Home Blog Page 5

Giá vàng 9/7 Cơ hội cuối cùng cho nhà đầu tư

Giá vàng hôm nay 9/7/2025 trên thị trường quốc tế quay đầu giảm nhanh khi giới đầu tư dần phớt lờ các đòn thuế quan mới của ông Trump. Dòng tiền đổ trở lại vào các loại tài sản rủi ro. Giá vàng miếng SJC lên mức 121 triệu đồng/lượng.

Ngày 9 tháng 7 năm 2025, báo VietNamNet đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay 9/7/2025: Vàng thế giới lao dốc, SJC có còn tăng tốc?”. Nội dung như sau:

Tới 20h30 ngày 8/7 (giờ Việt Nam), giá vàng hôm nay giao ngay trên thị trường quốc tế ở mức 3.305 USD/ounce. Vàng giao tháng 8/2025 trên sàn Comex New York ở mức 3.319 USD/ounce.

Giá vàng thế giới đêm 8/7 cao hơn khoảng 25,9% (tương đương 680 USD/ounce) so với cuối năm 2024. Vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức 105,8 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 15,2 triệu đồng/lượng so với giá vàng trong nước tính tới cuối giờ chiều phiên 8/7.

Giá vàng trên thị trường quốc tế lao dốc sau một phiên tăng vọt nhờ thông tin Tổng thống Mỹ Donald Trump công bố loạt thuế quan 25-40% sẽ áp lên 14 nước từ ngày 1/8 tới.

Vàng thế giới giảm do hoạt động chốt lời và đồng USD tăng nhanh trở lại. Chỉ số DXY tăng 0,3% lên 97,8 điểm.

Giới đầu tư dường như đã quen với những cú sốc chính sách do Tổng thống Mỹ Donald Trump đưa ra. Các chỉ số chứng khoán Mỹ quay đầu tăng sau một phiên giảm trước đó. Dòng tiền đổ vào cổ phiếu Mỹ đã gây áp lực giảm giá lên vàng.

Bên cạnh đó, có những tín hiệu cho thấy các nước đang thúc đẩy đàm phán với Mỹ để đạt được những thỏa thuận thương mại tích cực hơn, thay vì để chính quyền ông Donald Trump đơn phương áp thuế lên hàng hóa nhập khẩu.

giavangMinhHien26 OK.gif
Giá vàng trong nước vẫn neo cao. Ảnh: HH

Thông tin mới nhất cho thấy, Mỹ và Nhật Bản đã nhất trí tiếp tục các cuộc đàm phán tích cực về thuế quan. Rạng sáng 8/7 (giờ Việt Nam) ông Trump đã công bố mức thuế 25% đối với hàng hóa Nhật nhập khẩu vào Mỹ, có hiệu lực từ 1/8.

Giới chức các nước Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan… cho biết sẽ đẩy mạnh đàm phán với Mỹ trước hạn chót ngày 1/8. Thủ tướng Shigeru Ishiba cho hay cảm thấy “thực sự đáng tiếc” với thông báo thuế này, nhưng khẳng định Nhật tiếp tục đàm phán với Mỹ để đạt thỏa thuận thương mại song phương.

Hàn Quốc cũng “sẽ tăng cường đàm phán trong thời gian còn lại để đạt kết quả có lợi cho cả hai bên”. Còn quyền Thủ tướng Thái Lan Phumtham Wechayacha bày tỏ ông muốn “một thỏa thuận tốt hơn” và muốn “duy trì quan hệ tốt với Mỹ”.

Trong nước, giá vàng trở lại ngưỡng 121 triệu đồng. Cụ thể, tới cuối phiên giao dịch ngày 8/7, giá vàng miếng 9999 tại SJC và Doji được niêm yết ở mức 119-121 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 500.000 đồng ở cả 2 chiều so với phiên liền trước.

Tới cuối giờ chiều 8/7, SJC công bố giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 114,4-116,9 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 500.000 đồng/lượng. Doji công bố giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 115,5-117,5 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 500.000 đồng/lượng.

Dự báo giá vàng

Giá vàng thế giới gần đây thường chỉ tăng mạnh được một phiên rồi quay đầu giảm rất nhanh. Vàng giao ngay gặp khó trước ngưỡng 3.350 USD/ounce và nhiều lần còn về dưới ngưỡng 3.300 USD/ounce.

Áp lực chốt lời thường tăng lên nhanh chóng mỗi khi vàng tăng giá.

Giới đầu tư gần đây dường như đã quen với những cú sốc chính sách thuế của Tổng thống Mỹ Donald Trump. Do vậy, mỗi khi giá vàng tăng mạnh theo chính sách mới của ông Trump, hoạt động chốt lời diễn ra ngay sau đó.

Một số chuyên gia trên Kitco cho rằng, thị trường vàng cần thêm động lực cơ bản mới để tạo ra động thái tăng giá mới.

Tuy nhiên, vẫn chưa xuất hiện những động lực đủ mạnh mới để vàng vượt qua những ngưỡng cản mạnh như 3.350 USD và 3.400 USD/ounce.

Hơn thế, Trung Đông có tín hiệu ngày càng đi vào ổn định. Thỏa thuận ngừng bắn Israel và Iran đang diễn ra đúng như mong muốn của ông Trump. Tình hình Syria cũng đã ổn định trong nhiều tháng qua.

Tình hình Trung Đông giờ đây đã quá khác so với vài tháng trước. Thủ tướng Israel Netanyahu cũng đang tìm kiếm một thỏa thuận ngừng bắn tại Gaza. Israel và Hamas đã nối lại các cuộc đàm phán gián tiếp về lệnh ngừng bắn ở Gaza sau nhiều tháng xung đột dữ dội.

Dù vậy, vẫn còn đó những rủi ro. Giới đầu tư lo ngại về khả năng không đạt được hòa bình tại Gaza và khả năng Iran làm giàu uranium.

Cùng ngày, báo Người Lao Động cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay, 9-7: Bất ngờ lao dốc, nhà đầu tư chốt lời”. Nội dung như sau:

Giá vàng hôm nay, 9-7: Bất ngờ lao dốc, nhà đầu tư chốt lời- Ảnh 1.

Giá vàng hôm nay của thế giới đi xuống

Tính đến 6 giờ ngày 9-7, giá vàng hôm  trên thị trường thế giới giảm còn 3.302 USD/ounce, mất 38 USD so với mức cao nhất trong phiên đêm qua (3.340 USD/ounce). Giá vàng giao tháng 8 cũng giảm mạnh 34,5 USD, chốt ở mức 3.308 USD/ounce.

Sự sụt giảm này diễn ra trong bối cảnh thị trường chứng kiến hoạt động thanh lý dài hạn các nhà giao dịch.

Sự rủi ro của nhà đầu tư cũng giảm nhẹ sau khi Tổng thống Mỹ Donald Trump áp thuế bổ sung đối với Nhật Bản và Hàn Quốc. Ông Trump cũng gửi thư đến hơn một chục quốc gia, thông báo sẽ áp mức thuế từ 25% đến 40%, thời hạn áp thuế được hoãn đến ngày 1-8, tạo thêm thời gian cho các cuộc đàm phán.

Động thái này đã làm dịu phần nào tâm lý lo ngại của nhà đầu tư, góp phần vào xu hướng chốt lời và đẩy giá vàng hôm nay của thế giới đi xuống.

Trước đó, tại Việt Nam, đến cuối ngày 8-7, giá vàng SJC được niêm yết ở mức 121 triệu đồng/lượng bán ra, trong khi giá vàng nhẫn ở mức 116,9 triệu đồng/lượng.

Giới phân tích nhận định giá vàng có thể tiếp tục chịu áp lực trong ngắn hạn do tâm lý chốt lời. Tuy nhiên, với những bất ổn địa chính trị và thương mại đang diễn ra, vàng vẫn có khả năng phục hồi nếu xuất hiện các biến động lớn trên thị trường toàn cầu.

Nhà đầu tư được khuyến nghị theo dõi sát các diễn biến liên quan đến chính sách thương mại của Mỹ và các chỉ số kinh tế quan trọng như lạm phát, lãi suất, sức mạnh của đồng USD để đưa ra quyết định giao dịch phù hợp.

Giá vàng hôm nay, 9-7: Bất ngờ lao dốc, nhà đầu tư chốt lời- Ảnh 2.

Thấy vợ l/én cho mẹ đẻ cả cục ti/ền, chồng l/ao vào đòi lại để rồi nh//ục ê chề khi biết sự thật…

“Tôi từng nghĩ, vợ chồng là không nên có bí mật. Cho đến một ngày, tôi thấy cô ấy giấu một cục tiền thật to cho mẹ đẻ mà không hề nói với tôi. Lúc đó, tôi không thể kiềm chế… Nhưng tôi đã sai – sai đến ê chề.”

