Home Blog Page 6

Nam du khách TP HCM tuvong sau khi nhảy dù mạo hiểm tại bán đảo Sơn Trà, Đà Nẵng

Tối ngày 8-7, ông Đinh Vui, Chủ tịch UBND phường Sơn Trà (TP Đà Nẵng) xác nhận có sự việc một du khách tử vong khi khi nhảy dù núi Sơn Trà vào chiều cùng ngày.

Chủ tịch phường Sơn Trà cũng cho biết, các cơ quan chức năng đang tập trung công tác cứu nạn, cứu hộ và giải quyết xử lý vụ việc. Khi có thông tin chính thức sẽ có thông báo cụ thể.

gen-h-z6785322275165_5d0c10453ee98d0e1ff441b95ccc35c9.jpg
Thi thể nạn nhân được tìm thấy trên núi Sơn Trà, đoạn gần chân núi. Ảnh: MINH

Bước đầu, cơ quan chức năng xác định nạn nhân trong vụ nhảy dù núi Sơn Trà là ông Hoàng Quốc T (36 tuổi, quê Hưng Yên, tạm trú tại TP.HCM).

nhảy dù núi sơn trà
Lực lượng cứu hộ, cứu nạn đưa thi thể nạn nhân lên vị trí an toàn. Ảnh: MINH TRƯỜNG.

Được biết, sự việc xảy ra vào khoảng 17 giờ chiều ngày 8-7, sau khi xuất phát tại một điểm trên núi Sơn Trà thì nạn nhân cùng một người khác (người điều khiển) rơi xuống khu vực núi Sơn Trà đoạn chân núi, gần bờ biển.

du-khach-tu-vong-nhay-du-nui-son-tra.jpg
Dịch vụ nhảy dù mạo hiểm từ núi Sơn Trà nở rộ nhiều năm qua và được du khách ưa thích khi đến Đà Nẵng: Ảnh: MT.

Tiếp nhận thông tin, nhiều lực lượng đã đến hiện trường thực hiện cứu nạn, cứu hộ và điều tra nguyên nhân vụ việc.

Bà Trương Thị Hồng Hạnh, Giám đốc Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch TP Đà Nẵng cũng cho biết sự việc ngay đang được cơ quan công an tiến hành kiểm tra, xử lý.

2 vợ chồng làm công ty vẫn chưa đủ tiền mua chung cư, tôi nói hết rồi là không muốn vay ngân hàng vì còn thiếu quá nhiều, nhưng vợ đã quyết tôi đành đồng ý. Thế là tôi đi cùng Linh đến một khu căn hộ cao cấp ven thành phố. Mọi thứ ở đây đều bóng bẩy – từ sảnh tiếp tân đến cả nụ cười của các bạn môi giới.

“Có những ký ức ta tưởng đã vùi lấp, nhưng rồi một ánh mắt, một nụ cười, hay một cái chạm nhẹ cũng đủ làm cả quá khứ ùa về như cơn bão.”

Tôi và Linh cưới nhau khi cả hai đều chưa có gì trong tay, chỉ có tình yêu và một căn phòng trọ nhỏ 16 mét vuông. Sau gần 8 năm, chúng tôi đã có công việc ổn định tại hai công ty khác nhau – lương tháng tạm ổn, không dư nhiều nhưng cũng không đói. Chỉ có điều, việc mua nhà – một căn hộ để “an cư lạc nghiệp” – vẫn luôn nằm ngoài tầm với.

Tôi bảo Linh rằng mình chưa sẵn sàng vay ngân hàng. Phần vì sợ nợ, phần vì số tiền tiết kiệm của hai đứa vẫn còn cách xa con số tối thiểu để trả trước. Linh thì khác. Cô ấy là người luôn nhìn xa, không chịu đứng yên. Một ngày, cô nói thẳng:

– Anh sợ, còn em thì không. Em đã tìm được một chỗ tốt, mình cần đến xem thử.

Tôi im lặng. Biết mình không thể thuyết phục vợ đổi ý, tôi gật đầu, đi cùng cô đến khu căn hộ cao cấp mới xây cách trung tâm thành phố khoảng 20 phút đi xe.

Khu nhà đúng kiểu hiện đại, sáng bóng, từ sảnh lễ tân đến cả hành lang cũng có mùi thơm dịu của gỗ và nước hoa. Các bạn môi giới cười rất tươi, nói chuyện đầy chuyên nghiệp. Nhưng tôi không để ý nhiều, đầu óc khi ấy chỉ đang tính toán: “Nếu vay 70%, lãi suất thả nổi thì 5 năm sau có khi mình còn đang khốn đốn.”

Tôi bước vào sảnh với vẻ chán chường thì bất chợt…

Một người phụ nữ từ bàn lễ tân tiến đến. Cô mặc sơ mi trắng, váy đen, tóc cột thấp gọn gàng, tay dắt theo một cậu bé tầm năm tuổi. Tôi khựng lại. Không phải vì cô – mà là vì thằng bé.

Nó có đôi mắt tròn y như tôi hồi nhỏ. Mũi cao nhẹ, làn da ngăm và mái tóc xoăn tự nhiên. Chiếc kẹo mút trong miệng nó gần rơi ra khi ánh mắt tôi và nó giao nhau. Trong tích tắc, tôi tưởng như đang nhìn lại chính mình cách đây ba mươi năm. Tay tôi siết chặt thành nắm.

– Chào anh chị, em là Vy – môi giới bên sàn A. Hôm nay em dẫn hai anh chị xem căn hộ tầng 17 như đã hẹn.

Tôi nuốt khan. Linh gật đầu xã giao, hoàn toàn không tỏ vẻ gì bất thường.

– Vâng, em dẫn tụi chị đi nhé.

Căn hộ được thiết kế rất đẹp – cửa sổ kính rộng, ban công nhìn ra công viên, nội thất tinh tế. Nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn theo Vy, lưng thẳng, bước đi chậm rãi, ánh mắt luôn liếc nhìn cậu bé bên cạnh.

Thằng bé không quấy khóc. Nó chỉ đứng đó, ngậm kẹo, nhìn tôi chăm chú.

Tôi đã từng yêu Vy.

Khi đó tôi mới ra trường, còn cô ấy làm kế toán tại một văn phòng gần chỗ tôi làm việc. Chúng tôi quen nhau qua một bữa tiệc công ty, sau vài tháng thì yêu nhau. Vy dịu dàng, luôn lặng lẽ bên cạnh tôi mà không đòi hỏi. Chúng tôi đã có những tháng ngày ngọt ngào, nhưng rồi tôi nhận công việc mới ở một công ty lớn hơn, bận rộn hơn, và… tôi gặp Linh.

Linh mạnh mẽ, cá tính, thẳng thắn – khác hoàn toàn Vy. Tôi bị cuốn vào Linh như một cơn gió lạ. Tôi đã chọn Linh, chọn sự đổi thay. Còn Vy thì lặng lẽ biến mất sau một tin nhắn ngắn: “Anh không cần phải giải thích gì cả. Em hiểu rồi.”

Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc ở đó.

Nhưng hôm nay, quá khứ quay về, rõ ràng như mặt kính trên ban công tầng 17.

Sau khi xem nhà, Linh bảo:

– Anh ở lại chút nhé. Em ra xe gọi điện cho bên ngân hàng hỏi thêm vài khoản vay.

Tôi gật đầu, đứng lại trong căn hộ trống. Vy cũng ở lại, thằng bé ngồi ngoan trong góc phòng.

– Em khỏe không? – Tôi hỏi khẽ.

Vy không đáp. Một lúc sau, cô mới nói, mắt không nhìn tôi:

– Em không sao. Vẫn sống được.

Tôi gật đầu, cảm giác lưng áo ướt mồ hôi.

– Thằng bé… là con anh?

Vy quay đi. Một lát sau, cô trả lời:

– Em không định nói cho anh biết. Nhưng Linh thì đã biết từ lâu. Có lẽ đó là lý do hôm nay anh được đưa đến đây.

Tôi chết lặng.

– Cô ấy biết… từ bao giờ?

– Gần ba năm trước. Lúc em chuyển hồ sơ thuê căn hộ cũ, trùng địa chỉ tạm trú trong hồ sơ trước đây anh từng đưa cho cô ấy. Cô ấy đến gặp em. Tụi em đã nói chuyện. Chỉ một lần duy nhất.

Tôi gần như không tin vào tai mình.

Vy vẫn điềm tĩnh, như đang kể một câu chuyện của ai khác:

– Linh hỏi em, thằng bé có phải con anh không. Em không trả lời. Nhưng em nghĩ, phụ nữ có trực giác riêng.

Căn phòng im ắng.

