Home Blog Page 3

Chồng bảo đi công tác nước ngoài 1 tháng rồi đi h;/ú h;/í với b-ồ, vợ biết thừa nhưng vẫn đ-on đ-ả gửi anh chiếc vali, hạ cánh được 3 tiếng thì nhân tì-nh ng/ã ng/ửa gấp chỉ vì trong vali có…

“Anh bảo đi công tác nước ngoài một tháng, nhưng lại cười nói vui vẻ trong clip hầu như quay cùng cô ấy – người phụ nữ mà em biết rõ hơn anh nghĩ. Em vẫn gửi vali, vẫn gấp gọn từng chiếc áo sơ mi anh thích. Vì em biết: chuyến bay đó sẽ có điểm hạ cánh… và điểm trở về.”

Hương là một người phụ nữ 34 tuổi, sống tại Hà Nội, có một công việc ổn định tại một công ty bảo hiểm. Cô không quá xuất sắc, không giàu có, cũng chẳng đặc biệt sắc nước hương trời – nhưng Hương giỏi việc nhà, kín đáo, và điềm đạm. Cô lấy chồng – Tùng – năm 27 tuổi, sau 2 năm yêu nhau. Họ có một bé trai năm nay tròn 5 tuổi, ngoan ngoãn, thích xếp hình Lego và ăn bánh tráng trộn.

Tùng làm trong ngành xây dựng, đi công trình như cơm bữa. Cũng như nhiều người đàn ông khác, anh có đôi lúc cáu bẳn, đôi lúc vô tâm, nhưng vẫn chu cấp đầy đủ, không vũ phu, không bài bạc. Hương không phàn nàn. Cô tin, hôn nhân không cần phải hoàn hảo, chỉ cần ổn định.

Thế rồi một buổi tối tháng Ba, sau khi con trai đã ngủ, Tùng nói:
– “Anh phải đi công tác Singapore một tháng, có thể lâu hơn. Gấp lắm, mai anh bay rồi.”

Hương thoáng sững người, nhưng gật đầu:
– “Ừ, để em chuẩn bị vali cho.”

Cô không hỏi chi tiết. Cô chưa bao giờ làm vậy.

Đêm đó, trong khi Tùng tắm, Hương mở laptop anh để kiểm tra lịch trình công tác giúp anh in vé. Máy không khóa. Cô chẳng cần tìm nhiều. Trong tab trình duyệt là đoạn chat Zalo với một người phụ nữ tên “Thảo Trang”, kèm ảnh hai người ngồi ăn tối dưới ánh nến.

“Mai bay nhé, em mua sẵn đồ đôi rồi. Vali để em kéo, còn em để anh kéo vào lòng!”

Tim Hương nện từng nhịp rõ ràng, không sốc, chỉ buồn. Thì ra, Singapore không chỉ có công việc. Mà cũng chẳng cần tìm hiểu gì thêm – đàn bà cảm nhận được khi nào mình không còn là trung tâm.

Hương không khóc. Cô vào phòng lấy chiếc vali vải màu xám, cái anh thích dùng vì “đựng được đồ mà không quá nặng”. Cô gấp áo sơ mi xanh anh thường mặc khi đi tiếp khách, đôi giày da nâu, vài chiếc tất, bàn chải, dao cạo… Và một thứ đặc biệt: một chiếc USB nhỏ màu đen, cô giấu khéo dưới lớp lót đáy vali.

Chiếc USB đó chứa toàn bộ những bằng chứng mà Hương thu thập lặng lẽ suốt 2 tháng qua: ảnh, đoạn chat, video, thậm chí cả hóa đơn khách sạn. Tất cả được đặt trong một thư mục mang tên “Nếu anh còn yêu”.

Không phải để tố giác. Mà là để nhắc anh nhớ: có ai đó từng tin tưởng anh đến thế nào.

Khi Tùng kéo vali ra khỏi cửa sáng sớm hôm sau, anh quay lại hôn má vợ một cái, có phần ngại ngần. Hương chỉ mỉm cười:
– “Nhớ mang áo khoác, tối bên đó lạnh hơn mình.”

Tùng khựng lại một giây, rồi đi.

Tùng nhắn tin cho Thảo Trang khi vừa đáp xuống Changi:
– “Anh đến rồi, đợi lấy vali xong là gặp em ngay.”

Thảo Trang trả lời kèm ảnh selfie, “Nhanh nhé, em đặt phòng rồi nè 😘”.

Tùng về khách sạn, mở vali, định thay đồ để tắm rửa. Nhưng khi dỡ lớp lót đáy để tìm ổ cắm sạc, anh phát hiện chiếc USB. Ban đầu tưởng nhầm lẫn, nhưng rồi tò mò, anh cắm thử vào laptop. Thư mục mở ra, và trong 30 phút sau đó, Tùng như bị lột trần giữa gió lạnh. Hàng trăm bằng chứng, từng ảnh chụp góc nghiêng anh tưởng đã kín, từng dòng chat tưởng đã xóa.

Cuối cùng là một file video – quay chính anh và Thảo Trang đi vào khách sạn, phía sau là… Hương ngồi lặng trên ghế đá công viên đối diện, tay ôm con trai ngủ gục.

Kèm theo đó, là dòng chữ:

“Em không gửi chiếc USB này để làm tổn thương anh. Em chỉ muốn anh nhớ: mọi sự lựa chọn đều có hậu quả. Còn em – em chọn sự thật, chọn yêu bản thân mình một lần nữa.”

Tùng gục xuống giường. Người phụ nữ vừa gọi anh là “anh yêu” ngoài cửa giờ đây trở nên xa lạ. Còn người phụ nữ lặng lẽ gói ghém cho anh từng chiếc tất, lại hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ anh – với ánh mắt cạn kiệt hy vọng nhưng vẫn đầy nhân hậu.

Sau khi tiễn Tùng ra sân bay, Hương không về nhà ngay. Cô ghé quán cà phê quen, nơi từng là điểm hẹn mỗi cuối tuần khi hai người còn đang yêu. Hôm nay cô ngồi một mình, gọi đúng món cũ – bạc sỉu nóng. Ly cà phê nghi ngút, lòng cô cũng vậy. Không giận, không đau – chỉ là một khoảng trống im lặng, như thể ai đó vừa dọn sạch hết mọi âm thanh trong tâm trí.

Hương mở điện thoại, đăng nhập vào ứng dụng tìm việc làm từ xa. Cô đã chuẩn bị từ trước. Những ngày Tùng mải “đi công trình” với Thảo Trang, Hương học thêm khóa kế toán online, luyện thêm tiếng Anh, gom nhặt từng kỹ năng đã bị bỏ quên trong những năm làm vợ và làm mẹ.

Cô gửi CV đi trong buổi sáng ấy – như gửi chiếc vali mới của cuộc đời mình, lần này là chính tay cô xếp gọn để bước đi.

Chiều cùng ngày, điện thoại Hương rung lên. Là tin nhắn từ Tùng.

“Anh… nhận được rồi. Anh không biết nói gì. Em vẫn luôn biết hết đúng không?”

Cô gõ từng chữ, rồi lại xóa. Cuối cùng chỉ gửi:

“Ừ. Nhưng em đợi anh tự nói.”

Một phút… hai phút… không có hồi âm. Hương tắt máy. Cô không đợi nữa.

Tối đó, cô ngồi ăn cùng con trai. Cậu bé hỏi:
– “Ba đi công tác mấy ngày nữa về hả mẹ?”
Hương nhìn vào mắt con, dịu dàng:
– “Cũng lâu đấy con. Nhưng mẹ với con vẫn vui đúng không?”

Thằng bé gật đầu, vô tư cười, miệng còn dính nước canh. Nhìn con, Hương biết mình cần mạnh mẽ hơn nữa – không phải vì Tùng, mà vì người nhỏ bé trước mặt.

Tùng ngồi thẫn thờ trong phòng khách sạn, chiếc vali mở toang dưới chân. Đêm đầu tiên ở Singapore đáng lẽ phải là tuần trăng mật trá hình, giờ trở thành đêm độc thoại. Thảo Trang gọi điện ba lần anh không nghe. Sau tin nhắn “em buồn quá, anh quên em rồi à?”, cô cũng im bặt.

Tùng lặng lẽ mở từng bức ảnh trong USB. Anh nhớ lại những ngày đầu cưới nhau, Hương tay còn vụng nấu ăn, cháy cơm liên tục. Rồi khi sinh con, cô gầy rộc đi, mắt thâm nhưng vẫn không than thở. Anh đã thấy hết – nhưng anh để mặc. Anh nghĩ chỉ cần chu cấp đủ là tròn vai. Anh nhầm.

Sáng hôm sau, anh kéo vali, đặt vé về sớm.

Ba ngày sau, Tùng về đến Hà Nội. Anh không báo trước. Khi bước vào nhà, con trai chạy ra ôm chầm lấy:
– “Ba về rồi! Ba mang quà cho con không?”

Tùng ôm con, mắt đỏ hoe:
– “Ba xin lỗi… Ba mang quà muộn lắm rồi.”

Hương bước ra, ánh mắt bình thản như thể cô đã luyện tập nghìn lần cho khoảnh khắc này.
– “Anh về đúng lúc đấy. Em định gửi đơn ra tòa.”

Tùng khựng lại.
– “Em thật sự muốn dứt sao? Cho anh một cơ hội…”

– “Em cho rồi. Là chiếc USB đó.”

– “Anh biết. Nhưng… anh thấy mình chưa từng yêu ai như em.”

– “Không yêu ai, không có nghĩa là không làm tổn thương họ.”

Hương nói nhẹ như một tiếng thở, nhưng Tùng thấy cả căn phòng như đổ sụp.

Hai tháng sau, Hương chính thức chuyển sang làm kế toán freelance cho một công ty Singapore – công việc online, lương gấp đôi chỗ cũ. Con trai được học mẫu giáo quốc tế – Hương chọn điều tốt nhất có thể cho cả hai mẹ con.