Tuấn là nhân viên kỹ thuật, lương tháng cũng khá ổn. Vợ anh – Hương, làm kế toán trong một công ty xây dựng. Hai vợ chồng cưới nhau được 4 năm, có một bé gái 3 tuổi đang gửi nhà trẻ tư.

Cuộc sống của họ nhìn chung không quá dư dả, nhưng đủ ăn, đủ mặc. Vài tháng trước, Tuấn bắt đầu để ý vợ mình tiết kiệm một cách lạ thường. Trước đây Hương vẫn hay đề nghị mua thêm đồ chơi cho con, hay đặt đồ ăn ngon về cùng ăn tối. Nhưng gần đây, cô hay từ chối, nói là “phải thắt lưng buộc bụng”.

Tuấn không nghi ngờ gì, cho tới một buổi tối khi anh về sớm và vô tình thấy vợ mình lấy ra một hộp bánh cũ trong tủ áo quần. Anh nấp sau cánh cửa, định trêu Hương, thì lại thấy cô mở hộp ra, đếm từng tờ tiền mới tinh – toàn là loại 500 nghìn.

Anh lặng người. Tổng cộng có khoảng hơn 50 triệu.

Tối hôm đó, anh im lặng. Nhưng trong đầu cứ quay cuồng với hàng loạt câu hỏi: “Cô ấy lấy đâu ra số tiền đó?”, “Tại sao không nói với mình?”, “Định giấu mang về cho mẹ đẻ à?”.

Tuấn nhớ lại nhiều lần anh đề xuất đưa con về quê nội chơi, Hương đều từ chối, lấy lý do bận việc. Trong khi đó, cô lại thường xuyên về nhà mẹ đẻ ở Gia Lâm, có khi còn ngủ lại.

Sáng hôm sau, anh cố ý hỏi vợ:
– “Dạo này em tiết kiệm được nhiều không?”
Hương cười nhạt: “Cũng đâu có bao nhiêu đâu anh. Còn phải lo học phí cho con.”

Lời nói dối như một cái tát vào mặt Tuấn. Anh không chịu nổi nữa.

Hôm sau, lúc Hương đi làm, Tuấn lén lấy hộp bánh. Anh mở ra kiểm tra lần nữa – 53 triệu đồng. Anh gọi điện cho vợ, giọng lạnh tanh:
– “Anh vừa phát hiện một chuyện. Về ngay, nếu không đừng trách.”

Hương về đến nhà, thấy Tuấn ngồi giữa phòng khách, hộp bánh mở toang trên bàn, ánh mắt đầy tức giận.

– “Tiền này là sao? Em giấu chồng để gửi cho mẹ đẻ à? Hay là có chuyện gì mờ ám hơn nữa?”

Hương chết lặng vài giây. Cô không hề phản ứng như anh mong đợi. Không khóc lóc. Không giải thích. Chỉ ngồi xuống và nói:

– “Anh không muốn biết sự thật đâu.”

– “Nói đi! Nếu em không nói rõ, anh sẽ đến thẳng nhà mẹ em hỏi.”

Vẫn bằng giọng điềm tĩnh, Hương kể.

– “Tháng trước, mẹ em được bác sĩ chẩn đoán bị u tuyến yên. Khối u chưa lớn nhưng cần theo dõi thường xuyên. Chi phí mỗi lần khám, xét nghiệm, chụp chiếu đều không hề nhỏ.”

– “Sao em không nói với anh?” – Tuấn hỏi, giọng vẫn cao.

– “Vì anh từng nói, nhà em là ‘gánh nặng’. Em sợ. Em không muốn anh phải miễn cưỡng giúp. Vả lại, mẹ em nhất quyết không cho nói, bà không muốn em bị áp lực từ gia đình chồng.”

Tuấn á khẩu. Những lời anh từng buột miệng trong lúc giận dữ, vợ vẫn nhớ. Và chính điều đó khiến cô chọn cách lặng lẽ gom góp, cắt xén từng bữa ăn để có đủ tiền lo cho mẹ.

– “Em gom dần từ tiền thưởng, tiền làm thêm báo cáo tài chính, cả tiền mẹ em trả lại đợt trước em mượn giúp dì nữa.”

Tuấn cứng người. Hương tiếp lời:

– “Tuần sau mẹ em phải nhập viện một ngày để làm sinh thiết. Nếu kết quả xấu, em định vay ngân hàng làm phẫu thuật.”

Tuấn ngồi thụp xuống ghế, tay ôm đầu. Những điều anh nghi ngờ, giận dữ, toan tính… giờ đây trở nên nhỏ bé, thậm chí hèn hạ. Anh không hỏi han mẹ vợ ra sao, chỉ chăm chăm nghĩ cô vợ đang phản bội tài chính.

Anh nhận ra mình chưa từng thực sự quan tâm đến nỗi lo của Hương. Anh là chồng, nhưng lại khiến vợ thấy sợ khi cần chia sẻ.

– “Anh… xin lỗi.”

Hương mím môi, lần đầu tiên bật khóc. Không phải vì bị phát hiện, mà vì sự nhẹ nhõm sau nhiều tháng mang nặng một bí mật không ai chia sẻ.

“Có những sự thật không phải ai cũng sẵn lòng chia sẻ. Có những người vì yêu thương mà chọn cách âm thầm gánh vác tất cả. Chỉ tiếc là… đôi khi ta phải mất rất nhiều để hiểu ra điều đó.”

Sau ngày hôm đó, không khí trong nhà Tuấn thay đổi. Anh trở nên trầm lặng hơn, ít cằn nhằn hơn, và hay ngồi lặng lẽ nhìn con gái chơi. Anh không nói gì với Hương thêm về chuyện “hộp bánh”, cũng không đụng đến số tiền đó. Nhưng đêm nào Hương ngủ rồi, anh cũng mở điện thoại tra cứu thông tin về khối u tuyến yên.

Sáng thứ Tư, khi Hương đang gói đồ chuẩn bị đưa mẹ nhập viện sinh thiết, Tuấn nói:

– “Để anh chở. Anh xin nghỉ rồi.”

Hương quay lại, ánh mắt ngỡ ngàng. Nhưng không hỏi, chỉ gật đầu khẽ. Trên đường đi, không ai nói gì nhiều, nhưng có điều gì đó đã bắt đầu tan chảy trong lòng cả hai người.

Bà Nhàn – mẹ Hương, ngoài 60 tuổi, dáng người nhỏ thó, ánh mắt hiền hậu. Khi thấy Tuấn xuất hiện ở bệnh viện cùng con gái, bà ngượng ngùng định chào hỏi, nhưng Tuấn đã bước đến đỡ chiếc túi bà đang xách:

– “Mẹ để con xách cho. Mình đi làm thủ tục ạ.”

Câu gọi “mẹ” khiến bà Nhàn ngạc nhiên đến lặng người. Trước đây Tuấn chỉ xưng hô xã giao. Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi bà như người thân. Và cũng là lần đầu tiên bà thấy con rể mình không còn xa cách.

Sinh thiết được thực hiện trong ngày, kết quả hẹn tuần sau. Tuấn đưa cả hai mẹ con về, dừng xe trước cửa, anh nói:

– “Mẹ cứ nghỉ ngơi đi. Khi nào có kết quả, con đưa mẹ đi khám lại.”

Bà Nhàn nắm tay anh, nhẹ giọng:
– “Cảm ơn con. Mẹ xin lỗi vì đã làm khổ hai đứa.”

Tuấn chỉ cười. Nhưng nụ cười hôm ấy là một trong những nụ cười hiếm hoi chân thật nhất của anh trong nhiều tháng qua.

Từ hôm đó, Tuấn bắt đầu thay đổi. Không phải vì cảm thấy có lỗi, mà vì anh thực sự đã nhìn vợ bằng một con mắt khác: một người phụ nữ bản lĩnh, sâu sắc và biết hi sinh hơn anh tưởng.

Anh âm thầm gọi điện cho bạn thân làm ngân hàng, nhờ tìm hiểu về các khoản vay ưu đãi trong trường hợp điều trị bệnh lâu dài. Đồng thời, anh bắt đầu cắt giảm những khoản chi tiêu không cần thiết như cà phê hàng sáng, nhậu nhẹt cuối tuần.

Một buổi tối, anh chủ động đưa Hương chiếc thẻ ngân hàng chung của hai vợ chồng:

– “Từ giờ em giữ. Cần gì cứ dùng. Có việc của mẹ, chúng ta cùng lo.”

Hương sững người. Không phải vì chiếc thẻ – mà vì sự tin tưởng không cần lời giải thích từ chồng. Cô không nói gì, chỉ nắm tay anh thật chặt.