– Sao em không nói với anh? – Tôi hỏi, gần như thì thào.

Vy cúi xuống buộc lại dây giày cho con, rồi ngước nhìn tôi, ánh mắt bình thản:

– Vì khi đó anh đã chọn rồi. Em không muốn làm thay đổi quyết định đó.

Tôi cảm thấy trái tim mình như đang rơi xuống một vực sâu.

Cánh cửa bật mở. Linh quay lại, đưa cho tôi một xấp giấy.

– Đây là bảng tính lãi suất và phương án trả nợ hàng tháng. Em nghĩ anh nên xem kỹ.

Cô liếc nhanh sang Vy và cậu bé, không nói gì thêm.

Ánh mắt cô… không giận dữ. Chỉ là một nỗi mỏi mệt, dài lâu.

Tối hôm đó, khi Linh đi tắm, tôi mở điện thoại, nhìn bức ảnh vừa chụp lén của cậu bé lúc chiều.

Nó… thật sự giống tôi đến kỳ lạ.

Và tôi – lần đầu tiên sau nhiều năm – không biết mình nên bắt đầu từ đâu để làm điều đúng đắn.

“Trưởng thành không phải là khi ta biết hết mọi câu trả lời, mà là khi dám đối diện với những câu hỏi không có đáp án trọn vẹn.”

Tôi không ngủ được suốt đêm.

Linh nằm cạnh, lưng quay về phía tôi, hơi thở đều đều nhưng chẳng còn ấm áp như trước. Tôi biết cô không ngủ. Người ta có thể giả vờ ngáp, giả vờ cười, nhưng không thể giả vờ thở tự nhiên khi trong lòng đang rối như tơ vò.

Mỗi lần tôi định lên tiếng, cổ họng lại nghẹn ứ. Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu – xin lỗi vì những sai lầm cũ? Hỏi tại sao cô biết mà không chất vấn tôi suốt bao năm? Hay cầu xin cô tha thứ cho một việc mà đến chính tôi cũng không hiểu vì sao mình đã để nó xảy ra?

Sáng hôm sau, trong bữa ăn, Linh rót cho tôi một ly cà phê như mọi ngày. Tay cô không run. Vẫn vững vàng, chỉ là không còn tình cảm.

– Em sẽ không hỏi “tại sao” – cô nói, giọng nhẹ nhưng lạnh. – Vì em hiểu rõ bản chất của anh hơn anh nghĩ.

Tôi im lặng.

– Em chỉ muốn hỏi một điều: anh có muốn nhận lại thằng bé không?

Câu hỏi đó khiến tôi như bị xé đôi.

Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ làm buổi chiều. Tôi quay lại khu căn hộ. Vy có vẻ không ngạc nhiên khi thấy tôi.

– Anh có thể gặp con không? – Tôi hỏi.

Vy gật đầu, không nói gì.

Thằng bé đang ngồi xếp hình. Tôi ngồi xuống cạnh nó. Mất một lúc, tôi mới dám đưa tay chạm nhẹ vào vai nó.

– Con tên gì?

– Duy ạ.

– Con biết… bố là ai không?

Nó ngước lên nhìn tôi, ánh mắt trong veo nhưng không ngây ngô.

– Mẹ nói, con không có bố. Chỉ có chú thôi.

Tôi nghẹn lời. Vy ngồi từ xa nhìn, không chen vào.

– Nhưng mà… con nghĩ chú giống con. Nên chắc chú là bố. – Duy nói thêm, rồi tiếp tục chơi xếp hình, như thể đó là một nhận định đơn giản như màu của viên gạch lego.

Tôi phải quay đi, không để nước mắt trào ra trước mặt con.

Linh dọn về nhà mẹ vào cuối tuần.

Cô không đem nhiều đồ – chỉ vài bộ quần áo, một chiếc laptop, và cuốn nhật ký nhỏ của cô mà tôi từng tặng nhân dịp sinh nhật. Không có lời trách móc, không có khóc lóc.

– Anh định làm gì tiếp theo? – cô hỏi.

– Anh không biết… – Tôi đáp thật lòng. – Anh chỉ biết mình đã sai. Và giờ anh cần sửa. Không phải để xin em tha thứ. Mà để con không lớn lên như một cái bóng.

Linh im lặng. Một lúc sau, cô chỉ nói:

– Em không cần anh lựa chọn giữa hai mẹ con em và Duy. Nhưng em sẽ không ở lại để chứng kiến anh chật vật học cách làm người cha. Em mệt rồi.

Tôi bắt đầu lui về làm việc từ xa. Chiều nào cũng ghé qua căn hộ Vy thuê tạm.

Tôi học cách pha sữa, bế con, đưa đón mẫu giáo, ngồi nghe Duy kể về thế giới trong lớp – nơi có thằng Quân nghịch ngợm, cô giáo hay quên, và chiếc xe điều khiển từ xa mà nó ước được tặng vào sinh nhật lần thứ sáu.

Vy vẫn đi làm, không nói gì thêm. Cô để tôi dần dần bước vào đời sống của Duy, không vồn vã, không cản trở, nhưng cũng chẳng chờ đợi gì. Tôi biết cô không mong tôi trở lại với cô. Điều duy nhất cô quan tâm là Duy được sống tử tế và đầy đủ.

Tôi cố gắng trở thành một người cha đúng nghĩa. Nhưng cũng từ đó, tôi hiểu rằng: yêu một đứa trẻ không khó, khó là dũng cảm chịu trách nhiệm cho nó đến cùng.

Một tối muộn, khi tôi đưa Duy về nhà, Vy giữ tôi lại:

– Em định chuyển về quê. Bố em yếu rồi. Mẹ cũng cần người chăm. Em đã xin chuyển việc chi nhánh dưới đó.

Tôi như bị giáng một cú mạnh. Không phải vì tôi còn tình cảm với Vy – mà vì tôi đã quen với việc mỗi ngày có thể nhìn thấy con trai mình.

– Cho anh… một ít thời gian. – Tôi nói, giọng run.

Vy gật đầu.

Hôm đó tôi về, gọi điện cho Linh.

– Em vẫn ổn chứ?

– Ổn. Em đang xin nghỉ việc. Định qua Úc với chị gái.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, cả thế giới chao đảo.

– Em định đi bao lâu?

– Chưa biết. Chắc là dài.

– Anh…

Tôi không nói được gì thêm.

Linh hiểu. Giọng cô không còn lạnh, mà là một sự mỏi mệt trầm tĩnh:

– Anh đã không giữ được gia đình này. Nhưng điều duy nhất anh có thể làm là làm tốt vai trò của một người cha – với cả Duy… và với đứa con mà em đang mang.

Tôi chết lặng.

– Em có bầu…? – Tôi thì thào.

– Gần hai tháng. Em biết vào đúng ngày dẫn anh đi xem nhà.

Tháng sau, Vy chuyển về quê cùng Duy.

Tôi không ngăn lại. Chỉ xin cô cho tôi được về thăm con mỗi tháng. Cô gật đầu.

Linh thì không ra đi như cô định. Cô ở lại, nhưng không còn là vợ chồng theo nghĩa đầy đủ. Cô sống ở phòng riêng, có việc riêng, và chỉ yêu cầu tôi thực hiện nghĩa vụ tài chính và đạo đức như một người cha đúng mực.

Tôi chấp nhận tất cả.

Tôi mất nhiều – tình yêu, sự tin tưởng, niềm kiêu hãnh. Nhưng đổi lại, tôi được một điều: cơ hội để trở thành một người lớn đúng nghĩa.

Hai năm sau, vào sinh nhật của Duy, tôi và Linh cùng đưa con gái nhỏ đến nhà Vy.

Duy đã biết gọi tôi là “bố” không ngập ngừng. Nó chạy đến ôm tôi chặt cứng. Nhóc em gái thì ngủ trong tay Linh, yên bình đến lạ.

Vy đứng đó, nhìn chúng tôi, ánh mắt dịu dàng như lần đầu tôi gặp cô. Nhưng giữa chúng tôi, không còn điều gì chưa rõ ràng, chưa được gọi tên nữa.

Linh đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng, như một dấu chấm lặng cuối cùng cho một đoạn đời nhiều sai lầm nhưng cũng đầy tha thứ.

Ký ức không phải để chạy trốn hay lãng quên – mà là để học cách lớn lên, sau khi ta đã một lần đi lạc.

Chưng từng có trong lịch sử: Đã có kết quả hơn 6.000 hộ dân bị ghi s;;ai hóa đơn tiền điện. EVN kỷ luật hàng l;;oạt cán bộ s;;ai phạm

Về kết quả xử lý hoá đơn sai, hỏng do nguyên nhân sai chỉ số trong tháng 6.2020, đại diện EVN cho biết, có 6.271 khách hàng phải điều chỉnh lại hoá đơn, trong đó thoái hoàn do sai gây tăng cho khách hàng là 675 trường hợp.