Tùng xin được gặp mỗi cuối tuần để chơi với con. Hương đồng ý – không phải vì còn tình, mà vì cô không muốn con mất cha.

Một chiều mưa, khi Tùng đưa con về, anh dừng lại ở cửa:
– “Anh xin lỗi… Em tha thứ cho anh được không?”

Hương khẽ mỉm cười.
– “Em tha thứ rồi. Nhưng em không quay lại. Vì em xứng đáng với bình yên – thứ mà anh từng không thể cho em.”

Cánh cửa khép lại. Tùng đứng đó, ướt mưa. Nhưng lần đầu tiên, anh hiểu thế nào là đánh mất một người phụ nữ không phải bằng sự phản bội… mà bằng sự coi thường tình cảm của cô ấy.

Một năm sau, Hương và con trai ra sân bay. Lần này, là để bắt đầu một chuyến đi du lịch dài ngày – bằng tiền do chính cô kiếm được, bằng hành trình cô tự bước ra từ tổn thương.

Chiếc vali lần này không có USB, không có dằn vặt. Chỉ có váy mùa hè, kem chống nắng, sách ảnh cho con và một tấm vé một chiều: đi về phía hạnh phúc cô tự tạo.

Đôi khi, chiếc vali không chỉ mang theo quần áo – mà mang theo cả quyết định, sự tỉnh thức, và lòng tự trọng của một người phụ nữ.

Tha thứ là một món quà – nhưng quay lại hay không, là quyền được chọn sau khi đã trưởng thành từ tổn thương.

35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă/n m//ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…

“35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ăn mày vào lán mình trú mưa, thì bất ngờ nhận được…”

Tôi tên là Lan. Năm nay tôi 35 tuổi, giáo viên tiểu học ở một trường làng thuộc vùng trung du Bắc Bộ. Cuộc sống trôi qua bình lặng như bao người phụ nữ khác ở quê, chỉ khác là… tôi vẫn chưa có chồng.

Không phải tôi kén chọn, cũng chẳng phải tôi không tin vào tình yêu. Chỉ là, cái duyên nó chưa tới. Nhiều lần mẹ tôi nhìn tôi thở dài, bạn bè thì hoặc đã bận rộn con cái, hoặc cũng bỏ xứ mà lên thành phố. Tôi thấy mình như một cái cây mọc chậm giữa cánh rừng đã vào mùa lá đâm chồi.

Chiều hôm ấy, trời chuyển giông. Tôi đang đạp xe từ trường về, thì mưa đổ ào xuống. May mắn, tôi cách nhà chỉ khoảng hai cây số, bên vệ đường có một cái lán bỏ hoang của người dân dựng để làm đồng, tôi nhanh chóng tấp vào trú mưa.

Lán gỗ cũ kỹ, dột vài chỗ, nhưng vẫn còn chắc chắn. Tôi dựng xe, gạt những giọt nước lạnh bám trên mặt, thì thấy từ xa, một bóng dáng lom khom đi tới.

Đó là một ông cụ. Trên người cụ là chiếc áo mưa mỏng tang, rách rưới. Đôi mắt đục ngầu nhưng sáng lên khi thấy có người trong lán.

Tôi thoáng do dự, nhưng rồi nhích người ra, gọi:

– Cụ vào trú đi, mưa lớn lắm!

Ông cụ chắp tay cảm ơn, run rẩy bước vào. Gần hơn, tôi thấy cụ gầy gò, khắc khổ. Mùi bùn đất lẫn mùi cơ thể cũ kỹ bốc lên nồng nặc. Cụ ngồi nép sát mép lán, có vẻ ngại làm phiền.

Tôi lục trong túi xách, lấy ra chiếc bánh mì và hộp sữa tôi hay mang theo cho học trò kém ăn:

– Cụ ăn đi, đỡ đói.

Cụ nhìn tôi rất lâu, ánh mắt lạ lắm – vừa cảm động, vừa như nhận ra điều gì đó thân quen. Cụ lắp bắp:

– Cô… tốt quá… cảm ơn cô… cô Lan phải không?

Tôi giật mình. Làm sao ông biết tên tôi?

Tôi dè dặt gật đầu.

– Cụ biết tôi?

Ông cụ mỉm cười, cắn miếng bánh rồi nói trong nghẹn ngào:

– Tôi từng… từng biết mẹ cô. Mấy chục năm trước, tôi đi lính chung với ba cô. Tôi… tôi nợ gia đình cô một món nợ lớn lắm…

Mưa vẫn rơi đều. Câu nói của cụ khiến tôi bối rối. Tôi chưa từng nghe mẹ nhắc về ai như vậy.

– Mẹ tôi mất năm tôi 20 tuổi rồi cụ ạ. Còn bố thì tôi chưa từng gặp mặt…

Cụ gật đầu, đôi mắt trũng sâu long lanh nước.

– Phải… vì tôi là người đã chứng kiến cái đêm ông ấy hy sinh…

Tôi chết lặng.

Tôi không biết vì sao, nhưng những lời của cụ như một sợi chỉ kéo quá khứ hiện về. Bao năm nay, mẹ tôi luôn lảng tránh khi tôi hỏi về bố. Bà chỉ bảo: “Bố con đi xa mãi rồi.” Không di ảnh, không giấy báo tử. Chỉ có một chiếc nhẫn cưới cũ bà giữ kỹ trong chiếc hộp gỗ.

Cụ tiếp lời, chậm rãi:

– Ngày đó, ở chiến trường Quảng Trị, đơn vị tôi và ba cô cùng chốt giữ một đồi nhỏ. Một lần, khi quân địch nã pháo bất ngờ, ông ấy đã đẩy tôi ngã xuống hầm, còn mình thì… trúng mảnh pháo… Tôi tỉnh dậy, ông đã nằm im, người bê bết máu…

Cụ ngưng lại, rồi móc trong túi áo một vật nhỏ, bọc trong tấm vải cũ kỹ. Cụ đưa cho tôi:

– Tôi giữ thứ này mấy chục năm. Là của ông ấy, nhờ tôi mang về cho mẹ cô… Nhưng tôi không có can đảm… không dám đối diện với người ở hậu phương…

Tôi run tay mở ra. Là một bức thư đã úa màu, cùng một tấm ảnh chụp chung của hai người – mẹ tôi và một người đàn ông cao lớn, mặc quân phục, nụ cười tươi rói. Tôi nhận ra nụ cười ấy… tôi đã thấy nó trong gương suốt 35 năm qua.

Tôi bật khóc.

Mưa dần tạnh. Gió cuốn qua, mang theo mùi cỏ ướt, và cả mùi quá khứ mờ nhạt.

Ông cụ nhìn tôi, nói khẽ:

– Cô có thể cho tôi về nhà cô không? Tôi chỉ muốn… được làm nốt điều cần làm.

Tôi gật đầu.

Tôi không biết điều gì đang chờ ở phía trước, nhưng tôi hiểu: cuộc đời tôi sắp thay đổi.

Tôi đưa ông cụ về nhà. Căn nhà nhỏ nơi tôi sống một mình hơn mười năm bỗng chốc trở nên ấm hơn vì có tiếng bước chân khác, tiếng thở già nua nhưng hiền hậu của cụ ông đã già, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự trong sáng, tử tế.

Sau bữa cơm chiều đơn giản, tôi pha ấm trà nóng rồi mời cụ ngồi nói chuyện. Tấm ảnh và lá thư cụ đưa vẫn nằm trên bàn. Tôi nhìn chúng, rồi nhìn ông, lòng tràn ngập những câu hỏi.

– Cụ… sau chiến tranh, cụ làm gì?

– Tôi đi khắp nơi, chẳng còn ai thân thích. Cảm giác như sống nốt những năm tháng thừa ra của một người đã đáng lẽ phải chết từ mấy chục năm trước…

Cụ ngập ngừng.

– Tôi sống bằng nghề nhặt ve chai, làm thuê. Cũng từng định đến tìm mẹ con cô. Nhưng tôi nhát gan. Tôi nghĩ bà ấy sẽ oán trách tôi… vì đã để người đàn ông mình yêu bỏ mạng nơi chiến trường.

Tôi lặng im. Làm sao tôi có thể trách một con người mang trong lòng cả đời một gánh nặng như thế?

– Cụ tên gì?

– Tôi tên là Thịnh. Ngày đó, trong đơn vị gọi tôi là Thịnh “mọc râu”, vì tôi già hơn các anh em một tuổi, lại hay lo xa. – Cụ cười.

Tôi nhìn vào ánh mắt cụ Thịnh, không còn là sự lạ lẫm. Có điều gì đó rất thân quen. Như thể ông là một phần còn thiếu trong bức tranh gia đình tôi từ bao lâu nay.

Mấy ngày sau, cụ Thịnh ở lại nhà tôi. Tôi sắm cho cụ bộ quần áo mới, đưa đi cắt tóc, dọn dẹp lại chiếc phòng trống. Cụ cảm động đến mức suýt khóc khi được ăn bữa cơm nóng trong nhà.

Một buổi sáng, cụ lặng lẽ đưa tôi một xấp giấy tờ cũ kỹ. Là một cuốn sổ tay, bên trong là ghi chép tỉ mỉ về các trận đánh, tên các đồng đội đã hi sinh, và… một cái tên được gạch đậm: Nguyễn Văn Hùng – hy sinh ngày 14/9/1974. Gửi lại thư và ảnh cho người thân.

Tôi nghẹn ngào. Cái tên ấy – tôi chưa từng được nghe mẹ nhắc đến. Nhưng giờ tôi đã biết. Đó là cha tôi.

