từng thề nguyện bên nhau bất chấp tuổi tác lại lựa chọn chia tay? Áp lực dư luận, khác biệt thế hệ hay đơn giản là thời gian đã khiến tình cảm phai nhạt?
Ngược dòng quá khứ, vào năm 2018, cô dâu Thu Sao và chú rể Hoa Cương khiến cộng đồng mạng “dậy sóng” khi công khai mối quan hệ tình cảm và tổ chức đám cưới chính thức tại Cao Bằng. Một phụ nữ gần 60 tuổi kết hôn với chàng trai chỉ mới 26 – điều đó đã vượt xa mọi khuôn mẫu xã hội. Họ từng cùng nhau xuất hiện trên truyền hình, mạng xã hội, thậm chí cả trong các hoạt động thiện nguyện và kinh doanh.
Vậy giờ đây, khi tình yêu ấy không còn, dư luận sẽ nhìn nhận ra sao?
Thời gian gần đây cặp đôi không còn livestream cùng nhau nữa
Nhiều người tiếc nuối, nhưng cũng có người cho rằng chia tay trong êm đẹp chính là sự lựa chọn trưởng thành. Tình yêu, dù dài hay ngắn, đều đáng được trân trọng nếu nó từng xuất phát từ sự chân thành.
Liệu trong tương lai, cả hai có thể giữ mối quan hệ bạn bè? Có quay lại không? Hay đây là cái kết hoàn toàn cho một mối duyên đặc biệt?
Chưa ai có thể trả lời chắc chắn. Nhưng có một điều rõ ràng: Chuyện tình Thu Sao – Hoa Cương, với tất cả những tranh luận, xúc động, hoài nghi và ngưỡng mộ… đã trở thành một phần ký ức đặc biệt với cộng đồng mạng Việt.
Để được trải nghiệm bay dù trên bán đảo Sơn Trà, du khách phải đi cùng phi công có đầy đủ giấy phép, cùng tất cả các giấy tờ liên quan khác để xuất trình với Ban quản lý bán đảo Sơn Trà.
Trao đổi với Tiền Phong chiều 9/7, Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch thành phố Đà Nẵng (VHTT&DL) cho hay đã thăm hỏi chia buồn, hỗ trợ các thủ tục liên quan để hỗ trợ gia đình anh H.Q.T. – nạn nhân vụ rơi dù lượn dẫn đến tử vong trên bán đảo Sơn Trà.
Bãi cất cánh dù lượn trên bán đảo Sơn Trà.
Sở VHTT&DL cho biết thêm, anh T. đã liên hệ và đặt dịch vụ bay trải nghiệm dù lượn không động cơ tại bán đảo Sơn Trà do Công ty TNHH MTV TM & DV Tropical Forest tổ chức khai thác.
Trước khi tham gia dịch vụ, Công ty Tropical Forest và anh T. đã thực hiện đầy đủ các thủ tục, quy trình trước khi bay. Cụ thể là khai báo thông tin tại chốt kiểm soát, mua bảo hiểm tai nạn , ký cam kết miễn trừ trách nhiệm.
Ngay khi du khách gặp tai nạn, phi công bay cùng đã báo về công ty và nhờ các lực lượng cùng tham gia cứu hộ. Đến 19h30 ngày 8/7, lực lượng chức năng đã tìm thấy anh T., tuy nhiên anh đã tử vong.
Hiện công ty đã chi trả toàn bộ chi phí mai táng và các chi phí khác có liên quan cho gia đình nạn nhân. Vụ việc đang được cơ quan chức năng xác minh, làm rõ.
Dịch vụ kinh doanh dù lượn không động cơ tại bán đảo Sơn Trà được UBND thành phố thống nhất chủ trương cho phép thí điểm thực hiện từ tháng 6/2023 đến nay. Hiện có 5 doanh nghiệp đủ điều kiện được cấp phép tổ chức khai thác.
Theo Trung tâm xúc tiến Du lịch Đà Nẵng, để được trải nghiệm bay dù trên bán đảo, du khách sẽ phải đi cùng phi công có đầy đủ giấy phép, cùng tất cả các giấy tờ liên quan khác để xuất trình với Ban quản lý bán đảo Sơn Trà.
Thời gian khi di chuyển từ chân bán đảo Sơn Trà đến bãi cất cánh dù lượn trên đỉnh Sơn Trà (gần đỉnh Bàn Cờ) và lúc đáp xuống khoảng 60 phút, bao gồm: 10 phút cho thủ tục check-in, 20 phút di chuyển lên điểm bay, 15 – 20 phút cho trải nghiệm dù lượn, 5 phút chụp hình lưu niệm tại bãi đáp và trao chứng chỉ trải nghiệm.
Hiện có 5 công ty được cấp phép tổ chức khai thác dù lượn trên bán đảo Sơn Trà.
Vì đây là môn thể thao mạo hiểm , người tham gia cần tuân thủ các quy định hết sức nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn cho bản thân. Người có bệnh nền về tim mạch, cao huyết áp, hoặc thiếu máu não được khuyến cáo không bay dù lượn. Đặc biệt, những người mắc chứng sợ độ cao không phải là đối tượng dành cho môn này.