X;;ót xa gia cảnh hai c;;háu n;;hỏ bị s;;óng c;;uốn ở Sầm Sơn: Mẹ cho đi du lịch vì được nghỉ hè, các con mới vào lớp 1 mà giờ đã…

 Trong lúc cùng mẹ tắm biển Sầm Sơn, không may 2 cháu nhỏ 6 và 7 tuổi rơi khỏi phao khiến 1 cháu mất tích, 1 cháu bất tỉnh.

Chiều 8-7, thông tin từ phường Sầm Sơn, tỉnh Thanh Hóa cho biết lực lượng chức năng đang tổ chức tìm kiếm 1 du khách mất tích khi tắm biển trong sáng cùng ngày.

2 cháu nhỏ 6 và 7 tuổi gặp nạn khi tắm biển Sầm Sơn- Ảnh 1.

Khu vực các cháu nhỏ ra tắm biển Sầm Sơn (Thanh Hóa) rồi gặp nạn

Trước đó, khoảng gần 10 giờ ngày 8-7, một nữ du khách quê xã Bình Xuyên, tỉnh Phú Thọ (đi du lịch ở Sầm Sơn) đã đưa 3 cháu nhỏ ra biển tắm. Tuy nhiên, trong lúc tắm, sóng biển đánh mạnh khiến cả 3 tuột khỏi phao.

Một cháu lớn đã bơi được vào bờ, trong khi 2 cháu nhỏ là N.N.M. (SN 2019) và N.T.K. (SN 2018) bị sóng đánh trôi ra xa.

Khi lực lượng cứu hộ tiếp cận chỉ vớt được cháu N.T.K. trong tình trạng bất tỉnh, cháu còn lại bị sóng biển cuốn mất tích. Đến chiều cùng ngày, tung tích của bé trai vẫn chưa được tìm thấy.

Theo thông tin từ Bệnh viện Nhi Thanh Hóa, bệnh nhi N.T.K. nhập viện trong tình trạng ngưng tim, các y bác sĩ đã nỗ lực cấp cứu trong vòng 15 phút mới thấy nhịp tim đập trở lại.

Hiện, nạn nhân đang trong tình trạng nguy kịch, bệnh viện đang lọc máu và cooling (làm lạnh não, giảm tốn thương) để cứu bệnh nhân.

Hà Nội b;ắt giữ đường dây tiêu thụ thịt lợn b;ệnh quy mô lớn. Gần 4,3 tấn thịt d;ương t;ính với virus tả lợn châu Phi! Đang chuẩn bị đưa vào quán cơm

Tối 8/7, thông tin từ Công an TP Hà Nội cho biết, Phòng Cảnh sát Kinh tế vừa triệt phá đường dây buôn bán lợn bệnh, lợn chết tại Hà Nội. Cơ quan điều tra bước đầu làm rõ, các đối tượng thu lợi hàng trăm triệu đồng, bất chấp nguy cơ dịch bệnh và sức khỏe cộng đồng.

Theo đó, qua công tác nắm tình hình địa bàn và phản ánh của người dân, Phòng Cảnh sát Kinh tế – Công an TP Hà Nội phát hiện dấu hiệu nghi vấn liên quan đến hoạt động giết mổ, tiêu thụ thịt lợn nhiễm bệnh tại xã Hòa Xá (huyện Thường Tín cũ) và tại chợ Phùng Khoang (phường Đại Mỗ, quận Nam Từ Liêm cũ). Các đối tượng hoạt động tinh vi: giết mổ ban đêm, cảnh giới nghiêm ngặt, vận chuyển thịt qua đường làng, tránh tuyến chính, sau đó trà trộn thịt lợn chết vào thịt tươi tại chợ. Bằng biện pháp nghiệp vụ, lực lượng trinh sát thu thập đủ tài liệu, chứng cứ.

Ngày 30/6 và 1/7, Phòng Cảnh sát Kinh tế đã phối hợp với Đội quản lý thị trường (QLTT) số 17, Phòng 3 Viện kiểm sát Nhân dân TP Hà Nội và Chi cục Chăn nuôi – Thủy sản và Thú y TP Hà Nội tiến hành kiểm tra đột xuất cơ sở giết mổ do Lê Văn Tươi (SN 1994) và Nguyễn Thị Thư (SN 1998, trú tại Thôn Đan Nhiễm, xã Khánh Hà, huyện Thường Tín) nay là xã Thường Tín, Hà Nội, điều hành.

Công an TP Hà Nội triệt phá đường dây giết mổ, tiêu thụ thịt lợn nhiễm bệnh.

Đồng thời tiến hành kiểm tra ki ốt của đối tượng Dư Đình Hợi (SN 1983, trú tại xóm Lương Sơn, thôn Đặng Giang, xã Hòa Xá, TP Hà Nội), Nguyễn Viết Chiếm (SN 1987, trú tại xóm 9, thôn Dư Xá, xã Hòa Xá, TP Hà Nội), Trương Mạnh Kiên (SN 1979, trú tại tỉnh Hưng Yên), Nguyễn Đình Thao (SN 1975, trú tại tỉnh Hưng Yên).

Tại thời điểm kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện: tại cơ sở giết mổ do Lê Văn Tươi và Nguyễn Thị Thư: có 45 con lợn sống có biểu hiện nhiễm bệnh, 1.050 kg thịt lợn nguyên con đã giết mổ, 450 kg nội tạng. Tổng số hàng hóa vi phạm bị phát hiện, thu giữ là 4.300 kg, trị giá là 318.255.700 đồng.

Tại ki ốt của các đối tượng tại chợ Phùng Khoang: ki ốt của Dư Đình Hợi có tổng khối lượng thịt: 367 kg (gồm thịt ba chỉ: 91 kg, thịt mông: 79 kg, sườn: 43 kg, thịt vai: 44 kg, thịt chân giò: 15 kg, xương: 35 kg, bì lợn: 60 kg). Ki ốt của Nguyễn Viết Chiếm có tổng khối lượng thịt: 426 kg (gồm thịt ba chỉ: 159 kg, thịt mông: 140 kg, thịt vai: 35 kg, thịt đùi: 22 kg, bì lợn: 70 kg).

Ki ốt của Trương Mạnh Kiên tổng khối lượng thịt: 91 kg (gồm thịt ba chỉ: 60 kg, thịt xay: 21 kg, tim lợn: 10 kg). Ki ốt của Nguyễn Đình Thao tổng khối lượng thịt 93 kg (gồm thịt ba chỉ: 30 kg, sườn: 29 kg, thịt chân giò: 30 kg, thịt vụn: 4 kg).

Tổng số hàng hóa vi phạm bị phát hiện, thu giữ là 977 kg, trị giá: 97.927.000 đồng. Toàn bộ hàng không có giấy tờ kiểm dịch, không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

Qua đấu tranh, các đối tượng khai nhận, từ năm 2023 bắt đầu mua gom lợn ốm yếu từ các đầu nậu, trong đó có Đặng Văn Huy – người thu mua lợn bệnh tại huyện Ba Vì, Sơn Tây, Hà Nội; tỉnh Vĩnh Phúc cũ… rồi tổ chức giết mổ tại khuôn viên nhà ở. Trung bình mỗi ngày giết mổ hơn 50 con lợn, sau đó bán ra thị trường với giá khoảng 60.000 đồng/kg thịt. Cơ sở hoàn toàn không có giấy phép giết mổ, không thuộc hệ thống giết mổ được cấp phép của thành phố.

Đáng chú ý, các tiểu thương đến trực tiếp lò mổ của Tươi – Thư để chọn lợn, sau giết mổ, thịt được bán ngay cho các quầy tại các chợ đầu mối như Phía Nam, Minh Khai,… Ngoài ra, nhiều sản phẩm đã được tiêu thụ vào các nhà hàng, quán ăn trên địa bàn Hà Nội. Với thủ đoạn thu mua lợn bệnh giá rẻ từ 35.000 – 40.000 đồng/kg hơi, sau đó giết mổ bán ra từ 55.000 – 60.000 đồng/kg, các đối tượng thu lợi bất chính hàng tháng khoảng 70–80 triệu đồng.

Tại chợ Phùng Khoang, các đối tượng khai nhận, mua lợn chết của các đối tượng tại khu vực huyện Ứng Hòa, huyện Mỹ Đức (cũ), TP Hà Nội hoặc tỉnh Hòa Bình (cũ), nay là tỉnh Phú Thọ với giá khoảng 20.000 đồng/kg rồi mang về tập kết tại nhà riêng.