– Sau trận đó, đơn vị rút quân gấp, không kịp đưa hài cốt về. Tôi cùng vài người chôn cất sơ ông ấy bên triền đồi. Nhưng đến nay… tôi nghĩ mình có thể quay lại đó, dẫn cô đi – cụ Thịnh nói.

Tôi rưng rưng. Bao năm sống trong sự thiếu vắng, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội biết nơi cha nằm xuống.

Một tháng sau, tôi xin nghỉ phép, cùng cụ Thịnh vào Quảng Trị.

Chuyến đi đó là bước ngoặt đời tôi.

Chúng tôi tìm đến ngọn đồi mà cụ nhớ. Nhờ chính quyền địa phương và sự xác nhận từ hồ sơ cũ, chúng tôi xác định được mộ cha. Dù chỉ là nắm đất cũ, không tên tuổi, nhưng tôi đã thắp hương, khấn cha trong nước mắt:

– Con đến rồi, bố ơi…

Cụ Thịnh đứng phía sau, lặng lẽ khóc. Tôi biết, trong giây phút ấy, ông không chỉ là người đồng đội của cha, mà còn là người gác giữ một phần lịch sử, một phần gia đình tôi.

Khi trở về quê, có một chuyện khiến tôi không ngờ…

Cụ Thịnh đưa tôi một phong thư, ghi rõ ràng: Di chúc cá nhân – Trần Văn Thịnh.

Tôi mở ra, run rẩy.

Trong đó, cụ ghi: Toàn bộ số tiền tích góp trong nhiều năm – khoảng 200 triệu đồng – gửi lại cho cô Lan, như một lời tạ lỗi với cha mẹ cô. Nếu tôi có mệnh hệ nào, mong cô giúp đưa tôi về nằm cạnh anh Hùng, để tôi được yên lòng.

Tôi bật khóc nức nở. Người đàn ông ăn mặc rách rưới, run rẩy xin trú mưa hôm ấy… lại là người cưu mang quá khứ và tương lai của gia đình tôi.

Tôi không lấy tiền. Tôi nói:

– Cụ ở lại đây với cháu. Cháu sống một mình lâu rồi, cũng cần có người bầu bạn. Cháu gọi cụ là ông nội nhé?

Cụ Thịnh ôm tôi. Lần đầu tiên, tôi thấy cụ khóc nức như một đứa trẻ.

Một năm sau, tôi nhận lời cầu hôn từ một đồng nghiệp ở trường, người mà tôi từng lưỡng lự suốt bao năm. Ông nội Thịnh là người đứng ra thay mặt bố mẹ tôi để làm lễ dạm ngõ. Trên bàn thờ hôm ấy, tôi đặt bức ảnh cha – người đàn ông có nụ cười giống tôi đến kỳ lạ.

Tôi biết, tất cả những gì xảy ra đều bắt đầu từ một cơn mưa… và từ một lần tôi không ngần ngại mở lòng với người tưởng như xa lạ.

N;;óng: Công an đã vào cuộc xác minh vụ ổ bánh mì 208.000 đồng ở Nội Bài, quá kh;;ủng kh;;iếp

Bánh mì 208.000 đồng ở Nội Bài gây xôn xao, làm dấy lên tranh luận về mức giá đồ ăn đắt đỏ tại các sân bay, ranh giới giữa chi phí hợp lý và chặt chém.

Hành khách phản ánh bánh mì có giá 208.000 đồng tại ga quốc tế, sân bay Nội Bài, ngày 1/7. Ảnh: Nguyễn Ngọc Trà My.

Ổ bánh mì có giá 208.000 đồng tại sân bay quốc tế Nội Bài đã gây xôn xao dư luận ktừ đầu tháng 7, sau khi một hành khách đăng tải hóa đơn lên mạng xã hội và cho rằng mức giá này còn cao hơn ở nhiều sân bay quốc tế khác.

Ngày 10/7, Cục Hàng không Việt Nam yêu cầu các đơn vị liên quan khẩn trương xác minh và chấn chỉnh nếu có sai phạm. Đây không phải lần đầu câu chuyện “đắt đỏ vô lý” của đồ ăn trong sân bay chạm đến bức xúc chung. Nhiều người đặt câu hỏi vì sao đồ ăn trong sân bay luôn quá đắt, và khi nào thì việc đắt đó trở thành chặt chém?

Từ đắt đến chặt chém

Việc giá đồ ăn cao trong sân bay không hoàn toàn vô lý. Ở hầu hết sân bay trên thế giới, doanh nghiệp kinh doanh F&B (đồ ăn và thức uống) phải chịu chi phí vận hành cao hơn bình thường.

Giá thuê mặt bằng: Các cửa hàng không chỉ thuê diện tích kinh doanh, mà còn phải chia phần trăm doanh thu cho sân bay. Ví dụ, sân bay Portland (Oregon, Mỹ) áp dụng mức giá sàn 861 USD/m2/năm, gấp đôi mặt bằng thương mại loại A trong thành phố, cộng thêm 10-18% doanh thu. Việc lựa chọn nhà thầu thường thông qua đấu thầu hoặc đề xuất chi tiết.

Chi phí hậu cần và vận hành: Hàng hóa phải đi qua an ninh nghiêm ngặt, khó tiếp cận, kéo theo chi phí giao hàng, lưu trữ và nhân công cao hơn. Ngay cả việc đậu xe cho nhân viên cũng phát sinh chi phí. Tại sân bay Seattle (Washington, Mỹ), mức phí này là 75 USD mỗi tháng.

Nguồn cung bị mặc định “giàu”: Một số nhà cung cấp mặc nhiên áp giá cao cho nhà hàng trong sân bay, vì tin rằng họ phục vụ khách hàng “có tiền”, gây áp lực lên giá thành sản phẩm cuối cùng.

Những yếu tố trên khiến một phần giá cao là có lý do. Tuy nhiên, không ít trường hợp, giá cả đồ ăn thức uống trong sân bay đã vượt quá ngưỡng “đắt do chi phí cao” và bị coi là bất hợp lý, lừa dối hoặc cố tình hét giá.

banh mi 208.000 dong anh 1
Khách hàng bức xúc vì Subway bán 3 chiếc bánh mì kẹp giá 3.152 baht. Ảnh: Subway/Facebook.

Ở Thái Lan, sân bay Phuket dính lùm xùm khi khách tố cửa hàng Subway tính 3.152 baht (khoảng 96 USD) cho ba chiếc bánh mì vào đầu năm nay. Tuy không bị phạt vì đã niêm yết giá, cửa hàng vẫn bị nhiều người chỉ trích.

Còn tại sân bay Pune (Ấn Độ), một cửa hàng bị phạt 20.000 rupee sau khi bán chai nước 500 ml giá 70 rupee – gấp 2-3 lần giá thị trường vào năm 2022. Mặc dù có quy định phải duy trì gian hàng bán giá bình ổn, lựa chọn hạn chế khiến hành khách vẫn phải chấp nhận mua hàng mức giá cao.

Khảo sát năm 2024 tại Ấn Độ cho thấy 60% hành khách cho rằng giá đồ ăn trong sân bay quá cao, thậm chí gấp 2-3 lần ngoài phố, vượt xa cả nhà hàng hoặc nhà ga đường sắt.

“Giá như ngoài phố”

Cơ quan Cảng vụ New York và New Jersey – đơn vị quản lý ba sân bay LaGuardia, JFK và Newark tại Mỹ – đã công bố chính sách áp giá trần mới cho dịch vụ đồ ăn và thức uống tại cả ba sân bay vào năm 2022, nhằm ngăn chặn tình trạng các cửa hàng nhượng quyền nâng giá quá mức đối với hành khách.

Chính sách mới giới hạn giá bán không được vượt quá mức giá của sản phẩm tương tự bên ngoài sân bay quá 10%, nhằm bù đắp cho thực tế rằng các đơn vị kinh doanh tại sân bay phải chịu chi phí vận hành cao hơn so với các nhà hàng thông thường bên ngoài.

Các quan chức đã tiến hành xem xét lại giá đồ ăn và thức uống trong sân bay từ mùa hè năm 2021, sau khi một hành khách phàn nàn trên mạng xã hội rằng một cửa hàng trong ga C của sân bay LaGuardia đã bán ly bia theo mùa với giá hơn 27 USD.

“Không ai cần phải chi số tiền quá phi lý như vậy chỉ để mua một ly bia”, Chủ tịch Cảng vụ Kevin O’Toole nói trong thông cáo báo chí vào thời điểm đó. Trong quá trình điều tra, cơ quan này phát hiện rằng “một số mức giá bia đã bị cộng thêm phụ phí sai quy định trên một mức giá gốc vốn đã bị nâng lên”, theo thông tin từ cảng vụ. Các quan chức đã yêu cầu đơn vị kinh doanh hoàn tiền cho toàn bộ khách hàng từng bị tính giá bia quá cao.

banh mi 208.000 dong anh 2

Các hàng quán tại sân bay LaGuardia phải tuân theo quy định “giá như ngoài phố”. Ảnh: Eater NY.

Các quy định về giá – thường được gọi là “street pricing” (tạm dịch: giá như ngoài phố) – được trình bày rõ ràng trong một sổ tay dài 35 trang dành cho các đơn vị nhượng quyền. Theo lời ông O’Toole, khi các quy chuẩn đã “rõ ràng như ban ngày”, không còn chỗ cho các cửa hàng thực phẩm và đồ uống trong sân bay lách luật về giá nữa.

“Tất cả khách hàng tại sân bay và các đơn vị kinh doanh cần chuẩn bị tinh thần đối mặt với việc giám sát nghiêm ngặt và chủ động kể từ nay khi các tiêu chuẩn mới đã được áp dụng”, ông O’Toole nói.