Ngoài ra, người bay phải trên 40kg và cao trên 1m3, bắt buộc phải mang quần dài và mang giày.
Quy trình tiên quyết trước khi bay là kiểm tra gió. Khi sức và hướng gió thỏa mãn điều kiện, phi công sẽ bắt đầu công tác chuẩn bị. Du khách được buộc thắt lưng cố định, đội nón bảo hiểm. Phi công sẽ kiểm tra dù lượn, rồi căng dù đúng tiêu chuẩn để cất cánh.
Tiếng nói non nớt, đứt quãng vang lên trong điện thoại lúc 2 giờ sáng. Bà Hạnh chết lặng, tay run rẩy, tim như ngừng đập. Giọng nói ấy… bà chưa từng quên trong suốt 6 năm qua.
Sáu năm trước, một buổi chiều tháng Bảy oi ả, cậu bé Nam, khi ấy mới 5 tuổi, theo cha ra chợ quê phụ bưng bê vài bó rau. Chỉ trong tích tắc quay lưng lại để trả tiền cho khách, cha của Nam quay lại đã không còn thấy con đâu.
Gia đình đổ xô đi tìm. Cả làng, cả xã huy động người lùng sục khắp các khu chợ, bến xe, bờ sông, lùm cây. Nhưng mọi dấu vết đều dẫn tới… hư không. Công an vào cuộc, hàng loạt thông báo truy tìm được phát đi, nhưng cậu bé nhỏ xíu như tan biến khỏi thế giới.
Bà Hạnh, mẹ Nam, như người mất hồn từ ngày ấy. Mỗi bữa cơm, bà vẫn xới thêm một bát cho con. Mỗi lần có tiếng trẻ con cười đùa ngoài ngõ, bà lại chạy ra ngóng, chỉ để thất vọng quay về. Nhiều người bảo bà nên chấp nhận sự thật, nhưng trái tim người mẹ từ chối buông xuôi.
Rồi đêm nay, điện thoại vang lên. Màn hình hiện số lạ. Bà định không nghe, nhưng linh cảm thôi thúc bà bắt máy.
– “Alo… mẹ ơi…”
– “…Nam? Là con hả Nam?”
Im lặng. Tiếng thở dồn dập.
– “Con… con tên là Nam. Con nhớ mẹ lắm. Con đang ở Sài Gòn. Có bác kia cho con mượn điện thoại… bác bảo con gọi về…”
Điện thoại ngắt. Không kịp hỏi thêm gì. Bà Hạnh gần như phát điên. Cả đêm bà không ngủ. Sáng sớm, bà đạp xe lên xã, báo công an. Họ cố truy vết cuộc gọi nhưng số điện thoại là sim rác, gọi từ một trạm sạc công cộng gần bến xe Miền Đông, TP. HCM.
Không chút do dự, bà Hạnh và chồng khăn gói lên đường. Tấm ảnh của Nam khi 5 tuổi được phóng to, in ra cả trăm bản. Họ dán khắp nơi: bến xe, gầm cầu, cổng chùa, quán cơm từ thiện…
Sài Gòn không dễ tìm người. Đặc biệt là một cậu bé đã mất tích từ 6 năm trước. Nhưng nhờ mạng xã hội, câu chuyện “Người mẹ tìm con từ cuộc gọi lúc nửa đêm” nhanh chóng lan truyền.
Một tuần sau, có cuộc gọi đến từ một tình nguyện viên chuyên hỗ trợ trẻ lang thang. Người này bảo rằng ở khu vực quận 8, có một cậu bé 11 tuổi tên Nam, nét mặt hao hao bức ảnh.
Bà Hạnh cùng công an đến nơi – một ngôi nhà nhỏ tạm bợ sát bờ kênh, nơi cưu mang gần chục đứa trẻ cơ nhỡ.
Cậu bé đứng đó, gầy gò, đen nhẻm, ánh mắt dè chừng. Khi bà Hạnh nhìn vào mắt cậu, trái tim bà như muốn vỡ òa.
– “Nam… là con đúng không?”
Cậu bé im lặng. Rồi từ từ bước tới, đưa tay chạm vào má bà.
– “Mẹ… mẹ ơi…”
Cả hai ôm chầm lấy nhau. Hàng xóm chứng kiến cảnh ấy, nhiều người rơi nước mắt. Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, phía sau cậu bé xuất hiện một người phụ nữ dáng mảnh khảnh, đôi mắt đầy bối rối:
– “Chị là mẹ ruột của Nam sao? Vậy… tôi cần nói chuyện với chị.”
Hóa ra, Nam đã từng bị bán – đúng nghĩa đen. Ngày mất tích, cậu bé được một phụ nữ lạ mặt dẫn đi, nói rằng sẽ cho kẹo. Nhưng đó là một mắt xích trong đường dây buôn người.
Nam bị đưa lên xe khách, rồi tới một vùng quê hẻo lánh ở miền Trung. Cậu được một người đàn ông “mua” về nuôi làm con nuôi, nhưng thực chất là để chăn bò, bốc vác, và không được đi học. Suốt 3 năm, Nam không được ra khỏi cổng nhà.