Các đối tượng tiến hành mổ phanh và sử dụng ô tô tải vận chuyển lợn ra khu vực ki ốt tại chợ Phùng Khoang để tiêu thụ. Tại ki ốt của các đối tượng tiến hành sơ chế lợn đã mổ thành từng bộ phận riêng (đầu, vai, đùi, bụng…) rồi trực tiếp bán cho khách hàng. Trong đó chủ yếu bán cho những người có ki ốt bán thịt lợn khác tại chợ Phùng Khoang với giá 40.000 đồng/kg, sau đó lại tiếp tục được bán giá 50.000 – 70.000 đồng/kg cho khách hàng cá nhân và các cửa hàng ăn, quán cơm bình dân, cơm văn phòng trên địa bàn TP Hà Nội.

Theo kết quả xét nghiệm cho thấy các mẫu thịt và nội tạng dương tính với virus dịch tả lợn Châu Phi.

Kết quả xét nghiệm cho thấy các mẫu thịt và nội tạng dương tính với virus dịch tả lợn Châu Phi (ASF) – một bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, sản phẩm từ lợn mắc bệnh không được phép sử dụng làm thực phẩm và buộc phải tiêu hủy theo quy định pháp luật.

Ngày 2 và 3/7, Cơ quan Cảnh sát điều tra, Công an TP Hà Nội đã ra lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp, lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp và quyết định tạm giữ hình sự đối với: Lê Văn Tươi và Đặng Văn Huy, Nguyễn Viết Chiếm, Dư Đình Hợi.

Bên cạnh đó, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội đã chủ động phối hợp chặt chẽ với Phòng 3 – Viện kiểm sát Nhân dân TP Hà Nội trong quá trình thu thập, kiểm tra, đánh giá toàn diện các tài liệu, chứng cứ có liên quan.

Ngày 8/7, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự về tội “Vi phạm quy định về an toàn thực phẩm” theo quy định tại Điều 317 Bộ luật Hình sự. Đồng thời, tiếp tục mở rộng điều tra, truy xét để làm rõ chuỗi tiêu thụ thịt bẩn ra thị trường.

Đại diện Phòng Cảnh sát Kinh tế – Công an TP Hà Nội cho biết: vụ án cho thấy tính chất nghiêm trọng, hành vi coi thường pháp luật, coi nhẹ sức khỏe cộng đồng để trục lợi. Cơ quan công an đang tiếp tục mở rộng điều tra, xác minh các đối tượng liên quan khác và làm rõ chuỗi tiêu thụ thịt bệnh ra thị trường.

Đồng thời, khuyến cáo người dân chỉ nên mua thịt có nguồn gốc, dấu kiểm dịch rõ ràng; đồng thời tố giác các hành vi giết mổ, kinh doanh thịt không đảm bảo an toàn thực phẩm để cùng chung tay bảo vệ sức khỏe cộng đồng.

Chia buồn với 2000 hộ có công tơ bị ghi sai chỉ số công tơ, EVN từng giải quyết thế nào để cả nước phục?

Đây là số lượng sai sót mỗi tháng (thời gian gần đây) được công bố tại buổi kiểm tra ở Tổng công ty Điện lực miền Bắc. Việc sai sót chủ yếu ở nhóm côngtơ cơ.

2 tháng gần đây, mỗi tháng có hơn 2.000 vụ ghi sai chỉ số côngtơ - Ảnh 1.

Đoàn kiểm tra có ông Nguyễn Mạnh Hùng, chủ tịch Hội Bảo vệ người tiêu dùng (phải), làm việc và xem quy trình kiểm định côngtơ – Ảnh: H.HẠNH

Ngày 30-6, Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) tiếp tục làm việc tại các đơn vị của Tổng công ty Điện lực miền Bắc (EVNNPC) để kiểm tra việc ghi chỉ số, lập hóa đơn và thực hiện công tác chăm sóc khách hàng.

Việc kiểm tra tại các tổng công ty điện lực khác, như Tổng công ty Điện lực TP.HCM, Tổng công ty Điện lực miền Nam sẽ tiếp tục được tiến hành trong tuần này.

Hơn 10 triệu côngtơ, ghi sai hơn 2.000 trường hợp

Theo ông Đỗ Văn Năm – phó trưởng ban kinh doanh EVNNPC, hiện tổng công ty quản lý 10,3 triệu côngtơ, trong đó côngtơ điện tử và đo xa là 3,3 triệu (chiếm 31,85%), tức vẫn còn 7,7 triệu côngtơ ghi chỉ số thủ công.

Trong tháng 5-2020, về kết quả kiểm tra, phúc tra ghi chỉ số côngtơ đối với khách hàng có sản lượng tăng từ 1,3 lần trở lên với 1,4 triệu khách hàng, ông Năm cho hay đã thực hiện kiểm tra 1,3 triệu khách hàng thì phát hiện 2.056 trường hợp ghi nhầm chỉ số côngtơ, đã sửa sai, phát hành hóa đơn và thu tiền của khách hàng.

Tháng 6 (tính đến 20-6), số khách hàng sử dụng điện từ 1,3 lần trở lên là 4,4 triệu, phát hiện 2.175 khách hàng ghi nhầm chỉ số côngtơ, côngtơ cháy, kẹt… nên hầu hết các trường hợp đã được phát hiện, sửa chỉ số trước khi phát hành hóa đơn.

“Những trường hợp sai sót hầu hết các đơn vị điện lực đều sửa hóa đơn từ trước khi phát hành, chủ yếu rơi vào nhóm côngtơ cơ. Việc ghi chỉ số thủ công, đứng trên cột, nhìn máy tính bảng trong điều kiện nắng chói vẫn bị nhầm, hoặc đọc và ghi chỉ số là nhầm nên đã phúc tra và phát hiện” – ông Năm nói.

Kiểm tra trực tiếp tại Công ty TNHH MTV Thí nghiệm điện miền Bắc, đơn vị này cho hay thống kê 6 tháng đầu năm 2020 đã kiểm định (với côngtơ chưa sử dụng, chuẩn bị lắp) 31.019 côngtơ 3 pha cảm ứng (chủ yếu cho doanh nghiệp). Trong đó, côngtơ đạt chất lượng 25.781 và không đạt chất lượng 5.238 côngtơ.

Kiểm định 842.751 côngtơ điện 1 pha cảm ứng (cho hộ gia đình), có 768.101 côngtơ đạt chất lượng và số côngtơ không đạt 75.650.

Ông Tô Tuấn Anh – phó giám đốc Công ty TNHH MTV Thí nghiệm điện miền Bắc – cho biết việc kiểm định này thực hiện định kỳ để phát hiện côngtơ không đạt chất lượng sẽ thay mới. Việc kiểm định tuân theo quy trình được phần mềm cài đặt nên các kiểm định viên không thể tự ý can thiệp.

Kết quả sai số của côngtơ được tự động ghi nhận, thu thập về phần mềm điều khiển và cảnh báo khi không đạt yêu cầu.

Nếu sau kiểm định khách hàng vẫn chưa đồng ý, côngtơ sẽ được các đơn vị quản lý niêm phong và cho kiểm định đối chứng lại tại một đơn vị độc lập ở địa phương, thường là chi cục tiêu chuẩn đo lường chất lượng.

2 tháng gần đây, mỗi tháng có hơn 2.000 vụ ghi sai chỉ số côngtơ - Ảnh 2.

Kết quả kiểm định côngtơ 6 tháng đầu năm tại Công ty TNHH MTV Thí nghiệm điện miền Bắc – Dữ liệu: Ngọc An – Đồ họa: T.ĐẠT

Thiết lập cảnh báo tự động

Trước việc nhiều hộ dân phản ảnh vấn đề ghi chỉ số tiền điện tăng đột biến như tại Quảng Bình, Quảng Ninh, Nghệ An… hay hóa đơn lặp lại nhiều lần như ở Tiền Giang, EVN đã quy định bổ sung 2 bước trong quy trình ghi chỉ số và lập hóa đơn tiền điện.

Ông Võ Quang Lâm, phó tổng giám đốc EVN, cho biết khi sản lượng tăng trưởng quá cao, vượt ngưỡng được thiết lập thì sẽ không cho xác nhận chỉ số để tính hóa đơn và không cho xác nhận kết quả tính để lập hóa đơn. Để lập hóa đơn, lãnh đạo đơn vị phải tổ chức kiểm tra số liệu và ký xác nhận điện tử.