Một tuần sau, kết quả sinh thiết cho thấy khối u là lành tính, chưa cần phẫu thuật nhưng phải theo dõi định kỳ. Cả nhà thở phào. Nhưng cũng từ đó, Tuấn nhận ra: nếu ngày đó anh không gặng hỏi, nếu anh cứ giữ nguyên thái độ nghi kỵ, có lẽ vợ chồng họ đã bước vào khủng hoảng thực sự.

Buổi tối nọ, khi con đã ngủ, Tuấn hỏi:

– “Em định giấu anh tới bao giờ?”

Hương trả lời:

– “Không phải em muốn giấu. Em chỉ sợ anh không muốn chia sẻ.”

Tuấn im lặng rất lâu. Rồi gật đầu:

– “Phải. Anh sai.”

Người ta vẫn thường bảo, hôn nhân là một hành trình dài và nhiều thử thách. Có những vết nứt tưởng chừng sẽ phá vỡ tất cả, nhưng nếu đủ yêu thương, nó lại trở thành nơi ánh sáng rọi vào.

Vợ chồng Tuấn – Hương không khá giả hơn sau biến cố. Nhưng họ bắt đầu học cách chia sẻ, nói thật về những điều mình sợ, dám nhờ nhau giúp khi cần.

Một buổi chiều, Hương cười bảo:

– “Lần sau em cất tiền trong hộp bánh nữa, anh có nổi giận không?”

Tuấn đáp:

– “Còn tùy… Nếu là tiền em giấu để đi du lịch riêng thì anh sẽ đòi. Nhưng nếu là tiền cho mẹ, thì anh sẽ đưa thêm.”

Cả hai cùng bật cười.

Từ một người chồng nghi ngờ, Tuấn học cách trở thành người đàn ông mà Hương có thể tựa vào. Anh bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến gia đình bên ngoại, thỉnh thoảng tự mình ghé qua nhà mẹ vợ, hỏi han sức khỏe, sửa lại cái vòi nước, thay cái bóng đèn.

Không phải vì bổn phận – mà vì anh đã hiểu: tình nghĩa vợ chồng không phải chỉ là chuyện cơm áo, mà còn là học cách thấu hiểu những mối ràng buộc yêu thương khác mà đối phương trân trọng.

Tuấn chia sẻ trong một buổi trò chuyện với bạn bè:

– “Có lúc tôi đã nghĩ vợ mình giấu diếm vì không tin tôi. Nhưng thật ra, chính tôi mới là người tạo ra lý do khiến cô ấy không dám nói thật. Muốn giữ được hạnh phúc, trước hết phải học cách để người ta an tâm mà dựa vào.”

Anh nhìn về phía con gái đang cười khúc khích trong lòng mẹ, rồi khẽ nắm lấy tay vợ.

“Đôi khi, một cục tiền giấu kín lại phơi bày những điều sâu kín nhất trong một mối quan hệ. Không phải là sự phản bội – mà là lời kêu cứu âm thầm. Và chỉ khi ta chịu lắng nghe bằng trái tim, ta mới thấy rằng: yêu thương thực sự, là cùng nhau đi qua cả những điều khó nói nhất.”

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc…

Lấy chồng ba năm, đêm nào chồng cũng rón rén sang phòng mẹ ngủ. Ban đầu, Linh nghĩ đơn giản là chồng mình thương mẹ – người phụ nữ goá bụa đã sống cô đơn từ lúc chồng mất sớm. Nhưng sau ba năm, sự kiên nhẫn của cô cũng mòn dần. Cho đến một đêm mưa, vì một linh cảm kỳ lạ, Linh rón rén mở cửa bước theo sau chồng. Cánh cửa khẽ mở ra… và Linh chết lặng.

Linh và Nam cưới nhau vào một chiều xuân dịu nhẹ, khi hai bên gia đình đều hân hoan chứng kiến một cặp đôi “trai tài gái sắc” về chung một nhà. Nam là con trai duy nhất trong gia đình, còn Linh – một cô gái Hà Tĩnh nhẹ nhàng, giỏi việc nhà và được lòng mẹ chồng ngay từ ngày đầu ra mắt. Tuy nhiên, sau đám cưới chưa đầy một tháng, Linh bắt đầu nhận ra điều kỳ lạ: cứ mỗi đêm, sau khi vợ chồng trò chuyện hoặc nằm bên nhau một lúc, Nam lại viện cớ “khó ngủ” rồi lặng lẽ sang phòng mẹ ru ngủ.

Lúc đầu, Linh cảm thấy chuyện đó khá dễ hiểu. Mẹ chồng cô – bà Thu – từng mất ngủ triền miên suốt nhiều năm vì ám ảnh từ cái chết của chồng. Bà chỉ ngủ được khi có người thân bên cạnh. Nhưng điều khiến Linh băn khoăn là: tại sao Nam không cho Linh ngủ cùng mẹ, hoặc tìm cách đưa mẹ đi khám, chữa trị? Tại sao đêm nào cũng là Nam – một người đàn ông trưởng thành – vào ngủ cùng mẹ?

Ba tháng, rồi sáu tháng, Linh bắt đầu cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình. Cô đã từng nghĩ đến việc mở lời nhẹ nhàng với chồng, nhưng mỗi khi đề cập đến chuyện này, Nam chỉ cười xòa, gạt đi:
– “Anh thương mẹ già, bà ở mình bao nhiêu năm, giờ có con trai bên cạnh thì mẹ mới yên giấc được. Em chịu khó một thời gian nhé.”

Một thời gian… là bao lâu? Linh tự hỏi, khi thời gian trôi đến năm thứ ba. Họ vẫn chưa có con – phần vì Linh không muốn sinh ra một đứa trẻ trong một gia đình thiếu cảm xúc vợ chồng, phần vì cô bắt đầu nghi ngờ. Có đêm, cô tỉnh dậy lúc 2 giờ sáng, đi ra hành lang và nghe thấy tiếng thầm thì từ căn phòng đóng kín. Không rõ là lời ru, hay là tiếng ai đó đang cố kìm nén điều gì đó khó nói.

Cô bắt đầu để ý hơn. Có lần cô gõ cửa để gọi mẹ chồng xuống ăn sáng, thì thấy cánh cửa phòng khóa trái từ bên trong – một thói quen mà theo cô, với một người già sống với con trai duy nhất thì khá bất thường. Nhưng Nam luôn cười nhẹ và nói:
– “Mẹ ngủ hay giật mình, khóa cửa cho yên tâm thôi mà.”

Càng ngày, Linh càng rơi vào trạng thái hoài nghi. Cho đến đêm hôm đó – một đêm mưa rả rích giữa tháng bảy, trời oi nồng và đầy u uất. Nam lại nói “Anh sang mẹ tí rồi quay lại sau” – câu nói quen thuộc như một bản nhạc nền tẻ nhạt mà Linh đã thuộc lòng. Nhưng đêm nay, cô không ngủ. Cô đợi. Và sau gần một tiếng, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, chân trần lướt trên sàn gỗ lạnh, đến gần cánh cửa kia – nơi phát ra ánh đèn vàng le lói bên trong.

Tim đập mạnh, tay run rẩy, Linh ghé mắt qua khe cửa khép hờ.

Cảnh tượng bên trong khiến cô chết lặng.

Không có điều gì xác nhận những ý nghĩ đen tối nhất trong đầu cô. Nhưng cũng không có điều gì giúp cô yên lòng. Nam đang ngồi bên mẹ, nhưng không phải nằm ngủ như cô tưởng. Anh đang nắm tay mẹ, mắt đỏ hoe, còn bà Thu – mẹ chồng cô – thì đang nói những câu lặp đi lặp lại như người bị lạc trong ký ức:
– “Sao con lại bỏ mẹ? Sao con giống ba con thế này… Đừng đi, đừng đi…”

Cô đứng lặng rất lâu, cảm thấy như mình vừa mở cánh cửa bước vào một tầng sâu khác của quá khứ gia đình này – một nơi mà cô chưa từng được chạm tới.

Linh đứng chết trân sau khe cửa. Trái tim cô đập loạn xạ, không vì giận dữ, mà vì một cảm giác lạ lẫm: sợ hãi và xót xa cùng lúc.

Cô bước nhẹ lùi lại, quay về phòng, cả đêm không chợp mắt. Những gì cô thấy không giống những gì cô từng tưởng tượng. Không có sự bất thường nào giữa Nam và mẹ anh – ít nhất là theo cách cô từng nghi ngờ. Nhưng cũng không đơn giản là “chăm sóc mẹ già”. Đó là điều gì đó khác. Sâu hơn. Phức tạp hơn.

Sáng hôm sau, khi Nam trở lại phòng, cô nhìn thẳng vào anh, mắt đỏ ngầu.
– “Em muốn biết sự thật. Tối qua em đã thấy.”