Một đêm mưa lớn, cậu bỏ trốn. Từ đó lang thang qua nhiều tỉnh, sống nhờ lòng tốt của người lạ, ăn xin, lượm ve chai. Có lần bị bắt vì ăn trộm bánh mì, may mắn được tha. Rồi cậu gặp chị Hương – người phụ nữ xuất hiện ở trung tâm từ thiện.
Hương từng là trẻ lang thang, nay mở chỗ cưu mang các em nhỏ giống mình ngày xưa. Cô dạy Nam học chữ, nấu ăn, cách sử dụng điện thoại. Khi nghe Nam kể về mẹ, Hương đưa cho cậu một chiếc điện thoại cũ, nói: “Nếu con nhớ số của mẹ, hãy gọi.”
Nam không nhớ số điện thoại, nhưng nhớ địa chỉ. Hương đã tìm giúp. Và rồi… là cuộc gọi lúc 2 giờ sáng ấy.
Bà Hạnh không khỏi biết ơn Hương, cũng như bao người tốt đã giúp con mình sống sót suốt 6 năm.
Nhưng một vấn đề khác lại nảy sinh: Nam đã mất giấy tờ, danh tính hợp pháp, chưa kể tâm lý của cậu bé vẫn còn tổn thương nghiêm trọng.
Công an khuyên gia đình nên làm xét nghiệm ADN để xác minh huyết thống trước khi làm lại giấy khai sinh. Trong thời gian đó, Nam được phép ở lại với gia đình nhưng vẫn dưới sự giám sát của địa phương.
Những ngày đầu, Nam rất ít nói, hay giật mình giữa đêm. Cậu sợ bóng tối, sợ tiếng la hét, và không dám cầm chổi vì gợi nhớ đến những ngày bị đánh đập.
Bà Hạnh kiên nhẫn, nhẹ nhàng. Bà kể chuyện cho Nam nghe, dẫn con đi chơi, tập cho cậu viết chữ lại từ đầu.
Một buổi tối, khi đang lau bàn, Nam bỗng hỏi:
– “Mẹ ơi, nếu con không nhớ hết mọi thứ, mẹ có giận con không?”
Bà Hạnh ôm lấy con, nói trong nước mắt:
– “Con còn sống, còn gọi mẹ là mẹ, vậy là quá đủ rồi.”
Những ngày đầu Nam trở về, căn nhà của bà Hạnh bỗng trở nên sống động như thể hồi sinh sau cơn bão lớn. Nhưng đằng sau sự đoàn tụ tưởng như trọn vẹn ấy là một chuỗi thử thách không thể đơn giản hóa bằng nước mắt hay niềm vui.
Kết quả xét nghiệm ADN được công an xã thông báo: Nam đúng là con ruột của bà Hạnh và ông Hòa. Đó là một tin vui như trút gánh nặng trong lòng cả nhà. Thế nhưng vấn đề pháp lý chỉ là phần nổi. Phần chìm đau đớn hơn chính là sự tổn thương sâu sắc về tâm hồn của một đứa trẻ bị bẻ gãy tuổi thơ.
Nam không thích tiếp xúc với người lạ. Cậu không muốn đến trường. Cứ mỗi khi nghe tiếng ai đó lớn tiếng – dù không liên quan – là cậu lại hoảng sợ, trốn vào gầm giường. Khi ngủ, Nam thường mơ thấy mình bị nhốt trong chuồng bò, bị đánh bằng dây thừng, hoặc phải ăn cơm thiu chan nước mưa.
Một lần, thấy Nam ngồi thừ người nhìn vô định, bà Hạnh đến gần, vuốt tóc con, hỏi nhỏ:
– “Nam đang nghĩ gì vậy?”
Cậu khẽ đáp:
– “Nếu ngày đó con không đi theo người ta, chắc mẹ không phải khóc suốt như vậy…”
Bà Hạnh ôm con thật chặt, không nói gì. Bà biết, những vết thương trong lòng con không thể lành chỉ vì một cái ôm, nhưng ít nhất, con đã dám mở lòng.
Hằng tuần, bà Hạnh dẫn Nam đến trung tâm tư vấn tâm lý ở thị xã. Ở đó, Nam được chơi cùng những đứa trẻ khác từng trải qua hoàn cảnh tương tự. Qua tranh vẽ, qua những buổi trị liệu bằng âm nhạc, dần dần cậu bắt đầu nở nụ cười trở lại.
Bức tranh đầu tiên Nam vẽ là một ngôi nhà có ba người: mẹ, cha và một cậu bé đứng giữa, tay cầm chiếc diều. Phía góc giấy, cậu ghi dòng chữ nguệch ngoạc:
“Con muốn về nhà, thật sự.”
Trong lúc gia đình cố gắng chữa lành cho Nam, công an địa phương phối hợp với công an TP.HCM và các tổ chức bảo vệ trẻ em điều tra lại đường dây buôn người liên quan đến vụ mất tích.