Đồng thời sẽ thiết lập cảnh báo tự động gửi danh sách các khách hàng tăng/giảm bất thường theo các ngưỡng (ví dụ: 3 lần, 4 lần…) tương ứng với việc gửi email, tin nhắn đến các vị trí quản lý của đơn vị từ tổ trưởng, trưởng phòng, phó giám đốc, giám đốc và các phòng, ban đơn vị cấp trên.

Các trường hợp hóa đơn tiền điện khi phản ảnh về trung tâm chăm sóc khách hàng, đặc biệt vào các ngày nghỉ, ngoài giờ hành chính cần được chuyển đến lãnh đạo của đơn vị điện lực xử lý qua email, SMS, Zalo… để kịp thời chỉ đạo giải quyết.

Trước đó, trong quy trình kinh doanh điện được EVN ban hành nêu rõ phải ghi chỉ số côngtơ đúng lịch. Với địa bàn khách dùng điện trung bình từ 15 kWh/tháng trở xuống có thể thỏa thuận thời gian ghi nhưng không được vượt quá 3 tháng/lần.

Theo EVN, nếu côngtơ đặt trong phạm vi quản lý của khách hàng, sau 2 lần đến nhưng khách vắng nhà hoặc vì lý do nào đó không ghi được chỉ số thì cho phép tạm tính. Nếu không thực hiện được từ 3 chu kỳ trở lên cần thỏa thuận chuyển vị trí lắp côngtơ.

Cũng theo quy trình này, người ghi chỉ số không được kiêm nhiệm thu tiền điện, không được ghi chỉ số cùng một lộ trình trong 6 tháng liên tiếp.

Đáng tiếc nhưng chưa thể thay hết côngtơ cơ

Về những sai sót, ông Đỗ Văn Năm cho rằng rất đáng tiếc. Với hệ thống côngtơ cơ khí chất lượng vẫn tốt, có thể chạy tới 15 năm, nên để thay thế hết toàn bộ côngtơ cơ khí sang côngtơ điện tử rất lãng phí nguồn lực.

Vì vậy, lộ trình đặt ra là thay đổi dần dần để hiệu quả quản lý chi phí, tiết kiệm cho toàn ngành và giảm áp lực tăng giá điện, nên tới năm 2025 cố gắng 100% thay thế ở vùng thị xã, thị trấn; còn vùng sâu vùng xa cố gắng thay thế tối thiểu 30%.

🔥Thôi xong: Tạm biệt g;;iang h;;ồ mạng Tiến “b;;ịp” từ hôm nay nhé

Công an TP Hải Phòng đã bắt giữ giang hồ mạng Tiến ‘bịp’ cùng đồng bọn để điều tra về hành vi tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy.

Tiến 'bịp' - Ảnh 1.

Cơ quan công an dẫn giải Tiến “bịp” về trụ sở – Ảnh cắt từ clip

Tối 8-7, trao đổi với Tuổi Trẻ Online, một lãnh đạo xã Kiến Minh, TP Hải Phòng cho biết chiều cùng ngày, Công an xã Kiến Minh đã phối hợp Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy Công an TP Hải Phòng bắt giữ Nguyễn Thành Long, sinh năm 1988, trú tại thôn Quế Lâm, xã Kiến Thụy, TP Hải Phòng, để điều tra, xử lý về hành vi sử dụng trái phép chất ma túy.

Cùng bị bắt còn có Nguyễn Văn Tuấn, sinh năm 1983, trú tại Đại Trà Hồng, xã Kiến Minh, TP Hải Phòng và Nguyễn Văn Đạo, sinh năm 1984, trú tại thôn Đại Trà Đức, xã Kiến Minh, TP Hải Phòng.

Nguyễn Thành Long còn được biết đến với biệt danh Tiến “bịp”, là một giang hồ mạng “nổi tiếng” trên YouTube và các trang mạng xã hội.

Tiến “bịp” thường xuất hiện trong các video livestream của “Huấn Hoa Hồng” và có lượng người theo dõi khá lớn.

Các video của Tiến “bịp” thường gây nhiều tranh cãi, trong đó có những video thể hiện sự ăn năn hối cải và những video thể hiện lối sống có phần bất cần.

Thông tin ban đầu, khoảng 14h ngày 8-7-2025, tại thôn Đại Trà Hồng, xã Kiến Minh, Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy Công an TP Hải Phòng phối hợp Công an xã Kiến Minh bắt quả tang Nguyễn Văn Tuấn có hành vi tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy.

Tại thời điểm kiểm tra, trong nhà Tuấn còn có hai người là Nguyễn Thành Long và Nguyễn Văn Đạo.

Theo khai nhận ban đầu, Nguyễn Thành Long, Nguyễn Văn Đạo đã sử dụng ma túy tại nhà Tuấn.

Cơ quan công an thu giữ tang vật, đồng thời lập biên bản bắt người phạm tội quả tang và đưa về Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy Công an TP Hải Phòng thụ lý theo thẩm quyền.

Cả nước x;in l;ỗi người dần Thanh Oai Hà Nội. Chủ xe chở vải bị lật lên tiếng đính chính: “Không có chuyện tôi ở lại hiện trường v;an x;in mà người dân vẫn lấy…”

Liên quan vụ lật xe tải khiến hàng tấn quả vải rơi ra đường ở xã Thanh Oai, Hà Nội, người dân nhặt gần hết, sáng 8/7, nữ tài xế cho hay chị nhận được nhiều lời hỏi thăm, ủng hộ của người dân địa phương.
Chị Bùi Thị Lịch (38 tuổi – tài xế xe tải) cho hay gia đình có để lại tấm biển với dòng chữ: “Tôi là chủ xe vải bị lật ngày 6/7. Tôi không may gặp tai nạn, bà con thương tình cho xin hỗ trợ phần vải đã bị mất đi. Tôi xin cảm ơn!”.
Tính đến sáng 8/7, người phụ nữ cho hay đã nhận được khoảng 40-50 triệu đồng từ cộng đồng.
Dự kiến chiều 8/7, chị sẽ ra ngân hàng sao kê chi tiết số tiền và công khai gửi lời cảm ơn tới những người đã giúp đỡ. “Nhà tôi tới ngân hàng khá xa, nhưng nhất định chiều nay tôi sẽ công khai chi tiết những người đã ủng hộ mình”, chị nói.
Hà Nội: Xe tải gặp nạn phải cẩu đi sửa, chủ xe khóc ròng khi quay lại đã bị “hôi” hết 4 tấn vải
Trước thông tin một số trang mạng xã hội cho rằng thời điểm gặp nạn, chị Lịch bật khóc, cố gắng “van xin” người dân không lấy vải nhưng chẳng ai để ý, vẫn tiếp tục nhặt – chị Lịch cho rằng đây là thông tin không đúng sự thật.
“Sau tai nạn, tôi cùng người nhà rời khỏi hiện trường và có đậy tạm số vải bằng bạt. Khi chúng tôi quay lại thì người dân đã lấy gần hết từ trước đó, không có chuyện tôi ở lại hiện trường van xin mà người dân vẫn lấy”, chị Lịch khẳng định.
(*) Nguồn: PV Hồng Quang/Báo Tuổi trẻ

Liên quan vụ ô tô chở vải bị lật, chủ xe đã nhận được hơn 40 triệu đồng chuyển khoản giúp đỡ từ cộng đồng.

Chia sẻ trên TTO, chị Bùi Thị Lịch (38 tuổi, quê ở xã Yên Phú, tỉnh Phú Thọ – trước đây thuộc Hòa Bình) cho biết, sau tai nạn xe tải khiến hàng tấn vải bị rơi xuống đường và bị người dân nhặt gần hết, gia đình chị đã nhận được nhiều cuộc gọi và chuyển khoản giúp đỡ từ cộng đồng.

Tính đến sáng 8/7, gia đình chị đã nhận được khoảng 40 – 50 triệu đồng từ cộng đồng. Chị sẽ ra ngân hàng sao kê chi tiết số tiền và công khai gửi lời cảm ơn tới những người đã giúp đỡ trong lúc khó khăn.

“Chúng tôi để lại tấm biển với dòng chữ: “Tôi là chủ xe vải bị lật ngày 6/7. Tôi không may gặp tai nạn, bà con thương tình cho xin hỗ trợ phần vải đã bị mất đi. Tôi xin cảm ơn!”. Sau đó, rất nhiều người lạ đã gọi điện hỏi thăm và chuyển khoản tiền vào tài khoản cá nhân của tôi.

Nhà tôi tới ngân hàng khá xa, chiều nay tôi sẽ công khai chi tiết những người đã ủng hộ mình”, chị nói.

