“Anh bảo đi công tác nước ngoài một tháng, nhưng lại cười nói vui vẻ trong clip hầu như quay cùng cô ấy – người phụ nữ mà em biết rõ hơn anh nghĩ. Em vẫn gửi vali, vẫn gấp gọn từng chiếc áo sơ mi anh thích. Vì em biết: chuyến bay đó sẽ có điểm hạ cánh… và điểm trở về.”
Hương là một người phụ nữ 34 tuổi, sống tại Hà Nội, có một công việc ổn định tại một công ty bảo hiểm. Cô không quá xuất sắc, không giàu có, cũng chẳng đặc biệt sắc nước hương trời – nhưng Hương giỏi việc nhà, kín đáo, và điềm đạm. Cô lấy chồng – Tùng – năm 27 tuổi, sau 2 năm yêu nhau. Họ có một bé trai năm nay tròn 5 tuổi, ngoan ngoãn, thích xếp hình Lego và ăn bánh tráng trộn.
Tùng làm trong ngành xây dựng, đi công trình như cơm bữa. Cũng như nhiều người đàn ông khác, anh có đôi lúc cáu bẳn, đôi lúc vô tâm, nhưng vẫn chu cấp đầy đủ, không vũ phu, không bài bạc. Hương không phàn nàn. Cô tin, hôn nhân không cần phải hoàn hảo, chỉ cần ổn định.
Thế rồi một buổi tối tháng Ba, sau khi con trai đã ngủ, Tùng nói:
– “Anh phải đi công tác Singapore một tháng, có thể lâu hơn. Gấp lắm, mai anh bay rồi.”
Hương thoáng sững người, nhưng gật đầu:
– “Ừ, để em chuẩn bị vali cho.”
Cô không hỏi chi tiết. Cô chưa bao giờ làm vậy.
Đêm đó, trong khi Tùng tắm, Hương mở laptop anh để kiểm tra lịch trình công tác giúp anh in vé. Máy không khóa. Cô chẳng cần tìm nhiều. Trong tab trình duyệt là đoạn chat Zalo với một người phụ nữ tên “Thảo Trang”, kèm ảnh hai người ngồi ăn tối dưới ánh nến.
“Mai bay nhé, em mua sẵn đồ đôi rồi. Vali để em kéo, còn em để anh kéo vào lòng!”
Tim Hương nện từng nhịp rõ ràng, không sốc, chỉ buồn. Thì ra, Singapore không chỉ có công việc. Mà cũng chẳng cần tìm hiểu gì thêm – đàn bà cảm nhận được khi nào mình không còn là trung tâm.
Hương không khóc. Cô vào phòng lấy chiếc vali vải màu xám, cái anh thích dùng vì “đựng được đồ mà không quá nặng”. Cô gấp áo sơ mi xanh anh thường mặc khi đi tiếp khách, đôi giày da nâu, vài chiếc tất, bàn chải, dao cạo… Và một thứ đặc biệt: một chiếc USB nhỏ màu đen, cô giấu khéo dưới lớp lót đáy vali.
Chiếc USB đó chứa toàn bộ những bằng chứng mà Hương thu thập lặng lẽ suốt 2 tháng qua: ảnh, đoạn chat, video, thậm chí cả hóa đơn khách sạn. Tất cả được đặt trong một thư mục mang tên “Nếu anh còn yêu”.
Không phải để tố giác. Mà là để nhắc anh nhớ: có ai đó từng tin tưởng anh đến thế nào.
Khi Tùng kéo vali ra khỏi cửa sáng sớm hôm sau, anh quay lại hôn má vợ một cái, có phần ngại ngần. Hương chỉ mỉm cười:
– “Nhớ mang áo khoác, tối bên đó lạnh hơn mình.”
Tùng khựng lại một giây, rồi đi.
Tùng nhắn tin cho Thảo Trang khi vừa đáp xuống Changi:
– “Anh đến rồi, đợi lấy vali xong là gặp em ngay.”
Thảo Trang trả lời kèm ảnh selfie, “Nhanh nhé, em đặt phòng rồi nè 😘”.
Tùng về khách sạn, mở vali, định thay đồ để tắm rửa. Nhưng khi dỡ lớp lót đáy để tìm ổ cắm sạc, anh phát hiện chiếc USB. Ban đầu tưởng nhầm lẫn, nhưng rồi tò mò, anh cắm thử vào laptop. Thư mục mở ra, và trong 30 phút sau đó, Tùng như bị lột trần giữa gió lạnh. Hàng trăm bằng chứng, từng ảnh chụp góc nghiêng anh tưởng đã kín, từng dòng chat tưởng đã xóa.
Cuối cùng là một file video – quay chính anh và Thảo Trang đi vào khách sạn, phía sau là… Hương ngồi lặng trên ghế đá công viên đối diện, tay ôm con trai ngủ gục.
Kèm theo đó, là dòng chữ:
“Em không gửi chiếc USB này để làm tổn thương anh. Em chỉ muốn anh nhớ: mọi sự lựa chọn đều có hậu quả. Còn em – em chọn sự thật, chọn yêu bản thân mình một lần nữa.”
Tùng gục xuống giường. Người phụ nữ vừa gọi anh là “anh yêu” ngoài cửa giờ đây trở nên xa lạ. Còn người phụ nữ lặng lẽ gói ghém cho anh từng chiếc tất, lại hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ anh – với ánh mắt cạn kiệt hy vọng nhưng vẫn đầy nhân hậu.