Là một phần trong các biện pháp thực thi, tất cả cơ sở ăn uống tại sân bay trong khu vực New York phải tiến hành kiểm tra giá bán hàng quý đối với 40 mặt hàng bán chạy nhất và gửi danh sách giá toàn bộ sản phẩm của họ hàng năm để cơ quan chức năng phê duyệt. Đồng thời, cơ quan cảng vụ cũng sẽ tiến hành các cuộc kiểm tra giá ngẫu nhiên để đảm bảo các cửa hàng tuân thủ quy định.

Giá đồ ăn tại sân bay có thể đắt, nhưng không thể tùy tiện. Những mô hình như “giá như ngoài phố” ở Mỹ là gợi ý đáng tham khảo, giúp cân bằng lợi ích giữa nhà kinh doanh, sân bay và hành khách.

Giá đất sắp biến động lớn: Bước ngoặt chưa từng có hay ‘cú sốc’ mới cho thị trường?

Tác động nhiều chiều

Theo Bộ Nông nghiệp và Môi trường, sắp tới, nhiều địa phương sẽ ban hành bảng giá đất mới, dự kiến sẽ có sự biến động lớn về mức giá được điều chỉnh.

Từ góc độ doanh nghiệp, chia sẻ với PV VietNamNet, ông Phạm Đức Toản, Tổng giám đốc Công ty CP Đầu tư và phát triển Bất động sản EZ (EZ Property) cho rằng, cảnh báo của Bộ Nông nghiệp và Môi trường về thời gian tới, khi nhiều địa phương ban hành bảng giá đất mới sẽ có sự biến động lớn về mức giá đất, điều này là phù hợp với tình hình chung.

Ông Toản cho biết, khi doanh nghiệp làm việc trực tiếp với một số địa phương đều đưa quan điểm sang năm 2026 bắt buộc phải điều chỉnh mức giá đất cao lên, với lý do, giá mặt bằng thực tế cao, không thể để bảng giá đất quá thấp vì sẽ dẫn đến chênh lệch lớn.

“Bảng giá đất do các địa phương ban hành có chênh lệch rất lớn với giá đất thị trường, có nơi ‘chênh’ đến hàng chục lần. Điều này không phù hợp thực tế, gây khó khăn cho công tác giải phóng mặt bằng và thu hồi đất. Do đó, bảng giá đất tiệm cận giá thị trường là xu hướng tất yếu”, ông Toản nói.

Tuy nhiên, theo ông Toản, với doanh nghiệp bất động sản, bảng giá đất tăng sẽ kéo theo tiền sử dụng đất tăng, chi phí đền bù cũng tăng cao, dẫn đến tổng chi phí đầu tư dự án tăng. Điều này không chỉ tác động khiến giá nhà tăng lên, mà còn kém hấp dẫn thu hút đầu tư ở các địa phương.

“Bảng giá đất tăng, người dân được lợi khi giá đền bù đất cao, nhưng với những người có nhu cầu mua nhà ở phải chấp nhận mức giá cao. Trong khi đó, chúng ta muốn giảm giá nhà, nhưng tiền thuế đất lại tăng lên sẽ không dễ giải quyết”, ông Toản nêu bất cập.

W-bang gia dat.jpg
Chuyên gia đánh giá, bảng giá đất tiệm cận giá thị trường sẽ có tác động nhiều chiều. Ảnh: Hoàng Hà

Trong khi đó, chuyên gia kinh tế Nguyễn Quang Huy, CEO Khoa Tài chính – Ngân hàng (Trường Đại học Nguyễn Trãi) đánh giá, sắp tới, nhiều địa phương sẽ ban hành bảng giá đất mới theo nguyên tắc sát với giá thị trường. Đây là một chủ trương lớn, mang tính cải cách sâu rộng, tác động trực tiếp đến thị trường bất động sản, người dân, doanh nghiệp, ngân sách nhà nước và cả công cuộc phát triển bền vững của quốc gia.

Theo ông Huy, nhiều năm qua, khoảng cách giữa “giá đất Nhà nước” và “giá thị trường” ngày càng giãn rộng, không chỉ gây thất thu ngân sách, mà còn tạo ra những bất công trong đền bù, trong giao dịch, trong định giá tài sản của người dân và doanh nghiệp.

“Việc xây dựng bảng giá đất sát với giá thị trường không đơn thuần là biện pháp kỹ thuật, đó là một nỗ lực hướng tới công bằng, minh bạch và bình đẳng cho mọi thành phần trong xã hội. Nó khẳng định đất đai là tài nguyên đặc biệt, là tài sản chung, cần được sử dụng hiệu quả, minh bạch và công bằng. Tuy nhiên, việc này sẽ có tác động nhiều chiều, cần được lắng nghe và điều tiết nhân văn”, ông Huy nhấn mạnh.

Phân tích cụ thể, ông Huy cho biết, nhiều người dân sẽ lo lắng vì chi phí liên quan đến chuyển nhượng, thuế, lệ phí… có thể tăng. Tuy nhiên, nếu bảng giá đất mới phản ánh đúng giá trị thực, người dân cũng được hưởng lợi lớn hơn khi bị thu hồi đất hoặc khi cần thế chấp, định giá tài sản. Vấn đề nằm ở cách làm, nếu có lộ trình rõ ràng, hỗ trợ hợp lý, người dân sẽ hiểu và đồng hành cùng chính sách.

Với các doanh nghiệp bất động sản, lo ngại đặt ra là chi phí đầu vào sẽ đội lên. Ông Huy cho rằng, nếu giá đất được xác lập công khai, minh bạch, họ sẽ được giảm thiểu rủi ro pháp lý, rút ngắn thời gian thương thảo, và dễ dàng hơn trong tiếp cận đất đai hợp pháp.

“Với thị trường bất động sản và nền kinh tế, việc điều chỉnh bảng giá đất trong ngắn hạn có thể có những ‘nút thắt’ cần tháo gỡ. Nhưng về dài hạn, đây là cơ hội định hình lại thị trường bất động sản theo hướng minh bạch, hiệu quả, lành mạnh hơn, khắc phục các ‘bong bóng’ giá hoặc bất bình đẳng ẩn giấu bấy lâu nay”, ông Huy đánh giá.

Điều chỉnh bảng giá đất thế nào tránh gây sốc?

Tổng giám đốc EZ Property cho rằng, khi điều chỉnh bảng giá đất và tăng thuế, cần cân nhắc kỹ giữa lợi ích và tác động tiêu cực.

“Việc điều chỉnh có thể thực hiện, nhưng cần tránh tăng đột biến gây sốc cho nhà đầu tư. Bảng giá đất chỉ là một yếu tố trong nguyên tắc tính tiền sử dụng đất, mỗi địa phương có đặc thù và thế mạnh riêng, nên cần bám sát thực tế để đưa ra mức phù hợp. Có thể phân loại linh hoạt, chẳng hạn, tại các địa phương ưu đãi sản xuất công nghiệp, nên căn cứ vào số tiền thực tế doanh nghiệp phải nộp thay vì chỉ dựa vào bảng giá đất”, ông Toản đề xuất.

Còn theo chuyên gia kinh tế Nguyễn Quang Huy, để việc điều chỉnh bảng giá đất không gây “cú sốc” cho xã hội, cần những giải pháp giàu tính nhân văn, linh hoạt và sâu sắc.

“Cần có lộ trình điều chỉnh theo vùng, theo loại đất, theo mức độ đô thị hóa. Không nên áp dụng đồng loạt và cứng nhắc. Cần ưu tiên điều chỉnh nhanh tại các khu vực thị trường đã phát triển và có dữ liệu đầy đủ. Áp dụng lộ trình tăng dần tại các khu vực nông thôn, vùng sâu vùng xa, để đảm bảo sinh kế và sự chuyển đổi hài hòa”, vị chuyên gia gợi ý.

Cùng với đó, ông Huy cho rằng, cần xây dựng hệ thống dữ liệu giá đất mở, theo thời gian thực, tích hợp từ nhiều nguồn: thuế, ngân hàng, sàn giao dịch… Khi người dân được tiếp cận thông tin rõ ràng, họ sẽ cảm thấy được tôn trọng và sẵn sàng hợp tác với chính sách.

“Doanh nghiệp nhỏ, người dân nghèo, khu vực khó khăn nên được hưởng cơ chế giãn nộp, miễn giảm thuế và phí một cách minh bạch. Có thể quy định biên độ điều chỉnh tối đa hàng năm, tránh tình trạng đột biến giá đất hành chính làm xáo trộn tâm lý thị trường”, ông Huy đề xuất.

Vị chuyên gia nhấn mạnh, việc điều chỉnh bảng giá đất không chỉ là bài toán thuế, không chỉ là quyền và nghĩa vụ của các bên, mà là hành trình xây dựng một nền tảng bền vững cho quốc gia. Khi đất đai được định giá đúng, người dân được bảo vệ. Khi giá trị đất được phản ánh công bằng, nhà đầu tư được yên tâm dài hạn. Khi chính sách đi cùng sự minh bạch, nền kinh tế sẽ có thêm một trụ cột vững chắc.

Bộ Nông nghiệp và Môi trường cảnh báo sắp có biến động lớn về giá đấtTheo Bộ Nông nghiệp và Môi trường, sắp tới, nhiều địa phương sẽ ban hành bảng giá đất mới, dự kiến sẽ có sự biến động lớn về mức giá được điều chỉnh.

Từ ngày 1/1/2026, giáo viên không được làm những điều này

Bạn đã nắm được những quy định này chưa?

Ngày 16/6 vừa qua, Quốc hội khóa XV đã chính thức thông qua Luật Nhà giáo, đạo luật chuyên ngành đầu tiên quy định đầy đủ về vị trí pháp lý, quyền, nghĩa vụ và các chính sách dành cho đội ngũ nhà giáo.

Đây là cột mốc quan trọng khẳng định chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước trong việc tôn vinh, chăm lo, bảo vệ và phát triển đội ngũ nhà giáo. Luật gồm 9 chương, 42 điều, có hiệu lực thi hành từ ngày 01/01/2026.