 

Chủ xe tải viết bảng xin bà con hỗ trợ phần vải đã bị mất. Ảnh: TPO

 

Chủ xe tải viết bảng xin bà con hỗ trợ phần vải đã bị mất. Ảnh: TPO

Chị Lịch cho biết thêm, vụ tai nạn xảy ra vào khoảng 23h ngày 6/7, khi chị cùng hai người em lái xe chở vải từ Bắc Giang về Hà Nội. Do buồn ngủ, xe không may lao xuống vệ đường, gần khu vực nghĩa trang, cách xa khu dân cư.

“Giữa đêm khuya, bị tai nạn hoảng loạn, lại ngay khu nghĩa trang toàn là mộ, có nhà còn đang thắp nến chuẩn bị đào huyệt, đúng ra phải có một người ở lại trông hàng nhưng chúng tôi quá sợ hãi chỉ biết đi theo xe cứu hộ về gara mà không kịp nghĩ đến chuyện trông hàng”.

Trước thông tin một số trang mạng xã hội cho rằng thời điểm gặp nạn, chị khóc cố gắng “van xin” người dân không lấy vải nhưng chẳng ai để ý vẫn tiếp tục nhặt, chị Lịch cho rằng đây là thông tin không đúng sự thật.

“Sau tai nạn, tôi cùng người nhà rời khỏi hiện trường và có đậy tạm số vải bằng bạt. Khi chúng tôi quay lại thì người dân đã lấy gần hết từ trước đó, không có chuyện tôi ở lại hiện trường van xin mà người dân vẫn lấy”, chị Lịch khẳng định.

Chiếc xe tải gặp nạn. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Chiếc xe tải gặp nạn. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Theo TPO, vào ngày 7/7, mạng xã hội chia sẻ thông tin người dân tranh nhau “hôi vải” khi xe tải bị tai nạn giao thông.

Theo đoạn clip chia sẻ ghi lại cảnh hàng chục người dân mang bao tải, rủ nhau nhặt quả vải tại một khu vực bãi đất ven nghĩa trang thuộc xã Dân Hòa (TP Hà Nội).

Người đăng clip cho biết, chiếc xe tải chở quả vải xuất phát từ Bắc Ninh, trị giá hàng hóa khoảng 30 triệu đồng. Khi xe di chuyển đến tuyến đường trên thì bị tai nạn, 4 người trên xe bị thương nhẹ.

Tài xế đã liên hệ và được xe cứu hộ đến đưa xe tải về gara sửa chữa. Số vải được bốc ra để ven đường.

Trong lúc tài xế đưa xe đi sửa, người dân đã nhặt vải mang về. Khi quay lại, tài xế bàng hoàng phát hiện toàn bộ số vải đã không còn.

Hình ảnh người dân nhặt quả vải ven đường. Ảnh: TTO

Hình ảnh người dân nhặt quả vải ven đường. Ảnh: TTO

Liên quan vụ việc, lãnh đạo UBND xã Dân Hòa cho hay, qua xác minh trên địa bàn xã có xảy ra vụ tai nạn giao thông. Tuy nhiên, do không xảy ra va chạm, không ai thương vong nên tài xế không trình báo cơ quan chức năng.

Trước thông tin về việc người dân lấy vải từ xe gặp nạn, lãnh đạo xã cho biết thời điểm vào gần sáng, nhiều người đi qua khu vực nghĩ rằng số vải ven đường gần nghĩa trang bị bỏ đi. Tiếc của, họ đã nhặt vải mang về.

Hiện giá quả vải ở địa phương không quá cao, không có việc người dân lao vào “tranh cướp” của người gặp tai nạn như một số trang mạng xã hội đăng tải.

Sang nhà chị chồng ngủ 1 đêm, tôi s/ững s/ờ khi nghe lý do tôi và chồng không có c;on suốt 5 năm

Tôi từng tin rằng hôn nhân chỉ cần tình yêu là đủ, rồi thời gian sẽ ban tặng những điều còn thiếu. Nhưng sau 5 năm bên chồng, khi tôi vẫn chưa có một đứa con để bồng bế, tôi bắt đầu nhận ra: có những điều không thể chờ đợi mãi. Chỉ đến một đêm ngủ nhờ nhà chị chồng, tôi mới sững sờ phát hiện ra sự thật mà suốt nửa thập kỷ qua tôi bị che giấu.

Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Chồng tôi, Minh, là một người hiền lành, ít nói nhưng rất thương vợ. Chúng tôi yêu nhau gần 3 năm trước khi quyết định về chung một nhà. Lúc đó, tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Sau đám cưới, chúng tôi dọn về sống ở căn chung cư nhỏ Minh đã mua từ trước. Anh là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác xa. Còn tôi là giáo viên mầm non – công việc nhẹ nhàng, ổn định. Tuy không giàu có, nhưng cuộc sống của chúng tôi yên bình và đủ đầy.

Thế nhưng, năm này qua năm khác, chúng tôi vẫn không có con. Ban đầu, tôi không quá lo. Tôi nghĩ có lẽ do công việc căng thẳng, hoặc do hai đứa chưa thực sự sẵn sàng. Nhưng sau 2 năm, rồi 3 năm, khi những người bạn thân cưới sau tôi đã lần lượt sinh con, còn tôi vẫn lặng lẽ nhìn que thử thai chỉ hiện một vạch, nỗi bất an trong tôi lớn dần.

Tôi bắt đầu tìm đến bệnh viện. Tất cả xét nghiệm, từ nội tiết đến hình ảnh học, đều cho kết quả bình thường. Tôi khỏe mạnh. Bác sĩ đề nghị chồng tôi đi kiểm tra. Minh cười gượng rồi khéo léo đánh trống lảng:

– Anh khỏe mà. Ngày trước từng hiến máu, bác sĩ bảo tốt lắm.

Tôi không ép. Có lẽ vì tôi tin vào sự vô tư, yêu thương mà anh dành cho mình. Tôi chờ thêm một năm nữa. Rồi một năm nữa.

Lúc đó, tôi bắt đầu thấy mình như đang trôi giữa khoảng không vô định. Không con cái, không mục tiêu. Bố mẹ chồng hiền lành, không thúc ép. Nhưng ánh mắt bà mẹ chồng mỗi lần nhìn tôi vẫn khiến tôi thắt ruột.

– Không sao đâu con. Có lẽ chưa có duyên – bà an ủi.

Nhưng một ngày, bà ngập ngừng bảo tôi:

– Hay là… con thử về quê chơi với chị Thủy một hôm. Dạo này chị ấy ốm yếu mà thương mẹ lắm. Con rảnh thì ghé ngủ một đêm với chị ấy, nói chuyện cho vui.

Chị Thủy là chị gái của chồng, hơn anh 5 tuổi, đã ly hôn và sống với mẹ ruột dưới quê. Tôi ít khi tiếp xúc với chị, vì tính chị hơi khó gần và trầm lặng.

Thấy mẹ chồng tha thiết, tôi đồng ý.

Tôi bắt xe về quê. Chuyến xe chầm chậm đưa tôi qua những con đường nhỏ ngập nắng. Đã lâu rồi tôi không có cảm giác được tách khỏi thành phố ồn ào như vậy.

Chị Thủy đón tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng không giấu được niềm vui. Chị ít nói, nhưng không lạnh lùng như tôi tưởng. Tối đó, sau khi ăn cơm, chúng tôi ngồi trên chiếc giường tre ngoài hiên, cùng nhau uống trà và nghe tiếng ếch kêu trong đêm.

Bất chợt, chị hỏi:

– Em và Minh… vẫn chưa có con à?

Tôi khựng lại. Đây là lần đầu tiên có người trong nhà chồng hỏi tôi điều đó một cách trực diện như vậy. Tôi khẽ gật đầu.

Chị Thủy nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn. Một lúc sau, chị lặng lẽ nói:

– Em có muốn biết lý do không?

Tôi ngạc nhiên, tim đập mạnh. Trong đầu tôi bắt đầu nảy ra hàng loạt giả thuyết – Minh từng phá thai? Anh bị bệnh? Hay…?

Chị thở dài, rồi rót thêm chén trà cho tôi. Câu chuyện chị kể sau đó khiến tôi gần như chết lặng.

– Hồi Minh học đại học, năm cuối anh bị tai nạn xe máy nặng. Chấn thương vùng kín, phải mổ. Sau đó, bác sĩ nói với mẹ rằng khả năng sinh sản rất thấp, gần như không còn. Minh biết điều đó. Nhưng nó mặc cảm lắm, không nói với ai, thậm chí giấu cả mẹ. Mãi đến khi mẹ tình cờ đọc được hồ sơ khám bệnh mới hay.

Tôi ngây người.

– Vậy… tại sao anh ấy không nói với em? – Tôi lắp bắp.