Nhờ lời kể của Nam, họ lần ra được người đàn ông từng “nuôi” cậu – thực chất là một kẻ chuyên thu mua trẻ em lang thang từ các tỉnh đưa về làm lao động không công. Hắn ta đã bị bắt giữ ở một tỉnh miền Trung khi đang chuẩn bị đưa hai đứa trẻ khác đi “giao hàng”.
Hành vi của hắn được xác định là mua bán trẻ em có tổ chức. Cơ quan chức năng tiếp tục truy vết những mắt xích trong đường dây – từ người phụ nữ dụ Nam ở chợ quê đến các tài xế vận chuyển, những “ông chủ” phía sau. Báo chí lên tiếng. Câu chuyện của Nam trở thành hồi chuông cảnh báo cho biết bao gia đình khác.
Sau 3 tháng, Nam bắt đầu đi học lại – không phải ở lớp 6 như tuổi thật, mà ở lớp 3, theo trình độ của cậu. Nhưng điều đó không khiến cậu ngại ngùng. Bởi lẽ, được đi học là điều mà trong nhiều năm Nam chỉ dám mơ.
Ngày đầu đến lớp, Nam nắm tay mẹ thật chặt. Trước cổng trường, cậu thì thầm:
– “Con sẽ cố gắng, để không làm mẹ buồn nữa.”
Bà Hạnh bật cười, xoa đầu con:
– “Không, con chỉ cần sống vui là mẹ hạnh phúc rồi.”
Nam học chăm, chậm mà chắc. Dù chữ viết còn nguệch ngoạc, tính toán còn sai sót, nhưng cậu không bỏ cuộc. Mỗi bài kiểm tra được điểm cao, cậu đều đem về khoe cha mẹ. Cả nhà treo những bài kiểm tra ấy trên tủ như bằng chứng cho một khởi đầu mới.
Một năm sau ngày Nam trở về, bà Hạnh tổ chức một buổi giỗ nhỏ – không phải cho ai đã khuất, mà là để “tiễn biệt quãng thời gian mất con”. Trên bàn thờ, bà đặt bức ảnh chụp ba người trong ngày Nam được cấp lại giấy khai sinh.
Cậu bé đứng giữa, ôm chặt vai cha mẹ, cười tươi như chưa từng bị bẻ vụn bởi quá khứ.
Bà Hạnh nói trong buổi giỗ:
– “Tôi không giận người đã bắt con tôi đi, tôi thương. Họ cũng là nạn nhân trong một xã hội còn quá nhiều kẽ hở, còn quá nhiều người nghèo, dễ bị lợi dụng. Nhưng tôi mong, từ nỗi đau của mình, chúng ta sẽ học được cách để bảo vệ trẻ em tốt hơn.”
Nam sau này lớn lên, học ngành công tác xã hội. Cậu thường về lại nơi từng nuôi dưỡng mình, giúp các em nhỏ học chữ, kể chuyện về hành trình trở về nhà. Có lần, khi được hỏi vì sao lại chọn ngành ấy, Nam chỉ nói một câu:
“Vì có những người từng không bỏ rơi em, nên giờ em muốn làm điều tương tự cho người khác.”
Một bé trai 11 tuổi ở Lào Cai đã không qua khỏi do nhiễm virus dại sau vết mèo cào, nhấn mạnh nguy cơ lây bệnh từ thú cưng và sự cần thiết tiêm phòng đầy đủ.
Một bé trai 11 tuổi vừa không qua khỏi sau khi bị mèo cào dẫn đến nhiễm virus gây bệnh dại. Ban đầu, vết cào tưởng chừng không nghiêm trọng. Nhưng chỉ vài tuần sau, bé bắt đầu sốt, sợ nước, co giật.
Khi được đưa đến Bệnh viện Sản – Nhi tỉnh Lào Cai, bé đã không thể qua khỏi sau hơn một giờ cấp cứu.
Virus dại không chỉ từ chó
Đây là lời cảnh báo nghiêm túc cho mọi gia đình nuôi chó mèo. Virus dại không chỉ xuất hiện ở chó – quan niệm sai lầm phổ biến là dại chỉ lây qua chó cắn – mà mèo cũng có thể mang virus dại, lây sang người qua vết cào hoặc liếm vết thương hở. Bệnh dại gần như luôn dẫn đến không qua khỏi nếu không được tiêm phòng kịp thời sau phơi nhiễm.
Mèo cũng có thể mang virus dại, lây sang người qua vết cào hoặc liếm vết thương hở.
Gia đình nuôi chó, mèo cần lưu ý
Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), bệnh dại là một bệnh do virus gây ra, hầu như luôn dẫn đến không qua khỏi sau khi xuất hiện các triệu chứng lâm sàng. Khoảng 99% trường hợp dại là do chó, mèo nhà lây truyền bệnh sang người.
Hiện tại không có cách điều trị hiệu quả cho bệnh dại sau khi các dấu hiệu lâm sàng xuất hiện. Tuy nhiên, bệnh có thể phòng ngừa được bằng cách tiêm phòng dại trước hoặc ngay sau khi bị phơi nhiễm.