Dưới đây là quy định về “quyền của nhà giáo”, “nghĩa vụ của nhà giáo” và “những việc nhà giáo không được làm” trong Luật nhà giáo 2025.

Từ ngày 1/1/2026, giáo viên không được làm những điều này- Ảnh 1.

Luật Nhà giáo 2025 có hiệu lực thi hành từ ngày 01/01/2026. (Ảnh minh họa)

Quyền của nhà giáo

1. Nhà giáo trong cơ sở giáo dục công lập thực hiện các quyền theo quy định của pháp luật về viên chức và quy định khác của pháp luật có liên quan. Nhà giáo trong cơ sở giáo dục ngoài công lập thực hiện các quyền theo quy định của pháp luật về lao động và quy định khác của pháp luật có liên quan.

2. Ngoài quy định tại khoản 1 Điều này, nhà giáo còn có các quyền sau đây:

a) Được giảng dạy, giáo dục phù hợp chuyên môn đào tạo; chủ động phân phối thời lượng, sắp xếp nội dung theo chương trình giáo dục; lựa chọn, sử dụng tài liệu, học liệu phục vụ hoạt động giảng dạy, giáo dục; nhận xét, đánh giá, tham gia khen thưởng, xử lý kỷ luật người học theo quy định của pháp luật, quy chế tổ chức và hoạt động của cơ sở giáo dục;

b) Được nghiên cứu khoa học và chuyển giao sản phẩm nghiên cứu khoa học, hưởng chính sách ưu đãi trong hoạt động nghiên cứu khoa học; tham gia quản lý, điều hành doanh nghiệp do cơ sở giáo dục đại học thành lập, hoạt động trong lĩnh vực phát triển khoa học, đổi mới sáng tạo, ứng dụng và chuyển giao công nghệ theo quy định của pháp luật;

c) Được tôn trọng, bảo vệ uy tín, danh dự, nhân phẩm; được đối xử bình đẳng trong hoạt động và phát triển nghề nghiệp;

d) Được nghỉ hè và các ngày nghỉ khác theo quy định của pháp luật;

đ) Được đào tạo, bồi dưỡng nâng cao trình độ;

e) Được tham gia giảng dạy, nghiên cứu khoa học tại cơ quan, tổ chức, đơn vị khác theo quy định của pháp luật, quy chế tổ chức và hoạt động của cơ sở giáo dục.

Nghĩa vụ của nhà giáo

1. Nhà giáo trong cơ sở giáo dục công lập thực hiện các nghĩa vụ theo quy định của pháp luật về viên chức và quy định khác của pháp luật có liên quan. Nhà giáo trong cơ sở giáo dục ngoài công lập thực hiện các nghĩa vụ theo quy định của pháp luật về lao động và quy định khác của pháp luật có liên quan.

2. Ngoài quy định tại khoản 1 Điều này, nhà giáo còn có các nghĩa vụ sau đây:

a) Giảng dạy, giáo dục đúng mục tiêu, nguyên lý giáo dục; thực hiện đầy đủ và có chất lượng chương trình giáo dục;

b) Giữ gìn phẩm chất, uy tín, danh dự, nhân phẩm, đạo đức nhà giáo; mẫu mực, nêu gương trong hoạt động nghề nghiệp và ứng xử trong quan hệ xã hội; bảo đảm liêm chính học thuật;

c) Phát huy phẩm chất, năng lực và phát hiện, bồi dưỡng năng khiếu của người học;

d) Tôn trọng, đối xử công bằng, bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp, chính đáng của người học;

đ) Thực hiện nhiệm vụ nghiên cứu khoa học; nghiên cứu và áp dụng khoa học giáo dục; cập nhật nâng cao kỹ năng thực hành, tiếp cận công nghệ mới theo quy định của pháp luật;

e) Tham gia xây dựng môi trường giáo dục an toàn, dân chủ, đổi mới, sáng tạo.

Từ ngày 1/1/2026, giáo viên không được làm những điều này- Ảnh 2.

Luật quy định rõ về quyền của Nhà giáo. (Ảnh minh họa)

Những việc nhà giáo không được làm

1. Nhà giáo trong cơ sở giáo dục công lập không được làm những việc viên chức không được làm theo quy định của pháp luật về viên chức và quy định khác của pháp luật có liên quan. Nhà giáo trong cơ sở giáo dục ngoài công lập không được thực hiện các hành vi bị nghiêm cấm trong lĩnh vực lao động theo quy định của pháp luật về lao động và quy định khác của pháp luật có liên quan.

2. Ngoài quy định tại khoản 1 Điều này, nhà giáo không được làm các việc sau đây:

a) Phân biệt đối xử giữa những người học dưới mọi hình thức;

b) Gian lận, cố ý làm sai lệch kết quả trong hoạt động tuyển sinh, đánh giá người học;

c) Ép buộc người học tham gia học thêm dưới mọi hình thức;

d) Ép buộc người học nộp tiền hoặc hiện vật ngoài quy định của pháp luật;

đ) Lợi dụng chức danh nhà giáo và hoạt động nghề nghiệp để thực hiện hành vi vi phạm pháp luật.

3. Những việc tổ chức, cá nhân không được làm đối với nhà giáo bao gồm:

a) Không thực hiện đầy đủ chế độ, chính sách đối với nhà giáo theo quy định của pháp luật;

b) Đăng tải, phát tán thông tin mang tính quy kết về trách nhiệm của nhà giáo trong hoạt động nghề nghiệp khi chưa có kết luận của cơ quan có thẩm quyền;

c) Các việc không được làm khác theo quy định của pháp luật.

3 tháng ở cữ là 3 tháng tôi rửa mặt bằng nước mắt, mẹ chồng tôi – bà ấy quá ki//nh kh//ủng, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên…

“Ba tháng ở cữ là ba tháng tôi rửa mặt bằng nước mắt. Mẹ chồng tôi – bà ấy quá kinh khủng… Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ quên những ngày tháng đó. Nếu có thể quay lại, tôi thà sinh con một mình còn hơn bước vào ngôi nhà ấy thêm lần nữa.”

Tôi sinh con đầu lòng vào một buổi chiều mưa tháng Bảy, trong cái nóng oi ả và ngột ngạt của miền Bắc. Bác sĩ đặt con vào tay tôi, còn tôi thì vừa mừng, vừa lo, vừa kiệt sức. Chồng tôi cười rạng rỡ, còn tôi thì nước mắt chảy ra – một phần vì hạnh phúc, phần còn lại vì nỗi sợ mơ hồ mà chính tôi cũng chưa hiểu rõ.

Tôi sinh thường, không rạch, nhưng mất nhiều máu. Về nhà sau ba ngày nằm viện, tôi bắt đầu bước vào giai đoạn mà ai cũng bảo là “nghỉ ngơi, bồi bổ, được chăm như bà hoàng” – cái gọi là ở cữ.

Và bà hoàng ấy… chính là mẹ chồng tôi.

Bà năm nay ngoài 60, dáng người nhỏ thó nhưng cực kỳ nhanh nhẹn và… khó tính. Tôi không thân với bà từ trước, nhưng vẫn nghĩ: “Chắc bà sẽ thương con dâu mới sinh, có cháu nội đầu tiên mà, ai lại nỡ hành hạ?” Tôi đã quá ngây thơ.

Ngay ngày đầu về nhà, tôi đã bị mắng.

“Không được ngồi vậy! Mới sinh mà cứ đi đi lại lại, rớt hết tử cung ra bây giờ thì khổ cả nhà.”

Tôi đứng lên lấy bỉm cho con.

“Để đó! Không được lấy nước lạnh rửa tay, nước lạnh nó ngấm vào xương, sau này biết tay!”

Tôi cố gắng cười cho qua chuyện.

Ba ngày sau, trời nóng như thiêu. Cả người tôi dính nhẹp mồ hôi, tóc rối tung, mặt nổi đầy mụn. Tôi xin phép gội đầu.

“Gội đầu cái gì? Mới sinh mà gội đầu thì sau này đau đầu, trúng gió chết đột tử đấy! Tao đẻ ba đứa, tháng đầu không tắm gội gì vẫn sống nhăn răng đấy thôi!”

Tôi nín.

Ngày hôm sau, bà đun một nồi nước lá xông rồi bắt tôi trùm mền kín mít giữa trưa, không quạt. Tôi như muốn ngất đi trong cái nóng hầm hập, mắt hoa lên, mồ hôi túa ra như tắm. Vừa xông xong thì con khóc. Tôi lảo đảo đứng dậy ôm con thì bà quát:

“Để tao bế! Mày người còn bốc hơi thế kia mà bế con à? Truyền lạnh vào người nó thì sao?!”

Bữa ăn thì… không biết gọi là gì. Ngày nào cũng cháo móng giò, cơm thịt nạc rim nghệ, nước gạo rang. Không rau, không trái cây, không cá, không đồ mát.

“Phụ nữ đẻ phải kiêng chứ! Không kiêng là sau này khổ, đừng trách ai.”

Một tuần trôi qua, tôi sút 2kg.

Tôi bảo bà: “Mẹ ơi, con muốn ăn rau luộc, ngán thịt quá rồi.”

“Không ăn thì đừng có kêu tụt sữa. Nuôi con cũng không xong thì đúng là vô phúc.”

Tối, con khóc. Tôi bế dỗ. Mỗi lần con khóc là một lần bà lẩm bẩm:

“Chắc tại mẹ nó ăn ở không ra gì… mới sinh đã để con khóc ngằn ngặt như thế…”

Câu đó đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi từng học Đại học Sư phạm, từng là giáo viên dạy văn, một người biết điều, hiểu chuyện, lễ phép. Nhưng 10 ngày sau sinh, tôi chỉ còn là một cái xác, ngồi dậy cũng thấy đau, đứng lên cũng thấy chóng mặt. Mẹ chồng không cho tôi đụng đến việc gì nhưng cũng không giúp chăm con. Con ọ ẹ là tôi phải tự bế, tự thay tã, tự cho bú, còn bà chỉ đứng nhìn với ánh mắt soi mói.