Nam sững người, rồi thở dài. Anh không chối. Không biện minh. Anh chỉ ngồi xuống giường, đôi mắt như đang phải lật lại một trang ký ức mà anh chôn giấu nhiều năm.

– “Mẹ anh… bị sang chấn tâm lý nặng từ sau khi ba mất. Nhưng không phải vì ba mất do tai nạn như mọi người nói. Mà… ông ấy tự tử.”

Linh tròn mắt. Cô chưa bao giờ nghe bất kỳ ai trong gia đình nhắc đến điều này.

Nam tiếp tục, giọng khàn đặc:
– “Ngày đó, ba anh là giám đốc một công ty xây dựng lớn, nhưng dính vào bê bối tham nhũng. Ông không chịu được áp lực nên tự kết liễu. Mẹ anh phát hiện ra đầu tiên. Bà bị sốc đến mức mất khả năng phân biệt hiện tại và quá khứ, lúc tỉnh lúc mê, luôn lẫn lộn anh với ba.”

Linh nín lặng.

Nam nhìn cô:
– “Bà đã từng phải điều trị tâm thần. Bác sĩ nói nếu có người thân bên cạnh, giúp bà gợi lại thực tại đều đặn, thì có thể ổn định hơn. Anh là con trai duy nhất, nên đêm nào cũng phải ở bên, giả làm ba… để mẹ bớt hoảng loạn.”

Câu cuối như một nhát dao rạch toạc tất cả những nghi ngờ, hoang mang, bức xúc mà Linh tích tụ suốt ba năm qua. Cô gục mặt xuống, nước mắt lặng lẽ rơi. Không phải vì bị tổn thương. Mà vì ân hận. Cô đã tưởng tượng những điều tồi tệ, trong khi chồng cô – người đàn ông mà cô từng nghĩ là lạnh lùng, hời hợt – lại đang làm điều cao cả nhất: sống lại vết thương cũ mỗi đêm để giữ mẹ mình tỉnh táo, tỉnh táo một cách mong manh.

Những ngày sau đó, Linh thay đổi. Cô không còn nhìn mẹ chồng như một người già hay cáu gắt, khó chiều. Cô bắt đầu ngồi bên bà lúc sáng sớm, pha cho bà một cốc trà gừng, kể chuyện về chợ búa, cây cối, trẻ con… Những điều đơn giản nhưng đủ để gợi mẹ cô về hiện tại.

Và rồi một ngày, bà Thu – trong một khoảnh khắc hiếm hoi tỉnh táo – nắm tay Linh và hỏi:
– “Con là vợ thằng Nam à?”

Linh khựng lại. Cô gật đầu.

– “Vậy con… con tha lỗi cho mẹ nhé. Mẹ làm khổ tụi con…”

Chỉ câu nói ấy, Linh bật khóc. Lần đầu tiên sau ba năm, cô cảm nhận được sự kết nối thực sự giữa mình và mẹ chồng.

Tối hôm đó, cô đề nghị Nam để cô thay anh ngủ bên mẹ. Nam ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đồng ý.

Đêm đó, bà Thu tỉnh giấc lúc 2 giờ, hoảng loạn như mọi khi. Nhưng lần này, Linh ôm bà từ phía sau, thì thầm:
– “Con đây mẹ. Là Linh. Con dâu của mẹ. Mẹ yên tâm, không ai bỏ mẹ hết.”

Bà Thu run rẩy. Một giây… rồi hai giây… rồi bà thở đều lại. Nhẹ nhàng. Bình yên.

Một năm sau, bà Thu bắt đầu đi lại được một mình. Những cơn hoảng loạn không còn thường xuyên. Bà vẫn nhầm lẫn đôi chút, nhưng đã biết gọi tên Linh, nhớ được những chuyện gần đây. Linh và Nam cũng đón đứa con đầu lòng – một bé gái kháu khỉnh. Họ đặt tên con là An. Linh bảo: “Vì mẹ đã phải sống quá lâu trong bất an. Giờ thì phải khác.”

Trong một bức thư viết tay, Linh từng gửi cho Nam sau tất cả, cô viết:

“Em đã từng ghét căn phòng ấy – nơi anh đi về mỗi đêm không có em. Nhưng bây giờ em biết, đó là căn phòng của tình thương, của hy sinh, của nỗi đau không ai dám nói ra. Cảm ơn anh… vì đã dạy em rằng, hạnh phúc đôi khi bắt đầu từ nơi tưởng là tan vỡ nhất.”


Câu chuyện không phải để kể về một người vợ đáng thương hay một người chồng tận tụy. Nó kể về điều mà ai trong chúng ta cũng từng chạm đến: sự nghi ngờ, sự xa cách, và cuối cùng – là sự thấu hiểu. Bởi đôi khi, thứ cần được cứu rỗi nhất… không phải là người khác, mà là chính trái tim mình.

Ơn giời, từ nay toàn dân sẽ được khám sức khỏe định kỳ miễn phí

Từ năm 2026, người dân sẽ được khám sức khỏe định kỳ miễn phí ít nhất một lần mỗi năm, theo dự thảo Nghị quyết của Bộ Chính trị đang được xây dựng.

Tại cuộc họp với Phó thủ tướng Lê Thành Long chiều 8/7, Thứ trưởng Y tế Nguyễn Thị Liên Hương cho biết dự thảo Nghị quyết của Bộ Chính trị về đột phá trong công tác chăm sóc sức khỏe nhân dân nêu rõ chính sách khám sức khỏe định kỳ hoặc sàng lọc theo yêu cầu chuyên môn miễn phí cho toàn dân từ năm sau.

Dự thảo đặt mục tiêu giai đoạn 2025-2030 mỗi năm tăng cường ít nhất 1.000 bác sĩ về làm việc có thời hạn tại y tế cơ sở; giảm tỷ lệ chi trực tiếp từ tiền túi của người dân cho y tế xuống còn 30%. Mỗi người dân sẽ được lập sổ sức khỏe điện tử để quản lý suốt vòng đời.

Tầm nhìn đến năm 2045, Việt Nam hướng tới các chỉ số sức khỏe và độ bao phủ dịch vụ y tế thiết yếu tương đương các nước phát triển. Tuổi thọ trung bình dự kiến đạt hơn 80, số năm sống khỏe tăng lên. Chiều cao trung bình của thanh niên tiệm cận mức trung bình các nước phát triển.

Tuy nhiên, theo Bộ trưởng Y tế Đào Hồng Lan, hệ thống y tế đang đối mặt nhiều thách thức như gánh nặng kép bệnh tật, gia tăng bệnh không lây nhiễm, dân số già hóa. Những “nút thắt” về thể chế, tài chính, nhân lực, năng lực y tế cơ sở, tự chủ cung ứng thuốc và thiết bị y tế vẫn là rào cản lớn cần tháo gỡ. Nghị quyết lần này được kỳ vọng sẽ tập trung vào các điểm nghẽn để tạo đột phá, khắc phục tình trạng “chính sách tốt nhưng triển khai yếu”.

Bộ trưởng Y tế Đào Hồng Lan. Ảnh: Đức Tuân

Bộ trưởng Y tế Đào Hồng Lan. Ảnh: Đức Tuân

Góp ý dự thảo, GS Nguyễn Anh Trí đề xuất đầu tư các trung tâm y tế chuyên sâu và đào tạo bác sĩ nội trú theo hướng tinh hoa, chất lượng đặc biệt cao. Ông cũng cho rằng cần tạo điều kiện để y tế tư nhân tham gia cung cấp dịch vụ công.

GS Nguyễn Văn Đệ, Chủ tịch Hiệp hội Bệnh viện tư nhân Việt Nam, kiến nghị chính sách ưu đãi về đất đai và thuế để khuyến khích doanh nghiệp đầu tư vào y tế vùng sâu. “Nếu có chính sách tốt, chúng tôi sẵn sàng xây thêm hai bệnh viện ở miền núi”, ông nói.

Phó chủ tịch tỉnh Phú Thọ Nguyễn Huy Ngọc nêu hai bất cập chính là thiếu nhân lực và hạ tầng, trang thiết bị hạn chế. Ông cho rằng nghề y cần chính sách đãi ngộ đặc biệt, thay vì tiền lương cơ bản như các ngành khác.

Phó thủ tướng Lê Thành Long nhấn mạnh dự thảo cần đưa ra giải pháp cụ thể, gắn với điều kiện triển khai khả thi, không dừng lại ở tầm nhìn chung chung. Ông đề nghị xây dựng tiêu chí sức khỏe trong hoạch định chính sách, làm rõ đột phá về đầu tư, cơ sở vật chất, chế độ lương và đãi ngộ, kèm số liệu cụ thể.