Chị nhìn tôi, dịu dàng:

– Nó yêu em. Nó sợ em sẽ bỏ nó nếu biết. Sợ em đau khổ. Nó luôn nghĩ rồi sẽ có phép màu nào đó xảy ra. Mẹ từng khuyên nó nói thật. Nhưng nó im lặng, cố gắng bù đắp bằng mọi cách khác.

Tôi cảm thấy như mặt đất dưới chân mình sụp đổ. Hóa ra, suốt 5 năm qua, tôi không phải người có lỗi. Cũng không phải định mệnh vô tình. Là người đàn ông đầu ấp tay gối với tôi đã chọn cách im lặng, giấu giếm… vì yêu.

Tối đó, tôi không thể ngủ. Tôi nằm trằn trọc, nhìn lên trần nhà tre lợp mái ngói đơn sơ, lòng quặn thắt.

Tôi về lại thành phố vào một buổi sáng u ám. Những hạt mưa phùn lất phất như gợn nỗi niềm trong lòng. Minh đón tôi ở bến xe. Như mọi lần, anh cười nhẹ, xách vali giúp tôi và hỏi:

– Ở dưới quê vui không em?

Tôi nhìn anh, người đàn ông hiền lành ấy bỗng trở nên xa lạ. Tôi muốn hét vào mặt anh vì đã để tôi chịu đựng suốt 5 năm trời trong mòn mỏi, tủi thân và day dứt. Nhưng rồi, khi thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt anh, thấy ánh mắt chờ đợi như một đứa trẻ sợ bị từ chối, tôi chỉ lặng lẽ đáp:

– Cũng được. Em với chị Thủy nói chuyện nhiều.

Minh giật mình, nhưng cố giữ nét mặt bình thản. Anh biết, tôi đã biết.

Tối đó, sau bữa cơm, tôi ngồi trên ghế sofa, đan hai tay vào nhau, hít một hơi sâu.

– Minh, em muốn nói chuyện nghiêm túc.

Anh gật đầu, đặt chén trà xuống bàn.

– Em đã biết chuyện tai nạn năm xưa rồi. Biết cả chuyện bác sĩ nói anh không thể có con.

Minh không nhìn tôi. Một lúc sau, anh khẽ đáp:

– Anh xin lỗi. Anh chỉ… không muốn em phải lựa chọn. Không muốn em vì thương hại mà ở lại. Cũng không muốn mất em.

Tôi nghẹn lời. Trái tim tôi như bị bóp chặt. Suốt bao năm, tôi tưởng anh vô tâm, thờ ơ với mong mỏi làm mẹ của tôi. Hóa ra, anh âm thầm mang một vết thương, một mặc cảm quá lớn.

– Nhưng Minh ơi, em đã từng nghĩ do em có vấn đề. Em âm thầm đi khám, uống thuốc, ăn kiêng, thậm chí có lúc em thấy mình không xứng đáng làm vợ anh. – Giọng tôi run run. – Tại sao anh không tin em mà chia sẻ?

Anh im lặng. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong căn phòng nhỏ.

– Vì anh yếu đuối. – Cuối cùng anh cũng nói. – Anh từng nghĩ, chỉ cần mình cố gắng tốt với em, em sẽ hạnh phúc, sẽ không cần con cũng được. Nhưng rồi anh thấy em buồn, em khóc trong nhà tắm. Anh biết em đau khổ, nhưng không biết phải làm sao…

Tôi bật khóc. Bao nhiêu ấm ức, tủi hờn tuôn trào.

– Em chưa bao giờ cần anh hoàn hảo, Minh à. Em chỉ cần được biết sự thật, để cùng anh tìm cách. Hôn nhân không phải là chỗ để ai đó gồng gánh một mình.

Sau đêm đó, chúng tôi bắt đầu lại, không còn những giấc mơ hão huyền rằng “rồi con sẽ đến” mà cùng nhau đối mặt với sự thật. Tôi cùng Minh quay lại bệnh viện. Kết quả lần này khẳng định: xác suất có con tự nhiên là gần như không thể. Bác sĩ đề nghị thụ tinh nhân tạo bằng tinh trùng hiến.

Tôi nghĩ rất lâu. Có đêm, tôi ngồi nhìn Minh ngủ, thầm hỏi: “Liệu mình có đủ rộng lượng để sinh con với một người xa lạ? Liệu Minh có đủ bao dung để yêu đứa trẻ không mang dòng máu mình?”

Một buổi sáng, tôi rủ Minh ra công viên gần nhà. Chúng tôi ngồi bên ghế đá, gió thổi nhẹ, cây lá xào xạc. Tôi nói:

– Em sẵn sàng thử thụ tinh nhân tạo.

Anh im lặng một lúc, rồi nói:

– Nếu em không ngại… thì anh cũng muốn nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi. Anh từng nghĩ, tình yêu không nằm ở huyết thống. Mình có thể yêu một đứa trẻ như chính con mình.

Tôi quay sang nhìn anh, tim tôi ấm lên lần đầu sau bao tháng ngày lạnh giá. Hóa ra, sau tất cả, điều khiến tôi yêu Minh vẫn còn nguyên: một người đàn ông tử tế, dẫu có vết sẹo, vẫn chọn yêu thương theo cách nhân hậu nhất.

Hai tháng sau, chúng tôi bắt đầu làm thủ tục nhận con nuôi. Một bé gái nhỏ 3 tuổi ở trung tâm bảo trợ xã hội – đôi mắt lanh lợi, má lúm đồng tiền – đã bước vào đời tôi như ánh sáng sau cơn mưa. Bé gọi tôi là mẹ từ lần đầu gặp, dù chưa hiểu hết ý nghĩa của từ đó.

Minh thì vụng về nhưng đầy kiên nhẫn. Anh học cách pha sữa, thay tã, chơi búp bê. Những đêm bé sốt, anh bế con đi lòng vòng cả nhà, hát ru bằng giọng khàn đặc.

Tôi nhìn hai cha con mà nước mắt cứ lăn dài. Không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc. Một hạnh phúc đến từ sự tha thứ, thấu hiểu và lựa chọn ở lại bên nhau.Tôi từng nghĩ không có con là một mất mát. Nhưng giờ đây, tôi biết: có những đứa trẻ không đến từ máu thịt, mà đến từ tình yêu và sự sẻ chia. Và có những người chồng, dẫu không thể cho bạn một đứa con, nhưng lại cho bạn cả bầu trời bao dung.
Đôi khi, bước ngoặt của một đời người… lại bắt đầu từ một đêm ngủ nhờ ở một nơi tưởng chừng chẳng có gì thay đổi được số phận.

Chồng đi nước ngoài rồi c/ắt đ/ứt liên lạc, con dâu ở lại chăm mẹ chồng li/ệt suốt 20 năm và cái kết bất ngờ…

“Nhiều người bảo tôi dại, rằng chồng đã bỏ đi thì việc gì phải gồng gánh thay phần người khác. Nhưng họ không biết, có những sợi dây không phải máu mủ ruột thịt, nhưng lại bền chặt như nghiệp duyên…”

Trời Huế tháng Ba, mưa phùn lất phất, những giọt nước lặng lẽ thấm vào tà áo nâu sòng của người đàn bà hơn 40 tuổi, dáng người gầy guộc, bước chậm chạp trên con đường làng nhỏ dẫn về căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Bên trong, trên chiếc giường tre kê sát cửa sổ, một bà lão nằm im, đôi mắt mờ đục nhìn xa xăm, không còn đủ sức để nói rõ thành lời.

Người phụ nữ đó là tôi — tên là Nhàn.

Hai mươi năm trước, tôi là cô dâu mới về nhà chồng. Anh Hùng – chồng tôi – là con trai duy nhất trong một gia đình nghèo. Mẹ anh bị tai biến nhẹ từ vài năm trước, đi lại khó khăn, nhưng vẫn còn nhận biết và trò chuyện được. Tôi về làm dâu với đủ ước vọng, mơ về một tổ ấm giản đơn, nơi mình cùng chồng vun vén qua ngày.

Ba tháng sau đám cưới, anh nhận được lời mời đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc. Ban đầu, anh bảo chỉ đi ba năm, có tiền sẽ về mở tiệm sửa điện lạnh. Tôi gật đầu đồng ý, dù trong lòng lo lắng. Đàn bà quê tôi, ai có chồng đi nước ngoài cũng rưng rức nỗi sợ giống nhau – sợ chờ đợi mỏi mòn mà không có hồi kết.

Hai năm đầu, anh gửi tiền về đều đặn, gọi điện mỗi tuần. Nhưng đến năm thứ ba, cuộc gọi thưa dần. Đến khi tôi phát hiện số điện thoại không liên lạc được nữa thì cũng là lúc người ta bảo anh đã có “vợ mới” bên đó.