Chồng tôi làm việc xa, một tuần mới về 1 lần. Tôi gọi điện cho anh, kể nửa chừng thì nghe tiếng bà nói vọng qua điện thoại:

“Anh cứ lo đi làm đi, con dâu ở nhà khỏe như voi ấy mà. Có cái gì là mệt đâu.”

Chồng tôi tin bà. Anh nhẹ nhàng dặn tôi:

“Em cố gắng chiều mẹ chút, mẹ có tuổi rồi. Mẹ lo cho con với cháu thôi.”

Tôi cười như mếu. Chiều mẹ à? Em đang chịu mẹ từng giờ từng phút đây này.

Một buổi chiều, tôi tranh thủ ngủ lúc con ngủ, vừa nhắm mắt thì bà mở cửa xồng xộc:

“Dậy đi! Cái nhà cửa thế này là sao? Ở cữ không có nghĩa là nằm ăn nằm ngủ như bà hoàng đâu nhé!”

Tôi mệt đến phát run, chỉ kịp lắp bắp: “Mẹ… cho con ngủ chút được không ạ? Đêm qua con thức cả đêm…”

Bà ném cái khăn lau vào lòng tôi.

“Nằm không cũng không làm được gì. Cô tưởng đẻ là có quyền nằm ăn à?”

Tôi khóc. Nước mắt tôi chảy ướt gối mỗi đêm.

Tuần thứ ba, tôi bị sốt. Lạnh run người. Không ai đưa đi viện. Bà bảo:

“Sốt cữ thôi, ở nhà lau người là hết. Đừng có làm quá lên, đẻ có tí mà đã kêu.”

Tôi tự đo nhiệt: 39,5 độ. Cả người như thiêu.

Tôi bế con ra, nói như van lơn: “Mẹ, con không chịu nổi nữa. Cho con về nhà mẹ con được không? Con muốn về.”

Bà đập tay xuống bàn:

“Được! Cô mà bước ra khỏi cửa nhà này thì đừng quay lại nữa. Thằng Hưng (chồng tôi) nó đi làm không biết gì, còn tôi thì hầu hạ cô chưa đủ chắc?! Đồ vô ơn!”

Tôi gục xuống sàn. Tay vẫn ôm con.

Đêm đó, tôi ngất.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong viện. Chồng tôi đang ngồi bên cạnh. Gương mặt anh hốc hác, lo lắng.

“Mẹ đưa em đi viện tối qua, gọi anh mãi không được…”

Tôi không nói gì. Tôi nhìn sang con – con vẫn ngủ ngoan, đôi môi chúm chím, bình yên.

Chồng tôi hỏi: “Em ổn không?”

Tôi gật đầu. Nhưng trong lòng tôi biết – tôi không ổn. Và cũng từ lúc đó, một suy nghĩ nhen nhóm trong đầu tôi: Nếu không thể rời khỏi mẹ chồng, tôi sẽ không thể tiếp tục làm mẹ…

Tôi ở lại viện thêm hai ngày để truyền nước và theo dõi. Bác sĩ bảo tôi kiệt sức, trầm cảm sau sinh mức độ nhẹ, cần nghỉ ngơi tuyệt đối và người thân phải hỗ trợ tinh thần. Tôi cười buồn. “Người thân” – nếu bác sĩ biết rằng tôi sống cùng một người luôn soi mói, mỉa mai, kiểm soát mọi thứ từ miếng ăn đến tiếng thở, thì chắc ông ấy đã không dùng từ ấy.

Về lại nhà chồng, tôi cố gắng nhắc bản thân phải bình tĩnh, phải mạnh mẽ. Vì con. Nhưng tôi cũng biết, nếu cứ nhẫn nhịn như ba tuần qua, tôi sẽ chết theo nghĩa đen.

Tôi bắt đầu ghi chép. Mỗi lời nói độc địa, mỗi hành động vô lý của mẹ chồng – tôi lặng lẽ ghi lại. Không phải để trả thù. Mà để nhắc mình: đừng quên, đừng tha thứ một cách mù quáng.

Ngày thứ 27 sau sinh, tôi cắt tóc. Ngắn cũn. Tôi tự cầm kéo cắt trong nhà tắm.

Bà sững sờ khi thấy tôi bước ra. “Cô làm cái trò gì đấy? Mới sinh mà dám cắt tóc?! Cô không sợ bị điên à?!”

Tôi nhìn bà, lần đầu tiên, bằng ánh mắt không né tránh. “Con nóng. Tóc dài giữ nhiệt. Con đã sốt một lần rồi, mẹ không nhớ sao?”

Bà lườm tôi, nhưng lần này, bà không đáp. Có lẽ bà cảm thấy tôi đã khác.

Ngày thứ 32, tôi tắm bằng nước ấm. Rồi sấy tóc, mặc đồ sạch, thơm.

Bà nhìn tôi như nhìn tội phạm.

“Con sẽ tự chăm con, tự lo ăn uống. Mẹ cứ nghỉ ngơi, không cần lo cho con nữa,” tôi nói, giọng nhẹ nhưng rắn.

“Mày hỗn đấy à?”

“Không. Con chỉ muốn sống. Vậy thôi.”

Chồng tôi về, tôi không nói gì. Nhưng anh đọc được cuốn sổ tay tôi viết.

Tối hôm đó, anh ngồi lặng. Rồi khẽ bảo: “Anh xin lỗi.”

Tôi gật đầu. “Anh có thể không biết hết. Nhưng xin đừng đứng về phía ai, nếu anh không chứng kiến.”

Sau hôm đó, anh bắt đầu về nhà thường xuyên hơn. Đỡ đần tôi, thay tã, pha sữa, ru con ngủ. Tôi thấy có hy vọng.

Mẹ chồng tôi thay đổi ư?

Không. Bà ngấm ngầm khó chịu. Nhưng tôi học được cách “nghe một tai, để gió cuốn đi”. Bà nói – tôi im. Bà khó chịu – tôi không phản ứng. Nhưng tôi vẫn làm theo cách của mình.

Tôi ăn cá luộc, uống sữa hạt, bổ sung vitamin. Tôi hỏi bác sĩ sản – bác sĩ dinh dưỡng – rồi làm theo. Con tôi vẫn khỏe mạnh, bú tốt, ngủ ngoan.

Một hôm, bà lên tiếng:

“Đấy, cuối cùng thì cũng biết chăm con rồi!”

Tôi không đáp. Chỉ cười nhẹ.

Tháng thứ hai, tôi bị chảy sữa tắc tia, sốt lại. Bà không buồn hỏi. Nhưng chính chồng tôi đã gọi bác sĩ đến nhà, hỗ trợ. Lần đầu tiên, tôi thấy mình không một mình.

Tối hôm ấy, tôi đang chườm ngực thì bà gõ cửa, bước vào.

“Uống nước lá vối chưa? Tao để ngoài bếp đấy.”

Tôi nhìn bà.

“Mẹ để cho con?”

Bà không trả lời. Quay lưng đi.

Đó là lần đầu tiên bà không nặng lời với tôi. Tôi biết, không phải bà đổi tính. Chỉ là, khi tôi không còn im lặng – bà buộc phải lùi lại một bước.

Ngày đầy tháng, bà tổ chức một mâm cơm rất to. Họ hàng đến đông đủ.

Ai cũng khen: “Con dâu chị khéo nhỉ, sinh xong vẫn tươi tắn, con thì bụ bẫm.”

Tôi cười. Trong lòng không tự hào, chỉ thấy buồn cười. Tất cả những lời khen ấy, mẹ chồng tôi nhận thay tôi. Còn ba tuần nước mắt, ai biết?

Tôi không cần ai công nhận. Chỉ cần bản thân không gục ngã là đủ.

Kết thúc ba tháng ở cữ, tôi xin chồng đưa hai mẹ con về ngoại một tuần.

Lần đầu tiên, tôi ôm mẹ, ôm thật lâu.

Mẹ nhìn tôi, khẽ nói: “Con gầy quá.”

Tôi bật khóc. Khóc như chưa từng được khóc. Những tủi nhục, cô đơn, uất ức – tôi để nước mắt rửa trôi hết.

Mẹ chỉ vuốt tóc tôi: “Thôi, qua rồi.”

Tôi gật đầu.

Trở lại nhà chồng, tôi sống khác. Tôi không hỗn, không cãi. Nhưng tôi rõ ràng. Tôi làm chủ cuộc sống mình. Và tôi không để mẹ chồng dùng những điều cổ hủ, vô lý để kiểm soát tôi thêm lần nào nữa.

Một lần, bà lại bóng gió: “Phụ nữ thời nay lười lắm, đẻ xong cứ như công chúa…”

Tôi nhẹ nhàng đáp: “Con thà làm công chúa còn hơn làm nô lệ. Mẹ không cần lo, con sẽ tự lo cho con và cháu.”

Bà không nói gì. Nhưng từ đó, tôi biết – tôi đã bước ra khỏi cái bóng của sợ hãi.

Nếu bạn là mẹ chồng – xin hãy thương con dâu như chính con gái mình, bởi sinh con không bao giờ là chuyện nhỏ.

Nếu bạn là con dâu – xin đừng im lặng. Mạnh mẽ không có nghĩa là hỗn, mà là sống đúng với giá trị của mình.

Ba tháng ở cữ đã dạy tôi điều quý nhất: Làm mẹ đã đủ mệt – đừng để mình làm “con dâu ngoan” đến mức quên mất phải sống.