Bệnh dại lây từ nước bọt của động vật bị dại thông qua vết cắn, liếm. Vì vậy, không chỉ cắn mà mèo cào, chó có virus dại liếm cũng có thể bị lây truyền bệnh dại. Ổ chứa virus dại trong thiên nhiên thông thường là động vật có máu nóng, đặc biệt là chó. Ngoài ra, virus dại cũng được phát hiện ở mèo, chồn, dơi và các động vật có vú khác.
Ngay khi vào cơ thể, virus dại xâm nhập vào các dây thần kinh ngoại biên, chạy dọc theo các dây thần kinh đến tủy sống và não bộ. Ngay khi virus đến não bộ, người bệnh mới thật sự có những dấu hiệu lâm sàng rõ ràng.
Thời gian ủ bệnh dại có thể dưới một tuần hoặc trên một năm, phụ thuộc vào số lượng virus xâm nhập vào cơ thể, sự nặng nhẹ của vết thương, khoảng cách từ vết thương đến hệ thần kinh trung ương… Vết thương càng ở gần hệ thần kinh trung ương như mặt, cổ, đầu, ngón tay, cơ quan sinh dục ngoài…, thời gian ủ bệnh càng ngắn.
Nhà có vật nuôi như chó, mèo cần chủ động tiêm chủng phòng bệnh.
Trong điều kiện môi trường thuận lợi, virus gây bệnh dại có thể “ngủ đông” từ 3 đến 4 năm. Do đó, chúng ta cần phải chủ động ngăn ngừa với những việc làm như sau:
Tiêm phòng dại đầy đủ cho chó, mèo theo đúng lịch của bác sĩ thú y. Không để trẻ em chơi đùa quá gần, trêu chọc chó mèo, nhất là khi chúng đang ăn, ngủ, hoặc nuôi con. Nếu bị chó mèo cắn hoặc cào, phải rửa kỹ vết thương bằng xà phòng dưới vòi nước chảy ít nhất 15 phút, sát trùng và đến ngay cơ sở y tế để được tư vấn tiêm phòng. Tuyệt đối không chủ quan dù vết thương nhỏ hay không chảy máu, vì virus dại vẫn có thể xâm nhập qua da trầy xước.
Những người có nguy cơ bị nhiễm virus dại như nhân viên thú y, kiểm lâm, làm việc trong phòng thí nghiệm có virus dại… cần được gây miễn dịch bằng vaccine dại tế bào có hiệu lực bảo vệ cao và tiêm nhắc lại theo chỉ định của y tế.
Tránh cho trẻ nhỏ chơi với động vật, nhất là chó, mèo đi lạc. Dạy trẻ tránh xa các động vật hoang dã như mèo, dơi, gấu trúc, chồn hôi, khỉ, cáo… Nhà có vật nuôi như chó, mèo cần chủ động tiêm chủng cho chúng, không cho chúng chạy rong bên ngoài vì rất dễ lây lan mầm bệnh.
‘Vệ sĩ’ vô hình của con người
Nếu có hệ miễn dịch ổn định, cơ thể sẽ sản sinh ra nhiều kháng thể chống lại các bệnh truyền nhiễm do vi khuẩn, virus gây nên. Bạn sẽ khỏe mạnh mà không cần tới thuốc men.
Cuốn sách “Siêu tổ chức con người” của tác giả Rodney Dietert đem tới cho bạn đọc những kiến thức hữu ích để bảo vệ hàng rào đề kháng tự nhiên của cơ thể và xây dựng lối sống lành mạnh.
“Ch-ê cháu trai ‘thợ qu-èn’, bác Hai tự hào con học tài chính, rồi ch-ết lặng khi con trai lâm vào cảnh cả xóm b-àng h-oàng…”
Chiều hôm ấy, bác Hai đứng giữa sân, tay cầm cái chổi lông gà, mắt nhìn trân trân vào màn hình chiếc điện thoại cũ kỹ trong tay. Tin nhắn hiện rõ: “Anh Hải bị công an bắt rồi, liên quan đến đường dây lừa đảo tài chính qua app…”
Bác buông rơi chiếc điện thoại, bàn tay run rẩy chới với trong không trung. Cái sân bê tông chật hẹp im lặng lạ thường. Cả xóm nhỏ bàng hoàng, không tin vào tai mình – đứa con trai từng là niềm tự hào của cả khu phố, giờ bị bắt vì tội lừa đảo.
Bác Hai là thợ hồ lâu năm ở vùng ven thành phố Thủ Dầu Một. Từng viên gạch, từng bao xi măng đều thấm đẫm mồ hôi của bác. Căn nhà cấp bốn lợp tôn nóng hầm hập mỗi trưa, nhưng trong mắt bác, nó là thành quả lớn nhất đời mình – nơi bác nuôi con trai duy nhất, thằng Hải, ăn học đến nơi đến chốn.
Thằng Hải học giỏi, thông minh, ít nói. Nó không ưa mấy đứa bạn hàng xóm theo nghề thợ như bố. Từ nhỏ đã bảo: “Sau này con không xách hồ, không bưng bê gì đâu ba, con học tài chính, con làm ngân hàng.” Bác Hai nghe vậy mừng lắm, đi đâu cũng khoe: – Thằng Hải nhà tui học kinh tế thành phố, mai mốt làm ngân hàng đó nghe bà con. Không như mấy đứa loay hoay sửa xe, chạy Grab đâu.