Phó thủ tướng Lê Thành Long. Ảnh: Đức Tuân

Phó thủ tướng Lê Thành Long. Ảnh: Đức Tuân

Tại họp báo Chính phủ ngày 6/5, Thứ trưởng Y tế Trần Văn Thuấn cho biết với 100 triệu dân và chi phí trung bình 250.000 đồng/lần khám, ngân sách cần thiết để bảo đảm mỗi người được khám ít nhất một lần mỗi năm là khoảng 25.000 tỷ đồng.

Khám sức khỏe định kỳ giúp người dân tiếp cận sớm dịch vụ y tế, chủ động phòng ngừa, phát hiện và điều trị bệnh, từ đó nâng cao hiệu quả điều trị và giảm gánh nặng tài chính.

Trước đó ngày 8/4, tại buổi gặp mặt cán bộ công an chi viện chiến trường miền Nam thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, Tổng Bí thư Tô Lâm khẳng định sẽ chú trọng phát triển y tế, tăng cường chăm sóc sức khỏe nhân dân, hướng tới miễn viện phí cho toàn dân. Mục tiêu cuối cùng là bảo đảm mọi người dân có cuộc sống ấm no, hạnh phúc.

Đà Nẵng: Người dân nghi ngờ cá bị nhuộm phẩm màu do có màu đỏ lạ, tiểu thương nói “rửa cá bằng Sting vị dâu

Trước phản ánh về việc cá biển có màu sắc bất thường được bán gần chợ Cẩm Lệ (phường Cẩm Lệ, TP Đà Nẵng), ông Đoàn Văn Hoà, đại diện Ban Quản lý (BQL) chợ, cho biết sự việc không xảy ra trong khuôn viên chợ mà liên quan đến các điểm bán hàng tự phát bên ngoài.

Theo ông Hoà, BQL chợ có bố trí cán bộ chuyên trách theo dõi và kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm định kỳ. Các quầy sạp chính thức bên trong chợ đều được giám sát chặt chẽ. Trong khi đó, khu vực xảy ra phản ánh là các điểm bán hàng không cố định, thường xuyên di chuyển và bày bán trên vỉa hè, lòng lề đường xung quanh chợ.

Đà Nẵng: Ban quản lý chợ Cẩm Lệ nói gì về phản ánh cá biển có màu bất thường?- Ảnh 1.

Cá bày bán tại vỉa hè chợ Cẩm Lệ do người dân chụp lại

“Những hộ này không thuộc danh sách tiểu thương chính thức. Khi bị kiểm tra, họ thường rút đi nơi khác. Trước đây, phường cũng đã nhiều lần xử lý tình trạng buôn bán lấn chiếm lòng đường, gây mất mỹ quan và khó kiểm soát chất lượng thực phẩm” – ông Hòa thông tin.

Liên quan đến thông tin cá có màu đỏ bất thường do bị “tẩm nước ngọt”, ông Hòa khẳng định chưa từng phát hiện hành vi dùng nước ngọt hay hóa chất xử lý cá trong khu vực chợ chính thức. Nếu có nghi vấn, cần lấy mẫu kiểm nghiệm chứ không thể đánh giá bằng mắt thường.

Ông Hòa cũng nhấn mạnh việc kiểm tra, xử lý các điểm kinh doanh bên ngoài phạm vi chợ thuộc thẩm quyền của chính quyền địa phương và lực lượng liên ngành. Tuy vậy, BQL chợ vẫn chủ động phối hợp, cung cấp thông tin và vận động các hộ buôn bán không đúng quy định đăng ký quay lại hoạt động hợp pháp trong chợ.

“Chúng tôi hiểu người dân có nhu cầu mưu sinh, nhưng cũng cần tuân thủ quy định để đảm bảo trật tự và an toàn thực phẩm. Sắp tới, nếu có chủ trương từ phường, thành phố, chúng tôi sẽ đề xuất bố trí khu vực bán hàng lưu động riêng biệt để tránh tình trạng mất kiểm soát kéo dài” – ông Hòa nói.

Như Báo Người Lao Động đã thông tin, sự việc bắt nguồn từ bài đăng trên mạng xã hội ngày 6-7, phản ánh cá kè mua tại khu vực chợ Cẩm Lệ có dấu hiệu “nhuộm phẩm”, khi rửa thì nước chuyển màu đỏ, nước luộc cá cũng đỏ đậm. Người đăng bài còn quay lại chợ lúc 11 giờ 20 phút cùng ngày và ghi nhận cá vẫn có màu sắc lạ dù phơi dưới nắng.

Anh Vũ – người bán cá ở lề đường gần chợ – xác nhận là người bán số cá trên và và cho biết không hề sử dụng phẩm màu độc hại. Anh giải thích do thời tiết nắng nóng, một số loài cá như cá bã trầu, cá kè thường bị bạc màu, trông kém tươi nên anh dùng nước ngọt có màu (cụ thể là nước dâu đỏ Sting) để rửa nhẹ, giúp cá trông tươi hơn và dễ bán.

Anh Vũ khẳng định đây là cách làm lâu nay, không gây hại sức khỏe vì loại nước ngọt này vẫn được dùng để uống. Theo anh, cá bán đều có nguồn gốc rõ ràng từ cảng cá Thọ Quang và đã được kiểm tra an toàn thực phẩm.

Trái Đất sẽ quay nhanh hơn trong vài tháng tới, nhiều ngày sẽ ngắn hơn bình thường

Chênh lệch về lực hấp dẫn giữa Trái Đất và Mặt Trăng sẽ khiến các ngày 9/7, 22/7 và 5/8 ngắn hơn bình thường.

Ngày trên Trái Đất sẽ ngắn hơn vào một số ngày do chênh lệch lực hấp dẫn giữa Trái Đất và Mặt Trăng. Ảnh: Discovery

Ngày trên Trái Đất sẽ ngắn hơn vào một số ngày do chênh lệch lực hấp dẫn giữa Trái Đất và Mặt Trăng. Ảnh: Discovery

Theo Live Science, Trái Đất sẽ quay nhanh hơn trong những tuần tới làm một số ngày ngắn khác thường. Vào các ngày 9/7, 22/7 và 5/8, vị trí của Mặt Trăng dự kiến sẽ ảnh hưởng đến vòng quay của Trái Đất, dẫn tới mỗi ngày ngắn hơn từ 1,3 đến 1,51 mili giây so với thông thường. Một ngày trên Trái Đất là khoảng thời gian cần thiết để hành tinh quay trọn một vòng quanh trục của nó, khoảng 86.400 giây, hay 24 giờ. Tuy nhiên, vòng quay của Trái Đất bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố, bao gồm vị trí của Mặt Trời và Mặt Trăng, thay đổi của từ trường Trái Đất và sự cân bằng khối lượng trên hành tinh.

Từ những ngày đầu của hành tinh, vòng quay của Trái Đất đang chậm lại, kéo theo ngày dài hơn. Giới nghiên cứu phát hiện khoảng 1-2 tỷ năm trước, một ngày trên Trái Đất chỉ dài 19 giờ. Điều này có thể do Mặt Trăng ở gần hành tinh hơn, khiến lực hấp dẫn của nó mạnh hơn hiện tại và làm Trái Đất quay nhanh hơn quanh trục.

Quảng cáo

Từ sau đó, do Mặt Trăng di chuyển ra xa hơn, ngày trung bình trở nên dài hơn. Nhưng trong những năm gần đây, các nhà khoa học ghi nhận sự biến đổi trong vòng quay của Trái Đất. Năm 2020, họ phát hiện rằng Trái Đất quay nhanh hơn bất kỳ thời điểm nào từ thập niên 1970, ngày ngắn nhất từng được ghi nhận rơi vào ngày 5/7/2024, ngắn hơn 1,66 mili giây so với 24 giờ, theo timeanddate.com.

Vào các ngày 9/7, 22/7 và 5/8/2025, Mặt Trăng sẽ ở khoảng cách xa nhất từ xích đạo của Trái Đất, thay đổi tác động từ lực hấp dẫn của nó lên trục của hành tinh. Với Mặt Trăng gần vùng cực hơn, Trái Đất quay nhanh hơn, làm cho ngày ngắn hơn bình thường. Vào những ngày này, đồng hồ vẫn sẽ đếm 24 giờ. Sự khác biệt không đáng chú ý ở mức độ cá nhân. Chỉ khi sự khác biệt giữa độ dài của ngày lớn hơn 0,9 giây, hoặc 900 mili giây, múi giờ mới thay đổi.

Nghiên cứu gần đây cho thấy hoạt động của con người cũng góp phần vào sự thay đổi vòng quay của hành tinh. Các nhà nghiên cứu tại NASA tính toán sự di chuyển của băng và nước ngầm dưới ảnh hưởng của biến đổi khí hậu làm tăng độ dài của ngày thêm 1,33 mili giây mỗi thế kỷ từ năm 2000 đến năm 2018. Theo Richard Holme, nhà địa vật lý tại Đại học Liverpool, ngay cả sự thay đổi mùa cũng ảnh hưởng đến vòng quay của Trái Đất. Khi khối lượng của Trái Đất di chuyển ra xa lõi vào mùa hè, tốc độ quay của nó giảm, do đó độ dài của ngày tăng lên.