Sau khi tiễn Tùng ra sân bay, Hương không về nhà ngay. Cô ghé quán cà phê quen, nơi từng là điểm hẹn mỗi cuối tuần khi hai người còn đang yêu. Hôm nay cô ngồi một mình, gọi đúng món cũ – bạc sỉu nóng. Ly cà phê nghi ngút, lòng cô cũng vậy. Không giận, không đau – chỉ là một khoảng trống im lặng, như thể ai đó vừa dọn sạch hết mọi âm thanh trong tâm trí.
Hương mở điện thoại, đăng nhập vào ứng dụng tìm việc làm từ xa. Cô đã chuẩn bị từ trước. Những ngày Tùng mải “đi công trình” với Thảo Trang, Hương học thêm khóa kế toán online, luyện thêm tiếng Anh, gom nhặt từng kỹ năng đã bị bỏ quên trong những năm làm vợ và làm mẹ.
Cô gửi CV đi trong buổi sáng ấy – như gửi chiếc vali mới của cuộc đời mình, lần này là chính tay cô xếp gọn để bước đi.
Chiều cùng ngày, điện thoại Hương rung lên. Là tin nhắn từ Tùng.
“Anh… nhận được rồi. Anh không biết nói gì. Em vẫn luôn biết hết đúng không?”
Cô gõ từng chữ, rồi lại xóa. Cuối cùng chỉ gửi:
“Ừ. Nhưng em đợi anh tự nói.”
Một phút… hai phút… không có hồi âm. Hương tắt máy. Cô không đợi nữa.
Tối đó, cô ngồi ăn cùng con trai. Cậu bé hỏi:
– “Ba đi công tác mấy ngày nữa về hả mẹ?”
Hương nhìn vào mắt con, dịu dàng:
– “Cũng lâu đấy con. Nhưng mẹ với con vẫn vui đúng không?”
Thằng bé gật đầu, vô tư cười, miệng còn dính nước canh. Nhìn con, Hương biết mình cần mạnh mẽ hơn nữa – không phải vì Tùng, mà vì người nhỏ bé trước mặt.
Tùng ngồi thẫn thờ trong phòng khách sạn, chiếc vali mở toang dưới chân. Đêm đầu tiên ở Singapore đáng lẽ phải là tuần trăng mật trá hình, giờ trở thành đêm độc thoại. Thảo Trang gọi điện ba lần anh không nghe. Sau tin nhắn “em buồn quá, anh quên em rồi à?”, cô cũng im bặt.
Tùng lặng lẽ mở từng bức ảnh trong USB. Anh nhớ lại những ngày đầu cưới nhau, Hương tay còn vụng nấu ăn, cháy cơm liên tục. Rồi khi sinh con, cô gầy rộc đi, mắt thâm nhưng vẫn không than thở. Anh đã thấy hết – nhưng anh để mặc. Anh nghĩ chỉ cần chu cấp đủ là tròn vai. Anh nhầm.
Sáng hôm sau, anh kéo vali, đặt vé về sớm.
Ba ngày sau, Tùng về đến Hà Nội. Anh không báo trước. Khi bước vào nhà, con trai chạy ra ôm chầm lấy:
– “Ba về rồi! Ba mang quà cho con không?”
Tùng ôm con, mắt đỏ hoe:
– “Ba xin lỗi… Ba mang quà muộn lắm rồi.”
Hương bước ra, ánh mắt bình thản như thể cô đã luyện tập nghìn lần cho khoảnh khắc này.
– “Anh về đúng lúc đấy. Em định gửi đơn ra tòa.”
Tùng khựng lại.
– “Em thật sự muốn dứt sao? Cho anh một cơ hội…”
– “Em cho rồi. Là chiếc USB đó.”
– “Anh biết. Nhưng… anh thấy mình chưa từng yêu ai như em.”
– “Không yêu ai, không có nghĩa là không làm tổn thương họ.”
Hương nói nhẹ như một tiếng thở, nhưng Tùng thấy cả căn phòng như đổ sụp.
Hai tháng sau, Hương chính thức chuyển sang làm kế toán freelance cho một công ty Singapore – công việc online, lương gấp đôi chỗ cũ. Con trai được học mẫu giáo quốc tế – Hương chọn điều tốt nhất có thể cho cả hai mẹ con.
Tùng xin được gặp mỗi cuối tuần để chơi với con. Hương đồng ý – không phải vì còn tình, mà vì cô không muốn con mất cha.
Một chiều mưa, khi Tùng đưa con về, anh dừng lại ở cửa:
– “Anh xin lỗi… Em tha thứ cho anh được không?”
Hương khẽ mỉm cười.
– “Em tha thứ rồi. Nhưng em không quay lại. Vì em xứng đáng với bình yên – thứ mà anh từng không thể cho em.”
Cánh cửa khép lại. Tùng đứng đó, ướt mưa. Nhưng lần đầu tiên, anh hiểu thế nào là đánh mất một người phụ nữ không phải bằng sự phản bội… mà bằng sự coi thường tình cảm của cô ấy.
Một năm sau, Hương và con trai ra sân bay. Lần này, là để bắt đầu một chuyến đi du lịch dài ngày – bằng tiền do chính cô kiếm được, bằng hành trình cô tự bước ra từ tổn thương.
Chiếc vali lần này không có USB, không có dằn vặt. Chỉ có váy mùa hè, kem chống nắng, sách ảnh cho con và một tấm vé một chiều: đi về phía hạnh phúc cô tự tạo.
Đôi khi, chiếc vali không chỉ mang theo quần áo – mà mang theo cả quyết định, sự tỉnh thức, và lòng tự trọng của một người phụ nữ.
Tha thứ là một món quà – nhưng quay lại hay không, là quyền được chọn sau khi đã trưởng thành từ tổn thương.