Hải đỗ vào Đại học Kinh tế TP.HCM, ngành Tài chính – Ngân hàng. Hôm đưa con lên thành phố nhập học, bác Hai đứng lóng ngóng giữa sân trường, xung quanh toàn nhà cao, người sang. Bác nhìn con trai mặc sơ mi trắng, cặp da đen, mà lòng rưng rưng: – Mình làm thợ hồ, con làm tài chính. Vậy là đổi đời rồi!
Ba năm đại học, Hải sống trọ ở quận Bình Thạnh. Vốn là đứa ít nói nhưng lanh lợi, nó quen nhiều bạn học giỏi, đặc biệt là Minh – một đàn anh khóa trên, đi xe SH, nói chuyện như CEO thực thụ. Chính Minh đã dẫn Hải vào thế giới đầu tư tài chính số – ban đầu chỉ là chơi thử app chứng khoán ảo, sau là giao dịch thật bằng tiền thật.
Minh bảo: “Mày mà chỉ học không thôi thì muôn đời làm nhân viên quèn. Phải biết nắm thời cơ.” Và cơ hội đó đến khi nhóm của Minh mở một dự án fintech mới – một ứng dụng cho vay online lấy tiền từ nhà đầu tư nhỏ lẻ. Hải được rủ làm “quản lý phát triển thị trường”.
Tốt nghiệp xong, Hải không đi làm ngân hàng như kế hoạch. Nó bảo: “Con làm startup, tài chính công nghệ đang là xu thế ba à!” Bác Hai nghe chẳng hiểu mấy, chỉ biết con bắt đầu gửi tiền về thường xuyên, tháng vài triệu, có tháng cả chục triệu.
Cả xóm bắt đầu nhìn bác Hai bằng con mắt khác. Người ta đến hỏi: “Con trai bác làm ở đâu mà giàu dữ?”, “Nghe bảo làm ngân hàng gì đó hả?” Bác Hai cười khà: – Nó làm gì tôi cũng không rõ, chỉ biết nó học tài chính ra, giờ làm ở Sài Gòn ngon lành lắm!
Nhưng bác bắt đầu lo khi thấy con ăn nói khác xưa. Nó không còn gọi về hỏi thăm sức khỏe nữa, chỉ nói về tiền, về đầu tư. Có hôm, nó còn khuyên bác bán miếng đất ở quê để “đầu tư vòng mới”, lãi gấp ba.
Bác lắc đầu: – Ba không hiểu, thôi con cứ lo phần con, ba sống vậy quen rồi.
Một buổi sáng giữa tháng 7, tin tức trên mạng rộ lên: “Đường dây lừa đảo qua app tài chính quy mô hàng chục tỷ bị triệt phá, nhiều đối tượng bị bắt.” Bác Hai chẳng mấy quan tâm, cho đến khi hàng xóm đưa cho bác xem video: hình ảnh thằng Hải, đầu cúi gằm, bị công an dẫn ra xe, tay bị còng.
Bác tưởng mình nhìn nhầm. Không thể nào! Con bác, thằng Hải học tài chính đàng hoàng, làm công ty đàng hoàng, sao lại thế?
Nhưng mọi thứ là thật. Hải bị bắt vì cùng nhóm bạn tạo lập app tài chính “ảo” – hứa hẹn lợi nhuận cao, nhưng thực chất lấy tiền người sau trả cho người trước. Sau vài tháng, khi không còn dòng tiền mới, ứng dụng “đóng băng”, chủ app mất tích, hàng trăm người mất trắng tiền. Hải là người đại diện pháp lý, đứng tên ký hợp đồng. Dù không trực tiếp cầm tiền bỏ trốn, Hải vẫn bị truy tố vì đồng lõa lừa đảo.
Hàng xóm im lặng. Người thân tránh nhắc đến chuyện. Mấy đứa nhỏ trong xóm ngừng hỏi bác Hai về “anh ngân hàng”. Trước cổng nhà, một buổi chiều nọ, có người lạ đến gõ cửa, nói mình là nạn nhân bị Hải lừa, muốn đòi lại tiền.
Bác Hai chẳng biết nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ. Người đó rút lui, bỏ lại ánh mắt đầy phẫn nộ: – Bác tự hào về nó, còn tôi mất hết vì nó!
Đêm ấy, bác Hai ngồi một mình trước sân, ánh đèn vàng hắt hiu. Bác nhìn tấm bằng tốt nghiệp con từng gửi về treo trên tường, lòng đau nhói.
“Phải chi mình không kỳ vọng quá… Phải chi nó chỉ là thợ hồ như mình…”
1. Những ngày trong trại tạm giam
Sau khi bị bắt, Hải bị tạm giam ở quận Bình Thạnh. Mỗi ngày trôi qua đối với Hải dài như cả thế kỷ. Phòng giam chật chội, chỉ có ánh đèn vàng nhạt và mùi ẩm ướt bám riết. Không còn những cuộc họp Zoom bóng bẩy, không còn app tài chính hiện đại, không còn điện thoại iPhone hay cà phê sang chảnh cuối tuần. Mọi thứ giờ chỉ là bốn bức tường và một tương lai mờ mịt.