An Khang (Theo Live Science, Timeandate, NASA)

Cả nước đang hướng về Hà Nội: Trời ơi mua lợn ch*t giá 20.000 đồng/kg hơn 4 tấn đang đem đi bán ở chợ đầu mối

Sở Văn hóa, Thể thao Hà Nội vừa cung cấp thông tin vụ triệt phá đường dây giết mổ lợn chết, lợn bệnh lên tới hàng tấn tại xã Khánh Hà (cũ), xã Hòa Xá và chợ Phùng Khoang (phường Đại Mỗ).

Đại diện Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội cho biết Công an TP Hà Nội vừa thông tin, từ công tác nắm tình hình địa bàn và phản ánh của người dân, Phòng Cảnh sát Kinh tế – CATP Hà Nội đã phát hiện dấu hiệu nghi vấn về hoạt động giết mổ, tiêu thụ thịt lợn nhiễm bệnh tại xã Khánh Hà, huyện Thường Tín (cũ); xã Hòa Xá và tại chợ Phùng Khoang, phường Đại Mỗ.

Mặc dù trong quá trình theo dõi gặp nhiều khó khăn, đối với các lò mổ chỉ hoạt động vào ban đêm (từ 0h30-3h), quy trình tổ chức khép kín, đối tượng cảnh giới chặt chẽ, nhưng tổ trinh sát đã thu thập đủ tài liệu, chứng cứ.

Ngày 30/6 và 1/7, Phòng Cảnh sát Kinh tế đã phối hợp với các cơ quan chức năng kiểm tra đột xuất cơ sở giết mổ do Lê Văn Tươi (SN 1994) và Nguyễn Thị Thư (SN 1998) điều hành.

Đồng thời lực lượng chức năng kiểm tra ki-ốt của Dư Đình Hợi (SN 1983) và Nguyễn Viết Chiếm (SN 1987, cùng ở xã Hòa Xá), Trương Mạnh Kiên (SN 1979), Nguyễn Đình Thao (SN 1975, cùng ở Mỹ Hào, Hưng Yên).

Tại thời điểm kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện cơ sở giết mổ do Lê Văn Tươi và Nguyễn Thị Thư có 45 con lợn sống có biểu hiện nhiễm bệnh, 1.050kg thịt lợn nguyên con đã giết mổ, 450kg nội tạng. Tổng số hàng hóa vi phạm bị phát hiện, thu giữ là 4,3 tấn với trị giá hơn 318 triệu đồng.

Ngoài ra, lực lượng chức năng cũng kiểm tra tại 4 ki-ốt ở chợ Phùng Khoang, phát hiện nhiều hàng hóa vi phạm.

Cụ thể, ki-ốt của Dư Đình Hợi phát hiện 367kg thịt, ki-ốt của Nguyễn Viết Chiếm 426kg thịt, ki-ốt của Trương Mạnh Kiên ghi nhận 91kg thịt, ki-ốt của Nguyễn Đình Thao ghi nhận 93kg. Tổng số hàng hóa vi phạm bị phát hiện, thu giữ là 977kg, trị giá gần 98 triệu đồng. Toàn bộ hàng không có giấy tờ kiểm dịch, không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

Mua lợn chết giá 20.000 đồng/kg 

Khai nhận với cơ quan chức năng, các đối tượng cho biết, từ năm 2023 bắt đầu mua gom lợn ốm yếu từ các đầu nậu, trong đó có Đặng Văn Huy – người thu mua lợn bệnh tại huyện Ba Vì (cũ), rồi tổ chức giết mổ tại khuôn viên nhà ở.

Trung bình mỗi ngày giết mổ hơn 50 con lợn, sau đó bán ra thị trường với giá khoảng 60.000 đồng/kg thịt. Cơ sở hoàn toàn không có giấy phép giết mổ, không thuộc hệ thống giết mổ được cấp phép của thành phố.

 

Lực lượng chức năng phát hiện đường dây giết mổ lợn chết, lợn bệnh quy mô lớn ở Thủ đô. Ảnh: Sở VHamp;TT Hà Nội cung cấp

 

Lực lượng chức năng phát hiện đường dây giết mổ lợn chết, lợn bệnh quy mô lớn ở Thủ đô. Ảnh: Sở VH&TT Hà Nội cung cấp

Clip lợn bệnh được lực lượng chức năng phát hiện ( Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội cung cấp):

Đáng chú ý, các tiểu thương đến trực tiếp lò mổ của Tươi – Thư để chọn lợn; sau giết mổ, thịt được bán ngay cho các quầy tại các chợ đầu mối như phía Nam, Minh Khai,…

Ngoài ra, nhiều sản phẩm đã được tiêu thụ vào các nhà hàng, quán ăn trên địa bàn Hà Nội. Với thủ đoạn thu mua lợn bệnh giá rẻ từ 35.000–40.000đ/kg hơi, sau đó giết mổ bán ra từ 55.000–60.000đ/kg, các đối tượng thu lợi bất chính hàng tháng khoảng 70–80 triệu đồng.

Tại chợ Phùng Khoang các đối tượng khai nhận mua lợn chết của các đối tượng tại khu vực huyện Ứng Hòa, huyện Mỹ Đức (cũ), TP Hà Nội hoặc tỉnh Hòa Bình (cũ), nay là tỉnh Phú Thọ với giá khoảng 20.000 đồng/kg rồi mang về tập kết tại nhà riêng.

Các đối tượng tiến hành mổ phanh và sử dụng ô tô tải vận chuyển lợn ra khu vực ki-ốt tại chợ Phùng Khoang để tiêu thụ. Tại đây, các đối tượng sơ chế lợn đã mổ thành từng bộ phận riêng (đầu, vai, đùi, bụng…) rồi trực tiếp bán cho khách hàng, trong đó chủ yếu bán cho những người có ki-ốt bán thịt lợn khác tại chợ với giá 40.000 đồng/kg. Sau đó, các ki-ốt lại tiếp tục bán 50.000-70.000 đồng/kg cho khách hàng cá nhân và các cửa hàng ăn, quán cơm bình dân, cơm văn phòng trên địa bàn TP Hà Nội.

Ngày 2-3/7, Cơ quan Cảnh sát điều tra CATP Hà Nội đã ra lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp, lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp và quyết định tạm giữ hình sự 4 đối tượng gồm: Lê Văn Tươi và Đặng Văn Huy, Nguyễn Viết Chiếm, Dư Đình Hợi để tiếp tục điều tra xử lý về hành vi vi phạm quy định về an toàn thực phẩm theo quy định pháp luật.

Vụ việc cho thấy tính chất nghiêm trọng, hành vi coi thường pháp luật, coi nhẹ sức khỏe cộng đồng để trục lợi. Cơ quan Công an đang tiếp tục mở rộng điều tra, xác minh các đối tượng liên quan khác và làm rõ chuỗi tiêu thụ thịt bệnh ra thị trường.

Công an thành phố cũng khuyến cáo người dân chỉ nên mua thịt có nguồn gốc, dấu kiểm dịch rõ ràng; đồng thời tố giác các hành vi giết mổ, kinh doanh thịt không đảm bảo an toàn thực phẩm để cùng chung tay bảo vệ sức khỏe cộng đồng.

Kết quả xét nghiệm cho thấy các mẫu thịt và nội tạng dương tính với virus Dịch tả lợn Châu Phi (ASF) – một bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, sản phẩm từ lợn mắc bệnh không được phép sử dụng làm thực phẩm và buộc phải tiêu hủy theo quy định pháp luật.

Ai đang có ý định cho con đi biển Sầm Sơn thì để ý dòng nước nhé: 30 giây ngắn ngủi mà sóng c;uốn trôi 2 đ;;ứa nhỏ, bố mẹ đứng bên cạnh g;;ào th;;ét trong v;;ô v;;ọng…

Người mẹ ở Phú Thọ đi nghỉ mát đưa các con ra tắm biển Sầm Sơn (Thanh Hóa) thì gặp nạn. 1 cháu được đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, 1 cháu đang mất tích.

Sự việc diễn ra vào khoảng gần 10 h sáng ngày 8/7, người phụ nữ đưa 3 cháu nhỏ ra thuê phao tròn xuống biển Sầm Sơn tắm. Qúa trình nô đùa dưới làn nước, sóng đánh khiến 2 cháu bị tuột khỏi phao. Cậu anh cả mò được vào bờ kêu cứu.

baibien.jpg
Khu vực nơi xảy ra sự việc

Khi lực lượng cứu hộ tiếp cận chỉ vớt được 1 cháu bé trong tình trạng bất tĩnh. Còn một cháu bị sóng biển cuốn ra xa. Đơn vị chức năng đã huy động lực lượng tại chỗ tổ chức tìm kiếm, đồng thời báo cho Cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu hộ cứu nạn tăng cường người, phương tiện xuống hỗ trợ.