Tôi như rơi xuống vực. Nhưng còn mẹ – mẹ chồng tôi. Bà bị tai biến lần hai, lần này nặng hơn, liệt nửa người, mọi sinh hoạt đều phải có người chăm sóc.

Họ hàng bàn ra tán vào, nói tôi còn trẻ thì nên tính đường khác. Họ bảo tôi không nợ gì cái nhà này cả, chồng đã bỏ thì coi như hết phận. Nhưng tôi không đành. Bà dù không sinh ra tôi, nhưng luôn thương tôi như con ruột. Những tháng đầu về làm dâu, bà chống gậy dậy từ sớm nấu cháo cho tôi vì biết tôi hay đau dạ dày. Tôi nhớ mãi cái lần tôi ốm sốt, bà lo lắng gọi hàng xóm chạy sang đỡ tôi xuống giường, tự tay lấy khăn lau trán tôi dù chân tay bà đã run.

Tôi không thể bỏ bà.

Vậy là tôi ở lại. Ngày đi chợ, tối giặt giũ, đêm thức dậy thay tã cho bà. Mười ngón tay tôi đầy vết chai, tóc điểm bạc khi chưa đến tuổi 35. Tôi không có con – chưa kịp có trước khi anh đi. Nhiều lần nằm bên bà, nghe tiếng gió rít ngoài mái tôn, tôi tưởng như cả thế gian chỉ còn hai người đàn bà cô độc ôm nhau mà sống.

Bà nhiều lúc tỉnh táo, nước mắt rơi đầy gối, khều tay tôi: “Mẹ nợ con, Nhàn à…” Tôi nắm tay bà, chỉ nói một câu: “Mẹ sống khỏe là con vui rồi.”

Có đôi lần, tôi định gửi đơn ra xã xin xác nhận ly hôn đơn phương. Nhưng rồi lại thôi. Tôi chẳng thiết lập gia đình mới, chẳng ai ở tuổi tôi muốn cưới một người đã gắn bó với mẹ chồng liệt suốt 10 năm mà chẳng có lấy một đứa con.

Cuộc sống cứ thế trôi. Tôi mở một sạp hàng nhỏ trước nhà, bán nước, bánh mì, cà phê. Người làng thương hoàn cảnh, nên thường ghé ủng hộ. Có anh thợ hồ góa vợ từng muốn ngỏ lời, nhưng tôi từ chối. Không phải vì tôi còn yêu chồng cũ, mà vì tôi không muốn chia phần yêu thương ít ỏi tôi đang dồn cho mẹ chồng.

Rồi bà yếu dần. Tôi đưa bà đi viện, bác sĩ nói bà sống được ngày nào hay ngày đó.

Một tối đầu đông, bà nắm tay tôi, cố nói thành lời: “Con… tha cho nó… tha cho mẹ…”

Tôi khóc. Không biết mình khóc vì thương bà, hay vì trái tim mình đã chai lì đến độ chẳng còn giận ai nữa.

Thời gian ấy, tôi nghe tin anh Hùng vẫn còn ở Hàn Quốc. Một người bạn cùng xã đi lao động kể lại, thấy anh làm phụ hồ ở công trường, sống với một người phụ nữ Philippines. Nghe nói họ có con. Tôi không thấy đau nữa. Chỉ thấy thương cho chính anh – một người đàn ông rời quê hương để rồi không còn biết đường quay lại.

Mùa xuân năm thứ hai mươi kể từ ngày anh Hùng rời đi, Huế bỗng rét hơn thường lệ. Tôi vẫn sống trong căn nhà cũ, nơi mọi thứ đã sờn màu theo thời gian – từ tấm rèm cửa đến cái chén ăn cơm sứt miệng. Mẹ chồng tôi mất vào đầu năm đó, sau một đêm ngủ yên như chưa từng chịu đau đớn. Bà đi thanh thản, nhẹ nhàng như chính cách bà từng sống – cam chịu mà đầy yêu thương.

Đám tang bà đơn sơ, chỉ có họ hàng gần và vài người hàng xóm quen mặt. Tôi đứng bên di ảnh bà, không khóc – nước mắt đã cạn sau hàng chục năm dài đằng đẵng. Nhưng trong lòng tôi, có điều gì đó trống vắng lạ thường. Bà là điểm tựa cuối cùng của tôi ở ngôi nhà này. Từ hôm ấy, tôi chính thức là người đàn bà độc thân sống một mình giữa làng quê nhỏ.

Tôi dọn dẹp căn phòng của bà, lau sạch chiếc lược bà vẫn dùng mỗi sáng tôi chải tóc cho, cẩn thận gấp lại chăn chiếu như thể bà vẫn đang ngủ trưa. Tối đó, tôi thắp một nén nhang, rồi mở điện thoại cũ. Trong mục danh bạ, số điện thoại cũ của chồng tôi vẫn còn đó – chỉ là không ai bắt máy đã hơn chục năm.

Không hiểu vì sao, tôi bấm gọi.

Tút… tút… và rồi, một giọng đàn ông lạ lẫm vang lên:
“Alo…”

Tôi chết lặng. Một lát sau, tôi mới cất tiếng:
“Anh Hùng phải không?”

Đầu dây bên kia im lặng. Rồi giọng anh vỡ òa:
“Nhàn… phải em không?”

Tôi nghe tiếng nức nghẹn, tiếng một người đàn ông trung niên vừa khóc vừa gọi tên tôi – như thể quá khứ bị dội ngược về hiện tại. Anh kể, hơn 10 năm trước, anh bị tai nạn công trình, hộ chiếu thất lạc, giấy tờ không còn, không được xuất cảnh. Cuộc sống của anh bế tắc, không dám liên lạc về quê vì sợ tôi đã đi lấy chồng khác. Anh không đủ can đảm để đối diện với sự thật. Anh sống cùng một người phụ nữ đã từng giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn. Họ có một đứa con. Nhưng sau vài năm, người đó bỏ đi, để lại đứa trẻ cho anh nuôi.

Anh nói, không ngày nào không nghĩ đến tôi, đến mẹ. Khi tôi nói mẹ đã mất, anh im lặng rất lâu, rồi bật khóc nức nở.

Một tháng sau, anh trở về.

Người đàn ông tôi từng yêu giờ tóc đã bạc quá nửa, gầy gò và già hơn tuổi. Ngày anh về, hàng xóm xôn xao, người trách, người thương, nhưng tôi chẳng màng. Tôi chỉ nhìn anh – không còn oán trách, cũng không còn yêu thương như xưa. Mà là một thứ tình cảm khó gọi tên – như thể hai người từng cùng đứng bên một con đường, rồi rẽ lối, và giờ gặp lại, chỉ để nói lời… khép lại.

Anh quỳ trước bàn thờ mẹ, khóc như một đứa trẻ. Tôi đứng sau, không nói lời nào, chỉ thắp thêm một nén nhang.

Tối đó, chúng tôi ngồi ngoài hiên. Anh hỏi:

“Em sống sao suốt ngần ấy năm?”

Tôi nhìn lên trời:

“Thì cứ sống. Lúc đầu là vì mẹ. Sau là vì chính mình.”

Anh cúi đầu, im lặng. Tôi thấy trong mắt anh có thứ gì đó vừa tiếc nuối, vừa biết ơn.

Sau ba ngày ở lại, anh ngỏ ý muốn đưa tôi và đón cả tro cốt của mẹ sang Hàn Quốc, nơi anh định cư giờ đã tạm ổn. Anh nói muốn làm lại từ đầu, với tôi – người đàn bà đã vì một lời hứa hôn mà hy sinh cả tuổi xuân.

Tôi cười. Một nụ cười bình thản.

“Em không đi đâu. Mẹ ở đây. Còn em – em cũng ở đây. Em sống được 20 năm rồi, thì sống thêm vài chục năm nữa cũng không sao.”

Anh muốn giữ liên lạc. Tôi không ngăn, cũng không mong đợi.

Cuối cùng, tôi vẫn là tôi – người phụ nữ đã chọn sống vì chữ nghĩa, vì tình, vì một lời hứa với một bà mẹ chồng từng run rẩy nắm tay mình mà gọi là “con”.

Nhiều năm sau, người ta vẫn nhắc về tôi – người đàn bà không có chồng cũng không có con, nhưng có một đời đáng trọng.

Bên bàn thờ mẹ chồng, mỗi sáng tôi vẫn thắp nén nhang, nói với bà đôi ba câu chuyện đời. Tôi thấy lòng mình nhẹ. Không phải vì tha thứ, mà vì đã lựa chọn không oán hận.

Đó là điều cuối cùng tôi học được – từ mẹ chồng, từ cuộc đời, và từ chính bản thân mình.