Hải không phủ nhận tội. Khi cơ quan điều tra hỏi, nó chỉ cúi đầu: – Ban đầu tụi con nghĩ có thể xoay vòng tiền, trả lãi cho nhà đầu tư, rồi sau đó đầu tư thật. Nhưng mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát…
Có lẽ đó là lời thú nhận thật lòng đầu tiên sau nhiều năm Hải sống trong thế giới ảo vọng danh lợi.
Ba tuần sau khi bị bắt, Hải được gặp người thân. Người bước vào không ai khác chính là bác Hai. Bác gầy sọp, tóc bạc nhiều hơn, ánh mắt không trách móc, không giận dữ – chỉ có sự lặng lẽ đau đớn đến tận cùng.
Hải quỳ sụp xuống bên bàn kính, nước mắt ràn rụa: – Con xin lỗi ba… con sai rồi.
Bác Hai im lặng rất lâu. Rồi bác đặt gói xôi và chai nước xuống bàn, giọng khản đặc: – Ăn đi. Ở trong đó chắc cực lắm…
Không một lời mắng. Không một câu hỏi “sao mày lại làm vậy”. Chỉ là sự cam chịu, như bao lần bác gồng lưng cõng từng bao xi măng ngày mưa ngày nắng.
Hải ăn xôi trong nước mắt. Lần đầu tiên nó cảm nhận được thế nào là một bữa cơm tự do, dù chỉ là tạm bợ trong cuộc thăm nuôi ngắn ngủi.
Tin tức về Hải không còn rầm rộ nữa, nhưng cái tên “con trai bác Hai lừa đảo” đã in đậm vào trí nhớ hàng xóm. Bác Hai đi chợ, mấy bà bán rau nhỏ to sau lưng: – Học hành chi cho cố, cuối cùng cũng thành tội phạm. – Thợ hồ mà đẻ ra thằng lừa đảo…
Bác Hai nghe hết, biết hết, nhưng không phản ứng. Bác chỉ cắm đầu làm, ai thuê gì làm nấy, tiền công thấp cũng nhận. Người ta hỏi sao không đi xin luật sư giỏi để giảm tội cho con, bác lắc đầu: – Tôi bán nhà cũng không đủ lo cho vụ này. Cứ để pháp luật xử theo đúng…
Dù vậy, có những người hiểu chuyện vẫn an ủi: – Bác Hai đừng buồn, chuyện của nó thì nó chịu, bác sống đàng hoàng bao nhiêu năm trời, ai cũng biết.
Ba tháng sau ngày bị bắt, Hải gửi về một lá thư tay – thứ mà nó chưa từng viết từ khi vào đại học.
_”Ba, con không còn mặt mũi nào nhìn ba. Con nghĩ rằng làm giàu nhanh sẽ khiến ba nở mày nở mặt. Nhưng hóa ra, chính vì sĩ diện mà con ngã vào hố sâu.
Con nhớ hồi lớp 12, ba mua cho con chiếc điện thoại cũ chỉ để con học tốt. Ba đi làm về mệt lả, vẫn nấu cơm cho con. Vậy mà khi con có tiền, con quên hết.
Ba, nếu con được làm lại, con chỉ mong sống đúng như ba – làm người tử tế.
Nếu con phải ở tù vài năm, con chịu. Nhưng con mong ba giữ sức khỏe. Con vẫn là con của ba.”_
Bác Hai đọc thư, tay run run, nước mắt rơi xuống từng dòng chữ mực lem nhem. Bác gấp lá thư lại, cẩn thận nhét vào túi áo, như báu vật.
Hôm xét xử sơ thẩm, bác Hai có mặt. Tòa tuyên Hải 7 năm tù vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản theo điều 174 Bộ luật hình sự. Người ngồi sau bác – một nạn nhân mất 80 triệu – gằn giọng: – Bắt nó ngồi tù 70 năm tôi cũng không lấy lại tiền!
Hải không dám quay đầu nhìn ai. Chỉ đến lúc bị dẫn đi, nó lén nhìn về phía cha, bắt gặp ánh mắt bác Hai – không trách móc, chỉ là một cái gật nhẹ. Như ngầm nói: “Cứ đi đi con, sống cho tử tế. Tù không phải hết đời.”
Tết năm đó, nhà bác Hai không có bánh chưng, không có câu đối đỏ. Bác cũng không treo đèn. Nhưng trong nhà vẫn có mâm cơm nhỏ, một chén rượu, và một chiếc phong bì màu đỏ đặt cạnh bức thư của Hải.
Người ta hỏi sao bác vẫn làm cơm Tết? Bác Hai đáp nhỏ: – Nó vẫn còn sống. Vẫn còn hy vọng. Còn sống là còn có thể sửa sai…
Một năm sau ngày bị bắt, Hải tham gia lớp cải huấn trong trại, đăng ký học lại chương trình kế toán, xin làm thủ thư cho phòng đọc trại giam. Nó không còn nghĩ đến app, tiền hay startup. Nó viết nhật ký mỗi đêm, kể về cha, về quá khứ, và một ngày sau song sắt sẽ được làm lại từ đầu.