Các lực lượng dùng thợ lặn, flycam, thuyền và kéo lưới rùng để tìm kiếm nạn nhân. Mỗi lần kéo rùng phải cần tới 50-70 người to khỏe, mỗi giờ cũng chỉ quét được chừng 200 m2 trên biển.

cuunan.jpg
Lực lượng cứu hộ đang nỗ lực tìm kiếm nạn nhân mất tích

Đến thời điểm 15h, nước thủy triều dâng cao, sóng đánh mạnh vào bờ kè gây nguy hiểm nên công tác cứu hộ phải tạm thời dừng lại. Một số người được cử túc trực trên thuyền nhỏ để nắm bắt tình hình. Theo những người dân địa phương phải tầm 3-4 giờ sáng mai nước thủy triều mới rút. Lúc này công tác cứu hộ mới có thể tiếp tục thực hiện.

Danh tính nạn nhân mất tích được xác định là Nguyễn Nhật M. (sinh năm 2019), người bị thương là Nguyễn Trung K. (sinh năm 2018). Hai anh em trong một gia đình ở xã Bình Xuyên, tỉnh Phú Thọ.

Xác nhận với PV, chiều ngày 8/7, phía Bệnh viện Nhi Thanh Hóa cho biết, thời điểm nhập viện, tình trạng bệnh nhi rất nặng, các bác sỹ phải can thiệp, cấp cứu 15 phút mới thấy nhịp tim. Tuy nhiên đồng tử 2 bên giãn tối đa, dự liệu khó qua khỏi.

Được biết, cơ quan chức năng đã khuyến cáo, du khách đến Sầm Sơn thăm quan nghỉ dưỡng cần có thời gian nghỉ ngơi 1 đến 2 giờ trước khi tắm biển. Trẻ em dưới 16 tuổi hoặc người già yếu, người có bệnh tim mạch khi tắm biển phải có người lớn khỏe mạnh tắm kèm.

Khi tắm, để đảm bảo an toàn, du khách không được ra quá khu vực phao tiêu giới hạn; không được tắm ở khu vực chân núi, khu vực nguy hiểm khác đã có biển báo và cờ, phao tiêu giới hạn.

Đồng thời tuân theo sự hướng dẫn, nhắc nhở về nội quy tắm biển của lực lượng thực hiện nhiệm vụ, chấp hành khẩu hiệu, mệnh lệnh, cảnh báo về công tác cứu hộ và cấp cứu biển của Đội cứu hộ trong thời gian tắm biển…

Kết quả, 6 tháng đầu năm toàn tỉnh Thanh Hóa ước đón gần 10,5 triệu lượt khách, tăng 7,3% so với cùng kỳ năm 2024, đạt 65,6% kế hoạch năm 2025; tổng thu ước đạt trên 26,3 nghìn tỷ đồng, tăng 32,8% so với cùng kỳ năm 2024, đạt 57,9% kế hoạch năm 2025. Sầm Sơn luôn là điểm sáng trong du lịch xứ Thanh, nhất là thời điểm mùa hè đến.

B;é g;ái 8 t;uổi nhất quyết không mở tủ quần áo của mình, khi mẹ kiểm tra thì…

Trong suốt ba tuần liền, bé An – cô con gái 8 tuổi của chị Thảo – nhất quyết không cho ai mở chiếc tủ quần áo trong phòng mình. Lúc đầu, chị nghĩ con chỉ bày biện lung tung nên không muốn bị mẹ la. Nhưng càng ngày, bé càng có những hành động kỳ lạ: mỗi tối lại đứng lặng một mình trước tủ vài phút, khóa tủ lại cẩn thận, thậm chí còn lấy chăn trùm kín như che giấu một điều gì đó. Đến một ngày, chị Thảo quyết định kiểm tra chiếc tủ ấy… Và điều chị nhìn thấy khiến chị đứng lặng người, tim như thắt lại…

Gia đình chị Thảo sống ở một khu phố nhỏ ngoại ô Sài Gòn. Chồng chị làm công trình xa nhà, chị ở nhà buôn bán tạp hóa, còn bé An là con gái duy nhất của hai vợ chồng. An ngoan ngoãn, ít nói nhưng rất hiểu chuyện. Từ nhỏ, con đã thích tự chơi một mình, vẽ tranh, viết nhật ký, và luôn sắp xếp đồ đạc rất gọn gàng.

Từ sau Tết, chị Thảo bắt đầu nhận ra sự thay đổi nhỏ ở con. Bé thường xuyên ngồi lì trong phòng hàng giờ, dù vẫn học giỏi, vẫn chào hỏi lễ phép, nhưng có gì đó khép kín hơn trước. Và đặc biệt là cái tủ quần áo. Lần đầu tiên chị thấy con khóa nó lại là vào đầu tháng Ba. Khi chị hỏi, bé An chỉ lắc đầu, nói gọn lỏn:
– “Không có gì đâu mẹ. Đừng mở tủ của con.”

Ban đầu chị Thảo cũng không để ý, nghĩ trẻ con có lúc bí ẩn là chuyện bình thường. Nhưng mỗi khi chị bước vào phòng dọn dẹp, chỉ cần chị đến gần tủ là An lập tức bỏ chạy vào phòng, đứng chắn trước tủ như một vệ sĩ nhỏ bé. Đến lúc chị hỏi thẳng:
– “Trong đó có gì mà con không cho mẹ mở?”
An nhìn mẹ rất lâu rồi quay đi, đáp nhỏ như thì thầm:
– “Chỉ là… con không muốn ai nhìn thấy.”

Một hôm, chị Thảo đi làm về sớm, nghe thấy trong phòng con có tiếng động lạ. Nhẹ nhàng ghé mắt qua khe cửa, chị thấy An đang mở tủ, cẩn thận đặt một ổ bánh mì nhỏ vào bên trong, nói thì thầm như nói chuyện với ai đó:
– “Hôm nay con chỉ xin được thế này, ngày mai con sẽ để nhiều hơn…”

Lúc đó, tim chị đập thình thịch. Trong đầu hiện lên hàng loạt giả thuyết: con mình đang giấu con vật gì? Một người bạn tưởng tượng? Hay có chuyện gì còn khủng khiếp hơn?

Tối hôm ấy, đợi con ngủ, chị Thảo rón rén vào phòng. Lần đầu tiên, chị cầm chìa khóa phụ mở chiếc tủ bí mật.

Không có gì nguy hiểm. Không chuột, không rắn. Nhưng điều khiến chị bật khóc lại chính là sự đơn giản của mọi thứ bên trong.

Trong tủ là một chiếc hộp giấy lớn, lót khăn mỏng, vài ổ bánh mì nhỏ, một bình nước lọc bằng nhựa, và… một con búp bê bị mất một mắt. Kế bên là một cuốn vở học trò, được viết bằng nét chữ nắn nót:

“Mình tên là An. Mình biết bạn không có nhà để ở. Mình sẽ cho bạn ở trong tủ của mình. Mình hứa sẽ cho bạn ăn mỗi ngày. Mình không cho mẹ biết vì sợ mẹ đuổi bạn đi…”

Chị Thảo nghẹn họng. Chị lật tiếp vài trang thì phát hiện nét vẽ của một cô bé nhỏ, tóc rối, mặt lấm lem, đang ngồi co ro dưới gốc cây. Bên cạnh là dòng chữ:

“Bạn ấy tên là Na. Mình gặp bạn ấy ở chỗ xe rác gần chợ. Bạn ấy không có bố mẹ.”

Lúc này, mọi thứ như bừng sáng trong tâm trí chị.

Thì ra hôm trước, lúc theo chị ra chợ, bé An đã gặp một bé gái vô gia cư. Con không nói với chị, nhưng mang nỗi thương xót ấy về nhà, tưởng tượng ra một “Na” trong chiếc tủ, chăm sóc và trò chuyện như thể đang thật sự giúp đỡ một người bạn.

Sáng hôm sau, khi An tỉnh dậy, thấy mẹ đang ngồi bên chiếc tủ mở toang, con òa khóc:
– “Mẹ đừng giận con… Con không biết phải làm sao. Con thương bạn ấy lắm…”

Chị Thảo ôm con vào lòng, vừa khóc vừa nói:
– “Mẹ không giận đâu. Mẹ thương con vì con có một trái tim rất đẹp. Nhưng mình sẽ cùng nhau làm cách đúng hơn… để thật sự giúp bạn ấy. Đồng ý không?”