Vụ du khách r;ơi xuống rừng Sơn Trà khi bay dù lượn: Hành động đáng ngờ của nanhan trước khi tham gia trò chơi si//nh t/ử

Đà Nẵng – Nam du khách tử nạn khi bay dù lượn ở bán đảo Sơn Trà đã mua bảo hiểm và ký miễn trừ trách nhiệm.

Vụ việc ô tô la-o vào nhà dân làm bé 17 tháng tuổi mãi ra đi ở Tuyên Quang xong đổi lái cho vợ: Người điều khiển ô tô bị tuyên 2 năm t-ù

Nguyễn Khương Duy, cựu cán bộ Công an huyện Yên Sơn, bị cáo buộc vi phạm luật giao thông khi tránh xe máy sang đường khiến ôtô lao vào nhà dân, tông tử vong bé gái 17 tháng.

Tối 9/7, bị cáo Nguyễn Khương Duy, 31 tuổi, bị Tòa án nhân dân khu vực 1, tỉnh Tuyên Quang tuyên 2 năm tù về tội Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ, theo điểm a khoản 1 Điều 260 Bộ luật hình sự.

Duy là cựu công an huyện Yên Sơn, tỉnh Tuyên Quang, bị tước danh hiệu Công an nhân dân ngày 20/2, hai tháng sau vụ án.

VKS tỉnh Tuyên Quang xác định, chiều 21/12/2024, Duy điều khiển ôtô cùng vợ đi từ nhà sang trung tâm thành phố Tuyên Quang. Đến đoạn đường Tân Trào, có biển báo khu vực đồng dân cư, Duy lái ôtô trên phần đường bên phải, ngược chiều có ôtô đang di chuyển, phía sau xe này có xe máy đang sang đường. Ngoài ra phía trước sát phấn đường bên phải theo chiều đi của Duy có một ôtô tải đang dừng đỗ trên đường.

VKS cáo buộc Duy điều khiển ôtô không chấp hành báo hiệu đường bộ, không chú ý quan sát, không giảm tốc độ để có thể dừng lại một cách an toàn khi đi qua khu vực đông dân cư và có chướng ngại vật trên đường, vi phạm Luật Trật tự, an toàn giao thông đường bộ.

Do đó, khi tránh xe máy của sang đường, Duy đã không thể dừng lại an toàn. Anh ta lái xe sang phải, ra khỏi phân đường xe chạy, đi lên vỉa hè và đâm vào trong nhà dân ven đường làm hư hỏng nhiều tài sản và đâm tử vong bé gái 17 tháng tuổi. Mẹ cháu bị xe tông, chấn động não, tổn thương 1%, đã điều trị khỏi, theo kết luận giám định.

Nhà chức trách xác định, trong máu của Duy khi đó không có cồn, không có chất ma túy.

Trước cơ quan điều tra và tại tòa, bị cáo thừa nhận hành vi, song cho rằng phanh xe bị trôi, không ăn. Duy đề nghị xử lý người điều khiển xe máy đi sang đường, do có lỗi khiến xe bị cáo tránh nên mới lao vào nhà dân.

Bảo vệ quyền lợi cho bị hại, luật sư Nguyễn Anh Thơm cho rằng hai luận điểm trên đều không có căn cứ. Luật sư dẫn chứng xe bị cáo mới mua năm 2023, bảo dưỡng định kỳ và không có hiện tượng lỗi phanh – bộ phận rất quan trọng. Lỗi hoàn toàn do bị cáo không chấp hành biển báo hiệu đường bộ, không chú ý quan sát, không giảm tốc để dừng lại an toàn khi đi qua khu dân cư và gặp chướng ngại vật.

“Xe máy và xe ôtô của bị cáo Duy không có va chạm nên không có căn cứ xử người điều khiển xe máy”, luật sư phân tích và nêu nguyện vọng gia đình nạn nhân, đề nghị HĐXX xử lý nghiêm khi bị cáo đã “gây tang thương mất mát không bù đắp được”.

HĐXX ghi nhận Duy đã bồi thường 151 triệu đồng, tuyên bị cáo ngoài án tù phải bồi thường thêm tiền tổn thất tinh thần 234 triệu đồng.

Đối với vợ Duy, cơ quan công tố xác định sau sự việc đã tự nhận mình là người điều khiển ôtô gây tai nạn, nhưng sau đó đã thay đổi lời khai rằng chồng cầm lái. Chị này đã bị xử phạt hành chính về hành vi “người tham gia tố tụng khai báo gian dối”.

Người điểu khiển xe máy không va chạm với ôtô của Duy, không có lỗi trong vụ tai nạn giao thông nên không xem xét xử lý, cáo trạng nêu.

Chủ shop Hà Nội bán hàng online, doanh thu hơn 834 tỷ đồng vừa bị bắt là ai?

Từ một fanpage bán hàng hiệu nổi tiếng với hàng chục nghìn người theo dõi và doanh thu lên tới 834 tỷ đồng, “Hycloset – New things by Hy” bất ngờ bị cơ quan chức năng điều tra vì hành vi trốn thuế, khiến cộng đồng mạng không khỏi sửng sốt.

Fanpage công khai “xả” hàng hiệu xa xỉ mỗi ngày

Từng được biết đến là một trong những fanpage bán hàng hiệu online có sức ảnh hưởng lớn trên mạng xã hội, “Hycloset – New things by Hy” do Nguyễn Thị Thu Hường (1987, Hà Nội) vận hành hiện đang là tâm điểm chú ý sau khi cơ quan chức năng vào cuộc điều tra hành vi trốn thuế với doanh thu lên đến hơn 834 tỷ đồng.

Hiện trang fanpage “Hycloset – New things by Hy” vẫn đang hiển thị với gần 38.000 lượt theo dõi. Tại đây, có thể thấy các bài đăng thường xuyên cập nhật loạt sản phẩm của những thương hiệu xa xỉ toàn cầu như Louis Vuitton, Cartier, Hermes, Chanel, Versace, Rolex… kèm hình ảnh chụp cận chất liệu.

Chủ shop Hà Nội bán hàng online, doanh thu hơn 834 tỷ đồng vừa bị bắt là ai?- Ảnh 1.

Fanpage với 38.000 lượt theo dõi

Có thể thấy, Nguyễn Thị Thu Hường thường xuyên đăng tải các bài chào mời bán hàng hiệu hấp dẫn, gợi ý về những “deal hời”. Không chỉ bán hàng, Hường cũng khuyến khích khách hàng thanh lý những món đồ cũ, khéo léo giữ vòng quay mua – bán liên tục.

Không chỉ trên fanpage, trên trang zalo cá nhân, người này cũng thường xuyên đăng tải các bài bán hàng với nội dung và hình ảnh tương tự. Các phiên livestream tương tác bán hàng cũng thường xuyên diễn ra thu hút sự chú ý của nhiều tín đồ thời trang hàng hiệu.

Trên fanpage, nhiều người đã không khỏi bất ngờ trước việc Hường bị bắt và để lại nhiều bình luận:

“Không tin nổi luôn đó, thấy làm ăn uy tín mà”

“Bán hàng có vẻ xịn mà trốn thuế thì cũng là sai rồi.”

“Doanh thu hơn 800 tỷ mà không đóng thuế là sao trời?”

Chủ shop Hà Nội bán hàng online, doanh thu hơn 834 tỷ đồng vừa bị bắt là ai?- Ảnh 2.
Chủ shop Hà Nội bán hàng online, doanh thu hơn 834 tỷ đồng vừa bị bắt là ai?- Ảnh 3.
Chủ shop Hà Nội bán hàng online, doanh thu hơn 834 tỷ đồng vừa bị bắt là ai?- Ảnh 4.

Bên cạnh fanpage công khai, “Hycloset” còn vận hành Hội nhóm kín bán hàng riêng “Hycloset – Hang Hieu Authentic” và nhóm chat zalo “Vip Hycloset”. Tuy nhiên, sau khi thông tin chủ shop Nguyễn Thị Thu Hường bị tạm giữ hình sự được công bố, Hội nhóm kín đã đột ngột biến mất khỏi Facebook, để lại nhiều thắc mắc và đồn đoán trong cộng đồng mạng.

Doanh thu hơn 834 tỷ đồng nhưng không kê khai, nộp thuế theo quy định

Theo thông tin từ cơ quan chức năng, qua công tác nắm tình hình liên quan đến hoạt động kinh doanh thương mại điện tử, kinh doanh cung cấp dịch vụ, hàng hóa trên mạng xã hội, Phòng Cảnh sát kinh tế – Công an TP.Hà Nội phát hiện đối tượng Nguyễn Thị Thu Hường (SN 1987, trú tại: phường Láng, thành phố Hà Nội) có dấu hiệu trốn thuế.

Bước đầu cơ quan chức năng xác định hoạt động kinh doanh của Hường phát sinh doanh thu đặc biệt lớn lên đến hơn 834 tỷ đồng, nhưng không kê khai, nộp thuế theo quy định, trốn thuế số tiền là hơn 12,5 tỷ đồng.

Chủ shop Hà Nội bán hàng online, doanh thu hơn 834 tỷ đồng vừa bị bắt là ai?- Ảnh 5.

Cơ quan điều tra đã tiến hành triệu tập Nguyễn Thị Thu Hường và 6 nhân viên chốt đơn, đóng hàng, check tin nhắn, quảng cáo. Tại cơ quan Công an, các đối tượng đã khai nhận hành vi phạm tội.

Ngày 9/7/2025, Cơ quan CSĐT Công an TP.Hà Nội đã tiến hành khám xét khẩn cấp chỗ ở của Nguyễn Thị Thu Hường và địa điểm livestream bán hàng, kho hàng thu giữ nhiều túi xách, đồng hồ, kim cương, phụ kiện của các thương hiệu thời trang nổi tiếng với tổng giá trị ước tính gần 10 tỷ đồng, phần lớn trong đó không có hóa đơn chứng từ, nguồn gốc xuất xứ.