Bác Hai vẫn đi làm hồ. Mỗi tháng lên thăm con một lần. Có lần bác kể: – Cái cậu Tùng hồi trước sửa xe trong xóm giờ mở tiệm lớn rồi đó. Ổng nói ngày xưa bác chê con ổng “thợ quèn”, giờ ổng nói: “Con tui làm ít tiền hơn con bác, nhưng chưa từng bị bắt!”
Bác Hai cười buồn: – Đúng là đời…
Ba năm sau, liệu Hải có hoàn lương? Liệu bác Hai có sống đủ lâu để thấy con mình đứng dậy làm lại?
Không ai biết chắc. Nhưng có một điều rõ ràng: Niềm tự hào mù quáng, sự kỳ vọng sai chỗ – có thể là gánh nặng giết chết một đứa trẻ chưa đủ trưởng thành. Và đôi khi, điều con cái cần ở cha mẹ, không phải là “một lý lịch để khoe”, mà là một lối sống để noi theo.
Từ 22h ngày 9.7, cơ quan chức năng tổ chức khám nhà ông Lê Đức Giang – Phó Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa.
Việc khám nơi ở của ông Lê Đức Giang được tiến hành vào tối 9.7. Ảnh: Quách Du
Theo ghi nhận của PV Báo Lao Động, từ khoảng 22h tối 9.7, xe biển xanh của cơ quan chức năng đã có mặt tại trước khu biệt thự, trong đó có biệt thự được cho là nơi ở của ông Lê Đức Giang.
Việc khám xét nhanh chóng hoàn tất, một số người mặc sắc phục công an và kiểm sát lên xe công vụ rời đi vào thời điểm khoảng 22h30 tối 9.7.
Ông Lê Đức Giang sinh ngày 3.3.1973, quê quán xã Hoằng Lưu, huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa. Ông là Tỉnh ủy viên, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Thanh Hóa, đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh khóa XVIII, nhiệm kỳ 2021–2026, ứng cử tại đơn vị bầu cử số 23 – huyện Hậu Lộc.
Trên cương vị Phó Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa, ông Lê Đức Giang được phân công phụ trách, chỉ đạo nhiều lĩnh vực quan trọng, gồm: nông nghiệp, lâm nghiệp, thủy sản; phát triển nông thôn và xây dựng nông thôn mới; tài nguyên môi trường; quản lý khoáng sản, bảo vệ môi trường; công tác phòng, chống thiên tai, thích ứng biến đổi khí hậu và một số nhiệm vụ khác theo phân công của Chủ tịch UBND tỉnh.
Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã ra Quyết định khởi tố bị can, Lệnh bắt bị can để tạm giam, Lệnh khám xét đối với 4 đối tượng, trong đó có ông Lê Đức Giang, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa.
Ngày 10/7, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an cho biết, đang điều tra vụ án “Vi phạm quy định về nghiên cứu, thăm dò, khai thác tài nguyên; Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng”, xảy ra tại Công ty Cổ phần Khoáng sản Thiên An Phát và các đơn vị liên quan.
Mở rộng điều tra vụ án, ngoài hành vi phạm tội của 4 bị can đã khởi tố, Cơ quan CSĐT Bộ Công an đã điều tra làm rõ một số lãnh đạo, cán bộ các cơ quan quản lý nhà nước tỉnh Thanh Hóa có hành vi lợi dụng chức vụ, quyền hạn, vì vụ lợi, động cơ cá nhân đã làm trái nhiệm vụ được giao trong việc thẩm định, tham mưu, quyết định việc cấp giấy phép khai thác khoáng sản cho các doanh nghiệp trên địa bàn tỉnh Thanh Hóa, gây thiệt hại đặc biệt nghiêm trọng tài sản nhà nước, gây bức xúc trong dư luận đảng viên và quần chúng nhân dân.
Bị can Lê Đức Giang, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa. Ảnh: Bộ Công an
Trên cơ sở kết quả điều tra, ngày 2/7, Cơ quan CSĐT Bộ Công an đã ra Quyết định bổ sung quyết định khởi tố vụ án hình sự tội “Lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ”. Đồng thời ra Quyết định khởi tố bị can, Lệnh bắt bị can để tạm giam, Lệnh khám xét đối với 4 đối tượng, gồm: Lê Đức Giang – Phó Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa; Phạm Văn Hoành – Phó Giám đốc Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Thanh Hóa; Nguyễn Thế Hùng – Trưởng phòng Địa chất khoáng sản – Sở NN&MT tỉnh Thanh Hóa; Nguyễn Văn Tâm – Chuyên viên Văn phòng UBND tỉnh Thanh Hóa về tội “Lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ”, quy định tại Điều 356 Bộ luật Hình sự.
Hiện Cơ quan CSĐT Bộ Công an đang tiếp tục củng cố tài liệu, chứng cứ chứng minh hành vi phạm tội của các bị can đã khởi tố, đồng thời mở rộng điều tra làm rõ xử lý toàn diện, triệt để đối với hành vi sai phạm có tổ chức của các bị can và các cá nhân liên quan.