Ánh mắt bé An sáng lên. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, chị thấy lại nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ bé của con gái mình….

Sau khi phát hiện ra sự thật ấm áp đằng sau chiếc tủ quần áo của con gái, chị Thảo vừa xúc động vừa cảm phục trái tim nhỏ bé nhưng đầy yêu thương của bé An. Nhưng điều khiến chị suy nghĩ nhiều hơn chính là lời hứa với con: phải thật sự giúp bạn Na ngoài đời – cô bé vô gia cư mà An từng thấy. Và hành trình ấy không hề dễ dàng…

Ngay hôm sau, chị Thảo đưa bé An quay lại khu chợ, nơi con nói đã gặp bạn nhỏ đó. Hai mẹ con đi vòng quanh các con hẻm, khu bãi rác sau chợ, hỏi thăm các tiểu thương, các cô bán hàng rong. Không ai biết rõ về một bé gái như An mô tả: gầy gò, tóc rối, mặt lem luốc, thường lảng vảng chỗ rác.

Ngày đầu không kết quả. Ngày thứ hai, họ quay lại. Rồi ngày thứ ba. Dù không tìm thấy, An không bỏ cuộc. Bé nói:
– “Mẹ ơi, con nghĩ nếu mình tốt với bạn thật lòng, vũ trụ sẽ chỉ cho mình chỗ bạn ấy đang ở.”

Chị Thảo bật cười trong nước mắt. Một cô bé 8 tuổi, lại có thể tin vào điều tử tế đến mức ấy.

Và đúng như lời An, vào ngày thứ tư, khi trời nhá nhem, hai mẹ con đang chuẩn bị về thì một người đàn ông đẩy xe ve chai ghé vào mua bịch nước đá. Ông nhìn bé An rồi khựng lại:
– “Cô bé này hôm bữa có đem ổ bánh mì cho con bé con ngủ gầm cầu, phải không? Nó tên Na thiệt đó. Tôi thấy nó ở cầu số 5, cách đây mấy con hẻm.”

Cả chị Thảo và bé An như thót tim. Họ lập tức cảm ơn và đi theo chỉ dẫn.

Dưới gầm cầu nơi người đàn ông chỉ, có một tấm bạt rách, vài túi ni-lông và một đứa trẻ co ro trong góc, ôm con gấu cũ như báu vật. Đó là một bé gái độ chừng 6-7 tuổi, đúng như An đã miêu tả.

Bé An kéo tay mẹ, khẽ nói:
– “Mẹ, con nghĩ là bạn ấy đó…”

Chị Thảo tiến lại gần, cúi người nhẹ nhàng hỏi:
– “Con tên gì? Sao con ở đây một mình?”

Cô bé nhìn hai mẹ con bằng ánh mắt đầy cảnh giác, siết chặt con gấu trong tay:
– “Dì đừng bắt con. Con không ăn trộm gì hết…”

An tiến lên trước, nhẹ nhàng nói:
– “Na… Là mình, An nè. Mình từng cho bạn bánh mì. Mình đem mẹ tới giúp bạn.”

Cô bé kia chớp mắt, đôi môi mím lại, như đang cố ngăn dòng nước mắt. Rồi bất ngờ, bé òa khóc nức nở. Tiếng khóc không phải vì sợ, mà như được vỡ òa sau bao ngày chịu đựng.

Sau khi dỗ dành và mua ít đồ ăn nóng cho bé Na, chị Thảo nghe được câu chuyện: Na là con của một người mẹ đơn thân, từng sống trong khu nhà trọ gần bãi rác. Mẹ bé làm nghề rửa chén thuê nhưng bị tai nạn xe vài tháng trước, mất tại chỗ. Không ai đứng ra nhận nuôi, người trong xóm đùn đẩy trách nhiệm. Cuối cùng, bé trốn ra khỏi trung tâm bảo trợ sau một tuần vì bị bạn lớn bắt nạt.

Na sống lang thang từ đó, ăn bánh thừa, cơm nguội, ai thương thì cho, ai ghét thì xua đuổi. Khi nghe tới tên mẹ, bé khóc lặng đi, chỉ nói:
– “Con nhớ mẹ. Nhưng mẹ con không còn nữa.”

Đêm đó, khi bé Na ngủ lại tạm trong cửa hàng tạp hóa nhà mình, chị Thảo trằn trọc cả đêm. Chị biết mình không thể làm ngơ. Dù cuộc sống không dư dả, dù một đứa trẻ nữa sẽ thêm gánh nặng, nhưng trong lòng chị không còn nghi ngờ: bé An đã dạy chị một bài học lớn về tình thương không nên có giới hạn.

Sáng hôm sau, chị đến phường, làm đơn xin bảo lãnh tạm thời bé Na. Sau nhiều thủ tục, giấy tờ, sự xác minh từ công an và chính quyền địa phương, chị được chấp thuận làm người giám hộ trong thời gian chờ xác minh thân nhân hoặc thủ tục nhận nuôi lâu dài.

Một tháng sau, trong chiếc tủ quần áo ngày nào, giờ là chỗ chứa quần áo mới tinh được chị Thảo mua cho cả hai đứa nhỏ – mỗi bé một ngăn. Căn phòng nhỏ, nhưng ấm áp hơn bao giờ hết.

Bé Na không còn ở ngoài đường. Con đi học lớp 1 lại từ đầu, được chị Thảo dạy chữ mỗi tối. An thì vui vẻ hơn, hào hứng vì “bạn tủ” giờ đã thành “chị em giường bên”. Hai đứa hay vẽ tranh, chơi búp bê, làm đồ thủ công, và thi nhau kể chuyện trước giờ ngủ.

Một tối nọ, chị Thảo nghe lén thấy bé An nói với em:
– “Na nè, tủ quần áo của mình ngày xưa từng là nơi giấu bạn, bây giờ lại là nơi mình chia sẻ với nhau. Vậy là tụi mình không phải chơi tưởng tượng nữa, đúng không?”

Na mỉm cười, gật đầu.

Chị Thảo đứng lặng ngoài cửa, lòng tràn đầy cảm xúc. Đôi khi, một trái tim bé nhỏ cũng đủ mạnh mẽ để lay chuyển thế giới người lớn – để họ mở lòng, để họ học cách yêu thương không điều kiện.

Đôi khi, những điều kỳ diệu không đến từ những phép màu, mà đến từ trái tim trong sáng của một đứa trẻ – nơi mà tình thương chưa từng bị giới hạn bởi hoàn cảnh hay nỗi sợ.

Và đôi khi, một chiếc tủ đóng kín… lại là nơi bắt đầu cho một cánh cửa nhân ái được mở ra.

Nam du khách TP HCM tuvong sau khi nhảy dù mạo hiểm tại bán đảo Sơn Trà, Đà Nẵng

Tối ngày 8-7, ông Đinh Vui, Chủ tịch UBND phường Sơn Trà (TP Đà Nẵng) xác nhận có sự việc một du khách tử vong khi khi nhảy dù núi Sơn Trà vào chiều cùng ngày.

Chủ tịch phường Sơn Trà cũng cho biết, các cơ quan chức năng đang tập trung công tác cứu nạn, cứu hộ và giải quyết xử lý vụ việc. Khi có thông tin chính thức sẽ có thông báo cụ thể.

gen-h-z6785322275165_5d0c10453ee98d0e1ff441b95ccc35c9.jpg
Thi thể nạn nhân được tìm thấy trên núi Sơn Trà, đoạn gần chân núi. Ảnh: MINH

Bước đầu, cơ quan chức năng xác định nạn nhân trong vụ nhảy dù núi Sơn Trà là ông Hoàng Quốc T (36 tuổi, quê Hưng Yên, tạm trú tại TP.HCM).

nhảy dù núi sơn trà
Lực lượng cứu hộ, cứu nạn đưa thi thể nạn nhân lên vị trí an toàn. Ảnh: MINH TRƯỜNG.

Được biết, sự việc xảy ra vào khoảng 17 giờ chiều ngày 8-7, sau khi xuất phát tại một điểm trên núi Sơn Trà thì nạn nhân cùng một người khác (người điều khiển) rơi xuống khu vực núi Sơn Trà đoạn chân núi, gần bờ biển.

du-khach-tu-vong-nhay-du-nui-son-tra.jpg
Dịch vụ nhảy dù mạo hiểm từ núi Sơn Trà nở rộ nhiều năm qua và được du khách ưa thích khi đến Đà Nẵng: Ảnh: MT.

Tiếp nhận thông tin, nhiều lực lượng đã đến hiện trường thực hiện cứu nạn, cứu hộ và điều tra nguyên nhân vụ việc.

Bà Trương Thị Hồng Hạnh, Giám đốc Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch TP Đà Nẵng cũng cho biết sự việc ngay đang được cơ quan công an tiến hành kiểm tra, xử lý.