Cùng ngày, Cơ quan CSĐT Công an Thành phố đã ra Quyết định tạm giữ đối với Nguyễn Thị Thu Hường về hành vi Trốn thuế. Hiện Cơ quan CSĐT Công an Thành phố đang tiếp tục mở rộng điều tra, xử lý các đối tượng theo quy định.

Sắp tới sẽ có hệ thống giám sát giao thông 24/7, vi phạm được báo trong 2 giờ, những tuyến đường thí điểm, cụ thể

Những vi phạm có thể quan sát bằng mắt thường, tới đây sẽ có hệ thống giám sát đảm nhiệm, đảm bảo khách quan 24/7. Mục tiêu không phải để xử lý, mà tạo tư duy cho người dân: chấp hành để bảo vệ chính mình.

Cục trưởng CSGT: Sẽ có hệ thống giám sát giao thông 24/7, vi phạm được báo trong 2 giờ - Ảnh 1.

Thiếu tướng Đỗ Thanh Bình – cục trưởng Cục Cảnh sát giao thông – Ảnh: HỒNG QUANG

Đó là khẳng định của Thiếu tướng Đỗ Thanh Bình – cục trưởng Cục Cảnh sát giao thông, trong buổi trao đổi với phóng viên Tuổi Trẻ ngày 9-7. Dưới đây là những nội dung trao đổi đáng chú ý của Thiếu tướng:

3 mục tiêu cơ bản – lấy con người làm trung tâm

Khi mô hình tổ chức chính quyền địa phương 2 cấp đi vào vận hành, chúng ta cũng đang bước vào kỷ nguyên mới – kỷ nguyên vươn mình của dân tộc.

Đồng thời, 4 nghị quyết quan trọng của Bộ Chính trị ban hành sẽ là những trụ cột thể chế nền tảng, tạo động lực mạnh mẽ đưa đất nước tiến lên, đòi hỏi lực lượng cảnh sát giao thông cần góp phần tham gia; đảm bảo an toàn, thông suốt ‘mạch máu’ của nền kinh tế.

6 tháng đầu năm 2025, tai nạn giao thông trên toàn quốc giảm cả 3 tiêu chí. Chỉ số an toàn giao thông được tính theo quy định mới, cho thấy nhiều địa phương đã làm tốt. Với sự chỉ đạo của Đảng, Nhà nước, lãnh đạo Bộ Công an, tư duy và trách nhiệm của cảnh sát giao thông thời gian tới sẽ phải đáp ứng 3 mục tiêu.

Thứ nhất, phấn đấu giảm tai nạn bền vững. Đây là yếu tố quan trọng nhất để đảm bảo an toàn cho người dân.

Thứ hai, xây dựng lực lượng vững mạnh bước vào giai đoạn mới. Đặc biệt khi mô hình tổ chức chính quyền địa phương 2 cấp đi vào vận hành.

Thứ ba, tham mưu để phát triển hạ tầng giao thông, phát triển kinh tế vận tải, đảm bảo cân đối, hài hòa giữa các loại hình vận tải.

Để làm được những điều đó, ý thức tham gia giao thông – vốn là một bộ phận của ý thức xã hội – cần phải có sự thay đổi. Cần xác định con người là yếu tố quan trọng nhất, là chủ thể để xây dựng nếp sống văn hóa khi tham gia giao thông.

Theo các con số thống kê, hiện nay ở Việt Nam, tai nạn trên cao tốc chủ yếu do không giữ khoảng cách, dẫn tới đâm từ phía sau. Nhưng ở trên các tuyến đường bộ khác, cơ bản là đâm trực diện.

Đối với ô tô, nguyên nhân chủ yếu là xe phía sau buộc phải chiếm phần đường của xe đối diện để vượt. Điều này phần nào cho thấy văn hóa nhường đường của chúng ta chưa thật sự phổ biến.

Hiện nay, trách nhiệm của người lái xe để bảo vệ chính họ cũng đặt ra nhiều vấn đề, ngay cả đối với xe kinh doanh vận tải – vốn là loại hình kinh doanh có điều kiện, có giám sát và quản lý. Nguyên nhân của việc này do ý thức của lái xe hay do áp lực công việc, cảnh sát giao thông tới đây sẽ phải nghiên cứu rõ ràng, trả lời sòng phẳng và có giải pháp căn cơ từ gốc.

Còn đối với xe máy – loại hình phương tiện đang chiếm khoảng 60% số vụ tai nạn, đang đặt ra bài toán về nâng cao kỹ năng cho người lái. Tại một số khu vực vùng sâu, vùng xa, kiến thức về lái xe an toàn, xử lý tình huống khi có sự cố… chưa thật sự được chú trọng.

Phát triển hạ tầng với tầm nhìn xa, cân bằng các loại hình vận tải

cảnh sát giao thông - Ảnh 2.

Phát triển vận tải công cộng là một trong những định hướng giúp kéo giảm ùn tắc – Ảnh: HỒNG QUANG

Vấn đề ùn tắc giao thông cũng đặt ra yêu cầu cần từ khâu quy hoạch, sắp xếp dân cư tới phân làn trên các tuyến đường. Khi triển khai cần rõ căn cứ, có phân tích để dư luận hiểu và đồng tình. Kèm theo đó phải đầy đủ cơ sở vật chất như camera giám sát, biển báo để cảnh sát giao thông không cần phải đứng để chỉ dẫn từng xe, chấm dứt tình trạng giao thông hỗn hợp.

Về hạ tầng, nguyên tắc lòng đường là dành cho xe đi lại, nhưng tại Hà Nội và TP.HCM đang rất thiếu hạ tầng cho giao thông tĩnh, bãi đỗ xe… Trong khi đó, vỉa hè lại không còn là nơi dành riêng cho người đi bộ. Một bộ phận người kinh doanh đang biến vỉa hè từ cái chung thành cái riêng.

Do đó, cảnh sát giao thông cần tham mưu sao cho việc phát triển và quản lý hạ tầng có tầm nhìn lâu dài, mang lại hiệu quả kinh tế, giảm thời gian lưu thông, đảm bảo an toàn, tạo nên nguồn lực của nền kinh tế.

Theo khảo sát mới đây nhất, một xe chở hàng từ Tiền Giang tới biên giới phía Bắc giao hàng rồi quay về bằng đường bộ mất 12 ngày. Nếu chúng ta phát triển các loại hình vận tải khác như đường sắt, đường thủy… chắc chắn sẽ giúp nâng cao năng lực vận tải, giảm thời gian, chi phí logistics và giảm nguy cơ tai nạn giao thông.

“Cạnh tranh” về chất lượng phục vụ người dân

cảnh sát giao thông - Ảnh 3.

Lực lượng cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ – Ảnh: HỒNG QUANG

Trong xây dựng lực lượng cảnh sát giao thông, cần quyết tâm và huy động nguồn lực nhằm phát triển trang thiết bị và khoa học công nghệ. Nhất là trong bối cảnh hiện nay, khi trí tuệ nhân tạo đang phát triển theo từng giờ.

Đối với những việc xã hội còn nghi ngờ, chúng tôi sẽ tập trung giải quyết với tư duy phục vụ nhân dân. Khi xử lý vi phạm phải đảm bảo nghiêm minh, toàn diện, sử dụng trang thiết bị kỹ thuật thay cho thủ công.

Hệ thống giám sát, quản lý kinh doanh vận tải tới đây sẽ hoạt động 24/24h, để bảo vệ chính người tham gia giao thông. Cần xác định việc xử phạt không phải là chính; để người dân thấy rằng việc chấp hành để bảo vệ chính mình, không còn mang tính miễn cưỡng

Cảnh sát giao thông phấn đấu hạn chế tối đa việc sử dụng con người, chỉ sử dụng con người trong những việc thật sự cần thiết, giải quyết tình huống. Ngay cả khi có sự việc cảnh sát giao thông ứng xử không đúng với tinh thần phục vụ nhân dân, chúng tôi luôn có quan điểm ngay và phải xử lý nghiêm.

Đồng thời, tất cả vi phạm được phát hiện qua hệ thống giám sát thuộc thẩm quyền của Cục Cảnh sát giao thông sẽ được thông tin nhanh nhất tới người vi phạm – tối đa không quá 2 tiếng.

Mới đây, thực hiện chỉ đạo của lãnh đạo Bộ Công an, vùng đăng ký xe như trước đây đã được xóa bỏ. Thay vào đó, người dân có thể tới công an cấp xã hoặc phòng cảnh sát giao thông để đăng ký. Lực lượng cảnh sát giao thông phải “cạnh tranh” để người dân đánh giá xem đơn vị nào sẽ phục vụ người dân tốt hơn.

Đồng thời, cần tiến tới tất cả những giấy tờ cấp cho người dân sẽ có bản điện tử. Khi kiểm soát, cảnh sát giao thông sẽ không được hỏi các loại giấy tờ của người dân mà chỉ kiểm tra họ là ai, từ đó đối chứng trong hệ thống dữ liệu về giấy phép lái xe, chủ của xe, điều kiện hoạt động, thời hạn đăng kiểm…

Như vậy sẽ loại trừ toàn bộ các nguy cơ giấy tờ giả.

Để làm được điều đó, hệ thống dữ liệu sẽ đảm bảo đầy đủ nhất, quản lý toàn diện để phục vụ và đảm bảo an toàn cho nhân dân.

Tới đây, trung tâm dữ liệu, giám sát và điều khiển giao thông của Cục Cảnh sát giao thông sẽ hoạt động 24/7.

Chúng tôi đặt mục tiêu nơi đây sẽ giống như “khoa cấp cứu của các bệnh viện”. Những vi phạm có thể quan sát bằng mắt thường tới đây sẽ có hệ thống giám sát đảm nhiệm, đảm bảo khách quan 24/7. Mục tiêu không phải để xử lý, mà tạo tư duy cho người dân: chấp hành để bảo vệ chính mình.